Mọi người xung quanh phẫn nộ thay cho cô gái, chỉ chỏ chửi mắng đủ điều, ông Hưng Cẩm thì ngồi dưới đất xua tay lia lịa"Do lúc chết tôi còn mang thai đứa nhỏ nên nó không được nhận về cõi âm, đến bây giờ tôi cũng gần sanh nó ra rồi, bà Hưng Cẩm ngày mai bà cho người đào mộ tôi lên đem đứa nhỏ về nuôi đi" "Nhưng sao vậy được lúc mất bụng của cô nhỏ lắm tầm sáu, bảy tháng sao giờ sanh được?
Nhưng sao chết rồi mà cô sanh được đứa nhỏ?"
Bà Hưng Cẩm lòng đầy nghi hoặc "Bà không nghe người ta nói bầu con so bụng nhỏ hả, còn chuyện tôi sanh thì bà không cần quan tâm bà chỉ cần đem nó về yêu thương như con ruột là được, còn chồng bà thì phải chịu quả báo của ông ta!"
"Tôi xin cô, cô ơi cô làm ơn làm phước đừng hại chồng tôi, tôi sẽ cúng siêu độ cho cô!"
Bà Hưng Cẩm quỳ xuống trước mặt Hương, dập đầu van xin"Tôi không hại chồng bà, những gì diễn ra sau này đều là quả báo của ông ta, nguyện vọng của tôi xem như hoàn thành, bà dù gì cũng là người tốt nên cứ sống sao cho tốt" Hương gạt nước mắt trên gương mặt, đứng thẳng người "Bà con sau chuyện hôm nay, mong bà con không nên bàn tán chỉ trích bà Hưng Cẩm, kẻ xấu rồi cũng sẽ bị trừng trị và mong gia đình bác ba gửi lời cám ơn đến với em Quốc giúp tôi!"
Hương quay sang bà con hàng xóm, rồi nhìn sang phía bà ba và con út đang đứng điềm đạm nóiNói xong Hương cũng xuất ra ngoài, Quốc ngã lăn ra đất bất tỉnh, ông ba nãy giờ đứng xem cũng chạy ra đỡ con trai, mọi người giúp đem Quốc vào nhà rồi ai cũng về nhà nấy, ông Hưng Cẩm thì cứ như người mất hồn miệng thì lẩm bẩm cái gì đó, bà Hưng Cẩm dìu ông về nhà nước mắt giàn giụa trên gương mặt nhăn nheoGiật mình tỉnh dậy Thái Hanh nhìn trên giường trống trơn, liền hiểu ra gì đó, hắn tức giận nắm chặt tay, ban đầu kế hoạch của hắn là muốn bắt hồn cô Hương để bắt cô thoả thuận chuyện hắn sẽ mổ bụng cô để lấy đứa nhỏ luyện Thiên Linh CáiBỗng dưng hắn bật cười, bây giờ đã là 2 giờ sáng ngày hôm sau, mà cũng vừa đủ 21 ngày cô Hương chết, hắn vội vàng bước ra khỏi bệnh viện, nơi chôn cô Hương nằm cách bệnh viện 500m, ở đây có hơn mấy chục ngôi mộ hắn quan sát từng cái một, cuối cùng dừng lại trước một ngôi một còn mới"Phạm Quỳnh Hương, đúng là cái này rồi!"
Hắn lẩm bẩmNghỉ đến kế hoạch sắp thành công hắn như có thêm sức mạnh, dùng tay không đào đất, đào một hồi rất lâu thì tay hắn chạm vào cái gì đó cứng, hắn phủi hết đất xung quanh lộ ra bên dưới là một cái hòm gỗ, dùng dao cậy nắp hòm ra một mùi hôi xộc thẳng vô mũi làm hắn phải nhăn mặt, cái xác được ba tuần nên cơ thể đang dần phân hủy, dòi bọ bò lúc nhúc, bụng của cô Hương vẫn còn nguyên vẹn, hắn cầm con dao lên cẩn thận cắt bụng của Hương, hắn mang từ trong bụng Hương ra một đứa bé trai đang thoi thóp, cả khu nghĩa trang vang vọng tiếng khóc của em béHắn nhìn đứa nhỏ đang khóc trên tay, không chút thương hại mà lấy tay che lên mặt nó không cho nó thở, sau vài phút người nó mềm nhũn, hắn cởi áo khoác ra gói đứa nhỏ lại, đặt nắp hòm lại, đem đất lắp lên, hắn bước nhanh về nhà trên người dính toàn đất và máuVào trong nhà hắn cẩn thận đóng cửa lại, xem như cũng nhẹ người, hắn đem đứa nhỏ ra tắm lại cho sạch sẽ, lau khô xác, hắn mang cái xác vào một căn phòng bên trong u ám lạnh lẻo, bên trong có một bàn thờ vẫn chưa có vật để đặt lên thờ phụng, hắn đốt lửa vào một cái thau đem đứa nhỏ sấy trên lửa......Bà ba vắt cái khăn lau người cho Quốc, dù ông ba nói từ từ Quốc sẽ tỉnh nhưng bà lo lắm, người của anh cũng đã bình thường lại, da cũng không còn xanh sao nữa, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy anh tỉnh, bà ba thở dài chấp tay khấn vái"Ba ơi ba ở trên trời có linh thiên thì phù hộ cho thằng Quốc nha ba, đến giờ nó chưa tỉnh con lo lắm" Vừa nói dứt câu Chính Quốc mơ màng mở mắt ra, anh ho sặc sụa, bà ba mừng rỡ, vội xoa xoa vào lưng con trai"Ông ơi, thằng Quốc nó tỉnh rồi nè!"
Ông ba nghe vậy cũng vội chạy vô, lay lay người Quốc"Quốc!
Quốc!
Con thấy trong người sao rồi!"
Anh nhìn ba má mình tự dưng cảm thấy lạ lạ, ớn ớn, anh ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, thơ thẫn hỏi ông bà ba:"Con mệt quá, sao ba má ở đây?
Có chuyện gì sao?"
"Con không nhớ gì thiệt hả?"
Ông ba nhìn anh hơi lo"Dạ không, có chuyện gì hả ba?"
Quốc hoài nghi không biết chuyện gì, ông ba cẩn thận kể lại cho Quốc nghe chuyện đã xảy ra, nghe xong câu chuyện anh không tài nào tin được bản thân lại bị ma nhập:"Con à đừng có sợ, mọi chuyện ổn hết rồi, cô Hương cũng đã đi rồi sẽ không làm phiền con đâu!"
Ông bà cố gắng trấn an Quốc, sợ anh còn mệt nên hai người ra ngoài cho anh nghỉ ngơi một chút ...Con út mới đi chợ về cầm cái giỏ đồ chạy vội vào nhà gọi ông bà ba:"Ba má!
Ba má ơi!
Có chuyện rồi!"
"Cái gì mà la lối om sòm vậy!"
Ông ba bà từ trong bếp đi ra"Hồi nãy con ra ngoài chợ thấy mấy cô bàn tán quá trời, chuyện bà Hưng Cẩm cho người đào mộ cô Hương lên... lấy đứa nhỏ mà ở dưới đó... chỉ có xác của cô Hương với cái bụng như bị ai đó mổ ra, còn đứa nhỏ thì mất tiêu rồi!"
Út vừa thở hổn hễn vừa kể lại chi tiết "Trời mà có khi nào đứa nhỏ nó chết rồi nó phân hủy không bây!"
Bà ba nghe mà nổi hết da gà"Không có đâu con nghe người ta nói đoạn dây rốn giống như bị người ta cắt á!
Còn nắm mồ nghe đâu bị ai đó bới lên" Ông bà ba nhìn nhau, chuyện gì mà lạ vậy?
Rõ là ngày hôm qua cô Hương đó bảo sáng ra mang đứa bé lên, chả lẽ cô ta đùa với bà Hưng Cẩm, cũng không phải chuyện nhà mình nên ông bà ba cũng không để tâm nhiều, quay lại bếp làm công việc nhà...Mặt trời đã gần lên đỉnh, xác đứa nhỏ cũng đã được sấy xong, Thái Hanh đặt cái xác lên trước mặt niệm chú gọi hồn đứa nhỏ, sau một luồng gió lạnh thoáng qua, hắn lấy bên cạnh bàn lên một cái chén chứa nước sơn chuyên dụng dùng để trang trí bùa hộ mệnh và được bọc trong vàng láHắn mang thành quả của mình đặt lên bàn thờ, dọn dẹp lại đồ trong phòng xong thì hắn bước ra sau bếp, lấy một bát cơm trắng, luộc thêm hai quả trứng gà, đổ bánh ngọt và kẹo vào đĩa, rót thêm một lon nước ngọt và hai ly nước lọc, sau đó đặt vào mâm bưng vào trong phòng thờ, những thứ này đều là đồ lễ để xin phép thổ công cho vong đứa bé vào nhàHắn đốt 16 nén nhang đứng ở giữa nhà bắt đầu khấn vái, khấn xong hắn cắm 16 nén nhang vào lư hương của thổ công, tiếp tục đốt thêm 5 nén nhang đứng trước bàn thờ kuman khấn vái, giới thiệu bản thân và tên của kumanTừ giây phút đó hắn xem Kuman như con của hắn, hắn đặt cho Kuman cái tên Thanh, hắn nở nụ cười nhan hiểm, yên tâm đi ra khỏi phòng, tắm rửa sạch sẽ vết máu và bùn đất trên cơ thể hắn trở lại vẻ ngoài lịch sự như ngày thườngBước vào chợ mọi người tụ tập bàn tán về chuyện bà Hưng Cẩm bị ma lừa, giờ bà ta đã về nhà gào khóc đau khổ bên cạnh ông chồng nửa điên nửa dại.
Hắn nhìn ông ba đang ở trước cửa tưới cây lễ phép:"Chào bác con tới thăm em Quốc""Ờ nó ở trong phòng kìa con" ông chỉ tay vô trong nhà, hắn gật đầu rồi bước vô, Chính Quốc đã không còn mệt trong người nữa nhưng bà ba cứ bắt anh phải nằm trong phòng, nằm trong phòng anh không biết làm gì ngoài nghịch điện thoại, nghe tiếng gõ cửa bên ngoài liền lên tiếng:"Vô đi ạ" "Em khoẻ chưa" thấy Thái Hanh, Quốc có hơi giật mình, hắn ngồi xuống giường ánh mắt dịu dàng "Dạ em khoẻ rồi, nhưng mà má cứ bắt em nằm trong phòng hoài chán muốn chết à!"
Chính Quốc ngồi dậy"Đêm qua anh thức dậy không thấy em trong bệnh viện, anh lo lắm, sao em lại về nhà vào lúc nửa đêm?"
Thái Hanh lo lắng nhưng giả vờ hỏi lý do Quốc về nhà mặc dù hắn đã biết câu trả lời "Em nghe ba má kể là đêm qua chị Hương nhập vô người em á, ghê lắm!"
Quốc cũng kể rõ hơn những gì đã xảy ra đêm qua cho Thái Hanh nghe"Ghê thật" hắn lạnh lùng nói một câuThấy Quốc cũng đã khoẻ Thái Hanh cũng không nán lại lâu, hắn vội từ giã Quốc, nhưng Quốc đòi đi theo hắn về nhà chơi mặc dù Thái Hanh và bà ba không đồng ý vì sợ anh còn mệt, nhưng cũng không thể làm lại sự lì đòn của anhChính Quốc hớn hở chạy ra sau nhà Thái Hanh, tới trước cái lồng thỏ Quốc sửng người, bên trong chỉ lại hai ba con thỏ còn sống, còn lại tất cả đều bị gặm mất chỉ còn sót lại vài bộ phận, thấy được khung cảnh máu me này Quốc sợ hãi vô cùngThái Hanh cũng chạy ra tới thấy cảnh tượng đó hắn đã biết thứ gì làm, không phải kumanthong vừa mang về mà là thiên linh cái linh miu mà hắn đang nuôi, mặc dù nó rất nghe lời nhưng cũng rất quậy pháCòn đang bàng hoàng thì Quốc nghe có tiếng con nít cười khúc khích trong nhà, lại còn lắp ló thấy bóng dáng nhỏ nhỏ chạy qua chạy lại trong nhà, một cơn gió lạnh chạy dọc xương sống Quốc anh cảm thấy sợ hãi vô cùng"Anh có nghe tiếng gì không?
Có tiếng con nít cười á!"
"Em đừng sợ chắc mấy đứa con nít hàng xóm chạy giỡn ngoài trước ấy mà, còn mấy con thỏ này chắc do mèo rừng ăn đó, thôi đừng sợ có anh mà!"
Thái Hanh vội an ủi"Nhưng mà em sợ, không ấy em về nha!"
"Về là anh buồn lắm đó, nhưng thôi em sợ thì về đi!"
Quốc vội chạy lẹ khỏi nhà Thái Hanh, lúc này một con mèo từ đầu xuất hiện nó đứng trên mấy cây xà gỗ trên nóc nhà kêu những tiếng kêu lạnh sống lưngThái Hanh vừa thấy nó liền trách móc:"Bộ tao bỏ đói mày hả gì?
Gà vịt trong nhà mày ăn không còn một cái gì, đồng loại mày mày cũng không tha, tao đã dặn là không động vào mấy con tao nhốt trong lồng, bộ mày đói lắm hả?"
Nghe bị trách móc nó quay đích đi không thèm kêu tiếng nào nữa, nhìn con mèo mình nuôi từ lâu hắn có chút giận nhưng cũng do hắn cưng chiều nó quá thôi...Mặc dù chỉ mới gặp nhau một thời gian ngắn nhưng trong lòng Thái Hanh đã có hình bóng của Chính Quốc, hắn cũng muốn nói ra những tâm tư trong lòng nhưng suy nghĩ lại bản thân gặp người ta chưa lâu, biết người ta có thích mình không, rồi nhỡ đâu người ta không thích rồi từ chối thì quê lắmNói thẳng cũng không được hắn đành phải viết thư vậy, mặc dù ở thời đấy cũng đã điện thoại di động rồi nhưng hắn lại không thích sài, chơi với ma quỷ chắc vui hơnNghĩ là làm liền, hắn viết hẳn một bức thư cũng không quá dài nói hết tâm tư của mình, viết xong xếp lại rồi hắn đi vào chợ mua một ít bánh mang qua nhà cho QuốcThư cũng đã viết, bánh cũng đã mua, cũng đã đứng trước cổng nhà Quốc mà Thái Hanh vẫn còn ngại ngùng không dám vào, hắn cứ chừng chừ mãi thì con út từ trong nhà đi ra thấy hắn cứ đứng trước cổng mà không vô, nó chạy ra mở cổng:"Anh kiếm anh hai em phải không?"
"Ơ...ờ...ừ" bị nói đúng chỗ hắn ngại ngùng đỏ mặt, ấp úng trả lời "Đi vô đi, anh hai em ở trỏng á!"
Con út nhanh tay kéo Thái Hanh vào nhà, đẩy hắn ra sau vườn nhà Chính Quốc đang loay hoay dưới gốc xoài để leo lên hái, thấy Thái Hanh anh tươi cười:"Anh Hanh mới tới chơi ạ?"
Thái Hanh gật đầu, ánh mắt lấp lánh niềm vui: "Ừ, anh mới tới.
Đang định tìm em để nói chuyện""Xoài mùa này ngọt lắm, anh có muốn ăn không?"
"Vậy thì chờ một chút, để anh giúp em hái nhé."
Thái Hanh cười vui vẻ, leo lên cây xoàiĐến khi đã hái được khá nhiều thì Thái Hanh bèn trèo xuống"Anh có biết không, những quả xoài này đều là cây giống từ hồi ông nội em trồng.
Lần đầu tiên hái xoài là khi em còn nhỏ, và giờ đây, cảm giác vẫn như thế."
Thái Hanh nhìn Chính Quốc với ánh mắt trìu mến: "Thật tuyệt vời.
Cảm giác ấy chính là những kỷ niệm quý giá mà em luôn giữ gìn."
Họ cùng nhau cười và tiếp tục hái xoài, trò chuyện vui vẻ dưới tán cây.
Không khí trong vườn tràn đầy sự ấm áp và thân thiện.
Con út bĩu môi:"Ý là ở đây có ba người lận á hỏng phải chỉ hai người thôi đâu, làm cái trò gì mà khó coi"Rồi nó nhìn thấy bọc bánh của Thái Hanh vội chụp lắm:"Mấy anh có xoài rồi để bánh này em ăn cho!"
Nói xong nó chạy vội vào nhà "Con nhỏ này!"
Thái Hanh bật cười
...