Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Vợ Hư ! Xem Ra Anh Phải Dạy Em Rồi

Vợ Hư ! Xem Ra Anh Phải Dạy Em Rồi
Chap 20


Kiều Mạnh Phong có chút ngớ người , thực ra anh biết Tiểu Nhu là người vô tội , tiếp xúc với cô cũng có lần anh không nỡ , nhưng đó là nếu như Thanh Lam ( bạn gái cũ KMP) vẫn sống tốt quay trở lại thời gian trước , Kiều Mạnh Phong vào phòng ba lúc ba đang bàn hợp đồng có nghe được là Cố Thần có bạn gái , là người đàn ông hôm qua vừa qua nhà Cố Thần bàn chuyện mà vô tình cô bé đó đi ra , Kiều Mạnh Phong lập tức sai A nam đi điều tra ngày đấy đúng 1 năm kỉ niệm ngày yêu nhau thì Thanh Lam nhất quyết đòi chia tay với cậu , Kiều Mạnh Phong dĩ nhiễn không chịu bắt Thanh Lam phải cho mình lý do , mà Thanh Lam một mực không nói , kì kéo mấy ngày một hôm Thanh Lam ôm tay Cố Thần đến trước mặt cậu nói 2 từ : xin lỗi .

Từ đó tình bằng hữu giữa Mạnh Phong và Cố Thần hoàn toàn sụp đổ , cậu không hỏi Cố Thần mà Cố Thần cũng không nói .

Rồi cậu nghe tin Thanh Lam sang Mỹ cùng Cố Thần Nếu chuyện chỉ dừng ở đó thì Kiều Mạnh Phong cũng chỉ tìm cách cướp hợp đồng làm khó Cố Thần nhưng một ngày khi cậu xem thời sự , trên đó phóng viên đang đưa tin một cuộc nổ bom ở Mỹ , trên màn hình Kiều Mạnh Phong thấy một người bị đưa lên cán thực sự giống bóng hình anh đã yêu trái tim hẩng một nhịp cố không tin , nhưng cuối cùng khi người phóng viên đọc tên những nạn nhân đã xác định được ..ba chữ : Nhã Thanh Lam - 25t .

Kiều Mạnh Phong vội tắt TV , điên cuồng đập phá đồ đạc rồi khụy xuống , dù có lắc đầu bao nhiều lần ba chữ ấy vẫn hiện lên trong đầu cậu , lòng đau như cắt , nếu sớm biết Cố Thần không thể đem lại hạnh phúc cho Thanh Lam ngày ấy cậu nhất định kéo tay Thanh Lam lại , chỉ là ngày ấy cậu nghĩ nếu mình đã không đem được cho Thanh lam hạnh phúc mà cô ấy muốn thì chỉ Cố Thần là người có tư cách mà cậu công nhận , giờ cậu hối hận rồi , hạnh phúc gì đó nào quan trọng nếu Thanh Lam bên cậu , Thanh lam sẽ luôn an toàn , ít nhất là vậy , gào thét rất lâu , đến khi ngưng lại Kiều Mạnh Phong chỉ cảm thấy mình cần giết Cố Thần Lái xe đến trước nhà Cố Thần rồi Kiều Mạnh Phong lại nghĩ , cái chết đối với Cố Thần là quá đơn giản cậu muốn Cố Thần phải đau khổ như cậu đã từng , muốn trả thù cho Thanh Lam , Cố Thầm dám bỏ Thanh Lam rồi ở đây ngang nhiên có người con gái khác , được , vậy cậu sẽ cùng người con gái của Cố Thần đi đến địa ngục , ''Cố Thần tôi trả lại hết cho cậu đây''..........'' Tiểu Nhu , tôi không trách cậu , lời xin lỗi của cậu tôi cũng không nhận được , cho dù là chính miệng Cố Thần nói lời xin lỗi thì giờ đã quá muộn '' Kiều Mạnh Phong thở dài , rút một điếu thuốc Tiểu Nhu trần mặc , cô hiểu một lời xin lỗi làm sao có thể xoa dịu một trái tim đã vỡ nát của Kiều Mạnh Phong , nhưng ngoài lời xin lỗi ấy Tiểu Nhu chẳng biết nói gì , cô cũng là con người có sự ích kỉ của bản thân , dù đã nghe chuyện thấy rõ Cố Thần sai nhưng lại vô thức muốn bênh anh , chỉ vì hai chữ người yêu , anh là người cô yêu , bất kể anh gây nên chuyện gì cô đều muốn đứng về phía anhKiều Mạnh Phong rít một hơi rồi nói tiếp , giọng có to lên'' khoảng 3 tiếng nữa sẽ có bão cát '' làn khỏi thở ra cùng từng câu chữ xuyên vào tai Tiểu Nhu Giờ cô hiểu mấy câu mờ ảo lần trước của Kiều Mạnh Phong rồi , cậu ta muốn cùng cô kết thúc cuộc đời ở đây , và cả bác tài xế , tai sai đắc lực bên cậu ta , Tiểu Nhu thật không hiểu sao cậu ta lại chọn cách thảm như vậy , đưa thêm hai người vô tội kia hơn nữa còn là hai người một lòng với cậu ta vào cuộc chiến này '' Kiều Mạnh Phong cậu muốn giết tôi cũng được , nhưng cậu lôi thêm hai người vô tội nữa làm gì '' Tiểu Nhu rất sợ hãi , cảm giác biết mình sắp chết thật tồi tệ , lúc này mà cô còn quan tâm được người khác thì là nói dối thôi , Cố muốn Kiều Mạnh Phong thả hai người kia đi , để họ ra khỏi đây rồi không chừng sẽ gặp phải Cố Thần đến lúc đó anh sẽ có cách từ họ mà tìm được chỗ cô , ngày thường ba tiếng là khoảng thời gian dài , nhưng giờ đây ba tiếng này đối với Tiểu Nhu chỉ là ba phút , cô cảm nhận được cái tuyệt vọng khi gió càng mạnh hơn , không ít cát bị thổi vào trong xe '' haha , Tiểu Nhu tôi thấy cậu thật lạ , nên lo cho bản thân đi , tí nữa thôi họ sẽ rời khỏi đây , chỉ có cậu và tôi ở lại '' Tuy bây giờ Kiều Mạnh Phong sắp giết một mạng người , nhưng cậu không phải kẻ mất nhân tính , bác tài xế cùng A nam đã theo cậu bao năm nay , A nam thì chưa có vợ con nhưng bác tài xế thì đuề huề cả rồi , đường vào xa mạc này rất ngoằn nghèo nếu chỉ để bác tài xế đi bác đã lớn tuổi không chừng sẽ quên đường nên cậu quyết cho cả A nam đi , tất nhiên A nam một mực khóc lóc van xin cậu nghĩ lại đừng làm điều dại dột , Kiều Mạnh Phong chỉ bỏ ngoài tai , người con gái cậu yêu nhất chết rồi , còn chết rất thảm , nếu giờ cậu chỉ giết mình Tiểu Nhu khi về cũng sẽ bị tử hình , chi bằng từ bây giờ nắm lấy tay Tiểu Nhu mà chết , Cố Thần đến nơi thấy người yêu mình tay trong tay với người đàn ông khác ra đi sẽ thập phần đau khổ Kiều Mạnh Phong lấy sợi dây lúc nãy gom trong phòng , trói tay mình cùng tay Tiểu Nhu lại '' cậu làm gì vậy '' Tiểu Nhu thét lên , Kiều Mạnh Phong cuốn rất chặt , Tiểu Nhu có thể thấy phần tay máu không lưu thông có chút tím lại '' xuống xe '' Kiều Mạnh Phong ra lệnh Tiểu Nhu biết giờ phút này đến rồi , cô liền xuống thật nhanh , mong sao hai người kia ra ngoài gặp được Cố Thần Nhìn chiếc xe lăn bánh Tiểu Nhu chỉ có thể khụy xuống Kiều Mạnh Phong cũng ngồi xuống với côGió ngày càng mạnh thổi tóc Tiểu Nhu xù lên , không biết cô dã ho bao lần vì cát bay vào họng , mắt cũng đỏ hoe vì cát ..........'' hức , bác đầm ( tài xế) giờ phải làm sao , bác cho cháu quay lại đi cậu phải ở bên đại ca , sống là người của đại ca chết cũng là người của đại ca '' A nam nước mắt ngắn nước mắt dài , ngồi không yên , đập cửa xe , gào lên'' yên lặng , phải ra khỏi đây mới cứu được Mạnh Phong , tin bác đi '' Bác Thâm mặt xám xịt , tay cầm vô lăng mạnh đến trắng bệnh , càng nhấn chân ga mong sao thật nhanh ra khỏi đây , chỉ như vậy mới kịp cứu Kiều Mạnh Phong A nam không hiểu lắm tại sao ra khỏi đây lại cứu được đại ca , nhưng giờ phút này chỉ đành im lặng bình tĩnh lại , mãi sau đó mới a lên một tiếng '' bác Đầm bác muốn báo cho Cố Thần '' A nam nhồm lên'' chỉ còn cách đó , Cố Thần cậu ta nhất định sẽ cứu cô bé kia , cô bé kia được trói cùng Mạnh Phong , lúc đó ta chỉ cần đi theo sẽ cứu được Mạnh Phong '' bác tài quẹo xe , theo quán tính A nam suýt chút nữa ngã ra đằng sau A nam biết tính đại ca , hai người dù khuyên đến bao lâu thì đại ca nhất định không đổi ý , nhưng chỉ cần lúc đó có người của Cố Thần cứu được Tiểu Nhu , đại ca sẽ không chết một mình , chính ra đây thực là cách duy nhất .........................đọc hay thì vote cmt nha
 
Vợ Hư ! Xem Ra Anh Phải Dạy Em Rồi
Chap 21


Gió thổi cát đập vào mặt đau đớnTiểu Nhu bất lực , không kiềm được trào nước mắt , hai người kia đã đi được một lúc , cô ngồi đây Kiều Mạnh Phong cũng vậy , cậu ta không nói gì chỉ nhắm chặt mắt , Tiểu Nhu thấy phần tay bị trói tê rân , cô không muốn tiếp tục ngồi chờ kỳ tích , cô phải tự mình thoát khỏi đây Vừa cử động một chút , Kiều Mạnh Phong liền mở mắt dựt tay lại cô Tiểu Nhu ngã nhào về phía cậu ta'' ngoan ngoãn cho tôi '' Mạnh Phong gằn giọng '' tô..tôi muốn đi vệ sinh '' Thực ra Tiểu Nhu nhìn quanh một lượt thấy phía xa có một bụi xương rồng , quang đó chắc hẳn có đá , không to cũng nhỏ , cô đã từng học qua đây là cách người ta đánh dấu vị trí trong sa mạc , dù vậy nếu đợi người đến chắc chắn không kịp hơn nữa người ta thế nào cũng biết hôm nay có bão cát sao còn đến , cô chỉ có thể dụ Mạnh Phong ra đó dùng đá tấn công làm cậu ta hôn mê để có thể chạy đi '' cứ trực tiếp đi , tôi không phiền '' nói rồi cậu quay mặt đi Tiểu Nhu nhăn nhó dùng tay phải đỡ cánh tay bị trói cùng kiều Mạnh Phong lên'' cậu trói như vậy sao tôi đi '''' không thể thả '' ba chữ chắc nịch , Tiểu Nhu cũng hiểu , tuy thả cô ra Kiều Mạnh Phong thừa sức bắt cô lại nhưng nơi sa mạc này như một địa đồ , ngồi một lúc Kiều Mạnh Phong trông cũng chẳng còn sức , nếu cô chạy vòng vòng Kiều Mạnh Phong nhất định lạc dấu cô '' vậy được , nhưng dù gì tôi cũng là con gái , cậu đi cùng tôi ra bụi xương rồng kia , tay vẫn trói tôi chạy không nổi '' Kiều Mạnh Phong suy nghĩ một lúc , quang đây không có ai lại toàn cát Tiểu Nhu không có gan lớn đến nỗi dám tự mình chạy lạc trong này , cuối cùng cũng thỏa thuận Đoạn đường ngắn nhưng mỗi bước chân Tiểu Nhu nặng chịch , trái tim rung lên từng hồi , cô nắm chặt tay mong rằng cục đá đó đủ sức khiến Kiều Mạnh Phong ngất đi nếu không hậu quả ....cô không muốn nghĩ nữa đến nơi rồi Tiểu Nhu có chút thất vọng đá chỉ bé bằng một bàn tay cuộn lại , vậy chỉ có thể trong vào vị trí đánh , bây giờ Mạnh Phong đang quay lưng , tay cậu ta uốn ra đằng sau đã là một bắt lợi với cậu ta , chỉ cần ..chỉ cầnBỤP Kiều Mạnh Phong không kịp phát ra tiếng đã ngất đi , Tiểu Nhu cầm cục đá tay run lên có chút ngớ người , vội ngồi xuống đưa tay lên mũi Kiều Mạnh Phong , may quá cậu ta vẫn còn thở Vội vàng cở trói , dây thừng thít vào da , bây giờ cởi ra như kéo thịt , đau trào nước mắt , Tiểu Nhu chỉ có thể dứt thật nhanh thật mạnh , sắp không kịp nữa rồi , dù tức giận Kiều Mạnh phong nhưng không phủ nhận nếu có thể cô sẽ kéo Mạnh Phong thoát cùng nhưng chính bản thân mình cô còn không biết sẽ thoát đường nào , chỉ đành nói một cậu xin lỗi rồi vội chạy đi Gió thổi càng mạnh , cát cũng có phần lún , chạy ngược gió khiến tốc độ càng chậm đi , mất sức hơn , dù Tiểu Nhu muốn bỏ cuộc muốn dừng lại lấy hơi nhưng cô biết chỉ cần dừng lại bản thân sẽ mất đà chân càng lún sâu sẽ không đi tiếp được Mệt mỏi , tuyệt vọng nhưng nước mắt cũng rơi không nổi nữa , mấy tiếng rồi cô không có một giọt nước , cả cơ thể khô đến ngửa ngáy , môi cũng nứt ra , bão cát không giống bão thường nhiệt độ vẫn rất nóng , chạy khiến mồ hôi đầm đìa ,có chút chóng mặt , thậm chí là muốn nôn Không biết cái gi Tiểu Nhu chỉ thấy dưới chân chuyền đến nhói đau , cơ thể rơi xuống , mất trọng lực , lưng tê dại , đây chắc chắn là bẫy cho động vật , trước khi cả tầm nhìn đen lại , Tiểu Nhu nghe tiếng anh , là tiếng Cố Thần , anh đang gọi cô , Tiểu Nhu muốn trả lời muốn gào lên nói em đang ở đây , nhưng vô lực , đó là điều duy nhất trước khi mắt đen lại Tiểu Nhu không còn cảm thấy gì ............................Cố Thần đến nơi định vị , nhìn vào phòng chỉ có thể chửi thề , không có bóng người đồ đạc lộn xộn chắc chắn là bỏ đi vội vàng , còn có ..trên giường Nhìn hộp sextoy tim Cố Thần thắt lại , anh cầm lên cầu trời Kiều Mạnh Phong đã không điên đến mức dùng thứ này cho cô , nếu không dù anh có giết cậu ta trăm vạn lần cũng là không đủ Đảo quanh căn phòng không manh mối , ngư mã gọi điện báo đã lục tung mọi nơi ở của Kiều Mạnh phong đều không có gì , hơn nữa còn nhận được tin ba Kiều Mạnh Phong đã mất Sắc mặt Cố Thần trầm xuống , anh chưa bao giờ bất lực như hôm nay , anh biết lý do tại sao Kiều Mạnh Phong làm vậy nhưng không thể nói ra thứ có thể ngăn cậu ta lại Năm đó khi Thanh Lam đòi chia tay với Kiều Mạnh Phong , cậu gọi anh ra uống rượu rồi tâm sự , ngầy ấy hai người coi nhau như anh em , thấy Kiều Mạnh Phong đau khổ Cố Thần cũng không khá hơn chỉ có thể an ủi Kiều Mạnh Phong là anh sẽ khuyên Thanh Lam Tối đó Kiều Mạnh Phong say mềm , cũng là lần đầu tiên anh thấy cậu khóc , đưa Kiều Mạnh Phong về xong , Cố Thần nhận điện thoại '' alo '' '' anh Thần , là em '' trong máy là Thanh Lam cô đang khóc '' đúng lúc lắm , em đang ở đâu , chúng ta gặp mặt anh cũng có chuyện muốn nói '''' được '' Cố Thần vòng xe đón Thanh Lam , Thanh lam bước khỏi nhà , ăn mặc mỏng manh , mắt sưng lên , cô cũng khóc rất nhiều vừa vào xe Thanh Lam đã nắm chạt tay Cố Thần '' anh Thần anh nhất định phải giúp em '' giọng cô nghẹn ngào '' em nói đi '''' ba em mất rồi , giờ nhà em đang trốn nợ , mẹ và em trai đã đi xa rồi , em cũng phải đi , anh biết em yêu anh Phong bao nhiêu rồi đấy , em không muốn anh ấy đau khổ hao tâm tổn trí vì em nữa , càng không muốn liên lụy anh ấy '' nước mặt Thanh Lam rơi vào mu bàn tay Cố Thần bỏng rát Lòng Cố Thần quặn thắt , anh hiểu nếu Mạnh Phong mà biết chuyện nhất định quyết bỏ tất cả theo Thanh Lam chạy trốn , nhưng tương lai cậu còn đó , ba mẹ chỉ có mình Kiều Mạnh Phong là con , Cố Thần chỉ có Kiều Mạnh Phong là tri kỉ , anh em .

Anh cũng ích kỉ muốn quyết cho Kiều Mạnh Phong điều tốt nhất '' vậy em tính sao '''' hức , em xin lỗi , anh có lẽ phải chịu mất Kiều Mạnh Phong rồi , em muốn nói dối anh ấy là chúng ta yêu nhau rồi sắp cùng sang mỹ , chỉ có là anh , Mạnh Phong mới từ bỏ '' Thanh Lam rất áy náy , cô biết bảo Cố Thần tham gia kế hoạch này đồng nghĩa với việc Cố Thần và Mạnh Phong từ nay sẽ trở mặt , nhưng con người Mạnh Phong có biết bao cố chấp , chỉ có Cố Thần mới đủ tư cách khiến Mạnh Phong ngừng bước Cố thần không nói gì , trầm mặc rất lâu , mãi khi Thanh Lam vào nhà rồi anh vẫn chỉ ngồi đó , Thanh Lam cho rằng anh không đồng ý cũng không trách móc chỉ nói xin lỗi ngày hôm sau Cố Thần gọi Thanh Lam ra nói anh đồng ý Cố Thần đã nghĩ trong xe cả đêm , nếu hi sinh tình bạn này đổi lại được tương lai sáng lạn của Kiều Mạnh Phong anh nguyện ý , dù sau này Mạnh Phong có căm hận có làm khó anh , anh cũng sẽ chấp nhận ...............Giờ đây anh không còn tức giận Kiều Mạnh Phong nữa , nếu giờ Mạnh Phong nghe tin ba cậu mất đó là điều đau khổ nhất với cậu , Cố Thần chỉ muốn cứu Tiểu Nhu về không muốn trách cứ kiều Mạnh phong , anh hối hận năm xưa đã thay cậu quyết định rồi khiến cậu đau khổ bao năm nay , lúc đó anh vẫn chưa hiểu tình yêu , không nghĩ rằng yêu một người mà mất đi người đó có thể đau đến thế nào , khi có Tiểu Nhu rồi anh mới hiểu không ai có quyền tước đi tình yêu của người khác dù với nguyên nhân gì , ta không bao giờ chọn được điều tốt nhất cho ai , họ cần là điều họ muốn .Điện thoại reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ , vừa cúp máy Cố Thần vội lao xe đi , Kiều Mạnh Phong đã thực nghĩ quẩn đem Tiểu Nhu cùng cậu vào sa mạc , tin xa mạc có bảo tràn trên TV , Cố Thần thấy tim mình ngưng đập rồi tay lạnh toát , anh chỉ xin cho Tiểu Nhu được an toàn , hãy để anh thế chỗ cô , hậu quả ngày hôm nay là anh gây ra người gánh phải là anh , không phải cô...................aaa hôm nay chắc mọi ngừi đi chơi với người thương chẳng ai đọc truyện đâu , nhưng mừn cô đơn nên viết truyện đợi các bạn đi chơi về đọc nè
 
Vợ Hư ! Xem Ra Anh Phải Dạy Em Rồi
Chap 22


Đường vào sa mạc quả thực rất ngoằn ngoèo , Cố Thần không biết đã phải quay xe mất bao lần '' chết tiệt '' Cố Thần tức giận đập vô lăng , xe hết xăng rồi , hết cách anh chỉ có thể để lại xe , đi theo bản đồ A nam vẽ gửi anh trong điện thoại Bản đồ bắt đầu từ cửa vào sa mạc , mà giờ chính Cố Thần cũng chẳng biết mình đứng ở vị trí nào , không cây cối làm dấu , chỉ có vài cây sương rồng phía xa , Cố Thần bất lực , anh cảm nhận được gió rất mạnh cát theo đà bay tới chạm vào da thịt vô cùng rát , nhiệt độ nóng rực , đi vội cũng không mang theo nước , anh lo thấy Tiểu Nhu rồi cô khát phải làm sao , chạy chạy mãi chỉ mong thấy được bóng hình cô , liên tục gào Tiểu Nhu nhưng trả lời anh là không gian trống rỗng Lăn lộn cả ngày Cố Thần có chút kiệt sức bước chân nặng nề hơn , vừa chạy vừa phải để ý dưới chân , tuy là sa mạc nhưng nơi này cũng có bẫy cho động vật , anh không sợ rơi xuống , chỉ sợ rơi xuống rồi ai sẽ cứu Tiểu Nhu Lúc nghe điện thoại của Cố Thần Ngư Mã đã bảo anh hãy đợi ngoài cổng sa mạc , anh em sẽ đến rồi cùng vào , Cố Thần chỉ gửi bản đồ vị trí Tiểu Nhu rồi tự mình vào trong Anh không thể đợi , làm sao anh có thể trơ mắt nhìn người con gái mình yêu thương đang khốn khổ sợ hãi như thế nào trong sa mạc với một kẻ điên , Kiều Mạnh Phong mất trí rồi ...............Kiều Mạnh Phong chỉ nhớ mình chờ Tiểu Nhu đi vệ sinh sau đó thì tối đen cả Tỉnh lại cả người đau nhức , miệng còn có vị máu tanh Kiều Mạnh Phong gượng mình đứng dậy '' nha đầu này cũng khá lắm , Thanh Lam đây có phải em đang nhắc nhở anh , anh không nên có ý định giết người đúng không em , lúc sống em tốt như vậy đương nhiên mất đi rồi cũng không muốn mình là lý do khiến một người mất đi mạng sống '' Kiều Mạnh Phong vừa nói , vừa khóc , gào lên bi phẫn , cát hòa cùng nước mắt '' được Thanh Lam , chỉ có anh thôi , hôm nay chỉ có anh , anh sẽ đến bên em , sắp gặp em rồi haha sắp gặp em rồi '' bước chân Kiều Mạnh Phong chậm chạp hướng về phía gió càng mạnh '' KIỀU MẠNH PHONG '' Cố Thần hét lên , lúc tiến lại chỗ bụi xương rồng , anh bỗng thấy một thân hình đứng lên , vội chạy lại , vô tình nghe được cuộc độc thoại của Kiều Mạnh phong , anh nắm chặt bàn tay , đau đớn Kiều Mạnh Phong nhìn thấy Cố Thần cũng không ngạc nhiên , anh biết Cố Thần thấy Tiểu Nhu nhất định sẽ tìm thấy mình tính sổ , chỉ là không thấy Tiểu Nhu đâu '' Cố Thần , cậu không cần phí sức , hôm nay không cần cậu giết , tôi cũng sẽ tự mình đến chỗ Thanh Lam '' trán Cố Thần nổi đầy gân xanh , một giọt lệ nóng hổi , chính anh cũng không ngờ , anh cũng là con người , trong tình cảnh người yêu mình mất tích trong sa mạc rộng lớn , bạn thân nhất của mình đang muốn tự tử anh cũng thấy yếu đuối cũng thấy bất lực '' KIỀU MẠNH PHONG , cậu có biết Thanh Lam mà thấy cậu lúc này cô ấy sẽ đau khổ lắm không , cậu thật ích kỉ , cô ấy hi sinh vì cậu không phải để tương lại cậu như thế này , cậu mau tỉnh lại cho tôi '' Kiều Mạnh Phong nhếch mép thấy nực cười , hi sinh , bằng cách ngoại tình ? cậu hận việc Thanh Lam đến bên Cố Thần nhưng không phủ nhận dù bị phản bội cậu vẫn yêu cô quá nhiều '' cậu im đi , cậu không có tư cách , năm ấy tôi coi cậu là anh em , cậu lại phản bội cướp người tôi yêu , tôi vẫn tha thứ cho cậu , nhưng cậu thì sao , cậu bỏ Thanh Lam ở đây có người con gái mới , Thanh Lam chết rồi, cậu cũng không đau lòng ngày ngày thắm thiết mặn nồng với người con gái khác '' Kiều Mạnh Phong còn muốn nói thêm nhưng không thể , ngã khụy xuống , quá đau đớn , cậu không bao giờ muốn chấp nhận sự thật Thanh Lam đã mãi ra đi rồi Cố Thần cũng nghẹn lời , anh cũng không ngờ Thanh Lam lại ra đi như vậy , năm đó diễn kịch xong anh chỉ tiễn Thanh Lam ra sân bay cũng không liên lạc nữa , chỉ có lâu lâu Thanh Lam gửi thư tay hỏi anh Kiều Mạnh Phong thế nào , mỗi lần anh đều nói dối Mạnh Phong sống rất tốt , sớm đã không còn lưu luyến , giờ nghĩ lại lúc nghe những lời ấy trái tim Thanh Lam sẽ vừa vui vừa xót , cô sẽ vui vì đã quyết định giấu Mạnh Phong nhưng sẽ đau xót lắm khi mối tình mà chỉ còn mình cô lưu luyến '' Không , Kiều Mạnh Phong , năm đó Thanh Lam là bất đắc dĩ , tôi đã giấu cậu , là tôi sai , Thanh Lam vì ba mất để lại vô số nợ nần mới phải sang mỹ trốn nợ , năm đó cậu tương lai phơi phơi cô ấy không muốn liên lụy cậu , mà tất nhiên tôi cũng không để cô ấy làm liên lụy cậu , là tôi và Thanh Lam cùng đóng kịch gạt cậu '' Cố Thần tiến đến kéo Mạnh Phong dậy nhìn thẳng vào mắt cậu , cát ngày càng loạn xạ , nói chuyện cũng thật khó khăn Kiều Mạnh phong chỉ thấy đơ người , bao năm nay cậu đau khổ , dằn vặt giữa yêu và hận , chẳng biết dùng thái độ gì đối mặt với Cố Thần chỉ có thể chưng ra sự ghét bỏ , cậu cũng không tìm Thanh Lam vì chỉ thấy nếu biết Thanh Lam ở đâu cậu nhất định phi đến van xin cô quay trở lại bên mình Cố Thần thấy tình hình không ổn , chỗ hai người đứng quá gần tâm bão , đã bắt đầu có chút không vững '' không đi là không kịp , Kiều Mạnh phong mau nói cậu giấu Tiểu Nhu ở đâu , ra khỏi đây rồi tôi sẽ nói thêm với cậu '' '' Cố Thần , xin lỗi , Tiểu Nhu chạy thoát từ lâu rồi , tôi cũng...'' Cố Thần nghe xong tái mặt , không một lời vội chạy ngay đi , nếu sớm biết Kiều Mạnh Phong không rõ chỗ Tiểu Nhu anh nhất định không phí thời gian nói với cậu ta , giờ quá gấp nếu còn không thấy cô chỉ sợ ..."

Cậu chủ , cậu chủ '' Là tiếng Ngư Mã '' chia ra phải tìm bằng được Tiểu Nhu , đừng ngăn cản tôi vô ích '' Cố Thần vừa nói lại muốn chạy đi Ngư Mã vội giữ tay anh lại , Cố Thần dùng lực rất mạnh hất Ngư Mã văng ra Lòng có chút tủi thân nhưng Ngư Mã vẫn đứng lên , cười nói '' thấy cô chủ rồi , giờ về xe thôi cậu chủ nếu không sẽ bị vùi mất '' Lòng anh như vừa vứt được một tảng đá nhẹ đi rất nhiều , chỉ quay lại kéo Kiều Mạnh Phong đang đi vào tâm bão kia , quẳng cậu ta cho đám Ngư Mã '' kéo cậu ta theo '' Kiều Mạnh Phong bực bội muốn thoát ra , nhưng hai ba người đàn ông đã vây lấy nhấc cậu lên ................ valentine bà chị được anh ng iu đem socola qua rủ đi chưi , mh chỉ ngậm ngùi viết truyện ăn socola mẹ mua TnT
 
Vợ Hư ! Xem Ra Anh Phải Dạy Em Rồi
Chap 23


Ra xe Ngư Mã nhất quyết kéo Cố Thần vào xe thật nhanh '' Tiểu Nhu đâu ''sắc mặt Ngư Mã thoáng cau lại '' cậu chủ , anh em đã đưa cô chủ đi trước rồi , bây giờ chúng ta đi thật nhanh là sẽ gặp được cô chủ ..'' Ngư Mã không tự chủ được hơi cúi đầu , tay cũng toát mồ hôitất cả đều thu vào mắt Cố Thần , anh thấy có lẽ Ngư Mã bị dọa sợ , bão tiến đến rồi , nếu chậm chạp chắc chắn bị vùi '' được '' Cố Thần lên xe , cảm thấy không khí trong xe rất khác , như thể mọi người có điều giấu anh Đến nhà cả đoạn đường Cố Thần thấy rất lạ Ngư Mã luôn ấp úng , đến nơi rồi lại ngập ngừng giữ tay không muốn anh đi ra '' có chuyện gì '' giọng Cố Thần nghiêm lại , anh có thể cảm nhận sự bất an , trong đầu lóe lên trường hợp tệ nhất nhưng vội dẹp nó đi , anh tin Ngư Mã sẽ không làm vậy với anh , không thể nào '' cậu chủ ...cậu giết em đi '' Ngư Mã giọng có chút nghẹn nhưng cương quyết , chữ nói ra đều rõ ràng , Cố Thần không tin nổi vào tai '' tại sao '' anh có dự cảm nhưng anh vẫn hỏi , anh chưa bao giờ mong muốn điều gì hơn lúc này , thầm van xin Ngư Mã sẽ không nói ra đáp án mà anh đang nghĩ tới '' em đã lừa dối cậu , cậu chủ anh em không tìm thấy cô chủ đâu cả nhưng lúc đó tình thế cấp bách em không thể nhìn cậu vùi mình vì một người con gái , em ''BộpMột cú đấm giáng tới , Ngư Mã có chút hoa mắt , chốc mà khoang miệng tràn tới vị máu tanh , Ngư Mã không oán trách Cố Thần , năm xưa Ngư Mã là một nhóc ăn xin bị bắt nạt , lũ trẻ trong thôn vây lại đánh cậu tình cờ Cố Thần nhìn thấy liền đứng lên bảo vệ cậu , từ đó cậu theo anh , Ngư Mã đã luôn coi mạng mình là của Cố Thần , lời nói dối ngày hôm này Ngư Mã không hối hận , dù giờ Cố Thần có đòi mạng cậu cũng sẵn sàng dâng lên '' cút ngay '' Cố Thần gào lên , chỉ thấy tất cả những gì tệ nhất đang đến rồi , đây chính là quả báo , năm xưa anh hại Mạnh Phong mất đi người cậu ta yêu , giờ đây cậu ta trả lại anh rồi , anh đã mất Tiểu Nhu Ngư Mã biết giờ Cố Thần nhìn thấy mình sẽ tức giận bao nhiêu nhưng cậu không thể để mình anh trong xe , cậu sợ anh sẽ làm bản thân bị thương , Ngư Mã lớn lên thứ tình cảm duy nhất cậu tin là tình nghĩa , nếu nhận ơn ai thì phải trả , cậu chưa từng yêu qua , trong suy nghĩ của cậu Tiểu Nhu chỉ là một người con gái mới mẻ , sau này có bao cô gái khác đẹp hơn Cố Thần rồi sẽ quên'' cậu chủ cậu đánh em đi , đánh em đi , đánh em đi '' Ngư Mã kêu lên ,cầm tay Cố Thần tự tát cậu , chỉ mong sao đánh cậu rồi , Cố Thần sẽ thấy khá hơn , thấy xả được chút giậnCố Thần nhìn Ngư Mã như kẻ điên thẳng tay mở cửa xe kéo lê Ngư Mã ra ngoài Cố Thần quăng ngư mã khỏi cổng '' tha cho cậu một mạng là vì cậu đã luôn tận tụy với tôi , nhưng lừa dối thì tôi không thể dùng cậu nữa '' Cố Thầm sầm cổng chốt lại để mặc Ngư Mã quần áo sộc sệch , từng giọt nước mắt lăn dài Thà Cố Thần đánh chết cậu , đuổi cậu đi cũng không khác nào ban tử , ngoài nơi này ra cậu không có nơi nào , không có ai , Ngư Mã chỉ khóc thu mình vào một góc cạnh cổng , có lẽ nhưng số phận như cậu sẽ bị đối xử như vậy , vì không cha mẹ , không người thân nên người ta vứt bỏ cậu thật dễ dàng , sâu thẳm cậu có chút hận Cố Thần , nếu cậu không lừa rồi kéo anh khỏi đó anh hẳn đã bị vùi chết trong cát , nhưng anh lại thẳng tay vứt cậu đi , cảm thấy bản thân như miếng rác , vô dụng ...............................'' Cố Thần ..Cố Thần..em ở đây '' aaaaTiểu Nhu bừng tỉnh , cả người đau nhức không thể cử động Từ từ mở mắt , tường xanh còn có rèm , mùi cũng rất khác , đây ....không phải nhà cô Tiểu Nhu nhắm chặt mắt cố hồi tưởng lại , chỉ thấy đầu rất đau , mọi thứ trống rỗng nhất thời không nghĩ ra được gì , hiện lên chỉ có một mảng đen '' cô bé tỉnh rồi à '' một giọng nói vô cùng ấm áp Trước mắt Tiểu Nhu là một người đàn ông rất nhã nhặn , gương mặt ôn hòa , còn có nụ cười tạo thiện cảm '' xin hỏi anh là ai '' nói rồi Tiểu Nhu mới giật mình , giọng cô khàn đặc chẳng khác nào đàn ông , có chút ngượng vội quay mặt đi '' Anh là Nghiêm Đại Nghĩa ,còn em , anh thấy em xa vào bẫy động vật , em ngất rồi nên anh tạm đưa em về đây '' Đại Nghĩa bưng tới một ly nước , đỡ Tiểu Nhu ngồi dậy muốn đút cho cô '' tôi là Tiểu Nhu , để tôi tự'' Tiểu Nhu muốn giơ tay lên đón lấy ly nước thì phát hiện tay vô lực '' đừng lo , trật khớp thôi , anh bó lại rồi , vẫn là để anh giúp em '' từng thìa từng thìa đưa tới , Tiểu Nhu uống vội cô chưa bao giờ khát như thế , có nước cơ thể đã đỡ hơn , ngồi nhà người lại hơn nữa còn trên giường người ta khiến Tiểu Nhu rất ngại ngùng '' cảm ơn anh , tôi thấy đỡ nhiều rồi , cảm phiền anh gọi dùm tôi một chiếc xe được không tôi muốn về nhà ''Đại Nghĩa có chút cau mày , khẽ búng mũi Tiểu nhu'' chưa được , vết thương cùng cơ thể như vậy ngồi xe sẽ ngất tiếp , đừng lo , nghĩ vài ngày khỏe rồi anh sẽ đưa em về ''Tiểu Nhu có chút lo lắng trước sự nhiệt tình của Đại Nghĩa '' nhưng không ai biết tin tức của tôi , họ sẽ lo cho tôi lắm '''' yên tâm bây giờ anh liền gọi cho họ ,em đọc số đi ''Tiểu Ngu có chút ngượng ngập , nhớ lại Cố Thần từng đưa cô điện thoại và bảo muốn gọi anh thì nhấn phím 1 '' phím 1 '' Tiểu Lu vừa nói còn giơ một ngón tay như sợ Đại Nghĩa nghe không rõ'' hả ???'' Đại Nghĩa có chút bối rối tự khẳng định , Tiểu Nhu vì ngã nên hỏng não rồi đành an ủi đại'' được được anh ra ngoài gọi , em nghỉ ngơi đi , tý anh báo ''Tiểu Nhu cũng không nghi ngờ , lại nằm xuống , chốc lát àm mí mắt đã díp lại .............................hichic dạo này các bạn vote ít đi rùi bùn quá TnT , vote đi nào cho tui có động lực ra chap
 
Vợ Hư ! Xem Ra Anh Phải Dạy Em Rồi
Chap 24


Từ hôm ở sa mạc đã 3 ngày trôi quaTrận bão vừa kết thúc Cố Thần đã đến nhất quyết không rời đi , ai khuyên cũng không nổi , anh không biết có thể làm gì hơn chỉ điên cuồng dùng tay tới từng lớp cát , anh mong nhiệm màu xảy ra , Tiêu Nhu còn ở đây , anh cần cứu cô chắc Tiểu Nhu đang sợ lắm Cố Thần điên cuồng rồi thẫn thờ như người mất trí , đã bao lần anh nói với bản thân phải lý trí lại , nhưng vô vọng trước mắt '' CỐ THẦN '' Là Cố Lập Trung , ông đã nghe con trai mình vì tìm con bé đó mà thần trí điên đảo , thiết nghĩ Cố Thần sẽ nản nhưng không ngờ 3 ngày qua Cố Thần vẫn ở lỳ trong sa mạc không màng sức khỏe bản thân , là cha sao ông có thể trơ mắt nhìn con trai mình suy sụp Cố Thần không trả lời , anh không nghe lọt lời Cố Lập Trung , bên tai chỉ có âm thanh Tiểu Nhu đang gào thét chắc cô đang sợ hãi lắm , mắt mờ đi , đã 3 ngày Cố Thần chỉ uống nước cầm hơi liên tục vật lộn trong sa mạc ý chí vẫn còn đó nhưng cơ thể không chịu được , đầu óc quay cuồng hiện ra ánh mắt Tiểu Nhu nhìn anh chăm chú còn đọng nước sau đó là một mảng đen
Cố Lập Trung nhìn anh ngã xuống vội chạy lại , lòng ông đau xót , nảy sinh hận với Tiểu Nhu , tất cả tại cô mới khiến Cố Thần ra nông nỗi này , ngày ấy đáng ra Cố Thần quỳ gãy chân ông cũng nhất định không để hai người có cơ hội , nếu có thể ..ông nguyện làm mọi cách để Cố Thần quên đi mảng kí ức này ..............--------------------------------------Trời mưa to SẦM SẦM'' aaaaaaaaa'' Tiểu Nhu bừng tỉnh , tiếng sấm bất ngời quá lờn Tiểu Nhu ngồi dậy cả người toàn mồ hôi , cô cảm thấy họng mình rất nóng đầu lại đau hẳn là phát sốt rồi Nhìn quanh phòng không thấy Đại Nghĩa đâu chỉ nhớ anh nói sẽ quay lại , có lẽ cô ngủ quá say nên anh không đánh thức , đau đớn trên cơ thể lại gợi Tiểu Nhu về Cố Thần cô nhớ anh da diết , không biết Đại Nghĩa nói với anh rồi bao giờ anh đến đón mình , muốn đứng lên đi tìm Đại Nghĩa hỏi chuyện thì phát hiện cửa bị khóa Tiểu Nhu có chút thất vọng , không ngờ Nghiêm Đại Nghĩa này cũng quá chu đáo , còn lo mình không an toàn liền khóa cửa lại , nhìn ra cửa sổ thấy trời đã tối Tiểu Nhu muốn gọi vọng ra cho Đại Nghĩa nhưng nghĩ chắc giờ anh đang nghỉ ngơi mình không nên làm phiền , dù gì cũng ở qua đêm nay có gì mai hỏi Nằm lại giường Tiểu Nhu cảm thấy rất bất an , cả cơ thể như có kiến bò qua , cô đắp thêm chăn vẫn không ngăn được cảm giác rợn gáy , Tiểu Nhu ghét khi mình thấy vậy , nó như thể một giác quan của cô mỗi khi tai họa sắp ập đến .

Tiểu Nhu chùm kín đầu " Cố Thần anh ấy sắp đến rồi , mình sẽ ổn ..mình sẽ ổn '' Cố Thần như liều thuốc , gọi tên anh tin rằng anh sẽ đến phần nào đẩy lùi bất an , Tiểu Nhu nhắm mắt lại ...trước khi thiếp đi cô cảm nhận một bàn tay chạy dọc sống lưng mình , rất sống động nhưng cô không thể cử động tự cho là mơ Tiểu Nhu cũng không thể mở mắt ---------------------------------------

'' Anh yêu ~'' giọng nữ ngọt khé , nghe lả lơi cũng như cách ả đang cuốn lấy người Nghiêm Đại Nghĩa Nghiêm Đại Nghĩa kéo ả sát lại , tay lướt trên mái tóc ả trượt xuống vùng ngực , ánh mắt hắn ánh lên tia quỷ dị '' Mỹ Ngọc lần cuối anh phẫu thuật cho em đã bao lâu rồi ''
'' đã 5 năm , lâu quá rồi anh yêu '' cuối câu gọng điệu còn nũng nịu , ánh nến soi lên càng rõ gương mặt kì dị của ả hốc hắc lồi lõm , một con mắt bị hỏng cả màu trắng xóa trông đến đáng sợ , nhưng ánh mắt Nghiêm Đại Nghĩa nhìn ả đầy yêu chiều , khóe mắt có chút gì đó rất đau xót 8 năm trước khi Nghiêm Đại Nghĩa còn là một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ mới vao nghề , không có kinh nghiêm lại không quan hệ Nghiêm Đại Nghĩa không xin được vào viện thẩm mỹ nào đành vay tiền Mỹ Ngọc người yêu hắn mở một phòng thẩm mỹ nhỏ trong ngõ , phòng thẩm mỹ nằm trong ngõ nhỏ dù bao công sức quảng cáo của Ngiêm Đại Nghĩa vẫn chẳng thu hút được ai , một lần Nghiêm đại nghĩa đi qua ngõ một trường đại học liền thấy một bé sinh viên ngồi khóc vây quanh là bao đứa hết ném thịt lại ném sốt vào cô bé đó , Nghiêm Đại nghĩa liền ra tay ngăn cản , bé sinh viên vì cảm động liền xin số điện thoại Đại Nghĩa hai người thường xuyên liên lạc đến khi cô bé đó biết Nghiêm Đại Nghĩa là bác sĩ thẩm mỹ thì ngỏ lời muốn thẩm mỹ mà không có đủ tiền , nói chuyện lâu ngày Nghiêm Đại Nghĩa cũng có cảm tình với cô bé hơn nữa bàn với Mỹ Ngọc thì cô khuyên anh nên làm miễn phí cho bé sinh viên đó , thành công rồi dùng bé sinh viên đó làm công cụ quảng cáo Suy nghĩ mấy ngày Nghiêm Đại Nghĩa liền đồng ý với bé sinh viên , tiền thuê nhà anh đã nợ mấy tháng hơn nữa vay tiền Mỹ Ngọc bao lâu cũng không trả cô được một đồng chỉ còn cách theo ý cô lợi dụng bé sinh viên này làm công cụ quảng cáo cho mình Nhưng việc đã chẳng thành công , thiếu kinh nghiệm lại làm phẫu thuật một mình chỉ có Mỹ Ngọc đứng bên đưa dụng cụ hơn nữa lại là phẫu thuật gọt hàm , Nghiêm Đại Nghĩa đưa dao sai bé sinh viên đó cứ vậy mà mất máu tới chết Quá trẻ để gánh trách nhiệm , Mỹ Ngọc trấn tĩnh Nghiêm Đại Nghĩa rồi tự tay gói xác cô bé đó lại Nghiêm Đại Nghĩa cuống lên điên cuồng khóc , chỉ toàn nói lời từ biệt Mỹ Ngọc liền cho Đại Nghĩa một cái bạt tai'' anh tỉnh lại đi Đại Nghĩa , đây là sự cố anh còn tương lai phía trước , còn có em anh đừng lo chẳng phải bé sinh viên này nói là bí mật làm không nói với ba mẹ hay sao , ai biết chứ việc đã lỡ rồi giờ ta giấu nó đi đến nơi khác sống , ta cùng làm lại ..được không anh '' nhìn Mỹ Ngọc khóc lóc Nghiêm Đại Nghĩa cũng đau lòng , từ lúc yêu Mỹ Ngọc anh không cho được cô cái gì , giờ còn nợ cô một mối tiền , nợ cô thanh xuân , nợ cô hạnh phúc , anh muốn đầu thú nhưng không thể đành cùng Mỹ Ngọc đem cái xác thật xa , bàn bao lâu cuối cùng chọn sa mạc phía nam làm nơi hủy xác Người tính không bằng trời tính , bé sinh viên đó không nói với ba mẹ nhưng đã nói với cô bạn thân , gia đình tìm hoảng loạn cô bạn thân đó lại cho lời khai khiến cha mẹ cùng chị gái bé sinh viên đến phòng thẩm mỹ của Nghiêm Đại Nghĩa , đó là 2 ngày sau khi hủy xác , Nghiêm Đại Nghĩa cùng Mỹ Ngọc quyết định tối sẽ lên xe bỏ trốn đến nơi khác thì gia đình nạn nhân đến hỏi , Mỹ Ngọc vốn có tội càng giật mình liền cãi nhau quyết liệt chỉ không ngờ chị gái bé sinh viên mang theo một chai axit lúc tức giận đã hất trọn về phía Mỹ Ngọc , Đại Nghĩa đứng sau tránh không nổi cũng bỏng một bên chân , chưa bao giờ tức giận đến thế hắn với lấy cây sào trong nhà , một lúc mà ba mạng người trong tay hắn ra đi , dấu vết đấu tranh của nạn nhân lưu đầy trên cơ thể hắn , lúc đó ánh mắt hắn thay đổi không còn là Nghiêm Đại Nghĩa ngày trước , hắn không sợ giết người nữa , con thú trong hắn xổng ra không ai ngăn lại Biết không thể nán lại lâu , sơ cứu cho Mỹ Ngọc , Đại Nghĩa liền mang ả đi cùng ba cái xác , vẫn hủy chỗ cũ chỉ khác hắn lấy da thịt người chị của bé sinh viên cấy cho Mỹ Ngọc , cố gắng lắm cũng chỉ cấy được vùng ngực đến bụng Con người rất đáng sợ làm việc xấu lần một ắt hẳn có lần hai , đến nơi mới sinh sống , có bà hàng xóm cãi nhau với Mỹ Ngọc chê ả có gương mặt kinh tởm , Đại Nghĩa liền giết bà ta dùng da thịt bà ta cấy vùng cổ cho Mỹ Ngọc Trên một thân thể mang da thịt của ba người màu sắc cảm giác đều không giống nhau Cũng có ngày một nhóm người đến sa mạc liền phát hiện mấy thi thể vội báo công an , nhưng xác bị hủy quá nhiều chỉ xác định được danh tính hơn nữa lúc đó đất nước đang khủng hoảng vụ việc liền bị xếp lại vì không ai báo án thêm nữa Vụ việc đưa lên báo mạng , không còn ai đến sa mạc đó nữaVì thế Đại Nghĩa liền đưa Mỹ Ngọc vào vùng cận sa mạc , dựng một căn nhà , sống ở đó chính là an toàn nhất , không còn ai đến đây , vụ việc cũng bị quên lãng , nhưng Đại Nghĩa không ngày nào sống yên , mỗi lần thấy Mỹ Ngọc lòng lại đau đớn áy náy , hắn nợ Mỹ Ngọc quá nhiều Đến một ngày thông báo có bão cát , Nghiêm Đại Nghĩa vội ra kiểm tra bẫy xem có bắt được con thú nào không sợ cát sẽ vùi mất thì phát hiện Tiểu Nhu Bàn tay Nghiêm Đại Nghĩa run lên , Mỹ Ngọc cần một khuôn mặt mơi .............................huhu xin lỗi các bạn TnT lâu lắm mình mới ngoi lên , tại mới có một dự án làm bận quá nên không chuyên tâm viết truyện được , không biết giờ có ai đọc truyện nữa không hay quên mh rùi TnT
 
Vợ Hư ! Xem Ra Anh Phải Dạy Em Rồi
Chap 25


'' Tiểu Nhu '' Cố Thần vội chạy lại nắm lấy tay cô , nhưng Tiểu Nhu thật khác mặt cô không chút biểu cảm , cả cơ thể Tiểu Nhu tan ra Cố Thần gào thé cố với tay nắm lấy Tiểu Nhu nhưng vô ích Cố Thần bật dậy cả người đầy mồ hôi , bất giác nhìn vào tay , thì ra là mơ nếu như gặp Tiểu Nhu trong tình cảnh ấy anh thà không bao giờ gặp lại cô chỉ có vậy anh mới có hi vọng sống để tìm cô'' tỉnh rồi '' Cố Lập Trung giọng nhàn nhạt bưng cháo vào muốn đút cho Cố Thần Cố Thần xoay mặt , cánh trong không chung của Cố Trúng Lập cứng lại ông thẳng tay ném bát cháo xuống đất , tiếng bát vỡ cùng cháo nóng bắn lên không ít vào tay Cố Thần '' NGHỊCH TỬ , tao vất vả bao năm nuôi mày khôn lớn , nhà to xe xịn công ty quyền lực đều cho mày không thiếu thứ gì để bây giờ mày vì một con đàn bà quen chưa lâu đến gia đình cũng trở mặt '' Cố Lập Trung càng nói càng tức giận , huyết áp tăng cao có chút chóng mặt hơi thở cũng dồn dập Cố Thần nghe ra bệnh huyết áp cao của Cố Lập Trung lại tái phát , cũng không muốn làm ông tức giận thêm nhưng ông đã bao giờ hỏi anh muốn gì , những thứ ông cho anh là thứ ông thích thứ ông mong ngày trẻ mà không có được , ông coi anh như một bản sao mong anh thực hiện những gì mong mỏi chưa thành của ông trong quá khứ'' ba , ba có từng hỏi con muốn gì , nhà to đúng nhưng chỉ có một mình ngồi bàn ăn rộng lớn bao cô độc , xe xịn đúng nhưng cũng chỉ có đường từ nhà đến công ty ba chưa một lần dắt con đến công viên , quyền lực đúng nhưng cũng vì nó con phải làm những việc trái lương tâm mình , mũi giáo mọi người đều hướng về con cũng vì chữ quyền lực , nửa đời con đã sống như ba muốn giờ nửa đời còn lại con muốn bên Tiểu Nhu con muốn một lần được làm việc con muốn con hạnh phúc '' giọng Cố Thần khàn đi nghẹn lại , anh đã không trân trọng Tiểu Nhu giờ anh mới nhận ra , anh đáng ra nên hỏi cô muốn đi học không nhưng lại một mực bắt cô đi chỉ vì hài lòng cha , Tiểu Nhu cũng giống như anh vì muốn người mình thương yêu vui lòng mà quên mất yêu cầu hạnh phúc cho bản thân Những lời của Cố Thần khiến Cố Lập Trung càng hận Tiểu Nhu , suy cho cùng cũng do cô ta , trong tích tắc cuộc đời có lẽ cả Cố Thần và Cố Lập Trung đều dự cảm điều sắp tới nhưng không thể nói được chính xác .......................................Bên ngoài trời bắt đầu mưa , trong căn phòng giọng hờn dỗi của Mỹ Ngọc đưa đại Nghĩa trở lại từ dòng hồi tưởng '' anh yêu , anh đã lấy tủy cô bé đó chưa xem có hợp với em hay không '' Mỹ Ngọc vừa nói tay ả chạy loạn trên ngực Đại Nghĩa đến phía dưới còn hơi bóp nhẹ chỉ thấy Đại Nghĩa thở hắt ra ưỡn người , hắn thấy cổ họng khô khan lật Mỹ Ngọc lại đè sát ả dưới thân '' 3 ngày trước đã lấy , em yên tâm anh dùng thuốc mê toàn phần hôm nay dù tỉnh lại cô bé đó cũng chỉ nhớ ký ức hôm đó anh ra ngoài gọi điện nhất định không sinh nghi '' Nghiêm Đại Nghĩa nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi Mỹ Ngọc tay hắn xoa nhẹ ngực ả Cảm xúc sần xùi truyền đến Nghiêm Đại Nghĩa hít một hơi lạnh trở người nằm cạnh ôm Mỹ Ngọc vào lòng
Lòng Mỹ Ngọc có chút tủi thân nhưng không nói gì ngoan ngoãn nằm trong lòng Đại Nghĩa , từ ngày cấy ngực không biết bao lần Đại Nghĩa chạm xong liền mất hứng không động đến ả nữa chỉ ôm , tâm lý Mỹ Ngọc luôn đề phòng từ ngày dung nhan bị hủy mọi hành động của Đại Nghĩa đều khiến ả chú tâm mà suy nghĩ ..cũng có lần ả muốn giết Đại Nghĩa rồi tự tử Nghiệm Đại Nghĩa không dừng lại vì mất hứng , hắn yêu Mỹ Ngọc bằng cả trái tim , nhưng vì quá yêu , tận mắt nhìn cận nhưng vết thương lộ bao đau đớn của người mình yêu khiến tim Đại Nghĩa thắt lại thứ dục vọng tầm thường tắt nhẻm thay vào đó chỉ có cảm xúc muốn ôm ấp muốn bảo vệ muốn đem Mỹ Ngọc hòa vào mình , ước rằng ngày đó người bị hủy là mình Con người sợ nhất là hiểu lầm cùng một hành động nhưng rõ ràng Nghiêm Đại Nghĩa và Mỹ Ngọc đều có suy tư riêng , mà suy tư ấy dẫn đến đâu thì không ai có thể đoán trước .................................

Chap này ngắn thui mọi người đừng giận nha TnT
 
Vợ Hư ! Xem Ra Anh Phải Dạy Em Rồi
chap 26


Từ lúc Cố Thần vứt bỏ mình Ngư Mã cứ ngồi gần cổng rất lâu , cho đến khi cả người đều tê dại mới nhấc bước đi , đi một đoạn đường dài trong vô định nước mắt bất giác rơi , lúc cậu hiểu mồ côi là gì cũng không đau khổ bằng lúc này , cậu đã quá quen việc không có ai là chỗ dựa cho đến khi gặp Cố Thần , tuy cậu đã sai khi nói dối anh nhưng cậu không phục , nuôi một con chim trong lồng quá lâu thả nó đi nó sẽ mất bản năng hoang dã vốn có cũng không thể tự sinh tồn chẳng khác nào Ngư Mã bây giờBàn chân khựng lại Nếu giờ Cố Thần đã không cần mình , mình cũng không còn chỗ về , chi bằng kết thúc tại đây Ngư Mã quay đầu chạy nhanh về phía nam , nếu đã vậy cứ để chính mình kết thúc nơi đó coi như trả một phần nợ cho Cố Thần đường vào sa mạc vẫn ngoằn ngoèo như vậy , đi một lúc liền lạc hướng , con người suy cùng vẫn có bản năng , thật sự lạc rồi Ngư Mã có chút hối hận , trời sế chiều gió mạnh hơn thổi cát cuồn cuộn ánh nhìn đường càng thu lại , cảm giác biết bản thân sẽ chết mòn thật đáng sợ bụp RẦMchỉ biết đang đi thì dưới chân rỗng một mảng sau đó cả cơ thể theo đà rơi xuống chân theo quán tính co lại tiếp mạnh với mặt đá rắc một tiếng , Ngư Mã đau đến tê tâm liệt phê không thể lên tiếng nước mắt trào ra không ngớt , đau đến độ Ngư Mã nghĩ mình đã ngất , giữ yên một lúc bình tĩnh lại bản thân vẫn tỉnh táo Ngư Mã không dám cứ động chăn quặp sang một bền nhìn qua vô cùng hãi hùng kì dị , chắc chắn là gãy hẳn ra rồi , muốn sơ cứu cho bản thân mà nhận ra đây là bẫy động vật không gian nhỏ hẹp càng động càng hại chỉ có thể nắm chặt tay run rẩy '' đây là quả báo sao ?

ông trời người thật không công bằng , đằng nào cô ta cũng chết vùi nếu tôi không nói dối một mạng người nữa cũng sẽ ra đi , vậy tại sao , TẠI SAO tôi lại là người có tội phải hứng chịu những đau khổ này , tôi không phục ...kh..không phục '' nấc lên nghẹn ngào gào đến khản cổ Ngư Mã thấy mí mắt nặng trĩu khóc nhiều như vậy là lần đầu tiên trong đời dám chắc mắt đã sưng mọng lên , đi lâu khóc nhiều cả người liền khô khốc còn đáng sợ hơn cả chết , nếu có thể Ngư Mã mong mình chết luôn còn hơn chết mòn vì khát biết là vô nghĩa nhưng Ngư Mã vẫn kêu lên mong rằng ai đó sẽ nghe thấy đã kẹt bên dưới rất lâu , trời tiến nhá nhem , chân hoàn toàn mất cảm giác tay tê rân môi khô nứt Mí mắt díp lại khi thấy mình sắp bỏ cuộc mặc số phận thì một ánh sáng lóe chiếu thẳng vào mắt , Ngư Mã kêu lên mắt xót hơi co giật '' cậu ổn không '' Nghiêm Đại Nghĩa quyết định tối nay đi đào mộ để mai tiến hành cấy ghép xong sẽ vứt xác Tiểu Nhu thì thấy bẫy động vật của mình lại sập , tiến vào soi đèn thì ra là người Nghe thấy giọng người hơn nữa còn là đàn ông Ngư Mã liều mình cử động tay khuy loạn xạ như sợ người đó sẽ đi mất '' tôi bị gãy chân rồi , cứu tôi với , cứu tôi làm ơn '' cả buổi gào thét giờ cố nói giọng cũng vô lực , Nghiêm Đại Nghĩa vốn nghe không ra Ngư Mã nói gì nhưng thấy cậu ta khua loạn xạ cũng đủ hiểu liền lấy dây thừng trong túi ra quăng xuống '' nắm lấy , tôi kéo cậu lên '' Di chuyển một chút đau đớn truyền lên Ngư Mã ngã khụy xuống thấy phần chân lủng lẳng đến độ có thể buộc thắt nút được , phần thịt dưới anh đèn hiện lên tím tái mà bệch ra lạnh toát , nhưng đây là cơ hội duy nhất để được sống Ngư Mã cắn chặt môi nắm lấy sợ dây , có thể nhận thấy lực người kéo rất mạnh không lâu Ngư Mã đã bám được đất cào vội đến bật móng tay , đến khi cả cơ thể nằm trên mặt đất cậu mới thở ra được một hơi , quá đáng sợ có lại cái mạng rồi giờ Cố Thần có đòi giết e là cậu sẽ chạy '' cảm ơn anh '' dù đau lắm nhưng người ta đã cứu Ngư Mã cũng thều thào được một tiếng cảm ơn Lúc kéo lên nhìn rõ Ngư Mã rồi Đại Nghĩa có chút vui mừng , tuổi cậu ta không chênh hắn là mấy , đã bao lâu nay hắn luôn mặc quần dài để che đi vết bỏng axid dưới chân giờ thì có lẽ sắp chấm dứt rồi , phẫu thuật cho Mỹ Ngọc mấy lần cũng có chút căn bản đã đến lúc hắn nghĩ đến bản thân '' không có gì , trời tối rồi giờ tôi cũng khó đưa cậu ra khỏi đây , hay là vào nhà tôi để sơ cứu sáng mai tôi đưa cậu về '' Đại Nghĩa vừa nói vừa thu dây lại '' được , phiền anh rồi '' Đại Nghĩa tiến lại dìu Ngư Mã , Ngư Mã vô lực hoàn toàn dựa hết vào Đại Nghĩa kéo đi '' có phải nghịch ngợm nên mới lạc vào đây không " Hắn muốn thăm dò chút thân thế của Ngư Mã '' cũng có thể cho là vậy , à đúng rồi anh là...'''' Nghiêm Đại Nghĩa , gọi tôi Nghĩa caca cũng được '''' tôi là Ngư Mã ,Nghĩa caca hay lắm tên rất phong độ như anh vậy rất có khít chất rất đàn ông tên tôi nghe ra làm trâu làm ngựa thật vô dụng '' câu cuối có chút nghẹn lại , đúng là cậu vô dụng chết cũng không dám , cậu xứng đáng cho người ta khinh bỉ Nghiêm Đại Nghĩa nghe giọng liền biết Ngư Mã có chuyện buồn mới nghĩ quẩn vào đây , rõ ràng là thông tin có lợi cho hắn , thầm cười trong lòng con người giờ đây thật ngây thơ nói chuyện với người lạ không chút phòng bị , haha là các người tự chuốc lấy đừng trách tôi tàn độc ......................................Dạo này có mấy bạn nhắn tin bảo mình sao không cho spanking đi đợi lâu lắm rồi , thì mình muốn nói phần giới thiệu mình ghi : có spaking và h chứ không ghi truyện spanking và h nên không phải chap nào hay 1-2 chap là có spanking với h , cá nhân mình thích spanking nhưng truyện mình muốn thêm cốt nhiều yếu tố khác spanking là món ăn kèm không phải chính
 
Vợ Hư ! Xem Ra Anh Phải Dạy Em Rồi
Chap 27


Nghiêm Đại Nghĩa tốn không ít hơi mới dìu được Ngư Mã về nhà , trên đường đi Đại Nghĩa đã âm thầm đánh giá Ngư Mã , dáng không quá cao nhưng rất cơ bắp nhìn qua cũng biết thường ngày luyện tập không ít , tay có khá nhiều sẹo nhìn không giống sẹo vô tình vết sâu nhiều rãnh giống như do đánh nhau để lại , trước nay Đại Nghĩa có sát hại cũng toàn kẻ yếu hơn mình đối với Ngư Mã cũng có chút dè chừng tuy giờ tình trạng Ngư Mã không ổn Đại Nghĩa cũng không muốn mắc sai lầm '' tôi thấy mấy người trẻ bây giờ quá nông nổi , tò mò đã bao lần có người sa vào cái bẫy đó rồi , không lâu còn có một cô gái đến giờ vẫn phải ở nhà tôi dưỡng thương '' Đại Nghĩa mở cửa nhấc Ngư Mã qua Đi một đoạn dài Ngư Mã chỉ thấy bản thân sắp ngất lời Đại Nghĩa nói cũng không lọt tai chỉ mong sao nhanh nhanh vào trong sơ cứu vết thương , chân từ lâu đã không còn cảm giác rất đáng sợ cả đoạn cảm thấy một phần da thịt lủng lẳng , vì đi quá lâu phần máu có chút lưu thông cảm giác đau lại ập tới nhức nhói liên tục theo từng cử động Vào đến nhà Đại Nghĩa vội đặt Ngư Mã ngồi xuống chạy vào trong lấy hộp thuốc Mình không thể thực sự trị thương cho cậu ta , với thân thủ đó trị thương xong e là khó đối phó nhưng cũng không thể để cậu ta biết mình không muốn Đại Nghĩa miên man một hồi mưu kế tiến ra thấy Ngư Mã đang uống nước biểu cảm nhẫn nại , nhìn qua cũng biết đã quen việc bị thương , thấy thế Đại Nghĩa càng nghi ngờ thân thế Ngư Mã mong sao Ngư Mã không phải thuộc băng đảng gì đó nếu không dây vào rất khó dứt Đi theo Cố Thần bao năm nay bị thương không ít nhưng chỉ là vết thương nhẹ , dao chém qua hay ma sát với mặt đường chưa bao giờ thực sự tổn hại đến gân cốt , khi cuộc sống quá đau khổ cái người ta giỏi nhất chính là kiềm chế cảm xúc , đau đớn nói ra không ai thực sự lo cho mình đành tự mình nuốt lại dối bản thân rằng không đau '' Cậu có cử động được chân không '' Đại Nghĩa với lấy cái nẹp , kinh nghiệm của hắn cho biết chắc chắn Ngư Mã đã gãy chân nhưng vẫn muốn hỏi , không muốn để lộ sơ hở mình biết về y học '' chân tôi gãy rồi , anh cứ nẹp tạm lại sáng mai phiền anh bắt xe cho tôi đến bệnh viện '' trời đã tối hơn nữa lại nơi hoang vu sa mạc này không tiện làm phiền thêm , thực ra Ngư Mã rất muốn đến bệnh viện ngay dưới bắp chân có một vết rách có dấu hiệu hoại tử để càng lâu sẽ càng khó chữa hơn nữa còn có thể lan ra '' được , mai tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện ngay '' Đại Nghĩa dùng nẹp bó định hình chân Ngư Mã chỉ thấy cậu run lên cũng không phát ra tiếng , đổ thuốc vào máu nơi vết thương bỗng tràn ra sủi bọt '' anh..'' Ngư Mã thấy thế hét lên một tiếng rồi hôn mê Trong thuốc Đại Nghĩa đã cho thêm dung dịch gây hôn mê , khi đổ vào chất trong thuốc sát trùng với thuốc mê liền sủi bọt kích máu lỏng nhưng rất nhanh liền đông lại , Ngư Mã chưa chết , Đại Nghĩa cho Ngư Mã hôn mê rồi trói cậu lại lấy tủy , trước tiên cần xét nghiệm xem cậu có hợp với hắn không mới quyết định được việc cấy ghép .............................. aaaTừ ngực truyền đến đau nhói Tiểu Nhu bật tỉnh nhưng mở mắt có chút khó khắn , mí mắt có vẻ sưng còn có dịch mở ra liền xót thêm ánh đèn Tiểu Nhu đành nhắm mắt lại , muốn đưa tay lên xoa mắt thì phát hiện bản thân chính là ...bị trói Hoảng sợ cố vùng vẫy dây càng thít hơn da thịt căng lại chuyện gì thế này sao mình lại bị trói , cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra nhưng chỉ có một khoảng trắng '' có ai không , làm ơn cứu tôi với , có ai không '' Tiểu Nhu gào lên nhưng không dám vùng vẫy nữa , vòng dây trước ngực thít lại khiến việc thở càng khó khăn , ngực thi thoảng lại nhói Tiểu Nhu tuyệt vọng , được một lúc nước mắt trào ra đã có phần rửa trôi dịch lạ ở mắt Tiểu Nhu cắn chặt môi mở mắt ra , xung quanh toàn gỗ là gỗ duy chỉ có một bóng đèn đối diện , không nhìn thấy cửa không thấy một khe hở nào , còn gì đáng sợ hơn khi bị nốt nơi kín mít như vậy , để ý kĩ hơn phía bóng đèn gỗ được bào thành ...bộ phận cơ thể người , Tiểu Nhu vã mồ hôi lạnh cả cơ thể run lên có chút buồn nôn cúi xuống tránh nhìn nơi đó thì phát hiện ngay chỗ đang trói mình có một bộ phận sinh dục nữ bằng gỗ '' aaaaa , có ai không cứu tôi , CỨU TÔI AAA '' Tiểu Nhu òa khóc gào lên , ý nghĩ bây giờ chính là cô bị bắt cóc đây rõ ràng là lũ biến thái muốn dùng cô làm công cụ thỏa mãn chúng ......................Sắp xếp cho Ngư Mã xong Đại Nghĩa liền đến chỗ Mỹ Ngọc vừa thấy Đại nghĩa ả liền như một con rắn cuốn lấy không buông '' lại có một người nữa sa bẫy '' Đại Nghĩa vừa nói vữa kéo Mỹ Ngọc lại xoay ả chống tay lên bàn còn hắn từ phía sau mân mê đường cong ả '' haha , người ta sao vậy nhỉ , em đã nghĩ sau vụ báo đó sẽ chẳng ai dám bén mảng đến đây nữa , anh đã thử tủy chưa có hợp với em không '''' là đàn ông '' Đã lâu không hoan ái , hôm nay tâm trạng hắn cực kì tốt , luồn tay vào kéo váy Mỹ Ngọc lên cao không mân mê nhiều chính ả đã tự ướt '' thảo nào tâm trạng anh vui vậy'' Mỹ Ngọc không thất vọng , đã lâu rồi ả luôn lo lắng , ả biết Đại Nghĩa buồn vì vết bỏng axid ở chân năm đó nên mặc cảm không ít , giờ thì tốt rồi , nhìn thấy Đại Nghĩa vui chính là hạnh phúc của ảCú thúc mạnh của Đại Nghĩa cắt ngang mọi dòng suy nghĩ của ả , cả gian phòng ngập dục khí cùng tiếng rên dâm tình của ả Khi gần đến cao trào trong đầu Đại Nghĩa lóe lên hình ảnh của Tiểu Nhu , hắn sốc, dục vọng sắp cực điểm bị dập tắt thấy Đại Nghĩa chậm lại cũng không đạt cao trào trào Mỹ Ngọc thất vọng cực độ , nỗi tự ti lại dấy lên , bản thân bất động mà Đại Nghĩa cũng thế Có lẽ là hôm đó khi bàn tay chạy dọc sông lưng Tiểu Nhu để lấy tủy Đại Nghĩa đã dấy lên dục niệm , thân hình ấy và làn da trắng nõn mịn màng khác xa với sự thô sần xùi của Mỹ Ngọc nhưng hắn không trách Mỹ Ngọc , hắn chỉ trách bản thân sao quá khốn nạn mọi sự xảy đến với Mỹ Ngọc là do hắn mà hắn ngang nhiên tơ tưởng dục niệm với người con gái khác '' anh xin lỗi , có lẽ hôm nay mệt quá '' Đại Nghĩa kéo Mỹ Ngọc lại ôm ả thật chặt , hắn biết chứ Mỹ Ngọc sẽ thấy thế nào khi mình cư xủ như vậy nhưng hình ảnh Tiểu Nhu hiện ra khiến hắn không tài nào tiếp tục được '' không sao , em hiểu anh nằm đi , em pha cho anh cốc trà '' Mỹ Ngọc có chút lạnh nhạt đẩy Đại Nghĩa đứng lên Nghiêm Đại Nghĩa có chút sốc , Mỹ Ngọc chưa bao giờ đẩy hắn ra '' Được '' tâm trạng tụt dốc không phanh , dục hỏa trong người rất khó chịu , đầu liên tục có hình ảnh Tiểu Nhu , hắn muốn làm với Tiểu Nhu Nói là đi pha trà nhưng Mỹ Ngọc chính là ra ngoài để khóc , ả đã từng nghĩ Đại Nghĩa yêu ả đến thế ả đã hi sinh vì Đại Nghĩa ra sao nhất định Đại Nghĩa sẽ không phụ ả , nhưng ả sai rồi , ả có giác quan người phụ nữ ả cảm nhận được ánh mắt của Đại Nghĩa , không còn là ánh mắt yêu thương như mọi ngày Chờ rất lâu cũng không thấy Mỹ Ngọc quay lại , Đại Nghĩa liền quyết để thời gian cho Mỹ Ngọc bình tĩnh lại còn bản thân đến chỗ Tiểu Nhu Hắn cho mình lý do là để kiểm tra chắc chắn cuộc cấy ghép ngày mai , nhưng hắn biết lý do thực sự sâu thẳm mà hắn đến phòng Tiểu Nhu là gì Đến trước cửa Đại Nghĩa có dự cảm chẳng lành bình thường khóa của xong hắn luôn đặt khóa lại vào vị trí ngang cửa cũng chẳng có lý do gì đơn giản hắn có chút ám ảnh với cách sắp xếp đồ vật , vậy mà hôm nay khóa cửa đặt chiếu thẳng ....lẽ nào ...không thể nào cô ta yếu ớt như vậy hơn nữa lại khóa ngoài .sao có..động tác mở khóa vội vàng , Nghiêm Đại Nghĩa kéo tung cửa ra Trống toangkhông có người hắn vội chạy vào lật từng ngóc ngách trên dưới giường , sau tủ trong tủ đều không có không nghĩ được thêm chỉ chạy ngược lại đến tủ vớ lấy khóa xe , nhấn ga nhất định chạy không xa ...............................................hú hú xong chap 27 rùi , các bạn cũng đã đọc được 27 chap rùi có nhận xét gì không cmt bên dước nha
 
Vợ Hư ! Xem Ra Anh Phải Dạy Em Rồi
Chap 28


''alo'''' Lão Trung bọn em tìm được con bé đó rồi '''' có chắc là nó không '' Cố Lập Trung nhấp một ngụm rượu , từ lâu ông đã cho người tìm Tiểu Nhu , thấy Cố Thần bới cả sa mạc không tìm được xác Tiểu Nhu , Cố Lập Trung biết nhiều khả năng Tiểu Nhu vẫn còn sống Nếu vậy ông nhất quyết tìm được Tiểu Nhu trước Cố Thần , chính tay ông sẽ giết nó , chỉ vì nó mà đứa con ông kì vọng bao lâu nay tan thành bọt biển ...không ngờ thực sự tìm được Tiểu Nhu '' dựa theo miêu tả có lẽ không sai , hơn nữa cô bé đó lại ở ngay gần sa mạc , cũng không thể là trùng hợp chứ ''Cố Lập Trung rút một điếu thuốc , đã lâu rồi ông không hút , có lẽ từ ngày mẹ Cố Thần mất ...........Trước kia ông chỉ là một công nhân làm thuê , nghèo nhưng hạnh phúc , ông gặp được Dĩnh Chi người con gái thắp sáng cuộc đời ông , không may Dĩnh Chi khi sinh Cố Thần vì băng huyết mà ra đi , Cố lập Trung lúc đó mới thấm thía hạnh phúc thân tâm mà không có tiền thì không thể kéo dài , nếu lúc đó ông có tiền liệu có phải để Dĩnh Chi cho một bà đỡ trong xóm để rồi nhiễm trùng băng huyết mà ra đi , không muốn con sinh ra không có mẹ ông liền lấy Mai Hương , Mai Hương là con nhà giàu vốn thích thầm ông từ khi hai người học chung cấp 3 nhưng Cố Lập Trung từ bé đã bảo thủ gia trưởng không muốn vợ giàu hơn mình liền từ chối Mai Hương , vừa nghe tin Dĩnh chi mất Mai Hương đã ở bên an ủi Cố lập Trung , ông thấy Mai Hương thực hiền lành cũng một lòng yêu ông hơn nữa còn hứa sẽ không sinh thêm con chỉ một lòng nuôi Cố Thần cùng ông , cũng vì lẽ đó sự thật Mai Hương không phải mẹ ruột Cố Thần chưa một lần ông tiết lộ Nhờ Mai Hương và chính bản thân Cố Lập Trung cũng rất mạo hiểm kinh doanh không lâu mà gây dựng được danh tiếng tự mở công ty , Cố Lập Trung ngày ngày đi làm đều làm đến kiệt sức một mực gây dựng suy tính cách kiếm tiền quên hết cảm xúc của bản thân Đến bây giờ khi trên đỉnh cao danh vọng , tiền trong tay không thiếu Cố Lập TRung có thực sự hạnh phúc , ông đã hỏi bản thân nhiều lần , nhưng có một điều ông chắc chắn , không có tiền thì tình cảnh ngày trước sẽ lặp lại , ông không muốn Cố Thần như ông đã từng '' ông đã ung thư giai đoạn cuối , tôi rất xin lỗi , chúng tôi không thể làm gì khác ''Giây phút biết mình chẳng còn bao lâu hiện hữu trên cõi đời này , trước mắt Cố Lập Trung hiện ra Dĩnh chi , cô van xin ông đừng để con trai khổ Cố Lập Trung hiểu yêu một người là như thế nào vì ông đã từng và luôn yêu Dĩnh chi , nhưng cuối cùng thì sao khi ở bên Mai Hương cuộc đời ông mới khá lên , Cố Thần mới có trường tốt đồ ăn ngon Ông đi rồi gánh nặng Cố Thần vác trên vai quá lớn , bao công ty thế lực sẽ rình rập lật đổ Cố Thần , Cố Thần cần một người con gái có thể giúp nó , không phải một Tiểu Nhu vô dụng làm gánh nặng cho nó ........'' Được các cậu muốn làm gì thì tùy , làm xong dọn dẹp sạch sẽ , tuyệt đối không để các cậu thiệt '''' haha cảm ơn Lão Trung anh em nhất định chơi thật vui xóa không dấu vết ''Cố Lập Trung tắt máy xoay ghế muốn quay vào xem Cố thần thế nào , chỉ thấy sững người tim hững nhịpCố Thần sắc mặt tái xanh , bàn tay nắm chặt nổi đầy gân , anh đang rất kiềm chế Cố Thần nằm rất lâu suy cho cũng cuộc đời còn phía trước bản thân phải mạnh mẽ mới xứng với Tiểu Nhu , khoảng thời gian này anh biết mình đã khiến Cố Lập Trung tổn thương muốn đến nói với ông lời xin lỗi thì nghe trọn cuộc điện thoại này Bình thường việc Cố Lập Trung xử lý ai đó không xa lạ gì , nhưng nghe được chữ sa mạc Cố Thần biết chuyện gì đang diễn ra , anh không thể ngờ khi Cố lập Trung dù đã tận mắt thấy con trai mình đau khổ vẫn có tâm đẩy con mình thêm một bước Cố Thần có rất nhiều điều muốn nói nhưng trước tiên anh cần cứu Tiểu Nhu anh không thể để ai làm nhục cô'' Tiểu Nhu đang ở đâu '' Cố Thần đã gằn từng chữ , thất vọng và tức giận dù cố kìm nén cũng kiểm soát không nổi '' mày hỏi vớ vẩn gì vậy sao tao biết nó ở đâu '''' cha , đừng nói dối nữa con nghe hết rồi , con không trách cha nữa xin cha nói cho con cô ấy ở đâu '' Dù tức giận bao nhiêu Cố Lập Trung vẫn là cha mình , người đàn ông đã cho anh địa vị hôm nay , anh muốn tin là Cố Lập Trung nhất thời không minh mẫn , ai cũng mắc sai lầm bây giờ cứu vớt vẫn còn kịp '' mày im đi , đúng tao biết nó ở đâu nhưng tao sẽ không nói ra , tao sắp xếp rồi tuần sau mày sẽ cưới A Linh , cưới nó xong cái gì cũng không phải lo cha nó sẽ góp cổ phần không ai dám đụng đến công ty mày ''Cố Lập Trung nói cũng nghẹn ngào , ông sắp xếp cả rồi , cảm giác sắp từ biệt này thật quá bi đát , giờ nhìn lại cả cuộc đời ông chỉ có những dãy số tài liệu nhưng mưu mô và đống hận thù trên thương trường , ông đã quên mỗi dịp kỉ niệm người con gái luôn vun đắp cho mình , quên cảm ơn Mai Hương đã vì ông không cần giọt máu của mình can tâm tình nguyện nuôi dưỡng cốt nhục của ông và Dĩnh Nhi chưa một lần oán trách , ông đã quên hỏi Cố Thần thích ăn gì ghét ăn gì , để giờ khi sắp ra đi mọi thứ chỉ là trống rỗng Nhưng không sao ông tin mình đã chọn con đường tốt nhất cho Cố Thần , chỉ cần nó cưới A Linh xong ông có thể nhắm mắt xuôi tay '' CHA , tại sao cha mãi không hiểu con cần gì , con không cần nhiều tiền như thế không cần địa vị càng không cần mọi người ai cũng nhìn con với ánh mắt kính nể rồi sau lưng nguyền rửa con chết đi mỗi ngày , con không muốn sống như cha , cha không thấy mình ích kỉ sao cha muốn biến A Linh thành người như mẹ ngày ngày sầu khổ ngày ngày khóc than vì chồng không yêu mình không quan tâm '''' mày thì biết gì , tao không nói nhiều giết tao đi mày cũng không biết được nó ở đâu ''Cố Thần tối mặt , anh biết mọi lời nói đều vô ích , Cố Lập trung quá bảo thủ '' vậy là con bất hiếu '' Cố Thần nhào lên với lấy điện thoại Cố Lập TRung trên bàn , Cố Thần rất nhanh hơn nữa Cố Lập Trung đã có tuổi phản ứng không kịp Cố Thần chạy vội ra ngoài , Cố Lập TRung ở lại chỉ thấy lồng ngực quặn thắt tay lạnh ngắt hơi co giật , sùi bọt mép ông chưa muốn đi , nhưng có lẽ .....................vội kiểm tra định vị cuộc gọi đến gần nhất , vị trí rất xa Cố Thần chỉ biết chửi thề , Lấy xe đã lâu không đi tay vì run chệch hướng đâm vào cổng kính phía sau liền vỡ có cái xượt qua tay Cố Thần để lại vệt máu nhỏ '' mẹ kiếp '' quay xe lại không nghĩ được hơn , anh chỉ cố nhấn chân ga thật nhanh Tiểu Nhu đợi anh , anh nhất định không để ai hại em ..............................................hú hú mọi người đọc vui vẻ nha , vote đó nha
 
Vợ Hư ! Xem Ra Anh Phải Dạy Em Rồi
Chap 29


'' kêu cái gì đấy con đĩ , không ai cứu nổi mày đâu ngoan ngoãn phục vụ bọn anh thì may ra được sống nếu không mày sẽ chung số phận với mấy mảnh gỗ kia bị bào mòn thành hình thù thoản mãn '' Tiểu Nhu sững lại nước mắt vẫn tuôn rơi , cả người run lên , cô đã từng bị sỉ nhục -rất nhiều nhưng chưa bao giờ thấy đau khổ và bất lực như bây giờ , nhìn mấy gã đàn ông vừa đạp cửa vào , kẻ nào kẻ nấy tóc tai dựng lên đề không mặc áo chỉ có độc quần bò miệng còn hít hà điếu thuốc Tiểu Nhu nắm chặt tay muốn lùi lại mà cùng đường ,có một gã tiến lên kéo lấy tay cô , cả người Tiểu Nhu giật lại cảm giác buồn nôn sộc đến vì mùi hôi của gã tàn thuốc trên miệng gã rơi lên tay tiểu nhu bỏng rát , Tiểu Nhu chỉ có thể cắn chặt môi đến bật máu '' thả tôi đi làm ơn , trả tôi về rồi muốn bao nhiêu tiền tôi nhất định đưa cho các anh mà làm ơn '' Tiểu Nhu gào khản cổ , nhất mực van xin , cô biết cô muốn chống đối thì đọ không nổi chỉ còn cách van xin'' haha tiền ? tiền tụi anh không thiếu , tụi anh chơi em càng nhiều lại có người cho tụi anh thêm tiền , vừa sướng vừa có tiền với bên chỉ có tiền không em gái nghĩ xem tụi anh chọn gì '' gã cởi trói ném Tiểu Nhu cho 2 thằng đàn em '' đem nó đi tắm xong đưa vào phòng tao , tao chơi xong cả lũ bọn mày muốn làm gì thì tùy '' từng câu từng chữ từ miệng hắn nhẹ như đang bàn trưa nay ăn gì còn Tiểu Nhu thấy như sắp chết còn phải nghĩ hắn chơi cô xong lũ đàn em hắn sẽ chơi cô tới chết , Tiểu Nhu vùng ra nhào tới ôm lấy chân gã '' làm ơn TÔI XIN ANH , tôi xin anh mà tha cho tôi đi , đừng làm vậy mà '' gã nắm lấy tóc Tiểu Nhu kéo sang một bên giáng một bạt tai , Tiểu Nhu thấy cả mặt nóng ra lên , máu tanh ngập trong khoang không nhất thời sặc sụa không mở được lời , hai tên đàn em thấy thế tiếng lên kéo Tiểu Nhu một mạch đi ra Cả đoạn đường Tiểu Nhu chùn chân xuống nhất quyết không đi liên tục van xin , mỗi lần như vậy chúng lại cho cô một cẳng chân hay một cánh tay dựt tóc thật mạnh Tiểu Nhu sức gào khóc cũng không còn chỉ có thể để nước mắt tuôn rơi , nấc lên , van xin thế nào chúng cũng không tha cũng không nhẹ nhàng hơn chút nào , chúng như lũ quỷ khát máu vô cảm trước sự khốn khổ của con mồi Ùm Cả người bị quăng vào bồn nước lạnh , nước tràn hết lên mũi ,mắt cay xè , Tiểu Nhu run rẩy mở miệng hớp từng ngụm khí tay bám lấy thành bồn mới ngăn bản thân không ngất đi Thấy chúng muốn cởi áo mình ra Tiểu Nhu vội lấy hai tay ngăn lại , nhưng sức cô sao bì được một kẻ khóa hai tay cô lại tên kia ngang nhiên lột đồ Tiểu Nhu ra , thi thoảng còn dừng lại miết một chút , dơ bẩn cái cách chúng chạm vào mình khiến Tiểu Nhu không kìm được mà nôn khan Tên đang khóa tay Tiểu Nhu thả ra , một tay siết lấy cổ Tiểu Nhu tay còn lại liên hồi giáng xuống những bạt tai '' nói cho mày biết con đĩ , mày dơ bẩn như vậy còn muốn tỏ vẻ thanh cao , chỉ lát nữa thôi đàn ông bang này chơi mày hết xem lúc đó có khi lại mở mồm rên sướng quá , haha Bỉ ca anh thử vạch ra xem nó còn trinh không '' Tiểu Nhu liều mình dãy dụa , cô chỉ ước mình chết ngay đi cảm giác nhục nhã này , cả cuộc đời cô nghĩ mình đã bất hạnh lắm nhứng lúc này đây cô ước mình quay lại cuộc sống ngày trước khi gặp cố thần , là anh là anh đã hại cô phải rồi chính là anh Tiểu Nhu tuyệt vọng đến mơ hồ lòng sinh ra hận Cố Thần , tâm trí điên đảo cả người giật lên '' con đĩ này '' Tên bóp cổ Tiểu Nhu lại giáng thêm vài cái tát , một bên mặt Tiểu Nhu đã có mảng tím '' bạch thái nó làm đéo gì còn trinh , haha ra vậy , có người chơi mày trước rồi đúng không , lúc nghe lão già đó nói tao còn tưởng nó còn trinh cơ đấy ''Cuộc hội thoại của bọn chúng khiến Tiểu Nhu điên lên , càng hận Cố Thần hận anh đã lấy trinh tiết của cô rồi hại cô đến nước này Vật vã nửa tiếng chúng cuối cùng chúng choàng qua Tiểu Nhu một cái khắn , rời khỏi nước nhưng vết thường xảy ra trong bồn tắm nhói lên xót vô cùng , Tiểu Nhu đã khóc đến khô mắt giờ nhìn đường có chút khó khăn '' vào đi , nhớ ngoan ngoãn cho tao mày mà làm đại ca bực thì đừng nghĩ sống được nữa '' '' thế nào cũng chết thôi ''Bỉ không ngờ Tiểu Nhu lại dám nói lên tức lên muốn đánh thì thấy Hoan bang chủ đi tới đành nuốt cục tức vào , tuy đây chỉ là đồ chơi nhưng là đồ chơi của bang chủ gây sự trước mặt bang chủ thì chỉ tự hại thân '' hàng này ngon đấy '' Gã vỗ mạnh lên mông Tiểu Nhu kéo cô vào Rầm Tiếng sập cửa như âm thanh kết thúc mọi hi vọng thoát của Tiểu Nhu , cô biết giờ mình sắp đối mặt với gì , lúc bần cùng thế này đầu óc bỗng trống rỗng có lẽ cô đã dành tất cả sức lực cho vài giờ trước bây giờ cả cơ thể đâu đâu cũng đau nhức muốn nhấc tay lên cũng khó '' Lại đây '' Vỹ Hoan vẫy tay muốn Tiểu Nhu tiến lại phía hắn đang ngồi Đầu ong ong bên tai ù cả vì nước ban nãy , Tiểu Nhu vốn nghe không hiểu Vỹ Hoan nói gì nhưng thấy hắn vẫy mình lại thì biết Tiểu Nhu rất mạnh mẽ , hay chính là lỳ lợm người ta càng muốn cô chết cô lại càng không để người ta toại nguyện Tiểu Nhu cũng không muốn làm Vỹ Hoan tức giận , cô muốn sống , sống để trả thù , nhưng cả người đều vô lực cả đoạn đến đây là do hai tên đầy tớ kéo đi , chân giờ tê rân run rẩy bản thân sao có thể bước Vỹ Hoan thấy Tiểu Nhu cứ ngồi lỳ cũng có chút bực bội , tự tiến đến bên giường nâng lấy cằm Tiểu Nhu bóp mạnh '' đừng lỳ với anh em gái , đến nước này thuận theo tao thì được lợi trái tao thì chết , ĐỨNG LÊN ''Nước mắt lại trào ra , vừa nhục nhã vừa tức giận nhưng lại bất lực , Tiểu Nhu gượng nhấc tay tháo bàn tay Vỹ Hoan khỏi cằm , cắn chặt răng đứng lên , vừa đứng cả cơ thể liền tụt máu quay cuồng mắt hoa lên mất một lúc mới nhìn rõ lại được '' bỏ khăn ra '' ba chữ , chỉ là ba chữ đơn giản nhưng đối với Tiểu Nhu bây giờ ba chữ đó khác nào viên đạn bắn thẳng vào cô cảm nhận được ánh nhìn dơ bẩn hơi thở nặng nề của Vỹ Hoan , cô có quyền con người mà giờ bị bắt ép như xúc vật Lúc nút thắt khăn rơi xuống Tiểu Nhu thấy mọi cảm xúc cũng theo đó mà tuột đi , quá đau khổ đến nỗi không thể đau khổ hơn được nữa Chỉ cần sống thôi , mày sẽ trả thù , sẽ trả thù Bàn tay Vỹ Hoan chạy dọc thân thể Tiểu Nhu , Tiểu Nhu cả người ớn lạnh bụng quặn lại rất muốn nôn '' không tệ , da dẻ rất trắng lại thực mịn đúng kiểu bọn thiếu gia thích chơi , nói anh nghe Cố Thần chơi em như thế nào '' Đỉnh đầu Tiểu Nhu tê dại , môi bị cắn đến bật máu , lại là Cố Thần mọi sự hôm nay chính do Cố Thần , tất cả những người làm hại cô đều liên quan đến cố Thần vậy mà anh không bảo vệ cô , chắc giờ anh đã quên cô rồi , cô đã từng tin anh nhất định sẽ đến nhưng không tan nát cả rồi , cô là tự mình đa tình , hắn nói đúng lắm thiếu gia như anh chỉ coi cô là đồ chơi thôi'' trả lời anh , nếu em nói anh biết Cố Thần chơi em như thế nào anh sẽ làm y như thế , em không nói anh sẽ chơi theo cách của mình ..

đến lúc đó e là em hối hận ''Tiểu Nhu rất muốn nói nhưng miệng giống như bị dán kéo cố mở bao lần cũng không thốt nên lời '' khá lắm , rất lỳ , rất thú vị , vậy được em gái kiểu này là muốn mới mẻ anh sẽ chơi cho em sướng chết '' Vỹ Hoan đẩy mạnh Tiểu Nhu xuống gường Cả thân thể bị thương chỗ lớn chỗ nhỏ tiếp xúc mạnh với giường tiểu nhu nghe được tiếng xương mình vỡ vụn , đau đớn truyền đớn khiến cô tin rằng mình đã ngưng thở .........................................các bạn đọc vui vẻ na
 
Back
Top Bottom