Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1100: Đòn chí mạng



Bùi Nghiêu cảm thấy hôm nay mình không nên nghe điện thoại của Tần Trữ, càng không nên gọi cho Châu Dị.

Nghe thấy giọng Châu Dị, trong đầu anh ta chỉ có hai chữ: xui xẻo!!

Châu Dị nói xong, Bùi Nghiêu không trả lời, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi cúp máy.

Lúc Khương Nghênh đi ra từ phòng tắm, Châu Dị vừa mới đặt điện thoại xuống, khóe miệng vẫn còn vương nụ cười.

Khương Nghênh bước tới, mỉm cười hỏi: "Chuyện gì vậy? Sao anh vui thế?"

Châu Dị ngẩng đầu lên, nắm lấy tay Khương Nghênh, kéo cô ngồi xuống giường: "Đây không phải là nụ cười vui vẻ."

Khương Nghênh nghi ngờ: "Hửm?"

Châu Dị: "Đây là nụ cười chế giễu, chế giễu lão Bùi."

Châu Dị nói xong, kể lại chuyện Bùi Nghiêu vừa gọi điện thoại.

Khương Nghênh mỉm cười: "Bùi Nghiêu không giận à?"

Châu Dị cười nói: "Giận rồi, nên lão ta cúp máy luôn."

Khương Nghênh bật cười: "Nếu là em, em cũng sẽ cúp máy."

Sau khi cúp máy, Bùi Nghiêu càng nghĩ càng thấy ấm ức, cuối cùng anh ta nghiến răng gọi cho Trần Triết.

Điện thoại được kết nối, chưa để Trần Triết lên tiếng, Bùi Nghiêu đã hỏi dồn dập: "Đã bao lâu rồi, ông đã theo đuổi được Nhậm Huyên chưa? Tôi kết hôn rồi, Châu Dị và Tần Trữ đều có con rồi, ông còn chưa theo đuổi được người ta, ông định khi nào thì kết hôn? Ông định khi nào thì sinh con? Ông không thấy mình sống rất thất bại sao?"

Trần Triết lạnh lùng nói: "Sáng sớm ông bị k.ích thích gì à?"

Bùi Nghiêu vẫn cố chấp: "Tôi bị k.ích thích á? Không hề! Tôi đang lo lắng cho ông, ông hoàn toàn không nhận thức được nguy hiểm gì cả!"

Lúc này Trần Triết đang ở công ty xử lý một đống công việc, anh xoa mi tâm: "Mấy người kết hôn, sinh con, thì liên quan gì đến tôi?"

Đúng vậy, họ kết hôn, sinh con thì liên quan gì đến Trần Triết?!

Người họ cưới đâu phải Nhậm Huyên, mẹ của con họ cũng đâu phải Nhậm Huyên.

Đối mặt với câu hỏi ngược lại của Trần Triết, Bùi Nghiêu nghẹn lời.

Một lúc sau, Bùi Nghiêu nói: "Lão Trần, thật đấy, trước đây tôi vẫn luôn nghĩ ông là người nhìn xa trông rộng, bây giờ mới phát hiện ra là tôi đã đánh giá cao ông rồi, ông nghĩ mà xem, sau này chúng ta tụ tập, chúng tôi nói chuyện vợ con, còn ông nói chuyện gì?"

Trần Triết: "..."

Bùi Nghiêu: "Tôi nói đến đây thôi, nếu ông vẫn không có ý thức được 'nguy cơ', thì tôi cũng không còn gì để nói nữa."

Trần Triết: "..."

Bùi Nghiêu nói xong, sợ Trần Triết hỏi ngược lại, nên chưa để Trần Triết lên tiếng, anh ta đã cúp máy.

Trần Triết nghe thấy đầu dây bên kia im lặng, liền đưa điện thoại lên nhìn, anh ta bật cười, sau đó nhìn thấy thông báo tin nhắn trong nhóm chat, anh ta click vào xem, rồi liên tưởng đến cuộc gọi vừa rồi của Tần Trữ, đột nhiên hiểu ra.

Vài phút sau, Trần Triết nhắn tin cho Bùi Nghiêu: Ông kết hôn rồi, tôi còn chưa theo đuổi được người ta, ông lo lắng cái gì chứ!

Bùi Nghiêu trả lời ngay: Ông hiểu cái gì, đây gọi là ý thức được nguy cơ.

Trần Triết: Đầu óc có vấn đề thì đi khám sớm đi, đừng chần chừ nữa, nhà ông đâu phải không có điều kiện.

Bùi Nghiêu: Cút!

Trần Triết: Xóa bạn bè, chặn luôn, có việc thì viết thư, nhớ gửi bưu điện, hình thức khác không nhận.

Có lẽ câu cuối cùng của Trần Triết đã khơi dậy sự tò mò của Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu liền hỏi: Tại sao phải gửi bưu điện?

Trần Triết: Không muốn liên lạc với cậu trong thời gian ngắn.

Bùi Nghiêu: "..."

Ngày hôm sau.

Ngày cưới của Tần Trữ, từ trong ra ngoài nhà cũ của Tần gia đều có bảo vệ canh gác.

Ai cũng mặc vest đen, đeo kính râm đen.

Ông cụ Tần ngồi trên sofa ở phòng khách, lo lắng hỏi quản gia: "Ngày vui như vậy mà ăn mặc thế này có ổn không?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1101: Phong cách biển



Ông cụ Tần sống gần hết đời người, hiếm khi nào lại khiêm tốn hỏi ý kiến người khác như vậy.

Quản gia đứng bên cạnh, hơi cúi người: "Tôi thấy cũng được mà."

Ông cụ Tần nhíu mày: "Không xấu sao?"

Quản gia: "Cũng không đến nỗi xấu."

Ông cụ Tần nghe vậy, không những không giãn mày mà còn nhíu mày chặt hơn: "Xấu thì nói là xấu, không xấu thì nói là không xấu, 'cũng không đến nỗi xấu' là sao?"

Quản gia cười gượng: "Không xấu ạ."

Ông cụ Tần hừ nhẹ một tiếng: "Còn không xấu, bọn họ ăn mặc như vậy, người không biết còn tưởng tôi chết rồi, đang làm đám tang cho tôi."

Quản gia không dám lên tiếng: "..."

Quản gia nghĩ thầm: Ông cụ tự mình biết rõ, còn hỏi tôi làm gì.

Ông cụ Tần nói xong, phòng khách rơi vào im lặng.

Nhưng sự im lặng này cũng không kéo dài được bao lâu, vì ông cụ Tần chê họ ăn mặc quá xấu, nên ra lệnh cho họ đi thay đồ.

"Đi, thông báo cho bọn họ, bảo bọn họ về thay bộ vest đen đó đi, tìm bộ nào trông vui vẻ, rực rỡ một chút mà mặc."

Quản gia đáp: "Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay."

Ông cụ Tần phẩy tay: "Đi đi."

Thấy quản gia đứng dậy định đi truyền đạt mệnh lệnh, ông cụ Tần đột nhiên gọi giật lại: "Đứng lại."

Quản gia quay đầu lại: "Ông cụ còn gì dặn dò ạ?"

Quản gia đã theo ông cụ Tần mấy chục năm, nói là chủ tớ, nhưng thực ra lại giống người nhà hơn, nên ông cụ Tần nói chuyện cũng không kiêng dè gì, nói thẳng: "Cậu gọi Tiểu Tam đến giám sát bọn họ, mắt nhìn của cậu không được tốt lắm."

Quản gia mím môi: "Vâng."

Hai mươi phút sau, Tiểu Tam dẫn theo một đám bảo vệ xuất hiện trở lại đám cưới của Tần Trữ.

Lần này đúng là không còn toàn một màu đen nữa, mà đủ màu sắc sặc sỡ.

Ông cụ Tần nhìn thấy, mắt mở to.

Quản gia thấy vậy, cúi người nói: "Đều là theo gu thẩm mỹ của Tiểu Tam."

Ông cụ Tần im lặng.

Lục Vũ trước đó được Tần Trữ sai đi mua bánh gạo nếp ở phố bên cạnh cho Sầm Hảo, lúc quay lại, anh ta suýt chút nữa tưởng mình đi nhầm chỗ.

Đi tới đi lui, vào ra ba bốn lần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, anh ta mới dám bước vào.

Lục Vũ chạy lên lầu đưa bánh gạo nếp cho Sầm Hảo, lúc xuống lầu, anh ta bị một bảo vệ giữ lại nói chuyện.

Lục Vũ tò mò hỏi nhỏ: "Sao mọi người lại ăn mặc như vậy? Lúc nãy tôi vừa bước vào cửa, còn tưởng mình đi nhầm đến bãi biển nào."

Mỗi người một kiểu áo ngắn tay, quần đùi hoa hòe, đúng là phong cách biển.

Người bảo vệ nói chuyện với Lục Vũ cũng chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, hai người đã từng tiếp xúc vài lần, rất hợp tính: "Ông cụ dặn đấy, ông ấy chê chúng tôi mặc đồ đen không đủ vui."

Lục Vũ bĩu môi: "Đừng có 'chúng tôi', là 'các anh' mới đúng, tôi có bao giờ mặc mấy thứ đó đâu."

Người kia cúi đầu nhìn Lục Vũ từ trên xuống dưới, vỗ trán: "Xem trí nhớ của tôi này, cậu toàn mặc đồ thể thao, thoải mái mà."

Nói xong, anh ta không nhịn được trêu chọc Lục Vũ: "Trông cậu cứ như sinh viên mới ra trường ấy."

Hai người đang khoác vai bá cổ nói chuyện thì một giọng nói nghiêm nghị vang lên từ phía xa.

"Hai người đang làm gì đấy?"

Hai người đồng loạt quay đầu lại, thấy Tiểu Tam mặc áo ngắn tay hoa đỏ, quần đùi hoa xanh lá cây đang đứng cách đó không xa, trừng mắt nhìn hai người.

Lục Vũ vẫn bình thản, còn người bảo vệ nói chuyện với anh ta thì giật mình, đưa tay sờ mũi, nhỏ giọng nói: "Cái đó, Tiểu Lục, tôi còn có việc, tôi đi trước nhé..."

Nói xong, không đợi Lục Vũ trả lời, anh ta đã chạy biến mất.

Thấy người bảo vệ nói chuyện với Lục Vũ rời đi, Tiểu Tam liền sải bước đến, mặt mày u ám, nói với Lục Vũ: "Vừa nãy cậu đi đâu?"

Lục Vũ thành thật trả lời: "Luật sư Tần bảo em đi mua bánh gạo nếp cho chị Sầm."

Tiểu Tam: "Đi lâu vậy?"

Lục Vũ nói: "Người xếp hàng mua bánh ở quán đó còn đông hơn cả đội bảo vệ của nhà họ Tần, có thể không lâu sao?"

Tiểu Tam đã từng mua bánh gạo nếp giúp Sầm Hảo một lần, đúng là phải xếp hàng rất lâu, nghe Lục Vũ nói vậy, sắc mặt anh ta dịu lại.

Một lúc sau, Tiểu Tam nhìn Lục Vũ, lạnh lùng nói: "Sau này cậu chú ý hành vi cử chỉ của mình một chút."

Lục Vũ ngẩng đầu lên: "Hành vi cử chỉ của em làm sao?"

Tiểu Tam nhíu mày nói: "Đừng có khoác vai bá cổ người khác."

Lục Vũ khó chịu: "Em khoác vai bá cổ người khác thì làm sao? Em với mọi người là bạn bè mà."

Thấy Lục Vũ cứng đầu, Tiểu Tam sa sầm mặt mày: "Anh trai cậu và Tiểu Cửu đã như vậy rồi, chẳng lẽ cậu cũng muốn đi theo vết xe đổ của anh ta sao?"

Lục Vũ luôn bênh vực Cát Châu, nghe Tiểu Tam nói vậy, anh ta tưởng Tiểu Tam đang coi thường Cát Châu, liền nổi giận: "Anh trai em và anh Cửu thì làm sao? Tư tưởng của loài người ngày càng văn minh và tiến bộ, sao anh lại cổ hủ như vậy?"

Tiểu Tam: "..."

Lục Vũ: "Đừng nói em không giống anh trai em, cho dù có giống, thì liên quan gì đến anh, đừng tưởng anh trai em có nói nhờ anh chăm sóc em, mà anh thực sự là 'cái gì'."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1102: Bảo vệ trọng điểm



Lục Vũ còn trẻ, tính khí nóng nảy.

Tuy đã trải qua không ít chuyện, nhưng dù sao tuổi còn trẻ, gặp chuyện không biết linh hoạt, cũng không biết nhẫn nhịn.

Nhìn thấy anh ta “xù lông”, Tiểu Tam mím môi, định mắng nhưng cuối cùng chỉ nói: "Tôi nói gì sai sao? Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi."

Lục Vũ: "Tôi cần anh tốt cho à?"

Tiểu Tam nghẹn lời.

Lục Vũ liếc nhìn anh ta, vẫn còn tức giận: "Anh lo cho bản thân mình trước đi, suốt ngày ăn mặc lòe loẹt như con công xòe đuôi."

Tiểu Tam nghẹn họng.

Thấy anh ta không nói gì, Lục Vũ lại nói tiếp: "Anh lớn tuổi rồi, không có bạn gái, cũng không có bạn trai, chẳng lẽ anh có vấn đề về chuyện ấy sao?"

Tiểu Tam: "!!!"

Lục Vũ nói xong, không đợi Tiểu Tam nổi giận, liền nhìn anh ta với vẻ mặt chế giễu, rồi xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Lục Vũ, Tiểu Tam tức giận, định đuổi theo đá anh ta vài cái, thì có một bảo vệ đến nói chuyện với anh ta: "Anh Tam, luật sư Tần bảo anh dẫn mấy người đến khách sạn dẹp loạn trước."

Tiểu Tam hậm hực: "Biết rồi."

Coi như cậu may mắn.

Bảo vệ nói xong, thấy Tiểu Tam đang tức giận, anh ta nhìn theo ánh mắt Tiểu Tam, cười hỏi: "Cãi nhau với Tiểu Lục à?"

Tiểu Tam cười lạnh: "Tôi đi cãi nhau với thằng nhóc lông còn chưa mọc đủ sao?"

Bảo vệ nhỏ giọng cười nói: "Anh Tam chơi lớn thật đấy, Tiểu Lục mới đến đây được bao lâu, mà anh đã biết cậu ta...'lông' có mọc đủ hay chưa rồi."

Nghe vậy, Tiểu Tam sững người một lúc, rồi hiểu ra, đá vào người đối phương: "Cút xéo!"

Vì Sầm Hảo mang thai, nên cô được nhà họ Tần nâng cấp từ đối tượng bảo vệ thành đối tượng trọng điểm.

Nói không ngoa, mỗi bước chân của cô, ông cụ Tần đều cho người giúp việc theo sát.

Sầm Hảo không quen, nhưng lại không muốn làm trái ý ông cụ Tần.

Sầm Hảo thường ngày không có ai để tâm sựu, hôm nay nhân lúc Khương Nghênh và Khúc Tích đều có mặt, cô vừa trang điểm vừa than thở.

"Thật đấy, quá đáng lắm, tôi làm gì cũng có người theo."

Khương Nghênh mỉm cười: "Gánh nặng của hạnh phúc."

Khúc Tích nhỏ giọng hỏi: "Cậu đi vệ sinh, họ cũng theo à?"

Sầm Hảo nghe vậy, quay đầu lại, vì quay quá nhanh nên chuyên viên trang điểm suýt chút nữa đã vẽ lệch đường kẻ mắt.

Chuyên viên trang điểm: "Tần phu nhân, cô đừng cử động."

Sầm Hảo đưa tay ra hiệu cho chuyên viên trang điểm dừng lại, nhẹ nhàng nói: "Cô đợi tôi một chút, tôi tám nốt đã."

Nói xong, cô nhìn Khúc Tích, gật đầu: "Đúng vậy, đi vệ sinh họ cũng đi theo, tôi ở bên trong, họ đứng canh ở ngoài cửa."

Khúc Tích nghe Sầm Hảo nói mà kinh ngạc, một lúc sau, cô giơ ngón tay cái lên với Sầm Hảo: "Tôi bái phục khả năng chịu đựng của cậu."

Nếu là cô, chắc chắn cô không chịu nổi.

Bình thường, khi cô đi vệ sinh mà bên ngoài có tiếng động, cô cũng sẽ thấy ảnh hưởng đến "lực hút" của bồn cầu, huống chi là có người đứng canh ở ngoài.

Sầm Hảo thở dài: "Giống như Nghênh Nghênh nói, gánh nặng của hạnh phúc."

Khương Nghênh mỉm cười: "Nếu cậu thấy không thoải mái, có thể nói với Tần Trữ, để anh ấy nói với ông nội Tần."

Sầm Hảo: "Cách này tôi không phải là chưa từng nghĩ đến, nhưng ông nội không nghe đâu, ông ấy còn trách Tần Trữ không chu đáo."

Khương Nghênh bật cười: "Vậy thì chịu thôi."

Đám cưới ở miền Bắc thường được tổ chức trước buổi trưa, nhà họ Sầm lại ở quá xa Bạch Thành, nên Sầm Hảo xuất giá từ nhà cũ của Tần gia, còn phòng tân hôn là biệt thự riêng của Tần Trữ.

Trang điểm xong, Sầm Hảo từ tầng ba đi xuống, bố mẹ Sầm đang nói chuyện với ông cụ Tần ở phòng khách tầng một.

Nhìn thấy Sầm Hảo, ông cụ Tần vội vàng đứng dậy, bảo người giúp việc đỡ Sầm Hảo.

Sầm Hảo hơi ngại ngùng: "Ông nội, cháu tự đi được."

Ông cụ Tần: "Ta biết cháu tự đi được, nhưng váy dài như vậy, nhỡ ngã thì sao?"

Nói xong, ông cụ Tần nhìn Khương Nghênh: "Nghênh Nghênh đừng đứng nữa, mau ngồi xuống."

Khương Nghênh mỉm cười: "Cảm ơn ông ạ."

Ông cụ Tần chống gậy, cảm thán: "Nhớ năm đó, A Dị, Tần Trữ và Bùi Nghiêu chỉ mới tí tuổi đầu, mấy đứa còn hay đánh nhau, ai ngờ mới đó mà mấy đứa nhóc này sắp làm bố rồi..."

Nói đến đây, mắt ông cụ Tần đỏ hoe, ông từ từ ngồi xuống: "Thời gian trôi nhanh quá, già rồi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1103: Muốn thử xem có cứng miệng không?



Ông cụ Tần cả đời mạnh mẽ, về già lại có chút đa sầu đa cảm.

Sầm Hảo thấy vậy, tiến lên vỗ nhẹ vào lưng ông: "Ông nội, dù họ có lớn đến đâu, đối với ông cũng chỉ là những đứa trẻ."

Ông cụ Tần rưng rưng nước mắt, cười nói: "Đúng vậy, mấy đứa nhóc này dù lớn đến đâu, đối với ông cũng chỉ là trẻ con."

Đám cưới của Tần Trữ và Sầm Hảo rất long trọng và xa hoa.

Sau khi bố Tần xảy ra chuyện, nhà họ Tần luôn sống khiêm tốn.

Tần Trữ không chỉ đứng vững gót chân mà còn tạo dựng được sự nghiệp ở Bạch Thành, nhưng anh cũng luôn cố gắng giữ thái độ khiêm tốn.

Cây to đón gió, chim nào bay cao sẽ bị bắn hạ.

Những đạo lý này, nhà họ Tần hiểu rõ hơn bất kỳ gia tộc nào ở Bạch Thành.

Hôm nay, vì muốn Sầm Hảo có một hôn lễ đáng nhớ, Tần Trữ đã không ngần ngại phô trương.

Đám cưới long trọng ấy khiến cả Bạch Thành chấn động, thu hút đông đảo quan khách từ cả giới thượng lưu lẫn thế giới ngầm.

Sầm Hảo nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi lo lắng.

Tần Trữ, Châu Dị và những người khác đã đến khách sạn từ sớm, ở nhà cũ nhà họ Tần ngoài mấy vị trưởng bối ra thì chỉ còn lại phụ nữ.

Không tiện nói chuyện với ông nội Tần ở nhà cũ, Sầm Hảo vừa tới khách sạn đã tìm Tần Trữ, kéo anh vào phòng nghỉ.

"Đám cưới của chúng ta hôm nay có phải hơi phô trương quá không?"

Tần Trữ mặc vest đen, ăn mặc không khác ngày thường là mấy: "Hửm?"

Sầm Hảo nhíu mày nói: "Em thấy anh mời cả giới kinh doanh, chính trị và... có phải hơi..."

Sầm Hảo không nói hết câu, cũng không nói rõ là "có phải hơi" gì.

Nhưng Tần Trữ không phải kẻ ngốc, sao anh có thể không hiểu ý cô.

Tần Trữ mỉm cười, ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên tóc cô: "Lo lắng cho anh à?"

Sầm Hảo ngẩng đầu lên: "Đến lúc này rồi mà anh còn cười được sao?"

Thấy cô thật sự lo lắng, Tần Trữ khẽ cười an ủi: "Những người anh mời hôm nay đều là bạn bè thân thiết cả. Dù làm việc trong lĩnh vực nào thì cũng cần có vài người bạn chứ?"

Sầm Hảo mím môi: "Tuy nói vậy, nhưng..."

Tuy vậy, cô vẫn lo lắng. Bao năm qua, Tần Trữ đã kết oán với không ít người, e rằng sẽ có kẻ nhân cơ hội này gây chuyện.

Biết cô lo lắng điều gì, Tần Trữ trầm giọng an ủi: "Yên tâm, chẳng ai dám giở trò trong ngày vui của chúng ta đâu."

Sầm Hảo không hiểu: "Tại sao?"

Tần Trữ khẽ cười: "Em nghĩ xem, nếu muốn hãm hại anh trong ngày này, kẻ đó chắc chắn sẽ liên lụy đến các vị khách mời. Trong số khách mời hôm nay, liệu có ai mà họ dám động vào không?"
Sầm Hảo suy nghĩ.

Tần Trữ nói tiếp: "Những người dễ bị nhắm đến nhất, chắc hẳn là những người trong giới kinh doanh, chẳng hạn như A Dị, lão Bùi, lão Kỷ, Nhiếp Chiêu?"

Tần Trữ vừa dứt lời, Sầm Hảo đã chuyển từ lo lắng sang vui vẻ: "Động vào họ, còn khó hơn động vào những người ở các lĩnh vực khác."

Tần Trữ tiếp lời: "Vậy nên, em lo lắng gì nữa? Hơn nữa, hôm nay trong hôn lễ, nếu một người xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều sẽ bị ảnh hưởng. Nghiêm trọng hơn, tất cả khách mời đều sẽ bị liên lụy."

Nghe Tần Trữ phân tích, Sầm Hảo lập tức hiểu ra: "Em hiểu rồi."

Tần Trữ khẽ cười: "Còn lo lắng nữa không?"

Sầm Hảo thành thật trả lời: "Vẫn còn một chút, nhưng không nhiều."

Tần Trữ nghe vậy, cúi người xuống hôn lên môi Sầm Hảo, dây dưa một lúc, khàn giọng nói: "Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao A Dị lại mê đắm Nghênh Nghênh như vậy."

Sầm Hảo vòng tay ôm cổ Tần Trữ: "Tại sao?"

Tần Trữ nói: "Chẳng ai lại không thích sự ấm áp, chẳng ai lại không yêu ánh sáng. Nếu có người nói ngược lại, chắc chắn là đang cứng miệng thôi."

Sầm Hảo mỉm cười: "Vậy anh có cứng miệng không?"

Tần Trữ ôm chặt eo cô, không mạnh lắm, nhưng khiến cô không thể động đậy: "Anh cũng không rõ, em thử xem?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1104: Vợ chồng hòa thuận



Giọng Tần Trữ trầm thấp và mờ ám. Sầm Hảo nhìn anh, tay ôm chặt lấy cổ anh.

Cô bỗng dưng không chắc chắn, liệu "miệng" mà anh nói có phải là cái miệng cô đang nghĩ hay không.

Tần Trữ thấy Sầm Hảo không nói gì, liền cúi đầu xuống hỏi lại: "Chắc chắn không muốn thử sao?"

Tai Sầm Hảo nóng bừng: "Không muốn."

Tần Trữ trầm giọng hỏi: "Tại sao?"

Sầm Hảo mím môi, rõ ràng biết trong phòng nghỉ chỉ có hai người, nhưng khi nói ra những lời này, cô vẫn cảm thấy xấu hổ: "Mẹ em nói ba tháng đầu không nên..."

Ba tháng đầu không nên làm gì?

Sầm Hảo không nói hết câu.

Nhưng dù cô không nói, Tần Trữ cũng đã hiểu.

Một lúc sau, khi Sầm Hảo đang định rút tay khỏi cổ Tần Trữ, chuẩn bị mở cửa rời đi thì Tần Trữ đột nhiên ghé sát vào tai cô, nói: "Anh sẽ không động vào em."

Sầm Hảo ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Tần Trữ hơi nghiêng đầu, nhìn ánh mắt nghi ngờ của cô, khẽ cười: "Thứ anh nói... thật sự là miệng."

Nghe Tần Trữ nói vậy, khuôn mặt đang đỏ ửng của Sầm Hảo càng thêm đỏ bừng, cô mím môi, không biết là do xấu hổ hay do sợ hãi, ánh mắt đảo liên tục, không dám nhìn thẳng vào anh.

"Em, em ra ngoài trước đây, Nghênh Nghênh và mọi người đang đợi em ở ngoài."

"Anh, anh cũng ra ngoài đi, nếu không lát nữa Châu Dị và Bùi Nghiêu không tìm thấy anh..."

Chưa kịp để Sầm Hảo nói hết câu, Tần Trữ đã bế cô lên.

Cô theo bản năng ôm lấy cổ Tần Trữ.

Tần Trữ cúi đầu nhìn cô, cười nói: "Thử xem."

Sầm Hảo nghe vậy, mặt đỏ bừng: "Tần Trữ, không được, bên ngoài còn có người, hôm nay..."

Sầm Hảo chưa nói hết câu đã bị Tần Trữ bế lên bàn trang điểm trong phòng nghỉ.

Ngay sau đó, Tần Trữ cúi xuống hôn cô, tay anh luồn vào trong váy cưới.

Sầm Hảo không nhớ rõ Tần Trữ đã dụ dỗ cô như thế nào, cuối cùng đầu óc cô có chút mơ màng.

Cô chỉ nhớ mình chống hai tay ra sau, hơi ngả người, trơ mắt nhìn Tần Trữ cúi người xuống.

Bên ngoài người qua kẻ lại, tiếng ồn ào.

Bên trong phòng thì tràn ngập không khí ái muội, mắt Sầm Hảo đỏ hoe, cắn chặt môi không dám lên tiếng.

Mười mấy phút sau, giày cưới của Sầm Hảo rơi xuống, ngón chân trắng nõn của cô đặt lên vai Tần Trữ.

Sầm Hảo cúi đầu xuống, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tay cô đang chống trên bàn trang điểm siết chặt.

Người đàn ông ngày thường tàn nhẫn, lúc này lại cam tâm tình nguyện cúi đầu.

Hình ảnh quá mạnh mẽ, tác động thị giác quá lớn.

Có lẽ là do bị cảnh tượng trước mắt k.ích thích, mắt Sầm Hảo run lên, ngón chân đang đặt trên vai Tần Trữ căng cứng.

Cảm nhận được sự thay đổi của Sầm Hảo, tay Tần Trữ đặt trên đùi cô siết chặt, không hề lùi bước.

Một lúc sau, Tần Trữ đứng dậy, ôm Sầm Hảo vào lòng.

Sầm Hảo vùi mặt vào ngực Tần Trữ, không ngẩng đầu lên.

Tần Trữ v.uốt ve gáy cô, cười nói: "Xấu hổ à?"

Sầm Hảo mím chặt môi, nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

"Anh học những thứ này ở đâu vậy?"

Sầm Hảo nói khẽ.

Tần Trữ đặt cằm lên đầu cô, bật cười: "Cảm giác thế nào?"

Sầm Hảo mím chặt môi, không nói gì.

Không nghe thấy Sầm Hảo trả lời, Tần Trữ cúi đầu xuống, nâng cằm cô lên: "Hảo Hảo."

Sầm Hảo lảng tránh ánh mắt: "Buông tay."

Tần Trữ cúi người xuống, dừng lại khi gần chạm vào môi cô, khóe môi nhếch lên, cười nói: "Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, làm gì cũng bình thường, em có nghĩa vụ nói cho anh biết cảm nhận của em, như vậy mới giúp đời sống vợ chồng hòa thuận."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1105: Đàn ông đã kết hôn không lạnh lùng



Người sống khép kín một khi buông thả, thường sẽ quyến rũ hơn những người vốn dĩ đã phóng túng.

Bất kể nam hay nữ.

Sầm Hảo nhìn Tần Trữ không nói gì, một lúc lâu sau, cô mới mấp máy môi: "Hình tượng lạnh lùng của anh đâu rồi?"

Tần Trữ cười nói: "Đàn ông đã kết hôn thì còn hình tượng lạnh lùng nào nữa?"

Sầm Hảo: "Không có sao?"

Tần Trữ: "Cũng có, nhưng chắc chắn là do không đủ yêu người phụ nữ anh ta cưới."

Thử hỏi có người đàn ông nào sau khi thật lòng yêu một người phụ nữ mà vẫn có thể giữ được vẻ lạnh lùng?

Hình tượng chỉ là thứ để trưng ra cho người ngoài xem.

Còn với người nhà, luôn là nghe theo trái tim mình.

Tần Trữ vừa dứt lời, Sầm Hảo nhìn anh, định nói gì đó thì cửa phòng nghỉ bị gõ từ bên ngoài.

Tiếp đó, giọng nói của Tiểu Tam vang lên từ ngoài cửa.

"Luật sư Tần."

Tần Trữ nghe thấy, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, lạnh lùng đáp: "Nói."

Tiểu Tam: "Khách mời đã đến đông đủ, MC nói lễ cưới sắp bắt đầu rồi."

Tần Trữ lạnh nhạt nói: "Biết rồi."

Nhìn Tần Trữ thay đổi sắc mặt nhanh như chớp, Sầm Hảo bật cười.

Tần Trữ nghe thấy tiếng cười liền cúi đầu xuống, Sầm Hảo cười nói: "Ừm, bây giờ em tin rồi."

Vài phút sau, Tần Trữ giúp Sầm Hảo chỉnh lại váy, hai người cùng nhau ra ngoài.

Tiểu Tam đứng ngoài cửa nhìn thấy hai người, liền lảng tránh ánh mắt, giả vờ như không thấy.

Tần Trữ bước tới, vỗ một cái vào gáy cậu ta: "Đi thôi, đừng giả vờ nữa."

Tiểu Tam cười gượng: "Hề hề."

Vừa rồi cậu ta không nên nghe lời Tiểu Cửu đến đây chuốc họa vào thân.

Nói là MC bảo đi tìm cô dâu chú rể.

Cô dâu chú rể trong hôn lễ là người có thể tùy tiện tìm sao?

Hơn nữa chú rể còn là trai tân ba mươi năm.

Tiểu Tam thầm nghĩ trong lòng, nhưng không dám nói ra miệng.

Khi ba người xuất hiện tại lễ đường, Sầm Hảo đi tìm Khương Nghênh và Khúc Tích, còn Tần Trữ dẫn Tiểu Tam đi đến chỗ nhóm phù rể ở góc phòng.

Thấy anh đi tới, Bùi Nghiêu là người đầu tiên lên tiếng: "Ồ, chú rể mất tích cuối cùng cũng xuất hiện rồi."

Châu Dị nhướng mắt: "Thấy mà không thèm nói."

Bùi Nghiêu: "Đều là người lớn cả rồi, có gì mà không nói thẳng ra được."

Châu Dị trêu chọc: "Thích hợp không?"

Bùi Nghiêu hóng hớt: "Thích hợp."

Châu Dị nhếch mép, ánh mắt lướt qua Trần Triết và Nhiếp Chiêu đang đứng bên cạnh: "Tôi thấy không thích hợp lắm, dù sao thì..."

Châu Dị nói nửa chừng, chữ "dù sao thì" đầy ẩn ý.

Chưa kịp để Bùi Nghiêu kịp phản ứng, Kỷ Trác đã lên tiếng trước: "Đúng là không thích hợp lắm, dù sao thì ở đây chúng ta còn có 'vị thành niên'."

Trần Triết: "..."

Nhiếp Chiêu: "..."

Tiểu Tam đứng sau lưng Tần Trữ: "Tôi thấy có người đang ám chỉ tôi."

Kỷ Trác quay đầu lại cười khẩy: "Trẻ tuổi mà đã giác ngộ vậy sao?"

Tiểu Tam lí nhí nói: "Đương nhiên rồi, không giống ai kia, già rồi mà vẫn còn 'tối cổ'."

Mấy người đang cười đùa, Tiểu Cửu đi đến trước mặt Tần Trữ, mặt không cảm xúc nhắc nhở: "Luật sư Tần, đến giờ cử hành hôn lễ rồi."

Tần Trữ nghe vậy liền quay sang nhìn Tiểu Cửu, thấy cậu ta lạnh lùng, anh bỗng nhớ đến câu hỏi của Sầm Hảo trong phòng nghỉ, nhướng mày hỏi: "Trước mặt Cát Châu cậu cũng như vậy à?"

Tần Trữ vốn ít nói, lại càng không tò mò chuyện riêng tư của người khác.

Nghe anh hỏi vậy, Tiểu Cửu sững người, tưởng mình nghe nhầm.

Thấy cậu ta không nói gì, Tần Trữ lại hỏi: "Sao vậy? Câu hỏi này khó trả lời lắm sao?"

Tiểu Cửu nhíu mày, thành thật trả lời: "Không phải vậy."

Nghe Tiểu Cửu trả lời, Tần Trữ mỉm cười, không hỏi thêm gì nữa, quay đầu gọi Châu Dị và những người khác, dẫn nhóm phù rể lên sân khấu.

Tần Trữ vừa lên sân khấu, những người bên dưới lập tức xôn xao.

Vài cô tiểu thư “túm năm tụm ba”, nhỏ giọng bàn tán.

"Châu Dị, Tần Trữ, cả đám này, không ai là không đẹp trai."

"Đáng tiếc đều đã kết hôn rồi."

"Ai nói đều kết hôn, Châu Dị, Bùi Nghiêu và Tần Trữ kết hôn rồi, những người khác vẫn chưa kết hôn mà."

"Chưa kết hôn thì cũng đã có chủ hết rồi, Trần Triết đang theo đuổi nữ minh tinh Nhậm Huyên, Kỷ Trác và Liễu Tơ mập mờ với nhau."

"Vậy còn Nhiếp Chiêu? Nếu cậu có thể cua được anh ta, sau này không chỉ bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, mà thân phận cũng sẽ được nâng lên, trực tiếp trở thành cô của nhóm người này."

Mấy cô tiểu thư vừa nói vừa cười, không ai chú ý đến người phụ nữ mặc áo khoác da đứng cách đó không xa, khi nghe thấy lời của họ, liền nhướn mày.

Kỷ Mẫn: Già thì thôi đi, thân phận còn cao như vậy, đúng là lão già chính hiệu.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1106: Nghe lời vợ dạy, Tần phu nhân



Kỷ Mẫn không quen biết Nhiếp Chiêu, nhưng gần đây lại nghe được không ít tin đồn về anh ta.

Chuyện nào cũng gây sốc.

Ví dụ như, anh ta giam cầm cha ruột của mình đến chết, rồi lại dòm ngó vợ của cháu trai mình.

Nghĩ vậy, Kỷ Mẫn khẽ khinh thường Kỷ Trác. Tối hôm đó trong xe anh ta chẳng nói gì với cô, vậy mà lại đi kể với cô chuyện Nhiếp Chiêu thích vợ bạn.

Rõ ràng là đang thèm muốn vợ của cháu trai mình.

Nhân phẩm gì chứ?!

Đồ rác rưởi!

Kỷ Mẫn nheo mắt nhìn Nhiếp Chiêu, suy nghĩ miên man. Trên sân khấu, hôn lễ đã bắt đầu.

Các nghi thức diễn ra như bao lễ cưới khác: lời chúc phúc của bậc trưởng bối, trao nhẫn cưới, lời thề nguyện trăm năm.

Đến phần trưởng bối phát biểu, vì Tần Trữ mồ côi cha mẹ nên chỉ có ông nội Tần lên phát biểu.

Vị lão tướng cả đời chinh chiến sa trường, giờ phút này giọng nói cũng run run xúc động.

"Trước tiên, tôi xin cảm ơn mọi người đã đến tham dự hôn lễ của Tần Trữ, tiếp theo, tôi xin cảm ơn bố mẹ của Hảo Hảo đã nuôi dạy một người con gái ưu tú như vậy."

Ông cụ Tần nói rồi, quay người cúi đầu thật sâu trước bố mẹ Sầm Hảo.

Bố mẹ Sầm Hảo thấy vậy, vội vàng đỡ ông cụ Tần dậy.

"Chú Tần, chú làm gì vậy?"

"Đúng đấy, chú làm vậy chúng cháu sao dám nhận."

Ban đầu, bố Sầm Hảo không mấy hài lòng về cuộc hôn nhân này, nhưng chứng kiến dáng vẻ của ông cụ Tần, ông chợt cảm thấy không đành lòng.

Ông cụ Tần cả đời tinh anh, đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong mắt ông. Ông đặt mic xuống, chống gậy, nói với bố Sầm Hảo: "Ông cứ yên tâm, cả nhà họ Tần chúng tôi từ trên xuống dưới, nhất định sẽ yêu thương Hảo Hảo hết lòng."

Bố Sầm Hảo khàn giọng: "Vâng."

Ông cụ Tần vỗ vào tay ông, cười nói: "Tôi hiểu cảm giác của ông, con gái mình nâng niu trong lòng bàn tay bao nhiêu năm, giờ lại bị một thằng nhóc đưa về nhà, nếu là tôi, tôi cũng sẽ không vui."

Nói xong, không đợi bố Sầm Hảo trả lời, ông cụ Tần lại nói tiếp: "Nhưng tôi có thể đảm bảo với ông, Tần Trữ chắc chắn là một chàng rể đáng tin cậy, tuy tôi hay mắng nó, nhưng trong lòng tôi, nó luôn rất ưu tú."

Có những lời, ông cụ Tần không nói ra được.

Nói ra thì quá sến súa.

Cơ nghiệp đồ sộ của nhà họ Tần suýt nữa sụp đổ trong tay bố Tần Trữ. Mấy năm trời ông cháu nương tựa vào nhau, một già một trẻ, cùng gồng gánh vực dậy cả gia tộc.

Nếu Tần Trữ là một kẻ bất tài, thì nhà họ Tần đã sớm biến mất ở Bạch Thành rồi.

Ông cụ Tần không nói ra, nhưng không có nghĩa là bố Sầm Hảo không hiểu.

Bố Sầm Hảo nhìn ông cụ Tần, hít sâu một hơi, nói: "Trong mắt tôi, Tần Trữ cũng rất ưu tú."

Nếu Tần Trữ không phải con rể của ông, mà chỉ là một người cháu trai trong dòng họ, thì ông cũng sẽ tự hào về Tần Trữ.

Con người vốn dĩ ích kỷ.

Có những người, ta chỉ nên làm bạn, chứ không nên tiến xa hơn.

Bởi làm bạn chỉ cần chút nghĩa khí, còn yêu đương lại cần cả trách nhiệm và tình cảm.

Trên sân khấu lễ cưới, ông cụ Tần và bố Sầm Hảo không tiện nói nhiều, chỉ nói vài câu ngắn gọn, rồi để MC tiếp tục chương trình.

Phần cuối cùng của buổi lễ là trao nhẫn cưới.

Khương Nghênh bụng đã vượt mặt, chiếc nhẫn cưới do Khúc Tích cầm.

Nhẫn cưới của Tần Trữ và Sầm Hảo là một cặp nhẫn bạch kim trơn nhẵn, được chế tác từ cùng một khối bạch kim, tượng trưng cho tình yêu thủy chung, bền chặt trọn đời.

Tần Trữ quỳ một gối xuống, đeo nhẫn cưới cho Sầm Hảo, trầm giọng nói: "Vợ, cảm ơn em đã lấy anh."

Mắt Sầm Hảo đỏ hoe: "Vậy em có nên cảm ơn anh đã cưới em không?"

Tần Trữ đứng dậy cười, nhìn Sầm Hảo lấy chiếc nhẫn nam ra, không đưa tay nhận ngay mà ôm cô vào lòng: "Em không cần cảm ơn anh, vì không có anh, em hoàn toàn có thể tìm được người đàn ông tốt hơn, nhưng anh thì khác, nếu không có em, có lẽ cả đời này anh sẽ sống độc thân."

Sầm Hảo lẩm bẩm: "Em đột nhiên nhớ đến câu anh nói khi gặp em lần đầu tiên: Anh không có ý định kết hôn, đều là ý của người lớn trong nhà, em đừng để tâm."

Tần Trữ khẽ cười, cũng nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt hai người: "Ừ, lúc đó anh đúng là không biết điều."

Tần Trữ vừa dứt lời, Sầm Hảo liền đẩy anh ra, đeo nhẫn cưới vào tay anh.

Khi chiếc nhẫn vừa lọt vào tay, Sầm Hảo ngẩng lên nhìn Tần Trữ, dặn dò: "Tần Trữ, từ nay anh đã có gia đình rồi, ra ngoài đừng hiếu thắng, đừng đánh nhau gây sự nữa, không được la cà đêm tối, cũng đừng léng phéng với ai khác."

Nghe Sầm Hảo nói vậy, tim Tần Trữ mềm nhũn, yết hầu chuyển động: "Nghe lời vợ dạy, Tần phu nhân."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1107: Chẳng mấy chốc sẽ tối thôi



Lễ cưới kết thúc, đến phần cô dâu chú rể đi mời rượu.

Ai cũng biết Sầm Hảo đang mang thai nên không ai dám ép cô uống rượu.

Không ai dám ép cô, nhưng không có nghĩa là không ai dám ép Tần Trữ.

Mấy gã vẫn thường qua lại với Tần Trữ giờ chỉ chực tìm cách chuốc say anh.

Châu Dị, Bùi Nghiêu và Trần Triết làm phù rể, đi trước mở đường, mỗi bàn chỉ cho phép Tần Trữ uống tối đa hai ly, còn lại đều ra mặt cản hết.

Đi được một vòng, Bùi Nghiêu khoác vai Châu Dị: "Lúc tôi cưới, sao tôi không nhớ hai người liều mạng như vậy vì tôi nhỉ?"

Châu Dị lúc này cũng đã ngà ngà say, cố gắng nói rõ ràng: "Vì tửu lượng của ông tốt."

Người ta đã say thường hay tự mãn, huống hồ lại được khen, Bùi Nghiêu chớp mắt hỏi lại: "Thật hả?"

Châu Dị kéo một chiếc ghế ra ngồi: "Thật."

Bùi Nghiêu cười toe toét: "Coi như ông hiểu thực lực của tôi."

Châu Dị: "Ừ."

Điều đáng sợ nhất không phải là không biết sức đối thủ, mà là không biết lượng sức mình.

Được khen, Bùi Nghiêu như được tiếp thêm động lực.

Ai đến mời rượu, anh đều nhận hết, không từ chối bất kỳ ai.

Nhìn thấy vậy, Trần Triết không nhịn được hỏi nhỏ Châu Dị: "Lão Bùi bị điên à?"

Châu Dị mặt hơi tái: "Còn đáng sợ hơn cả bị điên."

Kỷ Trác vốn định dẫn Cát Châu, Tiểu Cửu, Tấn Bạch làm đội dự bị cản rượu, nhưng nhìn thấy tình hình này, Kỷ Trác ngậm điếu thuốc, nói: "Xem ra không cần chúng ta ra tay rồi."

Cát Châu: "Nhìn là biết rồi."

Cận Bạch: "Anh Bùi... đang vui sao?"

Kỷ Trác gẩy tàn thuốc: "Không, anh ấy đang dùng hành động của mình để nói với chúng ta rằng đàn ông tuyệt đối không thể nói 'không được'."

Tiệc tàn, người đàn ông "không thể nói không được" Bùi Nghiêu được hai bảo vệ dìu ra khỏi khách sạn.

Khúc Tích đi giày cao gót theo sau, chỉ huy hai bảo vệ đưa Bùi Nghiêu lên xe.

Bảo vệ là người của Châu Dị, sau khi đưa Bùi Nghiêu lên xe cũng không dám rời đi, một trong hai người hỏi Khúc Tích: "Khúc tổng, chúng tôi đi theo cô hay là...?"

Khúc Tích liên tục xua tay: "Không cần, tôi đưa anh ấy về nhà cũ của Bùi gia."

Bên đó đông người, không lo không có ai đỡ Bùi Nghiêu xuống xe.

Bảo vệ nghe Khúc Tích nói vậy cũng không làm khó nữa, lùi lại nhường đường.

Khúc Tích vẫy tay chào hai người rồi lên xe, trước khi lái xe đi, cô nhắn tin cho Khương Nghênh: Nghênh Nghênh, tôi đưa Bùi Nghiêu về trước nhé, chắc là không đến náo động phòng của hai người được rồi, bà quay video lại cho tôi xem nhé.

Tin nhắn vừa gửi đi, Khương Nghênh đã trả lời: Tối nay chắc khỏi náo động phòng rồi.

Khúc Tích: ??

Khương Nghênh: Đều say hết rồi.

Khúc Tích hỏi: Châu Dị nhà bà cũng say à?

Khương Nghênh: Giờ này anh ấy đang nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh, Cát Châu với Tiểu Cửu đi cùng, không cho tôi vào.

Nhìn thấy tin nhắn của Khương Nghênh, Khúc Tích bật cười: Trần Triết thì sao? Cậu ta cũng say à?

Khương Nghênh: Chắc là vậy, không biết cậu ta đi đâu rồi, gọi điện thoại không nghe máy.

Khúc Tích: Mình hiểu rồi, Tần Trữ thâm sâu khó lường thật!

Khương Nghênh không chắc Tần Trữ có thâm sâu khó lường hay không.

Nhưng một điều chắc chắn là, đêm tân hôn của Tần Trữ êm đềm nhất trong đám anh em.

Khương Nghênh và Khúc Tích nói chuyện vài câu, Khúc Tích vội vàng đưa Bùi Nghiêu về nhà, nên chủ động kết thúc cuộc trò chuyện.

Đúng lúc Châu Dị vừa cởi cúc áo, đi ra từ nhà vệ sinh, Khương Nghênh cũng không hỏi thêm gì nữa.

Nhìn thấy Châu Dị, Khương Nghênh vội vàng bước tới.

Tuy Châu Dị say khá nặng, nhưng khi Khương Nghênh đến gần, anh vẫn đưa tay đỡ lấy eo cô: "Anh không sao."

Khương Nghênh nhíu mày: "Sao lại uống nhiều như vậy?"

Châu Dị cúi người, ghé sát tai Khương Nghênh, thấp giọng nói: "Mấy năm nay lão Tần vất vả nhiều rồi, không thể để lão ấy đêm tân hôn cũng không được yên thân."

Khương Nghênh nghiêng đầu: "Không náo động phòng nữa à?"

Châu Dị khẽ cười lắc đầu: "Không náo động nữa, để họ yên ổn trải qua đêm tân hôn."

Khương Nghênh: "Đây là ý của anh hay là ý của mọi người?"

Cô sợ Châu Dị nói vậy thôi chứ lát nữa Kỷ Trác lại dẫn người đến quậy phá.

Châu Dị cười nói: "Ý của mọi người."

Châu Dị vừa dứt lời, Khương Nghênh im lặng vài giây, rồi đột nhiên nói: "Vậy Bùi Nghiêu thì sao? Anh ấy không biết sao? Tối nay anh ấy uống nhiều nhất."

Châu Dị đưa tay ôm Khương Nghênh, gác cằm lên vai cô, hít sâu một hơi: "Em nghĩ lão Bùi ngốc thật à? Thực ra lão ấy là người tinh tế nhất, lão ấy đang giả vờ thôi."

Trái ngược với mấy phù rể say mèm, chú rể Tần Trữ lại hoàn toàn tỉnh táo.

Trong phòng tân hôn, Tần Trữ ép Sầm Hảo vào tủ rượu, những ngón tay thon dài không an phận: "Đêm tân hôn, không làm gì thì có phải hơi phí thời gian không?"

Mặt Sầm Hảo đỏ bừng: "Bây giờ mới buổi chiều mà."

Tần Trữ: "Ừ, chẳng mấy chốc sẽ tối thôi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1108: Tiểu Thiến và Lão Lão



"Nhanh" trong miệng Tần Trữ là sáu tiếng đồng hồ.

Sầm Hảo nằm trên người anh, mấy lần suýt ngạt thở trong cơn mê đắm.

Cô biết Tần Trữ đang kiềm chế, nhưng cô vẫn không chịu nổi.

Vì Sầm Hảo đang mang thai, Tần Trữ gần như chưa từng đi đến bước cuối cùng, thậm chí còn chẳng buồn cởi bộ vest trên người.

Ngược lại, Sầm Hảo, váy cưới bị cởi bỏ, đuôi mắt ửng đỏ, mồ hôi lấm tấm, ánh mắt long lanh, rõ ràng vừa trải qua một phen mây mưa.

Mười giờ tối, Sầm Hảo ghé vào vai Tần Trữ, khàn giọng nói: "Không được nữa..."

Tần Trữ v.uốt ve lưng cô, khóe miệng mỉm cười: "Ừ."

Không náo động phòng không có nghĩa là Châu Dị và những người khác sẽ không tụ tập.

Buổi tối, Kỷ Trác lái xe đến Thủy Thiên Hoa Phủ đón Châu Dị và Khương Nghênh đi chơi.

Châu Dị đã ngủ cả buổi chiều, giờ đã tỉnh rượu hoàn toàn, anh ngồi trên xe gọi điện cho Bùi Nghiêu.

Chuông reo vài giây, điện thoại được kết nối, giọng nói mơ màng của Bùi Nghiêu vang lên ở đầu dây bên kia: "Ai đấy?"

Châu Dị: "Bố mày đây."

Bùi Nghiêu trở mình, mắng: "Khốn nạn!"

Châu Dị dựa lưng vào ghế, khóe miệng nhếch lên: "Nghe giọng có vẻ đã tỉnh rượu rồi."

Bùi Nghiêu xoa xoa mi tâm đang đau nhức, không chịu thua: "Cái gì mà nghe có vẻ đã tỉnh rượu? Tôi vốn dĩ không hề say, được chưa?"

Châu Dị trêu chọc: "Ừ, không say, tôi tin."

Bùi Nghiêu: "Nói đi, có chuyện gì."

Châu Dị cười nói: "Tối nay ra ngoài uống vài ly không?"

Châu Dị vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền vang lên tiếng nôn ọe của Bùi Nghiêu.

Châu Dị nghe thấy liền nhịn cười: "Không phải không say sao?"

Bùi Nghiêu rõ ràng đã có phản ứng, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng: "Ai nói tôi say? Tôi, tôi là trưa nay ăn phải đồ ăn không tốt, bây giờ dạ dày khó chịu."

Châu Dị trêu chọc: "Thôi đừng nói nhảm nữa, đi hay không? Một câu thôi."

Bùi Nghiêu nghiến răng nghiến lợi: "Ai không đi là cháu nội."

Bùi Nghiêu nói xong câu mạnh miệng liền cúp máy.

Điện thoại vừa cúp, trên sofa trong phòng ngủ vang lên giọng nói trêu chọc của Khúc Tích: "Bùi tổng vẫn còn uống được nữa à?"

Bùi Nghiêu cứ tưởng trong phòng ngủ chỉ có mình anh, rèm cửa được kéo kín, trong phòng không bật đèn, xung quanh tối om.

Nghe thấy giọng Khúc Tích, anh chống tay ngồi dậy.

Không nhìn thì không sao, vừa nhìn đã suýt chút nữa bị dọa chết khiếp.

Chỉ thấy trên sofa có một bóng người, tay cầm điện thoại, ánh sáng từ màn hình hắt lên mặt không phải màu vàng hay trắng thông thường, mà là... một màu xanh lục rờn rợn.

Giống như đang đi chơi ở nghĩa địa vào nửa đêm, nhìn thấy ma trơi.

Khúc Tích nói xong, thấy Bùi Nghiêu vẫn không trả lời, cô ngẩng đầu lên: "Sao anh không nói gì? Vẫn chưa tỉnh rượu à?"

Nói rồi, cô lại lẩm bẩm: "Không đúng, vừa nãy nói chuyện với Châu Dị vẫn rất lưu loát mà?"

Khúc Tích lẩm bẩm một hồi, thấy người trên giường vẫn không có động tĩnh gì, sợ anh vẫn chưa tỉnh rượu, cô đứng dậy từ trên sofa đi đến bên giường.

Nào ngờ, vừa đến gần, cúi người xuống đã bị Bùi Nghiêu kéo vào lòng.

Khúc Tích loạng choạng ngồi lên đùi Bùi Nghiêu, dùng ngón tay chọc vào trán anh: "Sao không nói gì? Dọa em hết hồn."

Bùi Nghiêu gác cằm lên vai Khúc Tích, sắp khóc: "Rốt cuộc là ai dọa ai? Vợ à, sao em lại dùng hình nền điện thoại màu xanh lá cây? Em ngồi đó, em biết em giống ai không? Giống như trong phim Thiện Nữ U Hồn…"

Khúc Tích cười nói: "Tiểu Thiến à?"

Bùi Nghiêu nghẹn lời, sau đó nói: "Không phải."

Khúc Tích: "Vậy là ai?"

Bùi Nghiêu: "Lão Lão."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1109: Con cũng là con người đấy



Ba mươi năm cuộc đời, Bùi Nghiêu chưa từng bị ăn đòn oan ức.

Chỉ vì một tiếng "Lão Lão" mà ăn no đòn.

Trên lầu gà bay chó sủa, dưới lầu bố mẹ Bùi bình tĩnh uống trà.

Người giúp việc nhỏ giọng nhắc nhở: "Bà chủ, cậu chủ và phu nhân hình như đang đánh nhau."

Mẹ Bùi liếc mắt: "Cô lên nghe xem ai đang chiếm thế thượng phong."

Người giúp việc nghe vậy, gật đầu, rón rén lên lầu.

Vài phút sau, người giúp việc xuống lầu, ghé vào tai mẹ Bùi nói: "Phu nhân chiếm ưu thế, cậu chủ có vẻ rất thảm."

Mẹ Bùi: "Thảm đến mức nào?"

Người giúp việc suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Cứ kêu đau."

Nghe người giúp việc nói vậy, mẹ Bùi cúi đầu uống trà.

Người giúp việc tưởng mẹ Bùi đang nghĩ cách lên cứu Bùi Nghiêu, ai ngờ bà quay sang hỏi bố Bùi: "Tôi nhớ hình như mấy hôm trước ông mới mua một bộ gậy đánh gôn Callaway mới đúng không?"

Bố Bùi ngẩng đầu, nhíu mày: "Bà muốn làm gì?"

Mẹ Bùi nhìn ông: "Xót con trai à?"

Bố Bùi nghiêm mặt đặt chén trà xuống, nói: "Tôi xót nó sao? Tôi xót bộ gậy của tôi!"

Nói xong, bố Bùi ngừng lại một chút, rồi nói: "Đừng lấy bộ mới, xuống hầm lấy bộ tôi không dùng nữa."

Mẹ Bùi mỉm cười: "Đúng là keo kiệt."

Bố Bùi hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Mẹ Bùi thấy người giúp việc đứng im, quay đầu lại, nhướng mày: "Sao còn chưa đi?"

Người giúp việc ngơ ngác: "Đi, đi lấy gậy đánh gôn ạ?"

Mẹ Bùi: "Ừ, lấy gậy đánh gôn lên lầu cho phu nhân."

Người giúp việc: "..."

Mười mấy phút sau, tiếng kêu la thảm thiết của Bùi Nghiêu vang vọng khắp nhà họ Bùi.

Trái ngược với sự bình tĩnh của bố mẹ Bùi, mấy người giúp việc trong bếp không nhịn được nhỏ giọng bàn tán.

"Cậu chủ thật sự rất thảm."

"Đúng là thảm, trước đây chỉ có ông chủ và bà chủ đánh, bây giờ đến phu nhân cũng đánh."

"Nhưng nói thật, mỗi lần cậu chủ bị đánh đều có lý do chính đáng."

"Đúng vậy, ví dụ như lần trước, ông chủ chuẩn bị hoa hồng và bữa tối kiểu Tây để tạo bất ngờ cho bà chủ, định cùng bà chủ ăn tối dưới ánh nến, ai ngờ cậu chủ về nhà không thèm nhìn, một mình ăn hết sạch."

"Lần đó cậu chủ cũng bị đánh không nhẹ, hình như là dùng roi da?"

"Roi da gì chứ, là thắt lưng của ông chủ đấy."

Nửa tiếng sau, Khúc Tích mặc váy dài và Bùi Nghiêu tàn tạ đi xuống lầu.

Nhìn thấy hai người, bố mẹ Bùi đều cười híp mắt mời Khúc Tích ăn hoa quả.

Khúc Tích bước tới ngồi xuống, cầm một quả cherry bỏ vào miệng, nhỏ giọng hỏi mẹ Bùi: "Mẹ, vừa nãy là mẹ bảo người đưa gậy đánh golf vào cho con đúng không?"

Mẹ Bùi nháy mắt với cô: "Dễ dùng không?"

Khúc Tích thành thật trả lời: "Không dễ dùng lắm, cảm giác hơi..."

Khúc Tích còn đang nghĩ xem nên dùng từ gì để miêu tả, mẹ Bùi đã quả quyết kết luận, trừng mắt nhìn bố Bùi: "Tôi đã bảo dùng bộ mới của ông, ông cứ nhất quyết bắt Tích Tích dùng bộ cũ."

Mẹ Bùi nói xong, bố Bùi có chút ngượng ngùng, để giữ hình tượng "ông bố chồng tốt" trong mắt Khúc Tích, ông ho nhẹ hai tiếng: "Tôi cứ tưởng bộ cũ sẽ dễ dùng hơn, lần sau, lần sau đánh thì dùng bộ mới."

Khúc Tích bị hai người chọc cười: "Ai biết lần sau là khi nào ạ."

Bố mẹ Bùi đồng thanh nói: "Hay là bây giờ đánh thêm một trận nữa?"

Khúc Tích nhìn hai người, bật cười, đang định nói gì đó thì Bùi Nghiêu đang ngồi trên tay vịn sofa lên tiếng.

"Này, ba người có thôi đi không?"

"Con cũng là con người đấy!"
 
Back
Top Bottom