Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vị Ngọt – Lai Bôi Gia Trấp

Vị Ngọt – Lai Bôi Gia Trấp
Chương 30: Tình địch tới



Nhất thời bị bắn vào miệng làm cho Phó Dực sửng sốt, cô thất thần ngồi xổm trên mặt đất không biết phải làm sao.
Trịnh Dữ bực bội bứt tóc, lập tức đỡ cô dậy: “Nhổ ra.” Phó Dực mở miệng, nếm thấy có chút vị tanh.
Tay Trịnh Dữ để ở trước miệng cô, cô rất ngoan ngoãn phun ra, rất nhiều chất lỏng trắng đục đặc sệt.
Trịnh Dữ lau sạch những thứ đó, rửa tay, đưa cho cô một ly nước. “Súc miệng đi em.” Trịnh Dữ cầm cái chén để cho cô súc miệng. Phó Dực cực kỳ dịu ngoan, uống nước súc miệng rồi nôn ra. “Thực xin lỗi.” Trịnh Dữ sờ sờ môi cô, nói xin lỗi.
“Không sao ạ. Cũng không phải khó ăn cho lắm…” Phó Dực cúi đầu nói. Bây giờ cô mới cảm thấy xấu hổ nè, làm sao cô có thể giúp anh”khẩu” được hả trời? Nằm mơ cũng không nghĩ tới luôn á. ►.◄
“Em thật tốt.” Trịnh Dữ cười nói, anh yêu cô chết mất thôi. Phó Dực nắm lấy tay anh: “Đi tắm thôi.”
“Ừm, đứng lên nào.”
Trịnh Dữ nhấc vòi hoa sen lên, xả nước rửa sạch mồ hôi và các chất dịch khác trên cơ thể của hai người bọn họ.
—-

Phó Dực hét lên: “Đừng … vào sâu quá … nhanh quá. Á…” Cô bị Trịnh Dữ đè vào tấm kính trong phòng tắm, b* ng*c bị anh x** n*n, mông bị nhào nặn, kẹp giữa hai cánh mông của cô chính là v*t n*m t*nh cứng rắn của anh.

Nhìn từ xa, có thể thấy phần th*n d*** hai người đang dính chặt vào nhau. Côn th*t như ẩn như hiện từ giữa đùi lộ ra, mang theo chất lỏng trong suốt.

Mỗi lần cô đều bị anh tiến vào nơi sâu nhất, rõ ràng là nói muốn giúp cô tắm rửa, nhưng vừa tắm, tay anh lại bắt đầu “sinh tật” nhéo đ** nh* cô trêu chọc, ngón tay cũng trượt vào h** h***t của cô, cuối cùng là “tình trong như đã mặt ngoài còn e”, biến thành tình cảnh như bây giờ đây.

Hai tay Phó Dực bị anh nắm chặt, đè ở phía trên, eo và bụng nhô ra một độ cung đẹp nhất, cặp mông trắng nõn không ngừng bị anh đánh tới.
“Hút thật chặt.”
“Gả cho anh được không?” Trịnh Dữ đột nhiên hỏi. “Nói!” lại một cú thúc sâu.
“Gả … Á …” Phó Dực rất muốn thật tốt trả lời anh nhưng bị anh thúc kiểu đó, cô nói tốt mới là lạ đó. (◌0८◌0)
“Bé con, thật tuyệt.” Trịnh Dữ rất thỏa mãn.
Cuối cùng, tất cả đều bắn vào bên trong huyệt thịt, khiến Phó Dực run lên vì nóng.
Ừm, thật sảng khoái. (~‾⌣‾)~


Sau khi Trịnh Dữ dừng lại, cả người Phó Dực giống như là bị ô tô nghiền qua vậy, hai người ngủ trên giường một lúc, thì điện thoại của Phó Dực vang lên.
Trịnh Dữ ở sau lưng cô, bàn tay to ôm eo cô, lưng uốn cong để mặt tựa vào vai cô.

Thật ra, những ngày này đã có rất nhiều chuyện. Biểu diễn xong vì để cho Phó Dực 1 sự ngạc nhiên vui mừng, anh không ngừng hỏi thăm bạn bè xem chỗ nào xăm tốt, không đau. Cắn răng xăm xong, lại nhớ không chịu nổi nôn nóng muốn gặp cô. Bây giờ bị đánh thức, nên có chút tức giận a!
Trịnh Dữ vùi ở bên cổ mềm mại của cô hỏi: “Ai á?” Hỏi xong, anh bất mãn cắn vành tai của cô nằm ngay bên miệng anh.
“Ưm… mẹ em.” Phó Dực cũng vừa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng trả lời. “Nghe máy đi.” Trịnh Dữ nói tiếp, vừa l**m vừa cắn vành tai cô, tiếng nước miếng mập mờ vang lên.
“Anh như thế này… làm sao em nghe máy

được.” Phó Dực vặn vẹo cơ thể định thoát ra, lại bị anh ôm chặt hơn vào trong ngực.
“Vậy thì đừng nghe.” Trịnh Dữ không định buông tha cho cô, hứng thú đánh giá cô.
“Ấu trĩ.” Phó Dực bị anh trêu chọc cũng đã tỉnh nhiều rồi, cũng không thèm để ý động tác của anh, nhận điện thoại.
“Tan làm lâu rồi sao chưa về nhà hả con?” Giọng Lý Lệ Hoa phát ra từ micro.
“A, con quên nói với mẹ, con đi chơi với bạn.” Phó Dực tùy ý nói xạo, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Trịnh Dữ.

Trịnh Dữ không sợ ánh mắt làm nũng của cô, chỉ coi như tán tỉnh, bàn tay to vẫn đang bao lấy b** ng*c tròn trịa của cô, ngón tay vặn lấy khỏa anhh đào nhẹ nhàng x** n*n.
“Bạn nào? Nam hay nữ?” Lý Lệ Hoa hỏi.
Phó Dực âm thầm thở dài, “Nữ, là đồng nghiệp ạ.” “Ừ, con về sớm tý nhá.”

Qua micro, Trịnh Dữ mơ hồ có thể nghe thấy giọng điệu thất vọng của Lý Lệ Hoa, có vẻ anh cần phải đẩy nhanh tiến độ rồi nha. ╮(╯▽╰)╭
Phó Dực đáp lại hai câu, vội vã kết thúc cuộc trò chuyện.

“Anh là nữ sao? Là đồng nghiệp sao?” Trịnh Dữ ở bên tai cô hỏi, trong tay nắm lấy hai luồng mềm mại của cô mà nhào nặn ra những hình dạng khác nhau.
Phó Dực không biết nói gì, giữ chặt cổ tay anh, không muốn anh lộn xộn nữa.

“Cô giáo Phó lại nói dối rồi.” Trịnh Dữ khịt mũi xùy cười, đưa tay vuốt dọc theo đường cong trên cơ thể xuống vùng bụng phẳng lì bên dưới của cô.

“Bình thường cô giáo Phó dạy các bạn nhỏ như thế nào? Có thể nói dối được sao?” Trịnh Dữ tư thế kiếm chuyện rõ ràng, vừa trêu chọc thân thể của

cô vừa hỏi.
“Không… phải, ưm.” Phó Dực thở hổn hển, ngón tay anh đã luồn vào trong cơ thể cô, đang từ từ đâm vào.

“Phải phạt nha!” Trịnh Dữ cuối cùng lật người cô lại đối diện, sau đó d*ng ch*n ở trên người của cô, dùng ngón tay vùi vào trong cơ thể cô không ngừng khuấy động.
“Đừng làm nữa mà… Mẹ vừa rồi hối em trở về.” Phó Dực vẫn còn tồn tại lại một tia lý trí cuối cùng.
“Em làm cho anh bắn lần nữa, anh thả em về.”
“… Vậy anh nhanh lên.” Phó Dực đỏ mặt thúc giục. “Ngoan quá.” Trịnh Dữ cúi đầu ngậm lấy khỏa anh đào.

Một phòng kiều diễm.
***
Sau này có 1 ngày, Trịnh Dữ đột nhiên hỏi Phó Dực, anh gợi cảm nhất là khi nào?

Mặc dù lúc đó Phó Dực chỉ trừng mắt liếc anh, nhưng trong đầu cô lập tức hiện lên mái tóc đỏ ướt đẫm mồ hôi trên trán khi ân ái, vừa kiềm chế lại vừa ph*ng đ*ng tự do.
***
Về đến nhà, Phó Dực vốn đã rất mệt, nhưng không hiểu sao lại bị Lý Lệ Hoa kéo vào phòng khách để tâm sự.
“Gần đây tình cảm có tiến triển gì không?” Lý Lệ Hoa vừa bóc quả cam vừa hỏi cô.

“Không… cũng vậy ạ.” Phó Dực nói với lương tâm cắn rứt, đột nhiên nhận ra rằng bây giờ mình lại nói dối, cũng may là Trịnh Dữ không có ở đó. “Con đó… haizz.” Lý Lệ Hoa bắt đầu thở dài.

Lý Lệ Hoa tối nay đang trò chuyện với mẹ Trịnh Dữ, bất ngờ nghe tin Trịnh Dữ công bố chuyện tình cảm tại festival âm nhạc, hơn nữa còn là loại tình

cảm đi đến hôn nhân. Bà vừa hâm mộ vừa tiếc nuối. Nhưng khi bà hỏi cô gái là ai, ba mẹ của Trịnh Dữ dường như không biết gì cả.
“Sao vậy …?” Phó Dực không hiểu chuyện gì.
“Không, mẹ sợ sau này không có ai đồng hành cùng con.” “Sẽ có mà, mẹ đừng lo.” Phó Dực tự tin nói.

“À! Hôm nay bạn học thời đại học của con đến nhà mình thăm, mang theo rất nhiều quà. Lúc đầu mẹ tính nói với con nhưng lại quên mất.” Lý Lệ Hoa đột nhiên nhớ lại.
“Ai ạ?”

Trường đại học của Phó Dực là ở ngoài tỉnh, các bạn cùng lớp đến từ mọi miền đất nước, nhưng không ở cùng thành phố với cô. Khi còn học đại học, cô không có nhiều bạn bè, một số bạn thân của cô không phải bận công việc thì bận nội trợ ở nhà, làm sao có thể đến thăm cô được? Hơn nữa, làm sao có thể đến mà không báo với cô biết trước tý gì?
“Là một chàng trai đẹp trai, cao gầy, áo vest giày da, hình như họ Ngô thì phải.”
Lập tức, Phó Dực đã biết đó là ai, theo bản năng nhíu mày, anh ta muốn làm gì?
“Dạ, là bạn học đại học của con.”
“Mẹ thấy cậu ta cũng được lắm nha, có thể cố gắng phát triển, con và cậu ta quen thế nào á?”

“Mẹ đừng nghĩ lung tung, bọn con không thể ở bên nhau đâu.” Phó Dực nghĩ, cho dù hiện tại cô độc thân, cô cũng không thể ở bên cạnh Ngô Dịch. “Tại sao chứ?”
“Con không thích anh ta.”
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Phó Dực, Lý Lệ Hoa biết chuyện này không thể ép buộc.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng… con sẽ hạnh phúc mà.” Phó Dực nhìn vẻ mặt buồn bã của mẹ, suýt chút nữa nói với bà chuyện cô với Trịnh Dữ.
Tuy nhiên, thời cơ dường như vẫn chưa tới, cô vẫn phải thương lượng với Trịnh Dữ đã.

“Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Hôm nay mệt lắm hả? Mẹ thấy sắc mặt con không tốt cho lắm.”
“Không. Mấy bạn nhỏ hơi quậy hơn một tý thôi …” Ừm, “bạn nhỏ” Trịnh Dữ hơi “quậy” 1 tý ấy mà.
—-
Phó Dực trở về phòng, mở điện thoại nhắn tin cho Ngô Dịch.
Cô không biết ý anh ta muốn gì, tại sao lại đến nhà đột ngột mà không nói cho cô biết.
“?” Cô đánh một dấu chấm hỏi trực tiếp.
“Trễ vậy mới về nhà hả?” rất nhanh bên kia đã trả lời lại. “Ừm. Anh đến nhà tôi làm gì?”

“À! Anh chỉ là đi ngang qua, nhân tiện thăm hỏi bố mẹ của bạn học đại học thôi mà. Hơn nữa, trước đây chúng ta còn là bạn trai, bạn gái mà.”
Phó Dực cau mày. “?”
Cô không thích sự xuất hiện đột ngột của anh ta, như thể anh ta sẽ phá vỡ cuộc sống bình thường hiện tại của cô.
“Trước đây không cho anh gặp em, bây giờ chia tay rồi cũng không được sao?”
“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?” “Anh muốn bắt đầu lại với em.” “Không thể nào.”
“Lời chia tay nói quá đầy đủ, trước đây anh tỏ tình với em, em đã nói rõ như vậy.”
Phó Dực không muốn nói chuyện với anh ta nữa, và để điện thoại sang một bên.
Ngô Dịch là bạn trai cô qua lại thời đại học.
Lý do chia tay là vì Ngô Dịch kiêu ngạo, anh ta cảm thấy trong lòng Phó Dực vốn không hề có anh ta.

Hai người đã nói chuyện trong hai năm, hành động thân mật nhất chính là nắm tay và ôm, mỗi khi Ngô Dịch đến gần và muốn hôn cô, cô sẽ nhìn đi chỗ khác một cách mất tự nhiên.
Cô không thể chịu đựng được.
Ngô Dịch dịu dàng, ân cần, đối với cô vô cùng nghe lời.

Nhưng cô không thể chịu đựng được.
—-
Khi ở bên nhau, cô nói với anh ta: “Trong lòng em có người khác.” Ngô Dịch cười nhẹ: “Không sao.”
Khi chia tay, Ngô Dịch đã nói với cô: “Trong lòng anh có người khác. Xin lỗi.”
Phó Dực cười nhẹ: “Không có việc gì.”
Phó Dực không buồn, thậm chí cô còn cảm thấy một số gánh nặng cuối cùng cũng được giải tỏa.
Cô biết mình rất cứng đầu, ngoại trừ Trịnh Dữ ra thì ai cũng không được.

Phó Dực biết Ngô Dịch sẽ không bỏ cuộc, nhưng cô không biết rằng mình sẽ gặp anh sớm như vậy.
Cô đang nói chuyện điện thoại với Trịnh Dữ: “Bây giờ tan tầm rồi, em sẽ về nhà. Anh thì sao?”

“Anh hả? Tối hôm qua anh có chút cảm hứng, viết ca khúc viết tới giờ luôn, giờ chỉ muốn ngủ thôi.” Môi trường xung quanh anh rất yên tĩnh, giọng nói anh đặc biệt trầm khàn.
Tim Phó Dực “bịch” 1 cái, vội vàng giục: “Ngủ đi, anh đừng có làm việc kiểu đấy nữa.”
“Được.” Trịnh Dữ từ trong ngực cười ra tiếng.

Sau khi chào tạm biệt các đồng nghiệp, Phó Dực bước ra khỏi cổng trường mẫu giáo, ở bên kia đường không xa, Ngô Dịch mặc vest dựa vào chiếc xe màu đen có rèm che chờ cô.
Phó Dực nghĩ, trốn tránh không phải là giải pháp nên cô bước tới trực tiếp hỏi anh ta: “Sao anh biết tôi làm việc ở đây?”
“Mẹ em đã nói hôm qua.” “Anh đến nhà tôi làm gì chứ?”
“Không phải anh đã trả lời em rồi sao?”
“Anh trở nên ích kỷ và độc đoán bao giờ thế.” Phó Dực kết luận.

“Em không thích thế này sao?Anh không phải bởi vì em mà trở nên như vậy sao, nếu em hứa sẽ quay về bên anh một lần nữa, anh liền trở thành một

Ngô Dịch dịu dàng và ân cần?” “Không cần.”
“Lên xe đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” “Tôi không rảnh.” Phó Dực trực tiếp từ chối.

“Hây da, có vẻ anh phải nói với mẹ của em rằng chúng ta trước đây chúng là một cặp quá. Còn nữa anh cũng muốn nói với mẹ của em rằng từ nhỏ em đã thích anh chàng thanh mai trúc mã kế bên nhà rồi.”
“Anh muốn làm gì?” Phó Dực chán nản. “Lên xe.”

Phó Dực chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ăn uống hài hòa cùng bàn với bạn trai cũ.
“Bây giờ em có bạn trai chưa?” Ngô Dịch chọn những món ăn yêu thích của Phó Dực và đặt chúng vào bát của cô.
“Có.”
Tay của Ngô Dịch hơi dừng lại, sau đó trở lại bình thường: “Xạo.”
“Bạn trai tôi là người tôi luôn thích.” Phó Dực tiếp tục, đặt những món ăn anh ta đưa sang một bên.
“Em không cần phải nói dối.” Ngô Dịch đặt đũa xuống, nghiêm túc nói.

“Tôi biết, vì vậy tôi không nói dối.” Phó Dực rất bình tĩnh, cô không hoảng sợ, cô chỉ là không thích ứng với sự độc đoán và tự tin không thể giải thích của Ngô Dịch.
“Vậy em gọi anh ta tới đi.”
“Tại sao?” Phó Dực vô cùng tức giận, cô ngẩng đầu lên thoáng nhìn thấy liền sửng sốt.
Trịnh Dữ?

Anh mặc quần đùi đen chữ T phổ biến nhất, chân cũng đi dép xỏ ngón mà anh hay đi nhất, tay đút túi quần đùi, lông mày nhíu chặt, tóc đỏ rối bù, thế nhưng loại mất trật tự này lại có 1 loại đẹp trai ngoài ý muốn.
“Không phải tôi đến rồi sao?” Trịnh Dữ cười nói rồi ngồi cạnh Phó Dực. Phó Dực sợ ngây người, sau khi định thần lại, cúi đầu thấp giọng hỏi anh: “Sao anh lại ở đây?”

Trịnh Dữ cười tùy tiện nhìn Ngô Dịch: “Không phải em nói chồng ơi mau tới đây, có người khác quấy rầy vợ sao?”
Ngô Dịch nhìn Phó Dực không thể tin được, không ngờ rằng cô sẽ nói ra những lời này.
Đương nhiên Phó Dực không thể nói ra lời như vậy, tất cả đều là do Trịnh Dữ bịa ra.

Vừa rồi anh cùng Phó Dực nói chuyện điện thoại xong, liền ngoan ngoãn muốn đi ngủ, mới vừa lim dim thì bị điện thoại cua Lý Nhất Hàng đánh thức.
Anh nhẫn nhịn cơn tức giận, nhấn tắt tiếng và tiếp tục ngủ. Nào ngờ điện thoại gọi hết cuộc này đến cuộc khác.
Trịnh Dữ nhấn nút kết nối, mở miệng chính là 1 câu: “Chán sống đúng không?”
Lý Nhất Hàng bị dọa đến run lên: “Không phải … Anh Dữ, em vừa thấy có người quấy rầy em gái anh ở bên đường.”
“Em gái nào? Tao làm quái gì có em gái. ” Trịnh Dữ nhận định, Lý Nhất Hàng chính là muốn ăn đòn.

“Là cô bé lẽo đẽo theo anh mỗi ngày từ hồi mẫu giáo, bây giờ là giáo viên mầm non á. Nhưng người đàn ông đó vừa cao vừa đẹp trai nha, có lẽ hai người đang làm việc gì khó nói. f*ck, lên xe, em gái anh lên xe của anh ta.” Trịnh Dữ từ trên giường nhảy lên: “Mày đi theo trước đã, anh tới liền.” “Chời đựu, làm sao theo? Người ta đi xe hơi, còn tui đi xe đạp điện đó ba.” Lý Nhất Hàng kêu khóc.
“f*ck, anh mày kêu theo thì theo đi, để mất dấu thì coi chừng tao á!” Trịnh Dữ bực bội.
“OK … OK… Em cúp đây.”
“Còn nữa, kêu chị dâu.” Trịnh Dữ cúp điện thoại, tùy ý chải đầu, vội vàng chạy tới địa chỉ mà Lý Nhất Hàng báo cho anh biết.

Phó Dực nhịn cười, nhẹ nhàng móc ngón tay anh: “Đúng vậy, em quên mất
… chồng à.”
Trịnh Dữ nghe thấy âm thanh này, xương cốt đều là giòn tan, lửa giận cũng bay gần hết.
“Mẹ em rõ ràng nói là em không có bạn trai?” Ngô Dịch nói.

“Trộm sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn.” Phó Dực nhún vai.
Trịnh Dữ trong lòng cười trộm, Phó Dực thật sự là càng ngày càng nói dối, anh thích.

“Anh thích vợ tôi sao?” Trịnh Dữ lấy tay từ trong túi ra đặt lên bàn ăn, dùng ngón tay gõ vào mặt bàn và phát ra âm thanh “cộc cộc”

Ngô Dịch cảm thấy đôi mắt của Trịnh Dữ thực sự rất sắc bén, anh ấy không nhìn thẳng vào mắt bạn. Hầu hết thời gian, anh ấy chỉ nhìn chằm chằm vào mặt bàn, thỉnh thoảng tùy ý liếc nhìn bạn một cái. Nhưng chính đôi mắt này khiến Ngô Dịch cảm thấy mình đã thua thảm hại. Trịnh Dữ dường như không để ý đến bản thân anh ta chút nào.

Mục đích của Ngô Dịch khi xuất hiện lại trước mặt Phó Dực là để được ở bên cô một lần nữa. Khoảng thời gian với cô ở trường đại học dường như là khoảng thời gian thuần khiết và đơn giản nhất đối với anh ta.
Anh ta muốn lấy lại nó, bây giờ anh ta có địa vị tiền bạc, anh ta muốn trở lại con người của mình ban đầu.
Bản thân anh ta cũng cảm thấy rất mâu thuẫn, nhưng anh chính là chỉ muốn quay lại.

Khi đó, anh ta tốt bụng và ân cần, anh ta chưa bị xã hội mài dũa, không bị bắt nạt và anh ta cũng sẽ không làm bất cứ điều gì vì tiền.

Hoàn cảnh gia đình Ngô Dịch không tốt lắm nhưng nhìn cũng đàng hoàng, có chí tiến thủ, mấy năm nay phấn đấu bên ngoài, cũng không chỉ 1 lần phản bội thân thể của mình để trục lợi, anh ta nghĩ dù sao cũng không lỗ lã gì.

Nhưng mỗi lần sau khi làm những việc này, anh ta luôn cảm thấy ghê tởm, và luôn nhớ về lần đầu tiên tim mình rung độnh, lần đầu tiên anh ta nắm tay Phó Dực, cầm bàn tay mềm mại của cô, anh ta dường như nắm giữ cả thế giới.

Tim đập loạn xạ trong khoang ngực, hai tai không nghe thấy gì, chỉ có tiếng tim đập “bịch bịch”
“Thích.” Ngô Dịch cười khổ.
Trịnh Dữ đột nhiên tức giận ngẩng đầu nhìn anh: “Anh xứng sao?” Đôi mắt đen như mực mang theo lửa giận cùng châm chọc.

“Anh căn bản cũng không yêu cô ấy đủ nhiều.” Ngô Dịch cũng không tức giận, hay nói đúng hơn là kìm nén cơn tức giận. Anh ta không nhìn Trịnh Dữ, mà nhìn chằm chằm Phó Dực khi nói điều này, ý đồ nhìn nét mặt của cô có dao động hay không.
Thế nhưng không có.

“Nếu anh yêu cô ấy đủ nhiều, cô ấy sẽ không có có 1 đoạn quan hệ với tôi.” Ngô Dịch tỏ ra hung hăng, như thể anh bắt được sơ hở của đối phương trong một cuộc tranh luận và tiếp tục tấn công.
 
Vị Ngọt – Lai Bôi Gia Trấp
Chương 31



“Tôi hối hận rồi. Hối hận vì lúc đó đã quyết định quen với anh.”
Phó Dực nhanh hơn Trịnh Dữ một bước, mở miệng nói, giọng điệu lạnh lùng, lãnh đạm vô cùng cương quyết thường thấy.

Ngô Dịch như sững người, liếc nhìn đôi tay bọn họ đang nắm lấy nhau, l**m khóe môi: “Anh từng rất hạnh phúc, anh mong em hạnh phúc.” Sau đó anh đứng dậy rời đi.
Trịnh Dữ nhìn bóng lưng cao thẳng của anh ta khịt mũi, “Cái quái gì đây?” “Câu cuối cùng nghe hiểu là tốt rồi,” Phó Dực lẩm bẩm.
“Vợ.” Trịnh Dữ chống cằm nhìn cô, trêu chọc.

Phó Dực im lặng, bị anh nhìn chằm chằm rất xấu hổ, chỉ có thể giả vờ ăn, nhưng khóe miệng lại không khỏi nhếch lên.
Ừm, sao món này ngọt thế? –

“Anh đã từng nhìn thấy anh ta.” Trịnh Dữ nói với Phó Dực đang ở dưới thân anh, mồ hôi dọc theo má chảy xuống, hai tay anh nắm cổ tay cô đặt tại hai bên sườn mặt, không ngừng luật động.
“Yêu em.” Phó Dực cắn môi nói, anh nóng quá. Nóng bỏng đến khiến cô đổ đầy mồ hôi.

“Khi đó em đang năm 3 đại học. Ừm…hình như là lúc Tết dương lịch?” Trịnh Dữ cau mày nhớ lại, động tác bên dưới cơ thể không hề cẩu thả, nhất quyết không chạm đến chỗ sâu nhất của cô, để cho cô thỏa mãn.
“Ưm…là ở nhà ga?” Giọng Phó Dực run run, cô nhớ lại.

Lúc đó Ngô Dịch và cô vừa mới ở bên nhau, Ngô Dịch là người tỉnh bên cạnh nhưng vẫn dây dưa đưa cô về nhà, cô nhớ là lúc đó bọn họ chia tay ở cổng nhà ga, lúc đó Trịnh Dữ có mặt ở đó sao? … Anh ấy là đến đón mình?

“Anh nóng lòng muốn đến gặp em, kết quả bắt gặp em và hắn ta ân ân ái ái.” Trịnh Dữ nhớ đến đây, dường như cũng nhớ lại những cảm xúc lúc đó. Anh rút hẳn phân thân của mình ra, rồi lại chìm ngập hoàn toàn trong thân thể cô, trừng phạt cô nghiêm khắc.
“Á … không có … chúng em chỉ nắm tay…” Phó Dực đáng thương giải thích, mặt đỏ bừng.

“Như vậy cũng không được.” Trịnh Dữ cúi đầu ngậm lấy hai khối mềm mại đang mạnh mẽ đung đưa của cô, đầu lưỡi thô bạo không ngừng quét qua đỉnh nhọn của cô, làm cô thở hổn hển, eo cũng không ngừng vặn vẹo.

Vui thích qua đi, cả hai ôm nhau và chìm vào giấc ngủ.

“Ngày mai anh sẽ nói chuyện với người lớn, bàn bạc chuyện hôn sự?” Trịnh Dữ ôm Phó Dực, chống cằm lên đầu cô.
“Gì chứ?” Cơn buồn ngủ của Phó Dực vì sợ hãi mà biến mất.

“Ông xã của em hôm nay biểu hiện ngon lành như vậy, giờ lại trở mặt không nhận người quen hả, lạt mềm buộc chặt?” Anh vừa nói vừa dùng phần cằm với vài sợi râu vừa mới nhú cọ cọ vào gò má mềm mại của cô, khiến toàn thân cô đều nổi da gà.

“Không phải mà!” Phó Dực không phải lạt mềm buộc chặt. Cô thích anh, từ nhỏ đã muốn làm vợ anh. Bây giờ cô vừa cảm thấy hạnh phúc vừa sợ.
Sợ, vì anh sẽ nói chuyện của bọn họ cho người lớn nghe. Hạnh phúc, vì anh ấy nóng lòng muốn kết hôn với cô.

“Kết hôn thích lắm nha. Ngày nào cũng có nhau, ngủ cùng nhau. Anh sẽ đưa em đi chơi khi đi tham gia festival âm nhạc, đi du lịch vòng quanh thế giới … Tất nhiên, khi cưới nhau rồi, chúng ta sẽ có nhà của chính mình.
Nhà của chúng ta, phòng ngủ của chúng ta, chúng ta sẽ l*m t*nh trên chiếc giường mới mà anh chọn.” Trịnh Dữ nói, giọng nói trầm thấp lộ ra gợi cảm và dịu dàng, bên trong căn phòng trống, có chút khêu gợi.
Phó Dực bị anh dẫn dắt, thực sự bắt đầu tưởng tượng cuộc sống sau khi kết hôn với anh.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.
Ngay cả sau này ở bên anh, cô cũng không dám nghĩ tới, không dám nghĩ đến tương lai của anh và cô.
Hiện tại cô có vẻ như nhát gan và chút đần độn,
Anh đã sắp xếp xong cuộc sống tương lai của họ rồi, và cô dường như chỉ cần gật đầu.
“Anh… là cầu hôn em sao?” Ngón tay Phó Dực móc ngón tay anh, động tác dựa dẫm mơ hồ.

“Đúng vậy. Phó Dực, em có bằng lòng lấy anh không?” Trịnh Dữ rời khỏi cô một chút để anh có thể nhìn thấy ánh mắt của cô, để Phó Dực có thể thấy được sự chân thành của anh.

Trong mắt Phó Dực, vẻ lười biếng thường ngày của Trịnh Dữ đã biến mất, thay vào đó là vẻ chân thành và nghiêm túc, ánh mắt giống như muôn vạn ngôi sao lấp lánh chỉ chứa mỗi mình cô.

“Cả người em đều đã bị anh mlem mlem rồi, chỉ có thể gả cho anh thôi nhá.” Trịnh Dữ thấy Phó Dực không phản ứng gì ngay lập tức lo lắng đến mức lại bắt đầu nói ra những lời lưu manh. Đe dọa cô chỉ có thể gả cho anh.

“Được, kết hôn đi.” Phó Dực đáp, dứt lời ngẩng đầu hôn lên hầu kết của anh, sau đó vòng tay ôm chặt lấy anh, gò má nóng bỏng áp vào ngực anh.

Trịnh Dữ cảm thấy cô đồng ý với anh thật bất ngờ, anh còn đang nghĩ, nên nói những lời ngọt ngào như thế nào để cô ngoan ngoãn đồng ý, không ngờ cô lại gật đầu cái rụp nhanh chóng như vậy.
———

Những gì diễn ra sau đó rất hợp tình hợp lý, cả hai về kể cho bố mẹ nghe sự việc rồi chọn thời điểm tốt hẹn hai gia đình đi ăn cơm.

Địa điểm là ở nhà của Trịnh Dữ. Bữa ăn do Lý Lệ Hoa và mẹ Trịnh nấu. Hai bà già Họở trong bếp không biết nói gì với nhau mà cười khúc khích.

Nhìn thấy Trịnh Dữ ngồi ở bên trái sô pha, Phó Dực ngồi ở bên phải, khoảng cách giữa hai người gần bằng chiều dài của sô pha, mọi người đều biết và thừa nhận mối quan hệ này, nhưng Phó Dực bắt đầu trốn tránh một cách khó hiểu, bản thân cô cũng không biết tâm lý này là gì nữa.
“Ngồi qua đây.” Trịnh Dữ gửi tin nhắn cho cô.
Phó Dực lặng lẽ liếc nhìn bố Trịnh và bố cô đang ngồi giữa hai người, đáp: “Không được đâu.”
“Vợ à, em ngại gì chứ?.” Trịnh Dữ lại nói.

Hai tay Phó Dực cầm điện thoại gõ chữ, ghế sô pha bên trái đột nhiên chìm xuống, Trịnh Dữ ngồi xuống bên cạnh cô, giả vờ xem TV, nói với giọng mà chỉ có hai người có thể nghe thấy: “Nhớ anh không?”

“Hôm qua mới gặp mà?” Nhịp tim của Phó Dực đột nhiên tăng nhanh, người lớn cách hai người bọn họ không xa, vậy mà anh còn có thể nói ra được những lời … đỏ mặt này á!
Ti vi âm thanh không nhỏ, nhưng mọi người đều có thể phát hiện bọn họ đang nói thầm.
“Chúng ta ra ngoài chơi cờ nhé?” Bố của Trịnh Dữ đột nhiên quay sang hỏi bố của Phó Dực.
Phó Dực nhìn thấy bố mình liếc về phía mình, sau đó ho khan gật đầu, cùng bố của Trịnh Dữ đi ra ngoài.
“Tại anh đó, mắc cỡ muốn chết hà?” Phó Dực thấy bọn họ rời đi, bắt đầu mắng Trịnh Dữ.

“Anh không nhịn được. Đã một ngày rồi anh không gặp em.” Trịnh Dữ không còn cố ý chịu đựng nữa, trực tiếp dựa vào trên người Phó Dực, duỗi tay nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, cẩn thận chơi đùa.
“Mẹ anh nói thế nào?” Phó Dực lo lắng hỏi anh.
“Hả?” Trịnh Dữ dừng lại, cố ý không nói, chỉ khi nhìn thấy Phó Dực sắp đỏ mặt, mới nhếch miệng.
“Bà ấy cười toe toét đến tận mang tai luôn á, nói rằng anh rốt cuộc đã làm điều thuận theo trái tim của bà.”
Nghe đến đây, tảng đá trong lòng Phó Dực hoàn toàn để xuống, sắc mặt lạnh lùng trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

“Bên nhà em thì sao? Có thích anh không?” Trịnh Dữ biết người lớn bên nhà cô rất thích anh, nhưng anh chỉ muốn hỏi lại một lần nữa nhận được câu trả lời chính xác từ miệng Phó Dực.
“Ừm, mẹ em rất vui, bố em cũng vậy.” Hứ, cô không giống anh đâu nha, cố tình đùa giỡn.
Loại sự việc này không được vui đùa, qua loa nha.

“Vậy em chuẩn bị làm cô dâu của anh đi.” Trịnh Dữ dùng ngón tay xoa xoa hổ khẩu của cô, nhẹ nhàng xoa xoa, vô cùng ôn nhu.
(*) hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.
“Vâng.” Phó Dực nắm tay anh, vừa nhìn về phía trước vừa ngại ngùng. Trên bàn ăn không khí vui vẻ tràn đầy, khóe miệng bốn vị trưởng bối không ngừng nhếch lên.
Cuối cùng, mọi người quyết định hai người nên làm lĩnh chứng trước, rồi tổ chức đám cưới sau.

Trịnh Dữ vốn đang ngoan ngoãn ngồi không lên tiếng, đột nhiên nói: “Vậy ngày mai chúng ta đến Cục Dân Chính.” Đó là một câu tuyên bố, coi như anh đã quyết định rồi, chỉ thông báo cho mọi người biết một tiếng thôi.
Phó Dực đang cúi đầu xấu hổ đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, nhanh vậy á? Lý Lệ Hoa và mẹ Trịnh nhìn nhau rồi lại cười khúc khích.
“Con làm gì mà gấp thế?” Mẹ Trịnh quay sang quở trách con trai mình. Trịnh Dữ nhún vai, không có ý định giải thích.
Anh chính là gấp đó được hông, háo hức đặt Phó Dực trong tương lai của mình, háo hức viết tên cô bên cạnh anh.
Phó Dực mím môi nhìn Trịnh Dữ, trong mắt có chút tia sáng.
 
Vị Ngọt – Lai Bôi Gia Trấp
Chương 32: “Chồng!” (H nhẹ)



Ngày hôm sau, Trịnh Dữ nhuộm đầu tóc lại thành màu đen.
Phó Dực bắt tay anh hỏi tại sao, anh đưa tay vén mái tóc mới nhuộm: “Chụp ảnh đăng ký kết hôn mà.”

“Ồ … Thật ra, anh để tóc đen cũng rất đẹp trai.” Phó Dực ngước lên nhìn anh. Mái tóc đen của Trịnh Dữ hiện tại dường như trở về giống như thời

trung học. Mái tóc đen mềm mại che bớt đi một chút khí chất bất phàm của anh.

“Tóc đỏ không đẹp hả?” Trịnh Dữ nhướng mày hỏi cô, trêu chọc bạn gái thực sự là một chuyện thú vị trong đời. Ý, không đúng nha, cô bạn gái này sắp trở thành vợ rồi.
“Không phải… Tất cả đều đẹp. Nhưng tóc đen có vẻ dịu dàng hơn.” Phó Dực lo lắng phủ nhận, anh để màu tóc nào cũng đẹp.

Trịnh Dữ thấy cô hai mắt đỏ bừng vì lo lắng, khiến anh nhớ đến dáng vẻ trên giường của cô, bên dưới lập tức nổi lên d*c v*ng, anh đưa tay ra v**t v* khuôn mặt của cô vì để chụp ảnh cho đẹp mà được make up tinh xảo. “Làm sao bây giờ.”
“Sao vậy anh, có chuyện gì hả?” Phó Dực hỏi

“Bây giờ anh rất muốn làm em.” Trịnh Dữ cúi xuống nói nhỏ vào tai cô, bảy chữ nhẹ như lông, nhưng lại khiến Phó Dực cảm giác như bị đập đá vào người.

“Anh nói cái gì dzạ!” Phó Dực lùi lại một bước. Trời đất, bây giờ bọn họ chuẩn bị đi đăng ký kết hôn, vậy mà anh còn nghĩ đến chuyện này?

“Đừng lo, hiện tại anh sẽ chịu đựng. Xong việc lớn rồi thì ngoan ngoãn để anh mần thịt em nhá, khà khà.” Trịnh Dữ cười ranh mãnh, anh không dám làm lớn chuyện, có chuyện quan trọng hơn phải làm, đó chính là đăng ký kết hôn ngay bây giờ.
Phó Dực trừng mắt nhìn anh, mặt đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay tức giận.


“Đây là giấy chứng nhận kết hôn của cậu, cất nó đi.” Nhân viên đưa cho họ một cuốn sổ nhỏ màu đỏ thẫm với phông chữ màu vàng kim “giấy chứng nhận kết hôn”. Nó dường như đang sáng lấp lánh.

Trịnh Dữ mở nó ra.

Úi cha, ảnh chụp thật là trai tài gái sắc nha. Vợ anh đẹp gái như thế này, chỉ có anh mới có thể xứng đôi với cô mà thôi. Hứ, những tên xấu xí kia thì bít cửa nhá.
Hừm, Trịnh Dữ và Phó Dực. Bốn chữ này đặt chung một chỗ lại với nhau thật đẹp mắt.
Anh hài lòng đóng lại, rồi cất vào túi.

Phó Dực nhìn anh nhìn chằm chằm vào tờ giấy chứng nhận kết hôn một lúc lâu không thể giải thích được, sau đó mỉm cười và cất giấy chứng nhận vào túi.
Hmm … anh ấy thật dễ thương, cô thật hạnh phúc. –
Hai người quay lại phòng thu của Trịnh Dữ. Vừa vào cửa.
Trời đất quay cuồng.

Phó Dực bị Trịnh Dữ ấn vào tường, một cái đầu đầy long tóc mềm mại chui vào cổ cô, không khác gì lúc trước, chỉ khác là cái đầu đỏ của anh đã thành màu đen … với lại … có vẻ như hành động càng thêm vội vàng….
Da thịt mềm mại bị khoang miệng ấm áp ngậm lấy, xương quai xanh cũng ướt đẫm.

Trịnh Dữ tay không ngừng duỗi ra khỏi vạt áo của cô, đi theo vòng eo mịn màng của cô, đến b* ng*c của cô, ngón tay thon dài linh hoạt khéo léo mở ra áo lót của cô, lòng bàn tay nóng bỏng trực tiếp bao phủ nơi gần trái tim cô nhất.
“Thật mềm.” Trịnh Dữ thở dài, trong tay không ngừng x** n*n b* ng*c m*m m**.

“Lớn nữa.” Trịnh Dữ nói tiếp, sau đó rút tay ra, ôm cô vào lòng, một tay nắm lấy hai tay nắm cô để trên đỉnh đầu, một tay nắm lấy quần áo của cô

rồi nhấc lên.
Phó Dực ngơ ngác đứng tại chỗ bị c** s*ch, quần áo cũng bị Trịnh Dữ thản nhiên ném trên mặt đất.

Thời tiết trở lạnh, mặc dù cô ở trong nhà, Phó Dực vẫn có chút lạnh sống lưng, nhưng Trịnh Dữ nhất định sẽ không để cô phải chịu lạnh đâu.
Anh cởi cúc áo lót của cô, nội y màu đen thuận thế tuột xuống đất.
b* ng*c căng tròn mềm mại lộ ra trong không khí, đỉnh nhọn hồng hồng khẽ run lên, tựa như đóa hoa đang chờ người đến hái.
Trịnh Dữ đúng là đến hái thật, là dùng miệng để hái.
“Ưm…” Phó Dực kiễng chân lên, dường như tham lam muốn lấy hơi ấm trong miệng Trịnh Dữ, nóng lòng muốn giao bản thân cô cho anh.
“Vẫn rất ngọt.” Trịnh Dữ vùi vào vùng mềm mại của cô, tặc lưỡi.
Phó Dực chỉ có thể đáp lại anh bằng những tiếng vô nghĩa trong cổ họng, thật sự rất khó chịu… phía dưới thật ướt át.

Trịnh Dữ hôn lên bên kia, cắn đỉnh nhọn của cô rồi nhả ra, dùng hai tay giữ lấy b** ng*c sữa, sau đó dùng đầu lưỡi quét sạch đỉnh anh đào vốn đã cứng ngắc, lúc rời đi còn cố ý phát ra tiếng nước, làm Phó Dực nghe thấy chỉ muốn bịt tai mình.
Phó Dực nắm lấy tóc anh, kéo nhẹ nhàng, cô chỉ có thể thể hiện cảm xúc của mình theo cách này.

“Xuất vào sâu bên trong của em, sau khi em mang thai, nơi này sẽ có sữa.” Trịnh Dữ đứng thẳng người nhìn xuống cô, ngón tay chỉ vào đỉnh anh đào của cô.

Phó Dực thở hổn hển, ngực cô nhấp nhô mãnh liệt, má ửng hồng nhìn anh, tất nhiên cô biết anh nói gì, chỉ là cô quá xấu hổ khi nghĩ đến cảnh đó, nên lặng lẽ lùi lại, để đỉnh nhạy cảm của cô rời khỏi ngón tay anh.
Trịnh Dữ đuổi theo, trực tiếp tóm lấy, nhét đầy tay thịt mềm mại béo ngậy. “Nhưng mà, bé cưng chỉ có thể uống một bên, bên kia là của anh. ‘
Phó Dực kêu lên: “Không được!”
Trời ạ, anh nói gì vậy, thật là muốn giành sữa với bé cưng hả?

“Anh không đùa với em đâu. Lúc đấy em sẽ biết.” Trịnh Dữ cúi đầu hôn lên má cô, thì thầm.

Gò má, chóp mũi, rồi đến môi, môi và hàm răng của hai người áp sát vào nhau, lưỡi của Trịnh Dữ thành thạo đưa vào khuôn miệng đang hé mở của Phó Dực, hút lấy hơi thở của cô, truyền sang hơi thở của chính mình. Hai lưỡi quấn quít đan vào nhau, nước miếng chảy ra từ khóe miệng Phó Dực, dính vào cằm nơi hai người họ kề sát nhau.
Phó Dực chỉ cảm thấy khắp nơi đều ẩm ướt, những nơi anh chạm vào đều nóng rực.
Trịnh Dữ miệng rất bận, trên tay lại càng bận.

Một tay anh giữ lấy b** ng*c sữa, ngón tay đè l*n đ*nh nhọn của cô, ấn mạnh xuống. Một tay còn lại nâng chân cô lên, để chân cô móc vào cơ thể anh, sau đó thuận theo đường cong lả lướt của bắp đùi, hướng nơi đào nguyên ấm áp duỗi vào trong.
“Chồng mát-xa cho em thoải mái không? ‘Trịnh Dữ c*n m** d*** hỏi.
Phó Dực bị một tiếng chồng này của anh k*ch th*ch. Anh ấy … là chồng của cô. Họ đã kết hôn, là bạn đời của nhau.
“Thoải mái.” Không hiểu sao, cô ngoan ngoãn đáp lại ạm, hơn nữa cô còn nhấc người lên, mở ra hai đùi để anh tiến vào sâu hơn.

“Vợ của anh ngoan quá, ướt hết rồi sao? ‘” Trịnh Dữ yêu thích dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, s* s**ng nơi kín đáo của cô, dùng ngón tay lướt qua vải dệt mỏng manh che đậy rừng đào, vải mỏng thấm chất lỏng ướt đẫm, dán chặt vào vùng mềm mại nhạy cảm.
“Ưm …” Phó Dực có thể cảm thấy ngón tay của anh lần nữa vạch ra vải dệt, thâm nhập vào bên trong.
“A …” Hai ngón tay tách huyệt thịt non mềm, ngón tay chui vào trong cơ thể cô cùng với ** d*ch chảy ra khắp nơi.
Một ngón tay, hai ngón tay, ba ngón tay …

Trịnh Dữ nhìn cô run lên vì xúc động, tốc độ càng lúc càng nhanh, thanh âm của Phó Dực càng ngày càng lớn, cái miệng nhỏ nhắn cũng hơi mở ra

bởi vì kịch liệt mà th* d*c, Trịnh Dữ có thể nghe thấy tiếng âm thanh của cô.

“A …Nhanh…Quá…Ưm…” Phó Dực dựa vào anh mà hét lên một cách cuồng nhiệt, động đào nguyên bị ngón tay của anh khuấy đảo lầy lội, x**n th** trong suốt không ngừng chảy ra, vương đầy mặt đất, tung tóe khắp nơi. “Sao hả? Chồng làm em cảm thấy thoải mái không?” Trịnh Dữ câu môi hỏi, đôi mắt đen như mực.

“Ưm…A…” Phó Dực chỉ có thể cảm thấy ngón tay của anh đang di chuyển ra vào trong cơ thể mình, anh còn muốn cô trả lời câu hỏi xấu hổ này nữa hả?
“Hửm?” Trịnh Dữ hỏi lại, tăng tốc độ.
“Rất… thoải…máiiii …” Phó Dực sợ hãi, giọng nói run rẩy, ngoan ngoãn trả lời.
“Ai thoải mái?” “Emmmm…”
“Ai làm cho em thoải mái? ” Trịnh Dữ xấu xa hỏi.

“Anh làm cho … em thoải mái …” Phó Dực khó chịu muốn chết, th*n d*** liên tục bị xâm nhập còn phải dành sức trả lời câu hỏi của anh.
“Anh là ai?” Sắp rồi.
Phó Dực cũng sắp đến rồi.
“Chồng…chồng… anh là chồng em …” Phó Dực nói như anh muốn. “Ngoan.” Trịnh Dữ tiếp tục đâm vào, vừa sâu vừa mạnh.

Quả nhiên, Phó Dực nhanh chóng hét lên một tiếng, thân thể run rẩy không kiểm soát được, chất lỏng tình yêu trào ra từ hạ thể, Cả người cô như muốn gục xuống trên người anh, ghé vào bên tai anh thở hổn hển.
“Anh còn chưa chính thức xuất binh ra trận đâu nhá.” Trịnh Dữ nói, chạm vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô.
Phó Dực đỏ mặt trừng mắt nhìn anh.

Trịnh Dữ không thèm để ý đến, cười cười, sau đó giơ chân còn lại của cô lên móc vào người anh, giữ lấy cái mông của cô, ôm lấy cô hướng giường đi tới.
 
Vị Ngọt – Lai Bôi Gia Trấp
Chương 33



Phó Dực được đặt trên giường đầu gối lên gối mềm, cơn nóng trên người còn chưa rút đi, Trịnh Dữ đã c** q**n áo đè lên.

Anh cầm cằm cô đuổi theo hôn hít, mổ vào chóp mũi rồi đến đôi môi, chiếc lưỡi nóng ẩm không biết mệt mỏi để lại dấu ấn riêng ở khắp nơi …
Anh áp môi nhẹ nhàng lên cổ, xương quai xanh, bờ vai giống như đối với bảo bối quý giá, rồi l**m chầm chậm.
Đột nhiên, anh ngẩng đầu lên, đặt tay phải lên môi cô, thì thầm: “Hôn đi.”

Phó Dực không biết tại sao, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn hôn ngón tay, cẩn thận hôn từng khớp xương … Trịnh Dữ ở bên cạnh không ngừng nhìn cô chằm chằm.
Khi chạm đến ngón áp út, Trịnh Dữ chỉ tay, cười nói: “Em lấy chiếc nhẫn này ra cho anh được không?”

Phó Dực nheo mắt để nhìn rõ chiếc nhẫn. Phó Dực nhìn Trịnh Dữ một cái thật sâu, anh ta vẫn tỏ vẻ lãnh đạm, nụ cười nơi khóe miệng cũng rất bình thường.
Tuy nhiên, Phó Dực cảm thấy rằng … vào lúc này, anh đã khiến cô ấy rất tim đập, cả trái tim cô đang đập vì anh.

Phó Dực muốn nói gì đó, nhưng môi trên và môi dưới của cô dính lại, không nói được gì, cô nắm lấy tay anh, tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón áp út của anh, hai ngón tay nắn lấy.

Trịnh Dữ cúi đầu ngậm lấy chiếc nhẫn, cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt lên ngón áp út của cô, chiếc nhẫn rơi xuống, sau đó vừa vặn lồng vào ngón áp út của cô.

Đột nhiên bên tai vang lên một tiếng sụt sịt yếu ớt, Trịnh Dữ nhìn khuôn mặt Phó Dực, đôi mắt lạnh lùng thường ngày chứa đầy nước mắt trong suốt như pha lê …

Trịnh Dữ hoảng sợ … anh không ngờ cô lại khóc. Anh nghĩ cô sẽ hạnh phúc hôn anh mấy cái, anh không muốn làm cô khóc, anh không thể chịu được việc cô khóc.
Trịnh Dữ l**m đi những giọt nước mắt sắp rơi, dỗ dành: “Sao em lại khóc? Không phải kết hôn phải có nhẫn à?”
“Ừm …” Phó Dực gật đầu, nhưng vẫn không ngăn được nước mắt. “Không thích chiếc nhẫn này sao? Anh đã chọn mua chiếc đẹp nhất đó.” Trịnh Dữ hỏi cô.
“Thích …” Phó Dực đáp.
“Được rồi, đừng khóc, em khóc khiến anh đau lòng lắm.” Trịnh Dữ nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Phó Dực lại ngoan ngoãn gật đầu.

“Lát nữa sẽ có nước chảy, anh sợ em không chịu nổi.” Trịnh Dữ thấy cô đã bình thường trở lại nên lại bắt đầu nói những lời nói ám muội lưu manh. “Em có thể …” Phó Dực hiếm khi thuận theo anh trả lời.
“Vợ yêu của anh thật ngoan … mở chân ra nào …” Trịnh Dữ dỗ dành, dùng hai tay v**t v* cơ thể cô.

Phó Dực mở hai chân ra, vùng cỏ dại trên gò mấp mô đã sớm ướt đẫm, hai cánh hoa thịt trắng nõn ướt át, khe thịt e ấp giữa 2 cánh hoa đang phun trào

mật ngọt.
Trịnh Dữ miệng khô khốc.

Trịnh Dữ không nhẫn nại nữa, đỡ lấy niềm tự hào của mình tiến vào, được v*ch th*t ấm nóng khít khao bên trong bao bọc lấy khiến cho kh*** c*m ập đến, làm cho anh xém tý nữa buông súng đầu hàng.
Phó Dực được v*t t* l*n lấp đầy, cũng vô cùng thỏa mãn.

“Hàng họ của chồng em thế nào hả?” Trịnh Dữ nâng đùi cô lên, chống tay lên đầu gối cô, để cho động đào nguyên của cô lộ ra hoàn toàn trước mặt anh.
“Rất lớn…”
Trịnh Dữ chầm chậm di chuyển, v*t t* l*n cứng ngắc chọc vào trong khoang thịt mềm mại, khiến Phó Dực lại thở gấp.

Tốc độ dần dần tăng lên, Trịnh Dữ thở hổn hển, động tác dưới người vừa nhanh vừa nặng, nhìn cái đóa hoa hồng nhuận của Phó Dực dưới sự tác động của anh mà trở nên sưng đỏ, đỏ bừng, hốc mắt anh cũng đỏ lên.

Không khí tràn ngập mùi của nhiều loại dịch thể khác nhau, vang lên âm thanh va chạm thể xác, còn có những tiếng thở dài nguyên thủy nhất, hạnh phúc nhất của đàn ông và phụ nữ.
“A … chồng … Nhanh quá … em sắp hết sức rồi …” Phó Dực lẩm bẩm kêu lên.
“Vợ … Chồng làm cho em thoải mái không hả?” “Thoải…thoảiiiii…máiiiiii” Phó Dực bị đâm đến thần trí mơ hồ, chỉ biết đi theo anh trả lời.
“Bên trong em vừa căng chặt vừa ấm nóng, cắn chặt làm anh sắp bắn đến nơi rồi nè.” Trịnh Dữ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ưm … A … A … sâu quá…”
“Vợ… vợ… anh bắn vào trong nhé… chúng ta sinh một bé cưng đáng yêu, được không?” Trịnh Dữ hỏi cô.
“Vângggg.” Phó Dực sớm đã nghĩ về điều đó. Cô muốn cùng anh sinh con, cùng anh làm tất cả mọi chuyện, mãi mãi bên nhau.

Trịnh Dữ đưa tay sờ sờ khuôn mặt của cô, động tác va chạm nghiêm túc, nhanh chóng th*c m*nh mấy chục lần, cùng Phó Dực l*n đ*nh kh*** c*m. Không có khống chế xuất tinh.

Tinh d*ch nóng bỏng bắn vào trong âm đ*o của Phó Dực, huyệt thịt của cô co rút lại, Trịnh Dữ vẫn miễn cưỡng rút ra chôn vào trong cơ thể cô, cảm giác v*ch th*t mềm mại của cô bóp chặt lấy anh.
“Anh ra ngoài…” Phó Dực lấy lại tinh thần, chầm chậm đẩy anh. “Để anh ở lại một lúc.” Trịnh Dữ s* s**ng mái tóc của cô.
“Không được… Nó hình như muốn cứng nữa rồi.” Phó Dực ngại ngùng nói.
“Vậy thì thêm lần nữa.” Trịnh Dữ cười. “Em mệt.”
“Được rồi, bà xã nói như vậy, anh sẽ đi ra.” Trịnh Dữ nhướng mày, sau đó rút d**ng v*t đã bán mềm của mình ra.
“Cảm ơn ông xã …” Phó Dực đỏ mặt nói khi nhìn anh. Trịnh Dữ mím miệng cười, cô thật sự rất đáng yêu. “Đừng gọi nữa, anh lại muốn ăn em.”
“Nhưng…! Nó chảy ra rồi.” Phó Dực run rẩy nắm lấy tay anh, cô có thể cảm nhận được tinh d*ch chảy ra huyệt thịt của mình.

“Bắn nhiều quá dĩ nhiên là trào ra rồi, để chồng em lau cho em.” Trịnh Dữ nói xong liền đi lấy khăn giấy, quỳ trước đùi cô, lau cẩn thận.
Nhìn thấy sự nghiêm túc của anh, Phó Dực không biết đêm nay cô đã bị anh làm cho cảm động bao nhiêu lần, cô thực sự rất vui.
“Ông xã.”
“Ừm?”
“Không có gì, chỉ là muốn gọi anh như thế thôi.” “Thiếu làm phải không?”
 
Vị Ngọt – Lai Bôi Gia Trấp
Chương 34: Công khai!



Khi Phó Dực vẫn còn cảm thấy ngọt ngào về sự thật rằng cô và Trịnh Dữ đã kết hôn, Trịnh Dữ đã làm một chuyện khiến cô đỡ không kịp.
Anh công khai, công khai chuyện anh và cô đã kết hôn.

Đó là thứ sáu, trường mẫu giáo đã tan học. Phó Dực chỉ cần đợi thêm ít phụ huynh của bọn trẻ đến đón bọn trẻ là có thể tan làm, trong lúc rảnh rỗi chờ cô mở Weibo.
Không ngờ, tin tức lại làm cả tâm thần cô nhộn nhạo.
Trịnh Dữ Wing V: Cô gái của tôi cuối cùng đã trở thành vợ tôi. @Phó Dực Hình ảnh là giấy đăng ký kết hôn của họ.
Bàn tay Phó Dực khẽ run lên, trong lòng nổi lên sóng gió, cảm xúc cuộn trào mãnh liệt, dường như sắp trào ra.
“Sao lại nói ra zạ?” Phó Dực gửi một tin nhắn WeChat cho Trịnh Dữ. “Chia sẻ hạnh phúc của anh với thế giới, bà xã.” Trịnh Dữ trả lời. “Không có anh ở bên cạnh, không cho phép em khóc.” Trịnh Dữ gửi 1 tin thoại.
Vừa nghe giọng nói anh, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống trên màn hình điện thoại, ảnh nền là anh.
“Cô giáo, cô làm sao thế ạ?” Nhìn thấy cô giáo đột nhiên rơi lệ, đám trẻ đều lo lắng.
“Cô không sao.” Phó Dực bình tĩnh lại rồi nhanh chóng lau nước mắt, rơi nước mắt trước mặt bọn trẻ thật xấu hổ ►.◄
“Có phải không ai đến đón cô nên cô khóc không ạ.” Đứa nhỏ suy đoán.

“Không, cuối cùng anh ấy cũng đến đón cô.” Phó Dực lẩm bẩm, cũng không biết là nói cho ai nghe, hay chỉ là nói cho bản thân cô của nhiều năm trước nghe…
——–
Không bao lâu, Trịnh Dữ lại phải đi festival âm nhạc biễu diễn.

Địa điểm ở Thượng Hải.
Hôm đó tình cờ là cuối tuần, Trịnh Dữ cứng rắn kéo lấy Phó Dực đi cùng. Hai người đón ô tô đến sân bay, sau đó ngồi máy bay đi Thượng Hải.

Trước khi xuống xe, Trịnh Dữ đem chiếc mũ anh thường đội cho Phó Dực, từ trong túi xách lấy ra một chiếc khẩu trang, dùng ngón tay vén tóc cô đến sau tai, sau đó nhẹ nhàng quàng quai khẩu trang lên vành tai cô, cách lớp khẩu trang khẽ hôn lên má cô.
Phó Dực bị bao bọc chặt chẽ trong bàn tay to lớn của anh, từng bước đi theo anh.

Dù không có nhiều fans đến xem, nhưng mà hầu hết đều là fans cứng của anh. Nhìn thấy Trịnh Dữ quan tâm chăm sóc Phó Dực như vậy, họ che miệng kêu lên: “Má ơi…họ hạnh phúc quá.”
“Mong Wing hạnh phúc a a a a!”
“Chị gái kia nhìn kỹ, dáng người thật tốt nha.”
“Đậu móa, nhìn họ tay trong tay kìa. Hu hu, đau lòng chết tui gòi.”
—-
“Anh có thân với fans không?” Vừa lên máy bay, Phó Dực quay lại hỏi anh ta.
“Ừm … cũng có thể gọi ra được mấy cái tên, theo anh từ lúc đại học.” Trịnh Dữ cởi mũ ra xoa xoa đỉnh đầu cô.
“Oh … họ rất tốt với anh.” Phó Dực lẩm bẩm.
“Ghen hả?” Trịnh Dữ cảm thấy thích thú, nhướng mày hỏi.
“Không phải …! Nhiều người thích anh như vậy em rất vui, nhưng em sợ họ sẽ bởi vì em mà không thích anh nữa….”
“Cũng có thể …” Trịnh Dữ đáp.
Nghe vậy, Phó Dực cúi đầu xuống, cằm cũng sắp chạm đến ngực luôn rồi.

Cằm lại bị một bàn tay ấm áp nâng lên, trước mặt cô là gương mặt chân thành của Trịnh Dữ, anh mở môi: “Đa số bọn họ sẽ rất thích em. Em xinh đẹp dịu dàng như vậy, ai mà không thích chứ. Hơn nữa, chồng em dựa vào tài hoa để kiếm ăn chứ không dựa vào ngoại hình, hiểu không? “
Nhịp tim như sấm rền, lông mi Phó Dực khẽ run lên, rõ ràng đã cảm động rất nhiều. Cô vươn đầu lưỡi l**m đôi môi khô khốc: “Dạ.”

“Đừng chỉ l**m chính mình, l**m anh nữa nè.” Sau đó, Trịnh Dữ cúi đầu hôn lên môi cô, nhẹ nhàng l**m láp.


Ánh đèn sân khấu của festival âm nhạc rực rỡ, tràn đầy năng lượng ngẫu nhiên chiếu vào khán giả. Dưới sân khấu, khán giả vừa nghe rap vừa uốn éo cơ thể theo điệu rap, đắm chìm trong thế giới âm nhạc, trải nghiệm tâm trạng của ca sĩ.

Phó Dực đứng ở hàng đầu tiên, dành cho người nhà. Vì vậy, ngay khi bước vào, cô đã bị chèn ép lên hàng đầu tiên, phía sau cô là một mảnh đen. Phó Dực một lần nữa bị choáng ngợp bởi cấp độ của nhạc rap.

Lý Nhất Hàng xem như là trợ lý của Trịnh Dữ, Trịnh Dữ đang trong phòng chờ nghỉ ngơi, bảo anh mang một chai nước cho Phó Dực, lo lắng rằng cô bị khát.
Phó Dực cảm ơn anh, mở nắp ra, nhấp một ngụm, ừm, nước ngọt.
“Chị gái sướng thật, tui thì ở đây chen lấn gần 3 tiếng rồi, sắp bị ép chết rồi nè.” Phía sau truyền đến một tiếng thở dài.
Phó Dực có thể nghe thấy giọng nói đằng sau, cô bé không phải là ác ý, mà chỉ đơn giản là ghen tị.

Phó Dực quay đầu lại nhìn, là một cô gái, giống như sinh viên năm nhất hay năm hai gì đó, lớp trang điểm của cô ấy đã trôi gần hết, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những đường nét thanh tú của cô ấy.
“Nếu không ngại, cô có thể uống.” Phó Dực đưa nước của mình cho cô bé.

“Ôi, cảm ơn chị xinh đẹp, chị đúng là một người tử tế” Cô gái lấy nước chỉ uống một hớp, tại lễ hội âm nhạc, nước rất quý, cô không dám uống thêm. “À, chị là bạn của ca sĩ nào hả?” Cô gái trò chuyện với cô.

“Ừm … Tôi đến xem …” Phó Dực không dám nói mình là vợ của Trịnh Dữ, lần trước Trịnh Dữ chỉ đăng bìa ảnh giấy chứng nhận chứ không có

hình ảnh bên trong, vì vậy không người hâm mộ nào biết cô trông như thế nào và tên cô là gì.

“A … nhìn kìa! Wing ra rồi! U là chòi! Đẹp trai quá!” Cô gái thấy cô không muốn nói nhiều thi cũng không hỏi nhiều nữa, đột nhiên chú ý dồn hết về phía sân khấu lần nữa.
Phó Dực cũng nhìn lại sân khấu, Trịnh Dữ đang ở trên sân khấu.

Mái tóc đen bóng nhẹ nhàng nằm trên đầu anh, vẫn là vẻ mặt lười biếng thản nhiên thường ngày, nhưng cảm giác có chút thay đổi, khán giả đều biết đó chính là sức mạnh của tình yêu.
Anh đang dựa vào dưới bệ âm thanh, khóe miệng cong lên, tùy ý nhìn Phó Dực.
Phó Dực bị anh nhìn chằm chằm đến đỏ mặt, tay chân cũng không biết làm thế nào.
“Xin chào tất cả mọi người, tôi Trịnh Dữ.” Micro nằm chắc chắn trong tay, và một giọng nói trầm ấm từ loa truyền ra.
Anh ở trên sân khấu, dáng vẻ tự tin, tùy ý làm cho Phó Dực cảm thấy, anh trời sinh là thuộc về sân khấu.

Khán giả thấy lạ. Phần tự giới thiệu của Trịnh Dữ quá lạ, bình thường trước đây anh đều là cúi đầu hét lên “hey yo bro, I’m wing thanks for listening.” (hi các bạn, tôi là Wing, cảm ơn đã lắng nghe)
“Hôm nay có chút đặc biệt…” “Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh …
“Bởi vì tôi dẫn theo một người đặc biệt.” Trịnh Dữ cúi đầu cười. “Ấu mài gót!!!!” Cô gái phía sau Phó Dực hét lên.
“Đâu đâu? Bà Trịnh ở đâu?” Cô gái liên tục hét lên.
Lúc này, Phó Dực hận không thể có một cái lỗ để cô chui xuống.
Cô khẽ quay lại liếc nhìn cô gái kia, vừa định mở miệng thừa nhận thì lại có thêm một tràng pháo tay vang dội từ khán giả.
Tay Phó Dực bị nắm lấy, Trịnh Dữ đã xuống đón cô trên sân khấu.
Hả? Cô không muốn lên sân khấu đâu? Làm sao bây giờ? Anh ấy định làm gì?
(′⊙w⊙)

Phó Dực đầu óc rối bời, cô đứng bên cạnh Trịnh Dữ mà không nghĩ ra được gì cả.

Dưới sân khấu, mọi người đều lấy điện thoại ra chụp ảnh cô và Trịnh Dữ, thế nhưng trên gương mặt đều là vừa chúc phúc vừa ghen tị, Phó Dực dần quen với cảm giác này, cơ thể không còn cứng đơ nữa, chỉ là hơi mất tự nhiên khi đứng trên sân khấu.

“ được viết lúc tôi học trung học, là viết cho cô ấy. Vì tên đồng âm của tên cô ấy là Yi.
 
Vị Ngọt – Lai Bôi Gia Trấp
Chương 35: Quá khứ bỏ lại



Lễ hội âm nhạc kết thúc.
Phó Dực trở về khách sạn trước, Trịnh Dữ sẽ đến muộn một chút.
Phó Dực không ngừng lướt cmt siêu cấp tâm điểm của Trịnh Dữ, xem phản ứng của người hâm mộ.

Tất cả đều như nhau “Trai tài gái sắc”, “Chúc mừng”, “Tu thành chính quả”, “Xin hạnh phúc trọn đời”, tuy có vài lời cmt tiêu cực, nhưng cô chưa kịp định hình nên làm gì thì có người hâm mộ đã giúp cô đáp trả.

Phản hồi thường xuyên nhất là một bức ảnh động “Người ta trai tài gái sắc, đẹp đôi như thế, đến phiên con yêu quái như cô được quyền phản đối hả?” Phó Dực bị chọc cười đến mức gập cả người.
Nhìn lại, có một cái cmt ảnh đứng đầu Weboi, ngón tay Phó Dực dừng lại –

“Đậu xanh rau má! Mị đã chứng kiến tình yêu của đôi thần tiên! Mị khóc chết mất! Bà Trịnh yêu Trịnh Dữ quá! Năm năm trước! Mị đã nhìn thấy vợ Wing trong buổi biểu diễn ra mắt đầu tiên của anh ấy! Cô ấy đứng dưới sân khấu một mình xem biểu diễn, là một mỹ nữ. Bởi vì mị đứng kế bên, nên đã lén chụp vài tấm hình! Lúc đó Lâm Khanh Khanh đang là bạn gái của Wing, nên cô ấy lẻ loi một mình bí mật đi xem màn biểu diễn của anh ấy?
Mị đã khóc … hai người đã trải qua khó khăn như vậy, xin hãy hạnh phúc trọn đời.”

Bức ảnh đúng là Phó Dực, cô đang chăm chú nhìn Trịnh Dữ trên sân khấu, khóe miệng nở một nụ cười, hạnh phúc nhìn anh.
“Mẹ kiếp! Đêm nay không biết chửi thề mấy lần rồi, lại thêm một ngày rơi lệ vì tình yêu.”
“Cảm ơn họ đã cho tôi tin vào tình yêu một lần nữa.” “Cây tình yêu của họ cuối cùng đã đơm hoa kết quả…”
Weibo kéo Phó Dực trở lại 5 năm trước, Trịnh Dữ mới vừa trở nên nổi tiếng, đó là buổi biểu diễn đầu tiên của anh.
Cô đi học ngoại tỉnh, nhưng cô đang nghĩ, nhất định phải đi xem buổi biểu diễn đầu tiên của anh.
Vì vậy, cô đã mua một vé tàu, cái gì cũng không mang theo, đi ngay đến buổi diễn.
Các chi tiết cụ thể cô không nhớ rõ, trong đầu chỉ có từng chữ hát, đọc, nhấn nhá trôi chảy của Trịnh Dữ.
Sự tự tin và hạnh phúc của anh toát ra một cách tự nhiên từ giọng hát.
Cô cứ nhìn chằm chằm vào anh trên sân khấu, ánh mắt dõi theo anh cho đến tận sân khấu.
Vì vậy, … chuyện đương nhiên, cô thấy Lâm Khanh Khanh đang đứng dưới đài đối với anh ân cần hỏi han.
Lúc đó vẫn là đầu mùa thu, Phó Dực mặc áo ngắn tay, lúc này đột nhiên cảm thấy cực kỳ lạnh, lạnh như thấu xương.
Như thể bị ốm vì lạnh, Phó Dực đầu óc mơ hồ, rời khỏi nơi biểu diễn. Một tiếng thông báo nhắc nhở trên Weibo đã kéo cô trở lại thực tại. Cô lắc đầu, đừng nghĩ nữa.
Đó là một tin nhắn riêng tư, Phó Dực bấm vào nó.

“Chị Phó, tôi có thể gọi chị như vậy được không? Tôi rất vui vì cuối cùng thì chị cũng có thể hạnh phúc. Mặc dù tôi là một fan hâm mộ của Wing, nhưng tôi thực sự không nghĩ anh ấy xứng đáng với chị! Chị có biết tôi là ai không, tôi là người 5 năm trước đưa khăn giấy cho chị á. Nhìn thấy ảnh hạnh phúc của hai người, tôi đã rất phấn khích, đó thực sự là chị! Mặc dù tôi không biết 5 năm trước chị có khóc vì Trịnh Dữ hay không, nhưng tôi thực sự rất thật rất vui vì cuối cùng thì chị cũng đã hạnh phúc, hy vong chị cùng với Trịnh Dữ luôn luôn tốt đẹp.”
Một cảm giác chua xót dâng lên trong mũi Phó Dực, buộc cô phải nhớ lại những gì đã xảy ra 5 năm trước.

Sau khi rời khỏi hiện trường, cô đi đến một góc không có ai, Phó Dực nghĩ, nếu biết cô sẽ mặc thêm vài bộ quần áo.
Trời lạnh, thực sự rất lạnh.

Nghĩ vậy cô liền ngồi vào trong góc, bây giờ cô rất khó chịu. Nghĩ đến Trịnh Dữ cùng với Lâm Khanh Khanh thân mật cô liền khó chịu. Phó Dực co người lại, từng giọt dịch thể âm ấm từ trên khóe mắt từ từ trào ra, rơi trên mặt đất bẩn thỉu.
Từng giọt một, không thể dừng lại.
Đột nhiên, Phó Dực không kiềm chế được cảm xúc của mình, thấp giọng nức nở, thích Trịnh Dữ thật sự quá khó khăn
Làm sao đây, không thích nữa sao? Không được.
Trong mắt cô hiện lên một chiếc khăn giấy trắng, Phó Dực ngẩng đầu lên, đó là một cô gái, đang đau lòng nhìn cô.
Phó Dực vội vàng nhận lấy khăn giấy đứng dậy, lau nước mắt qua loa. “Không sao chứ?”
“Không sao. ” Phó Dực đờ đẫn trả lời. “Vậy thì tốt, đừng buồn quá.”
“Cảm ơn vì khăn giấy.”
“Không có gì đâu.” Cô gái cười ngọt ngào, dường như muốn cảm hóa cho cô.
Phó Dực mím môi gật đầu. Ừ, đừng buồn quá.

Phó Dực lần nữa thoát ra khỏi ký ức, trả lời lại cô ấy: “Cảm ơn những chiếc khăn giấy và những lời chúc phúc của cô, chúng tôi sẽ hạnh phúc.”
 
Vị Ngọt – Lai Bôi Gia Trấp
Chương 36: Nguồn cảm hứng [Hết]



Đám cưới là kiểu Trung Quốc, hôm đó Phó Dực mặc một bộ sườn xám màu đỏ. Chiếc sườn xám vừa vặn tôn lên những đường nét cơ thể rất bắt mắt của cô. Trước lồi sau vểnh, mông to tròn.
Lần lượt đi từng bàn kính rượu với các trưởng bối, mặc dù Trịnh Dữ giúp cô cản không ít nhưng cô vẫn uống rất nhiều.

Sau bữa tiệc, Phó Dực gần như say khướt, cha Trịnh đành lòng nhìn cảnh con dâu mệt mỏi vì say rượu, vội vàng bảo con trai đưa vợ về nghỉ ngơi. Trịnh Dữ cầu còn không được.
Phó Dực dựa vào v*m ng*c nóng bỏng của người đàn ông, nâng đôi mắt lim dim lên nhìn, là Trịnh Dữ, vì vậy cô yên tâm nhắm mắt lại.
Hoàn toàn không nhận thấy cơn bão dữ dội ẩn trong vẻ mặt lười biếng của Trịnh Dữ.
Anh không vui lắm.
Quần áo của cô quá ôm lấy cơ thể, tuy rằng hôm nay đều là người lớn, nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu.
Vừa bước vào phòng tân hôn, Phó Dực đã bị Trịnh Dữ ném lên chiếc giường lớn mà hai người mua chung.

Phó Dực bị ngọn đèn trên trần chiếu thẳng vào mắt, không mở mắt ra được, trước khi nhìn thấy bộ dạng của người yêu, cơ thể cô đã cảm nhận được sự v**t v* của anh rồi.

Thân thể nóng bỏng của anh áp lên người cô, đôi tay thon dài ngẫu nhiên x** n*n cặp đùi trắng nõn, đầu vùi vào cổ cô, môi lưỡi không ngừng cọ xát từng tấc trên khuôn mặt cô.
Sức lực không nhỏ, hơi đau.
“Ưm…” Phó Dực yếu ớt r*n r*, anh cắn vành tai cô.
“Ai mua cho em bộ đồ này hả?” Trịnh Dữ nhả ra, ngón tay giật lấy vạt áo sườn xám.
“Mẹ chồng …” Phó Dực bối rối.
Tiếng gọi này khiến trái tim Trịnh Dữ vừa ý hơn rất nhiều, phần lớn sự tức giận của anh đã biến mất.
“Sau này không được phép mặc.” Trịnh Dữ hơi gượng gạo ra lệnh.

“Tại sao …? Mẹ nói là anh thích … Nên em mới mặc nó… Anh không thích hả, ông xã.” Phó Dực đã hoàn toàn say xỉn, nói nhiều hơn bình thường, hai chân buông thõng không ngừng lắc lư, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng nắm lấy tóc anh.
“Anh thích, nhưng nhìn thấy người khác cũng thấy được, anh không vui.” Trịnh Dữ bất đắc dĩ trả lời.

Nhìn thấy đôi mắt cô mơ hồ, đôi môi cô bóng lưỡng vì say, anh không kìm lòng được, cúi đầu hôn lên môi cô, đầu lưỡi đột nhiên chui vào khoang miệng không chút phòng bị của cô, nếm qua mùi rượu hơi say.

“Vậy chỉ mặc cho anh xem được không? Em không muốn ông xã em không vui.” Phó Dực th* d*c nói, cái miệng vừa bị hôn đỏ bừng, đóng mở, khóe miệng còn có nước bọt mập mờ.
“f*ck, Phó Dực, em thực sự rất biết quyến rũ người khác.” d*c v*ng bên dưới trở nên sưng tấy, chỉ vì một câu nói đơn giản của cô.
Phó Dực vươn tay móc cổ anh, hôn lên lông mày và mắt anh, rồi chóp mũi, cuối cùng đến miệng anh.
“Trịnh Dữ, em thích anh.” Giống như một chú mèo con, thì thầm vào tai anh.
“Anh biết, anh đều biết” Trịnh Dữ cũng sờ lên mặt cô, trong lòng cảm thấy rất mềm mại.
“Anh không biết …” Phó Dực đột nhiên nói, sau đó nằm lại trên giường. “Anh biết.” Trịnh Dữ dỗ dành cô, vươn tay cởi từng chiếc nút áo, từng chiếc một, chầm chậm, mang theo vài phần nôn nóng.
Phó Dực giống như một quả đào mật, sau khi lột bỏ phần vỏ sườn xám, phần thịt tươi ngon và mọng nước liền lộ ra.
“Khi còn nhỏ em đã thích anh rồi, nhưng mà…anh vân luôn xem em là em gái…” Phó Dực khởi kiện.
Trịnh Dữ nghe cô lầm bầm, hết lần này đến lần khác đáp lại cô, sau đó không hề qua loa mà ngậm lấy đỉnh anh đào.
“Em gái ngoan, anh trai rất thích em.”

Đỉnh anh đào nằm trong khoang miệng ấm nóng, trở nên cứng rắn, t*** h***t cũng dần ẩm ướt, thân thể Phó Dực sau khi say rượu trở nên mẫn cảm hơn, không đụng tới hai cái đã ướt át.
“Nhiều cô gái thích anh như vậy, hết người này đến người khác, em sắp chết vì khó chịu rồi.” Phó Dực thút thít than thở.
Trịnh Dữ xin lỗi, sau đó đứng dậy, l*t s*ch quần áo hoàn toàn, cây thịt đỏ tím ẩn giữa cỏ đen, đứng thẳng trên không trung.

“Em không thích Lâm Khanh Khanh, anh thích cô ta sao?” Phó Dực trợn mắt nhìn anh, thở hổn hển, b* ng*c run rẩy, còn lóe sáng một cái.
“Anh thích em.” Trịnh Dữ nằm trên người cô, bắt đầu từ cổ đi xuống, hôn khắp người cô.
“Anh biết vì sao em lại trở về không?” Phó Dực bị anh hôn đến run lên, ngón chân co quắp lại, nhưng vẫn kiên trì nói.

“Hửm? Anh không biết.” Trịnh Dữ sờ h** h***t, một mảng dinh dính. Hai tay anh mở ra đùi cô, đỡ lấy d*c v*ng cũng mình, lấp đầy cô.
“Lưu manh…Ưm…” Cảm giác bị xâm nhập khiến Phó Dực khựng lại một lúc, sau đó Trịnh Dữ mới bắt đầu động đậy.
Anh nắm lấy eo cô, ở trong cơ thể cô làm mưa là gió.

“A … anh gọi cho em … gọi điện thoại, em mới trở về.” Phó Dực hai tay nắm lấy chiếc gối mềm sau đầu, kiên quyết nói những điều mình muốn nói. “Thật sao?” Trịnh Dữ nghi ngờ nói, nâng cô từ trên giường dậy, để cô ôm lấy bả vai mình, luồng mềm mại tựa lên ngực anh.
Anh giữ cặp mông căng tròn của cô, một trận mưa rền gió dữ l*m t*nh. “Chính là…anh gọi cho em, hỏi em sao lại đi xa như vậy” Phó Dực gục đầu vào vai anh, cắn xuống thịt vai.
Thật cứng.
Cùng với thứ đang tác oai tác quái bên dưới, giống nhau
Trịnh Dữ không biết anh gọi cho cô khi nào nữa. Là lúc say? Hay lúc anh mơ ngủ?
“Là anh gọi. Sau đó em quay về?” Trịnh Dữ chậm lại, một sâu một nông, rất kiên nhẫn và dịu dàng.

“Ừm, có phải em không có chính kiến không, anh kêu em về thì em liền quay về.” Phó Dực ủy ủy khuất khuất cắn anh, nhưng chỉ 1 giây cô đã buông ra rồi nhẹ nhàng l**m l**m. Cô không nỡ.

“Bà xã ngoan, trước đây là anh không tốt. Sau này, chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau, được không?” Trịnh Dữ v**t v* lưng cô, nhẹ nhàng xoa.
“Em muốn sinh con cho anh.” Phó Dực đột nhiên cảm xúc, nhẹ giọng nói bên tai anh, gió xuân bên tai thổi qua.

“Được.” Trịnh Dữ cười trả lời, đặt cô lên giường, ôm lấy hai đầu gối của cô, tách hai đùi cô ra, để cho d*c v*ng tự do ra vào trong cơ thể cô.
Một lúc lâu sau, cơ thể Phó Dực lấm tấm mồ hôi, lông mày cau lại vì đau đớn và vui mừng.
Trịnh Dữ cũng cảm thấy mình sắp tới, vì vậy lại tăng tốc. “Vợ à, bắn vào bên trong ha?” Trịnh Dữ bên tai cô hỏi. “Vâng.” Phó Dực ôm chặt lấy anh.
Toàn bộ tinh d*ch bắn vào trong cơ thể Phó Dực, khiến bụng dưới của cô co giật vài lần.

Trịnh Dữ rút ra khỏi người cô, quan sát động đào nguyên thật lâu, nhìn cái huyệt nhỏ thần kỳ kia nuốt hết tinh d*ch của mình, một ít dịch đục chảy ra từ trong huyệt, v*ch th*t co giật, lại bị hút trở lại.

Đứa bé rất nhanh đã có, người lớn trong gia đình đều rất vui. Ngày sinh, thời tiết rất tốt, nhưng Trịnh Dữ luôn cau mày.
Anh luôn lo lắng.
Lo lắng cho Phó Dực.
Khi bác sĩ nói với anh “hai mẹ con đều bình an”, anh không thể không khóc thầm.
Fans đều nhớ ngày đó.

Bé được sinh ra vào buổi sáng Một tháng sau khi sinh, vào ngày đầy tháng của ku cậu, Trịnh Dữ đã phát hành một ca khúc mới có tên “Baby”.

Fans cứ thấy sai sai chỗ nào, bé cưng của Wing rõ ràng là một cậu nhóc, thế quái nào lời bài hát lại là viết cho bé gái nhỉ… (;¬_¬)
Phó Dực đỏ mặt hỏi chồng mình, bài hát có phải viết cho cô không.
Trịnh Dữ hôn lên gò má ửng đỏ của cô: “Đúng vậy, em là nguồn cảm hứng của anh.”

- Hết -
 
Back
Top Bottom