'tôi quen với bóng tối rồi, ổn thôi mà.''đôi lúc ánh sáng còn khiến tôi cảm thấy buồn nôn.'vị trí của tôi trong lớp... là ở gần cuối, bên ô cửa sổ phủ bụi chiều tà, nơi ánh nắng chưa bao giờ xuất hiện, để soi sáng tôi. gió lạnh cùng nhau ùa về phía cửa sổ, thổi mạnh vào mái tóc trắng muốt - thứ mà mẹ gọi là phước lành thần linh ban cho tôi.tôi chỉ lặng lẽ ngồi yên vị ở một góc, thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng phấn kẽo kẹt của giáo viên đang miệt mài trên bảng, rồi tan biến vào hư không. lúc nào cũng đông chân, cứ mãi là đông chân, người khác luôn gọi tôi như thể nhìn tôi thân thiện lắm vậy, họ gọi nhiều đến mức, tôi còn không biết cái tên đó có bao giờ gắn với một điều thực sự sống không nữa...tôi đã từ lâu chán ngấy với việc đến trường, thay vì nghe giáo viên giảng, lại là tiếng thủ thỉ u uẩn bên tai, ngày nào cũng như thế.
'chúng' không muốn để tôi yên, tôi còn chẳng thể sống như một người bình thường, tôi chỉ là một phần giống như con người đang chập chững học cách sống sót mà thôi.nhưng tôi luôn tách biệt với thế giới.tôi bị ghê tởm, ...tôi có làm gì sai đâu nhỉ?
đúng không, lục dã?..tôi không nhớ, không nhớ lần đầu tiên tôi có thể nhìn thấy 'chúng' là từ khi nào..
- những bóng hình mờ nhạt, hoặc cũng có thể là đen xì..không biết nữa, nhưng nhìn kinh lắm, 'chúng' nhìn như muốn ăn thịt tôi đến nơi.'chúng' thường nấp ở dưới những bóng cây, lang thang trên hành lang cũ rích, hay đứng ngay bên cửa sổ tầng ba vào buổi chiều muộn.tôi không muốn nói chuyện với 'chúng', nhưng 'chúng' lúc nào cũng bắt chuyện với tôi, phiền chết đi được. tôi không biết mình lại là người như thế, từ con người đến ma, đều không thể thân thiết với ai, chỉ trừ một người thôi. người mà tôi còn không chắc, giờ họ là người hay ma.có khi...tôi không thuộc về thế giới này chăng?"lục dã, hôm nay lại không đến."tôi lầm bầm, không phải ai cũng nghe được.lục dã không phải 'chúng', cậu không bay là đà, không rít gào, không oán than. cậu đơn thuần chỉ là ngồi cạnh tôi - một cái bàn trống, hôm nào tôi cũng đặt một nhành hoa lên nơi ấy. vẫn bộ đồng phục nhàu nhĩ nhuốm máu hôm nào, mái tóc rối bù và gương mặt mệt mỏi đến độ hốc hác.tôi mò mẫm mảnh băng gạc trên mắt phải của mình, cảm nhận được hơi nóng âm ỉ bên dưới, tôi cũng chỉ biết thở dài.mắt trái của tôi, có thể nhìn thấy thế giới bình thường, có thể tiếp nhận ánh sáng rực rỡ.mắt phải, thì không may mắn như thế. tôi không phải là bị mù.đó là một lời nguyền, hay là do gen di truyền?đó là truyền thống của gia tộc, hay là ngục tù?..tôi ước mình chưa từng mang họ thời vũ.tôi là một phần tách biệt với thế giới, đơn nhiên rồi..tôi không có nhiều bạn, chính xác hơn thì chỉ có một người ...phi tàng lục dã.cậu ta là người duy nhất khiến tôi gần như quên mình là một chủng loài dị biệt, nhưng giờ chẳng còn tiếng gọi từ cậu ấy vọng lại trên hành lang nữa.'có những ngày, tôi không chắc mình còn đang sống. hay chỉ là một cái xác, chầm chậm trôi giữa muôn vạn linh hồn không tên.'"tôi không thích cậu im lặng, lục dã."giọng tôi trôi nổi giữa không khí, giờ giải lao rồi nhỉ? từ nãy giờ tôi chỉ trầm tư một chút mà quên cả thời giờ.tôi không rõ người mình gọi là lục dã, hay ai khác nữa. nhưng dù sao thì vẫn như vậy, không một ai đáp lại..chỉ còn gió nhẹ lùa qua cổ áo xộc xệch của tôi, xốc lên tóc một chút, như thể có ai đó vừa chạm vào rồi lập tức rút lại."haizz...."tôi tên thời vũ đông chân.họ bảo cái tên này nghe giống như một bài thơ dở dang, hoặc một câu chuyện cũ chưa từng kết thúc.thực ra, tôi chưa bao giờ ghét cái tên đó, chỉ là..
đôi khi, tôi còn không chắc mình thật sự là đông chân - hay chỉ là một tấm da mỏng bọc lấy những thứ không thuộc về nhân gian.đông chân - mùa đông dừng lại.nhưng trong tôi, mùa đông chưa từng dừng bước, nó vẫn kéo dài vô tận như một cơn bão âm ỉ, lạnh buốt, âm thầm nuốt trọn mọi sắc màu, mọi ánh sáng mà tôi từng cố giữ cho riêng mình..tôi chào đời với một con mắt khác biệt, trái tim vẫn luôn đập, nhưng những điều tôi thấy, chẳng có ai muốn thấy cả, nghe thì không nên nghe, cảm nhận được lại càng không.tôi đã nghĩ rất nhiều, về việc có thể tôi bị hỏng hóc ở đâu đó.. một bộ phận nào đó của cơ thể bị lệch khỏi quỹ đạo loài người.nhưng dần dà.., tôi học cách hòa mình vào bóng tối, nó cũng không hẳn là bóng tối, mà là thứ luôn bên tôi từ thuở còn thơ bé. tôi gọi thứ bóng tối ấy, là 'vô minh', chẳng phải vì nơi ấy chưa bao giờ có ánh sáng, mà vì chính tôi là thứ ánh sáng không bao giờ được soi chiếu.có những hôm, tôi chỉ muốn rạch toẹt đôi mắt của mình ra, để không còn nhìn thấy nữa, để mắt tôi không còn là chốn giam cầm mọi linh hồn nữa.nhưng tôi chưa bao giờ làm được.đã có lần tôi thử, thử cầm dao lên, thử rạch mắt mình ra. nhưng đôi mắt không hề hấn gì, chỉ có hai vết sẹo nằm ngổn ngang trên mắt tôi.. nhưng nó cũng đã mờ dần rồi.tôi tự hỏi.tôi là người, hay là vỏ bọc?..là hậu duệ cuối cùng của một gia tộc linh dị, hay chỉ là vật chứa cho những thứ không nên tồn tại?'.cũng không rõ nữa. chỉ biết rằng, khi tôi càng lớn lên từng ngày, tôi càng trở nên giống một bóng hình mờ nhạt giữa hai thế giới..mỗi sáng tỉnh giấc, tôi đều mong mình không nhìn thấy chúng.những cái bóng. những gương mặt không rõ hình thù, nhưng lời thì thậm đọng lại trên da như hơi lạnh.tôi ghét cách chúng lẩn khuất dưới gầm bàn, rồi thổi gió vào chân tôi, thực sự làm tôi mất tập trung, có những lần tôi đã suýt hét trước cả lớp, cách chúng bẽn lẽn gần khung cửa sổ mà không ai hay biết, làm tôi phát ốm..tôi ghét cách tôi có thể nhìn thấy được chúng.tôi ghét thời vũ đông chân.tôi không biết vì sao mọi chuyện.. lại bắt đầu.chỉ biết, tôi chưa bao giờ là một người bình thường.tôi học cách im lặng, học cách không hỏi, không đáp những lời thì thầm lạ lẫm từ sau gáymọi người nói tôi lạ lùng.giá như chỉ là lạ lùng.tôi vẫn đến lớp như thường lệ, vẫn ngồi vào một góc, nơi quen thuộc với ánh chiều tà thở dài vắt qua chấn song đã han gỉ.mọi hôm, ánh mắt tôi vẫn hướng về phía chiếc bàn bên cạnh, mong rằng một phép màu gì đó sẽ diễn ra, một thứ gì đó có thể cứu rỗi chính tôi.nhưng, rốt cuộc vẫn chỉ là hư không.vào lúc tôi chạm tay lên miếng băng gạc che đi mắt phải, tôi có thể cảm nhận được hơi nóng, không phải là sốt, tôi biết rõ. mà là những mảnh..linh hồn đang vùng vẫy từ bên trong..cánh tay tôi run lên, nó gợi nhớ về cậu.phi tàng lục dã.cậu vẫn chẳng đến...phải làm sao đây..cậu vẫn đâu đó bên trong tôi, vẫn là cậu bạn học vỗ vai tôi sau giờ tan học và rủ đi ăn ramen.tôi ước, đặt cả mạng sống của mình vào để ước, mình vẫn còn có thể nghe được giọng cậu.'giờ giải lao'tôi đứng dậy, nhẹ nhàng như thể sợ làm vỡ không khí lặng thinh.bàn ghế xung quanh lục đục xê dịch, tiếng giày thể thao nện trên nền gạch vang rền, tiếng con người cười rả rích sau lưng, là con người phải không?.không một ai chú ý đến tôi.hoặc họ đã..quen với việc tôi luôn là cái bóng của lục dã, nhưng lục dã chẳng còn nữa rồi. tôi vẫn sẽ là cái bóng của cậu ấy chứ?..tôi bước chân ra khỏi lớp mình, đi dọc hành lang dài, gió từ cửa sổ ùa vào...chạm nhẹ vào cổ tôi như một lời chào thân thiện.nó làm tôi phát ốm - nó nhắc tôi nhớ về việc mình đang sống, nhưng chẳng ai nhận ra.nếu một ngày tôi biến mất, liệu có ai sẽ gọi tên tôi lần cuối không?.. như cách lục dã đã từng gọi tôi ấy."
đông đông!"
"thời đông!"cậu ta chẳng bao giờ gọi chính xác tên thật của tôi.tôi không biết mình định đi đâu, có thể là nhà kho cũ, nấp trong đó cũng ổn.., có thể là thư việnhoặc là tôi chỉ đi để không đứng yên..tôi không khát, cũng chẳng đói. nhưng vẫn ghé qua căn-tin, nơi tiếng cười vang lên rôm rả, chỉ để mua một lon soda.vị ngọt lạnh là thứ duy nhất trong ngày khiến tôi còn cảm giác, khiến tôi cảm thấy mình giống con người hơn..ngồi yên vị, một mình ở dãy ghế ngoài hiên trường, ánh mắt tôi dõi theo dòng người tấp nập ở phía xa xăm.cánh tay tôi trong vô thức bật nắp lon soda, những giọt nước hơi bắn lên mặt tôi..gió lại thổi, như thể nó chưa từng làm được, nó cuốn bay vài cánh hoa phượng cuối mùa. một cánh hoa đáp lên tay tôi, sắc đỏ rực rỡ trên bàn tay trắng bệch.tôi chợt nhớ.."nếu một ngày nào đó cậu không còn nhìn thấy tớ nữa...
đừng buồn nhé, đông đông. hãy nghĩ là tớ chỉ đang ẩn trong một giấc mơ thôi.."lục dã từng nói như thế với tôi.tôi chưa bao giờ quên câu nói ấy, bởi vì giờ đây, mỗi ngày tôi đang sống trong một giấc mơ không có cậu, như thể cậu chưa từng ở bên tôi..cậu là ánh sáng duy nhất của cuộc đời tôi, cậu là người mang sắc màu đến với cuộc đời của tôi.cậu là tất cả đối với tôi, tôi không bao giờ chấp nhận việc cậu đã chết.lục dã, cậu đã từng không chút ngần ngại cứu rỗi tôi khỏi chính bản thân mình.nhưng, giờ đây mọi thứ như trở về quỹ đạo ban đầu, như thể nó chưa từng đổi thay.mất đi cậu,..tôi như mất đi một nửa linh hồn mình..nếu tôi thật sự có năng lực khác biệt, tôi đã dùng nó để đưa lục dã trở lạimột cách trọn vẹn.