Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 200: Chương 200



Vì thời tiết tồi tệ ảnh hưởng, trường chúng tôi quyết định tạm thời đóng kín lầu ký túc xá ba ngày. Sáng sớm thứ hai có hoạt động kiểm tra sức khỏe, sẽ kéo dài một ngày. Mời các bạn học tuân thủ chế độ quy định của nhà trường, cũng nhau vượt qua giai đoạn khó khăn này.

Một, nghiêm cấm học sinh rời khỏi lầu ký túc xá, một khi phát hiện sẽ cho thôi học.

Hai, lúc nào cũng phải chú ý đến thẻ học sinh của bạn, thẻ học sinh không thể mất, mất thẻ học sinh sẽ đối mặt với xử phạt nghỉ học.

Ba, phòng quản lý ký túc xá ở cửa lầu 1, có vấn đề gì có thể tìm quản lý ký túc xá. Ban ngày quản lý ký túc xá có thể tuyệt đối tin tưởng, ban đêm mời không nên quấy rầy quản lý ký túc xá ngủ.

Bốn, mỗi ngày vào 10 giờ tôi sẽ có hoạt động kiểm tra, bạn học ở gần cửa sẽ mở cửa, những người bạn học khác thì đợi ở trên giường của mình.

Năm, 11 giờ mỗi buổi tối sẽ tắt đèn, sau khi đến thời gian này sẽ không có bất kỳ người nào đi lại trước phòng ký túc xá của bạn. nếu như có tiếng gõ cửa, mời xem như không nghe thấy.

Sáu, lúc nào cũng phải mở cửa sổ để thông gió, ban đêm không được kéo rèm cửa sổ lên.

Bảy, trừ quản lý ký túc xá và bạn cùng phòng ra không nên để cho bất kỳ người nào tiến vào phòng ký túc xá của bạn, nếu như có người muốn đi vào, nhanh chóng từ chối.

Tám, mỗi ngày sáng trưa chiều có thể đi đến chỗ của quản lý ký túc xá cầm thẻ sinh viên nhận cơm, nếu như trong đồ ăn xuất hiện thịt sống (có tia máu), nhanh chóng tìm quản lý ký túc xá thay đổi.

Chín, chính giữa hành lang mỗi tầng đều có nhà vệ sinh, trong nhà vệ sinh đều được xông hương, nếu trong nhà vệ sinh xuất hiện mùi lạ, có thể là ống nước bị hư, mời kịp thời báo cho quản lý ký túc xá.

Mười, rác mỗi ngày thì phải đựng trong túi rác màu trắng rồi đặt ở cửa, cách xa phòng có túi rác màu đen đặt ở cửa.

Mười một, phòng y tế của trường ở lầu 1, có vấn đề gì có thể tìm bác sĩ, bác sĩ nhất định sẽ giúp đỡ bạn.

Mười hai, sân thượng lầu ký túc xá đã bị đóng kín, cấm không được đi đến thượng. Nếu như có người mời bạn đi đến sân thượng, mời từ chối, cũng báo chuyện này là cho quản lý ký túc xá.

Mười ba, sống trong lầu ký túc xá đều là nhân loại bình thường, nếu như nhìn thấy sinh vật có mặt mũi vặn vẹo, thì đó chính là ảo giác của bạn.

Mười bốn, trên sân thượng có câu trả lời của tất cả vấn đề mà bạn muốn biết.

---

Trong tờ giấy quy tắc vẫn có một mảnh đỏ xuất hiện, chỗ đầu tiên bị nhiễm đó chính là quy tắc thứ 3 Vào ban ngày quản lý ký túc xá có thể tin tưởng tuyệt đối.

Quy tắc này bị tô đỏ đúng là một chuyện rất thú vị, nếu như điều này là sai, nói cách khác, cũng không thể tin tưởng quản lý ký túc xá vào ban ngày, buổi tối cũng không thể tin tưởng, vậy không phải chứng minh quản lý ký túc xá này là người bên phe quỷ quái sao, là muốn cách xa quản lý ký túc xá càng xa càng tốt đúng không?

Nhưng câu trước chính là Có vấn đề gì có thể tìm quản lý ký túc xá thì không bị tô đỏ, nói cách khác quản lý ký túc xá đúng là có thể trợ giúp học sinh giải quyết vấn đề.

Mâu thuẫn giữa hai cái này chứng minh Tô Dung đã sai lầm khi hiểu về câu bị tô đỏ, vào ban ngày có thể tin tưởng tuyệt đối quản lý ký túc xá, đối lập của những lời này không phải là "ban ngày hoàn toàn không thể tin tưởng quản lý ký túc xá", mà là "ban ngày không thể hoàn toàn tin tưởng quản lý ký túc xá."

Nhưng cụ thể là tình huống gì không thể tin tưởng đối phương, vậy mới xem tình huống thực tế mới có thể phán đoán được.

Quy tắc tiếp theo bị sai chính là quy tắc thứ năm Sau khi đến thời gian này sẽ không có bất kỳ người nào đến phòng ký túc xá của bạn, nhưng phần phía sau nói không nên mở cửa lại không bị nhiễm đỏ, nói cách khác, sau 11 giờ tối sẽ có người mang ý xấu đến.

Nơi này có một đầu mối ẩn núp, đó chính là quả thật phòng ký túc xá tương đối an toàn. Chỉ cần không chủ động mở cửa, quỷ quái bên ngoài không thể vào được.

Quy tắc thứ sáu thì bị tô đỏ hoàn toàn, nói cách khác cả quy tắc này đều có vấn đề.

Ngay cả cô cũng có thể phán đoán ra được nửa đoạn trước, dù sao bên ngoài sương mù dày đặc, mở cửa sổ thông gió hiển nhiên có vấn đề. Nhưng nửa câu sau nếu như không có công cụ nhắc nhở ô nhiễm, cô nhất định sẽ không phán đoán được chính xác.

Ban đêm không được kéo rèm cửa sổ lên nghe vào thì không có vấn đề gì lớn, nhưng nếu bị tô đỏ, vậy chứng minh ban đêm nhất định có vật gì đó, nếu không, không kéo rèm cửa, các cô sẽ bị ảnh hưởng hoặc là bị chú ý đến.

Mặc kệ là loại nào, cô cần phải trước khi trời tối nghĩ ra một lý do thích hợp, để cho bạn cùng phòng đồng ý kéo rèm cửa xuống. Đây cũng là một quái đàm hợp tác, nếu như những bạn cùng phòng khác không đồng ý, cô cũng không có cách nào cưỡng ép kéo rèm cửa xuống được.

Mấy quy tắc tiếp theo thì không có vấn đề gì, cho đến quy tắc thứ 9. Trừ câu cuối cùng không bị tô đỏ, những nơi khác đều bị tô đỏ. Đơn giản mà nói chính là nhà vệ sinh xuất hiện mùi lạ có thể do quỷ quái quấy phá. Đừng đi vào, tìm quản lý ký túc xá giải quyết.

Điều thứ 10 cũng là một quy tắc bị đỏ hoàn toàn, chỉ sợ phòng y tế trường là một nơi rất đáng sợ.

Cái này không giống với quái đàm lần trước cô tham gia, lúc trước ở quái đàm du thuyền, phòng y tế có thể nói là nơi cung cấp sự giúp đỡ cho điều tra viên. Mặc dù xem thông tin trên diễn đàn, nếu như vẫn luôn làm phiền bác sĩ bên trong, sẽ biết giải phẫu. Nhưng không thể phủ nhận đối phương có trợ giúp lớn hơn là hãm hại đối với điều tra viên.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 201: Chương 201



Mà nơi này thì hoàn toàn khác, màu đỏ chói mắt nói cô biết, phòng y tế này nhất định vô cùng nguy hiểm.

Tiếp theo quy tắc thứ 10, nửa câu đầu tiên biến thành màu đỏ, sân thượng không có bị đóng kín, nhưng nửa câu sau thì không có vấn đề gì, nếu như có người mời đi, phải từ chối đối phương.

Câu nói đầu tiên và câu cuối cùng của quy tắc 13 đều sai, trong lầu ký túc xá sẽ xuất hiện quái vật vặn vẹo, tỷ số nguy hiểm sẽ rất lớn.

Mà làm cho Tô Dung ngạc nhiên nhất chính là, quy tắc thứ 14 lại đúng. Trên sân thượng có đầu mối quan trọng, nhưng quy tắc thứ 12 đã chứng minh sân thượng có nguy hiểm, nếu như có người mời thì từ chối...

Không đúng, Tô Dung đột nhiên phát hiện sự khác nhau của hai cái này, quy tắc 12 chính là nếu như có người mời thì phải từ chối đối phương, nhưng không có nói nếu như đi một mình thì sẽ như thế nào.

Mặc kệ như thế nào, sân thượng chắc chắn là một chỗ nguy hiểm.

Sau khi xem xong những quy tắc bị sai, Tô Dung lại đọc lại tất cả quy tắc.

Bản đồ của quái đàm này không quá lớn, giới hạn ở trong lầu ký túc xá. Ba ngày này hoạt động duy nhất phải làm chính là chuyện kiểm tra sức khỏe, cái này vẫn là đoạn phía trên nhất của quy tắc đã nói rồi, hơi không chú ý có thể xem thường.

Cũng không biết cái gọi kiểm tra sức khỏe này là gì, nhưng nghe vào có chút kỳ lạ.

Tô Dung thở dài, tìm kiếm giường của mình, Lúc không cẩn thận ngẩng đầu lên vừa vặn đối mặt với mặt gương ở đầu giường.

Trong gương là một nữ sinh cắt đầu tóc ngắn bướng bỉnh không tuân theo quy tắc, mặt mày anh khí, nhìn cũng biết là người không dễ chọc. Trên người mặc quần áo ngủ màu đen, phía trên còn có họa tiết đầu lâu.

Chờ chút? Quần áo màu đen? Đầu lâu?

Đột nhiên Tô Dung ý thức được gì đó, nhìn khăn trải giường, chăn dưới người mình, lại cúi đầu nhìn quần áo ngủ của mình: "Hình như chúng ta ngủ sai giường rồi!"

"Có ý gì?" Vốn dĩ mấy nữ sinh khác đang tìm kiếm manh mối ở gần mình, nghe vậy lập tức quay đầu nhìn lại.

Dựa vào hình tượng nhân vật được thiết lập trong quái đàm này, Tô Dung cường thế nói: "Bộ quần áo trên người của tôi không tương xứng với cái giường này, tôi nghi ngờ chúng ta ngủ sai giường rồi."

Hiển nhiên những người khác vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ với cái suy đoán này, một nữ sinh thắt b.í.m tóc bánh quai chèo hỏi: "Trừ quần áo ngủ ra, cậu còn có chứng cứ gì không?"

Tô Dung gật đầu, nếu như cô muốn ở trong quái đàm này đi theo hình tượng nhân vật mạnh mẽ, tất nhiên mỗi câu đều phải có lý có chứng: "Trong quy tắc thứ tư có ám hiệu một chuyện "tất cả học sinh đều phải ngồi trên giường của mình", dựa theo suy luận bình thường, khi chúng ta tỉnh lại chắc chắn là giường của chúng ta. Ở trong quái đàm mọi người cũng sẽ không tùy tiện đổi giường, như vậy những lời này có ý gì? Cho nên tôi nghi ngờ trước khi chúng ta tiến vào quái đàm này, thành viên trong ký túc xá này đã đổi giường cho nhau."

Cô nói rất có lý, những người khác lập tức bị thuyết phục. Nữ sinh mang mắt kiếng, mặc quần áo ngủ màu xanh da trời ngồi ở giường dưới như có điều suy nghĩ nói: "Tôi cảm thấy mình phải là ở trên giường trên của cô mới đúng, mặc kệ là quần áo ngủ hay là phong cách đều rất xứng đôi."

"Nhưng vẫn phải tìm thử chứng cứ liên quan đến thân phận, mọi người xem thử trên giường có vật tương tự gì đó không." Tô Dung vừa ra lệnh, vừa tìm kiếm trên giường mình ngồi.

Thái độ của cô rất cường thế, nhưng những người khác cũng không lộ ra chút bất mãn nào, Phải biết, đây chính là quái đàm uy h.i.ế.p đến tính mạng, cũng không phải là công ty bình thường, đồng đội thực sự lợi hại có thể bảo vệ tính mạng của mình, các cô vui còn không kịp.

Tất nhiên khẳng định cũng sẽ có người bất mãn trong lòng, trước mắt còn chưa có người biểu hiện ra.

Rất nhanh, Điền Khinh Khinh đột nhiên giơ tay lên: "Chỗ này của tôi phát hiện một quyển nhật ký!"

Biết cô là người mới, có thể không tìm được đầu mối quan trọng. Tô Dung cũng không khách khí ngồi trên giường trên đưa tay ra: "Đưa quyển nhật ký cho tôi."

Điền Khinh Khinh ngoan ngoãn xuống giường đưa quyển nhật ký cho cô, Tô Dung nhanh chóng lật sơ qua một lần. Đây chính là một quyển nhật ký mời, màu hồng đáng yêu, trên bìa quyển nhật ký ghi tên là "Tiếu Khả Ái". Tổng cộng ghi chép được năm ngày.

Thứ hai, thời tiết không tốt

Thời tiết hôm nay không được tốt lắm, sương mù đặc biệt nghiêm trọng, mỗi lần đến thứ hai đều không có tinh thần gì, ông trời ơi, tại sao tôi lại phải đi học chứ?

Thứ ba, trời có sương mù.

Hôm nay đột nhiên người trong trường học đã ít hơn rất nhiều, nghe nói có không ít người cảm thấy thời tiết quá tệ cho nên xin nghỉ về nhà. Nếu không phải trường học cách nhà quá xa, mình cũng muốn xin về nhà. Thấy mình khóc ở bên ngoài, dì quản lý ký túc xá còn an ủi mình mấy câu.

Thứ tư, ngày sương mù.

Hôm nay có một cơn mưa nhỏ hạ xuống, bầu trời âm u, nhưng mình nghĩ chắc ngày mai trời sẽ tạnh đi?

Thứ năm, ngày nhiều mây

Không biết có phải cảm giác của mình bị sai hay không, số lượng học sinh trong trường học lại ít đi. Thầy giáo nói vì lý do an toàn muốn đóng cửa trường học, chỉ là bây giờ còn chưa đi chắc là không để ý. Có tin đồn sẽ phải học qua mạng, học qua mạng rất tốt! Mình không muốn đi phòng học chút nào! Trong phòng có thật nhiều học sinh nhìn qua rất kỳ quái, ánh mắt đó làm cho mình cảm thấy nổi da gà da vịt.

Thứ sáu, ngày sương mù.

Lời đồn đúng là sự thật, bắt đầu ngày mai sẽ học trên mạng, nhưng sau đó còn sẽ đóng kín ký túc xá, khó khăn lắm có một ngày không kiểm tra phòng ngủ, vì không để cảm thấy nhàm chán, ký túc xá của chúng tôi quyết định chơi một trò chơi nhỏ, chính là đổi giường ngủ cho nhau. Chỉ là giường ngủ mới đổi quá mềm, vẫn là giường mình tốt hơn.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 202: Chương 202



Suy đoán của Tô Dung là đúng, trước khi điều tra viên đến, những người trong ký túc xá này đã đổi giường cho nhau.

Lúc cô đọc nhật ký, một nữ sinh tóc vàng cũng có phát hiện mới: "Trên mép giường của chúng ta có dán một tờ giấy ghi tên họ!"

Hiển nhiên cái này là cách chắc chắn giường của người nào, Tô Dung lập tức nói: "Tìm thẻ học sinh của mình, sau đó trở về đúng với giường mình đi."

Cô nói xong nhanh chóng ở phía dưới gối tìm được thẻ học sinh của mình. Phía trên thẻ học sinh có một hình đại diện có chút mơ hồ, gương mặt trên đó chính là gương mặt của cô trong quái đàm quy tắc này.

Bên cạnh là tên họ, lớp học cùng với số thẻ học sinh.

Quái đàm này không cần Tô Dung bịa tên cho mình, tên trên thẻ học sinh chính là "Giang Giang".

"Tôi tên "Giang Giang", ở mép giường của người nào có dán tên tôi vậy?" Tô Dung cất tiếng hỏi.

Nữ sinh ngồi trên giường bên cạnh bị cô cho là thiếu nữ bất lương lên tiếng trả lời ngay: "Là chỗ này của tôi."

Thật đúng là chỗ đó, Tô Dung nhướng mày, thuận tiện liếc nhìn nhãn dán dán trên méo giường này: "Chủ nhân của cái giường bên tôi tên là "Tiết Tích", có người nào có tên này không?"

Nữ sinh đeo kính mắt đã tìm được thẻ học sinh của mình đi tới: "Là tôi."

Rất nhanh, sáu người đã tìm được giường ngủ chân chính của mình, thuận tiện cũng biết được tên và tính cách của mình ở trong quái đàm quy tắc này. Khoan nói đã, giường của các cô, thật đúng là phản ảnh chính xác tính cách của nguyên chủ nhân ở quái đàm này.

Vai trò "Giang Giang" của Tô Dung rõ ràng chính là một thiếu nữ bất lương, chị đại của trường học, cuộc sống tương đối lộn xộn. Chỉ là trên giường có một phiếu điểm số học được 98 điểm, chứng minh lần này cô thì đặc biệt không tệ.

Nhân vật của Điền Khinh Khinh chính là Tiền Đóa Đóa, người như tên, chính là một tiểu thư nhiều tiền, trên giường đều là vật phẩm xa xỉ, trái lại rất giống với tính cách thật của cô ấy. Tô Dung nghiêm trọng nghi ngờ quái đàm này là đang hơi giúp đỡ cho cô ấy, vì là người mới mà phải tiến vào quái đàm có độ khó không bình thường.

Tiết Tích ngồi trên giường lúc cô mới tỉnh lại, là một học sinh giỏi tiêu chuẩn, dáng vẻ bản thân cô ấy mang mắt kiếng cũng rất phù hợp với hình tượng ở chỗ này.

Nữ sinh thắt b.í.m tóc bánh chèo ở trong quái đàm này có tên là Vương Mạn, trên giường có các loại đồ thủ công, còn có áp phích nhân vật hoạt hình, còn có m.á.u vi tính, rõ ràng cho thấy là một người trạch nữ thích hoạt hình.

Chủ nhân vị trí cũ mà Điền Khinh Khinh vừa tỉnh lại tên chân chính là Tiếu Khả Ái, nhìn trang trí trên giường có thể nhìn ra được cô gái này có trái tim thiếu nữ mộng mơ.

Nữ sinh cuối cùng tên là Tân Lê Mỹ, trên giường đều có rất nhiều mỹ phẩm, đồ trang điểm, lúc đi ngang qua còn có mùi nước hoa nồng đậm, là một nữ sinh có kỹ thuật trang điểm max level.

Trái lại khoảng thời gian đổi giường ngắn ngủi lại kéo gần khoảng cách của mọi người, cũng tiết kiệm thời gian tự giới thiệu.

Những hình tượng nhân vật này cũng không khó để đóng vai, nhưng để cho mọi người cảm thấy có chút mới là. Tính cách thật của Tân Lê Mỹ có chút lạnh nhạt, khóe mắt còn có một nốt ruồi son: "Quái đàm này có chút không giống với quái đàm lúc trước tôi tham gia."

Vương Mạn lập tức gật đầu: "Đúng vậy, lúc trước cũng thường xuyên có thân phận cố định trong quái đàm, nhưng tính cách không rõ nét như vậy? Chúng ta cần đóng vai những nhân vật này sao?"

"Khẳng định cần, nếu không mấy thứ chuẩn bị này không phải vô dụng sao." Tiếu Khả Ái khẳng định nói, sau đó thì quay đầu hỏi: "Giang Giang, cậu thấy thế nào?"

Từ sau khi đi vào quái đàm có thể nhìn ra được, Giang Giang là một người có suy nghĩ của mình, hơn nữa quan sát tỉ mỉ, cho nên cô ấy mới hỏi đối phương.

Trước tiên Tô Dung khẳng định suy nghĩ của các cô, sau đó dùng giọng điệu chị đại nói chuyện: "Mọi người có ý kiến gì với chuyện kiểm tra sức khỏe không?"

Dựa theo nhật ký của Tiền Đóa Đóa đưa, ngày hôm qua chính là thứ sáu, cho nên ngày hôm nay chính là thứ bảy. Các cô phải ở bên trong quái đàm này ba ngày, nói cách khác thứ 2 mới kiểm tra sức khỏe.

Giống với du thuyền Giao Nhân, loại hoạt động để lại cuối cùng này, nhất định rất c.h.ế.t người.

"Có khả năng trực tiếp giải phẫu chúng ta sao?" Tiết Tích không xác định hỏi.

Tân Lê Mỹ lắc đầu một cái: "Ai mà biết được? Quái đàm cũng sẽ không để cho chúng ta tùy tiện đoán được. Dù sao khẳng định là rất nguy hiểm."

"Các người nhìn đi! Bên trong quái đàm này có điện thoại di động!" Vương Mạn tràn đầy hưng phấn móc điện thoại ra, nhanh chóng mở ra xem một lần, sau đó thất vọng thở dài: "Không có tín hiệu, cũng không có gì cả."

Mặc dù đồ dùng của Giang Giang để rất lộn xộn, nhưng cũng là chất ở một chỗ, tai nghe, điện thoại, bật lửa... Cho nên Tô Dung rất dễ dàng tìm được điện thoại. Mở ra nhìn một cái, quả nhiên giống như Vương Mạn nói, những phần mềm bên trong đều rất cơ bản, giống như chỗ gọi điện thoại, wechat, máy tính gì đó.

Trước tiên cô liếc nhìn phía trên nhất của điện thoại, pin còn 91%, thời gian giống với đồng hồ ở trên cửa, vấn đề duy nhất chính là không có tín hiệu.

Nhấn vào mục điện thoại, cuộc điện thoại gần nhất chính là một tuần trước, nhìn bộ dạng này là tín hiệu trong trường bị ngắt vào tuần trước. Bên trong wechat cũng không có bao nhiêu bạn tốt, trừ nói chuyện với người nhà ra, chính là tin nhắn hẹn với một ít người trong trường học.

"Điện thoại di động không có tín hiệu, phần lớn chức năng đều không thể dùng được. Xem ra cũng không trợ giúp nhiều cho chúng ta bên trong quái đàm này." Tiết Tích nhún vai, liếc nhìn thời gian: "Tôi có chút đói bụng, muốn đi nhận đồ ăn sáng, có người đi cùng tôi không?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 203: Chương 203



Mặc dù trước khi Tô Dung đi vào quái đàm đã ăn sáng rồi, nhưng bây giờ lại cảm thấy đói bụng. Quả nhiên là phải đóng vai nhân vật, ngay cả cảm giác cũng giống với chủ nhân của chỗ này.

"Trước tiên mở cửa ra đã." Vương Mạn nhìn về phía Tô Dung và Tiết Tích ở ngày chỗ cửa sổ: "Không phải trong quy tắc nói phải mở cửa sổ ra thông gió sao? Trong hai người ai đi mở cửa."

Nghe vậy, Tiết Tích vươn tay ra chuẩn bị mở cửa, lại bị Tô Dung ngăn cản: "Chờ một chút, tôi cảm thấy điều quy tắc này có vấn đề."

Thấy mọi người kinh ngạc nhìn mình, Tô Dung giải thích: "Các người xem quy tắc số 1, Bị thời tiết tồi tệ ảnh hưởng, lại nhìn sương mù nồng nặc bên ngoài cửa sổ thủy tinh đi, các người cảm thấy thời tiết tồi tệ là cái gì?"

Không chờ các cô trả lời, Tô Dung đã tự hỏi tự trả lời: "Là tương tự với không khí của sương mù có vấn đề. Nếu đã biết không khí bên ngoài có vấn đề, vậy mở cửa thông gió không phải tương đương với chuyện để khí độc vào trong phòng sao? Hơn nữa trừ cái này, còn có một việc có thể chứng minh, nếu quả thật cần mở cửa thông gió, sẽ không có khả năng chờ chúng ta đến mới cần mở, trước đó không cần sao? Nhưng các người nhìn đi, bây giờ cửa sổ thủy tinh vẫn đang đóng, nói cách khác chúng ta không mở cửa ra cũng không có vấn đề gì cả."

Mọi người lập tức suy nghĩ về lập luận của cô, rất nhanh ý thức được cô nói đúng, ít nhất rất có khả năng là chính xác.

Vương Mạn trợn to hai mắt: "Hình như đúng là như vậy! Giang Giang, cậu cũng thật lợi hại đi? Loại chi tiết này cũng có thể chú ý đến, nếu là tôi, tuyệt đối không thể phát hiện ra được."

"Đại lão!" Tiếu Khả Ái không nhịn được bội phục: "Tôi có thể hỏi thử đây là lần thứ mấy cậu đi vào quái đàm không? Nếu như không nói được thì xem như tôi chưa hỏi, đại lão tuyệt đối không nên lo lắng cái gì."

Chuyện này không có gì phải giấu diếm cả, chỉ là Tô Dung cũng sẽ không nói thật.

Cô cần báo một con số đủ cao, có thể để cho cô nắm giữ quyền chủ đạo ở trong quái đàm hợp tác này: "Sáu lần."

Hiển nhiên con số này cao hơn nhiều so với những người ở đây, Tân Lê Mỹ lộ ra vẻ kinh ngạc: "Khó trách lại lợi hại như vậy."

Bởi vì biểu hiện trước đó của cô, mọi người cũng không nghi ngờ lời này, trái lại càng tin tưởng cô hơn.

Nhất thời Tiết Tích dừng tay muốn mở cửa sổ, sau đó nhanh chóng rụt về: "Đại lão trâu bò! Tôi tin tưởng phán đoán của cậu."

Điền Khinh Khinh vẫn luôn không mở miệng nói chuyện ngồi ở trên giường mình, đôi mắt sáng ngời nhìn Tô Dung, không biết suy nghĩ gì.

Nếu chuyện mở cửa sổ không cần làm, vậy tiếp tục nói về chuyện nhận bữa sáng đi: "Cho nên ai muốn đi nhận bữa sáng với tôi?"

"Cái này phải mọi người cùng nhau đi sao?" Tiếu Khả Ái lại nhìn quy tắc thêm lần nữa: "Không phải nói có thẻ học sinh mới có thể nhận sao? Nếu thẻ học sinh và người thật không giống, có lẽ không thể nhận được đồ ăn sáng đi."

Cách đó không xa, Tiết Tích lắc đầu, phủ định: "Nếu như nói như vậy, vậy tại sao không nói thẳng là do mình tự đi nhận chứ? Tôi cảm thấy có thể dùng thẻ học sinh nhận giúp, đây cũng là nguyên nhân chúng ta không thể làm mất thẻ học sinh được."

Những người khác cũng đồng ý lời này, Vương Mạn nói: "Mặc kệ như thế nào, chúng ta có thể thử trước, nếu như không được, mọi người cùng nhau đi cũng không sao."

Dù sao cũng là bữa sáng, làm như vậy đúng là không có vấn đề gì. Cùng lắm thì qua thời gian ăn cơm thì không ăn thôi, cũng không ảnh hưởng gì quá lớn.

"Tôi đi cùng đi." Tô Dung chủ động tham gia: "Những người khác cũng có thể mượn lúc này đi thăm dò lầu ký túc xá một chút."

Cô nói xong đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại bổ sung: "Chỉ là ít nhất phải để hai người ở lại phòng ngủ, đề phòng xảy ra chuyện gì cũng không biết.

Trừ Điền Khinh Khinh ra, những người khác hoặc nhiều hoặc ít cũng đã trải qua mấy quái đàm, trong lòng hiểu rõ, bắt đầu thành thạo chia tổ: "Ai muốn ở lại thì nói một tiếng."

"Tôi... Tôi muốn ở lại." Điền Khinh Khinh thông minh giơ tay lên, cô ấy tự biết thực lực của mình yếu kém, cho nên cũng không đi theo để loạn thêm.

Tân Lê Mỹ nhìn Tiền Đóa Đóa vẫn luôn không nói chuyện một chút, nói: "Tôi cũng ở lại."

Thấy hai người bọn họ ở lại. Tô Dung cũng yên tâm. Nếu như có đầu mối, Điền Khinh Khinh tuyệt đối sẽ không giấu diếm các cô. Mà Tân Lê Mỹ thì có thể đảm bảo an toàn của Điền Khinh Khinh.

Thay quần áo xong, Tiết Tích và Tô Dung đi ra khỏi phòng ngủ trước, lúc đi ra cửa quay đầu lại liếc nhìn số phòng một chút. Phòng của các cô ở lầu hai, số phòng là 201, vị trí là cuối hành lang.

Trong hành lang có lác đác mấy học sinh, nghe được động tĩnh, đồng loạt nhìn về phía hai người Tô Dung. Tình cảnh này có chút quỷ dị, Tiết Tích thiếu chút nữa bị dọa sợ quay trở lại phòng.

Mấy học sinh nhìn một cái, sau đó thu hồi tầm mắt, nên làm cái gì thì làm cái đó.

"Nhìn xem có thể thăm hỏi được tin tức gì hay không." Tô Dung nhỏ giọng nói với Tiết Tích một câu, sau đó hai người đi đến một nữ sinh lạc đàn đứng một mình.

Bởi vì trước mắt thân phận của Tô Dung chính là thiếu nữ bất lương, cho nên do Tiết Tích hỏi. Bộ dạng của cô ấy rất thân thiện: "Cậu ăn sáng chưa? Muốn đi cùng với chúng tôi không?"

Nữ sinh cảnh giác nhìn hai cô, lắc đầu một cái, một lời cũng không nói, đã nhanh chóng rời đi. Trái lại hai nữ sinh khác nghe được câu hỏi của Tiết Tích, nhìn nhau một cái, sau đó nở nụ cười đi đến: "Chúng tôi cũng là muốn đi ăn sáng, cùng nhau đi?"

Đối mặt với chuyện này, trực giác của Tiết Tích cảm thấy hai người này không có ý tốt, kéo vạt áo của Tô Dung tỏ ý cô quyết định.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 204: Chương 204



Nhìn nữ sinh kia trở lại phòng ngủ của mình, Tô Dung mới thu hồi tầm mắt, hờ hững lạnh nhạt gật đầu: "Vậy thì đi đi."

Lấy được sự đồng ý của cô, nhìn qua hai nữ sinh này rất vui vẻ, tung tăng nhảy nhót cùng nhau đi xuống lầu với hai người Tô Dung.

Tiết Tích nhỏ giọng nói bên tai cô: "Tại sao muốn đồng ý?"

Ngay cả cô ấy cũng có thể nhìn ra được chỗ không đúng, không có đạo lý đại lão không nhìn ra được.

"Nhìn xem thử hai người này muốn làm gì!" Tô Dung cũng nhỏ giọng trả lời lại: "Chúng ta ở trong phạm vi quy tắc cho phép, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

"Hai cậu đang nói cái gì vậy?" Một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa đi về phía trước nhạy bén quay đầu lại hỏi, trên mặt còn mang theo nụ cười, nhưng nụ cười sáng lạng này nhìn thế nào cũng cảm thấy nguy hiểm.

Mà đối mặt với sự chất vấn của nữ sinh này, Tiết Tích đã có chút căng thẳng, nhưng vẻ mặt của Tô Dung vẫn như thường, thậm chí còn mang theo chút mất kiên nhẫn: "Nói chuyện một chút mà thôi, cậu cũng muốn quản chuyện này?"

Thật là dũng cảm! Trong đôi mắt khiếp sợ của Tiết Tích tiết lộ ra suy nghĩ này, bắp thịt trên người của cô ấy đã căng cứng, đã làm xong chuyện trực tiếp chạy trốn rồi.

Nhưng nữ sinh đối diện cũng chỉ là thay đổi sắc mặt một chút, theo bản năng nở nụ cười lấy lòng: "Không, tôi chỉ tùy tiện hỏi thử mà thôi."

Nhất thời Tô Dung đã hiểu rõ ràng, cô đã đoán đúng rồi. Mở đầu của quái đàm này khác với quái đàm lúc trước ở chỗ, tình tiết đã được bố trí trước. Ví dụ như nguyên chủ Giang Giang là một thiếu nữ bất lương, những nữ sinh bên trong lầu ký túc xá này hoặc ít hoặc nhiều đều có chút sợ Giang Giang.

Nhưng chỗ thú vị chính là, nữ sinh đi một mình mà bọn họ hỏi trước đó cảnh giác không phải do thân phận của nguyên chủ. Bởi vì nữ sinh đó không có đặc biệt chú ý đến Tô Dung, mà là nhìn thấy hai người các cô, lúc này mới vội vàng rời đi.

Nữ sinh đó đang cảnh giác cái gì? Tô Dung nhanh chóng suy nghĩ ra được đáp án --- cô ấy sợ biểu hiện mới vừa rồi của các cô.

Mà giống như thế, hai nữ sinh đang đi trước này cũng bởi vì biểu hiện của các cô mà đến gần.

Hình như những người này đang nghi ngờ thân phận của các cô.

Giống như mới vừa rồi cô đã nói, đây là một chuyện rất thú vị. Nếu như chỉ là một trường học bình thường, bạn sẽ bởi vì biểu hiện của bạn học có chút không đúng, lập tức nghi ngờ thân phận của cô ấy sao?

Sẽ không.

Cho nên Tô Dung nghi ngờ trong lầu ký túc xá này có thứ gì đó, có thể giả mạo thân phận của người khác.

Mà nữ sinh đầu tiên cô và Tiết Tích nói chuyện có phản ứng khác với hai nữ sinh này, có một loại khả năng chính là tính cách. Đối mặt với sinh vật quỷ quái, nữ sinh trước đó lựa chọn tránh xa, hai người sau thì lựa chọn thăm dò.

Nhưng còn có một loại khả năng, ba người này ở phe khác nhau.

Nhưng có thể khẳng định rằng, nữ sinh trước là ôm địch ý với loại sinh vật này. Mà hai người sau thì không khẳng định được, đừng thấy biểu hiện bên ngoài của hai nữ sinh này là gần gũi thân thiện, nhưng ngoài sáng trong tối đều đang tiến hành thăm dò.

Tô Dung không biết đến cùng hai nữ sinh này có thái độ gì, nhưng cô rất rõ ràng, giữ nguyên thiết lập nhân vật của nguyên chủ là phương pháp ứng đối tốt nhất. Mặc kệ hai nữ sinh này muốn làm gì, chắc tạm thời sẽ không có suy nghĩ xấu xa gì với nguyên chủ.

Cho nên cô biểu hiện ra bộ dạng tính khí không tốt, cường thế một chút, quả nhiên đã làm cho hai người này sợ hãi.

Mặc dù mới vừa rồi bị làm cho mất mặt, nhưng nữ sinh trước đó vẫn làm như không xảy ra chuyện gì, tò mò hỏi: "Đề thi lần trước mà chúng ta thi, giáo viên giảng xong rồi tôi cũng nghe không hiểu, Giang Giang, Tiết Tích, hai người thì sao?"

Một nữ sinh khác cười nói: "Giang Giang, cậu khẳng định cũng nghe không hiểu đúng không?"

Cô ta nói rất tự nhiên, giống như đang chờ Tô Dung thừa nhận. Nhưng Tô Dung chỉ hờ hững nói một câu: "Tôi lại không có nghe giảng."

Lời này bao gồm rất nhiều ý nghĩa.

Đừng thấy cô đã nhìn thấy phiếu điểm của nguyên chủ, nhưng cái này hoàn toàn không thể chứng minh Giang Giang chính là một học sinh có thành tích tốt được? Không phải là cô có thành kiến, chỉ là một người có một lần thi tốt đều có rất nhiều nguyên nhân. Có thể là ăn gian, ôn bài trúng đề,...

Mặc kệ như thế nào, cô cũng không thể khinh thường lại khả năng này.

Cho nên trả lời là "Tôi lại không có nghe giảng".

Trên giường của Giang Giang có rất nhiều thứ, nhưng lại không nhìn thấy sách vở. Tai nghe bị mài mòn rất nghiêm trọng, nhìn ra được là thường xuyên dùng.

Thông qua những đầu mối nhỏ này, rất dễ dàng có thể đoán được, trong giờ học cô không có nghe giảng, mà dùng tai nghe nghe nhạc hay nghe gì đó. Nhất là thi được điểm cao như vậy, mặc kệ là tự mình làm hay như thế nào thì cũng không cần thiết nghe giảng lại đề thi.

Nghe được câu trả lời của cô, quả nhiên hai nữ sinh kia không nói thêm nữa, chỉ là ai cũng nhíu mày, nhìn nhau một cái, sau đó cũng không thăm dò nữa.

Rất nhanh đã đi xuống lầu một, dì quản lý ký túc xá ngồi bên cạnh cửa sổ trong phòng quản lý ký túc xá, trước người đặt không ít túi đựng, có màu đen cũng có màu trắng.

Thấy các cô đi đến, dì quản lý ký túc xá vươn tay ra: "Thẻ học sinh."

Hai nữ sinh thành thạo lấy thẻ học sinh của mình đưa cho bà ta, sau đó nhận được hai cái túi đựng màu đen. Hai người Tô Dung nhìn nhau một cái, cũng chú ý được thẻ học sinh của hai nữ sinh này là màu đỏ.

Màu sắc thay đổi đại biểu cho trạng thái thay đổi sao? Vậy có phải người biến dị sẽ có thẻ học sinh loại màu sắc thứ ba sao?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 205: Chương 205



Hai người Tô Dung cũng học theo dáng vẻ của hai nữ sinh đưa sáu thẻ học sinh của nhóm bọn họ ra, quản lý ký túc xá lập tức đưa đến sáu cái túi màu trắng.

Nhất định đồ bên trong túi màu đen và màu trắng không giống nhau, chỉ là không biết bên trong rốt cuộc là thứ gì.

Chú ý đến ánh mắt của Tô Dung, đột nhiên một nữ sinh trong đó không có ý tốt hỏi: "Muốn nhìn thử trong túi của tôi có cái gì sao?"

Là nhìn xong sẽ bị ô nhiễm? Tô Dung nghi ngờ trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn lạnh nhạt lắc đầu, dẫn theo Tiết Tích bước nhanh rời đi.

Nữ sinh ở phía sau nhìn động tác của cô, một lát sau vẫn hô lên một tiếng: "Tôi biết cậu muốn cái gì, chỉ cần đi sân thượng, tất cả nghi ngờ đều sẽ được giải đáp!"

"Cậu muốn mời tôi cùng đi đến sân thượng." Tô Dung quay đầu làm ra bộ dạng tò mò: "Nhưng không phải sân thượng đã bị đóng kín rồi sao?"

Thấy cô cảm thấy có hứng thú, nữ sinh lập tức hưng phấn: "Đó là trường học lừa gạt các người, bây giờ tôi có thể dẫn cậu đi sân thượng nhìn thử một chút."

Tô Dung lắc đầu, lấy điện thoại đã sớm mở chức năng thu âm ra, trước tiên nhấn nút dừng, sau đó lại nhấn nút phát lại.

Vậy mà bên trong chính là một đoạn ghi âm từ khi Tô Dung bắt đầu đi ra cửa phòng ngủ.

"Cậu!" Nhất thời hai nữ sinh lộ ra vẻ tức giận, Tiết Tích cũng kinh ngạc: "Cậu vẫn luôn ghi âm?"

"Hiếm thấy trong quái đàm có thể sử dụng điện thoại, cũng nên lợi dụng cho hết đúng không?" Tô Dung cười híp mắt nhìn hai nữ sinh kia, lúc này đến lượt cô không có ý tốt nói: "Các cậu cũng không muốn phần thu âm này bị dì quản lý ký túc xá nghe được đúng không?"

Hai nữ sinh: "..."

Tiết Tích: "..."

Nhất thời các cô không phân biệt được ai mới là nhân vật phản diện.

Hiển nhiên lực uy h.i.ế.p của dì quản lý ký túc xá rất lớn, hai nữ sinh đều có chút luống cuống. Các cô rõ ràng nếu như phần thu âm này bị quản lý ký túc xá nghe được, các cô có thể sẽ trực tiếp nghỉ học, đây là hậu quả mà các cô không thể tiếp nhận được.

Hai người nhìn nhau một cái, đột nhiên nhanh chóng nhào đến, muốn cướp điện thoại của Tô Dung.

Sức của hai nữ sinh này lớn hơn nữ sinh bình thường, dù sao ngay cả Tiết Tích đã được thêm hai lần lực lượng cũng không có cách nào chống lại được. Trên thực tế, Tiết Tích mơ hồ cảm giác được lực lượng của mình bị suy yếu, làm cho cô ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn hai nữ sinh đánh về phía Tô Dung.

Xong rồi, chứng cứ không dễ có lại sắp mất! Trong lòng Tiết Tích tràn đầu tiếc nuối.

Nhưng một giây tiếp theo cô ấy đã sợ đến ngây người.

Bên kia, không biết từ lúc nào trong tay Tô Dung đã có thêm một cái xẻng, gõ một xẻng xuống ngã một người, sau đó dùng xẻng chặn ngang xúc một nữ sinh khác qua một bên.

Cảm ơn quái đàm đã thêm lực lượng cho cô, bây giờ Tô Dung cảm thấy mình có thể ung dung dùng cái xẻng này.

Cô chống xẻng xuống đất, từ trên cao nhìn xuống hai nữ sinh té trên mặt đất: "Không cho chị đại tôi đây một chút mặt mũi sao?"

Hai nữ sinh run lẩy bẩy, không nghĩ đến giá trị vũ lực của nữ sinh này lại mạnh như vậy. Mặc dù các cô biết Giang Giang là một học sinh kém, lưu manh, hay đánh nhau, nhưng cuối cùng vẫn chưa chính thức chống lại.

"Chúng tôi sai rồi!" Nữ sinh quần áo xanh vô cùng thức thời nói xin lỗi: "Chúng tôi chỉ là... Chỉ là không muốn để cho quản lý ký túc xá biết mà thôi. Cậu tha cho chúng tôi đi, sau này chúng tôi tuyệt đối sẽ không lại bảo người khác đến sân thượng nữa!"

"Nào, hai cậu nói chuyện mình biết đi, bắt đầu từ tuần trước khi trường học bắt đầu xuất hiện chuyện lạ." Tô Dung vẫn ung dung nhìn hai nữ sinh kia: "Nếu như nói để cho tôi hài lòng, tôi sẽ để các cậu rời đi, nhưng nếu như không hài lòng, vậy các cậu cứ nghỉ học đi!"

Nghe vậy, hai nữ sinh kia nhìn nhau một cái, vẫn là nữ sinh quần áo xanh lên tiếng: "Thật ra thì cũng không có chuyện lạ gì, đơn giản chính là sương mù dày đặc nổi lên xung quanh, tín hiệu bị cắt đứt, trường học đóng cửa mà thôi."

Tiết Tích đứng ở một bên giận quá bật cười nói: "Cái này còn không phải là chuyện lạ gì?"

Tô Dung thì tỉnh táo nói: "Nói cụ thể hơn một chút, tôi không tin các cậu không biết tại sao trường học lại nổi sương mù xung quanh, tại sao tín hiệu lại bị cắt đứt, trường học đóng cửa."

Nữ sinh mặc quần áo hồng phấn cuối cùng cũng mở miệng: "Có rất nhiều chuyện chúng tôi không thể nói được, chỉ có thể nói cho cậu biết trong trường học có vài người dần sẽ biến thành một người khác, sau khi những người này thay đổi thì trở nên vô cùng đáng sợ, thật giống như đã biến thành quỷ vậy. Nhưng đang trong quá trình biến hóa có thể dụ những người này đến sân thượng để tiêu diệt, cho nên chúng tôi mới mời các cậu đến sân thượng."

"Các cậu đang nói dối." Tô Dung dễ như trở bàn tay tìm ra chỗ sơ hở trong lời nói này: "Dựa theo cách nói của cậu, dẫn bọn họ đi đến sân thượng là được rồi, vậy tại sao trường học không thống nhất tổ chức tất cả mọi người đều đi sân thượng chứ?"

"Tôi cũng không thể nói nhiều được, chỉ có thể nói cho cậu biết bởi vì sân thượng rất nguy hiểm, hơn nữa còn sẽ tạo thành nguy hiểm đối với toàn bộ trường học." Nữ sinh mặc quần áo màu hồng đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị: "Hai các cậu đi xem không phải là biết rồi sao?"

Tô Dung không chút khách khí, cầm xẻng đập vào đầu của cô ta, sau đó hiền hòa hỏi: "Tôi hỏi các cậu trả lời, các cậu có phải đã đi qua sân thượng rồi không?"

Nhìn đồng bạn bị đánh, nữ sinh quần áo xanh trả lời ngay: "Ừ... Chúng tôi đã đi rồi."

Tô Dung: "Là có người dẫn các cậu đi, hay là các cậu tự đi lên?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 206: Chương 206



Nữ sinh: "Tự đi lên."

Tô Dung: "Dựa theo ý của các cậu, lầu ký túc xá này tổng cộng có bốn phe thế lực, người trên sân thượng, người biến dị, học sinh bình thường cùng với nhiên viên trường học, đúng không?"

Nữ sinh: "Không hoàn toàn là đúng."

Tô Dung nghe được câu trả lời này, hơi cảm thấy hứng thú hỏi: "Không đúng chỗ nào?"

"Người hoàn toàn biến dị và người đang biến dị không giống nhau." Nữ sinh trả lời, sau đó nói tiếp: "Chẳng qua cũng không khác gì nhiều, dù sao sau ba ngày thì cũng sẽ biến dị hoàn toàn."

Tô Dung còn muốn hỏi một ít chuyện nữa, nhưng hai nữ sinh kia sống c.h.ế.t không chịu trả lời, nếu các cô nói nhiều thêm, cũng sẽ bị "nó" chán ghét, vậy còn không bằng nghỉ học!

Nhìn bộ dạng tiều tụy của các cô, Tô Dung lập tức ý thức được người trên sân thượng, chắc là giáo đồ của "nó". Có lẽ giống như Hoàng Đào lúc trước.

Cho nên sân thượng không thể đi, cho dù biết tất cả chân tướng, nhưng bị nó làm tù binh, vậy còn có ý nghĩa gì chứ?

Không thể thăm dò được tin tức gì nữa, hai người cùng đi về. Những người khác trong phòng ngủ cũng đã trở về, thấy hai người lập tức vây lại.

Tô Dung đặt túi màu trắng lên trên bàn, sau đó lời ít ý nhiều nói những manh mối mà cô và Tiết Tích phát hiện được.

Không nghĩ đến chỉ một lần ra ngoài ngắn ngủi lại có thể đạt được nhiều manh mối như vậy, bốn người đều vô cùng kinh ngạc.

"Nếu là như vậy tuyệt đối không thể đi sân thượng, quả thật quản lý ký túc xá có tác dụng bảo vệ với chúng ta, chắc quy tắc ban ngày có thể tin tưởng hoàn toàn quản lý ký túc xá sẽ không có vấn đề gì." Tiếu Khả Ái phân tích.

Có công cụ ô nhiễm nhắc nhở, tất nhiên Tô Dung biết quy tắc này là sai, nhưng cô cũng không biết sai chỗ nào, trước mắt còn chưa xảy ra vấn đề gì. Tất nhiên lúc này cô cũng không phản bác đối phương.

"Trước ăn sáng đã, vừa ăn vừa nói chuyện." Tiết Tích vừa nói vừa mở túi màu trắng ra, bên trong là một hộp cháo nhỏ, một cái trứng gà và một hộp dưa muối, là bữa sáng vô cùng bình thường.

Tân Lê Mỹ tìm một chỗ trống ngồi xuống, vừa tháo đũa vừa nói: "Trong phòng ngủ không xảy ra chuyện gì, khoảng thời gian các cậu đi ra ngoài cũng không có người đi vào. Tôi và Tiền Đóa Đóa tìm đầu mối, cũng phát hiện ra cái này."

Cô ấy tỏ ý Tiền Đóa Đóa lấy một tờ báo cho những người khác, sau đó nói: "Phía trên nói trên bầu trời đột nhiên xuất hiện vầng trăng màu đỏ, là kỳ quan trăm năm khó gặp, người của đài quan sát thiên văn cũng dồn dập bắt đầu quan sát, còn có chuyên gia đưa ra một ít suy đoán."

Những người khác đều là vẻ mặt không biết nói gì, ít nhiều gì mọi người đều đã trải qua mấy lần quái đàm, đương nhiên biết loại mặt trăng màu đỏ vừa nghe chính là đồ quỷ quái, tuyệt đối có vấn đề.

"Cho nên tôi có suy đoán, quy tắc buổi tối nên kém rèm cửa lên có thể là bị sai rồi." Cô ấy dùng vẻ mặt bạn biết tôi biết nhìn tất cả mọi người: "Ánh trăng bị ô nhiễm, các người biết đi."

Mọi người lập tức gật đầu: "Vậy xem ra cả quy tắc này bị sai."

Tô Dung đang ăn cháo, cảm thấy thật cảm động. Từ khi vào quái đàm khó, đồng bạn gặp được đều rất đáng tin, không cần cô lo lắng tìm đầu mối để nói quy tắc sai cho mọi người, thật quá tốt.

Chờ chút?

Đột nhiên cô ý thức được cái gì đó, hốt hoảng nói: "Bài báo này là lúc nào?"

"Báo trường phát hành vào thứ sáu." Tiền Đóa Đóa trả lời, ngay sau đó căng thẳng nói: "Sao vậy? Bài báo này có vấn đề gì sao?"

"Nếu như là báo ngày thứ sáu, vậy chứng minh trăng đỏ xuất hiện sớm nhất là buổi tối thứ năm." Nói đến chỗ này, Tô Dung hiếm khi sợ hãi mở to mắt: "Nhưng sáng hôm nay lúc chúng ta tỉnh lại, rèm cửa sổ không được kéo xuống!"

Nói cách khác chính là từ buổi tối thứ năm, các cô đã tiếp xúc với ô nhiễm. Nữ sinh áo xanh nói ba ngày sau sẽ hoàn toàn biến dị, cũng chính là tối mai lúc trăng xuất hiện, chính là lúc các cô biến dị.

Những người khác cũng nhanh chóng hiểu được ý của cô, nhất thời lộ ra vẻ tuyệt vọng. Tiếu Khả Ái k** r*n nói: "Không phải chứ? Cái quái đàm này có độc đi! Mới giai đoạn bắt đầu sao lại trở nên quỷ dị như vậy?"

"Làm thế nào đây, đi phòng y tế nhà trường có tác dụng hay không? Loại chuyện này chắc phải tìm bác sĩ của trường học đi?" Vương Mạn lo lắng đi qua đi lại, đột nhiên tìm được quy tắc từ trong đầu mối, đôi mắt trở nên sáng ngời.

Những người khác cũng giống như chộp được cọng rơm cứu mạng, rối rít đứng lên: "Đúng vậy, nhất định phòng y tế có cách giải quyết, nếu không bây giờ chúng ta đi xem thử?"

Tô Dung đã sớm biết phòng y tế có vấn đề, quả quyết ngăn lại: "Trước ăn sáng xong đã rồi nói sau, cũng không cần vội vàng như vậy, chúng ta còn có 1 ngày rưỡi nữa để thăm dò. Trước đi hỏi thăm chuyện ở phòng y tế rồi nói."

Dù cho bị nhiễm, Tô Dung vẫn có thể bình tĩnh nghĩ đến chuyện này. Các cô còn thời gian, không cần gấp gáp như vậy.

"Hơn nữa các cậu không thấy trùng hợp sao? Chúng ta bị ô nhiễm, trong trường học vừa khéo có phòng y tế, có một loại cảm giác chúng ta đã bị dụ dỗ mắc câu." Tô Dung uống một ngụm cháo, tiếp tục nói: "Hơn nữa nếu như phòng y tế thật sự không có vấn đề gì, vậy tại sao những học sinh khác không đi."

Nghe cô nói như vậy, nhất thời mọi người cũng bình tĩnh từ trong tâm trạng xúc động, bắt đầu ngoan ngoãn ăn cháo.

Nhưng mặc dù là như vậy, vẫn có thể nhìn ra được các cô vội vàng không ít. Đều là mới vừa vào quái đàm đã phát hiện mình bị ô nhiễm, cho dù ai cũng không thể bình tĩnh được?

Cơm nước xong, Tiếu Khả Ái nói: "Vốn dĩ chúng tôi muốn tán gẫu nói chuyện với các bạn học khác, nhưng những nữ sinh đó không muốn để ý đến chúng tôi. Vì vậy tôi và Vương Mạn đi đến lầu ba dạo một vòng. Khác với tầng hai có mấy người đi lang thang ở hành lang, hành lang tầng ba không có một người nào, trống rỗng, thiếu chút nữa để chúng tôi nghi ngờ bên trong không có ai sống. Nhưng chờ nhìn thấy túi rác màu đen đặt ở cửa phòng, cho nên chúng tôi đoán bên trong có người."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 207: Chương 207



Vương Mạn đi với cô ấy cũng gật đầu: "Dựa theo manh mối mới vừa rồi của Giang Giang, hiển nhiên túi rác màu đen là người biến dị và người đã đi sân thượng dùng. Chúng ta có cần đi nhìn thử trong túi rác màu đen có gì không."

"Cái này thì không được." Tiết Tích lắc đầu: "Nữ sinh đi qua sân thượng, hình như có giật dây chúng tôi mở túi màu đen ra, tôi nghi ngờ bên trong đó có thứ gì để chúng ta bị ô nhiễm."

Tô Dung cũng có cái nhìn giống như cô ấy, túi màu đen không thể mở ra. Nhưng cái này cũng không đại biểu các cô không thể biết được bên trong là cái gì, chỉ cần hỏi hai loại người đã biết bên trong có cái gì là được.

Loại người đầu tiên chính là người sử dụng túi màu đen, loại người thứ hai là dì quản lý ký túc xá.

Hỏi người sử dụng túi đen thì không được, bởi vì Tô Dung đã hỏi hai nữ sinh quần áo xanh và hồng, các cô đều không muốn trả lời. Mà người biến dị, trước mặt mặc dù các cô còn chưa từng thấy qua người như vậy, nhưng nếu đã được gọi là nguy hiểm, vậy tất nhiên cũng không thể tùy ý nói chuyện thăm dò được.

Dì quản lý ký túc xá là đường tắt duy nhất, trên thực tế tất cả mọi người đều rõ ràng, trong phòng của quản lý ký túc xá có rất nhiều đầu mối. nhưng làm sao lấy được những đầu mối đó mới là quan trọng.

"Vẫn là tiếp tục đi ra ngoài tìm chút manh mối đi." Tô Dung ăn xong trứng gà, vỗ tay một cái: "Tôi muốn đi nhà vệ sinh rửa tay, các cậu có ai muốn đi với tôi không?"

"Chỗ này của tôi có khăn giấy ướt, trực tiếp dùng khăn giấy ướt đi!" Tiền Đóa Đóa lấy ra một bọc khăn giấy: "Nhà vệ sinh cũng rất nguy hiểm đi?"

"Nếu như chúng ta cùng đi, trái lại hệ số nguy hiểm sẽ nhỏ đi rất nhiều." Tô Dung vừa nói vườn rút một tờ khăn giấy từ tay của đối phương: "Chẳng qua cảm ơn cậu."

Thời gian tiếp theo vẫn là bốn người chia ra hai tổ đi ra ngoài thăm dò, lần này người ở lại là Vương Mạn và Tiếu Khả Ái.

Thừa dịp vẫn chưa hoàn toàn chia tổ, Tiền Đóa Đóa chủ động tranh thủ: "Giang Giang, tôi có thể ở cùng tổ với cậu không? Tôi trải qua quái đàm ít, sợ xảy ra vấn đề."

Đối với lời đề nghị này, không chỉ Tô Dung, những người khác cũng không có ý kiến gì. Mọi người đều là người có kinh nghiệm, còn có đại lão khó tìm, có thể dễ dàng nhìn ra được ai là tay mơ.

Mà hiển nhiên, Tiền Đóa Đóa vẫn luôn không nói gì, độ tồn tại gần như không có, chính là một tay mơ.

Ai cũng không muốn để cho tay mơ kéo chân sau, cho nên đại lão phối hợp với tay mơ chính là tổ hợp tuyệt phối.

Hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng ký túc xá, Tô Dung quay đầu nhìn Tiền Đóa Đóa rõ ràng đã có chút hoảng sợ vì đi ra khỏi khu an toàn: "Cậu có ổn không? Tôi định lại đi lầu một nhìn thử một chút."

Tiền Đóa Đóa lắc đầu một cái: "Tôi không sao, cậu không cần lo lắng."

Mặc dù cô ấy sợ, nhưng cũng không muốn kéo chân sau của người khác. Nhất là loại nơi tự mình cũng khó bảo vệ thế này, kéo chân sau chính là đồng nghĩa bị vứt bỏ.

Lần này lại đi lầu một, có thể là bởi vì đã ăn sáng, rất nhiều chỗ cạnh cửa phòng ký túc xá đều có mấy túi rác màu trắng, toàn bộ lầu 1 chỉ có lẻ tẻ một hai túi rác màu đen.

Người trong hành lang coi như nhiều, Tô Dung thấy có ghế có thể ngồi, nói nhỏ bên tai Tiền Đóa Đóa: "Có thấy nữ sinh ở hướng ba giờ* không? qua hỏi cô ta thử dùng son môi hãng gì, nhìn vào rất đẹp."

*góc 9 giờ là bên trái, 3 giờ là bên phải

*góc 6 giờ là phía đằng sau lưng

*góc 12h là chính diện trước mặt.

"Ba giờ..." Tiền Đóa Đóa tính toán một chút, sau khi chắc chắn được mục tiêu, điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, đi tới chỗ nữ sinh kia, mở miệng nói: "Son mà cậu dùng thật sự rất đẹp nha, nhìn rất tự nhiên. Có thể cho tôi biết tên loại son đó không? Chờ tôi mua được sẽ mua tặng cho cậu một thỏi."

Cô ấy rất thông minh, còn biết lợi dụng ưu thế thiết lập nhân vật của mình.

Nữ sinh trang điểm kia nghe vậy thì kinh ngạc, lúc nhìn thấy Tô Dung thì hơi có chút cảnh giác, đối với danh tiếng của Giang Giang, vẫn có nhiều học sinh hơi sợ. Đây cũng là lý do Tô Dung không có đi hỏi đối phương, mà là để cho Tiền Đóa Đóa hỏi.

Thấy vậy, Tô Dung cố ý ghét bỏ trêu ghẹo Tiền Đóa Đóa: "Lần trước thỏi son mà tôi đề cử cho cậu, cậu còn chưa mua nữa, quả nhiên là hoa nhà không thơm bằng hoa bên ngoài.

Tùy ý trêu ghẹo càng có thể thể hiện được quan hệ tốt của hai người, quả nhiên nữ sinh kia thở phào nhẹ nhõm, cả người thả lỏng không ít: "Dĩ nhiên không thành vấn đề, chờ có mạng tôi sẽ gửi cho cậu?"

Đây là một đề tài rất dễ nói chuyện, Tô Dung ai oán nói: "Mấy ngày nay không có mạng, ngay cả trò chơi cũng không chơi được, phiền chết.

Tiền Đóa Đóa cũng đi theo than phiền: "Tôi còn muốn gọi điện thoại cho mẹ báo một tiếng bình an, cũng không có cách nào gọi điện thoại, không biết mẹ ở nhà có lo lắng cho tôi hay không."

Lời này đụng trúng vào đáy lòng của nữ sinh kia, cô ấy cũng nhanh chóng phụ họa: "Đúng vậy, không biết tại sao trường lại đóng cửa, trong lầu ký túc xá còn có nhiều người kỳ kỳ quái quái. Dì quản lý ký túc xá nói với chúng tôi tốt nhất đừng đi lên lầu trên, cười chết, chúng tôi không có việc gì lên lầu trên làm gì, ai muốn leo cầu thang chứ?"

Trong lời này có hai điểm chính, một là "người kỳ kỳ quái quái", hai là "tốt nhất đừng đi lên lầu trên". Nhưng còn có một manh mối ẩn trong đó, là người lầu 1 không biết chuyện quỷ dị xảy ra trong lầu ký túc xá.

Nhanh chóng hỏi được đầu mối, trong mắt Tiền Đóa Đóa lộ ra vẻ hưng phấn, vội vàng hỏi: "Người kỳ kỳ quái quái là sao?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 208: Chương 208



Tô Dung thầm nói không tốt.

Đúng như dự đoán, nhất thời nữ sinh trở nên cảnh giác: "Cậu hỏi cái này làm gì? Chúng ta đều là người ở cùng một lầu ký túc xá, chẳng lẽ cậu chưa bao giờ gặp những người đó?"

"Tôi..." Tiền Đóa Đóa nhất thời luống cuống, Tô Dung vội vàng giúp đỡ cô ấy: "Tuần này cậu ấy bị bệnh, mơ mơ màng màng. Chúng tôi nhìn thấy thấy những người kỳ quái đó, nhưng sợ cô ấy lo lắng bệnh nặng thêm cũng còn chưa kịp nói ra."

Mặc dù lý do của cô rất hợp lý, nhưng nữ sinh kia vẫn không hoàn toàn từ bỏ nghi ngờ, sau khi tùy tiện qua loa nói với hai người mấy câu, lập tức kiếm cớ trở về phòng ngủ.

Sau khi biết mình đã làm hỏng chuyện, Tiền Đóa Đóa áy náy nói: "Giang Giang, xin lỗi, mới vừa rồi tôi nóng vội quá, lần sau tôi nhất định sẽ không như vậy."

"Không sao, hỏi người khác là được rồi." Tô Dung biết được tình huống thật của cô ấy, là một tay mơ còn chưa vượt qua một quái đàm nào, tất nhiên cô cũng sẽ không có yêu cầu quá nghiêm khắc gì.

Chỉ là có lẽ vận may không được tốt, ba nữ sinh tiếp theo mà bọn họ tìm thì không có ai nhạy bén bằng nữ sinh đầu tiên, thậm chí các cô ấy cũng không phát hiện sự dị thường trong lầu ký túc xá. Chỉ là cũng bình thường, nhìn bộ dạng của lầu một, đúng là không tiếp thu được những thứ dị thường kia.

Tin tức duy nhất lấy được chính là bình thường phòng y tế sẽ không mở cửa, hình như mấy ngày nay có mấy học sinh ở tầng hai đi vào, chỉ là không nhìn thấy các cô ấy đi ra. Tất nhiên người kể lại cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao học sinh bình thường thật sự khó mà tưởng tượng được trong trường học xuất hiện quỷ quái.

Sau khi lấy được tin tức này, Tiền Đóa Đóa lập tức bội phục nhìn về phía Tô Dung. Cho dù ai cũng có thể nghe được phòng y tế có vấn đề, mà Tô Dung lúc chưa lấy được tin tức này đã lập tức chặn lại suy nghĩ muốn đi đến phòng y tế của bọn họ rồi.

Mắt thấy nếu lại tìm người hỏi tiếp thì sẽ bị nghi ngờ, hai người Tô Dung không thể làm gì khác hơn là dừng lại. Sửa sang lại đầu mối lấy được mới vừa rồi.

Đột nhiên Tô Dung nghĩ đến một loại khả năng, có phải bọn họ dời đến tầng 1 thì có thể thuận lợi thông qua ba ngày này?

Thực tế, lầu 1 cũng có phòng có túi rác màu đen, nhưng an toàn hơn không ít so với lầu 2. Hơn nữa quản lý ký túc xá ở chỗ này, nhìn ra được người này trông chừng tương đối nghiêm túc với lầu 1.

Nhưng sự thật là như vậy sao?

Tô Dung không cho rằng lầu 1 sẽ hoàn toàn an toàn, khi những người bình thường bị giam cùng với người ô nhiễm ở cùng một lầu ký túc xá, đã dự đoán được không có người nào may mắn tránh thoát được.

Thời gian của quái đàm quy tắc này là ba ngày, trước mắt giam các cô chung một chỗ là vì để tránh cho bị người ô nhiễm lây lan rồi đi ra ngoài gieo họa cho người khác. Như vậy ít nhất phải chờ tiêu diệt những người ô nhiễm kia xong, mới có thể mở cửa ký túc xá, trường học đi?

Dựa theo suy nghĩ này, như vậy ngày thứ ba sẽ xuất hiện một chuyện lớn.

Điểm khác nhau giữa ngày thứ hai và ngày thứ ba chính là cần phải đi kiểm tra sức khỏe, vậy hiển nhiên chính là hoạt động kiểm tra sức khỏe có vấn đề.

Thu hồi suy nghĩ đang bay loạn, Tô Dung lại nghĩ đến vấn đề của mình --- các cô có thể đổi phòng ký túc xá xuống tầng một được không?

Rất nhanh Tô Dung thở dài đưa ra kết luận: Không thể nào.

Không nói cái khác, bản thân các cô đã bị ô nhiễm, sao có thể còn được thả xuống lầu 1 chứ? Sợ rằng chỉ có những người ở lầu một mới hoàn toàn không bị ô nhiễm.

Hơn nữa chuyện đổi phòng ký túc xá coi như lúc trường học vẫn bình thường, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Ít nhất phải gửi đơn xin trường học một đoạn thời gian, sau đó được phê duyệt rồi mới có thể đối được. các cô hoàn toàn không có nhiều thời gian như vậy.

Nghe được Tô Dung thở dài, Tiền Đóa Đóa lập tức quay đầu lại, căng thẳng hỏi: "Sao vậy? Là phát hiện ra cái gì sao?"

"Không có chuyện gì lớn cả." Tô Dung lắc đầu, lại nhìn thời gian trên điện thoại: "Đến giờ ăn trưa rồi, đi đến cửa phòng y tế nhìn thử xem, nhìn xong chúng ta đi về."

Hai người cùng nhau đi đến cuối hành lang của lầu 1, cửa của phòng y tế ở chỗ đó. Đó là một cánh cửa màu đỏ sậm, đóng chặt, cũng không có cửa sổ, không nhìn ra được bên trong có bộ dạng gì.

Tiền Đóa Đóa run rẩy nói: "Nhìn vào đã cảm thấy có vấn đề, tôi đoán coi như tôi có đến chỗ này cũng sẽ không dám đi vào."

Những lời này đột nhiên mang đến cho Tô Dung một linh cảm. Đúng vậy, cái phòng y tế này nhìn thế nào cũng cảm thấy có vấn đề, nếu như muốn lừa gạt người ta đi vào, cần gì phải trang trí thành bộ dạng đáng sợ này?

Trong quy tắc cũng chỉ nói có vấn đề tìm bác sĩ trường học, nó biến thành màu đỏ chỉ có thể nói rõ bác sĩ có vấn đề, nhưng cũng không chứng minh phòng y tế có vấn đề.

Chẳng qua giống như phòng của quản lý ký túc xá, muốn đi vào phòng y tế khẳng định phải chờ bác sĩ trường học đi mới được. Dù gì mặt ngoài bọn họ đã nhìn thấy quản lý ký túc xá, nhưng bác sĩ trường học này thì lại không giống, vô cùng thần bí, ít nhất cũng phải quan sát một đoạn thời gian, hôm nay sợ là không thấy được gì.

Mặc kệ nói như thế nào, cả buổi sáng này cũng coi như có chút thu hoạch. Lúc này tâm trạng của Tô Dung không tệ: "Đi thôi, trở về phòng ngủ. Chọn người nhận cơm cho chúng ta."

Lúc trở về phòng ký túc xá, trong phòng chỉ có một mình Vương Mạn, không biết Tiếu Khả Ái đã đi đâu. Thấy hai người Tô Dung đi vào, Vương Mạn chủ động giải thích: "Tiếu Khả Ái đi nhà vệ sinh, bởi vì trong phòng không thể không có người trông coi, cũng chỉ có thể để cô ấy đi một mình thôi."
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 209: Chương 209



Đúng vậy, loại chuyện này thuộc về bất đắc dĩ, chỉ có thể chia nhau ra hành động, dù sao đúng là không thể đi hết không ai trông coi phòng ký túc xá. Phải biết, phòng ký túc xá không có chìa khóa, lỡ như lúc bọn họ rời đi hết có người đi vào thì làm thế nào?

Nhắc đến chuyện này, cũng là một thiết lập vô cùng nguy hiểm, nếu phòng ký túc xá không có chìa khóa, vậy chẳng phải người ngoài có thể tùy ý ra vào sao?

Tô Dung chuẩn bị buổi chiều hỏi thử quản lý ký túc xá có thể lấy được một bộ khóa hay không.

Sở dĩ không muốn buổi sáng hỏi, vẫn là buổi sáng không quá chắc chắn lập trường của quản lý ký túc xá. Nhưng sau khi trải qua lần nói chuyện với những bạn học lầu một, Tô Dung cũng đã gần biết được, quản lý ký túc xá đứng về phía học sinh bình thường, những học sinh vẫn chưa biến dị hoàn toàn như các cô, chắc miễn cưỡng có thể được tính là học sinh bình thường, nhưng không thể hoàn toàn trông cậy vào sự giúp đỡ của đối phương.

Mắt thấy Tiếu Khả Ái vẫn chưa về, trong lòng Vương Mạn có chút luống cuống: "Vừa vặn hai người đã về, nếu không chúng ta phân ra hai người đi nhà vệ sinh tìm cậu ấy đi?"

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, cô ấy còn chưa nói hết, Tiết Tích và Tân Lê Mỹ đẩy cửa đi vào, sau lưng là Tiếu Khả Ái mà các cô mới vừa còn đang lo lắng.

"Chúng tôi từ bên ngoài đi vào, vừa khéo gặp Tiếu Khả Ái đi vệ sinh xong." Tiết Tích giải thích, lại đề nghị: "Chúng ta vẫn là để ba người lại trong phòng ngủ đi, tránh xuất hiện loại trường hợp này. Hiệu suất thăm dò sẽ chậm một chút cũng không sao, dù sao ngày mai cũng còn một ngày nữa."

Hiển nhiên cô ấy cũng rõ ràng ngày thứ ba sẽ không dùng để thăm dò.

Tiếu Khả Ái nhanh chóng đi về phía Vương Mạn, nhỏ giọng oán hận: "Nhà vệ sinh chỗ này nhìn vào rất âm u, tôi còn nghi ngờ bên trong có phải có quỷ quái hay không. Chẳng qua cũng may bên trong không có mùi gì lạ cả, mà là một mùi thơm thoang thoảng."

Trong quy tắc đặc biệt nhắc nhở, nếu trong nhà vệ sinh có mùi hương khác lạ, cần phải đi tìm quản lý ký túc xá giúp đỡ. Người hơi có chút kinh nghiệm đều biết, đó chính là bên trong xuất hiện quỷ quái.

Không chú ý đến Tiếu Khả Ái nữa, Tô Dung nhìn về phía mặt của Tiết Tích và Tân Lê Mỹ, hơi nhíu mày: "Hai người ở lầu 3 phát hiện gì không?"

Trước đó lúc hai người Vương Mạn đi lên lầu 3, không phải nói lầu 3 không có người sao?

Tiết Tích chủ động trả lời: "Lúc chúng tôi đi, chắc là bởi vì buổi trưa nhận cơm, trong hành lang có mấy người. Tôi cảm thấy lúc trước chúng tôi suy đoán sai rồi, nhìn qua những người đó rất thân thiện. ’

Cô ấy vừa nói, trên mặt lộ ra sự vui sướng, thật giống như thu hoạch được một manh mối lớn.

"Cậu cũng nghĩ như vậy sao?" Tô Dung nhìn về phía Tân Lê Mỹ.

Tân Lê Mỹ gật đầu, trên mặt cũng là nụ cười giống với Tiết Tích: "Đúng vậy, các cô ấy rất tốt."

Những người khác trố mắt nhìn nhau, bọn họ không phải là người ngu, sao có thể không nhìn ra được trạng thái lúc này của hai người này không đúng chứ?

Như vậy rõ ràng là bị ô nhiễm!

"Hai người bị ô nhiễm rồi." Vương Mạn dứt khoát trả lời: "Dù cho thái độ của người lầu 3 thân thiện đi nữa, hai người cũng không có khả năng ngay cả một chút cảnh giác cũng không có đi?"

Nghe vậy, hình như Tiết Tích và Tân Lê Mỹ giống như tìm lại được một chút chỉ số thông minh, Tân Lê Mỹ lẩm bẩm nói: "Tôi... Bị ô nhiễm rồi sao?"

Mọi người cùng nhau gật đầu: "Hai người tuyệt đối bị ô nhiễm rồi."

Tô Dung không lên tiếng, cô vẫn đang nhíu mày nhìn khuôn mặt của hai người bọn họ. Nhìn thì hai khuôn mặt này không có vấn đề gì, nhưng cô luôn cảm thấy có một loại cảm giác không đúng. Đây cũng là nguyên nhân mới vừa rồi cô chủ động hỏi đối phương, hy vọng có thể phát hiện gì đó từ lời của các cô.

Không nghĩ đến kết quả cuối cùng là hai người này đã bị ô nhiễm!

Kết hợp với nội dung quy tắc, Tô Dung bừng tĩnh hiểu ra: "Thẻ học sinh của hai cậu vẫn còn đúng không?

Hai người gật đầu một cái, các cô không thể nào ném thẻ học sinh được, đó cũng chính là tự tìm đường chết.

"Đưa thẻ học sinh của hai cậu cho tôi." Tô Dung nói, cô có một ít chuyện cần kiểm tra.

Nhưng hai người này không hẹn mà cùng nhau cảnh giác, Tân Lê Mỹ mạnh mẽ từ chối: "Cậu muốn thẻ học sinh của chúng tôi làm gì? Đồ quan trọng như vậy, chúng tôi đều không yên tâm giao cho cậu."

Hiển nhiên chuyện này có vấn đề, lúc đi nhận đồ ăn sáng, mọi người cũng không lo lắng giao thẻ học sinh cho một người, sao bây giờ lại bắt đầu lo lắng?

Chỉ có thể nói ô nhiễm mê hoặc tâm trí của các cô.

Tô Dung không thể làm khác hơn là thành khẩn nói: "Các cậu có phát hiện trên mặt của các cậu có thêm một cái gì đó không?"

Làn này không chỉ bọn họ, mấy người khác cũng có chút nghi ngờ: "Trên mặt của hai người họ có cái gì sao?"

Bởi vì lúc nãy cô cũng nghi ngờ như thế, cho nên bây giờ Tô Dung biết được suy nghĩ của bọn họ: "Mặt Tân Lê Mỹ nhiều thêm một cái lỗ mũi, Tiết Tích thì nhiều thêm một cái miệng."

"Làm sao có thể?!" Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhau kinh hô ra tiếng.

Chỉ là nguyên nhân các cô kinh ngạc kêu lên cũng khác nhau.

Tiền Đóa Đóa: "Tôi không nhìn ra khuôn mặt của hai cậu ấy có gì khá lạ."

Tiết Tích: "Không phải người sẽ có hai ba cái miệng sao?"

Lúc cô ấy nói chuyện, mọi người có thể nghe được trọng âm mơ hồ, bởi vì hai cái cái miệng nói chuyện cùng lúc.

"Cho nên nha!" Tô Dung nhún vai, bày ra bộ dạng bất đắc dĩ: "Cho nên tôi mới để cho hai cậu lấy thẻ học sinh ra so sánh một chút, còn nhớ trên quy tắc nói không? Lúc nào cũng phải chú ý thẻ học sinh của bạn. Tôi nghĩ hình trên thẻ học sinh chính là chứng minh tốt nhất cho chuyện này."
 
Back
Top Bottom