Tâm Linh [vkook] Hạ Vàng Buông Nắng

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
318942192-256-k973500.jpg

[Vkook] Hạ Vàng Buông Nắng
Tác giả: ledayne
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

idea truyện: Mysu Thy Thanh Phạm, Người Khăn Trắng
Author: Lee
Couple: Taekook
Văn phong tuy không biểu đạt được ý nghĩa của cốt truyện nhưng đây là những cố gắng của mình, cám ơn vì đã đọc!​
 
[Vkook] Hạ Vàng Buông Nắng
Chap 1


Chính Quốc sinh ra và lớn lên ở một vùng nông thôn nghèo.

Ngày đó, hầu hết người trong làng đều là nông dân, ban ngày thì sáng sớm tinh mơ đã ra thăm ruộng, nào tát nước, cắt cỏ…thời bấy giờ cắt cỏ phải cắt bằng tay chứ không có máy như bây giờ, thế là cả ngày cứ ở ngoài ruộng, trưa thì về kiếm miếng cơm, bữa cháo lót bụng rồi lại ra ruộng tiếp tục công việc đồng áng.

Bọn trẻ thì có đứa đi chăn trâu, những đứa nhỏ hơn thì tụm năm, tụm bảy lại có khi thì xuống mấy khúc sông, bắt con cua con cá về để giúp đỡ cho gia đình trong những bữa cơm hằng ngày.

Thế là cả ngày cả bọn cứ ở dưới sông, ngoài những buổi học thì thi nhau bắt cá, đến chiều về đứa nào tệ nhất thì cũng được chục con, với số lượng như vậy thì cũng làm được một tộ canh cá rồi…Đó là chuyện của những năm trước còn bây giờ Chính Quốc đã ra trường, trở thành một chàng trai chững chạc.

Sau lễ tốt nghiệp Quốc bắt xe về quê luôn, về lần này chắc anh không lên Sài Gòn nữa mà kiếm việc gì đó ở quê làm cho gần nhà, do về gắp nên anh cũng không kịp gọi về cho ba má dưới quêNgồi xe đò gần nửa ngày thì cũng tới, làng quê giờ cũng không thay đổi gì mấy người dân vẫn còn làm ruộng có vài nhà thì trồng trái cây, đường lộ cũng đã xây mới, nhà anh cách bến xe cũng không xa nên đi vài bước là đến.

Tầm giờ này thì ba má anh cũng về nhà rồi, bước vào nhà anh đi ngay ra phía sau bếp thấy má đang nấu gì đó trên bếp, còn con út thì đang loay hoay với mấy con cá, anh đi khẽ ra sau lưng út Lệ đánh lên đầu nó:"Mày bao nhiêu tuổi rồi mà chưa biết mần cá nữa!"

Tự dưng bị đánh út Lệ quay sang định tát cho anh một cái nhưng chợt nhận ra là ông anh đã lâu không gặp của mình, Lệ réo gọi má:"Má, anh hai trên Sài Gòn về nè!"

Bà ba buông cái muỗng xuống quay qua cũng hết hồn, mới mấy năm không gặp mà Quốc giờ khác quá, kéo anh ngồi xuống bàn rồi gọi luôn cả ông ba đang mần cỏ ngoài vườn vô, cả nhà được hôm đông đủ, ba má hỏi thăm Quốc hết lời làm anh còn không kịp trả lờiNgồi hơn hai tiếng liền để trò chuyện anh mang hành lí vào phòng, sắp xếp cho gọn, rồi ra ngoài tắm rửa cho mát mẻ, cũng lâu rồi chưa về quê nên anh cũng muốn xem thử có gì mới mẻ không, con út kéo anh ra ngoài chợ chơi sẵn khoe với mấy nhỏ con gái trong xóm là nó có anh hai vừa đẹp trai mà còn học giỏiMấy đứa con gái trong xóm cứ thấy Quốc là che mặt cười, đi tới quán chè của chị Hạnh con út nó nằng nặc đòi vô ăn chè, nhưng anh thì không thích ăn ngọt nên cũng vô ngồi cho có lệ, ngồi trong mà cứ có cảm giác như ai nhìn mình anh quay đầu nhìn vào phía sâu bên trong quán, có mấy cô gái đứng lắp ló thấy anh nhìn vô rồi mạnh ai nấy chạy trốnCon út thấy vậy cũng ghẹo anh:"Chà mới về có chút mà coi bộ anh hai được nhiều cô để ý quá ha, chắc trên Sài Gòn con gái nó xếp hàng dài để chờ anh để ý quá à""Nhiều gái để ý thì có gì mà hay, tao lại muốn như mày, có đi hết cái xóm cũng không trai nào thèm nhìn!"

Quốc cũng không vừaNghe lời phản bát của ông anh mà con út chỉ biết bỉu môi, Quốc hối con út:"Mày ăn nhanh lên chút coi, mày ăn xong chắc chợ tan hết rồi"Cằn nhằn qua lại một hồi hai anh em mới ra khỏi quán chè, đi đến gần cuối chợ có một người đàn ông cao lớn đang đi đến, con út vừa thấy người đàn ông đó đã vội chạy đến kéo hắn ta đến trước mặt Quốc"Anh Thái Hanh đây là anh hai em trên Sài Gòn mới về nè"Người đàn ông trước mặt Quốc vóc dáng cao lớn, ánh mắt sắc bén làm người ta chỉ mới nhìn qua đã có chút sợ hãi, hắn nhìn anh từ trên xuống dưới rồi đưa tay:"Chào, tôi là Kim Thái Hanh""Chào anh tôi là Điền Chính Quốc" có chút dè chừng nhưng anh vẫn bắt lấy tay hắn, tay hắn cũng to và chắc hơn cả tay anh, người đàn ông này làm ai ở gần hắn ta đều cảm thấy an toàn nhưng cũng có chút sợ hãiThái Hanh là thầy pháp từ vùng khác chuyển đến gia đình nhiều đời luyện bùa chú, có khi giúp nhưng cũng có lúc hại ngườiTự dưng con út hứng lên đòi Quốc tới nhà Thái Hanh chơi, không thèm để Quốc phản ứng nó kéo anh luôn, còn Thái Hanh thì đi theo sau.

Thái Hanh thích những nơi yên tĩnh nên khi vừa đến chỗ này xem nhà thì hắn ưng ngay, sân nhà khá rộng nên hắn dùng để phơi thuốc nam, vừa bước vô nhà Quốc cảm thấy hơi lạnh sống lưng hầu như nhà của Thái Hanh không bao giờ mở cửa sổ nên nhà cũng khá tốiTrong nhà có thờ một tượng nhưng Quốc chưa từng nhìn thấy bức tượng nào như vậy nhìn vừa lạ vừa ghê, bình trà đã nguội nên Thái Hanh cũng vào trong nấu bình mới, con út cũng đi vòng nhà kiếm đồ để phá"Út đừng có phá lỡ hư cái gì rồi sao!"

Sợ con út táy máy tay chân rồi làm hư đồ của Thái Hanh nên Quốc réo nó"Không có sao đâu anh Thái Hanh dễ tính lắm đâu có hung dữ như anh hai" út đem lại bàn một cái hộp trong đó toàn vòng tay, Thái Hanh lúc này cũng đi ra tiện tay lấy trong hộp ra một cái dòng tay màu đỏ đưa cho Quốc:"Tặng em""Ơ sao anh biết em nhỏ hơn anh?"

Quốc hơi bất ngờ vì nãy giờ còn chỉ giới tên sao hắn biết anh nhỏ hơn hắn mà xưng em"Bé út hay kể về em cho anh nghe, mà hầu như ngày nào tên em cũng xuất hiện trong đầu anh hết" hắn kéo ghế rồi ngồi xuống bên cạnh Quốc"Con nhỏ này nhiều chuyện ghê" Quốc lườm con út một cái"Nhưng anh thì thích kiểu nhiều chuyện này" hắn nói tỉnh bơ, còn con út thì từ lúc hắn bước ra đến giờ không gian như chỉ còn hắn và Quốc, cơ mà hắn vừa nói hắn thích nghe út kể về Quốc sao?

Mới gặp mà thả thính người ta hay gì?"

Ủa từ hồi anh về tới giờ có cho em cái gì đâu mà anh mới gặp anh hai em chưa được nửa tiếng mà anh đã tặng ảnh cái vòng, anh nói anh thích nghe em kể về anh hai em, ủa là anh thích anh hai em hả?"

Út nói thẳng vô mặt hắn, mà hắn vẫn cứ bình thản "Không hẳn là thích nhưng anh hai em thú vị hơn em nhiều" hắn cũng chả thua"Ơi là trời nói mà không sợ người khác tổn thương luôn giận ghê" con út bỉu môi giận dỗi, người ta cũng là con gái mà vậy mà hẳn nỡ nói như vậy"Anh giỡn thôi, nhưng em không thú vị thật" "..."

Kim Thái Hanh chắc cũng nên mở lớp dạy đùa mà mặt luôn lạnh, nhả câu nào người ta câm nín câu đó, thiệt tình anh làm cả author cũng muốn bí văn"Thiệt tình không thèm chơi với anh nữa đâu, em ra chơi với mấy con thỏ đây" nghe tới thỏ mắt Quốc cũng sáng lên quên mất tiêu là mình đang ở nhà người ta, đứng dậy chạy vô theo con út, phía sau nhà Thái Hanh đặt một cái lòng lớn bên trong có tầm tám, chín con thỏ béo mút.

Ngoài thỏ ra còn có trăn, gà, vịt, chó, mèo,..v.v."

Nhà anh như cái sở thú vậy?"

Quốc cũng không tin được là hắn chỉ ở một mình thôi mà nuôi nhiều như vậy"Ngày mai anh sẽ bán chúng" hắn nhìn sang Quốc"Sao lại bán, em nói gì sai sao?"

Quốc nhìn hắn nghi hoặc "Không phải ban đầu anh thích chúng nên mới mua về, bây giờ anh thích thứ khác rồi" ánh mắt hắn dịu dàng ấm áp, hai người nhìn nhau thật không muốn rời xa"Nhưng anh bán con gì cũng được, đừng có bán mấy con thỏ này được không em thích chúng lắm!"

"Thỏ nhỏ vậy mà em cũng thích, anh thì thích thỏ bự này hơn" hắn đưa tay chạm nhẹ vào mũi Quốc rồi đi đến lấy túi thức ăn cho thỏ đổ vào bát đựng cho chúngChính Quốc cười nhẹ một cái trong lòng ấm lên một cách lạ thường, loại cảm giác này khác với lúc anh ngắm mấy cô chân dài trên tạp chí, có khi cả hai lại phải lòng nhauỞ góc nào đó trong nhà lại nghe thấy tiếng lòng ai đó vỡ nát, từ nãy đến giờ hai người không thèm quan tâm đến sự hiện diện của út, chắc phải kêu má đổi tên thành người vô hình, suốt mười mấy năm hết bị ăn cơm chó của ba má giờ ra ngoài còn phải ăn cơm chó anh hai với anh hàng xóm.

Sống vậy sao sống nổi"Anh nhiều thỏ vậy cho em một con đi!"

Quốc ngồi cạnh Thái Hanh ngắm nhìn mấy con thỏ ăn"Không cho đâu, cho thỏ bự rồi nhỡ đâu thỏ bự mê thỏ nhỏ quá không đến đây với anh nữa thì sao!"

Có mấy con thỏ thì hắn không lo chuyện sẽ không nhìn thấy Quốc mỗi ngày nên sao mà cho dễ vậy được ...Bị tra tấn lỗ tai bằng mấy từ sến súa út ra về trước, Quốc cũng về theo, con út chỉ muốn mình biến thành cục đá thà là bị người ta ném còn hơn suốt ngày phải ăn cơm chó, trời sập tối chợ cũng đã tan giờ này hầu như mọi người đều về nhà đóng cửa chuẩn bị đi hết rồi"Chà vừa về nhà cái là đi chơi mất tiêu luôn hen, đi vô tắm rửa rồi ra ăn cơm" bà ba đứng chống nạnh trước cửa, hồi trưa bà ra ngoài hè hái ít cải mà vô thì không thấy hai anh em đâu thì biết ngay là hai đứa đi ra ngoài, mà cả hai còn chưa ăn uống gìTrên bàn ăn ông ba vô tình nhìn thấy chiếc vòng tay màu đỏ trên tay Quốc:"Chiếc vòng đâu đẹp vậy bây?"

"Của anh Thái Hanh tặng anh hai đó ba" út nhanh miệng trả lời "Thằng này tính chuyển qua bán vòng luôn hay sao ta?"

Bà ba cũng đùa"Trời ơi anh hai nhà mình là khách hàng đặc biệt đó má, má coi con với ảnh thân cỡ nào mà mấy lần con hỏi xin ảnh có cho đâu, mới gặp anh hai có chút mà cho liền, còn thả thính nhau nữa, không chừng mốt ba má có con rể chứ không phải con dâu" "Mày không nói không ai nói mày câm nha!"

Quốc nhéo vô tay con út, thấp giọng"Trời đất ơi bộ em nói sai hay gì khoái muốn chết mà bày đặt" con út cao giọng hơn nhéo trả lại"Đủ rồi nhe, tụi bây làm cái gì cũng đàng hoàng chút, mày đó mày nghĩ cái gì dị anh mày nó là đàn ông sao khoái cái gì mà khoái!"

Ông ba nạt ngang làm cả nhà hơi giật mình"Còn mày nữa về đây chi sao không ở trên đó kiếm công việc mà làm rồi lấy vợ trên đó luôn" tự dưng đang vui mà ông ba lại cọc khiến không khí vô cùng nghẹt thở"Trên đó hơi xa nên con muốn kiếm việc gần nhà làm, còn lấy vợ thì...từ từ con tính" "Tao cho mày một thời gian nữa, mày mà không cho tao ẫm cháu là mày tới công chuyện với tao" đang yên đang lành tự nhiên nhắc chuyện lấy vợ làm Quốc nhức đầu vô cùng, mỗi lần ở nhà gọi lên hỏi thăm là y như rằng ba lại hỏi "có quen được em nào chưa?", "Tính chừng nào cho tao gặp con dâu?"

Xong bữa cơm bất ổn Quốc phụ con út rửa chén, mặt nó từ nãy đến giờ cứ xụ xuống như bà già"Mày buồn chuyện hồi nãy hay gì?"

"Vừa buồn vừa tức, ba cứ cổ hủ quài vậy sao khá nổi" út thấp giọng sợ nói lớn ông ba nghe lại có chuyện "Mày gần ba hơn tao mày phải hiểu ba chứ, bác hai không có con trai dị là ba mặc định tao là cháu đích tôn của dòng họ, nhưng mà mày coi nguyên dòng họ có phải mình tao là con trai đâu" sống chung với người gia trưởng là thứ thiệt thòi nhất mà Quốc phải trải qua"Mà phải ba cũng như những người khác thì tốt, mà là hủ nam thì càng tốt" "Mày bớt đọc ba cái chuyện đam mỹ lại dùm tao, mày nói dị nữa là tao méc ba, cho ba đánh mày gãy giò" anh cú lên đầu con út, nó nhăn mặt bỉu môi "Thì coi như em ảo truyện đi, nhưng anh chắc sau này anh không động lòng với anh Thái Hanh không?

Người ta vừa đẹp trai lại chu đáo, anh mà không nhanh là con khác cướp mất thì đừng có khóc à nha" "Có mà tao đánh mày khóc luôn thì có!"

Ngồi rửa chén cả buổi mà hai đứa chỉ giỡn là chính, tới khi bà ba nhắc nhỡ thì mới làm mau mau ...Cả ngày trời anh chưa cầm đến điện thoại, vừa mở máy lên thì hơi choáng khi thấy có cả trăm cuộc gọi đến, nhìn thấy tên người gọi Quốc cũng muốn gọi lại nhưng rồi thôi, anh thật sự muốn quên đi người này nhưng từ chối thẳng thì sợ người ta buồn.

Còn cứ úp úp mở mở thì sợ người ta nghĩ mình cũng thích người taNhìn đến chiếc vòng trên tay hình ảnh của Thái Hanh lại hiện lên trong đầu Quốc, nụ cười, ánh mắt, cái nắm tay làm người ta muốn quên cũng khó, mới nghĩ đến đó thôi mà tim anh lại đập nhanh đôi chútCả đêm đó Chính Quốc cứ lăn qua lộn lại mà không ngủ được, Thái Hanh là đang bỏ bùa yêu Chính Quốc hay sao, mới gặp mà đã thích thì hơi lạ...
 
[Vkook] Hạ Vàng Buông Nắng
Chap 2


Sáng hôm sau Quốc bị đánh thức bởi giọng nói xì xào của ai đó ở bên ngoài, ráng lết cái thân ra ngoài cửa anh thấy có nhiều người đứng bu quanh cây xoài chỗ ngã ba đường, tò mò nên cũng bước ra hỏi thăm thửCả xóm ai cũng lạnh gáy khi chứng kiến hiện tượng mà từ nào đến giờ họ mới thấy lần đầu, một xác chết treo lơ lửng ở cây xoài cổ thụ.

Người chết là một cô gái độ hai lăm, hai sáu tuổi bụng cô ấy cũng khá to chắc đã mang thai, Quốc chưa từng gặp cô này bao giờ nghĩ trong bụng chắc chỗ khác đến buồn tình nên tự tửĐang còn trong đóng suy nghĩ thì Quốc bị ai đó vỗ vào vai một cái, quay lại nhìn thì là Thái Hanh, hắn kéo Quốc đến trước cửa nhà anh kể cho Quốc nghe về cô gái:"Cô này tên Hương ba má mất hết rồi nên từ Hải Phòng lang thang về đây làm giúp việc nhà cho người ta, cổ ở đây lâu hơn anh một năm, cổ bây giờ đang làm giúp việc cho ông bà Hưng Cẩm vựa gạo bữa đó bà Hưng Cẩm được người ta cho mấy con cá lóc còn tươi nên nhờ Hương nấu canh chua, vừa thấy mấy con cá cổ ói ngược ói xuôi bả nghi rồi nhưng là người lương thiện nên bả không đuổi việc mà ngỏ ý sẽ chăm sóc Hương với đứa nhỏ.

Về lâu sau này cái bụng cũng lớn hàng xóm cũng nhỏ to về cái bầu đó nhưng bà Hưng Cẩm không quan tâm cũng không hỏi ba đứa nhỏ là ai, do ông bà Hưng Cẩm không có con nên thấy Hương mang thai bà mừng lắm, bả nói nếu không muốn nuôi thì tặng bả đứa nhỏ rồi bả cho một số tiền để làm lại cuộc đời.

Hương cũng ậm ừ cho qua rồi không biết buồn cái gì mà ra đây treo cổ" Thái Hanh nghiêm túc kể lại câu chuyện Nghe kể Quốc cũng không biết phải nói làm sao, quá tội nghiệp đứa nhỏ còn chưa kịp chào đời, người ta đưa xác cô gái xuống chiếu ông bà Hưng Cẩm cũng vừa đến, bà Hưng Cẩm quỳ xuống bên xác cô Hương khóc thảm thiết còn ông Hưng Cẩm thì vẻ mặt có chút sợ hãi.

Bà con đứng xung quanh người thì chỉ trích cô gái người thì tiếc thương cho cô gái"Em có nghĩ đứa nhỏ trong bụng Hương là của ông Hưng Cẩm không?"

Thái Hanh nhìn về hướng mọi người cất giọng hỏi"Sao anh nghĩ vậy?"

"Hương không phải tự tử đâu" để lại một câu nói rồi Thái Hanh bước đi mất hút trong đám đông, Quốc vẫn còn ngơ ra vì câu nói kia nhưng cũng không liên quan đến mình nên cũng chả bận tâm nhiều ...Do gốc xoài đó nằm áng ngữ ngay ngã ba đường, cho nên muốn từ xóm ra chợ, hay từ chợ về nhà mọi người đều phải đi qua.

Do vậy từ khi xảy ra chuyện ấy thì hầu như trời vừa sụp tối là chẳng có một ai qua lại, có chuyện gì cần thiết lắm thì cả xóm phải họp cùng nhau năm bảy người mới dám cầm đèn qua chỗ gốc xoài ấy.Đó giờ chưa từng gặp ma nên khi nghe hàng xóm đồn nhau về cây xoài đó Quốc cũng chả tin, được đêm hôm đó ông ba nổi cơn sốt anh phải chạy qua nhà Thái Hanh để xin mớ thuốc xông "Đi qua cây xoài coi chừng ma bắt nghe" vừa bóc thuốc hắn cũng không quên ghẹo Quốc"Giỡn quài đố nó bắt được em" lúc đi qua cây xoài anh có nhìn nó một cái mà cũng không thấy gì lạ, lời đồn chắc chỉ là lời đồnLúc ra về Thái Hanh định đưa anh về nhưng bị anh từ chối, dù sao cũng là đàn ông con trai sao lại sợ ma được chứ.

Đi từ xa Quốc thấy có một cô gái ngồi dưới gốc cây xoài kia, không nghĩ nhiều anh bước nhanh đến gần cô gái, gọi khẽ"Cô ơi giờ này sao cô không về nhà mà ngồi ở đây?"

"Tôi đi kiếm cha của con tôi mà... không biết đường..."

Cô gái cúi đầu vẽ cái gì đó trên đất"Cô tên gì?

Nhà ở đâu?

Mà cha của con cô là ai ở đâu nói thử coi tôi biết tôi sẽ chỉ" Quốc thật thà muốn giúp cô gái"Tôi tên Hương, cha con tôi là ông Hưng Cẩm anh có biết ở đâu không?"

Cô gái vừa ngẩn đầu lên thì Quốc xém tí thì xỉu vì cô này là cô gái treo cổ ở đây mấy hôm trước Hương từ từ đứng dậy lộ ra cái bụng to, gương mặt tím tái, mắt chỉ có tròng trắng:"Anh ơi...anh làm ơn chỉ tôi nhà ông Hưng Cẩm với..."

Giọng của cô ta nhưng vọng từ cõi âm vọng đến làm Quốc nỗi hết da gà"Anh ơi.."

Hương bước về phía Quốc, hoảng quá nên anh miệng anh cứng ngắc dùng hết sức bình sinh để chạy, tiếng cười của Hương vang vọng bên tai anh, cảm xúc lẫn lộn muốn khóc mà không khóc được muốn la cũng không la nỗiChạy một mạch vô nhà quăng gói thuốc lên bàn rồi chui tút vô phòng chùm mền qua đầu anh co rút mình lại trong chăn run cầm cập, hồi nãy để Thái Hanh đưa về thì chắc sẽ không gặp cô gái đó rồi, bà ba thấy anh hốt hoảng chạy vô bà đến gõ cửa phòng anh mấy hồi liền:"Quốc sao vậy con, có chuyện gì hả?"

Quốc sợ đến mức không thốt ra tiếng nào, bà không biết làm sao gọi con út vô với Quốc còn bà thì đi nấu thuốc cho ông ba, con út vô phòng lay lay người anh"Anh hai sao dị, có mệt ở đâu không?"

"..."

Út giở cái mền ra thấy mặt mũi anh đổ quá trời mồ hôi mà cứ nằm co rút người lại run, hỏi sao cũng không trả lời, nguyên đêm nó ở trong phòng với Quốc đến lúc thiếp đi khi nào không hay...Sáng ra con út giật mình thức dậy, quay sang thấy Quốc còn ngủ người vẫn đổ mồ hôi mà Quốc thì lại đắp mền kín người, út sờ lên trán anh thì phải vội rút tay lại, sáng nay anh sốt khá cao nên bà ba phải kêu người chở đi bệnh việnBà ba đặt khăn lên trán Quốc tặc lưỡi:"Hôm qua chắc nó thấy mấy cái không sạch sẽ nên mới vậy chứ gì, lát bây chạy về đem mớ đồ lên đây sẵn qua kêu thằng Thái Hanh luôn nha út!"

Lát sau út cũng vội chạy về nhà, nấu miếng cháo, xếp thêm vài bộ đồ, cô chạy ngay qua nhà Thái Hanh như biết trước thế nào cô cũng tìm nên hắn đã chuẩn bị xong, không cần để cô kể giục cô đi nhanh đến bệnh viện Hắn gắp gáp chạy vào phòng bệnh, Quốc vẫn còn chưa tỉnh hơi thở có chút yếu, tay chân anh lạnh ngắt, cứng đờ da tím tái:"Không được rồi cái này không phải sốt thường đâu bác ơi!"

"Sao vậy con?"

Bà ba sót ruột "Từ khi cô Hương treo cổ ở gốc xoài thì hầu như chưa có ai gặp hồn ma của cổ, nhưng Quốc do hợp tuổi hợp mạng nên cô này cho thấy...cổ còn muốn bắt em ấy đi""Trời ơi sao ghê quá vậy, bác tưởng nhỡ nó có thấy cái gì không sạch sẽ thì bệnh mấy hôm rồi mình cúng vái là hết chứ, giờ làm sao đây con!"

Ruột gan bà ba lộn nhào hết cả lên"Bác không phải lo con có cách" hắn lấy trong túi áo khoác ra một miếng bùa, một con hình nhân rơm đặt vào tay Quốc, miếng bùa thì nhét vào gối nằm:"Bác có mệt thì về nghỉ đi có con ở đây với Quốc rồi""Ờ phiền con quá, bác cũng phải về để đi kiếm bác trai ổng đi đâu từ hồi sáng sớm rồi!"

Bà ba quay người rời đi vừa bước cửa thì xém đâm vô người ông ba"Mèn đét ơi, sáng giờ ông đi đâu?"

Bà thấy ông cũng nhẹ người Ông ba kéo bà vô trong cẩn thận đóng cửa lại ba người ngồi cạnh giường bệnh của Quốc, không khí có chút căng thẳng"Hồi sáng tôi đang ngủ thì nghe tiếng ai đó gọi lơ mơ tỉnh tôi thấy ông nội mấy đứa về, ông giục tôi dậy đi lên chùa liền nếu không là không kịp, tôi giật mình thì mới biết là mơ mà chắc phải có chuyện chi mới nằm thấy như vậy, tôi cũng đi thử do không biết có chuyện gì không nên cũng không biết nói với bà làm sao.

Tôi lên tới chùa Long Khánh thì thấy sư trụ trì đã đợi sẵn, sư nói cô gái chết ở gốc xoài oán hận quá nặng nên khó lòng chịu siêu thoát một phần cũng còn nguyện vọng chưa hoàn thành, cô này xuống mượn xác để vạch mặt kẻ ác nhân, sư thầy đưa cho tôi miếng ngọc về đeo cho thằng Quốc để nó được bề trên phù hộ" ông móc trong túi áo ra một miếng ngọc xanh, đeo lên cổ Quốc"Thằng Thái Hanh ở đây cũng để giúp con mình đó ông""Ơn trời vậy thì may quá"Vẻ mặt Thái Hanh không mấy là vui, cô gái kia không phải muốn bắt hồn Quốc mà chính Thái Hanh muốn bắt hồn cô gái kia, khi ông ba đem miếng ngọc ra hắn nhìn thấy miếng ngọc phát sáng, nhưng chỉ mình hắn thấyBắt hồn cô Hương chỉ là bước đầu trong kế hoạch tàn sát của hắn...Trời gần tối mà vẫn chưa thấy Quốc có dấu hiệu tỉnh lại, Thái Hanh ngồi bên giường bệnh cả ngày không ăn uống gì cả, ông ba mở cửa bước vào chỉ thở dài một tiếng, kéo ghế ngồi bên cạnh Thái Hanh, ông lấy hai cái ly nhỏ trên bàn từ từ rót rượu vào đưa cho Thái Hanh"Trong bệnh viện mà bác cũng uống rượu được nữa hả!"

Hắn nhận lấy ly"Chỗ nào mà không uống được, uống một miếng cho ấm bụng"Hai người cụng ly, ông ba quan sát chỉ từng cử chỉ một của Thái Hanh, rót cho hắn ly này đến ly khác, đến khi hắn thấy đầu óc quay cuồng rồi gục xuống giường, ngay từ đầu ông ba đã bôi thuốc mê lên ly của hắn, sau khi hắn mê man một hồi thì đèn trong phòng vựt tắt, một bóng áo trắng lướt vào trong phòng chui vô trong người Quốc, ông ba trợn tròn mắt nhìn, Chính Quốc từ từ ngồi dậy bước xuống giường, bước ra ngoài hành lang, ông ba cũng theo sau nhưng không thấy người đâu chắc hẳn là đã đến nhà ông bà Hưng Cẩm ...Ông Hưng Cẩm đang ngủ thì cảm giác như ai đó đang nhìn chằm chằm mình, mở mắt ra thì thấy dưới chân mình có một người mặc đồ bệnh nhân đưa đôi mắt căm phẫn về phía ông, ông ta hốt hoảng ngồi bật dậy chỉ tay vào Chính Quốc "Mày là ai mà vô nhà tao?"

Quốc không nói gì bước tới nắm lấy cổ áo ông Hưng Cẩm kéo ra bên ngoài, ông ta không kịp phải ứng nên bị kéo lê từ trong phòng ra bên ngoài, bà Hưng Cẩm nghe tiếng của ông nhà nên tỉnh dậy, bà hốt hoảng chạy theo sau hô toán lên"BỚI LÀNG NƯỚC ƠI CỨU CHỒNG TÔI VỚI!

THẢ CHỒNG TÔI RA CẬU LÀM CÁI GÌ VẬY?"

Hàng xóm gần đó nghe tiếng la thất thanh cũng mở cửa chạy ra ngoài, Quốc kéo ông Hưng Cẩm đến gốc cây xoài lúc này hàng xóm cũng đã vây quanh"Thưa bà con, tôi tên là Quỳnh Hương là người mọi người thấy treo cổ ở cái cây xoài này" giọng Chính Quốc lúc này đã là giọng của Hương, cô nghiêm túc nhìn vào mọi người "Mày bị khùng hả Quốc nói năng cái gì kì dị?"

Một người trong số đó không tin, lên tiếng phản bác"Xin bà con hãy tin tôi, tôi là Hương mượn xác Chính Quốc để vạch mặt tên lòng lang dạ sói này, chuyện là vào cái ngày ông bà Hưng Cẩm đi đám cưới người cháu họ ở trên huyện, đêm đó ông Hưng Cẩm về sớm trên người còn có mùi rượu, tôi thì đang dọn dẹp sau bếp nghe tiếng ông ta gọi nên cũng chạy ra mở cửa, ông ta nói có chuyện cần nhờ nên kêu tôi đi lên lầu với ông ta.

Tôi lên theo rồi ông ta, rồi ông ta làm cái chuyện đáng xấu hổ với tôi..."

Hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt, cô dừng lại nấc lên vài tiếng"Tôi vùng vẫy trong bất lực, xong chuyện ông ta bảo nếu chuyện này ra cho người khác biết thì ông ta sẽ giết tôi, tôi cần quần áo chạy xuống lầu đi vào phòng mình ở gần bếp, tôi khóc nguyên một đêm không tin được có người bản thân phải chịu như vậy, chuyện qua rồi tôi cũng không nói cho bà Hưng Cẩm nghe, đến khi hay tin mình mang thai tôi suy sụp hẳn, trong đầu suy nghĩ không biết nên bỏ hay giữ đứa nhỏ, nhưng dẫu sao cũng là con mình nên tôi giữ nó lại.

Thấy bà Hưng Cẩm rất mê con nít nên cũng nghĩ sau khi sinh đứa nhỏ rồi thì nghỉ việc để đi chỗ khác làm, nhưng càng về sau ông Hưng Cẩm cứ ve vãn tôi, tôi sợ không biết phải làm như thế nào nên bỏ nhà đi, đang đi thì gặp ông ta và đám người làm!"

Nói tới đây cô quay người lại trừng mắt nhìn ông Hưng Cẩm "Lão ta kéo tôi vô trong một bụi lùm, tính dở trò đồi bại với tôi nhưng do tôi vùng vẫy vô tình cào vào tay ông ta, tức mình nên ông ta bóp cổ tôi rồi bịp miệng tôi lại, ông ta dùng sức ngày càng mạnh đến khi tôi không còn nhúc nhích mới thôi, ông ta với mấy thằng người làm kéo tôi ra cây xoài này rồi treo lên, ngụy trang là tôi tự sát...!"

Cảm xúc trong Hương bộc phát cô ngồi thục xuống đất khóc trong đau đớn, không còn cha còn mẹ nên cũng không có gì tiếc nuối nhưng cô thương cho đứa con tội nghiệp của mình......
 
[Vkook] Hạ Vàng Buông Nắng
Chap 3


Mọi người xung quanh phẫn nộ thay cho cô gái, chỉ chỏ chửi mắng đủ điều, ông Hưng Cẩm thì ngồi dưới đất xua tay lia lịa"Do lúc chết tôi còn mang thai đứa nhỏ nên nó không được nhận về cõi âm, đến bây giờ tôi cũng gần sanh nó ra rồi, bà Hưng Cẩm ngày mai bà cho người đào mộ tôi lên đem đứa nhỏ về nuôi đi" "Nhưng sao vậy được lúc mất bụng của cô nhỏ lắm tầm sáu, bảy tháng sao giờ sanh được?

Nhưng sao chết rồi mà cô sanh được đứa nhỏ?"

Bà Hưng Cẩm lòng đầy nghi hoặc "Bà không nghe người ta nói bầu con so bụng nhỏ hả, còn chuyện tôi sanh thì bà không cần quan tâm bà chỉ cần đem nó về yêu thương như con ruột là được, còn chồng bà thì phải chịu quả báo của ông ta!"

"Tôi xin cô, cô ơi cô làm ơn làm phước đừng hại chồng tôi, tôi sẽ cúng siêu độ cho cô!"

Bà Hưng Cẩm quỳ xuống trước mặt Hương, dập đầu van xin"Tôi không hại chồng bà, những gì diễn ra sau này đều là quả báo của ông ta, nguyện vọng của tôi xem như hoàn thành, bà dù gì cũng là người tốt nên cứ sống sao cho tốt" Hương gạt nước mắt trên gương mặt, đứng thẳng người "Bà con sau chuyện hôm nay, mong bà con không nên bàn tán chỉ trích bà Hưng Cẩm, kẻ xấu rồi cũng sẽ bị trừng trị và mong gia đình bác ba gửi lời cám ơn đến với em Quốc giúp tôi!"

Hương quay sang bà con hàng xóm, rồi nhìn sang phía bà ba và con út đang đứng điềm đạm nóiNói xong Hương cũng xuất ra ngoài, Quốc ngã lăn ra đất bất tỉnh, ông ba nãy giờ đứng xem cũng chạy ra đỡ con trai, mọi người giúp đem Quốc vào nhà rồi ai cũng về nhà nấy, ông Hưng Cẩm thì cứ như người mất hồn miệng thì lẩm bẩm cái gì đó, bà Hưng Cẩm dìu ông về nhà nước mắt giàn giụa trên gương mặt nhăn nheoGiật mình tỉnh dậy Thái Hanh nhìn trên giường trống trơn, liền hiểu ra gì đó, hắn tức giận nắm chặt tay, ban đầu kế hoạch của hắn là muốn bắt hồn cô Hương để bắt cô thoả thuận chuyện hắn sẽ mổ bụng cô để lấy đứa nhỏ luyện Thiên Linh CáiBỗng dưng hắn bật cười, bây giờ đã là 2 giờ sáng ngày hôm sau, mà cũng vừa đủ 21 ngày cô Hương chết, hắn vội vàng bước ra khỏi bệnh viện, nơi chôn cô Hương nằm cách bệnh viện 500m, ở đây có hơn mấy chục ngôi mộ hắn quan sát từng cái một, cuối cùng dừng lại trước một ngôi một còn mới"Phạm Quỳnh Hương, đúng là cái này rồi!"

Hắn lẩm bẩmNghỉ đến kế hoạch sắp thành công hắn như có thêm sức mạnh, dùng tay không đào đất, đào một hồi rất lâu thì tay hắn chạm vào cái gì đó cứng, hắn phủi hết đất xung quanh lộ ra bên dưới là một cái hòm gỗ, dùng dao cậy nắp hòm ra một mùi hôi xộc thẳng vô mũi làm hắn phải nhăn mặt, cái xác được ba tuần nên cơ thể đang dần phân hủy, dòi bọ bò lúc nhúc, bụng của cô Hương vẫn còn nguyên vẹn, hắn cầm con dao lên cẩn thận cắt bụng của Hương, hắn mang từ trong bụng Hương ra một đứa bé trai đang thoi thóp, cả khu nghĩa trang vang vọng tiếng khóc của em béHắn nhìn đứa nhỏ đang khóc trên tay, không chút thương hại mà lấy tay che lên mặt nó không cho nó thở, sau vài phút người nó mềm nhũn, hắn cởi áo khoác ra gói đứa nhỏ lại, đặt nắp hòm lại, đem đất lắp lên, hắn bước nhanh về nhà trên người dính toàn đất và máuVào trong nhà hắn cẩn thận đóng cửa lại, xem như cũng nhẹ người, hắn đem đứa nhỏ ra tắm lại cho sạch sẽ, lau khô xác, hắn mang cái xác vào một căn phòng bên trong u ám lạnh lẻo, bên trong có một bàn thờ vẫn chưa có vật để đặt lên thờ phụng, hắn đốt lửa vào một cái thau đem đứa nhỏ sấy trên lửa......Bà ba vắt cái khăn lau người cho Quốc, dù ông ba nói từ từ Quốc sẽ tỉnh nhưng bà lo lắm, người của anh cũng đã bình thường lại, da cũng không còn xanh sao nữa, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy anh tỉnh, bà ba thở dài chấp tay khấn vái"Ba ơi ba ở trên trời có linh thiên thì phù hộ cho thằng Quốc nha ba, đến giờ nó chưa tỉnh con lo lắm" Vừa nói dứt câu Chính Quốc mơ màng mở mắt ra, anh ho sặc sụa, bà ba mừng rỡ, vội xoa xoa vào lưng con trai"Ông ơi, thằng Quốc nó tỉnh rồi nè!"

Ông ba nghe vậy cũng vội chạy vô, lay lay người Quốc"Quốc!

Quốc!

Con thấy trong người sao rồi!"

Anh nhìn ba má mình tự dưng cảm thấy lạ lạ, ớn ớn, anh ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, thơ thẫn hỏi ông bà ba:"Con mệt quá, sao ba má ở đây?

Có chuyện gì sao?"

"Con không nhớ gì thiệt hả?"

Ông ba nhìn anh hơi lo"Dạ không, có chuyện gì hả ba?"

Quốc hoài nghi không biết chuyện gì, ông ba cẩn thận kể lại cho Quốc nghe chuyện đã xảy ra, nghe xong câu chuyện anh không tài nào tin được bản thân lại bị ma nhập:"Con à đừng có sợ, mọi chuyện ổn hết rồi, cô Hương cũng đã đi rồi sẽ không làm phiền con đâu!"

Ông bà cố gắng trấn an Quốc, sợ anh còn mệt nên hai người ra ngoài cho anh nghỉ ngơi một chút ...Con út mới đi chợ về cầm cái giỏ đồ chạy vội vào nhà gọi ông bà ba:"Ba má!

Ba má ơi!

Có chuyện rồi!"

"Cái gì mà la lối om sòm vậy!"

Ông ba bà từ trong bếp đi ra"Hồi nãy con ra ngoài chợ thấy mấy cô bàn tán quá trời, chuyện bà Hưng Cẩm cho người đào mộ cô Hương lên... lấy đứa nhỏ mà ở dưới đó... chỉ có xác của cô Hương với cái bụng như bị ai đó mổ ra, còn đứa nhỏ thì mất tiêu rồi!"

Út vừa thở hổn hễn vừa kể lại chi tiết "Trời mà có khi nào đứa nhỏ nó chết rồi nó phân hủy không bây!"

Bà ba nghe mà nổi hết da gà"Không có đâu con nghe người ta nói đoạn dây rốn giống như bị người ta cắt á!

Còn nắm mồ nghe đâu bị ai đó bới lên" Ông bà ba nhìn nhau, chuyện gì mà lạ vậy?

Rõ là ngày hôm qua cô Hương đó bảo sáng ra mang đứa bé lên, chả lẽ cô ta đùa với bà Hưng Cẩm, cũng không phải chuyện nhà mình nên ông bà ba cũng không để tâm nhiều, quay lại bếp làm công việc nhà...Mặt trời đã gần lên đỉnh, xác đứa nhỏ cũng đã được sấy xong, Thái Hanh đặt cái xác lên trước mặt niệm chú gọi hồn đứa nhỏ, sau một luồng gió lạnh thoáng qua, hắn lấy bên cạnh bàn lên một cái chén chứa nước sơn chuyên dụng dùng để trang trí bùa hộ mệnh và được bọc trong vàng láHắn mang thành quả của mình đặt lên bàn thờ, dọn dẹp lại đồ trong phòng xong thì hắn bước ra sau bếp, lấy một bát cơm trắng, luộc thêm hai quả trứng gà, đổ bánh ngọt và kẹo vào đĩa, rót thêm một lon nước ngọt và hai ly nước lọc, sau đó đặt vào mâm bưng vào trong phòng thờ, những thứ này đều là đồ lễ để xin phép thổ công cho vong đứa bé vào nhàHắn đốt 16 nén nhang đứng ở giữa nhà bắt đầu khấn vái, khấn xong hắn cắm 16 nén nhang vào lư hương của thổ công, tiếp tục đốt thêm 5 nén nhang đứng trước bàn thờ kuman khấn vái, giới thiệu bản thân và tên của kumanTừ giây phút đó hắn xem Kuman như con của hắn, hắn đặt cho Kuman cái tên Thanh, hắn nở nụ cười nhan hiểm, yên tâm đi ra khỏi phòng, tắm rửa sạch sẽ vết máu và bùn đất trên cơ thể hắn trở lại vẻ ngoài lịch sự như ngày thườngBước vào chợ mọi người tụ tập bàn tán về chuyện bà Hưng Cẩm bị ma lừa, giờ bà ta đã về nhà gào khóc đau khổ bên cạnh ông chồng nửa điên nửa dại.

Hắn nhìn ông ba đang ở trước cửa tưới cây lễ phép:"Chào bác con tới thăm em Quốc""Ờ nó ở trong phòng kìa con" ông chỉ tay vô trong nhà, hắn gật đầu rồi bước vô, Chính Quốc đã không còn mệt trong người nữa nhưng bà ba cứ bắt anh phải nằm trong phòng, nằm trong phòng anh không biết làm gì ngoài nghịch điện thoại, nghe tiếng gõ cửa bên ngoài liền lên tiếng:"Vô đi ạ" "Em khoẻ chưa" thấy Thái Hanh, Quốc có hơi giật mình, hắn ngồi xuống giường ánh mắt dịu dàng "Dạ em khoẻ rồi, nhưng mà má cứ bắt em nằm trong phòng hoài chán muốn chết à!"

Chính Quốc ngồi dậy"Đêm qua anh thức dậy không thấy em trong bệnh viện, anh lo lắm, sao em lại về nhà vào lúc nửa đêm?"

Thái Hanh lo lắng nhưng giả vờ hỏi lý do Quốc về nhà mặc dù hắn đã biết câu trả lời "Em nghe ba má kể là đêm qua chị Hương nhập vô người em á, ghê lắm!"

Quốc cũng kể rõ hơn những gì đã xảy ra đêm qua cho Thái Hanh nghe"Ghê thật" hắn lạnh lùng nói một câuThấy Quốc cũng đã khoẻ Thái Hanh cũng không nán lại lâu, hắn vội từ giã Quốc, nhưng Quốc đòi đi theo hắn về nhà chơi mặc dù Thái Hanh và bà ba không đồng ý vì sợ anh còn mệt, nhưng cũng không thể làm lại sự lì đòn của anhChính Quốc hớn hở chạy ra sau nhà Thái Hanh, tới trước cái lồng thỏ Quốc sửng người, bên trong chỉ lại hai ba con thỏ còn sống, còn lại tất cả đều bị gặm mất chỉ còn sót lại vài bộ phận, thấy được khung cảnh máu me này Quốc sợ hãi vô cùngThái Hanh cũng chạy ra tới thấy cảnh tượng đó hắn đã biết thứ gì làm, không phải kumanthong vừa mang về mà là thiên linh cái linh miu mà hắn đang nuôi, mặc dù nó rất nghe lời nhưng cũng rất quậy pháCòn đang bàng hoàng thì Quốc nghe có tiếng con nít cười khúc khích trong nhà, lại còn lắp ló thấy bóng dáng nhỏ nhỏ chạy qua chạy lại trong nhà, một cơn gió lạnh chạy dọc xương sống Quốc anh cảm thấy sợ hãi vô cùng"Anh có nghe tiếng gì không?

Có tiếng con nít cười á!"

"Em đừng sợ chắc mấy đứa con nít hàng xóm chạy giỡn ngoài trước ấy mà, còn mấy con thỏ này chắc do mèo rừng ăn đó, thôi đừng sợ có anh mà!"

Thái Hanh vội an ủi"Nhưng mà em sợ, không ấy em về nha!"

"Về là anh buồn lắm đó, nhưng thôi em sợ thì về đi!"

Quốc vội chạy lẹ khỏi nhà Thái Hanh, lúc này một con mèo từ đầu xuất hiện nó đứng trên mấy cây xà gỗ trên nóc nhà kêu những tiếng kêu lạnh sống lưngThái Hanh vừa thấy nó liền trách móc:"Bộ tao bỏ đói mày hả gì?

Gà vịt trong nhà mày ăn không còn một cái gì, đồng loại mày mày cũng không tha, tao đã dặn là không động vào mấy con tao nhốt trong lồng, bộ mày đói lắm hả?"

Nghe bị trách móc nó quay đích đi không thèm kêu tiếng nào nữa, nhìn con mèo mình nuôi từ lâu hắn có chút giận nhưng cũng do hắn cưng chiều nó quá thôi...Mặc dù chỉ mới gặp nhau một thời gian ngắn nhưng trong lòng Thái Hanh đã có hình bóng của Chính Quốc, hắn cũng muốn nói ra những tâm tư trong lòng nhưng suy nghĩ lại bản thân gặp người ta chưa lâu, biết người ta có thích mình không, rồi nhỡ đâu người ta không thích rồi từ chối thì quê lắmNói thẳng cũng không được hắn đành phải viết thư vậy, mặc dù ở thời đấy cũng đã điện thoại di động rồi nhưng hắn lại không thích sài, chơi với ma quỷ chắc vui hơnNghĩ là làm liền, hắn viết hẳn một bức thư cũng không quá dài nói hết tâm tư của mình, viết xong xếp lại rồi hắn đi vào chợ mua một ít bánh mang qua nhà cho QuốcThư cũng đã viết, bánh cũng đã mua, cũng đã đứng trước cổng nhà Quốc mà Thái Hanh vẫn còn ngại ngùng không dám vào, hắn cứ chừng chừ mãi thì con út từ trong nhà đi ra thấy hắn cứ đứng trước cổng mà không vô, nó chạy ra mở cổng:"Anh kiếm anh hai em phải không?"

"Ơ...ờ...ừ" bị nói đúng chỗ hắn ngại ngùng đỏ mặt, ấp úng trả lời "Đi vô đi, anh hai em ở trỏng á!"

Con út nhanh tay kéo Thái Hanh vào nhà, đẩy hắn ra sau vườn nhà Chính Quốc đang loay hoay dưới gốc xoài để leo lên hái, thấy Thái Hanh anh tươi cười:"Anh Hanh mới tới chơi ạ?"

Thái Hanh gật đầu, ánh mắt lấp lánh niềm vui: "Ừ, anh mới tới.

Đang định tìm em để nói chuyện""Xoài mùa này ngọt lắm, anh có muốn ăn không?"

"Vậy thì chờ một chút, để anh giúp em hái nhé."

Thái Hanh cười vui vẻ, leo lên cây xoàiĐến khi đã hái được khá nhiều thì Thái Hanh bèn trèo xuống"Anh có biết không, những quả xoài này đều là cây giống từ hồi ông nội em trồng.

Lần đầu tiên hái xoài là khi em còn nhỏ, và giờ đây, cảm giác vẫn như thế."

Thái Hanh nhìn Chính Quốc với ánh mắt trìu mến: "Thật tuyệt vời.

Cảm giác ấy chính là những kỷ niệm quý giá mà em luôn giữ gìn."

Họ cùng nhau cười và tiếp tục hái xoài, trò chuyện vui vẻ dưới tán cây.

Không khí trong vườn tràn đầy sự ấm áp và thân thiện.

Con út bĩu môi:"Ý là ở đây có ba người lận á hỏng phải chỉ hai người thôi đâu, làm cái trò gì mà khó coi"Rồi nó nhìn thấy bọc bánh của Thái Hanh vội chụp lắm:"Mấy anh có xoài rồi để bánh này em ăn cho!"

Nói xong nó chạy vội vào nhà "Con nhỏ này!"

Thái Hanh bật cười

...
 
Back
Top Bottom