Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xem Mệnh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,226
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNCHx_O2WEJUpwmnARkYHc7eRYz9xVu1OKCM7MFfLk4vBxK5Qp4Upb-q96-Wx2XW4Q9AdN-335rY5fVK9qRq1r5qXVz4AESwklcZxLcezWS1RK8GcttFOSjzGpUjA9ATkHAReUfiQHYYDU4JUTVSJlW=w215-h322-s-no-gm

Xem Mệnh
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Dị Năng, Nữ Cường, Gia Đấu, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Gia Đấu, Nữ Cường, Trả Thù, Dị Năng

Team dịch: Tớ Là Con Ma Nè

Giới thiệu:

Năm ta bảy tuổi, tỷ tỷ thứ xuất kia đã cướp đi tín vật mà Thái tử ban cho ta, đường đường chính chính thế thân ta tiến cung.

Di nương ta liều chết mới bảo toàn được tính mạng cho ta, đưa ta vào đạo quán.

Mười năm sau, nàng ta cuối cùng cũng trở thành phi tần được sủng ái, còn ta, trở thành Quốc sư được người người kính ngưỡng.

Ngày Tạ gia quyền khuynh thiên hạ, được sủng ái vô song, chính là ngày ta diệt sạch cả Tạ gia.

Không ai dám nói ta tàn nhẫn, bởi lời Quốc sư nói ra, chính là thiên mệnh.​
 
Xem Mệnh
Chương 1



Phủ Thừa tướng không có đích nữ, nhưng tương lai trong cung làm sao có thể thiếu nữ nhi Tạ gia chúng ta chứ?

Phụ thân ta, vị Thừa tướng kia, liền để hậu viện mở rộng cửa sinh con gái, sau nhiều năm nỗ lực, rốt cuộc cũng có được sáu người con gái thứ xuất.

Còn ta thứ năm, được gọi là Tạ Ngũ Nương.

Con gái Tạ gia, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nhung lụa, được dạy dỗ bởi những thầy dạy lễ nghi nổi tiếng nhất kinh thành, học đủ cầm kỳ thi họa.

Có thể nói, toàn bộ kinh thành, không có con gái thứ xuất nào có số phận tốt hơn khi sinh ra ở Tạ gia.

Ngoại trừ ta, bởi vì di nương của ta không biết tranh giành, cũng chẳng được phụ thân ta sủng ái.

Y phục đẹp đẽ, trang sức thời thượng, mỹ vị trái cây, ta đều không có. Ta từng nghĩ, chỉ cần hoàn thành bài tập tiên sinh giao phó, phụ thân và đích mẫu ắt sẽ nhìn ta bằng con mắt khác.

Nhưng mỗi lần tiên sinh ra bài tập về nhà, di nương lại dỗ dành ta ra ngoài nô đùa. Hôm sau đến lớp bị tiên sinh trách phạt, di nương chỉ biết thè lưỡi cười trừ. Người trong phủ ai cũng xì xào bàn tán: "Ngũ tiểu thư thông minh lanh lợi, đáng tiếc lại có một di nương ngốc nghếch như Khương thị."

Ta bực bội nói: "Di nương, người đừng quấy rầy con nữa! Con phải hoàn thành bài tập mới mong được ăn ngon mặc đẹp."

Di nương cười hì hì đáp: "Việc học hành cứ để sau, con ra đây chơi tết tua với di nương đã nào!"

Ta tức đến phát khóc: "Di nương! Hãy để con làm bài tập! Đợi được tiên sinh khen ngợi, con sẽ xin đại phu nhân ban cho một chiếc áo mới!"

Di nương nhìn đôi bàn tay nứt nẻ vì lạnh của ta, thở dài. Hôm sau, di nương mang về một chiếc áo ngắn cũ kỹ, vừa nhìn đã biết là đồ thừa của các tỷ tỷ. Không biết di nương đã phải nhún nhường cầu xin ai để có được nó.

Bà cười nói: "Tiểu Ngũ, có áo mới rồi, mau mặc vào, cùng di nương đi ngắm hoa mai nào!"

Nào ngờ đâu, chiếc áo ngắn cũ kỹ ấy lại gây ra tai họa ngập trời cho di nương.

Thái tử mười tuổi thường xuyên lui tới phủ, gặp ta không ít lần, nhưng xưa nay chưa từng để mắt đến nữ tử nhỏ bé chẳng khác gì nha hoàn như ta. Vậy mà hôm nay, ta lại lọt vào mắt xanh của hắn.

Năm đó ta mới bảy tuổi, vì muốn ở nhà làm bài tập mà bị di nương kéo đi ngắm hoa mai nên mặt mũi phụng phịu hờn dỗi. Thái tử được phụ thân, đại phu nhân và Triệu di nương dìu dắt đi tới, vừa liếc mắt đã trông thấy ta và di nương. Hắn nhìn ta chằm chằm rồi cất tiếng hỏi: "Tên gì?"

Ta còn chưa kịp trả lời, Triệu di nương đã vội vàng đáp: "Đây là tam tiểu thư, khuê danh Ngọc Uyển."

Ta ngơ ngác: "?"

Ta hoang mang nhìn di nương, chỉ thấy sắc mặt bà trắng bệch.

Triệu di nương thân thiết nắm lấy tay ta, đồng thời dùng ánh mắt cảnh cáo di nương. Bà nói: "Ngọc Uyển, mau đến bái kiến Thái tử điện hạ."

Cuối cùng, di nương ta cũng hạ quyết tâm, nhẹ nhàng đẩy ta về phía trước: "Đi bái kiến điện hạ đi con."

Lúc đó ta còn nhỏ, nào hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thấy người lớn đã lên tiếng, ta liền tiến lên, cung kính hành lễ với Thái tử.

"Bái kiến Thái tử điện hạ..."
 
Xem Mệnh
Chương 2



Thái tử quan sát ta từ đầu đến chân, rồi quay sang nói với cha: "Tiểu cô nương này có vẻ thú vị đấy, đừng bạc đãi nàng."

Nói đoạn, hắn đặt vào tay ta một miếng ngọc bội.

"Chờ ngươi lớn lên, ta sẽ cho người đến đón ngươi." Thái tử nói.

Phụ thân ta vui mừng ra mặt, đại phu nhân mỉm cười không nói, còn Triệu di nương thì lộ rõ vẻ mặt kỳ lạ. Chỉ có di nương ta là ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Bà hiểu rõ quy củ của Tướng phủ, ai giành được chính là của người đó. Nếu Triệu di nương vì muốn che giấu sự thật mà g.i.ế.c ta diệt khẩu, phụ thân cũng sẽ chỉ bảo tam tỷ noi gương thủ đoạn của di nương nàng ta mà thôi.

Sau hôm đó, di nương ta - người xưa nay không màng tranh sủng, đột nhiên thay đổi tính tình. Khi phụ thân đến phòng, bà không còn giả ngốc giả ngơ để chọc giận phụ thân nữa, mà dịu dàng săn sóc, ân cần hầu hạ.

Phụ thân ta bắt đầu đến phòng bà thường xuyên hơn. Ông luôn miệng nói với di nương: "Ta suýt chút nữa quên mất năm đó, nàng là người có sắc đẹp và tài nghệ tuyệt vời như thế nào."

thâi cùng, vào một ngày nọ, thừa dịp phụ thân không đề phòng, di nương kề d.a.o vào cổ phụ thân. Phụ thân ta là thừa tướng đương triều, từng trải qua vô số sóng gió.

Ông nhìn di nương ta bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Ta biết nàng oán hận. Nhưng ngũ tiểu thư nhà chúng ta đã bị nàng nuôi dạy hỏng rồi, nếu đưa vào cung, ắt sẽ rước họa vào thân cho cả Tạ gia."

Ta kinh hãi, níu lấy vạt áo di nương mà rằng: "Di nương, con cũng chẳng muốn vào cung, nhường cho tam tỷ là được rồi..."

Di nương xưa nay vốn ôn nhu hiền hậu, vậy mà nay lại thẳng chân đạp ta một cái: "Cút sang một bên cho ta!"

Ta sợ hãi tột độ, chỉ biết ôm đầu mà luống cuống nhìn di nương như người mất trí.

"Họ Tạ kia! Ngươi rõ ràng biết ả Triệu Tiểu Hoàn kia, cái tiện nhân ấy sợ chuyện bại lộ nên mới hạ độc tiểu ngũ của ta, vậy mà ngươi lại làm ngơ!"

Phụ thân ta lạnh lùng nhìn di nương, dường như khẳng định rằng bà chẳng thể làm nên trò trống gì.

"Chuyện này cũng chẳng phải đại sự gì, tiểu ngũ không phải đã bình an vô sự rồi sao?"

Di nương nghiến răng ken két, cười lạnh: "Ngươi đừng tưởng ta không biết, ngươi mặc kệ cho lũ con gái của ngươi tranh đấu lẫn nhau từ tấm bé, chính là vì muốn một ngày kia đưa chúng nó vào cung tranh giành ân sủng. Kẻ như ngươi, căn bản không xứng làm phụ thân!"

Phụ thân ta chỉ thản nhiên đáp: "Bạch Sương, đừng làm loạn nữa, bỏ d.a.o xuống đi, đừng dọa con trẻ."

Nhưng di nương ta lại càng kề sát lưỡi d.a.o hơn.

Bà ấy ghé sát vào tai phụ thân ta, nói nhỏ: "Tạ thừa tướng là bậc thanh liêm, hai tay tự nhiên trong sạch. Nhưng những năm qua, chàng đã thông qua nhà mẹ đẻ thiếp mà sử dụng bao nhiêu bạc, thiếp đây đều có sổ sách ghi chép rõ ràng."

Mắt phụ thân ta cuối cùng cũng nheo lại: "Sao, bản thân nàng làm loạn chưa đủ? Còn muốn liên lụy đến cả nhà sinh mẫu nàng sao?"

Di nương cười đến điên dại: "Bọn họ xem thiếp như công cụ đưa cho chàng để đổi lấy vinh hoa phú quý, thiếp cần gì phải bận tâm đến bọn họ?"
 
Xem Mệnh
Chương 3



Cổ của phụ thân ta, cao quý như vậy, đã rướm máu. Cuối cùng, trong sự giằng co của hai người, phụ thân ta đã chịu thua. Ông ấy đồng ý với di nương ta, đưa ta đến đạo quán quy y cửa Phật.

Ngày ta bị đưa đi, tuyết vẫn đang rơi trắng trời.

Di nương ta như người điên, đánh tất cả các di nương trong nhà và những kẻ đến xem trò cười, cướp từ những tỷ tỷ cao quý của ta mấy chiếc áo bông nhỏ nhét cho ta.

Hành động của di nương khiến người trong Tạ phủ tức giận mắng chửi không ngớt, họ khạc nhổ vào bà, mắng bà là bà điên.

Có kẻ còn lẩm bẩm: "Đừng chấp nhặt với bà ta nữa, bà ta cũng chẳng sống được mấy ngày."

Bà ấy lặng lẽ nắm chặt lấy xe ngựa, trên mặt vẫn nở nụ cười.

"Tiểu ngũ, đây là số mệnh tốt nhất mà di nương có thể giành cho con, con đường phía trước phải dựa vào chính con mà bước tiếp. Sau này con có thể đọc sách, viết chữ, học tất cả những gì con muốn!"

Ta tuổi còn nhỏ, đã bị đưa ra khỏi nhà, đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Tự nhiên là khóc hết ngày đến đêm, không ngừng nghỉ.

Sư phụ và các sư huynh vây quanh dỗ dành ta mấy ngày trời, vậy mà ta vẫn khóc không thôi.

Cho đến khi vị sư tỷ là Hòa Liên lấy ra một cái đùi gà. Tiếng khóc của ta liền ngừng bặt: "Sư tỷ, vì sao tỷ lại được ăn đùi gà?"

"Ngốc, không gọi là sư tỷ, nam nữ đều gọi là sư huynh", Hòa Liên vừa nói vừa nhét cái đùi gà vào tay ta: "Hơn nữa, chúng ta được phép ăn mặn."

Trong nháy mắt, một đám sư tỷ dường như đã tìm được cách dỗ dành ta.

"Đúng vậy, đúng vậy, làm tiểu đạo sĩ rất tốt, có thể ăn thịt, lớn lên còn có thể gả phu."

"Chuyện này không có gì, quan trọng nhất là, không muốn gả cũng có thể không gả."

"Trên núi có rất nhiều thứ hay ho, ngày mai sư huynh dẫn muội đi trèo hái hoa mai."

Nói đến hoa mai, ta lại òa khóc: "Di nương của muội, di nương muội chính là lúc trèo hái hoa mai bị ngã, mới xảy ra chuyện."

Ngay lập tức, một đám sư huynh liền xúm vào đánh sư huynh Hòa Liên vừa lỡ lời.

"Ấy! Ngươi xem ngươi kìa! Lại chọc nàng khóc rồi!"

"Vất vả lắm mới dỗ được nín."

Sư huynh Hòa Diệp nghiến răng: "Danh nhi, muội nói cho sư huynh biết, di nương của muội làm sao vậy?"

Ta nước mắt lưng tròng nhìn Hòa Liên: "Di nương, di nương chắc là c.h.ế.t rồi..."

Sư huynh Hòa Diệp đỡ ta dậy: "Ta đi cứu di nương của muội xuống, muội đừng khóc nữa."

Ta kinh ngạc đến quên cả khóc: "Có thể sao?"

Phụ thân ta đáng sợ như vậy, đại phu nhân hung dữ như vậy, những di nương kia xấu xa như vậy, có thể cứu được di nương ta sao?

Sư huynh Hòa Diệp chìm vào trầm tư.

Ta vừa nhìn thấy, lại khóc: "Quả nhiên là không được."

Sư huynh Hòa Diệp kiên quyết nói: "Muội hứa với ta, không khóc nữa, về sau đều ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ đi ngay."

Ta cố gắng hết sức kìm nén nước mắt: "Vâng ạ!"

Sư huynh Hòa Liên thúc giục: "Nhanh chân lên, huynh cưỡi con Thiên Lý Câu của ta mà đi!"

Trong tiếng thúc giục và trách mắng của một đám sư huynh, sư huynh Hòa Diệp vội vàng rời đi.

Mới qua ba ngày, sư huynh Hòa Liên đã dẫn ta xuống núi gặp di nương.
 
Xem Mệnh
Chương 4



Chưa gặp được người, sư huynh Hòa Diệp vẻ mặt áy náy nói với ta: "Danh nhi, xin lỗi, ta đi chậm mất rồi."

Ta lập tức lại sợ đến phát khóc, tưởng rằng di nương đã chết. Kết quả sư huynh Hòa Liên mắng sư huynh Hòa Diệp một trận: "Nói chuyện không biết suy nghĩ à!"

Hòa Liên cưỡi trên ngựa, chỉ tay vào đám người cách đó không xa cho ta xem.

"Danh nhi, di nương của muội ở đó."

Ta vươn cổ nhìn sang, đó là người Khương gia, di nương ta ở giữa bọn họ, đang chuẩn bị lên thuyền.

"Ta đã cầu xin phu nhân Trung Dũng hầu, phu nhân đã đón bà ấy ra, dặn dò đưa về nhà chăm sóc."

Sau này ta mới biết, Thần Thanh quan từng là nơi cực kỳ hưng thịnh, các vị sư huynh cũng tinh thông thuật bói toán.

Ngàn vàng khó đổi được một lời phán của sư huynh ta. Chỉ là họ không dễ dàng xuống núi, cũng không dễ dàng xem bói cho người khác.

Sư huynh Hòa Diệp dùng một quẻ bói để đổi lấy ân tình với phu nhân Trung Dũng hầu. Khương gia đã đưa nữ tử khác vào phủ để thay thế di nương, cửu phụ ta phải dập đầu đến chảy m.á.u mới giữ được mối quan hệ này.

Di nương ta khiến phụ thân ta mất mặt, ông ấy giao di nương ta cho những di nương khác, xem ra là muốn từ từ hành hạ đến chết.

Lúc được cứu ra, di nương ta đã bị mù.

Bà ấy không nhìn thấy ta nữa rồi...

Sư huynh Hòa Diệp nhỏ giọng nói với ta: "Di nương muội nhờ ta nhắn lại, bà ấy về nhà rồi thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, bảo muội đừng lo lắng."

Ta muốn gọi bà ấy một tiếng, sư huynh Hòa Liên vội vàng bịt miệng ta lại.

Sư huynh Hòa Liên nói: "Tạ phủ còn chưa biết đây là thủ đoạn của sư huynh muội, muội đừng có la lên đấy."

Các sư huynh đều nói với ta, đợi ta lớn lên sẽ dẫn ta đi gặp di nương.

À phải rồi, các nàng ấy cho phép ta gọi là "mẫu thân", từ nay về sau không cần phải gọi "di nương" nữa.

Từ đó, ta ở lại đạo quán ngày ngày đọc sách học quẻ, chỉ một năm đã có thể bày bàn tính toán, ba năm đã có thể xem tướng đoán mệnh, năm năm đoán quẻ chưa từng có sai lầm.

Mười năm sau, ta có thể quan sát thiên tượng, mở được thiên nhãn. Sư phụ thấy ta có thiên phú dị bẩm, liền đem ta theo bên cạnh tận tâm chỉ dạy.

Ta ngày ngày vẫn miệt mài đọc sách, tay không rời khỏi quyển, kẻ quấy rầy ta giờ đây lại là mấy vị sư huynh. Hôm nay thì gọi ta ngắm bình minh, ngày mai lại rủ rê ta xem biển mây.

"Này này, tiểu muội ham học kia, đừng có suốt ngày vùi đầu vào sách vở, coi chừng hỏng mắt đấy!"

Ba lần năm lượt như vậy, cuối cùng cũng có đôi ba lần ta bị họ lôi kéo đi.

Đêm nọ, ta quan sát thấy sao Thái Âm bị Thiên Cẩu gặm nhấm, ngoài ra sao Thiên Cơ dần dần chiếm thế thượng phong.

Cần biết rằng, Thái Âm chủ về Trung cung Hoàng hậu, Thiên Cẩu lại chủ về kẻ gian tà.

Còn Thiên Cơ, chính là Quốc sư.

Ngày hôm sau, đạo quán có một lão phụ ăn vận lộng lẫy, tướng mạo đường bệ ghé thăm, nghe nói là nữ quan trong cung.

Bà ấy cầu xin sư phụ xuống núi, nhưng sư phụ không đồng ý.

Lão phụ khóc lóc thảm thiết: "Sư phụ, ngài tuy đã là người xuất thế, nhưng cõi hồng trần vẫn còn vương vấn! Đại tiểu thư chỉ còn lại chút huyết mạch mỏng manh của nương nương, ngài sao nỡ lòng nhìn nàng ấy chìm đắm trong khổ ải..."
 
Xem Mệnh
Chương 5



Ta từng nghe nói, sư phụ trước khi xuất gia là nhị tiểu thư của phủ Bình Nguyên hầu.

Vị nương nương mà lão phụ nhắc đến... chẳng phải là Hoàng hậu nương nương sao?

Nghĩ đến thiên tượng đêm qua, ta lập tức đẩy cửa xông vào.

"Sư phụ, con xin thay người vào cung!"

Sư phụ ta vốn xưa nay luôn lạnh lùng, nay trên mặt lại hiện lên vẻ kinh ngạc. Phía sau còn có một đám sư huynh cùng ta nghe lén, ai nấy đều sợ hãi đến c.h.ế.t đứng.

Ai ngờ sư phụ chẳng hề trách mắng ta. Người chỉ hỏi: "Con đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Ta ra sức gật đầu: "Con đã suy nghĩ kỹ rồi ạ!"

Sư phụ bèn nói với lão phụ: "Đây là đồ đệ đắc ý nhất của ta - Hòa Kinh, bà hãy chăm sóc nàng cho tốt."

Lão phụ vội vàng dập đầu: "Vâng..."

Ai ngờ sư phụ lại dặn dò thêm một câu: "Xuống núi rồi cũng phải ngoan ngoãn đấy, thịt kho tàu, ba ngày mới được ăn một lần thôi."

Lão phụ: "..."

Ta vui mừng khấu đầu bái lạy sư phụ: "Sư phụ yên tâm, đồ nhi ghi nhớ lời người dạy bảo!"

Ta ngồi lên xe ngựa của hoàng cung đi xuống núi. Lão phụ kia tên là Lỗ ma ma, là nữ quan Phụng Nghi thân cận của Hoàng hậu họ Bùi.

Bà ấy nhìn ta từ trên xuống dưới, vẻ mặt đầy lo lắng.

Ta biết, ta tuổi còn nhỏ, dáng người cũng nhỏ nhắn, các sư huynh thường nói ta có vẻ đẹp yêu kiều, là mầm mống của họa thủy, nhưng lại sở hữu một đôi mắt trong veo thuần khiết.

Nhìn thế nào cũng không giống một người có thể làm nên việc lớn?

Lỗ ma ma dò hỏi: "Tiểu sư phụ, những năm qua người có từng xuống núi chưa?"

Ta ngây ngô nhìn bà ấy: "Chưa từng ạ."

Lỗ ma ma lộ rõ vẻ thất vọng, bà ấy cắn răng, lại hỏi: "Cuộc sống trong đạo quán có tốt không?"

Bà ấy nghĩ, nếu ở trong đạo quán ta từng bị rèn giũa, có lẽ đã trưởng thành hơn đôi chút.

Ta đáp: "Rất tốt ạ, các sư huynh đối xử với con rất tốt, luôn canh đúng giờ cho con ăn thịt kho tàu."

Lỗ ma ma ngẩn người: "Canh giờ?"

Ta bẻ ngón tay tính toán: "Vâng ạ, sư phụ nói ba ngày mới được ăn một lần, cứ đến ngày là các sư huynh lại đúng giờ mang đến cho con."

Nói xong, ta còn cười ngây ngô với bà ấy.

Lỗ ma ma như muốn ngã quỵ!

Bà ấy quyết định nói thẳng: "Tiểu sư phụ, chúng ta lần này vào cung chẳng khác nào bước vào hang cọp. Người xem, tuổi người còn nhỏ như vậy, lại chưa trải sự đời. Ta sợ làm hại người mất."

Ta ngây ngốc nhìn bà ấy: "Nhưng nếu con không đi, Hoàng hậu nương nương biết phải làm sao?"

Lỗ ma ma lo lắng đến phát khóc: "Tiểu sư phụ, tiên sư yêu quý người như vậy, người hãy đi cầu xin người được không? Lão nô, lão nô xin dập đầu người..."

Bà ấy khóc, ta cũng sợ hãi khóc theo, ôm chặt lấy bà ấy.
 
Xem Mệnh
Chương 6



“Ma ma, người đừng khóc nữa, người phải cố gắng lên, nếu không, con trai của người sẽ không có người cứu mất."

Lỗ ma ma kinh ngạc nhìn ta.

Ta nước mắt lưng tròng, chỉ vào dưới mắt bà ấy: "Tử nữ cung của người hiện lên hung quang, sát khí vờn quanh, chỉ có cung Điền trạch là còn một tia chuyển cơ. Nếu người gục ngã, vậy thì mọi chuyện coi như xong rồi."

Lỗ ma ma hít sâu một hơi: "Ngươi biết xem tướng sao?"

Ta e lệ đáp: "Xem tướng, xem tướng phải học ạ. Sư phụ nói, nếu chưa học qua vài chục năm, chưa khai mở linh cảm thì không dám nhận là biết xem tướng."

Lòng Lỗ ma ma lại chùng xuống.

Ta lại rụt rè nói: "Nhưng con đã mở được thiên nhãn, sư phụ nói con xem cũng tạm được ạ."

Lỗ ma ma: "..."

Bà ấy kể cho ta nghe, bà là nhũ mẫu của Hoàng hậu, theo hầu Hoàng hậu vào cung, con trai ruột của bà ở ngoài cung, là thủ lĩnh ám vệ của nương nương, hiện giờ đã bị bắt.

Hoàng hậu giờ đây tự thân còn lo chưa xong.

"Cũng không biết làm sao, nương nương thân thể đột nhiên yếu đi, làm việc gì cũng như bị trói buộc..."

Ta nghiêng đầu nhìn bà ấy: "Khó trách, con ở trên núi đã thấy Thiên Cẩu thực nguyệt."

Lỗ ma ma nghe vậy, tinh thần bỗng chấn động, phấn khởi hẳn lên.

Thử qua bản lĩnh của ta, Lỗ ma ma vẫn chưa hoàn toàn yên tâm. Bà ấy hỏi ta có còn nhớ Tạ gia không, ta đáp lúc lên núi tuổi còn nhỏ, không nhớ rõ lắm.

Lỗ ma ma gật đầu, nói như vậy cũng tốt.

"Con gái Tạ gia đã có hai người c.h.ế.t yểu, nghe nói nuôi con gái Tạ gia chẳng khác nào nuôi hổ, chính là muốn chọn ra kẻ có thể tranh, có thể đấu."

Trong số đó, tam tỷ của ta trước tiên là Thái tử Thục viên, từng có thời gian được sủng ái, Hoàng thượng đăng cơ liền được phong phi vị, hiện giờ đã là Quý phi.

Còn có nhị tỷ Ngọc Dao, gả cho con trai trưởng của Tây Bắc tướng quân, ban đầu là quý thiếp, sau được làm chính.

Tứ tỷ Ngọc Tranh, được gả cho lão Kỳ vương sáu mươi tuổi làm sủng thiếp, vậy mà chỉ trong hai năm đã được thăng lên làm trắc phi.

Lỗ ma ma nói với ta: "May mà ngươi từ nhỏ đã lên núi, nếu không e rằng cũng sẽ giống như đại tỷ và lục muội của ngươi..."

Nói đến đây, bà ấy thăm dò ta: "Nghe nói lúc lên núi ngươi cũng đã bảy tuổi, thật sự không còn nhớ gì sao?"

Dù sao ta cũng là con gái của Tạ gia.

Ta thản nhiên nhìn bà ấy: "Những chuyện người kể con đều không biết, con chỉ nhớ di nương của mình thôi."

Lỗ ma ma hỏi: "Di nương của ngươi là người thế nào?"

Ta chống cằm suy tư: "Di nương con... những chuyện khác con không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ người rất xinh đẹp."

Hoàng hậu năm nay kỳ thực cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi.

Nàng là con gái nhà tướng, thật không may, đường huynh của nàng chính là người đã cưới nhị tỷ của ta.

Từ đầu năm nay, sức khỏe của nàng luôn không tốt, trong phòng lúc nào cũng thoang thoảng mùi thuốc.

Ta được đưa đến chính điện, đứng ngoài tấm rèm che, ngoan ngoãn chờ đợi.bLỗ ma ma đi vào trước, thì thầm với Hoàng hậu.

Kỳ thực họ không biết rằng, sau khi mở thiên nhãn, tai ta rất thính, mắt ta rất tinh, mọi chuyện sau tấm rèm ta đều thấy rõ ràng.

Lỗ ma ma nói: "Tuy là con gái Tạ gia, nhưng đã lên núi mười năm rồi, chưa từng xuống núi. Thiên phú dị bẩm, nhưng có chút ngốc nghếch."
 
Xem Mệnh
Chương 7



Hoàng hậu nói: "Con gái Tạ gia, thật quá giỏi diễn trò."

"Nô tỳ sẽ đi điều tra rõ ràng, nương nương, người nhất định phải bình tĩnh, cho dù chán ghét Quý phi, cũng phải học cách che giấu."

"Trải qua nhiều bài học như vậy, bản cung sao có thể không biết, khụ khụ... Cho nàng ấy vào."

Ngoài ra, ta còn thấy cung nữ đang quỳ trước giường hoàng hậu sửa sang lư hương, có điểm bất thường.

Lỗ ma ma vừa mới đi ra ngoài.

Bên ngoài liền có người đến bẩm báo: "Nương nương, Tạ quý phi đến thỉnh an."

Lỗ ma ma cười lạnh một tiếng: "Nói với nàng ấy, nương nương thân thể không được khỏe, mời nàng ấy về cho."

"Vâng."

Người đi ra chính là cung nữ vừa quỳ bên cạnh hoàng hậu, nàng ta lướt qua ta.

Hoàng hậu mời ta vào trong rèm châu.

Sau khi hàn huyên vài câu. Ta nói: "Cung nữ vừa rồi, tướng mạo không tốt, xung khắc với nương nương. Vì long thể của người, xin người hãy đưa nàng ta đến nơi khác."

Hoàng hậu sắc mặt biến đổi: "Lỗ ma ma!"

Tạ Ngọc Uyển năm xưa chính là nhờ cướp ngọc bội của ta mới được nghênh đón vào Đông cung, lại còn được sủng ái một thời.

Giờ đây đang đấu với Hoàng hậu đến thời khắc mấu chốt, nghe nói ta xuống núi, ắt hẳn trong lòng nàng ta vô cùng kinh ngạc.

Cần biết rằng, năm đó chính tay nàng ta đã móc mắt di nương của ta!

Nàng ta đến thỉnh an bị từ chối, gian tế nàng ta cài trong cung liền vội vàng đến báo tin.

"Lỗ ma ma nói người ngốc nghếch, không còn nhớ chuyện Tạ gia nữa..."

Bỗng nhiên có người quát lớn: "Thật to gan!"

Cung nữ nghe ra đó là giọng của Lỗ ma ma, sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu!

Chỉ có Tạ Ngọc Uyển, sau khi ngây người một chút liền lấy lại tinh thần, nàng ta vẫn giữ nụ cười trên môi: "Lỗ ma ma, người làm sao vậy?"

Lỗ ma ma không nói nhảm với nàng ta, trực tiếp sai người đè cung nữ kia xuống.

"Đưa vào Thận Hình ty."

Cung nữ kia sợ đến mức sắp phát điên: "Quý phi! Quý phi cứu nô tỳ!"

Tạ Ngọc Uyển lộ ra vẻ đồng tình, nhân cơ hội nói với Lỗ ma ma: "Chuyện này chắc là có hiểu lầm, ta đi cầu xin nương nương..."

Kỳ thực nàng ta đoán Lỗ ma ma đã nghe thấy hết, cũng biết đây là người của nàng ta. Với tính cách của Hoàng hậu, chắc chắn sẽ phạt cả nàng ta.

Nàng ta có thể trước tiên nhẫn nhịn chịu phạt, sau đó sẽ đến trước mặt Hoàng thượng nói rằng, cung nữ kia bị ngược đãi ở Trung cung, đã cầu xin mình cứu mạng.

Dù sao, Hoàng thượng cũng đã sớm chán ghét tính tình nóng nảy của Hoàng hậu. Chiêu này dùng để phản đòn Hoàng hậu, trăm lần thử trăm lần thành công.

Lỗ ma ma lại ngăn nàng ta lại: "Quý phi, Hoàng hậu nương nương đã nói rồi, mời người về nghỉ ngơi cho khỏe."

Tạ quý phi ngẩn người: "Nương nương không phạt ta?"

Lỗ ma ma hỏi ngược lại: "Vì sao phải phạt người?"

Tạ quý phi cười nói: "Phụng Nghi đại nhân đừng hiểu lầm, bản cung chỉ là thấy cung nữ kia đáng thương..."

"Chẳng lẽ Quý phi còn muốn nghi ngờ quyết định của nương nương sao?"

Tạ quý phi cuối cùng cũng biến sắc: "Không dám! Đại nhân cẩn ngôn!"

Nàng ta là người chưa bao giờ để lộ sơ hở.
 
Xem Mệnh
Chương 8



Lỗ ma ma hừ lạnh: "Là Quý phi nên cẩn thận lời nói! Nói gì mà đáng thương không đáng thương, ngươi đây là đang buông lời gièm pha Hoàng hậu!"

Người do thám bị nhổ bỏ, kế hoạch phản đòn Hoàng hậu lần đầu tiên thất bại, Tạ Ngọc Uyển tức đến mức ruột gan đau đớn.

Bùi Hoàng hậu dẫn tất cả mọi người trong cung của nàng ra ngoài, xếp hàng cho ta xem tướng.

Ta tổng cộng tìm ra mười hai người "tướng mạo không hợp" với Hoàng hậu.

Từ Nguyên điện hỗn loạn hai ngày. Họ nói chuyện tránh ta, nhưng ta vẫn nghe thấy hết, tất cả đều là gian tế của những cung khác.

Ngoài ra, còn tra ra hương thơm, cách cắm hoa các thứ đều có vấn đề. Sau khi vứt bỏ hết những thứ đó, bệnh tình của Hoàng hậu lại trong nháy mắt khỏi hẳn.

Lỗ ma ma khổ sở cầu xin Hoàng hậu trước tiên hãy nhẫn nhịn, đừng có lại đánh hỏng một ván cờ tốt.

Nhưng khuyên thế nào người cũng không nghe.

Hoàng hậu phẫn nộ: "Dám cả gan mưu hại Trung cung, mối hận này, bản cung còn phải nuốt xuống sao!"

Lỗ ma ma nhanh trí, ngay trong đêm gọi ta đến, gieo một quẻ xem xét cát hung. Trong điện ánh sáng lờ mờ, ta dùng bàn tay nhỏ bé mũm mĩm lắc mai rùa để gieo quẻ.

"Không cát." Ta nói.

Bùi hoàng hậu cau mày: "Vì sao?"

Ta đáp: "Quẻ này tên là Phong Hỏa Đỉnh, Đỉnh vốn là tôn quý đại cát, nhưng nhật khắc nguyệt phá, thời cơ chưa tới."

Lỗ ma ma vội vàng hỏi: "Ý nghĩa là gì?"

"Cửu tứ. Chân đỉnh gãy, làm đổ cháo của vương công, bản thân cũng bị vấy bẩn, có hung họa."

Lỗ ma ma nhìn về phía hoàng hậu. Lần này gian tế nội bộ, liên lụy đến sáu vị cung phi, hơn nữa tất cả đều đang được sủng ái.

Với tính cách của Hoàng hậu, chắc chắn người sẽ muốn xử tử tất cả bọn họ.

Phối hoàng hậu lấy lại bình tĩnh, cất tiếng hỏi: "Khi nào thì tai qua nạn khỏi?"

Ta đưa tay gieo quẻ, đáp: "Mùng sáu ạ."

Hoàng hậu ánh mắt sâu thẳm: "Bản cung, chờ được."

Lỗ ma ma thở phào nhẹ nhõm, nhìn ta với ánh mắt biết ơn.

Ta dè dặt thưa: "Ma ma, con xuống núi đã ba ngày rồi..."

Hoàng hậu ngẩn người: "Ngươi muốn đi? Không được, ngươi chưa thể đi."

Ta mếu máo.

Lỗ ma ma lập tức hiểu ý: "Ngày mai là ngày tiểu sư phụ được dùng thịt kho tàu phải không?"

Ta rầu rĩ: "Dạ thưa, là hôm nay ạ."

"Vậy ngày mai..." Bà ấy nhìn sắc mặt của ta, rồi vội vàng nói: "Hay là bây giờ?"

Ta nín khóc mỉm cười: "Vâng ạ!"

Mùng sáu.

Hoàng hậu sai người đánh cho đám mật thám kia bầm dập, rồi ném trả về các cung.

Tạ Ngọc Uyển lập tức nắm lấy cơ hội. Nàng ta xúi giục Trương Tiệp dư đến trước mặt Hoàng thượng khóc lóc than thở, nói không biết Hoàng hậu là có ý gì, e rằng mình sống không được bao lâu nữa.

Cộng thêm việc Hoàng hậu trước kia vốn nổi tiếng "tàn bạo", Hoàng thượng quả nhiên nổi trận lôi đình, lập tức đến Từ Nguyên điện.

Hoàng hậu vội vàng ra nghênh tiếp Hoàng thượng.

"Bệ hạ! Thần thiếp có tin tức quân sự từ Tây Bắc cần bẩm báo!"

Hoàng thượng ngẩn người, sự chú ý bị việc nước thu hút.

Bùi hoàng hậu chỉ tay vào sau tấm bình phong: "Hoàng thượng, ngài xem."
 
Xem Mệnh
Chương 9



Ta sợ sệt ló đầu ra. Bù hoàng hậu dịu dàng nói: "Hòa Kinh, đừng sợ, đây là Hoàng thượng, nàng mau lại đây, những gì nàng nói với ta, hãy nói lại với Hoàng thượng một lần nữa."

Mấy ngày nay ta ngày nào cũng ở bên cạnh nàng, nàng biết ta nhát gan hơn cả gà con. Vị hoàng đế trẻ tuổi tuấn tú nhìn ta, vẻ mặt có chút phức tạp: "Con gái Tạ gia? Người đã xuất gia làm đạo sĩ đó à?"

Bùi hoàng hậu đáp: "Phải ạ, vốn là ngũ tiểu thư Tạ gia, nay đã bái Thái Chân tiên sinh làm sư phụ, đạo hiệu là Hòa Kinh."

Hoàng thượng im lặng, không biết người đang nghĩ gì, lửa giận xung quanh, bỗng nhiên tiêu tan.

"Hòa Kinh, vừa rồi nàng nói với ta như thế nào?" Hoàng hậu gọi ta.

Ta nấp sau tấm bình phong, nhỏ giọng nói: "Ta, ta đêm qua xem thiên tượng, thấy sao Vũ Khúc bị khắc, chủ về đại tướng, e rằng đại tướng sẽ bỏ mạng..."

Hoàng thượng ánh mắt nghiêm lại: "Ngươi nói gì cơ!"

Lúc này, An công công bên cạnh Hoàng thượng vội vã chạy vào: "Hoàng thượng, có tin cấp báo từ quân đội ạ! Đại tướng quân Tây Bắc là Giả Xung bỏ trốn giữa trận tiền, khiến cho toàn quân tổn thất hơn một nửa, bị phó tướng Triệu Minh đ.â.m chết!"

Hoàng thượng bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía ta. Ta sợ quá liền chui tọt vào sau tấm bình phong.

Lỗ ma ma vội vàng nói: "Lại đây, lại đây, tiểu sư phụ, lão nô dẫn người đi ăn thịt kho tàu!"

Ta dừng bước: "Đến giờ rồi ạ?"

Lỗ ma ma muốn cười, nhưng bà ấy không dám, Hoàng thượng đang long nhan giận dữ.

Bà ấy nói: "Đến rồi, hôm nay đúng ngày, lão nô đều nhớ cho người."

Tình hình quân sự cấp bách, Hoàng thượng không còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện hậu cung này nữa.

Trên triều đình, các quan lại đang tranh cãi kịch liệt. Người thì nói phải nghiêm trị phó tướng Triệu Minh, kẻ lại cho rằng nên để hắn ta chuộc tội lập công.

Tạ Ngọc Uyển vâng mệnh phụ thân đến thổi gió bên gối Hoàng thượng, nói rằng tội phạm thượng cần phải bị trừng trị thích đáng.

Tạ thừa tướng ở ngoài triều cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ tin tức phó tướng Triệu Minh bị xử trảm, sẽ cho các đại thần cùng nhau tiến cử tướng mới.

Trước kia, với sự dịu dàng nhỏ nhẹ của mình, Tạ Ngọc Uyển luôn được Hoàng thượng sủng ái. Nàng ta muốn gì được nấy.

Nhưng hôm nay...

Dưới ánh nến mờ ảo, Hoàng thượng nhìn mỹ nhân với mái tóc đen nhánh này, ánh mắt sâu xa khó dò.

Tạ Ngọc Uyển dịu dàng cất tiếng: "Hoàng thượng?"

Hoàng thượng nói: "Chuyện này, Hoàng hậu cũng đã khuyên can."

Đúng vậy, con trai của Tây Bắc đại tướng quân Giả Xung đã cưới nhị cô nương Tạ gia. Nhưng cũng là đường bá của Hoàng hậu!

Tạ Ngọc Uyển đoán ý Hoàng hậu, nhỏ giọng nói: "Nương nương chẳng lẽ cũng có cùng suy nghĩ với thần thiếp?"

Hoàng thượng cười lạnh: "Hoàng hậu nói, kẻ bỏ trốn giữa trận tiền đáng chết! Nay tình hình chiến sự cấp bách, Triệu Minh một mình gánh vác, nên lấy đại cục làm trọng!"

Thông thường, nếu đến lúc này, thấy Hoàng thượng nổi giận, Tạ Ngọc Uyển nên biết điều mà lui.

Nhưng trớ trêu thay, ai cũng có điểm yếu.

Điểm yếu của Tạ Ngọc Uyển, chính là nàng ta không dám trái lời phụ thân mình.
 
Back
Top Bottom