Siêu Nhiên Vu sư tập sự

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
225400701-256-k621412.jpg

Vu Sư Tập Sự
Tác giả: ninhly2004
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Bản tiếp nối của [Tiền đề] Seimei no hahen o mitsukeru tabi [Ngoại truyện].

Nói về tương lai 10 năm sau tính từ lúc Izu phong ấn lại cuốn sách Vu sư và cất nó trong thư viện của một trường sơ trung.

Tóm lại.
.

10 năm trước, cuốn sách ấy ngủ say.
.

10 năm sau, thêm một lần tao ngộ và lần này, một Vu sư mới ra đời.
.

Người con gái với đôi mắt màu trời, trong veo không nhiễm một tạp chất.

Đôi mắt như xoáy sâu vào tâm hồn, nhìn thấu nó.
.

Armonikí đã thức tỉnh và lựa chọn truyền nhân tiếp theo.

Những thế lực bí ẩn lại một lần nữa trỗi dậy.
.

Liệu mọi chuyện sẽ yên bình hay đây lại là bắt đầu của một kỉ nguyên tranh đấu cho thứ sức mạnh cổ xưa kia?

Người kế thừa sẽ lựa chọn thế nào?
.

Yeah~~ tôi biết tôi đã nhắc ở [Tiền đề] rồi nhưng mà...
.
lần đầu tôi viết truyện dựa vào một gốc truyện nguyên tác khác mà k phải tôi sáng tác nên có thể sẽ xảy ra occ
.
{Cảnh báo}bạn nào k thích có thể click back góc bên trái màn hình.

Tôi k nhận những thành phần ném đá cảm ơn ~~~ Tags: hautruyenhàikhrnocouplephápthuậtsootingstar​
 
Vu Sư Tập Sự
Văn án


Chitose Sora, 13 tuổi, là một cô gái bình thường của bình thường...

Nhưng mọi thứ thay đổi vào ngày cô tìm thấy một cuốn sách lạ trong thư viện trường.

Vì tính tò mò mà chính bản thân Sora phải hối hận vì hành động nông nổi ngày đó.'Trang trọng bước ra từ cuốn sách trước ánh hào quang rạng ngời.Tiểu hồ ly nhỏ nhắn với bộ lông trắng mịn như tuyết, vành điểm chu sa, đôi mắt màu vàng kim sáng trong tựa bảo thạch trân quý.

Trước ngực đeo một chiếc chuông màu lam băng hình lập phương.

Có điều câu đầu tiên mà sinh vật đáng yêu này thốt ra là..."

Con nhãi ngu ngốc!!

Xem ngươi làm ra chuyện tốt gì này!!"

Sora bày tỏ: "..."

Mức độ độc miệng tỉ lệ thuận với vẻ ngoài đáng yêu.

Nhân sinh thật đáng sợ a Không những phải kí khế ước với một con linh thú biệt nữu ngạo kiều mà bây giờ cô còn trở thành người thừa kế của mấy thứ rắc rối này!

Ông trời đây là muốn cô sống sao??"

Thôi càm ràm đi Baka -aruji, cô vẫn còn một con đường đầy gian nan để trở thành một Vu sư tài giỏi!"

Sora: Có phép quay ngược thời gian không?

Có thì làm ơn hãy cho cô sử dụng nó đi!

Xin hứa là có chết cô cũng sẽ không đụng vào cuốn sách chết tiệt kia đâu!!'Đây là một câu truyện nói về một cô nhóc có bản tính tò mò táy máy lỡ tay giải khai phong ấn của một cuốn sách phép...

Mà phong ấn trong đó lại là một nguồn sức mạnh to lớn....
 
Vu Sư Tập Sự
Chương 1: Cuốn sách lạ.


"Chitose- san, sau khi ghi xong sổ đầu bài em có thể đem chỗ sách trong thùng này tới thư viện được không?"

"Hai...

Natsuko- sensei."

Cô gái với mái tóc màu nâu đen ngắn ngang vai, khuôn mặt nhỏ nhắn quay sang chỗ giáo viên cười đáp lại.

"Huhmm... etou...

Cái này và cái này...."

Lúc hoàn thành công việc trực lớp của mình, Chitose Sora vươn vai cho giãn đi các cơ đã mỏi nhừ của mình, cô gấp sổ lại cất đi và bắt đầu thu dọn đồ đạc để về nhà.

Chợt sực nhớ ra việc mà giáo viên nhờ mình, Chitose Sora ngao ngán.

Cô thực sự không thể từ chối yêu cầu giúp đỡ...

Nhìn ra phía cửa sổ, mặt trời đã lặn hoàn toàn và đèn đường cũng đã được bật lên.

Giờ này, toàn bộ học sinh và giáo viên đều không còn ở trường trừ bảo vệ nữa, đã quá giờ cho học sinh ở trong trường.

Mọi thứ tối thui...Thở dài một hơi, cô ôm lấy cái thùng cactong chứa đầy sách và bước về phía thư viện trường.Thư viện trường sơ trung Kokuyo luôn nhận một số sách cũ của học sinh và giáo viên trường...

Nên sẽ luôn có những cuốn sách được đưa đến để làm đầy những kệ sách.

Và khi sách không được dùng đến nữa, chúng sẽ được đưa đi làm từ thiện."

Yoshi..."

Đặt cái thùng chứa lên bàn nhận nhận đồ, Chitose Sora thở phào.

Cuối cùng là để nó đấy ngày mai thủ thư sẽ đến và phân loại.

Chitose Sora định để đấy và đi nếu như cô không sực nhớ đến cuốn sách cô mượn của thư viện hai tuần trước."

Thôi thì trả luôn vậy."

Lôi từ trong cặp cuốn sách bìa đỏ.

Chitose Sora bước về phía kệ sách đựng sách mà cô từng lấy.

Ánh sáng đèn flash chiếu qua từng cái kệ sách một.

Không gian yên lặng đến rợn người không khỏi khiến cô rùng mình một cái.

Thư viện vào buổi tối không đèn quả thật đúng là đáng sợ...

Nhanh đi lại chỗ kệ sách tìm chỗ để sách, nhưng có một vấn đề khi cô đã tìm được chỗ để sách rồi..."

Cao quá..."

Ngó xung quanh không thấy cái thang bắc đâu cả, Chitose Sora đau khổ thở dài.

Hay để ngày mai hẵng trả nhỉ?

Khoan!

Ngày mai hết hạn trả sách rồi mà!

Arggg...Cố gắng kiễng chân để đặt sách lên kệ trên nhưng cô lại trượt tay khiến cuốn sách rơi xuống đất.

Thực sự, Chitose Sora ước mình cao thêm một chút cũng tốt lắm rồi.

Suốt ba năm mà cô vẫn chỉ cao được 1m35 thực sự đả kích quá lớn.

Đã thế, trông chẳng khác gì một đứa nhóc tiểu học cả!

Thật muốn khóc mà.Cúi xuống nhặt lấy quyển sách, Chitose Sora vô tình nhìn vào trong gầm kệ sách.

Thứ mà cô thấy tiếp theo là một cái gáy sách.Ai lại đi nhét một cuốn sách vào đây vậy cơ chứ thật không biết tôn trọng sách! *Ở một nới khác.

Izu: Achou! *khịt* Ai nhắc mình thế nhỉ?Lúc Sora với tay cầm lấy cuốn sách lôi ra nhìn, cô kinh ngạc.

Cuốn sách mang một màu xám bạc màu, nhìn như đã có niên đại rất lâu đời rồi... nhưng độ bền của nó lại không bị hủy hoại bởi thời gian.

Đầu bìa cuốn sách có một hình vẽ lạ.

Là hình vẽ một vòng tròn màu trắng, bên trong là một ngôi sao lục giác, bao quanh vòng tròn là những vòng nhỏ ngũ sắc chia đều.

Ở mỗi cạnh đó là những kí tự nhìn vô cùng kì bí.

"Hừm... sách này là sách gì vậy??"

Trong lúc quan sát cuốn sách, hình vẽ trên bìa đã vô tình kích hoạt một bản tính nguy hiểm và đáng sợ của Sora.

Tính tò mò.Tìm xung quanh xem có tên tác giả không nhưng tất cả nhận lại là bìa trống, Sora tiếp tục nhìn chằm chằm cuốn sách, nhìn đến độ cảm chừng có cảm giác sắp nhìn thủng quyển sách đến nơi rồi, cô mới thốt ra một suy đoán gây cười."

Chắc không phải sách dạy phép thuật đấy chứ haha..." (Gần đúng rồi bạn ei~~)Mình đang nói cái ngớ ngẩn gì vậy này??

Thôi về về đói lắm rồi, về ăn cơm.Đó là như vậy nếu như mắt cô không luôn nhìn chằm chằm vào cuốn sách với tia sáng rực rỡ trong mắt."

Mở ra chắc cũng không có chuyện gì đâu nhỉ...."

Lúc đó Sora đã không hề hay biết cô sắp chuẩn bị mở ra khởi đầu của chuỗi rắc rối không hồi kết cho bản thân mình.Soạt.Từ trang giấy ố màu thời gian, Sora nhìn thấy những dòng chữ mờ nhạt ngay đầu tờ, vì quá tối nên cô phải nheo mắt vào mới thấy rõ.[Gửi cho người đọc được dòng chữ này... người sẽ kế thừa sự hài hòa cổ xưa mang trong đó là muôn vàn tinh túy của người đi trước.

Bạn chính là thế hệ bước tiếp duy trì cán cân cân bằng.

Bằng trái tim không mưu toan của mình hỡi Vu sư tân nhiệm.Eleftheróste ti sfragída*!]*Giải khai phong ấn hay giải phóng con dấu.Muôn vàn ánh hào quang bắn ra tỏa sáng cả thư viện tối om khiến mọi thứ sáng bừng lên.

Một cột sáng với những vòng sáng rực rỡ bao lấy.

Có điều việc này lại dọa cho người đọc một sự sợ hãi khôn kể."???"

Nhảy ra khỏi ghế, Sora kinh hoàng nhìn cuốn sách đang không ngừng tỏa ra hào quang tuyệt vĩ kia, có cảm giác từ cuốn sách đang có một thứ năng lượng gì đó thoát ra.
 
Vu Sư Tập Sự
Chương 2: Hồ ly và khế ước.


Nguồn năng lượng khổng lồ không ngừng thoát ra từ cuốn sách khiến mọi thứ rung chuyển, Sora kinh ngạc nhận ra có thứ khác đang thoát ra.Trang trọng bước ra từ cuốn sách trước ánh hào quang rạng ngời.Tiểu hồ ly nhỏ nhắn với bộ lông trắng mịn như tuyết, vành điểm chu sa, đôi mắt màu vàng kim sáng trong tựa bảo thạch trân quý.

Trước ngực đeo một chiếc chuông màu lam băng hình lập phương.

Có điều câu đầu tiên mà sinh vật đáng yêu này thốt ra là..."

Con nhãi ngu ngốc!!

Xem ngươi làm ra chuyện tốt gì này!!"

Sora bày tỏ: "..."

Mức độ độc miệng tỉ lệ thuận với vẻ ngoài đáng yêu.

Nhân sinh thật đáng sợ aNhìn cô nhóc lùn trước mặt đã đủ làm nó điên lên rồi.

Rốt cuộc là làm sao mà một đứa nhóc tì phá được phong ấn?

Nhìn phản ứng này thì chắc chắn là nó còn không biết đến một câu thần chú cơ bản nhất."

Này!

Làm thế nào mà ngươi khai mở được cuốn sách?"

Sora không nói gì cả, chỉ mặt chết trân chỉ về phía cuốn sách.

Chú hồ ly quay ra nhìn trang đầu tiên của quyển sách và đọc dòng chữ trước đấy, sau đó...."!!"

Izu!

Ngươi hố lão tử!!!(Izu:🙂🙂🙂)Nhìn cục lông trắng bắt đầu tỏa ra hắc khí cuồn cuộn, Sora lùi ra phía sau càng xa càng tốt tránh cho bản thân gặp nguy hiểm.

Bỗng nhiên chú hồ ly quay ra đôi mắt màu vàng kim ẩn chứa nộ khí chết người nghiến răng nghiến lợi nói với cô."

Nhãi con!

Lại đây!"

"..." cứu với!Thấy Sora vẫn đứng đấy không chịu tới, tiểu hồ ly nổi giận kêu lên."

Ta bảo ngươi lại đây!

Ngay!

Lập!

Tức!"

Cô gái nhỏ ngay lập tức giật bắn người lật đật đi tới.

Khi mặt đối mặt với tiểu hồ ly đang ngồi trên bàn cùng với quyển sách.

Chú cáo trắng nghiêng nghiêng cái đầu nhìn cô hỏi."

Tên?"

"Chi...

Chitose...

Sora..."

"Huhm..."

Sora nuốt một ngụm nước bọt cầu mong sinh vật dễ thương vô đối này không nổi điên một đòn đập cho cô một phát.

Dù cô không biết bản thân có làm cái gì sai không..."

Ngươi đọc được dòng chữ trong đấy đúng không?"

Nhận được cái gật đầu của Sora, khuôn mặt của tiểu hồ ly càng đen.

Nghiến răng nghiến lợi nhận ra bản thân bị Izu hố lớn đến thế nào.Cô ta muốn mình nhận con nhóc lùn này làm chủ nhân á??!

Đùa hay thật đấy!!

Ta mà gặp lại cô lần nữa đừng mong thoát khỏi cái chủy thủ!!Hít lại một hơi có gắng điều chỉnh lại cảm xúc đang muốn bùng nổ của mình, Eleist dùng sự điềm tĩnh cuối cùng của mình để bình ổn bản thân không có phá hủy cả khu vực này cùng cái người kế thừa kia.

Lạnh nhạt nói."

Để ta nói cho người biết.

Tên ta là Eleisturay.

Ta là linh thần canh giữ cuốn sách của Vu sư, cuốn sách phong ấn năng lượng nền tảng cân bằng mọi thứ.

Armoniki.

Và cô chính là người tiếp theo được chọn để trở thành Vu sư kế nhiệm sức mạnh này!"

Trước lời tuyên bố đầy hùng hồn của Eleisturay, Sora trực tiếp tắt não...

Sau ba giây tắt não tưởng chừng như dài đằng đẵng lúc này, người nào đấy mới có phản ứng lại."

EH??!"

Nhìn cái phản ứng kinh hoàng của cô, Eleisturay ngán ngẩm."

Không muốn cũng phải làm!

Ai bảo người mở phong ấn?

Giờ ngươi mà không nhận thì thế giới chuẩn bị đón chào thảm họa diệt vong đi!"

Sora lấy lại sự tỉnh táo của bản thân đau đầu hỏi lại.

"Rốt cuộc là tại sao lại là thảm họa diệt von..."

Vụt.Rầm.Chưa nói hết câu, một trận đổ vỡ đã xảy ra khiến Sora ngưng nói.

Chầm chậm quay về phía phát ra tiếng động kinh thiên động địa kia, sốc.Nhóm người mặc áo choàng màu đen tầm mười chín, hai mươi người đang đứng chỗ bức tường thư viện đổ sập...

Không những vậy, hơn nửa thư viện trường đã theo gió mà bay....Sora: "..."

Không để Sora khóc thương cho cái thư viện, Eleisturay đã nhảy lên đầu cô cùng với quyển sách hô lên."

Còn đứng đực ra đấy làm gì?

Muốn bị giết hả?

Chạy mau!!"

Lập tức, theo bản năng, Sora co chân lên chạy về phía cánh cửa thoát hiểm.

Nhưng sự thật chứng minh...mười bước chân ngắn không bằng một bước chân dài...

Sora mới chạy được một nửa đã bị một kẻ trong lũ quái đản phá trường kia ngăn lại bằng cách phá nền nhà chỗ cô đứng.Ruỳnh.Sora: "..."

Cô sau đó sẽ không bị gọi đi bồi thường đống hỗn độn này đi.Eleisturay: "..."

Con bé này chạy chậm quá!!

Chân cũng ngắn nữa!!"

Cô bé.

Tốt nhất là ngươi nên giao cuốn sách và con hồ ly đó cho chúng ta nếu không hậu quả ngươi sẽ gánh không nổi đâu."

Sora hết nhìn kẻ vừa phát ngôn lại nhìn sang cục bông trắng muốt trên đầu mình.

Mặt tái điNên chọn nghe bên nào?

Nhìn cái ánh mắt như tia laze đang trừng trừng nhìn mình như muốn xuyên thủng của vị trên đầu, xin chắc là đắc tội không nổi!

Nhưng mà cái đám phá trường dị hợm kia cũng là đắc tội không nổi!!

Đây là ông trời muốn cô sống sao??!

Hay là đưa cái thứ rắc rối này cho người ta?

Nhưng mà thế giới hủy diệt...

Mà!

Thế giới hủy diệt liên quan quái gì đến một đứa nhóc bình thường như cô?

Đang trong lúc suy nghĩ cô chợt kinh hoàng nhận ra bản thân đã đang bước về mấy tên phá trường kia rồi.Sora nuốt một ngụm nước bọt, cầm lấy cuốn sách.

Cô bước từng bước một về phía lũ người áo đen trong đầu không ngừng xoay mòng mòng.Chú hồ ly trên đầu vẫn trừng mắt với cô nhưng nó vẫn không có động tĩnh như thể đang muốn chờ đợi điều gì đó...Lúc Sora chỉ còn cách lũ áo đen kia vài bước chân nữa, cô đột ngột đổi hướng chạy sang bên trái chúng."!!"

Hóa ra bên trái lũ người đó chính là cánh cửa thoát hiểm thứ hai của thư viện...

Và trước khi đám người đó có thể phản ứng lại kịp thời, Sora đã ôm cả sách lẫn hồ ly chạy ra khỏi trường luôn rồi..."...

Đuổi theo!"

Có chết chúng cũng không ngờ được cô thoát được thuật khống chế thân thể của chúng.

Sora hiện đang ôm theo một cái thảm họa chết người cùng một con hồ ly áp suất thấp chạy trốn khỏi cái đám quỷ dị phá trường.

Trong tâm niệm của cô, Sora chưa bao giờ mong muốn cuộc sống học sinh bình thường này của mình gặp phải chuyện gì kịch tính như chạy trốn khỏi một đám người thần bí nào đó hay là vô tình đánh thức thứ gì đó quỷ dị như vậy cả.

Nên, lúc này, bây giờ.

Trừ chạy ra, Sora không dám nghĩ đến chuyện gì khác nữa...

Nó sẽ là như vậy nếu như cái vị trên đầu cô không phát ngôn."

Cũng không tệ.

Có thể thoát được thuật khống chế của một Pháp sư cấp 2.

Định lực khá tốt."

"..."

Ai đó làm ơn hãy nói cho cô đây chỉ là một giấc mơ.

Sora sẽ vô cùng cảm tạ!Ầm....

Một vụ nổ ở đằng sau khiến sống lưng cô lạnh toát, Sora lập tức tìm một bụi rậm nấp vào đó.

Đồng thời, chú cáo nhỏ cũng tung ra một lớp ngụy trang bảo bọc xung quanh chỗ bụi cây.

"Vậy là an toàn rồi đúng không?"

Sora thở hổn hển nhìn lên tiểu Hồ ly trên đầu.

"Nó sẽ là vô dụng khi phong ấn đã bị nhóc phá.

Chúng sẽ nhanh chóng tìm ra chỗ này vì nguồn năng lượng của quyển sách."

Eleisturay lắc đầu.

"...

Chung quy đều là lỗi của tôi đi!"

"Mou...

Tôi nên đi tìm bác bảo vệ!..."

Chưa nói hết câu một lần nữa, Sora lại bị tạt cho một gáo nước lạnh.

"Vô dụng!

Nhóc không nhận ra là từ nãy tới giờ ầm ĩ một trận như vậy, thậm chí trường học cũng bị phá mà chẳng có ai chạy tới xem hả?

Cái vị bảo vệ mà nhóc nói kia có khi bị đám người đấy đánh gục rồi!"

"..."

Trầm lặng một lúc, Sora quyết định mở miệng hỏi dù biết đáp án mà bản thân nhận lại sẽ là một điều gì đó mà bản thân không chấp nhận được.

"Neh...

Kistune-san..."

Chưa nói hết câu, tiểu hồ ly đã trợn mắt rít lên.

"Cáo*?

Ai là cáo hả?

Ta có tên đàng hoàng!

Là Eleisturay!

Đừng có mà gọi bừa một cái tên củ chuối như vậy!" *kistune = cáo 🙂) Sora hắc tuyến đầy mặt cảm thán.

"Rồi rồi, Eleist thì Eleist!

Vừa lòng chưa?"

"..."

Nhận thấy việc bản thân luôn bị gọi tắt tên, Eleisturay hay Eleist cảm thấy phẫn nộ!!Nhưng khi nhìn lại vẻ mặt đã kinh hoàng đến chẳng còn chút máu nào của Sora, Eleist quyết định thổ tào trong lặng.

"Vậy?

Ngươi định hỏi cái gì?"

"..."

Nhìn vào đôi mắt màu trời hiện ra vô vàn bất đắc dĩ, tiểu hồ ly có thể nhận ra nhóc lùn này đang không biết bắt đầu làm sao.

Híp mắt, nó quyết định đánh đòn phủ đầu luôn.

Tuy không thích vị chủ nhân bắt buộc vì câu thần chú chết tiệt kia nhưng vẫn là không biết hiện tại có thể tìm được ai phù hợp hơn con bé này hay không...

Thôi thì cứ từ từ đào tạo là được.

Nghĩ, Eleist rất thương tình quăng cho Sora một thông tin không khác nào quả boom nguyên tử hạng nặng.

Chết trân tại chỗ."

Cái lũ kia chính là tìm cuốn sách này.

Và một khi chúng có được nó...

Cả thế giới đừng mong được yên bình...

Và nhóc."

Cái đuôi bông xù chỉ thẳng vào mặt Sora khiến cô trợn mắt, chú cáo nhỏ tiếp tục."

Nhóc chính là nguyên nhân của cái thảm họa này!!"

"??

Sao lại là tôi??"

"Ai mở phong ấn?"

"Đó đâu hoàn toàn phải lỗi của tôi!

Nói trắng ra nó giống như một sự sắp đặt thì đúng hơn!"

"Cũng không thể chối bỏ là nhóc là người đã mở quyển sách...

Hơn nữa, đừng có mà trốn tránh lỗi lầm mà bản thân đã gây ra, chịu trách nhiệm đi!"

A...

Còn nhóc lùn này cũng thông minh đấy chứ!

Có chút triển vọng...

Trước câu trả lời mang tính quy kết đó của Eleist, Sora muốn khóc ra máu.

Đáng nhẽ ra cô không nên mở quyển sách đấy a!

Tính tò mò chết tiệt!

Định mệnh đáng nguyền rủa!

Chẳng lẽ không thể cho cô một cuốn sách bình thường được sao?!

Như thể nhìn ra Sora đang nghĩ cái gì trong đầu, Eleist trừng mắt tiếp tục quăng boom.

"Nếu như không phải ngươi mở ra cuốn sách thì đã không xảy ra chuyện này!

Nếu như muốn trách thì hãy trách bản thân mình vì sao lại mở nó ra đi!

Bây giờ, nhóc giao sách cho lũ phá hoại kia thì đằng nào cũng bị giết.

Không giao cũng bị giết!

Cầm sách chạy lòng vòng đằng nào cũng sẽ bị tìm ra rồi...

Nhóc biết kết quả rồi đấy..."

Nói trắng ra là chọn phương án nào thì cũng ngỏm đi ヽ(#'Д')ノKhông để cho Sora kịp thổ tào, Eleist đã cướp lời.

"Nhóc nói xem đằng nào cũng chết thì bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"...

Cái này..."

Trước câu hỏi mang tính trừu tượng cực cao của vị đại nhân trước mặt, nếu như không phải đang trong tình thế nguy cấp, Sora thực muốn quỳ xuống vái lạy Eleist.

Lạy thần!

Ngài làm ơn làm rõ vấn đề cần hỏi cái!

Đừng chỉ hỏi một cách thử lòng người khác như vậy!!

Nó quá khó hiểu với một đứa năm nhất Sơ trung như tôi!!

Vẻ mặt lơ ngơ của Sora đã thành công chọc cho chú hồ ly nào đó xù lông.

Con nhóc này thậm chí còn không thể hiểu nổi ý của nó!

Sao ngốc quá vậy?

Sau này nó sẽ phải phục vụ cho một chủ nhân ngốc hả?? (Tg: Khụ...

Về cái đó...

Eleist-chan...

Nói quá khó hiểu thì IQ cao đến mấy cũng khó mà hiểu được a~~Eleist: *trợn mắt* cần ngươi xen vào hả?

Tg: Vâng, vâng, vâng, Eleist đại nhân nói cái gì cũng đúng!

Đừng xù lông a~~Sora: Đồ manh khống!! (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻ ) "Nghe cho kỹ đây nhóc lùn!"

Một lần nữa cái đuôi bông xù đập thẳng vào mặt Sora cùng với một câu xúc phạm chiều cao mang tính sát thương cao độ, cô đã không thể mở miệng nói bất kỳ câu nào.

"Nếu như đằng nào kết cục cũng là bị lũ đó tìm ra và bị giết thì cũng không đời nào ta cho cái lũ đó lấy được thứ chúng muốn!"

"Nên?...

" Có cảm giác không được tốt cho lắm...

"Nên..."

Tiểu hồ ly nhìn thẳng vào đôi mắt của cô gái nhỏ.

Ánh sắc kim quang sáng rực rỡ tựa bảo thạch trân quý rạng ngời.

Mắt đối mắt khiến da đầu Sora tê rần...

Cô biết chắc chắn câu tiếp theo mà Eleist chuẩn bị nói nhất định sẽ không phải là một điều gì hay ho nhưng việc nhìn vào đôi mắt kim sắc bảo thạch đó cô không mở lời từ chối được.

"Kí khế ước đi!

Chitose Sora!

Nhóc sẽ kế thừa quyền năng của Armoniki!" ....

Im lặng....

Sau tuyên bố đầy hùng hồn của Eleisturay, linh thú cảnh giữ cuốn sách.

Đã chính thức đóng đá Chitose Sora, một con người bình thường của bình thường trong vài giây và chính nó sau đó đã gây sốc cho giới Pháp sư về thông tin của chủ nhân tiếp theo kế thừa vị Vu sư đi trước.

"Heh..."

Sau vài giây đóng băng, cuối cùng cô cũng đã có động tĩnh phản ứng lại, và sau đó.

"EHhhh??!"

-o--O__0__O--o-

Trước phản ứng đầy kinh hoàng của Sora, đã vô tình tiết lộ địa điểm ẩn nấp của cả hai cho lũ áo choàng đen kia thấy, chúng lập tức phi tới.

"Ngu ngốc!

Xem ngươi lại gây chuyện nữa rồi này!"

"...

Xin lỗi..."

Sora thực là khóc không ra máu mà.

Giờ đây xung quanh cô là một đám người kì lạ với nguy cơ bỏ mạng tại chỗ cực cao và một chú cáo muốn cô thực hiện một chuyện mạo hiểm mà cô chắc tám phần mười là sẽ chết nhanh hơn việc lũ kia bao vây bên ngoài...

Eleist nhảy xuống, kèm theo đó là một trận pháp lục giác ngũ hình dưới chân.

Ngay lập tức, màng ngụy trang trực tiếp biến thành vòng bảo vệ màu cam sắc vững vàng chặn đứng những Pháp sư áo đen bên ngoài.

"Cậu đang làm cái quái gì vậy?"

Chết đến nơi rồi!

"Lập khế ước!

Nhanh lên!

Lá chắn này không cầm cự được lâu đâu!"

"Lập cái khế ước đó có khi còn chết nhanh hơn ấy!

Cậu này là muốn trả thù tôi vì đã mở quyển sách ra đúng không hả?"

"...

Nếu như muốn trả thù nhóc lùn nhà ngươi!

Lão tử có hàng đống cách mắc gì phải để một con bé không có chút kiến thức gì về pháp thuật như ngươi kế thừa sức mạnh cổ xưa có thể quyết định vận mạng của cả thế giới chứ!!!?

"

Trước việc Eleist xù lông xổ một tràng với Sora đã khiến cô trực tiếp hóa đá.

Cái này cũng quá kinh khủng rồi!

Cô nhất quyết không đồng ý cái khế ước đâu!

Cô sẽ chết mất!!

Nghĩ, Sora không ngừng lắc đầu tỏ vẻ không chấp nhận làm Eleist cảm thấy đau đầu.

Còn nhóc này vẫn chưa hiểu tình hình a.

"Nghe cho kỹ lại một lần nữa này!

Ngươi kí khế ước với ta thì khả năng sống sót sẽ cao hơn!

Armoniki cũng sẽ không bị rơi vào tay lũ đó!"

Sống sót cao?

Cao chỗ nào?

Mà sai trọng điểm rồi!

Tôi không hề mong muốn cái thứ sức mạnh phiền toái này!

Ai đó cứu tôi với!

Đám Pháp sư áo đen bên ngoài đã mất hết kiên nhẫn cho những đòn công kích không ăn nhằm gì chúng quyết định làm một bạo chú phá hủy hoàn toàn lớp bảo vệ cùng cả ngôi trường.

Nhận ra những kẻ ngoài kia chuẩn bị làm gì, Eleist quay sang trừng mắt hét lên với cô.

"Hoặc là lập khế ước hoặc là chết ngay bây giờ!

Chọn một trong hai đi!!"

Trước thái độ gay gắt đó, Sora đã không còn cách nào phản kháng.

Thôi thì đằng nào cũng chết!

Làm liều thôi!!

"Được rồi...

Tôi lập..."

Lúc Sora thỏa hiệp, cũng là lúc một phần lá chắn bị vỡ nứt do va chạm.

Eleist lập tức kéo cuốn sách ra giữa nó và Sora.

Những trang sách bắt đầu tự lật và dừng ở một trang nào đấy.

Một vòng tròn pháp trận xuất hiện dưới chân của cô và Eleist, những tia sáng thoát ra từ quyển sách và chiếc chuông lập phương trên cổ tiểu hồ ly.

"Người đã được lựa chọn trở thành chủ nhân tiếp theo của Armoniki, với trái tim không mưu toan cùng ý chí vững vàng không thể suy chuyển.

Sự chấp thuận của người đã được ghi lại.

Với tư cách là Linh thần trông giữ cuốn sách của Vu sư, ta Eleisturay, từ bây giờ chính thức chấp thuận Chitose Sora."

Một dải quang sắc bay tới bao quanh cổ tay bên phải của Sora, cuốn lấy đem theo đó là những quang hoàn kí tự rực sáng.

Để rồi thay vào đó khi ánh sáng dần yếu đi, từ nơi cổ tay gầy nhỏ kia lộ ra một chiếc vòng màu bạc sắc với những dấu khắc tinh sảo.

Ở giữa đoạn vòng tay là một viên đá thất sắc, sâu trong nó có một tia sáng lộ ra ấn kí tinh tú bát giác.

Bao quanh viên ngọc là những vòng thạch lấy viên đá làm tâm nguyên tử, lồng lấy nhau...

Sora ngây người nhìn vào chiếc vòng đột ngột xuất hiện trên cổ tay rồi lại nhìn sang Eleist.

Chỉ thấy nó an tĩnh đặt mắt trên chiếc vòng, xong.

"Nói theo ta..."

"Voto por la bonstato de ĉio*"

*Quốc tế ngữ đó mấy má 🙂))

Vào giây phút ấy, một Vu sư mới được khai sinh.

Bonus thêm cái hình của nhóc Sora nè.

Dù biết tôi vẽ xấu bỏ xừ ra :v
 
Vu Sư Tập Sự
Chương 3: Vu sư của Armoniki.


Những tia sáng tụ lại một điểm.

Trong phút chốc, mọi thứ tích tụ trong vầng sáng đó, bùng nổ.

Cả lá chắn ngăn bên ngoài cũng bị vỡ vụn thổi bay lũ người đang vây xung quanh khu vực.

Giữa muôn ngàn ánh sáng bóng dáng của cô gái nhỏ đứng đó, nguồn năng lượng khổng lồ tụ tập trên người cô rồi tan biến như chưa từng tồn tại, Sora ngơ ngẩn tiêu hoá chuyện vừa xảy ra nhưng kết cục chưa suy nghĩ gì nhiều thì dây thần kinh căng thẳng đã chịu quá nhiều đả kích.

Cuối cùng, Sora ngã gục."

Chưa gì đã gục rồi!

Con bé này còn cần luyện tập nhiều..."

Eleist ngồi ngay bên cạnh Sora đôi mắt kim sắc bảo thạch chợt lóe.

"Còn bé này ấy vậy mà lại có Pháp lực bẩm sinh...

Từng tiếp xúc với Pháp thuật ư?"

Xem ra đứa nhóc này cũng không có đơn giản như bề ngoài.

Ít nhất là bối cảnh cha mẹ của nó...Soạt."

Ta tin là Hội đồng Ủy ban Pháp Thuật cấp cao sẽ không làm chuyện gì ngu xuẩn như cướp đoạt chủ nhân mới của Armoniki vì làm như vậy kẻ thiệt sẽ chỉ là các người mà thôi."

Đối diện Eleist ngay đằng sau Sora đã bất tỉnh.

Chàng trai có mái tóc sắc xám đang cười ôn hòa nhìn cả vào hai người trước mặt.

Y quan sát Eleist một lúc rồi lại nhìn xuống Sora.

Ý cười vẫn vô cùng hòa nhã nhưng từ đôi mắt màu hổ phách lại ánh lên một cái nhìn gì đó.

Chàng trai khẽ đáp."

Và Linh thú canh giữ của Armoniki sẽ làm gì để ngăn chặn tôi với chừng đó Pháp lực đã tiêu tốn gần hết?

Tôi vô cùng tò mò nha."

"..."

Thằng oắt!!

Đừng tưởng ta không nghe ra ý mỉa mai trong đó!!"

Những Pháp sư kia bọn tôi sẽ thu dọn cùng thiệt hại tổn thất.

Vậy là coi như mọi chuyện chưa có gì xảy ra rồi nhỉ."

"..."

Với con nhóc này thì không hẳn là vậy...Sau một hồi mắt to trừng mắt bé, chàng trai vẫn chỉ cười nhẹ rồi quay người bỏ đi.

Trước khi biến mất y chỉ để lại một câu nói lấp lửng."

Khỏi đi...

Bọn tôi mà thực sự đụng vào cô nhóc này chắc Trụ sở của hội đồng bị lật tung lên mất..."

Điều đó làm cho Eleist có chút sững sờ.

Bây giờ có người thực sự có gan lật tung Trụ sở của hội đồng á??

Nghiêm túc, thế hệ Pháp sư các ngươi qua 600 năm qua đã phế tới mức nào rồi??-o--O__0__O--o-

"... ra..."

Có tiếng gọi..."...

Sora..."

Ai vậy?"...

Chitose Sora..."

Là ai đang gọi?"

Mở mắt ra nào.

Chitose Sora.

Ta đang chờ con..."

Không gian tối đen bỗng chốc bừng sáng khiến Sora không thể thích ứng được.

Cô nhớ là có người vừa mới gọi cô.

Tiếng nói người đó vô cùng ôn hòa...

"...

Ảo giác chăng..."

"Chitose Sora, ta đang chờ con đây..."

Tiếng nói lại một lần nữa vang lên phủ định suy đoán của cô.

"Heh?..."

Trước mắt cô, có một bóng hình đứng đó.

Áo choàng kim sắc phủ lên dáng người cao gầy, mái tóc dài mềm mang màu của nắng, đôi mắt sắc tím, huyền ảo tựa ngân hà xa xăm.

Và thứ thu hút cô nhất, nụ cười đang thường trực trên môi người kia vô cùng dịu dàng.

Như thể bao nhiêu mệt mỏi đi chăng nữa chỉ cần nhìn vào thì cũng đều tan biến."

Mừng là con đã đến được đây.

Vu sư tiếp theo kế thừa Armoniki...

Con có thể gọi ta là Armo.

Chitose Sora."

"...

Người là?"

Armo bước tới kéo ngắn khoảng cách với Sora, Người thoáng nhìn thẳng vào đôi mắt màu trời trong veo kia,nhắm mắt lại thở dài."

Ta là Vu sư sở hữu Armoniki tiền nhiệm..."

Khi Người mở đôi mắt tím huyền kia ra chính là một thứ gì đó áy náy và bất đắc dĩ ngập tràn trong đáy mắt.

Sora vẫn ngơ ngác nhìn Người.

Tại sao lại áy náy?

Armo chỉ nâng tay khẽ xoa đầu Sora thở dài.

"Và bây giờ trọng trách đó là của con, Chitose Sora.

Sẽ có rất nhiều khó khăn cho con từ bây giờ trở đi..."

Ngừng một chút Armo nói tiếp.

"...

Cuộc sống của con có thể sẽ không còn được yên bình nữa..."

Nghe đến đây, Sora ngớ ra.

Ý bảo là cuộc sống của cô sẽ luôn năm lần bảy lượt bị phá hoại bởi một tác nhân, một lũ người và nhiều thứ khác như đám người hôm nay á?!

Không chịu đâu!!

"Khoan...

Khoan đã!

Con...

Con không hề muốn trở thành cái gì Vu sư!

An bình thế giới con thực không gánh nổi!

Con..."

Đoạn, cô đừng lại.

Ánh mắt mất đi vẻ tự nhiên mang theo chút gì đó...

Căng thẳng.

"Con chỉ là một đứa học sinh sơ trung bình thường mà thôi...

Con không giống những người có sức mạnh và trách nhiệm ngập tràn như người khác..."

"Nhưng con vẫn được chọn."

"Đó chỉ là một tai nạn."

"Không Sora đó không phải là tai nạn.

Ngày từ bạn đầu lúc con mở được quyển sách, mọi thứ đã được quyết định."

"..."

Bàn tay đặt lên đầu Sora nhẹ nhàng xoa đầu cô.

"Còn nhiều người có khả năng làm được hơn con...

Đâu nhất định phải là con mà đúng không?"

"...

Phải""Vậy..."

"Nhưng ngay bây giờ con là không ai khác ngoài con thích hợp hơn hiện tại..."

"...

Vậy, khi tìm được người thích hợp rồi... con có thể trao lại trọng trách này đúng không?"

Trước ánh nhìn vô định từ đôi mắt xanh kia, Armo im lặng như một điều thừa nhận.

"Nhưng mà trước đó..."

Dáng hình cao gầy cúi xuống, trán chạm trán với Sora, ý cười dịu nhẹ ôn hòa ẩn sâu trong sắc tím huyền ảo kia.

Người khẽ nói."

Con vẫn là người được lựa chọn.

Nên hãy tiếp nhận nó nhé...."

Nói, những tia sáng thất sắc hiện lên bao quanh cả Sora và Armo.

Rồi hội tụ tại một điểm giữa trán hai người.

Điểm sáng đó nhẹ nhàng nhập vào trán Sora, hòa tan.Trong giây phút đó, một điều gì đó đã thay đổi trong cô.

Sora ngây ngẩn nhìn lên vị Vu sư tiền nhiệm, đôi mắt người vẫn phảng phất sự dịu dàng cùng một chút bất đắc dĩ mà cô vẫn không thể hiểu được.

Bỗng nhiên, một cơn cuồng phong ập tới khiến Sora không sao nhìn rõ được xung quanh.

Trong giây phút khi mọi thứ trước mắt biến thành hư ảo, giọng nói ấy văng vẳng bên tai cô."

Từ bây giờ, con, Chitose Sora chính thức trở thành Vu sư truyền thừa kế nghiệm Armoniki.

Vu sư đương nhiệm Armoniki Arle Libra Chitose Sora!!"

Từ trên trán Sora tỏa ra ấn kí quang hoàn rồi biến mất.

Khi ấy.

Định mệnh của Chitose Sora đã bước sang một bước ngoặt mới...-o--O__0__O--o-

Điều đầu tiên mà cô thấy sau khi tỉnh lại là trần nhà phòng mình.

Sora sẽ không tự hỏi làm thế nào mà bản thân lại đang ở nhà đâu...

Bởi sau những chuyện cô gặp phải ngày hôm nay, như thế là đủ rồi!Nếu như muốn nói hiện tại Sora đang mong muốn điều gì nhất thì có lẽ là những gì cô vừa trải qua chỉ là một giấc mơ hoang đường của một con nhóc 13 tuổi mà thôi.Cái gì mà hồ ly biết nói chứ?Cái gì mà cuốn sách phong ấn năng lượng hùng mạnh có thể hủy diệt thế giới?Cái gì mà Pháp sư truy lùng cuốn sách?Còn cái gì mà kế thừa sức mạnh nữa!!Tất cả chỉ là một giấc mơ hoang đường mà thôi!!!Mà...

Sora sẽ nói thế nếu như không có cục bông nào đó ngồi ngay bên cạnh trừng mắt cảnh cáo đó không phải là mơ...."..."

"..."

Cả hai cứ mắt to trừng mắt bé như vậy một hồi, cuối cùng Eleist là người mất kiên nhẫn đầu tiên, nổi giận."

Có gì muốn nói thì nói luôn đi!! mất công nhìn làm gì??"

"..."

Có cần phải gay gắt vậy không?Tiếp tục im lặng thêm một lúc, cuối cùng Sora cũng lên tiếng."

Tôi có gặp một người trong giấc mơ...

Người đó tự giới thiệu mình là Vu sư tiền nhiệm của Armoniki..."

"Nhóc gặp được Armo?"

"...

Đúng...

Hình như người đó có nói đó là tên của người...."

Nhìn phản ứng bất ngờ của Eleist, Sora đoán nó cũng không ngờ được cô sẽ gặp Vu sư tiền nhiệm."

Người...

Trông như thế nào?..."

"Ừm...

Người đó có đôi mắt vô cùng đẹp, đôi mắt với sắc tím tựa bầu trời chứa cả dải ngân hà...

Còn có tóc nữa."

Nói được một nửa, Sora nhìn về phía Eleist.

Tiểu hồ ly vẫn chăm chú chờ cô nói tiếp mặt đầy vẻ thúc đục.

"Mái tóc dài, có màu tựa nắng vậy, người cao và gầy mặc áo choàng...

Còn có, cười lên thực ấm áp nga..."

"...

Vậy à..."

Sau khi kể xong, Sora nhìn về chú cáo nhỏ, kinh ngạc.

Eleist vậy mà lại có một biểu cảm nhu hòa như vậy...

Đôi mắt kim sắc bảo thạch ánh lên tia mong chờ không như thái độ mọi khi.

Hay có thể nói.

Đối với Eleist mà nói, Vu sư tiền nhiệm có chỗ đứng quan trọng hơn tất cả những gì mà những thứ khác có thể có.

Độc nhất vô nhị, không có gì có thể thay thế được."...

Cậu biết không?

Cậu như thế này đáng yêu hơn đấy..."

"Hả?"

Eleist ngước lên, thứ đầu tiên mà nó bắt gặp là đôi mắt mang màu của thiên không như cả bầu trời đều thu trọn trong đôi mắt đó bao la bất tận.

Khi nhìn vào đôi mắt ấy, có cảm giác bản thân đã bị nhìn thấu hoàn toàn rồi.

Cảm giác này hình như đã từng xảy ra...

Chính Eleist cũng đã ngờ ngợ nhận ra.

Mười năm trước, nó cũng đã từng đối diện với sắc hổ phách nhìn thấu chân tâm ấy.

"Cậu từ lúc gặp tôi đây là lần đầu tiên cậu có biểu hiện như vậy.

Vu sư tiền nhiệm chiếm vị trí rất quan trọng trong tim cậu nhỉ?"

Câu hỏi cuối cùng của Sora vốn nghe không phải là một câu nghi vấn nữa.

Mà nó chính là một điều khẳng định chắc chắn.

Cô cảm thấy, nếu như có thể, nếu như Vu sư tiền nhiệm còn trên đời này, thì Eleist sẽ không quản khó khăn mà lựa chọn người đó thêm một lần nữa làm chủ nhân.

"...

Ờ!

Phải đó!

Rất quan trọng!

Nhóc có khi mất thêm vạn năm sau mới có thể đạt được trình độ một phần một ngàn của Armo!"

Eleist nhếch mép cười với Sora đầy khiêu khích.

'Vậy nên nhóc phải có trách nhiệm gánh vác và đừng mong có thể gạt bỏ việc chịu trách nhiệm cho việc này!' rất rõ ràng.

"..."

Đánh lạc không thành công rồi...

Nhận thấy Sora đã chịu an phận không nháo thêm nữa Eleist đằng hắng giọng một cái, còn chưa kịp mở miệng thì cửa phòng đã mở ra kèm theo tiếng nói.

"Sora, còn tỉnh rồi a?"

Viu.Oạch!Sora nhanh như cắt, theo bản năng chộp lấy tiểu hồ ly nhét vào trong chăn rồi giấu sau lưng, trong long không ngừng kêu khổ.

Sao mẹ mình lên không đúng lúc chút nào!

Cạch.

"Sora?"
 
Vu Sư Tập Sự
Chương 4: Tại sao lại tới Italia??


"Vâng...

Vâng...

Con đã biết...

Cảm ơn Nana - san..."

Sora với vẻ mặt mộng bức cầm cái điện thoại nói chuyện, giọng điệu nghe vô cùng bất đắc dĩ.

Bên cạnh cô là một cái vali đựng đồ cá nhân, trên lưng vác một cái balo...

Hiện cô đang đứng trước cổng nhà nhà Sawada.

Nhà bác ngoại cô...

Mọi chuyện xảy ra vào một ngày trước sau khi Sora vừa tỉnh lại."

M...

Mẹ..."

Sora giật mình tóm lấy Eleist nhét vào trong đống chăn nệm khiến tiểu hồ ly bị bí bách đến không sao thở nổi. cái đuôi bông xù không ngừng đập bộp bộp lên lưng cô"Sora, con không sao chứ?

Bị ốm thì phải nói cho mẹ biết chứ cứ im lặng rồi ngất giữa trường như vậy...

Bố mẹ lo lắm đấy."

"..."

Là ai nói cô bị ốm?

Sora dùng mặt đơ biểu thị không muốn nghe lý do sau đó.

Nhận thấy con gái lơ đãng không muốn nghe mình nói tiếp, Chitose Aiyu cười bất lực.

Giơ tay lên nhéo hai cái má mềm mềm của cô bà tiếp tục."

Con xem có cô cậu bé nào giống như con không?

13 tuổi rồi mà vẫn chẳng khác nào học sinh lớp ba!!

Thực sự chậm lớn đến thế là cùng!!"

"Itei!

Tei!!!!

Đauuuu!!!!!

Mẹ!!"

Thoát khỏi ma trảo của Aiyu, Sora vừa xoa hai má sưng vù vừa hỏi mẹ."

Vậy?

Mẹ định nói với con việc gì ạ?"

Nghe đến đây, Aiyu vỗ hai tay vào nhau tươi cười giáng cho Sora một thông tin không khác nào thiên lôi bổ đầu."

Con thu dọn đồ đạc chuyển đến nhà chị gái mẹ ở một thời gian."

"...??!"

"Con biết đó bố mẹ quyết định sẽ cùng nhau đi du lịch nơi đây nơi đó thỏa mãn ước mơ thời trẻ của mẹ.

Vốn là muốn đem theo cả Sora cơ nhưng mà..."

Aiyu ngừng lại nhìn Sora đang há hốc mồm vì sốc ra, tiếp tục."

Sora còn phải đi học mà.

Cho nên mẹ quyết định gửi con cho chị gái mẹ chăm sóc!"

"...

Về cái đó con có thể tự chăm sóc..."

"Không được!!"

Từ đâu, một người đàn ông nhảy ra cắt ngang lời cô.

Đôi mắt màu lam băng, sắc tóc đen xám.

Nhìn chung Sora có điểm giống người này vài phần.

"Tại sao lại không được vậy bố?!"

"Bởi vì con vẫn còn nhỏ!"

"...."

Trời đất chứng giám, cô sẽ không đưa ra đề nghị này nếu như bố mẹ cô không có sự nổi hứng ngẫu nhiên này!

Với cả ai vẫn còn nhỏ?!

Chitose Taruka đi tới đặt hai tay lên vai Sora, đôi mắt đầy khiển trách.

"Con không nên tùy hứng như vậy!

Năm nay con mới 13 tuổi vẫn cần được người lớn chăm sóc!"

"...

Vậy còn trường học?"

Trước vẻ mặt hoang mang của cô gái nhỏ Aiyu đã trả lời đến vô cùng thản nhiên.

"Bố mẹ đã thu xếp việc này từ buổi chiều và đã rút hồ sơ học bạ của con khỏi trường.

Đợi đến khi nào con đến nhà bác gái con hồ sơ cũng sẽ được gửi đến nhập vào trường sơ trung Namimori.

Quần áo của con cũng được thu thập xong xuôi hết rồi!"

Sora:....

Sora:....

Sora:....

Bố mẹ đã lên kế hoạch này từ bao giờ vậy??!

Trong khi Sora vẫn còn đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng lại thì cả Takura và Aiyu đều đã ra khỏi phòng.

Sau khi cặp phụ huynh 'vô tư' ra khỏi phòng Sora và đảm bảo sẽ không có ai quay trở lại, Eleist chui ra từ trong đống chăn, ngước đôi mắt bảo thạch lên nhìn gương mặt vẫn còn đang đơ ra của vị Vu sư tân nhiệm này mà lòng cũng có vài phần đồng cảm với cô gái nhỏ.

Ai lại có cha mẹ vô trách nhiệm đến như thế cơ chứ?

"Vậy đi, ban nãy cậu định nói cái gì?"

Eleist kinh ngạc nhìn lại vẻ mặt của Sora, vẻ mặt rất chi là bình tĩnh!Eleist:....Sao lấy lại bình tĩnh nhanh vậy??

Việc này không khoa học!

Trước việc bố mẹ ném con cho người khác chăm sóc và vô tư bỏ đi chơi Sora cũng không tỏ ra quá sốc rất nhanh liền hồi thần tình tĩnh lại.

Cô cũng không có kinh ngạc gì lớn cùng lắm là chờ tầm nửa năm mà thôi!

Dù gì Sora cũng đã quá quen thuộc với cách hành xử tùy hứng của bố mẹ nhà mình rồi.

"..."

Thôi, vẫn là không cần nhất thiết đồng cảm thì hơn.

-o--O__0__O--o-

Sora cứ thế một đêm tâm thần không yên mà đi ngủ.

Cứ có cảm giác mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy.

Sáng hôm sau, hiếm khi Sora được ngủ nướng cho nên quyết định đánh một giấc quên trời quên đất.

Nhưng ý định còn chưa được thực hiện, một vật bông bông mềm mềm nhiều lông và trắng muốt đã đập ngay thẳng vào mặt cô cùng với một giọng nói không mặn không nhạt.

"Dậy ngay!

Mặt trời lên cao quá ba sào rồi!"

"..."

Đó thực sự không phải là một giấc mơ và bây giờ đến cả việc cô muốn ngủ bao lâu còn muốn quản??!

Sora có xúc động muốn lấy gối đập vào tiểu hồ ly trắng muốt kia.

Không được phá giấc ngủ của tôi!!

Nhìn vẻ mặt muốn đốt nhà của Sora, Eleist còn chưa kịp nói gì đã thấy cô chùm chăn lên ngủ tiếp.

Eleist:....

Cái thái độ gì đây?!

Trước khi Eleist kịp tạc mao, đã có người gõ cửa phòng Sora.

"Sora dậy đi con tới trường thu xếp nốt chuyện ở trường còn xót lại rồi đi thôi."

"...

Năm phút nữa..."

Cũng sắp buổi trưa rồi còn muốn năm phút gì nữa??

"Nếu con không xuống bố sẽ để mẹ con gọi con xuống..."

"Dậy dậy dậy!

Bố đừng bảo mẹ gọi a!"

Ngay lập tức, Sora chui ra từ trong ổ chăn lật đật chạy ra cửa.

Khi chuẩn bị đưa tay mở cửa, cô quay ra nhìn tiểu hồ ly vẫn đang ngồi thù lù trên giường dùng khẩu hình miệng bảo Eleist trốn đi.

Eleist trừng mắt không nói gì nhưng vẫn chui vào đống chăn nệm.

Đến khi không còn thấy gì khác thường nữa, Sora mới mở cửa.

"Còn làm sao vậy?"

Takura nhíu mày nhìn Sora, bình thường con gái không bao giờ chậm trễ trong việc mở cửa phòng khi mình gọi nên việc này khiến ông cảm thấy không đúng.

"Không có việc gì chỉ là cửa hơi kẹt thôi a."

"Cửa kẹt?"

Takura càng thêm ngờ vực hơn nữa đang định kiểm tra cánh cửa thì đã bị Sora đẩy ra chỗ cầu thang đi xuống nhà.

"Thôi nào bố, cánh cửa đó cũng đã lâu lắm rồi thỉnh thoảng bị kẹt cũng là chuyện thường tình thôi bao giờ sửa lại là được rồi."

Về chuyện của Eleist, Sora cảm thấy vẫn là không nên kể cho bố mẹ mình biết chuyện đó vẫn là tốt hơn bởi theo Sora nhận định hẳn là người nhà cô sẽ không tin việc này.

Còn về chuyện cánh cửa đích thực là Sora cũng không có nói dối thỉnh thoảng đúng là cửa có hay bị kẹt thật.

"Chuẩn bị xong chưa con?

Tới trường lấy học bạ là xong hết việc cần chuẩn bị rồi."

Nói thật với việc chuyển trường Sora cũng không có nhiều phản ứng cho lắm, thứ nhất là cô cũng không có bạn bè thân thiết nào ở trường, lúc nào cũng chỉ là một mình nhìn những học sinh khác chơi đùa.

Thứ hai, nói thật không xúc phạm nhưng mà đồng phục của trường Kokuyo thật sự không thuận mắt chút nào!

Mà chuyển trường cũng được dù sao với Sora thì cũng không có gì quan trọng lắm.

Bước đi trên con đường đến trường đã đi qua cả trăm lần Sora có chút ngây người ra.

Ít nhiều gì cũng đã là quen thuộc, bảo bỏ ngay sao bỏ được?

Một bàn tay ấm áp đặt lên đầu Sora, vò rối mái tóc nâu ngắn.

"Không nỡ à?

Cũng phải ta đâu thể giũ bỏ một thứ đã quen thuộc ngày lập tức được ngay" Sora ngước đầu lên nhìn người đàn ông trầm ổn đi bên cạnh mình.

Cô chợt cảm thấy lạ.

Bố cô, người đã 38 tuổi, mười năm như một gương mặt chưa từng đổi thay kể cả mẹ mình cũng vậy.

Có phải vì như vậy nên cô mới chậm lớn không?

Miên man suy nghĩ như vậy cho đến khi đã lấy lại học bạ từ giáo viên chủ nhiệm, Sora vẫn có chút cảm thấy hư ảo.

Mọi thứ như một giấc mơ chóng vánh vậy.

"Vậy Chitose - san chuyển đến trường khác cố gắng học nhé.

Nhất là môn ngoại ngữ đó."

"...

V...

Vâng Nastuko - sensei..."

Điểm ngoại ngữ của Sora luôn nằm ở tầng áp chót trong bảng điểm cho dù là có cố đến đâu.

Với chuyện này, cả Takura và Aiyu đều bó tay không có cách giải quyết chỉ mong có một người thầy nào đó có thể khắc phục điểm số thậm tệ này.

Sau khi mọi chuyện đã giải quyết xong, đương nhiên là bắt đầu khởi hành tới nhà bác gái Sora!

Tất nhiên, chỉ một mình Sora tới đó mà thôi....

Bố mẹ cô thì bắt xe tới sân bay bắt đầu chuyến du lịch của họ....

Lần đầu tiên Sora tới thị trấn Namimori dù cho thị trấn ấy nằm ngay bên cạnh trấn Kokuyo...

Cô không phải là người dám đi đây đó nên trừ những nơi đã sớm quen thuộc ra, Sora ít khi tới nơi khác mà không có người thân ở bên cạnh.

Còn đường ở đây cũng không khác ở Kokuyo là bao nhưng Sora vẫn lạ lẫm.

"Trông nơi này có vẻ có sức sống hơn thị trấn nhóc ở nhiều đó baka - aruji."

"Không phải là có sức sống hơn hay không mà là bởi vì tôi ít khi ra ngoài mà thôi....

Mà!

Ai là chủ nhân ngốc hả?"

Eleist nằm trong cái balo nhỏ trên lưng Sora ngó đầu ra nhìn xung quanh hứng thú với mọi thứ trông thấy...

Kì lạ là ở đây không ai cảm thấy quái lạ khi có một chú hồ ly ở bên cạnh Sora...

Cứ như thể với họ, mang một động vật quý hiếm bên mình cũng là một chuyện bình thường vậy!

Mọi thứ rất tốt cho tới khi Sora chợt nhận ra là mẹ cô không có cho cô địa chỉ cụ thể nhà chị gái mình cho Sora...

"...

Hỏi người xung quanh xem..."

Nếu như cô nhớ không lầm thì bác cô về nhà chồng có họ là Sawada.Cô hỏi đường một người phụ nữ đã quá tuổi trung niên phúc hậu đang đắt chó đi dạo.

"A.

Nhà Sawada ấy hả?

Quẹo sang bên trái rồi đi thẳng một đoạn là đến nhà họ rồi đó."

"Cháu cảm ơn nhiều ạ."

Cho tới khi Sora đã đi xa người phụ nữ kia mới nhớ ra một chuyện.

"Ơ kìa...

Mình quên nói cho cô bé nhà Sawada hiện tại không có ai ở nhà cả..."

Đúng là như vậy.

Con trai lớn của nhà Sawada hiện đã ra nước ngoài làm việc, đôi vợ chồng nhà Sawada đã đi du lịch từ hai năm trước...

Nói chung là chẳng còn ai ở nhà cả.

Mãi cho tới khi đứng chờ nửa ngày trước cửa nhà Sawada và nhận được cuộc gọi từ mẹ mình Sora mới biết chuyện này."

Về chuyện đó...

Bác gái con đã đi du lịch từ hai năm trước rồi...

Mẹ chưa từng nhận được tin này nên không biết."

"Vậy bây giờ con phải làm sao?!"

Sora bức xúc.

"Đừng lo.

Lát nữa bác con sẽ gọi đến thu xếp cho con.

Chuyến bay tới rồi, mẹ cúp máy đây.

Yêu con!"

"Khoan..."

Tút...

Tút...

Tút....

Đáp lại Sora chỉ là những tiếng tút dài vô cùng tận cùng một tiếng thở dài bất lực.

Sora thật sự bất lực trước bố mẹ mình rồi, ít nhất là mẹ yêu quý của cô...

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Sora bắt máy.

" Xin chào.

Con là Chitose Sora?"

"...

Vâng" Sora có phần bối rối.

"Để bác tự giới thiệu, bác là Sawada Nana, là chị gái của mẹ con.

Sora - chan, con thấy đấy.

Hiện tại bác và chồng bác đang ở Úc và không có ở nhà."

"...

Vâng..."

Hiện tại ngoài một chữ này ra Sora không biết phải nói thêm từ nào.

Cô nghĩ là cô không có từ nào để diễn tả tâm tình lúc này của mình.

Ở bên kia nước Úc, Sawada Nana đang ngồi nở một nụ cười tươi tắn tỏa nắng đối lập với người đàn ông tóc vàng lực lưỡng quỳ ngồi cúi đầu bên cạnh.

Ông không nghĩ là việc này sẽ xảy ra.

Ai mà nghĩ được từ đâu một người họ hàng bên ngoại sẽ đột ngột xuất hiện?

Mặc dù đúng là Iemistu đã nhận được thông tin về việc này nhưng ông không nghĩ là hôm qua vừa nhận được hôm sau người đã tới!

Ít nhất cũng phải để ông chuẩn bị trước chứ!

Ừ dù cho là sau đó ông đã quăng tiệt việc cháu họ của vợ mình chuẩn bị đến đây và không nói cho Nana biết việc này...

Cái này là vô trách nhiệm đích thực nè 🙂)) Đó là lý do vì sao Iemistu phải quỳ ở đây chịu phạt.

Hai năm trước, sau khi biết được sự thật về công việc của Iemistu, Sawada Nana và gia đình đã có một trận chiến tranh lạnh và điều đó đã đến tai Sawada Tsunayoshi - người đã tới Ý để đảm nhiệm chức vụ Vongola Decimon từ năm 16 tuổi.

Vị Boss trẻ đã đề nghị một chuyến du lịch để hàn gắn tình cảm đôi bên và Iemistu phải luôn đáp ứng mọi yêu cầu của Nana.

Hai năm nay mọi chuyện đã dần tốt lên nếu - việc này không xảy ra!

Từ đâu nhảy ra một đứa cháu ngoại làm rối tung rối mù mọi kế hoạch mà ông đã lập nên để tận hưởng chuyến du lịch vòng quanh thế giới với người vợ yêu quý của mình.

"Cháu sẽ không có vấn đề gì với việc đến Ý sống với con trai bác chứ?"

"Eh?"

"Eh?"

Cả Sora qua điện thoại và Iemistu đang quỳ đều kinh ngạc.Tới Ý?!

"Khoan...

Nana - san...

Về điều đó..."

"Nana chuyện này không thể, cô bé là người th...."

"Anata.

Em đang nói chuyện với Sora - chan và anh không được can thiệp vào."

Trước câu nói đầy sát khí của Nana, Iemistu không còn gì khác ngoài câm miệng.

"Không sao đâu.

Con trai bác tuy hiện đang làm ở nước ngoài nhưng thằng bé cũng có bạn bè nữa.

Với cả, bác chắc chắn là Tsu - kun sẽ không có vấn đề gì với việc này đâu."

"Nana - san ý cháu không phải là như vậy..."

Sora khôn cùng khổ bức, khoan nói tới việc anh họ cô có vấn đề gì không, riêng về xuất ngoại đã là cả một vấn đề lớn với Sora rồi!

Điểm ngoại ngữ của cô rất tệ!!

"Không sao cả.

Ở đó con có thể học trực tuyến mà không cần phải tới trường cũng được.

Chỗ Tsu - kun cũng có gia sư nếu như con cần....

Dù gì thì, bố mẹ con cũng đi du lịch mà lại để con ở lại như vậy không lẽ nào còn không có ý kiến?"

"..."

Sora không nói câu nào.

Nói đúng hơn, cô không có gì để nói.

"Hiện tại bác lại không thể về nhà ngay được nếu như vậy thì đêm nay con phải ngủ ở đâu?

Sora - chan con đã có hộ chiếu chưa?

Nếu như chưa có bác có thể giúp con..."

Nhận được ánh mắt ám chỉ của vợ mình, Iemistu không còn cách nào khác ngoài rút điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại quốc tế cho con trai đang ở Ý.

-o--O__0__O--o-

Trụ sở Vongola - Italia.

"Đây là báo cáo của tôi về nhiệm vụ lần này, Judaime.

""Cảm ơn, vất vả rồi Hayato."

Trong căn phòng làm việc của Boss có hai thanh niên đang nói chuyện.

Một người ngồi trên ghế hai bên bàn là vài chồng giấy tờ.

Chàng trai với mái tóc nâu vô trọng lực mỉm cười nhận lấy tập tài liệu từ tay người thanh niên tóc bạc mặc bộ vest đen đọc lướt qua vài lần, bỗng nụ cười trên mặt chàng trai tóc nâu cứng đờ.

Cậu chớp chớp mắt vài lần rồi đọc tập tài liệu lần nữa.

Cuối cùng cậu ngước lên nhìn thanh niên đang chột dạ đứng đối diện mình hỏi anh một câu.

"...

Hayato...

Tớ không muốn hỏi nhưng mà...

Thế này là thế nào?"

"Khụ!

Như ngài thấy đó...

Judaime, khụ...

Đã có một tai nạn...

Và..."

"Và Mukuro và Kouya - san lại có một trận chiến vô nghĩa và phá hủy mọi thứ xung quanh...

Như mọi khi." (Tạo sao lại xếp đầu dứa và Hibari vào cùng một team thì đừng hỏi tui tui thích thế đấy 🙂)) Khi nói đến câu cuối, chàng trai cơ hồ nghiến răng khi nói.

"Thực xin lỗi Judaime...

Tôi đã không thể ngăn hai tên điên đó lại được!

Là cánh tay phải của ngài nhưng..."

"Được rồi Hayato, cậu không cần phải tự trách.

Việc này dù gì cũng đã xảy ra như cơm bữa rồi và đúng là sai lầm thật khi xếp hai người họ vào cùng một nhiệm vụ....

Arg thôi đi!"

Hai người này không ai xa lạ mà chính là Sawada Tsunayoshi _ Vongola Decimon và Gokudera Hayato _ người thủ hộ Bão của cậu kiêm cánh tay phải đáng tin cậy.

Tsuna hít một hơi thật sâu, day day huyệt thái dương đang không ngừng giật lên giật xuống nhìn Gokudera vẫn đang đứng đó, hỏi.

"Còn việc gì nữa không.

Hayato?"

"Àh.."

Chàng trai tóc bạc có chút cứng đờ khi nhớ lại một chuyện, cố gắng tìm từ để nói.

"...

Thì vấn đề là...

Về ngài Nono...

Không...

Không phải ngài ấy...."

"...

Hayato?

Không sao, cậu có thể nói ngắn gọn lại."

Tsuna có phần khó hiểu.

Đã lâu rồi cậu mới thấy người thủ hộ Bão của mình trở nên bối rối như vậy.

"Khụ.

Nono tìm thấy cháu gái thất lạc của mình và muốn đưa cô gái đó tới đây sống để bù đắp khoảng thời gian sống bơ vơ bên ngoài.

Cô ấy sẽ đến vài ngày mai."

"..."

"???"

"Khoan...

Khoan đã, Hayato cậu nói rõ hơn một chút.

Cháu gái của Nono?!"

Tsuna có chút không tiêu hóa được thông tin.

Cháu gái??!

"Ờm...

Ngài thấy đó...

Con trai lớn của Nono...

Trước khi chết đã có một đứa con gái nhưng chưa kịp trao danh phận gì đã xảy ra chuyện...

Sau đó chuyện này dần rơi vào lãng quên.

Mãi cho tới mấy tuần trước.

Mẹ cô gái kia qua đời và để con gái đem một bức thư tới chỗ Nono.

Sau khi đọc xong bức thư, Nono - sama đã giận dữ vô cùng...

""Và quyết định đưa cô bé tới đây."

Tsuna tiếp lời Gokudera, cười khổ nhìn anh nói tiếp.

"Việc đột nhiên có một cô em họ làm tớ cảm thấy việc này không đơn giản như đã nói nhỉ...

Vậy cô bé đó tên gì vậy?"

"Là Vongola Milia..."

Trước khi người thủ hộ Bão nói thêm câu gì, tiếng chuông điện thoại đã cắt ngang.

Tsuna bắt máy.

"Alo....

Tou - san?

Sao bố lại gọi con vào giờ này?....

Mẹ thế nào có khỏe không ạ?....

Ồ....

Eh....??"

Tsuna đột ngột đứng bật dậy khỏi ghế, vẻ mặt cực kì khó coi dọa cho Gokudera giật mình.

"Khoan đã!

Bố nói lại lần nữa...."

Bên này, Iemistu vẻ mặt mệt mỏi nói lại lần nữa.

"Mẹ con muốn đưa con gái của em gái cô ấy tới chỗ con để con chăm sóc."

"Khoan nói đến việc em gái.

Bố biết cô bé là người bình thường mà sao không ngăn mẹ lại!!?"

Hahaha sao Iemistu dám ngăn chứ?

"Tóm lại, đây là quyết định của mẹ con...

Con nên thu xếp ngay đi, có khi chiều mai cô bé tới nơi rồi đấy vậy nhé."

"Khoan...."

Đáp lại cậu chỉ là những tiếng tút dài từ điện thoại. (Sao cứ có cảm giác dèjavu vậy ta 🙂)) Tsuna tắt máy, vô lực ngồi xuống ghế thở dài một hơi.

Gokudera lo lắng nhìn vị Boss của mình.

"Judaime?

Ngài không sao chứ ạ?

Trông ngài không được ổn."

"Đúng là tớ đang không được ổn đây!...

Hayato chuẩn bị phòng đi.

Ngày mai chúng ta sẽ đón thêm một vị khách nữa...."

Đột nhiên từ đâu xuất hiện hai cô em họ.

Không biết là phúc hay họa đây.

Quay lại chỗ Sora, cô gái nhỏ đang đờ người ra nghe Nana nói về hộ chiếu và các giấy tờ xuất ngoại.

"Nếu như không có việc gì, con chỉ việc cho bọn họ quét mã là xong.

Con đã rõ chưa Sora - chan?"

"Vâng...

Vâng...

Con đã biết...

Cảm ơn Nana - san..."

Quay về hiện tại.

"Đi là đi một mạch tới Italia.

Baka - aruji cô cũng khổ quá đi."

Eleist chui ra từ trong balo vẻ mặt vô cùng cười nhạo.

"...

Im đi!"

Ai biết được việc chuyển đi lại rắc rối như vậy chứ.

Biết như vậy Sora đã phản đối kịch liệt việc đi ở nhờ rồi.

"Thôi thì...."

Bắt taxi đến sân bay Haneda.

Khi Sora đưa mã quét được Nana gửi tới cùng với hộ chiếu của mình, ngày lập tức cô được đưa đến khoang hạng sang và được phục vụ tận tâm nhất.

"..."

Cô bắt đầu thấy băn khoăn về việc rốt cuộc nhà bác gái cô quyền lực thế nào rồi đó.

Một cái đầu bông trắng tuyết mềm mại chui ra từ balo nhỏ Sora giữ lên máy bay.

Tiểu hồ ly lắc lắc cái đầu lẩm bẩm.

"Ngộp chết mất!

Baka - aruji sao cô chịu được cảm giác chật hẹp ở đây hay vậy?"

"...

Eleist?"

Sora bối rối nhìn lại vào trong cặp.

Cô nhớ rõ khi quét hành lí thì máy đâu có thông báo có thực thể sống nào??

"Nếu mấy thứ đó mà quét được ta thì ta đã không là linh thú trấn giữ Armoniki rồi!

Và cô đang coi thường ta đó!!"

Nhìn ra được bối rối của Sora, Eleist bĩu môi khinh bỉ.

"..."

"Được rồi.

Quay lại chuyện hôm qua.

Bây giờ ta sẽ phổ cập qua cho nhóc về Pháp sư, pháp thuật là gì.

Và đầu tiên,..."

Đôi mắt bảo thạch liếc sang nhìn Sora đang ngồi ngay ngắn bên cạnh.

"Bắt đầu từ cấp bậc của Pháp sư hay ta có thể gọi là _ Ma thuật sư."

Tác giả có lời muốn nói.

Bắt đầu từ bây giờ chúng ta đổi cách xưng hô cho Pháp sư nhá.

Gọi chung là Ma thuật sư thôi còn Pháp sư là một phần cấp bậc rồi. 🙂) Chương sau là nói về kiến thức phân cấp của Ma thuật sư thôi.

Rất chán, mấy mém thích đọc không? =))))
 
Vu Sư Tập Sự
Chương 5: Cấp bậc của Pháp sư.


"Cấp bậc?

Pháp sư cũng có cấp bậc nữa á?"

Sora ngốc mặt ra nhìn Eleist, cô không nghĩ là mấy thứ này cũng cần cấp bậc.

"Đương nhiên là có và những người sử dụng sức mạnh này được gọi chung là Ma thuật sư.

Bây giờ thì nghe cho kĩ đây, trong khi ta nói thì không được cắt ngang đâu rõ chưa?"

Sora ngoan ngoãn gật đầu.

Thứ nhất là vì Eleist rất hung.

Thứ hai, Sora cũng rất tò mò về những khái niệm mới này.

"Ma thuật sư bắt đầu ở Thuật sư và kết thúc ở cấp bậc cao nhất - Vu sư.

Ma thuật sư tổng cộng có mười cấp bậc.

Thuật sư - Âm dương sư - Huyền sư - Phù thủy - Ma đạo sư - Ma pháp sư - Đại ma pháp sư - Pháp sư - Đại pháp sư và cuối cùng, Vu sư.

Mỗi một cấp bậc chia làm ba cấp.

Cấp 1 là sơ cấp, cấp 2 là trung cấp, cấp 3 là cao cấp.

Cảnh giới càng cao, thực lực càng mạnh.

Cũng càng khó tăng cấpThuật sư là bắt đầu nên cơ thể sẽ học cách điều lưu pháp lực khắp cơ thể và học cách khống chế nguyên tố tự nhiên.

Trước nói luôn, Pháp lực là sự cân bằng giữa hai thái cực Linh lực và Ma lực.

Chúng triệt tiêu lẫn nhau, riêng chỉ có Pháp lực là cân bằng được hai nguồn lực.

Ma lực dễ dàng khiến tâm tình bất ổn định hơn còn Linh lực sẽ khiến tâm tính tĩnh lặng.

Ở cảnh giới Âm dương sư, bản thân Ma thuật sư bắt đầu giao tiếp với thế giới bên kia.

Họ có thể giao tiếp cũng như là tác động vào thế giới tâm linh.

Huyền sư là cảnh giới cao cấp hơn Âm dương sư, ở cảnh giới này, sự tương tác với thế giới kia trở nên nhạt dần nhưng không có nghĩa là không tác động và đồng thời khi trở thành Huyền sư, có thể tiên đoán trước một phần tương lai.

Tới Phù thủy, bản thân Ma thuật sư sẽ tìm hiểu sâu hơn về thuật pháp.

Ở cảnh giới này, Pháp lực sẽ dao động ở hai thái cực.

Ma đạo sư thì sẽ có sự dao động mãnh liệt hơn về Pháp lực.

Nếu tâm tình không ổn định rất dễ bị Ma lực bạo động...

Muốn hỏi gì?

""Ờm...

Về cái đó...

Ma lực xấu không?"

"Không xấu.

Nhưng cũng chẳng tốt.

Kể cả Linh lực hay Pháp lực cũng vậy.

Chúng tốt hay xấu tùy thuộc vào người sử dụng chúng thế nào.

Nếu bản tính thiện lương, mặc kệ là Ma lực đều sẽ không gây ra hậu gì quá nghiêm trọng...

Mà đó là nếu như không phải kẻ ngu...

Còn nếu bản tính độc địa cho dù dùng sức mạnh thế nào đi nữa cũng không tránh khỏi có phần âm hiểm."

"Ồ""Quay trở lại.

Sau Ma đạo sư - Ma pháp sư.

Cảnh giới này đặc biệt ở chỗ thoát ly gần như hoàn toàn với những cảnh giới trước Ma thuật sư sẽ trở nên cường đại gấp mười lần những cảnh giới khác gộp lại thậm chí có thể tự tạo riêng biệt năng lực cho mình.

Nhưng đồng thời đây cũng là cảnh giới rất nguy hiểm.

Có thể bất kì lúc nào mất khống chế Pháp lực và tạo nên hỗn loạn.

Thường thì nhiều người hay bị kẹt ở cảnh giới này....

Tiếp Ma pháp sư là Đại ma pháp sư.

Thường khi đã tiến vào cấp bậc này, Pháp lực đã trở nên ổn định hơn và không còn tình trạng dao động nữa.

Mọi giác quan sẽ được tăng cường cũng như lực lượng sức mạnh tăng nhanh hơn.

Thuật pháp trong cảnh giới này bắt đầu đi vào cường đại và phức tạp.

Bắt đầu từ Pháp sư trở đi, pháp thuật về không gian và thời gian sẽ không bị bó buộc nữa.

Tuy nhiên, du hành thời gian và không gian vẫn là tối kị.

Nhưng mà ai đủ cường đại thì có thể khai mở không gian tùy thân cho mình.

Đại pháp sư tiến cảnh từ Pháp sư.

Có thể coi cảnh giới này như một nửa trở thành thần vậy.

Ở Đại pháp sư, Pháp lực sẽ một lần nữa dao động nhưng là dao động một chiều thẳng đến sự tĩnh lặng trong bản thân.

Vu sư, hay có thể xem là cảnh giới cuối cùng của Ma thuật sư.

Là cấp bậc cao nhất cũng như cường đại nhất trong tất cả cảnh giới không phải ai cũng bước một chân vào được cho nên đã ít lại càng thêm ít.

Vu sư rất mạnh, mạnh ở một đẳng cấp hoàn toàn khác sức mạnh của một Vu sư không thể dùng thước đo để đánh giá.

Và nhóc nên nhớ điều này Chitose Sora..."

Eleist nhìn thẳng vào mắt Sora, lời thốt ra như một tuyên bố.

"Vu sư là cảnh giới mạnh nhất của Ma thuật sư, còn Vu sư của Armoniki chính là Vu sư mạnh nhất của Vu sư!

Là người không ai dám coi thường!

Là Ma thuật sư kiêu ngạo nhất!"

Sau lời tuyên bố đầy hùng hồn kia, đáp lại Eleist là một câu trả lời lấp lửng.

"Oh...

Okay..."

"..."

Cái kiểu phản ứng gì đây??

Trước khi hứng chịu cơn giận của cục bông nào đó, Sora đã nhanh trí chuyển sang thắc mắc khác.

"Tức là cảnh giới càng cao thực lực càng mạnh?

Thế thì những người không thể tấn cấp thì sao?"

"Cái đó thì khác, có một số trường hợp khi chỉ vừa mới sinh ra đã có cấp bậc vượt trước mà không cần bắt đầu từ Thuật sư.

Như vừa sinh ra đã có thực lực của Phù thủy hay rõ hơn cả, là Âm dương sư.

Bọn họ sở hữu thực lực cường đại nhưng không thể tấn cấp.

Đó là do họ sinh ra bẩm sinh cơ thể đã tự trao cho họ lực lượng lớn hơn khả năng cơ thể nên năng lượng sẽ tự động bù trừ giữ nguyên cấp bậc để bảo toàn mạng sống.

Tuy rằng những người đó không thể tấn cấp không có nghĩa là họ không nguy hiểm thậm chí là với những kẻ có cảnh giới cao hơn biết vì sao không?

"Sora lắc đầu nếu như không thể tấn cấp thì bản chất thực lực sẽ chỉ nguy hiểm với những người có cấp bậc yếu hơn mình thôi chứ.

"Đó không phải là có thể tấn cấp hay không.

Như ví dụ, nhóc từ Âm dương sư trở thành Huyền sư, nó chỉ giúp thể chất của nhóc trở nên đặc thù hơn và dễ dàng tăng cường pháp lực dễ hơn mà thôi.

Về bản chất cho dù đứng yên tại một cảnh giới nhưng pháp lực vẫn có thể tăng tiến nếu như không ngừng rèn luyện.

Tăng lên cảnh giới không chỉ phải củng cố lực lượng mà còn phải phân tâm ra học tập thêm cách khống chế những thuật pháp khác nữa.

Còn những người không tăng cấp cảnh giới, họ lại có nhiều thời gian nhuần nhuyễn sức mạnh trong khả năng, thực lực của họ nhiều hơn.

Ma thuật sư tuy phân chia cấp bậc nhưng trên thực tế, có đôi khi chính những người cấp bậc yếu hơn nhưng lại mạnh hơn những kẻ có cấp bậc cao rất nhiều.

Nên thường sẽ có một số người cố tình ngừng tiến cấp để không ngừng củng cố khả năng ở một cảnh giới của mình.

Nhưng mà dù thế nào thì họ cũng không thể đơn thân độc đấu với một Vu sư được dù gì thì cũng là cảnh giới cuối cùng....

Từ Đại ma pháp sư trở lên thì chưa từng có trường hợp sinh ra đã ở sẵn hay vượt qua cảnh giới ấy.

"..........

Đến khi Eleist kết thúc bài giảng của mình, Sora sắp muốn ngủ luôn rồi.

Học một bài đơn giản mà tận hơn ba tiếng đồng hồ!

Cậu ta nói là chỉ một chút thôi mà tận ba giờ!

Vậy sau này vào sâu hơn thì chắc cả ngày à?!

"...

Nói tới đây thôi.

Đợi tới nơi ta sẽ dạy cho nhóc bài học đầu tiên về Pháp thuật.

Ngủ đây."

Xong, tiểu hồ ly cuộn tròn người lại thành một cục bông, ngủ mất.

Sora:.....

Có thể đừng phũ như vậy được không?

Với cả trông cậu bây giờ khác gì cục bông??

Cô gái nhỏ xụ mặt ra rồi chùm chăn, nhắm mắt.

Ngủ....

Còn một đoạn đường xa để tới Ý bây giờ không tranh thủ nghỉ ngơi thì đúng là ngốc.

-o--O__0__O--o-

Trụ sở Vongola _ Ý.

Trong vườn hoa gần dinh thự Vongola, một thanh niên với mái tóc tổ quạ cùng khí chất đặc trưng của người Nhật, mặc trên mình một bộ vest trông có vẻ như mới có một chuyến đi xa về đang nửa quỳ chơi đùa với một chú chó Shiba mà anh nhặt được trên đường hoàn thành nhiệm vụ tại Nhật.

"Ha ha ngươi thật năng động sau khi trị khỏi thương..."

"Ê."

Từ cánh cửa dinh thự bước ra, một thanh niên với mái tóc bạc, gương mặt góc cạnh cùng đôi mắt tựa lục bích, khoát trên mình cũng là một bộ vest đen chỉn chu.

Vẻ mặt anh vô cùng bình thản đi tới trước mặt thành niên tóc tổ quạ.

"Ồ.

Hayato hai tuần không gặp.

Tsuna và mọi người vẫn khỏe chứ?"

"Vẫn khỏe.

Judaime có nhiệm vụ mới dành cho ngươi đây."

Người thủ hộ mưa _ Yamamoto Takeshi ngạc nhiên, anh vừa mới hoàn thành nhiệm vụ và trở về đã nhận thêm một nhiệm vụ mới.

Rốt cuộc là nhiệm vụ gì mà phải đi làm luôn không được ngơi nghỉ như vậy.

Anh vẫn im lặng nghe người thủ hộ bão nói tiếp.

"Mah....

Cũng không tính là nhiệm vụ.

Ngươi chỉ việc tới sân bay để đón em họ bên ngoại của Judaime đến đây thôi."

"Huh?

Khoan đã tớ tưởng là chỉ có mỗi người cháu gái của Nono thôi chứ.

Ở đâu ra thêm một người em họ nữa vậy?"

Gokudera gãi đầu đáp lại câu hỏi của Yamamoto.

"Đã có một sự cố xảy ra và Nana-sama đã đưa cô bé tới đây sống một thời gian..."

"...

Về điều khác thì tớ không nói, nhưng cô bé có biết về...

Cậu biết đó."

"Việc đó Judaime nói là đã có tính toán.

Chúng ta không cần lo lắng.

Đây là hồ sơ về cô bé, đọc đi rồi ra sân bay chờ chắc cũng tầm một tiếng nữa là tới nơi rồi."

Yamamoto nhận lấy hồ sơ lý lịch từ Gokudera giở ra và đọc.

[Tên họ: Chitose Sora.

Ngày sinh: 12/3

Tuổi: 13

Chiều cao: 1m35

Cân nặng: 23,5 kg

Quốc tịch: Nhật Bản.

Cha: Chitose Takura.

Mẹ: Chitose Aiyu.

Sống tại Nhật Bản thành phố Tokyo,..., thị trấn Kokuyo.

....]

Yamamoto cảm thấy líu lưỡi cùng với một sự vi diệu khi đọc xong hồ sơ về cô gái nhỏ này.

Thực sự rất nhỏ a!

Nếu như không nhìn dòng trên anh sẽ còn nghĩ đây mới chỉ là học sinh lớp hai lớp ba.

"...

Cô bé này..."

"Khụ.

Theo như tìm hiểu và điều tra của thám tử thì gia đình rất êm ấm, bố mẹ vô cùng yêu thương cô nhóc, thu nhập của gia đình cũng rất đầy đủ.

Bố là tiểu thuyết gia, mẹ là bác sĩ khoa nhi.

Cô bé cũng sống rất tốt chưa từng có dấu hiệu bị bạo hành, tính cách cũng tốt ăn uống cũng là đầy đủ dinh dưỡng...

""..."

Nhưng nhỏ như vậy không khác nào suy dinh dưỡng cả...

Yamamoto liếc sang bức hình nhỏ đính kèm trong tập hồ sơ.

Là một cô bé với mái tóc nâu đen ngắn ngang vai ôm trọn lấy gương mặt nhỏ.

Đôi mắt màu trời đặc biệt thu hút người khác, trong veo thẩm thấu lòng người.

Đôi mắt ấy trong bức ảnh này lại mang ý cười không nhiễm tạp ý.

Yamamoto thoáng khựng lại khi nhìn vào bức hình này.

Một đứa trẻ đơn thuần như vậy lại tới đây sống liệu có ổn không?

"Judaime tự có quyết định riêng của mình...

Bây giờ thì đi đón người đi!"

"Hai ~~ Hai~~" -o--O__0__O--o-

Sau hơn 16 tiếng trên máy bay cuối cùng Sora cũng đặt chân tới sân bay Moscow thành phố Venice của đất nước Italia.

Khi nhận hành lý của mình, Sora có chút bơ phờ nhợt nhạt.

Cũng đúng thôi ngồi trên máy bay hơn mười mấy tiếng, còn là lần đầu tiên đi máy bay nữa...

Ai mà chẳng mệt.

Đôi mắt màu trời không dấu được vẻ mệt mỏi nhìn vào cái balo đằng sau lưng.

Cô hiện tại cũng muốn giống như Eleist, sau một chuyến bay dài vẫn có thể không cần làm gì chỉ cần nằm cuộn lại, ngủ.

Nhưng Sora lại không thể thảnh thơi như vậy.

Cô còn phải lo lắng làm thế nào để liên lạc với người anh họ kia của mình.

Nana-san chỉ đưa cô đến đây chứ không hề nói cho cô phương thức liên lạc với người ta...

Trước khi lên máy bay, Nana-san nói cô chỉ việc đến đó thôi, việc còn lại để cho con trai bác ấy lo...

Vậy đó...

Trong lúc Sora còn đang thất thần thì tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức cô từ những suy nghĩ vu vơ.

"...

Xin chào?..."

"...."

Nhận thấy đầu dây bên kia im lặng không trả lời khiến Sora bối rối.

Này là làm sao vậy??

Ở đầu bên kia Yamamotoim lặng.

Giọng nói này...

Đừng nói là chưa vỡ giọng nhé.

Có thật là cô bé đã 13 tuổi chưa vậy?

Lúc Sora đang định cúp máy cuối cùng, bên kia cũng lên tiếng.

Một giọng nam Nhật thuần túy truyền đến.

"...

Khụ...

Xin chào, em là Chitose Sora phải không?"

"Ah vâng Chitose Sora là em...

Anh là..."

"Ahaha...

Anh là người nhận nhiệm vụ tới đón em, Yamamoto Takeshi.

Anh là bạn của con trai của Nana-san.

Em có thể nói cho anh biết vị trí hiện tại của em không?"

Sora có chút mịt mờ nhìn xung quanh ngập ngừng trả lời.

"...

Em hiện đang ở nơi đón khách xuống máy bay...

Etou...

Ở gần cái biển màu xanh...

Bên trên biển có chữ D....

"

Giờ đây Sora rất muốn khóc cho vốn từ nghèo nàn của mình.

Tại sao cô lại không giỏi cả ngoại ngữ nữa!?

Đầu bên kia Yamamoto có chút cứng đờ, nơi đón khách xuống máy bay là nơi anh đang đứng đây...

Cái biển màu xanh có chữ D...

Cô bé là muốn nói cô bé đang ở cửa D phải không??

"Khụ.

Sora-chan em trước cứ ở đó đừng đi đâu cả anh lập tức tới đó."

"Oh.

Vâng"

Lúc Yamamoto tới cửa D, anh gọi lại cho cô gái nhỏ.

Đầu bên kia nhấc máy, giọng nói non nớt vang lên.

"Vâng."

"Anh tới cửa D rồi, em nói rõ xem xung quanh em có những gì?"

"..."

Đầu bên kia im lặng một lúc, đột ngột một giọng nói lanh lảnh từ đầu bên kia vang lên.

"Gần cửa kính, cạnh dãy ghế ngồi nghỉ bên trên tấm biển ghi chữ 'chào mừng quý khách'!"

"!!"

"...!?

Sora-chan?

Bên cạnh em có ai à?"

Đáp lại anh là một giọng nói ban đầu mang theo vài phần luống cuống ngập ngừng.

"Không...

Không có a...

Vừa...

Vừa rồi....

Etou...

Là em nói...."

Sora hoảng loạn trả lời.

Vừa rồi Eleist đột ngột tỉnh dậy ngó ra xung quanh rồi trả lời hộ cô khi Sora chưa kịp phản ứng thì đã xảy ra rồi.

Trước ánh mắt không cần cảm ơn của Eleist, Sora không biết phải nên nổi giận hay nên khóc nữa.

Yamamoto có phần nghi hoặc.

Bằng bản năng sát thủ của mình, anh chắc chắn Sora đang nói dối nhưng anh sẽ không nói gì cả.

Dù gì thì trước khi đi anh đã được chắc chắn rằng cô bé này không gây nguy hiểm gì cho Vongola cả.

Hoặc, theo một cách không thuyết phục lắm...

Là linh cảm của anh nói như vậy.

Rất nhanh sau đó, Yamamoto đã tìm được Sora.

Cô gái nhỏ với gương mặt y chang trong ảnh hồ sơ anh đã xem qua, chẳng qua giờ đây gương mặt ấy có mang theo nét phờ phạc sau một chuyến bay dài.

Bên cạnh cô có một chiếc vali, trên người đeo một cái balo cỡ trung.

Cả người viết đầy hai chữ mệt mỏi.

Nhưng dù cho có mệt mỏi cỡ nào, đôi mắt màu trời vẫn sáng trong có thần nhìn ngang nhìn dọc như đang tìm kiếm thứ gì đó, và Yamamoto biết cô đang tìm kiếm điều gì.

"Oi~~ Sora-chan"

Yamamoto giơ cao điện thoại gọi sự chú ý của Sora tới anh.

Khi cô nhìn tới anh rồi lại nhìn sang màn hình đang hiển thị số cuộc gọi trên tay anh, đôi mắt ấy sáng rực mừng rỡ khi tìm thấy người cần tìm.

Yamamoto bước tới chỗ cô.

"...

Quả nhiên anh đúng thật sự là người Nhật nha..."

Giọng nói pha lẫn âm thanh non nớt do chưa vỡ giọng mang vài phần hứng khởi khó nói thành lời.

Có lẽ là vì cùng là đồng hương nên dễ nói chuyện hơn.

"Được rồi.

Chúng ta đi thôi chứ nhỉ?"

Nói, Yamamoto xách cái vali lên ra hiệu Sora đi cùng với mình.

Cả hai người ra cổng đỗ xe.

Tại chỗ đỗ xe, Sora trố mắt ra nhìn cái xe màu đen trang hoàng gia huy hình con sò ở chính giữa.

Không chỉ vì cái gia huy mà còn là bởi đây là cái xe bắt mắt nhất trong số những chiếc xe đang đỗ ở đây.

Trông một số người có vẻ dè chừng khi nhìn thấy gia huy trên thân xe.

Điều đó càng làm cô gái nhỏ tò mò nhiều hơn về vị anh họ chưa từng gặp mặt lần nào này.

Khi đã an vị trên xe, Sora càng kinh ngạc hơn về sự tiện nghi trong chiếc xe này.

Ví dụ như...

Ai có thể ngờ trong chiếc xe cỡ trùng này lại có một ngăn đựng đồ uống lạnh.

Bên dưới ghế ngồi còn có một cốp đựng đồ.

Điều hòa có thể thay đổi hai chiều tùy ý.

Thậm chí khi cần thiết, cái ghế cô đang ngồi này cũng có thể biến thành một cái gường ngủ mini....

Đương nhiên, Sora vẫn còn chưa biết đến cái xe mà cô đang ngồi này còn có thể chống đạn, đi đa địa hình thậm chí là đi trên nước (?), khi gặp nguy hiểm chiếc xe này sẽ còn có thể vào chế độ siêu tốc với vận tốc lên đến 500 km/s (Tui không biết tui đang chém cái gì nữa??)....

Vân vân và mây mây cùng ti tỉ cái công năng khác nữa.

Tất cả được cải tiến từ bộ phận kĩ thuật công nghệ danh tiếng của nhà Vongola.

Sau vài phút khi xe bắt đầu khởi hành, Eleist đột ngột từ trong balo nhỏ Sora ôm trước người thò đầu ra.

Hành động này không chỉ làm kinh ngạc Yamamoto ngồi bên cạnh và người lái xe mà còn dọa cho Sora sợ đến xanh mặt lại.

"Sora- chan...

Đây là...."

Thanh niên tóc tổ quạ kinh nghi bất định vẫn giữ nụ cười trên mặt anh chỉ là đôi mắt hướng về tiểu hồ ly mang theo bảy phần nghi hoặc.

"Đây...

Đây là....

Là....

Là một người bạn đi...

Cậu ấy tên là...

Eleist."

Không biết vì lí do gì Sora không dám nói dối trước mặt chàng thanh niên tóc đen này.

Như thể bất kì lời nào của cô, vị trước mặt người này cũng có thể nhận ra là cô nói dối hay không.

"Ồ...

Người bạn?

Anh không nghĩ Sora-chan hóa ra lại nuôi thú cưng là cáo đó.

Chú cáo này lại có bộ lông trắng muốt như vậy."

Eleist: "..."

Ai là thú cưng hả?

Sora: "..."

Thực xin lỗi nhưng cô không dám nói gì cả.

Sau một hồi bối rối cuối cùng, không chống lại được cơn buồn ngủ tập kích, Sora cứ thế ôm cặp ngủ mất.

Yamamoto cũng không có ý định làm phiền tới cô.

Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên cô bé có một chuyến bay dài hơn 16 tiếng không mệt cũng là lạ.

Eleist cũng không có phản ứng gì khác sau khi chui ra khỏi balo.

Nó chỉ nằm cuộn lại bên cạnh chủ nhân ngốc của mình, nhắm mắt.

Không biết vì lí do gì Yamamoto luôn cảm thấy hứng thú với tiểu hồ ly nhỏ này nên anh vẫn luôn nhìn mãi nó.

Bị nhìn chằm chằm như vậy không khỏi khiến Eleist khó chịu mở bừng mắt nhìn lại về phía Yamamoto, ánh mắt muốn phun lửa.

"Hahaha ngươi vậy mà thông minh phết nhỉ?"

"..."

Nhiều chuyện ta đương nhiên thông minh hơn nhân loại các ngươi gấp ngàn lần!

"Ngươi làm thú cưng của Sora-chan hẳn là tốt lắm.

Sau khi tới Vongola ngươi cũng sẽ không cô đơn đâu.

Ở đó ta cũng nuôi một chú cún...

Hai ngươi sẽ thân nhau lắm đó..."

Trong khi Yamamoto còn đang thao thao bất tuyệt, Eleist quyết định không nghe bất kì điều gì để đỡ cho bản thân lại nổi điên lên.

Rồi gây rắc rối cho vị chủ nhân ngốc nào đó.

Không biết đã qua bao lâu, Sora bị lay tỉnh.

Khi cô mở mắt ra thì thấy Yamamoto đang cười vui vẻ với mình còn Eleist thì nằm bên cạnh.

"Yamamoto-san?..."

"Đến nơi rồi đó Sora-chan chúng ta xuống thôi."

"Oh...

Okay..."

Sora đeo cặp lên, ôm lấy Eleist xuống xe.

Khi cô ngẩng đầu lên, Sora đứng hình mất 10 giây.

Mắt trợn to câm nín không biết nên nói gì.

Đây...

Đây là một tòa lâu đài đúng không???

Tòa lâu đài màu trắng đồ sộ, xung quanh là một khu vườn vô cùng rộng lớn với những khóm hoa và hàng cây tươi mát.

Trong lúc Sora vẫn còn đang chấn kinh từ cửa trước tòa lâu đài, có hai người mặc vest đen bước ra.

Một người với mái tóc bạc cùng đôi mắt màu ngọc lục bảo sắc bén.

Người còn lại có mái tóc nâu thách thức trọng lực, đôi mắt màu caramen ấm áp có thể ôn hòa xoa dịu đi những nỗi lo đem đến cảm giác an toàn.

Cả hai đều vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Sora nhưng rất nhanh họ đã lấy lại tinh thần.

Người thanh niên tóc nâu đi đến trước mặt Sora, nở nụ cười nói.

"Xin chào, em hẳn là Chitose Sora.

Anh là Sawada Tsunayoshi.

Là anh họ của em.

Từ bây giờ anh sẽ chăm sóc em một thời gian."

Sora mất thêm một lúc ngơ ngác để hồi thần lại rồi cúi gập người xuống.

"Vâng...

Mong được chiếu cố nhiều hơn...

Tsunayoshi-san"

"Em có thể gọi anh là Tsuna cũng được Sora-chan..."

Lúc nói bấy giờ Tsuna mới để ý đến chú cáo nhỏ Sora đang ôm trong lòng.

Cậu kinh ngạc nhìn vào Eleist.

Siêu trực giác nói cho Tsuna biết cậu biết chú cáo này, thậm chí là cậu đã từng có tiếp xúc với chú cáo này.

Đôi mắt ánh kim tựa bảo thạch nhìn vào là khắc sâu vào tâm khảm.

Nhưng Tsuna vẫn không thể nhớ được cậu đã gặp được đâu, tại nơi nào.

"...

Tsu...

Tsuna-san?"

"Tsuna."

"Judaime có chuyện gì sao?"

Cho đến khi Gokudera bên cạnh thốt lên khiến Tsuna bừng tỉnh.

Cậu nhìn quanh thấy vẻ mặt bối rối của Sora cùng với biểu cảm lo lắng của Yamamoto và Gokudera, cậu mỉm cười đáp không có gì.

Còn Eleist trong lòng Sora đang nhướng mày nhìn vào thanh niên tóc nâu kia.

Đây không phải thằng nhóc khóc nhè mười năm trước nó gặp trong khu rừng tại đồi Namimori đây sao.

Bây giờ có khí chất của nhà lãnh đạo tối cao rồi...

Ai mà liên tưởng được tới đứa nhóc với tiếng hét nữ tính cơ chứ.

Huhm?

Eleist nhíu mày nhìn về phía trước nơi có một màn sương mù màu chàm ẩn quanh.

Trong lúc Sora còn chưa kịp để ý, một cái đầu quả dứa kì lạ cùng đôi mắt dị sắc trái xanh, phải đỏ.

Ở mắt bên phải có một một chữ 'lục' tiếng kanji nằm giữa tròng mắt.

Không riêng gì đôi mắt, sự xuất hiện đột ngột của người này đã dọa cho Sora nhảy dựng lên.

"Agh!!"

"Kufufu...

Vậy đây là cô em họ bên ngoại của cậu đây hả Tsunayoshi?"

Tất cả mọi người đều chấn kinh trước sự xuất hiện đột ngột của người này chỉ duy Tsuna là mặt đen kịt lại.

Tác giả có lời muốn nóiSo yeah~~ cuối cùng thì hai anh em họ cũng gặp nhau rồi tui hạnh phúc quá.

Nhưng vẫn phải lết. (°¬°) Kì nghỉ Tết này dự định đăng bù chương.

Oh well lết lết lết và lết thôi.

Tôi sẽ cố.

Chúc mọi người ăn tết vui vẻ nha *tung hoa*
 
Back
Top Bottom