Tâm Linh [Vkook] tình duyên của quỷ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
315094837-256-k676587.jpg

[Vkook] Tình Duyên Của Quỷ
Tác giả: thjkhaan
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

tác giả: chin
____
Một chàng trai với mái tóc đỏ rực, khoác trên mình bộ đồ đen ma mị, trên tay cầm chiếc mặt nạ kì lạ với chi tiết huyền bí luôn xuất hiện trong giấc mơ cậu.

Hiện tại, cậu còn nhìn thấy hắn ở ngoài đời thật.

Kim Taehyung?
____ Tags: jungkookkinhditaeguktaehyungtaekookvkook​
 
[Vkook] Tình Duyên Của Quỷ
Chương 1.


Những ngày gần đây khu phố Jungkook đang sống đang xôn xao việc những người đi về khuya bị trêu.

Mới đầu, người dân nghe truyền miệng nhau thì cứ nghĩa là họ bị đám côn đồ chặn đường trêu đùa lấy chút niềm vui, rồi xin tiền mua ít thuốc lá.

Nhưng lại không phải như thế, những người trãi qua bảo là họ bị ma trêu.Mới đầu chẳng một ai tin là có ma, đến khi những người đó được chứng kiến hoặc bị gọi tên .

Người đầu tiên là chú JeonSuk ở gần nhà cậu, chú kể lại nhưng tâm trí vẫn không quên được nỗi kinh hoàng đêm đó.

Tối đó trăng vừa sáng, đèn đường đã được bật lên, kết hợp giữa ánh sáng dịu nhẹ của trăng và màu vàng ấm của đèn đường làm cho con đường vừa trống vắng vừa ma mị.

Chú về trễ do gặp lại bạn cũ, đến giữa đường ngay cửa hàng tạp hóa thì có tiếng bước chân, lòng thầm nghĩ rằng giờ này còn có người đi về khuya giống mình vậy sao, vì hiện tại đã là một giờ bốn mươi phút.Nhưng, đi được lúc lâu lại phát hiện người đi sau không có ý định đi trước dù cho chú JeonSuk đã đi chậm lại.Cảm thấy điều gì đó bất an, nghĩ rằng có lẽ hôm nay vừa may mắn vừa xui xẻo, gặp bạn cũ nhưng cũng gặp những kẻ côn đồ cướp tiền.

Lòng có chút lo sợ, vì không biết bọn chúng bao nhiêu người, có làm gì quá đáng sau khi cướp tiền không.

Rất nhiều câu hỏi đặt ra, chú càng đi nhanh để về nhà hơn.Vừa đi ngang một con hẻm nhỏ, chỗ ấy có chiếc gương cầu lòi để tiện cho xe quan sát khi ra hẻm, JeonSuk đưa mắt nhìn lên để xem phía sau có ai.

Tim chú hẫng một nhịp, cảm giác tê buốt sau gáy được truyền đến, phía sau không một ai.

Đáng sợ hơn là tiếng bước chân đi theo chú JeonSuk vẫn đều đặn, một lúc nhanh hơn.Bấy giờ chú bắt đầu lo sợ, biết là mình đang gặp gì nên nhanh chân hơn một chút.

Bỗng bên tai nghe một tiếng thì thào không rõ ngôn ngữ, không chỉ một mà rất nhiều ngôn từ lạ lẫm.

Còn nhìn thấy hai bóng đen một lớn một nhỏ không rõ giới tính mặt mũi và họ đang tiến lại gần chú.

Sợ lại càng thêm sợ, JeonSuk hét lên thật to rồi ngồi bệt xuống đất, mắt nhìn đảo nhìn tìm kiếm hai người lúc nãy, mồ hôi túa ra như nước, miệng không ngừng lẩm bẩm xin tha.Người dân nghe tiếng hét cũng tò mò mở cửa ra xem, ấy vậy mà điều họ không thể ngờ là JeonSuk đang làm hành động quỳ lạy, chấp hai tay cầu xin thứ gì đó.

Mọi người chẳng hiểu gì nhưng họ giúp đưa chú về nhà, trên đường về JeonSuk không ngừng cầu xin tha thứ.Sáng hôm sau câu chuyện đó được truyền tai rất nhanh và rộng rãi, Jungkook mặc dù đi học và làm thêm nhưng vẫn được nghe tin từ rất nhiều người.Thế là sau vụ việc của chú JeonSuk thì tần suất mọi người gặp càng nhiều, từ người già đến trẻ nhỏ.

Không chỉ là giờ khuya mà hai mươi giờ đúng là sẽ nghe tiếng khúc khích, làm cho mọi nhà đều sợ hãi đóng cửa khi điểm giờ.

Những câu chuyện được truyền từ trong khu phố này sang những khu phố khác làm cho không ít người lo sợ nơi ở mình không lâu sau sẽ bị liên luỵ.

Giờ đây khu phố cậu ở được gọi là "Phố quỷ tựa".-)))))))))))))))))))))))))))))))))))))
 
[Vkook] Tình Duyên Của Quỷ
Chương 2.


Lưu ý: Việc sai chính tả có thể làm bạn khó chịu, hãy giúp tớ sửa đổi để lần sau ổn hơn.

Cảm ơn!- - - - -

Hôm nay Jungkook có lịch học của thầy Hóa, thầy này nổi tiếng dạy khó và "ăn thêm" giờ của học sinh.

Dù đã cố gắng về sớm những cậu vẫn không tránh khỏi việc về trễ sau hai mươi giờ.

Dù chưa chứng kiến lần nào những vẫn có chút sợ và lo lắng.Bầu trời hôm nay không âm u, nhiều mây và trăng sáng.

Ánh sáng của trăng thắp sáng những đoạn đường không đèn.

Cậu vừa đi vừa bấm điện thoại, cũng không dám ngó nhìn xung quanh.Về nhà một cách suôn sẻ, cậu còn nghĩ rằng chắc mình hên nên không bị ghẹo.

Vệ sinh cá nhân xong Jungkook ăn tối, căn hộ to lớn nhưng lại cô đơn, bố mẹ đi làm xa bản thân cậu cũng không trách gì nhưng có cảm thấy buồn tẻ.

Chị gái cậu lại học đại học xa nhà nên ở kí túc xá, cô đơn lại thêm cô đơn.Bỗng có tiếng chuông cửa liên tục ba lần, cậu nhanh chân nhìn mắt mèo xem là ai vì nhớ rằng bản thân không đặt hàng gì.

Qua mắt mèo nhìn thấy một người đàn ông đang cúi đầu xuông, nhìn bóng dáng không quen nên Jungkook không giám mở cửa, dù gì bản thân cũng ở một mình nên cảnh giác cho dù cậu là con trai."

Cho hỏi ai vậy?"

Cảnh giác nên cậu lịch sự hỏi, người kia im lặng một hồi lâu không hồi đáp.

Có chút khó hiểu nên cậu lặp lại lần nữa."

Ai vậy ạ?

Có chuyện gì không?"

Vẫn im lặng, có chút hoang mang và lo nên Jungkook vào trong ngồi, vì dạo gần đây trên mạng đang tìm kẻ giết người hàng loạt đang trốn thoát.

Nhỡ đâu người đó chính là kẻ sát nhân thì sao?

Nhanh thoát khỏi lo sợ bằng giọng nói ngoài cửa, là giọng của bố.

"Jungkook à, con mở cửa cho bố với!

Đồ nhiều quá."

Nhận thấy đây là giọng của bố cậu liền nhanh chân ra cửa, vừa định mở khoá lại có giọng ai truyền đến: "Đừng, đó không phải bố cậu."

Chỉ là thoáng qua nhưng đọng lại trong đầu Jungkook, vội nhìn xung quanh xem là ai vừa nói, nhưng đáp lại là chỉ có một mình cậu trong nhà.Không nghĩ sâu xa thêm, liền lặp lại hành động nhìn qua mắt mèo thì kết quả chẳng một ai trước cửa.

Bây giờ Jungkook bắt đầu lo sợ, đầu cậu vạch ra hai suy nghĩ đó là người bấm chuông lúc nãy một là người, còn hai là ma."

Mình phải gọi bảo vệ."

Vội bấm dãy số bảo vệ ở chung cư, bác bảo vệ lâu năm ở đây liền nhanh chóng lên kiểm tra.

Bấy giờ Jungkook mới dám mở cửa ra ngoài.Cậu kể lại những sự việc nãy giờ, bác nghe liền gật gù hiểu chuyện gì.

"Bây giờ cậu vào nhà đi, nếu chút nữa có ai bấm chuông mà bảo là bố mẹ cậu thì khoan hãy mở nhé.

Gọi hoặc nhắn cho họ trước xác nhận rồi mở."

"Vâng ạ, cháu biết rồi.

Cảm ơn bác"Hiểu được ẩn ý của bác bảo vệ, cậu liền nhanh chân vào nhà không dám ở ngoài thêm.

Hiện tại đồng hồ đã điểm hai mươi ba giờ, kết thúc đống bài tập Jungkook lên giường nghỉ ngơi.Sau năm phút cậu vào giấc ngủ, một giấc mơ xuất hiện, bối cảnh là bốn bức tường màu trắng, phía trước là con đường tối tăm.

Chân nhẹ nhàng bước đến con đường đó, bỗng trong khoảng không u ám của con đường xuất hiện một người con trai mái tóc đỏ rực, mặt đeo chiếc mặt nạ nhìn rất bí ẩn, trên người khoác lên bộ đồ màu đen họa tiết hoa bỉ ngạn."

Cậu ổn chứ?"

Một câu hỏi không rõ rành mạch, Jungkook ngớ người ra.

Tự hỏi bản thân cậu có quen người này không?

Đây là ai và tại sao lại hỏi như thế.

Suy nghĩ không lâu cậu liền nhanh trả lời: "O-ổn.."

Mặc dù không hiểu gì nhưng vẫn trả lời, đó là phép lịch sự."

Tôi là người giúp cậu lúc nãy đấy, lúc cậu định mở cửa."

Trong đầu Jungkook liền nhớ ra tình huống lúc nãy, thật sự là nhớ có giọng nói của ai đó mà cậu mới không mở cửa.

Nhưng xét lại thì hai giọng nói đó giống nhau.

Biết đây này không phải con người nhưng lại giúp đỡ, cậu cũng có tò mò."

Vâng, cảm ơn cậu.

Nhưng chúng ta không quen nhau, cậu làm vậy là muốn nhờ tôi giúp gì sao?"

Người đối diện không trả lời, chỉ cười rồi xoay người cậu lại, đẩy về phía trước, Jungkook tỉnh giấc.

Lúc thoát khỏi giấc mơ, cả người cậu ước đẫm mồ hôi, tay và chân cậu đều lạnh toát.

Cố gắng lục lại kí ức của giấc mơ, cậu cảm giác như đã gặp người này ở đâu rồi.---

à tớ vừa viết vừa cảm giác ai ngoài cửa 🥲
 
[Vkook] Tình Duyên Của Quỷ
Chương 3.


Lưu ý: Việc sai chính tả có thể làm bạn khó chịu, hãy giúp tớ sửa đổi để lần sau ổn hơn.

Cảm ơn!*Tất cả những gì trong đây đều phi lý, không có nguồn gốc và do tớ nghĩ ra.______

Hôm nay là cuối tháng, mẹ cậu sẽ về thay bố.

Jungkook đã dọn nhà và chuẩn bị chu đáo những món ăn mà mẹ cậu thích nhất.

Jungkook rất ngoan, nhớ rõ sở thích của từng thành viên trong gia đình, nào là đồ ăn, quần áo hoặc những thứ lặt vặt.

Nhưng có lẽ chả một ai nhớ sở thích của cậu, dù chỉ đơn giản là một món ăn.Đúng tám giờ sáng mẹ cậu đã về tới, lần nào Jungkook cũng cẩn thận nhìn qua mắt mèo dù cho trời sáng hay tối.

Vừa mở cửa cho mẹ vào nhà cậu đã nhanh chóng kêu bà nghỉ ngơi để bản thân sắp xếp đồ cho."

Mẹ tắm đi rồi ăn ạ, con chuẩn bị xong hết rồi.

Hành lý để đó con xếp lại cho mẹ nhé."

Bà cậu gật đầu đồng ý xong liền vào phòng nghỉ ngơi.

Ở ngoài này Jungkook mở từng món mà mẹ đem về, những thứ lặt vặt như đồ ăn, áo thun quần ngắn,..

Vì nói đúng hơn là đây là những món đồ mua theo ý bà, chẳng suy nghĩ xem cậu cần gì, thích gì cả.

Jungkook không trách, cậu cũng trân trọng những món quà mẹ thua cho.

Đúng nghĩa có còn hơn không.

Dọn dẹp mọi thứ cậu nhẹ nhàng gõ cửa phòng mời bà ra ăn trưa."

Mẹ ơi, ra ăn trưa thôi ạ."

"Được mẹ ra ngay."

Ngồi vào bàn ăn bà thưởng thức từng món mà con trai nấu.

Thú thật thâm tâm bà đang cố gắng tìm hiểu rút ngắn khoảng cách với con trai để hai mẹ con không xa cách, cũng chẳng phải làm con buồn.Nói đúng hơn là do con trai là sự cố ngoài ý muốn của cả hai, cho nên vốn dĩ con chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu gia đình hoàn hảo.

Nhưng có lẽ chuyện này sẽ mãi mãi được giữ kín, cả hai chị em đều không biết được.

Tất cả đều có ẩn khuất."

Vừa miệng không mẹ?"

Có một điều bà phải công nhận là con trai bà nấu ăn rất ngon, tay nghề nấu ăn ngon hơn cả chị gái.

Cậu vừa khéo tay, chăm chỉ học giỏi lại ngoan.

Thật sự bà thương Jungkook lắm."

Mẹ, tuần sau con thi đại học... mẹ đón con nhé?"

"..."

"Được.

Mẹ sẽ sắp xếp công việc rồi thông báo con sau."

"Dạ."

Nghĩ tới cảnh tuần sau là kì thi quan trọng nhất của thời học sinh, mười hai năm đèn sách được mẹ đưa đón lúc thi khiến cậu hạnh phúc đến nhường nào.---Đến tối khi đã chìm sâu vào giấc, cậu lại mộng người con trai.

Lần này hắn ta xuất hiện với phong cách khác, không u ám như hôm trước mà hắn ta diện lên bộ đồ áo sơ mi quần tây âu rất lịch sự.

Tính mở miệng bắt chuyện lại không được.

Không hiểu sao như gì đó khóa chặt lại, càng cố gắng nói lại càng đau.Thấy Jungkook đang cố gắng nói chuyện, hắn chỉ cười phì rồi nói:"Cậu đừng cố nữa, ở trong giấc mơ này chỉ có tôi mới có quyền nói thôi.

Vì tôi là người kiểm soát."

Hắn nói tiếp."

Thật ra tôi là quỷ, một con quỷ mang đầy oan ức.

Căn hộ cậu đang ở là nhà cũ của tôi, nơi tôi bị giết."

Jungkook đơ người ra, chuyện có án mạng trong căn hộ này người cho thuê chưa nhắc đến bao giờ.

Vả lại nó có lúc lạnh lẽo nhưng cậu nghĩ là khí hậu Seoul mà thôi, ngờ đâu...

"Tôi biết cậu đang suy nghĩ gì đấy, nhưng hình như.. cậu chẳng sợ ma quỷ cho lắm?"

Cậu gật đầu rồi lại lắc đầu."

Thôi kệ cậu, nhưng tôi giúp cậu một lần, nên trả ơn đi."???"

À!

Lần mà con quỷ ở thang máy đòi vào nhà cậu trú ngụ đấy.

Nó là quỷ ở đây hai mươi năm rồi, thường cố gắng vào căn hộ mà linh khí yếu như này để quấy phá, chiếm xác.

Nó nổi bật lắm, khác như cậu tưởng tượng là quỷ màu đỏ ma màu trắng các thứ, con này màu đen"Tức thật, cậu muốn mở miệng ra hỏi nhiều điều lắm.

Từ nãy giờ hắn kể tới đâu da gà cậu nổi tới đó, xém chút nữa là mất hồn rồi."

Có nhiều thứ lắm, nhưng tôi nói sơ cậu hiểu vậy đấy.

Nói chung là tình huống đó tôi không giúp cậu đã chết rồi, bây giờ trả ơn đi."

Bỗng miệng cậu mở ra được, không còn cảm giác đau như nãy.

Bây giờ có thể hỏi rồi."

Sao phải giúp?

Cậu tên gì và tại sao lại giúp tôi?"

Hắn phải cười trong lòng vì độ trẻ con của cậu ta.

Hỏi gì mà nhiều vậy không biết."

Cậu im coi nào!

Hỏi gì lắm vậy, cậu chỉ cần biết là tôi cứu cậu và cậu trả ơn.

Đó là phép lịch sự đấy!"

Jungkook chính thức đơ người, cứng họng.

Sao hắn nóng tính thế, hỏi có tí mà làm căng.

Cậu là người có học và tử tế nên việc trả ơn là thường, ai như con... quỷ vất vưởng nào đấy."

Ờ, giúp thì giúp, nhưng vừa khả năng thôi đấy.

Mà anh tên gì?"

"Kim Taehyung."_____omg watt tui bị đứng view, mà thui kệ đi ehe
 
[Vkook] Tình Duyên Của Quỷ
Chương 4.


Lưu ý: Việc sai chính tả có thể làm bạn khó chịu, hãy giúp tớ sửa đổi để lần sau ổn hơn.

Cảm ơn!*Tất cả những gì trong đây đều phi lý, không có nguồn gốc và do tớ nghĩ ra.______"Tên đẹp vậy mà chết uổng quá."

Kim Taehyung chính thức cứng họng với lời nói của Jeon Jungkook, tên này hình như còn ngốc lắm.

Hắn chỉ thở dài rồi nói: "Này, cậu có biết là khen tên người đã mất là điều cấm kị, nếu vi phạm sẽ bị vật đến chết không?"....Tình huống này hơi phi lý nhưng vẫn khá hợp lý.

Đúng là không nên khen tên người đã mất vì đó là cấm kỵ."

Biết rồi, xin lỗi."

Taehyung chưa thấy ai như cậu, biết sợ nhưng vẫn hống hách.

Chẳng nói lời xin lỗi cho đàng hoàng tử tế.

Mà hắn cũng chẳng muốn đôi co với trẻ con, cũng nhanh chóng nói ra yêu cầu giúp đỡ."

Việc tôi muốn cậu giúp là tìm ra mẹ và em gái tôi."

Jeon Jungkook nghĩ là sẽ quá sức, khó khăn với người đang học cấp ba này lắm nhưng đâu ngờ nó dễ hơn cậu tưởng."

Ồ, vậy anh đưa tên tuổi, cách nhận diện khuôn mặt đây rồi tôi đưa cảnh sát tìm giúp."

Kim Taehyung cười khinh trong chiếc mặt nạ, thầm nghĩ tên này ngốc hơn hắn tưởng."

Cậu điên à, nếu dễ vậy tôi chẳng chờ tới lượt người yếu vía như cậu mà nhờ.

Mẹ và em gái tôi chết rồi, cần cậu tìm xác và hồn họ"Cứ tưởng là việc đơn giản là đi tìm người rồi nhắn nhủ gián tiếp cho hắn, vậy mà ngờ đâu là đi tìm xác và hồn.

Một việc mà cả cuộc đời cậu chưa dám nghĩ đến huống chi là làm."

Điên à, không làm."

Từ chối nhanh còn hơn rước họa vào thân lâu dài, dù gì lúc nãy Jungkook cũng nói chỉ làm việc vừa sức thôi.

Này là quá sức cậu rồi."

Cậu không làm thì tôi phá cậu đấy, ví dụ bám theo cậu đi đến mọi nơi.

Không cho cậu ngủ."

Jungkook biết hắn nói là làm, nhưng mà mấy này cũng chả đáng sợ bằng việc đi tìm xác gì kia đâu.

Thà bị vong theo còn hơn làm việc đấy."

Sợ gì, chấp."

"Được."

Dứt lời, hắn tiến lại gần cậu dùng hành động như hôm qua, xoay người Jungkook lại rồi đẩy lên phía trước.

Cậu bật dậy khỏi "ác mộng", giống như lần trước mồ hôi cậu vẫn túa ra nhiều, lần này kinh hơn là tay chân cậu lạnh toát, đầu đau như búa đánh vào thật mạnh mà còn liên tục.

Cái đau vô hình làm Jungkook phải ôm đầu một hồi mới có thể vươn tay mở đèn.Trong giấc mơ hùng hổ vậy thôi chứ tỉnh rồi sợ lắm, cậu biết là hắn cứu cậu một mạng thì cần phải trả ơn, nhưng đây là quá sức với một cậu nhóc mười tám tuổi.Jungkook để chuyện giấc mơ tính sau, cậu trèo lên giường ngủ lại để sáng còn tỉnh táo đi học.

----Sáng hôm tỉnh dậy với trạng thái mơ hồ do thiếu ngủ, Jungkook lờ đờ ra bếp tìm sữa uống.

Vừa mở cửa phòng ra thì thấy mẹ đang dọn dẹp phòng khách, thấy cậu ra bà cười hiền bảo cậu ăn sáng rồi đi học.Jungkook lâu rồi mới có cảm giác sáng dậy nhìn thấy mẹ ở nhà nên không khỏi hạnh phúc.

Ăn sáng xong cậu chào tạm biệt mẹ rồi đi học.

Đồng phục trường Jungkook rất đơn giản, áo sơ mi tay dài, bên ngực phải áo là logo của trường.

Quần tây đen và đi kèm là đôi giày bata trắng.

Tuy không gì nổi bật nhưng Jungkook bận lên lại rất đẹp và hút hồn, các nữ sinh trong trường đều yêu thích cậu.Thành tích học tập tuy không phải học bá nhưng cậu cũng thuộc dạng học giỏi trong lớp, trò cưng ngoan ngoãn của thầy cô.

Cậu được lòng với mọi người với tính cách hòa đồng, đáng yêu và tinh tế.

______lịch học full😭
 
[Vkook] Tình Duyên Của Quỷ
Chương 5.


Lưu ý: Việc sai chính tả có thể làm bạn khó chịu, hãy giúp tớ sửa đổi để lần sau ổn hơn.

Cảm ơn!*Tất cả những gì trong đây đều phi lý, không có nguồn gốc và do tớ nghĩ ra.

________

"A Jungkook.

Hôm nay ở lại làm bài thực hành nha, có hơi trễ chút không biết cậu có rảnh không?"

Đây là Ji-a, một cô gái dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng trẻo và mái tóc ngang vai xinh xắn.

Cô nàng là một trong top mười người học giỏi của trường, Ji-a được các bạn học mến mộ vì cách ứng xử nhẹ nhàng khéo léo, giọng nói ngọt ngào.

Đặc biệt hơn cô nàng này thích Jeon Jungkook.

"Ừm, về trễ chút không sao đâu."

"Ok."

Nói rồi Ji-a quay người đi, khuôn mặt cô nàng thoáng ửng hồng.Jungkook cũng biết rõ cô nàng thích cậu, nhưng có lẽ cậu chỉ xem Ji-a là một cô bạn thân mà thôi.

Cũng không biết từ khi nào cậu không hứng thú với tình yêu.Kết thúc tiết học toán của thầy Honsuk cả nhóm thở phào nhẹ nhõm.

Ji-a đưa ra yêu cầu là ra quán mì tương đen đối diện trường ăn tối rồi vào trường làm bài cũng chưa muộn.

Mọi người ai cũng cảm thấy đói, hiện tại là mười bảy giờ, cũng không còn sớm nên cả nhóm quyết định đi.Ra đến phòng bảo vệ, trưởng nhóm Choi Hyunki nói với bác bảo vệ lâu năm ở đây là sẽ quay lại."

Bác ơi, tí tụi con còn quay lại đây, bác đừng khóa cửa nha."

Người đàn ông mái tóc đã bạc chỉ còn vài cọng đen xen kẽ.

Ông đang ăn tối thì ngước lên nhìn cả nhóm.

Không trả lời câu nói của Hyunki mà chỉ lạnh nhạt hỏi ngược lại:" Khi nào về, ở đây cấm sau hai mươi hai giờ không được ở lại đây."

Mọi người đều đơ người trước câu hỏi đấy, đây là bài thực hành cuối cùng của kì ôn thi đại học, lý thuyết thì có vẻ cũng khó nhưng không biết bắt tay vào làm ra sao.

Thời gian không chính xác.Nhưng nếu đã hỏi vậy thì chắc chắn cũng phải có lí do chứ không phải đơn giản gì.

Jungkook cũng tò mò vì sao ông lại hỏi vậy nên đánh liều, hỏi lí do."

Tại sao lại cấm vậy ạ?'Nghe cậu hỏi bác bảo vệ không trả lời mà còn tức giận quát tháo, trừng mắt lên.

Ẩn ý sâu trong đôi mắt của bác là một ẩn khuất không thể nói nên lời."

Im đi!

Đã bảo thì nghe, đừng có mà tò mò tọc mạch."

Cảm thấy bác bảo vệ không muốn nói chuyện, cả nhóm chỉ biết im lặng xin lỗi và rời đi.

Đến quán mọi người cũng gác qua một bên, suy nghĩ là bác chỉ muốn lo cho mình về trễ nên mới vậy.

Riêng chỉ có hai người là suy nghĩ sâu hơn.Ji-a ăn ở đây thường xuyên nên chủ động gọi món.

Ngoài mì tương đen ở đây cũng có bán nhiều món khác nữa.

Jungkook cũng nhanh chóng dùng bữa, cậu cũng mang nhiều suy nghĩ trong đầu về vấn đề trường cấm ở lại trường sau mười giờ đêm.

Nhưng trước mắt là không thể biết gì thêm nên cứ ăn uống rồi làm bài cho xong đã.

Ăn xong thì cả nhóm tán gẫu gần đến mười chín giờ, lúc này GaHeun cô gái ngồi cạnh Ji-a mới cất tiếng nhắc nhở mọi người là trễ rồi."

Này mọi người, gần mười chín giờ rồi đấy, tính tán gẫu đến bao giờ?"

Giọng GaHeun pha lẫn chút bực bội vì trễ giờ, mọi người cũng biết là bản thân sai vì làm mất thời gian nên nhanh chóng thanh toán rồi về trường.Lúc đi ngang qua phòng bảo vệ, bác từ trong nói vọng ra:"Làm nhanh nhẹn hộ tôi cái, có gì thì gọi tôi lên."

Bác dặn dò mọi người rồi nhanh chóng xem tivi, bây giờ Jungkook mới bắt đầu cảm thấy nghi ngờ về ngôi trường cậu đang học, Hyunki, Ji-a, GaHeun và cậu vội rút điện thoại ra lưu số của bác được ghi trên tờ giấy được dán trước cửa.

Lúc nãy đi ra thì không hề thấy sự hiện diện của nó.Nhanh chân lên phòng học, trưởng nhóm Hyunki phân công cho từng người để đẩy nhanh hóa trình làm bài.

Lúc này trường học chỉ mỗi phòng 12A2 và dãy hành lang sáng đèn.Ji-a tập trung dán keo vào những tờ giấy được GaHeun cắt ra từ bản vẽ của Jungkook đã làm trước ở nhà.

Cả hai đều cẩn thận tỉ mỉ đến cơ mặt không thể giãn ra.

Còn Hyunki ngồi chỉnh sửa lại những chi tiết cho bài thuyết trình kèm theo đó là giúp đỡ hai cô gái.

Về phần Jungkook cậu lấy những tờ giấy mà Ji-a đã dán khô tô màu lên rồi cẩn thận dán lại trên tờ giấy A2.Bài tập lần này của thầy giáo giao cho là thuyết trình lịch sử chiến tranh của Hàn Quốc.

Cái mọi người đang cực lực cắt dán là hình ảnh chiến tranh súng đạn của binh lính.Trong lúc làm việc không gian cực kỳ yên ắng, chỉ có tiếng loạt soạt của giấy kéo chạm vào nhau.

Hầu như cả nhóm không ngừng nghỉ.

"GaHeun cậu có thấy chay keo tớ để đây không?"

Ji-a lên tiếng phá vỡ bầu không khí bằng giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng còn xen lẫn là hoang mang, cả nhóm đầu ngước lên nhìn cô nàng.Biết mình làm mọi người mất tập trung nhưng Ji-a vẫn không thể ngừng xoay người xung quanh để tìm chay keo."

Không, cậu để đâu mà mất chứ?"

"Tớ để trên ghế, vì bàn chật nên phải lấy thêm ghế để đồ.

Ấy vậy mà lúc tớ cầm lên để dán lại chẳng thấy đâu."

Cảm nhóm nghe Ji-a kể cũng có chút khó hiểu, vội tìm giúp cô nàng vì chỉ có hai chay keo, đây là chay thứ hai vừa đưa Ji-a."

Xin lỗi mọi người, chỉ có chay keo thôi mà tớ cũng để mất."

Hyunki thấy Ji-a cúi gầm mặt xin lỗi, còn có cả đám mây u ám trên đầu, xung quanh là tội lỗi bao khắp cơ thể liền cất giọng an ủi:"Không sao cả, này không phải lỗi cậu đâu.

Chỉ có trong lớp học nên tìm chút là ra."

"Không ra đâu."

GaHeun liền cất giọng phá tan niềm tin vừa chớm nở của Ji-a.

Cô bình tĩnh xem đồng hồ rồi nhìn một lượt tất cả mọi người trong phòng, nhàn nhạt nói tiếp.

"Nhìn xem, đã là hai mươi hai giờ.

Cho dù giờ có tìm cũng không ra đâu.

Bài thực hành cũng gần xong rồi, cùng lắm gia hạn thầy cho thêm một tiết để hoàn thành, mất điểm trừ vào tớ cũng không sao.

Giờ thì về."

Jungkook thoáng chốc quên mất là không được ở lại quá hai mươi hai giờ như bác bảo vệ nói.

Giờ cậu chắc chắn linh cảm điều bất thường từ chiều đến giờ là đúng.Chỉ có Hyunki và Ji-a lại không hiểu sâu xa như vậy, cả hai chỉ nghĩ theo hướng bố mẹ sẽ lo lắng nếu về trễ mà thôi."

Về thôi, đừng ở lại quá lâu."

Jungkook lên tiếng đồng tình với ý kiến của GaHeun, bảo mọi người thu xếp vào balo.

Lúc kiểm tra còn quên thứ gì không thì Hyunki bỗng kêu mọi người dừng lại.

Ánh mắt anh hoang mang thoáng sợ hãi nhìn vào bàn học trước mắt.

Gần ra đến cửa ba người cũng dừng chân lại, ngoái nhìn Choi Hyunki.

Chân cả bốn người như chôn tại chỗ, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía bàn, chay keo đang được dựng đứng chính giữa bàn học, dưới chân keo còn có một tờ giấy.Jungkook cảm nhận được tim mình đang đập nhanh hơn bình thường, lưng bỗng lạnh toát, thoáng qua suy nghĩ của cậu là Kim Taehyung đang quậy phá như lời đêm qua.Còn đang chìm trong suy nghĩ thì GaHeun, cô nhẹ nhàng lại gần chay keo đọc mảnh giấy được viết trên đó."

Ở lại chơi chút rồi hãy về, tao chơi một mình chán quá!"

Cô trợn tròn mắt, nhìn kĩ xem mình có đọc nhầm không nhưng kết quả là không.

Hiện tại cả bốn người đều đã đọc được và biết bản thân đang rơi vào tình huống gì, chẳng ai bình tĩnh được nhưng vẫn cố không làm ảnh hưởng đến tinh thần những người còn lại.Jungkook ngồi trên ghế đắn đo suy nghĩ về dòng chữ đấy, cậu cam đoan không phải Taehyung, hắn ta không xưng hô như vậy đâu.

Đây chắc chắn là một còn quỷ hoặc ma nào đó trong trường. ______chap dài nhất từng viết, vì dài nên sai chính tả chắc cũng kha khá. gọi Ji-a là cô nàng vì em ấy rất đáng yêu nhẹ nhàng, ko thể gọi nàng như cổ trang dc nên cô nàng cho lạ..
 
[Vkook] Tình Duyên Của Quỷ
Chương 6.


Thoạt nhớ lại lời nói của bác bảo vệ, nhanh lục tìm điện thoại để gọi bác thì cậu giật mình nhìn vào màn hình, rõ ràng là có lưu nhưng sao... lại chẳng còn trong danh bạ?Vội bảo mọi người kiểm tra xem có ai lưu không thì chỉ có duy nhất Hyunki là có lưu, thầm mừng vì đã được cứu.

Anh nhanh ấn vào dãy số vừa lưu lúc nãy, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy giống như chỉ chờ một trong bốn người gọi là bác sẽ nghe."

Alo bác ạ, tụi cháu là nhóm lúc nãy đây ạ.

Bác lên giúp tụi cháu với."

Đâu dây bên kia không trả lời ngay mà chỉ nghe tiếng lạch cạch, khoảng hai giây sau mới nghe phản hồi."

Học lớp nào, tôi lên ngay."

"Dạ 12A2 ạ!"

Mọi người nghe xong liền vứt tảng đá trong lòng đi, bác bảo vệ đã ngắt cuộc gọi để nhanh chóng lên đây.

Ở đây là tầng bốn nên đi lên cũng phải mất thời gian.

Chi bằng đi bộ lần xuống để đỡ tốn thời gian hai bên.

Đợi ba người còn lại đồng ý với ý kiến của Jungkook xong liền nhanh chóng tắt đèn và rời đi.

Vì biết chẳng ai dám đi trước nên bốn người đi song song, Choi Hyunki và Jungkook là con trai nên tình nguyện để hai người con gái đi giữa, GaHeun đi cạnh cậu vừa đi vừa mở flash giúp có ánh sáng nhiều hơn.

Hyunki tay cầm đèn đã mượn của thầy từ trước chiếu sáng cho cả nhóm.

Mặc dù đèn nhỏ nhưng cũng đủ sáng cho anh và Ji-a.Theo như tính toán thì bác bảo vệ sẽ lên thẳng từ cầu thang đối diện phòng bảo vệ.

Nếu vậy muốn gặp bác nhanh hơn thì phải đi đến cuối hành lang để đi cầu thang đó.

Nói như thế thì đến cầu thang chỉ còn ba mươi mét nữa là tới."

Á!"

Tiếng hét của phụ nữ vang lên ở phía phòng 12A6, mọi người hốt hoảng nhìn về phía đó, ngoài ánh sáng đèn pin ra thì hầu như xung quanh đều tối om.

Đèn hành lang đoạn này đã bị hỏng hoàn toàn.

Và cả nhóm biết rõ một điều là trong trường ngoài họ ra và bác bảo vệ ra thì chẳng còn ai ở lại giờ này.

Sợ càng thêm sợ, cả nhóm cứ thế bám sát lấy nhau mà tiếp tục đi lên.

Lúc này Jungkook cảm giác phía sau lưng mình rất lạnh, còn sởn gai óc.Cậu vô thức xoay đầu lại xem, thì vô tình thoạt thấy bóng đen đang đu trần nhà biến mất.

Tim đập loạn nhịp vì lo sợ, cậu biết mặt mình bây giờ đã trắng bệt vì bản thân chắc chắn đã gặp ma.

GaHeun tinh tế phát hiện nhưng cố không làm hai người còn lại sợ, khẽ khều tay đang run vì sợ của Jungkook mà ra hiệu.

Cậu hiểu ý của cô qua nháy mắt, vội điều chỉnh lại hơi thở rồi xoay người đi tiếp.Ji-a hiện tại sợ vô cùng, cô nàng chỉ sợ bản thân sẽ đi không nổi mà té ngã vì quá sợ, chân cô nàng bây giờ không còn chút sức lực.

Nhưng rồi cũng đến nơi phát ra tiếng hét, GaHeun xung phong, cô sẽ tiến lại gần xem xét, Hyunki thấy cô xung phong nên cũng bảo là sẽ đi chung.Đến gần, cô lia mắt vào cửa sổ thì bên trong chẳng có gì, chỉ là bóng tối.

Không nói gì chỉ xoay người đi thì bỗng Hyunki giọng run rẩy, tay chỉ vào bên trong miệng lắp bắp không nói thành câu hoàn chỉnh: "C-có...có gì.."

GaHeun vội quay đầu lại, ánh mắt sững sốt nhìn cái đầu treo lơ lửng trên bảng. một cái đầu người đang treo lơ lửng không phải bằng dây hay móc, mà như thể bị một thế lực vô hình giữ chặt.

Tóc dài rũ rượi, đẫm máu, phủ lên phần thịt bị nghiền nát và bong tróc, những mảng da còn bám lại trên tóc đang theo từng giọt máu chảy xuống.

Hốc mắt cô ta trống rỗng, trừng trừng như muốn nuốt chửng người nhìn, con ngươi bị móc ra nhưng vẫn để lại những vệt máu ngoằn ngoèo như mạng nhện khô.

Miệng há hốc, lưỡi thè ra, sưng tấy và bầm tím, như đang gào thét một tiếng kêu oan bị kẹt mãi trong cuốn họng.

Máu nhỏ từng giọt xuống nền gạch, hòa cùng lớp bụi phấn, tạo thành một vệt đỏ sẫm kéo dài như nét chữ ác quỷ viết bằng thịt người.

Không khí trong lớp học cả hai đều có thể tưởng tượng ra được, nó trở nên đặc quánh, tanh lòm và lạnh ngắt.

Mùi hôi thối của thịt phân hủy hòa lẫn mùi kim loại của máu khiến GaHeun nghẹt thở, sống lưng cô nổi gai, từng thớ thịt run lên như có hàng trăm con sâu đang bò bên dưới làn da.

Chiếc bảng kêu lên một tiếng "két..." kéo dài, như tiếng phấn viết chạm vào địa ngục, rồi đột nhiên... cái đầu rung nhẹ.Nó đang... cười với cả hai.

Anh vội nắm tay cô ra chỗ hai người còn lại, hơi thở và tim dồn dập, bàn tay lạnh toát mồ hôi chạm vào nhau.

Jungkook và Ji-a từ xa nhìn thấy sắt mặt trắng bệt mồ hôi cả hai còn ướt đẫm khắp mặt.

Ánh mắt kinh hãi, khuôn mặt tái mét như giấy, mồ hôi túa ra khắp trán và cổ, từng giọt rơi xuống nền gạch lạnh buốt.Không ai nói gì.

Cả bốn chỉ biết nhìn nhau, bàn tay lạnh ngắt siết lấy nhau giữa hành lang âm u.

Tất cả cùng hiểu...lớp học đó và ngôi trường này không phải chỉ có người sống.Bấy giờ cả nhóm từ đi thành chạy, không dám lia mắt nhìn xung quanh chỉ dám cắm đầu chạy, chân mệt đến mức không còn cảm giác, hơi thở dồn dập nhưng không dám dừng lại vì sợ, sợ rất nhiều.Đến cầu thang chỉ dám thở không quá bốn giây thì liền đi tiếp.

Trong lúc chạy Ji-a vô tình trượt chân, nhưng chắc chắn không phải do cô hụt chân mà là bị thứ gì đó giữ lại.

Cơn đau vì bị té khiến Ji-a nhăn mặt, nhưng đây không phải là lúc mít ướt như thường ngày, đau nhưng không có nghĩa là ngồi đây xem vết thương.

Vội bỏ qua cơn đau, cô nàng chỉ sợ vì nhìn thấy dấu tay bầm tím trên cổ chân mình.

Mọi người đều nhìn thấy, còn nhìn rất rõ.

Hyunki xung phong là cõng cô nàng để đi tiếp, giờ thì cả nhóm mới giảm tốc độ lại.

Hiện tại đang ở lầu hai, cũng gần gặp bác bảo vệ nên mới nghỉ chút."

Này, sao bác ấy lâu lên quá vậy?"

Ji-a mở lời nói trước, dù gì cũng đã rút ngắn thời gian bằng việc chạy rồi, huống hồ gì nãy giờ đã là mười phút, làm sao mà từ phòng bảo vệ lên lầu hai lại lâu như thế.

Để tôi đi xem."

Giọng GaHeun run nhẹ, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự quyết đoán kỳ lạ.

Cô bước ra khỏi vòng vây của ba người, từng bước chân vang lên trên nền gạch ẩm ướt nghe như tiếng nước nhỏ trong một đường hầm tối tăm.

Không khí đặc quánh lại, từng làn gió lạnh lướt qua gáy khiến cô nổi gai ốc.Có tiếng động, GaHeun cảm nhận được có ai đang ở đấy, bác bảo vệ?"

Chắc bác bảo vệ đang ở dưới đi lên rồi," cô thì thầm, như tự trấn an mình, rồi đảo mắt tìm kiếm.

Nhưng... thứ hiện ra không phải bác bảo vệ.

Mà là cái đầu đó.Treo lơ lửng giữa tầng trên và tầng GaHeun đang đứng.

Đầu nó mở trừng, hốc mắt sâu thẩm nhưng cô vẫn cảm nhận đó nhìn mình, đầu nó chuyển động nhẹ, như vừa nhận ra cô.

Tóc nó dính bết, một vài sợi còn dính máu nhỏ xuống từng bậc thang như dấu chân của ma quỷ.GaHeun chết sững.

Không còn âm thanh, không còn không khí.

Chỉ có tiếng mạch đập dồn dập trong tai cô như tiếng trống ma quái.

Rồi như một bản năng, cô quay đầu bỏ chạy, đôi chân như sắp khuỵu xuống vì sợ hãi, tim như muốn vỡ tung ra khỏi lồng ngực.Cô lao lên, vượt qua hành lang tối mờ, trở lại chỗ mọi người.

Cả Jungkook, Ji-a và người còn lại lập tức quay sang khi thấy bóng dáng cô hiện ra, nhưng điều khiến họ chết lặng... là sắc mặt của GaHeun.Trắng bệch.

Không còn một giọt máu.

Giống hệt như lúc cô từ lớp học bước ra.Không ai cần hỏi.

Họ đã hiểu.Thứ đó... vẫn đang theo dõi họ."

Để tôi đi xem."

GaHeun chủ động đi kiểm tra, chậm rãi bước đến cầu thang, đảo mắt tìm bác thì thứ cô thấy lại là cái đầu lúc nãy.

Hai đồng tử run run, sợ hãi vội chạy lên chỗ mọi người, thấy cô trở lại với sắc mặt trắng bệt không chút huyết sắc như lúc nãy thì liền hiểu."

Bây giờ làm sao xuống đây..."

Anh vò tóc, đi xuống cũng gặp mà nếu đứng đây một hồi cũng sẽ bị ghẹo.

Chạy đâu cho thoát."

Hai mươi ba giờ rồi.."

Jungkook cất giọng, nhìn đồng hồ trên điện thoại mà nói."

Không thể tin được là tụi mình lại ở lại trễ vậy.

Rõ ràng chỉ vừa từ lầu bốn xuống mà."

"Không, chúng ta bị che mắt rồi."

"Ý cậu là sao Jungkook?"

Ji-a thắc mắc ý nghĩa câu nói của cậu."

Nghĩa là lúc nãy ở lớp nhìn là đã hai mươi hai giờ nhưng thật ra là đa qua giờ đó rồi.

Chứ không thể nào từ lầu bốn đến lầu hai lại mất hẳn một tiếng."....Một khoảng không im lặng, dần hiểu được là thật sự tất cả đều bị che mắt, cả đồng hồ điện thoại lúc ở trong lớp cũng bị tác động.

Thật sự quá kinh dị. _____🙂)) học không lo học, lo viết chap
 
[Vkook] Tình Duyên Của Quỷ
Chương 7: Giọng hát


Lưu ý: Việc sai chính tả có thể làm bạn khó chịu, hãy giúp tớ sửa đổi để lần sau ổn hơn.

Cảm ơn!*Tất cả những gì trong đây đều phi lý, không có nguồn gốc và do tớ nghĩ ra.___

Cả bốn người chỉ biết ngồi cạnh nhau chờ bác bảo vệ lên cứu giúp, chỉ còn có cách đó họ mới có thể về.

GaHeun lục lọi gì đó trong balo một hồi thì lấy ra thứ gì đó cho vào túi.

"Ấy, tớ nghe tiếng bước chân lên lầu.

Chắc là bác bảo vệ lên."

Hyunki thính tai lên tiếng nói cho mọi người biết, cả nhóm mừng rỡ ra mặt, ai cũng trong ngóng được về nhà.

Hôm nay là quá đủ rồi.Nhìn thầy ánh sáng của đèn pin chiếu vào tường là chắc chắn bác bảo vệ đã lên tới, cả bốn người mừng rỡ vì đã được cứu."

Nè các cô cậu kia, tại sao còn ở lại giờ này?

Không phải tôi đã nói về trước hai mươi hai giờ rồi sao hả!?"

"Chúng cháu xin lỗi ạ, giờ tụi cháu về ngay."

Bác bảo vệ không nói gì chỉ đi sau lưng bốn người cho đến cổng trường, đảm bảo bọn trẻ đã an toàn ra khỏi trường bác mới thở dài tiến vào nhà bảo vệ."

Đúng là lũ nhóc, chỉ biết gây rắc rối."

---Mọi người khi ra khỏi trường đã tạm biệt nhau và về nhà.

Thoát khỏi trường học nhưng Jungkook vẫn còn cửa ải là khu phố khi về đêm của nhà cậu đang sống.

Chân vừa bước đến khu phố là cậu có cảm giác lạnh sóng lưng như có ai đó đứng phía sau thổi vào gáy Jungkook.Khẽ rùng mình nhưng không giám quay lại nhìn vì sợ sẽ nhìn thấy những thứ như trên trường nên cậu đi thật nhanh để về nhà, đi được nửa đoạn đường cậu nghe tiếng phụ nữ ngân nga lời bài hát nghe rất quen tai, nhưng cậu không biết đã nghe ở đâu.

Giọng người phụ nữ ngân nga chưa được bao lâu thì ngừng lại.

Ngỡ như mọi chuyện đã xong nhưng từ hát lại chuyển sang tiếng con nít cười khúc khích, không biết có bao nhiêu vong hồn ở khu phố này nhưng Jungkook đã sợ bủn rủn tay chân, chân như nhũn ra nhưng vẫn phải cố đi.Tiếng cười từ từ lớn dần, hoà lẫn vào đó là tiếng hát của người phụ nữ kéo dài nghe thể thảm hơn là ngân nga.

Nó vang vọng trong không gian tĩnh mịch của khu phố làm Jungkook sợ điếng người.Cậu chuyển từ đi thành chạy, chạy thật nhanh để thoát khỏi tiếng cười và giọng hát ma rợn ấy, Jungkook không dám tưởng tượng bản thân sẽ ra sau nếu dừng chân lại.

"Ô kìa, sao lại chạy!

Sao lại chạy! hí hí anh ơi ở lại chơi, đừng chạy!"

Giọng nói níu kéo của đứa trẻ vang lên bên tai cậu, bên vai còn có cảm giác bàn tay đứa trẻ chạm lên, cái lạnh xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng làm cậu sởn hết người.

Jungkook biết mặt bản thân đã chuyển sắc vì quá sợ.

Giọng nói ma mị, lạnh lẽo còn cười cợt khiến đầu óc cậu không kịp suy nghĩ gì mà chỉ biết chạy để cứu lấy mạng.-'Rầm!'"Hộc.. hộc..

Thưa mẹ...con về rồi ạ.!"

Đứng trước cửa nhà cậu chống hai tay vào đầu gối vừa thở lấy hơi vừa chào mẹ đang ngồi ở sofa chờ con trai bà về.

Thấy con trai mình mặt mày xanh xao nhợt nhạt không lấy chút máu bà liền lo lắng chạy ra đỡ cậu."

Con sao vậy, sao lại đổ nhiều mồ hôi vậy nè, con bệnh sao?"

Bà đưa tay lên trán đo nhiệt độ cậu, lớp mồ hôi mỏng cũng được bà lau đi.Biết mẹ lo lắng, Jungkook vừa thở vừa chạm tay lên vai bà lấy hơi nói: "Con ổn ạ, không sao đâu... mẹ đừng lo."

Nhìn con trai về nhà với trạng thái như vậy bà cũng đoán ra được gì đó nhưng không muốn hỏi ngay bây giờ nên bà bỏ qua một bên.

Jungkook được mẹ đỡ vào ngồi trên sofa, bà rót cốc nước cho cậu uống.Jungkook biết mẹ lo lắng nên cậu chỉ giải thích sơ và bịa ra là do về trễ sợ mẹ lo nên cậu chạy nhanh về. cậu quyết định giấu tất cả mọi chuyện đã xảy ra từ lúc ở trường cho đến lúc về nhà."

Được rồi, con tắm đi rồi ăn nhé.

Mẹ hâm nóng đồ ăn cho con."

Nghe con trai nói vậy chân mài bà mới giản ra được một chút, đoán con trai chưa ăn gì nên bà vào bếp hâm lại đồ ăn cho con."

Dạ."___chap này xàm sao ấy ta. =)) lỡ rồi up thoi
 
Back
Top Bottom