Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Vong Tiện Edit] Cong Thẳng Quyết Đấu

[Vong Tiện Edit] Cong Thẳng Quyết Đấu
Phiên ngoại 1 - 06 (H)


Phiên ngoại 1 - 06Tấm gương của con cháu thế gia, môn sinh đắc ý của Lam lão đầu thật quá biết tính toán, Cô Tô Lam thị mấy người là bàn tính thành tinh sao?Nhưng "Lam Vong Cơ" ở thế giới của hắn có gì để y phải ghen chứ?

Ngụy Vô Tiện la lên: "Lam Trạm!

Lam Trạm......

A...

Chờ một chút!"

Ngay thời điểm này, sao Lam Vong Cơ chờ cho nổi, chỉ lo ra sức cày cấy trong cơ thể của hắn.

Ngụy Vô Tiện cuộn tròn cả người trên bàn, vóc người hắn cao, nên phần mông gần như treo lơ lửng ra bên ngoài.

Lam Vong Cơ sợ hắn ngã xuống, nên gác hai chân hắn lên khuỷu tay mình, kéo eo nhỏ của hắn sát lại gần, khi chạy nước rút vào huyệt của hắn thì hai đầu gối bị ép đè lên trước ngực, mông của Ngụy Vô Tiện sẽ theo động tác của y mà tự nhiên nâng lên cao, càng tiện cho Lam Vong Cơ tiến vào sâu hơn.Lam Vong Cơ làm rất mạnh, cày cấy trong cơ thể hắn mạnh đến mức cái bàn cũng lắc lư theo, phát ra từng tiếng "cót két" nguy hiểm.

Thương thay cho cái bàn của Lam Vong Cơ, theo y lâu như vậy, rốt cuộc vì chuyện như thế này mà lung lay sắp sập.

Mà giờ cũng không phải lúc để Ngụy Vô Tiện đồng cảm với cái bàn này, nếu còn không nghĩ ra cách thì cái eo này của hắn sẽ phải "đội nón ra đi" cùng cái bàn này mất!Hắn đã bị Lam Vong Cơ dùng cùng một tư thế "làm" gần một canh giờ rồi!

Lam Vong Cơ "giữ" giỏi quá, hơn nữa vừa rồi y đã bắn một lần, nên lần thứ hai càng "nhịn" được lâu hơn, nếu mặc cho Lam Vong Cơ chơi "hết ga", Ngụy Vô Tiện hắn sẽ liệt luôn quá!Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ đâm một phát sâu tới tận cùng, cả người run lên, cảm giác tê dại vọt tới đỉnh điểm, vật giữa hai chân lại một lần nữa bùng nổ.

Hắn thật sự không chịu nổi nữa, giữa lúc bần thần chợt thấy cái eo của mình, mang theo tay nải, đang vẫy tay chào tạm biệt với hắn.Nếu cứ tiếp tục thế này, bét nhất hắn cũng phải nằm liệt giường ba ngày, nói không chừng phải là năm ngày hay nhiều hơn nữa, vì cái mạng nhỏ cùng cái eo già của mình, hắn lập tức chọn giương cờ trắng đầu hàng tại chỗ.

Hắn thở hổn hển, mềm mại rên rỉ thành tiếng: "Lam Trạm, ngươi nghe ta nói đã, ôi a!

Á, á!

Không có đính hôn gì hết!

Ta, là ta gạt ngươi thôi!"

Hồi đó là vì muốn lôi kéo quan hệ với Lam Vong Cơ nên Ngụy Vô Tiện mới thuận miệng nói bậy, chứ hắn và Lam Vong Cơ bên kia căn bản chẳng có quan hệ gì với nhau cả, cùng lắm chỉ được xem là bạn cùng trường không mấy thân thiết mà thôi.

Lam Vong Cơ chợt khựng lại, lúc này Ngụy Vô Tiện mới có cơ hội thở một hồi, hắn nói tiếp: "Thật đó!

Y ghét ta ra mặt, tới hai mắt nhìn ta cũng hiện lên hai chữ chán ghét, sao có thể đính hôn với ta được!"

Lam Vong Cơ đưa tay vuốt ve khuôn mặt của hắn, gạt đi nước mắt cùng những giọt mồ hôi thấm đẫm trên má Ngụy Vô Tiện, rồi chăm chú nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của hắn.

Đôi mắt của Ngụy Vô Tiện, khi cười sẽ cong lên, luôn là như thế, vẫn tỏa sáng lấp lánh dù giữa đêm tối mịt mờ, khiến Lam Vong Cơ không tài nào quên được.

Tâm tình này, Lam Vong Cơ y là người hiểu rõ nhất, y đáp: "Ngụy Anh, y tuyệt đối không bao giờ ghét bỏ ngươi."

Y nói rất chân thành, tuy gọi là "y", nhưng vừa nghe liền biết đây cũng là suy nghĩ của Lam Vong Cơ, khiến cho khuôn mặt vốn đã phớt hồng của Ngụy Vô Tiện càng thêm ửng đỏ, trong lòng kích động, theo bản năng co hậu huyệt lại, Lam Vong Cơ bị hắn đột nhiên kẹp chặt, khiến vật kia càng tiến vào sâu hơn trong cơ thể hắn.

Y nhíu mày hạ giọng gọi: "Ngụy Anh..."

Cái kẹp này khiến vật kia của Lam Vong Cơ càng phình to hơn, Ngụy Vô Tiện vội hô lên: "Nhị ca ca, ca ca tốt, ngươi đừng to lên nữa!

Ta chịu hết nổi rồi!

Ta sắp bị căng đến rách ra rồi!"

Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn xuống, thấy miệng huyệt vì bị cọ đến đỏ rục của hắn đang được căng ra hết cỡ, nhoe nhoét dịch nhầy trong suốt, lẫn trong đó có chút bọt trắng sùi ra, bao lấy dương vật của Lam Vong Cơ, thịt ruột mềm mại nơi cửa huyệt theo động tác của y lật ra lật vào không ngừng.

Cảnh tượng trên khiến nửa người dưới của y lại càng không nghe lời, ra sức nhanh hơn, mạnh hơn, khiến Ngụy Vô Tiện càng thêm không chịu nổi: "Tóm, tóm lại, bên kia ngươi còn chưa tới cầu hôn ta thì ta đã đến nơi này rồi, lấy gì để Hàm Quang Quân ghen tuông?

Thật quá vô lý, vô căn cứ!

Nợ này không thể tính lên đầu ta được!"

Lam Vong Cơ nói: "Ngươi đã nói dối."

Nợ vì ghen có thể không tính, nhưng Lam Vong Cơ rất khôn lanh, luôn có cách tìm được lý do, dưới tay Lam Vong Cơ, con đường trở thành Khôn Trạch mạnh nhất của Ngụy Vô Tiện đã không còn hi vọng.

Ở trên giường hắn đã không có phần thắng, nhưng chẳng lẽ so về miệng lưỡi, hắn lại có thể thua sao?Ngụy Vô Tiện lại nói: "Ta nói dối là ta sai, nhưng nhà chúng ta phạm sai thì phải chép phạt gia quy cơ mà!

Sao ngươi có thể lạm dụng tư hình?

Hàm Quang Quân bắt nạt đạo lữ!

Ta phải đi méc Lam lão tiên sinh mới được!!!"

Dù sao Ngụy Vô Tiện đối với gia quy này đã là lợn chết không sợ nước sôi, phạt mười lần hay phạt hai mươi lần cũng chẳng có gì khác biệt, cũng không phải không thể chép nổi, tóm lại phải nghĩ cách bảo vệ cái eo rồi tính sau.

Lam Vong Cơ sao có thể không hiểu suy nghĩ của hắn, liền nói: "Có thể không cần chép gia quy."

Còn có chuyện tốt như thế được à?

Ngụy Vô Tiện không dám tin dù chỉ một chút, chợt thấy Lam Vong Cơ tiện tay nhặt một cây bút trên mặt đất lên, vuốt vuốt đầu bút rồi nhẹ nhàng quệt mấy đường lên người Ngụy Vô Tiện.

Bút lông của Lam Vong Cơ là loại cao cấp, đầu bút tơi mịn, y nhẹ nhàng hạ bút xuống, lông bút lướt qua da thịt mềm mại, nõn nà, kéo theo cảm giác ngứa ngáy khó tả khiến Ngụy Vô Tiện run lên, cả tiếng nói cũng run lên theo: "Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ cầm bút di chuyển đến đầu nhũ của hắn, lông bút vừa quét nhẹ qua, Ngụy Vô Tiện liền lập tức ưỡn ngực lên, hai tay che chắn trước sau cũng không ngăn được cảm giác quái dị đang làm loạn trong cơ thể: "A!

Ôi, ôi!

Đừng mà!

Á!"

Xúc cảm toàn cơ thể hắn bị y huấn luyện trở nên nhạy cảm hơn từ lâu, đầu nhũ cực kỳ mẫn cảm, mới vừa rồi còn bị Lam Vong Cơ chơi đùa đến hoàn toàn sưng to, tình trạng như thế thì dù một kích thích nhỏ thôi cũng đủ phóng đại lên trong cơ thể hắn gấp mấy lần, huống chi Lam Vong Cơ còn làm như vậy, thật là bức Ngụy Vô Tiện đến phát điên lên đi được, vật giữa hai chân lại ngóc thẳng đầu dậy.

Vật ở bụng dưới của hắn cương cứng lên, chen vào giữa thân thể hai người, mỗi lần Lam Vong Cơ đâm vào, bụng sẽ áp vào nó, cơ bụng săn chắc của y nhẹ nhàng ma sát vật đó của Ngụy Vô Tiện, hơi ấm truyền qua khiến Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không thể chống cự nổi.

Hậu huyệt bị công chiếm, dương vật bị cọ sát, đầu ngực bị bút lông ve vuốt, mấy điểm mẫn cảm trí mạng nhất cả người đều bị Lam Vong Cơ thâu tóm trong lòng bàn tay, Ngụy Vô Tiện hoàn toàn bị ép vào bước đường cùng: "Lam Trạm!

Làm ơn, đừng như vậy nữa mà, a a!"

Cơ thể hắn vặn vẹo xoắn chặt lại, Lam Vong Cơ thấy vậy liền buông tha cho đầu nhũ của hắn, bút lông nhẹ nhàng men theo rãnh bụng, theo từng múi cơ lần xuống dưới, quét lên dương vật vốn đã rung lên không thôi của hắn, đầu bút chấm vào thanh dịch đang rỉ ra từ lỗ chuông của hắn.

Ngụy Vô Tiện xoắn eo lại, rên to, cây bút kia lại di chuyển tới cái bụng nhớp nháp dính đầy tinh dịch do tự bắn tinh của hắn, quấn lấy lớp dịch nhầy trắng sữa kia, sau đó quay trở lại ngực hắn.Xúc cảm dinh dính lành lạnh rơi xuống ngực Ngụy Vô Tiện, từng nét từng nét hạ xuống thoăn thoắt.

Chữ viết của Lam Vong Cơ đoan chính, lực bút đều đều, nét ngang nét sổ gì đều toát lên khí chất không tầm thường.

Đầu bút lướt lên làn da hắn, móc nhẹ lên, di tới di lui trên người Ngụy Vô Tiện, mang lại cho hắn cảm giác vừa quái dị lại vừa kích thích, nhưng lại sướng đến cùng cực, ép Ngụy Vô Tiện bật khóc òa lên: "Oa oa oa, Lam Trạm!

Ngươi, ngươi làm cái gì vậy!"

Lam Vong Cơ vững vàng hạ từng nét bút, nói: "Giúp ngươi chép gia quy."

Đúng là Ngụy Vô Tiện đã nói như vậy, nhưng chỉ để lừa gạt qua quýt cho qua chuyện thôi, mà hắn cũng không nói là chép như thế này!"

Ngươi dám chép, thế có dám cho Lam lão đầu xem không?!!!

A, a!

Ôi, ôi!

Ta sai rồi, Hàm Quang Quân!

Đừng chép nữa, ngươi cứ lạm dụng tư hình như cũ đi!

Á!!!!"*******************Cuối cùng, cái eo đáng thương của Ngụy Vô Tiện vẫn không giữ được.

Hắn nằm liệt trên giường suốt năm ngày mà vẫn thấy mệt, nếu không phải Lam Vong Cơ đút cơm cho hắn, chắc dù có đói chết Ngụy Vô Tiện cũng không lết ra khỏi giường nổi.Hắn ai oán nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ dời bàn đến bên giường, lẳng lặng viết chữ bên cạnh hắn.

Tuy ở trên giường Lam Vong Cơ rất dữ, nhưng xuống giường rồi là y lại chăm sóc cho hắn vô cùng chu đáo, mấy ngày liền đều chưa từng rời khỏi hắn, hắn muốn cái gì, Lam Vong Cơ liền cho hắn cái nấy.Cái bàn kia, Lam Vong Cơ chỉ rửa sạch qua rồi tiếp tục dùng như thường, không thể không nói, năng lực thừa nhận của y cũng mạnh thật, Ngụy Vô Tiện hắn thì không thể nhìn thẳng nổi vào nó nữa rồi.Mà Lam Vong Cơ lại rất bình tĩnh, nhìn vào mắt hắn, nói: "Ngụy Anh, muốn gì sao?"

Cái bộ dạng thanh lãnh trước sau như một kia của y thật biết gạt người, cũng vẫn trước sau như một, dễ dàng câu hồn đoạt phách Ngụy Vô Tiện.

Thật là "mê trai" quá đi, vì cái bộ dạng đó mà hắn quên bẵng đi chuyện đòi lại công đạo cho cái eo của mình.

Hắn lắc đầu: "Không có gì, ngươi làm việc tiếp đi, có gì thì ta sẽ gọi ngươi."

Đột nhiên hắn nhớ ra, mấy ngày nay Lam Vong Cơ vẫn luôn ở trong Tĩnh thất, không hề ra ngoài làm việc, hắn vội hỏi: "Lam Trạm, ngươi cứ ở trong Tĩnh thất như vầy thì có sao không?

Trước đó không phải ngươi rất bận rộn sao, thúc phụ không nhớ tới ngươi nữa à?"

Lại nhớ đến bản thân vẫn nằm trên giường, gia quy chưa nhớ được bao nhiêu, hắn vội nhổm nửa người dậy, nói: "Có phải ta cũng nên chép đại vài tờ gia quy, làm bộ một chút, miễn cho lão nhân gia phàn nàn không?"

Lam Vong Cơ đáp: "Không cần, thúc phụ bế quan rồi."

Ngụy Vô Tiện vừa nghe liền mừng rỡ nằm trở về, hỏi: "Không phải thúc phụ mới xuất quan à, sao mới đây lại bế quan rồi?"

Lam Vong Cơ ngẫm một hồi rồi đáp: "Có lẽ là ngộ ra đạo mới chăng?"

Ngụy Vô Tiện cảm thấy, không hổ là Lam Khải Nhân, trong lòng không khỏi khen ngợi, liền vui vẻ nói: "Lam Trạm, ta muốn ăn xí muội ngào đường!

Lấy giúp ta với!"

Lam Vong Cơ dịu nhàng đáp ứng hắn: "Được."

TBC______________Cách chép phạt gia quy mới ra đời ~Thúc phụ không ngộ ra đạo mới, nhưng bệnh tim của ông lại "ngộ" ra chân lý mới rất nhanh: "Mắt không thấy, tâm không phiền."

Xem ra cái bàn ở Tĩnh thất may mắn, kiên cường hơn ở Tàng Thư các nhiều, đề nghị thúc phụ nên tham khảo chỗ mua bàn của Hàm Quang Quân.
 
[Vong Tiện Edit] Cong Thẳng Quyết Đấu
Ngoại truyện 2 - 01


Ngoại truyện 2 - 01Con người là một sinh vật rất kỳ lạ.Ngụy Vô Tiện luôn cảm thấy có gì đó không ổn lắm, từ sau lần Lam Vong Cơ "chép bản gia quy không thể cho người khác xem" lên người hắn, Ngụy Vô Tiện thật sự là mệt vô cùng, thế nên hắn được Lam Vong Cơ tỉ mỉ chăm sóc cũng là chuyện nên làm.Nhưng dù sao thì hắn vẫn còn trẻ, khả năng hồi phục rất nhanh, hai ngày cuối cùng chỉ đơn giản là muốn làm nũng, ăn vạ trên giường để sai bảo Lam Vong Cơ thôi.

Bây giờ hắn đã khỏe hẳn rồi, khỏe như vâm luôn ấy, mà vốn là một bé con tò mò, bên ngoài gió thổi cỏ lay chút xíu thôi là hắn đã không ngồi yên nổi rồi, mấy ngày gần đây đã bắt đầu leo nóc nhà, lật ngói, phá tổ chim khắp nơi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi.Hắn thì đã bình thường trở lại rồi, nhưng Lam Vong Cơ lại vẫn cứ kỳ quặc sao á!

Tuy vẫn đối xử với hắn cực kỳ tốt như cũ, nhưng có đôi khi vẫn sẽ có lúc nổi giận.

Ví dụ như lúc ghen tuông nè, ví dụ như khi bị Ngụy Vô Tiện ghẹo quá đà đến hết chịu nổi, ví dụ như khi hắn phạm phải vài gia quy không thể bỏ qua được, ít nhiều gì Lam Vong Cơ vẫn sẽ lạnh giọng răn vài câu.

Thế nhưng Lam Vong Cơ bây giờ cứ như bị Ngụy Vô Tiện tẩy não rồi vậy, còn "ngoan" hơn cả mấy thuộc hạ hung thi của hắn.Chỉ đâu là đi đó, gọi gì là làm nấy, phạm vi không chỉ bao hàm mấy chuyện thường ngày mà ngay cả lúc "vận động" vào buổi tối, y vẫn "nghe lời" như thế.

Lam Vong Cơ đột nhiên trở nên vô cùng dịu dàng, ra vào cực kỳ nhẹ nhàng chậm rãi, lúc đâm vào cũng không mạnh, không sâu như trước.

Nhưng con người là một sinh vật rất kỳ lạ, bình thường Ngụy Vô Tiện luôn khóc lóc xin Lam Vong Cơ nhẹ nhàng một chút, thế mà bây giờ, khi người ta nhẹ nhàng thật thì hắn lại thấy quái quái sao á, không còn sướng được như trước, thế là lại bắt đầu khóc lóc xin Lam Vong Cơ làm mạnh hơn một chút.Một Lam Vong Cơ, ở trên giường, không còn "hung hăng" nữa!!!

Nhiêu đó còn chưa thấy lạ sao?!!********************Ngụy Vô Tiện ôm chăn, nằm trên giường nhìn chằm chằm vào Lam Vong Cơ đang bận rộn chuẩn bị nước tắm cho hắn.

Hắn ra sức nhìn, muốn từ trên người y nhìn ra được gì đó, nhưng ngoại trừ vẻ tuyệt mỹ ấy ra, hắn chẳng nhìn ra được gì khác cả, thậm chí nhìn tới mức hoa mắt chóng mặt luôn.

Đến tận khi Lam Vong Cơ bước lại gần, bồng hắn đi tắm thì hắn mới sực nhớ phải làm một việc.Hắn nói: "Lam Trạm!

Ta muốn tắm bằng cánh hoa!"

Lam Vong Cơ nghe chưa từng nghe qua cách tắm này, tỏ vẻ không hiểu, Ngụy Vô Tiện nói tiếp: "Ta đọc trong sách, thấy nói là ngâm mình trong nước tắm phủ cánh hoa sẽ làm đẹp da."

Lam Vong Cơ càng khó hiểu hơn, đưa tay sờ lên lưng Ngụy Vô Tiện: "Da ngươi không tốt chỗ nào sao?"

Làn da của Ngụy Vô Tiện vốn đã rất đẹp, nhất là sau khi tới Vân Thâm Bất Trí Xứ không biết chỗ nào, được Lam Vong Cơ chăm ăn chăm uống ngon lành, sức khỏe, tinh thần đều cải thiện hơn trước nhiều, còn được tình yêu "tưới tắm", tất nhiên da còn khỏe, còn đẹp hơn cả trước đây.

Da dẻ vừa sáng, vừa mướt, có da có thịt hơn nhiều, Lam Vong Cơ véo nhẹ một cái, núng nính, mềm mềm, thật không biết da Ngụy Vô Tiện không tốt chỗ nào mà phải cần dưỡng.

Ngụy Vô Tiện cũng tự thấy mình không có nhu cầu đó, nhưng hắn đang muốn thử Lam Vong Cơ, nên mới bày trò oái oăm như thế này.

Hắn nói: "Nào có ai ngại mình đẹp hơn nữa đâu, hơn nữa, ta là đạo lữ của Hàm Quang Quân, muốn ngươi được đẹp mặt hơn thôi mà."

Lam Vong Cơ nghi hoặc nhìn hắn, y thấy rất tự hào khi ra ngoài cùng Ngụy Vô Tiện, liền đáp: "Ta rất hãnh diện."

Lời âu yếm của Lam Vong Cơ luôn tới một cách bất ngờ và không kịp đề phòng, Ngụy Vô Tiện sắp không cưỡng lại được nữa rồi.

Nếu còn không mau cản Lam Vong Cơ lại, nhất định hắn sẽ bị Lam Vong Cơ thuần phục trong tiếng tim đập cuồng loạn của bản thân mất."

Ta không biết, không biết đâu!

Không có cánh hoa ta sẽ không tắm, ngươi có chịu lấy về cho ta hay không đây?!"

Ngụy Vô Tiện đúng thật là đang cố ý gây khó dễ, nửa đêm nửa hôm, Vân Thâm Bất Tri Xứ toàn là cây xanh, đào đâu ra hoa cho hắn.

Nhưng thật ra Ngụy Vô Tiện biết một nơi có trồng một ít.

Hồi xưa hắn đi khắp nơi quậy phá, vô tình tìm được một nơi trồng một vài loại hoa đặc biệt, bây giờ để xem coi Lam Vong Cơ có dám đi hay không.Hắn cảm nhận được ánh mắt vô cùng bất đắc dĩ của Lam Vong Cơ đang nhìn mình, thật ra Ngụy Vô Tiện cũng chỉ thử xem vậy thôi, chứ cũng không có ý ép y đi thật.

Thế nhưng Lam Vong Cơ lại bế hắn trở về giường, che chắn kỹ lại để hắn không bị lạnh, rồi thật sự đi ra ngoài."

Lam Trạm!

Lam Trạm!"

Ngụy Vô Tiện hơi quýnh lên, muốn gọi y về, nhưng Lam Vong Cơ lại chỉ nói: "Chờ một chút." rồi đóng cửa lại.Ngụy Vô Tiện nghĩ, không thể nào, không đời nào Lam Trạm tới nơi đó thật, chắc là trong Vân Thâm Bất Tri Xứ còn chỗ nào khác có hoa.

Không lâu sau Lam Vong Cơ đã quay lại.

Y rắc cánh hoa vào nước ấm, ôm Ngụy Vô Tiện vào, rưới nước nóng lên vai Ngụy Vô Tiện, nhỏ giọng hỏi: "Thích không?"

Mỹ nhân hầu hạ bên cạnh, tắm trong cánh hoa, phải nói là quá thích luôn đó chứ!

Nhưng Ngụy Vô Tiện không dám hưởng thụ, cái hắn để ý là chuyện khác kìa: "Lam Trạm, hoa này, ngươi lấy ở đâu ra vậy?"

Lam Vong Cơ múc thêm một gáo nước nữa xối cho hắn.

Từng cánh hoa màu trắng xuôi theo dòng nước ấm, rơi lên vai Ngụy Vô Tiện rồi trượt xuống, y cất tiếng trả lời: "Trong viện của thúc phụ."

Ngụy Vô Tiện lập tức cảm thấy mấy cánh hoa kia sắp sửa sinh ra vài quyển Nhã Chính Tập để hù chết hắn!

Quả nhiên, năm đó khi hắn tới đây học, có một lần vì muốn chọc tức Lam Khải Nhân, vô tình nhìn thấy trong viện của ông có mấy cây hoa dùng để làm thuốc.

Mấy cây hoa đó là Lam Khải Nhân đích thân trồng, ông nâng niu chúng vô cùng, Ngụy Vô Tiện lúc ấy nghịch vô cùng, lén trộm hái, chọc cho Lam Khải Nhân tức đến thành Lam "Khí" Nhân* luôn.Ngụy Vô Tiện thật sự thấy rất kinh ngạc, không ngờ Lam Vong Cơ lại dám làm như vậy thật!!!Ngụy Vô Tiện lắp bắp: "Lam, Lam Trạm......"

Lam Vong Cơ đột nhiên cắt ngang lời hắn, đỡ hắn thấp xuống, để hắn ngửa đầu ra sau, tựa vào cạnh thùng tắm, nói: "Gội đầu."

Sau đó cầm một cái khăn nhỏ, thấm ướt nước nóng, che lên mắt Ngụy Vô Tiện, nói: "Ngụy Anh, mệt thì ngủ đi."

Ngụy Vô Tiện thật muốn gào thét, ngươi là Lam Vong Cơ đó!

Dám trộm hoa của Lam lão đầu, ngươi không sợ bệnh tim của thúc phụ ngươi tái phát sao?

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc quá đỗi, còn ngủ nghê gì được nữa!

Nhưng không bao lâu sau, hắn ngáp một cái rõ to, oa, mệt quá, rốt cuộc cũng ngủ thật.***Xem ra, hoa của Lam Khải Nhân không trị được bệnh lạ của Lam Vong Cơ rồi, thế nên Ngụy Vô Tiện ngẫm một hồi, lại nghĩ ra một cách khác.Hắn nhảy lên cây hoa Ngọc Lan, trèo vào Tàng Thư Các, "Lam Trạm!

Ta tới rồi nè."

Hắn đã quá quen đường quen nẻo, tiến vào cực nhanh, từ khi nghe tiếng cây xào xạc đến khi hắn vào được Tàng Thư Các gần như chỉ trong chớp mắt.

Lam Vong Cơ vừa đặt bút xuống, hơi nhổm người, còn chưa kịp đứng dậy thì Ngụy Vô Tiện đã đứng trước mặt y mỉm cười.Lam Vong Cơ đành giả như không có gì, ngồi trở về, giơ bút lên, đáp một tiếng: "Ừ."

Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm lượn hai vòng quanh y, Lam Vong Cơ viết chưa được hai chữ thì đành ngừng lại, hỏi: "Ngụy Anh, có chuyện gì sao?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Không có chuyện gì hết, chỉ là ta nhớ ngươi, nên đến thăm ngươi thôi."

Hắn nhìn chung quanh, đi tới trước một cái giá sách được sắp xếp vô cùng ngay ngắn, cất tiếng hỏi: "Lam Trạm, sách trên giá này có quan trọng hay không?"

Lam Vong Cơ đáp: "Sách trong Tàng Thư các đều rất quan trọng."

Ngụy Vô Tiện gật đầu: "Cũng đúng, các ngươi quý chúng đến vậy kia mà."

Hắn cầm một quyển lên, lật đại vài trang, bỗng nhiên "Ai da!" một tiếng.Lam Vong Cơ nhìn qua, thấy quyển sách trên tay hắn đã rớt xuống đất, nhưng hắn vẫn rất cẩn thận, dù sao cũng là thứ Lam Vong Cơ rất quý trọng, hắn có cố tình làm rơi thì cũng để cho nó rơi rất khéo, không để nhăn nheo, gấp mép một chút nào, nhưng miệng thì lại nói: "Lam Trạm, ta bất cẩn làm rớt sách xuống đất rồi."......Lam Vong Cơ không biết nói gì hơn.

Ngụy Vô Tiện nhìn y lù lù bất động, lại cầm một quyển khác lên, rồi lại bất cẩn làm rơi vài quyển khác nữa.

Chẳng mấy chốc, sàn nhà vương vãi đầy sách, chính hắn cũng nhịn không nổi, vội vàng la lên: "Lam Trạm!

Những cuốn sách này không quan trọng sao?

Sao ngươi không cản ta?"

Lam Vong Cơ lại thờ ơ, bình tĩnh đáp: "Ngươi cứ từ từ bất cẩn, lát nữa ta sẽ dọn."

Dù cho tim Ngụy Vô Tiện làm bằng sắt bằng đá thì nghe xong câu này cũng phải tan chảy, huống chi xưa giờ, trước mặt Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện luôn như đứa bé mềm mại, đáng yêu, thế nên, hắn không quậy nổi nữa.Ngụy Vô Tiện nhụt chí, tự mình nhặt từng quyển lên, vỗ vỗ, phủi đi bụi bặm vốn chẳng hề có rồi đặt chúng về vị trí cũ.

Dạo một hồi, rốt cuộc hắn cũng vòng về bàn làm việc của Lam Vong Cơ, ngồi xuống đối diện với y, dùng một tay chống đầu, nhìn y chằm chằm.

Lam Vong Cơ vốn đang viết chữ, bị Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm đến mức tốc độ viết bị chậm lại.Ngụy Vô Tiện đã nghĩ thông rồi, không có ý định vòng vo nữa, liền nói thẳng luôn: "Lam Trạm, ngươi có gì muốn nói với ta không?"

Ánh mắt Lam Vong Cơ chợt dao động, rồi đáp: "Không có."

Ngụy Vô Tiện lại hỏi: "Có phải ngươi muốn lấy thẻ kẹp sách thược dược với túi thơm về không?"

TBC
 
[Vong Tiện Edit] Cong Thẳng Quyết Đấu
Ngoại truyện 2 - 02


Ngoại truyện 2 - 02Lam Vong Cơ đáp: "Không có."

Ngụy Vô Tiện không tin, nói: "Sư tỷ ta nói, nam nhân tự nhiên ân cần, ắt có mưu đồ!"

Giang Yếm Ly thích xem mấy truyện "máu chó", bị mấy truyện đó ảnh hưởng nên suốt ngày cứ lo ngay ngáy, sợ Ngụy Vô Tiện bị tên Càn Nguyên ất ơ nào đó lừa đi mất, nên thường xuyên dạy hắn cách đề phòng Càn Nguyên.

Ngụy Vô Tiện vốn không để ý lắm, nhưng bây giờ ngẫm lại, không phải cái gì trong truyện cũng là tưởng tượng, viết như thế tất có nguyên nhân, có cái lý của nó.

Nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui, bây giờ toàn thân hắn, từ trên xuống dưới, từ cái ăn cho đến cái mặc đều là của Lam Vong Cơ cho, thứ mà Lam Vong Cơ mưu đồ, chỉ có hai thứ đó mà thôi.Lam Vong Cơ không muốn hắn hiểu lầm, liền giải thích: "Những thứ kia vốn là của ngươi, nên trả lại cho ngươi."

Cả người Ngụy Vô Tiện đều là của y, đồ của Ngụy Vô Tiện tất nhiên cũng là của y, Lam Vong Cơ nghĩ như vậy nên thấy thật vô nghĩa khi tranh giành với hắn mấy thứ ấy, vậy nên không cần khiến Ngụy Vô Tiện tức giận làm gì.Ngụy Vô Tiện đánh hơi được chút khả nghi, bèn hỏi: "Lam Trạm, chẳng phải ngươi nói trước kia quan hệ giữa ta và ngươi không tốt mà?

Thế sao đồ của ta lại ở chỗ ngươi?"

Lam Vong Cơ khựng lại, đáp: "Tại, tại ngươi thấy nhàm chán, nên cho ta."

Mỗi khi Lam Vong Cơ nói lắp thì ắt có điều mờ ám!

Sao Ngụy Vô Tiện bỏ lỡ cơ hội "đào sâu" được, liền hỏi dồn: "Thược được được mấy nữ quỷ tỷ tỷ tặng thì ta có thể hiểu được, nhưng túi thơm này chẳng phải ta được cô nương khác cho sao?

Ta có thấy chán đến đâu cũng không thể lấy đồ người ta cho ta đem tặng cho ngươi được!"

Lam Vong Cơ nghe vậy liền bắt đầu không nhìn hắn nữa, ánh mắt lảng sang một bên, nhưng Ngụy Vô Tiện quấn người rất dữ, sao có thể dễ dàng buông tha cho y.

Ánh mắt Lam Vong Cơ lảng đi đâu, hắn liền lập tức dịch người theo hướng đó, nhìn y chằm chằm: "Hử?

Hử?

Hử?"

Y biết, chỉ cần Ngụy Vô Tiện không nghe được đáp án, hắn có thể "hử hử" như vậy đến trưa, nên Lam Vong Cơ đành phải đầu hàng, buông bút xuống, thả tay áo hàng thêu Tô Châu xuống giấu đi bàn tay đang hơi nắm chặt lại, nói: "Nhân lúc ngươi ngủ, ta đã lấy đi."

Ngụy Vô Tiện cũng không quá kinh ngạc, nếu là trước kia, tất nhiên hắn sẽ không đời nào cho rằng một chính nhân quân tử như Lam Vong lại dám làm loại chuyện này, nhưng bây giờ hắn đã biết Lam Vong Cơ có thể "làm chuyện xấu" với hắn cỡ nào, hắn thông minh như vậy, sớm đã đoán được tám chín phần, chẳng qua là máu chọc ghẹo nổi lên, nên mới muốn trêu tiểu cổ hủ đáng yêu của hắn một chút mà thôi.Ngụy Vô Tiện cười nói: "À, thì ra là Lam nhị công tử thừa dịp ta ngủ say, lén thó nó đi?"

Sau đó hắn lại lắc tới lắc lui trước mắt Lam Vong Cơ, hỏi dồn: "Nói, lúc lục đồ thì sờ vào đâu trên người ta rồi?

Sờ bao lâu?

Có làm ra hành động nào quấy rối ta không?"

Ngụy Vô Tiện thích ép Lam Vong Cơ đến mức quẫn bách, thích nhìn bộ dáng thẹn thùng đến đỏ chét hai tai của y, nhưng mỗi lần dồn ép Lam Vong Cơ "nóng" lên, kết cuộc đều sẽ không quá dễ chịu.

Lam Vong Cơ kéo hắn vào lòng, Ngụy Vô Tiện cũng rất tự nhiên dang rộng hai chân để bên hông Lam Vong Cơ, đôi mắt nhạt màu nhìn hắn, đáp: "Không có."

Bây giờ Ngụy Vô Tiện mới cảm thấy hình như có chút nguy hiểm, vội vàng nói: "Lam Trạm, nơi này là Tàng Thư Các đó!"

Lam Vong Cơ nhéo vào eo hắn một cái, nói: "Ta biết, vậy nên đừng nghịch nữa."

Đúng là không dễ làm chuyện xấu trong Tàng Thư các, Ngụy Vô Tiện mỉm cười, nhích người qua lại một chút để ngồi thoải mái hơn một chút, "Được thôi, vậy, để thưởng cho sự ngoan ngoãn nghe lời của Hàm Quang Quân, ta tặng ngươi một món quà nha."

Hắn kéo tay Lam Vong Cơ, sờ lên vạt áo trước ngực mình, mí mắt Lam Vong Cơ run lên, nói: "Ngụy Anh, nơi này là Tàng Thư Các."

Ngụy Vô Tiện không nhịn được, cười to: "Ha ha ha ha!

Đương nhiên ta biết nơi này là Tàng Thư Các rồi, Lam Trạm ngươi nghĩ đi đâu thế, cứ sờ vào đây thử đi nào."

Lam Vong Cơ thử chạm vào, đúng thật là cảm nhận đượ thứ gì đó, liền lấy ra.Là thẻ kẹp sách hoa thược dược kia, nhưng lại khác trước một chỗ là bên ngoài giấy kiếng trong suốt có một chữ được viết rất ngoáy.

Cũng may Lam Vô Cơ đã quen nhìn chữ viết tay của hắn, chứ không thì đã suýt không nhận ra được đó là một chữ "Anh".

Lam Vong Cơ bị thứ này làm cho hơi sửng sốt, Ngụy Vô Tiện lại móc ra thêm một thứ, đưa cho y xem, nói: "Đây là kiệt tác đầu tiên của ta, Hàm Quang Quân nên cảm thấy vinh hạnh đi."

Lam Vong Cơ nhìn xuống, đó là cái túi thơm nhỏ kia, nhưng lại khác trước một chỗ là giờ, trên túi thơm kia được thêu thêm một chữ xiên xiên vẹo vẹo.

Tuy là tay mơ chưa thành thạo, nhưng vẫn nhìn ra rất rõ đó là chữ "Anh", chẳng qua chữ này nhìn cứ giống chữ trẻ con đang tập viết.Thấy Lam Vong Cơ không có phản ứng, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Tuy rằng tay nghề bình bình, nhưng, nhưng..."

Ngụy Vô Tiện thật sự chống chế không nổi, thứ kia tự bản thân hắn còn thấy xấu, huống chi là Lam Vong Cơ, y vừa mắt nó mới là lạ.Thế nên Ngụy Vô Tiện dứt khoát nói huỵch tẹt ra luôn: "Phải!

Đúng là nó hơi xấu, nhưng xưa giờ ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phân hóa thành Khôn Trạch nên ta không học những thứ này, đến khi phân hóa rồi thì muốn học cũng đã muộn, mà thật ra cũng chẳng có cơ hội đó luôn vì gần như ngay sau đó là ta đến chỗ ngươi rồi."

Lam Vong Cơ không nhận xét xấu đẹp gì, chỉ nói: "Ngụy Anh, những thứ này là cho ta sao?"

Ngụy Vô Tiện nhét nó vào tay y, nói: "Dù sao ngươi cũng phải nhận.

Bây giờ là Ngụy Vô Tiện ta đây đưa cho ngươi, ta không có keo kiệt như "ta" kia đâu, để cho ngươi tự mình lấy."

Ai nấy đều nói Ngụy Vô Tiện là người tùy hứng lại nghịch ngợm, Lam Vong Cơ ở bên hắn nhất định sẽ rất vất vả, nhưng thật ra Ngụy Vô Tiện vô cùng hiểu chuyện.

Điều này chỉ mình Lam Vong Cơ biết, may mắn làm sao, chỉ có một mình Lam Vong Cơ y biết.

Lam Vong Cơ chợt ôm chặt lấy hắn, nói: "Ngụy Anh, cảm ơn ngươi."

Ngụy Vô Tiện cười đáp: "Đạo lữ với nhau, cảm ơn cái gì không biết nữa, chi bằng mua cho ta chút đồ ăn ngon đi."

Lam Vong Cơ tựa lên vai hắn, gật đầu, "Ừm." một tiếng.Đương nhiên y sẽ mua cho hắn, chỉ cần Ngụy Vô Tiện nói muốn ăn ở con phố nào, Lam Vong Cơ liền mua cho hắn cả con phố đó.

Ngụy Vô Tiện vỗ lên lưng y, lại nói: "Lam Trạm này, có thể nói cho ta biết vì sao tự dưng lại đối xử tốt bất thường với ta như vậy không?"

Lam Vong Cơ rất bất đắc dĩ thở dài, y rất nghiêm túc ngẩng đầu lên, đáp: "Là ngươi nói đừng dữ với ngươi nữa."

Mỗi lần làm tình là Lam Vong Cơ lại vần vò Ngụy Vô Tiện rất thảm.

Đâu phải y không biết, nội việc chọc cho Lam Khải Nhân tức đến bế quan là cũng đủ hiểu mấy "trận" ấy thảm thiết tới cỡ nào.

Vậy nên Lam Vong Cơ âm thầm quyết tâm phải đối xử với Ngụy Vô Tiện tốt hơn, phải dịu dàng nhẹ nhàng, không được hung dữ với hắn nữa.

Lam Vong Cơ phải nhẫn nại hết mức có thể trong mấy ngày qua thì mới làm được như bây giờ.Ai ngờ, sau khi nghe câu này của y, Ngụy Vô Tiện như đã hiểu ra điều gì, bật cười ha hả lên: "Ha ha ha ha!

Lam Trạm, ha ha ha ha ha!

Không, không chịu nổi nữa rồi!

Sao ngươi có thể dễ thương đến vậy cơ chứ!"

Lam Vong Cơ nhíu mày, nhắc nhở hắn: "Không được ồn ào."

Hai người ôm nhau, ầm ĩ ở nơi công cộng thế này, nếu bị ai thấy được, e rằng người bị "ép" đi bế quan không chỉ mình Lam Khải Nhân nữa.

Ngụy Vô Tiện cũng hiểu được, không thể để Lam Vong Cơ vi phạm gia quy trước mặt mọi người, bằng không sao y còn giữ chức Chưởng Phạt của Cô Tô Lam thị được nữa.

Hắn liền che miệng, nhịn cười, nói: "Lam Trạm, nói ngươi hay một điều."

Lam Vong Cơ chờ nghe hắn nói, Ngụy Vô Tiện cũng hạ giọng xuống, ghé vào tai Lam Vong Cơ, nói: "Lam nhị ca ca, mấy lời nói trên giường, không cần nghiêm túc nghe đâu."

Hơi nóng phà bên tai y khiến nó đỏ bừng, Ngụy Vô Tiện hài lòng mỉm cười, Lam Vong Cơ đưa tay khẽ vuốt ve eo hắn, cảm thấy hình như hắn đang vui, nên cất tiếng hỏi: "Ngụy Anh, nói cho ta biết một chuyện nữa được không?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Đương nhiên là được rồi."

Lúc này Lam Vong Cơ mới mở lời: "Còn để bụng tới "ngươi" khi trước nữa không?"

Nếu Ngụy Vô Tiện đã trả đồ lại cho y thì tất nhiên sẽ không để bụng nữa, dù sao người sau này bên cạnh Lam Vong Cơ đi hết quãng đời còn lại chính là mình, cần gì để tâm đến người căn bản không còn cơ hội gặp lại là "hắn" nữa, cứ ngày ngày vui vẻ với hiện tại, vui vẻ với Lam Vong Cơ không tốt hơn sao.

Hắn rộng lượng nói: "Tất cả đã qua, ta không thèm so đo với 'hắn' đâu."******Nhưng cuộc đời lắm lúc cũng rất diệu kỳ.Ngụy Vô Tiện tìm được ở trong Cổ thất một cái lư hương hình dạng kỳ quái, khi đem về Tĩnh thất thì mới phát hiện nó có công năng rất thần kỳ, đó là bọn họ có thể tiến vào trong mộng của đối phương.

Lần nào vào tất nhiên cũng rất "mệt", nhưng Ngụy Vô Tiện là vốn là người "quên đau" rất nhanh, nên thỉnh thoảng lại lấy ra dùng một chút.Vậy nên một chuyện thần kỳ đã xảy ra, hai cặp Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đã gặp nhau trong mộng.Để tránh nhầm lẫn, họ đã thống nhất gọi thân thể tuổi lớn là Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, thân thể tuổi nhỏ gọi là Lam Trạm và Ngụy Anh.Khi hai Lam Vong Cơ ra ngoài làm đồ nhắm rượu thì hai Ngụy Vô Tiện ngồi trong Tĩnh thất tiếp tục uống rượu.

Uống càng nhiều thì Ngụy Vô Tiện – người có linh hồn nhỏ tuổi hơn bắt đầu lèm bèm: "Ngươi chiếm hời của ta nhiều quá rồi nha, chiếm kho bạc để dành của ta, còn được sớm ở bên cùng Lam Trạm, còn có thể dùng thân thể của ta sinh con cho Lam Trạm nữa."

Hắn càng nghĩ càng hấy mình thiệt thòi: "Không được, Ngụy Anh, ngươi phải cảm ơn ta."

Ngụy Anh không thèm để ý đến hắn, uống tiếp chén nữa, chỉ "Ồ" lên một tiếng.Dù trước đây đã từng được nghe danh, nhưng thật không ngờ "mình" có thể khiến người ta ngứa mắt ngứa răng đến thế.

Nói không sai chút nào, "hắn" đúng là đỉnh cấp "chảnh chóa" mà!

Đến hắn còn ngứa mắt, huống chi là người khác!Tuổi càng nhỏ thì càng "đanh đá", Ngụy Vô Tiện giận đến bật cười, nói: "Không nói cũng không sao, ta biết, chắc hẳn ngươi cũng rất ghen tị với ta.

Dù sao trước kia quan hệ giữa người và Lam Trạm tệ như vậy, chuyện đến với nhau là không thể nào.

May là ta qua đây, ngươi xem, ta xử lý mọi chuyện đẹp biết bao.

Là ta tính kế cả tiên môn bách gia, là ta an bài ổn thỏa cho mọi người ở Ôn gia, quan trọng nhất đó là ta còn lừa được Lam Trạm về tay mình nữa!"

Ngụy Vô Tiện đắc chí cười khạch khạch, điệu bộ như kẻ tiểu nhân lừa được tiền, khiến lông mày Ngụy Anh không khỏi giật giật.

Hắn biết hồi nhỏ mình rất "ngứa đòn", nhưng cái điệu bộ này, đúng là đỉnh cấp "ngứa đòn" không ai sánh bằng.

Nhưng trên đời có một câu tục ngữ rất hay, gừng càng già càng cay.

Ngụy Anh không hề tỏ ra tức giận, đáp: "Đó là do ta không biết Lam Trạm thích ta, nếu ta biết, nhất định sẽ còn xử lý êm đẹp hơn nhiều, còn mấy rắc rối bên ngươi, ngươi mới là người nên cảm ơn ta mới phải."

Tuy đã nói là không để ý "người kia", nhưng điều kiện tiên quyết chính là không gặp nhau.

Một Tĩnh thất không thể chứa hai Ngụy Vô Tiện, ánh mắt hai người vừa chạm nhau liền lập tức tóe lửa, lao vào đánh nhau túi bụi.

Sau đó, bởi vì quá tức giận mà cả hai đều tỉnh mộng.Ngụy Vô Tiện nhảy dựng lên, bật dậy.

Lam Vong Cơ cũng ngồi dậy theo hắn, Ngụy Vô Tiện hỏi: "Lam Trạm, vừa rồi ngươi có mơ thấy gì kỳ quái không?!

Mơ về một "chúng ta" khác ý."

Lam Vong Cơ " Ừ" một tiếng, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Lư hương này..."

Không ngờ, lư hương này còn thần kỳ đến bất ngờ, nhưng hiện giờ Ngụy Vô Tiện chẳng còn tâm trí nào mà đi nghiên cứu nó, hắn túm lấy cổ áo Lam Vong Cơ, hỏi: "Lam Trạm, có phải ngươi nhìn hắn không?"

Đó chính là người được nhận nụ hôn đầu của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện mà không để bụng thì chắc Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng sinh ra quỷ luôn quá.

Lam Vong Cơ ôm hắn vào lòng, đáp: "Không có."

Ngụy Vô Tiện bình tĩnh lại hơn một chút, nhưng vẫn còn tức: "

Sau này có gặp lại cũng không được nhìn, ngươi chỉ có thể nhìn ta mà thôi!"

Lam Vong Cơ đáp: "Được."

Người có thể vuốt xẹp lông cho con mèo Ngụy Vô Tiện đang xù đuôi chỉ có thể là Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện hài lòng nói: "Lần sau phải để hắn ghen với ta, ghen chết hắn luôn mới được."

"Ngụy Anh, vậy..."

Lam Vong Cơ nói được một nửa thì ôm Ngụy Vô Tiện, xoay người, đè hắn ngã xuống giường.

Tay chân Ngụy Vô Tiện khua loạn xạ, la lên: "Lam Trạm?

A!"

Lam Vong Cơ nhìn xuống hắn, hỏi: "Vậy, sao ngươi nhìn y?"

Ngụy Vô Tiện trợn tròn mắt: "Ta nào có!!!

Này!

Á!"

Thiệt là!

Ngụy Vô Tiện thấy mình oan quá trời, hắn nào có nhìn Lam Vong Cơ đâu!

Hắn đang tức muốn chết, chỉ lo trừng mắt nhìn Ngụy Vô Tiện ở đối diện mình thôi à!!!

Lam Vong Cơ lại cho rằng hắn đang nhìn "Lam Vong Cơ", bởi vì dù là ở thế giới nào, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện luôn kè kè dính kế bên nhau mà!Đương nhiên, Lam Vong Cơ nói mình không ghen với "Lam Vong Cơ" kia chỉ là khi "không gặp được thôi", chứ đã đụng mặt nhau thì hậu quả...chỉ có Ngụy Vô Tiện biết.END
 
Back
Top Bottom