Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Vong Tiện Edit] Sẻ Nhỏ Nơi Đầu Tim

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,837
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
317529846-256-k817558.jpg

[Vong Tiện Edit] Sẻ Nhỏ Nơi Đầu Tim
Tác giả: uynhotrn
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tên gốc: Tước thượng tâm đầu

Tác giả: 筱筱兔
QT & editor: Freesia (là tui nè)
Link raw + ảnh bìa: https://weibo.com/n/筱筱兔兔筱筱

Thể loại: Long Kỷ x Phượng Tiện, ngọt sủng, sinh tử văn, HE.

Tóm tắt: Long tộc Phượng tộc kết duyên xưa nay là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Tiểu phượng hoàng đẹp nhất của Phượng tộc, theo trưởng bối đến Long tộc chơi, ai ngờ lại nhìn trúng nhị công tử của Long tộc, quấn lấy không buông.

Tưởng rằng mọi chuyện sẽ nước chảy thành sông, thuận theo tự nhiên, nhưng nhị công tử của Long tộc đã có một chú chim sẻ nhỏ trong tim, không thể chứa thêm một tiểu phượng hoàng là hắn nữa.

Số chương: 28 (nhưng ngắn lắm, có thể xem là đoản văn)
Tình trạng bản gốc: đã hoàn
______
Đây là sản phẩm phi thương mại, xin đừng sử dụng bản edit này với bất kỳ mục đích thương mại nào.

Xin cảm ơn!

 
[Vong Tiện Edit] Sẻ Nhỏ Nơi Đầu Tim
Chương 1


01Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng sột sột soạt soạt, ngòi bút đang luyện chữ của Lam Vong Cơ cũng dừng lại, bảng chữ mẫu vốn đang hoàn mỹ bị một giọt mực chói mắt nhỏ xuống phá hỏng.

Mi tâm hơi nhíu lại, Lam Vong Cơ giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một bó hoa lớn đột ngột hiện ra trước mặt y.

"..."

Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào bó hoa đủ màu đủ sắc kia mà không nói gì, không cần nghĩ cũng biết đây là ai đưa tới.

Quả nhiên, khuôn mặt mang theo nụ cười cực kỳ xán lạn của Ngụy Vô Tiện chậm rãi ló ra sau bó hoa: "Đây là hoa tươi ta vừa hái từ sau núi nhà các ngươi về, Lam nhị ca ca thích chứ?"

Lam Vong Cơ thu hồi ánh mắt, gấp gọn bảng chữ mẫu bị mực nhuộm bẩn vừa rồi đặt sang một bên, lại lấy một tờ giấy mới trải lên mặt bàn, đầu cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Cám ơn, không cần.

"Tuy rằng bị từ chối thẳng thừng, Ngụy Vô Tiện vẫn như cũ, không nghe theo, cũng không chịu buông tha, trực tiếp ôm lấy bó hoa trèo cửa sổ nhảy vào: "Lam nhị ca ca, ngươi không thể nói nhiều thêm mấy chữ nữa sao?

""Không thể."

"Vậy có thể đừng có lúc nào cũng từ chối ta nữa không?

""Không thể."

"Ngươi đừng trả lời dứt khoát như vậy chứ, ta biết rất nhiều trò vui, cũng biết rất nhiều thứ hay để chơi, ngươi mà theo ta thì...ưm ưm ưm..."

"Quá ồn" Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc nhìn hắn một cái, hạ cấm ngôn thuật, lại tiếp tục cúi đầu luyện chữ của mình.

Đây là lần trêu chọc thất bại thứ 99 của hắn rồi, Ngụy Vô Tiện ưm ưm một hồi, vẫn không thể thoát khỏi cái cấm ngôn thuật chết tiệt kia, thở phì phì ném hoa lên bàn, trực tiếp nhảy cửa sổ ra ngoài.

Hai chân vừa rời khỏi bệ cửa sổ, trong nháy mắt, hắn liền biến về nguyên thân, giương đôi cách đỏ rực, tức giận vỗ cánh bay đi.

TBC
 
[Vong Tiện Edit] Sẻ Nhỏ Nơi Đầu Tim
Chương 2 - 5


02Ngụy Vô Tiện là một con tiểu Phượng Hoàng, đi theo trưởng bối của Phượng tộc đến Vân Thâm phong* bái phỏng Long tộc, không hiểu sao, âm kém dương sai thế nào lại quấn lấy nhị công tử Lam Vong Cơ của Long tộc. (峰: phong: đỉnh, ngọn, chóp núi.)Mọi người đều biết, vị tiểu công tử của Long tộc này tính tình quạnh quẽ, xưa nay không thích tiếp xúc quá thân mật với người khác, nhưng Ngụy Vô Tiện này lại giống như dây leo, quấn lấy y không buông, dù bị lạnh lùng vô tình cự tuyệt vô số lần, nhưng vẫn thích chạy theo sau lưng y.

Lam Vong Cơ không để ý tới hắn thì cũng thôi đi, hắn đi cọ dính người ta nhiều thêm một chút là được, tin rằng một ngày nào đó y sẽ bị tấm chân tình của mình làm cho cảm động, nhưng thuật cấm ngôn này lại là thứ khiến hắn không thể nhẫn nại được.

Là Phượng Hoàng đẹp nhất của Phượng tộc, cũng là người nói nhiều nhất của Phượng tộc, Ngụy Vô Tiện hắn dù ở một mình, cũng có thể tự biên tự diễn nói suốt ba ngày ba đêm không ngừng.

Bắt hắn ngậm miệng không được nói, vậy thà là giết quách hắn đi cho rồi.

Ngụy Vô Tiện không hiểu sao Lam Vong Cơ lại không thích mình đến vậy.

Hắn luôn tìm đủ loại đồ vật nhỏ thú vị để tặng cho y, nhưng lại luôn bị y cự tuyệt thẳng thừng, còn chê hắn ồn ào, cứ thích cấm ngôn hắn.

Bay xuống tới chân núi rồi mà thuật cấm ngôn vẫn chưa được giải, Ngụy Vô Tiện chán chết đi được, thuận tay bắt hai con thỏ tới chơi.

Vừa chơi với con thỏ, Ngụy Vô Tiện vừa nghĩ, hay là đồ mình tặng không hợp ý Lam Vong Cơ, nên mới khiến y không thích?Con thỏ nhỏ có lông xù xù này đáng yêu như vậy, không chừng vị Long quân lạnh lùng kia sẽ thích không chừng.Thời gian vừa đến, cấm ngôn thuật cũng đã được giải, Ngụy Vô Tiện ôm hai con thỏ, lại bay về lại Tàng Thư Các. **********03Lam Vong Cơ vừa khép sách lại chuẩn bị rời đi, thì thấy tiểu Phượng Hoàng quay lại, ôm theo hai con thỏ xuất hiện trước mặt y.

"Lam nhị ca ca thích thỏ không?

""Đừng gọi ta như vậy."

"Được được được, Lam nhị công tử, thích thỏ không?

Cho ngươi nè!"

"Không cần."

Lại bị từ chối một lần nữa, Ngụy Vô Tiện nhịn không được hỏi: "Vì sao mà cái gì ngươi cũng cự tuyệt ta vậy?"

"Lam Vong Cơ hỏi ngược lại: "Vì sao ngươi luôn tặng vật này vật kia cho ta?

"Ngụy Vô Tiện cười nói: "Vì ta thích ngươi đó!"

Lam Vong Cơ hơi ngẩn ra, rũ mắt nói: "Ta đã có người tâm duyệt."

Nụ cười của Ngụy Vô Tiện cứng lại: "Hả?

"Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ.

Thân!**********04Bị từ chối thẳng thừng như vậy, Ngụy Vô Tiện cảm thấy rất không cam lòng.

Một con Phượng Hoàng lợi hại như mình, vẻ ngoài lại xinh đẹp, tu vi cũng cao, vậy mà lại không bì được với người đó.

Cũng không biết là ai có phúc lọt được vào được mắt xanh của Lam Vong Cơ vậy nhỉ.

Càng nghĩ càng không cam lòng, Ngụy Vô Tiện tức giận đấm hai cái vào thân cây bên cạnh, đang chuẩn bị đấm cái thứ ba thì một bóng người mặc áo trắng đi về phía hắn.

Ngụy Vô Tiện lập tức thu tay lại: "Chào Lam đại ca!"

Lam Hi Thần liếc mắt nhìn cái cây vô tội kia, cười hỏi: "Vô Tiện, sao thế?"

Ngụy Vô Tiện gãi gãi tóc, quyết định hỏi thẳng: "Lam đại ca, huynh có biết, đệ đệ của huynh đã có người mình thích rồi không?

"Lam Hi Thần không ngờ hắn lại đột nhiên hỏi như vậy, nghĩ một chút, nói: "Quả thật có chuyện này."

Ngụy Vô Tiện nhịn không được hỏi: "Vậy huynh có biết người đó là ai không?

"Lam Hi Thần suy tư một phen, nghiêm túc nói: "Là một con chim sẻ.

"Ngụy Vô Tiện không khỏi sửng sốt, hắn đường đường là một con Phượng Hoàng, vậy mà lại thua một con chim sẻ?!**********05Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng thấy hụt hẫng, cũng không hiểu sao con chim sẻ đó lại có được địa vị quan trọng đến vậy ở trong lòng Lam Vong Cơ, nhịn không được tiếp tục truy hỏi: "Lam đại ca, huynh có biết con chim sẻ kia bây giờ đang ở đâu không?

"Lam Hi Thần khẽ thở dài một hơi, nói: "Không tìm thấy."

Ngụy Vô Tiện khó hiểu: "Sao?

"Lam Hi Thần nói: "Không tìm thấy, hơn nữa, cũng xem như là Vong Cơ tự mình làm lạc mất nó, vì việc này mà Vong Cơ đã buồn rầu tự trách rất lâu."

Ngụy Vô Tiện càng thêm tò mò: "Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

"Lam Hi Thần nói: " Đó là chuyện rất nhiều năm về trước, khi đó Vong Cơ còn nhỏ, ra ngoài cùng chúng ta thì bị lạc, ở trong rừng được một đàn chim sẻ cứu, trong đàn chim sẻ kia có một con chim sẻ nhỏ vô cùng đặc biệt, Chú sẻ nhỏ ấy hình như cánh có dị tật, hay chưa phát triển hoàn toàn, nên không thể bay, cứ luôn năn nỉ Vong Cơ hóa thành Long thân chở nó bay lên trời.

""Nhưng vào lần cuối cùng, không may gặp chuyện ngoài ý muốn, con chim sẻ kia từ trên người Vong Cơ rơi xuống, Vong Cơ tìm rất lâu cũng không thấy, vì thế thương tâm thật lâu."

Ngụy Vô Tiện trầm tư một hồi, nói: "Vậy về sau có tìm nữa không?

"Lam Hi Thần lắc đầu: "Chúng ta từng dốc toàn lực của Long tộc, ra sức tìm kiếm, nhưng đều không thể tìm được."

Ngụy Vô Tiện lại trầm tư thêm một hồi nữa, hạ quyết tâm nói: "Phượng tộc chúng ta có quan hệ sâu xa với Tước* tộc, ta tới hỏi thăm một chút, không chừng có thể giúp Lam Trạm tìm được." (*Tước: chim sẻ)Phản ứng của hắn khiến Lam Hi Thần có chút kinh ngạc: "Không ngờ Vô Tiện lại quan tâm đến chuyện của Vong Cơ như vậy."

Ngụy Vô Tiện cũng không biết sao mình lại để tâm như vậy, chỉ cảm thấy, tuy rằng có chút không vui khi bị so ra là kém hơn một con chim sẻ, nhưng nghĩ đến Lam Vong Cơ vì chuyện này mà buồn khổ hồi lâu, không hiểu sao trong lòng lại buồn rầu theo.

Xốc lại tinh thần, Ngụy Vô Tiện truy hỏi kỹ hơn: "Lam đại ca, con chim sẻ kia có điểm gì đặc biệt không?

Nếu có thì sẽ dễ tìm hơn nhiều."

Lam Hi Thần nghĩ một chút, nói: "Con chim sẻ kia quả thật có điểm đặc biệt.

Nó là một con chim sẻ phun lửa.

""Chim sẻ biết phun lửa?"

"Đúng vậy, quả thật có chút khác loài, vậy nên chịu khi dễ không ít, luôn bị đồng loại xa lánh, nói ra cũng thật đáng thương "TBC___________________Tiện Tiện tính tình thật tốt, yêu, chính là muốn đối phương cảm thấy hạnh phúc, chứ không thể ích kỷ chiếm hữu!Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ.

Thân!
 
[Vong Tiện Edit] Sẻ Nhỏ Nơi Đầu Tim
Chương 6 - 8


06Sau khi nghe Lam Hi Thần đại khái kể xong chuyện của con chim sẻ nhỏ kia, Ngụy Vô Tiện lập tức khởi hành, rời khỏi Vân Thâm bay tới đỉnh núi nơi Tước tộc đang sinh sống.

Thấy một con phượng hoàng rực lửa chói lọi từ trên trời giáng xuống, Ôn Tình buông hạt giống củ cải trong tay, nhìn tiểu phượng hoàng kia hóa thành hình người, tức giận nói: "Tổ Phượng rất tốt sao không ở, chạy đến ngọn núi nhỏ này của chúng ta để làm gì?

"Ngụy Vô Tiện nở nụ cười nịnh nọt: "Tới chẳng phải là vì có chút việc muốn hỏi ngươi sao."

Tuy nguyên thân của Ôn Tình là chim sẻ, nhưng y thuật lại cực kỳ cao minh, người của Phượng tộc thường mời nàng đến khám bệnh.

Trước kia mỗi khi thân thể Ngụy Vô Tiện có chỗ nào không khỏe, Tàng Sắc liền mời Ôn Tình tới, một chén thuốc đắng luôn bày ra trước mặt, có nài nỉ khóc lóc lăn lộn cỡ nào cũng phải nuốt xuống.

Tiểu Phượng Hoàng bình thường bất hảo bất kham cỡ nào cũng phải đối với vị nữ y sư sấm rền gió cuốn này sinh ra vài phần kính sợ.

"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*, nói, ngươi lại gây ra họa gì rồi?

"(无事献殷勤,非奸即盜: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: ân cần với mình tức là có chuyện nhờ vả, muốn chiếm lợi từ mình.

Phi gian tức đạo để hình dung những người tới gây rối, kiếm chuyện. )Ngụy Vô Tiện thập phần ủy khuất: "Nào có, ta đến đây cốt để thỉnh giáo ngươi một chuyện.

""Chuyện gì?"

"Tước tộc các ngươi có con chim sẻ nào biết phun lửa không?

"Ôn Tình suy tư một hồi, dường như nhớ tới chuyện gì cực kỳ thống khổ, cau mày nói: "Bây giờ thì không, nhưng trước kia thì có."

"Nói nghe một chút đi?

"Nói đến con chim sẻ kia, Ôn Tình giống như giận mà không tìm được chỗ trút: "Con chim sẻ kia quả thực là một tên nhóc phiền toái, chim sẻ biết phun lửa đó, ngươi từng thấy qua chưa?

Dù sao ta cũng gặp rồi.

Có lẽ khi đó nó còn nhỏ, phun lửa không được thành thạo cho lắm, thiêu cháy không ít đồ của ta, ngươi biết không, nó...

"Ngụy Vô Tiện càng nghe càng cảm thấy không đúng, cắt ngang lời nàng: "Chim sẻ biết phun lửa?

""Đúng vậy.

"Ngụy Vô Tiện cuối cùng đã cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, theo bản năng hỏi lại: "Ngươi xác định, nó đúng thật là một... con chim sẻ sao?"

"Tất nhiên rồi.

""Nhưng chim sẻ sao có thể phun lửa được?!

"Ôn Tình ngẫm lại một chút, nói: "Thật ra lúc đầu, ta cũng không tin nó là chim sẻ, nhưng con sẻ nhỏ đó rất tự tin, cam đoan bảo đảm nói mình là một con chim sẻ chính hiệu.

Bản thân nó đã nói như vậy rồi, ta còn có thể phản bác được gì nữa?

Tuy rằng lúc ấy tuổi nó còn nhỏ, không hiểu lấy đâu ra loại tự tin này, quả thực...

"Nàng nhìn vào gương mặt của Ngụy Vô Tiện, đôi mắt ấy như đã quen biết từ lâu, Ôn Tình không khỏi dừng lại mấy giây, rồi mới nói tiếp: "... giống hệt với ngươi."

Thấy Ngụy Vô Tiện xoay người rời đi, Ôn Tình theo bản năng gọi hắn lại: "Ngươi đi đâu vậy?!

""Đi xác nhận chút chuyện!

"**************07Tàng Sắc vừa vào cửa liền thấy Ngụy Vô Tiện đang lục lọi tìm đồ.

"Con tìm gì thế?"

Ngụy Vô Tiện không rảnh để ý tới nàng, hỏi ngược lại: "Hồi con còn nhỏ xíu chẳng phải đã từng bị thương rất nặng sao?

Lúc đó trên người con có vật gì đặc biệt, nhìn rất quan trọng không?"

Tàng Sắc cẩn thận nhớ lại một phen, lấy một cái hộp đưa cho hắn.

"Lúc ấy con bị thương nặng, đồ đạc trên người đều thu hết để vào trong này, sau đó lại quên mất, hẳn là đều ở trong đây hết."

Ngụy Vô Tiện gấp không chờ nổi là mở ra ngay, quả nhiên phát hiện một sợi mạt ngạch thêu hoa văn mây cuộn ở bên trong.****************08Lam Vong Cơ đang đọc sách trong Tàng Thư Các, nghe được ngoài cửa sổ có tiếng động truyền đến, không cần đoán cũng biết là ai, nhưng y không hề để tâm, chỉ tiếp tục lật sách trong tay.

Ngụy Vô Tiện trèo cửa sổ đi vào, nắm chặt vật trong tay, hít sâu một hơi, nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ta bỗng nhiên nhớ lại một vài chuyện."

Thấy Lam Vong Cơ không có phản ứng gì, vẫn đang lật sách trong tay như cũ, Ngụy Vô Tiện hỏi: "Lam nhị ca ca, ngươi không hiếu kỳ ta đã nhớ ra chuyện gì sao?

"Lam Vong Cơ đầu cũng không hề ngẩng lên, nói: "Không liên quan gì đến ta.

""Không không không không, có liên quan rất lớn đến ngươi đó nha, ngươi nhất định sẽ rất muốn biết."

"Không muốn."

"Lam Trạm, ngươi nhìn ta nè, tin ta đi, ta không có gạt ngươi.

"Bị hắn nháo đến không chịu nổi, Lam Vong Cơ vừa chuẩn bị dùng cấm ngôn thuật thì Ngụy Vô Tiện như biết trước mà vội la lên: "Khoan đã, không được cấm ngôn ta!

Những gì ta sắp nói chắc chắn ngươi sẽ muốn biết!

Nếu ta lừa ngươi, vậy cho ngươi cấm ngôn ta một tháng, ta tuyệt đối sẽ không phản kháng!

"Thấy hắn hiếm khi nghiêm túc như vậy, Lam Vong Cơ rốt cuộc cũng buông lỏng cảnh giác: "Nói đi."

Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, nói: "Lam Trạm, có phải ngươi vẫn luôn tìm một con chim sẻ nhỏ biết phun lửa không?"

Ngón tay Lam Vong Cơ khựng lại, không nói gì.

"Ngươi còn đưa mạt ngạch của ngươi cho nó, đúng không?

"Lam Vong Cơ hơi tròn mắt, không thể tin được nhìn hắn.

Chuyện y vẫn luôn không ngừng tìm chim sẻ nhỏ, rất nhiều tộc nhân của Long tộc đều biết, Ngụy Vô Tiện nghe được chuyện này từ bọn họ cũng không có gì là lạ.

Nhưng chuyện đưa mạt ngạch, trừ y và chú sẻ nhỏ kia, chỉ sợ trên thế gian này không ai có thể biết được chuyện đó nữa.

Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào đôi mắt mang ý cười kia của Ngụy Vô Tiện, giật giật môi, hồi lâu sau mới mở miệng: "Ngươi..."

Trên mặt Ngụy Vô Tiện càng lộ ra nụ cười xán lạn hơn: "Chúc mừng ngươi, Lam nhị ca ca, ta đã tìm được chú sẻ nhỏ kia của ngươi rồi!

"TBC____________________Đây mới là "Chim sẻ hóa phượng hoàng" đích thực nhé!Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ.

Thân!
 
[Vong Tiện Edit] Sẻ Nhỏ Nơi Đầu Tim
Chương 9 - 11


09Trong con ngươi nhạt màu lộ vẻ kinh ngạc, hồi lâu sau, Lam Vong Cơ mới mở miệng hỏi: "Hắn... bây giờ sống có tốt không?

"Ngụy Vô Tiện chống hai tay lên bàn, áp sát lại gần Lam Vong Cơ, cười tủm tỉm nói: "Lam nhị ca ca, ngươi thật sự quan tâm hắn đến vậy sao?"

"...

" Lam Vong Cơ nói: "Đã bảo nhiều lần, đừng gọi ta như vậy nữa."

Ngụy Vô Tiện bĩu môi, vẻ mặt không vui: "Ồ, hung dữ vậy sao, nhỡ dọa sợ ta rồi, ta sẽ không nói cho ngươi biết con chim sẻ nhỏ kia ở đâu nữa đâu!"

Thấy đối phương không có đáp lại, Ngụy Vô Tiện xoay người chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên bị gọi lại: "Đợi đã!

"Ngụy Vô Tiện cười cười xoay người lại: "Ta vẫn chưa có đi mà."

Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào hắn, không khỏi siết chặt hai bàn tay: "Ngươi muốn thế nào?"

Ngụy Vô Tiện híp mắt cười: "Không thế nào cả, nếu ta đã giúp ngươi tìm được nó, thì có phải ngươi nên báo đáp ta một chút không?

""Ngươi muốn gì?"

Ngụy Vô Tiện buông tay: "Ngươi có thể đừng hung dữ với ta như vậy nữa được không?

Đừng có lúc nào cũng lạnh lùng với ta, cũng không được cấm ngôn ta nữa.

Nếu ngươi cấm ngôn ta, thì ta sẽ không thể nói chuyện được, mà nếu đã không thể nói chuyện, thì sao nói cho ngươi biết tung tích của con chim sẻ kia được?"

"..."

Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, trực tiếp đồng ý: "Được."

Ngụy Vô Tiện ra vẻ kinh ngạc: "Quao, đồng ý sảng khoái đến vậy, ngươi coi trọng con chim sẻ nhỏ đó đến thế sao?

Nó chỉ là một con chim sẻ, còn ta là phượng hoàng đó nha!

Long tộc Phượng tộc xưa nay có truyền thống liên hôn, nếu chúng ta ở bên nhau, vậy cũng là thuận lý thành chương thôi.

Lam nhị ca ca, thật không muốn suy xét lại về ta sao?"

Dường như cuối cùng Lam Vong Cơ đã hết chịu nổi cái miệng ồn ào liến thoắn này của hắn nữa rồi, nén giọng nói: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu nói cho ta biết?"

Ngụy Vô Tiện nghiền ngẫm nhìn y: "Vậy ngươi để ta hôn một cái, ta sẽ nói cho ngươi nghe điều ngươi muốn biết."

"......"

"Ngươi không cho ta hôn, ta sẽ không nói cho ngươi biết."

Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc, nói: "Ngươi đối với ai cũng tùy tiện như vậy sao?

"Ngụy Vô Tiện nói: "Không có nha, ta chỉ như thế với ngươi thôi, rốt cuộc ngươi có cho ta hôn hay không?

"Lam Vong Cơ kiên quyết từ chối: "Không.

"Ngụy Vô Tiện nhướng mày: "Ngươi vì con chim sẻ nhỏ bây giờ không biết thân tại nơi nào, mà thủ thân như ngọc vậy sao?

"Ngụy Vô Tiện vừa nói xong liền tiến lại gần tới trước mặt y, Lam Vong Cơ theo bản năng đưa Tị Trần lên chắn trước người, dường như nếu con Phượng Hoàng hư hỏng này dám tiến thêm một bước, vượt quá giới hạn, động thủ khinh bạc, y sẽ lập tức rút kiếm chém bay hắn vậy.

Nhưng hình như Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt lạnh đến có thể phóng đao giết người kia của y, ngược lại còn không kiêng nể gì mà dùng ngón tay nhẹ nhàng gạt Tị Trần sang một bên, cười tủm tỉm nói: "Vậy nếu như, bây giờ người đòi hôn ngươi là con chim sẻ mà ngươi tư mộ từ lâu kia, vậy Lam nhị ca ca có còn lãnh khốc vô tình cự tuyệt như vậy nữa không?

"Lam Vong Cơ bỗng nhiên mở to hai mắt, không thể tin được, nói: "Ngươi...

"Ngụy Vô Tiện khanh khách cười: "Thế nào, không tin sao?

"Hai mắt Lam Vong Cơ tràn đầy nỗi khiếp sợ, Ngụy Vô Tiện thoáng lui ra sau một bước, nhẹ nhàng thổi một hơi, một ngọn lửa đỏ rực từ trong miệng hắn phun ra, trực tiếp thiêu rụi một quyển sách trên giá sách phía sau Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện đắc ý cười: "Thế nào, có phải thấy rất quen không?

"Kỹ thuật phun lửa tệ hại này quả thực giống hệt con chim sẻ nhỏ lúc trước, Lam Vong Cơ càng thêm khiếp sợ, ngay cả việc tự tiện đốt sách cũng quên truy cứu, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, một lúc lâu sau mới nói : "Nhưng rõ ràng ngươi là...

"Ngụy Vô Tiện tiếp lời: "Là phượng hoàng, không phải chim sẻ, đúng không?

""......"

"Nhưng từ trước đến giờ, ngoại trừ ta, ngươi có từng thấy con chim sẻ bình thường nào biết phun lửa chưa?"

"..."

Ngụy Vô Tiện ha ha cười lên hai tiếng, lại thu lại ý cười, nghiêm túc nói: "Chuyện này không thể trách ngươi, ai kêu ngươi lại tin lời ta đến vậy, ta nói cái gì, ngươi đi tin cái đó, còn tin đến không chút nghi ngờ."

Ngụy Vô Tiện bĩu môi, có chút tủi thân, nói: "Nhưng chuyện này cũng không thể trách ta được mà.

Sao ta biết mình là phượng hoàng, mà không phải như đám người Ôn Tình, là chim sẻ được...

"Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ.

Thân!******************10Việc này đúng thật không thể trách Ngụy Vô Tiện, thời điểm bị trọng thương được Tước tộc nhặt về, hắn đã bị mất trí nhớ.

Xung quanh đều là chim sẻ, nên hắn cũng cho rằng mình là chim sẻ, dù sao thì cũng đều có cánh như nhau.

Ngoại trừ biết phun lửa, hắn dường như không khác gì những con chim sẻ khác.

Vì điểm khác loài này, hắn thường xuyên bị đồng loại xa lánh, vậy nên Ngụy Vô Tiện đành phải đi đâu gặp ai cũng phải nói mình thật sự là chim sẻ, chỉ là vô tình có chút biến dị thôi.

Ở Tước tộc dưỡng thương một thời gian, Ôn Tình – người nhặt hắn về, lại nhặt về thêm một con tiểu Bạch Long rất đẹp.

Ngụy Vô Tiện cũng không hiểu sao Ôn Tình lại thích nhặt các loại sinh vật kỳ quái về nhà, chỉ cảm thấy vị nữ y sư này, tuy bình thường có chút hung dữ, nhưng tâm địa lại khá lương thiện.

Là một con chim sẻ nhỏ đi phun lửa loạn khắp nơi, Ngụy Vô Tiện thực sự là một tên nhóc đại phiền toái trong mắt người khác, đám chim sẻ đều sợ hắn, chỉ có tiểu Bạch Long kia là không ghét bỏ hắn.

Tuy rằng bình thường luôn là bộ dáng lạnh như băng sương, nhưng mỗi khi Ngụy Vô Tiện vô tình làm cháy nhà vì kỹ thuật phun lửa tệ hại chưa thành thục của mình, thì tiểu Bạch Long luôn đứng ra giúp hắn dập lửa.

Có lần, hắn còn không cẩn thận làm cháy luôn cả vảy rồng của tiểu Bạch Long, ấy vậy mà tiểu Bạch Long cũng không có không để ý tới hắn.

So với bây giờ, ngoại trừ giống ở việc biết phun lửa, thì khi đó Ngụy Vô Tiện vẫn chưa biết bay, chỉ có thể năn nỉ tiểu Bạch Long cõng hắn bay lên bầu trời.

Nằm trên lưng tiểu Bạch Long, vuốt ve nghịch lân* trên cổ của y, Ngụy Vô Tiện thì thầm vào tai y, nói với y: "Ta thích ngươi lắm, sau này lớn lên ta gả cho ngươi được không?"(Nghịch lân : vảy ngược.

Mỗi con rồng đều có vảy ngược ở cổ, thường là ở ngay yết hầu, là điểm yếu chí mạng của loài rồng, vì thế dù vô tình hay cố tình thì người chạm vào nghịch lân của rồng đều bị nó giết chết.) Tiểu Bạch Long không lên tiếng từ chối hay đồng ý, chỉ im lặng đưa cho hắn mạt ngạch của mình.

Nắng mưa là chuyện của trời, không ai đoán trước được.

Lần cuối cùng bay lượn trên bầu trời cùng nhau, một cơn gió lốc bất ngờ ập tới, chú sẻ nhỏ trong một phút bất cẩn, bất ngờ rơi xuống. *****************11"Bây giờ ngươi đã tin ta là con chim sẻ nhỏ trước kia chưa?

"Thấy hắn kể lại được chuyện năm xưa một cách chi tiết rõ ràng như vậy, Lam Vong Cơ giật mình, theo bản năng hỏi: "Khi ấy rơi xuống, ngươi..."

"Sau đó ta cũng không rõ sao mẹ tìm được ta nữa, nhưng tiếc là ta lại hoàn toàn quên hết những chuyện trước kia, mãi đến gần đây mới nhớ ra...

" Ngụy Vô Tiện khẽ thở dài một hơi, rồi lại cười, nói: "Cũng không sao, tóm lại ta đã nhớ lại hết rồi, hơn nữa sau này, ta sẽ không bao giờ rời xa ngươi nữa."

Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ, hít sâu một hơi, nói: "Bây giờ ta đã nhớ lại hết rồi, vậy chuyện ta nói muốn gả cho ngươi khi còn bé, ngươi có định suy xét lại không?

"Thấy Lam Vong Cơ vẫn không đáp lại, Ngụy Vô Tiện bắt đầu hoài nghi có phải y vẫn còn nghi ngờ về thân phận của mình, nhịn không được lên tiếng hỏi: "Có phải ngươi vẫn không tin ta chính là con chim sẻ nhỏ kia không?

Nếu còn chưa tin, vậy để ta phun lửa lại lần nữa cho ngươi xem nha... xem có đúng hay...

ưm ưm ưm..."

Lời còn chưa dứt, cái miệng lải nhải kia đã bị chặn lại.

Mới hồi nãy Ngụy Vô Tiện còn thề son sắt, nói, nếu gạt Lam Vong Cơ thì sẽ để y cấm ngôn mình một tháng, nhưng bây giờ xem ra, nếu sau này muốn bịt miệng hắn thì không cần dùng cấm ngôn nữa rồi.

Bốn cánh môi vất vả lắm mới tách được nhau ra, Ngụy Vô Tiện vừa định mở miệng nói mấy lời kiểu như chúc mừng cho khoảnh khắc rung động nhân tâm có một không hai trong đời này, thì chợt nghe ngoài Tàng Thư Các vọng vào một tiếng gầm rống xông thẳng lên tận trời, xé tan cả bầu trời..."

Ai dám phóng hỏa thiêu Tàng Thư Các của ta!!!!!"

TBC_________________________Túm lại là như vầy, Tiện không biết vì lý do gì đó mà bị trọng thương, mất trí nhớ, bị Ôn Tình nhặt về.

Mà mn hay coi chương trình động vật cũng biết, chim non thật ra đều na ná nhau, nhìn chim non thôi thì khó phân biệt được nó thuộc loài nào.

Tiện một mực nói mình là chim sẻ thì mọi người cũng chỉ có thể tin là vậy thôi.

Tuy truyện ko nói rõ, nhưng có lẽ khi gặp nhau ở Tước tộc, Tiện vs Trạm đều chưa hóa dc thành hình ng, bởi v cũng ko thể qua khuôn mặt mà nhận ra nhau.

Sau này Tiện té từ trên lưng Kỷ xuống, mất đi trí nhớ hồi ở Tước tộc, nhưng có lại trí nhớ cũ của mình.

Tui nghĩ vụ mất trí nhớ này tác giả lấy cảm hứng từ phim Hoàng tử ếch á, ko biết trong đây có ai coi phim đó chưa.Thật ra khi Tiện mất trí nhớ ở Tước tộc rất là tội nghiệp.

Không biết mình là ai, cô đơn lẻ loi, nên khao khát có người thân, hay ít ra là muốn có đồng tộc, nên khi thấy mình và Tước tộc đều có cánh như nhau, Tiện mới vội vàng nhận mình là chim sẻ, muốn trên đời này ít ra có một thứ gì đó liên quan đến mình.

Nhưng vì sự khác biệt nên Tiện bị Tước tộc chối bỏ cô lập, Tiện sợ bị bỏ rơi, nên không ngừng khẳng định mình chính là chim sẻ, khẳng định tới mức cả Ôn Tình và Lam Vong Cơ đều tin không chút nghi ngờ, vậy nên mới có cớ sự này.Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ.

Thân!
 
[Vong Tiện Edit] Sẻ Nhỏ Nơi Đầu Tim
Chương 12 - 14


12Ngụy Vô Tiện theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thình lình, một cột nước khổng lồ từ ngoài cửa sổ phun thẳng vào, trực tiếp xối hắn thành một con Phượng Hoàng nhúng nước, cả người ướt sũng từ đầu đến chân.

Ngụy Vô Tiện gần như đứng hình luôn, ngây ngốc nhìn đại Bạch Long vừa phun nước hồi nãy hóa thành hình người, lắc mình đến trước mặt hắn, là thúc phụ của Lam Vong Cơ, Lam Khải Nhân.

Vụ cháy vừa rồi trong Tàng Thư Các thật ra cũng không quá nghiêm trọng, dù sao kỹ thuật phun lửa của Ngụy Vô Tiện so với năm đó đã tiến bộ hơn không ít, chỉ có quyển sách kia là bị cháy rụi thôi.

Tuy chỉ có một quyển sách bị cháy, nhưng vẫn có khói bốc ra ngoài cửa sổ, vì thế Lam Khải Nhân mới hoảng sợ, gấp rút trực tiếp phun nước dập lửa.

Nhìn quyển sách bị cháy thành tro trên kệ, bàn tay đang vuốt râu của Lam Khải Nhân không khỏi run lên, Lam Hi Thần đứng bên cạnh mỉm cười khuyên giải: "Thúc phụ không cần quá lo lắng, quyển sách cổ này vẫn còn bản sao trong nhà mà, chưa gây ra tổn thất gì quá lớn đâu ạ."

Nhìn quanh bốn phía, Lam Hi Thần có chút xấu hổ, nói: "Việc Vô Tiện thiêu sách cũng không quá nghiêm trọng, nhưng mấy quyển sách bị ướt này, e là phải đem ra ngoài phơi nắng một thời gian ạ."

Lam Khải Nhân nhìn về gương mặt đang cười rất chân thành kia của Ngụy Vô Tiện, nhất thời nghẹn lại không nói nên lời.

Lam Hi Thần nhanh chóng giải vây: "Có chuyện gì vậy?

Sao lại đốt sách ở Tàng Thư Các?

"Ngụy Vô Tiện đang muốn giải thích thì Lam Vong Cơ lại mở miệng trước: "Việc này là lỗi của Vong Cơ, xin thúc phụ cùng huynh trưởng đừng trách phạt Ngụy Anh.

"Lam Khải Nhân hơi ngẩn ra, không ngờ Lam Vong Cơ lại nói giúp cho Ngụy Vô Tiện.

Dù sao từ khi tới Vân Thâm phong đến nay, tiểu Phượng Hoàng này đã phạm không ít gia quy, thân là chưởng phạt, Lam Vong Cơ đã phạt hắn không ít lần, quan hệ giữa hai tiểu bối này không được xem là tốt cho lắm.

Nhưng ông cũng biết đứa cháu trai này của ông chưa từng nói dối, nếu đã nói như vậy thì nhất định đây là thật.

Nghi hoặc nhìn Lam Vong Cơ một cái, Lam Khải Nhân đành nói: "Nếu đã như thế, thì chép ba lần gia quy, coi như là trừng phạt."*******************13Vừa giúp Lam Vong Cơ mài mực, Ngụy Vô Tiện vừa bất đắc dĩ nói: "Đây không phải lỗi của ngươi, ngươi gánh tội thay ta làm gì?

""Là lỗi của ta."

Ngụy Vô Tiện nghĩ một chút, cười nói: "Cũng đúng, nếu ngươi chịu tin ta sớm hơn, ta cũng sẽ không phải làm tới mức đó đâu."

Ngừng một chút, hắn lại nói, "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện này đúng thật là tại ta.

"Lam Vong Cơ giương mắt nhìn hắn: "Vì sao?

"Ngụy Vô Tiện cười, đưa mạt ngạch trong tay cho y xem: "Vừa rồi ta kích động quá, quên mất là có mang mạt ngạch năm xưa ngươi tặng ta tới đây.

Nếu ta trực tiếp cho ngươi xem sợi mạt ngạch này, ngươi nhất định sẽ tin ngay, cũng không cần phải phun lửa để chứng thực làm gì nữa.

""......"

Ngụy Vô Tiện không hề cảm thấy chuyện này xấu hổ đến mức nào, dù sao trên thế gian này không có con phượng hoàng nào có da mặt dày hơn hắn cả.

Đùa nghịch sợi mạt ngạch kia giữa các ngón tay một hồi, hắn tiếp tục hỏi: "Lam Trạm, vì sao khi đó ngươi lại đưa cho ta sợi mạt ngạch này?

Chẳng lẽ đây là tín vật định tình?

"Lam Vong Cơ không nói lời nào, chỉ lật ra một trang trong quyển Nhã Chính tập, sau đó đưa cho Ngụy Vô Tiện xem.

Ngụy Vô Tiện vốn không biết sao Lam Vong Cơ lại tự dưng đưa Nhã Chính tập cho hắn coi làm gì, nhưng khi nhìn lướt qua những ghi chép trên đó về mạt ngạch, hắn trợn tròn hai mắt, nhìn về phía Lam Vong Cơ: "Vậy nên, mạt ngạch nhà các ngươi, đúng thật là...tín vật định tình sao?"

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gật đầu.Ngụy Vô Tiện buồn cười nói: "Thì ra năm đó lúc ta hỏi, lớn lên gả cho ngươi được không, tuy khi đó ngươi không trả lời, nhưng lại đưa mạt ngạch cho ta, vậy coi như trực tiếp đồng ý rồi?"

"Ừ."

Ngụy Vô Tiện nhịn không được lao lên ôm chầm lấy y, hôn chụt một cái lên môi y, suýt nữa làm đổ nghiêng mực ở trên bàn.

Lam Vong Cơ rất bất đắc dĩ đỡ lấy tiểu Phượng Hoàng đang khua tay múa chân này, ánh mắt càng thêm nhu hòa.

"Nếu ngươi đã sớm đồng ý, không phải chúng ta nên làm cho xong hôn sự này luôn sao?

Chúng ta xa nhau quá lâu rồi, ta không muốn rời khỏi ngươi nữa!

"Lam Vong Cơ gật đầu, nói: "Ta sẽ bẩm báo với thúc phụ chuyện này."

Nhớ đến bộ dáng Lam lão tiên sinh cứ nhìn thấy hắn là tim đau thắt, Ngụy Vô Tiện nói: "Thật ra vừa rồi khi ngươi thay ta gánh tội, ta đã định đứng ra cãi lại một phen, nhưng ta lại sợ nếu Lam lão tiên sinh biết được sự tình sẽ càng thêm tức giận, nên không giải thích gì thêm.

Dù sao ngươi cũng chỉ bị phạt chép gia quy, ta chép cùng với ngươi là được, cũng xem như là cùng nhau gánh vác."

Nghĩ một chút, hắn lại nói: "Ngươi đừng vội đi bẩm báo chuyện này với thúc phụ của ngươi, để ta ra sức biểu hiện thật tốt trước mặt của ông ấy một thời gian đã.

Chờ đến khi thái độ thúc phụ ngươi đối với ta tốt hơn rồi, ngươi sẽ thừa thắng xông lên, nói ra chuyện này.

Khi đó, ông ấy sẽ không làm khó chúng ta quá đâu."

Những gì hắn nói không phải là không có lý, vậy nên Lam Vong Cơ cũng đồng ýTruyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ.

Thân!**********************14Lam Khải Nhân cảm thấy Ngụy Vô Tiện gần đây có gì đó không đúng lắm, không có đi khắp nơi quậy phá gây sự nữa, mọi mặt đều biểu hiện rất tốt.

Tuy rằng ông có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng gần đây Ngụy Vô Tiện đi theo Lam Vong Cơ, được Lam Vong Cơ chỉ bảo không ít, rèn giũa lại tính tình, vậy nên ông không nghi ngờ gì, ngược lại rất hài lòng, đắc ý vuốt vuốt chòm râu của mình, nói với đứa cháu trai bảo bối: "Vong Cơ, làm rất tốt."

Lam Vong Cơ yên lặng gật đầu, Ngụy Vô Tiện trong lòng lại vui đến nở hoa, đồng thời thầm cầu nguyện, hy vọng khi Lam Vong Cơ bẩm chuyện của bọn họ cho Lam Khải Nhân biết, ông có thể cảm thấy đứa cháu dâu tương lai này thật ra cũng không tồi.

Ở lại Vân Thâm phong một thời gian, khi Ngụy Vô Tiện đang cố gắng cứu vãn lại hình tượng tồi tệ của mình trong mắt Lam lão tiên sinh, Tàng Sắc cũng đã đến Vân Thâm phong bái phỏng.

Nghĩ rằng không chừng Tàng Sắc có thể ở trước mặt Lam Khải Nhân nói tốt cho bọn họ vài câu, Ngụy Vô Tiện quyết định nhân cơ hội này nói rõ quan hệ giữa hai người.

Vì thế hắn trao đổi ánh mắt với Lam Vong Cơ xong, liền lập tức quay sang nói với Tàng Sắc: "Mẹ ơi, con có chuyện muốn nói với mẹ."

Tàng Sắc vốn đang hàn huyên với Lam Khải Nhân, đột nhiên bị con trai cắt ngang, không khỏi thắc mắc: "Chuyện gì thế con?

"Cùng lúc đó, Lam Vong Cơ cũng hành lễ với Lam Khải Nhân, trịnh trọng nói: "Thúc phụ, Vong Cơ cũng có một chuyện muốn bẩm báo, mong thúc phụ đồng ý."

Tàng Sắc tò mò nhìn về phía hai tiểu bối: "Mấy đứa thế này là sao đây?

Mà trùng hợp quá, vừa hay chúng ta cũng có một chuyện muốn nói với mấy đứa."

Ngụy Vô Tiện tò mò hỏi: "Là chuyện gì ạ?

"Tàng Sắc nói: "Lần này ta đến Vân Thâm cũng là vì việc này.

Tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, cũng tới lúc mẹ phải tính đến việc chuẩn bị hôn sự cho con rồi."

Nàng mỉm cười, nhìn về phía Lam Khải Nhân, tiếp tục nói: "Vong Cơ cũng đã đến tuổi thành gia rồi."

Lam Khải Nhân vuốt râu, tuy rằng nhìn qua có chút không cam lòng, nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu.

"Vậy nên, mẹ đã thương lượng xong với Khải Nhân huynh qua thư rồi, giúp hai con định ra một mối hôn sự rất tốt.

"Ngụy Vô Tiện không nhận ra ý tứ sâu xa trong lời của Tàng Sắc, buột miệng thốt ra: "Mẹ, con đã có người con thích rồi!

Con sẽ không ở bên người khác đâu!

"Lam Vong Cơ nghe được lời của Tàng Sắc, hơi sửng sốt, còn chưa kịp nghĩ kỹ, thì nghe Ngụy Vô Tiện nói như thế, nên cũng lập tức vội vàng bày tỏ thái độ của mình: "Thúc phụ, Vong Cơ cũng đã có người tâm duyệt.

"Lam Khải Nhân cùng Tàng Sắc đồng thời ngẩn ra, không ngờ hai đứa nhỏ lại dứt khoát cự tuyệt đến vậy.

Hai người nhìn nhau một lát, Tàng Sắc lắc đầu, tiếc hận mà nói: "Nếu đã như vậy thì thôi, chúng ta không nhắc lại việc hôn sự của hai đứa nữa."

TBC_____________Cái miệng nhanh hơn cái não, vậy nên tội cái thân!Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ.

Thân!
 
[Vong Tiện Edit] Sẻ Nhỏ Nơi Đầu Tim
Chương 15 - 19


15Ngụy Vô Tiện vừa định nói "tốt", bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, theo bản năng lặp lại mấy chữ trong lời của Tàng Sắc: "Hôn sự...của hai đứa???"

Tàng Sắc nói: "Đúng vậy, hôn sự của hai đứa."

Ngụy Vô Tiện ngơ ngẩn hỏi lại: "Là của ai...với ai?"

Thấy bộ dạng của Ngụy Vô Tiện ngơ ngác, Tàng Sắc cũng rất kinh ngạc, ngày thường rõ ràng rất cơ linh tinh quái, sao bây giờ lời đơn giản thế cũng không hiểu là sao?Không biết là con trai đang cố ý nói đùa hay là thật sự không hiểu, Tàng Sắc bèn nhắc lại rõ hơn: "Là hôn sự của con với Vong Cơ đó."

Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt: "Vậy nên...hôn sự mà mẹ nói là hôn sự của con với Lam Trạm, chứ không phải là hôn sự của con với người khác, cũng không phải là hôn sự của người khác với Lam Trạm, chỉ có hôn sự giữa hai chúng con thôi?"

Nghe hắn nói một tràng hôn sự hôn sự đến muốn líu lưỡi thế này, Tàng Sắc không khỏi nhíu mày: "Bằng không con cho rằng mẹ đang nói về hôn sự của ai chứ?"

Kinh hỉ đến quá đột ngột, Ngụy Vô Tiện dường như còn chưa lấy lại tinh thần: "Là chuyện từ khi nào vậy?

Sao trước giờ có nghe mẹ nói gì đâu?"

Tàng Sắc nói: "Mẹ thấy con cứ cách dăm ba bữa là lại chạy đến Vân Thâm, tưởng rằng con thích Vong Cơ, mà Long tộc Phượng tộc chúng ta liên hôn là chuyện bình thường, nên mới đến đề thân với Lam gia.

Vỗn dĩ Khải Nhân huynh cũng có chút không đồng ý, nhưng Hi Thần nói Vong Cơ cũng rất thích con, chúng ta khuyên bảo mãi mới khiến Khải Nhân huynh đồng ý, không ngờ mấy đứa lại ... có vẻ như chúng ta đã hiểu sai ý mấy đứa rồi.

"Ngụy Vô Tiện lại lần nữa nắm sai trọng điểm: "Khoan đã, sao Lam đại ca lại biết Lam Trạm cũng rất thích con?

"Tàng Sắc lại không có ý định giải thích, chỉ nói: "Nếu hai đứa đều đã có người khác trong lòng thì cũng không cần hỏi nhiều như vậy nữa, mẹ với...

""Chờ đã!

" Ngụy Vô Tiện lập tức cắt ngang lời của Tàng Sắc, vội vàng nói: "Mẹ, con nói nhầm rồi!

Cho con nói lại!"

Tàng Sắc ngạc nhiên: "Hả?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Hôn sự của tụi con, con với Lam Trạm một chút ý kiến cũng không có, ngàn vạn lần không được hủy bỏ!"

Tàng Sắc không hiểu gì cả: "Vậy sao vừa rồi con từ chối dứt khoát đến vậy?Ngụy Vô Tiện vội vàng giải thích: "Không phải là mọi người hiểu lầm ý của tụi con, mà là tụi con hiểu lầm ý của mọi người!"

Nghe hắn nói như vậy, rốt cuộc Tàng Sắc cũng đã hiểu được: "Chẳng lẽ mấy đứa tưởng là chúng ta muốn cho mấy đứa kết thân với người khác, nên mới sốt ruột từ chối?"

Ngụy Vô Tiện liều mạng gật đầu: "Dạ phải ạ!"

Tàng Sắc nhìn về phía Lam Vong Cơ: "Ý Vong Cơ cũng là như vậy?"

Lam Vong Cơ trịnh trọng hành lễ: "Dạ."

Tàng Sắc không nhịn được mà bật cười, lắc đầu, quay qua nói với Lam Khải Nhân: "Khải Nhân huynh thấy thế nào?"

Lam Khải Nhân vừa trải qua đại hỉ đại bi, hình như còn chưa lấy lại được tinh thần.

Thật ra mối hôn sự này, ông không có hoàn toàn chấp thuận, dù sao tên nhóc Ngụy Vô Tiện này tính tình không tốt, sợ là sẽ làm hư cháu trai tốt của ông.

Nhưng khi Tàng Sắc tới đề thân, lại thêm Lam Hi Thần ở bên khuyên giải an ủi, ông cũng hơi xiêu lòng.

Lam Khải Nhân biết Lam Vong Cơ xưa nay tính tình bướng bỉnh, nếu nó đã nhận định chuyện gì, thì chín trâu mười bò cũng không kéo đi được, chắc chắn sẽ không đổi ý, nên ông mới miễn cưỡng đồng ý.

Vừa rồi, khi Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ trực tiếp từ chối hôn sự, ông xem như được thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng còn chưa kịp mừng thì lại phát hiện chỉ là hiểu lầm.

Tâm trạng lúc lên lúc xuống một cách thất thường thế này khiến tim của Lam lão tiên sinh dường như sắp chịu không nổi nữa rồi.

Nhưng chuyện đã tới nước này, ông cũng không làm gì được, chỉ đành vuốt râu nói: "Vậy thì định ra hôn kỳ, chuẩn bị hôn lễ cho hai đứa đi." ***Trọng điểm là Khải Nhân huynh hỉ rồi mới bi nha!

Hỉ vì tưởng không phải đứa này, bi vì hóa ra vẫn là đứa này.

Haizzz....*********************16Hạnh phúc đến quá đột ngột, Ngụy Vô Tiện đắm chìm hồi lâu mới nhớ mà quay qua hỏi Lam Vong Cơ, sao Lam Hi Thần biết được chuyện của bọn họ?Lam Vong Cơ lắc đầu nói không biết.Sau đó, khi gặp lại Lam Hi Thần ở Vân Thâm phong, Ngụy Vô Tiện mới hiểu được đầu đuôi mọi chuyện.

Thật ra năm ấy, khi Lam Vong Cơ nói cho hắn biết chuyện chú sẻ nhỏ đó, Lam Hi Thần đã nghi ngờ, trên đời này làm gì có con chim sẻ nào biết phun lửa?Nhưng Lam Vong Cơ cứ kiên quyết khẳng định là như vậy, Lam Hi Thần cũng không nghĩ nhiều nữa, cũng không nói ra phán đoán của mình về con chim sẻ nhỏ này.

Mãi đến hôm Tàng Thư Các có cháy, Lam Hi Thần mới nhận ra chút khác lạ vi diệu giữa hai người.

Tuy rằng bọn họ vẫn chưa nói gì với người ngoài, nhưng từ từng động tác giơ tay nhấc chân toát ra mùi thân mật ái muội giữa hai người, Lam Hi Thần muốn không nhìn ra vài điều cũng khó.

Mà ngày hôm ấy, Lam Vong Cơ bao che cho Ngụy Vô Tiện rõ ràng đến vậy, còn chủ động gánh hết tội cho hắn, người làm ca ca như Lam Hi Thần quả thật chưa từng thấy đệ đệ mình đối xử với ai được như vậy.

Nhưng nếu Ngụy Vô Tiện chính là con chim sẻ lúc trước y khổ sở tìm kiếm, vậy thì tất cả đều hợp lý.

Dù sao thì, Phượng Hoàng sẽ biết phun lửa.

Nên khi Tàng Sắc đề thân với Lam Khải Nhân, Lam Hi Thần cũng thuận nước đẩy thuyền, vì hai người mà nói giúp thêm vài câu.

Nghĩ đến bọn họ đã bỏ lỡ nhiều năm tháng như vậy, tuy rằng Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng vẫn nhịn không được tiếp tục trêu ghẹo Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, vậy nên thật sự vì ngươi tìm nhầm loài, nên mất nhiều năm vậy mà vẫn không tìm được ta sao?

""...

Ừ.

"Ngụy Vô Tiện cố nén ý cười nói: "Vậy ngươi chưa từng nghĩ tới trường hợp ta không phải là chim sẻ sao?

""..."

Lam Vong Cơ rầu rĩ nói: "Là tại ngươi.

""Được được được, đều tại ta hết."

Yêu thương mà vuốt ve gương mặt Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện nói: "Nhưng làm gì có ai thật sự tin có một con chim sẻ nhỏ biết phun lửa đâu chứ?

Cũng chỉ có tiểu cổ hủ như ngươi là tin ta không chút nghi ngờ thôi!

Vậy nên đúng thật là lỗi tại ta rồi!

Ha ha ha ha!......"

Hắn cười như thể được mùa, cười đến mức Lam Vong Cơ không nhịn được nữa mà nghiêng người "bịt miệng" hắn lại.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ.

Thân!
*******************17Đại hôn giữa hai người được tổ chức cực kỳ long trọng, tuy Ngụy Vô Tiện rất thích náo nhiệt, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy, những náo nhiệt quanh mình chẳng liên quan gì đến hắn cả.

Bầu không khí huyên náo, hỷ khí tràn đầy kia đến thế kia, nhưng trong mắt Ngụy Vô Tiện chỉ có mỗi hình bóng Bạch Long tuấn nhã đó.

Đợi náo nhiệt của một ngày tản đi hết, dưới ánh nến đỏ lay động, đây mới là thế giới, là thời gian chân chính thuộc về riêng hai người.

Vốn định "xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng", nhưng lại không ngờ, sau khi uống rượu giao bôi, phu quân của hắn trực tiếp gục xuống ngủ thiếp đi.

Tiếc hận một hồi lâu, còn đang định đỡ người lên giường ngủ, thì Lam Vong Cơ lại đột nhiên mở to mắt dậy.

Và sau đó, sự thật đã chứng minh, Bạch Long say rượu rồi thì trở nên lợi hại vô cùng, dày vò tiểu Phượng Hoàng đến tận chiều hôm sau mới thức dậy nổi.******************18Khoảng thời gian cố gắng biểu hiện thật tốt để giành được hảo cảm trước mặt Lam lão tiên sinh, đại khái là chính là khoảng thời gian ngoan ngoãn nhất trong cuộc đời Phượng Hoàng của Ngụy Vô Tiện.

Mà từ khi hôn sự giữa hai người được định ra, đặc biệt là sau khi hành đại lễ, cái đuôi Phượng Hoàng của hắn liền hoàn toàn không giấu được nữa.

Gia quy của Vân Thâm phong từ ba ngàn điều, rất nhanh đã đột phá lên mức bốn ngàn, ấy thế mà vẫn không trói buộc được thiên tính "phản nghịch" tiểu Phượng Hoàng.

Ngoại trừ mỗi lần phạt là phạt cả hai người, Lam lão tiên sinh cũng không còn cách nào khác.

Tuy rằng phạt thì vẫn chịu phạt, nhưng nên chơi thì vẫn phải chơi, cùng lắm thì Lam Vong Cơ giúp hắn chép thêm vài lần gia quy nữa.

Vì thế mỗi ngày Ngụy Vô Tiện đều vô cùng vui vẻ mà tiếp tục kéo Lam Vong Cơ ra sau núi Vân Thâm bắt cá bắt tôm nghịch thỏ, thỉnh thoảng thì xuống trấn nhỏ dưới chân núi ăn uống no say.

Nhưng không hiểu sao Ngụy Vô Tiện gần đây thấy cơ thể có chút khác thường, đột nhiên có chút thích ngủ, còn thỉnh thoảng cảm thấy buồn nôn.

Mà hắn cũng không quá để tâm, thấy chẳng phải là chuyện gì lớn cả, nên không nói chuyện này cho Lam Vong Cơ biết.

Mãi đến hôm nay khi dùng cơm ở quán ăn Hồ Nam trong trấn, ngửi thấy mùi dầu mỡ, Ngụy Vô Tiện nhất thời không nhịn được, lập tức nôn ngay. *****************19 Lam Vong Cơ chưa bao giờ thấy sắc mặt Ngụy Vô Tiện tệ đến mức này.Trong ấn tượng y, Ngụy Vô Tiện luôn tràn đầy sức sống, cái miệng cứ như chim sẻ cả ngày ríu rít không ngừng, bây giờ sắc mặt lại trắng bệch không còn giọt máu, khiến người nhìn thấy không khỏi đau lòng.

Nhẹ nhàng xoa lên lưng hắn, Lam Vong Cơ hỏi: "Có ổn không?

"Ngụy Vô Tiện vuốt ngực, xua xua tay với Lam Vong Cơ, muốn nói là mình không sao, muốn y đừng quá lo lắng, nhưng hắn lại khó chịu đến mức ngay cả nói cũng không nói nổi.

Lam Vong Cơ nhíu mày, trực tiếp hóa thành Long thân, cõng tiểu Phượng Hoàng sắc mặt tái nhợt bay về Vân Thâm phong.

Nằm sấp trên lưng Lam Vong Cơ xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây, Ngụy Vô Tiện phảng phất cảm thấy như trở về hồi còn bé, được Lam Vong Cơ cõng trên lưng bay lượn khắp bầu trời, không khỏi nhẹ giọng cười.

Bạch Long quay đầu lại nhìn hắn: "Sao vậy?

"Ngụy Vô Tiện cúi người áp má lên lưng của Bạch Long, cười nói: "Không có gì, chỉ là tự nhiên nhớ lại chuyện hồi còn bé.

Lam nhị ca ca, lần này ngươi phải chở ta cho đàng hoàng, ngàn vạn lần không được để ta rớt xuống nữa đó!

""Không bao giờ có chuyện đó nữa."

TBC_____________________Bấy bi sắp ra đời rùi.

Mọi người đoán là rồng hay phượng, là trai hay gái đây?Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ.

Thân!
 
[Vong Tiện Edit] Sẻ Nhỏ Nơi Đầu Tim
Chương 20 - 28 (END)


20Y sư chẩn mạch, tủm tỉm cười, nói: "Chúc mừng."

Ngụy Vô Tiện nghĩ mãi không thông, chẳng lẽ người Lam gia đều như Lam Khải Nhân, chán ghét mình đến vậy sao?

Mình đã khó chịu thành thế này rồi, có gì hay đâu mà phải chúc mừng?Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, Lam Vong Cơ đã hỏi ra nghi hoặc trong lòng hắn: "Vì sao lại chúc mừng?"

Y sư vui vẻ vuốt chòm râu của mình: "Đương nhiên là vì có tin vui rồi."*****************21Khi y sư đã vui vẻ đi bẩm lại tin vui này cho các trưởng bối của Lam gia rồi, thế mà hai đương sự này lại giống như còn chưa hoàn toàn hồi phục lại tinh thần.

Ngụy Vô Tiện sờ lên cái bụng bằng phẳng của mình, không thể tin được, hỏi: "Thế này là...có rồi phải không?

"Lam Vong Cơ phủ tay mình lên mu bàn hắn, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."

Ngụy Vô Tiện ngước mắt nhìn Lam Vong Cơ, thấy vẻ mặt y hình như không chút gợn són, gãi gãi mũi: "Lam Trạm, ngươi không vui à?

Sao thấy ngươi không tỏ vẻ gì hết vậy, ta...

"Còn chưa nói hết câu thì đột nhiên hắn bị Lam Vong Cơ ôm chặt lấy, bên tai nhẹ nhàng truyền đến hai chữ: "Vui vẻ."

Ngụy Vô Tiện không thể nhìn thấy gương mặt của Lam Vong Cơ vào lúc này, vậy nên, hắn cũng đã bỏ lỡ khóe miệng khẽ cong lên của vị Long quân ngày thường lạnh như băng sương kia.

Nhưng mà, chỉ cần nghe được hai chữ vui vẻ này từ miệng Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện đã cảm thấy vui muốn chết rồi, cũng đưa tay ôm lại Lam Vong Cơ: "Ta cũng vui lắm!"

Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn xuống bụng mình, hỏi: "Lam Trạm, ngươi thích ta sinh cho ngươi một con rồng hay một con phượng?

Ngươi thích một đứa biết phun nước hay một đứa biết phun lửa?"

"Đều thích.

"Ngụy Vô Tiện cười nói: "Là đều thích, hay là đều muốn vậy?"

Lam Vong Cơ nghiêm túc nói: "Là của chúng ta, ta đều thích."

Ngụy Vô Tiện cười thỏa mãn vô cùng, rướn người qua, mổ một cái chóc lên môi y. ******************22Tuy nói có thai là một chuyện đáng mừng, nhưng phản ứng trong thời kỳ mang thai lại khiến Ngụy Vô Tiện kêu khổ không thôi.

Y sư trong tộc cũng không còn cách nào khác, nên Lam Vong Cơ đành dẫn Ngụy Vô Tiện trực tiếp đến Tước tộc, bái phỏng Ôn Tình.

Ôn Tình vừa gặp Ngụy Vô Tiện liền thấy đau đầu, không hiểu sao mà mỗi khi thấy hắn là lại khiến nàng dường như nhớ lại những hồi ức nào đó không được tốt lắm trước kia.

Nhưng khi nhìn thấy bên cạnh hắn là một con Bạch Long, Ôn Tình hai mắt trợn tròn, bỗng nhiên sinh ra cảm giác như đã quen biết từ lâu, theo bản năng nói: "Các ngươi chính là...

"Ngụy Vô Tiện cười nói: "Đúng vậy!

Chính là chúng ta, là tiểu Bạch Long cùng chim sẻ nhỏ biết phun lửa ngày trước ngươi nhặt về, kinh ngạc không?

Bất ngờ không nè?"

"..."

Ôn Tình trầm mặc một hồi, giống như đang đè nén cảm xúc gì đó trong lòng.

Điều này cũng không thể trách nàng.

Ký ức năm xưa ùa về, rồi nay lại nhìn thấy hai người này một lần nữa cùng nhau xuất hiện trước mắt mình, Ôn Tình quả thật hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Năm ấy có lòng tốt nhặt hai người họ về, kết quả một con so với một con còn khó đối phó hơn.

Tiểu Bạch Long tính tình lãnh đạm khó gần, chim non chỉ biết phun lửa tự xưng là chim sẻ kia thì ngày ngày gây họa khắp nơi, phiền toái vô cùng, không biết đã đốt cháy mất bao nhiêu thứ của nàng.

Kết quả, vừa định đi kiếm hai đứa nó tính sổ, thì một rồng một sẻ lại biến đâu mất tiêu, khiến cho Ôn Tình tức đến mức mỗi lần nhắc tới là lại sôi máu lên.Bây giờ bọn họ lại tự đưa mình tới cửa, tất nhiên Ôn Tình phải tiếp đón cho thật "nồng hậu", thanh toán hết nợ nần năm xưa.

Nhưng Ôn Tình còn chưa kịp nói gì thì Lam Vong Cơ đã lấy túi càn khôn ra, đặt vào trong tay nàng: "Số bạc này đủ để các ngươi trùng kiến lại tất cả nhà cửa nơi đây, tu sửa lại cả đỉnh núi này."

Sau khi trịnh trọng hành lễ với Ôn Tình xong, Lam Vong Cơ lại nói tiếp: "Đa tạ ân tình cứu giúp năm đó của Ôn cô nương, đây xem như là bồi thường cho những vật dụng của Ôn cô nương năm đó bị Ngụy Vô Tiện vô tình thiêu cháy."

Cầm túi tiền nặng trĩu trong tay, lửa giận trong lòng Ôn Tình cũng tan hơn phân nửa, nàng liếc nhìn tên nhóc Ngụy Vô Tiện đang cười xán lạn ở bên cạnh, hỏi: "Lần này tới tìm ta là có chuyện gì?"*********************23Dưới sự chăm sóc của Ôn Tình, triệu chứng khó chịu khi mang thai của Ngụy Vô Tiện cũng giảm bớt không ít, rốt cuộc xem như đã có thể thuận lợi vượt qua toàn bộ thai kỳ.

Tưởng chừng như hết thảy mọi việc đều đã bình an suôn sẻ, nhưng khi trứng được sinh ra lại có chút bất ổn.

Hình như quả trứng này so với những quả trứng bình thường khác lớn một chút, tiểu Phượng Hoàng đã phải tốn không ít sức lực mới sinh nó ra được.

Quả trứng kia, Ôn Tình cẩn thận nghiên cứu nửa ngày, sau đó trực tiếp đưa ra kết luận: "Là song hoàng."

Tiểu Phượng Hoàng vừa mới sinh xong nên còn có chút suy yếu, nghe được những lời này của Ôn Tình, không khỏi nghi hoặc: "Nghĩa là gì?

"Ôn Tình nói: "Nghĩa là, đây là song thai, chúc mừng ngươi nha!"

Vẻ mỏi mệt trên mặt Ngụy Vô Tiện lập tức tan đi không ít, Ngụy Vô Tiện vô cùng mừng rỡ nhìn về phía Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, là hai đứa lận đó!"

Hắn thật sự rất vui mừng, mà Ôn Tình cũng vui vẻ không kém.

Dù sao thì đây cũng là song thai, phải tốn công chăm sóc gấp đôi, nghĩa là phí khám bệnh của nàng có thể danh chính ngôn thuận mà đòi nhiều hơn rồi.

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ.

Thân!******************24Vốn dĩ Ngụy Vô Tiện còn đang sầu lo, không biết trong quả trứng này đến tột cùng là rồng hay là phượng, là nam hay là nữ, là biết phun lửa hay biết phun nước.

Nhưng từ khi biết được đây là một quả trứng song hoàng (hai lòng đỏ?), thì tổ hợp sắp xếp lại càng nhiều hơn, Ngụy Vô Tiện càng thêm kích động, cả ngày ríu rít không ngừng.

Là một rồng một phượng, hay hai rồng hoặc hai phượng?

Là một nam một nữ, hay hai nam hoặc hai nữ?

Là một lửa một nước, hay hai lửa hoặc hai nước?Tuy tổ hợp rất nhiều, nhưng thật ra nói tới nói lui thì cũng chỉ có nhiêu đó, vậy mà Ngụy Vô Tiện lại nói không biết chán, mỗi ngày đều có thể lải nhải bên tai Lam Vong Cơ một hồi lâu.

Lam Vong Cơ cũng không chê hắn phiền, chỉ dùng một ánh mắt dịu dàng cẩn thận lắng nghe từng lời hắn nói, đáp lại vô số chữ tốt, sau đó nhét tiểu Phượng Hoàng vào trong ổ chăn, để hắn đi ngủ sớm hơn một chút.

Cái miệng nhỏ của tiểu Phượng Hoàng này, tiểu Bạch Long vô cùng luyến tiếc dùng cấm ngôn thuật chặn lại.

Nhưng cũng có lúc cái miệng nhỏ này thật khiến người ta không thể chịu nổi nữa, chỉ đành trực tiếp hôn lên nó một cái, khiến nó phân tâm, thỏa mãn mà ngừng lại.

Trứng thì bình an sinh ra được rồi, nhưng vẫn cần một thời gian rất dài để ấp trứng nở ra.

Ngụy Vô Tiện vốn là một tiểu phượng hoàng không chịu ở yên một chỗ bao giờ, nhưng vì đứa nhỏ của hắn và Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện vẫn ngoan ngoãn hóa về nguyên hình Phượng Hoàng, ôm trứng vào lòng, dùng hơi ấm của bản thân để ấp trứng nở.

Tiểu Phượng Hoàng phải ấp trứng, tiểu Bạch Long cũng hóa về nguyên hình Bạch Long của mình, ở bên bầu bạn cùng hắn.

Ấp trứng ấp đến nhàm chán, cái miệng nhỏ của tiểu Phượng Hoàng lại bắt đầu không ngừng lải nhải nữa rồi.

"Lam Trạm, ngươi nói, với nhiệt độ trên người của ta, có đủ để mấy đứa nhỏ nở ra được không?

""Có thể."

Tiểu Phượng Hoàng kéo vuốt rồng của Bạch Long phủ lên cái bụng mềm mại của mình, hỏi: "Chỗ này của ta có nóng không?

"Lam Vong Cơ đã mơ hồ nhận ra Ngụy Vô Tiện tiếp theo sẽ nói cái gì rồi, nhưng y vẫn "ừ" một tiếng đáp lại.

Ngụy Vô Tiện tiếp tục cười, chớp chớp mắt nói: "Chỗ này đã nóng như vậy rồi, ngươi nói xem, bên trong ta có phải là còn nóng hơn không?

""..."

"Nhị ca ca, ngươi đã lâu không chạm vào ta...

""..."

"Trứng đã sinh ra lâu đến vậy rồi, ngươi thật sự không muốn tới xem một chút sao?

""..."

Khi Ngụy Vô Tiện đang chuẩn bị rướn người lên hôn Lam Vong Cơ thì đột nhiên "rắc" một cái, tiếng trứng ở dưới thân nứt ra truyền vào tai một cách rõ ràng.

Nhìn thấy vết nứt trên vỏ trứng, Ngụy Vô Tiện hốt hoảng, chẳng lẽ vừa rồi, trong trong một phút bất cẩn, hắn đã không cẩn thận đè vỡ quả trứng rồi sao?*********************25Khi Ngụy Vô Tiện ôm quả trứng có vết nứt đến đập của gọi Ôn Tình, nữ y sư của chúng ta vẫn còn đang say giấc nồng.

Bị người ta đột ngột đánh thức như vậy, tâm tình của nàng đương nhiên là không tốt rồi.

Nữ y sư còn chưa kịp phát hỏa thì Ngụy Vô Tiện đã lập tức cẩn thận đưa trứng của hắn cho nàng xem, tràn đầy lo lắng hỏi: "Ôn Tình, trứng của ta bị nứt rồi, có bị làm sao không?"

Mặc dù có giận một chút ở trong lòng, nhưng vì thiên tính của y sư, Ôn Tình vẫn cẩn thận kiểm tra quả trứng một cách kỹ càng, nói: "Không sao hết, là sắp phá vỏ ra ngoài thôi."

Ngụy Vô Tiện ngẩn ra: "Thật sao?

"Ôn Tình nói: "Phải, cũng sắp rồi, chắc trong khoảng tối nay thôi."

Sắc mặt nàng cổ quái, liếc Ngụy Vô Tiện một cái: "Ngươi đã lỡ làm gì với trứng của ngươi à, sao lại lo lắng đến như vậy?

"Ngụy Vô Tiện ngượng ngùng cười: "Không có gì, trứng không sao là được, ngươi ngủ tiếp đi, ta và Lam Trạm cũng về ngủ trước đây!"

Ôn Tình hít sâu một hơi, giận dữ gầm lên: "Ngủ cái gì ngủ!

Không nghe ta nói là tối nay mấy đứa nhỏ sẽ ra ngoài sao!"

Sau tiếng gầm lên ấy của nàng, mấy đứa nhỏ giống như cũng nghe được, vết nứt trên vỏ trứng hình như càng lớn hơn trước. ******************26Đúng như dự đoán của Ôn Tình, trời còn chưa sáng, Vân Thâm phong đã truyền ra tiếng khóc nỉ non của hai con thú nhỏ.

Trước đó Ngụy Vô Tiện cứ không ngừng đoán già đoán non hai đứa nhỏ nhà mình sẽ như thế nào, cuối cùng cũng đợi được tới ngày hai đứa ra đời, thỏa mãn toàn bộ mọi mong đợi của hắn.

Một nam một nữ, một rồng một phượng, một nước một lửa, một đỏ một trắng. *****************27Ca ca là tiểu Hồng Long (rồng đỏ) chỉ biết phun lửa, muội muội là tiểu Bạch Phượng (phượng hoàng trắng) chỉ biết phun nước.

Cùng là Phượng Hoàng, vậy mà màu lông của muội muội và Ngụy Vô Tiện lại khác nhau một trời một vực, nhưng tính tình của hai người lại giống nhau y đúc.

Vừa sinh ra là nàng đã quậy Vân Thâm Phong náo loạn đến gà bay chó sủa, mà nàng lại còn không chịu nhận mình là muội muội, một hai đòi làm tỷ tỷ của tiểu Hồng Long cho bằng được.

Thật hai đứa nhỏ gần như là cùng lúc phá vỏ ra ngoài, nhưng vì tiểu Hồng Long thò đầu ra trước tiểu Bạch Phượng, nên mới được làm ca ca.

Tiểu Hồng Long thì lại giống với tính tình của phụ thân mình, dù muội muội gây rối thế nào cũng không cãi lại, mà dù tiểu Bạch Phượng náo loạn thế nào thì trên dưới Vân Thâm phong cũng chỉ nhận nàng là muội muội.

Tiểu Bạch Phượng tức giận vô cùng, không cẩn thận phun ngụm nước, xối ướt toàn bộ Tàng Thư Các.

Lam lão tiên sinh tức đến râu rồng dựng ngược, vẫn là Lam Hi Thần ở một bên ôn hòa, tươi cười nhắc nhở: "Thúc phụ, năm đó người cũng từng không cẩn thận phun nước làm ướt hết Tàng Thư Các cơ mà.

Nói như vậy, đứa nhỏ này của Vong Cơ và Vô Tiện là được chân truyền từ người đó."

Lam Khải Nhân thật không nói nên lời, chỉ cảm thấy tim mình càng lúc càng đau.

Tuy rằng ca ca tính tình ngoan ngoãn, nhưng kỹ thuật phun lửa lại kém cỏi hệt như Ngụy Vô Tiện lúc nhỏ.

Sau lần thứ ba bị tiểu Hồng Long đốt trọi lông vũ, Ôn Tình quyết tâm thu dọn đồ đạc, trở về Tước tộc dưỡng lão, dù thù lao có cao cỡ nào đi nữa thì cũng kiên quyết không ở đây chăm cặp long phượng thai khó chiều này nữa.

Không còn sự trợ giúp của Ôn Tình, Ngụy Vô Tiện nhìn muội muội lăn lộn trên mặt đất cùng ca ca vẻ mặt lạnh nhạt, không khỏi đỡ trán, thở dài một hơn, vẫn là Lam Vong Cơ tri kỷ nhất, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, ôn tồn an ủi: "Không sao, còn ta ở đây." **************28Hôm nay Lam Vong Cơ dẫn ca ca xuống núi, Ngụy Vô Tiện ở lại trên núi chăm sóc muội muội.

Trên núi vốn đang yên tĩnh tường hòa, đột nhiên một tràng ầm ĩ ồn ào như chim sẻ ríu rít truyền vào bên tai: "Cha ơi, cha ơi, con mới vừa nghe được một chuyện rất ghê gớm đó!"

Ngụy Vô Tiện đang bận nghiên cứu phát minh mới trên tay mình, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ mở miệng hỏi: "Là chuyện ghê gớm cỡ nào mà khiến Lam tiểu thư của chúng ta kinh ngạc thất thố như vậy?"

Tiểu Bạch Phượng nghĩ một chút, thử thăm dò: "Nếu con nói rồi, cha không được ghen đó nha, cũng không được tức giận với phụ thân, dù sao cũng là chuyện đã qua lâu rồi."

Nhắc tới Lam Vong Cơ, rốt cuộc Ngụy Vô Tiện cũng chịu ngước lên nhìn con gái nhà mình: "Ghen cái gì?

Mà giận cái gì?

Con từng thấy cha con như thế với phụ thân con bao giờ chưa?

Muốn nói tới ghen, phụ thân con mới mà là người ăn giấm (ghen) nhiều hơn đó.

Con không biết đâu, ngày đó cha chỉ nói thêm vài câu với nàng Hỉ Thước bán hàng kia, được nàng cho thêm mấy trái sơn trà thôi, vậy mà phụ thân con..."

Thấy Ngụy Vô Tiện đột nhiên không nói nữa, tiểu Bạch Phượng nhịn không được mà truy hỏi tiếp: "Phụ thân con thì sao ạ?

"Ngụy Vô Tiện cười với nàng, không chút dấu vết mà chuyển đề tài: "Nhưng chuyện này cũng không thể trách cha, cha vốn nghèo quen rồi, mua thêm mấy trái sơn trà cha cũng tiếc tiền, vậy nên cha mới kiếm cách tiết kiệm thêm chút tiền cho nhà ta, chẳng phải sao?

Mà thôi không nói nữa, vừa rồi con định nói gì cho cha nghe vậy?"

Tiểu Bạch Phượng lúc này mới nhớ ra chuyện định kể cho cha nghe, nàng tiến lại gần, ghé sát vào tai Ngụy Vô Tiện, nhỏ giọng nói: "Con nghe mọi người nói, vốn dĩ người mà phụ thân thích là một con chim sẻ, nhưng sau đó con chim sẻ ấy bị mất tích, có tìm thế nào cũng tìm không ra.

Sau này dưới áp lực của Long Tộc và Phượng tộc, phụ thân mới tới cưới cha.

"Ngụy Vô Tiện giật mình, chợt ha ha cười to.

Tiểu Bạch Phượng không hiểu sao tự nhiên Ngụy Vô Tiện lại cười đến thất thố như thế, cảm thấy thật không hiểu nổi.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của con gái, Ngụy Vô Tiện khó khăn lắm mới không cười nữa, hỏi: "Con thấy quan hệ giữa cha và phụ thân con giống như thế sao?"

Tiểu Bạch Phượng nghiêm túc suy nghĩ một lát, đáp: "Hình như không phải.

"Ngụy Vô Tiện lại cười hai tiếng: "Thì đó!"

Tiểu Bạch Phượng lại nói: "Nhưng bọn họ đều nói...

"Ngụy Vô Tiện hỏi ngược lại: "Lời người khác nói quan trọng lắm sao?

"Tiểu Bạch Phượng cũng cười: "Không quan trọng."

Ngụy Vô Tiện bế bổng con gái lên, cười nói: "Vậy con có muốn cha kể con nghe chuyện của phụ thân con và con chim sẻ nhỏ kia không?"

Tiểu Bạch Phượng dùng giọng trẻ thơ non nớt ngọt ngào đáp: "Dạ muốn!"

Ngụy Vô Tiện khẽ cười, búng nhẹ mấy cái lên đầu mũi nhỏ của nàng, nói: "Chuyện này phải nói từ đâu đây nhỉ.

À, bắt đầu từ đây nha, có một con chim sẻ rất hung dữ nhưng y thuật rất cao minh.

""Rất nhiều năm về trước, nàng ấy nhặt được một con tiểu bạch long trông rất đẹp và một con chim sẻ phun lửa...

"END_______________Cuối cùng đã xong bộ này rồi, một bộ ngắn thôi, nhưng cực dễ thương, canh vừa chuẩn làm quà Thất Tịch cho mọi người luôn á!!!!Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ.

Thân!
 
Back
Top Bottom