Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
302428217-256-k831622.jpg

[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Tác giả: Min_Hope9594
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Sau một đêm uống rượu ở quán bar giải sầu.

Vì đầu óc không tỉnh táo nên Hoseok đã xảy ra tình một đêm với một người đàn ông không ai ngờ đến.

Người đó không ai khác chính là Kim Taehyung .....Vì là người sống có nguyên tắc nên Kim Taehyung đàn anh cùng trường đại học với cậu, một nam nhân sinh ra với đầy đủ các tiêu chí đẹp trai, thành đạt, lắm tiền, đã chịu trách nhiệm và cùng cậu đăng ký kết hôn.

Cuộc sống hôn nhân từ trên trời rơi xuống này sẽ như thế nào thì các bạn nhớ theo dõi đi nha chứ rảnh đâu mà viết tiếp.....

 
[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Chap 1


Khi cán bộ đưa giấy chứng nhận kết hôn, Hoseok vẫn còn đờ đẫn như mất hồn.

Cậu không thể tiêu hóa tất cả những chuyện vừa xảy ra, cũng không thể chấp nhận chuyện mình đã là vợ hợp pháp của Kim Taehyung"Cậu jung."

Người bên cạnh lên tiếng nhắc nhở cậu.

Giọng nói trầm thấp, gợi cảm của đối phương vọng vào tận tim Hoseok , khiến cho đầu cậu như nổ "uỳnh" một tiếng.

Hoseok lập tức lấy lại tinh thần, nhận tờ đăng ký kết hôn.Nói cảm ơn với cán bộ xong, Hoseok quay đầu, chuyển tầm mắt về phía cà vạt của Kim Taehyung."

À, ừm..."

Hoseok không dám nhìn thẳng vào mắt Taehyung.

Thậm chí sau khi bất chợt lấy lại tinh thần, cậu bắt đầu dần cảm nhận được khí thế của đối phương, lại hoảng loạn tới mức quên mất mình vừa định nói gì.

Ấp úng một lúc, cậu đành cố gắng tiếp lời: "Tiếp theo, chúng ta... nên làm gì?"

Nói đúng ra, hôm nay mới là lần thứ hai bọn họ gặp mặt nhau.

Lần đầu tiên là vào một tháng trước, ở một quán bar.

Hôm đó, vì tâm trạng không tốt nên Hoseok đã lên bar uống rượu.

Có lẽ do uống quá nhiều, ký ức sau đó của cậu trở nên rất mơ hồ.Hình như cậu đã gặp được một người đàn ông ưa nhìn.

Sau đó, chẳng biết vì lí do gì, hai người cùng đi khách sạn.

Rồi tiếp nữa, hai người cứ thế mơ hồ lăn thẳng lên giường.Sáng ngày kế tiếp, khi Hoseok thức dậy, người đàn ông kia đã biến mất, chỉ để lại mình cậu với tấm thân đầy dấu vết và một đống đồ linh tinh.

Lúc ấy, cậu đã phát hoảng cả lên.

Đúng là khi đi bar, cậu có ôm suy nghĩ bất ngờ gặp trai đẹp, nhưng ai có thể tưởng tượng được nguyện vọng ấy đã thực sự trở thành sự thật rồi.Lần đầu tiên của cậu cứ thế bị lấy đi trong mơ màng vậy đó.

Đối phương còn là một người đàn ông cậu không thể hình dung ra.Rốt cuộc hôm qua cậu đã làm gì?Hoseok cứ ngồi ngẩn trên giường lớn trong khách sạn như thế suốt một tiếng đồng hồ.

Cũng dùng nguyên một tiếng đồng hồ này để bấm bụng tự trấn an mình, cuối cùng cậu mới thành công khiến bản thân yên lòng đôi chút.Chuyện có gì to tát đâu.

Cậu đã 26 tuổi rồi, lần đầu tiên không còn thì cứ không còn thôi.

Có sao đâu chứ.

Tuy không nhớ nổi mặt của đối phương, nhưng trong ấn tượng của cậu, người đàn ông kia chính là một anh giai siêu đẹp trai đấy.

Hơn nữa...Ngày hôm qua, hình như, hình như, cậu cũng... vô cùng, thoải mái.Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.

Cậu vốn đi bar để mua say tìm đàn ông, giờ chẳng phải là vạn sự như ý à.

Ok.

Ok.Hoseok còn phải đi làm, nên sau khi tự làm công tác tư tưởng cho bản thân xong, cậu liền thu xếp một chút rồi rời khỏi khách sạn.

Người đàn ông kia đã thanh toán tiền phòng, cũng thanh toán luôn những khoản phụ phí cần trả khác.

Hoseok đứng trước bàn tiếp tân một lát, chờ nhân viên lễ tân báo người đi kiểm tra phòng.

Vài phút sau, đối phương nói cậu có thể rời đi.Hoseok lịch sự nói: "Cảm ơn."

Nói xong, cậu vốn định xoay người bước đi, nhưng chẳng hiểu tại sao lại bỗng dưng mở miệng hỏi: "Làm phiền, có thể cho tôi biết tên của người ở cùng phòng với tôi tối qua không?"

Hoseok nhớ rõ, lúc ấy, vẻ mặt của cô lễ tân phải nói là vô cùng kinh ngạc.

Nhưng không đến một giây sau, cô đã thu lại cảm xúc trên gương mặt, có lẽ đã hiểu ra được điều gì."

Vị khách đó tên..."

Hoseok đột ngột cắt lời: "À thôi, không cần, cảm ơn."

Duyên bèo nước mà thôi, người khác không thèm để ý, vậy cậu còn lăn tăn cái gì.Nhưng Hoseok không thể ngờ, một tháng sau, "duyên bèo nước" lại xuất hiện trong phòng làm việc của cậu.Hoseok là một designer.

Tốt nghiệp Đại học xong, cậu tự mở một văn phòng, giờ đã là ông chủ của hai nhân viên dưới cấp.

Cậu làm ăn nhỏ, chuyên thiết kế áp phích, bìa sách, logo, catalogue,... có văn phòng nằm trên con phố không gần trung tâm lắm.Đúng vào ngày hôm nay...Mười giờ sáng, ông chủ Hoseok đi làm trễ như thường lệ.

Vừa tới chỗ làm, cậu đã trông thấy một chiếc xe đỗ ngay ở cửa văn phòng.

Chiếc xe đỗ quá khéo, nằm ngay ngắn trước cửa phòng làm việc của Hoseok nên cậu liền nghĩ có thể là khách hàng tới tìm mình.Đang cầm một ổ bánh mì trên tay, Hoseok không ăn nữa mà gói kỹ nó lại, nhét vào góc bàn cạnh đó.

Cậu rút tờ khăn giấy lau lau tay, sau đó mở cửa kính ra, chuẩn bị chào đón khách hàng.

Nhưng vị khách này không xuống xe ngay lập tức mà chờ tài xế của mình xuống trước, đi vòng ra phía sau xe rồi mở cửa cho.

Chờ khi cửa xe được mở, anh ta mới đưa một cái chân dài ra, để lộ mắt cá chân và chiếc giày da bóng lộn.

Phải nói là phong cách hết sức, hết sức ngầu.Cái thể loại phim thần tượng gì đây?Miếng bánh mì còn chưa kịp nuốt suýt nữa nghẹn cứng giữa cổ họng HoseokSau đó, nam chính phim thần tượng kia liền xuất hiện trong tầm mắt cậu.Suy nghĩ đầu tiên của Hoseok là, quào, quả nhiên là nam chính, thật đẹp trai.

Suy nghĩ thứ hai chính là, má ơi, có đơn hàng ngon ăn rồi!Người đàn ông xuống xe rất nhanh, đi tới trước mặt Hoseok cũng rất nhanh, gật đầu với cậu, cười nói: "Cậu Jung, xin chào."

Hoseok lộ ra nụ cười tiêu chuẩn khi tiếp đãi khách hàng: "Chào ngài."

Cùng lúc đó, cậu cũng vươn tay phải ra, nhưng hình như người đàn ông kia không có ý định bắt tay với cậu.

Đối phương nhíu mày, ánh mắt liếc xuống dưới, chưa nhìn đến bàn tay Hoseok đã lập tức thu lại ánh mắt.

Thấy thế, Hoseok đành phải cười trừ, rút tay mình về.Cậu lên tiếng hỏi: "Quý khách, ngài muốn làm gì ạ?"

Vị khách đảo mắt nhìn quanh văn phòng như đang tìm một cái gì đó, cuối cùng mới nói: "Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi."

Chỗ được chọn chính là văn phòng của Hoseok, một căn phòng rộng khoảng hai chục mét vuông, có một bàn làm việc, một bàn trà và một cái sô pha.

Khi mời vị khách kia vào phòng, Hoseok có thể cảm nhận được ánh mắt đầy mờ ám bắn tới từ phía hai nhân viên của cậu.

Hoseok lườm một cái coi như cảnh cáo, bảo bọn họ đừng có nghĩ nhiều, chăm chỉ làm việc đi và hãy biết nhắm mắt đúng nơi đúng lúc.Vị khách này rất cao.

Hoseok cao 1m77, nhưng đứng ở bên cạnh anh ta lại có vẻ thấp hơn nhiều, có lẽ anh ta cũng phải cao trên 1m80.

Trong văn phòng của Hoseok còn một đống bản thảo làm vội đêm qua chưa kịp dọn, trên bàn trà cũng rơi rụng rất nhiều giấy A4 trắng.

Đến khi vị khách kia ngồi xuống, Hoseok mới nhận ra một điều: người đàn ông mặc tây trang đen, cà vạt màu xanh thẫm, áo mũ chỉnh tề này hoàn toàn không hợp với sự bừa bộn trong phòng làm việc của cậu.

Tương tự, vóc người cao lớn của anh ta cũng làm văn phòng của Hoseok như nhỏ đi rất nhiều.Hoseok vội vàng thu dọn giấy tờ trên bàn.

Trong quá trình đó, vị khách kia không nói lấy một lời khiến cậu cảm thấy hơi căng thẳng.

Tuy nhiên, ngoài căng thẳng ra, cậu còn vui sướng nữa.Đây là đơn hàng lớn!

Nhất định là đơn hàng lớn!Hoseok ném các thứ lên bàn làm việc của mình, đứng ở bên cạnh hỏi: "Quý khách, ngài họ gì?"

Đối phương trực tiếp báo tên: "Kim Taehyung ."

Hoseok "À" một tiếng, lại "A" thêm tiếng nữa: "Ngài Kim, xin chào."

Ánh mắt ngài Kim tỏ vẻ vô cùng khó chịu, còn thoáng lườm Hoseok một cái.

Hoseok không rõ đối phương có ý gì, chỉ biết chuyển rời tầm mắt, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.

Không biết ngài Kim muốn ngồi đây bao lâu nên cậu đun rất nhiều nước, trong lúc chờ đợi, cậu bèn rót cho đối phương một cốc nước nguội trước.Cuối cùng, một lúc sau, ngài Kim rốt cuộc cũng bằng lòng mở miệng nói chuyện với Hoseok: "Ngồi đi."

Đây là câu nói đầu tiên của Kim Taehyung , có vẻ không đúng hoàn cảnh cho lắm.

Hoseok bỗng trở thành bên làm khách, nghe được lời ấy thì vâng vâng dạ dạ rồi ngồi xuống."

Cậu Jung, còn nhớ tôi không?"

Kim Taehyung hỏi._______________________+ Truyện này tui viết cũng lâu rồi, vì lúc đó cảm hứng dạt dào cũng sợ cảm hứng sẽ mất nên tui viết vội đó, và không dám đăng lên vì sợ sẽ không được nhiều người thích nên.

Nên hôm này tui liều đăng luôn và nếu ai yêu thích thì tui sẽ ra chap mới nha....Cảm ơn vì đã đọc truyện của tui.^-^
+ Truyện được lấy cảm hứng ý tưởng từ các bộ phim góp lại đó cất công cày nhiều phim cũng có hiệu quả ghê......hihi ^-^
 
[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Chap 2


Hoseok hoàn toàn mù mờ.Anh là ai?Nhưng làm ông chủ, đương nhiên cậu không thể nói năng như vậy.

Vì thế, cậu vừa âm thầm tìm kiếm hình ảnh của vị khách này trong đầu, vừa cười khan một tiếng: "A ha ha ha, rồi rồi, hôm nay ngài Kim tới là muốn làm gì ạ?"

Ngài Kim trực tiếp xem nhẹ câu hỏi phía sau của cậu, giọng điệu chẳng mấy vui vẻ: "Rồi cái gì, có phải cậu đã quên mất tôi không?"

Hoseok xoắn, đành phải gián tiếp thừa nhận: "Liệu ngài có nhận lầm người không?"

Hoseok đảm bảo, cậu thật sự chưa từng gặp ngài Kim.

Người đàn ông siêu đẹp trai như thế, nếu từng tiếp xúc, sao cậu có thể quên được chứ!Nhưng ngài Kim lại lên tiếng nhắc nhở: "Ngày 4 tháng 10, khách sạn DNA."

Lập tức, nụ cười tiêu chuẩn trên môi Hoseok đông cứng lại.

Ngay sau đó, môi cậu cũng tái nhợt."

Cái, cái gì, anh, tôi, ể?"

Đây là, cái loại tình huống gì?Ngày 4 tháng 10, chẳng phải là...Cho nên thế này là?Đối tượng tình một đêm tìm tới cửa?Anh ta muốn làm gì?Dù sao chắc chắn là không phải tới tìm cậu để đặt đơn thiết kế.Hoseok cười gượng: "Ha ha, là anh à."

Cậu tiếp tục suy đoán.Có di chứng hả?Chắc không đến mức ấy đâu.Ngày đó, sau khi kết thúc, Hoseok đã cố tình chạy tới bệnh viện kiểm tra tất cả các hạng mục, cậu không có vấn đề gì hết.À, vẫn có một chút.Cậu chảy máu.

Mà lúc kể về trải nghiệm này cũng thật xấu hổ, bác sỹ nghe xong nghiêm túc nói với cậu, sắp tới không được sinh hoạt tình dục nữa, bảo cậu phải kiềm chế bản thân một chút.Giờ phút này, Hoseok đang vô cùng sợ hãi.

Cậu không biết ngài Tần tới tìm mình để làm gì.

Căn cứ vào tình hình sau ngày hôm đó, đáng lẽ phải là đường ai nấy đi, vạn dặm giang hồ không gặp lại mới đúng chứ.

Cho nên là...Rơi tiền?Để quên thẻ căn cước?Lại muốn thêm một lần?Ấm siêu tốc đặt trên bàn trà đột nhiên reo lên òng ọc òng ọc.

Văn phòng yên tĩnh quá mức, âm thanh kia lại hết sức rõ ràng, ánh mắt hai người đều bị nó hấp dẫn.

Phỏng đoán của Hoseok cũng tạm dừng lại một chút.

Vài giây sau, ấm đun tự ngắt điện, tiếng nước sôi reo không còn nữa, mà ngài Kim đang ngồi đối diện Hoseok lại đột ngột chuyển động.Hoseok hệt như chim sợ cành cong, giờ ngài Kim làm gì cũng khiến cậu vô cùng sợ hãi.

Kết quả, ngài Kim lại mở một cặp tài liệu mang theo từ trước, sau đó lấy những thứ cất ở bên trong ra.Thẻ căn cước.Thẻ ngân hàng.Hộ chiếu.Giấy phép lái xe.Các loại giấy chứng nhận linh tinh này nọ....Mấy thứ kia được đặt ngay ngắn trên mặt bàn trà.Hoseok không nhịn được hỏi: "Ngài Kim, đây là?"

Ngài Kim không đáp mà hỏi lại: "Năm nay cậu Jung có ý định kết hôn không?"

Hoseok nghĩ nghĩ, gật đầu: "Người nhà cũng đang thúc giục, nếu gặp được đối tượng thích hợp, tôi sẽ kết hôn."

Nói xong, Hoseok liền gãi đầu.

Cậu thực sự không hiểu hướng phát triển của tình hình hiện tại.

Nhưng rất nhanh sau đó, ngài Kim đã tiết lộ cho cậu biết.Ngài Kim nói: "Cậu có hứng thú kết hôn với tôi không?"

Hoseok chậm rãi "Hả?" một tiếng.Ngài Kim: "Tôi suy nghĩ tròn một tháng, vẫn cảm thấy rằng mình quá vô trách nhiệm.

Ngày đó chưa nói gì đã rời đi là do tôi không tốt.

Sau nữa, tôi đã tìm hiểu về cậu, cảm thấy cậu rất được.

Vừa vặn năm nay tôi có kế hoạch kết hôn, nếu cậu Jung cũng thế, có thể cân nhắc chuyện xây dựng gia đình với tôi một chút."

Hoseok đần cả mặt: "Hảảả???"

Cái đơn hàng này cũng quá lớn rồi!Hoseok nhìn đống đồ đặt ngay ngắn trên mặt bàn...

Giọng điệu của ngài Park đây cũng rất chân thành...

Rốt cuộc là chuyện gì thế này?Hoseok khó có thể tiêu hóa được chuyện này: "Không phải, ngài Kim, là như này, à thì, thực ra ngày hôm đó, tôi không nhớ rõ lắm đâu, cho nên," Hoseok cẩn thận quan sát Kim Taehyung: "Sao tôi có thể xác định người hôm ấy chính là anh?"

Câu hỏi đặt ra quá vô liêm sỉ, Hoseok thật sợ Kim Taehyung sẽ hất ấm nước vừa đun sôi ở gần đó lên mặt mình.

Nhưng Kim Taehyung không làm thế.

Hoseok nghĩ, gia giáo và nề nếp của đối phương hẳn cũng không cho phép đối phương làm vậy.Quả nhiên, ngài Kim chỉ mỉm cười.

Sau đó, anh nhẹ nhàng nói: "Ở bắp đùi trong của ngài Jung có một vết sẹo, không nhỏ, nhìn giống một con ốc sên."

Đầu cậu nổ "uỳnh" một tiếng, mặt đỏ tai hồng ngay tại trận.Hoseok không hiểu Kim Taehyung có ý gì, cũng không rõ anh muốn gì.Vết sẹo ở bắp đùi trong?

Sao lại nói điều này ra cơ chứ?Khả năng cách âm của văn phòng cậu...

Rất kém đó trời!"

Nếu ngài Jung còn gì nghi ngờ, vậy..."

Kim Taehyung có vẻ còn muốn nói tiếp.Hoseok vội vàng ngắt lời anh: "Tin, tôi tin."

Tìm một người đàn ông ngủ cùng giường với mình chẳng phải rất đơn giản sao, đến hỏi khách sạn một chút là biết ngay."

Ngài Kim," Hoseok lấy lại tinh thần, giọng nói nhỏ đi: "Ngài vừa nói muốn kết hôn cùng tôi sao?"

Kim Taehyung: "Đúng vậy."

Để giúp bản thân được bình tĩnh vững vàng hơn, cũng vì muốn mình thêm tự nhiên lễ độ, Hoseok quyết định đi pha một ấm trà trước đã.Cậu lấy lá trà ra, hỏi: "Vì sao đột nhiên anh lại muốn kết hôn?"

Kim Taehyung nói: "Vừa rồi tôi có đề cập qua, năm nay tôi có kế hoạch kết hôn."

Hoseok cảm thấy rất khó hiểu, nhưng vẫn hỏi tiếp: "Thế tại sao lại là tôi?"

Kim Taehyung nói: "Tôi cũng mới nhắc đến rồi, cậu rất phù hợp."
 
[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Chap 3


Biểu cảm trên mặt Kim Taehyung thể hiện rõ một điều: cậu có thể đừng hỏi những vấn đề vô nghĩa thế được không.Hoseok nuốt một ngụm nước bọt, nói đến điểm mấu chốt nhất: "Nhưng, ngài Kim, chúng ta không hề biết gì về nhau."

Taehyung gật đầu: "Đây đúng là một vấn đề."

Động tác tay của Hoseok ngừng lại, chờ Taehyung nói tiếp.Taehyung tiếp tục: "Nhưng nếu cậu Jung đồng ý đề nghị trên, sau này chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian để tìm hiểu về nhau."

Hoseok:???Này, có phải trình tự trước sau như thế rất loạn không?Sao lại cưới trước rồi mới tìm hiểu?

Chẳng phải là nên tìm hiểu trước khi kết hôn à?Hoseok rất muốn trò chuyện kỹ càng hơn một chút với Taehyung, nhưng rõ ràng là đối phương không có thời gian.Sau khi nói xong những lời trên, di động của Taehyung liền reo vang.

Có vẻ như là tiếng chuông báo để nhắc nhở việc gì đó, hoặc là có ai đó gửi tin nhắn tới, tóm lại, Taehyung chỉ nhìn thoáng qua rồi cất điện thoại đi luôn."

Cậu Jung," Taehyung kéo lại áo vest, đứng lên: "Tôi còn có chút việc."

Hoseok cũng đứng lên theo.Taehyung nhìn đồng hồ: "Bây giờ là 10 giờ 23 phút sáng, 3 giờ chiều tôi sẽ lại ghé qua đây, mong rằng đến lúc đó cậu Jung có thể cho tôi một câu trả lời thuyết phục, bốn tiếng rưỡi, đủ chứ?"

Hoseok rất mông lung: "Đủ."

Taehyung nói: "Nếu đồng ý, hy vọng chiều nay cậu Jung sẽ chuẩn bị đầy đủ giấy tờ, để chúng ta đi lấy chứng nhận kết hôn luôn."

Hoseok: "Lấy, lấy chứng nhận?

Nhanh như vậy?"

Taehyung giải thích: "Ngày mai tôi sẽ đi công tác, thứ hai mới về."

Hoseok tính toán, đi công tác bảy ngày, cậu hỏi: "Đi công tác về rồi bàn tiếp không được sao?"

Taehyung tỏ vẻ anh không thể chấp nhận nổi điều này: "Tôi không thích để những chuyện rõ ràng có thể giải quyết nhanh chóng lại kéo dài lâu như thế."

Hoseok nuốt nước miếng, nhẫn nhịn không nói câu "nhưng đây là kết hôn mà" ra khỏi miệng.Đây!

Chính là!

Cưới xin đó!Hoseok: "Được, tôi sẽ suy nghĩ."

Taehyung nở nụ cười đầu tiên trong buổi gặp mặt hôm nay: "Được, hẹn gặp lại."

Hoseok tiễn Taehyung đến cửa, lại nhìn theo anh lên xe rồi rời đi, mãi đến khi xe của anh biến mất trong tầm mắt, cậu mới quay về phòng làm việc của mình.Taehyung mang tất cả những vật quan trọng đi, chỉ để lại hai tờ giấy trên bàn trà.Hai tờ giấy này là cái gì?

Hoseok có thể gọi nó bằng một cái tên: Sơ yếu lý lịch.Thông tin kê khai bắt đầu từ lúc Taehyung đi nhà trẻ cho tới tận bây giờ.

Đính kèm là một tấm ảnh thẻ đẹp trai khó tả được bằng lời.

Cạnh bức ảnh có viết: nam, Hai mươi bảy tuổi, Chủ Tịch tập đoàn Kim Thị.Sơ yếu lý lịch không quá chi tiết nhưng vẫn kín hai tờ giấy, Hoseok vừa uống trà, ăn nốt cái bánh mì khi nãy của mình, vừa nhanh chóng đọc hết chúng.Kết, hôn?Nói thật, Hoseok có hơi rung động.Hôm qua cậu thậm chí còn đi xem mắt.

Đều do mẹ cậu sắp xếp, tháng này cậu đã đi tới mười lần.Mà xét trong mười lần này, có người nào tốt như Taehyung không?Taehyung nhiều tiền lại đẹp trai, còn ngầu nữa, là một người đàn ông đáng được nhận rất nhiều lời khen cùng lúc.Không rung động cũng quá khó rồi.Chẳng biết Taehyung tìm được điều gì ở Hoseok mà lại nói cậu phù hợp để trở thành đối tượng kết hôn.

Rõ ràng nhìn qua thì Taehyung mới là đối tượng nên sống chung cả đời trong mắt mọi người.Hoseok nhìn sơ yếu lý lịch của Taehyung rồi ngây ngốc.Hôm qua, sau khi đi xem mắt rồi kết luận là không thích, mẹ cậu còn khóc lóc kêu gào trong điện thoại, nói nếu năm nay cậu không kết hôn thì đừng về nhà ăn Tết nữa.Nghĩ mà xem, thế này chẳng phải vừa vặn sao...Nhưng cậu rất bối rối, lý do để kết hôn của Taehyung là gì?

Nói cái gì mà năm nay có kế hoạch kết hôn, cậu rất phù hợp gì gì đó.

Nghe đến là nghiêm túc!

Hoseok cũng phải tin luôn.Chẳng lẽ là thầy bói nói phải tìm một người họ Jung như thế sự nghiệp mới có thể đi lên được?

Hay năm nay có vận đen?

Cần kết hôn để lấy may?

Hoặc là, có bệnh không tiện nói ra?Ầy, bệnh không tiện nói ắt hẳn không phải rồi.Hoseok dám khẳng định, Taehyung không có.Hoặc có thể là mẹ Taehyung cũng uy hiếp anh trong điện thoại, nói nếu năm nay không kết hôn thì Tết đừng có về nhà!Ha ha, cậu đoán bừa thôi.Hoseok lật sơ yếu lý lịch về lại trang đầu.

Cậu đã ăn xong bánh mì, giờ có lẽ có thể ăn luôn cả cái sơ yếu lý lịch này nữa đấy.Tập đoàn Kim Thị.Hoseok lấy điện thoại di động ra, nhập tên công ty này vào ứng dụng tìm kiếm, màn hình nhanh chóng hiện ra kết quả, thật sự có giới thiệu về công ty này.Một công ty rất lớn được thành lập sáu năm trước, người thành lập là Kim Taehyung .Cũng giống như bản sơ yếu lý lịch, Hoseok nghiêm túc đọc hết hai trang giới thiệu ít ỏi trên di động.

Sau đó, cậu lại cầm sơ yếu lý lịch của đối phương lên.

Có hơi không chân thật, người đàn ông như thế này lại muốn kết hôn cùng cậu sao?Cậu vẫn thắc mắc nguyên nhân nào đã khiến đối phương quyết định như thế.Hoseok tắt điện thoại, tiếp tục xem sơ yếu lý lịch.Đến khi nhìn thấy tên trường Đại học của Kim Taehyung, cậu liền giật mình bật dậy từ trên ghế.

Tiếc thay bên cạnh không có ai, Hoseok không thể chia sẻ thông tin này.Thế mà Kim Taehyung lại học cùng trường với cậu, còn là đàn anh khoa Công nghệ Thông tin hơn cậu hai khóa.Hoseok ngẩng đầu lên, nghiêm túc tìm kiếm về người này trong đầu.

Nhưng giống như sáng nay, dù đã nghiêm túc nhớ lại xem có từng gặp Kim Taehyung chưa, cậu vẫn không thể tìm được gì cả.Được rồi, hồi Đại học có lẽ họ chưa từng gặp nhau, chỉ là học cùng trường thôi.Tiếp tục nhìn xuống hai dòng nữa, Hoseok vẫn khó có thể bình tĩnh lại được.

Vì thế, cậu lấy di động ra, tìm WeChat của một đàn anh cùng trường Đại học năm nào.

Đàn anh này cũng học khoa Công nghệ Thông tin, tên là Kim Seokjin hơn cậu ba khóa.

Bọn họ cùng ở trong Hội Sinh viên, quan hệ không tệ lắm, tháng trước đàn anh còn đặt cậu thiết kế logo.Hoseok: Đàn anh, anh có rảnh không?Hoseok: Em muốn hỏi anh một chuyện ạ.Hoseok: Anh quen Kim Taehyung không?Theo sự hiểu biết của Hoseok đàn anh này tự gây dựng sự nghiệp nên rất rảnh rang, vậy nên không đến nửa phút, đàn anh quả nhiên đã trả lời.SeokJin: Kim Taehyung?SeokJin: Là đàn em của anh ấy hả?Hoseok: Đúng rồi.SeokJin: Sao vậy?SeokJin: Anh biết em ấy, nhưng em ấy không biết anh.Hoseok hỏi: Anh ấy là người thế nào?SeokJin: Một đóa hoa lạnh lùng thanh cao, rất xa cách, rất khó gần.SeokJin: Nhưng đúng là rất giỏi, hiện giờ anh ấy đã tự mình mở công ty, làm ăn rất tốt, tên vẫn được treo trên tường của khoa kìa.SeokJin: Em hỏi về anh ấy làm gì?Hoseok im lặng một lúc.Cậu đâu thể nói với đàn anh rằng cậu sắp đi lấy giấy chứng nhận kết hôn với người này chứ.Hoseok: Em gặp anh ấy, nhìn thấy tên trường chúng ta nên hỏi anh.Hoseok: Không có gì.SeokJin không hỏi thêm nữa, chỉ nói có rảnh thì tới ăn cơm rồi kết thúc cuộc trò chuyện.Bỏ điện thoại di động xuống, Hoseok tiếp tục nghiên cứu sơ yếu lý lịch của người kia.

Nhưng cũng chỉ có hai tờ giấy, cậu có nghiên cứu đến đâu đi chăng nữa cũng chẳng tìm thêm được cái gì.Taehyung nói ba giờ chiều nay sẽ đến.

Hoseok nghĩ, xem ra người đàn ông này không thích lằng nhằng, vậy nên cậu cũng không kì kèo nữa.Sau khi ăn cơm trưa xong, Hoseok lái xe về nhà, lấy trộm sổ hộ khẩu cất trong phòng mẹ đi.Tiếp đó, cậu dùng khoảng thời gian còn lại chỉ để chờ đợi Kim Taehyung Càng gần tới ba giờ, khẩn trương, khẩn trương đến mức không có tâm trạng trêu ghẹo nhân viên, bản thân trốn trong phòng làm việc tự căng thẳng trong âm thầm.Rất nhanh, di động của cậu kêu báo thức 2 giờ 59 phút.Hoseok đột nhiên trở nên hoảng loạn, mò mò sổ hộ khẩu, lại sờ sờ căn cước, đứng lên, lại ngồi xuống, mở cửa phòng làm việc rồi lại đóng cửa và ngồi xuống ghế sofa.Ngoài văn phòng có tiếng xe, Hoseok nghiêm túc lắng nghe tiếng động bên ngoài.

Ba giờ, ngã tư đường ít người ít xe qua lại, thế nên tiếng mở cửa xe càng đặc biệt rõ ràng.Hoseok hồi hộp tới mức lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi."

Xin chào, cậu Jung có ở đây chứ?"

Hoseok nghe thấy tiếng của Kim Taehyung.

Giọng nói trầm thấp gợi cảm, rất có sức sát thương.Kai Nim trả lời anh: "Ông chủ đang ở trong văn phòng."

Ngay sau đó, Kai Nim dẫn Taehyung tới gõ cửa phòng làm việc của Hoseok , đồng thời đẩy cửa phòng ra.Kai Nim quay lưng về phía Kim Taehyung , vẻ mặt mờ ám: "Ông chủ, buổi sáng vị khách này có tới tìm anh."

Nói xong, cậu tỏ vẻ hiểu chuyện đóng cửa lại.Giờ thì tốt rồi, văn phòng chỉ còn lại Hoseok và Kim Taehyung.

Không giống buổi sáng, lúc ấy Hoseok còn mơ màng, mà hiện tại, cậu căng thẳng tới mức tim sắp nhảy ra ngoài.Hoseok cười cười với Taehyung: "Xin chào."

Nói xong, cậu vươn tay theo bản năng, nhưng nghĩ lại, có vẻ Taehyung không thích tiếp xúc cơ thể với cậu nên cậu liền xấu hổ rụt tay về.Taehyung cũng đáp: "Xin chào."

Tiếp đó, anh nói thẳng: "Đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?"

Hoseok gật đầu: "Nghĩ rồi, có thể."

Taehyung không cảm thấy bất ngờ chút nào, giống như đã biết chắc rằng câu trả lời của cậu sẽ là như vậy.

Anh hơi gật đầu, tay làm động tác xin mời: "Đi thôi."

--------------
 
[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Chap 4


Trông đối phương có vẻ như chỉ tranh thủ chút thời gian tới đây đăng ký cùng Hoseok.Ra cửa, Kim Taehyung hỏi Hoseok có cần anh đưa về phòng làm việc không, sau khi Hoseok khách sáo nói không cần, Kim Taehyung cũng thật sự đi luôn.

Rốt cuộc, cậu đã tự gả cho một ông chồng máu lạnh vô tình.Hoseok nhìn xe Kim rời đi, cầm giấy chứng nhận kết hôn trong tay mà không biết phải làm sao, vài giây sau cậu mới bừng tỉnh.Giỏi thật, cậu còn chẳng hề có bất cứ phương thức liên lạc nào của Kim Taehyung .Thế này...Quá tùy tiện rồi.****Bởi vì buổi chiều quá căng thẳng nên Hoseok chưa kịp xử lý mấy đơn hàng tồn đọng.Sau khi trở về từ cục Dân chính, cậu liền điều chỉnh trạng thái của bản thân một chút, bắt tay vào hoàn thành những công việc phải xong trong ngày hôm nay.Vầng dương rơi xuống phía sau đường chân trời xa tít tắp, màn đêm ngàn sao lấp lánh được kéo lên.

Khi ấy Hoseok mới xong việc và ra khỏi văn phòng.

Sau đó cậu liền phát hiện hai nhân viên của mình vẫn đang miệt mài thiết kế áp phích.“Ăn cơm chưa?”

Hoseok kéo một chiếc ghế dựa, ngồi xuống vị trí giữa hai người, vừa rút điện thoại ra thì nghe được câu trả lời như trong dự kiến: “Chưa ạ.”

Đã hơn bảy giờ ba mươi, nhưng đây là vốn lịch làm việc hằng ngày của bọn họ.Hoseok gọi cơm cho mình, thuận tiện gọi luôn cho Kai Nim và Jisoo Nửa giờ sau cơm đến, Hoseok lại giúp đỡ bọn họ chuẩn bị bát đũa, ba người vào phòng nghỉ cùng ăn.“Ông chủ, hôm nay có việc gì à?

Sao đột nhiên lại mặc tây trang thế?”

Kai Nim kéo ghế dựa, mở miệng hỏi Hoseok .Hoseok cười gượng một chút, đáp án kiểu như hôm nay tôi đi đăng ký kết hôn, vẫn không nên nói ra thì hơn.Không đợi cậu trả lời, Jisoo đã cười hì hì, hỏi: “Ông chủ, có phải hôm nay anh đi xem mắt cùng người đàn ông đó không?”

Gần đây Hoseok thường xuyên đi xem mắt, chuyện này mọi người đều đã biết.Cho nên cậu đành phải “ừ” một tiếng qua loa.Jisoo bắt đầu trở nên kích động: “Thì ra là xem mắt thật, tôi còn tưởng là khách hàng của ông chủ đấy.

Trời má, anh ấy đẹp trai khiếp hồn, sao người đẹp như thế cũng cần đi xem mắt nhỉ?”

Kai Nim lạnh nhạt nói: “Ông chủ của chúng ta cũng đẹp trai nhưng vẫn phải đi xem mắt đấy thôi, cô không hiểu rồi, bây giờ chất lượng đàn ông độc thân đang càng ngày càng cao nhé.”

“Cũng đúng,” Jisoo cười rộ lên: “Ông chủ, người này ổn không?

Các anh đứng cạnh nhau xứng đôi hết sức.”

Hoseok vẫn chỉ cười trừ.Người kia không phải ổn, mà là trên cả ổn luôn.Hai người còn nhiều đơn chưa hoàn thành không?”

Hoseok khéo léo chuyển đề tài.Jisoo nuốt cơm xuống: “Thật ra tôi chỉ còn một đơn thôi, nhưng khách hàng rất khó tính, thế này không được, thế kia cũng chẳng ưng.”

Kai Nim cười cười: “Tôi sắp xong rồi, lát nữa cô ở lại một mình đi.”

Jisoo vẻ mặt cầu xin, nhìn Hoseok: “Ông chủ.”

Hoseok cười: “Tôi ở lại cùng cô.”

Jisoo cười rộ lên: “Ông chủ là tốt nhất.”

Sau khi cơm nước xong xuôi, Hoseok xem lại lịch sử tin nhắn giữa Jisoo và khách hàng kia một lần, giúp cô chỉnh sửa một vài chi tiết nhỏ để nhanh chóng xử lý được đơn hàng này.Sửa bản thảo xong, Jisoo khóc hu hu nói cảm ơn ông chủ, ông chủ là người tốt nhất trên thế giới này rồi nhảy thẳng lên xe của bạn trai đến đầu cũng chẳng thèm ngoảnh lại.Hoseok tắt đèn, kéo cửa cuốn xuống, lên xe chuẩn bị về nhà.Xe vừa khởi động, di động của cậu chợt vang lên.

Hoseok nhìn màn hình, phát hiện là số lạ.“Alo.”

Giọng Hoseok rất khách sáo.“Chào.”

Hoseok ngừng một chút, ể, tiếng ai nghe quen thế nhỉ.Hoseok: “Là ngài Kim à?”

“Tôi đây.”

Kim Taehyung nói: “Buổi tối có rảnh không?

Cùng đi ăn một bữa cơm đi.”

Hoseok ợ một cái no nê, miệng nói: “Được.”

Bên này, Kim Taehyung vừa cúp điện thoại, SiHoon – trợ lý của anh lập tức đưa tài liệu tới.Sáng nay SiHoon mới đi công tác về, buổi trưa liền nhận được tin ông chủ của mình đã kết hôn.Lại còn là kết hôn bất chợt.Người tên Hoseok kia, SiHoon biết.Tháng trước, vào một tối nọ, ông chủ của anh có một cuộc gặp gỡ sắc đẹp, hôm sau anh chính là người đi dàn xếp những vấn đề rắc rối phát sinh.Đương nhiên lúc ấy anh vô cùng kinh ngạc, Kim Taehyung mà cũng chơi tình một đêm sao?Dù sao thì trong mắt anh, Kim Taehyung là một người vô cùng xa cách thế gian, cũng chẳng thiết yêu đương này nọ.Cho nên mỗi lần nhớ tới việc này, anh đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.Vài ngày trôi qua, bỗng nhiên Kim Taehyung sai anh đi điều tra về Hoseok.Rồi một tuần sau đó, Kim Taehyung lại đột nhiên nói chuyện với anh về nhân vật này.

Đương nhiên, hai người cũng không nói gì xa xôi.Chỉ là trong quá trình tìm hiểu Hoseok , SiHoon cũng nắm được kha khá thông tin về cậu.

Thế nên Kim Taehyung đơn giản hỏi SiHoon, cậu cảm thấy người này thế nào?Mà SiHoon, dựa vào tư liệu nắm được trong tay, khách quan trả lời: không tồi.
 
[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Chap 5


Hoseok không có quá khứ bất lương, xuyên suốt cả quá trình đều là con ngoan trò giỏi, thi đậu vào cùng một trường Đại học với Kim Taehyung, bảo vệ luận văn đạt loại một, tốt nghiệp xong tự mở công ty, lịch sử tình yêu trống trơn chẳng có chút gì.Ngoài ra, còn rất đẹp trai.Khi nhận được câu trả lời, Kim Taehyung chỉ đơn giản "ừ" một tiếng.SiHoon cho rằng việc này đã kết thúc tại đây.Nào ngờ, anh lại còn có động thái kế tiếp, hơn nữa còn là động thái siêu siêu lớn.Đấy chính là lý do, chiều nay, khi nhìn thấy tờ đăng ký kết hôn trên bàn làm việc của Kim Taehyung, lại phát hiện người còn lại chính là Hoseok, anh cảm thấy vô cùng choáng váng."

Chỗ này không đúng lắm, cậu sửa lại một chút, chỗ này, chỗ này nữa, đều sửa."

Kim Taehyung trả tài liệu lại cho SiHoon, dặn dò.SiHoon nghiêm túc gật đầu, đánh dấu lại những nơi cần sửa."

Chủ Tịch Kim," SiHoon cất tài liệu vào trong túi đựng, hỏi: "Bên phía cậu Jung có cần chuẩn bị gì không ạ?"

Kim Taehyung bỗng tròn mắt: "Phải chuẩn bị gì?"

SiHoon liếm liếm môi: "Hôm nay ngài và cậu Jung vừa mới kết hôn, ngài, cậu ấy..."

Chuyện SiHoon muốn hỏi thật ra có rất nhiều, nhưng sau khi cân nhắc, anh quyết định đặt ra vấn đề đầu tiên: "Có cần tìm người chuyển đồ của cậu Jung tới chỗ của ngài không?"

Kim Taehyung hơi nghi hoặc: "Ở chung à?"

SiHoon bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nghe giọng của ông chủ nhà mình... chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này?"

Ừ, cần phải ở chung."

Kim Taehyung nói rất thản nhiên, như đang tự nhủ với bản thân mình: "Tôi và cậu ấy là bạn đời hợp pháp."

Vẻ mặt SiHoon đầy dấu chấm hỏi.

Trong tích tắc, anh bỗng thấy hơi xót xa cho cậu Jung kia.Kết quả là anh lên tiếng hỏi: "Chủ tịch Kim , ngài có thích cậu Jung không?"

Kim Taehyung trông có vẻ rất mệt mỏi.

Anh chậm rãi nhắm hai mắt lại, trả lời hết sức bâng quơ mà lại hơi trào phúng: "Thích, là cái gì?"

SiHoon nuốt một ngụm nước bọt.

Anh biết ngay mà.Cuộc hôn nhân kia có lẽ được bắt nguồn từ trận hồ đồ đêm hôm đó, mà cũng vì ông chủ của anh vốn là một người cực kỳ có trách nhiệm.Nhà hàng là do SiHoon đặt.

Sau khi mở cửa giúp Kim Taehyung, anh liền đi giải quyết công việc của mình.Kim Taehyung cất điện thoại di động đi, bước tới phòng riêng đặt trước, Hoseok đã đến rồi.Bữa cơm này cũng là do SiHoon đề nghị.SiHoon nói, tối nay Chủ Tịch Kim không có kế hoạch gì, mà ngài lại vừa mới kết hôn, tôi cảm thấy ngài có thể ăn một bữa cơm cùng cậu JungKim Taehyung nghĩ nghĩ, được.Bản thân anh cũng cảm thấy đề nghị này rất tốt, khi hoàn thành một chuyện trọng đại đều nên đi ăn một bữa cơm.Trong mắt anh, kết hôn cũng vô cùng trọng đại, cho nên ăn cơm với Hoseok là việc hiển nhiên phải làm.Hai người bắt đầu dùng bữa.Kế đó, nguyên cả một bữa cơm, không ai nói một câu nào.Hoseok chẳng biết nên nói gì.

Cậu căn bản không hiểu Kim Taehyung nên không thể chọn được đề tài chung.Mà Kim Taehyung, anh vốn không có ý định nói chuyện phiếm.Sau khi cơm nước xong xuôi, Kim Taehyung đột nhiên mở miệng: "Tôi có một đề nghị."

Hoseok vội vàng ngồi thẳng dậy: "Ngài Kim nói đi ạ."

Kim Taehyung dừng một chút, nhíu mày: "Trước khi nói, tôi đề nghị em sửa lại cách xưng hô."

Hoseok thấy hơi khó hiểu: "Là sao?"

Kim Taehyung: "Tôi là chồng của em, em không nên gọi tôi là "ngài"."

"À," Hoseok áy náy nói: "Ngại quá, bệnh nghề nghiệp."

Kim Taehyung không để ý lắm: "Được rồi, đề nghị của tôi là, chúng ta cần ở chung."

Hoseok đần mặt: "Hả?"

Kim Taehyung lại bảo: "Bạn đời hợp pháp, là phải ở chung."

Hoseok đã hiểu, gật đầu: "Được ạ."

Đương nhiên Hoseok đã từng nghĩ tới vấn đề này, hôn nhân của bọn họ cũng không phải theo hợp đồng, ở chung là điều chắc chắn.Nhưng cách nói của Kim Taehyung cũng quá... cứng nhắc đi.Có một đề nghị?Chúng ta cần ở chung?Hoseok không biết là nên khóc hay nên cười.Em dọn đến nhà tôi được không?

Một câu đơn giản thế, vì sao lại thành kiểu chính trị đại đội như vậy chứ."

Tôi biết em có một căn hộ," Kim Taehyung tiếp tục: "Nhưng cân nhắc đến diện tích của căn hộ kia, tôi đề nghị chúng ta cùng sinh hoạt trong nhà của tôi," Anh hỏi Hoseok: "Có được không?"

Hoseok gật đầu: "Được ạ."

Kim Taehyung "ừ" một tiếng, lại bảo: "Nếu tiện, tối nay em chuyển tới luôn đi, ngày đầu sau tân hôn mà ở riêng, nghe cũng không thỏa đáng lắm."

Kim Taehyung tự cảm thấy mình đã hình dung ra một bức tranh trọn vẹn về hình thức chung sống của các cặp đôi mới cưới: "Mai tôi phải đi công tác, những hành lý khác em có thể dọn về dần, nhưng trước khi tôi trở về, làm ơn thu xếp cho xong.

Đồ cá nhân cần để trong phòng ngủ, tôi sẽ chừa chỗ trống cho em."

Hoseok như nhận bài tập giáo viên giao, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Kim Taehyung: "Bình thường tôi rất bận, có lẽ sẽ không có nhiều thời gian để tiến hành quan hệ hôn nhân cùng với em."

Hoseok nhịn cười, dường như cậu đã hơi quen với cách nói chuyện của Kim Taehyung: "Không sao cả, tôi cũng rất bận."

Kim Taehyung tiếp tục: "Trong mối quan hệ này, em có yêu cầu gì có thể đề xuất với tôi, tôi sẽ cố hết sức để đáp ứng em."

"Được," Trả lời xong, Hoseok nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm: "Anh cũng thế nhé."

Kim Taehyung: "Ừ.

Ngoài ra, chúng ta làm việc trong những lĩnh vực khác nhau, hy vọng không ai làm ảnh hưởng đến ai cả."

Hoseok gật gật đầu: "Không đâu, tôi sẽ không quấy rầy ngài...à.., anh công tác."

Kim Taehyung: "Ừm."

Một tương lai kính nhau như khách được vạch ra, Kim Taehyung hết sức hài lòng.
 
[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Chap 6


*****Hoseok có một căn hộ ở thành phố A, nhưng đó gần như là một căn chung cư cho người độc thân.Phòng làm việc thành lập được hai năm, cậu tạm coi như không phải lo đến việc cơm áo gạo tiền, sau một năm mua được nhà ở, thêm một năm nữa thì mua được xe, xét trong khóa cùng đợt tốt nghiệp thì cậu cũng được xếp trong hàng tốt nhất.Nói đến phương diện tình cảm, vì quan hệ với mọi người xung quanh khá tốt, không chỉ có mẹ cậu mà ngay cả bạn bè đều cố ý vô tình muốn giới thiệu đối tượng cho cậu.Một khi thấy thích hợp, người đầu tiên được nghĩ đến sẽ là bạn học Hoseok.Nhưng không biết Hoseok có vấn đề gì, kết bạn với người khác thì ổn, vậy mà một khi nghĩ đến chuyện yêu đương, yêu đương rồi lại tiến tới hôn nhân, cậu liền cảm thấy đối phương có chỗ này không ổn, chỗ kia không thích hợp.Chỉ trò chuyện thôi cũng đã không còn được mấy người, chưa nói đến chuyện sau khi hẹn hò, bọn họ đều cảm nhận được hơi thở trai thẳng ồ ạt ập tới, Hoseok thường xuyên phải cười ha ha trong ngượng ngùng.Mẹ cậu bảo cậu kén chọn quá, nhất là khi lần nào xem mắt xong, phía bên kia đều cảm thấy rất vừa lòng với cậu, mà người không hài lòng đều là Hoseok.

Vì thế, mẹ cậu càng lúc càng sốt ruột.Vậy nên sau mỗi lần xem mắt, cậu đều phải đối mặt với bài ca bất tận của mẹ.Đôi khi cậu cũng tự kiểm điểm, liệu có phải do bản thân cậu quá kén chọn không.Thật ra Hoseok không gấp gáp chuyện kết hôn, nhưng cậu lại ở trong hoàn cảnh không thể không gấp.

Mẹ giục, các dì giục, bà ngoại cũng giục, các bạn học cứ một thời gian lại gửi thêm một tấm thiệp đỏ, vài người còn có con nhỏ đã đến tuổi đi nhà trẻ, khiến cậu chẳng khác nào đang phạm phải lỗi lầm to lớn.Mấy năm trước, không lâu sau khi luật hôn nhân đồng tính được chấp thuận, cậu liền come out với người trong nhà, nói bản thân không có hứng thú với con gái, về sau không cần giới thiệu bạn gái cho cậu nữa.Cậu cho rằng sau khi thẳng thắn, mấy chuyện xem mắt này có thể ngừng lại, nhưng không ngờ mẹ cậu dừng được vài ngày, đột nhiên liền chấp nhận, rồi đột nhiên bắt đầu sắp xếp đàn ông cho cậu xem mắt.Mà điều hài hước ở đây chính là bà tìm rất nhiều, như sóng lớn ồ ạt xô bờ.

Trong khoảng thời gian đó, Hoseok xem mắt nhiều tới mức muốn ói cả ra.Thế nên thật ra Hoseok kết hôn với Kim Taehyung cũng do có phần kích động.Còn có chút cảm giác như vừa hoàn thành bài tập về nhà.Không biết Kim Taehyung hiểu cậu được bao nhiêu, nhưng cậu thật sự không hề biết gì về Kim Taehyung.

Những điều cậu biết cũng chỉ nằm vỏn vẹn trên hai trang sơ yếu lý lịch thoạt nhìn thì chứa rất nhiều nội dung nhưng thật ra lại chẳng có mấy thông tin mà cậu nhận được hôm nay.Sau khi cơm nước xong, Hoseok nói với Kim Taehyung rằng cậu có xe, vì thế Kim Taehyung liền không gọi lái xe qua đây nữa.Hai người cùng đi ra bãi đỗ xe, tới gần xe của Hoseok.

Hoseok mở khóa sau xe, ánh mắt chuyển động, liếc nhìn Kim Taehyung một cái.Kim Taehyung dùng xe tốt như vậy, không biết anh có ghét bỏ cái xe này của cậu không.Khá may, Kim Taehyung không như vậy, biểu cảm trên mặt anh không thay đổi biểu một chút nào.Hoseok mở cửa bên ghế lái ra, nhưng chưa ngồi vào, cậu đã nhớ lại cảnh tượng lái xe của Kim Taehyung mở cửa xe cho anh.

Hoseok ngay lập tức đứng thẳng lại, suy nghĩ xem có nên mở cửa xe cho Kim Taehyung không.Kim Taehyung đã tự mình đi tới, anh mở cửa sau xe nhưng không ngồi luôn vào mà dừng lại một chút, sau đó đóng lại.Hoseok tròn mắt nhìn anh sải chân, mở cửa bên phó lái, ngồi xuống.Lòng Hoseok bỗng nhiên rung động.Tuy Kim Taehyung luôn lạnh như băng, nhưng thật ra anh là một người rất lễ độ.

Chỉ riêng việc không ngồi phía sau coi cậu thành tài xế đã cộng thêm rất nhiều điểm cho anh.Sau đó, Hoseok cũng nghĩ tới cuộc trò chuyện hôm nay với Kim Taehyung.Tuy rất lạnh lùng, nhưng những gì Kim Taehyung nói đều không khiến Hoseok cảm thấy không thoải mái, cũng không khiến cậu cảm thấy chính mình thua kém.Vì thế, cậu tự dán cho mình một cái tag, sau này phải sống thật tốt.“Tôi phải về nhà một chuyến, lấy vài thứ đồ rồi mới quay lại nhà anh, thế có phiền không?”

Hoseok thắt dây an toàn, hỏi ý kiến Kim Taehyung.Kim Taehyung nói: “Được.”

Sau đó anh sửa lại: “Nhà của chúng ta.”

Hoseok xấu hổ đáp: “Ngại quá, đúng rồi, là nhà của chúng ta.”

Ok, Hoseok tự nói với mình, Kim Taehyung chính là kiểu người tiến hành quan hệ hôn nhân một cách nghiêm trang chững chạc như vậy đấy, cậu phải học cách quen dần thôi.Kim Taehyung rất cao, xe của Hoseok từng chở không ít người, nhưng không có ai như Kim Taehyung, vừa ngồi xuống liền khiến không gian trong xe trở nên nhỏ hẹp.Thảo nào xe Taehyung lớn như vậy, có lẽ bây giờ anh đang cảm thấy không thoải mái khi ngồi ở ghế phó lái trên xe Hoseok.Hoseok nhìn mà cảm thấy hơi mất tự nhiên.Lần sau có lẽ vẫn nên để anh gọi tài xế riêng tới đón thì hơn.Chẳng bao lâu sau, Hoseok đã lái xe tới hầm gửi xe của khu chung cư, sau khi cậu xuống xe, Kim Taehyung cũng bước xuống.Hai người đi thang máy lên tầng.

Hoseok dường như đã dần quen với trạng thái im lặng xấu hổ không tiếng nói này.Rất nhanh đã tới tầng 16, Hoseok để Kim Taehyung ra khỏi thang máy trước, còn mình nhanh chóng đuổi kịp theo sau.Đèn cảm ứng âm thanh tự động bật, chỉ có tiếng lộc cộc va chạm giữa đế giày da và nền gạch vang lên giữa hành lang, Hoseok tìm chìa khóa, mở cửa đi vào.
 
[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Chap 7


Một căn chung cư hai phòng một sảnh rất đơn giản, được thu xếp gọn gàng, sạch sẽ.

Khi Kim Taehyung bước vào, Hoseok lấy một đôi dép lê từ trong tủ giày đưa cho anh.Taehyung liếc mắt nhìn tủ để giày, sau khi thấy bên trong chứa rất nhiều dép đi trong nhà khác nhau, anh thoáng nhíu mày.Hoseok không biết Taehyung có ý gì.“Em cứ đi lấy đi, tôi đứng đây chờ.”

Taehyung nói với cậu.Hoseok ậm ừ.Tuy cậu cảm thấy để khách đứng ở cửa là việc không phải phép, nhưng cậu đoán, có lẽ Taehyung không muốn đi vào đôi dép đã từng được người khác sử dụng.Hiện giờ không tìm được dép đi trong nhà mới cho anh, Hoseok cũng không ép buộc nữa.

Cậu đành vội vàng vào phòng tắm bên trong lấy những đồ dùng cần thiết, sắp xếp lại một chút rồi bỏ vào trong ba lô.Sau đó, cậu từ từ đi ra ngoài: “Ổn rồi, chúng ta đi thôi.”

Taehyung gật đầu: “Ừ.”

Taehyung lại một lần nữa ngồi vào trong xe Hoseok.Hoseok hỏi: “Nhà anh ở đâu?”

Taehyung: “Nhà tôi sao?”

Hoseok à một tiếng, hiện giờ cậu đã có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Taehyung: “Nhà của chúng ta.”

Taehyung: “Dynamite.”

Vẻ mặt Hoseok không thay đổi, cậu gật đầu, lòng lại thầm nhủ, là khu đô thị hạng sang, khu đắt tiền đó.Đi theo chỉ dẫn trong đầu, Hoseok nhanh chóng lái xe đến cửa khu, rời xa chốn nội thành, rời xa sự ồn áo náo nhiệt.Bởi vì không quen, xe của Hoseok bị bảo vệ ngăn lại ở cửa khu, Hoseok quay đầu sang nhìn Taehyung, anh liền hạ cửa kính xe xuống.“Hóa ra là ngài Kim ạ,” Thấy anh, bảo vệ ngay lập tức mở cửa, cười nói: “Mời vào.”

Taehyung không đóng cửa xe luôn mà nói với bảo vệ: “Đây là xe nhà tôi.”

Anh vừa nói xong, tay cầm vô lăng của Hoseok cứng lại một chút.Không xong rồi!

Là cảm giác tim bị bắn trúng.Bảo vệ hiểu được, đáp vâng, lúc ấy Taehyung mới kéo cửa kính xe lên.Hoseok liếm môi, ổn định lại tinh thần hỏi Taehyung: “Giờ đi hướng nào ạ?”

Taehyung: “Rẽ trái.”

Hoseok: “Vâng.”

Taehyung: “Rẽ phải.”

Taehyung: “Đi thẳng.”

Taehyung: “Đến rồi, tòa nhà màu trắng phía trước kia.”

Hoseok nghe theo chỉ dẫn của Taehyung , lái xe chạy thẳng vào gara.Hai người xuống xe cùng lúc, Hoseok bỏ chìa khóa vào trong ba lô, đi theo Taehyung tới cửa chính.Qua khỏi lớp cửa sắt không khóa, men theo con đường đá đi vào mới đến cửa nhà.Bởi vì trời đã tối muộn, đèn ở đây cũng chỉ tỏa ra ánh sáng vừa đủ nhìn, thế nên ngoại trừ nhìn rõ đường đi dưới chân, Hoseok chẳng thể thấy được bất kỳ cái gì khác.

Hơn nữa đang ở cạnh Taehyung, cậu cũng không tiện nhìn ngó trang trí bên ngoài, chỉ biết yên lặng đi theo anh.Rất nhanh, hai người đã đứng cạnh cửa.“Mật mã là 971362013″ Taehyung nhường vị trí cho Hoseok , để cậu thấy mật mã khóa trên tay: “Em cố gắng nhớ.”

Hoseok gật đầu đáp vâng, tiếp đó nhẩm đi nhẩm lại 971362013 vài lần trong lòng.Cửa mở, Hoseok hỏi Taehyung : “Con số này có ý nghĩa gì không ạ?”

Taehyung nói: “Là số nét bút viết thành tên của tôi.”

Hoseok gật đầu.Nếu Taehyung đã nói mật mã cửa nhà cho Hoseok, cậu cảm thấy bản thân cũng nên làm gì đó.Cậu nghĩ nghĩ rồi lấy cái chìa khóa trong túi ra.“Đây là chìa khóa nhà tôi” Hoseok nói xong liền cảm thấy câu này hơi nhạt nhẽo.

Suy nghĩ một lúc, cậu lại bổ sung thêm: “Anh đưa tôi mật mã cửa nhà, đây là quà đáp lễ của tôi.”

Taehyung quay đầu sang nhìn Hoseok.Hai người mắt đối mắt, Hoseok bỗng nhiên ngửi thấy mùi vị mờ ám trong không khí.Tim cậu cũng đập nhanh hơn.Nhưng Taehyung không nhận lấy ngay mà chỉ hỏi: “Chìa khóa đưa cho tôi, còn em thì sao?

Em về nhà kiểu gì?”

Hoseok cảm thấy hình như mình đang đỏ mặt, cậu dịch ra một chút, hơi nhích sang nơi ít sáng hơn, nói: “Ở nhà mẹ tôi vẫn còn chìa khóa dự phòng, tôi có thể về lấy, hơn nữa ngày mai anh còn đi công tác.”

Chờ Taehyung đi công tác trở về, quà đáp lễ này có vẻ sẽ không còn thành ý nữa.Nói xong, cậu đưa chìa khóa qua.Hoseok đắm chìm trong sự lãng mạn sau tân hôn do mình tạo ra, tinh thần nhộn nhạo.

Nhưng sau đó, Taehyung lại lên tiếng: “Cám ơn, tôi không cần.”

Giọng nói của anh rất lạnh, ngay lập tức khiến cho Hoseok tỉnh táo lại.Taehyung tiếp tục: “Tôi không cần tới nhà của em làm gì cả.”

Cũng rất… có lý.Hoseok: “…”

Hoseok lại đi tới bên dưới ánh đèn, nhận chìa khóa về: “Được.”

Ầy, người ta vì tiện nên mới cho cậu mật mã cửa thôi, bản thân cậu lại cứ nghĩ gì đâu.

Hoseok thay đôi dép mới mà Taehyung đưa, vừa nghĩ vừa cười.****Nhà của Taehyung là một ngôi biệt thự hai tầng, nội ngoại thất đều theo tone lạnh.

Từ huyền quan bước vào chính là phòng khách, đồ đạc cần thiết đều đầy đủ nhưng được bố trí vô cùng hợp lý nên trông qua rất rộng rãi.Hoseok ngại nên không quan sát nhiều, sau khi theo Taehyung vào nhà, cậu liền đứng đơ bên cạnh ghế sô pha.Taehyung còn đang nghe điện thoại.“Ừ, được, cậu chuyển cho tôi đi, rồi.”

Cuộc nói chuyện không đến một phút đồng hồ với vài câu ít ỏi kết thúc, Taehyung liền gác máy.Anh quay sang nhìn Hoseok, cậu lập tức đứng thẳng người.Taehyung: “Giờ tôi có chút việc, cần phải xử lý.”

Hoseok gật đầu: “Vâng.”

Sau đó, Taehyung đưa Hoseok lên lầu, băng qua một cái hành lang, cuối cùng anh dừng lại trước cửa một căn phòng, nói: “Đây là phòng ngủ.”

Hoseok gật đầu: “Vâng.”

Taehyung: “Phòng sách ở ngay bên cạnh, có vấn đề gì có thể tới tìm tôi.”

Hoseok gật đầu: “Vâng.”

Kế tiếp, Taehyung đi làm việc của mình.Không có anh ở cạnh, Hoseok thoải mái hơn nhiều.

Cậu vào phòng ngủ, đóng cửa lại, thở ra một hơi thật dài rồi mới bật đèn lên. >>
 
[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Chap 8


Phong cách trang trí trong căn phòng vô cùng đơn giản, rất hợp với khí chất của Taehyung.

Hoseok nhìn thoáng qua một vòng, nhân tiện thưởng thức những món đồ trang trí đắt tiền và bức họa nổi tiếng treo trên tường.Trong phòng ngủ có phòng tắm, Hoseok thoải mái kéo một cái ghế dựa qua, để ba lô của mình lên đó.Giống như đi công tác, hôm nay cậu cũng nhét toàn bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân vào ba lô, khiến nó phồng tướng lên.Thế nhưng, lúc mang đồ đạc vào phòng tắm, Hoseok mới chợt nhận ra cậu lại quên không mang đồ ngủ.Hoseok cầm đồ đạc của mình đứng trước cái gương trong phòng tắm, đờ đẫn mất vài giây.Bình thường, lúc đi công tác cậu đều không mang theo đồ ngủ, một cái quần lót là có thể lên giường, nhiều lắm thì cũng mang thêm một cái quần dài thôi.Thế nên, lúc dọn đồ tới đây, cậu đã quên…Hoseok nghiêng đầu nhìn ảnh ngược của mình trong gương, lại cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay, mười một giờ.Về nhà lấy là được.Cậu sắp xếp đồ đạc cẩn thận, ra khỏi phòng ngủ, đi gõ cửa phòng sách ở kế bên.Bên trong không có động tĩnh gì, nhưng Hoseok thầm nghĩ, vừa rồi Taehyung đã nói có vấn đề gì có thể tới tìm anh ta, vậy nên nếu cậu vào, hẳn cũng không tính là quấy rầy đâu nhỉ.Vì thế, Hoseok lặng lẽ mở cửa ra, thò đầu nhìn vào bên trong.Taehyung đang ngồi trước bàn làm việc cúi đầu xem máy tính.

Có lẽ vì nghe thấy tiếng động do Hoseok tạo ra, anh thoáng ngẩng đầu.Hoseok nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng.

Thấy Taehyung không có vẻ khó chịu, cậu liền khe khẽ đi qua.Taehyung đang đeo tai nghe.

Sau khi Hoseok lại gần, anh cũng không lên tiếng.

Hoseok đoán, có lẽ đối phương đang không tiện nói chuyện, chắc đang họp qua mạng hoặc là tương tự như thế.Taehyung hơi ngẩng đầu như đang hỏi Hoseok có vấn đề gì.Hoseok cảm thấy giờ mà mở miệng nói chuyện thì không thỏa đáng lắm, đảo mắt một vòng, cậu liền cầm một tờ giấy trắng ở chỗ máy in lên, lại rút thêm một cái bút máy cắm trong ống bút.【 Tôi quên mang theo đồ ngủ, bây giờ phải về nhà một chuyến 】Viết xong, cậu liền dịch người đền gần bàn làm việc, hơi ngồi xổm xuống, đưa tờ giấy cho Taehyung .Bàn làm việc không cao cũng không thấp, sau khi Hoseok ngồi xổm xuống, mép bàn vừa vặn tới cằm của cậu.

Taehyung nhận lấy tờ giấy, nhìn chữ viết bên trên, đang định mở miệng nói chuyện với Hoseok, nhưng vừa ngẩng đầu, anh lại bắt gặp vẻ mặt hết sức chờ mong của đối phương.

Bấy giờ cậu đang đặt hai tay trên mép bàn, tì cằm lên đó, chớp chớp mắt nhìn anh.Taehyung nuốt lời định nói xuống, vô thức hơi cong khóe miệng, ngoắc ngoắc tay với Hoseok .Hoseok nhận được tín hiệu, lập tức đưa bút máy qua.Taehyung viết câu trả lời xuống bên dưới dòng chữ của Hoseok .【 Không phải về, mặc của tôi đi 】Anh đưa giấy lại cho Hoseok.

Mà Hoseok thì như đang sợ cái gì, chỉ dám vươn một bàn tay, nhanh chóng cầm tờ giấy lại phía mình.Taehyung nhìn máy tính, lại ngó sang Hoseok, cảm thấy hơi hiểu được.

Hoseok tưởng anh đang gọi video nên lo sẽ bị dính vào hình.Hoseok đã bắt đầu viết chữ.

Nhìn vẻ cặm cụi của cậu, Taehyung không nỡ mở miệng cắt ngang, cũng không giải thích là hiện giờ anh chỉ đang xem một cái PowerPoint thôi.Sau khi viết xong, Hoseok lại đưa giấy cho Taehyung một lần nữa.

Trong phòng, Taehyung chỉ mở đèn bàn, chỗ Hoseok ngồi là nơi tranh tối tranh sáng, cho nên nhìn cậu hệt như một cái bóng sáng tối đan xen.Tay Taehyung dừng trên bàn phím thật lâu, mãi không hề ấn xuống, cứ thế nhìn Hoseok đến ngây người.Đúng lúc Hoseok ngẩng đầu, hai người liền nhìn nhau trong khoảng vài giây.

Có lẽ Hoseok thấy ngại nên khi đưa giấy qua còn khách sáo cười với Taehyung một chút.Taehyung thu lại ánh mắt, nhận lấy tờ giấy, sau đó đọc được hàng chữ ở trên.【 Có phiền anh không, tôi đi nhanh lắm 】Taehyung trả lời.【 Mở tủ quần áo ra, ngoài cùng bên trái đều là áo ngủ, em tự chọn một bộ đi 】Taehyung đưa giấy qua, Hoseok lấy được.【 Được rồi, cảm ơn 】Thông thường, sau khi gửi xong câu này, Hoseok đã có thể rút lui, thế nên cậu liền chuẩn bị đứng dậy.

Nhưng vấn đề là khi nhận được giấy, Taehyung lại bắt đầu viết chữ.Do đó, cậu đành phải chờ tiếp.Vài giây sau, Taehyung đưa giấy qua, Hoseok cúi đầu nhìn.【 Đồ trong phòng tắm đều có thể dùng 】Hoseok trả lời.【 Vâng 】Taehyung lại viết.【 Tôi còn bận trong chốc lát, nếu buồn ngủ thì em cứ ngủ trước đi 】Hoseok trả lời.【 Vâng 】Taehyung đột nhiên hỏi.【 Ngồi xổm lâu như vậy, chân có tê không? 】Hoseok thầm oán trong lòng, thực ra tôi đâu có cần ngồi lâu đến vậy, còn không phải do Chủ tịch Kim ngài tự nhiên nổi hứng tán gẫu hay sao.【 Không tê, tôi đi tắm trước, anh làm việc đi 】Cuối cùng thì Taehyung cũng không đáp lại nữa, sau khi nhận tờ giấy Hoseok chuyển qua, anh chỉ gật đầu với cậu.

Hoseok bắt được tín hiệu, lập tức đứng lên.Vừa mới nói chân không tê, nhưng lúc đứng dậy, Hoseok như gặp phải báo ứng, hai chân chẳng khác nào bị một ngàn con kiến cắn cắn nhay nhay.Lời đã lỡ nói ra, Hoseok chỉ đành tỏ vẻ chân mình thật sự không sao, cắn răng chịu đựng, vẫy tay với Taehyung rồi giả vờ thong dong đi ra ngoài cửa.Khi cánh cửa phòng sách khép lại, Taehyung liền cầm tờ giấy đối thoại giữa cả hai lên.Đoạn nói chuyện không nhiều, chỉ chiếm khoảng nửa tờ giấy.Chữ Hoseok đẹp lắm, nhìn rất ngay ngắn, tuy không quy củ như chữ luyện nhưng nhìn vô cùng phóng khoáng, chính là kiểu chữ thầy cô nhìn sẽ muốn cho thêm điểm cộng lúc kiểm tra.Taehyung gấp tờ giấy lại, kẹp vào một cuốn sách đang đọc dở bên tay.Ngoài phòng, vừa đóng cửa lại, Hoseok đã phải cúi xuống đấm đấm chân mình.Trở lại phòng ngủ, cậu mở tủ quần áo theo hướng dẫn của Taehyung.

Sau khi nhìn đồ đạc được sắp xếp bên trong, cậu cầm lòng chẳng đặng, “quào” một tiếng.Không hổ là Taehyung.Đồ đạc sắp xếp quá là quy củ.

Áo vest một giá, quần âu một giá, tây trang nguyên bộ lại treo ở một giá khác, áo sơ mi, đồ thể thao cũng được xếp riêng… vừa nhìn là đã hiểu ngay.
 
[ Vhope] Ôm Lão Công Về Nhà
Chap 9


Hoseok nhìn sang bên trái liền thấy cái giá nhỏ nhất trong tủ, đây chính là giá treo đồ ngủ.Chọn đại một bộ dài tay màu xanh nhạt, Hoseok đóng tủ quần áo lại rồi đi vào phòng tắm.Tuy Taehyung đã nói đồ trong phòng tắm có thể dùng, nhưng Hoseok vẫn rất ngại.Taehyung không tỏ ra xa lạ với cậu là một chuyện, nhưng có vẻ đối phương cũng không giống kiểu người thoải mái để người khác chạm vào đồ đạc của mình.

Hoseok cảm thấy, rất có thể Taehyung có chứng nghiện sạch sẽ.Buổi sáng không bắt tay cậu, buổi tối không đi dép lê người khác đã dùng, đi đăng ký kết hôn cũng tự mang bút...

Nói chung là, từ đầu đến cuối, đối phương đều không tiếp xúc tay chân với cậu.Cho nên đồ đạc của Taehyung , Hoseok vẫn nên ít chạm vào một chút thì tốt hơn.Tắm rửa xong xuôi, Hoseok liền bỏ đồ dùng cá nhân của mình vào ba lô, quần áo bẩn cũng bỏ vào túi plastic, chuẩn bị ngày mai sẽ mang về nhà.Cậu thu dọn ba lô xong, đang chuẩn bị kéo khóa lên thì cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra.Hoseok quay đầu nhìn lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Taehyung .Taehyung chậm rãi đi tới, hình như là đang nhìn quần áo trên người cậu.Hoseok cười cười: "Hơi dài."

Tay áo che mất nửa bàn tay, quần dài trùm đến giữa mu bàn chân.Taehyung thản nhiên ừ một tiếng.Mà Hoseok thì không hề phát hiện ra yết hầu của anh vừa chuyển động một cách rất mất tự nhiên.Taehyung đi tắm, Hoseok chẳng có việc gì bèn chơi di động một lát nhằm củng cố tinh thần rồi mới lên giường.Giường ngủ của Taehyung rất lớn, cậu nằm bên trái, Kim tổng ngủ bên phải, ở giữa còn có thể nhét thêm một người.

Sau khi bò lên, Hoseok liền nằm xuống sát mép giường.Rất nhanh, Taehyung ra khỏi phòng tắm.Đã đến giờ đi ngủ, Taehyung tắt đèn phòng, vén chăn nằm xuống phần giường bên kia đúng như Hoseok dự đoán.Hoseok cảm thấy giường hơi lõm xuống.Rồi sau đó, đèn bàn cũng bị tắt luôn.Trước mắt đột nhiên tối hù, Hoseok lập tức nhắm nghiền mắt lại theo thói quen.Nhưng cậu hơi khó ngủ.Trong suốt hai mươi sáu năm qua, đây là lần đầu tiên cậu ngủ cùng người khác, hiển nhiên sẽ cảm thấy không được tự nhiên.

Nói chung, Hoseok cảm thấy chắc chắn hôm nay mình sẽ mất ngủ."

Em ngủ có ngay ngắn không?"

Taehyung đột nhiên cất tiếng hỏi.Hoseok nghĩ nghĩ, đáp: "Chắc là có."

Bạn cùng phòng ký túc xá của cậu chưa từng sỉ vả cậu, còn nói cậu ngủ rất say và yên tĩnh.Taehyung lại bảo: "Chất lượng giấc ngủ của tôi không tốt lắm, nên khi ngủ em cố gắng đừng gây ra tiếng động quá lớn, cũng đừng chạm vào tôi."

Hoseok nín thở, trả lời: "Vâng."

Cậu thật cẩn thận nằm yên không dám nhúc nhích.

Rất nhanh sau đó, bên cạnh Taehyung đã không còn động tĩnh gì.Thời gian chầm chậm trôi qua, vì không dám trở mình, đám tóc bám vào bên cổ không ngừng đâm chọc làm Hoseok cảm thấy rất ngứa.

Cậu nghĩ hẳn là Taehyung đã ngủ rồi nên liền giơ tay lên, nhẹ nhàng cào cào một chút.Nhưng Hoseok thật không ngờ, Taehyung đột nhiên cử động.Bàn tay đang gãi của cậu chợt cứng đờ."

Không ngủ à?"

Taehyung đột nhiên mở miệng.Hoseok sợ hãi: "Chưa ạ."

Taehyung không nói năng gì, Hoseok lại khẽ gãi thêm một chút rồi mới thu tay về.Vài giây sau, Taehyung lại nói chuyện.Lần này, hình như giọng của anh nhỏ đi một chút.Anh hỏi: "Em không dùng sữa tắm của tôi à?"

Hoseok: "Dạ?"

Cậu thấy hơi khó hiểu, anh hỏi thế là có ý gì?Nhưng Hoseok vẫn trả lời: "Tôi dùng của tôi, tôi có mang theo."

Taehyung lại im lặng.Qua nửa phút sau, anh mới lên tiếng thêm lần nữa.Nhưng lần này, anh đột nhiên gọi: "Hoseok."

Nghe thấy tên mình, Hoseok giật mình, vội vàng đáp: "Có."

Giọng Taehyung như khàn đi một chút: "Hành vi tình dục trong hôn nhân, có thể chấp nhận được không?"

Hoseok không kịp phản ứng: "Cái gì?"

Taehyung hỏi lại: "Có thể không?"

Hoseok đột nhiên cảm thấy nóng lên: "Có, có thể."

Mọi việc trùng khớp lên ký ức một tháng trước, các cảm giác từ cơ thể cũng y như vậy.

Điểm khác chính là buổi tối hôm nay Hoseok vô cùng tỉnh táo, cậu biết rõ mình đang làm gì, cũng hiểu rõ ai đang làm thế với cậu.Một phút cuối cùng trước khi mê man, Hoseok đưa mắt nhìn di động, đã ba giờ sáng.Sau đó, cậu liền ngủ thẳng một giấc tới sáng.Ánh ban mai xuyên qua lớp rèm không kéo kín, len vào phòng, rơi xuống ga giường.

Hoseok mơ màng tỉnh lại rồi chợt nhận ra mình đang nằm trong lồng ngực của một người đàn ông.

Nhiệt độ ấm áp tỏa ra từ cơ thể, tay người kia còn đang để trên eo cậu.Trước khi kịp hiểu ra tình huống trước mắt, Hoseok kêu lên một tiếng theo bản năng."

A!"

Rồi cậu nhớ lại lí do hôm qua cậu chuyển tới đây.Theo đó, cậu cũng nhớ ra vì sao mình lại nằm trên chiếc giường này.Cuối cùng, cậu cũng nhớ ra tại sao mình lại ở trong trạng thái này.Tiếng thét chói tai của Hoseok thành công đánh thức Taehyung.Tim Hoseok đập rất nhanh, sau khi khôi phục tinh thần, cậu cảm thấy ngượng ngùng vì chuyện bé xé ra to, lại nhìn sang Taehyung, anh hơi nhíu mày, sau đó mở mắt.Người tỉnh dậy trước thường phải đối mặt với các tình huống xấu hổ, thế nên đều muốn kiểm soát hoàn cảnh.

Nào ngờ, sau khi cân nhắc, Hoseok tự thấy hợp lý liền hỏi một câu: "Mấy giờ anh bay?"

Taehyung nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Ba giờ chiều."

"À!"

Cậu khéo léo đưa đẩy, lựa lời chống chế: "Tôi sợ anh ngủ muộn."

Taehyung chỉ đơn giản "ừ" một tiếng, sau đó anh nhận ra mình lại đang ôm Hoseok, cơ thể liền cứng đờ một cách rất thành thật, rút tay về.Hôm qua Hoseok ngủ bên trái, Taehyung ngủ bên phải.

Mà hiện giờ, vị trí của Hoseok đổi sang bên phải, còn Taehyung lại cũng đang ngủ bên phải.

Rõ ràng trước khi ngủ say, cả hai đều rất thành thật, còn cách nhau cả khoảng ở giữa, tại sao khi tỉnh dậy lại biến thành như vậy?Những chuyện như thế này đương nhiên không thể giải thích rõ, sau khi Taehyung buông Hoseok ra, Hoseok giành được sự tự do liền xốc chăn xuống giường.Có câu con người thường dễ xúc động vào ban đêm, hiện giờ xem ra đúng là như thế.

Hôm qua rõ ràng bọn họ không hề uống rượu, nhưng tình huống lúc này thật chẳng khác nào hai người vừa trải qua một đêm say rượu làm loạn.À, đương nhiên cậu không biết một tháng trước Taehyung có uống say không.

Không uống say thì chắc hẳn cũng quá chén, bằng không sao người đẹp lạnh lùng như anh lại làm bậy cùng cậu chứ.Còn suốt cả đêm...Cũng may đêm qua trước khi ngủ, Hoseok giữ được chút tỉnh táo nên đã mặc lại áo ngủ, bằng không lúc này sẽ càng xấu hổ hơn."

Mấy giờ rồi?"

Người đang nằm trên giường bất ngờ hỏi một câu.Hoseok nhìn quanh, tìm thấy điện thoại ở kệ tủ đầu giường, cậu cầm lên, đang chuẩn bị chạm vào màn hình thì di động đột nhiên sáng lên.

Có người gọi tới, tên "SiHoon" hiện lên trên màn hình.

Hoseok không có chút ấn tượng gì với người này, cậu nhìn thời gian trên điện thoại, nói với Taehyung : "Chín giờ bốn mươi."___________________
 
Back
Top Bottom