Tâm Linh Vì Biết Em Có Thể Nhìn Thấy Họ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
398296956-256-k891270.jpg

Vì Biết Em Có Thể Nhìn Thấy Họ
Tác giả: vantavoid_
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trong 1 lần lén hút thuốc sau nhà vệ sinh trường học,cô đã bắt gặp cảnh tượng 1 học sinh đang bị một nhóm cá biệt trong trưởng đánh...​
 
Vì Biết Em Có Thể Nhìn Thấy Họ
Chương 1:Khói không tên


"Reng~reng~"Tiếng chuông báo hiệu giờ tan trường đã đến.

Tại ngôi trường Trung học phổ thông ở một vùng quê, khi vừa nghe tiếng trống vang lên, các học sinh trong trường ùa ra như bầy ong vỡ tổ. chỉ có một cô gái không đi ra cổng trường mà lại tiếng đến phía sau nhà vệ sinh khu C của trường.Cô đi đến sau nhà vệ sinh rồi lại từ tốn ngồi bệt xuống,bàn tay cô thò vào một ngăn phụ nhỏ bên ngoài cặp,rút ra bao thuốc lá với vẻ mặt hờ hững.Tên cô là Hoàng Vũ Tịnh Lam.Cái tên mang hai lớp họp - lớp trước là người bỏ rơi cô từ lúc cô chưa lọt lòng,lớp sau là người sinh ra cô rồi lại bỏ rơi cô năm cô 6 tuổi.Cô không biết cha mình là ai,cũng không bao giờ nhắc về mẹ mình.trong kí ức của cô,cô chỉ muốn nhớ về bà ngoại - người đã nấu cho cô những bữa ăn đầy yêu thương,người từng làm việc vất vả để cô có thể được đi học.Bà là tuổi thơ duy nhất mà Lam có.Một mái nhà không quá lớn cũng không quá nhỏ,một tấmmền không quá dày nhưng vẫn đủ để sưởi ấm vào những ngày mưa lạnh giá, những bữa cơm bà đã tỉ mỉ nấu.Nhưng đến năm Lam 16 tuổi,bà mất.Đêm đó trời mưa lớn, vài tiếng kêu khóc của Lam lọt thỏm giữa những tiếng sấm. hàng xóm biết tin thì gọi xe giúp, rồi người ta tới, khiên bà chỉ đứng bên cửa, vừa khóc vừa ôm cái áo khoác mỏng bà hay mặc - rồi không bao giờ mặc nữa.Từ đó, cô ở một mình, lâu lâu hàng sớm gần nhà vẫn nấu thức ăn dư ra để cô có thể ăn khi về nhà trễ.Cô học tốt, ít nói, không thân với ai.Từ khi bà mất, cô học cách im lặng, học cách giỏi hơn người khác và học cách không bao giờ cất tiếng gọi ai là "người thân".Cô hút thuốc.Không phải vì nghiện, mà vì khói cay mắt - giúp cô khóc mà không cần chấp nhận cảm xúc thật.-"Mẹ mày, tháng này mày chưa đưa tiền cho tao , giờ tao kêu mày đưa tiền cho tao thì mày nói không có là sao?"

Là thằng Khánh, một học sinh cá biệt thường xuyên bị nêu tên trước cũng biết nó hay bắt nạt những học sinh hiền lành hoặc vô tình đắc tội với nó.-"Tui nói thiệt mà, tháng này tui hết tiền rồi, hay là bạn chờ tới tháng sau nha."

-"Đm, mày tính để bố mày đợi tới một tuần nữa hay gì?"

-"tôi hứa là tháng sau tui sẽ có tiền cho bạn mà."

-"M.á mày, nói thì nhớ giữ lời, tháng sau mà không có tiền là tao đập thấy mẹ mày."

Trước khi rời đi thằng Khánh còn bồi cho cậu bạn kia một đạp.-"Có sao không?".Lam vô cảm hỏi.-"À,mình không sao, mình bị nhiều nên quen rồi."

Tới bây giờ, khi đứng gần cậu bạn kia, làm mới nhận ra cậu ấy là Võ Minh Dương.Cô vốn không thân thiết cũng không nhớ mặt nhiều người trong trường, nhưng cô lại nhớ mặt và tên cậu vì trong kỳ thi cuối kì vừa rồi cậu đã đứng nhì khối, chỉ sao cô.Từ lúc tụi kia rời đi, cậu luôn cắm cúi chỉnh lại quần áo, cho tới khi ngước mặt lên cậu có hơi khựng lại vì bộ dạng của Lam lúc đó. tay trái cô cầm điếu thuốc chưa tắt, tay phải nhét trong túi.Quần áo xộc xệch, mắt nửa khép.Nghe thấy dương nói không sao,Lam bước ngang qua, không nói gì.Nhưng khi đi được vài bước, cô dừng lại.-"Hút không?"

Cô chìa ra một điếu thuốc còn nguyên.Dương nhìn rồi gật đầu, cầm lấy điếu thuốc.Không hút, chỉ cầm.Đó là lần đầu tiên Lam đưa thứ gì đó cho người khác, cũng là lần đầu cô cảm thấy có ai đó cần mình.Ngày hôm sau.

Trường Thiên Quang, giờ ra chơi.Cả hành lang ngập trong ánh nắng vàng nhạt.Tiếng chạy nhảy, tiếng cười đùa, tất cả đều không thuộc về Lam.Cô ngồi yên tại vị trí của mình.Từng cơn gió mát lùa qua mái tóc dài qua vai của cô đang đeo tai nghe, nhưng không có nhạc.Có lẽ cô đeo tai nghe chỉ để che đậy những âm thanh từ tim mình.Trước cửa lớp 11A1, một nhóm học sinh nữ đang cười rùm lên.-"Ê ê mày, nhỏ đó kì lắm á."

-"Ai?"

-"Cái con mặt lạnh lớp 11A1 nghe nói nó nhìn thấy được người chế.t."

-"Thiệt hả?Ghê vậy?"

-"Năm ngoái có người tr.e.o c.ổ trong nhà vệ sinh khu C, mày nhớ không?

Bảo vệ kể từng thấy nó đúng trong đó một mình mà cứ nói chuyện với ai á."

Tiếng cười của nhóm học sinh nhỏ dần.-"Có khi nào nó bị vong theo không?"

-"Tao mà học lớp này, chắc tao không dám ngồi gần nhỏ đó đâu."

Tịnh Lam nghe thấy hết, nhưng cô không quay đầu, không phản ứng.Chỉ là cô không ngờ mình vừa mới chuyển tới ngôi trường này hơn một tháng mà hầu hết học sinh trong trường đã biết về tin đồn cô nhìn thấy những thứ không sạch sẽ rồi.Ngay đúng lúc đó, Võ Minh Dương đang đi tới.Cậu đi ngang lớp 11A1.

Tay đúc túi quần, áo sơ mi mở nút cổ, mắt đảo một vòng rồi dừng lại ở cửa ra vào phụ của lớp cũng là vị trí bàn học của cô.Ánh mắt họ chạm nhau.Rồi cậu mỉm cười, rất nhẹ nhàng.Như thể hôm qua chưa từng là thật.Lam khựng lại vài giây.Không hiểu sao... lồng ngực cô bỗng siết lại.Cô chớp mắt,lạnh mặt:-"Học ở lớp gần đây?"

Dương gật đầu.-"Lớp kế bên, gần mà xa ghê."

Rồi cậu bỏ đi.Lam không nhìn theo, nhưng tay cô lại dần siết cây viết đang cầm mạnh hơn.
 
Back
Top Bottom