Ngôn Tình Vi Ân - Lâm Loan Loan

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
Tham gia
24/9/25
Bài viết
287,299
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMmuWc-6cCMt58PwycOXlrVPEEa9OejVpc6uLDWx3OgL2MpnMTQMpmmYRbesxL5_JSrp0nUmUc7q7EqJd1qcCP5h58mzqN5189GrFMTmBpqDWUZbdLZaJO99KbJ1tfVjeExGK_b7A-s-DEhepOi4jOj=w215-h322-s-no-gm

Vi Ân - Lâm Loan Loan
Tác giả: Lâm Loan Loan
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Khác, Đoản Văn
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Lâm Loan Loan

Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Vả Mặt, HE, Hiện Đại, Đoản Văn, Hào Môn Thế Gia

Team dịch: Sunny

Giới thiệu

Văn án:

Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe.

Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất.

Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích.

Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý.

Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước.

Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói:

“Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.”​
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 1: Chương 1


Văn án:

Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe.

Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất.

Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích.

Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý.

Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước.

Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói:

“Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.”

*Truyện được nhận và dịch theo đề cử.*

----

1.

Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ.

Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương.

Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình.

Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng.

Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế.

Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt.

Biểu cảm yêu đến tận cùng, cũng hận đến tận cùng đó hoàn toàn khác với lúc anh ở bên tôi.

Lúc ở bên tôi, Giang Hoài vô cùng dịu dàng.

Anh sẽ nâng mặt tôi, nhẹ nhàng hôn từ cằm đến trán, từ má đến tai.

Nụ hôn cẩn thận, dịu dàng, như sợ sẽ làm vỡ món đồ sứ quý giá.

Lúc đó, mắt anh vẫn chưa nhìn thấy.

Còn Trần Mễ Lộ thì ở nước ngoài.

Tôi và Giang Hoài sống trong biệt thự trên đảo Bắc Nha, ngày ngày như hình với bóng.

Tôi chính là cả thế giới của anh.

Anh cũng là cả thế giới của tôi.

2.

Ngày hôm sau.

“Vi Ân, ba năm qua vất vả cho con rồi. Bà nội quyết định chuyển nhượng biệt thự trên đảo Bắc Nha cho con, xem như phần thưởng vì con đã chăm sóc Giang Hoài.”

Khi bà Giang nói những lời đó với tôi bằng nụ cười vui vẻ, tôi cũng hiểu rõ ý tứ thực sự trong câu nói ấy.

Con người quả nhiên không thể có lòng tham.

Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nghĩ, nếu Trần Mễ Lộ về muộn thêm một chút, liệu tôi và Giang Hoài có thể…

Nhưng thật đáng tiếc.

Chỉ thiếu chút nữa thôi.

“Con là một đứa trẻ ngoan. Chuyện của Giang Hoài, dì vẫn luôn muốn cảm ơn con.”

Lúc bà Giang nói câu này, giọng bà ấy có hơi lúng túng.

Vì dù gì hai tuần trước bà ấy còn hỏi tôi có đồng ý đính hôn với Giang Hoài không.

Nhưng bây giờ, rõ ràng nhà họ đã thay đổi quyết định.

Tôi lắc đầu, cố giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh không cảm xúc:

“Phu nhân khách sáo quá, đó là việc con nên làm mà.”

Thực ra, ngay từ tối hôm qua, tôi đã đoán trước được kết quả này.
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 2: Chương 2


3.

Sau khi tạm biệt bà Giang, tôi trở về khu nhà phụ của biệt thự.

Một lát sau, mẹ tôi đến phòng, dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi tôi:

“Con đói không? Có muốn ăn gì không?”

Tôi lắc đầu:

“Con không đói.”

Dường như nghĩ đến cái gì, mẹ tiếp tục ra dấu:

“Đúng rồi, khi nãy bà chủ nói gì với con thế?”

Tôi suy nghĩ một chút rồi thành thật trả lời:

“Bà nội Giang muốn sang nhượng biệt thự trên đảo Bắc Nha cho con, xem như phần thưởng đã chăm sóc cho Giang Hoài ba năm qua.”

Mẹ nghe xong, có chut chần chừ:

“Chăm sóc cậu chủ vốn là trách nhiệm của chúng ta, bà chủ khách sáo quá rồi. Con đã nhận lời chưa?”

Tôi gật đầu.

Dĩ nhiên là nhận.

Nếu không, có lẽ bà Giang sẽ nghĩ tôi có ý đồ khác.

May là trước đây nhà họ Giang chưa từng nhắc chuyện để tôi đính hôn với Giang Hoài cho mẹ biết, mà chỉ mới thăm dò ý kiến của tôi thôi.

Mẹ đột nhiên mỉm cười, có vẻ rất vui:

“Quản gia Lý nói tối nay cô Mễ Lộ sẽ đến đây dùng bữa, chắc là định làm lành với cậu chủ. Chắc cậu chủ mừng lắm.”

Ba năm trước, Trần Mễ Lộ chủ động chia tay Giang Hoài, sau đó dứt khoát bay ra nước ngoài.

Giang Hoài vì chuyện đó mà lái xe đến quán bar mua say, trên đường gặp tai nạn khiến mắt bị mù.

Những năm qua, anh đã đau khổ và chật vật ra sao, cả nhà họ Giang không ai không biết, không ai không hiểu.

Đứa con cưng của trời như anh, vô duyên vô cớ gặp phải tai họa bất ngờ, để rồi quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời lại trôi qua trong bóng tối.

Nhưng may mắn, cuối cùng chờ được ngày mây tan, trăng sáng.

Không chỉ đôi mắt nhìn thấy được, mà còn tìm lại được người yêu cũ.

Với nhà họ Giang mà nói, đây đúng là một chuyện đáng ăn mừng.

Thảo nào mẹ tôi lại vui đến vậy.

4.

Gần như cả buổi chiều tôi đều ở trong bếp giúp mẹ chuẩn bị đồ ăn.

Trần Mễ Lộ rất kén ăn.

Hải sản phải là loại vừa bắt từ dưới biển lên.

Rau chỉ lấy phần ngọn non.

Mỗi miếng bò bít tết phải được cắt đúng 1.5cm, không được dày cũng không được mỏng.

...

Trước đây, mỗi lần cô ta đến nhà họ Giang ăn cơm, mẹ tôi đều phải chuẩn bị rất cẩn thận.

Chiều tối, vị tiểu thư đã lâu không xuất hiện ở biệt thự nhà họ Giang cuối cùng cũng đến, cùng với Giang Hoài.

Hai người tay trong tay bước xuống xe.

Trai tài gái sắc, khung cảnh đẹp như tranh.

Bữa tối lãng mạn giữa thái tử gia Bắc Kinh và cô tiểu thư nhà tài phiệt rốt cuộc bắt đầu, tôi vốn định rời đi, nhưng lại bị Trần Mễ Lộ gọi lại.

“Tống Vi Ân, lấy cho tôi ly nước lạnh.”

Tôi lập tức đi vào bếp rót ly nước lạnh, dùng khay bưng ra cho cô ta.

Trần Mễ Lộ nhận lấy, cau mày không hài lòng.

“Tôi nói là nước ấm.”

Dù rất chắc chắn mình nghe thấy cô ta nói nước lạnh, nhưng tôi vẫn hạ giọng nói:

“Xin lỗi, tôi đi đổi ngay.”

Một lát sau, tôi lại bưng ly nước ấm ra.

Cô ta hờ hững đón lấy, nhưng ngay khi tôi định rút khay lại, “choang”, ly thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan.

Trần Mễ Lộ “a” một tiếng, nâng mắt nhìn tôi với vẻ vô tội.

“Tống Vi Ân, cô không muốn đưa cho tôi thì nói luôn đi, không cần thể hiện rõ ràng như thế đâu.”

...
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 3: Chương 3


Thực ra tôi cũng không hiểu tại sao Trần Mễ Lộ luôn nhằm vào tôi.

Hình như từ lúc mới quen biết, cô ta đã vậy rồi.

Nói thật, diễn xuất của cô ta chẳng ra làm sao.

Tôi ngồi xuống, nhặt từng mảnh thủy tinh vỡ.

Một đôi giày thể thao màu trắng xuất hiện trước mắt tôi.

Cùng lúc đó, giọng nói thân mật và cưng chiều vang lên trên đầu tôi.

“Sao rồi? Có bị phỏng chỗ nào không?”

Rất rõ ràng, người anh hỏi không phải tôi.

Trần Mễ Lộ nũng nịu đáp lại.

“Tay bị phỏng rồi, muốn anh thổi.”

Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của Giang Hoài, nhưng tôi nghĩ, chắc lúc này tai anh lại đỏ bừng rồi.

Bởi vì trước đây, mỗi lần tôi làm nũng với anh, tai anh đều đỏ cả lên.

Lúc đó tôi còn thấy lạ, sao đường đường là cậu chủ nhà họ Giang lại có lúc ngại ngùng như thế.

Tiếng cười nhẹ nhàng, hờn dỗi của Trần Mễ Lộ kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ.

Có lẽ Giang Hoài đã thổi cho cô ta rồi.

Dọn mảnh vỡ trên sàn xong, tôi đứng dậy.

“Vi Ân, em... có sao không?”

Tôi nhìn vào đôi mắt mang chút chần chừ của Giang Hoài.

Từ khi Trần Mễ Lộ về nước, hầu như chúng tôi chẳng nói với nhau câu nào.

Suốt một tuần nay, đây là lần đầu anh chủ động nói chuyện với tôi.

Tôi nở nụ cười công thức hoá: “Tôi không sao, cậu Giang.”

Ngạc nhiên thoáng hiện trên khuôn mặt Giang Hoài.

Đã rất lâu rồi, tôi không gọi anh như thế.

Năm tám tuổi đến nhà họ Giang, mẹ anh bảo tôi gọi anh là “cậu Giang”.

Tôi vẫn gọi như thế cho đến khi 21 tuổi.

Cho đến khi Giang Hoài bị mù, chúng tôi lén quen nhau, anh bảo tôi gọi anh là Giang Hoài.

Anh nói, anh thích nghe tôi gọi tên anh.

5.

Tôi trở về phòng tắm rửa.

Ngồi vào bàn, tôi tiện tay mở một quyển sách tiếng Anh.

Dạo gần đây tôi chuẩn bị thi lên thạc sĩ, nên đã mua rất nhiều tài liệu ôn tập.

Tôi chăm chú đọc, không biết qua bao lâu, mẹ đi vào phòng, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói đã hâm nóng sữa bò, bảo tôi mang lên phòng trên lầu hai.

Xem ra Trần Mễ Lộ đã về rồi.

Tôi không muốn đi, bèn từ chối, nói với mẹ rằng mình hơi khó chịu.

Mẹ đành phải thôi.

Lại một thoáng sau, di động vang lên, là Giang Hoài gọi đến.

“Bị thương à?”

Tôi nhất thời không hiểu ra sao: “Gì cơ?”

“Tay em bị phỏng à?”

Tôi lập tức hiểu.

Tối nào Giang Hoài cũng uống một ly sữa nóng.

Chân mẹ tôi bị viêm bao hoạt dịch, để bà đỡ phải leo cầu thang, thường thì việc mang sữa cho cậu Giang là nhiệm vụ của tôi.

Có lẽ tối nay không thấy tôi mang sữa lên, anh mới gọi hỏi xem có chuyện gì.

“Không, chắc tại thời tiết thay đổi nên em bị cảm.”

Đầu dây bên kia im lặng, nhưng cũng không cúp máy.

Một lúc sau.

“Xin lỗi.”

“Cảm ơn em.”

Hai câu nói không đầu không đuôi, nhưng tôi hiểu.

“Xin lỗi”, có lẽ là vì chuyện Trần Mễ Lộ về nước, anh không thể đính hôn với tôi.

“Cảm ơn”, hẳn là cảm ơn ba năm chăm sóc và bầu bạn.

Sau một khoảng lặng dài, tôi nghe thấy chính mình trả lời.

“Không sao đâu, cậu Giang, tôi đã quên hết những chuyện trước đây rồi.”

Đầu dây bên kia không nói gì thêm, nhanh chóng cúp máy.
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 4: Chương 4


Một lúc sau.

“Xin lỗi.”

“Cảm ơn em.”

Hai câu nói không đầu không đuôi, nhưng tôi hiểu.

“Xin lỗi”, có lẽ là vì chuyện Trần Mễ Lộ về nước, anh không thể đính hôn với tôi.

“Cảm ơn”, hẳn là cảm ơn ba năm chăm sóc và bầu bạn.

Sau một khoảng lặng dài, tôi nghe thấy chính mình trả lời.

“Không sao đâu, cậu Giang, tôi đã quên hết những chuyện trước đây rồi.”

Đầu dây bên kia không nói gì thêm, nhanh chóng cúp máy.

6.

Tôi đến nhà họ Giang cùng mẹ vào khoảng năm tám tuổi.

Năm đó, ba tôi vừa qua đời, bà nội lập tức đuổi tôi và mẹ ra khỏi nhà.

Mẹ đành phải dắt theo tôi đi khắp nơi tìm việc.

Mẹ không nói được, còn dắt theo một đứa bé, nên tìm việc không dễ.

Hai mẹ con rơi vào cảnh cùng đường, chỉ có thể ngủ dưới gầm cầu.

Nhưng dưới gầm cầu đầy rẫy những người lang thang bất hảo, đôi khi mẹ phải dẫn tôi ngủ trong nhà vệ sinh nữ ở ga tàu điện ngầm.

Có một lần, mẹ nhận được cơ hội phỏng vấn làm giúp việc ở khu biệt thự cao cấp.

Thế là bà ấy dẫn tôi bắt xe buýt, đổi xe mấy lần mới tới được nơi đó.

Chủ của căn biệt thự cao cấp đó chính là mẹ của Giang Hoài.

Bà ấy định tìm người giúp việc nấu ăn tương đối khá thông qua người môi giới, nhưng không ngờ người phỏng vấn lại không nói được, chỉ biết dùng ngôn ngữ ký hiệu, hơn nữa còn dắt theo một bé gái.

Nhìn vẻ khó xử của bà Giang, tôi biết cơ hội lần này của mẹ có lẽ sắp không còn.

Không biết đứa trẻ nhỏ xíu như tôi lấy dũng khí từ đâu, lên tiếng cầu xin.

“Xin bà chủ cho mẹ cháu ở lại, mẹ cháu nấu ăn ngon lắm lắm đó ạ.”

Trong khi bà Giang lưỡng lự, thì Giang Hoài đang chơi Lego trong phòng khách đột nhiên hỏi tôi:

“Em biết xếp tàu chi3n không?”

Tôi ngẩn người, nhìn chiếc tàu sân bay còn lớn hơn cả mình, dè dặt đáp:

“Em không biết, nhưng em có thể học.”

Giang Hoài gật đầu, vô cùng dứt khoát, nói với bà Giang:

“Mẹ, vậy để bọn họ ở lại đi.”

Cứ thế, nhờ một câu nói của Giang Hoài, tôi và mẹ cuối cùng cũng có chỗ dung thân.

Được ở một căn nhà rộng lớn, sáng sủa, lại an toàn.

Mẹ lại vừa có được một công việc có thể nuôi sống tôi.

Cũng chính vào ngày đó, Giang Hoài đã bước vào trái tim tôi, suốt hơn mười năm dài đằng đẵng.

Tất nhiên, không ai biết bí mật ấy, ngoại trừ chính tôi.

Tuy tôi và Giang Hoài cùng nhau lớn lên, nhưng quỹ đạo cuộc sống lại hoàn toàn khác biệt.

Anh là con trai duy nhất của nhà họ Giang, từ tiểu học đến trung học đều học trường danh giá.

Trường tôi học thì bình dân hơn nhiều.

Hơn nữa, người làm nhà họ Giang sinh hoạt ở tòa nhà phụ, chỉ khi làm việc mới được vào tòa nhà chính, cho nên một tháng tôi cũng chẳng gặp Giang Hoài được mấy lần.

Thời gian chậm rãi trôi đi, giao thoa giữa cả hai càng ngày càng ít.

Từ nhỏ anh đã có vẻ ngoài tuấn tú, gia cảnh lại vô cùng ưu việt, con gái thích anh nhiều như cá diếc qua sông, mà phần lớn còn là thiên kim hào môn gia thế hiển hách.

Lúc đó, đối với Giang Hoài mà nói, tôi còn không bằng một hạt bụi.
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 5: Chương 5


7.

Lên trung học, Giang Hoài quen Trần Mễ Lộ.

Một người là thái tử Bắc Kinh, một người là thiên kim tài phiệt.

Môn đăng hộ đối.

Trai tài gái sắc.

Hai người yêu nhau say đắm.

Sau khi tốt nghiệp, lại cùng đi du học.

Bốn năm sau cùng trở về nước.

Có lẽ vì yêu quá lâu nên dần mất đi cảm giác mới mẻ.

Khoảng thời gian đó, bọn họ thường xuyên giận dỗi nhau, ngay cả tôi cũng nghe được đôi chút.

Lại sau đó, tôi nghe nói Trần Mễ Lộ đề nghị chia tay, hủy bỏ hôn ước giữa hai nhà, rồi nhanh chóng bay ra nước ngoài.

Giang Hoài thất tình trở nên suy sụp, suốt một thời gian gần như ngày nào anh cũng ra ngoài mua say.

Tai nạn đã xảy ra vào lúc đó.

Một vụ tai nạn xe hơi.

Nghe nói do phần đầu chịu va đập, nên dẫn đến tổn thương dây thần kinh thị giác.

Dù nhà họ Giang đã mời các chuyên gia trong và ngoài nước đến hội chẩn, nhưng vẫn không tìm ra cách chữa trị.

Cú sốc mù lòa là đòn chí mạng.

Giang Hoài hoàn toàn suy sụp.

Anh nhốt mình trong phòng suốt ba tháng, không cho phép ai tới gần.

Lúc đó, cả nhà họ Giang gần như đảo lộn.

Chủ tịch Giang và bà Giang âu sầu bạc tóc.

Bà nội Giang ngày ngày ăn chay niệm Phật, xin Phật tổ khai ân, để cháu trai sớm ngày hồi phục thị lực.

Các dì giúp việc trong nhà đều không dám thở mạnh, bởi vì cậu Giang điềm đạm, lễ độ ngày xưa đột nhiên biến thành gắt gỏng, khó gần.

Vào một buổi sáng, khi tôi đang đọc từ vựng tiếng Anh ở sân sau nhà.

Một giọng nói chợt vang lên cắt ngang.

“Sai rồi.”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giang Hoài đứng cách đó không xa.

“Cái gì?”

“Từ vừa rồi, phát âm sai rồi.”

Anh chậm rãi dò dẫm tới gần, ngồi xuống ghế mây.

Sau đó, Giang Hoài sửa lại cách phát âm cho tôi, còn trò chuyện với tôi vài câu.

Anh hỏi về việc học của tôi.

Tôi nói mình sắp tốt nghiệp, đang chuẩn bị thi cao học.

Anh lại hỏi trường tôi ở đâu.

Tôi đáp, ngay thành phố này.

Rồi tôi hỏi anh nước Anh ra sao? Vì trước đây, thành phố anh du học chính là London.

Anh lắc đầu nói không tốt lắm, vừa bẩn vừa loạn.

Tôi “chậc” một tiếng.

Giang Hoài hỏi tôi “chậc” cái gì.

Tôi đáp: “Lạ thật, ai du học về cũng bảo nước ngoài vừa bẩn vừa loạn, như là Paris, New York, London, em tò mò lắm, thật sự bẩn đến thế sao?”

Giang Hoài trả lời không chút do dự: “Thật đó.”

Có lẽ từ ngày đó, tôi và Giang Hoài bắt đầu thân thiết hơn.

Có lẽ vì cùng trang lứa, nên khi ở cạnh tôi, anh không tỏ ra thù địch và bài xích quá lớn.

Cái dì giúp việc trong nhà thở phào nhẹ nhõm.

Từ đó trở đi, việc mang cơm, trái cây, sữa bò lên tầng hai cho Giang Hoài trở thành nhiệm vụ của tôi.

Không lâu sau, Giang Hoài nói với bà Giang muốn ra ngoài giải sầu.
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 6: Chương 6


Bà Giang thấy tâm trạng của con trai tốt lên nhiều, bà mừng lắm, vui vẻ đồng ý.

Giang Hoài đề nghị đến biệt thự ven biển trên đảo Bắc Nha ở vài ngày, anh định chỉ dẫn theo một mình tôi.

Lúc đó tôi còn cảm thấy lạ.

Nhưng đến rạng sáng ngày thứ ba trên đảo Bắc Nha, tôi thức dậy và phát hiện Giang Hoài không ở trong phòng.

Trong chớp mắt, tôi hiểu ra.

Tôi chạy như điên ra bờ biển.

Lại thấy Giang Hoài đang ngồi yên lặng trên bãi cát.

Người anh ướt sũng, ngay cả tóc cũng nhỏ nước.

Tôi không dám tưởng tượng anh vừa làm gì, chỉ có thể hãi hùng, khiếp vía ngồi xuống bên cạnh anh.

Không biết ngồi bao lâu, cho đến khi gió biển thổi lạnh cả người, hắt hơi liên tục.

Tôi không nhịn được, nói với anh:

“Cậu Giang, chúng ta trở về đi, tôi ngồi hứng gió sắp ch ảy nước mũi rồi.”

Giang Hoài bật cười.

Hiếm thấy thật.

Một lát sau, anh nói: “Gọi tôi là Giang Hoài.”

Mẹ tôi luôn bảo tôi gọi anh là “cậu Giang”, dù xưng hô đó hơi xấu hổ, nhưng tôi cũng chỉ đành gọi thế.

Nghe anh nói vậy, tôi yên lặng gật đầu.

Ngày hôm sau.

Giang Hoài ở lì trong phòng, đến tối mới xuống lầu.

Anh có vẻ hơi ngạc nhiên: “Em không gọi điện cho mẹ tôi à?”

Tôi không hiểu: “Tại sao phải gọi cho bà chủ?”

Nhưng rất nhanh tôi liền hiểu.

***Nhà dịch: Tia Nắng Sau Mưa.

Truyện dịch theo đề cử.***

Sau chuyện tối qua, Giang Hoài cho rằng tôi sẽ mách với bà Giang, sau đó chắc chắn bà chủ sẽ cho người đến đón anh về.

Dù rằng ý nghĩ đó từng thoáng xuất hiện trong đầu tôi, nhưng cuối cùng, tôi không hề làm vậy.

Tôi biết Giang Hoài không muốn về.

Anh không muốn nhận những ánh mắt thương hại.

Cũng không muốn mỗi lần xuống cầu thang lại nghe những tiếng thở dài than tiếc vô tình hay cố ý.

Nếu là tôi, tôi cũng chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để lẳng lặng một mình.

Nhưng sau đêm đó, tôi không dám lơ là nữa.

Tối nào tôi cũng ngủ trên sofa trong phòng khách, để lỡ như có động tĩnh gì cũng biết được trước tiên.

Dần dần, Giang Hoài biết chuyện tôi ngủ trên sofa.

Anh ngập ngừng, rồi nói với tôi.

“Em cứ ngủ trên giường đi, chuyện tối đó sẽ không xảy ra nữa đâu.”

Tất nhiên là tôi không nghe theo rồi.

Nhỡ đâu anh lại hứng lên, lại chạy ra biển hứng gió nữa thì sao?

Tôi vẫn tiếp tục ngủ trên sofa.

Giang Hoài thấy tôi không chịu lên lầu, anh thậm chí còn làm theo tôi, cũng ngủ trên sofa ở lầu một.

Tôi hết cách, giục anh lên lầu.

Anh không chịu:

“Nếu em lo tôi chạy mất, thì vào phòng tôi ngủ đi, phòng tôi cũng có sofa.”

Tôi suy nghĩ, thấy cũng không phải không được.

Thế là, tôi cứ thế danh chính ngôn thuận vào ở phòng anh.

Có lẽ Giang Hoài không ngờ tôi lại đồng ý, anh nhất thời câm lặng.

Hai người chúng tôi chung sống hoà thuận như vậy được nửa tháng.
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 7: Chương 7


Một đêm nọ, tôi đang mơ màng ngủ trên sofa.

Đột nhiên, tiếng sấm ầm vang làm tôi hoảng sợ.

Khi phản ứng lại, tôi đã nhảy lên giường của Giang Hoài.

Hơn nữa, anh cũng bị tiếng sấm đó đánh thức.

Tôi lúng túng, định quay lại sofa, lại bị Giang Hoài nắm tay kéo lại.

“Nói chuyện với tôi một lát đi.” Anh nói.

Tôi ngây người: “Nói chuyện gì?”

“Gì cũng được.”

Thế là, hai chúng tôi nằm trên cùng một chiếc giường, câu được câu không trò chuyện.

Cho đến khi cả hai đều thiếp đi.

Từ đó, mỗi tối trước khi ngủ, chúng tôi đều sẽ nằm trên giường nói chuyện phiếm, rồi cùng chìm vào giấc ngủ.

Một ngày nọ, tôi tỉnh lại giữa đêm, phát hiện Giang Hoài vẫn chưa ngủ.

Anh nằm nghiêng, mở mắt lẳng lặng nhìn tôi.

Dù biết anh không nhìn thấy gì, tôi vẫn im lặng quan sát anh.

Một lúc sau, anh đột nhiên lên tiếng:

“Tỉnh?”

Tôi “ừm” một tiếng.

Anh khẽ thở dài.

“Tôi chưa từng thấy cô gái nào như em, có thể ngủ ngon lành trên giường của đàn ông.”

Chắc lúc đó đầu óc bị chập mạch, tôi lại đáp:

“Sao anh không lo cho chính mình, lỡ tôi dùng sức mạnh c-ư-ỡng ép thì sao?”

Giang Hoài sửng sốt, rồi không nhịn được nói:

“Tống Vi Ân, em nghĩ cái quái gì vậy?”

Tôi ảo não.

Thú thật, tôi cũng không biết mình nghĩ kiểu gì.

Vậy nên hôm sau, tôi quyết định không đến phòng anh nữa.

Mà thành thật ngủ trong phòng mình mấy hôm.

Nhưng một ngày nọ tỉnh dậy giữa đêm, tôi lại không thấy Giang Hoài đâu.

Ngay lúc tôi cuống cuồng chạy xuống lầu, định ra bờ biển tìm anh, thì thấy anh đang ngồi trên sofa ở tầng một.

Tôi thở phào, bước tới ngồi xuống cạnh anh.

Giang Hoài bỗng khẽ nói.

“Tống Vi Ân, đừng giận anh nữa, không có em bên cạnh anh không thể nào ngủ được.”

Lòng tôi lập tức mềm nhũn, cảm thấy mình thật quá đáng.

Tôi xoa đầu anh như vỗ về một chú cún, trả lời:

“Được.”

Cơ thể Giang Hoài cứng đờ.

Rồi một lúc sau, anh nắm lấy tay tôi, đưa lên môi hôn.

Nụ hôn đó vô cùng, vô cùng nhẹ, như sợi lông vũ rơi trên lòng bàn tay tôi.

Nhưng lại khiến trái tim tôi dậy sóng.

8.

Tôi và Giang Hoài bắt đầu yêu.

Tình nồng như mật.

Dù ở cạnh nhau mỗi ngày, nhưng không hề thấy chán.

Tôi gác lại chuyện thi lên thạc sĩ, mọi thứ trong cuộc sống đều xoay quanh Giang Hoài.

Chúng tôi cùng nhau ăn cơm, nằm trong phòng xem phim điện ảnh, phim truyền hình.

Mắt anh không nhìn thấy, tôi sẽ chậm rãi kể lại các tình tiết cho anh nghe.

Buổi tối lại cùng nhau ra bờ biển tản bộ, hóng gió.

Không lâu sau, chuyện tình cảm của chúng tôi bị bà Giang phát hiện.

Bà ấy rất bình tĩnh, cũng không phản đối.

Có lẽ vì bà ấy nhìn thấy Giang Hoài thật sự vui vẻ hơn trước nhiều.

Trước khi rời đi, bà Giang hỏi tôi:

“Vi Ân, mẹ cháu có biết chuyện giữa cháu và Giang Hoài không?”

Tôi lắc đầu.

Nghe vậy, bà ấy cũng không nói gì thêm.

Cứ thế, tôi và Giang Hoài đã bí mật hẹn hò gần ba năm mà trong nhà không ai hay biết.

Cho đến một thời gian trước, có chuyên gia khoa mắt hàng đầu ở nước ngoài xem ảnh chụp CT mắt của Giang Hoài xong, đã nói có thể phẫu thuật.

Sự tình cấp bách, chủ tịch Giang và bà Giang đã đưa Giang Hoài ra nước ngoài nghe trong đêm.

Trước khi lên máy bay, Giang Hoài ôm lấy tôi, giọng nói tràn đầy lưu luyến, triền miên:

“Hy vọng sau khi hồi phục thị lực, người đầu tiên anh nhìn thấy sẽ là Tống Vi Ân.”

Khoảnh khắc đó, tôi rõ ràng cảm nhận được tình cảm sâu đậm và chân thành của anh.

Chỉ tiếc chân thành cũng có thể thay đổi trong chớp mắt.

Chỉ sau hai tuần, mọi thứ đã thay đổi.
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 8: Chương 8


9.

Buổi tối thứ sáu.

Tôi đang ngồi trong phòng giải đề, chợt nhận được cuộc gọi từ số lạ.

“Tống Vi Ân, đến Queen Club đón bọn tôi, tôi và Giang Hoài đều uống rượu, không lái xe được.”

Hóa ra là Trần Mễ Lộ.

Tôi chưa kịp trả lời, cô ta đã cúp máy.

Tôi nhíu mày, đứng dậy đi tìm tài xế Lưu, nhưng mẹ tôi nói ngày hôm qua tài xế Lưu đã đưa bà Giang đi tham gia hội thảo ở thành phố lân cận chưa về.

Không còn cách nào khác.

Tôi đành vội vàng ra ngoài bắt xe taxi, đến địa chỉ Trần Mễ Lộ nói.

Tôi đứng bên ngoài Queen Club một lúc lâu, Trần Mễ Lộ mới nghe máy.

“Cô Trần, tôi tới rồi.”

Giọng Trần Mễ Lộ nghe có vẻ lười biếng, thích ý:

“Ồ, bọn tôi thuê phòng rồi, không về nữa. À này… Tống Vi Ân, cô mua giúp tôi cái đó nhé?”

Tôi trầm mặc một lúc, rồi hạ giọng hỏi: “Cái gì?”

“Là cái đó đó.”

“Băng vệ sinh?”

Cô ta cười khẩy, chế nhạo:

“Giả bộ ngây thơ gì chứ, là Durex.”

Tôi c-h-ế-t trân tại chỗ, một lúc lâu sau mới tìm về tâm trí.

Cuộc gọi đã bị cúp từ bao giờ.

Tôi vốn nghĩ mình đã chuẩn bị tâm lý, sẽ không để ý.

Nhưng giờ đây trong đầu lại tự động hiện lên những hình ảnh thân mật, ân ái của Giang Hoài và Trần Mễ Lộ.

Nỗi đau âm ỉ lan ra trong tim.

Như có thứ gì đó đang cắt xé trái tim, làm tôi muốn lập tức quay đầu bỏ chạy.

Nhưng là…

Chuyện nhà họ Trần là nhà họ Giang kết thông gia là điều tôi có tránh cũng không thể làm được, vì dù sao mẹ tôi vẫn làm việc tại nhà họ Giang.

Nghĩ đến tính cách của Trần Mễ Lộ, cảm giác bất lực choáng ngợp lấy tôi.

10.

Tôi không biết mình đã bước vào cửa hàng tiện lợi như thế nào.

Hỏi nhân viên xong, tôi như một con rối cầm lấy hộp nhỏ trên kệ.

Quét mã.

Thanh toán.

Nhân viên đưa cho tôi một túi nilon nhỏ.

Tôi nhận lấy.

Khi xoay người, lại va phải hai người vừa bước vào cửa hàng.

“Xin lỗi.”

Tôi nói trong vô thức, rồi định đẩy cửa.

“Chờ chút.”

Một giọng nói trong trẻo gọi tôi lại.

Tôi khó hiểu quay đầu, nhìn chàng trai vừa lên tiếng.

“Cô làm rơi đồ.”

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tôi, anh nhắc nhở.

Tôi chợt hiểu ra, cúi đầu.

Đúng là hộp bao cao su kia.

Đang định cúi xuống, đối phương đã trước một bước nhặt giúp tôi.

“Chà chà, cậu Hạ nhiệt tình quá nhỉ.”

Người bạn bên cạnh cười đầy thâm ý, lên tiếng trêu chọc.

Anh đưa đồ cho tôi, ánh mắt dừng lại trên mặt tôi trong thoáng chốc.

“Của cô.”

“Cảm ơn.”

Tôi đáp, nhận lấy đồ rồi xoay người rời đi.

11.

Nhân viên phục vụ dẫn tôi lên một phòng bao trên tầng ba của Queen Club.

Cửa vừa mở ra, tiếng nhạc đinh tai nhức óc lập tức đập vào mặt.

Trong phòng có rất đông người.

Người hát, người uống r-ượ-u, người chơi xúc xắc…

Tôi chỉ nhìn qua là thấy Giang Hoài đang ngồi chính giữa.

Anh uống r-ư-ợu, mặt đỏ ửng, đôi mắt đào hoa mơ màng.

Cổ áo sơ mi hé mở.

Anh chỉ cần ngồi đó, khí chất, phong phạm của một cậu ấm nhà giàu sống trong nhung lụa, xa hoa lãng phí vô độ cũng đã hiện rõ.

Rất hiếm khi tôi thấy một Giang Hoài như thế này.

Ở đảo Bắc Nha, anh luôn ngoan ngoãn, nghe lời, trầm tĩnh.

Có lẽ, đây mới là dáng vẻ thật của anh.

Về đây cũng chính là cuộc sống thật của anh.

Xa hoa tr-ụy lạc, chìm trong vàng son.
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 9: Chương 9


Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 10: Chương 10


“Tống Vi Ân.”

Trần Mễ Lộ bước đến chỗ tôi.

Cô ta trang điểm rất đẹp, vòng ngọc trai lấp lánh trên cổ, mặc một chiếc đầm dài cúp ng-ực màu đen, trông vô cùng cuốn hút.

“Đồ đâu?” Cô ta hỏi tôi.

Tôi lấy hộp trong túi ra, đưa qua.

“Nếu không còn việc gì thì tôi đi đây.”

“Cô vội cái gì, hôm nay là sinh nhật của Giang Hân, lát sẽ cắt bánh, chắc cô ít khi được ăn loại bánh này đúng không?”

Giọng của Trần Mễ Lộ vẫn mang theo châm chọc như ngày xưa, chỉ thiếu điều khi-nh miệt nhìn tôi.

Lần nào nói chuyện với tôi, cô ta cũng tỏ vẻ cao cao tại thượng như vậy.

Tôi không sao hiểu nổi.

Dù gì cô ta cũng là thiên kim nhà giàu có tiếng ở Thượng Hải, ba là tài phiệt, mẹ là nhà hào môn.

Tại sao giáo dưỡng của cô ta lại kém đến vậy.

Chỉ là một chiếc bánh sinh nhật thôi mà?

Mẹ tôi làm đầu bếp cho nhà họ Giang, chẳng lẽ từ bé đến lớn, tôi còn thiếu đồ ăn sao?

“Không cần.” Tôi lạnh giọng từ chối.

“Chị Vi Ân, lâu rồi không gặp chị nha.”

Giang Hân mặc chiếc đầm dài đuôi cá màu trắng bước tới, thân thiết chào hỏi.

Giang Hân là em họ của Giang Hoài.

Trước đây chúng tôi cũng không thân.

Hè năm ngoái, cô ấy cùng vài người bạn đến đảo Bắc Nha du lịch, ở biệt thự nhà Giang Hoài chơi một khoảng thời gian, nên chúng tôi mới thân hơn.

Tôi ngượng ngùng đáp lại:

“Xin lỗi em nha Giang Hân, chị không biết hôm nay là sinh nhật em, nên không mang gì đến.”

“Bạn bè cả mà, chị nói vậy thì khách sáo quá. Vừa lúc lát nữa cắt bánh, chị Vi Ân ở lại chơi với bọn em đi.”

Tôi vô thức từ chối: “Như vậy không hay lắm…”

Giang Hân lại cười nói:

“Hôm nay sinh nhật em, không được từ chối yêu cầu của chủ tiệc đâu nha. Hơn nữa năm ngoái em quấy rầy hai người lâu như vậy, còn chưa kịp cảm ơn, hôm nay xem như chút tấm lòng của em.”

Trần Mễ Lộ ở bên cạnh nghe ra ẩn ý, cảnh giác ngẩng đầu lên:

“Năm ngoái? Quấy rầy ai cơ?”

Sắc mặt Giang Hân cứng lại.

Cô ấy ở lại đảo Bắc Nha hơn một tuần, đương nhiên biết chuyện tôi và Giang Hoài từng hẹn hò.

“Không ai cả, lúc nãy chị Mễ Lộ nói muốn chụp ảnh phải không? Đi thôi nào.”

Giang Hân nửa túm nữa kéo Trần Mễ Lộ đi, vẻ mặt như thở phào nhẹ nhõm.

Tôi đành miễn cưỡng tìm chỗ ngồi xuống.

Xung quanh toàn là người lạ, chưa tới hai phút tôi đã bắt đầu ngồi không yên.

Tôi vào toilet, định nghĩ lý do rời đi, nhưng nghĩ mãi mà không ra lý do nào hợp lý.

Lúc đi ra, một chàng trai mặc áo khoác lông màu đen đang ngồi vào chỗ vừa rồi của tôi, anh ta cúi đầu lướt điện thoại.

Dù không nhìn thấy chính diện khuôn mặt, nhưng sống mũi cao thẳng và đường nét góc cạnh của bên mặt nghiêng đã đủ thể hiện vẻ ngoài xuất chúng.

“Ấy, Hạ Châm Ngôn, cậu đến khi nào thế?”

Có người lên tiếng chào hỏi anh.

Anh đột nhiên ngẩng đầu lên.

Đúng như tôi đoán.

Là một khuôn mặt vô cùng điển trai.

Vậy mà lại là chàng trai tôi gặp ở cửa hàng tiện lợi.

Anh nói gì đó, khi nhìn qua, tình cờ chạm mắt với tôi.

Cả hai đều ngẩn người.

Hạ Châm Ngôn?

Sao cái tên này nghe quen vậy.

Tôi nhớ ra rồi.

Anh là bạn thân từ nhỏ của Giang Hân, năm ngoái chúng tôi từng gặp trên đảo Bắc Nha.

Chẳng trách lúc nãy tôi thấy anh quen quen.

Tôi thu hồi tầm mắt, tìm chỗ ngồi trong góc phòng.

May là bên kia đã bắt đầu hát mừng sinh nhật.

Đợi cắt bánh xong, tôi sẽ lấy cớ rời đi.
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 11: Chương 11


12.

Ngồi trên sofa lướt điện thoại một lúc, hình như tôi nghe thấy Trần Mễ Lộ gọi mình.

Nhưng đến lúc tôi ngẩng đầu tìm kiếm lại không thấy ai.

Tôi còn tưởng mình nghe nhầm nên không để ý.

Chẳng bao lâu sau.

"Ào!"

Một ly rượu lạnh tưới xuống đầu tôi.

Tôi sửng sốt.

"Ối? Xin lỗi nhé, không nhìn thấy cô."

Giọng của Trần Mễ Lộ vang lên lạnh lùng và thờ ơ.

Tôi ngây người nhìn qua, đối diện với vẻ mặt không chút hối lỗi của cô ta.

Tôi thoáng hiểu ra.

Đúng là lúc nãy Trần Mễ Lộ đã gọi tôi, tôi không thấy cô ta nên cũng không đáp lại.

Có lẽ cô ta định sai khiến tôi làm gì đó, thấy tôi không đáp nên thẹn quá hoá giận đổ rư-ợu lên đầu tôi.

Hiểu ra nguyên do, tôi chưa kịp giận dữ, thì tay đã hành động trước.

Một ly rư-ợu vang đỏ lập tức hắt thẳng vào mặt cô ta.

"Á!"

Trần Mễ Lộ hét lên, nhảy dựng khỏi chỗ ngồi.

Tôi hờ hững nói:

"Xin lỗi, tôi cũng không cố ý."

Trần Mễ Lộ nổi đoá ngay tức khắc, hận tôi đến nghiến răng nghiến lợi.

"Tống Vi Ân, cô dám hắt rượu vào tôi."

Tôi cảm thấy mình thật ng-u ngốc, vì một cuộc gọi từ Trần Mễ Lộ, chạy đến đây chịu sự s-ỉ nhục của cô ta.

Từ giờ trở đi, tôi sẽ tránh thật xa người đàn bà đi-ên này.

Đặt ly rư-ợu xuống, tôi quay người bước đi mà không ngoảnh lại.

Nhưng vừa kéo cửa phòng ra, một bàn tay kéo tôi lại.

Là Giang Hoài.

Anh nhếch môi cười lạnh.

"Xin lỗi Mễ Lộ đi."

Tôi lạnh nhạt nhìn anh.

"Tống Vi Ân, người thay lò-ng đổi dạ là tôi, em đừng gây sự với Mễ Lộ. Hai chúng ta vốn dĩ không môn đăng hộ đối, miễn c-ư-ỡng ở bên nhau cũng sẽ không có kết quả tốt. Em mau xin lỗi Mễ Lộ đi."

Tôi im lặng, nhìn anh chằm chằm.

Anh của lúc này, trong mắt tôi thật xa lạ.

Giang Hoài dịu dàng, thâm tình, tinh tế của ngày trước như đã bị đoạt x-á-c.

Tôi hoàn toàn không nhận ra người trước mặt.

Xung quanh vang lên tiếng xì xào, vài người không rõ chuyện dò hỏi chuyện này là sao.

Trần Mễ Lộ bắt đầu sử dụng kỹ thuật diễn xuất vụng về của cô ta, chạy tới nhào vào lòng Giang Hoài, khóc lóc nức nở.

“A Hoài, em chỉ không cẩn thận làm đổ rư-ợu lên người cô ấy thôi mà cô ấy hắt thẳng rư-ợu vào mặt em.”

Giang Hoài hạ giọng dỗ dành cô ta vài câu, rồi quay sang nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo, giọng điệu gay gắt:

“Tống Vi Ân, em đi-ếc à? Lời vừa rồi, tôi không muốn lặp lại lần thứ ba.”

Cổ tôi nhớp nh-áp đầy rư-ợu, cơn gió lạnh lùa vào.

Thật lạnh.

Nhưng lòng còn lạnh hơn.

“Người đi-ếc không phải tôi, mà là anh đó. Cô ta hắt rư-ợu vào tôi rồi nói xin lỗi, tôi cũng hắt cô ta một ly r-ượu, cũng xin lỗi rồi. Chúng tôi huề nhau.”

Chân mày anh nhíu chặt, vẻ mặt cau có.

“Mễ Lộ không cố ý, còn em cố ý.”

Tôi không muốn tranh cãi thêm nữa.

“Anh muốn nói sao thì nói, tôi sẽ không xin lỗi, nếu hai người không báo cảnh sát thì tôi đi đây. Còn nữa, phiền anh nói với bạn gái của anh, lần sau muốn mua bao cao su thì đi mà gọi dịch vụ giao hàng, đừng gọi cho tôi nữa.”
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 12: Chương 12


13.

Ra khỏi Queen Club, tôi đứng bên đường gọi xe.

Vừa mở ứng dụng, còn chưa kịp đặt xe, tôi đã nghe thấy ai đó gọi tên mình từ phía sau.

"Chị Vi Ân."

Là Giang Hân.

Cô ấy chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ áy náy.

"Xin lỗi chị, em không biết mọi chuyện lại thành ra thế này, đúng là có đôi khi chị Mễ Lộ cũng quá đáng lắm."

Tôi lắc đầu, ngược lại còn an ủi cô ấy.

"Không liên quan đến em, là chị phải xin lỗi mới đúng, làm sinh nhật của em thành ra thế này.”

“Giờ chị phải về rồi à?”

"Ừ, chị đang định gọi xe."

"Hay là để em nhờ người đưa chị về nhé, từ đây về Nhất Hào Công Quán cũng khá xa." Giang Hân lại nói.

"Không cần đâu, chị tự lo được mà, em mau vào trong đi, mọi người đang chờ em."

"Không sao, dù sao anh ấy cũng tiện đường. Với lại cũng hơn 11 giờ rồi, chị là con gái đi về một mình em cũng không yên tâm."

Giang Hân không cho tôi từ chối, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

Tôi...

Năm phút sau, một chiếc Mercedes G-Class màu đen dừng lại trước mặt tôi.

Người lái xe lại là Hạ Châm Ngôn.

Ngồi chung xe với một người quen nhưng không quá thân, còn là người khác phái, thật sự rất xấu hổ.

"Ừm... Cậu có thể cho tôi xuống trạm xe buýt gần nhất được không?"

Hạ Châm Ngôn liếc mắt nhìn tôi, một tay đặt hờ lên vô lăng.

"Giờ này còn xe buýt à?"

Đương nhiên là không.

Chỉ là tôi không muốn làm phiền anh, muốn tự gọi xe về.

"Chắc là... có chứ." Tôi lưỡng lự đáp.

Anh dừng một chút, rồi kéo dài giọng:

"Tôi cũng về Nhất Hào Công Quán."

Tôi ngạc nhiên: "Thật sao?"

"Ừ, tôi ở tòa 26."

Hóa ra "tiện đường" Giang Hân nói là thật sự "tiện đường".

Hộ gia đình ở Nhất Hào Công Quán không nhiều, chỉ dưới ba mươi hộ.

Khu này bán cả đất và nhà, căn nhà nào giá cũng cao ngất ngưởng.

Nhưng sao tôi lại nhớ tòa 26 là của một trùm công nghệ, nửa năm trước đã bán công ty, cả gia đình chuyển ra nước ngoài rồi nhỉ.

Chẳng lẽ nhà Hạ Châm Ngôn đã mua lại?

Tôi không nói gì nữa, dù sao cũng không thân, chủ đề này quá riêng tư.

Lúc trước khi ra ngoài, tôi chỉ khoác đại chiếc khoác lông cừu.

Ly rư-ợu của Trần Mễ Lộ gần như dốc hết vào cổ tôi.

Tôi cảm giác áo sơ mi và lớp lót bên trong áo khoác của mình đều ướt đẫm.

Cảm giác dính dớp, khó chịu cực kỳ.

Dù sao xe cũng bật điều hòa, lại không lạnh lắm, tôi quyết định cởi áo khoác ra.

Để ý thấy Hạ Châm Ngôn nhìn qua, tôi bèn giải thích.

"Áo của tôi bị ướt, cảm thấy không thoải mái lắm."

Kết quả, đến ngã tư đèn đỏ kế tiếp, anh lại cởi áo khoác của mình ra đưa cho tôi.

Trời đất chứng giám, tôi hoàn toàn không có ý đó.

"Không cần đâu, tôi không lạnh."

"Không sao, cứ khoác vào đi."

"Thật sự không cần."

Anh không nói nữa, tay cố chấp giơ áo khoác không chịu thu lại.

Như thể anh sẽ giữ mãi như vậy nếu tôi không chịu nhận.

Tôi đành nhận lấy khoác lên người.

Lạ thật.

Trong ấn tượng của tôi, cậu thiếu gia này lạnh lùng lắm.

Năm ngoái Giang Hân và một nhóm bạn đến đảo Bắc Nha chơi, Hạ Châm Ngôn cũng ở trong số đó.

Trong nhóm có một cô gái thích anh, luôn cố ý trêu chọc, làm đủ mọi cách để gây sự chú ý với anh.

Cô ấy còn cố ý giả say để hôn anh, thậm chí mặc đồ ngủ hai dây nửa đêm lẻn vào phòng anh.

Kết quả bị Hạ Châm Ngôn báo cảnh sát.

Đúng vậy.

Báo cảnh sát.
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 13: Chương 13


Ba mẹ cô bé kia lập tức lái xe chạy đến trong đêm.

Ngay trước mặt cảnh sát và mọi người ở đó, Hạ Châm Ngôn nói không chút lưu tình:

“Tổng giám đốc Doãn, cháu không có chút hứng thú nào với con gái chú, là cái kiểu mà cho dù cô ấy có c ởi sạch trước mặt cháu, cháu cũng không có phản ứng.

Phiền chú dẫn cô ấy về dạy dỗ lại đi, lần sau còn có chuyện này, cháu sẽ kiện cô ấy tội quấy rối.”

Cô bé xinh xắn kia khóc lóc nức nở, còn ba mẹ cô ấy thì mặt mũi xanh mét.

Sau này tôi mới nghe Giang Hân nói, cô gái đó là con gái của tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị.

Trưởng bối hai bên có ý định kết thông gia.

Hạ Châm Ngôn không muốn.

Cô gái đó lại yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, luôn nghĩ mọi cách bám lấy anh.

Có lẽ Hạ Châm Ngôn bị làm phiền quá nhiều nên mới dùng cách này để chấm dứt.

Dù hành động của cô gái đó có hơi quá, nhưng kể từ hôm đó, tôi bất giác giữ khoảng cách với Hạ Châm Ngôn.

Tôi luôn cảm thấy, cậu thiếu gia nhà giàu này không dễ chọc vào.

14.

Xe chạy khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng đến nơi.

"Nhà nào?" Hạ Châm Ngôn đột nhiên lên tiếng.

Sau khi phản ứng lại, tôi vội trả lời.

"12."

Trước khi xuống xe, tôi đang định trả lại áo khoác cho anh, nhưng lại nhìn thấy vết rư-ợu bắt mắt dính trên cổ áo.

Ôi.

Lẽ ra tôi phải nghĩ tới chuyện này sớm hơn.

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói:

"Cậu Hạ, cậu có muốn tôi mang áo cậu đi giặt xong rồi trả lại cho cậu không?"

Mắt Hạ Châm Ngôn hơi nheo lại.

Đôi mắt đen như hắc ngọc nhìn thẳng vào tôi.

Dường như đang suy xét lời đề nghị của tôi.

Một lúc sau, giọng nói lười biếng của anh mới từ từ vang lên.

"Chị cứ gọi tôi là Hạ Châm Ngôn là được. Giặt xong thì gọi cho tôi."

Tôi ngơ ngác.

Không ngờ anh lại gọi tôi là "chị".

Thật sự có hơi bất ngờ và ngượng ngùng.

Nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

"À, được."

Khi tôi quay người định đi, trong xe lại vang lên một tiếng cười khẽ.

"Chị có số điện thoại của tôi không?"

Đúng nhỉ, không có.

Tôi bừng tỉnh.

Lấy điện thoại ra, nhưng lại phát hiện máy đã treo.

Thực ra lúc ở club điện thoại của tôi đã gần hết pin.

Tôi ngượng ngùng nhìn anh.

"Cho tôi số điện thoại của chị đi."

Hạ Châm Ngôn nhướng mày, đôi mắt đen láy, sâu thẳm như mực vừa mài.

Anh có gương mặt có thể gọi là tuyệt mỹ, như ngọc, như vàng.

Gương mặt đó đi hỏi xin số điện thoại.

Tôi nghĩ, chắc chắn không cô gái nào có thể từ chối.

Tôi vô thức đọc một dãy số.

Một lát sau, Hạ Châm Ngôn lái xe rời đi.

15.

Mấy ngày liền, tôi không đến tòa nhà chính của biệt thự, cũng không chạm mặt Giang Hoài.

Tôi bắt đầu có ý định chuyển khỏi nhà họ Giang.

Với tính cách của Trần Mễ Lộ, nếu tôi tiếp tục ở lại đây, có lẽ sẽ không có ngày lành, vậy chi bằng chuyển ra ngoài.

Tôi chỉ lo cho mẹ.

Không biết Trần Mễ Lộ trút cơn giận ngày đó lên đầu mẹ tôi không.

Thực ra, tôi cũng nghĩ đến việc khuyên mẹ từ chức, sau đó bán biệt thự ở đảo Bắc Nha, hai mẹ con tôi sẽ rời khỏi nhà họ Giang.

Nhưng lại không tìm được lý do thích hợp.

Tôi hiểu tính của mẹ, nhà họ Giang không chỉ là chủ của bà.

Họ còn là ân nhân, lại còn là ân nhân khó mà báo nổi.

Trừ khi bà Giang đơn phương sa thải, nếu không bà tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời khỏi nhà họ Giang.
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 14: Chương 14


16.

Chiều tối, mẹ đi vào phòng tôi, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói.

"Vi Ân, cô Mễ Lộ gọi con qua."

Tôi ngẩng đầu lên: "Gọi con?"

Mẹ gật đầu, sắc mặt lo lắng.

"Cậu Giang Hoài cũng ở đó, không biết có phải hai người cãi nhau không, mà sắc mặt cả hai đều không tốt."

Tôi không muốn đi chút nào.

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết không có chuyện gì tốt lành.

Nhưng tình huống này rõ ràng không phải tôi nói "không đi" là có thể tránh được.

Năm phút sau.

Tôi tiến vào tòa nhà chính của biệt thự, đẩy cửa phòng sách.

Trần Mễ Lộ và Giang Hoài đều ở đó.

Trong phòng im lặng đến c-h-ế-t chóc.

Chắc hẳn lại cãi nhau rồi.

Không biết họ gọi tôi đến làm gì.

Nhận ra có người bước vào, ánh mắt của Trần Mễ Lộ lia tới.

Khi nhìn thấy tôi, ánh mắt cô ta như biến thành hai tia laser, chọc ra hai lỗ trên người tôi.

Lúc này, tôi nhìn thấy rõ sự tức giận và căm hận đến tột đỉnh của cô ta.

Cứ như thể chỉ cần một giây nữa, cô ta sẽ xé tôi thành từng mảnh.

Sự hận thù đó quá mạnh mẽ, khiến tôi cảnh giác, đứng yên tại chỗ.

"Sao thế, tình cũ gặp mặt, không có gì để nói à? Có cần tôi nhường chỗ cho hai người, để hai người đại chiến 300 hiệp ở đây không?"

Trần Mễ Lộ siết chặt nắm tay, nghiến răng nói ra câu đó.

Giờ tôi mới hiểu được nguyên do cơn giận của cô ta.

Giang Hoài đứng ở đối diện, cố gắng giải thích: "Anh với Vi Ân không phải như em nghĩ đâu."

"Ha."

Trần Mễ Lộ bật ra một tiếng cười quái dị:

"Vi Ân? Gọi thân mật thật đấy. Không phải như em nghĩ vậy, vậy là như thế nào? Anh nói coi, anh thích cô ta ở điểm nào? Kỹ năng trên giường à? Hay là kỹ năng miệng? Giỏi quyến rũ, hay là giỏi r-ên rỉ? Chiều anh thoải mái lắm đúng không?

Tống Vi Ân, tôi thật sự đã coi thường cô rồi, bề ngoài thì ngoan ngoãn, bên trong lại đầy toan tính. Nói đi, ba năm tôi đi, cô đã leo lên giường Giang Hoài bao nhiêu lần?"

Trần Mễ Lộ từng bước áp sát tôi, miệng không ngừng tuôn ra những lời d-ơ b-ẩn.

Tôi không cảm xúc nhìn lại cô ta.

Ba năm trước cô ta đá Giang Hoài, hủy bỏ hôn ước giữa hai nhà rồi vội vã ra nước ngoài, chuyện này ai cũng biết.

Tôi quen Giang Hoài là sau khi cô ta chính thức chia tay và hủy bỏ hôn ước với anh.

Hơn nữa giờ cũng đã chia tay rồi.

“Cô gọi tôi đến vì chuyện này à? Xin lỗi nhé,không có gì để nói. Nếu không còn chuyện gì tôi đi trước."

Trần Mễ Lộ tức giận đẩy tôi một cái.

"Đồ đ-ê ti-ện, dùng đàn ông của người khác sướng lắm phải không? Muốn bị ch-ọc lắm phải không?”

"Vậy còn cô?"

Tôi ngắt lời cô ta: “Đàn ông ngoại quốc dùng không tốt à? Sao lại quay lại với đồ cũ thế? Cô phải cẩn thận đấy, tốt nhất đi thẩm mỹ đi, dù sao cũng bao năm chinh chiến sa trường ở bên ngoài rồi, tránh để đến thời khắc quan trọng cậu Giang lại tưởng mình đang chèo thuyền ngoài biển lớn."

Ch-ửi nhau chứ gì, ai mà chẳng biết!

Trần Mễ Lộ nhanh chóng hiểu ra châm chọc ngấm ngầm của tôi, giận đến mức mặt mày vặn vẹo.

"Cô còn dám mắng tôi?"

"Như cô thấy đấy, tôi cũng có miệng mà."

Mắt cô ta đỏ ngầu, như muốn nứt ra, giương nanh múa vuốt nhào về phía tôi.

"Đồ đàn bà d-â-m đ-ãng, tao liều m-ạng với mày!"

Ký ức về sau rất mơ hồ.

Tôi và Trần Mễ Lộ vật lộn với nhau.

Giang Hoài can ngăn nhưng hoàn toàn không có tác dụng.

Không biết bao lâu sau.

Một tiếng “chát” giòn dã vang lên.

Tôi ôm mặt.

Không sai.

Người bị đánh là tôi.

Ngay khi tôi định đánh trả, lại bị Giang Hoài kéo lại.

"Anh bênh cô ta?" Tôi nhìn anh chòng chọc.

Không đợi anh trả lời, Trần Mễ Lộ lại giáng thêm một tát vào mặt tôi.

Giang Hoài bấy giờ mới cuống quýt kéo cô ta ra.

Quản gia Lý vội vàng chạy đến, tôi cũng mất đi cơ hội đánh trả.

Cuộc chiến ầm ĩ này kết thúc với việc tôi nhận hai cái tát.
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 15: Chương 15


17.

Mẹ tôi bị bộ dạng của tôi dọa sợ, luống cuống hỏi đã có chuyện gì.

Tôi giải thích qua loa vài câu.

Khi về đến phòng, tôi quyết định hai việc.

Thứ nhất, lập tức chuyển đi.

Thứ hai, bán căn nhà trên đảo Bắc Nha ngay tức khắc.

Đang lúc tôi định thu dọn hành lý, cửa phòng bị gõ.

Là Giang Hoài.

Anh đứng ở cửa, vẻ mặt lo lắng.

"Mặt em sao rồi? Anh mang thuốc giảm sưng đến, anh bôi giúp em nhé."

Tôi nhìn Giang Hoài, trong đầu bất giác nhớ lại cảnh tượng lúc tôi mới đến nhà bọn họ.

Từ khi tôi tám tuổi cho đến hiện tại hai mươi bốn tuổi.

Tính ra, tôi đã thích anh suốt mười sáu năm.

Tất cả tình cảm ấy, vào lúc Trần Mễ Lộ tát tôi, còn anh nắm chặt cổ tay tôi, tất cả đều trở về con số không.

Không còn lại gì.

Từ nay về sau, tôi không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với anh nữa.

Giang Hoài tiếp tục giải thích.

"Anh biết lần này Mễ Lộ làm hơi quá đáng, em đừng so đo với cô ấy, cô ấy chỉ là tính tình trẻ con thôi."

Tôi bình tĩnh gật đầu: "Tôi biết rồi, cậu Giang."

Anh kinh ngạc với thái độ bình thản của tôi, anh mím môi, dường như muốn nói gì đó.

Nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Khi tầm mắt anh chạm đến chiếc vali tôi đặt dưới đất, sắc mặt hơi cứng lại.

"Em đang làm gì vậy?"

"Không có gì, tôi định dọn ra ngoài.”

Giang Hoài nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt dần lạnh đi.

Như một lưỡi d.a.o lóe lên ánh sáng sắc lạnh.

Sau một hồi lâu, anh lên tiếng.

"Em có ý gì?"

"Cậu Giang, lời của tôi ý trên mặt chữ."

Bày tỏ ý định của mình xong, tôi trở tay đóng cửa lại.

Nhưng, Giang Hoài đột nhiên đẩy mạnh cửa.

Thái độ trở nên quyết liệt.

"Tống Vi Ân, anh cảnh cáo em, đừng có nói lung tung."

Tôi không sợ, nhìn thẳng vào mắt anh.

"Cậu Giang, hôm nay anh cũng thấy rồi, vợ chưa cưới của anh không ưa tôi, so với ở đây bị người ta gh-ét, thà tôi chủ động rời đi còn hơn.”

"Anh đã nói rồi, Mễ Lộ chỉ là trẻ con thôi, em nhịn một chút, khoảng thời gian này anh sẽ khuyên nhủ cô ấy."

Tôi không hiểu sao, một người lại có thể nói ra những lời vô l-iêm s-ỉ như vậy.

"Sao tôi phải nhịn? Dựa vào đâu mà phải nhịn? Anh bảo Trần Mễ Lộ chịu hai cái tát của tôi rồi hẵng đến nói với tôi mấy lời đó.”

Anh ngẩn ra, ão não hiện lên trong mắt.

"Xin lỗi, anh thay cô ấy xin lỗi em, em có đau không? Để anh xem xem."

Tôi chịu đủ cái bộ mặt giả tạo này của anh ta rồi, không muốn nói thêm gì nữa.

"Không cần, anh đi đi, tôi phải thu dọn đồ đạc."

Nhận ra thái độ cứng rắn của tôi, con ngươi Giang Hoài co lại, đôi mắt thâm trầm như xoáy nước dưới đáy biển.

"Em nhất định phải vậy sao?"

Tôi nhìn anh ta, lạnh nhạt đáp: "Tôi đã quyết định rồi."

Cả hai giằng co một lúc lâu.

Sắc mặt anh ta u ám.

"Chuyển cũng được, đợi mẹ tôi về, em tự nói với bà ấy đi."

Giang Hoài nói xong, mặt lạnh rời đi.

Tôi đứng đó, nhìn chiếc vali dưới đất một hồi lâu.

Bà Giang là một giáo sư đại học y, thường xuyên đi tham gia hội thảo ở các nơi.

Có khi mười ngày, có khi phải một hai tháng mới về nhà một lần.

Dù tôi không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa, nhưng nếu hôm nay tôi bỏ mặc hết thảy mà rời đi, đến lúc bà Giang trở về, mẹ tôi phải giải thích với bà ấy ra sao?

Suốt mười sáu năm ở nhà họ Giang, bà Giang vẫn luôn đối xử tốt với tôi.

Tôi thật sự không thể ích kỷ bỏ đi như vậy, làm cho mẹ khó xử.

Ít nhất phải đợi bà Giang trở về, giải thích rõ ràng với bà ấy, rồi tạm biệt đàng hoàng, thì mới có thể danh chính ngôn thuận dọn đi khỏi đây.

Nghĩ đến đây, tôi lẳng lặng đặt vali xuống.

Điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn từ số lạ.

[Chị ơi, áo giặt xong chưa?]

Tôi không để ý, còn tưởng là ai gửi nhầm.

Định xoá đi thì chợt nhớ ra.

Hạ Châm Ngôn.

Trời ơi!

Tôi quên khuấy mất.

Thực ra áo khoác đã giặt xong từ lâu rồi, chỉ là mấy ngày nay bận quá nên không nhớ tới.

Tôi vội vàng nhắn lại.

[Giặt xong rồi, xin lỗi, xin lỗi, tôi quên mất, khi nào cậu rảnh, tôi mang qua cho cậu.]

Anh nhắn lại rất nhanh.

[Bây giờ rảnh.]

[Bây giờ à? Được, cậu đợi tôi một chút.]

Tôi vốn định tự mang qua cho anh.

Nhưng không ngờ chưa tới hai phút, lại có tin nhắn gửi đến.

[Tôi đến rồi.]

Tôi ngốc: [Đến đâu?]

[Tòa 12.]

Nghe thế, tôi bật dậy, lấy áo trong tủ rồi đi ra ngoài.

18.

Khi cánh cửa sắt tự động từ từ mở ra, quả nhiên, tôi nhìn thấy chiếc G-Wagon màu đen đang đỗ ở bên kia đường.

Tôi bước nhanh tới ghế lái.

Tôi cảm thấy rất ngại, dù sao cũng đã qua lâu vậy rồi.

"Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, chỉ là vô tình quên mất."

Hạ Châm Ngôn không để ý, nhận lấy áo khoác từ tay tôi, giọng điệu thờ ơ.

"Không sao."

Để thể hiện sự lịch sự, tôi khách sáo nói một câu.

"Lần trước cảm ơn cậu đã đưa tôi về, khi nào có rảnh... tôi mời cậu ăn cơm."

Hạ Châm Ngôn ngẩng lên, nhìn tôi với vẻ suy nghĩ, đột nhiên nói:

"Giờ tôi rảnh, còn chưa ăn tối."

Cái gì?

Tôi ngây ngốc nhìn anh.

Ặc...

Tôi chỉ nói miệng thôi.

Không phải tôi tiếc một bữa cơm.

Mà là cảm thấy hai người không thân ăn cùng nhau sẽ rất kỳ lạ.

"Hoá ra chị chỉ nói cho có thôi, xin lỗi, tôi hiểu sai ý chị rồi."

Hạ Châm Ngôn hiểu ra.

Tôi túng quẫn.

Người ta đã nói vậy rồi, tôi chỉ đành tiếp lời: "Tất nhiên không phải, cậu muốn ăn gì?"
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 16: Chương 16


Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 17: Chương 17


19.

Nửa giờ sau, tôi đến tòa 26 của khu Nhất Hào Công Quán.

Nhà của Hạ Châm Ngôn.

Tôi cũng không biết rốt cuộc đầu cậu thiếu gia này có chập mạch gì không.

Không muốn ra ngoài ăn, lại đề nghị đi siêu thị mua đồ về nhà nấu.

Thế nên mới có tình huống như hiện tại.

Nói thật, trong nhà cậu ta vắng vẻ quá.

Cả một căn nhà lớn mà chẳng có lấy một ai.

Nhà bếp gần như không một hạt bụi, chứng tỏ chưa có ai nấu nướng.

May mà tôi đã dự tính trước, mua đủ gia vị cần thiết.

Ngoài ra, tôi còn mua một con cá mú sao, hai cân sườn, một ít thịt bò, vài củ khoai tây, một ít rau xanh.

Toàn là món ăn gia đình.

Không biết cậu thiếu gia này ăn có quen không.

Tôi bắt đầu sơ chế nguyên liệu.

Hạ Châm Ngôn tiến lại hỗ trợ.

Tôi suy nghĩ một chút, rồi hỏi anh: "Cậu biết gọt khoai tây không?"

Anh xắn tay áo lên, tư thế sẵn sàng: "Tôi có thể thử xem.”

Thử là đi đời.

Tôi phục luôn rồi.

Tay chân luống cuống kéo anh đến vòi nước rửa vết thương.

"Đại ca à, nếu không biết thì đừng học làm anh hùng, tôi sắp bị cậu hù ra bệ-nh tim rồi.

Không phải tôi phóng đại, mà thật sự là ngón trỏ của anh bị c-ắt rất sâu.

Vết thương vừa dài vừa sâu, m-á-u chảy như suối.

Đôi mắt Hạ Châm Ngôn cong cong: "Đại ca?"

Mí mắt tôi giật giật, cười trừ.

"Ngại quá, cậu Hạ, tôi nóng ruột quá nên mới gọi vậy."

Anh gật đầu, tâm trạng có vẻ khá tốt.

"Chị à, tôi đã nói rồi, cứ gọi tôi Hạ Châm Ngôn là được."

Hạ Châm Ngôn?

Tôi cảm thấy hơi ngượng miệng.

"Sao thế? Tên tôi khó gọi lắm à?"

Anh nghiêm túc nhìn tôi, như thể muốn hỏi cho rõ.

Tôi chần chừ rồi gọi: "Hạ Châm Ngôn."

Anh rũ mắt nhìn tôi, đôi mắt đen láy như biển sâu, trong mắt hiện lên gì đó, rồi đột nhiên lên tiếng:

"Thấy không, không phải kêu rất dễ nghe sao?”

Câu này sao nghe kỳ lạ vậy nhỉ?

Không hiểu sao, tôi thấy khuôn mặt mình nóng lên.

"Chị nghĩ gì vậy?"

Tôi khụ một tiếng, nghiêm túc lắc đầu: "Không nghĩ gì cả."

Hạ Châm Ngôn cong môi cười: "Tôi lên thay đồ đây."

"Ừ."

Đúng là lúc nãy có ít m-á-u nhỏ lên người anh.

Mãi một lúc sau anh mới xuống lầu.

Có vẻ vừa tắm xong.

Anh mặc đồ thoải mái, áo hoodie màu đen ph-ối với quần dài màu xám đơn giản.

Phải nói, khi Hạ Châm Ngôn thay đồ ở nhà và dép lê, anh không còn hình ảnh cao ngạo của thiếu gia, ngược lại có chút hương vị của cậu trai nhà bên.

Khi anh đến gần, không khí xung quanh tràn ngập mùi sữa tắm.

“Thơm quá, tôi có thể thử miếng thịt bò này không?"

Anh còn rất lễ phép.

Tôi bình tĩnh lại, đáp: "Đương nhiên."

Lạ thật.

Sao trước đây tôi lại thấy anh lạnh lùng, kiêu kỳ nhỉ?

Thực ra anh rất bình dị, gần gũi mà.

"Được chứ?" tôi hỏi.

"Cái gì?"

"Vị ấy? Có nhạt quá không?"

"Không đâu." Anh lắc đầu: "Vừa miệng."
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 18: Chương 18


Tôi khẽ thở phào.

Không lâu sau, các món ăn đều đã xong.

Dáng ăn của Hạ Châm Ngôn rất nhã nhặn, từ tốn, đạt đến cấp bậc lễ nghi bàn ăn trong sách giáo khoa.

Có thể nhìn ra, gia giáo trong nhà hẳn rất nghiêm khắc.

Ăn xong đã gần 9 giờ.

Tôi chuẩn bị về.

"Để tôi đưa chị về." Hạ Châm Ngôn chủ động nói.

"Không cần đâu, đi bộ mười mấy phút là đến."

"Không sao, dù sao tôi cũng phải đi mua đồ."

Được rồi.

Tôi đành nghe theo.

Khi đi ngang qua hiệu thuốc trong khu, Hạ Châm Ngôn bảo tôi đợi.

Hai phút sau, anh bước ra, đưa cho tôi một cái hộp.

"Cho chị."

"Gì thế?"

Tôi ngơ ngác nhận lấy, vậy mà lại là một hộp thuốc mỡ, hình như để bôi vết thương.

Tôi nhớ đến hai cái tát Trần Mễ Lộ đã đ-ánh lên mặt.

Thảo nào cả buổi tối tôi cứ thấy mặt nóng bừng, còn tưởng do mình nhìn thấy trai đẹp nên không cầm lòng được.

Tôi lúng túng.

Hạ Châm Ngôn nhướng mày, khóe miệng cong lên.

"Chị à, về sớm chút nhé."

"Ừ." Tôi vẫy tay với anh:

"Tạm biệt."

20.

Hai ngày sau, lúc tôi đang gửi tin nhắn cho cậu môi giới, thì tình cờ lướt đến một bức ảnh trong vòng bạn bè.

[Đau cả buổi chiều, không biết có phải bị nhiễm trùng không.]

Nhấn vào, đó là ảnh Hạ Châm Ngôn đăng.

Chỗ chụp đúng là ngón trỏ tối đó cắt phải, vết cắt thực sự đã sưng đỏ.

Tôi nhíu mày.

Sao lại thế này?

Theo lý sẽ không thành ra thế này được.

Nhớ đến thuốc mỡ tối đó anh đưa, xuất phát từ tình hữu nghị, tôi gửi cho anh một tin nhắn.

[Có thể bôi thuốc Vân Nam Bạch Dược, dùng băng gạc băng lại, cố gắng tránh để vết thương dính nước.]

Anh trả lời rất nhanh.

[Chị ơi, băng bó sau đây? Cầu chỉ giáo.]

Đúng là thiếu gia mười ngón không dính nước mùa xuân.

Tôi giải thích sơ lược cách băng bó.

Một lúc sau.

[Phức tạp quá, tôi vẫn không hiểu lắm.]

Đi kèm một icon mặt khóc.

Tôi hơi cạn lời.

Không phải anh học Đại học C sao?

Dù sao cũng là trường đại học top 3 cả nước, chỉ số thông minh không đến mức này chứ.

Một lát sau, lại có một tin nhắn.

[Thực sự đau lắm, chị ơi, hay là chị băng bó giúp tôi nhé.]

...

Không còn cách nào, tôi đành phải đồng ý.

Dù sao anh bị thương cũng có liên quan với tôi.

Chiều tối, tôi đến tiệm thuốc mua Vân Nam Bạch Dược và băng gạc, đi vào tòa nhà

26.

"Hôm nay cậu đã làm những gì vậy?"

Nhìn v-ết thương rỉ m-á-u, tôi không nhịn được hỏi.

Hạ Châm Ngôn sờ mũi.

"Buổi chiều chơi bóng rổ với bạn, không cẩn thận chèn vào vết thương."

Đúng là nhân tài.

Tôi dùng oxy già vệ sinh miệng v-ế-t thương, bôi thuốc Vân Nam Bạch Dược lên, rồi dùng băng gạc băng lại.

Đại công cáo thành.

Một con Border Collie đột nhiên chạy vui vẻ chạy tới

Làm người ta không kìm được muốn vuốt v3.

Tôi thử bắt chuyện với nó, không ngờ nó không hề sợ người lạ.

Kỳ lạ, sao hôm đó tôi không thấy con ch.ó này nhỉ.

"Đáng yêu quá, nó tên gì vậy?"

Hạ Châm Ngôn dùng bàn tay không bị thương, cùng tôi vuốt v3 nó.

“Cửu Thiên Tuế."
 
Vi Ân - Lâm Loan Loan
Chương 19: Chương 19


"Hả?"

Anh nhìn tôi: "Sao vậy?"

Không có gì.Giang

Trước đây tôi với Giang Hoài cũng nuôi một con Border Collie trên đảo Bắc Nha, nhưng tên của nó là Bát Thiên Tuế.

Nhìn kỹ lại, con ch.ó này cũng khá giống Bát Thiên Tuế.

Chắc là năm ngoái khi Hạ Châm Ngôn cùng nhóm đến đảo chơi tôi đã từng gặp nó.

Tôi hoang mang nhìn Hạ Châm Ngôn.

"Có vấn đề gì sao? Con chó này là của Giang Hân, mấy hôm nay gửi ở đây."

Hóa ra là vậy.

Tôi lúng túng.

Vừa rồi, có một khoảnh khắc, tôi vậy mà tưởng Hạ Châm Ngôn có ý gì với tôi.

Đ-i-ên rồi, đ-i-ên mất rồi.

Tôi đúng là có bệ-nh

"Không, không có gì, tôi phải về rồi."

Tôi đứng dậy chào tạm biệt anh.

"Chị à, có thể phiền chị giúp tôi thêm một chuyện nữa không?"

***Nhà dịch:Tia Nắng Sau Mưa. Sốp nhận đề cử truyện dịch, gửi ad truyện bạn muốn dịch qua fanpage fb nhé.

Chúc mng đọc truyện vui vẻ.***

21.

Hạ Châm Ngôn nhờ tôi dắt chó đi dạo giúp anh, lý do là vì tay anh bị thương.

Tôi vốn định từ chối, nhưng không hiểu sao lại đồng ý.

Không còn cách nào.

Chàng trai bị thương, Border Collie ngoan ngoãn, cái nào tôi cũng không từ chối được.

Nhất Hào Công Quán có hai cổng lớn, cổng nam và cổng bắc.

Nhà Giang Hoài gần cổng bắc, còn nhà Hạ Châm Ngôn gần cổng nam.

Chắc sẽ không gặp người quen đâu.

Hạ Châm Ngôn muốn đi cùng, anh sợ tôi một mình không ứng phó được.

Khi ra ngoài, có một chiếc xe thể thao màu đỏ sẫm bất ngờ lao vút qua, dừng lại trước cánh cổng tự động.

Một chàng trai đeo khuyên tai bước xuống xe.

"Cậu Hạ, tôi đến thăm Đa Đa nhà chúng ta đây."

Đa Đa?

Tôi đang thắc mắc thì thấy Cửu Thiên Tuế mừng rỡ chạy đến trước mặt anh ta, đuôi vẫy lia lịa.

Chuyện gì vậy?

Tôi quay đầu nhìn Hạ Châm Ngôn.

Lại nhận ra người đàn ông vừa nãy còn ngoan ngoãn giống chú cún con trước mặt tôi, giờ như đã biến thành người khác.

Mặt mày sắc bén, mắt lạnh chàng trai đối diện.

Thấy tôi nhìn về phía mình, Hạ Châm Ngôn gần như ngay lập tức quay trở lại dáng vẻ hiền hoà, vô hại lúc đầu.

Cứ như vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi vậy.

Chàng trai một phút trước còn đang ôm chú chó Cửu Thiên Tuế lại ngay lập tức hoảng hốt đẩy nó ra xa, luống cuống nói:

"À… Là... Đa Đa của chúng ta đâu rồi?"

"Không biết."

Giọng Hạ Châm Ngôn thờ ơ.

Chàng trai kia ngượng ngùng gãi đầu, lén liếc nhìn Hạ Châm Ngôn.

"Tôi không có việc gì đâu, hai người chơi vui nhé, tôi đi trước."

Nói xong, anh ta như có lửa đốt mông, nhảy lên xe, n-ổ máy.

Chiếc xe thể thao nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Cứ như thể có ai đang đuổi g-i-e-t anh ta vậy.

"Đa Đa là ai?"

Tôi thắc mắc, hỏi Hạ Châm Ngôn.

"Một con chuột hamster."

Anh ngoan ngoãn trả lời.

22.

Tay Hạ Châm Ngôn bị thương, nên tôi giúp anh dắt chó mấy ngày liền.

Chẳng bao lâu, tôi đã thân với Cửu Thiên Tuế.

Nó gần như có thể hiểu mọi lệnh tôi đưa ra, gần với một đứa trẻ sáu, bảy tuổi.

Chỉ thỉnh thoảng gọi tên, thì nó phản ứng hơi chậm một chút.

Đương nhiên.

Sau vài ngày chung đụng, tôi cũng quen với Hạ Châm Ngôn hơn.

Vì bình thường toàn là ba chúng tôi cùng ra ngoài tản bộ.

Hai người, một chó.

Có chút giống với hồi ở đảo Bắc Nha, chỉ là lúc đó, người đứng bên cạnh tôi là Giang Hoài.

Chú chó bên cạnh cũng là một con khác.

Hạ Châm Ngôn đã là sinh viên năm cuối, lịch học không nhiều, có rất nhiều thời gian trống.

Tôi nghe Giang Hân nói, vị thái tử gia của tập đoàn Hạ thị này, sau khi tốt nghiệp sẽ vào công ty nhà mình thực tập.

Nên anh cũng không cần lo chuyện công việc.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom