Ngôn Tình Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Chương 100: Ngoại truyện 1


[Ngoại truyện nhỏ 1]

Nam Chi và Tống Thanh đã cùng nhau quyên góp để xây dựng một ngôi trường mới. Bởi vì trường cũ đã quá tồi tàn rồi, nó chỉ là những căn phòng nhỏ được dựng lên, hơn nữa còn được xây rất lâu, theo phong cách nhà mái dốc lợp ngói, đôi khi mưa to sẽ bị dột, trên tường được quét từng lớp từng lớp vôi trắng, nhưng bởi vì nước mưa thấm vào nên bị ẩm, giờ đã bong tróc gần hết rồi.

Cửa kính chỉ có một lớp, bên ngoài là khung gỗ, không chắn được gió cũng chẳng cản được nắng. Mùa hè bọn trẻ bị nắng chiếu đến đen nhẻm, mùa đông thì rét đến run cầm cập, bàn ghế cũng hỏng hóc, chỉ được cố định tạm bợ bằng vài chiếc đinh, dù có lung lay vẫn phải dùng cho đến bây giờ.

Quan trọng nhất chính là vị trí quá xa, bọn trẻ phải đi bộ qua một khu đất hoang rất dài để đến được lớp. Hai người lo bọn nhỏ sẽ gặp nguy hiểm nên mỗi ngày các giáo viên phải lặn lội đường xá xa xôi đưa và tiễn học sinh.

Xung quanh trường không có siêu thị hay tiệm tạp hóa, thậm chí cả dịch vụ giao hàng cũng không tới. Ký túc xá thì tồi tàn không chịu nổi.

Không chỉ có học sinh chịu khổ mà các giáo viên cũng không thể chịu nổi. Nam Chi và Tống Thanh ở đây nửa năm, liên tục có rất nhiều giáo viên tình nguyện đến đây dạy học nhưng chẳng ai có thể gắn bó được lâu dài.

Bây giờ, một mình Tống Thanh phải dạy ba lớp, bốn môn, thỉnh thoảng Nam Chi được nghỉ cũng phải dạy anh vẽ tranh, chơi đàn để anh dạy lại cho các học sinh của anh.

Nam Chi: “...”

Làm người thật khó khăn.

Dụng cụ vẽ là do cô cung cấp, còn phải lo cho cả học sinh. Cây đàn piano cũng là tranh thủ cuối tuần về quê mang cây đàn cũ từ hồi nhỏ của cô đến.

Nếu không thì cái gọi là tiết học âm nhạc chỉ có thể bật điện thoại lên cho nghe nhạc.

Bởi vì không có giáo viên chuyên môn.

Môi trường trong trường học quá tệ, tiền lương cũng thấp đến mức đáng thương, nên không giữ nổi người. Bây giờ Tống Thanh như sắp trở thành hiệu trưởng đến nơi.

Cứ thế mãi chắc chắn không ổn, thế nên hai người cũng tìm đến chính quyền địa phương. Sau khi nghe hai người họ nói họ sẵn sàng tài trợ xây mới cho trường, thì bên chính quyền lập tức đồng ý.

Hai người họ còn chưa kịp làm thủ tục thì người bên thị trấn còn làm nhanh hơn cả hai người, thậm chí còn cấp miễn phí một mảnh đất hoang nằm ở rìa thị trấn.

Thị trấn không quá nhộn nhịp, nhưng ít ra có siêu thị, có dịch vụ giao hàng. Nếu ký túc xá có thêm phòng một phòng ngủ, một phòng khách, một bếp, một nhà vệ sinh, thì không lo giữ không được người.

Sau khi mọi thứ đều đã thống nhất xong, thì công đoạn còn lại chỉ là rút túi tiền rồi không ngừng xây dựng thôi.

Một tòa nhà dạy học, một tòa ký túc xá, kèm theo hai chiếc xe đưa đón học sinh để tránh việc bọn trẻ phải tự đi học sẽ gặp nguy hiểm.

Xe đưa đón được ưu tiên chuẩn bị trước, vì hiện tại trường cũng cần phải dùng đến ngay.

Có xe rồi, giáo viên không còn phải dậy từ sáng sớm, cuốc bộ một quãng dài để đón học sinh nữa.

Còn Tống Thanh, cuối cùng cũng có thể ngủ thêm được nửa tiếng.

Tối đến, Nam Chi sẽ lái xe đón anh về, ban ngày thì anh tự mình đi xe lăn đến trường, có đôi khi Nam Chi tan làm sớm, Nam Chi về nhà, vừa mở cửa đã thấy anh đã ngồi đó chờ sẵn.

Mà không chỉ chờ, thường những lúc như vậy anh đã tắm rửa sạch sẽ, chỉ chờ quấy rầy cô thôi.

Thỉnh thoảng anh còn dẫn theo vài đứa trẻ về nhà, nếu là vết thương nhỏ hay bệnh vặt thì ở nhà chờ, bệnh nặng hơn thì đưa thẳng đến bệnh viện tìm cô.

Không chỉ khám miễn phí, thuốc men cũng được lo liệu hết, lại còn kèm thêm vài cây kẹo m*t.

Trẻ con ở nông thôn không được nuông chiều như trẻ con trong thành phố, đa phần nếu bọn nhỏ bị bệnh đều không dám nói với người nhà vì sợ bị đánh.

Đúng thế, bệnh mà còn bị trách mắng, ai bảo con không mặc ấm, ai bảo con không đắp chăn, ai bảo con nghịch nước.

Ở nhà không dám hé răng nửa lời, nhưng trong trường bọn nhỏ có thể nói cho thầy Tống. Bởi vì thầy Tống sẽ không đánh chửi bọn nó, còn có thể dẫn bọn nó đi khám bệnh, còn được cho kẹo ăn.

Không chỉ có bản thân học lớp thầy mới được như thế, mà những lớp khác cũng như thế nữa.

Tống Thanh không tiếc tiền giúp các em chữa bệnh, cái anh sợ là đến mùa khai giảng sau kỳ nghỉ đông, hè, lại thấy thiếu vắng vài gương mặt trong lớp học.

Nếu điều kiện trong nhà tốt sẽ chuyển lên huyện học, hoặc theo ba mẹ đến thành phố để học trường tốt hơn. Nhưng phần lớn trẻ em ở đây đều bị bắt bỏ học ở nhà làm việc, không được cho đi học nữa.

Người lớn cảm thấy đi học làm lỡ việc đồng áng, có người còn cho rằng con gái không cần học nhiều, dù sao sau này cũng phải lập gia đình, cũng phải gả cho nhà người khác, cho nên học cũng chẳng có ít gì.

Bọn họ không nghĩ cho tương lai của con cái mình, chỉ quan tâm đến những cái lợi trước mắt thôi.

Trước đây, giáo viên của Tống Thanh cũng từng đến nhà, khuyên bảo, thuyết phục hết lời mới khiến chú thím anh đồng ý cho anh tiếp tục đến trường. Bây giờ anh lại làm giống như những gì mà thầy cô anh trước kia từng làm.

Ở nhà làm việc nông thì có thể kiếm được mấy đồng, bây giờ chính sách của quốc gia rất tốt, đến trường học một kỳ có thể có được tận hai, ba nghìn tiền học bổng đấy.

Nếu học tốt hơn, thì nhận năm, sáu nghìn cũng được, một kỳ ba đến năm nghìn, một năm đã hơn chục ngàn, còn hơn hẳn việc chăn bò chăn trâu ở nhà, lại có cơ hội học hỏi thêm kiến thức.

Đi học biết chữ sau này cũng dễ kiếm việc làm hơn, tiền lương cũng sẽ cao hơn thế này rất nhiều lần.

Anh đưa ví dụ về một cô gái học đại học rồi xin việc, chỉ vài năm đã lên chức quản lý cấp cao, tiền lương mấy trăm nghìn một năm, vì biết ơn cha mẹ, cô ấy mua nhà mua xe báo hiếu.

Nếu vẫn không thuyết phục được, anh sẽ đồng tình với họ, đúng vậy, con gái có học vấn cao thì dễ lấy chồng tốt, có khi còn lấy được chồng thành phố, sính lễ mấy chục vạn, rồi đưa cả gia đình lên phố hưởng phúc.

Trước hết cứ nghĩ cách để đưa các em đi học đã, chuyện sau này thì để sau này rồi nói.

Anh dậy mấy lớp, có cả trăm học sinh, mấy em đã bỏ học đều được anh kéo về trường hết.

Học sinh lớp khác có nghỉ cũng bị anh cứng rắn kéo trở về trường học.

Còn về khoản học bổng đã hứa, đương nhiên là anh tự bỏ tiền túi ra rồi, anh lo học phí, lo cả đồng phục cho bọn nhỏ.

Đồng phục có thể chính là bộ quần áo tốt nhất của bọn nhỏ, giống như Tống Thanh trước kia.

Ngày xưa, Tống Thanh đã vượt qua được những ngày tháng đó, thì giờ đây, anh cũng hy vọng các em nhỏ cũng có thể như thế.

[Ngoại truyện nhỏ 2]

Sau khi xây xong trường học, mọi cơ sở vật chất đều được chuẩn bị đầy đủ thì hai người lại trở thành kẻ rỗng túi, đành phải nỗ lực kiếm tiền từ nghề tay trái của mình.

Nhưng mà cũng có một cái lợi, trường học được chuyển vào trong thị trấn, Tống Thanh cũng thế. Anh được phân một phòng ký túc xá mới, ký túc xá mới này được hai đích thân giám sát từng chi tiết nên còn tốt hơn cả căn phòng cô thuê trước kia. Thế là Nam Chi dứt khoát trả phòng, dọn hẳn vào ký túc xá với anh.

Cô mang danh nghĩa là bác sĩ y tế của trường, không có lương mà còn phải tự bỏ tiền mua thuốc, mua thiết bị, lại thêm thân phận là người nhà giáo viên và là người tài trợ xây trường, sống ở đây cũng là chuyện hiển nhiên.

Sau khi có thể ở bên nhau cả ban ngày, thì bây giờ buổi trưa Nam Chi muốn ăn gì đều có thể nói anh làm cho cô, hai con mèo cũng được đưa về ký túc xá. Sau khi kết thúc mỗi tiết học, anh muốn trở về xem thì cũng rất gần, rất tiện, giữa trưa ở nhà nấu cơm, mèo con có thể nhìn thấy người, không còn cảnh từ sáng tới tối chờ hai người họ về nữa.

Thật ra, hai người ngày nào cũng bận từ sáng đến tối khuya, điều họ thấy có lỗi nhất chính là với hai con mèo này, nhưng mà nghĩ lại chúng chẳng thiếu ăn chẳng thiếu uống, còn có bạn bầu bạn, vậy thì chẳng có gì đáng buồn cả.

Hai người đã không cô đơn thì mèo cũng như thế.

Ở chung thế này, tiện cho cô bao nhiêu thì khổ cho anh bấy nhiêu, Tống Thanh phải về nhà sớm, còn phải ủ sẵn chăn chờ cô về là có thể chui vào dùng luôn.

Gần đây Tống Thanh lại có chút không dám về nhà, bởi vì anh bệnh có hơi sốt nữa.

Nếu là trước kia, cứ phát sốt thì uống thuốc là được, nhưng từ sau khi Nam Chi học y, phát sốt là lại chích vào mông anh.

Học sinh của anh bị chích mông thì anh cũng không ngoại lệ.

Nhưng các giáo viên khác trong trường sốt thì chỉ cần lấy thuốc uống, riêng chỉ có anh, một người trưởng thành, vẫn phải chịu cảnh bị chích vào mông.

Anh có ý kiến, thì Nam Chi đi rêu rao khắp nơi, nói với học sinh lớp anh rằng thầy của bọn trẻ là một kẻ nhát gan, sợ chích.

Tống Thanh: “...”

Anh thở dài, cuối cùng vẫn phải về nhà, không muốn để Nam Chi thấy anh khác thường, dù đã cố gắng che giấu nhưng mặt lại đỏ bừng. Cô đi qua s* s**ng một lúc là biết, khi đó đôi mắt cô lập tức sáng bừng lên.

“Qua bên kia nằm, chờ em.”

Tống Thanh lầm bầm, định tranh thủ cơ hội xin uống thuốc thay vì tiêm, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Nam Chi đã liếc mắt nhìn anh một cái, cái liếc mắt giống như một mệnh lệnh đã ăn sâu vào bản năng. Anh lập tức bò lên giường, ngoan ngoãn nằm im.

Nằm yên rồi mới thấy bản thân như một con gì đó, quá mức nhát gan.

Cô bảo nằm thì anh lập tức đi nằm.

Nhưng anh vẫn cứ ngoan ngoãn chờ cô đi tới, trên tay cầm theo ống tiêm, quả nhiên lại là chích vào mông.

Thật ra chích không đau, nhưng chỉ là hơi phiền phức thôi.

Tống Thanh ôm gối nằm sấp, chẳng bao lâu sau đã nghe thấy tiếng cô pha thuốc xong, kéo quần anh xuống.

Trước đây anh từng bị tiêm vào mông, sau khi làm giáo viên, dẫn học sinh tới trạm y tế cũng không ít lần chứng kiến. Thật ra, chỉ cần kéo áo hoặc quần xuống một chút là có thể tiêm rồi, nhưng mỗi lần đến lượt anh, Nam Chi đều kéo hẳn quần anh xuống luôn, làm anh trơ trọi lộ ra nguyên cả phần th*n d***.

Sau đó…

Tống Thanh nghe thấy tiếng bạt tay, từng cái, từng cái một, cho đến khi mông anh nóng rát lên mới thôi.

Nam Chi nói làm vậy có thể giúp máu lưu thông nhanh hơn, thuốc tiêm vào sẽ nhanh chóng phát huy tác dụng, người cũng sẽ khỏi bệnh sớm hơn.

Tống Thanh vùi đầu vào gối, tay siết chặt lấy ga giường.

Lang băm!

[Ngoại truyện nhỏ 3]

Nam Chi đã ở trong trường học hơn một tháng rồi, tất cả các học sinh ở đây đều quen biết cô.

Nhưng không phải với hình tượng một thiên thần bác sĩ cứu khổ cứu nạn, mà là một kiểu khác.

“Bác sĩ Nam lại bắt nạt thầy Tống của chúng ta rồi, nhanh chóng ngăn cô ấy lại đừng để cô ấy đến đây!”

Giờ đây Nam Chi đã hiểu được cảm giác của những người họ hàng năm xưa, lúc họ đùa giỡn nói muốn đuổi Tống Thanh ra ngoài, đã khiến Tiểu Bảo khóc lóc om sòm, sống chết cản mấy người họ hàng đó lại.

Giờ đây, cô cũng giống những người họ hàng kia, bị đám nhóc chặn lại, còn Tống Thanh thì giống như bảo vật của chúng, được che chắn cẩn thận.

Quan hệ của anh với lũ trẻ cũng tốt thật đấy.

Nam Chi chống nạnh, hất cằm: “Ai nói cô bắt nạt thầy Tống của mấy đứa? Có chứng cứ không?”

Lũ trẻ nhao nhao: “Chúng em đều thấy hết rồi! Cô cắn rách cả môi thầy Tống!”

“Thầy Tống đã bảo không muốn không muốn rồi, vậy mà cô vẫn làm thế này thế, cô quá đáng lắm luôn!”

Tống Thanh: “...”

Anh không chờ đám nhóc nói tiếp, vội vàng kéo Nam Chi rời đi, sợ ở lại thêm chút nữa sẽ có những lời kinh thiên động địa được thốt ra.

[Ngoại truyện nhỏ 4]

Chớp mắt đã hơn nửa năm trôi qua, là năm thứ hai ở nơi này. Vào một buổi trưa bình thường, Tống Thanh nấu xong cơm, cho mèo ăn, giặt quần áo, lau nhà, mà vẫn không thấy Nam Chi về ăn.

Dựa theo những lần trước, anh cũng đoán được phần nào, vào thứ Bảy, Chủ nhật, nhiều phụ huynh đưa con đến khám bệnh, tám, chín phần là cô đang tăng ca.

Người làm y tế bận rộn, nhiều lúc còn không kịp ăn cơm, anh nghĩ một chút, rồi dứt khoát mang cơm tới tìm cô.

Đến nơi, thấy cô đang ngồi dưới một mái hiên trong khuôn viên trạm y tế, trước mặt cô là một hàng dài bệnh nhân đang xếp hàng chờ khám.

Thỉnh thoảng có người không ngớt lời khen cô, vị bác sĩ nhỏ này tay nghề giỏi thật, lần trước cô ấy kê một đơn thuốc, uống vào đã thấy tốt hơn rất nhiều.

Ngay cả thầy của cô lúc nhìn cô trong mắt cũng chưa sự hài lòng và ngạc nhiên: “Tiến bộ nhanh thật, bắt mạch, bấm huyệt ngày càng chuẩn.”

Tống Thanh không khỏi nhớ lại khoảng thời gian đen tối trước kia, cách một lát là anh bị cô mang ra bắt mạch, cách một lát lại bị bấm huyệt, toàn bộ huyệt vị trên người đều bị cô bấm qua, cho dù là những chỗ phải che giấu, cũng bị cô lật ra nghiên cứu.

Bấm xong lại cởi áo anh ra, xem vết hằn trên da có đúng vị trí không, nếu sai thì mặc lại rồi tiếp tục bấm, bấm xong lại kéo áo lên kiểm tra, lặp đi lặp lại như thế, cho đến khi cô thuần thục từng vị trí, ghi nhớ trong lòng.

Tống Thanh vô thức mím môi.

Tiến bộ nhanh ư? Đương nhiên rồi, vì đều mang anh ra để luyện tập, huyệt vị trên người anh chắc sắp bị cô làm cho chai sạn hết rồi.

---

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Viết xong chương này muộn quá nên ngủ luôn, nên chưa kịp nói gì cả, bổ sung trong chương này, kết cục, tôi không nỡ ngược Tống Thanh nữa, anh ấy đã chịu đủ khổ rồi, vậy thì từ giờ trở đi, cứ để anh ấy ngập trong ngọt ngào thôi.

Rồi còn ngoại truyện, mọi người có muốn xem gì không, chắc là còn tầm một, hai ngoại truyện nữa thôi, tôi cũng đang suy nghĩ, nhưng nếu mọi người có ý tưởng gì muốn xem, cứ nói nhé, tôi sẽ xem có sắp xếp nếu được thì sẽ triển luôn nha ~
 
Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu
Chương 101: Ngoại truyện 2


[Ngoại truyện nhỏ 5]

Nam Chi không phải một mình học trung y, cùng với cô còn có một cô gái nhỏ và một cậu nhóc nữa. Trong ba người các cô cô là người được khen nhiều nhất khiến cho hai người khác hâm mộ điên rồi, thường xuyên hỏi cô: “Chẳng phải chúng ta cùng nhau học sao? Vì sao cô lại tiến bộ nhanh thế?”

Mỗi lần như thế Nam Chi đều úp úp mở mở nói do may mắn thôi.

Nhưng thật ra là cô lén giấu một người ở nhà để luyện tay nghề nên mới luyện thành thế này đấy.

Đúng thế, người kia chính là Tống Thanh.

Học trung y rất khổ, phải đọc sách không ngừng, phải biết kiến thức về thảo dược, bắt mạch, bấm huyệt,...

Mỗi ngày khoảnh khắc vui vẻ và thư giãn nhất của cô chính là trêu chọc anh.

Trêu chọc anh thật sự rất vui vẻ.

Quá trình học y của cô không hề dễ dàng, cô thường xuyên bị mắng, cũng không ít lần gặp phải những người ngang ngược vô lý. Thậm chí ngay cả khi đi khám chữa bệnh miễn phí, cô vẫn gặp những người không hiểu chuyện, cho rằng cô là những kẻ lừa đảo. Ban đầu thì bảo rằng họ có bệnh, rồi lại kêu họ đến bệnh viện chụp phim, kê đơn, chẳng qua là muốn moi tiền của họ mà thôi, cũng may mà có Tống Thanh ở đây.

Nên cũng giống như trước kia, có rất nhiều chuyện không ổn nhưng kỳ lạ là cô không còn cảm thấy mệt mỏi hay muốn bỏ cuộc nữa.

Không biết có phải do bận quá hay không, bận đến mức không có thời gian để bản thân dằn vặt.

Cô phải vẽ tranh kiếm tiền, tham gia đủ loại cuộc thi lớn nhỏ. Nếu là trước kia, cô còn nghĩ mình cũng xem như người đi trước, nên muốn nhường cơ hội cho lớp trẻ. Nhưng bây giờ thì xin lỗi, cô không thể nhường nữa, giải thưởng dù lớn dù nhỏ, chỉ cần có thể giành được thì cô sẽ giành, chỉ cần có tiền là cô tham gia.

Ngoài ra, cô còn phải quản lý các tài khoản của cả hai người, tài khoản lớn, tài khoản nhỏ, chỉ riêng các nền tảng trong nước đã hơn mười cái, cộng với nền tảng nước ngoài thì hơn hai mươi cái.

Cô còn phải điều phối từ xa việc xem nhà, thuê nhà, rồi quản lý phần mềm mà Tống Thanh phát triển, chuyện gì cô cũng phải lo, không có lấy một chút thời gian rảnh rỗi. Bây giờ mỗi khi trở về nhà cô cũng giống như Tống Thanh, vừa ngã đầu xuống đã ngủ mất, ngủ rất ngon, tinh thần rất tốt, nên mấy chuyện chửi bới này không phải vấn đề gì.

Cũng có thể lớn lên thêm vài tuổi, trải qua quá nhiều chuyện, những chuyện cô từng nghĩ là lớn thì bây giờ đã trở thành chuyện nhỏ như hạt đậu rồi.

Trong suốt hơn hai năm qua, cô đã từng mặt dày đi xin đất từ chính quyền, đi tìm nhà tài trợ để xin tài trợ máy lạnh, bàn ghế, sách vở,... cho trường học.

Gặp các nhãn hàng thực phẩm thì ra sức thuyết phục họ tài trợ thêm đồ ăn, để cải thiện bữa ăn cho lũ trẻ. Cô từng đổ đường, đấu trí đấu dũng với những kẻ trọng nam khinh nữ trong thôn, từng đánh gục những kẻ lưu manh nửa đêm lẻn vào ký túc xá của trường, còn từng giúp những đứa trẻ mồ côi như Tống Thanh đòi lại công bằng trước tòa.

So với những lời mắng chửi vô căn cứ thì những chuyện cô làm lại quan trọng gấp trăm ngàn lần. Vậy nên mấy chuyện đó bây giờ chẳng đáng để bận lòng nữa.

Thậm chí cô còn có cảm giác như bản thân mình đã trải qua hàng trăm trận chiến rồi.

Sự công kích trên mạng năm xưa, giờ đây nghĩ lại, cũng chỉ như một con sóng nhỏ trên biển, chẳng thể làm gì cô được nữa.

Nhưng những kẻ từng bịa đặt lời đồn về cô, từng xúc phạm gia đình cô, cô vẫn không thể tha thứ.

Phải biết rằng, những kẻ đó đã hành hạ cô suốt bao nhiêu năm trời, quãng thời gian thanh xuân đẹp nhất của cô đã bị chôn vùi trong sự giày vò tinh thần. Mãi đến tận bây giờ, cô mới hiểu ra, không phải do cô vô dụng, mà là vì cơn bão năm đó quá lớn, suýt nữa đã vùi dập cô.

Nếu cô không kiên trì sống tiếp, thì những kẻ đó chính là một trong những hung thủ đã giết cô.

Bây giờ, cô đã có đủ khả năng để bảo vệ cô bé yếu đuối của năm đó, cô sẽ kiện tất cả những kẻ đó ra tòa, để đòi lại công lý cho cô bé năm xưa.

Đồng thời, cũng để cho bọn chúng hiểu rằng, mạng internet không phải là nơi vô pháp vô thiên, không thể muốn làm gì thì làm, lời nói cũng có thể giết người.

Sau khi thi xong chứng chỉ hành nghề, Nam Chi bắt đầu kiện từng kẻ một.

Không ai ngờ rằng, nhiều năm trôi qua rồi mà cô vẫn có thể lật lại chuyện cũ. Những kẻ đó muốn xóa đi những lời lẽ không hay ngày trước, nhưng đã quá muộn, cô sớm đã lưu lại toàn bộ bằng chứng, bây giờ đã nộp đơn lên tòa.

Có vài kẻ khi đó vẫn còn là trẻ vị thành niên, tạm thời thoát tội, nhưng không sao, sớm muộn gì chúng cũng sẽ đến tuổi trưởng thành, cô có thể đợi.

Từng kẻ, từng kẻ một, đều phải nhận hình phạt thích đáng, như thế có mới có thể thở phào nhẹ nhõm được.

Cuối cùng cô cũng có thể xứng đáng với cô bé năm xưa trong lòng mình.

Cô bé sẽ không khóc nữa.

Bây giờ, cô bé đã có một căn phòng riêng cho mình trong ngôi nhà của họ, những ấm ức từng chịu đựng năm đó, cô cũng đã đòi lại công bằng. Cô còn có Tống Thanh, quãng đời còn lại sau này đều sẽ có người đi cùng cô.

[Ngoại truyện nhỏ 6]

Sau khi kiện hết đám tài khoản truyền thông lớn nhỏ và đám anti, Nam Chi lại có động thái mới.

Cô vẽ một bức tranh, trong bức tranh là một cậu trai mặc váy cưới, để lộ nửa bờ vai, bị một cô gái đè xuống, kèm theo đó là dòng chữ:

[Hôm nay em gả cho anh.]

Dù gương mặt cậu trai trong tranh không lộ rõ, nhưng ai cũng có thể nhìn ra cậu rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, dáng người cao gầy, đủ để gọi là người đẹp.

Có lẽ muốn phản kháng, đôi tay cậu bấu chặt lấy ga giường, như muốn bò ra ngoài. Nhưng đáng tiếc lại bị ghì chặt, ép sát xuống mặt giường, bên cạnh đôi tay bị trói buộc ấy, nơi cần cổ tr*n tr**, trên xương bướm, chằng chịt những vết hôn đỏ thẫm. Chỉ nhìn một cái là hiểu ngay cậu đã trải qua điều gì, ai thấu được bức tranh này đều không kìm nổi mà cuồng nhiệt để lại bình luận, kích động đến mức gào thét.

Tại căn phòng ký túc xá nằm trong góc khuất của tầng một, trên chiếc giường mềm mại, Tống Thanh cũng giống hệt cậu trai trong tranh, cũng đang mặc váy cưới, bị đè xuống, trên cổ cũng mang vô số vết hằn đỏ, giống y như trong tranh. Những gì cậu trai trong tranh đã trải qua, anh cũng đã trải qua, những gì cậu trai trong tranh chưa trải qua, anh đều đã trải qua rồi.

Nhưng khác một điều, cậu trai trong tranh còn có chân, còn Tống Thanh thì không, anh bị kiềm chế đến mức không thể phản kháng, chỉ có thể mặc cho Nam Chi tùy ý điều khiển. Cô ngày càng táo bạo, bàn tay đã luồn vào bên dưới lớp váy mỏng, Tống Thanh cảm nhận được tất cả, xấu hổ đến mức muốn trốn chạy. Anh càng cố sức bấu vào mép giường, cố bò ra xa, nhưng chưa kịp thoát đã bị kéo ngược trở lại, không còn đường lui. Anh chỉ có thể vùi mặt vào tấm ga giường nhàu nhĩ dưới thân mình, để mặc Nam Chi vén váy anh lên, phơi bày th*n th* tr*n tr** bên dưới của mình…

[Ngoại truyện nhỏ 7]

A Hắc biết mình tên là A Hắc, vì con người vẫn luôn gọi nó như thế.

Nó còn biết mình có bộ lông màu trắng nhưng con người lại bảo nó, mèo trắng thì nên gọi là A Hắc, còn mèo đen thì gọi là A Bạch, thật quá buồn cười.

Còn vì sao buồn cười nó cũng chẳng biết, nhưng nó biết ai là người cho nó ăn.

Người hay cho nó ăn luôn ngồi trên một thứ gì đó biết di chuyển, người này rất yếu ớt, lúc nào cũng bị một con người khác bắt nạt.

Con người kia hay đè anh xuống, c*n v** c* anh, vùi mặt vào ngực anh.

Bị bắt nạt vậy mà chẳng biết phản kháng.

A Hắc rất lo, cảm thấy anh quá ngốc, nó không ít lần diễn mẫu cho anh xem rồi, bị cắn phải phản kháng, phải cắn lại.

Nhưng người kia yếu ớt đến mức lần nào cũng mềm nhũn ra, nằm yên bất động như bị cắn chết mất rồi, chẳng còn chút sức lực nào để phản kháng.

A Hắc: A Bạch còn mạnh hơn anh, ít nhất A Bạch bị cắn, còn biết giơ móng ra để cào lại nó.

Người yếu ớt này quá vô dụng, nó bỏ cuộc rồi, chẳng thèm dạy nữa.

---

Tác giả nói lên suy nghĩ của mình.

Tôi đã viết hết những gì mình muốn viết rồi, giờ chỉ còn lại một phiên ngoại về thế giới song song, nơi Tống Thanh có thể đi lại bình thường nữa thôi ~

Mấy bồ ơi, tôi không viết nổi cái phiên ngoại này mất, tôi đã thử, nhưng khi lấy đi những khổ đau, tôi nhận ra hai người họ không còn là chính họ nữa, chỉ còn lại hai con người xa lạ, mang theo cái tên của họ mà thôi, tính cách, con người, mọi thứ đều đã thay đổi hoàn toàn.

Vậy thì, dù có viết ra đi nữa, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả, thế nên tôi quyết định không viết, cứ vậy mà kết thúc thôi, nếu sau này nghĩ ra cách nào đó để xử lý, tôi sẽ đăng trong phiên ngoại tặng riêng cho mấy bồ, miễn phí nha ~
 
Back
Top Bottom