Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vous Revoir - Snuggle

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPejsiRvoiQN4isV86399YH67vGkHcLE0R2Q8QoN9f9mMuDjm7MBUKPHMzLfFSgg50-TIqrFlhIyZx5egLu0qDABP2r4J-1mW4AVPkl49LLugHHxAakZUna6BzVr5Lj1JdNCAhTPJynQoOkq-_otJPh=w215-h322-s-no-gm

Vous Revoir - Snuggle
Tác giả: Snuggle
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tên gốc: Vous Revoir

Tác giả: snuggle

Editor: Chốn

Converter: 🙀 sợ 🐟 (Wikidich)

Thể loại: Nguyên sang, đam mỹ, hiện đại, HE, tình cảm, vườn trường, chủ thụ, 1v1

Từ khóa: Vai chính: Lãnh Dã, Ngô Xán Dương | Vai phụ: Bạn mạng, gia đình, bạn học | Khác: HE

Văn án:

Sau khi ngủ trưa dậy, Lãnh Dã một tay gối đầu, một tay xoa xoa mắt, quay sang nhìn bên cạnh mình.

Ngô Xán Dương không ngủ, căng mặt ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Đúng lúc này, hắn cảm nhận được tầm mắt đang đặt trên người mình bèn quay đầu lại.​
 
Vous Revoir - Snuggle
Chương 1: Chương 1



Lãnh Dã chỉ vô tình xem bài đăng của Ngô Xán Dương.

Cậu vẽ bản thảo cả đêm, 2 giờ sáng còn phải thảo luận lại chi tiết với người ta, vừa viết vừa sửa đến tận 7 giờ mới xong, rửa mặt đánh răng qua loa rồi chui vào chăn ngủ như chết đến 4 giờ chiều mới dậy.

Cậu bò dậy mở tủ lạnh, đứng ngẩn người một lúc rồi đóng lại, đi đặt cơm hợp. Trong lúc chờ giao hang, Lãnh Dã mở QQ gửi bản thảo, xác nhận sau đó có thể được nhàn rỗi trong hai ngày tới thì thấy tâm trạng cũng tốt hơn hẳn. Đúng lúc này, có thông báo từ vòng bạn bè thu hút sự chú ý của cậu. Lãnh Dã lặn ngụp trong đống bản thảo, bị hết cái deadline này đến cái deadline khác dí trong một khoảng thời gian khá dài nên cũng không nhớ nổi lần cuối mình vào xem thông báo là khi nào, bèn tiện tay lật xem.

Danh sách trò chuyện của cậu ngoại trừ bạn học trung học đại học ngày trước thì có bạn mạng cậu quen được mấy năm nay và các biên tập viên. Cứ thế, Lãnh Dã vui vẻ trên Internet với những mối quan hệ cả thực cả ảo của mình.

Sau đó cậu thấy bài đăng của Ngô Xán Dương, chỉ có ba chữ: Đã chia tay. Thời gian cũng không cách đây lâu lắm, còn chưa đến một tiếng.

Lãnh Dã âm thầm thở dài.

Ngô Xán Dương, bạn cùng lớp cao trung của cậu, là một nam sinh dương quang chói lọi, lúc đi học luôn là người khuấy động không khí, rất dễ hòa hợp với tập thể. Việc hắn có bạn gái cậu cũng biết, hẳn là bọn họ bắt đầu hẹn hò sau khi thi đại học, cụ thể lúc nào thì cậu không rõ. Lúc đó Ngô Xán Dương còn đăng bài công khai bạn gái, dưới bình luận là một hàng chúc 99 (chúc dài lâu).

Lãnh Dã không nhớ mình có bình luận vào đó không, chuyện đã nhiều năm rồi.

Mấy năm nay, Ngô Xán Dương cũng có vài lần đăng bài liên quan đến bạn gái nhưng cậu rất lâu rồi không xem vòng bạn bè, đến lúc xem lại thì người đã chia tay rồi. Trước đây cậu còn bình luận dưới ảnh của người ta, bảo rằng bọn họ quả thực có tướng phu thê, thật là thổn thức.

Tính đi tính lại, họ hẹn hò cũng lâu, có lẽ cũng sắp bàn chuyện cưới hỏi. Ai ngờ lại chia tay.

Cũng không liên quan đến cậu.

Lãnh Dã buông điện thoại, nằm trên sô pha một lúc nữa thì nhân viên giao hàng gọi điện cho cậu. Cậu nhận cơm hộp, giải quyết bữa cơm cuối cùng và duy nhất trong ngày của mình rồi chơi thử trò chơi điện tử mua đã lâu mà vẫn còn nguyên giấy gói, bỗng nhiên cảm thấy có chút vô vị.

Cậu cào cào mái đầu rối như tổ quạ, cầm điện thoại lên vòng bạn bè, đăng cái ảnh một chú mèo màu cam ngủ gà ngủ gật mà cậu tiện tay chụp lúc xuống tầng nhận hàng lên, để caption "Meo meo" rồi lại bỏ xuống.

Bài đăng của Ngô Xán Dương vừa rồi không có đến một bình luận, dù sao cũng không phải chuyện gì tốt đáng để chúc mừng, hẳn là mấy người có quan hệ tốt với hắn đều nhắn tin riêng để an ủi.

Lãnh Dã không thân với hắn, ngoại trừ mối quan hệ là bạn cùng lớp, bọn họ tựa như hai người xa lạ.

-

Lãnh Dã người cũng như tên, bề ngoài nhìn rất lạnh lùng, nhưng khi ở với người thân cận thì rất thoải mái.

Khổ một nỗi, bây giờ cậu chẳng có ai để thoải mái cùng. Lúc đi học, nhất là thời trung học, cậu còn có thể đi chơi với bạn bè khá nhiều, mấy chỗ linh tinh như quán net thì tuần nào họ cũng tới, gần như không bỏ một bữa. Hiện tại, cậu chắc chỉ có thể chơi mấy người bạn mạng, suốt đêm đánh zombie chơi ma sói, trừ khi muốn đi tiểu tiện thì không rời máy tính nửa bước.

Tuy là lúc bận rộn phải vẽ bản thảo thì cũng không rời máy nửa bước, nhưng ý nghĩa khác nhau một trời một vực.

Đời người trừ sự cô đơn tịch mịch thì xem ra cũng không có mấy vui vẻ.

Lãnh Dã vừa thu dọn đồ đạc về quê ăn Tết vừa phiền muộn vì Tết Âm Lịch mà cũng phải chạy deadline. Đã mấy đêm Giao thừa vừa nghe Xuân Vãn vừa vẽ bản thảo rồi, tức thật!

Nhưng so với hồi đi học hàng ngày lang thang không có mục tiêu thì cuộc sống của cậu bây giờ cũng xem như là lý tưởng.

Lúc mười bốn mười lăm tuổi, gần như toàn bộ hoạt động của cậu là đi học và đi thi. Học sinh Lãnh Dã rất quy củ, thành tích không cao cũng chẳng thấp, ở trong khối chẳng có cảm giác tổn tại, không xung đột với ai, cực kì khiêm tốn, dĩ hòa vi quý. Trừ lúc tham gia mấy hoạt động tập thể cứng nhắc ra, cậu thi thoảng sẽ giúp ủy viên tuyền vẽ tranh báo bảng, thiết kế cờ đại hội thể thao cho lớp hay mấy thứ linh tinh khác. Tuy rằng cậu làm người ta thấy quái gở, nhưng cũng không dễ bị ghét.

Lãnh Dã nhớ lại chính mình hồi cao trung, đang xếp hành lí thì dừng một chút, bất đắc dĩ cười cười.

Thực ra cậu mong mình có thể cởi mở hơn chút, ít nhất là có thể làm người khác thấy vui khi nói chuyện phiếm với mình, lúc ở cùng cậu sẽ không thấy xấu hổ.

Tiếc là cậu đã tạo cho bạn học cùng lớp ấn tượng như vậy rồi, khác hẳn Ngô Xán Dương, trong khối có một đống anh em, phần lớn thời gian là thấy hắn đang đi liên hoan, có thể vui đùa với thầy cô một chút, cha mẹ của hắn cũng sẽ có lúc kể chuyện cười khi phát biểu trước mặt các phụ huynh khác. Lãnh Dã biết mình sẽ không trở thành người như vậy, cậu sống ba mươi năm không có thói quen mỉm cười, cũng không biết cách nói chuyện với người lạ.

Ví dụ như lúc này đang trên taxi đến sân bay, người thanh niên ở ghế phụ trò chuyện với tài xế rất vui, cậu ngồi đằng sau cũng chỉ nghe mà thôi.

Lãnh Dã, sao mày lại chỉ nghe, mày nói gì đó đi chứ.

Cậu có hơi buồn bực, rõ ràng lúc nói chuyện trên mạng thì lưu loát lắm mà.

-

Ánh mặt trời lúc hoàng hôn vậy mà vẫn chói chang như khi buổi trưa. Gió rất lớn.

Lãnh Dã đi vòng từ sân vận động cạnh trường hoc đến cạnh bồn hoa lớn ở chính giữa thì quay đầu nhìn thoáng qua khu dạy học, vừa vặn thấy có chút quen mắt.

Nam sinh vóc dáng cao to bị mấy bạn học vây quanh, một đám người đứng ở rìa đường cạnh trường học, không biết đang bàn cái gì.

Cậu không nhìn biểu cảm của Ngô Xán Dương, chỉ cúi đầu xem bàn chân mình phía dưới.

Lúc bị âm thanh ga tàu hỏa đánh thức, Lãnh Dã có chút hoảng hốt. Cậu nhìn nhìn vali hành lí dưới chân mình, rồi ngửa đầu gối lên cái ghế sau gáy.

Cho nên mới nói, thời thanh xuân chỉ có mấy người giống như Ngô Xán Dương, còn như cậu thì chỉ khác người vô hình ở chỗ, lúc nắng chiếu vào thân thể, bóng sẽ in lên mặt đất.

Ngày hôm ấy nhìn thấy Ngô Xán Dương, rốt cuộc là buổi trưa hay là chạng vạng?

Ngô Xán Dương mặt mũi đẹp, màu da khỏe mạnh, tay chân thon dài, cao ráo hơn so với mặt bằng chung, thích cười, biết nói đùa mà không quá phận, bất kể là nam hay nữ cũng đều thích chơi với hắn, yêu ghét rất rõ ràng, EQ rất cao.

Còn cậu, diện mạo bình thường, da trắng đến ốm yếu, tay chân cũng chỉ có tỷ lệ trung bình, lúc đi học hay mấy năm gần đây thì đều không rèn luyện thân thể, trên người không có nổi mấy lạng thịt. Tính cách cũng kém xa Ngô Xán Dương, cả ngày không buồn không giận, rất ít khi chia sẻ cảm xúc với người khác.

Từ khi ở trong bụng mẹ đến giờ cậu không có mấy người bạn thân, cũng đáng lắm.

Con trai thường luôn bị nói là phải nội liễm độc lập, không thể oán giận việc không ai cùng vui cùng buồn với mình, nhưng mấy lời đó đều không hợp lý cả, mà phải xem mỗi cá nhân ra sa
 
Vous Revoir - Snuggle
Chương 2: Chương 2



Tàu hỏa về nhà phải nửa tiếng nữa mới đến trạm, Lãnh Dã mới xuống khỏi máy bay chưa đầy hai tiếng, còn ngủ một lúc, giờ cũng không bị mệt.

Có lẽ cậu nên kiếm việc gì đó làm để giết thời gian. Lãnh Dã cầm điện thoại mở QQ, xem mấy thứ mình đăng lên trang cá nhân, nhất là cái ảnh mấy hôm trước vừa đăng, có khoảng mười lượt thích, ở dưới có vài bình luận, "Tôi cũng quên mất là mình có add cậu", "Dạo này rảnh không, hay là gặp nhau chút đi?", "Mèo con đáng yêu quá",...

Ừm...Ngô Xán Dương cũng không "thích" ảnh của cậu.

Chắc hắn không thấy, kệ hắn thôi.

Lãnh Dã tắt điện thoại cho vào túi, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Lúc xuống khỏi tàu, trời đã chạng vạng tối, Lãnh Dã đến trạm xe chờ xe buýt tới thì xách vali lên.

Cậu sống một mình như vậy ngần ấy năm, nhưng chỉ ba năm trước đây mới bắt đầu về nhà ăn Tết. Tuổi cậu sắp 27, đã sáu năm kể từ khi cậu không nghe lời người nhà mà chạy đi làm một họa sĩ tự do rồi.

Lúc mới bắt đầu ra ở riêng, ba năm liền cậu bị vây trong trạng thái lo âu, ngoại trừ lấy việc vẽ tranh để khiến bản thân chai sạn thì cậu không tìm được chuyện gì khác để làm, không vẽ được cái gì để gửi cho các nhà xuất bản là thấy như không sống nổi nữa. Làm việc, nghỉ ngơi, ăn mặc, đi ở thì rối tinh rối mù hết cả, có lúc thiếu chút nữa không thể tiếp tục kiên trì.

Lãnh Dã chỉ không muốn thỏa hiệp mà thôi.

Cậu có cảm giác mình đã thỏa hiệp đủ rồi, nếu như tiếp tục không làm điều mình am hiểu thì quả thật cậu không cần sống đến năm 30 tuổi làm gì. Bố mẹ cậu còn chưa đến mức muốn cậu phải phụng dưỡng, ý muốn duy nhất của cậu là phải làm sao để lo cho chính mình. Nếu như bản thân cũng không lo được thì đúng là không thể nghĩ đến chuyện chăm sóc cho người khác.

Dù chỉ có một mình, cậu vẫn muốn sống lâu một chút, ít nhất cũng phải đến lúc tiễn được bố mẹ ra đi.

Đến bây giờ, bố mẹ vẫn không ủng hộ việc cậu đi làm họa sĩ tự do, nhưng ngày lễ ngày Tết thì vẫn gọi điện hỏi han, còn mấy năm đầu, chỉ gọi cho nhau thôi mà cậu và bố cũng phải cãi vã mấy trận.

Lãnh Dã đang hồi tưởng thì có điện thoại. Không chỉ hỏi han, bố mẹ còn sẽ giục cậu về nhà.

Lãnh Dã cầm điện thoại, nhìn tên trên màn hình thì sửng sốt. Ba chữ "Ngô Xán Dương" khiến cậu sững người mất hai giây, không nghĩ ra nổi tại sao mà người kia gọi cho mình.

Gặp mặt bạn bè? Họp lớp? Chia tay rồi nên muốn được an ủi, cái này không đến lượt cậu. Cuối cùng cậu cũng chỉ nghĩ ra được hai khả năng. Thật sự là không thân nhau chút nào.

Lãnh Dã ấn phím màu xanh, đưa điện thoại lên sát tai, "A lô?"

Giọng nam không quá quen thuộc truyền đến từ trong loa, "Tốt quá, cậu không đổi số."

Danh bạ trong máy của cậu không có mấy người, có số của Ngô Xán Dương là vô tình. Khi ấy vừa vào đại học, trên mạng có một thử thách gọi điện vào một số máy bất kì của một trong những người bình luận ở dưới, Lãnh Dã không có việc gì để làm thì cũng vào đó ném số điện thoại của mình ra, lát sau thấy Ngô Xán Dương gọi cho cậu, nói chuyện linh tinh mấy câu, hỏi Lãnh Dã học trường nào.

Tuy Ngô Xán Dương cảm thán rằng cậu không đổi số, nhưng người nói câu này cũng đâu có đổi.

"Máy thì có đổi rồi, dùng bốn năm đại học xong bị rơi vào nước nên hỏng, tôi chỉ đổi sim sang máy mới thôi." Lãnh Dã rũ mắt cười cười. Nói chuyện qua điện thoại làm cậu thấy thoải mái hơn, dù sao cũng không cần gặp trực tiếp.

Ngô Xán Dương nghe xong thì cười ra tiếng, "Cậu làm gì thế, cho vào máy giặt lướt sóng à?"

"...Cũng không nhớ lắm," Lãnh Dã cầm điện thoại, sườn mặt chìm trong ánh chiều tà từ cửa sổ xe hắt vào, "Đột nhiên gọi cho tôi có việc gì không?"

"À ừ... Có chuyện cần cậu giúp..." Ngô Xán Dương rất do dự.

Lãnh Dã cũng không đoán được người này sẽ nhờ cậu giúp gì.

Ngô Xán Dương: "Năm nay cậu về nhà ăn Tết à?"

"Về rồi." Lãnh Dã vừa trả lời vừa phỏng đoán.

Ngô Xán Dương: "Trong nhà trừ cậu thì có ai?"

"Bố mẹ tôi." Mẹ thì là mẹ kế, nhưng chuyện này cậu cũng không cần nhấn mạnh làm gì. Lãnh Dã thực sự tò mò xem Ngô Xán Dương muốn cậu giúp gì.

"Khụ, lúc nhà cậu ăn Tết có thể thu lưu tôi chút được không? Từ 27 tháng Chạp đến mùng ba là được." Ngô Xán Dương nói rất lưu loát, "Nhà tôi có chút tình huống đặc biệt, năm nay tôi chắc là không thể về nhà ăn Tết."

Bởi vì cậu không hẹn hò sao? Lãnh Dã giấu những lời này trong lòng, nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi: "Cậu đúng là Ngô Xán Dương đấy chứ?"

Người bên kia ngay lập tức cười phá lên, sau khi nhịn được rồi thì mới lên tiếng: "Đúng là tôi mà! Cao trung 1014, bạn học cùng lớp của cậu, Ngô Xán Dương! Lúc chụp ảnh tốt nghiệp tôi còn đứng sau cậu đó!"

Mặc dù sự sáng sủa hoạt bát vẫn còn đó, nhưng giọng nói của hắn nay đã có độ dày mà đàn ông trưởng thành có, không còn là giọng nam sinh trong trẻo như trước.

Xe buýt dừng lại, Lãnh Dã rũ mắt nhìn người mẹ nắm tay đứa con nhỏ đi bên đường, lặng im một lát rồi mới nói: "Ở nhà người lạ được sao?"

"Ừm thì, tôi thực ra không muốn làm phiền người khác." Tiếng Ngô Xán Dương gãi đầu mơ hồ vang lên, "Chủ yếu là người nhà cậu có tiện không thôi."

"Không sao đâu, cậu là nam, bố mẹ tôi sẽ không để ý." Xe buýt lại đi tiếp, cậu cũng thu hồi tầm mắt của mình.

Ngày 26 tháng Chạp, Lãnh Dã đang ngủ nướng thì bị mẹ gọi dậy.

"Nhóc Lãnh, bạn con đến kìa, ra đón khách." Mẹ Lãnh gõ cửa phòng cậu.

Bố Lãnh quen mẹ kế lúc cậu học năm hai cao trung, người đẹp lại ôn nhu, tri thức, ngay cả cái tên lúc nóng lúc lạnh như cậu thì cũng phải nghe lời bà. Bố Lãnh biết điểm này, mỗi lần cậu về nhà mà ngủ nướng, người gọi cậu dậy đều là mẹ.

Vì vậy Lãnh Dã chỉ có thể mặc quần áo qua loa, đờ đẫn đi ra huyền quan. Cậu ngáp một cái, ngẩng lên thấy người đứng cạnh cửa liền tỉnh ngay.

Anh đẹp trai này là ai thế nhỉ?

Anh đẹp trai vốn đang nói chuyện với bố Lãnh, quay ra thấy Lãnh Dã bèn nhoẻn miệng cười, "Dậy rồi."

Lãnh Dã sờ sờ mặt, yên lặng xoay người đi vào phòng tắm.

Tiếng xin lỗi của mẹ cậu truyền vào, "Xin lỗi Dương Dương, lúc mới ngủ dậy nhóc Lãnh không thích nói chuyện. Đây, cháu đổi dép đi, cô giúp cháu đem hành lý vào phòng."

Ngô Xán Dương: "Không cần đâu cô, cháu tự làm là được, cô chỉ chỗ cho cháu với."

Lãnh Dã nhét bàn chải dính kem đánh răng vào miệng, có chút hoảng hốt, Dương Dương nghe còn thân thiết hơn so với nhóc Lãnh của cậu.

Không lẽ đây chính là mị lực của điệp từ ư, tiếc quá, gọi cậu là Lãnh Lãnh hay Dã Dã thì cũng...

Bị từ Dã Dã này chọc cười, Lãnh Dã sặc một cái.

Đối với người cố chấp thích dùng hài âm (*) như cậu mà nói, những lần như thế nhiều không kể hết. Sau khi rửa mặt, rốt cuộc cậu cũng tỉnh táo hơn, về phòng thay quần áo khác. Nhà có thêm người, không thể mặc quần áo ngủ, rất không đứng đắn.

(*) hài âm: âm đọc gần giống hoặc giống nhau.

Đặc biệt là, mẹ mua cho cậu bộ quần áo ngủ có mũ, trên mũ còn có một đôi tai nhỏ, ở quần cũng có một cái đuôi nho nhỏ.

Mịa, đứng trước mặt bạn học nhìn như trẻ con.

Cậu đi tới cửa phòng mình, thấy mẹ và bạn học cũ ở bên trong.

Lãnh Dã: ???
 
Vous Revoir - Snuggle
Chương 3: Chương 3



"Nhóc Lãnh," Tô Thu Vân xoay người lại, "Con thấy giường con có rộng không?"

Trong lòng Lãnh Dã đột nhiên xuất hiện cảm giác không ổn, cậu cúi đầu nhìn cái chăn còn nhăn nhúm trên giường, "Rất rộng."

Ờ thì, bây giờ cậu cũng không cần để ý việc bị bạn học cũ nhìn thấy không gian sinh hoạt hai mươi mấy năm qua của mình nữa, cũng không phải là cậu không đoán được.

Tô Thu Vân vẫn dịu dàng nói: "Phòng cho khách của nhà mình mãi mà không có người đến ở, năm ngoái bố mẹ đã đổi thành phòng để đồ rồi."

Lãnh Dã hơi ngẩn ra, "Thế nên?" Cái này cậu không đoán nổi luôn.

Tô Thu Vân: "Nên mấy ngày Tết này Dương Dương ngủ phòng con được không?"

Sai quá sai, mấy ngày trước con nói với bố mẹ sao không ai nói với con chuyện phòng cho khách thế?

"Hôm trước con nói với bố mẹ là Dương Dương muốn đến ở nhà mình mấy ngày, dù sao cũng không phải con gái, nên bố mẹ cũng không để ý lắm. " Tô Thu Vân như đọc được suy nghĩ của cậu, "Hai con là bạn học cũ, ngủ chung phòng cũng tiện nói chuyện nữa."

Nói chuyện gì, nói chuyện lúc đi học con trầm lặng thế nào sao?

Lãnh Dã biết mình không thể nào thương lượng với mẹ được, bèn nhìn sang cái người vẫn luôn có ý định dự thính, "Cậu thấy sao?"

"Hả?" Ngô Xán Dương vốn đang nhìn Lãnh Dã, đột nhiên phải đối mắt với cậu thì hơi sửng sốt, sau đó nhìn cái giường, "Tôi không có ý kiến, chủ yếu là phải xem chủ nhân của căn phòng này có muốn hay không."

Tôi không muốn thì không phải là đang vả vào việc tôi đồng ý cho cậu đến ở à?

Lãnh Dã thấy sáng sớm mà đã phải tính này tính nọ thì quá mệt, ngáp một cái chảy cả nước mắt, khàn giọng đuổi, "Nếu cậu không ngại thì không sao, tôi thay quần áo, cậu ra ngoài với mẹ tôi đi."

-

Lúc cậu thay quần áo xong đi ra phòng khách, bố thì đang đọc báo, mẹ cậu ở trong bếp còn Ngô Xán Dương biến đâu không biết.

"Bạn con đâu rồi?" Lãnh Dã ngồi xuống ghế sô pha.

"Bạn con rạng sáng hôm nay đã đi tàu đến, bây giờ chắc đang ở trong phòng tắm." Lãnh Minh Vũ đẩy đẩy cặp kính lão, "Đi đường xa như thế mà người vẫn hiên ngang nhã nhặn, quả thật rất lịch sự, tuấn tú."

Lãnh Dã suy tư một hồi rồi đưa ra kết luận: "Nên con dậy để cho cậu ta đi ngủ?"

Lãnh Minh Vũ: "Sao? Không vui khi người ta ngủ phòng con à?"

Cậu gãi đầu, "Không đến mức đấy, chẳng qua là con thấy con không cần phải thức dậy làm gì..."

Lãnh Minh Vũ giũ giũ tờ báo, giễu cợt: "Người là con mời vào nhà, người tới mà con không dậy để đón, còn ra thể thống gì."

Bây giờ còn chưa đến tám giờ sáng, con còn muốn ngủ đến mười giờ cơ. Lãnh Dã nhìn bản tin thời sự trên tivi, thấy hơi ấm ức.

"Dù mẹ không gọi con dậy, lúc con tỉnh lại thấy có người nằm cạnh mà bị giật mình thì sao?" Tô Thu Vân bưng chén mì sợi trứng gà từ phòng bếp ra, đưa cho cậu rồi nói: "Hay là lúc tỉnh dậy thấy cậu ấy thì con sẽ vui vẻ hơn?"

Được rồi, bố mẹ thắng.

Lãnh Dã cúi đầu ngửi mùi thơm, chủ động nhận sai, "Không ạ, cảm ơn mẹ vì đã gọi con dậy nha."

-

"Nhóc Lãnh, đi hỏi xem Dương Dương có muốn dậy ăn cơm trưa bây giờ không." Tô Thu Vân đi đến gõ cửa thư phòng, nói với Lãnh Dã đang ngồi vẽ bên trong.

"Vâng." Lãnh Dã tiện tay ấn Ctrl+S, đứng dậy đi đến cửa phòng mình, do dự hai giây xem có nên gõ cửa hay không, rồi vặn luôn chốt cửa đi vào.

Cái giường rộng lớn hai mươi năm qua chỉ có cậu ngủ bây giờ đã thành chốn mộng mị của một người khác. Mặc dù rèm cửa sổ chỉ hơi hé, nhưng ánh nắng bên ngoài khiến cho căn phòng sáng rỡ cả. Ngô Xán Dương nằm nghiêng, đưa lưng về phía cửa sổ, chỉ để lộ nửa đầu và nửa cánh tay.Lãnh Dã rón rén đi đến cạnh đầu giường, khom người ngắm nhìn, nhỏ giọng thăm dò: "Ngô Xán Dương?"

Cậu kêu một tiếng thấy không phản ứng, bèn kêu tiếng thứ hai, rất hợp chủ nghĩa nhân đạo.

Ngô Xán Dương mở mắt, rồi hơi nhíu mày, vùi mặt vào trong gối. Lãnh Dã bất ngờ nhớ đến lúc học cao trung, thỉnh thoảng cậu nhìn thấy người này gục xuống bàn ngủ, biểu cảm trên gương mặt mang theo một vẻ nghiêm túc, đến tận bây giờ vẫn không đổi.

... Bỏ mẹ, ông đây quên không lấy gối mới cho cậu, cậu đừng có cọ vào cái gối yêu quý hai mươi năm của tôi nữa được không ???

Cậu hét thảm trong lòng một hồi, sau đó không muốn gọi Ngô Xán Dương dậy ăn cơm nữa.

"Cậu mới gọi tôi phải không?"

Lãnh Dã cúi đầu, mặt đối mặt với người nằm trên giường.

Mắt Ngô Xán Dương màu nâu sậm, lúc mới tỉnh ngủ dường như không quá tập trung, trên mặt có đôi chút tỉnh táo.

"Mẹ tôi hỏi cậu muốn dậy ăn cơm chưa." Cậu quay đầu đi ra cửa, "Mệt thì cứ ngủ tiếp."

Người kia yên lặng một lát, hình như đang suy nghĩ, sau đó đứng dậy, "Ăn."

Giọng có hơi khàn.

Lãnh Dã nhìn Ngô Xán Dương đang xắn tay áo, xoay người, "Vậy cậu mặc quần áo tử tế rồi ra."

Ngô Xán Dương đáp: "Được."

Trên bàn ăn, Lãnh Dã gắp một miếng cá kho, và một miếng cơm, thấy bên trái mình có người ngồi xuống.

Tô Thu Vân bưng một đĩa rau cải xào từ trong bếp ra, "Dương Dương khỏe hơn chưa?"

"Cháu ổn ạ." Thanh âm của Ngô Xán Dương đã không còn chút mệt mỏi nào, lại trầm ấm như mọi khi.

Tô Thu Vân cười, đặt đĩa rau xuống bàn, "Vậy là tốt rồi."

Hai người bọn họ nói chuyện như giáo viên nói với học sinh vậy. Lãnh Dã lại gắp một miếng cá.

Tô Thu Vân ngồi xuống, "Nhóc Lãnh, hôm nay cá ngon không?"

Bạn nhỏ Lãnh: "Rất ngon ạ."

Lãnh Minh Vũ ngồi một bên không nói câu nào nhưng trên mặt có mấy phần hài lòng.

Ăn xong Ngô Xán Dương tranh phần rửa bát, Lãnh Dã đứng đần người ở cửa phòng bếp rồi bị Tô Thu Vân vỗ vai một cái, "Nhóc Lãnh, ra phòng khách đi."

"Không được," c** nh* giọng nói: "Cậu ấy là khách mà, sao lại để cậu ấy rửa bát?"

"Tôi mặt dày ở nhà cậu, đương nhiên không thể không làm việc gì." Ngô Xán Dương đang rửa chén bèn quay qua cười nhìn hai mẹ con họ.

"Không sao đâu nhóc Lãnh, hai đứa thay nhau làm là được, tối nay con rửa."

"Vâng." Lãnh Dã chỉ có thể ngoan ngoãn bị Tô Thu Vân đẩy ra phòng khách.

Lãnh Minh Vũ đang uống trà: "Con trai, bạn con không tồi đâu."

Cậu nheo mắt, "Câu này con hiểu thế nào đây?"

Tô Thu Vân đứng bên cạnh nhỏ giọng giải thích cho cậu: "Lúc đến đây cậu ấy đưa bố mẹ mấy hộp quà, trà rồi thuốc bổ đều có, đều là đồ tốt có tiếng."

Lãnh Dã kinh ngạc, yên lặng chốc lát rồi nghiêm túc gật đầu, "Cái này con không biết."

Lãnh Minh Vũ đặt ly trà xuống, cười lạnh một tiếng, "Rồi rồi, cũng không cần biết, từ bé đến lớn bố có dám đem con đi chúc Tết lần nào, bảo con chào mà con cũng không chào."

Lãnh Dã: "Con với người ta cũng chẳng quen nhau."

Tô Thu Vân cười tủm tỉm, đi đến dựa vào vai Lãnh Minh Vũ, giảng hòa: "Được rồi, năm nay hai chúng ta đi, không cần lo nhóc Lãnh ở nhà một mình."

Sau đó bà nhìn cậu, "Nhóc Lãnh năm nay ở nhà đến lúc nào?"

"Mùng năm con đi." Lãnh Dã nhìn về phía phòng bếp một cái, "Đã mua vé rồi."

Giọng Lãnh Minh Vũ không vui: "Không có chuyện gì thì sao mà..."

Tô Thu Vân tiếc nuối, "Sao không ở nhà thêm mấy ngày nữa."

Lãnh Minh Vũ ngậm miệng: "..."

Lãnh Dã thấy mình không thể chịu nổi khi nghe bố mẹ nói chuyện, nhịn cười muốn nội thương.

Cũng may là Ngô Xán Dương dọn bếp xong đã ra.

Một lúc lâu sau, Lãnh Dã ngồi phịch trên ghế sô pha, cúi đầu nhìn điện thoại di động, ánh mắt đờ đẫn.
 
Vous Revoir - Snuggle
Chương 4: Chương 4



Mới mười mấy tiếng trôi qua, hình như là Lãnh Minh Vũ bắt chuyện với Ngô Xán Dương trước, ban đầu một già một trẻ còn hơi câu nệ, nhưng bắt đầu nói đến chuyện một điều luật được sửa đổi gần đây, hai người này nói chuyện lưu loát hẳn. Tô Thu Vân ngồi một bên thỉnh thoảng phụ họa vài câu, chủ yếu là vừa nghe vừa mỉm cười.

Lãnh Dã cũng không phải người không biết gì, cậu xem mấy trang mạng xã hội là có thể biết được một hai chuyện. Nội dung cuộc đối thoại trong phòng khách cậu cũng biết ít nhiều, nhưng cậu không hiểu nổi, sao có thể nói từ chuyện pháp luật sang chuyện du lịch rồi sang mấy tin đồn vớ vẩn, rồi lại chuyển sang nói chuyện riêng, rồi lại tán dóc tiếp.

Nhất định là cái kiểu mà, không cần biết các câu chuyện tiếp nối nhau như thế nào, nhưng họ cứ chuyển đề tài mượt mà như vậy, cái này tiếp sau cái kia.

Lúc Lãnh Dã nói chuyện với bạn bè trên mạng cũng có thể như thế, nhưng thực tế thì rất kém. Cậu có cảm giác để Ngô Xán Dương ngồi với Lãnh Minh Vũ trong phòng khách một ngày thì còn nói được nhiều thứ hơn cậu nói với ông trong hai mươi năm qua.

Hai người giỏi giao tiếp ngồi với nhau thật sự quá đáng sợ. Lãnh Dã lướt xem weibo, thấy trong tin nhắn riêng có một đống người giục cậu vẽ manga, vì vậy bèn yên lặng rời phòng khách. Ngô Xán Dương ngẩng đầu nhìn cậu một cái.

Sau khi vẽ hai giờ liền, Lãnh Dã đi ra uống cốc nước. Hai người đàn ông kia vẫn đang nói chuyện trong phòng khách, còn Tô Thu Vân thì có lẽ đã đi làm ở trường mầm non rồi.

Lãnh Dã lười đoán xem có phải hai người này vẫn nói liên tục từ đó tới giờ hay không, nhưng nhìn bố cậu thế kia chắc sẽ nói rất hăng, hy vọng Ngô Xán Dương có thể ứng phó nổi, dù sao cũng là người đã nghỉ hưu, lâu lắm rồi không có ai để nói chuyện cùng như vậy.

Ngô Xán Dương cậu cố gắng lên.

Lãnh Dã đứng bên cạnh máy lọc nước, đột nhiên nghe được một chuyện khiến cậu thấy hơi hứng thú.

"Cũng không lâu, mấy tháng trước mới vừa giải ngũ." Ngô Xán Dương nói.

Lãnh Minh Vũ: "Chú cũng nhận ra là cháu đã từng đi lính, nhập ngũ khi nào thế?"

Ngô Xán Dương suy nghĩ một chút, "Bốn năm trước ạ, hai năm sau khi tốt nghiệp đại học. Chuyên ngành của cháu ở trường đại học có liên quan đến hàng không, lúc đó thật ra thì cháu đi làm ở một công ty hàng không, thấy có tin động viên, điều kiện của cháu cũng phù hợp nên cháu đi luôn."

Lãnh Dã uống một ngụm nước, đầu óc hơi mơ hồ.

Giọng Lãnh Minh Vũ truyền đến, "Thế sao, Lãnh Dã cũng từng định nhập ngũ, hình như năm thứ tư đại học, nhưng mà sau đó nó thấy không thích nữa."

Bố không phải đã từng đi lính à, sao không tự nói trải nghiệm của chính mình đi chứ. Lãnh Dã thấy đầu hơi đau, uống chút nước thôi mà cũng có thể bị cue vào.

Ngô Xán Dương cười nói, "Có thứ mình muốn làm là đủ rồi, không nhất quyết phải chọn con đường đó."

Lãnh Minh Vũ không muốn tiếp tục đề tài này, quay sang nói chuyện khác. Lãnh Dã cầm cốc nước về thư phòng.

Sau khi ăn tối và tắm giặt, hai người già hai người trẻ ở chung với nhau rất hài hòa.

Tầm 9 giờ, Lãnh Minh Vũ và Tô Thu Vân trở về phòng. Đến gần 10 giờ, Lãnh Dã xem lại mấy trang manga đã vẽ vài lần, tắt máy vi tính để chuẩn bị đi ngủ.

Cậu đi vệ sinh cá nhân xong đến phòng ngủ, thấy một mảnh đen nhánh bên trong phòng và bóng cái chăn vẫn rất gọn gàng để trên giường, bèn sửng sốt, đổi hướng đi đến phòng khách, lại thấy một chút ánh sáng.

Ngô Xán Dương vẫn ngồi trên ghế salon, đang xem điện thoại. Hắn còn khoác một chiếc áo vải bông bên ngoài bộ đồ ngủ, có lẽ là do Tô Thu Vân đưa cho.

Nhận ra tiếng bước chân của Lãnh Dã, hắn ngẩng đầu nhìn cậu. Lãnh Dã cũng khoác một chiếc áo bông, ôm cánh tay dựa vào tường, "Cậu định lúc nào thì ngủ?"

Ngô Xán Dương đứng lên, "Cậu muốn ngủ sao? Tôi định chờ cậu."

"Chờ tôi làm gì, sợ nửa đêm bị tôi đánh thức à?" Lãnh Dã không hiểu, "Phiền cậu rồi, tôi luôn có thể sẽ thức đêm."

Ngô Xán Dương tắt đèn phòng khách, mở đèn hành lang lên, nghe vậy cười, "Không phải. Chẳng phải đây là lần đầu tôi ngủ ở nhà cậu sao, ngủ trước chủ nhà thì có lỗi quá."

Lãnh Dã cười đi về phòng, "Có lỗi gì chứ, muốn ngủ thì ngủ, nhà tôi cũng chỉ có mỗi bố tôi là theo nếp cũ, tôi thì cũng tùy thôi."

Ngô Xán Dương: "Được, vậy sau này tôi cũng tùy vậy, chỗ nào không ổn thì cậu nói tôi biết."

Lãnh Dã đi vào phòng, mở đèn, đến tủ quần áo lục lọi một chút, tìm được một ruột gối và vỏ gối, ngồi lên giường lồng ruột vào vỏ. Cậu vừa lồng vừa ngảng đầu, thấy Ngô Xán Dương đứng bên cạnh giường, đang xem tấm áp phích cậu dán trên tường.

Đó là một bức tranh do cậu vẽ, bị cậu in ra treo trên tường, làm kỷ niệm.

Ngô Xán Dương quay đầu, hai người nhìn nhau giây lát.

Lãnh Dã cúi đầu tiếp tục lồng gối, "Hồi trước, hình như là năm nhất cao trung, không có việc gì để làm nên dán đầy áp phích lên tường, ngay cả trên cửa bên cũng dán."

Ngô Xán Dương nghe lời này, nhìn kỹ bức tường một chút, quả nhiên thấy một chút vết cao su năm xưa.

"Sau đó không biết là lúc nào, tôi xé hết chúng đi." Lãnh Dã chỉnh lại ruột gối, "Lúc dán lên cũng không có lý do gì, chỉ đột nhiên muốn dán, mà cũng đột nhiên muốn xé."

"Thật nhàm chán nhỉ."

Ngô Xán Dương ngồi xuống chân giường, "Không. Tường trống nhìn lâu sẽ thấy chán, mà tường tràn đầy thứ để nhìn lâu rồi cũng sẽ chán, phải thay đổi là rất bình thường."

Lãnh Dã ngừng tay một lát, khẽ cười, "Cũng có lý."

Ngô Xán Dương ngẩng đầu nhìn tờ áp phích duy nhất còn sót lại, "Sao tờ này lại may mắn tránh khỏi đại nạn thế?"

"Không thể nói là may mắn tránh khỏi đại nạn được." Lãnh Dã thả cái gối lên đầu giường, "Sau khi xé xong, đến mấy năm liền, trên tường phòng tôi đều không có gì, tờ này mới được dán lên..."

Cậu nhìn tờ áp phích, đây là tác phẩm tốt nhất của cậu mấy năm trước, bây giờ ở trong mắt cậu lại có rất nhiều vấn đề, khắp nơi đều là bóng dáng tuổi trẻ.

Lãnh Dã cúi đầu xoa xoa cổ, "Cứ coi như là một minh chứng đi, chứng minh tôi có khả năng độc lập."

Ngô Xán Dương nhìn cậu một hồi, đứng dậy đi tới đầu giường. Lãnh Dã nhìn hắn ngồi quỳ trên đệm, mở chăn ra. Không hổ là lính mới giải ngũ, cách một lớp quần áo rộng thùng thình, cậu vẫn có thể thấy thân thể săn chắc của hắn ẩn hiện. Cậu ước chừng tỷ lệ cơ thể của hắn, cảm thấy đây thật là thân thể lý tưởng mà trong sách giáo khoa mỹ thuật nhắc đến.

Sau khi tắt đèn, hai người gối riêng gối, đắp riêng chăn, nước sông không phạm nước giếng.

Lãnh Dã ngáp một cái, nằm nghiêng đưa lưng về phía Ngô Xán Dương. Qua một lúc, cậu lên tiếng: "Có chuyện này muốn hỏi cậu."

Ngô Xán Dương rất bình tĩnh: "Cậu hỏi đi."

Lãnh Dã nhắm hai mắt, suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Lúc nãy ăn cơm, tôi thấy màn hình khóa của cậu, con mèo kia hình như không phải ảnh trên mạng."

Lát sau Ngô Xán Dương mới đáp: "Là mèo tôi nuôi, ảnh màn hình khóa được chụp lúc nó một tuổi."

"Cậu nuôi sao...Mèo Anh lông ngắn, mặt còn rất tròn, rất đẹp." Lãnh Dã lại ngáp một cái, tronngg đầu nghĩ bây giờ ngáp là không ổn, ngoài miệng thì tiếp tục hỏi: "Cậu ở đây mấy ngày nay thì nó ở đâu?"

Ngô Xán Dương lại lát sau mới trả lời: "Một mình...ở nhà."

Lãnh Dã hơi nhíu mày, quay người qua nhìn hắn, "Nó mấy tuổi rồi?"
 
Vous Revoir - Snuggle
Chương 5: Chương 5



Ngô Xán Dương nằm nghiêng người về phía Lãnh Dã, không ngờ tới phản ứng này của cậu, dừng một chút mới lên tiếng: "Lúc tôi nhận nó về, nó còn chưa đủ tháng, bây giờ thì, hai tháng nữa là tròn sáu tuổi."

Lãnh Dã: "Nó ở nhà một mình ư? Là đực hay cái?"

Ngô Xán Dương: "Đực, sao vậy..."

Lãnh Dã trở mình, tỉnh táo suy nghĩ chốc lát, "Nó không quen môi trường mới sao?"

Ngô Xán Dương: "Tạm được, mèo có khả năng thích ứng mạnh mà."

Lãnh Dã: "..."

Đáng ghét, vậy sao cậu không mang nó tới đây, bố mẹ tôi cũng không ghét chó mèo, mấy năm rồi tôi chưa được sờ mèo đâu.

Lãnh Dã là một tên cực kì thích mèo, nhất là mèo Anh lông ngắn. Ngô Xán Dương cẩn thận lên tiếng: "Có lẽ tôi nên mang nó tới..."

Lãnh Dã: "...Mèo của cậu tên là gì?"

Ngô Xán Dương: "Nhóc Xám Xám."

Không khí yên tĩnh trong giây lát.

Lãnh Dã cười đến run cả người. Ngô Xán Dương cũng không nhịn được mà cười theo, "Cậu cười gì chứ?"

"Cái quái gì vậy," Lãnh Dã lau nước mắt, "Cũng không thể vì toàn thân nó màu xám mà gọi nó là Xám này Xám nọ chứ, Xám Xám cũng vậy... Còn cái gì mà Nhóc Xám Xám, nó cũng không tình nguyện đâu nhỉ."

Ngô Xán Dương: "Khụ, lúc tôi nhặt nó về, người nó nhỏ xíu, toàn thân xám xịt, bèn gọi như vậy."

"Được rồi đi ngủ," Lãnh Dã ho khan một cái, đè tiếng cười của mình xuống, "Có cơ hội thì cho tôi xem ảnh của nó chút."

Ngô Xán Dương: "Được."

*

Sáng sớm hôm sau, Lãnh Dã tỉnh lại, mở mắt nhìn về phía rèm cửa sổ ngẩn người một lúc, giơ tay sờ điện thoại, đã hơn bảy giờ.

Có vẻ như đến lúc rời giường rồi.

Lãnh Dã chống người dậy, vươn vai một cái rồi ngồi ngốc trên giường nửa ngày. Cậu cảm thấy mình hình như đã quên mất chuyện gì đó, dường như chuyện đó tương đối quan trọng.

"Cậu đang ngẩn người đấy à?"

Lãnh Dã cứng đờ, nghiêng đầu qua bên cạnh thì thấy Ngô Xán Dương đang chống tay lên thái dương. Cậu xoa trán, "Có lẽ", rồi vén chăn xuống giường, để nguyên quần áo ngủ ra khỏi phòng đi rửa mặt.

Hai, ba ngày kế tiếp, vì Ngô Xán Dương là một người rất lễ phép, ở nhà Lãnh Dã mà không gây chuyện phiền phức gì, bốn người cùng nhau chuẩn bị đón tết. Ngược lại thì Lãnh Dã bị bố mình quở trách vì lười biếng.

Lãnh Minh Vũ đã nghỉ hưu nhưng cũng không ở nhà cả ngày, thỉnh thoảng ông sẽ ra ngoài tản bộ cả buổi. Công việc ở trường mầm non của Tô Thu Vân cũng tương đối ít, đôi khi bà không cần đi làm thì sẽ đi dạo với chồng. Lãnh Dã thì ngồi trong thư phòng, nếu không phải lên mạng thì cũng là vẽ hoặc xem phim. Còn Ngô Xán Dương thì ở phòng khách, làm gì thì cậu không biết, có lúc cậu ra ngoài uống nước thì sẽ thấy hắn đang nhìn laptop.

Ngày cuối cùng của năm cũ, mới năm giờ sáng Lãnh Dã và Ngô Xán Dương đã bị hai người lớn tuổi giục ăn cơm. Đây là tập tục nhà họ Lãnh, Ngô Xán Dương dường như không thích ứng được, lúc bị gọi dậy thì bối rối hồi lâu, nhưng vẫn ngoan ngoãn rời giường. Tô Thu Vân nhận ra rằng ở nhà họ Ngô không có cái nếp này bèn lên tiếng bảo hắn có thể ngủ tiếp.

Lãnh Dã cũng chưa tỉnh hẳn, lấy quần áo treo trong tủ ra bắt đầu thay, không hề chú ý đến mẹ và Ngô Xán Dương ở phía sau. Ngô Xán Dương ho khan một tiếng, nói "Không sao" với Tô Thu Vân rồi cũng dậy ăn.

Chờ Lãnh Dã thay quần dài xong, Tô Thu Vân đã đi rồi. Ngô Xán Dương đi tới bên cạnh cậu, không nhịn được mà nhắc: "Cậu mặc quần ngược rồi."

"Hả?" Lãnh Dã vén áo lên kiểm tra, quả nhiên bị ngược thật, cậu khom lưng cởi

quần ra và nói: "Cảm ơn cậu."

Ngô Xán Dương đi ra ngoài, có lẽ là đi rửa mặt trước.

Ăn cơm xong, Lãnh Dã có chút uể oải, hơi muốn đi ngủ tiếp, nhưng lúc đến cửa phòng, thấy chăn gối được Ngô Xán Dương xếp gọn gàng, cậu đành chán chường đi đến thư phòng, mở laptop. Cùng bạn mạng nói chuyện phiếm một hồi, cậu cũng thấy tỉnh táo hơn nhiều. Cậu còn nói cả chuyện bạng học cũ đến nhà mình ăn Tết.

【stupidmonkey】Chắc là bạn cũ của cậu thích thầm cậu rồi!

Trên đầu Lãnh Dã hiện đầy dấu chấm hỏi, cậu tự mình kiểm tra lại, hành vi của Ngô Xán Dương không hề có chút mờ ám, cũng không hề thêm mắm dặm muối gì cả.

【Cold】Không có đâu, sao cậu lại thấy vậy?

【fff】Chính cậu nói mà, lúc đi học các cậu không quen nhau.

【fff】Tính cách cậu ta thế nào?

【Cold】Rất sáng sủa.

【fff】Vậy hẳn là có quan hệ rất tốt với mọi người nhỉ?

【Cold】Đúng là thế.

【jokerrrr】Cậu ta không ở nhà người khác, hết lần này đến lần khác tìm cậu.

Đôi tay đặt trên bàn phím của cậu dừng lại một chút, cảm thấy rất có lý.

【Cold】Thích thầm sao được, đều là nam.

【stupidmonkey】Càng không bình thường.jpg

【Cold】Đừng có đoán mò nữa, cậu ấy có bạn gái.

【fff】Có bạn gái mà ở cùng bạn gái, càng có vấn đề.

【Cold】Mới chia tay rồi...

【jokerrrr】Cậu biết rõ thế.

【Cold】Cậu ấy từng nói trên mạng, bạn cũ cũng có thể biết được.

【fff】Cậu cũng không biết vì sao cậu ta tìm cậu ư?

【Cold】Có thể là bạn cậu ấy không tiện chăng?

【Cold】Lúc đi học tính tôi trầm thật nhưng mà cũng khá ôn hòa, cho nên cậu ấy mới nhờ tôi.

【stupidmonkey】Rồi rồi, nói có sách mách có chứng đấy.

【stupidmonkey】Không nói chuyện vì sao cậu ta ở nhờ nhà cậu nữa, nói một chút ấn tượng của cậu với cậu ta đi.

【jokerrrr】Nói chút đi, trừ sáng sủa ra, cậu ta còn có điểm nào gây ấn tượng với cậu nữa?

【Cold】Ừm, đẹp trai, hòa đồng, thích cười.

【fff】Nè nè, joker, cậu thấy sao hả?

【jokerrrr】Hồi còn đi học có chuyện gì đặc biệt nổi bật không?

【Cold】Không nhiều, tôi cũng quên rồi

【Cold】Nhưng mà tôi từng tiếp xúc với bạn gái của cậu ấy.

【Ôn tiên sinh】? (nâng bắp rang bơ.)

Lãnh Dã bắt đầu nhớ lại.

Khi đó cậu học đại học năm hai, một hôm Ngô Xán Dương đột nhiên gọi cho cậu. Hóa ra là bạn gái của hắn đi du lịch gặp chút vấn đề, mà hắn có việc ở trường, không thể lập tức chạy đến với cô ấy. Vừa vặn hắn biết Lãnh Dã học đại học kế bên, cho nên nhờ cậu giúp bạn gái của mình một chút.

Chiều hôm đó Lãnh Dã không có tiết, cậu ra khỏi trường, theo định vị đến gặp người ta.

Bạn gái của Ngô Xán Dương là một nữ sinh tóc dài, vóc người tương đối nhỏ, là một cô gái rất đáng yêu. Sau khi xác nhận thân phận của Lãnh Dã, cô thấy yên tâm hơn hẳn, nói cho cậu biết khó khăn của mình. Cậu giúp cô giải quyết mọi thứ, sau đó thông báo với Ngô Xán Dương rồi trở về trường.

Ngô Xán Dương nói cảm ơn với cậu, còn muốn mời cậu đi ăn cơm.

Lãnh Dã nhớ lại chuyện này thì cảm thấy có chút buồn cười. Cậu không biết tên bạn gái của cậu ấy, cô nàng cũng không tự mình giới thiệu, thật đúng là bèo nước gặp nhau.

【jokerrrr】Cậu đúng là người tốt, không nói hai lời chạy đi giúp ngay.

【Cold】Dù sao tôi cũng rảnh.

【Cold】Một cô gái đi một mình ngoài đường gặp chuyện, đương nhiên là tôi không thể ngồi yên.

【fff】Vậy sau đó hai cậu có đi ăn cơm không?

【Cold】Không đến mức đấy, khách khí thôi mà, chuyện nhỏ như thế còn phải mời cơm?

【fff】Lãnh gia này, cậu mâu thuẫn quá đấy.

【jokerrrr】Trên còn nói để một cô gái đi một mình là không được, dưới thì bảo là chuyện nhỏ, làm tôi cười gần chết!

【Cold】...

【stupidmonkey】Người bạn kia của cậu không nói nguyên nhân chia tay cho cậu sao?

【Cold】Không.

Lúc nãy Lãnh Dã nghe bên ngoài thư phòng có tiếng bước chân đang đến gần, cậu bình tĩnh nhấn Alt+F4, tắt tab trò chuyện đi.
 
Vous Revoir - Snuggle
Chương 6: Chương 6



"Lãnh Dã?" Ngô Xán Dương gõ cửa thư phòng.

Lãnh Dã đứng dậy khỏi ghế, "Chuyện gì thế?"

Ngô Xán Dương tựa vào cạnh cửa, "Tivi nhà cậu không có tín hiệu... Tối hôm qua chú dì vẫn còn xem được bình thường."

Lãnh Dã đi ra ngoài, "Cậu bật lại chưa?"

"Cũng vài lần rồi, vẫn không bắt được tín hiệu."

Lãnh Dã suy nghĩ một chút nguyên nhân của sự cố, đi đến phòng khách kiểm tra dây nguồn cắm trên tường, rồi ngồi xuống xem xét hộp kỹ thuật, cắm lại dây phía sau cái hộp. Màn hình hiển thị không tín hiệu nháy mắt biến mất, tivi bắt đầu kết nối lại các kênh. Cậu vẫn ngồi quỳ dưới đất, ngẩng đầu nhìn người kia.

Ngô Xán Dương quay đầu nhìn nơi khác, giọng có chút lúng túng: "Tôi quên không kiểm tra cái này."

Lãnh Dã thấy hơi buồn cười, đứng lên nhìn cái ghế sa lông, "Bố mẹ tôi ra ngoài sao?"

"Ừ, chú dì bảo là đồ ăn trong nhà có vẻ thiếu, đi siêu thị rồi."

Lãnh Dã quay người, đi về thư phòng. Ngô Xán Dương nhìn theo bóng cậu.

Tô Thu Vân vẫn vậy, chỉ cần Lãnh Dã về nhà ăn Tết là sẽ mua một đống đồ ăn vặt, rồi lúc nào cậu đi thì sẽ bắt cậu mang theo hết. Năm nay khác rồi, Ngô Xán Dương có thể cầm giúp cậu một ít.

Không, có lẽ Tô Thu Vân sẽ mua gấp đôi.

Ba ngày đầu năm rất nhanh đã trôi qua, chiều mùng ba Ngô Xán Dương thu dọn đồ đạc xong, mang theo túi đồ lớn được Tô Thu Vân nhét cho, ngượng ngùng nói lời tạm biệt. Sáng mùng năm, Lãnh Dã cũng xách theo một túi đồ ăn to, rời khỏi nhà.

*

Khoảng một tháng sau, gần đến ngày Quốc tế Phụ nữ, Lãnh Dã nhận được tin nhắn Wechat của Ngô Xán Dương, mở ra thì thấy mấy tấm ảnh, là một chú mèo lông xám tro bóng mượt. Cậu rất vui vẻ, nhìn ngắm một lúc lâu rồi gõ chữ, khen.

【Cold】Màu mắt đẹp thật đấy!
【Cold】Mèo này cậu nuôi tốt ghê, không gầy quá mà cũng không bị béo.
【Cold】Dáng ngồi bên cửa sổ trông như đại gia vậy đó!
【Ngô Xán Dương】Cậu đang làm việc ở đâu thế?

Lãnh Dã do dự một chút rồi gửi vị trí của mình sang cho hắn.

【Ngô Xán Dương】Ở thành phố bên cạnh chỗ tôi này.
【Cold】Cậu ở đâu?

Ngô Xán Dương gửi sang một cái tên, Lãnh Dã đi nhìn bản đồ một chút, đúng là ở kế bên thật, đi tàu một giờ là tới.

【Cold】Không tệ, có nhiều đồ ăn ngon.
【Ngô Xán Dương】Nước mình nhiều tỉnh, mỗi tỉnh lại có rất nhiều đặc sản...
【Cold】Đúng thế.

Lãnh Dã cứ tưởng rằng đến đây là cuộc trò chuyện giữa họ sẽ kết thúc, nào ngờ Ngô Xán Dương gọi điện cho cậu.

"Có chuyện gì mà không thể nói trên Wechat vậy?

Ngô Xán Dương: "Nghĩ đi nghĩ lại thì gọi điện thoại vẫn trực tiếp hơn..."

Lãnh Dã không lên tiếng, chờ hắn nói tiếp.

"Nếu như chúng ta ở gần nhau như thế, cậu có rảnh thì sang nhà tôi xem mèo được không?"

Hắn dừng lại một chút rồi tiếp, "Nó còn có thể nhào lộn."

Lãnh Dã mặt không biểu tình, bưng ly nước lên uống một ngụm.

Ngô Xán Dương: "Không thì qua chơi với tôi cũng được..."

Ngô Xán Dương: "Không có tiếng nhỉ?"

Lãnh Dã: "Ừm."

Ngô Xán Dương: "..."

Lãnh Dã lại uống một ngụm nước, khó khăn lắm mới thoát khỏi cảm giác kinh ngạc khi nghe mấy chữ "nhào lộn" kia, nghĩ một chút rồi lựa lời nói với hắn: "Tôi cảm thấy, cậu cũng không đến nỗi không biết cái câu "Có muốn sang nhà tôi xem mèo, nó có thể nhào lộn" xuất phát từ ý gì chứ?"

Câu này ban đầu là người nam nói với người mình muốn theo đuổi, xem mèo chỉ là thứ yếu, chủ yếu là mời người ta đến nhà làm khách, tiến thêm một bước trong mối quan hệ hai người. Thật ra mèo chỉ là cái cớ. Đây cũng là một câu trend trên mạng từ lâu rồi.

Ngô Xán Dương: "Biết." Xem ra hắn cũng không cố ý, có khi là chỉ đơn thuần muốn mời cậu sang xem mèo của hắn thôi.

"Ừm được, mèo của cậu đẹp lắm, tôi cũng muốn sang sờ thử một chút." Lãnh Dã bắt đầu lật lịch ngày, "Hôm nào tôi sang thì được?"

Ngô Xán Dương: "A, cái này chủ yếu xem lịch cậu thế nào."

Lãnh Dã: "Công việc của tôi rất tự do, chỉ cần có điện thoại, laptop và họa cụ là được, cậu nói lịch của cậu đi."

Ngô Xán Dương rất nhanh báo lại cho cậu một ngày, rồi lại nói: "Nếu cậu muốn thì cậu ở lại mấy ngày cũng được."

Cái tên này, không phải lúc ăn Tết ở nhà mình mấy ngày sao, này cũng muốn trả lại hả?

Lãnh Dã nhếch mép, "Rồi, ở một đêm được chứ?"

Ngô Xán Dương: "Được, trong nhà chỉ có mình tôi."

Lãnh Dã: "Đến thì tôi gọi cho cậu."

*

Hai ngày trước khi đến nhà Ngô Xán Dương, Lãnh Dã nói chuyện với mấy bạn học cũ có quan hệ tương đối tốt, bất ngờ biết được một chuyện.

【quách tố】Nhắc tới người trong lớp mình, Ngô Xán Dương chắc sắp kết hôn rồi nhỉ? Cũng mấy năm rồi.
【quách tố】Không đúng, hình như là đã lãnh chứng rồi, chỉ là không tổ chức lễ cưới thôi.
【Cold】 ...? Không phải cậu ấy chia tay rồi sao
【quách tố】Chuyện khi nào thế?
【Cold】 Không phải năm ngoái sao? Cậu ấy có nói trên vòng bạn bè mà.
【quách tố】Không có ấn tượng gì cả, tôi đi xem lại chút.

Một lát sau.

【quách tố】Không có, có thấy cậu ấy nói gì đâu.
【quách tố】Hay là cậu nhìn nhầm rồi?

Lãnh Dã buồn bực, không nhịn được mà đi hoài nghi trí nhớ của mình, bèn dạo trang cá nhân của Ngô Xán Dương. Mấy chữ "Chia tay" vẫn còn đó, thời gian là cuối năm ngoái, không có bất kì một like hay comment nào. Cậu suy tư mấy giây, rồi mắt mở lớn.

【quách tố】Sao rồi, có phải cậu nhìn nhầm không?
【Cold】A, đúng vậy.
【quách tố】Không sao đâu.

Không, rất sao đấy. Lãnh Dã mở nhóm chat của mấy người bạn mạng.

【Cold】Các anh em, bạn học cũ chỉ cho mình mình thấy tin cậu ta chia tay là có ý gì?
【Hắc bạo thiên long】?

Nhóm chat đang rôm rả, lời này của Lãnh Dã vừa phát ra, mọi người lập tức lặng ngắt như tờ.

【stupidmonkey】Còn ý gì nữa, có ý thích chứ sao?
【fff】Lãnh gia, lâu rồi mới thấy cậu đấy!
【fff】Hay là người bạn học cũ kia của cậu? Hôm giao thừa đang nói chuyện thì cậu chạy đâu vậy?
【Cold】Rốt cuộc là cậu ấy có chuyện gì chứ?
【jokerrrr】Cậu ta cũng đến gặp bố mẹ cậu rồi... Còn có thể thế nào?
【jokerrrr】Cậu có thể qua nhà cậu ta.
【Cold】Ừm, tôi chỉ cảm thấy hứng thú với mèo của cậu ta thôi.
【stupidmonkey】Này, không phải cậu định "Nhìn xem mèo nhà cậu có lộn nhào được không?" đấy chứ? Đáng đời đồ FA nhà cậu!
【fff】Không cần cứng nhắc vậy đâu.
【Cold】Hầu ca không hổ là người cao tuổi, biết được cái trend này.
【fff】Mèo vô tội.
【stupidmonkey】Lăn cho tôi!
【Cold】Ngày mốt tôi tới nhà cậu ấy, xem xem có phải mèo lộn nhào được không.
【Cold】Nhưng hôm nay tôi mới biết cậu ấy chỉ giới hạn cho tôi xem, liệu có người nào khác cũng biết không?
【fff】Mấu chốt là ở đấy.
【justice】Muốn gặp được đối thủ hả?
【jokerrrr】Tất cả mọi người đều không thấy, chỉ mình tôi thấy!
【Cold】Ừ.
【stupidmonkey】Còn nói gì nữa, lúc nào uống rượu mừng thì gửi địa chỉ cho tôi!
【Cold】Biết thế.
 
Vous Revoir - Snuggle
Chương 7: Chương 7



Nói chuyện với đám bạn mạng hồi lâu, Lãnh Dã đã không còn khẩn trương nữa, nhưng khi đặt điện thoại xuống, đầu óc cậu lại trống rỗng. Âm thanh tin nhắn vang lên, có người nhắn tin riêng cho cậu.

【stupidmonkey】Cậu nghĩ thế nào? Cậu thấy cậu ta thế nào?

【Cold】...

Lãnh Dã ngồi phịch trên ghế nhắm mắt một lúc, rồi mở mắt ra gõ chữ.

【Cold】Không biết, tôi đã sớm buông xuống rồi.

Hầu ca không trả lời cậu.

*

Hồi học cao trung, khi cậu chuyển tới ngồi cạnh Ngô Xán Dương, hắn ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ. Một lần nghỉ trưa, Lãnh Dã tỉnh ngủ, quay đầu nhìn sang bên cạnh. Ngô Xán Dương không ngủ, chống tay lên cằm nhìn ra cửa sổ ngẩn người, cảm nhận được tầm mắt của cậu bèn quay lại. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mặt trời ngoài cửa sổ tà tà chiếu vào mắt hắn, khiến tròng mắt đen lóe lên ánh sáng. Ánh nắng cũng chiếu cả vào mắt Lãnh Dã, có chút ảnh hưởng đến tầm nhìn của cậu, nhưng cậu vẫn nhìn thấy hình bóng của hắn một cách rõ ràng.

Đôi mắt màu đen rất sâu bị chút ánh sáng làm cho trở nên trong suốt, giống như ánh mắt của con mèo Anh lông ngắn mà bây giờ Ngô Xán Dương nuôi, mang theo sắc vàng, tròng mắt rõ ràng, cứ như trong hốc mắt là một quả cầu thủy tinh, hoặc là một viên kẹo trong suốt vị trà chanh vậy.

Lãnh Dã đã không còn nhớ lúc đó họ nói gì với nhau, nhưng ánh mắt ấy, cậu vẫn khắc trong lòng.

Bên ngoài cửa sổ đoàn tàu không thể thấy rõ phong cảnh, Lãnh Dã ngồi ngây ra ở chỗ mình, đột nhiên ý thức được rằng mình đang thấy khổ sở. Cậu không biết cái gì là thích, cậu cũng không khiến cho người khác chú ý đến mình. Cũng không muốn thích ai, cũng không muốn hiểu ai, khi đó quá cô độc, cậu nhìn thấy người có tính cách trái ngược với mình thì không tự chủ được, bị hắn hấp dẫn sự chú ý, không nhịn được mà cũng muốn mình có thói quen mỉm cười một chút.

Nhưng cậu thích Ngô Xán Dương, cái này cậu không phủ nhận.

Trong lòng Lãnh Dã càng thêm loạn, không có cách bình tĩnh được.

Cậu không muốn đoán mò xem Ngô Xán Dương có thích cậu không, đối với việc hai người nam có thể bên nhau lâu dài hay không, cậu vẫn luôn giữ thái độ bi quan. Ở phương diện này cậu không được tiếp cận đầy đủ, chỉ nhớ mỗi một câu chuyện nam nam làm câu rung động.

Không phải mấy thứ dâm tục gì, mà là quá mức bi thảm.

Đó là một câu chuyện về giáo bá và học bá. Một hôm giáo bá cùng bọn đàn em tụ tập, đột nhiên thấy họ cảm khái, giáo bá ló đầu vào xem thì thấy hai người con trai đang dây dưa với nhau. Một đám choai choai, chỉ dám len lén trốn người nhà ra ngoài xem AV nam nữ, tự nhiên thấy GV, lòng hiếu kỳ thúc đẩy bọn họ vừa xem vừa thấy lạ lẫm. Giáo bá ngoài miệng thì không chấp nhận, nhưng trong đầu lại liên tưởng đến học bá, tự ghép mặt mình với mặt học bá vào phim. Sau đó giáo bá mượn cớ nói khó chịu với học bá, kêu bọn đàn em nhốt học bá vào một căn phòng nhỏ, khóa cửa, rồi hắn tự mình làm những chuyện trên phim với học bá.

Nếu như câu chuyện này chỉ có thế thì sẽ thành một thảm kịch vườn trường lăng nhục giam cầm, nhưng thực ra học bá cũng có ý với giáo bá. Giáo bá thấy học bá đẹp mắt ưa nhìn, an tĩnh trầm ổn, học bá lại cảm thấy giáo bá đẹp trai, dương quang chói lọi.

Nhưng mà câu chuyện này xảy ra trong bối cảnh xã hội vẫn chưa chấp nhận người đồng tính. Sau lần trẻ tuổi không hiểu chuyện dây dưa, đau đớn khắc sâu, giáo bá hối hận vì lần đó của mình, đối đãi với học bá càng cẩn thận hơn, không gần gũi học bá nữa. Học bá dù bận học nhưng vẫn để ý đến thái độ của giáo bá, cảm thấy giáo bá muốn xa cách mình, có lẽ là chê bai mình. Lên năm cuối cao trung, giáo bá hoàn lương, thi đậu vào một trường đại học không tồi.

Rất lâu sau, học bá trở về trường cao trung, sau khi đi dạo sân trường bèn đi tản bộ men theo đường ray tàu hỏa, vừa đi vừa rút ra một con dao. Ráng chiều đỏ tươi nhuộm máu.

Sau khi giáo bá biết tin học bá qua đời, trước mặt người ngoài thì không có phản ứng gì, sau đó trở về nhà mình, lấy bằng tốt nghiệp ra nhìn hồi lâu trong ánh sáng mờ, rồi đóng hết mọi cửa, đến phòng bếp vặn cho khí ga ra ngoài.

Mịa.

Lúc ấy Lãnh Dã nhìn một nồi máu chó, cảm thấy hơi khiếp sợ và nghi ngờ. Nhất là, cậu thấy chủ tus nói chuyện đó là thật, học bá mất vào đầu mùa đông, khi giáo bá rời đi cũng là một ngày tuyết rơi.

Cậu lúc ấy mới bao lớn, năm hai cao trung, mười sáu mười bảy tuổi, hầu hết thời gian dành vào việc học hành thì cũng chỉ chơi game, đọc một chút mấy quyển truyện Long Ngạo Thiên, thỉnh thoảng đọc truyện thanh xuân vườn trường, bất ngờ tiếp xúc với một câu chuyện khiêu chiến tam quan như vậy, cậu phải mất mấy ngày mới hồi phục được.

Mặc dù bây giờ cũng không cảm thấy có cái gì đáng phải băn khoăn, nhưng loại tình tiết cẩu huyết này bất kể lúc nào cũng có thể có, chỉ có thể nói rằng sức chịu đựng của cậu đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Cậu vừa nhớ lại vừa tìm đến tiểu khu của Ngô Xán Dương, dựa theo địa chỉ tìm được nhà hắn, nhập mật mã mà hắn cho, thuận lợi vào cửa.

Hơn hai giờ chiều, Ngô Xán Dương vẫn còn đi làm, căn nhà rất yên lặng. Lãnh Dã quan sát một chút cách bài trí của ngôi nhà, nhìn tủ giày ở huyền quan, không tìm dép lê nữa mà cởi giày ra rồi đi cả tất vào nhà, sau đó rón rén tới phòng khách, nhìn cái giá leo cho mèo lắp ở bên tường ngẩn người một lúc, lại đi nhìn ghế sa lông. Chiếc ghế màu sắc đơn giản, rất sạch sẽ, không nhìn thấy mấy cái lông mèo.
Lãnh Dã cảm thấy kính nể.

Cậu nhìn ổ mèo trong phòng khách, không tìm thấy chú mèo đâu, rất buồn bực, đi ra hành lang do dự một hồi, bỗng nhiên nghe thấy từ trong căn phòng phía trước bên phải truyền ra tiếng vang.

Ngô Xán Dương không ở nhà, chỉ có thể là tiếng động do mèo tạo ra, hoặc là có kẻ gian vào nhà. Lãnh Dã đi theo tiếng động đến căn phòng, đẩy cánh cửa khép hờ ra nhìn một cái, phát hiện ra đây là phòng ngủ của Ngô Xán Dương. Lúc này, trong tủ quần áo lại truyền ra mấy tiếng lục cụ, cậu đứng trước cửa tủ, đưa tay đẩy cánh tủ ra một chút. Đập vào mắt là mấy chồng quần áo nam rất chỉnh tề, chưa nhìn thấy đầu sỏ tạo ra âm thanh đâu. Đang lúc cậu muốn mở rộng cửa hơn, một cái bóng màu xám tro đột nhiên từ trong tủ treo quần áo nhào ra, trực tiếp vọt vào ngực cậu.

Lãnh Dã bị hù suýt thì kêu lên, tay cậu tiếp được một vật thể xù lông ấm áp, nhất thời vừa thấy sợ vừa buồn cười.

Cậu bị cái nhào này làm cho ngồi lên mép giường của Ngô Xán Dương, đệm giường và sinh vật trong ngực đều vô cùng mềm mại. Con mèo cả người xám tro vùi đầu trước ngực cậu, cọ một cái rồi ngửi một cái, sau đó nó dựng cả đuôi lên. Lãnh Dã cúi đầu đối mặt với con ngươi to tròn màu vàng chốc lát, mèo xám giãy giụa nhảy từ trên người cậu xuống, lui về phía sau mấy bước, chăm chú nhìn cậu, đuôi vẫn dựng thẳng lên trời.

Đúng là cái nết không lẫn đi đâu được của bọn mèo.

Lãnh Dã dở khóc dở cười ngồi xổm xuống, định nói chuyện: "Mày có khỏe không?"

Mèo xám nhìn hắn một lúc, xoay người vẫy đuôi đi ra khỏi phòng ngủ.

Lãnh Dã bị nó lờ đi: "..."
 
Vous Revoir - Snuggle
Chương 8: Chương 8



Lúc Ngô Xán Dương về nhà là đã hơn năm giờ, hắn mở cửa, khom người đổi giày, vừa kéo cà vạt vừa nhìn phong khách, khi nhìn thấy người trên sa lông thì dừng tay lại. Lãnh Dã ngồi xếp bằng trên ghế, ôm ipad vẽ cái gì đó, con mèo xám tro nằm trên đùi cậu, nhắm mắt lim dim.

"Cậu về rồi." Lãnh Dã ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.

Ngô Xán Dương tiến lại gần, "Hai người các cậu ở chung cũng hài hòa nhỉ."

"Mới đầu không thèm để ý đến tôi đâu, về sau nhảy lên chân tôi nằm." Lãnh Dã lấy cái đuôi bút cảm ứng khỏi miệng mèo, "Nó giữ cái tư thế này cũng hơn một tiếng đồng hồ rồi. Đúng là một tổ tông."

Ngô Xán Dương cười ra tiếng, "Chân cậu không tê à?"

"Tê, nhưng tôi luôn có kiên nhẫn với đám mèo." Lãnh Dã sờ tai mèo, "Cậu ăn tối chưa?"

"Chưa." Ngô Xán Dương nhìn con mèo một chút, "Bình thường cậu giải quyết thế nào?"

Lãnh Dã đứng lên, "A... Cơm tối sao, có thể không ăn thì sẽ không ăn, ra ngoài ăn rất phiền, cũng không biết ăn gì."

Ngô Xán Dương: "... Cậu không nấu cơm sao?"

"Phòng bếp trong nhà để trưng bày thôi," Lãnh Dã lại ngồi xuống vẽ tiếp, "Có lúc thấy người ta ăn thì tôi cũng thèm, cũng sẽ học để làm một chút, nhưng không có thói quen nấu cơm."

"Cậu có kiêng ăn cái gì không?" Ngô Xán Dương đứng dậy cởi áo khoác, "Tôi nấu cơm cũng tạm được."

Lãnh Dã mờ mịt ngẩng đầu, "Để tôi giúp cậu đi."

Ngô Xán Dương vừa cúi xuống liền nhìn thấy cậu đi tất trên sàn nhà, híp mắt lại, "Ngồi đó, tôi lấy cho cậu đôi dép."

*

"Cậu thái đồ ăn thuần thục ghê." Ngô Xán Dương một bên xào thức ăn, một bên nhìn sang chỗ Lãnh Dã.

Lãnh Dã cụp mắt thái cà rốt, "Tôi xem video nấu ăn trên mạng rất nhiều, học được từ đó."

Hai người phân công nhau làm vài món, sau khi ăn cơm và dọn dẹp thì đã hơn sáu giờ. Ngô Xán Dương đổ thêm thức ăn cho mèo, dọn chậu cát cho nó rồi đi tắm.

Lúc hắn tắm xong đi ra, Lãnh Dã lại đang ôm ipad vẽ vời, mèo xám no bụng cũng vẫn cuộn tròn, nằm vùi bên chân cậu. Hắn nghĩ tới hình ảnh này dường như không khác gì so với lúc hắn vừa về, vắt khăn lông lên vai, đi tới ngồi xuống cạnh Lãnh Dã, "Cậu có định ở mấy ngày không?"

Lãnh Dã dừng bút nhìn đồng hồ, "Không được, làm phiền cậu một đêm rồi đi."

"Tôi đi làm cả ngày từ thứ hai đến thứ sáu, một mình cậu ở nhà cũng thật nhàm chán." Ngô Xán Dương cầm khăn lông lên lau tóc.

"Cậu không ở nhà cũng không có vấn đề gì, nó ở nhà là đủ rồi." Lãnh Dã cười một chút, tiếp tục vẽ.

Ngô Xán Dương nhìn con mèo đang nằm an ổn bên đùi cậu, "... Vậy cậu có thể ở cùng nó thêm mấy ngày."

"Không, tôi chỉ định sang nhìn nó hôm nay rồi mai về." Lãnh Dã giương khóe môi, chăm chú vào màn hình ipad, không hề nhìn người bên cạnh một cái, "Cũng không phải là không có chỗ ở, không cần làm phiền cậu."

Ngô Xán Dương thở dài, "Không phiền gì cả đâu."

Phòng khách một lần nữa an tĩnh lại. Lãnh Dã yên lặng đánh giá phản ứng của Ngô Xán Dương, cảm thấy hắn muốn nói gì đó, không ngờ điện thoại của cậu đột nhiên rung lên.

Ai đó đang gọi điện qua Wechat cho cậu, chẳng lẽ là giục bản thảo? Cậu lấy ra nhìn, màn hình hiển thị là "stupidmonkey".

Hầu ca sao tự nhiên lại gọi cho cậu nhỉ?

Lãnh Dã nhận cuộc gọi, kề điện thoại di động bên tai, hỏi: "Hầu ca, sao vậy?"

Ngô Xán Dương tò mò nhìn cậu.

Hầu ca: "Có chút việc muốn nói chuyện với cậu, giờ cậu đang ở đâu?"

"Ừm, tôi ở nhà bạn học." Lãnh Dã suy tư một chút.

Hầu ca: "Hử?" Lúc Hầu ca nói chữ này, phía cuối còn hơi cao giọng. Trực giác của Lãnh Dã mách bảo rằng có gì đó không đúng.

Sau đó Hầu ca hắng giọng một cái, giọng điệu đột nhiên nghiêm chỉnh hơn rất nhiều: "Lãnh Dã, thật ra thì tôi đã suy nghĩ rất lâu."

"Chúng ta hẹn hò đi."

Khóe mắt bên phải của Lãnh Dã không tự chủ được mà giật một cái.

Giọng Hầu ca có thể đã bị người bên cạnh nghe được, cậu cảm giác được tầm mắt của Ngô Xán Dương trên người mình.

"Khụ," Lãnh Dã đặt ipad xuống bàn trà, đứng dậy đi tới cửa sổ phòng khách, hạ giọng: "Cái gì thế? Hình phạt khi chơi game thua à?"

Cậu đã nói chuyện cùng Hầu ca và mấy người bạn mạng kia mấy năm rồi, mặc dù cậu tương đối trầm lặng, hay cự tuyệt mấy trò mà họ nghĩ ra, nhưng bình thường nếu có thể giúp thì cũng sẽ giúp, trò nào cậu thấy mình chơi được thì cũng sẽ chơi cùng họ, trước giờ chưa từng gặp phải chuyện gì rắc rối.

Trong nhóm chat, họ đã từng nói đùa nhiều rồi, nhưng gọi điện thoại trực tiếp như thế này thì không hợp lý. Huống chi mẫu người của Hầu ca thế nào họ đều biết, ngực ít nhất phải C, eo thon, mông cong, chân dài.

Hầu ca vẫn rất nghiêm túc, "Không nói đùa đâu, cậu nghĩ một chút đi."

"Nghĩ gì mà nghĩ," Lãnh Dã xoa trán, "Không phải anh thích con gái sao, tự nhiên chạy tới cạnh một đứa con trai như tôi làm cái gì đó?"

Giọng Hầu ca rất chân thành: "Tôi phát hiện ra, nhiều năm như vậy, chỉ có em là mang tới cho tôi cảm giác vui vẻ ấm áp nhất, tôi muốn ở bên em cả đời."

Đến bây giờ vẫn chưa thấy lúc nào anh ta nghiêm trang như thế. Lãnh Dã phụt cười, "Cút, thế thì làm con trai tôi đi, bày ra cái trò này làm gì."

Hầu ca: "Em ghét đồng tính luyến ái?"

Lãnh Dã: "Không ghét."

Hầu ca: "Tại sao em từ chối tôi, có phải trong lòng em có người mình thích hay không?"

Lãnh Dã: "Tôi nói thật, có phải anh đang ghi âm nên mới nghiêm túc như thế không hả?"

"Tôi mẹ nó nghiêm túc là thật," Thanh âm Hầu ca vẫn không thay đổi, "Em vẫn độc thân mà, nếu em không thích ai thì có thể suy xét đến tôi, chúng ta có thể thử một chút."

Lãnh Dã cau mày, yên lặng một lúc rồi nói: "Tôi cũng sắp ba mươi rồi, mấy câu nói của anh không lừa được tôi đâu."

Hầu ca: "Vậy em cũng suy nghĩ chút đi, hai chúng ta có khả năng không?"

Giọng Lãnh Dã bình tĩnh: "Không thể nào đâu."

"Tại sao?"

"Không thể thì là không thể, tôi còn cần nói lý do nữa ư?"

Lãnh Dã dù là một người tương đối kiên nhẫn, nhưng Ngô Xán Dương vẫn còn ngồi ở ghế sa lông đằng kia, cậu không muốn tiếp tục đề tài này với Hầu ca.

Hầu ca: "Được, không muốn hẹn hò với tôi thì ít nhất em có thể trả lời tôi một vấn đề nữa."

Lãnh Dã thở dài: "Nói."

Hầu ca: "Em có thích ai không?"

Lãnh Dã hướng về màn trời tối mờ cũng những ánh đèn tỏa ra từ các dãy nhà ngoài cửa sổ, lại nhìn vào hình ảnh bản thân phản chiếu trên tấm kính thủy tinh trước mặt. Lát sau, cậu cụp mi, hít một hơi rồi nói: "Có, được chưa."

Hầu ca: "Là cậu bạn học cũ của em ư?"

Lãnh Dã cố nhịn cười, giọng nói đầy bất đắc dĩ: "Tùy anh nghĩ."

Sau đó cậu thả điện thoại xuống, xoay người qua. Ngô Xán Dương vẫn ngồi ở chỗ cũ, đang mặt đối mặt với con mèo bị hắn xách nách lên. Con mèo xám tro vẫy vẫy đuôi, cũng không giãy giụa.

Lãnh Dã nhìn chú mèo bị kéo dài cả người, bật cười, "Các cậu đang làm gì?"

Ngô Xán Dương thả mèo xuống đất, ngẩng đầu nhìn cậu, "Nói chuyện xong rồi à?"
 
Vous Revoir - Snuggle
Chương 9: Chương 9



"Ừ, nói xong rồi." Lãnh Dã quay trở lại ghế sa lông, không nhịn được mà vào nhóm chat xem lại lịch sử trò chuyện, nhưng cũng không phát hiện ra manh mối gì. Cậu thoát Wechat, đúng lúc rời mắt khỏi điện thoại thì lại đối mặt với Ngô Xán Dương.

Cậu hơi ngây ra, nhưng rất nhanh nhìn sang chỗ khác, cầm ipad lên, "Nhìn cái gì vậy?"

Ngô Xán Dương yên lặng một thoáng, "Bạn cậu à?"

Lãnh Dã: "Ừ."

Dừng một lát, cậu bổ sung, "Bạn chơi game trên mạng thôi, cũng không quá thân."

"Ừm."

Nhìn qua khóe mắt, cậu thấy hắn gật đầu, cũng không biết gật đầu vì cái gì.

Lãnh Dã vẽ mấy nét, cảm thấy không có tâm trạng, đành phải phân tán sự chú ý vào những thứ khác.
Hay là đi tắm rồi vào vẽ tiếp? Cậu ngẩng lên, định hỏi người kia xem phòng tắm ở đâu thì lại chạm phải ánh mắt của hắn. Lãnh Dã ngẩn ra, dời tầm mắt sang một bên, "Tôi muốn hỏi xem phòng tắm của cậu ở đâu."

Ngô Xán Dương đứng lên, "Tôi dẫn cậu đi, tiện thể đi xem xem cậu ngủ ở đâu."

"Thật ra thì tôi thấy ghế sa lông nhà cậu cũng rộng lắm." Lãnh Dã đeo balo lên vai, quay đầu nhìn ổ mèo trên ghế. Ngô Xán Dương không đáp lại, cậu nhìn bóng lưng người trước mặt, cũng không nói nữa.

*

"Thật ra thì tôi thấy Lãnh Dã và Ngô Xán Dương lớp mình là không đúng nhất."

"Tại sao?"

"Cậu nhìn tên bọn họ, Lãnh Dã, Ngô Xán Dương." Người đang nói khua chân múa tay, "Lãnh dã vô xán dương, còn rất có ý thơ."

"Đúng thật, còn là một lạnh một nóng."

Hẳn là vì ở trong lớp, chỗ ngồi của Lãnh Dã ở gần cuối, là nơi ánh mặt trời không chiếu tới. Lãnh Dã nhìn mấy bạn học đang tán gẫu kia rồi nhìn sang một nhân vật chính khác của cuộc trò chuyện. Ngô Xán Dương ngồi cạnh cửa sổ, đang nằm ngủ, từ góc của cậu nhìn sang chỉ có thể thấy mái tóc ngắn màu đen cùng một nửa tai của hắn. Hắn mặc đồng phục cộc tay, cánh tay và lưng bị ánh mặt trời chiếu vào, sáng ngời ấm áp.

Cậu cúi đầu, nhìn cánh tay không phơi nắng của mình.

Thật ra họ nói cũng không sai.

*

Lúc Lãnh Dã mở mắt ra, cậu cảm thấy mình thật là tệ hại, hơn nữa dường như thân thể cậu có tật xấu nào đấy, cậu lờ đi chút chuyện nhỏ của quá khứ, nhưng đầu vẫn hơi ong ong, rất khó chịu, như là bị nắng mặt trời trong mơ chiếu vào nhiều quá vậy.

Vé tàu về nhà còn chưa mua, giờ mua vậy. Lãnh Dã cầm điện thoại, mua vé tàu online.

Thanh âm người kia vang lên từ bên cạnh cậu: "Đang làm gì thế?"

Lãnh Dã thuận miệng trả lời: "Mua vé."

"Vé gì?"

"Vé tàu."

Không khí im lặng trong chốc lát, bỗng một bàn tay xuất hiện, rút điện thoại của cậu ra. Lãnh Dã ngẩn người, quay đầu nhìn Ngô Xán Dương đặt điện thoại của cậu ở một vị trí mà cậu không lấy được.

Tối qua Ngô Xán Dương dẫn cậu tới xem phòng cho khách, hắn nói đáng lẽ ra đem chăn và drap giường đi giặt từ hôm trước nhưng hôm qua trời mưa nên chưa khô, nếu Lãnh Dã không ngại thì có thể ngủ chung giường với hắn. Lãnh Dã ngại là lúc ăn Tết cũng không ngủ cùng hắn hết mấy buổi tối nên đồng ý ngay.

Ngô Xán Dương nhìn cậu, trên gương mặt tuấn tú vẫn còn chút buồn ngủ, "Nhất định phải đi hôm nay à?"

Lãnh Dã nằm ngửa ra, nhắm mắt, "Đừng giữ tôi, mấy ngày cậu ở nhà tôi là mẹ tôi chiếu cố, tôi cũng không làm gì."

"Không phải tôi muốn trả ân tình cho cậu." Tiếng của hắn vờn quanh tai, "Cũng không muốn phân rõ ràng với cậu như vậy."

Lãnh Dã nháy mắt, ngồi dậy. Ngô Xán Dương cũng dậy theo, lúc này từ bên ngoài truyền đến tiếng móng vuốt cào cửa, sau một hai lần, tay nắm cửa xoay một cái, cánh cửa mở ra một kẽ hở, một cái bóng màu xám tro lập tức chui vào.

Lãnh Dã nhìn con mèo xám ưu nhã đi đến mép giường, tung người nhảy lên, đi đến trước mặt bọn họ rồi trực tiếp gục xuống trên đùi cậu. Cậu bị cái vẻ đáng yêu của nó làm cho đơ cả người, giọng điệu run rẩy: "Ngày nào nó cũng vậy sao?"

Ngô Xán Dương: "... Thỉnh thoảng sẽ đến gọi tôi dậy." Gọi cái kiểu nằm đè lên mặt.

"Thích nũng nịu như vậy không giống con đực chút nào." Lãnh Dã tưởng tượng hình ảnh con mèo dẫm dẫm lên vai Ngô Xán Dương, tay cậu gãi gãi cằm nó, cậu đột nhiên nhớ tới một vấn đề, "Tôi chưa thấy cậu gọi tên nó lần nào."

Ngô Xán Dương: "Hả?"

"Không phải nó tên là Nhóc Xám Xám à, bình thường cậu gọi nó như vậy sao?"

Lãnh Dã ôm con mèo lên, dựa vào đầu giường. Ánh mắt của Ngô Xán Dương dừng trên mặt cậu một lúc rồi rũ xuống, chiếu vào con mèo trong ngực cậu, "Cái tên đó là do bạn gái cũ của tôi đặt cho nó."

Lãnh Dã ôm mèo xuất thuần, "A."

"Vậy cậu đặt cho nó tên gì?"

Ngô Xán Dương nhìn con mèo, sắc mặt dịu dàng, sau đó giương mắt đối mặt với cậu, "Hổ Phách."

Lãnh Dã nháy mắt mấy cái, cúi đầu sờ mèo, "Tại sao đứa nhỏ này lại ở với cậu?"

"Cái cách nói này của cậu..." Ngô Xán Dương cười lên, "Lúc đầu là tôi với cô ấy cùng nhận nuôi, không được một năm thì tôi nhập ngũ. Bốn năm sau đó đều không về nhà mấy, cô ấy không thể chăm mèo kỹ lưỡng được, thực tế là cô ấy còn không chăm nổi chính mình, hầu hết thời gian đều bận rộn nên toàn đem mèo đi gửi nuôi ở bệnh viện."

Ngô Xán Dương nhìn rèm cửa sổ một lúc, "Sau khi tôi giải ngũ trở về được hai tháng, cô ấy chia tay tôi."

"Mèo để lại cho tôi."

Lãnh Dã cúi đầu cười với con mèo, trên mặt không có chút biểu cảm dư thừa, giọng điệu cũng rất bình tĩnh: "Là bởi vì bốn năm không tiếp xúc nên hai người không còn hiểu nhau nữa ư?"

"Thực ra tôi vẫn chưa hiểu thấu tình yêu lắm." Ngô Xán Dương nhìn cậu, "Trước kia tôi còn cảm thấy, coi như là yêu xa, liên lạc ít hơn, nhưng người yêu nhau thật sự thì sẽ không bị ảnh hưởng. Có thể là do tôi không đủ hiểu phương diện này, nhưng sau khi tốt nghiệp trung học, cô ấy thổ lộ với tôi vào một ngày trời nắng, mặc dù ngại ngùng nhưng rất cố gắng biểu đạt rằng thích tôi, muốn hẹn hò với tôi. Có lẽ lúc đó tôi bị ánh mặt trời làm cho không tỉnh táo nữa, trong đầu không ngừng có tiếng nói, thử một chút cũng được, không thể đi đến cuối cũng được."

Lãnh Dã mỉm cười, "Tốt thật, chọn một ngày trời nắng tỏ tình với cậu."

Ngô Xán Dương yên lặng một lúc, bỗng nhiên nói: "Cậu cũng chọn một ngày trời nắng."

Bàn tay đang xoa tai mèo của Lãnh Dã ngừng lại, cậu mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt không biểu tình của Ngô Xán Dương.

"Năm hai cao trung, trong một tiết thể dục mùa hè. Tôi bị cảm nắng, mọi người đưa tôi đến phòng y tế, cậu cũng là người hỗ trợ."

Ngô Xán Dương nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu, "Lúc những người khác đi mua nước, cậu ở lại trong phòng y tế."

"Lớp phó trở về sớm hơn, nghe được cậu nói một câu."

"Lúc ấy tôi không tỉnh lắm, cũng không biết lời cậu ta nói có phải sự thật hay không."

"Cậu nói: 'Hình như tôi vẫn còn thích cậu.' "

Cảnh tượng trong trí nhớ mà cậu hèn nhát không dám đối mặt nay lại bị người kia vạch trần, sự khủng hoảng bất lực không làm Lãnh Dã quay mặt đi chỗ khác. Cậu không nhìn người, cũng không nhìn mèo, chỉ chăm chăm vào một không gian nào đó.

Ngô Xán Dương nhìn cậu như vậy bèn nói: "Tôi không nghĩ ra cậu có ý gì."

"Hoặc là, trong lòng cậu, vị trí của tôi là như thế nào?"
 
Back
Top Bottom