Điền Văn Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
Tham gia
24/9/25
Bài viết
285,872
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOb8h7TjEBgDABdH2bCAogIh6aq1P9BT4hIqCL0qaWUc5TuCzB7Na1NzJ_Oeblro-_v6BbIKzB73a5JRnbhGFSTOl4rjC3gX5rJchomkSreKJNTq3w4GmpoeENxqlOJEZ8Ep-p7yEC_0ZLT5_ES2447=w215-h322-s-no-gm

Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Tác giả: Tiểu Ngũ Công Tử
Thể loại: Điền Văn, Cổ Đại, Đoản Văn
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Tiểu Ngũ Công Tử

Tran / Editor: Mỗi Bước Mỗi Xa

Beta: Mỗi Bước Mỗi Xa

Thể loại: Đoản văn, Làm ruộng, Cổ đại

Giới thiệu

Gả cho Tống Nhàn hai năm, hắn ta đã mời một bà đồng về nhà.

Bà đồng nói người sống ở góc tây nam của hậu viện khắc cả nhà.

Vì thế, ta mang danh tiếng khắc cả nhà, bị Tống gia dùng hai trăm lượng bạc cùng một tờ khế đất đuổi đến một điền trang.

Nơi đó trong vòng mười dặm không có bóng người, xung quanh mười mẫu đất không ai cày cấy.

Ta vui mừng khôn xiết, Tống gia thật là một nhà tốt.

Đây chẳng phải là cuộc sống về vườn mà ta mong muốn đấy sao.​
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 1: Chương 1


Gả cho Tống Nhàn hai năm, hắn ta đã mời một bà đồng về nhà.

Bà đồng nói người sống ở góc tây nam của hậu viện khắc cả nhà.

Vì thế, ta mang danh tiếng khắc cả nhà, bị Tống gia dùng hai trăm lượng bạc cùng một tờ khế đất đuổi đến một điền trang.

Nơi đó trong vòng mười dặm không có bóng người, xung quanh mười mẫu đất không ai cày cấy.

Ta vui mừng khôn xiết, Tống gia thật là một nhà tốt.

Đây chẳng phải là cuộc sống về vườn mà ta mong muốn đấy sao.

1.

Gả cho Tống Nhàn được hai năm.

Hắn ta đã mời một bà đồng về nhà, bà đồng chỉ vào hướng góc tây nam của hậu viện và nói, người sống ở phương hướng này sẽ khắc hết cả nhà.

Ta chính là người sống ở đây.

Bởi vì tổ phụ đã cứu tổ phụ Tống gia, việc cưới ta về là cách để bọn họ báo ân.

Ta và một con gà trống đã làm lễ bái đường, được dàn xếp trong một cái tiểu viện lạnh lẽo, ngay cả mặt của phu quân cũng chưa từng gặp qua, chỉ biết hắn tên là Tống Nhàn.

Đi cùng ta là người bạn chơi chung từ lúc còn ở trong thôn, Tiểu Diệp.

Khi vào phủ, Tiểu Diệp được đổi tên thành Tùng Diệp.

Tiểu Diệp nói nàng ấy không thích cái tên này, nàng ấy vẫn muốn được gọi là Tiểu Diệp.

Ta không có quyền đổi tên cho nàng ấy, nhưng thời điểm xung quanh không có ai, ta vẫn gọi nàng ấy là Tiểu Diệp.

Mỗi ngày, Tống gia đều có người mang cơm đến cho ta, ăn ngon hơn khi ở nhà, nhưng ta hiểu được, ta ăn chỉnh là những món chỉ hạ nhân mới ăn.

Ta rất hoài niệm bữa cơm ở nhà.

Mẫu thân luôn thích hấp một nồi cơm.

Mùa thu hoạch, lửa to đun sôi, trong nồi là những hạt gạo kê vàng óng ánh, khoai lang và bí ngô được đặt trên xửng hấp, thanh đạm mà ngọt ngào.

Tống Nhàn sai người truyền lời tới, nói ta khắc cả nhà, sẽ đưa ta đến điền trang, còn cho ta hai trăm lượng ngân phiếu cùng một tờ khế đất.

Ta biết Tống gia muốn cắt đứt quan hệ với ta.

Lúc ta không muốn gả, bọn họ lại nhất quyết cưới, khi ta tự xin hòa ly, bọn họ lại làm như không nghe thấy, khi ta không để ý tới, bọn họ lại muốn đưa ta đi.

Tâm tư của thế gia đại tộc, ta nhìn không ra.

Nha hoàn truyền lời nói rằng, nơi đó trong vòng mười dặm không có bóng người, trong thôn trang không có một hạ nhân nào, xung quanh mười mẫu đất không ai cày cấy, mọi thứ đều phải dựa vào chính ta.

Nha hoàn có chút không nỡ, bổ sung một câu, “Ngươi ở đây nhìn thấy thiếu gia và Cao di nương âu yếm, cũng là đau khổ, không bằng rời đi, có thể sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Ta chưa từng gặp Tống Nhàn, cũng chưa gặp Cao di nương, ta không thấy đau khổ.

Bọn họ vẫn luôn tự ý quyết định.

Ta vui mừng thông báo với Tiểu Diệp, “Tiểu Diệp, sau này có thể gọi ngươi là Tiểu Diệp rồi.”

Tiểu Diệp cười nheo mắt lại.

2.

Khi ta và Tiểu Diệp rời đi, không một ai trong Tống gia tiễn đưa, Tiểu Diệp và ta đến chợ phía nam thuê một chiếc xe ngựa mới đến thôn trang.

Tiểu Diệp nói, Tống gia thật làm việc không đàng hoàng.

Ta hoàn toàn đồng ý, nhưng vẫn rất vui vì không ai tiễn đưa, như vậy mới có thể mua những thứ bọn ta cần thiết.

Bọn ta đã mua một ít hạt giống, cân vài cân bông, còn mua một số đồ dùng hàng ngày

Đến thôn trang nhìn thấy, trong kho chứa đầy gạo cũ, còn lại không có gì cả.

May mà ta thông minh.

Ta đã cắt một quả bí đỏ do một ông lão trên đường tặng, hấp cùng với gạo kê mới mua trong nồi lớn, cùng ăn với Tiểu Diệp.

Thơm ngọt vô cùng.

Tối đó ta đã có một giấc mơ đẹp.

Ta mơ thấy mẫu thân, bà bảo ta về nhà.

Nhưng nhà ta rất xa, ta đã không thể tìm về được.
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 2: Chương 2


Mở mắt ra, ánh sáng ban ngày rực rỡ, Tiểu Diệp vui mừng nói với ta rằng trong sân sau có một cây táo, dưới gốc cây có nhiều cành khô và lá héo úa.

“Đào Đào, may mà năm ngoái bọn họ không dọn dẹp, cành khô có thể chất thành củi, lá cây thì ta có thể mang đi ủ phân, mảnh đất đó trước đây đã có người cày cấy qua, to lắm, dọn dẹp xong có thể trồng được.”

Ta vui mừng vỗ tay, “Chính là như vậy.”

Tiểu Diệp sinh ra đã khỏe mạnh, sức lực còn lớn hơn cả đám nam nhi, từ nhỏ gia đình dạy dỗ khác với ta, nàng ấy biết sửa chữa nhà cửa, biết ủ phân, biết đánh nhau.

Là một cô nương rất lợi hại.

Khi ta làm xong việc hà lao lao* đi gọi nàng ấy, cành cây đã được xếp gọn gàng ở ngoài tường phòng bếp, lá cây cũng đã chất thành đống.

*hà lao lao: một loại mì.

Bọn ta ăn xong hà lao lao, cơ thể ấm lên, dựa vào cửa nghỉ ngơi chốc lát.

Mười mẫu đất đều ở trước thôn trang, cách bọn ta chưa đến một dặm, nhìn cũng không quá hoang vắng, những năm gần đây chắc chắn có người trồng trọt qua.

Dọc theo bờ đất có một dòng suối trong veo nhè nhẹ chảy qua, không biết ai đã trồng vài cây dương, đang ra hoa, tựa như sâu róm.

Xa hơn nữa, có một ngọn đồi thấp như đống đất, cũng có một hộ gia đình sinh sống, khói bếp lợn lờ bốc lên, ngôi nhà lớn hơn nhiều so với thôn trang của bọn ta.

Ta cảm thán, “Diệp tử, ta thật là may mắn.”

Tiểu Diệp phụ họa theo ta nói: “Thật là một ngày tốt, ta rất thích.”

Bọn ta bắt đầu dọn dẹp.

Tiểu Diệp dọn dẹp trong viện xong, rồi mang hạt giống đi trồng.

Ta ở nhà may hai chiếc chăn dày và hai chiếc chăn mỏng.

Đêm qua bọn ta không có chăn, đã đốt giường đất cho nóng lên, đắp tất cả vải lên, nhưng nửa đêm vẫn có hơi lạnh.

Nhưng có chăn rồi thì sẽ không lạnh nữa.

Ta đã đun một bình nước ấm, đi cùng Tiểu Diệp để trồng trọt.

Xuân hàn se lạnh, bọn ta đổ mồ hôi đầy đầu, cùng nhau uống nước ấm, như những ngày trước khi còn ở trong thôn.

“Hai vị cô nương mạnh khỏe, có thể xin một chén nước uống hay không?”

Ta quay đầu lại nhìn, phát hiện không biết từ lúc nào đã có một lang quân tuấn tú đến đây, mặc áo bông màu xanh, mặt như quan ngọc, nhã nhặn có lễ.

Giống như người trong câu chuyện mà ta đã nghe hồi nhỏ.

Ta rót cho hắn một chén nước, hắn uống một cách tao nhã, hỏi ta, “Hai vị là mới chuyển đến hôm nay sao?”

“Bọn ta đã chuyển đến hôm qua.”

“Thứ cho tại hạ mạo muội, hai vị có phải là tiểu thư của Tống gia không?”

“Không phải tiểu thư, ta là Đào Đào, đây là Tiểu Diệp.”

Người đó ngẩn người một chút, gật đầu, nói: “Ta tên là Lục Chiêu, hai nữ tử sống ở đây sẽ có nhiều bất tiện, nếu có việc gì, có thể tìm ta, ta sống ở ngọn núi bên kia, không xa.”

Khi hắn nói câu này, biểu tình có hơi tức giận, rất kỳ lạ.

Nhưng đây là người đầu tiên ở kinh thành, ta cảm nhận được có ý tốt.

Vì vậy ta vội vàng hành lễ, “Đa tạ, ngươi có biết đến huyện Phụng không? Cách nơi đây năm ngày đường.”

Thôn Mễ gia nằm ở huyện Phụng, là nhà của ta, ta không biết cách nào để trở về, nhưng có thể là hắn biết.

“Ta biết, ta cũng đến từ nơi đó.”

Tiểu Diệp lập tức vui mừng, “Bọn ta cũng đến từ nơi đó.”

Ta cũng vui mừng, gặp được đồng hương, người huyện Phụng của bọn ta nhiệt tình nhất, khó trách khi hắn đến giúp bọn ta.

Ta hỏi hắn, “Ngươi có muốn về nhà không?”

Hắn nhìn về một nơi xa xăm, cười nói: “Muốn chứ, nằm mơ cũng muốn.”

Hắn đang nhìn, là phương hướng của quê nhà sao?

Ta không biết.

Nhưng ta biết hắn là người tốt, là một người hàng xóm rất tốt.

Bởi vì từ đó về sau, hắn thường xuống núi giúp bọn ta làm việc.

Từ ngày xuân đến ngày hè, tể thái trong sân trồng đã đổi thành củ cải.

Ngôi nhà nhỏ của ta và Tiểu Diệp, vì vậy trở nên nhộn nhịp hơn nhiều.
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 3: Chương 3


3.

Vài ngày trước, khi mùa thu hoạch lúa mì đến, Lục Chiêu đã dẫn theo vài người từ trên núi xuống giúp bọn ta gặt hái.

Mười mẫu lúa mì, thật không ít, Lục Chiêu cùng bọn ta phơi khô lúa mì, phơi đầy một kho, rồi lại trồng củ cải và cải trắng trên cánh đồng.

Lục Chiêu nói bọn hắn muốn mua một ít, hắn có nuôi một số người, nhưng họ không sản xuất gì, cần những loại lương thực này.

Hắn đã đưa cho ta một ít tiền theo tiêu chuẩn của tiệm gạo, mang đi mười bao lúa mì, nói rằng sẽ đi xay thành bột mì ở Hồ gia ở thôn Huệ An bên cạnh.

Ta và Tiểu Diệp cũng đi theo, mang về vài bao bột mịn.

Như vậy cũng không tiêu tốn bao nhiêu lúa mì, trong kho vẫn đầy ắp, khiến lòng ta cảm thấy yên tâm.

Lục Chiêu đề nghị ta bán đi.

“Đợi đến mùa thu hoạch năm sau rồi nói, ở quê, mẫu thân của ta mỗi lần đều giữ lại đủ lương thực cho bọn ta ăn, nhưng vẫn không đủ, nếu gặp năm mất mùa, giá lương thực sẽ tăng cao, càng không có gì để ăn, nếu gặp năm hạn hán, lương thực đó chính là cứu tinh.”

Lục Chiêu nhìn ta, bỗng cười nói, “Vậy ta cũng đi thu thập một ít, nhất định phải đủ cho cả một năm cho một nhà. Lương thực trong kho của ngươi, đừng nói với ai khác, nếu có người hỏi thì cứ nói đã bán rồi.”

“Ta biết rồi.”

Ta hấp một nồi bánh lớn, dùng rau vừa hái từ trong ruộng và miếng thịt cuối cùng trong bếp hầm thành một nồi canh thơm ngon.

Ta lại nhớ đến phụ mẫu, đất nhà ta không nhiều như vậy, chỉ vài mẫu đất, thu hoạch phải nộp thuế, lại còn phải nuôi cả gia đình.

Tiểu Diệp vừa ăn vừa khóc, nói nàng ấy nhớ phụ mẫu.

Ta lau nước mắt cho nàng ấy, hứa hẹn, “Chúng ta nhất định sẽ có thể gặp lại, nhưng trước khi gặp lại, chúng ta phải sống thật tốt.”

Đêm đó sấm chớp ầm ầm, Tiểu Diệp bị sốt.

Ta cho nàng ấy uống thuốc, ở bên cạnh nàng ấy cả đêm.

Ngày hôm sau nàng ấy lại khỏe mạnh như rồng như hổ.

Bọn ta ăn vài cái bánh rau dại, uống một bát cháo bí ngô ngọt, thật ấm lòng.

Sau đó khóa cửa, lên xe bò ở thôn Huê An đi vào thành.

Người đánh xe, chính là đại ca Hồ gia.

Tẩu tử Hồ gia cũng ở đó, ngày ấy khi đi xay bột mì đã quen biết được.

Trên đường, tẩu tử Hồ gia nói rất nhiều với ta.

“Cái thôn trang mà các ngươi hiện đang sống, trước đây là Tống gia cho một lão bộc để dưỡng lão, lão bộc đó không có con cái, đất xung quanh thôn trang đều cho tá điền cày cấy, ông ta chỉ thu chút tiền bạc, sau này lão bộc mất, đất cũng bỏ trống, chỉ mới xảy ra trong hai năm gần đây.”

“Không biết các ngươi là ai của Tống gia, tẩu tử cũng không hỏi, nhưng các ngươi cũng coi như được nhờ lây, không phải nộp thuế ruộng, chung quanh không ai dám động đến Tống gia, chẳng qua hai cô nương ở nhà thì vẫn bất tiện, thường xuyên đến thôn xóm của bọn ta chơi, bà con quê nhà, có việc cũng dễ giúp đỡ.”

Ta và Tiểu Diệp liên tục gật đầu, người của thôn Huệ An rất chất phác, như thôn Mễ gia của bọn ta, vừa lúc phải sống ở thôn trang, đương nhiên phải thường xuyên qua lại với thôn dân.

Trong thành rất nhộn nhịp, đông đúc hơn nhiều so với huyện Phụng, người cũng xinh đẹp.

Ta thấy một nữ tử mảnh mai như liễu, diện mạo xinh đẹp cực kỳ, khiến ta nhớ đến câu chuyện hồ tiên mà mẫu thân từng kể cho ta nghe.

Đi bên cạnh nàng ta là một nam tử cao ráo, tuy vẻ ngoài có chút bình thường nhưng ăn mặc sang trọng lộng lẫy, thân phận bất phàm.

Ta tính toán một chút, trước tiên sẽ cùng Tiểu Diệp đi dạo quanh, rồi mua sắm đồ đạc.

Tẩu tử Hồ gia bỗng chọc chọc vào ta, chỉ vào nữ tử nói: “Tẩu tử dạy ngươi, những nữ tử ăn mặc như vậy đều là thiếp thất, đẹp thì có đẹp, nhưng thiếu chút phong thái.”

Tiểu Diệp nhìn thoáng một cái, nói, “Nào có đẹp bằng Đào Đào.”

Tẩu tử Hồ gia nhìn ta một cách nghiêm túc, ánh mắt không mấy tán thành, nhưng không nói gì.
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 4: Chương 4


Mẫu thân kể hồi nhỏ ta đã là một phôi mỹ nhân*, hồi nhỏ để tóc trẻ con không rõ ràng, lớn lên, mẫu thân vẫn để tóc trẻ con cho ta, nói là để che giấu đi bộ dạng của ta, tránh bị lưu manh để ý tới.

*phôi mỹ nhân: dùng để miêu tả những đứa trẻ có nét đẹp tiềm năng, hứa hẹn sẽ trở thành những người đẹp trong tương lai.

Cho đến khi ta thành thân, mới chải tóc cho gọn gàng, để lại ấn tượng tốt cho Tống Nhàn, mong hắn ta đối xử tốt với ta hơn một chút

Đáng tiếc mẫu thân lo lắng chu đáo cho ta, ta lại phải làm lễ bái đường với một con gà.

Tiểu Diệp nói gà không biết nhìn mỹ nhân.

Ở Tống gia sống hai năm, ta lại để tóc trẻ con, ta không sợ lưu manh nữa, nhưng lại sợ những người nữ nhân ở hậu viện.

Ta và Tiểu Diệp xuống xe bò, đi ngang qua đôi nam nữ đó.

Nữ tử không biết vì sao, đang thút thít khóc.

Nam tử an ủi nàng ta, “Đừng khóc nữa, chẳng phải nàng ta đã đến thôn trang rồi sao? Cả đời này ta sẽ không đón nàng ta về, nói cho cùng, nàng ta cũng là một người đáng thương.”

Nữ tử liếc hắn ta một cái, “Nàng ta đáng thương, còn ta không đáng thương sao? Nàng ta là đại phòng, còn Cao Châu Châu tay, lại phải đứng dưới một nữ nhi nhà nông, nghĩ đến là thấy ghét.”

Nam tử cười trào phúng, “Còn chưa thấy qua mặt đại phòng của phu quân nữa là.”

“Ta mặc kệ, nếu không thì chàng phải hưu nàng ta, nếu không thì đừng mơ tưởng phụ thân của ta giúp chàng.”

“Được được được, ta hứa với nàng, nhất định sẽ tìm cách thuyết phục tổ mẫu.”

Ta còn quay đầu nhìn một cái thật nghiêm túc.

Hóa ra Tống Nhàn trông như thế này.

4.

Ta bắt đầu vừa phơi thịt khô vừa chờ đợi hưu thư của Tống gia.

Đợi đến mùa thu, hưu thư của Tống gia vẫn chưa đến

Nhưng bọn ta lại một lần nữa đón nhận mùa thu hoạch bội thu.

Vẫn là Lục Chiêu gọi người đến giúp đỡ, củ cải và cải trắng thu hoạch chất đống trong ruộng, ta mời Tẩu tử Hồ gia cung mấy thôn phụ, cùng nhau làm bánh bột ngô mang ra đồng.

Mọi người dùng nước suối rửa củ cải, vừa ăn bánh vừa trò chuyện.

Cuối thu mặt trời cao xa, làn gió chốn đồng nội mang theo hương thơm thản nhiên.

Ta và Tiểu Diệp ngay lập tức bận rộn lu bù.

Lục Chiêu thần thông quảng đại, không biết từ đâu tìm được một người, mua đi một nửa củ cải và cải trắng.

Nhưng phần còn lại cũng không ít, ta và Tiểu Diệp phơi vài hàng củ cải muối khô, phơi khô rồi có thể làm thức ăn ăn kèm.

Ta cũng làm vài thùng củ cải muối chua, đến năm sau phơi khô hấp chín, sẽ là món dưa muối thơm ngon không kém gì thịt, dù thế nào cũng không hỏng, là món ăn vặt yêu thích nhất của ta khi còn bé.

Những thứ này đủ cho bọn ta ăn nhiều năm.

Cây táo trong hậu viện cũng chín, vừa giòn vừa ngọt, ăn vào ngon tuyệt, nhân lúc còn tươi, ta lại làm vài khạp rượu táo.

Khi trời nắng đẹp, ta và Tiểu Diệp mang một ít củ cải khô và rượu táo đến cho Lục Chiêu.

Lục gia Chiêu lớn hơn nhà của bọn ta, cũng tinh tế hơn, là một căn viện tam tiến*, có vài người sống.

*một loại thiết kế của tứ hợp viện

Lục Chiêu là chủ tử, là chủ tử duy nhất.

Rất kỳ quái, nhưng ta chưa bao giờ hỏi.

Mỗi người đều có những chuyện không muốn bị hỏi đến, giống như ta không thể giải thích danh phận của mình vậy.

Lục Chiêu tiếp đãi bọn ta, cho bọn ta một ít đồ ăn vặt, cười nói mùa đông sẽ đến thôn trang ăn cơm ké.

Ta dĩ nhiên là hoan nghênh.

Nghĩ đến kho và hầm chứa đầy ắp, ta bắt đầu mong chờ mùa đông.
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 5: Chương 5


Khi trời chính thức vào đông, bọn ta đã chuẩn bị đủ củi, đốt chậu than, co đầu rụt cổ ở nhà không ra ngoài, đổi cách ăn uống.

Nồi lớn hầm thịt heo cải trắng, cơm thì rưới một muỗng nước canh, ăn kèm với rau và thịt, giống như ngày Tết vậy.

Bánh hấp lớn trắng nõn được bẻ ra, nhét một quả trứng vào, nghiền nát, rồi rưới một ít thịt băm và nước thịt, cắt sợi một đĩa dưa muối, cũng rất ngon.

Cải trắng và thịt, mì trong nước sôi, rắc một ít gia vị, cũng ngon tuyệt.

Món bọn ta yêu thích nhất vẫn là lẩu nóng.

Khi tuyết đầu mùa đến.

Lục Chiêu mang theo một cái giỏ lớn đến ăn ké.

Ta mở ra xem, bên trong có mười mấy con gà con lông xù.

Lục Chiêu cầm một con đặt vào tay ta, “Lão Mạc mang về, mấy nam tử bọn ta không nuôi được, cho các người nuôi nhé.”

Tiểu Diệp yêu thích không thôi, nâng một con gà nhìn ta, mắt sáng long lanh.

Ta nói: “Vậy thì cứ nuôi trong nhà trước đi, đến đầu xuân ấm áp rồi hãy làm chuồng gà trong sân.”

Xung quanh thôn trang trống trải, chỉ có ta và Tiểu Diệp là hai sinh vật sống, nuôi vài con gà cũng nhộn nhịp.

Hôm nay ta và Tiểu Diệp chuẩn bị ăn lẩu, Lục Chiêu đã đến, nên mời hắn cùng ăn.

Hắn lại từ trong tay áo lấy ra một bức thư đưa cho ta, “Tháng trước ta có một người bạn đi đến huyện Phụng, ta nhờ hắn xem xét tình hình của phụ mẫu ngươi và Tiểu Diệp, đã nói về tình trạng của ngươi, đây là thư của bọn họ viết cho các ngươi.”

Ta nhất thời ngẩn người, luôn muốn nhờ hắn giúp ta tìm phụ mẫu ở quê, nhưng hắn đã giúp ta nhiều rồi, hắn muốn về nhà như vậy, nhưng vẫn chưa về, chắc chắn có lý do bất đắc dĩ, ta không muốn làm phiền hắn.

Nụ cười của hắn nhạt đi vài phần, có chút áy náy nói, “Nhưng có phải trách ta, đã tự ý nói cho bọn họ biết tình trạng của ngươi hiện tại hay không?”

Ta nhận lấy thư, lắc đầu nói, “Bọn họ biết được tình hình của ta, thì sẽ không có vọng tưởng gì về Tống gia nữa, đối với bọn họ mà nói là chuyện tốt, ta nên cảm ơn ngươi mới đúng.”

Hắn thở phào nhẹ nhõm, “Ta cũng nghĩ như vậy, dân thường áo vải sống không dễ dàng, liên quan quá sâu với Tống gia sẽ không có lợi.”

Ta cười cười, cũng không nghĩ hắn sao lại biết được thân phận của ta.

Phụ thân đã nói, con người đôi khi hồ đồ cũng là điều hiếm có.

Ta gọi Tiểu Diệp đến cùng xem thư.

Ta từ nhỏ đã biết mình sẽ phải gả vào Tống gia, để cho ta sau khi thành thân không bị coi thường, phụ thân vẫn luôn cắn răng chịu đựng cho ta nữ cải nam trang đi học chữ, ta học xong cũng dạy cho Tiểu Diệp một ít.

Phụ mẫu của ta thì không biết viết chữ, chắc hẳn là do bạn của Lục Chiêu viết thay.

Thư của phụ mẫu tựa hồ chỉ nhắc đến chuyện cuộc sống thường ngày, không nhắc đến điều gì không tốt về Tống gia, chỉ dặn ta sống thật tốt, lại nói về một số tình hình trong nhà.

Ta đọc mà mắt ươn ướt.

Bọn họ sợ ta khổ sở.

Ngẩng đầu thấy Tiểu Diệp cẩn thận gấp lại giấy, để vào trong hòm xiểng của mình.

Lục Chiêu đúng lúc nói: “Ngày tuyết đầu mùa giá rét, ta đến ăn ké lẩu cùng các ngươi có được không?”
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 6: Chương 6


5.

Đầu xuân, những chú gà con đã phát triển thành những chú gà to lớn.

Ta và Tiểu Diệp khi làm chuồng gà, đã đào được một cái hũ, bên trong có vài thỏi bạc, cùng nhiều bạc vụn và trang sức.

Tổng cộng tính ra cũng đủ một ngàn lượng.

Ta nhớ đến lão bộc từng sống ở đây.

Quả thật là thời vận đã đến.

Tiểu Diệp nói nhớ món bánh ngô do mẫu thân của nàng ấy làm, vì vậy năm nay bọn ta đã trồng ngô.

Khi cây ngô cao đến bắp chân ta, thì Tống gia gửi đến một bức hưu thư.

Ta lấy hưu thư mang đi đốt, nói với người đưa thư: “Vốn dĩ không nhất định ta phải gả đi, là Tống Nhàn muốn cưới người khác, liền cho ta một bức thư hòa ly, hưu thư này ta không công nhận.”

Người đưa thư có chút khó xử, “Nãi nãi, xin ngài đừng làm khó cho tiểu nhân, hưu thư này sao lại đến lượt nữ nhân có công nhận hay không.”

Ta cắn một miếng táo, mỉm cười, “Vậy thì ngươi cứ xem ta có thể làm được không, lời người đáng sợ, ta không sợ lời người, nhưng Tống gia thì chưa chắc.”

Người đưa thư mặt cứng đờ rời đi.

Tiểu Diệp lầm bầm, “Tiếc cho Đào Đào của chúng ta, ngươi là người được Khương a bà dạy dỗ, Tống gia thật không có mắt nhìn.”

Khương a bà là người từ cung ra, khi quay về thôn rất được nở mày nở mặt, chỉ là bên cạnh không có ai bầu bạn.

Mẫu thân thấy bà ấy cô độc lẻ loi, thường mang đồ ăn đến cho bà ấy.

Bà ấy nghe chuyện của ta, đã truyền hết tài nghệ cho ta.

Bà ấy vừa dạy vừa nói: “Đào Đào của ta, chỉ mong con không cần dùng đến.”

Thực sự ta không cần dùng đến.

Ta vỗ tay cười đáp, “Thải cúc đông li hạ, du nhiên kiến nam sơn*, chúng ta giờ không tốt sao?”

*Bài Ẩm Tửu thứ năm của Đào Tiềm

Tiểu Diệp lại hưng phấn lên, nghĩ rằng khi ngô chín sẽ làm bánh, đến lúc đó sẽ nấu một nồi đồ ăn thật lớn.

Qua mấy ngày sau, Tống gia gửi đến một bức hòa ly.

Ta rang một đĩa hạt dưa đậu tương, bắt đầu suy nghĩ về việc bán thôn trang để trở về huyện Phụng.

Hai nữ tử hồi hương, rốt cuộc có chút không an toàn, nhưng thôn trang này có an toàn không? Cũng chưa chắc.

Ta chỉ có thể cố gắng gần gũi với bà con láng giền ở các thôn gần đây, cố gắng không bị xa lánh.

Bọn ta chưa kịp đợi ngô chín, lại nhận tin huyện Phụng hạn hán, mùa màng thất thu.

Trong nhà ta còn phụ mẫu huynh tẩu, mẫu thân và tẩu tử tuy tiết kiệm, nhưng mùa màng không có thu hoạch cũng không thể làm gì.

Năm đói kém, xác c.h.ế.t đầy đồng, ta nghĩ đến mà sầu lo.

Ta không thể ngồi yên.

Tiểu Diệp khóc đòi về.

Ta an ủi nàng ấy, trên đường đi tìm Lục Chiêu, gặp được Lục Chiêu.

Ta vốn đang lo lắng, thấy bộ dáng của hắn bình thản, không biết vì sao cũng không còn bồn chồn nữa.

“Đừng nóng vội, ngươi viết một bức thư đưa cho ta, ta sẽ nhờ lão Mạc mang thư đi một chuyến đến huyện Phụng. Gia đình của các ngươi tuy gặp thiên tai, nhưng vài ngày này vẫn còn lương thực.”

“Có thể cho ta và Tiểu Diệp cùng về với lão Mạc không?”

Tiểu Diệp vội vàng nói, “Bọn ta có thể giúp ngươi làm việc để báo đáp.”

“Đương nhiên có thể, chuyện báo đáp không cần nhắc lại, bọn ta cũng thường nhận được sự giúp đỡ của các ngươi, đã là đồng hương thì không cần phân chia rõ ràng như vậy. Việc này nên sớm chứ không nên muộn, vài ngày này dân chúng còn lương thực, chưa loạn lạc, qua một thời gian nữa, sợ rằng sẽ không thái bình.”

“Vậy trong nhà ngươi...”

“Nhà ta là phú hộ ở huyện Phụng, ăn uống không lo, chỉ sợ nạn dân nổi loạn, phú hộ sẽ gặp họa, nhưng ta đã gửi thư về nhà, dặn bọn họ mở kho phát lương thực, nghĩ rằng sẽ không có vấn đề gì lớn, lương thực cứu trợ của triều đình cũng nên sắp tới, chỉ mong lương tâm của Tống Nhàn nhiều hơn được vài phần.”

Hóa ra đại thần đến cứu trợ thiên tai lần này là Tống Nhàn.

Khương a bà từng cảm thán với ta, dân chúng sống khó khăn, đôi khi một ý nghĩ của người có quyền thế có thể quyết định sống c.h.ế.t của nhiều người.

Tống Nhàn đối xử không tốt với ta, nhưng ta hy vọng hắn ta đối xử tốt với dân chúng.

Ta viết thư cho phụ mẫu, dặn bọn họ đưa Tiểu Diệp và Khương a bà cùng đi theo lão Mạc lên kinh thành.

Lão Mạc ngay hôm đó đã ra roi thúc ngựa lên đường đến huyện Phụng.
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 7: Chương 7


6.

Ngày hè oi ả.

Ta và Tiểu Diệp đã dựng một cái lều đơn giản bên dòng suối nhỏ, vừa tránh nóng vừa chống mưa.

Liễu Nhị ở thôn Huệ An trồng dưa vào thành bán, đi ngang qua lều của bọn ta, đã tặng Tiểu Diệp hai quả dưa hấu.

Tiểu Diệp trả lại một gói hạt dưa rang và đậu tương để giải khuây.

Tẩu tử Hồ gia cùng ở lều của bọn ta tán gẫu trò chuyện, thấy vậy liền nói: “Dưa của Liễu Nhị ngon lắm.”

Ta rất thích đồ ăn ngon, đáp lại, “Vậy thì cắt ra ăn thôi.”

Dưa trồng rất tốt, vỏ xanh ruột đỏ, cắt ra là ch** n**c, bọn ta mỗi người ăn hai miếng, vừa nói về việc vài ngày nữa sẽ làm dưa muối, thì nghe tiếng vó ngựa lộp cộp tiến đến.

Một chiếc xe ngựa trang hoàng lộng lẫy chậm rãi đi đến, dừng lại trước mặt bọn ta, biểu tượng trên xe ta nhận ra, là một chữ “Tống.”

Mành xe được vén lên, gương mặt của Cao Châu Châu xuất hiện trước mặt ta, liếc nhìn ta một cái khinh bỉ, rồi hỏi, “Các ngươi là ai? Tại sao lại ở thôn trang của Tống gia? Có biết nữ tử sống trong thôn trang kia có ở nhà hay không?”

Ta cúi đầu, “Không biết.”

Cao Châu Châu quát, “Ngươi...”

Trong xe có người ngăn cản nàng ta, từ phía trong xe ném ra một thỏi bạc, lười biếng nói: “Thôi, các ngươi hãy nói với nữ tử trong thôn trang kia, rằng huyện Phụng gặp thiên tai, ta sẽ đến huyện Phụng cứu trợ thiên tai, nếu có rãnh rỗi sẽ đến nhà nàng ta giúp đỡ một chút, sau chuyện này, Tống gia và nàng ta sẽ không còn liên quan gì nữa, bảo nàng ta chớ dây dưa.”

Cứu trợ thiên tai sắp tới, Tống Nhàn còn có tâm trạng thanh thản cùng tiểu thiếp tới tìm cố nhân để ra oai phủ đầu.

Dân chúng huyện Phụng có lẽ sẽ không được gặp may.

Nếu ta dây dưa với một người, người đó hoặc có tướng mạo tựa Phan An, hoặc gia tài bạc triệu, hoặc tình cảm khó lìa xa.

Ta với hắn ta không có tình cảm, cũng không tham lam của cải, hắn ta cũng chỉ có vẻ ngoài bình thường, tại sao luôn nghi ngờ ta si mê hắn ta, thư hòa ly kia, chẳng phải ta đã nhận rồi sao.

Tâm tư của người có quyền có thế, ta thực sự không hiểu.

Tiểu Diệp cùng ta đã quen, cũng giả vờ như chim cút, nhưng tẩu tử Hồ gia thì khác, nghe xong liền lớn tiếng nói, “Vậy để quý nhân được biết, nữ tử trước mặt mà ngài không nhận ra đây chính là chủ nhân thôn trang, quý nhân có phải đã tìm nhầm người, sao đến trước mặt người lại không nhận ra.”

“Ồ?” Tống Nhàn cuối cùng cũng vén mành xe, nhìn ta một cái, cười nói, “Quả thực là bộ dạng không đáng để mắt tới.”

Một người hiển quý như thế, trong nhà lại không có gương đồng, không nhìn rõ bộ dáng của mình.

Cao Châu Châu lại vui vẻ, cả người dựa vào lòng Tống Nhàn, nhõng nhẽo nói, “Tống lang, trước đây ta đã nhỏ nhen, nàng ta như vậy, thật không xứng để ta ghen tuông.”

Tống Nhàn véo mũi Cao Châu Châu, khi quay lại nhìn ta, sắc mặt đã lạnh, “Những gì ta vừa nói ngươi có nghe thấy không?”

“Tống đại lang, ta tên là Cốc Đào, không phải tên nữ tử đó, khế đất của thôn trang này nằm trong tay ta, là của ta, không phải của Tống gia. Huyện Phụng gặp thiên tai không liên quan đến ngươi, Cốc gia ngươi không cần giúp đỡ, từ nay về sau không qua lại là được, như vậy ngươi va ta đều vừa lòng đẹp ý.”

Cao Châu Châu hừ một tiếng, “Chỉ là chút trò vặt.”

Tống Nhàn lại vui vẻ, “Đây là chính ngươi tự nói, nếu sau này ngươi tìm đến, thì sao?”

“Không sao cả, cứ tự nhiên.”

Tống Nhàn cười lạnh.

Nhìn đến khuôn mặt quen thuộc của Lục Chiêu, nụ cười lạnh của Tống Nhàn thực sự có chút không dễ nhìn, ta vội cúi đầu không nhìn tới.

Tiếng vó ngựa dần dần xa dần, hướng về phía Lục gia Chiêu.

Chỉ là không biết, Lục Chiêu và Tống gia có quan hệ gì.
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 8: Chương 8


Chiều xuống, Lục Chiêu mang theo một con gà rừng đến, cười nói, “Không biết sao lại va vào tường nhà ta, nên đã g.i.ế.c đưa tới chỗ các nàng, có thể giúp làm món cho ta ăn không?”

Ta dĩ nhiên không có lý do gì để từ chối.

Trong phòng bếp nho nhỏ, ta chuẩn bị nguyên liệu, Lục Chiêu ngồi trước bếp lửa thêm củi, dáng vẻ đứng đắn, mặt như quan ngọc, thực sự là một nhân tài tốt.

Rất nhanh một nồi thịt gà hầm khoai tây đã xong, ta cắt một đĩa dưa muối, trộn một đĩa rau dại đã đào mấy hôm trước, Tiểu Diệp cũng mang đến một nồi cơm thơm phức.

Lục Chiêu nói hôm nay hoàng hôn rất đẹp, đã đặt bàn ăn ở cửa lớn, ngồi hóng gió chiều ăn xong bữa này.

Ánh chiều tà như lửa, chân trời phía xa ngàn dặm có những rặng mây đỏ rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.

Tiểu Diệp rửa một đĩa trái cây nhỏ, đẩy nhẹ vào hông ta, rồi quay vào nhà.

Ta biết Lục Chiêu có chuyện muốn nói, nên chờ đợi.

“Hôm nay nàng đã thấy Tống Nhàn đến nhà ta rồi phải không?”

“Có thấy.”

“Nói ra thật xấu hổ, thực ra ta và Tống Nhàn là huynh đệ cùng phụ dị mẫu, năm đó Tống Đức Minh đi huyện Phụng làm ban sai*, sau khi say rượu đã gặp mẫu thân của ta, đã ép buộc, sau khi ông ta rời đi, mẫu thân mới phát hiện có ta, mẫu thân là một người rất kiên cường mạnh mẽ, mẫu thân chọn sinh ra ta, nhưng ngoại tổ gia ở huyện Phụng là phú hộ, sự tồn tại của ta rất khó giấu giếm, ngoại tổ rất thương mẫu thân, nên đã nuôi ta lớn với danh nghĩa con của chi nhánh.”

*ban sai: bắt phu và trưng thu thuế

“Mẫu thân không giấu giếm ta, ta từ nhỏ đã biết thân phận của mình. Tống gia định hôn với ngươi năm đó, cũng là năm tổ phụ nhận ra ta, ta trưởng thành rất giống tổ phụ, ông ấy là người đưa ta về Tống gia nuôi nấng, khi ông ấy còn sống, ta vẫn luôn đọc sách, thi đỗ tú tài, vài năm trước khi ông ấy tạ thế đã sắp xếp cho ta căn viện này, bí mật cho ta một vạn lượng ngân phiếu, dặn ta không được đọc sách nữa, phòng ngừa chính Tống phu nhân hại ta, con cháu Tống gia này năng lực bình thường, tổ phụ sợ ta bị người ghen ghét.”

Ta hỏi, “Huynh vẫn còn đọc sách, đúng không?”

“Ta vẫn luôn đọc sách, chỉ là không tham gia thi cử nữa, Tống gia luôn theo dõi ta, hiện nay ta như kiến bám vào cây, tự nhiên phải khiêm tốn một chút, nhưng sách thì vẫn phải đọc, đọc sách để hiểu biết.”

Ta lại hỏi, “Huynh đã sớm biết thân phận của ta ư?”

“Có chút khó nói, nhưng quân tử thì phải thẳng thắn, không có gì không thể nói. Ta từ nhỏ đã biết nàng, luôn cảm thấy hai người chúng ta đồng bệnh tương liên, nghĩ nhiều rồi, lại không muốn nàng gả cho Tống Nhàn, ta biết chuyện này không còn đường cứu vãn, lại lo lắng về vẻ đẹp của nàng, sợ nàng không bảo vệ được bản thân, không ngờ nàng tuy còn nhỏ tuổi, nhưng chẳng nói chẳng rằng lại có trí tuệ lớn, nàng làm rất tốt, sống... cũng rất tốt, ta rất hâm mộ, cũng rất muốn gia nhập.”

Sắc trời tối dần đi, ta nhìn sang khuôn mặt nghiêng của hắn, im lặng không nói.

Hắn đứng dậy, thi lễ, “Là ta đã mạo phạm.”

Ta trang trọng đáp lễ, cười nói, “Huynh có trời đất rộng lớn, chí ở cao xa, còn ta chỉ thích khoảng ruộng vườn này.”

Hắn cười nhẹ, “Nếu ta chỉ cần công danh, không bước vào quan trường thì sao?”
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 9: Chương 9


7.

Đêm qua ta đã mơ, mơ đi mơ lại câu nói của Lục Chiêu, “Nếu ta chỉ cần công danh, không bước vào quan trường thì sao?”

Có vẻ như, cũng không tệ.

Ta ôm chăn nhìn ra cửa sổ dần dần sáng lên, trong lòng nghĩ, vậy thì hãy để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi.

Món dưa muối năm ngoái, mùa đông đã ăn một ít, số còn lại vào mùa hè đã phơi khô, ta đã hấp ba nồi lớn, rồi phơi ở sân cho bay hơi.

Cả sân đều tràn ngập hương vị dưa muối cũ.

Tiểu Diệp cầm bánh hấp, một miếng bánh một miếng dưa muối, hài lòng nói: “Có thể ngon như thịt kho.”

Ta đang cười định đáp thì bỗng nghe thấy một giọng quen thuộc ở cửa, “Dưa muối này làm cũng không tệ.”

Đó là giọng của mẫu thân.

Ta quay đầu lại nhìn.

Phụ thân, mẫu thân, ca ca, tẩu tử, Khương a bà, cùng với phụ mẫu và đệ đệ của Tiểu Diệp, đứng ở cửa, mệt mỏi vì đường xa.

Tiểu Diệp đã reo lên một tiếng, chạy về phía bọn họ.

Mẫu thân nắm tay ta, trong mắt ngấn lệ, nhưng vẫn cười nói: “Con ta rất tốt, rất tốt.”

Ta biết bà lo lắng cho cuộc sống của ta, giờ thấy ta sống không quá tồi, mới thật sự yên tâm.

Ca ca an ủi mẫu thân, “Mẫu thân, người biết tính tình muội muội mà, Tống gia không thể ảnh hưởng đến tính cách của muội ấy.”

Tẩu tử cũng nói: “Đúng vậy, người nhìn xem, sân này được dọn dẹp gọn gàng, muội muội cùng Tiểu Diệp muội muội sống không tồi đâu.”

Phụ thân cười nói, “Đừng khóc nữa, cả nhà đoàn tụ, cũng không bị ảnh hưởng bởi hạn hán ở huyện Phụng, đúng là vận may.”

Bọn họ đã một đường vất vả, ta cắt những quả dưa hấu mấy ngày trước còn lại để cho bọn họ giải khát, rồi vào bếp chuẩn bị bữa trưa, mẫu thân, mẫu thân của Tiểu Diệp, cùng tẩu tử đều đến hỗ trợ.

Trong phòng bếp rất nhộn nhịp, ta thích không khí như vậy.

Chẳng bao lâu, món canh xương hầm thơm phức, rau xanh ngậm nước, món rau trộn chua ngọt, khoai tây xào sợi đã hoàn thành, còn có một bát lớn bánh hấp vừa mới làm xong, khiến người ta thèm thuồng.

Phụ thân của Tiểu Diệp và phụ thân của ta không chịu ngồi yên, trong lúc đợi cơm đã đi xem xét mùa màng, khi ăn cơm lại bàn về năm sau sẽ trồng những gì, lại nhắc đến những chuyện trên đường đi.

Lão Mạc đi mang theo một ít lương thực và ngân phiếu.

Phụ mẫu và phụ mẫu của Tiểu Diệp đã gửi lương thực trong nhà cho hàng xóm, rồi cùng lão Mạc lên đường, dọc đường tuy có chút gian nan, nhưng không hề bị đói.

Lục Chiêu đã giúp ta rất nhiều.

Sau khi ăn cơm xong, mấy nữ nhân bọn ta liền bắt đầu may chăn đệm, ta đã mua bông và vải, chỉ là chưa may xong.

Cả buổi chiều, vừa nói vừa cười, bận rộn đến mồ hôi đổ ra.

Ngày hôm sau, Lục Chiêu đến thăm, được tiếp đãi như khách quý của thôn Mễ gia.

Lục Chiêu chưa đến hai mươi tuổi, nhưng cách đối nhân xử thế rất ổn định, vừa nói mình còn trẻ không đảm đương nổi, vừa nói về giao tình với ta và Tiểu Diệp, lại hỏi về người và việc ở huyện Phụng, khi nói đến một người mà hắn và phụ thân của ta đều biết, cuối cùng đã mở ra câu chuyện, xóa tan bầu không khí ngượng ngùng.
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 10: Chương 10


8.

Thời gian nhoáng một cái đã trôi qua nửa năm.

Nghe nói tình hình thiên tai ở huyện Phụng đã được giải quyết, có nhiều khúc mắc, đều liên quan đến Tống gia.

Lục Chiêu nói với ta, Tống gia có lẽ sắp sụp đổ.

Ta và huynh tẩu đi vào thành mua sắm hàng tết, từ xa đã thấy trước cửa Tống gia có một hàng binh lính, người của Tống gia bị đuổi ra trong tình trạng thê thảm.

Trong đám đông, Tống Nhàn mặt mày bầm dập, Cao Châu Châu tóc tai rối bời, không còn vẻ đẹp đẽ quý giá như trước.

Thế gia đại tộc, rộn ràng náo nhiệt, càng thêm phồn thịnh, nhưng một khi xảy ra chuyện, sẽ bị nhổ tận gốc.

Ca ca thở dài bên tai ta, “Chưa nói đến việc họ đối xử với tiểu muội thế nào, chỉ riêng huyện Phụng hỗn loạn hai tháng, mới có quan viên mới được phái đi, giờ kết quả như vậy cũng là tự gieo gió gặt bão, có thể thấy được, làm quan làm chồng, đều cần phải có lương tâm.”

Tẩu tử lại có cách nhìn khác, “Tống Nhàn tướng mạo bình thường, không xứng với tiểu muội, ta thấy Lục Chiêu không tệ.”

Ta cười đáp, “Muội cũng thấy Lục Chiêu không tệ.”

Đại ca liền cho ta một cái gõ đầu, “Nha đầu không biết xấu hổ!”

Sau khi phụ mẫu đến, bọn ta đã mua một chiếc xe bò, đại ca đánh xe, chở đầy hàng tết về nhà, ta và tẩu tử tựa vào hàng hóa nhìn bầu trời xanh thẳm, lắc lư, suýt ngủ gật.

Trong lúc mơ màng, nghe thấy tẩu tử thở dài, “Chàng đừng lo, số phận của tiểu muội rất tốt, dù là hòa ly, rốt cuộc là tránh được một phen tai họa.”

Rồi nghe đại ca nói: “Cả nhà chúng ta cưng chiều muội ấy nhất, ai ngờ... sao cứu người lại gặp chuyện chứ.”

Có lẽ đây là nhân quả, giống như Lục Chiêu, Tống lão gia tử mãi không cho hắn đổi họ, nhưng lại không cho nhận tổ quy tông, nhưng chính vì vậy, Tống gia gặp chuyện cũng không liên quan đến hắn.

Ta ngẫm nghĩ, nặng nề ngủ thiếp đi, khi mở mắt ra đã ở trong viện nhà mình, phụ thân đang chỉ vào ta cười giễu cợt, “Sao lại giống như hồi nhỏ thế, vừa ngồi xe đã ngủ.”

Phụ thân của Tiểu Diệp vừa dỡ hàng vừa nói, “Cũng giống Tiểu Diệp, mau đến đây, năm nay chúng ta có thể có một năm sung túc rồi.”

Quả thực đây là một năm sung túc.

Ta theo chân trưởng bối đi chuẩn bị đồ ăn cho năm mới, đậu phụ chiên, đồ viên chay, thịt viên, thịt kho... thật phong phú.

Tẩu tử và Khương a bà làm cho mỗi người một chiếc áo bông mới, chỉ chờ đến năm mới để thay.

Ta và Tiểu Diệp còn lén lút làm một việc, bọn ta vào thành đã đem những châu báu trang sức của lão bộc kia để lại đi cầm, đổi thành ngân phiếu, khâu vào quần áo bên trong của mình.

Tống gia gặp chuyện, làm như vậy cũng coi như là phòng ngừa trước.

Tới đêm giao thừa, mấy nam nhân dọn dẹp sân nhà sạch sẽ, dán câu đối, nữ nhân chuẩn bị một bàn món ăn thơm ngon, nấu sủi cảo.

Cả nhà quây quần bên nhau, đốt hai cái chậu thân, ăn một bữa giao thừa ngon miệng.

Tiểu Diệp lại mang trái cây và bánh ngọt đến, trò chuyện đón giao thừa, nhắc đến bạn cũ ở thôn Mễ gia, nói về những ước mơ trong tương lai, luôn tràn đầy hy vọng.

Ngày hôm sau, cả nhà đều mặc áo mới, ăn sáng xong, thì đón Lục Chiêu và lão Mạc đến chúc Tết.

Trong cái viện nhỏ có vẻ hoang vắng cô lập này, bọn ta đã có một năm mới thật ấm cúng.

Sang năm mới, vụ xuân đã đến, thời điểm gieo hạt, lão Mạc như thường lệ dẫn người đến giúp đỡ, nhưng không thấy Lục Chiêu, hắn đang chuẩn bị cho kỳ thi hương.

Khi lúa mì cao đến bắp chân ta, thì trong thôn trang nghênh đón mười mấy vị khách không mời mà đến.

Tống gia sụp đổ, những nam tử trưởng thành bị sung quân đến Lĩnh Nam, nữ nhân và trẻ nhỏ chưa thành niên ra tù, những người từng có quan hệ thông gia hay bạn cũ không ai giúp đỡ, Cao Châu Châu cũng trở về Cao gia, bỏ mặc người Tống gia.

Trong lúc cùng đường, không biết ai đã nhớ đến cố nhân là ta, đến tìm muốn đòi lại điền trang.

Đáng tiếc là bọn họ luôn có nhận thức lệch lạc về ta, cho rằng ta nhẫn nhục chịu đựng, lại còn tình cảm sâu nặng với Tống Nhàn.

Nhưng ta chỉ thuận theo tự nhiên, lại ghét bỏ Tống Nhàn xấu xa hèn hạ, tình cảm còn chưa kịp nảy sinh.
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 11: Chương 11


9.

Tống gia người đông nhưng thế yếu, lại bỏ qua dòng bên, kể cả Tống phu nhân, tổng cộng chỉ có mười hai người già, nữ nhân và trẻ nhỏ đến đây.

Nhà ta có mười người, không thiếu người trẻ tuổi cường tráng, thực sự chiếm ưu thế.

Tống phu nhân trước tiên mạnh mẽ yêu cầu ta trả lại thôn trang của Tống gia, ta không đồng ý, bà ta liền chửi mắng.

Mẫu thân của ta và mẫu thân của Diệp Tử mặc dù hòa nhã với mọi người, nhưng khi mắng chửi thì chưa bao giờ thua, ở trong thôn chửi mắng người cứ như hạ bút thành văn, mắng đến mức khiến Tống phu nhân suýt nữa ngất xỉu.

Bà ta mắng không lại, liền run run chỉ vào ta mà nói, “Đồ đ**m không biết xấu hổ, dám lấy đồ nhà ta mà không chịu trả lại!”

Mẫu thân ta liền xông lên, mỗi bên trái phải tát bà ta hai cái, “Ả đ**m già, nói ai vậy? Những lời đổi trắng thay đen đó bọn ta không nghe đấy, thôn trang này là như thế nào, ngươi tự biết rõ, nếu còn nói những lời ta không thích nghe, ta sẽ tặng ngươi thêm vài cái bạt tai nữa.”

Tống phu nhân tức đến nỗi thở hổn hển, lại không dám nói thêm, đành quay mặt đi không nhìn mẫu thân ta nữa.

Những người khác trong Tống gia ban đầu không lên tiếng, đều chờ Tống phu nhân dùng thân phận để áp chế ta, nhưng giờ thấy bà ta không đấu lại được, liền có người bước ra lôi kéo tình cảm với ta.

Một nữ nhân hiền hòa hơn Tống phu nhân bước ra, “Tức phụ của Nhàn nhi...”

Ta cười nói, “Tống nhị phu nhân, ta đã hòa ly với hắn, huống hồ, khi ta và gà làm lễ bái đường, bà cũng có mặt, sao lại có thể coi gà thành người được?”

“Có lời nói thế này, một ngày làm phu thê trăm ngày ân nghĩa...”

Ta vẫn giữ nụ cười, “Chắc bà cũng biết, ta và Tống Nhàn chưa từng gặp mặt, khi ta ở Thanh Ngô viện cũng chỉ ăn cơm của hạ nhân, ân tình gì đó, đừng nhắc đến nữa.”

Tống nhị phu nhân bại trận, bên cạnh bà ta có một cô nương tuổi tác tương đương với ta trừng mắt nhìn ta, “Nhưng thôn trang và đất đai đều là của bọn ta cho ngươi.”

“Nhị tiểu thư cũng biết là cho ta, trước đây các người coi thường gia cảnh ta bình thường, chỉ xem ta như kiến, nhưng ta không so đo với các người, các người dùng thôn trang để tống ta đi, ta nhận thì chính là như ý nguyện của các người, một khi sa sút lại đến tìm ta gây khó dễ, phải chăng là các người không muốn thanh toán rạch ròi với ta nữa?”

Tống nhị tiểu thư tức đến mức dậm chân, phẫn nộ: “Bọn ta đã thảm hại như vậy, lòng dạ ngươi cũng quá cứng rắn.”

“Nếu khi ta còn ở Thanh Ngô Viện, phàm chỉ là ngươi đến thăm ta một lần, thì câu này cũng có thể nói được.”

Ta tiến lên trước mặt bọn họ, “Thôn trang và đất đai ta sẽ không trả lại, nếu các người có bất mãn thì có thể đến nha môn kiện ta, Tống gia ở quê vẫn còn tế điền*, niệm tình lúc ta đi Tống gia cũng đã cho ta hai trăm lượng bạc, nếu các người muốn trở về, ta có thể cho các người một trăm lượng bạc, nếu không muốn, thì xin hãy rời đi.”

*tế điền: Ruộng dành riêng, để lấy lúa gạo cúng vái.

Giờ đây bọn họ nào dám đến nha môn nữa.

Phụ mẫu ta đến bên cạnh ta, một bên trái một bên phải bảo vệ ta.

Mẫu thân đỏ hoe đôi mắt nói, “Bọn ta đã cứu Tống lão gia tử, chẳng có gì mong cầu các ngươi chuyện gì, là các người không xem trọng Đào Đào nhà ta, lại nhất quyết phải cưới, cưới con bé rồi lại làm khổ đủ điều, một cô nương đang êm đang lành lại trở thành phụ nhân hòa ly, các ngươi vậy mà vẫn còn mặt mũi đến tìm con bé gây rối, chứng tỏ gia phong Tống gia bất chính, hành vi không đứng đắn, có ngày hôm nay chính là tự gieo gió gặt bão.”

Phụ thân cũng nói, “Nếu không phải vì nể tình mặt mũi của Tống lão gia tử, hôm nay ai cũng đừng mong an toàn rời khỏi cửa, Đào Đào đã cho các người cơ hội lựa chọn thì các ngươi hãy chọn đi, nếu còn gây rối làm càn, chỉ có thể dùng gậy mời các ngươi ra ngoài.”

Tống phu nhân lại bình tĩnh lại, nhìn ta một hồi, nói: “Hóa ra là ta nhìn nhầm, ngươi mới là người thực sự phù hợp với Nhàn nhi. Ta sẽ dẫn bọn họ về quê làm ruộng, nhưng không biết có thể cho bọn ta ở lại một đêm không?”

“Có thể.”

Ta cho bọn họ một giang phòng có giường lớn, nấu một nồi đồ hầm to tướng mà bọn họ nhìn cũng không muốn nhìn, mang một rổ bánh hấp đến cho họ.

Bọn họ ăn uống như hổ đói.

Diệp Tử lén lút nói: “Đào Đào, lúc chúng ta đói khổ nhất, cũng không như bọn họ, hóa ra khi nhà giàu gặp nạn, còn không bằng chúng ta.”

Giọng Khương a bà truyền đến, “Đó là vì người nghèo đã quen với khổ cực, bọn họ thì như mây trời, một khi gặp nạn, liền rơi xuống bùn lầy.”

“A bà.”

Khương a bà gật đầu với ta, chăm chú nhìn Tống phu nhân một hồi, nói, “Ta từng gặp bà ta vài lần, nghe các quý nhân trong cung nói về bà ta, bà ta không phải là người dễ dàng từ bỏ. Đào Đào, con gọi đại ca con, cùng đến Lục gia, nói cho Lục Chiêu biết chuyện này.”

Khương a bà biết thân phận của Lục Chiêu, đã nói như vậy, tức là lo lắng cho Lục Chiêu bị người Tống gia tính kế.

“Được.”

Đã đến nông nỗi này, nếu là ta, nhất định sẽ về nhà tổ giữ vững tế điền, rồi tính toán cho ngày Đông Sơn tái khởi, nhưng Tống gia vẫn còn đang muốn tính kế người khác.
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 12: Chương 12


10.

Lục Chiêu nói hắn luôn cho người theo dõi Tống gia, đã biết rõ tình hình.

Hắn bảo người dâng trà cho ta, tỉ mỉ nói cho ta nghe: “Lấy hiểu biết của ta về Tống thị, Tống gia rơi vào kết cục như vậy, ta lại chỉ lo thân mình, không diệt trừ ta, bà ta chắc chắn sẽ ghen ghét không yên.

“Bà ta cũng không có gì để tính kế, bà ta không dám tiết lộ thân phận của ta cho quan phủ, nếu thực sự làm như vậy, có thể ta không sao, nhưng người đầu tiên gặp rắc rối có thể là bọn họ, dù sao cũng chỉ là muốn ta trả lại ngôi nhà và tiền bạc tổ phụ cho ta thôi.”

“Ngược lại là nàng, bọn họ ở nhà nàng một đêm, nàng phải cẩn thận.”

Ta uống một ngụm trà, rất thơm.

“Ta biết.”

Đại ca ta tức giận nói: “Cùng lắm thì tối nay không ngủ, ta không tin mấy nữ nhân trẻ nhỏ kia có thể tính kế đến mức nào, ngày mai nhanh chóng đuổi bọn họ đi.”

Ta cười nói, “Thật ra cũng không phiền phức đến vậy, chỉ cần khóa cửa sổ lại là được, không ra ngoài, thì có tính kế gì cũng không làm được, ít nhất tối nay, bọn họ sẽ biết an phận.”

Lục Chiêu vì ta lại rót thêm một chén trà, cười nhẹ, “Về chuyện ngày mai, cứ để ngày mai nói sau.”

Đêm hôm đó, đại ca của ta vẫn ngủ bên ngoài cửa của Tống gia, Tiểu Diệp không yên tâm cũng đi theo.

Có lẽ do quá mệt mỏi, người Tống gia cũng đã an phận ngủ một đêm.

Ăn sáng xong, ta đã cho bọn họ một trăm lượng bạc, tiễn bọn họ ra cửa, không nói thêm lời nào dư thừa.

Đại ca ta theo một đường, trở về báo cho ta, bọn họ đã thuê một căn nhà trống ở thôn Huệ An.

Chiều hôm đó, những phụ nhân, người già trẻ nhỏ dìu dắt nhau đi đến Lục gia Chiêu, quỳ ở cửa không chịu đứng dậy.

Cũng không biết bọn họ đã nói gì với thôn dân, phía sau còn có mười mấy người thôn dân đến xem náo nhiệt

Việc này ta không tiện ra mặt.

Ta đến thương lượng với Khương a bà.

“Con là vãn bối, đứng trước mọi người dễ bị bọn họ lợi dụng điểm ấy, con không nên ra mặt, để phụ mẫu con đi đi, bọn họ có lý do, cũng có thân phận để đối phó với Tống phu nhân.”

Nói xong lại không yên tâm, dặn dò phụ mẫu: “Các người đi cũng đừng quá nổi bật, để người ta chỉ trích Đào Đào với Lục Chiêu, chỉ cần đứng làm người xem, giả vờ như không chịu nổi nữa thì mới ra tay.”

Phụ mẫu ta hiểu rõ lợi hại, lập tức đi ngay.

Khi trở về, bọn họ đã khen ngợi Lục Chiêu không ngớt.

Hóa ra Lục Chiêu vừa ra ngoài không nói hai lời đã quỳ xuống trước Tống phu nhân, nói: “Vãn bối tuy không biết phu nhân là người phương nào, nhưng kính trọng ngài là bậc trưởng bối, ngài quỳ trước ta, chính là ta không phải, nhưng ngài rốt cuộc là có chuyện gì? Có thể đứng dậy nói chuyện không?”

Nửa câu cũng không đề cập đến mối quan hệ của mình với Tống gia.

“Làm sao lại không có quan hệ? Ngươi phải gọi ta một tiếng mẫu thân chứ, phu quân của ta chính là phụ thân thân sinh của ngươi.”

Tống phu nhân rốt cuộc là mưu lược kém, tu dưỡng cũng kém một chút, mặt mày cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi giả vờ bi thương, đã rơi vào thế hạ phong.

Lục Chiêu thản nhiên hành lễ đáp lại, “Vị phu nhân này nói đùa rồi, trên đời này làm sao có đưa con nào không biết phụ mẫu? Các vị ở đây đều là người thôn Huệ An, cũng chưa từng thấy ta và các người qua lại, mẫu thân của ta ở huyện Phụng, ta đến đây chỉ để học hành, sao lại đột nhiên đổi mẫu thân được?”

Trước đây Tống phu nhân không muốn gặp Lục Chiêu, không cho hắn đến Tống gia, giờ lại bị Lục Chiêu dùng điều này để áp chế, cả giận nói: “Ngươi đã lấy nhà và bạc của Tống gia, hiện giờ Tống gia gặp chuyện, lại muốn rũ sạch quan hệ, đâu phải là thái độ làm kẻ làm con?”

Lục Chiêu thản nhiên đứng dậy, chắp tay hướng xung quanh thở dài, “Các vị hương thân phụ lão, có ai có thể nói cho ta biết vị phu nhân này là ai không?”

Có người liền nói: “Chính là Tống gia gần đây vừa xảy ra chuyện, gia sản đều bị tịch thu.”

“Thì ra là vậy, ta với Tống gia không có quan hệ gì, có lẽ ngài đã nhầm lẫn gì rồi, ta họ Lục.”
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 13: Chương 13


Tống phu nhân cũng đột ngột đứng dậy, tức giận nói: “Phu quân của ta...”

Lục Chiêu ngắt lời bà ta, “Phu nhân hãy cẩn thận lời nói, phu quân của ngài làm gì không liên quan đến ta, ngược lại ông ta có thể sẽ phải chịu trách nhiệm cho điều đó.”

Tống phu nhân không dám nói gì nữa, nếu nói rõ ra, Tống lão gia chắc chắn sẽ bị tội nặng hơn một bậc, ngược lại sẽ không hay.

“Mặc kệ thế nào, căn viện này do lão gia tử nhà bọn ta cho, hạ nhân trong viện cũng là lão gia tử của bọn ta cho, nếu ngươi dám, hãy gọi những hạ nhân này ra nói chuyện, để mọi người xem.”

Lục Chiêu cười cười đỡ trán, như thể bị người càn quấy đến làm phiền rất bất đắc dĩ.

“Cũng được, lão Mạc, gọi mọi người ra cho vị phu nhân này nhìn một cái đi.”

Không lâu sau, hạ nhân trong nhà đều đứng thành hàng ở cửa.

Tống phu nhân vênh mặt hất hàm sai khiến, “Các ngươi nói đi, các ngươi có phải là do lão gia tử đưa cho hắn không?”

Lão Mạc đáp, “Vị phu nhân này, bọn ta là người do lão gia tử Lục gia an bài cho thiếu gia, vào kinh là để hầu hạ thiếu gia đọc sách, bà đã nhầm rồi, bọn ta cũng không quen biết bà.”

Những hạ nhân khác cũng đồng loạt nói không quen biết.

Những hạ nhân này đều là do Tống lão gia tử lựa chọn kỹ càng, trung thành tận tụy, lão gia tử cũng đã coi như suy nghĩ lâu dài cho Lục Chiêu, chọn cho hắn đều là người có bản lĩnh, có người lẻ loi một mình, không có ràng buộc vướng bậc, có người tuy có gia đình, nhưng cả nhà cùng sống với Lục Chiêu, không có gì phải lo lắng cho trong nhà, tự nhiên cũng có thể “trợn mắt nói dối.”

Tống phu nhân tức giận thở gấp, “Các ngươi... các ngươi...”

Mẫu thân của thấy thời cơ đã đến, cùng phụ thân ta bước ra khỏi đám đông.

Phụ thân cười lạnh nói, “Ta còn tưởng là ai, hôm qua ở nhà bọn ta không lấy được tiền, giờ lại đến nhà của Lục tiểu chất, các ngươi bắt nạt khuê nữ nhà ta còn chưa tính, lại đến đây bắt nạt người khác.”

Mẫu thân lau nước mắt mà tố cáo: “Chư vị hương thân chắc đã sớm tò mò về thân phận của nữ nhi ta, nói ra không sợ mọi người cười, trước đây bọn ta đã cứu giúp Tống lão gia tử, lão gia tử là người tốt, muốn kết thông gia với nhà bọn ta để báo đáp ân tình, bọn ta tự nhiên không đồng ý, nhưng lão gia tử kiên quyết, hai nhà cứ như vậy mà định hôn.

“Ai ngờ lão gia tử vừa đi, Tống gia không muốn cưới nữ nhi của ta, cũng không muốn bị người ta chỉ trích hủy hôn, lại Tống Nhàn vẫn còn sống ở kinh thành, liền để nữ nhi ta làm lễ bái đường với một con gà, bị đuổi đến căn viện hẻo lánh nhất của Tống gia, ăn cơm của hạ nhân hai năm, ngay cả mặt của phu quân cũng chưa từng gặp qua, lại nói nữ nhi của ta khắc cả nhà, cho con bé một thôn trang mười mẫu đất, rồi đuổi đến đây hòa ly.

“Bọn ta là nông dân, ăn cái của mình, uống cái của mình, không hề thấp hèn, trong mắt Tống gia bọn họ, lại là nên bị đối xử như vậy, thật là đáng giận.”

Tẩu tử Hồ gia cũng ở trong đám đông đứng a nói: “Ta làm chứng, Tống Nhàn trước khi đi huyện Phụng cứu trợ thiên tai đã đến một lần, dẫn theo tiểu thiếp đến tìm Đào Đào gây rối, lúc đó quả thật không nhận ra Đào Đào, nhưng khí thế đó thật sự muốn bắt chẹt, chính là từ đáy lòng xem thường người như chúng ta.”

Hương thân thôn Huệ An hiền lành thân thiện, nghe xong đều tức giận, bàn tán xôn xao: “Không muốn cưới người ta, hủy hôn là được, một hoàng hoa khuê nữ đang yên đang lành, cứ như vậy lại bị một lần gả.”

“Thôn trang này trong mắt quý nhân đáng được mấy đồng, chỉ là tống đi cho ăn mày thôi.”

“Thật sự khinh thường chúng ta, lại nói lời hay để chúng ta đến đòi công đạo, chẳng phải đang lợi dụng chúng ta sao?”

“Đào Đào nói đúng, chúng ta ăn cái của mình, uống cái của mình, không hề thấp hèn, tại sao lại bị đối xử như vậy?”

Cuối cùng mọi người đều xác định rằng người Tống gia chính là đến để bị đánh, liền đuổi họ đi.
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 14: Chương 14


11.

Tống gia không thể ở lại thôn Huệ An nổi nữa, đành phải xám ngắt rời đi.

Biểu tình của Tống phu nhân lúc gần rời đi khiến ta cảm thấy bất an.

Đó là sự quyết đoán và cứng rắn của người đang tuyệt vọng nhưng vẫn còn một tia hy vọng.

Ta đã nói chuyện với Lục Chiêu về điều này.

Hắn rất bình thản, “Ta đã chuẩn bị, bà ta là nhắm vào ta, nàng cứ yên tâm.”

Ta không hoàn toàn yên tâm, đã nói với gia đình, để bọn họ cảnh giác.

Liên tiếp vài ngày, bọn ta đều giữ nguyên quần áo mà ngủ, thay phiên nhau gác đêm.

Ta định thuê vài người đến giúp, nhưng trong nhà không có nhiều nam tử tráng niên, lờ đâu thuê người mà họ có âm mưu gì, thì ngược lại không hay.

Sau khi thương lượng với người nhà, ta quyết định vẫn tự mình lo liệu, nghĩ rằng với tài lực hiện tại của Tống gia, lại cần chuẩn bị tiền về quê, cũng khó mà thuê được nhân vật lợi hại.

Đại ca ta là tay săn thú rất giỏi, đã đặt một số bẫy trong viện.

Trên tường cũng được lắp những viên đá sắc nhọn, dưới chân tường cũng đặt bẫy chuột.

Dao kéo cũng được để ở những chỗ thuận tiện.

Một ngày nọ, bỗng nghe thấy tiếng động bên ngoài sân.

Ta ra ngoài xem, phát hiện vài nam tử đang bắt một kẻ có vẻ ngoài bẩn thỉu, trong đó một người đang chửi: “Người không có hai lạng thịt, lại học người khác ăn trộm, đi theo ta đến công đường.”

Thấy bọn ta đi ra, lại quay đầu nói: “Cô nương đừng sợ, bọn ta là người do Lục công tử bên kia núi phái đến bảo vệ các người, đã vài ngày rồi, hôm nay cuối cùng cũng bắt được tên trộm này.”

Lục Chiêu quả thực đã âm thầm nghĩ đến việc này cho bọn ta.

Ta nhất thời không biết nói gì, cuối cùng chỉ nói: “Đa tạ, bên phía Lục Chiêu có ổn không?”

Nam tử cười, “Yên tâm, chắc không có chuyện gì, Tống thị chỉ muốn lấy một ít tiền nhỏ của cô nương, Lục công tử mới là mục tiêu lớn, có lẽ đã gọi sát thủ đến, nhưng không phải là sát thủ nổi tiếng gì, huynh đệ ta có thể xử lý, nếu cô nương không có ý kiến gì, có thể buộc tên này lại nhốt trong nhà kho một đêm, huynh đệ bọn ta sẽ đi qua bên Lục công tử xem có giúp gì được không.”

“Đương nhiên không vấn đề gì.”

Nam tử buộc chặt tên trộm, đẩy vào trong sân, lúc này ta mới nhận ra, trên tay tên trộm đầy máu, sau khi vào sân rồi lại có vẻ tội nghiệp, “Các vị tráng sĩ, các vị xem cách bày trí trong sân này, tay ta là bị thương ở đầu tường, thật không cần các vị phải trông chừng đâu, đau c.h.ế.t ta rồi.”

Nam tử nhìn đầu tường, rồi nhìn đống cỏ bên tường, cười nói, “Thật là ta đã đánh giá thấp các vị, có lòng cảnh giác, không chịu thiệt, vậy thì bọn ta đi qua bên Lục công tử đây.”

Nói xong, ôm quyền rời đi.

Phụ thân ta đẩy tên trộm vào kho, khóa cửa lại, hạ thấp giọng nói, “Lục công tử có ý gì? Hắn cũng quá quan tâm đến chúng ta rồi.”

Ta nhất thời không biết nói gì.

Mẫu thân vỗ vai phụ thân, túm phụ thân trở về phòng.

Tiểu Diệp cũng thì thầm nói: “Đào Đào, trong hoạn nạn mới thấy chân tình, bên hắn chắc chắn nguy hiểm hơn, nhưng vẫn chia cho ta vài người, đừng bỏ lỡ người tốt nhé.”

Ta cười nói, “Ta có chừng mực, ngược lại là ngươi, nghe Hồ tẩu tử nói, Liễu Nhị vài ngày trước còn hỏi về ngươi.”

Tiểu Diệp mặt đỏ lên, quay người rời đi.

Còn lại đại ca và tẩu tử thấu hiểu nhìn ta cười, tẩu tử còn nói: “Đào Đào nhà ta xinh đẹp tài giỏi như thể, xem ra Lục tiểu tử kia thật tinh mắt.”

Đại ca tự hào ngẩng đầu, “Cũng không xem là muội tử của ai.”

Tẩu tử liền chọc vào vai huynh ấy, “Bớt đi, sao không thấy chàng đẹp bằng một nửa Đào Đào.”

Ta hé miệng mỉm cười.

Trong lòng có chuyện, suốt nửa đêm không ngủ, đến hừng đông, ta dậy sớm muốn đến Lục gia.

Trên đường gặp lão Mạc và mấy nam tử hôm qua đến báo tin, thấy ta, lão Mạc rất vui.

“Thiếu gia bảo ta báo tin, người hôm qua đều đã bắt được hết, để cô nương yên tâm, thiếu gia nói chắc tối qua cô nương cũng không ngủ ngon, hôm nay cứ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ngài ấy sẽ đến thăm cô nương. Bọn ta sẽ đưa tên trộm này về thôn trang, cùng đưa đến nha môn.”

“Đa tạ lão, nhưng ta vẫn phải đi xem, không yên tâm lắm.”

Tươi cười trên mặt của lão Mạc càng đậm hơn, “Thiếu gia nói cô nương nhất định vẫn phải đi, ngài ấy đã nấu trà chờ cô nương.”

Ta gật đầu, nghĩ thầm Lục Chiêu thật sự hiểu lòng người.

Lục gia vẫn như ngày thường, đã dọn dẹp gọn gàng, một chút dấu vết của đêm qua cũng không lưu lại.

Hương trà lượn lờ, Lục Chiêu vẫy tay gọi ta, nụ cười ấm áp trên mặt, “Lại đây thử trà ta pha đi.”

Ta uống một ngụm, nhiệt độ vừa phải, hương trà có vị đắng nhưng ngọt hậu, còn có một chút hương thơm nhẹ nhàng nhưng không dứt, là loại trà mà lần trước đã uống.

“Trà ở nơi này của huynh thật ngon.”

Hắn giơ tay ra ngoài, tự nhiên lấy một miếng bánh ngọt đưa cho ta, “Đây là ta tự trồng, từ nhỏ đã trồng, mỗi năm hái làm trà, chỉ đãi khách quý, kết hợp với bánh hoa tuyết này thì không gì bằng, nàng nếm thử xem.”

Ta ăn một miếng, gật đầu hỏi: “Ta thật là khách quý ư?”

Hắn nở một nụ cười, ánh mắt lấp lánh, “Là khách quý nhất.”

Ta thở dài, phụ mẫu, ca ca, tẩu tử đều yêu thương ta, nếu lại có một người tâm đầu ý hợp, chẳng phải là tham lam quá sao.

“Không cần có gánh nặng.” Hắn từ từ nói, “Nhưng ta lại có chút không đợi được, sau kỳ thi hương, có thể cho ta một câu trả lời không?”
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 15: Chương 15


12.

Tống gia vất vả lắm mới được ra khỏi ngục, chưa được mấy ngày lại đi vào, cuối cùng tra rõ chỉ có một mình Tống phu nhân làm, nên chỉ giam bà ta, những người khác đều được thả ra.

Lần này, không ai ở lại, cầm số bạc còn lại, thực sự trở về quê làm ruộng.

Thực ra gia đình có nhà cửa, có tế điền, cuộc sống vốn cũng không đến nỗi nào.

Nhưng có những người, sống mãi rồi lại làm cho cuộc sống trở nên ngột ngạt.

Thời gian như nước chảy, chỉ cần biết cách thưởng thức, ta luôn cảm thấy mình có thể tìm được sự ngọt ngào trong cuộc sống.

Bọn ta lui tới với thôn Huệ An ngày càng thường xuyên hơn, trong nhà thường có người đến thăm, mang theo đồ ăn vặt làm từ thôn dân, tán gẫu về chuyện của nhà này nhà nọ.

Lục Chiêu đóng cửa đọc sách, tích lũy nhiều năm nhưng vẫn rất khắc khổ, có thời gian thì đến tìm ta đi dạo bên suối, trò chuyện.

Mùa thu tháng chín, mùa hoa quế nở thơm phức, truyền đến tin Lục Chiêu đỗ đạt.

Hồ tẩu tử đến tìm ta đi xem náo nhiệt, phấn khởi nói: “Chỗ chúng ta cũng có người đỗ đạt rồi, chỉ không biết Lục công tử năm sau có đi thi hội không, nếu đỗ thì sẽ thành tiến sĩ trẻ tuổi, thật vinh quang.”

Ta bịt tai lại, nghe tiếng pháo nổ rộn ràng, cười nói, “Chắc là không đâu.”

Tiến sĩ trẻ tuổi, nói ra thì vinh quang, nhưng Lục Chiêu giờ không có gia tộc hỗ trợ, cũng dễ bị người khác ghen ghét, ba năm sau lại thi thì tốt hơn.

Sau khi mọi người tan hết, Lục Chiêu mời ta vào nhà, trên bàn đầy đủ khế ước nhà đất, ngân phiếu, chỗ nổi bật nhất để một chiếc trâm ngọc ấm áp.

Hắn nhìn ta thẳng thắn, “Đây là toàn bộ gia sản của ta, lúc đầu tổ phụ cho ta những thứ này, cũng cho ta một số nhân thủ đắc lực, những năm qua cũng tích lũy được một ít, đủ cho chúng ta khá giả. Ta biết nàng muốn cuộc sống như thế nào, nhưng cuộc sống mà nàng muốn cần có sự đảm bảo mới có thể sống thoải mái, ba năm sau ta sẽ tham gia thi hội, nếu đỗ tiến sĩ, nhưng không vào quan trường, ta dự định mở một thư viện ở đây, đến lúc đó sẽ có đào lý khắp thiên hạ, tuy không có quyền không có thế, nhưng sức ảnh hưởng lớn, cũng không sợ bị người khác tính kế, nàng nghĩ thế nào?”

“Đã rất chu toàn rồi.”

Ta cầm chiếc trâm ngọc trên bàn, đặt vào lòng bàn tay hắn, “Có thể đeo cho ta không?”

Lục Chiêu mỉm cười toe toét, vòng ra phía sau ta, cài chiếc trâm vào tóc ta.

“Từ giờ trở đi, không cần phải cố ý để tóc trẻ con nữa, ta sẽ bảo vệ nàng.”

Lục Chiêu hành động rất nhanh chóng, ngày hôm sau đã mời bà mối đến cửa cầu hôn, phụ mẫu ta vui vẻ không ngớt, đương nhiên đồng ý, định ngày cưới cho bọn ta vào tháng tám năm sau, đúng vào mùa thu hoạch.

Không biết có phải bị Lục Chiêu ảnh hưởng hay không, vài ngày sau, Liễu Nhị cũng mời bà mối đến, phụ mẫu của Diệp Tử vui vẻ đồng ý, ngày cưới định vào tháng sáu năm sau.

Tiểu Diệp nói: “Đào Đào, sau khi chúng ta thành thân cũng sẽ sống gần nhau, thật tốt.”
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 16: Chương 16


13.

Năm ngoái, ta đã lên kế hoạch cho một việc.

Ta đã xem qua các khế ước nhà đất có trong tay, khu vực này, trên danh nghĩa đều là đất của ta.

Ta muốn xây thêm vài căn nhà bằng gạch bên cạnh thôn trang, tạo thành một căn viện, làm nơi ở cho gia đình Tiểu Diệp. Như vậy, hai gia đình sẽ gần như một nhà, lại có không gian riêng, với gia đình Tiểu Diệp mà nói, cũng không còn phải sống lay lắt như lục bình.

Sau Tết âm lịch, thời tiết dần ấm lên.

Đại ca ta đã đến thôn Huệ An một chuyến, gọi những hán tử nhiệt tình đến giúp đỡ, ngày thường làm nông, những lúc nông nhàn thì đi giúp đỡ, bữa ăn do bọn ta cung cấp.

Sau vài tháng, ngôi nhà bằng gạch đã hoàn thành, dù không lớn như thôn trang của ta, nhưng cũng có dáng vẻ của một ngôi nhà của gia đình bình thường.

Ta đã đặt những món đồ nội thất do thợ mộc làm sẵn vào trong, tốt hơn nhiều so với nhà của Tiểu Diệp ở thôn Mễ gia.

Phụ mẫu Tiểu Diệp rất vui mừng, nói với ta: “Đa tạ cháu, Đào Đào.”

Phụ thân vội nói: “Đừng như vậy, quan hệ giữa hai gia đình không cần phải nhiều lời.”

Mẫu thân đẩy phụ thân một cái, “Cái gì mà hai gia đình, còn có Khương a bà nữa, Khương a bà giờ sống cùng chúng ta, cũng coi như một gia đình rồi.”

Khương a bà mỉm cười trang nhã, bộ dáng rất hài lòng.

Ta cũng rất hài lòng, những người ta quan tâm đều đã có nhà, hơn nữa còn sống cùng nhau, thật tốt.

Tiểu Diệp ôm lấy tay ta, vui vẻ nói: “Thật tốt, thật tốt.”

Mọi người nhìn ta, ta nói: “Tống gia cũng đã cho ta một ít tiền, mặc dù không nhiều nhưng đủ để chúng ta sống tốt hơn.”

Thực ra, cộng thêm số trang sức mà lão bộc kia giấu đi, số tiền ta đang có không ít, chỉ là từ nhỏ mẫu thân đã nói, trong tay mỗi người không nên có quá nhiều, nếu không cuộc sống sẽ trở nên vô vị.

Liễu Nhị từ ngoài sân đi vào, vui vẻ nói: “Căn viện đã hoàn thành, có cần g.i.ế.c heo để ăn mừng không?”

Ta đáp: “Tất nhiên là có.”

“Cần người cùng ta quay về thôn lấy, Triệu gia đầu thôn hôm nay vừa mổ heo, thịt tươi ngon lắm.”

Ta đẩy Tiểu Diệp, “Tiểu Diệp đi đi.”

Liễu Nhị bỗng đỏ mặt.

Mọi người đều cười rộ lên, Tiểu Diệp thì rất thoải mái đi lấy.

Ta ở nhà chuẩn bị thức ăn, vì đã chuẩn bị trước, nên gọi những người đã giúp đỡ đến.

Ta hấp một nồi cơm lớn, làm nóng những chiếc bánh ngô đã chuẩn bị từ hôm qua, rồi bắt đầu chuẩn bị những món ăn nóng hổi.

Khi Tiểu Diệp và Liễu Nhị mang thịt heo, tiết heo, cùng với lòng heo trở về, ta nấu một nồi món thịt heo, lại nấu một nồi món lòng heo thơm ngon, rồi cũng nhổ một ít rau dại ở sau vườn, xào hoặc trộn, có món mặn món chay.

Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, cũng không còn lại gì.

Ta ít ăn, chỉ ăn được một ít, rồi nhìn mọi người cười nói.

Ta thực sự thích không khí nhộn nhịp như vậy.

Sau khi không khí vui vẻ qua đi, ta tính toán số tiền, chia một nửa cho Tiểu Diệp, nhưng nàng ấy không muốn nhận.

“Đào Đào, đây là tiền của Tống gia cho ngươi, đó là của ngươi, ta không cần.”

Lại không nhắc đến những ngày đã ở bên ta tại Tống gia, thời tương lai còn mờ mịt.

Có lẽ vì bản tính hiền lành, đơn giản, lại thích làm việc nặng của nam tử, Tiểu Diệp luôn mang lại cho người ta một cảm giác chân chất.

Nhưng ta biết nàng ấy không ngốc, nàng ấy chỉ là đối xử tốt với ta mà thôi.

“Tiểu Diệp ngốc, ngươi quên số tiền mà lão bộc kia đã giấu đi sao? Sau này ta sẽ gả cho Lục Chiêu, chàng ấy có thể bảo vệ ta cả đời không lo, còn ngươi gả cho Liễu Nhị, hắn có thể bảo vệ ngươi một đời ấm no, nhưng ta hy vọng ngươi sống tốt hơn một chút, đó là lòng riêng của ta.”

Tiểu Diệp mắt đỏ hoe, trách móc: “Thật là đáng ghét, nói làm ta muốn khóc, nhưng ta vẫn không nhận, ta chỉ yêu cuộc sống nhà nông, có hương có vị, ngươi cho ta số tiền này, chỉ là để ăn mặc đẹp hơn, sống tốt hơn, ta không quan tâm đến những điều đó, nhìn Liễu Nhị cũng không để ý, nếu không sao lại tìm ta để cầu hôn, ngươi xem hắn thân hình vạm vỡ rắn chắc, nếu hắn yêu cái đẹp, sao lại chọn ta?”

Ta thấy Tiểu Diệp nói có lý, liền nói: “Vậy thì cứ để ta giữ, nếu sau này cần dùng, cứ đến tìm ta.”

Tiểu Diệp dụi dụi mắt, lớn tiếng nói: “Ừm.”
 
Về Với Ruộng Đồng - Tiểu Ngũ Công Tử
Chương 17: Chương 17 (Hoàn)


14.

Ngôi nhà vừa hoàn thành không lâu, gia đình Tiểu Diệp đã chuyển vào, Tiểu Diệp cũng xuất giá.

Ta đã chuẩn bị cho nàng ấy những món đồ cưới thực dụng và tiền bạc, vừa đủ hơn người bình thường một chút, nhưng không đến nỗi khiến người khác ghen tị.

Tiểu Diệp khóc nói không nỡ rời xa ta, không nỡ xa gia đình, nhưng một lúc sau lại cười, nói mình gả gần, gia đình và bạn bè đều ở bên cạnh.

Ta trêu chọc nàng ấy, trong lòng cũng có chút trống trải, nhưng so với những ngày không có hy vọng ở Tống gia, hiện giờ đã tốt hơn nhiều.

Sau khi trở về từ bữa tiệc ở thôn Huệ An, mẫu thân lại bắt đầu nhắc đến hồi môn của ta.

Ban đầu ta định lấy số tiền còn lại để chia cho một phần, nhưng phụ mẫu huynh tẩu đều không đồng ý.

Bọn họ nói ta đã chịu khổ, những thứ Tống gia cho là của ta, bọn họ đã hưởng phúc lây rồi, không thể lấy thêm nữa.

Cuối cùng vẫn là Lục Chiêu ra mặt thuyết phục bọn họ, thôn trang và đất đai vẫn là hồi môn của ta, nhưng sau này ta không ở đó, bọn họ cứ ở đó là được, đất cũng cho bọn họ canh tác, thu hoạch từ đất sẽ do bọn họ xử lý, số tiền này ta không cần nữa, như vậy vài năm sau, cuộc sống của bọn họ sẽ từng bước đi vào nề nếp, ta cũng yên tâm.

Ta cũng đã cho phụ mẫu huynh tẩu mỗi người một trăm lượng bạc, bọn họ còn muốn từ chối, ta nói: “Con biết mọi người vì tốt cho con, không muốn chiếm lợi của con, nhưng thứ nhất là mọi người tốt, con mới tốt, thứ hai là giữa người nhà với nhau, sao lại có thể khước từ như vậy?”

Khương a bà nghe xong hồi lâu, mới cười nói: “Quả thật là đạo lý này, lão bà ta là người không có quan hệ gì với các người, nhưng ta vẫn sống ở đây, có từng khước từ bao giờ không?”

Ta cười rộ lên, nhớ lại Khương a bà từng dạy ta, giữa gia đình, không nên là gánh nặng, cũng không thể thiếu sự hỗ trợ lẫn nhau, thiếu cái nào cũng đều không tốt.

Phụ thân cũng đã hiểu ra, cười nói: “Làm nữ nhi hiếu kính phụ mẫu là chuyện thiên kinh nghĩa địa, vậy thì cứ nhận lấy đi.”

Đại ca cũng nói: “Làm muội muội hiếu kính huynh trưởng…”

Mẫu thân và tẩu tử đã liếc mắt qua, ca ca ngượng ngùng gãi đầu, đổi lời: “Muội muội cho ca ca, ca ca sẽ nhận, đương nhiên phải đưa cho tẩu tử của muội giữ mới đúng.”

Mọi người lại cười.

Tháng Tám, ngày cưới của ta.

Hồi môn của ta không nhiều, nhưng đều là phụ mẫu và huynh tẩu tử tâm huyết chuẩn bị.

Người đến dự tiệc cũng không nhiều, chỉ có gia đình Tiểu Diệp và những người quen ở thôn Huệ An, tẩu tử Hồ gia trưng cầu sự đồng ý của ta, lại gọi thêm một số người trong thôn, một số thì đến thôn trang, một số thì đến Lục gia, hai nhà đều ngồi đầy bảy bàn.

Phụ mẫu vui vẻ tiễn ta ra cửa.

Lục gia ngoài những người hương thân của thôn Huệ An, còn có vài người là bạn học của Lục Chiêu, vài người là họ hàng từ Lục gia tới.

Trước đây ta đã nghe Lục Chiêu nói mẫu thân của hắn được sinh muộn, ngoại tổ đã lớn tuổi, không thể đến, mẫu thân của hắn lại không muốn đến kinh thành, sợ bị người phát hiện làm ô uế danh tiếng của Lục Chiêu, chỉ có thể để các tẩu tử ở trong nhà đến.

Ta dù không bận tâm, nhưng mẫu thân của hắn vô luận thế nào không chịu đến, chỉ đành chờ khi bọn ta thành thân xong, tìm thời gian về bái kiến.

Ta nghe âm thanh ồn ào bên ngoài, nhìn ngọn nến đỏ rồng phượng sáng tối, cảm thấy an lòng.

Khi Lục Chiêu trở về, trên người mang theo mùi rượu thoang thoảng, ôm ta vào lòng, hôn lên trán ta.

“Từ giờ trở đi, ta thực sự có nhà rồi.”

Ta cười rót hai chén rượu, đưa một chén cho hắn, tay hắn vòng qua tay ta, cầm lấy cái chén.

Ta ngửa đầu uống cạn, đáp lại: “Sau này, đây chính là nhà của chúng ta.”

15.

Ba năm nháy mắt một cái đã liền trôi qua.

Lục Chiêu quả thật như hắn nói đã đỗ đạt tiến sĩ, thứ hạng không cao không thấp, không khiến người chú ý.

Hắn cũng không bon chen, sau khi đỗ đạt liền ở nhà an tâm nghiên cứu học vấn, ở bên cạnh ta và con cái.

Bọn ta đã xây dựng một thư viện dưới chân núi, thu nhận đệ tử.

Những năm đầu thật rất vất vả, nhưng Lục Chiêu dạy dỗ không phân biệt, dành hết tâm huyết.

Sau khi danh tiếng lan xa, mới có những gia đình quý tộc ở kinh thành gửi con cháu đến học.

Hắn nhận đệ tử, chỉ xem tư chất, không xem gia thế.

Những người đến tìm không chỉ là đệ tử cầu học, còn có những tài tử có học vấn vững chắc nhưng không muốn bước vào quan trường.

Mười năm thời gian, hắn trở thành đại nho nổi tiếng gần xa, thực sự không vào quan trường, như hắn đã thực hiện lời hứa, bảo vệ được gia đình này.

Thư viên dưới chân núi liên tục được mở rộng xây thêm, cây cối hoa cỏ cũng được trồng rất đẹp, có bốn viện mai lan cúc trúc, cũng có bốn cảnh thanh phong minh nguyệt.

Trong những năm qua, cũng có một số gia đình chuyển đến gần đây, có người vì con cái đi học gần, có người vì thích cuộc sống nông dân nơi này, lại còn thu hút một số ẩn sĩ đến, vô tình khiến cảnh quan xung quanh trở nên vừa mộc mạc, lại không thiếu đi sự tao nhã.

Thôn trang nhà ta cũng được mở rộng, một nửa căn viện để gia đình ta ở, một nửa dùng làm quán trọ nhỏ, ca ca có nhiều ý tưởng, cũng học theo các văn nhân nhã sĩ trang trí quán trọ không theo cách cũ, huynh ấy cũng mặc trường bào tiếp khách, kinh doanh cũng khá ổn.

Phụ mẫu giữ lại hai mẫu đất để tự canh tác, phần còn lại đều cho người khác thuê, cuộc sống trở nên giản dị nhưng đầy đủ.

Tháng Tư đậu tại chốn nhân gian, hoa trên núi nở rộ, ta và Tiểu Diệp, tẩu tử cầm giỏ trúc đi hái rau dại, trên đường gặp một số đệ tử đang vẽ cảnh thực ở đồng ruộng.

Có người gọi ta: “Sư nương!”

Ta mỉm cười đáp lại.

Một đường đi tới, hái đầy một giỏ rau dại, bọn ta liền quay về.

Khói bếp từ thôn trang theo gió lượn lờ, mùi bánh áp chảo sở trường của mẫu thân bay đến thơm phức.

“Đào Đào, hôm nay ở lại nhà ăn cơm nhé, ta đã bảo người đi báo tin cho nữ tế rồi.”

Ta đáp lại một tiếng, nhìn ra cửa, đã thấy bóng dáng Lục Chiêu đi đến.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom