Siêu Nhiên Vết Nứt Thiên Đàng

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
24449743-256-k789197.jpg

Vết Nứt Thiên Đàng
Tác giả: ClowReed112
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

 
Vết Nứt Thiên Đàng
ifreann


Trên bầu trời, từng đám mây đen bắt đầu xuất hiện.

Hệt như là đang muốn cảnh báo một điều gì đó sắp xảy đến, mùi đất ẩm mục, cái mùi của đất và đám cây cỏ mục rữa, bốc lên và lan tỏa khắp không khí càng khiến cho mọi thứ trở lên kì lạ và khó hiểu hơn.Trời sắp mưa rồi."

Vậy mà mày vẫn cố gắng đuổi theo tao Michael nhỉ?".

Gã lên tiếng và quay người lại với một lực cực mạnh.

Bàn tay của gã rút từ trong người ra một con dao và dí thẳng vào mặt của kẻ đang đứng phía sau mình.

"Sao nào Michael , mày nát tới mức độ đó rồi hả?

Phải tự mình đi theo dõi tao sao?"

"Không hẳn là vậy."

-Hắn ta nói và ngay lập tức bay lên.

"Chúng ta sẽ gặp lại sau, Hades."

"Ở dưới địa ngục nhé Michael ".

Gã tiếp lời và ném con dao về phía Michiel, nhưng không kịp bởi vì hắn ta đã nhanh chóng hóa thành từng chiếc lông vũ và dần dần biến mất.

"Chết tiệt".

Gã lẩm bẩm với vẻ khó chịu.

Cuối cùng thì Michael cũng đã tìm tới gã rồi sao?

Chắc hẳn là trên thiên đàng lại có chuyện gì đó rồi.

A, hay ha.

Tổng đại thiên thần cuối cùng cũng đã nghĩ đến cái thằng này rồi à?

Lại tiếp tục muốn gã tham gia vào cái cuộc chiến vô ích đó hả?

Vậy thì chắc hẳn hắn ta không biết vì lí do gì mà khiến gã, King Of Hell, phải bỏ địa ngục để trốn lên đây rồi.

Và bây giờ thì lại muốn gã quay trở về?

Đùa gã chắc?"

Lại là việc không đâu."

Hades lẩm bẩm và nắm chặt lấy bàn tay mình.

Đáng lẽ ra thì chiêu lúc nãy gã có thể nhắm chính xác hơn, nhưng mà gã lại ném trượt.

Gã biết, và gã hiểu một điều là gã đã yếu đi.

Yếu đi một cách kinh khủng bởi vì gã đã rời khỏi địa ngục quá lâu rồi.

Nhưng mà biết làm sao được?

Gã đã chọn nó mà.

Âu đó cũng là cái giá mà gã phải trả mà thôi.

Tất cả mọi thứ trên đời này đều phải có cái giá của nó, cho dù cái giá đó đắt hay rẻ đi chăng nữa.

Nghĩ đoạn, gã liền nhảy lên và Teleport về nhà, bước vào trong đó rồi nhanh chóng dùng Telekinesis để đóng toàn bộ cánh cửa ở trong căn nhà lại.

Việc rời xa địa ngục quá lâu cộng thêm việc không thuờng xuyên sử dụng phép thuật đã vắt hết toàn bộ sức lực của gã.

"Ôi".

Gã tự giễu mình.

"Thật xấu hổ, ngay cả đến những phép thuật cơ bản mà gã dùng còn không ra hồn thì gã còn làm được cái quái gì chứ?

Xem nào".

Gã nhìn vào hình phản chiếu của gã ở trong cái gương để đối diện.

Vâng, chúa tể của địa ngục 'Đầy quyền uy' một thời là đây.

Hay bây giờ chẳng khác gì một kẻ bất lực, không còn sức mạnh, không còn quyền lực.

Chỉ còn cái gọi là hư danh của một thời nào đó xa xăm mà thôi.

Bên ngoài, bầu trời vẫn không ngừng mưa.

Mưa xối xả.

Hệt như là không bao giờ có thể dứt, và điều đó lại càng chứng tỏ thêm cho cái giả thuyết của gã là đúng.

"Rõ ràng rằng, trên thiên đường lại có chuyện gì đó không hay xảy ra rồi".

Gã thở dài và nhìn ra cửa sổ.

Vết sẹo trên ngực gã lại nhói lên.

Vẫn như vậy, mỗi khi có rắc rối gì đó xảy ra thì nó lại như thế, hệt như là một lời cảnh báo cho gã đừng có mà dính vào.

Nhưng mà, gã ngu gì mà dính vào chứ?

Đừng quên là gã đã vì cái quái gì mới phải chạy trốn đến nơi này.

Không bao giờ quên.Thật may là hôm nay gã không phải đi làm."

Chán thật".

Gã lẩm bẩm.

Đáng lẽ ra hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời của gã.

"Thế nhưng nhìn kìa, nhìn cái thời tiết hôm nay kìa.

Trông nó mới thật là chán chường làm sao".

Tay của gã với lấy cái điều khiển Tivi.

Với cái thời tiết hiện giờ dù có muốn đi chăng nữa thì gã cũng không thể nào ra ngoài được, vậy nên gã chỉ còn cách duy nhất là ngồi yên ở trong nhà mà thôi.

Bật Tivi lên và ngả người ra ghế.

Gã bắt đầu chơi trò nhảy cóc giữa các kênh.

Mỗi kênh gã dừng lại không quá ba giây.

Những hình ảnh rời rạc và vô vị, cùng với âm thanh lộn xộn bắt đầu hiện lên, đan xen vào nhau và biến chúng thành một đoạn phim ngắn vô nghĩa.

Tiếng khóc, tiếng cười, tiếng nói chuyện,....

Tất cả những thứ đó làm gã nhớ đến những ngày mà gã vẫn còn ở dưới Aides, khi mà...Thôi kệ đi, gã không còn muốn nhắc đến chuyện đó nữa.Bỗng nhiên ngực gã đau kinh khủng.

Cơn đau hệt như là hàng vạn mũi tên đâm vào ngực gã vậy.

Chúng ngấm dần qua da, lan ra khắp cơ thể và khiến gã cực kì đau đớn.

"Chết tiệt" .

Gã rít lên và lảo đảo bước vào nhà tắm.

Đứng trước gương và cởi áo ra, gã nhìn vào vết sẹo trên ngực mình.

Nó đang sưng lên.

Đỏ ửng và bỏng rát.

"Ôi trời".

Gã rên rỉ và bắt đầu lục lọi trong tủ thuốc, mặc dù gã không rõ rằng liệu mấy viên thuốc kia có thể giúp ích gì cho cơn đau này của gã không, nhưng mà đó là thứ duy nhất mà gã có thể nghĩ ra được vào lúc này.

Cầm lấy lọ thuốc giảm đau.

Gã khó nhọc bước ra ngoài phòng khách, rót một cốc nước đầy rồi đổ thuốc ra tay mình và ngửa cổ lên, cho vào miệng và nuốt nó xuống cùng với nước.

Một vài phút sau, cơn đau bắt đầu dịu đi trong sự lo lắng của gã.

Không thể nào mà vết sẹo này lại tự nhiên bị như vậy.

Hay ý của gã là tại sao nó lại tự nhiên sưng lên như thế?

Rõ ràng là vết sẹo này đã lành lại từ lâu rồi mà.Phải chăng là chuyện này có liên quan đến Michael?Gã đang nghĩ cái quái gì vậy?Mặc dù mối quan hệ giữa gã và Michael không có tốt lắm nhưng mà không thể vì thể mà gã lại có thể nghi ngờ hắn ta một cách vô lí như vậy đuợc.

Ngọai trừ chuyện vết sẹo này là do hắn ta gây ra thì gã không thể tìm thấy thêm đuợc lí do gì nữa.

Vì muốn gã quay lại địa ngục sao ?

"Không, nếu muốn thì Michiel có thể nghĩ ra hàng nghìn cách còn hay hơn cái cách này gấp vạn lần" - Gã thầm nghĩ.

Bàn tay của gã đưa lên đầu và day day lấy hai bên thái duơng.

"Vậy thì tại sao?".

Gã nghi hoặc.

Tất cả mọi giả thuyết gã đưa ra đều không có căn cứ chính xác, mà nó chỉ là những phỏng đoán vô căn cứ của gã mà thôi..."

Hay là?"

- Một ý nghĩ hiện lên trong đầu gã.

"Địa ngục cũng có chuỵên rồi?"

Gã phì cuời, nếu mà có chuyện đó có thật thì... giỏi lắm Michiel, giỏi lắm.

Không biết mày quản lí thế giới như thế nào chứ mà để đến mức mà ở dưới địa ngục cũng có chuyện thì...Có lẽ là gã nên xuống địa ngục một chuyến thôi.Và, tốt hơn hết là gã nên đi luôn vào lúc này.

Càng nhanh càng tốt."

Meow".

Con mèo của gã bước vào phòng và cọ người của nó vào chân của gã.

Gã liền bế nó lên và đặt lên trên đùi của mình.

Gã vuốt ve con mèo.

Nó nằm lim dim mắt nhìn gã, lười biếng vươn người ra, rồi chầm chậm mở to đôi mắt của mình.

Gã có thể cảm thấy được một cảm giác thân thuộc qua đôi mắt màu xanh biển đó, cái cảm giác mà lâu rồi gã chưa được gặp lại."

Tao yêu mày".

Gã nói.Và rồi thì bóng tối bắt đầu bao trùm lên khắp cái màu xanh đó, cái màu xanh mà gã đã từng yêu quí.Máu.

Có rất nhiều máu.Gã nhìn xuống cái xác của con mèo nằm ở phía dưới chân gã.

Tất cả máu của nó đã bị gã rút sạch ra khỏi cơ thể.

Vì vậy mà bây giờ nó chỉ còn là một cái xác khô mà thôi.

"Xin lỗi".

Gã nói khẽ, và cầm lấy cái xác của con mèo lên.

"Mày có thể đi rồi" .

Nói đoạn, gã liền biến nó trở thành cát.Hi vọng là mày sớm có thể siêu thoát.Gã cầm bát máu lên rồi đổ nó xuống đất.

Ngay lập tức, cái mùi tanh của máu bắt đầu lan tỏa ra khắp không khí.

Ngửi thấy chúng, những con quỉ hạ cấp bắt đầu xuất hiện và tập trung lại xung quanh gã.

"Thật buồn nôn".

Gã kinh tởm nhìn lũ quỉ, khi mà có một vài con trong số chúng bắt đầu mon men lại gần gã.

"Tao là chúa tể địa ngục đấy".

Gã nói lớn.

Nhưng không phải vì thế mà lũ quỉ đó sợ hãi mà trái lại, chúng còn hung hăng hơn trước và tranh nhau lao về phía gã càng ngày càng nhiều hơn.

Nhìn thấy cảnh tượng đó.

Gã chỉ còn biết lắc đầu và thở dài.

"Mặc kệ bọn mày vậy".

Tay gã phẩy nhẹ lên trên không trung và ngay lập tức thì những con quỉ kia liền biến mất vào trong hư không."

Đã bắt đầu rồi".

Gã tự nhủ và hẵng giọng.

Xong xuôi, gã liền hô to:Κόλαση ας ανοίξουμεVừa dứt lời, cái vòng tròn phép ở dưới chân gã liền sáng lên và nó bắt đầu tạo nên một cánh cổng lơ lửng ở trên đầu gã.

Cánh cổng đó dần dần, dần dần hạ thấp xuống và cuối cùng thì nó bao trọn lấy cơ thể gã trong cái thứ ánh sáng màu đỏ tươi.

Gã có thể cảm thấy được mình đang di chuyển.

Nhanh dần, nhanh dần và cuối cùng thì bắt đầu chậm lại.Đã đến nơi rồi.Bước ra khỏi cánh cổng.

Gã mỉm cười:"Chào mừng đã đến với địa ngục!"

Gã bước dọc theo con đường dẫn đến Elysium, nơi có đặt cung điện của riêng gã - Kharon - là một trong ba món quà mà nữ thần đất mẹ Gaia, bà của gã, tặng cho gã và các anh chị em của mình sau chiến thắng trước Cronos, cùng với cung điện Io của Zues và tòa lâu đài Triton của Poseidon.

"Vẫn như vậy".

Gã khẽ mỉm cười.

Cảnh vật ở nơi đây vẫn không hề thay đổi gì cả.

Vẫn hệt như là lần cuối cùng gã rời khỏi chốn này.Đã quá lâu rồi.Gã vẫn tiếp tục bước đi.

Ở hai bên đường, những đóa hoa anh túc địa ngục vẫn đang tiếp tục nở rộ.

Màu đỏ của chúng thật là hợp với khung cảnh ở nơi đây.

Một màu đỏ của máu, của sự chết chóc, của những mùi hương đầy hấp dẫn nhưng cũng chứa đầy những hiểm nguy.Và cả màu đỏ của gã nữa.Nhưng mà gã đã làm mất nó rồi.Gã dừng lại ở phía cuối con đường.

Trước mặt của gã hiện giờ là một con sông.

Dài và rộng.

Lạnh lẽo và âm u.

Tất cả đều đáng sợ đến rợn người.

Vâng, đây chính là con sông âm phủ Styx.

Nơi mà Charon - Con trai của Erebus cai quản.

Và như người ta đã nói: "Nếu như mà bạn muốn đi qua đây, hãy trả phí cho Charon - Một đồng xu.

Nếu không thì bạn sẽ chẳng bao giờ có thể có được một cái chết yên ổn đâu".

Nghĩ vậy, gã liền thò tay vào trong túi áo của mình và móc ra một đồng xu Obols.

Thú thật thì, Charon không phải là kẻ tham lam đến vậy đâu.

Mà nó, cái đồng xu bé con đó.

Chính là một bằng chứng, một lời tuyên bố hùng hồn, rằng: Tất cả các linh hồn, một khi mà đã bước chân xuống nơi đây thì đều thuộc về gã.

Đều thuộc về cái thế giới đầy tăm tối này.Một sự trói buộc.Từ trong làn sương mờ trên mặt sông, hình bóng của Charon từ từ hiện ra.

Càng lúc càng đậm dần, đậm dần và rồi cuối cùng thì cũng hiện ra rõ nét.

Đó cũng chính là lúc mà chiếc thuyền của ông ta cập bến phía gã.

Bước lên mạn thuyền, Charon, chẳng nói chẳng rằng mà chỉ chìa cái bàn tay đầy xương xẩu của ông ta ra truớc mặt gã.

Hiểu ý, gã liền thả cái đồng xu trên tay của mình vào cái bàn tay đầy xuơng xẩu đó của ông ta."

Chào Charon".

Gã hẵng giọngDứt lời, Charon liền ngay lập tức thu bàn tay lại và kính cẩn nghiêng mình trước mặt gã.

"Chào chủ nhân".

Ông ta trả lời với chất giọng khản đặc.Gã bước lên chiếc thuyền, nó hơi chao đảo một chút, chắc có lẽ là vì trọng lực mà cơ thể gã mang lại.

Nhưng rồi thì nó cũng nhanh chóng trở lại cân bằng như lúc đầu.

Gã ngồi xuống thanh gỗ đặt ở giữa chiếc thuyền và móc từ trong túi của mình ra một điếu thuốc.

Châm lửa lên và hít lấy một hơi dài.

"Cho ta đến Elysium".

Gã nói,"Ngài muốn đến Helheim?".

Charon nhíu mày nhìn gã (theo gã đoán là vậy, bởi vì gã không nhìn thấy rõ mặt ông ta cho lắm.

"Chắc là ngài đã quên".Gã sực nhớ ra.

"Phải rồi".

Gã kêu lên.

Khi mà gã rời bỏ địa ngục, Hel đã lên thay gã làm chủ của nơi này.

Và ả ta đã thay đổi lại toàn bộ cấu trúc địa ngục.

Xóa bỏ Elysion, Asphodel, Tartarus gộp lại và đổi tên chúng thành Helheim.

Vì vậy, nơi đây đã không còn là địa ngục ngày xưa của gã nữa...."

Xin ngài hãy bám chắc vào".

Charon ngắt lời gã.

Đôi bàn tay của ông ta cầm lấy cái mái chèo và bắt đầu rẽ nước lái chiếc thuyền đi.

Con thuyền bắt đầu tiến về phía trước.

Trong suốt cả quãng đường đó, gã và Charon không hề nói năng gì với nhau.

Chỉ đến khi mà chiếc thuyền sắp cập bờ, gã mới bắt đầu bắt chuyện với ông ta."

Ngươi thế nào?"

Gã hỏi.Charon không trả lời.

Ông ta vẫn tiếp tục công việc của mình.

Gương mặt của ông ta nhìn thẳng về phía trước, như không hề chú ý gì đến mọi thứ ở xung quanh.

Gã chép miệng.

"Có lẽ là ngươi không thích nói chuyện, phải không?"

Charon vẫn không trả lời.Gã lại tiếp tục hút thêm một điếu thuốc nữa.

Đã là năm điếu rồi.

Gã nhẩm đếm.

Thật là lâu quá, gã không thể ngờ được là con sông này lại có thể dài đến như vậy."

Sao lâu vậy?".

Gã hỏi với một chất giọng khó chịu.

Gã bắt đầu hơi bực mình."

Ngài có thể cho biết địa điểm cụ thể được không?".

Giọng Charon vang lên.

"Hạ thần cần một cái đích chính xác"."

À, hóa ra là vậy".

Gã thầm nghĩ.

"Ta muốn đến cung điện riêng của ta - Kharon".

Gã đáp.

"Tòa lâu đài mà ta đã đặt tên nó theo tên của ngươi đó, hầu cận trung thành của ta".

Gã cười lớnCharon im lặng không đáp.

Chỉ mãi một lúc sau.

Ông ta mới lên tiếng, giọng rất nhỏ:"Niềm tự hào của hạ thần...".

Charon đột nhiên ngừng lại."

Sao?".

Gã giật mình.

"Có vấn đề gì à?".Charon thở dài.

Một tiếng thờ dài thật não nề.

"Nó đã không còn nữa rồi".

Ông ta tiếp lời.Gã choáng váng.

"Cái gì?

Kharon đã....?".

Người gã nhảy dựng lên.

" Đã có chuyện gì xảy ra rồi?

Nói đi Charon, hãy nói đi".

Gã gặng hỏi trong sự hoảng loạn.

Đầu óc của gã hiện giờ đang rối tung lên.

Choáng váng, kích động.

Gã đang bắt đầu mất dần đi sự tỉnh táo vốn có của mìnhCharon vẫn tiếp tục trả lời gã bằng chất giọng lạnh căm.

"Hel - nữ chúa địa ngục đã ra lệnh cho thuộc hạ của mình phá hủy nó".Gã im lặng."

Ngài nên đến gặp cô ta".

Ông ta gợi ý."

Được, cho ta đến Eljudnir.

Charon.

Ta cần phải nói chuyện với cô ta".

Gã đáp.Trong lúc đó, ở cung điện Eljudnir.

Hel đang ngồi ở trên ngai vàng của ả.

Nó được trang trí bằng hàng ngàn bộ xương người và rắn rết.

Ở trước mặt ả, "Quyển sổ sinh mệnh" vẫn đang tiếp tục thực hiện công việc của nó.

Số trang sách đang dày lên kia đã chứng tỏ cho việc đó.Lại có thêm người chết nữa rồi.Ngồi ở đằng sau tấm màn "Bất hạnh".

Ả khẽ nở một nụ cười thật ghê rợn.Hades đã đến đây rồi sao?Bỗng nhiên, cánh cửa của tòa lâu đài bị một lực cực mạnh hất văng ra và bay về phía ả, nhưng Hel đã nhanh chóng bẻ đôi cái cánh cửa đó ra làm hai mảnh chỉ bằng một cái liếc nhìn.

Hades ngay lập tức lao vào với một tốc độ cực kì nhanh và ném một quả cầu lửa về phía Hel.

Nhưng cũng vô ích, quả bóng lửa đó chưa kịp chạm vào ả thì đã bị tắt phụt .

Gã dừng lại và rút từ trong người mình ra một thanh gươm.

Ánh bạc của nó sáng lên trong bóng tối.

Gã vung kiếm lên và chém một đường lửa về phía ả.

Nó xé gió bay đi."

Uỳnh".

Một tiếng nổ vang lên.

Khói bay ở khắp nơi.

Gã có thể ngửi thấy mùi khét.Từ trong làn khói.

Giọng Hel vang lên, the thé:- Quả là một màn chào đón tuyệt với đấy Hades.- Hừ, tại lâu ngày chưa vận động thôi.Ả vỗ tay.- Không ngờ ngươi vẫn mạnh như vậy nhỉ?

Ta tưởng là ngươi đã quên mất cách sử dụng phép thuật rồi chứ.Gã thu thanh gươm lại.

"Ta không nói về việc đó".- Thế vì việc gì?- Ngươi biết mà."

À".

Ả ta khẽ reo lên.

"Về vụ Kharon sao?"

"Tại sao ngươi lại phá hủy nó?".

Gã nắm chặt bàn tay của mình lại.Ả vén tấm màn "Bất hạnh" lên.

Nó chỉ được ả vén lên vào những lúc quan trọng.- Tìm ta vì vấn đề này sao?- Đúng vậy.

Ta cần biết lí do tại sao ngươi phá hủy Kharon.Ả cười lớn: "Nói cho ngươi biết này.

Hades".

Hel vươn tay ra và nhón lấy một quả nho để ở trên cái bàn kê bên cạnh ả.

"Lúc mà ngươi quyết định rời khỏi nơi đây, rời khỏi địa ngục này thì ngươi đã không còn là chúa tể của địa ngục nữa rồi.

".

Ả vươn người đứng dậy.

"Nếu như vậy thì cái tòa lâu đài đó của ngươi chỉ là đồ thừa mà thôi".

Ả vòng qua đằng sau người của Hades và thì thầm vào tai gã.

"Và đồ thừa thì cần phải được loại bỏ".Gã gầm lên: "Hel, ngươi"- Thì sao?- Nó không phải đồ thừa.

Đó là cung điện của ta.- Vậy thì ngươi có quyền gì mà bắt ta phải làm theo lời của ngươi? .

Nên nhớ Hades - Ả cười ré lên - Ngươi đã không còn là chủ nơi đây nữa rồi.

Mà bây giờ, chủ nhân của nó là ta.

Là ta, ngươi hiểu chứ?"

Hừ".

Gã kinh bỉ nhìn Hel.

"Vậy...

Tại sao ngươi lại.....

Michael có liên quan gì đến việc này không?"

Ả cười phá lên:- Michael?

Michael? .

Ôi Hades ơi là Hades.

Ngươi đừng có đùa ta như vậy chứ.

Ngươi nghĩ rằng cái cung điện đó của ngươi có đủ tầm để Michael để mắt tới sao?

Với cả, mối quan hệ của ta với Michiel cũng không có tốt đẹp cho lắm...Gã câm lặng."

Sao vậy Hades, tức à?".

Ả ta bước lên trên ngai vàng.

"Không còn gì để nói sao?".

Hel quay người lại."

Ta cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Gã đáp."

Vết sẹo của ngươi thế nào?"

Gã giật mình.

Vết sẹo?

Sao cô ta lại biết chuyện đó?- Chắc đau lắm nhỉ?

Nói như vậy chắc là ngươi đã hiểu ra rồi.

Thật xin lỗi.

Nhưng mà ta chỉ còn có mỗi cách đó để gọi ngươi về thôi.

Và, y hệt như ta đoán....- Đoán gì?- Ngươi sẽ trở về.- Tại sao ngươi chắc chắn vậy?- Vì ta biết là ngươi sẽ trở về.

Cái vết sẹo đó của ngươi không phải là một vết sẹo thông thường đâu.

Và, chà chà, không ngờ rằng liên kết giữa ngươi và địa ngục vẫn mạnh như xưa nhỉ?- Ngươi cần ta làm gì?Hel ngồi xuống.

"Về chuyện đó".

Ả liếm môi.

"Lucifer đã hồi sinh".Gã bật cười.

" Vậy sao?

Vậy thì tại sao ngươi lại nói chuyện đó với ta".Hel nhún vai.

"Người ta có lòng tốt như vậy mà sao ngươi lại phũ phàng thế?

Ta giận đó".Gã khịt mũi: "Tập trung vào vấn đề chính đi Hel".Ả ngừng cười.

"Đây là một lời cảnh báo đó Hades.

Ta không biết là Lucifer có kế hoạch gì với ngươi.

Nhưng mà theo ta nghĩ thì chắc chắn là nó sẽ rất là kinh khủng đấy".- Cái đó thì không cần ngươi nhắc nhở.

Tự ta có thể lo được.- Vậy sao?- Còn gì nữa không.

Ta cần phải về."

Còn".

Hel ném về phía gã một cái nhẫn.

"Cầm lấy đi".Gã giơ chiếc nhẫn lên.

Nó được làm bằng bạc và rất sáng.

"Ngươi cho ta cái này làm gì?".

Gã nghi hoặc hỏi."

Nó sẽ rất hữu ích đấy.

Tin ta đi".

Hel buông tấm màn "bất hạnh" xuống.

"Chúc may mắn.

Hades"."

Cầu mong là vậy".

Gã đút chiếc nhẫn vào túi và bước ra cửa.

"Mong ngươi giúp ta chăm sóc cho địa phủ."

"Không vấn đề gì, Hades.

Với lại, ngươi không thể ở lại nói chuyện với ta thêm chút nữa được sao?"

Hel gọi với theo gã, Nhưng gã vẫn tiếp tục đi thẳng, cho đến khi mà hình bóng của gã từ từ mờ nhạt dần rồi biến mất vào trong bóng tối."

Có phải là lúc nãy ngươi nương tay với ta, đúng không".

Hel lau đi vết máu đang chảy ở trên mặt ả."

Trò chơi đã bắt đầu rồi.

Hades".Bước ra khỏi Eljudnir.

Một cảm giác kì lạ bắt đầu bao trùm cơ thể gã.

Gã đang bị làm sao vậy?

Theo lẽ thông thường thì gã phải tức điên lên chứ?

Tại sao gã lại có thể dễ dàng để người khác phá hủy đi cung điện của mình và bỏ đi một cách ngốc nghếch như vậy?Nhưng mà cũng đúng thôi.

Gã đâu còn quyền hành gì ở đây nữa?

Gã đã không còn là chúa tể của địa ngục từ lâu lắm rồi.Càng ngày gã càng không thể nào hiểu nổi được tâm trạng của mình."

Lucifer đã trở về."
 
Vết Nứt Thiên Đàng
iblis


Tiếng Violin hệt như một lưỡi dao sắc lạnh đâm xuyên qua không gian, phá vỡ những rào cản tưởng chừng như vô hình nhưng thực ra lại là hữu hình.

Những tiếng thì thào.

Những ánh mắt đỏ có, xanh có ánh lên trong bóng tối của căn phòng.

Chúng tuy khác nhau nhưng mà đều có một điểm chung duy nhất: Sự đáng sợ.

Nó – sự đáng sợ đó - có đủ khả năng để ngấm vào bên trong da thịt của bất cứ kẻ nào lỡ bước vào trong đây, phá hủy dần dần đi từng bộ phận của cơ thể.

Hủy hoại mọi thứ ở bên trong.

Thoáng chốc, chúng ta có thể tưởng tượng ra được hình ảnh từng bộ phận cơ thể bị loét ra từng mảng và lan rộng.

Hệt như là một khối tế bào ung thư vậy.Thật rùng rợn.Bỗng nhiên, tiếng Violin đột ngột đưa lệch nhịp.

Những âm thanh hài hòa như lúc trước đã không còn nữa.

Mà bây giờ, chúng đã bị biến thành những âm thanh méo mó và lộn xộn.

Sự điên rồ nhanh chóng lan tỏa vào trong không gian, xoáy sâu vào trong tâm trí của mọi người và lưu lại ở trong đó.

Những ánh mắt kia cũng bắt đầu mở to ra và có sức sống hơn, thoáng hiện sự thích thú.

"Tốt, cứ chơi như thế cho ta".

Leviathan ngồi ở trong góc của căn phòng và nói to.

Ánh sáng yếu ớt của ngọn nến phản chiếu trên gương mặt hắn, nửa sáng nửa tối.

Cái đầu của hắn khẽ lắc lư theo cái âm thanh điên rồ phát ra từ chiếc đàn Violin bị lệch nhịp đó.

Còn từng ngón tay mảnh khảnh của hắn thì miết nhẹ lên miệng của cái ly rượu để bên cạnh.

Nó đã cạn, nhưng hắn vẫn chưa muốn rót thêm.

Hắn không muốn say.

Nhất là vào hoàn cảnh này.

Khi mà chỉ một chút nữa thôi, hắn sẽ có một buổi hẹn rất quan trọng.

Quan trọng đến mức mà có lẽ, đó sẽ là một cuộc gặp mặt có thể thay đổi được cả cuộc đời của hắn.Cánh cửa của căn phòng bỗng dưng bật mở.

Một luồng gió lạnh đến thấu xương đột ngột thốc vào và thổi tắt đi cái ngọn nến vốn đã yếu ớt kia.

Hắn có thể cảm thấy được mùi của máu, của mồ hôi và của bóng tối lan tỏa ở trong không khí.

Ngọn nến đã bị tắt.

Nhưng, ánh trăng đã nhanh chóng thay thế nó và chiếu sáng cả căn phòng.

Khiến chúng tràn ngập ở trong cái sắc xanh trắng dịu dàng nhưng cũng chứa đầy sự giận dữ và nổi loạn."

Azazel".

Gã thì thầm.Một bóng đen tiến vào trong căn phòng.

Cao và gầy, nhưng không quá ốm.

Ánh trăng bao phủ toàn bộ lên cơ thể của hắn ta và tạo nên một tuyệt tác.

Đẹp nhưng nguy hiểm.

Đẹp nhưng xấu xa đến tột cùng.

Cởi bỏ lớp áo ngoài ướt nước.

Cái bóng đen kia bắt đầu lên tiếng."

Thông minh nhỉ Leviathan.

Kết giới nước sao?"

"Thì ta là quỉ biển mà".

Hắn vỗ hai tay vào nhau.

Ngọn nến kia bắt đầu sáng trở lại.

Nhưng, khác với lần trước.

Chỉ là một tia sáng yếu ớt.

Thì lần này, ngọn nến lại có vẻ sáng hơn.

"Và giờ thì, nhờ ngươi đóng cái cửa lại hộ cái"."

Được".

Azazel đáp.Bọn họ ngồi đối diện nhau.

Một cảm giác thật là kì lạ xen lẫn giữa cả hai.

Thật là khó nói.

Có lẽ, cả hai người bọn họ đều có thể hiểu được những ý nghĩ đang hiện ra ở trong đầu của nhau vào lúc này nên không muốn nói nhiều chăng?

Dù vậy nhưng vẫn chưa có ai dám lên tiếng trước.

Bọn họ chỉ có nhìn nhau mà thôi.

Hai ánh mắt, hai tính cách.

Tuy khác biệt nhưng lại rất hòa hợp.

Tiếng Violin đã dứt.

Nhưng, đâu đó trong không gian vẫn còn có thể cảm thấy được tiếng văng vẳng của cái âm sắc chứa đầy sự điên loạn kia.

Như đã nói, cái âm thanh kì dị đó đã ám vào trong đầu của chúng ta mất rồi.

E rằng là chúng ta sẽ phải mất rất lâu để có thể quên được nó đấy.Với tình cảnh này, chắc là cuộc nói chuyện sẽ diễn ra lâu lắm đây.

Chắc là thế."

Thưa ngài".

Một con quỉ rụt rè lên tiếng.

Giọng của nó rất nhỏ và chứa đầy sự run sợ.

Âm sắc đó thấm vào trong không khí và truyền vào tai gã, rồi từ từ được não bộ xử lí.

Tất cả đều được hoạt động một cách thật chính xác, hệt như là một cái máy.

"Sao?".

Hắn quay người lại"Hecate vừa liên lạc.

Bà ta đã tìm ra được món bảo vật thứ năm".

Con quỉ rụt rè."

Tốt".

Hắn cười lớn.

"Thế nó là gì?".Con quỉ kia quay người lại và vẫy tay ra lệnh cho một con quỉ khác nhỏ hơn bước vào.

Trên tay nó có cầm một cái hộp được trạm trổ rất tinh xảo.

Dòng chữ Latin:"Cor Morningstar: được cách điệu với kiểu dáng Gothic to và lấp lánh ánh kim loại được khắc ở trên thân hộp.

"Trái tim của Lucifer".

Hắn vỗ đùi và reo lên một tiếng.

Bàn tay của hắn đón lấy cái hộp và mở nó ra.

Bên trong là một trái tim vẫn còn tươi nguyên.

Rướm máu.

Hài lòng trước món đồ vừa được mang tới, hắn liền thả lỏng cơ thể mình và lún sâu nó vào trong cái ghế da mềm mại.

Một cảm giác thoải mái chạy dọc theo xương sống của hắn.

Chúng khiến hắn có cảm giác thật an toàn.

Trái tim của Lucifer đã nằm trong tay hắn, cũng có nghĩa là cái kế hoạch kia đã thực hiện được phân nửa.

Tuy là hắn vẫn có hơi vội vàng khi mà phao tin ra khắp các thế giới rằng: "Lucifer đã được hồi sinh".

Nhưng, hắn chẳng hề lo lắng.

Hắn đã có Hecate và Gullveig.

Hai nữ thần, đại phù thủy giỏi nhất nhì trên thế giới này.

Muốn tìm lại những phần cơ thể khác của Lucifer thì có khó gì đâu?

Tuy rằng, cái giá phải trả cho vụ này không hề nhỏ chút nào.

Nhưng nếu ngẫm lại thì cũng đáng đó chứ."

Ngươi thích nói chuyện với Behemoth hơn ta à?"

Azazel nói.

Khi mà hắn ta cảm thấy rằng hắn có vẻ hơi xao nhãng trong cuộc nói chuyện này giữa hai người.

Hắn ta đã biết đó là trái tim của Lucifer.

Quả không hổ danh là Hecate.

"Trái tim của Lucifer, phỏng?"

"Sao ngươi lại nghĩ là ta thích nói chuyện với Behemoth hơn?".

Hắn đáp.- Các ngươi là anh em mà.- Trên lí thuyết thôi.

Mấy cái thần thoại vớ vẩn nhố nhăng ấy mà.

- Xét theo thời điểm sinh ra thì hai người cũng tuổi đấy."

Hừ".

Hắn cười nhạt.

"Anh với chả em.

Ta không quan tâm".

Azazel khẽ nhíu mày.

Hắn không biết nói thêm gì nữa.

Những tin quan trọng sao?

Khỏi cần, Leviathan đã có đủ thông tin rồi.

Còn nếu mà chưa có đủ thì gã còn một đống tay sai của kia kìa, gã muốn làm gì chả được?.

Thành thử ra là bây giờ hắn chỉ biết ngồi im lặng và tận hưởng cái cảm giác yên tĩnh hiếm có này thôi.

Mà kể cũng ngộ, hắn lại thích cái cảm giác yên lặng này mới chết chứ.

Cái cảm giác yên lặng mà lâu rồi hắn chưa có được.À, còn chuyện đó thì sao?"

Leviathan".

Azazel nói.

"Ngươi biết tin gì chưa?"."

Tin gì".

Hắn đáp.- Michael vừa tìm gặp Hades.- Sao?- Ừ - Hắn nhún vai - Nhưng, Hades đã đập cho hắn một trận.- Phù - Eviathan khẽ cười - Hắn muốn lôi thêm mấy gã ở Olympus tham gia vào chuyện này à?- Cũng khó trách.

Hades là người duy nhất không muốn tham gia vào cuộc chiến này.

- Ta hiểu, sau cái chuyện mà Michael đối xử với hắn thì hắn không muốn quay lại cũng đúng thôi.- Nhưng hắn ta tìm gặp Hades làm gì?Sau câu hỏi đó, Leviathan đột ngột im lặng.

Đúng rồi, nếu như Michael không phải vì muốn lôi kéo Hades về lại cuộc chiến này thì vì lí do gì mà phải tới tìm gặp hắn?

Michael đang âm mưu gì vậy?.

"Ngươi theo dõi Hades chưa?".

Hắn nghi hoặc hỏi.

"Rồi".

Azazel gật đầu."

Sau lần gặp đó, hắn mở cánh cổng và đi xuống địa ngục.

Có lẽ là gã ta cảm thấy được chuyện gì chăng?"."

Ngươi tiếp tục theo dõi hắn đi.

Ta nghĩ là Michael đang muốn thực hiện cái kế hoạch của gã."

Leviathan đáp.

"Và chắc Hades là người đóng vai trò quan trọng lắm".- Ngươi muốn ta theo dõi Hades?

- Ừ.- Lỡ hắn phát hiện ra?- Ta tin ngươi mà.

Hắn ta không phát hiện ra đâu.- Được."

Còn gì nữa không?".

Leviathan đứng dậy, bàn tay gã cầm lấy cái hộp.

Trông cái hộp lúc này mới thật là thảm hại làm sao.

"Chết tiệt".

Leviathan rên rỉ.

"Cái hộp này bị làm sao vậy?"

Không cần nhìn vào nó.

Azazel trả lời: "Cái hộp đó đã bị ếm".- Ếm?- Odin đã ếm nó.

Gặp ác quỉ là nó sẽ phản ứng như vậy đó.- Chết tiệt.- Mau mang trái tim ra khỏi hộp đi.

Trước khi nó biến mất.- Được - Azazel đáp.Leviathan liền mở nắp hộp.

Nhưng, chưa kịp lôi trái tim của Lucifer ra, bàn tay của Leviathan đã bị bỏng, hệt như là vừa nhúng tay vào trong Axit vậy.

Trên hộp.

Một chữ Runes hiện ra.

Hắn nhíu mày.

"Chữ Z".

- Sao vậy – Leviathan hỏi.

Đôi mắt hắn vẫn hướng mắt ra khoảng không gian xa xăm – Chữ Z à?- Ừ.- Ngươi xử lí được không?"

Được".

Nói đoạn.

Leviathan liền đặt tay lên chiếc hộp.

Vừa chạm vào nó, một cảm giác đau đớn liền xông thẳng vào óc hắn.

Bàn tay của hắn đang bốc cháy, nó đang bốc cháy và phát ra những tiếng xèo xèo.

Hắn khẽ nhắm mắt.

Cố gắng tận hưởng cái cảm giác đau đớn kia, một cái cảm giác tuy đau đớn nhưng cũng chứa đầy sự khoan khoái mơ hồ.

Hắn đang tồn tại."

Nếu ngươi không nhanh lên thì bàn tay của ngươi sẽ bốc cháy đấy."

Azazel liếc mắt nhìn hắn.

Buông lời bâng quơ.Leviathan không trả lời.

Hắn bắt đầu di chuyển bàn tay của mình, một đường thẳng chạy dài theo nắp hộp.

Chữ Runes kia đã biến mất.

Chỉ để lại một dấu mờ mờ ở trên hộp.

"Xong".

Hắn nói và nhìn vào trong lòng bàn tay của mình, khẽ liếm môi.

Chữ Runes đó vẫn đang tiếp tục nóng đỏ ở trong lòng bàn tay hắn.

"Odin"Azazel lại tiếp tục nhìn ra phía khoảng không xa xăm.

"Ta biết"Leviathan đút tay vào trong túi quần: "Azazel, Ta cần ngươi..."

Tại sao?

Tại sao?

Tại sao?

Hàng nghìn câu hỏi tại sao tràn ngập trong tâm trí gã.

Tại sao Michael lại đến tìm gã?

Tại sao chỉ vì một cơn đau không đâu thôi mà gã lại quyết định đi xuống địa ngục?

Tại sao mà Hel lại đưa gã cái nhẫn kia?

Gã không tài nào hiểu được.

Các hành động này diễn ra thật là kì lạ.

Cứ như là nó đã được sắp xếp từ trước vậy, bởi một bàn tay vô hình nào đó.

Và gã, lại làm theo chúng hệt như là một kẻ ngốc, hành động theo chúng một cách vô thức đến đáng xấu hổ.

Hệt như là một cái máy vậy.

Bẻ vụn miếng bánh mì đại mạch, gã bóp nát nó ở trong lòng bàn tay.

Gã thậm chí bây giờ còn chả muốn ăn uống gì nữa.

Những câu hỏi kia vẫn đang tiếp tục ám vào trong đầu gã.

Những mảnh kí ức rời rạc, những dòng suy nghĩ dù rất liền mạch nhưng không hiểu vì sao lại hệt như là đang vụn vỡ.

Hàng nghìn nỗi lo vô hình.

Tất cả chúng bủa vây quanh gã và làm gã mệt mỏi.

Nhúng sâu ngón tay vào cốc nước để ở bên cạnh, gã mặc kệ cho cái cảm giác ướt át đó tràn ngập đầu ngón tay của mình.

Ướt át và lạnh, gã cảm thấy như mình đang hồi sinh .

Hồi sinh trong cái cảm giác lo lắng kia.Dừng lại một chút để suy nghĩ, gã lờ mờ nhận ra được một phần của vấn đề này.

Nhưng, chúng vẫn còn mơ hồ quá.

Không có nhiều bằng chứng để xác định được rằng nó có đúng hay không.

Dù vậy, gã vẫn có thể biết được rằng cuộc sống sau này của gã sẽ chẳng được yên ổn đâu.

Mà cũng chẳng cần nói đâu xa, nó đã đến rất gần với gã rồi.

Tuy rằng chưa gây hại gì cho gã, nhưng chúng cũng gây ra cho gã một đống rắc rối kia kìa.

Bắt đầu bằng việc xảy ra từ tuần trước, khi mà con chó của hàng xóm gã đã bị ai đó giết và xé xác cho đến chết.

Gã biết là ai đã làm việc này.

Nhưng gã chẳng quan tâm.

Bởi, với cái tình cảnh mà cả thế giới này đang gặp phải thì chuyện đó mới chỉ là chuyện bình thường thôi.

Khi mà Lucifer được hồi sinh và quỉ dữ cũng sẽ hoạt động mạnh trở lại thì lúc đó mới khủng khiếp.

Mặc dù vậy, gã vẫn không có tin tưởng lắm vào cái tin ấy.

Rõ ràng là cơ thể của Lucifer đã bị chia ra làm nhiều mảnh rồi cơ mà?

Cho dù Hecate có thể tìm lại được toàn bộ cơ thể của Lucifer đi chăng nữa thì vẫn còn phong ấn đó, liệu có ai có thể phá được nó không?

"Xin lỗi, Quí khách muốn dùng gì tiếp không?".

Giọng của bồi bàn vang lên.Gã bỗng sực tỉnh.

"À, không, không, tôi không cần gì nữa".

Gã đáp.Bồi bàn gật đầu.

Anh ta liền bước ra khỏi bàn của gã và bước đến một cái bàn khác.

Toàn bộ phong cách làm việc của anh ta thật là chuyên nghiệp, hoàn hảo đến độ đáng ngạc nhiên.

Dường như là không có gì có thể chê trách hay bắt lỗi được anh ta.

Nhưng, người phụ nữ ở cái bàn đối diện gã vẫn lên tiếng bằng chất giọng đầy chê trách:- Sao vẫn chưa có món Bít tết thịt cừu mà tôi yêu cầu?

Cả rượu vang Pháp nữa – Người phụ nữ tức giận.- Thật xin lỗi, sẽ có ngay đây thưa bà.- Được, hãy nhanh lên."

Vâng, thưa bà".

Bồi bàn kẽ cười.

Một nụ cười tuy rất là bình thường nhưng, gã lại có thể cảm thấy được sát khí ở trong đó.

Gã đang bị hoa mắt sao?

Không, không, gã không bị làm sao cả.

Hay là gã đã quá lo lắng rồi?

Gã không biết nữa.

Nhưng, gã chắc chắn rằng, nụ cười kia không phải là một nụ cười bình thường.Một lúc sau, món Bít-tết của người phụ nữ kia vẫn chưa được dọn ra.

Và, bà ta cũng đã rời khỏi bàn của mình, với một lời dọa nạt là sẽ thông báo chuyện này với người quản lí của nhà hàng.

Thật buồn cười.

Bởi vì, ngay đến cả quản lí của nhà hàng cũng chẳng thèm ra tiếp bà ta nữa cơ mà.

"Bà ta sẽ thông báo với ai cơ chứ?".

Gã thầm nghĩ.

Nhà hàng này thật là kì lạ.

Chưa kể đến cách bài trí của nơi này, mà ngay cả những khách hàng ở trong đây cũng rất là bí ẩn.

Sự bí ẩn tỏa ra từ họ.

Một sự bí ẩn mà gã không bao giờ có thể biết được.Bỗng nhiên, gã giật mình.

Tuy rằng, gã đã không còn là "Chúa tể của địa ngục" nữa.

Nhưng không vì thế mà gã có thể mất đi được sức mạnh của mình.

Gã nhìn thấy được số mệnh của người phụ nữ kia.

Bà ta sẽ chết.

Sẽ chết.

Đúng, bà ta sẽ chết trong ngày hôm nay.

Bầu không khí ở trong căn phòng bắt đầu trở nên kì dị và ngột ngạt, khiến gã muốn bật dậy và trốn chạy khỏi nơi này ngay lập tức.

Nhưng, không hiểu vì lí do gì mà gã không tài nào có thể đứng lên được, cứ như thể là chúng – Một thế lực vô hình nào đó - đang ép gã phải chứng kiến bằng được cái cảnh kia vậy.

Không gian trong căn phòng cũng bắt đầu méo mó hơn, từng lớp khói đen bao phủ khắp ở nơi và chúng tập trung nhiều nhất ở xung quanh người phụ nữ đang đứng than thở kia.

Gã tái mặt.

Nó sắp đến rồi.

Gã biết, nó sắp đến rôi."

Ahhh".

Người phụ nữ kia đột ngột bốc cháy.

Cái mùi khen khét của da thịt cũng bắt đầu lan tỏa ở trong không khí.

Thấy vậy, Gã liền đứng phắt dậy và cởi áo ngoài ra, nhanh chóng chạy về phía người phụ nữ đó.

Tất cả mọi người ở trong căn phòng cũng đang tập trung hết mọi sự chú ý của mình về phía người phụ nữ nọ.

Trên gương mặt họ, sự hoảng sợ hiện hữu.

Một vài người còn khóc thét lên.

Sự hoảng sợ tràn ngập trong không gian.

Nhưng, tất cả đã quá muộn.

Gã vừa chạy đến chỗ bà ta thì, cơ thể bà ta đã đổ sụp xuống.

Tất cả đã trở thành tro.

Tro tàn.Gã dừng lại và đứng đực ra đó.

Gã không biết phải làm gì vào lúc này nữa.

Một vài người gọi cảnh sát đến.

Sau một vài màn tra hỏi, gã cuối cùng cũng có thể về nhà.

Nhưng gã vẫn không muốn về.

Gã vẫn muốn nán lại một chút để xem tình hình như thế nào và hơn hết.

Gã cũng muốn tìm gặp người bồi bàn kì lạ kia.

Và, không phụ lòng gã.

Người bồi bàn kia đã xuất hiện.

Anh ta hiện đang mặc một bộ quần áo bình thường, chắc là vừa mới tan ca xong.

Thật kì lạ.

Bây giờ mà anh ta vẫn còn có tâm trí mà đi về sao?

"Này".

Gã gọi.Người bồi bàn kia quay đầu trở lại.

"Ai đấy".Gã chạy về phía anh ta.- Tôi muốn nói chuyện với cậu.- Chuyện gì – Người bồi bàn kia ngạc nhiên.- Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện được không? – Gã đề nghị- Được – Người bồi bàn liền trả lời – Nhưng hãy để tôi chọn chỗ.Và rồi, gã ngoan ngoãn đi theo người bồi bàn kia.

Mặc dù, gã biết rằng, chuyện này không hề an toàn một chút nào.
 
Vết Nứt Thiên Đàng
urbs umbra


Trong con ngõ nhỏ tối tăm và ẩm mốc, thật kì lạ vì gã có thể nhìn thấy được mọi thứ rất là rõ ràng.

Nhất là bóng dáng cao gầy của người bồi bàn nọ.

Vào lúc này, sự nghi ngờ đang bắt đầu lớn dần ở trong gã.

Người bồi bàn kia đang định dẫn gã đi đâu?

Tại sao mà gã lại đồng ý đi theo cậu ta?

Một lần nữa, gã lại để cho những linh cảm của mình dẫn dắt lấy lí trí.

Trong bóng tối bao phủ, các giác quan của gã bắt đầu trở nên tinh nhanh và nhạy cảm hơn trước rất nhiều.

Da thịt gã có thể cảm nhận được hơi lạnh của thành phố lúc về đêm.

Chúng lạnh và đầy bụi bặm, bao quanh và làm gã cơ thể gã run nhẹ lên theo mỗi bước chân.

Cơ hồ thấm qua da.

Len qua vết nứt như mật ngọt và xuyên thấm vào trong cơ thể gã.

Một sự đột nhập đầy lén lút nhưng cũng rất thú vị.

Bên cạnh đó, sự xô bồ của thành phố cũng là một trong những thứ mà gã cảm nhận được rõ nét nhất và lúc này, và nó, cũng chính là một trong những lí do mà khiến ma quỉ tập trung lại một cách dày đặc ở nơi đây.

Hơi nước phả vào trong không khí từng lớp mỏng, biến không gian ở xung quanh trở nên mơ hồ và nhạt nhòa hơn.

Gã muốn được chìm đắm trong đó.

Nhưng, người bồn bàn nọ đã lạnh lùng phá tan đi cái ước muốn kia:- Anh muốn gì ở tôi - Anh ta quay đầu lại.

Ánh mắt của anh ta ánh lên trong bóng tối.

Nó có màu xanh nhưng không hiểu sao vào lúc này, nó lại ánh lên màu đỏ tươi.- À, tôi chỉ...

- Gã lấp lửng - Tên cậu là gì?- Vậy tên anh là gì?

- Cậu ta hỏi vặn lại gã.Gã nhướn mày lên nhìn người bồi bàn kia với một ánh nhìn chứa đầy sự nghi hoặc.

"Tên tôi?".

Gã lấp lửng.- Vậy anh muốn gì ở tôi?

- Người bồi bàn nọ lại tiếp tục hỏi.Gã im lặng.

Có nên nói về chuyện đó không?

Cái chuyện về người phụ nữ ban nãy đấy.

Có phải là gã đã quá vội vàng không?

Không, không.

Gã không vội vàng.

Tất cả những hành động của gã lần này đều được gã suy nghĩ rất kĩ.

Gã muốn tìm hiểu thêm về cậu ta.

Cậu ta chắc chắn là đã biết được rằng gã muốn hỏi về vấn đề gì.

Gã biết rõ điều đó.

Nhưng không hiểu sao, nó lại khó nói quá.Sau một hồi, gã mới cất tiếng trả lời:- Về chuyện người phụ nữ ban nãy.

Nó có liên quan gì tới cậu không?Lần này thì đến lượt cậu ta lảng tránh câu hỏi của gã.

"Đến nơi rồi đấy".

Cậu ta nói và chỉ vào một quán rượu nhỏ nằm ở cuối ngõ.

Gã nhìn lên trên bảng hiệu.

Quán Wincherter?

Nhìn qua thì nó rất nhỏ, ọp ẹp và đầy rêu mốc bám ở trên cánh cửa.

Không chỉ thế, chúng còn bám đầy ở trên các bức tường ở xung quanh nữa.

Đây là một quán rượu sao?

Nếu không có người bồi bàn kia giới thiệu thì gã không nghĩ rằng đây là một quán rượu đâu.Biết được suy nghĩ của gã.

Cậu ta liền tiến tới trước cánh cửa và mở nó ra.

"Chào mừng đến quán Winchester.

Đừng bị vẻ bề ngoài của nó đánh lửa".Gã bước vào, một mùi hương lạ kì xộc thẳng vào mũi gã.

Một mùi hăng hắc của thảo mộc, nổi bật trong đó là oải hương và lá xô trắng.

Nếu để riêng thì chúng sẽ rất thơm, nhưng khi kết hợp lại thành ra vô vị.

Quầy lễ tân được đặt ở cuối căn phòng.

Rất gọn gàng nhưng cũng chứa đầy sự nổi loạn.

Khác với nhà hàng trước, thì nơi đây lại có vẻ ít người hơn.Cũng phải thôi.

Có ai biết được rằng đây là quán rượu để mà đến đâu.

Người bồi bàn nọ tiến tới quầy lễ tân.

"Cho hai cốc nhé".

Cậu ta nháy mắt.Vừa dứt lời, hai cốc rượu đã được đặt lên trước mặt bàn.

Nhanh quá, gã còn chưa kịp biết được đang có chuyện gì xảy ra nữa.

Người bồi bàn nọ liền cầm lấy hai cốc bia (hay rượu gì đó) và mang đặt ra cái bàn được kê ở góc phòng.

"Ngồi xuống đi".

Cậu ta nói với gã.Gã ngồi xuống.

"Đây là?"

Cậu ta nhìn thẳng vào mắt gã.

"Rượu tiên đó.

Thử đi Hades".

Cậu ta mỉm cười.

"Có lẽ ngài nên học lại cách che giấu thần lực đi"Gã khẽ cười.

"Thật sao?

Tại sao ai cũng biết được ta là Hades nhỉ?"

"Ngài rất nổi tiếng đấy.

Ngài không biết sao?".

Người bồi bàn kia nhún vai.

"Vậy ngài muốn hỏi gì tôi?"

Gã nhấp lấy một ngụm rượu.

Một cảm giác khoan khoái lan dần trong miệng gã và từ từ trườn nhẹ xuống phía dưới dạ dày.

Nhận được chúng, gò má của gã trắng bệch của gã thoáng chốc ánh lên một sắc hồng nhạt.

Từ từ thấm qua các tế bào, luồn lách vào bên trong các thành mạch và lan ra khắp toàn bộ cơ thể.

Phá vỡ các giác quan.

Chọc thủng mọi sự lo lắng.

"Chà".

Gã thốt lên."

Tôi không ngờ ngài vẫn còn có thể uống được rượu tiên đấy".

Người bồi bàn nọ xoay xoay cái ly và để nó ở trước mặt mình ngắm nghía.

"Tôi là con trai của Dionysus"."

HẢ".

Gã giật mình.

"Con trai của Dionysus?"

"Ngài tưởng rằng tôi không biết gì sao?

Nghĩ lại đi Hades.

Tại sao tôi lại có thể phát hiện ra ngài dễ dàng như vậy?

Nếu như không phải là một vị thần hay là một là một á thần trên Olympus thì sẽ chẳng có ai phát hiện ra ngài đâu.

Và chào ngài.

Tôi tên là Wier".

Cậu ta giơ tay ra."

Sao ngươi lại đi làm công việc này?

Cha ngươi đâu?".

Gã ngạc nhiên hỏi."

Tất nhiên, tôi đang làm giám đốc của một công ti rượu nho.

Nhưng, vì một vài lí do khiến tôi phải hóa trang thế này".

Wier đáp.- Lí do gì vậy?- Zues muốn ngài quay về.

Nhưng, Hermes hiện vẫn đang bị thương do vụ việc lần trước.

Khi mà có một đọa thiên sứ cùng với đám quỉ của hắn đã tấn công vào trong Olympus và cướp đi cái hộp có chứa trái tim của Lucifer bị phong ấn trong đó.

Vì vậy mà không ai có thể tìm thấy được ngài.

Chỉ có tôi."

Gã bỗng nhớ về ngày hôm đó.

Ôi trời, tại sao gã lại có thể quên được chứ?

Ở buổi tiệc rượu hôm đó gã đã gặp Wier mà.

Thậm chí cậu ta còn đưa cả danh thiếp cho gã nữa.

Tại vì những suy nghĩ không đâu mà gã đã dễ dàng quên đi việc đó.

Có lẽ, gã đang mắc phải một dạng của bệnh mất trí nhớ hay thần kinh gì đó."

Tôi tưởng ngài quên mất danh thiếp của tôi rồi?

Đang định đi tìm ngài thì ngài đã đến tìm tôi.

Thật may quá.

Tại sao mà ngài lại phát hiện ra rằng đó là tôi vậy?

".

Wier nhấp một ngụm rượu."

Khoan đã, tôi chưa nói sao?

Thực chất tôi đi theo cậu chỉ vì chuyện của người phụ nữ ban nãy trong nhà hàng.

Bà ta tự bốc cháy.

Có phải do cậu không?"

Wier nhún vai.

"Đó là một trong những lí do mà khiến tôi phải ngụy trang đấy.

Ngài biết không, tất cả mọi thứ trên thế giới nay đều không thể thoát khỏi ba cái đầu của Hecate đâu.

Và bây giờ thì bà ta đang theo phe của Leviathan"."

Hoặc là chết".

Người pha chế rượu ở quầy chính đột ngột lên tiếng.

Cậu và gã đồng loạt quay đầu lại.

"Chết tiệt, Zues đã đặt phong ấn ở đây rồi mà".

Wier nghiến răng.

Ông ta hất mạnh cái bàn lên trên cao và ném nó về phía Wier và gã.

Cả hai người đều tránh được nó và lăn ra xa.

Thấy vậy, tất cả mọi người ngồi trong quán cũng đứng hết dậy và bắt đầu quá trình biến đổi của mình.

Gã và Wier áp lưng vào nhau và quay mặt về phía lũ quái vật.

"Hi vọng là ngươi biết sử dụng kiếm".

Gã nháy mắt với Wier."

Không vấn đề".

Cậu ta quay mặt lại và nở một nụ cười đắc thắng.

"Đấu nhé Hades".Gã chấp nhận lời thách đấu này.

"Được, lâu quá rồi, ta muốn hoạt động một chút".Hai người bắt đầu tách nhau ra và chạy về phía lũ quái thú.

Hades vung kiếm lên và chẻ đôi người của một con quỉ đứng gần gã.

Từ vết chém đó.

Hàng ngàn tía sáng lấp lánh của linh hồn bắt đầu hiện ra.

Gã đã ban cái chết cho nó.

Dù là một con quỉ, nhưng dù sao thì nó vẫn là một linh hồn.

Và nếu là một linh hồn thì nó sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi cái chết mà gã đã ban.

Nhìn sang phía Wier.

Cậu ta cũng chiến đấu rất tốt.

Từng đường gươm của cậu ta đều rất hoàn hảo và sắc ngọt tinh tế.

Mỗi khi cậu ta chém vào một con quái nào thì con quái ấy đều lập tức ngã lăn quay ra, giẫy giụa trong đau đớn và bốc cháy thành tro.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ lũ quái vật ở trong căn phòng đã bị gã và Wier hạ toàn bộ.

Hai người thở hồng hộc và dựa lưng vào nhau.

"Đánh tốt lắm, Wier".Wier nở một nụ cười ở trên khuôn mặt của cậu ta.

"Ngài cũng vậy",- Ôi dào, đừng khiêm tốn như vậy chứ.

Á thần mà có thể đánh được như vậy là quá tốt rồi.

À mà tại sao lũ quái kia lại có thể bốc cháy lên như vậy?

- Gã hỏi.- Kiếm của tôi có tẩm rượu thánh - Wier ngồi dậy và đỡ gã đứng lên - Và bây giờ thì chúng ta nên đi thôi.

Không khéo bọn chúng lại kéo đến nữa đó - Wier nói to.- Được, ta biết rồi.Gã vừa dứt lời.

Mặt đất bỗng phát ra một chấn động mạnh mẽ.

"Uỳnh".

Mặt đất ở chỗ gã bắt đầu nứt ra và rung lắc dữ dội.

Chấn động của nó làm cho mọi đồ đạc trong căn phòng nghiêng ngả và rơi vỡ lung tung.

Wier rít lên.

"Còn chuyện gì nữa đây?"

Gã chạy ra ngoài và nói to.

"Ta không biết".Wier chạy ra ngoài cùng gã.

Vừa bước chân ra khỏi cửa, một khung cảnh kinh khủng hiện ra trước mắt hai người.

Tất cả thành phố bây giờ đều đang chìm trong bóng tối.

Bóng tối thực sự.

Đen ngòm và sâu hoắm.

Duy chỉ có một quầng sáng phát ra từ phía bên kia của thành phố là đang hoạt động.

Nóng và Chói.

Tất cả mọi thứ đều đang chìm trong biển lửa.

Mọi người thì la hét và tháo chạy đi lung tung, ra khắp tứ phía.

Sự hỗn loạn ở mọi nơi.Gã chợt nhận ra được luồng nhiệt quen thuộc kia.

"Không".

Gã hét lớn.Wier kéo áo gã.

Trên gương mặt cậu ta lúc này hiện lên một sự hoảng loạn đến tột độ.

"Hades, nhìn kìa".Theo hướng chỉ tay của Wier, gã hướng mặt lên trời và nhìn thấy được một cảnh tượng còn kinh khủng hơn nữa.

Một quầng sáng xanh nhạt hiền dịu cũng đang rơi xuống.

Màu xanh trắng nhẹ nhàng của chúng dường như là đối lập với cái màu vàng đỏ dữ dội kia.

Mặt đất lại tiếp tục đón thêm một cơn chấn động khác.

Từ nơi mà quầng sáng đó tiếp xúc với mặt đất.

Hàng ngàn hàng vạn luồng sáng xanh phóng ra.

Nhưng khác với sự dịu dàng của nó, những tia sáng chạm vào nơi nào là nơi đó ngay lập tức bốc cháy với ánh lửa xanh, hủy diệt tất cả mọi thứ mà nó đi qua.Thiên đường đang sụp đổ."

Này".

Weir gọi lớn.

Gã quay đầu lại về phía cậu ta.

Thấy vậy, Wier liền ném về phía gã một cái đồng hồ.Gã chộp lấy nó.

"Gì vậy?"

Wier hét to.

"Đó là dụng cụ dịch chuyển tức thời của Hermes.

Tôi sẽ ra phía kia, ngài ra phía kia xem xét đi".

Wier chỉ tay về phía đông của thành phố, nơi mà có quầng sáng đỏ hiện diện ở đó.

Nói đoạn, Weir liền xoay cái đồng hồ và rồi thì nó phát sáng lên.

Cơ thể Wier dần dần biến mất trong đám khói màu lam.Gã cầm chiếc đồng hồ lên ngắm nghía.

Sau đó, gã đưa tay lên trên cái mặt của đồng hồ và xoay nó một vòng 180 độ.

Cái đồng hồ phát sáng và, uỳnh, gã đã di chuyển được đến nơi mà gã muốn.

Vừa chạm chân xuống mặt đất, ánh sáng xanh chói liền đập thẳng vào mắt gã và làm gã choáng váng.

Khi bắt đầu lấy lại được ý thức của mình, gã mới nhìn rõ lại được đang có chuyện gì xảy ra.

Trước mặt gã hiện giờ là một chàng trai đang nằm sõng soài dưới nền đất.

Mái tóc của cậu ta ánh lên màu trắng bạc huyền ảo.

Gã tiến tới và lay lay người của cậu."

Mani, Mani".

Gã gọi.Chàng trai trong tay gã bắt đầu mở to đôi mắt.

"Hades?"

Gã đỡ cậu ngồi dậy.

"Cậu có sao không?

Vừa có chuyện gì xảy ra vậy?".Mani không nói mà chỉ yên lặng.

"Tôi bị một con quỉ tấn công.

Nó tấn công tôi và...".

Cậu giật mình.

"Con sói Hati.

Nó ở đâu rồi?".

Cậu hoảng sợ.Gã ngồi dậy và cầm lấy thanh gươm của mình lên.

"Cậu ở yên đây đi.

Để tôi đi xem thử xem như thế nào".Mani giữ anh lại.

"Đừng, hãy để tôi đi cùng.

Tôi biết điểm yếu của nó và...

Cẩn thận kìa".

Cậu đẩy gã ra.

Gã có thể thấy được một bóng đen lao về phía cậu ta.

Móng vuốt.

Đó là thứ gã nhìn thấy được rõ nét nhất.

Quá nhanh và quá nguy hiểm, gã không thể nào biết được rằng đang có chuyện gì xảy ra nữa.

Con sói Hati nhảy chồm kên định vồ lấy Mani, nhưng ngay lập tức đã bị một lực mạnh hất văng ra.

Mani thở hổn hển ngã phịch xuống.

Con sói lại tiếp tục này bổ lên.

Gã nhanh chóng nhảy phắt dậy và đâm kiếm xuyên qua ngực nó.

Tiếng gầm của Hati như vang động trời đất, nhưng nó vẫn chưa chết.

Thấy vậy, Mani liền giơ tay lên bắn một tia sáng về phía nó.

Tia sáng xanh rời khỏi tay cậu và phóng về phía con thú.

Trúng phải, con thú nằm phịch xuống, kêu gầm gừ.

Với một đường gươm sắc bén, gã cắt đứt đầu của con quái thú và giải phóng linh hồn của nó khỏi cơ thể."

Cảm ơn".

Mani nói trước khi cậu ta ngất đi.Gã bế cậu lên và khởi động cái đồng hồ.

Mani ở đây thì cũng có nghĩa là Sol cũng đã gặp chuyện gì đó.

Và theo gã nghĩ thì chắn chắn Wier sẽ không thể chống lại chúng đâu.

Ngay đến cả gã còn phải chật vật mãi thì mới có thể hạ được Hati cơ mà.

Huống hồ con sói Skoll còn là anh của Hati nữa.

Đến nơi, gã bắt đâu lo lắng khi mà không thấy bóng dáng của Wier lẫn Sol ở đâu cả.

Phải chăng là hai người họ đã bị con Skoll ăn thịt?

Gã dáo dác nhìn xung quanh.

Nhưng lại không hề chú ý ở phía sau mình.

Con Skoll đột ngột vọt ra từ trong đám lửa.

Gã nhận hấy được sát khí của nó nêm đã nhanh chóng né ra.

Con sói vồ hụt liền quay mặt phía gã rồi gầm gừ.

Gã bế Hati nhảy vọt lên.

Với tình trạng như thế này thì rất khó để có thể chiến đầu được."

Hades".

Skoll gầm gừ.

"Sau mày lại bế Mani?

Hati đâu rồi.

Em trai tao đâu?"

Gã đáp xuống.

"Nó chết rồi".Skoll rống lên đầy đau khổ.

"Hades, Tao sẽ giết mày.

Cả thằng nhãi mà mày đang bế nữa.

Tao sẽ giết hết chúng mày".

Ánh mắt nó hiện lên sự ác độc và đầy hận thù.

Gã lùi lại.

Nó đi vòng quanh gã và xem xét tình hình ở xung quanh.

Gã cũng vậy.

"Xem nào.

Chết tiệt, không còn nơi nào có thể trốn được nữa".

Gã thầm nghĩ.

Đành vậy.

Gã phải tự đối mặt với con thú thôi.

Gã nhét vào tay Mani cái đồng hồ dịch chuyển tức thời.

Con sói Skoll gầm lên và lao về phía gã.

Gã khởi động đồng hồ trong tay Mani.

"Xin lỗi, cậu đến nơi đó một mình nhé.

Tôi cần ở lại để tìm Sol và Wier".

Gã nói khẽ với Mani trước khi cậu ta biến mất.

Con Skoll nhảy bổ lên.

Gã vung kiếm lên và chém một nhát lửa về phía Skoll.

"Da mày có thể chịu được lửa phải không?

Vậy thì nhận lấy địa ngục đi".

Gã thách thức con thú.

Skoll lĩnh trọn nhát chém kia.

Mặc dù vậy, nó càng trở nên hung hăng hơn và lại tiếp tục nhảy vọt lên, vồ lấy gã.

Dù bị con sói đè xuống, nhưng gã vẫn có thể chống cự.

Gã đưa thanh gươm của mình ra giơ ngang trước ngực, đỡ lấy móng vuốt của con thú.

Skoll ấn mạch bàn chân của mình xuống hòng giết chết gã.

"Hades, mày hãy chết đi".

Nó gầm gừ.

"Em trai tao...".

Chưa dứt câu, cơ thể của Skoll liền đổ gục xuống, đè lên gã.

Hất cơ thể hôi hám của Skoll ra.

Wier thở hổn hển nhìn gã, bên cạnh cậu ta là Sol.

Cô đứng khép người lại sau đằng sau lưng Wier.

Gã có thể nhìn thấy được một vết máu chảy dài trên tay Wier.

Cậu ta đang bị thương.

"Ôi trời".

Gã đứng lên đỡ lấy Weir.

Cậu ta đổ ngục xuống trên ngực gã.

"Ngài đây rồi Hades"."

Ta không sao.

Cậu đang bị thương, chúng ta cần đưa cậu về chữa trị".

Gã quay sang phía Sol.

"Cô không sao chứ?".

Gã hỏi."

Tôi ổn".

Cô ấy đáp.

"Anh trai tôi đâu?".

Cô hoảng hốt.

"Hãy mau đưa Wier đi đi, Cậu ta đang bị thương đấy".

Cô giục.Gã khoát tay.

"Cậu ta ổn".

Gã chìa tay về phía Sol và khoác tay Wier lên vai gã.

"Chúng ta cần đưa Wier về.

Tôi biết có một chỗ.

Đi theo tôi."

Sol thoáng chần chừ.Gã hiểu được lí do vì sao mà cô lại chần chừ như vậy.

"Yên tâm, Mani đang ở đó".

Gã nói."

Được".

Sol nắm lấy tay gã.

"Chúng ta đi thôi".

Cô đỡ lấy người Wier.Gã gật đầu và quay sang phía Wier."

Wier, cái đồng hồ kia đâu rồi?".

Gã hỏi.Wier khó nhọc trả lời.

"Nó vỡ mất rồi".

Cậu ta nói.

Bàn tay của cậu ta đút vào trong túi quần và móc ra cái đồng hồ.

Nó đã bị vỡ một bên mặt kính.

Kim dài lẫn kim ngắn đều bị gẫy và tàn tệ tới mức khủng khiếp.

Sol ngạc nhiên che miệng lại.

"Nó".

Cô quay sang nhìn Hades.Hades không trả lời mà chỉ đứng đó ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.

"Ta biết".

Gã nói.Ở dưới địa ngục, Hel nhíu mày ngắm nhìn món quà mà Hades vừa gửi tới.

"Ôi".

Ả thốt lên và hét lớn.

"Soul, mang cho ta mấy trái lựu đến đây".

Ả vén tấm màn 'bất hạnh" lên."

Ôi, Mani ơi là Mani.

Ta thực lòng không muốn dùng tới mấy trái lựu này đâu".

Ả chép miệng."

Thưa nữ chúa, đây ạ".

Soul quì xuống bên cạnh ả."

Mang ra kia đi".

Ả liếc mắt về phía Mani đang nằm ngất ở dưới trần nhà.

Người thị nữ đó liền cúi đâu xuống và kín cẩn mang ra phía Mani đang nằm mê man.

"Hades, ngươi sẽ phải cảm ơn ta nhiều đấy".

Ả cười và buông tấm màn 'bất hạnh" xuống.Quay lại nơi mà Hades đang đứng.

Sol sợ hãi đi đi lại lại.

"Tất cả là lỗi tại tôi".

Cô ta tự trách mình.

Hades vỗ vai cô và an ủi.

"Không sao hết, đừng nói thế".

Sol chỉ gật đầu khe khẽ trước lời an ủi của gã.

Cô ngồi xuống bên cạnh Wier, người hiện giờ đang bị thương.

"Cậu không sao chứ?"

"Vâng".

Wier khó nhọc trả lời.

"Tôi ổn"."

Có chuyện gì vậy?".

Hades rút từ trong túi áo ra một điều thuốc.Wier hồi tưởng lại.

"Lúc tôi đến, xung quanh đây đều bị bao phủ bởi lửa.

Hệt như lúc này.

Và rồi tôi thấy Sol.

Cô ấy đang bị con sói Skoll tấn công.

Tôi ra đỡ đòn hộ cô ấy.

Nó cắn lấy tay tôi và..."

Gã giơ tay lên ra hiệu cho Weir ngừng nói.

Vất điếu thuốc xuống dưới chân và di di.

Gã mỉm cười quay lại phía Sol và Wier.

"Đây là lí do tôi đưa Mani đến nơi đó".Trong không gian, Mani đột ngột hiện ra.

"Anh."

Sol chạy ra ôm lấy Mani.

"Anh vẫn ổn."

Cô mỉm cười sung sướng.Gã đỡ Wier dậy.

"Cậu có mang theo cái đồng hồ không?".

Gã hỏi.Mani buông Sol ra.

"Có".Gã gật đầu và đón lấy cái đồng hồ từ tay Mani.

"Bây giờ thì mọi người hãy nắm lấy tay nhau đi".

Gã nói.Trước khi khởi động cái đồng hồ.

Gã nói nhỏ vào tai Mani.

"Hel có nói gì không?".Mani gập đầu.

"Có, bà ta nói là".

Cậu ta dừng lại.

"Như cũ".Gã gật đầu.

"Vậy hả".

Trước khi cả bốn người bọn họ biến mất vào trong hư không.
 
Back
Top Bottom