Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPmTtJ4K7KR7pd8zOcqST59QhwKmr14LxGSWXY89DRouIZ5YL_gwIg6unYXNBqsa6t8LuMLk1nWrmSU1f1ln9SV7_PaLhxgcjLcVsD-4_YoTbXuEcvZOdZwMUy8QJQbZ-XbAHOyp12k5PQ4192HKFh3=w215-h322-s-no-gm

Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Tác giả: Xuân Đao Hàn
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Linh Dị, Nữ Cường, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sau giờ ngọ định mệnh, thế giới thức tỉnh một tồn tại khủng bố——【 Quỷ Quái Hệ Thống 】xâm nhập vào xã hội loài người.
Từ hôm đó trở đi, sự kiện quỷ dị liên tiếp bùng phát. Tỷ lệ t·ử v·ong tăng vọt, nhân gian rơi vào hỗn loạn.
Ngay tại khoảnh khắc nhân loại tuyệt vọng nhất, một tiếng chuông điện tử vang vọng khắp toàn cầu:
「Đinh —— Chúc mừng, ngươi đã bị chọn tham gia 《Show Tạp Kỹ Khủng Bố》~」
「Bởi vì ngươi sở hữu độ nổi tiếng vừa đủ cao, cho nên —— ngươi được ban cho cơ hội sống sót trong phó bản địa ngục này! Hãy lợi dụng nhân khí để sống tiếp đi, nếu không...」
「Thông quan thất bại, nhân khí cạn kiệt —— xin hãy biến thành bữa tối của quỷ quái nhé ~」
「—— Hoặc là nổi tiếng, hoặc là ch·ết. Hi~」​
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 1: Sơn Thôn Táng Thi



Vào một buổi chiều yên ả, khi hệ thống "Quỷ Quái" âm thầm xâm chiếm xã hội loài người, tất cả mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như chẳng có gì xảy ra.

Lê Tri đang quay phim tại một phim trường nhỏ. Bộ phim này thuộc thể loại dân quốc, cô thủ vai dì Cửu – vợ lẽ thứ chín của nam phụ, một nhân vật chẳng mấy ai để tâm, thậm chí thời lượng lên hình cũng ít đến đáng thương.

Ở thời buổi bây giờ, một diễn viên vô danh như cô có thể nhận được vai diễn đã là may mắn lắm rồi. Dù mười năm qua, Lê Tri vẫn chỉ quanh quẩn bên lề giới giải trí, nhưng cô chưa từng oán trách. Sự dễ hài lòng ấy đã chống đỡ niềm đam mê diễn xuất của cô, cho đến tận bây giờ.

Để tái hiện trọn vẹn không khí thời dân quốc, đạo diễn cố tình thuê một căn nhà cổ hơn trăm năm tuổi để làm bối cảnh. Cảnh quay hôm nay là cảnh dì Cửu ngồi khóc một mình bên giếng, trong ngày nam phụ cưới vợ bé mới.

Mọi thứ đã sẵn sàng, tiếng hô "Action!" vang lên, Lê Tri lập tức nhập vai.

Cô ngồi nghiêng bên miệng giếng, vân vê khăn tay, đôi mắt ngấn nước. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, khóe mắt cô chợt liếc thấy một thứ kỳ lạ——

Một đôi chân đeo giày thêu hoa, lặng lẽ đứng ngay bên cạnh.

Đó là một đôi chân của phụ nữ. Màu da xanh trắng như xác chết, mạch m.á.u xanh nhạt nổi gồ lên bề mặt da. Đôi giày đỏ thẫm, thêu hoa tinh xảo, nhưng nơi bàn chân ấy dẫm lên mặt đất lại đọng thành một vũng nước lạnh lẽo.

Một cơn ớn lạnh bỗng quét qua sống lưng Lê Tri. Cô quay phắt đầu lại —— bên cạnh cô trống không, chẳng có ai cả.

“Cô làm gì thế?!” Đạo diễn giận dữ quát lên. "Đang quay thì tự nhiên động đậy lung tung!"

Lê Tri sững người, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi đạo diễn, tôi chưa tìm đúng góc diễn."

Đạo diễn sa sầm mặt: "Quay lại! Chuẩn bị!"

Lê Tri hít sâu một hơi, một lần nữa ngồi xuống vị trí cũ. Vừa nghiêng người, khóe mắt cô lại bắt gặp đôi giày thêu hoa ấy —— vẫn là nó, lần này còn tiến lại gần hơn, mũi giày gần như dán vào gót chân cô.

Bàn tay lạnh toát nhỏ tong tong nước bắt đầu bò lên vai cô.

Không kịp nghĩ nhiều, Lê Tri lập tức vung tay nắm lấy —— nhưng... cô chỉ chộp vào khoảng không lạnh lẽo.

Ngay sau đó, một lực mạnh mẽ vô hình đẩy mạnh cô —— thẳng xuống lòng giếng sâu thăm thẳm!

Tiếng hét chói tai xé rách bầu không khí. Trường quay rối loạn. Có người lao đến bên giếng, có người hét ầm lên tìm dây thừng. May mắn thay, Lê Tri biết bơi, cô kịp thời bám được vào dây múc nước, rồi được mọi người vội vàng kéo lên.

Cả người ướt sũng, run rẩy trong tiết trời tháng Chạp lạnh buốt, sắc mặt Lê Tri trắng bệch như tờ giấy.

Quản lý sân khấu hốt hoảng hỏi: "Có phải cô chưa ăn sáng nên tụt huyết áp không? Đang ngồi bình thường, sao tự dưng lại ngã xuống giếng?"

Lê Tri lắc đầu, giọng khàn khàn vì lạnh: "Không... tôi nhìn thấy một đôi giày thêu hoa. Có người đẩy tôi."

Câu nói vừa dứt, toàn bộ phim trường chìm vào im lặng c.h.ế.t chóc.

Mộng Vân Thường

Quản lý sân khấu nuốt nước bọt, lắp bắp: "Nhưng... nhưng bên cạnh cô đâu có ai đâu! Không ai cả!"

Mấy chục con người đều nhìn thấy rõ ràng qua màn hình giám sát —— Lê Tri ngồi im một chỗ, rồi đột nhiên tự ngã xuống giếng, hoàn toàn không hề có bất kỳ ai bên cạnh.

Lê Tri cắn chặt răng. Cô biết mình không hoa mắt. Cảm giác lạnh lẽo khi đôi tay kia bò lên vai, lực đạo đẩy mạnh cô xuống giếng, tất cả đều chân thật đến mức rợn người.

Niềm tin duy vật cô luôn kiên định suốt hơn hai mươi năm qua, tại giây phút này, bắt đầu lung lay dữ dội.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 2: Chương 2



Vì sự cố bất ngờ, đoàn làm phim quyết định cho mọi người nghỉ nửa ngày để trấn an tâm lý. Ai nấy đều sợ hãi, không khí ngột ngạt bao trùm lên cả phim trường.

Chưa đầy vài tiếng sau, tin tức từ đoàn phim bên cạnh truyền tới —— một diễn viên quần chúng khi đang treo dây luyện tập đã rơi xuống, tử vong ngay tại chỗ.

Đám diễn viên quần chúng vừa nghe tin đã tái mét mặt, rối rít kéo nhau trở lại phim trường. Một cô gái run rẩy kéo tay Lê Tri, thì thào trong sợ hãi:

"Lê Tri... vừa nãy tôi nghe người ta nói... căn nhà chúng ta quay phim hôm nay có ma thật đó!"

Cô ta liếc nhìn cái giếng, rồi hạ thấp giọng: "Thời dân quốc, nơi này từng có vài bà vợ lẽ treo cổ tự tử. Còn có người nhảy giếng... Chính là cái giếng hôm nay cô ngồi đó!"

Nếu là trước đây, khi nghe những lời như vậy, có lẽ Lê Tri chỉ cười khẩy cho qua, cho rằng đó chẳng qua là những lời đồn nhảm nhí không đáng tin.

Nhưng... đôi giày thêu hoa màu đỏ và làn váy đỏ cũ kỹ mà cô tận mắt thấy bên giếng hôm nay, bàn tay lạnh ngắt đẩy cô xuống nước... Tất cả những thứ đó, tuyệt đối không phải là sản phẩm của trí tưởng tượng.

Lê Tri siết chặt góc áo, trong lòng bỗng dâng lên một suy nghĩ cực kỳ nghiêm túc: có lẽ cô nên đi vào miếu thắp hương cầu an, thậm chí... nên xem xét thay đổi cả tín ngưỡng mình luôn tin tưởng bấy lâu nay.

Và rồi, từ buổi chiều hôm đó, thế giới lặng lẽ thay đổi.

Mới đầu chỉ có vài người lẻ tẻ đăng bài trên mạng, nói rằng mình nhìn thấy người thân đã mất từ lâu. Nhưng rồi, hàng loạt các vụ tử vong bất thường bắt đầu xuất hiện —— nhảy lầu, nhảy sông, tai nạn giao thông, tự sát... Tần suất xảy ra dày đặc đến mức toàn bộ Trái Đất dần dần bị bao trùm trong một màn sương c.h.ế.t chóc.

Những câu chuyện ma quỷ được bàn tán khắp nơi, số lượng người khẳng định bản thân tận mắt chứng kiến "thứ gì đó" không ngừng tăng lên từng ngày. Nhưng vẫn có nhiều người bán tín bán nghi, cho rằng đây chỉ là hiệu ứng tâm lý tập thể.

Cho đến khi một thông báo chính thức từ chính phủ được phát đi:

Mộng Vân Thường

"[Thông báo đến toàn thể nhân loại: Trái đất đã bị một nền văn minh cao cấp hơn xâm chiếm. Hình thức xâm lược biểu hiện thông qua các hiện tượng ma quái siêu nhiên. Hiện tại, các tổ chức chức năng đã thành lập bộ phận đặc biệt để ứng phó nhưng vẫn chưa tìm ra phương pháp tiêu diệt tận gốc. Để đảm bảo an toàn, mọi người nên hạn chế ra ngoài, tránh tiếp xúc với vật dụng nguy hiểm. Nếu cần hỗ trợ, xin liên hệ với Hiệp hội Phật giáo địa phương để được trợ giúp.]"

Tin tức này vừa phát đi, toàn bộ thế giới như rơi vào đại loạn.

Trong căn nhà nhỏ nơi Lê Tri đang trú ngụ, cô nghe rõ tiếng la hét hỗn loạn vang vọng khắp các con phố ngoài cửa sổ.

Chưa kịp phản ứng, bà Thượng Cẩm Như, mẹ của cô, đã hớt hải xông vào phòng, tay còn cầm theo cái nồi lớn như vũ khí phòng thân, vừa chạy vừa gào:

"Tri Tri! Người đẩy con xuống giếng hôm đó thật sự là ma nữ đó! Nhà nước còn ra thông báo rồi! Không thể chần chừ nữa! Chúng ta chia nhau hành động đi!"

Bà Thượng gào đến khản giọng, vẻ mặt hoảng loạn cực độ, hoàn toàn không còn bộ dạng bình tĩnh ngày thường.

"Mẹ sẽ đi đền chùa mua bùa trừ tà!" Bà kéo tay con gái vừa chạy vừa dặn dò. "Con thì đi miếu đạo, mua được thứ gì đuổi ma thì cứ vơ hết về đây!"

Bà Thượng xuất thân từ thời kỳ đói kém, từ nhỏ đã lăn lộn giành giật từng mẩu thức ăn, nên lúc gặp biến cũng có kinh nghiệm ứng phó hơn người.

Lê Tri lật đật mặc áo khoác, vừa cài khuy vừa lo lắng nói: "Mẹ ơi, còn Sương Sương thì sao? Em ấy còn đang ở trường học!"

"Yên tâm!" Bà Thượng kéo tay cô lao ra cửa. "Anh con đi đón nó rồi! Đón xong, hai đứa sẽ ghé siêu thị mua lương thực dự trữ luôn. Mẹ đã phân công đâu ra đấy cả rồi!"

Bà vừa dứt lời, tay bỗng trống không.

Bà quay phắt lại —— bóng dáng của Lê Tri đã biến mất!

"Bùm" một tiếng, như thể có ai vừa hút cô vào trong hư không.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 3: Chương 3



Còn chưa kịp thét lên, toàn bộ TV, điện thoại, máy tính trong nhà đồng loạt bật sáng —— dù chúng đều đã được tắt nguồn.

Từng luồng nhiễu sóng hỗn loạn nháy lên chớp nhoáng, sau đó màn hình ổn định, hiện lên một khung hình mờ tối.

Một giọng nói máy móc không mang chút cảm xúc vang vọng khắp căn nhà:

"[Chào mừng quý khán giả đến với chương trình sinh tồn dành cho người nổi tiếng quy mô lớn —— 'Chương trình Tạp Kỹ Kinh Dị'. Xin hãy sử dụng phiếu bầu quý giá của mình một cách cẩn trọng, vì nó ảnh hưởng trực tiếp đến sự sống còn của người chơi. Quý vị có thể truy cập trang chủ để lựa chọn phòng livestream yêu thích, tìm hiểu thể lệ trò chơi và bảng xếp hạng độ nổi tiếng. Chúc quý vị có những phút giây giải trí tuyệt vời.]"

Mộng Vân Thường

Thượng Cẩm Như như bị rút sạch máu, cả người đông cứng.

Bà lê từng bước nặng nề tới trước TV —— và nhìn thấy trên màn hình là một đám nam nữ với gương mặt hoảng hốt đang đứng chen chúc giữa màn sương mù.

Ngay giữa nhóm người ấy, bà nhìn thấy con gái mình —— Lê Tri.

...

Về phần Lê Tri, cô chỉ cảm thấy mình như bị hút vào một chiếc ống tối đen vô tận, giơ tay ra cũng không nhìn thấy ngón tay của chính mình.

Cô không biết đã trôi nổi bao lâu trong khoảng không lạnh ngắt đó. Cho đến khi trước mắt bừng lên chút ánh sáng nhợt nhạt, cô mới phát hiện —— mình đang đứng trên một cây cầu đá cũ kỹ.

Cây cầu bắc ngang qua một khe núi sâu hun hút, sương mù trắng đục từ vực sâu không ngừng bốc lên, bao trùm mọi tầm nhìn.

Cây cầu mang phong cách cổ xưa, với những sợi dây thừng đã mục nát treo lủng lẳng hai bên. Bầu trời xám xịt nặng trĩu đè sát xuống đỉnh đầu, khiến Lê Tri có cảm giác như chính mình đang bị trời đất nuốt chửng.

Phía trước, toàn bộ mặt cầu bị sương mù dày đặc che phủ, hoàn toàn không nhìn thấy được bên kia là gì.

Gió lạnh thổi tới, lùa vào váy áo ướt sũng của cô, mang theo mùi tanh nồng nhàn nhạt —— giống như mùi máu.

Ánh mắt Lê Tri dần dần trầm xuống.

Nơi này hoang vu đến đáng sợ, hoàn toàn không có dấu hiệu của sự sống.

Hai bên đường, những cây cổ thụ cao vút trơ trọi như những bộ xương khô bị nguyền rủa. Cành cây cháy xám, khô gãy, vươn những nhánh nhỏ gầy guộc lên trời như móng vuốt của những con quỷ đói đang giãy giụa trong màn sương mù dày đặc.

Ngoài nguyên nhân siêu nhiên, Lê Tri thật sự không thể nghĩ ra được bất kỳ lý do hợp lý nào khác để giải thích cho việc bản thân bị dịch chuyển tức thời đến chốn quỷ quái này. May mà cô không phải người duy nhất ở đây.

Khi ánh mắt dần thích ứng với sương mù, cô mới nhìn rõ những người đang đứng bên cạnh mình —— và Lê Tri không khỏi sững sờ.

Cô lăn lộn trong giới giải trí đã sáu, bảy năm, số phim từng tham gia không ít hơn tám mươi, nhưng đây là lần đầu tiên cô được "chung sân khấu" với nhiều ngôi sao đình đám như vậy.

Nhìn kỹ mà xem!

Đó là Liên Thanh Lâm, thần tượng đỉnh lưu ra mắt từ nhóm nhạc nam nổi tiếng. Bên cạnh là Trì Y, người được mệnh danh là "tình đầu quốc dân", và không thể không nhắc tới Chúc Chi Bạch, ảnh đế trẻ tuổi nhất từng đạt giải thưởng lớn.

Ba người này chính là đỉnh cao lưu lượng, người người ngưỡng mộ.

Ngoài ra, còn có ba nhân vật khác —— một MC nổi tiếng với miệng lưỡi sắc bén, một ngôi sao truyền hình quen mặt trong các show tạp kỹ, và một diễn viên talkshow hài hước, tiếng tăm lấn át cả Lê Tri đến mười con phố.

Cộng lại, tất cả là tám người.

Trong số họ, chỉ có một người đàn ông mà Lê Tri không nhận ra —— anh ta có vẻ ngoài trầm ổn khác hẳn đám người đang run rẩy còn lại.

Những ngôi sao từng chói lóa dưới ánh đèn sân khấu giờ đây, tất cả đều mang vẻ mặt tái nhợt, hoảng loạn. Bị kéo đến nơi quỷ quái này ngay sau khi đọc xong thông cáo c.h.ế.t chóc kia, không ai còn tâm trạng khoe khoang danh tiếng hay giữ hình tượng trước ống kính nữa.

Không ai dám lên tiếng, không khí đặc quánh lại như thể chỉ cần một hơi thở mạnh cũng có thể dẫn đến thảm họa.

Ánh mắt Lê Tri đảo qua từng người một vòng rồi dừng lại ở người đàn ông lạ mặt kia. Trong khi tất cả đều run sợ, chỉ có anh ta vẫn ung dung đứng đó, thậm chí còn có vẻ thích thú như đang xem một màn diễn trò thú vị.

Bản năng mách bảo Lê Tri rằng người này... tuyệt đối không đơn giản.

Không ai chịu mở miệng, vậy thì cô mở.

Lê Tri hít sâu một hơi, tiến lên trước nửa bước, cất giọng bình tĩnh hỏi:

"Chào anh, anh có biết rốt cuộc đây là chuyện gì không?"
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 4: Chương 4



Giọng nói cô vang lên, phá vỡ sự im lặng ngột ngạt quanh đây.

Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn cô, rồi lại nhìn sang người đàn ông kia, như thể cũng đang chờ đợi một câu trả lời.

Người đàn ông hơi nhếch môi cười nhạt, ánh mắt lướt qua Lê Tri như đang thưởng thức một món đồ chơi thú vị.

Anh ta trả lời:

"Rất nhanh thôi, các người sẽ biết."

Mộng Vân Thường

Nhanh thật.

Chỉ trong vài giây sau, một âm thanh kỳ quái vang lên giữa không trung —— âm thanh lạnh lẽo như phát ra từ một chiếc máy phát thanh hỏng:

"[Ting! Chúc mừng bạn đã được lựa chọn tham gia 'Chương trình Tạp Kỹ Kinh Dị'.]"

"[Vì bạn là những ngôi sao được yêu thích, có độ chú ý cao, nên đã được hệ thống chọn lựa đặc biệt. Xin hãy tận dụng độ nổi tiếng của mình để sinh tồn trong các phó bản. Bạn chính là ngôi sao sáng nhất, cũng có thể trở thành món ăn ngon nhất!]"

"[Sau mỗi lần vượt phó bản, ngôi sao có điểm nổi tiếng thấp nhất sẽ bị đào thải —— trở thành bữa tối của ma quỷ. Hãy cố gắng lên nhé!]"

"[Hoặc là nổi tiếng, hoặc là… say bye... Ha ha ha...]"

Tiếng cười lạnh lùng, méo mó vang vọng khắp không gian, như có một cặp mắt vô hình đang dõi theo bọn họ từ trong màn sương mù.

"Á a a a!"

Người đầu tiên gào khóc thất thanh chính là Trì Y.

Cô ta vẫn mặc bộ váy dạ hội lộng lẫy, chân đi giày cao gót, gương mặt được trang điểm kỹ càng —— lạc lõng, trơ trọi giữa vùng đất chết.

Trì Y vừa gào vừa chạy tới chạy lui như con ruồi mất đầu, nước mắt nước mũi tèm lem:

"Đây chắc chắn là trò đùa của ekip chương trình nào đó! Tôi không tham gia đâu! Tôi muốn về nhà! Ai đó cứu tôi với!"

Nhưng đáp lại cô ta chỉ có tiếng gió lạnh rít lên trong sương mù, như tiếng than khóc của những oan hồn.

Cảnh tượng đó như đập tan tâm lý chống đỡ cuối cùng của những nghệ sĩ khác. Không ai giữ nổi bình tĩnh nữa, từng người một òa khóc nức nở, tiếng gào thét vang vọng khắp khe núi.

Chỉ có duy nhất hai người vẫn đứng im.

Người đàn ông lạ và... Lê Tri.

Anh ta nghiêng đầu, có chút bất ngờ nhìn cô, khóe miệng cong lên lười biếng:

"Xem ra cô rất đặc biệt đấy. Không sợ sao?"

Lê Tri liếc nhìn chiếc áo ngủ mỏng manh cùng đôi dép lê trên chân mình —— hình tượng thảm hại tới mức chính cô cũng thấy buồn cười.

Cô lạnh nhạt đáp:

"Tôi cũng muốn khóc lắm, nhưng khóc xấu quá, bị livestream lên chắc tôi không còn mặt mũi nào về lại giới giải trí."

Nói rồi cô ngẩng đầu hỏi ngược lại:

"Chương trình này... được livestream sao?"

Người đàn ông kia nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt bình thản như đang nói về chuyện ăn sáng:

"Đúng vậy, mọi hành động bên trong phó bản của các người sẽ được đồng bộ, phát trực tiếp đến khán giả."

Tiếng khóc nức nở quanh đó hơi ngừng lại.

Mọi người dường như cùng lúc nhớ tới những lời thông báo vừa rồi —— độ nổi tiếng thấp nhất sẽ bị đào thải và trở thành bữa tối của ma quỷ.

Độ nổi tiếng...

Đây chính là thứ quyết định sự sống còn của bọn họ.

Là nghệ sĩ, không ai không hiểu rõ. Mỗi người ở đây đều từng tham gia show thực tế, tham gia gameshow, có người còn nhờ vào show tạp kỹ để hút fan, leo lên hàng ngũ lưu lượng. Mà trong giới giải trí hiện nay, điều quan trọng nhất là gì? Chính là thiết lập nhân vật.

Biểu hiện của họ lúc nãy... có làm sụt giảm độ nổi tiếng không?

Nhưng mà hiện giờ, chương trình thực tế đều nhấn mạnh yếu tố chân thực, dù họ có sợ đến mức khóc lóc, cũng chỉ chứng minh bản thân không giả tạo, khán giả chắc sẽ không chán ghét đâu nhỉ?

Mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau, ánh mắt d.a.o động, nhưng tiếng khóc thì dần dần lặng xuống.

Lê Tri nhìn người đàn ông kia, giọng điềm tĩnh hỏi tiếp:

"Chúng ta cần làm gì để rời khỏi nơi này an toàn?"

Người đàn ông thản nhiên trả lời:

"Hoàn thành nhiệm vụ, vượt qua phó bản, thì sẽ có cơ hội rời đi. Nhưng phải cẩn thận... Trong phó bản, ma quỷ hoành hành, nguy hiểm rình rập ở khắp mọi nơi, một chút sơ sẩy cũng có thể mất mạng."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 5: Chương 5



Ánh mắt hắn đảo qua đám người đứng co ro kia, lộ ra một tia khinh thường, giọng điệu bề trên rõ mồn một:

"Nhưng các người cũng đừng quá lo lắng. Tôi sẽ dẫn dắt các người qua cửa."

Cách nói chuyện không che giấu vẻ kiêu ngạo, cộng thêm sự điềm nhiên trước hoàn cảnh quỷ dị này, vô hình trung tạo cho những nghệ sĩ đang hoảng loạn một loại cảm giác yên tâm. Không ít người vô thức dịch người lại gần hắn, như thể hắn là cây cột trụ duy nhất giữa cơn bão điên cuồng.

Chỉ có Lê Tri vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hắn, hỏi:

"Anh là ai? Hình như đây không phải lần đầu tiên anh vào phó bản này?"

Câu hỏi của cô như đ.â.m thủng bức màn giả dối.

Liên Thanh Lâm, thần tượng đình đám nhất hiện nay, cũng lên tiếng:

"Đúng đó. Anh nói nhiều như vậy, rốt cuộc anh là ai?"

Trước khi bị kéo vào đây, cậu ta còn đang trong phòng tập gym, chỉ mặc mỗi chiếc áo ba lỗ màu đen, để lộ cánh tay rắn chắc và cơ bụng rõ ràng. Ở ngoài, cậu ta chính là "hoóc-môn nam tính thanh xuân biết đi", bao nhiêu fan nữ si mê. Nhưng tiếc thay, ở đây chẳng ai có tâm trạng mà thưởng thức dáng vẻ đẹp trai của cậu ta nữa.

Người đàn ông kia bật cười, chậm rãi đáp:

"Tôi tên là Hứa Thuật, người phụ trách tiếp đón và hướng dẫn cho các tay mơ như các người. Đây không phải lần đầu tôi vào phó bản, bởi vì... ở thế giới của tôi, 'Chương trình tạp kỹ kinh dị' đã phát sóng suốt mười năm rồi."

Lời này vừa thốt ra, cả đám người lập tức nổ tung.

Một nghệ sĩ nữ giọng run run hỏi:

"Thế giới của anh? Ý anh là... anh không đến từ thế giới của chúng tôi?"

Hứa Thuật nhún vai, bộ dạng chẳng mấy để tâm:

"Đúng thế. Thế giới đa chiều, không gian song song, nghe nói chưa? Công nghệ khoa học kỹ thuật của thế giới các người chắc không lạc hậu đến mức ngay cả mấy lý thuyết cơ bản này cũng chưa được xác nhận đâu nhỉ?"

Liên Thanh Lâm bĩu môi, hiển nhiên không phục:

"Anh nói chuyện cho tử tế vào, đừng có lên mặt dạy đời."

Hứa Thuật liếc mắt nhìn cậu ta, nụ cười trên môi như chẳng hề đặt người khác vào mắt:

"Được thôi. Nghe cho rõ đây: Các người không phải thế giới đầu tiên bị hệ thống [Quỷ Quái] xâm lấn, và chắc chắn cũng không phải thế giới cuối cùng. Khi thế giới mới lần đầu livestream, hệ thống sẽ cử một người từng sống sót từ thế giới khác tới làm hướng dẫn viên, coi như là một chút phúc lợi nhỏ cho đám gà mờ các người."

Hắn nhấn mạnh chữ "gà mờ", thái độ cực kỳ khinh miệt.

"Vậy còn câu hỏi gì nữa không?"

Giữa không khí ngột ngạt, Lê Tri lạnh lùng giơ tay, mặt không đổi sắc:

"Tôi có ba câu hỏi."

Hứa Thuật quay đầu, nhướn mày như có hứng thú:

"Ồ, mời."

Lê Tri thẳng thắn hỏi:

"Thứ nhất, số điểm nổi tiếng được tính thế nào?

Thứ hai, khán giả chỉ tính ở thế giới của chúng tôi thôi à? Hay ở thế giới của anh cũng có thể xem được chương trình?

Thứ ba, cuối cùng có bao nhiêu người có thể sống sót sau khi qua phó bản?"

Ba câu hỏi, câu nào cũng đánh thẳng vào cốt lõi.

Sự tỉnh táo và nhạy bén của Lê Tri khiến Hứa Thuật không khỏi liếc cô thêm mấy lần, ánh mắt như đang đánh giá một con mồi hiếm có giữa đám cừu non.

Phó bản đầu tiên luôn là bài thi tàn khốc nhất đối với lính mới. Những kẻ từ thế giới hiện tại, chưa từng nếm trải sự tuyệt vọng thật sự, không có chút tài liệu tham khảo, không biết chút gì về quy tắc trò chơi —— trong cơn mù mịt ấy, chỉ một cú trượt chân cũng có thể rơi thẳng xuống địa ngục.

Năm đó, lần đầu tiên Hứa Thuật bước chân vào phó bản, "Chương trình tạp kỹ kinh dị" ở thế giới của hắn đã phát sóng được hai năm.

Dù đã từng xem livestream trọn một năm trời, cũng đã cố gắng chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng khi thực sự bị kéo vào phó bản, hắn vẫn sợ hãi đến mức đầu óc trống rỗng, phản ứng theo bản năng chứ không còn khả năng suy nghĩ logic.

So với mình khi ấy, người mới trước mắt này... quá đặc biệt.

Mộng Vân Thường

Có thể giữ vững lý trí giữa hoàn cảnh tuyệt vọng thế này —— đó là điều mà tất cả các thế giới đều thừa nhận: trong phó bản, cảm xúc ổn định là thứ quý giá nhất và cũng là thứ khó có được nhất.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 6: Chương 6



Những người như vậy, không nhiều.

Nhưng cuối cùng, họ đều trở thành siêu sao đứng trên đỉnh cao trong thế giới của mình, được vô số người tung hô, nhận lấy vinh quang và quyền lợi không tưởng.

Khán giả yêu thích những kẻ như vậy.

Nếu hắn có thể tương tác nhiều hơn với cô gái này, điểm nổi tiếng thu được ở thế giới này chắc chắn sẽ cao vượt trội, mang về cũng sẽ kiếm được một khoản kếch xù.

Nghĩ vậy, Hứa Thuật lần đầu tiên thu lại vẻ mặt kiêu ngạo từ lúc xuất hiện tới giờ, thay bằng nụ cười ôn hòa, nhìn về phía Lê Tri, giọng điệu cũng dịu dàng hơn hẳn:

"Trong thiết bị điện tử của mỗi người sẽ tự động xuất hiện một ứng dụng livestream. Khán giả có thể chọn phòng livestream yêu thích để theo dõi. Mỗi khán giả chỉ được bỏ một phiếu ủng hộ cho một ngôi sao."

Hắn dừng một chút, như muốn nhấn mạnh:

"Chỉ chương trình livestream thuộc thế giới của các cô mới xuất hiện trong ứng dụng. Vì vậy, chỉ có khán giả ở thế giới các cô mới xem được các cô."

Nghe đến đây, một vài nghệ sĩ đã bắt đầu lộ vẻ mặt trắng bệch.

Hứa Thuật cong môi cười nhạt:

"Còn về tỷ lệ sống sót..."

Hắn phóng tầm mắt quét qua đám người:

"Phải xem vận may của các người tốt tới mức nào, có đủ thông minh hay không. Nếu may mắn, tất cả đều có thể qua cửa, chỉ có người nổi tiếng ít nhất là bị đào thải. Nhưng nếu vận đen bủa vây... sẽ phát động điều kiện tử vong. Đến lúc đó, có khi cả đội sẽ c.h.ế.t sạch."

Một câu nhẹ nhàng như gió, nhưng lại nện xuống lòng đám nghệ sĩ như chiếc búa tạ nặng nghìn cân.

Ngay lập tức, vài người nhát gan đã không nhịn nổi bật khóc nức nở, tiếng nấc nghẹn vang vọng trong không gian âm u.

Liên Thanh Lâm, thần tượng được mệnh danh là "hoóc-môn tuổi trẻ thanh xuân", trái lại phản ứng rất nhanh. Cậu ta nhìn quanh một vòng rồi hào hứng vẫy tay về phía không khí như đang livestream thật sự:

"Hello, các Củ Sen có đang xem không? Nhớ bỏ phiếu cho tôi đấy nhé! Tôi chắc chắn sẽ sống sót đến cuối cùng!"

Những người còn lại đều ngây ra.

Lời của Hứa Thuật rất rõ ràng —— người có số điểm nổi tiếng thấp nhất sẽ bị đào thải.

Có nghĩa là, trong tám người bọn họ, chắc chắn sẽ có một người phải chết.

Chưa tính đến điều kiện tử vong thảm khốc kia.

Mà biểu hiện của họ trong màn chào sân vừa rồi... không tốt cho lắm.

Cộng thêm việc khán giả có thể tùy ý chọn kênh livestream khác để xem, nghĩa là một khi bị "rớt fame", sẽ rất nhanh rơi vào tình trạng bị lãng quên.

Ánh mắt mỗi người đều mang theo vẻ lo lắng bất an, âm thầm tìm cách cứu lấy mạng mình.

Trì Y, nữ diễn viên nổi danh là "mối tình đầu quốc dân", lúc này đã khóc đến mức trôi cả lớp trang điểm. Nhưng dù lớp son phấn đã nhòe nhoẹt, dáng vẻ cô ta vẫn xinh đẹp như "hoa lê dính mưa". Cô ta ôm mặt, nức nở nói vào khoảng không trước mặt:

"Các Trì Thủy ơi... xin hãy bỏ phiếu cho tôi nhé... tôi không muốn c.h.ế.t ở đây đâu..."

Cảnh tượng bỗng trở nên hỗn loạn.

Mỗi người đều gấp rút kêu gọi fan hâm mộ, giành giật từng tấm phiếu như giành lấy mạng sống.

Chỉ có Lê Tri, vẫn đứng im lặng, ánh mắt sắc bén lướt qua khung cảnh âm u xung quanh, như đang tìm kiếm điều gì.

Hứa Thuật bước đến cạnh cô, nửa trêu chọc hỏi:

"Cô không tranh thủ kêu gọi phiếu bầu à?"

Lê Tri không trả lời ngay. Cô quay đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, ngược lại hỏi:

"Đến đây làm hướng dẫn viên cũng có phần thưởng sao?"

Hứa Thuật bật cười, nụ cười như hồ ly giấu đuôi:

Mộng Vân Thường

"Đương nhiên rồi. Điểm nổi tiếng tôi kiếm được từ thế giới của các cô có thể mang về thế giới của tôi. Hơn nữa..."

Hắn nhấn giọng:

"Tôi không cạnh tranh thứ hạng trong phó bản lần này."

Lê Tri lập tức hiểu ra, ánh mắt càng thêm sắc bén:

"Nói cách khác, anh chỉ cần sống sót là được. Việc đào thải chỉ xảy ra giữa bảy người chúng tôi."

Ánh mắt cô lướt qua những ngôi sao bên cạnh —— những người từng đứng dưới ánh hào quang, giờ đây lộ ra bộ mặt run rẩy thảm hại.

Khóe môi cô nhẹ nhàng cong lên, nụ cười mang theo một tia bất đắc dĩ.

"Tình hình..." Lê Tri thầm nghĩ, "...rất tệ."

Nhưng ngay sau đó, cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khoảng không như xuyên qua màn hình, giọng nói rõ ràng và dứt khoát:

"Mẹ, Sương Sương, anh trai... đừng lo lắng. Con nhất định sẽ cố gắng sống sót."
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 7: Chương 7



Bên ngoài phó bản, trước màn hình livestream, gia đình Lê Tri lặng người.

Thượng Cẩm Như đã khóc đến mức không thốt nên lời, chỉ biết nắm c.h.ặ.t t.a.y chồng, run rẩy từng ngón.

Lê Sương đỏ hoe mắt, siết chặt điện thoại:

"Để con nhắn tin vào nhóm lớp, kêu gọi mọi người bỏ phiếu cho chị gái!"

Lê Phong – anh trai cả – cúi đầu, mở ứng dụng livestream bị cưỡng chế cài đặt trong điện thoại.

Giao diện của nó rất giống các nền tảng livestream bình thường, có hàng loạt kênh hiển thị cùng lúc, mỗi kênh là một nhóm người đang vùng vẫy trong phó bản khác nhau.

Người bị kéo vào không chỉ có mỗi nhóm của Lê Tri.

Phòng livestream nơi Lê Tri đang ở có tiêu đề rất đỗi u ám: "Sơn thôn táng thi". Ở góc trên bên trái màn hình, bảng xếp hạng số điểm nổi tiếng cập nhật theo thời gian thực đang nhấp nháy. Người dẫn đầu là Liên Thanh Lâm, số phiếu bầu đã vượt qua một trăm nghìn. Còn Lê Tri... thảm thương đứng bét bảng, chỉ có vẻn vẹn một trăm ba mươi phiếu.

Sự ra mắt đột ngột của ứng dụng livestream toàn cầu đã khiến thế giới chấn động. Ứng dụng này bị cưỡng chế cài đặt vào tất cả thiết bị điện tử, không thể xóa, không thể chặn. Nó không chỉ khiến những người nổi tiếng bị kéo vào phó bản hoảng loạn, mà còn tạo nên cơn bão dư luận khủng khiếp trong thế giới thực.

Nhưng con người luôn biết thích nghi một cách đáng sợ.

Khi xác định rằng livestream này không gây hại cho bản thân mà ngược lại còn có thể theo dõi cảnh tượng sống c.h.ế.t chân thật, được tự tay bỏ phiếu quyết định vận mệnh của người khác, cả thế giới lập tức bùng nổ vì phấn khích.

Bình luận như bão tố tràn ngập từng khung hình trong phòng livestream.

"[Phó bản này thật sự tồn tại sao? Người ta thật sự sẽ c.h.ế.t ư?]"

"[MC đẹp trai quá trời đất! Ảnh cũng là người nổi tiếng bên thế giới của họ hả?]"

"[Hồi xưa chỉ biết hâm mộ idol, bây giờ mới thấy không phải idol mới là phúc đức lớn nhất đời người.]"

"[Sốc tận óc, đúng là khoa học kỹ thuật thế giới đa chiều. Mở mang tầm mắt thiệt luôn!]"

"[Ứng dụng hiển thị 'mức độ quan tâm 11' ở góc dưới bên phải là sao vậy?]"

"[Danh sách tổng hợp đang cập nhật! Cuối cùng cũng tới lúc kiểm tra độ hot thật sự của các ngôi sao rồi. Mấy người nổi nhờ mua seeding chắc giờ run như cầy sấy ha!]"

"[Đánh nhau đi, g.i.ế.c nhau đi! Chạy trốn thiệt trân quá trời! Đúng nghĩa ma quỷ tồn tại, sống c.h.ế.t thật sự, phê tận óc luôn, má ơi cười xỉu.]"

"[Trời đất ơi, chuyện khủng khiếp này bao giờ mới kết thúc vậy?]"

"[Có phải thế giới này đang biến thành sân chơi cho ma quỷ rồi không?]"

"[Làm ơn làm phước vote cho Liên Thanh Lâm một phiếu đi, thằng bé mới mười chín tuổi hà. Khóc hết nước mắt rồi đây nè.]"

"[Rồi sẽ có người c.h.ế.t thiệt? Mấy ngôi sao quen mặt chúng ta thiệt sự sẽ c.h.ế.t trước mắt mình sao?]"

"[Mê phim kinh dị nhất, giờ có phim kinh dị phiên bản thực tế luôn, sướng tê tái! Chỉ tiếc mỗi ngày chỉ được vote một lần thôi.]"

Trong lúc bên ngoài rối như tơ vò, những người nổi tiếng trong phó bản lại chẳng hề hay biết.

Người hướng dẫn — Hứa Thuật — rất nhanh đã thành trưởng nhóm mặc định. Anh ta đi thẳng tới gần vách núi, nơi đó dựng một tấm bia đá to cỡ nửa người. Dòng chữ lớn trên bia viết: "Cầu lớn thôn Quan Bình", bên dưới là hàng chữ nhỏ khắc thời gian khánh thành.

Lớp sơn đỏ đậm đã bị mưa gió bào mòn đến bong tróc, lộ ra những vệt đỏ loang lổ như m.á.u khô.

Hứa Thuật nhẹ nhàng vuốt lên bề mặt bia đá, quay đầu nói:

"Đây có vẻ là manh mối đầu tiên. Muốn tiến vào thôn, có lẽ chúng ta phải đi qua cây cầu này."

Mộng Vân Thường

Dù biết rõ đây là chương trình giải trí kinh dị, nhưng từ lúc đặt chân vào đến giờ, ngoài giọng nói lạnh lẽo của hệ thống thì vẫn chưa thấy điều gì kinh khủng thực sự xảy ra. Bởi vậy, sau khi bước đầu hiểu sơ quy tắc trò chơi, lá gan của đám ngôi sao cũng dần phình to.
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 8: Chương 8



Chương Khiếu — nam diễn viên giải trí có thân hình vạm vỡ, luôn nhận vai trò "lực sĩ" trong các show thực tế — lập tức xắn tay áo, vỗ n.g.ự.c nói:

"Vậy còn chờ gì nữa? Mau vào thôn đi! Nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi chuồn khỏi cái chỗ quỷ quái này thôi!"

Liên Thanh Lâm, cậu út nhỏ tuổi nhất trong nhóm, mặt mày sáng bừng phấn khích, còn vẫy tay hối thúc:

"Đi đi đi! Đi lẹ đi! Ai mà từ chối được cuộc phiêu lưu kiểu này chớ!"

Cây cầu lớn nối thôn Quan Bình với bên ngoài, bắc qua một dòng suối sâu không thấy đáy, kéo dài hơn một trăm mét. Mặt cầu đã cũ kỹ, xiêu vẹo, chỉ đủ cho hai chiếc xe nhỏ đi ngược chiều nhau.

Lê Tri đứng ở rìa đám đông, ánh mắt thản nhiên quét qua cầu đá mục nát, hàng rào gãy nát, và dòng suối tối om sâu hút dưới chân cầu.

Cô mím môi, ánh mắt thăm thẳm như giấu kín một cơn sóng ngầm.

Trong lúc những người khác hồ hởi tiến lên phía trước, một cơn gió lạnh lẽo, mang theo mùi tanh ngòn ngọt mơ hồ, từ dưới cầu thổi ngược lên, thấm vào từng tấc da thịt.

Lê Tri siết chặt ngón tay, chậm rãi bước theo, tự nhủ:

"Mẹ, Sương Sương, anh trai... Con sẽ sống sót quay về."

Từ khe núi sâu thẳm, từng làn sương mù trắng toát lặng lẽ bốc lên, tụ thành một tầng mỏng manh trên mặt cầu đá mục nát. Đứng ở đầu cầu, xuyên qua màn sương lờ mờ, còn có thể mơ hồ trông thấy con đường núi ngoằn ngoèo phía bên kia.

Cả đội hít sâu một hơi, cố gắng động viên nhau, chuẩn bị bước vào hành trình không biết trước sẽ gặp phải điều gì.

Lê Tri cũng thu hồi ánh mắt lạnh lùng, khẽ nhấc chân tiến lên. Ánh mắt cô liếc sang bên cạnh, thấy Trì Y — người đẹp váy dạ hội, gương mặt đầy phiền não vì chiếc váy dài lượt thượt vướng víu. Lê Tri thoáng suy nghĩ, rồi chủ động bước tới, giọng điệu ôn hòa:

"Để tôi giúp cô xé gấu váy cho dễ đi lại."

Vậy mà Trì Y, mới thấy cô đến gần, sắc mặt liền đại biến, hoảng hốt túm lấy làn váy, lạch cạch giày cao gót nhỏ mà chạy còn nhanh hơn thỏ, ba chân bốn cẳng núp thẳng ra sau lưng Chương Khiếu — người lực lưỡng nhất đội.

Mộng Vân Thường

Lê Tri sững người: "?"

Cô lập tức nhận ra, không chỉ Trì Y, mà những người còn lại cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy đề phòng, như thể cô là một vật thể nguy hiểm cần cách ly gấp.

Không khí mơ hồ có chút lạnh lẽo.

Có chuyện gì vậy? Mới vào phó bản mà đã bị cô lập rồi à?

Lê Tri siết nhẹ ngón tay, cảm thấy tình hình tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài.

Quả nhiên, sau vài ánh mắt trao đổi ngầm, Chương Khiếu — luôn tự phong mình là "anh cả" — hùng hổ bước lên, ánh mắt sắc như dao:

"Vừa rồi người hướng dẫn nói rõ, chỉ có người nổi tiếng mới được vào phó bản. Nhưng bọn tôi đều quen biết nhau, và chẳng ai biết cô là ai hết."

Lê Tri: "…?"

À há. Vậy là thằng nhóc này là kẻ đầu têu gây chuyện rồi.

Chương Khiếu như sợ người khác không biết mình thông minh, càng thêm đắc ý, chỉ thẳng tay vào cô:

"Tôi từng tham gia show giải trí 'Căn Phòng Bí Mật'. Trong đó, quỷ sẽ giả dạng người chơi trà trộn vào đội. Nếu tôi đoán không lầm, cô chính là ma quỷ trà trộn vào đúng không?!"

Đoán hay lắm. Lần sau khỏi đoán cho khỏe.

Lê Tri mỉm cười, nụ cười nhạt nhẽo như sương khói, thong thả lên tiếng:

"Thầy Chương, năm ngoái tôi quay 'Nhà hòa thuận mọi chuyện hưng thịnh' chung với anh đó, tôi đóng vai bà dì thứ ba của anh."

Cô quay sang nhìn Trì Y, khẽ gật đầu:

"Cô Trì, trong bộ phim cổ trang đầu tiên cô ra mắt, tôi đóng vai chị gái của hầu nữ hầu hạ bên người cô."

Rồi ánh mắt cô dừng lại ở một người đàn ông khác:

"Thầy Chúc, năm ngoái anh tới đoàn phim chúng tôi làm khách mời. Tôi còn xin chữ ký của anh để tặng cho em gái tôi, con bé là fan ruột phim điện ảnh của anh đấy."

Cả đội: "…"
 
Vô Hạn Lưu: Sân Chơi Quỷ Quái
Chương 9: Chương 9



Không khí bỗng nhiên yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng gió gào qua khe núi.

Lê Tri vẫn kiên trì nở nụ cười lễ phép, từng chữ rõ ràng:

"Tôi là Lê Tri. Lê trong ánh bình minh, Tri trong tri thức. Là một diễn viên nhỏ bé, mong các thầy cô chiếu cố nhiều hơn."

Một tiếng cười khẽ từ phía trước truyền tới. Là Hứa Thuật — gã người hướng dẫn lạnh nhạt từ đầu tới giờ — lần đầu bật cười, phá tan không khí căng thẳng.

Bị xấu hổ đè nặng, ai đó sốt ruột la lên: "Đi lẹ đi! Còn chờ gì nữa!"

Dòng bình luận trong phòng livestream cũng lặng đi vài giây rồi bùng nổ trở lại:

"[Không phải livestream kinh dị chắc tôi tưởng đang xem kịch bản phim hài đó!]"

"[Í! Biết cô này nè! Cô đóng Dư Tiêu trong 'Đi về núi', ngầu bá cháy luôn! Chỉ tiếc là lên sóng hai tập thì die mất tiêu rồi.]"

"[Tôi bận ngắm nữ thần nên không để ý tới cô ấy. Giờ mới thấy tiếc ghê.]"

"[Người không nổi tiếng trong phó bản này thảm thiệt... Nhưng thật lòng mà nói, tôi thấy cô ấy rất đáng tin.]"

"[Đúng rồi đó! Ngay từ đầu Lê Tri đã cực kỳ bình tĩnh, đặt ra toàn mấy vấn đề then chốt. Sao lại không có ai bầu cho cổ vậy trời?]"

"[Cùng ý kiến! Mau vớt chị gái IQ cao này đi! Mới có hơn 500 phiếu thôi, còn ba người đứng đầu đã mấy trăm nghìn rồi!]"

"[Chị gái nhẹ nhàng như gió sớm, khí chất ngời ngời vậy mà trước kia mình không hề biết tới!]"

"[Chỉ với lượng vote này, dù sống sót cũng sẽ bị ma quỷ chọn làm bữa tối thôi.]"

"[Mị thì nghĩ khác, đây là livestream toàn cầu mà. Lượng fan các ngôi sao nổi tiếng tính ra cũng chỉ là hạt muối giữa đại dương thôi. Tốc độ tăng vote của Thanh Lâm cũng đã chậm lại rồi mà.]"

"[Nói thì nói vậy, nhưng giờ muốn cứu Lê Tri cũng đâu dễ. Khoảng cách lớn quá rồi.]"

"[Có mỗi tôi cảm thấy cô ta đang giả vờ bình tĩnh à? Người lần đầu vào phó bản sợ c.h.ế.t khiếp mới là bình thường chứ, chứ ai mà tỉnh queo như vậy!]"

"[Dù gì đi nữa, tôi cũng hy vọng Lê Tri có thể sống đến cuối cùng. Còn phải để quỷ quái có cái mà nhấm nháp nữa chứ!]"



Chương Khiếu mặt đỏ bừng, lúng túng như bị tạt nước lạnh giữa đông. Nhưng trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất thì... còn có người đội bảng với mình. Không cần phải lo sợ bị "bữa tối" chọn trúng trước rồi.

Dưới làn sương dày đặc, đoàn người tiếp tục bước về phía trước. Hứa Thuật lặng lẽ đưa mắt quan sát Lê Tri.

So với những nữ nghệ sĩ rực rỡ khác trong đội ngũ, cô giống như một bức tranh thủy mặc bị cơn mưa bụi làm nhòe đi sắc nét, khí chất thanh đạm, đường nét cũng không quá nổi bật. Tuy nhiên, đôi mắt ấy... lại đẹp đến ngỡ ngàng, như mang theo tầng tầng lớp lớp cảm xúc.

Chỉ là, vẻ đẹp trong trẻo thế này quá khó để nổi bật giữa chốn showbiz xô bồ, nơi mà ai nấy đều tranh nhau hào nhoáng và chói lóa. Hứa Thuật âm thầm tiếc nuối, khẽ lắc đầu.

Ngay lúc anh ta đang suy nghĩ, Lê Tri đột ngột quay đầu lại, ánh mắt thản nhiên: "Anh có chuyện gì muốn nói với tôi à?"

Không ngờ cô lại nhạy bén đến vậy, Hứa Thuật thoáng khựng lại rồi lập tức giấu đi biểu cảm khác thường, nở nụ cười: "Đâu có gì. Chỉ là tôi không ngờ cô lại không nổi tiếng ở thế giới con người thôi. Cô xinh đẹp như vậy mà."

Lê Tri nhún vai, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: "Có rất ít người khen tôi xinh đẹp lắm."

Hứa Thuật bật cười: "Thế người ta thường khen cô thế nào?"

Cô chậm rãi đáp, như đang nhớ lại: "Bọn họ khen tôi... khí chất tốt."

Mộng Vân Thường

Nói xong, chính cô cũng tự bật cười, âm thanh khẽ khàng vang lên trong màn sương âm u. Hứa Thuật cũng không nhịn được mà cười theo.
 
Back
Top Bottom