Dưới bầu trời u ám của Đại Chu, ba bóng người lặng lẽ rời đi, bước chân nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự cảnh giác.
Đây là vùng đất tổ của Đại Chu, nơi ẩn giấu vô số bí mật từ thời thượng cổ.Khi bước qua một phiến đá cổ khắc đầy những ký hiệu huyền bí, cả ba chợt nhận ra sự bất thường.
Một không gian bí ẩn dần hiển lộ, như một thế giới riêng biệt ẩn sâu trong lòng đất tổ.Khúc Cẩn Y dừng lại, ánh mắt lóe lên tia suy tư."
Nơi này... có chút thú vị."
Đường Hân Nghiên và Thiên Huyền Tâm đưa mắt nhìn nhau.
Sau một thoáng do dự, Đường Hân Nghiên trầm giọng nói:"Chúng ta cần quay về trước để điều tra thêm.
Cẩn Y, ngươi có muốn ở lại không?"
Khúc Cẩn Y khẽ gật đầu.
"Ta muốn tìm hiểu kỹ hơn, hai người cứ đi trước."
Thiên Huyền Tâm nhắc nhở một câu: "Cẩn thận một chút."
Sau đó, hai người họ nhanh chóng rời khỏi, để lại một mình Khúc Cẩn Y đứng trước không gian thần bí kia.Nàng không do dự bước vào.----Trong nháy mắt, cảnh vật trước mắt thay đổi.Một khu rừng rậm cổ xưa hiện ra, không gian yên tĩnh đến lạ thường.
Những thân đại thụ vươn cao che kín bầu trời, cành lá rậm rạp đan xen tạo thành một mái vòm tự nhiên, chỉ để lại vài tia nắng le lói xuyên qua kẽ lá.Xa xa, một dòng suối nhỏ chảy róc rách, nước trong vắt như gương, phản chiếu sắc xanh của trời.
Bầy cá nhỏ bơi lượn dưới làn nước, tạo ra những gợn sóng lăn tăn.Khúc Cẩn Y lặng lẽ quan sát.
So với Hư Vô Giới hay không gian của ba vị Đạo Tổ, nơi này rõ ràng kém xa về khí tức sinh mệnh, nhưng vẫn có một loại cảm giác thần bí khó diễn tả.Chợt, ánh mắt nàng khẽ động.Dưới một gốc đại thụ phía trước, một bóng dáng xinh đẹp lặng lẽ dựa vào thân cây.Một thiếu nữ áo xanh.Thiếu nữ có vóc dáng thon dài, dung mạo tinh xảo, da thịt trắng ngần như tuyết.
Mái tóc đen cột hờ hững, gió nhẹ thổi qua khiến vài lọn tóc bay phất phơ.
Bộ y phục đơn giản nhưng không che giấu được đường cong uyển chuyển của nàng.Đôi mắt nàng ta sáng ngời như bảo thạch, sâu thẳm và thần bí, giống như có thể nhìn thấu tất cả.
Ở giữa mi tâm trắng nõn, một đồ án cổ xưa mờ nhạt hiện lên, tỏa ra khí tức đặc biệt.Một thân phận cao quý.Một sức mạnh không tầm thường.Nhưng dù đối diện với mỹ cảnh trước mắt, Khúc Cẩn Y vẫn không có chút dao động nào.Ở Hồng Hoang, mỹ nhân không thiếu, thậm chí có những người còn đẹp đến mức nghịch thiên.
Nếu đổi lại là người khác, e rằng đã bị dung mạo này làm cho thất thần rồi.Nàng bước tới, giọng nói lãnh đạm nhưng không mất đi vẻ lịch sự:"Vị tiểu thư này, cho hỏi đây là nơi nào?"
Thiếu nữ kia chỉ cong môi cười nhạt, như thể đang nhìn một món đồ chơi thú vị vừa xuất hiện trước mắt mình."
Hắc gia gia nói quả không sai, hôm nay thật sự sẽ có người tới nơi này..."
"Hắc gia gia?"
Khúc Cẩn Y híp mắt, ánh nhìn lóe lên sự hứng thú.
"Hắn biết xem quẻ à?"
Thiếu nữ áo xanh không đáp, chỉ quay người bước đi, dáng vẻ thong dong như đã quen thuộc với nơi này từ lâu.Ngay lúc đó, nàng khẽ cất giọng gọi về phía một gốc đại thụ:"Thôn Thôn, về nhà thôi."
Ngay lập tức, một con thú nhỏ xám xịt chui ra từ dưới tán cây.
Nhìn qua, nó chẳng khác gì một con chó con vô danh, bộ lông hơi xù lên, đôi mắt tròn xoe nhìn quanh đầy cảnh giác.Khúc Cẩn Y nhướng mày, khẽ lẩm bẩm:"Tiên Thiên Thánh Thú?
Nhìn thế nào cũng thấy quá tầm thường đi."
"Ngao ngao!!"
Con thú nhỏ như nghe hiểu lời nàng nói, lập tức xù lông, gầm gừ đầy phẫn nộ.
Nhưng vì thân hình quá nhỏ bé, tiếng gầm của nó chẳng những không đáng sợ mà ngược lại còn có chút...
đáng yêu.Thấy đối phương chẳng thèm để ý tới mình, nó quyết định trổ tài.
Nhảy phốc lên một tảng đá lớn bên cạnh, há miệng ngoạm mạnh một phát-"Rốp rốp rốp!"
Chỉ trong nháy mắt, khối đá rắn chắc bị nó cắn nuốt gần hết, vỡ vụn như bánh giòn, cuối cùng tan biến hoàn toàn vào trong bụng nhỏ của nó.Khúc Cẩn Y vẫn bình thản nhìn cảnh tượng ấy, khóe môi hơi nhếch lên vẻ khinh thường."
Chút bản lĩnh cỏn con này mà cũng muốn hù dọa ta?"
Thôn Thôn cứng đờ, dường như không thể tin nổi mình lại bị xem thường như vậy, cái đuôi nhỏ dựng lên tức giận, lập tức đuổi theo sau nàng như muốn đòi lại danh dự....Cứ thế, dưới những tán cây rậm rạp, Khúc Cẩn Y theo sau thiếu nữ áo xanh.
Họ đi qua những con đường mòn phủ đầy lá rụng, xuyên qua từng tầng ánh sáng loang lổ giữa rừng sâu.Nửa canh giờ sau-Thiếu nữ áo xanh cuối cùng cũng dừng bước."
Tới rồi."
Giọng nàng vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn.Khúc Cẩn Y ngẩng đầu, nhìn qua rừng cây rậm rạp phía trước.
Ở một khoảng đất trống giữa khu rừng, nàng thấy một ngôi nhà tranh đơn sơ được bao quanh bởi hàng rào gỗ.
Trước sân có một chiếc xích đu, trên đó là một lão nhân mặc áo đen đang lặng lẽ đung đưa, đôi mắt nhắm hờ, tựa như đang say giấc giữa trời đất.Cảm nhận được ánh mắt của Khúc Cẩn Y, lão nhân chậm rãi mở mắt.Ánh mắt ấy-Tựa như chứa đựng cả một trời tang thương, sâu không thấy đáy, như đã chứng kiến vô số thăng trầm của thế gian.Trong thoáng chốc, Khúc Cẩn Y có cảm giác như mình bị ánh nhìn đó xuyên thấu, nhưng ngay sau đó, nàng liền trấn định lại.Lão nhân khẽ cười, giọng nói chậm rãi mà trầm ấm vang lên:"Ha ha, quả nhiên có người tới rồi...
Còn là một tiểu tử.
Khoan đã...
Ngươi là ai?
Không phải là tiểu tử có thánh long khí vận sao?
Ta như thế nào không thể nhìn thấu cảnh giới của ngươi?"
Khúc Cẩn Y: "..."
Tiểu tử?Ngay cả giới tính của nàng cũng không phân biệt được, lại còn bày đặt làm thần bí cao nhân?Khúc Cẩn Y không nhịn được giật nhẹ khóe môi, thầm nghĩ: "Liền thích chơi trò trang bức đến vậy sao?!."
Dưới tán cây đại thụ, gió nhẹ thổi qua, mang theo một luồng khí u trầm mà thần bí.Thiếu nữ áo xanh nhẹ nhàng bước đến sau lưng lão nhân áo đen, đôi mắt đẹp thoáng hiện một tia kinh ngạc khi nhìn Khúc Cẩn Y.
Bên cạnh nàng, Thôn Thôn-một sinh vật lông xù nhỏ nhắn-nhảy phốc lên, định nhào vào lòng thiếu nữ áo xanh với vẻ hào hứng.Nhưng chỉ một giây sau, một ngón tay ngọc thon dài đã xách nó lên như thể xách một con mèo nhỏ."
Ngươi bẩn quá."
Giọng điệu lạnh nhạt, mang theo chút ghét bỏ.Dứt lời, nàng tiện tay ném Thôn Thôn vào một cái chum nước gần đó.ÙM!Tiếng nước bắn tung tóe.Thôn Thôn giãy giụa một lúc, đôi mắt tròn vo đầy oan ức.
Nhưng nó cũng biết rõ tính tình của vị chủ nhân này, nên chỉ đành ngoan ngoãn tự tắm rửa, bộ dáng vô cùng buồn cười.Khúc Cẩn Y liếc nhìn vẻ mặt cứng đờ của lão nhân áo đen, khóe môi nàng hơi cong lên, mang theo một chút ý cười nhàn nhạt.Nếu người trước mặt có thể nhìn thấu cảnh giới của nàng, vậy thì nàng không xứng làm đệ tử của Vô Nhai Đạo Tổ.Ở vị diện này, bọn họ chủ yếu sử dụng nguyên lực, còn nàng lại vận dụng Hỗn Độn Chi Lực - sự chênh lệch giữa hai loại lực lượng này chẳng khác nào một chiếc kim so với cả đại dương.Nàng nhàn nhạt mở miệng:"Ngươi là chủ nhân của nơi này?"
Lão nhân áo đen im lặng nhìn nàng hồi lâu.Không có khí thế khủng bố bùng phát, không có sát ý sắc bén, nhưng chỉ bằng ánh mắt của lão cũng đủ khiến toàn bộ khu rừng chìm vào một sự tĩnh lặng chết chóc.Một loại áp bách vô hình, ùn ùn kéo đến, nặng nề như mây đen trước cơn giông bão.Nhưng Khúc Cẩn Y vẫn thong dong như cũ, biểu tình chẳng hề dao động, giống như hoàn toàn không cảm nhận được gì, hoặc đúng hơn là nàng thẳng thừng làm lơ sự uy hiếp kia.Cơn áp bách kéo dài một lúc lâu.Cuối cùng, trên gương mặt già nua cứng nhắc của lão nhân áo đen xuất hiện một nụ cười bất đắc dĩ.Lão tựa người vào xích đu, thở dài:"Xem ra ta già thật rồi, đến cả một tiểu bối cũng không dọa nổi."
Thiếu nữ áo xanh sau lưng hắn nhẹ nhàng liếc nhìn Khúc Cẩn Y, giọng nói thanh lãnh mà hờ hững:"Hắc gia gia, ta cảm giác hắn còn mạnh hơn cả ngài."
"..."
Lão nhân áo đen lập tức cứng đờ.Khóe miệng hắn giật giật, thầm nghĩ sao đứa nhỏ này lại có thể vô tâm vô phế đến vậy?Nhưng rất nhanh, hắn thu lại thần sắc, ánh mắt trầm ổn nhìn về phía Khúc Cẩn Y."
Tiểu tử, ngươi tên là gì?"
Khúc Cẩn Y ngắn gọn đáp: "Khúc Cẩn Y."
Lão nhân áo đen hơi nheo mắt, trầm ngâm nói:"Không phải người của Chu Gia sao?
Chẳng lẽ ta đã tính sai?"
Thiếu nữ áo xanh nhàn nhạt cất lời:"Có tính sai hay không thì người cũng đã đến đây rồi.
Nếu vị kia của Chu Gia không có duyên, vậy thôi đi."
Lão nhân áo đen khóe miệng co quắp, thở dài một hơi:"Thôi thôi.
Đã như vậy, ta có thể nhờ ngươi một việc không?"
Khúc Cẩn Y nhướng mày.Vừa mới gặp mặt đã muốn nhờ vả?Nàng thản nhiên nói:"Ngài cứ nói đi."
Lão nhân áo đen nghiêng đầu nhìn thiếu nữ áo xanh bên cạnh, ánh mắt phức tạp, chậm rãi nói:"Ngươi giúp ta đưa Yêu Yêu rời khỏi nơi này, nhất định phải bảo vệ con bé."
Khúc Cẩn Y ngây ra một chút, sau đó ánh mắt rơi lên người Yêu Yêu, khóe môi nàng hơi nhếch lên, nụ cười lạnh như băng:"Muốn ta đưa nàng đi cũng được.
Chỉ là... bằng thực lực của nàng, còn cần ta bảo vệ sao?"
Yêu Yêu lập tức cắn môi, trên gương mặt tinh xảo thoáng hiện lên vẻ ủy khuất."
Hắc gia gia, hắn chê ta.
Ta cũng không muốn theo hắn đi."
Lão nhân áo đen vỗ nhẹ tay nàng, giọng điệu dịu dàng:"Yêu Yêu, ta cũng không muốn nhờ người khác chăm sóc con.
Nhưng ta có việc phải rời đi một thời gian... nếu không, ta sẽ không đành lòng để con một mình."
Yêu Yêu ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt xinh đẹp dần hiện lên một tia mất mát.Nàng thông minh như vậy, sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói này?Lão nhân muốn làm một chuyện cực kỳ nguy hiểm, thậm chí có thể phải trả giá bằng sinh mệnh của chính mình.Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng, Yêu Yêu khẽ hỏi:"Hắc gia gia, sau này con vẫn có thể gặp lại người chứ?"
Lão nhân áo đen không trả lời, chỉ nhẹ nhàng vỗ về bàn tay nàng, ánh mắt nhu hòa nhưng sâu thẳm.Hắn chậm rãi nhìn về phía Khúc Cẩn Y, nói:"Xem như ta cầu xin ngươi, giúp ta bảo vệ Yêu Yêu.
Ân tình này, ta sẽ nhớ kỹ."
Khúc Cẩn Y hơi nghiêng đầu, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu.Lão nhân này... thực ra cũng là một kẻ đáng thương.Sau một thoáng im lặng, nàng gật đầu."
Được."
Thương Uyên trầm giọng nói:"Đi đi!
Mang Yêu Yêu rời khỏi đây!"
Giọng nói của hắn không còn vẻ lười biếng, mà tràn đầy uy nghiêm.Khúc Cẩn Y không đáp, chỉ liếc nhìn Yêu Yêu một cái, sau đó vung tay triệu hồi một đạo hắc quang.Vù!Một thanh đao màu đen thẳm hiện ra trên tay nàng, lưỡi đao lạnh lẽo, như thể có thể xé toạc cả hư không.Bản mạng Hỗn Độn Thần Khí-Tịch Diệt Đao!Một luồng khí tức hủy diệt từ thanh đao bộc phát, không gian xung quanh lập tức nứt vỡ, như thể không chịu nổi áp lực khủng bố này."
Đi!"
Khúc Cẩn Y ôm chặt Yêu Yêu, ánh mắt sắc bén như đao, cổ tay khẽ rung-Xoẹt!Lưỡi đao vạch ra một khe nứt không gian đen ngòm, gió lốc hỗn loạn từ trong đó cuộn trào.Không chút do dự, nàng ôm Yêu Yêu, thân hình lóe lên, xé rách không gian biến mất.Bên trong hư không, Yêu Yêu run rẩy nép vào lòng Khúc Cẩn Y, ánh mắt phức tạp nhìn về nơi vừa rời đi.Thương Uyên vẫn đứng đó, bóng lưng hắn nhỏ dần trong tầm mắt, nhưng trong lòng nàng lại dấy lên một cảm giác bất an mãnh liệt."
Hắc gia gia..."
Nàng khẽ thì thầm, bàn tay nhỏ bé vô thức siết chặt lấy y phục của Khúc Cẩn Y.Nhưng Khúc Cẩn Y không quay đầu lại.Bóng lưng nàng bình thản mà lạnh lùng, như thể chẳng có gì có thể làm lay động tâm tình nàng.Phía sau, Thương Uyên nhìn theo hai người dần khuất xa, ánh mắt có chút buồn bã, lặng lẽ thầm nhủ:"Hy vọng con bé ấy có thể tìm được hạnh phúc."
Hắn lắc đầu, cố gắng ổn định tâm tình.
Hơi ngả người ra sau, chậm rãi nằm lại trên chiếc xích đu cũ kỹ, nhẹ nhàng đung đưa.Tĩnh lặng.Một loại tĩnh lặng chết chóc kéo dài, như thể toàn bộ thế giới đều chìm vào giấc ngủ sâu.Rồi đột nhiên-ẦM!Một tiếng nổ vang vọng khắp đất trời!Bầu trời tối sầm lại, mây đen cuồn cuộn, từng đạo lôi đình thô to giáng xuống như những con rồng bạc điên cuồng gầm thét.Thương Uyên đứng thẳng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía ba bóng người đang giáng xuống từ trên cao.Khí thế của họ cuồn cuộn như biển gầm, sát khí ngập trời."
Ha ha, Hắc Đế à, trốn tránh lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu chui ra rồi sao?"
Giọng nói chói tai vang vọng giữa thiên địa, mang theo uy áp đáng sợ.Thương Uyên khẽ cười, giọng nói già nua nhưng tràn đầy sự trào phúng:"Các ngươi cũng thật có kiên nhẫn, bao nhiêu năm rồi, vẫn cứ bám riết không tha."
"Ít nói nhảm!"
Một kẻ trong số đó quát lên, giơ tay lên trời.Lôi đình điên cuồng tụ lại, biến thành một thanh trường thương lấp lánh tia điện, sát khí bắn ra bốn phía."
Giao người ra, tha cho ngươi một mạng!
Bằng không, hôm nay nơi này chính là nơi chôn thây của ngươi!"
Thương Uyên nghe vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó bật cười lớn, tiếng cười như tiếng sấm vang vọng khắp trời đất."
Ha ha ha...
Tới đây đi!
Lão phu muốn nhìn xem rốt cuộc ai mới là kẻ chôn xác ở nơi này!"
Hắn giơ tay lên, bàn tay khô quắt đột nhiên sáng rực, từng đạo nguyên văn cổ xưa trên cơ thể bùng lên ánh sáng chói lọi.ẦM!Mặt đất rung chuyển, một luồng khí tức khủng bố ngập trời bộc phát!Chỉ trong nháy mắt, thân thể già nua của ông đột ngột phình to-Từ một ông lão khòm khòm, ông hóa thành một cự nhân khổng lồ, sừng sững giữa đất trời!Cả không gian xung quanh đều vặn vẹo, gió lốc gào thét.Hắn vươn tay, một quyền oanh thẳng lên bầu trời.ẦM!!!Một quyền ấy, khiến thiên địa rung chuyển!Ba kẻ trên trời đồng loạt biến sắc!"
Lão già này...
Vẫn sống dai như vậy sao?!"
"Giết!"
Bọn họ quát lên, đồng loạt ra tay, lôi đình ngập trời, sát phạt khí ngút trời.Nhưng Thương Uyên chỉ cười lớn."
Đến đây đi!
Để ta xem, ai mới là kẻ bỏ mạng hôm nay!"
Tiếng cười hắn vang vọng, mang theo khí thế ngút trời, quét ngang đất trời!