Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Vâng, Thưa Nhị Gia (Hoàn) ( Truyện Reup)

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
284133869-256-k832334.jpg

Vâng, Thưa Nhị Gia (Hoàn) ( Truyện Reup)
Tác giả: laovuba1673
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Sau khi làm nha hoàn thông phòng của Nhị gia,
Dư An mới tin tưởng tính tình của Nhị gia không phải xấu xa mức bình thường.

Sau, nàng lại phát hiện có đôi lúc Nhị gia cũng rất tốt,
Chịu dạy nàng đọc sách viết chữ, mua điểm tâm, đồ ăn ngon cho nàng, mang nàng ra phủ dạo chơi.

Điều kiện là,
Ngoan ngoãn cho hắn 'làm', nũng nịu nói lời hay với hắn.

 
Vâng, Thưa Nhị Gia (Hoàn) ( Truyện Reup)
C1: Giấu yếm


Trong phủ, bọn nha hoàn đều nói Nhị gia là người xấu.Mà hôm nay, nàng được lão thái thái chỉ định làm nha hoàn thông phòng của Nhị gia.Số mệnh của nàng khổ quá mà.Dư An hít hít mũi, muốn tìm chốn không người lẳng lặng khóc một lát."

Chỉ vì mấy cái yếm này ngươi bắt ta đợi mười lăm phút?"

Đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói.Dư An hoảng sợ, quay đầu nhìn, thấy Nhị gia đứng sau lưng đang nhíu mày."

Nhị, Nhị gia, xin, xin lỗi," nàng lắp bắp, "Ta, ta chuẩn bị xong rồi."

Tuân Quan Lan dùng đầu ngón tay móc ra một chiếc yếm phai màu, nhìn nàng: "Cái yếm ngươi mặc trên người cũng cũ như này à?"

Mặt và tai Dư An đỏ bừng, rụt người lại trước cửa tủ, cúi đầu không biết nói sao."

Cởi ra rồi hẵng lên giường, nếu không ta ném ngươi ra ngoài đó."

Tuân Quan Lan thả lỏng tay, yếm rơi xuống.Xem ra Nghênh Hoan các nàng ấy nói không sai, tính tình của Nhị gia thật sự tệ.Dư An nhụt chí."

Đến đáp lời cũng không biết sao?"

Lúc này Dư An mới phát hiện Nhị gia chưa rời đi, vội vàng đáp: "Vâng, thưa Nhị gia."

Thật chẳng hiểu sao lão thái thái lại đưa một nha hoàn đần độn như này đến đây, hắn vì nghe tên thấy ổn nên mới nhận.Tuân Quan Lan xoa xoa mi tâm, đi đến mép giường ngồi xuống, chợp mắt nghỉ ngơi.Dư An không dám tần mần, trốn vào một góc cởi yếm, đỏ mặt giấu nó vào chung với đống yếm ban nãy Nhị gia mới bới ra.Tới bên mép giường, rũ đầu nhỏ giọng: "Nhị, Nhị gia, ta xong rồi."

Tuân Quan Lan mở mắt, nhìn ngực nàng: "Lên đây."

Dư An cởi giày, bò từ cuối giường vào bên trong, nằm ngửa thẳng tắp.Tuân Quan Lan thấy nàng cứng đờ hệt như khúc gỗ, tức khắc mất hứng.Dư An chờ hoài chờ mãi, không thấy Nhị gia có động tĩnh gì.

Trộm quay đầu nhìn hắn, thấy hắn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.Không khỏi nôn nóng.Chắc chắn ngày mai lão thái thái sẽ gọi nàng qua hỏi chuyện, nếu biết nàng hầu hạ Nhị gia không chu đáo, thế nào cũng không vui cho xem.Dư An mong ngóng nhìn Nhị gia, tóm lấy góc chăn rối rắm: "Nhị gia, ngài không, không muốn ta sao?"

Tuân Quan Lan chậm rãi mở miệng: "Không có hứng."

Hình như ma ma chưa dạy nàng nếu Nhị gia không có hứng thì nên làm thế nào.Dư An mờ mịt: "Vậy làm sao thì Nhị gia mới có hứng?"

Nàng uể oải nói làm Tuân Quan Lan nảy ra chút tâm tư, mở mắt: "Ma ma có dạy ngươi xem tị hỏa đồ [1] không?"[1] 避火图: Thực chất là tranh khiêu dâm.Dư An đỏ mặt: "Có dạy."

"Cứ theo đó mà làm."

Dư An vội vàng nhớ lại tranh vẽ tị hỏa đồ, bò dậy ngồi quỳ bên người Nhị gia.Nàng ngượng quá, Nhị gia còn đang nhìn nàng nữa.

Không dám bảo hắn nhắm mắt lại, khép mình, khom người hôn hắn.Hình như lúc này nam tử trong tranh đều há miệng, tại sao Nhị gia không há miệng nhỉ?Dư An không biết phải làm sao, liếm mút lung tung trên đôi môi hắn.Không chỉ ngốc, còn rất nhát gan.Tuân Quan Lan nhìn đôi lông mi của nàng không ngừng run run, như con bươm bướm bị dọa sợ.

Nhìn đủ rồi, mới thong thả mở miệng.Dư An nhanh chóng vươn lưỡi đi vào, liếm thử đầu lưỡi của Nhị gia.Không có hương vị gì, cẩn thận nhấm nháp lại có vẻ hơi ngòn ngọt.

Tóm lại không khó nuốt, thoáng yên lòng, chuyên tâm ôm hôn hắn, khi thì liếm láp khắp nơi trong khoang miệng.Tuy tiểu nha đầu hôn không có quy luật, nhưng được cái đầu lưỡi non mềm, liếm qua, âm ấm, không hề gây khó chịu.Tuân Quan Lan nhìn xuống, liếc thấy vạt áo của nàng hơi phanh ra, không mặc yếm, nửa bên ngực bị lộ ra.

Nâng tay nắm một bên, đầy đặn vừa vặn trong lòng bàn tay hắn.Thoạt nhìn nàng nhỏ gầy, không ngờ thịt vào hết mấy chỗ không nhìn thấy.Mở vạt áo ra, lại nắm lấy, mềm mịn ấm áp tràn đầy lòng bàn tay.Dư An khẽ "Ô" một tiếng, hơi thở dồn dập.Chưa từng có ai sờ soạng chỗ đó, đến nàng ngày thường lúc tắm gội cũng chỉ xoa xoa lau lau qua loa vài cái, không biết bị người khác xoa véo lại thoải mái như thế.Cổ họng tiểu nha đầu rầm rì nỉ non, Tuân Quan Lan nghe thấy cơ thể dần khô nóng.

Đẩy nàng, xoay người đè lên."

Ưm..."

Một bên ngực xinh xắn bị đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy, dùng sức mút vào.

Bên còn lại bị lòng bàn tay vân vê cọ xát.Lòng bàn tay hắn không trơn nhẵn, có lớp chai mỏng, ma sát đầu ngực non nớt hơi ráp ráp.Tê dại xuyên thẳng đến tim.Dư An không chịu nổi, giẫm chân dịch lên trên.Nãi tiêm bị kéo dài, ba một tiếng, bắn ra từ trong miệng hắn.Dư An dùng cánh tay che lại, lén lút ấn ấn, lúc này mới khẽ thở phào.Tuân Quan Lan ngước mắt nhìn nàng: "Không muốn cho ta ăn?"

Dư An sợ hắn trách phạt, dè dặt đáp: "Không phải."

"Thế ngươi trốn cái gì?"

"Ta, ta đau quá, Nhị gia."

Tuân Quan Lan hiểu sai ý: "Không phải có cái này là để ăn sao, đau gì chứ?"

Dư An không dám sửa đúng, nghĩ trong lòng, đây là để dành cho em bé sau này ăn, không phải cho Nhị gia xấu tính.Tuân Quan Lan thấy nàng không trả lời, chỉ coi nàng đuối lý: "Qua đây đút cho ta."

Dư An trợn mắt, che chắn ngực kĩ càng.Ánh mắt Tuân Quan Lan hơi trầm xuống: "Lại đây."

Thảm, Nhị gia sắp nổi nóng."

Ta muốn xin Nhị gia một việc," Dư An đáng thương nhìn hắn, "Nhị gia đừng niết ta nữa được không?"

Bỗng dưng nói câu này.Tuân Quan Lan nhất thời không nghĩ ra: "Không niết chỗ nào của ngươi?"

Làm sao nói ra được đây.Ánh mắt Dư An sáng long lanh, thẳng lưng, bỏ tay ra cho hắn xem.Chỉ thấy hai đầu nãi tiêm trên bộ ngực trắng nõn đỏ đỏ diễm lệ dựng đứng.Lúc này Tuân Quan Lan mới hiểu rõ.Nghĩ đến cảm giác vân vê trong đầu ngón tay vừa rồi, vốn không muốn đồng ý với nàng.

Chợt nghĩ tới nàng còn nhỏ tuổi, lại là lần đầu, không chịu nổi là điều dĩ nhiên."

Ngươi lại đây, ta không niết ngươi."

Để dành cho lần sau cũng được.
 
Vâng, Thưa Nhị Gia (Hoàn) ( Truyện Reup)
C2: Làm nũng sao?


Hai bầu ngực thay phiên nhau bị xoa bóp gặm cắn.Nhũ tiêm sớm đã dựng đứng, dính đầy nước bọt, tô điểm thêm nét yêu kiều trên nhũ thịt.Dư An cảm tưởng như đang ngâm mình trong ao hồ ấm áp, hơi nóng bao trùm quanh thân.Hút không ra vị gì.Tuân Quan Lan cảm thấy có chút đáng tiếc.Mới đầu ăn nãi nhi của tiểu nha đầu còn có vị ngon ngọt thơm thơm, nuốt xuống tựa như quỳnh tương ngọc dịch [1].[1] 琼浆玉液: Là một thành ngữ Trung Quốc, là một loại nước được tinh chế từ ngọc thạch, trong truyền thuyết thần thoại cổ đại của người Trung Quốc, uống nó có thể trở thành tiên.

Xem thêm: BaiduChắc có lẽ bị hắn hút cạn rồi, nãi nhi nhất thời không tái tạo kịp.Đợi lát làm xong rồi thử tiếp vậy.Tuân Quan Lan ngồi dậy, thuận tay cởi áo lót ném xuống cuối giường, lại duỗi tay cởi quần lót của tiểu nha đầu.Dư An mê man nâng mông nhỏ.Giữa bắp đùi chợt lạnh, hai chân bị tách ra.Hơi run rẩy, lấy lại tinh thần.Chỗ riêng tư của tiểu nha đầu có màu sắc xinh xắn, đen mềm mại, hồng quyến rũ, trắng non nớt.

Vừa quyến rũ lại thơ ngây.Tuân Quan Lan yên lặng nhìn, ngón tay cái vuốt ve phần giữa bắp đùi non mềm của nàng.Nhưng sau khi thấy lông m* màu đen, viên châu nhỏ hiếu kì lộ ra nửa cái đầu, bọc trong lớp lá mỏng khẽ rụt một cái.Giữa hai bên cánh hoa màu hồng phấn, miệng huyệt hơi hé mở, hồn nhiên phun ra sương sớm, dáng vẻ hoàn toàn không hề hay biết sắp bị vật cứng thọc vào rút ra.Tuân Quan Lan đột nhiên nghĩ tới một câu thơ không nhớ đọc được ở đâu:Yêu tư vị quán phong hòa vũ, phân phó đông quân hảo bảo vệ. [Dung mạo động lòng người không hòa cùng gió mưa, yêu cầu thần mặt trời bảo vệ thật tốt.] Tiểu huyệt của tiểu nha đầu chưa từng chịu cảnh gậy thịt thao lộng, cần phải được yêu thương.Tuân Quan Lan vốn có tính toán như vậy, nhưng sau khi đẩy vào lại có ý muốn bất chấp tất cả.Nhị gia đang xem chỗ kia.Cái suy nghĩ này làm Dư An ngượng ngùng không thôi, đôi mắt chớp tới chớp lui.Dưới thân bỗng căng ra, có thứ gì đó thô ráp chen vào huyệt khẩu.Giật mình, phát giác là ngón tay của Nhị gia.Dư An không biết phải hình dung cảm giác này ra sao, tóm lại giống như dụi dụi hạt cát trong mắt, xót xót, khó chịu."

Không được nhúc nhích."

Tuân Quan Lan đè lại cái eo vặn vẹo của tiểu nha đầu.Nhị gia nói không được, Dư An không dám xoay lung tung nữa.Dường như ngón tay kia dính chặt trong tiểu huyệt, nàng vặn đến chỗ nào nó liền theo tới chỗ đó, hơn nữa biên độ ma sát ngày càng tăng.Huyệt khẩu của tiểu nha đầu lại phun ra nước.Tuân Quan Lan xem đến nóng bỏng mắt, vì thế toàn bộ ngón giữa đi vào theo dòng nước dính nhớp kia.Tiểu huyệt của tiểu nha đầu cực kỳ ấm áp, nếp gấp vừa chặt vừa sâu, thịt mềm trải đầy bên trong, non mịn trơn dính.Dư An duỗi thẳng chân, run run: "Nhị gia, người đã xong chưa..."

Còn chưa bắt đầu đâu!Tuân Quan Lan nhìn nàng bị một ngón tay cắm đầy huyệt khẩu, nuốt lại lời này."

Chờ thêm một lát."

Dư An khó chịu cắn ngón tay.Tuân Quan Lan đi theo nếp uốn tiểu huyệt, định dùng đầu ngón tay mở rộng đường đi.Vừa chạm vào thành thịt, tầng tầng lớp lớp thịt mềm mấp máy xoắn lấy hắn, tiếp tục những bước đi khó khăn.Nếu cắm vào là dương cụ của hắn...Bụng dưới Tuân Quan Lan căng chặt.Không còn tâm tư mở rộng huyệt nhi, ngón tay chỉ hoạt động ở bên ngoài cửa huyệt.Ngứa quá.Dư An nâng mông nhỏ cọ cọ chăn đệm phía dưới, nhưng không có tác dụng, vẫn ngứa ngáy râm ran, sốt ruột nức nở.Sương sớm nhỏ giọt chảy xuống.Tuân Quan Lan chịu đựng cơn khô nóng, lại đảo loạn thêm một lát, cảm thấy huyệt khẩu của nàng thả lỏng tức thì rút ngón tay ra.

Đỡ cự căn hùng hổ cọ xát sương sớm, chống bên ngoài cửa huyệt, hạ eo.Dư An vừa mới thở hổn hển, bỗng cảm giác dưới bụng bị xé rách thành hai mảnh, một con quái vật khổng lồ xông vào.Hét lên một tiếng, nước mắt trào khỏi khóe mắt."

Nhị gia, ta đau quá, đau quá, đau quá..."

Ma ma lừa nàng, nói gì mà chỉ đau một chút thôi, giống như bị con kiến cắn một cái thôi ấy.Hắn cũng đau!Tiểu nha đầu suýt nữa bấm gãy hắn.Nhưng trong cơn đau lại kèm theo khoái cảm mất hồn.Tuân Quan Lan miễn cưỡng an ủi nàng: "Lần đầu tiên của cô nương nhà người ta đều đau, ngươi thả lỏng chút, ta cắm vào bên trong thì sẽ không đau nữa."

Nàng đã đau sắp chết rồi, Nhị gia còn muốn cắm vào bên trong!Nhị gia xấu quá!Dư An thút thít, nàng không muốn cho hắn.Tuân Quan Lan khó khăn lắm mới cắm được một nửa, thịt bánh bao bọc thân hành, căng chặt trơn trượt.

Hắn hơi nhúc nhích, thịt mềm bỗng xoắn lại, dường như muốn kéo hắn vào cùng.Hơi rút ra, lại muốn cắm sâu hơn thì gặp chút khó khăn.

Tiểu nha đầu co rút chặt quá."

Không phải bảo ngươi thả lỏng sao?

Không nghe lời à?"

Không muốn.Dư An nín thở hóp bụng.Tuân Quan Lan khẽ rên một tiếng, mồ hôi trên trán chảy xuống."

Lại không thả lỏng, ta cắm vào luôn đó."

Nói hụt hơi.Dư An nghe ra nguy hiểm trong câu nói, run run."...

Nam nhân không tài nào chịu nổi nữ nhân làm nũng, nếu Nhị gia làm nhiều lần, ngươi cứ đáng thương làm nũng với ngài ấy thì không có việc gì rồi..."

Đột nhiên trong đầu hiện lên lời ma ma nói.Nhưng bây giờ Dư An rất bán tín bán nghi với lời chỉ dạy của bà.Tiểu huyệt cảm nhận con quái vật giương nanh múa vuốt, quyết định vẫn tin ma ma thêm lần nữa.Dư An chịu đựng đau đớn, vụng về nâng chân quấn lấy eo Nhị gia, "Nhị gia, ta thật sự đau lắm, ngươi đừng đi vào nữa được không?

Cầu xin ngươi đó..."

Bên eo bị đầu gối cọ nhột, Tuân Quan Lan thiếu kiên nhẫn, duỗi tay hất ra, "Không được lộn xộn."

Nhị gia không biết nàng đang làm nũng sao.

Dư An ngây người.Tuân Quan Lan trả lời câu xin tha vừa rồi của nàng: "Phàm là phụ nhân (phụ nữ có chồng) đều phải trải qua một lần này, có mỗi ngươi yếu ớt."

"...

Ta chưa phải phụ nhân," Dư An tủi thân, to gan cọ cánh tay hắn, che lương tâm nói, "Nhị gia, ngài tốt nhất, chắc chắn không đành lòng thấy ta đau đến chết đâu đúng không?"

Đau chết một tiểu nha đầu, trong phủ còn có trên cả trăm người đấy....

Không biết cơ thể đẹp hơn nàng bao nhiêu đâu.Ánh mắt lướt qua nãi nhi căng tròn trơn mịn của nàng, vòng eo mềm mại nhỏ nhắn, làn da trắng nõn ửng hồng, dừng lại trước cửa huyệt.Huyệt khẩu mở ra, nhu nhược đáng thương hàm chứa dương cụ, gân xanh biến mất dọc theo vách tường, màu sắc nhợt nhạt.

Tứ phía thấm ướt sương sớm pha lẫn tơ máu.Không phải trẻ con được đẻ ra từ chỗ này của nữ tử hay sao, cớ gì một cây gậy thịt lại không thể tiếp nhận nổi.Tuân Quan Lan nghĩ đến điểm này, trong lòng không còn băn khoăn, suy nghĩ xem làm thế nào cắm vào toàn bộ.Nếu tiểu nha đầu không muốn đau dài, vậy thì đau ngắn, đỡ cho ở một bên gây rối.Nhận thấy quái vật khổng lồ có dấu hiệu rút lui, Dư An mừng đến nỗi suýt nữa chảy nước mắt.

Lời cảm ơn vừa đến bên miệng, quái vật khổng lồ lại đột nhiên cắm vào tận gốc rễ.Tuân Quan Lan sửng sốt, chặt quá!

Dương vật mềm xuống.Dư An sửng sốt, đau quá!

Trong bụng như bị phá rách cả một đoạn dài."

Ô ô ô..."

Tuân Quan Lan thấy tiểu nha đầu chỉ lo khóc lóc, không để ý hắn đã bắn, lúc này sắc mặt mới từ từ bình thường trở lại.Sống hơn hai mươi năm, chưa lần nào bị mất mặt như thế này.================Tuân Quan Lan: Tự giới thiệu một chút, ta, Tuân •Cương Thiết (cứng như thép)• Quan Lan.Dư An: Anh anh anh [2], hy vọng về sau Nhị gia luôn sớm tiết.[2] Từ tượng thanh, chỉ tiếng chim kêu.
 
Vâng, Thưa Nhị Gia (Hoàn) ( Truyện Reup)
C3: Chơi xấu


Đường đi ẩn sâu trong tiểu huyệt của nữ tử.

Mười mấy năm không có vật lạ quấy nhiễu, tự do tự tại, muốn co thì co, muốn giãn thì giãn.Ai ngờ bỗng một hôm một gậy thịt thô to gấp mấy lần huyệt khẩu xông vào, nó chỉ có thể thả lỏng, không thể sít chặt, bị ép há miệng thật to, bị mạnh mẽ ép ăn hết.Nói đến cũng lạ, thịt hành cũng được tạo từ máu thịt, sao nó lại cứng như gậy sắt, nhét vào trong tiểu huyệt mềm mại cộm vô cùng.

Hơn nữa, nó còn ấm nóng, giống như vừa mới châm mồi lửa, chỉ khác ở chỗ chưa làm bỏng tiểu huyệt mà thôi.Trong bụng Dư An ngậm một cây gậy thịt như thế, khó chịu đến mức nào khỏi cần phải nói.Thực ra cự căn của nam tử cũng không chịu nổi.

Tình dục gần trong gang tấc, bị tiểu huyệt căng mịn vây quanh, dù sưng to cũng không thể làm gì.Bị bao bọc còn chưa đủ, hoa huyệt liên tục chảy ra một dòng nước ào ạt thì mới có thể dập tắt cây dương vật khô nóng.Gậy thịt được thọc vào rút ra tùy ý trong một tiểu huyệt như vậy mới được coi là thoải mái.Cự căn của Tuân Quan Lan cắm trong hoa huyệt tuyệt vời, khoái cảm ra sao không cần nói cũng biết.Ban nãy thịt hành vừa vô ý tiết ra một lần, lúc này nhanh chóng cương cứng trở lại.Dư An mở to đôi mắt, nước mắt lưng tròng trừng Nhị gia, chỉ kém trừng xuyên thủng một lỗ, làm hắn cũng bị đau theo.Tuân Quan Lan bắt đầu cử động, dương vật rút khỏi một chút, lại đẩy mạnh đi vào, thế mà vẫn cắm không thấy đáy.Thì ra eo mình ưỡn cao quá vì thế hắn hạ thấp một chút.Mỗi lần ra vào, eo lại thấp xuống một chút.

Cuối cùng thấy đến mức, đầu gác trên mặt tiểu nha đầu.Như vậy tuy thọc vào tận gốc, song lại không tiện phát lực bên hông, hết sức mệt nhọc.Tuân Quan Lan nhíu mày, tạm dừng, ngồi dậy nhìn kỹ.Dư An ngậm miệng nín thở, mặt đỏ bừng bừng.Tuân Quan Lan mau chóng phát hiện vấn đề.Ra là tiểu nha đầu dí sát mông nhỏ xuống mặt giường, mông thịt bị ép xuống, làm cho huyệt khẩu cũng thấp xuống, vì thế không khớp với phần hông của hắn."

Đêm nay ngươi không muốn ngủ đúng không?"

Dư An nghe vậy liền biết Nhị gia phát hiện nàng chơi xấu."

Nhị gia, ta sai rồi, ngươi, ngươi to quá, để ta thích ứng một lát được không?"

"Đau thì cố chịu," Mặt Tuân Quan Lan không cảm xúc, nâng eo nàng lên, một tay nâng mông nhỏ, "Lại phá đám đêm nay ngươi cứ ngậm nó mà ngủ."

Ngậm ngậm ngậm ngậm con quái vật này ngủ?Dư An sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng thả lỏng bụng nhỏ, ngoan ngoãn cho ai đó thao lộng.Khó trách vừa rồi cắm rút tốn sức như thế.Tuân Quan Lan nhìn tiểu nha đầu, cắm vào một cái thật mạnh thật sâu.Dư An hét toáng, bám chặt eo hắn, "Nhị gia, ta sai rồi, sai rồi..."

"Lần sau còn dám thế nữa không?"

"Không dám, không dám."

Tuân Quan Lan rút tay về, đổi thành đỡ eo nàng va chạm.Tiểu huyệt còn đọng lại dịch đục của hắn, dương vật ra vào vài cái, dịch đục phân tán tứ phía, dính đầy đường đi, thông thuận vô cùng.Lúc này gậy thịt được sảng khoái, vách động bao lấy nó căng chặt vừa đủ, tăng một phần vặn xoắn, giảm một phần thả lỏng.Dường như con đường này khua tay múa chân theo kích cỡ của nó, tạo ra riêng cho mình nó.Mồ hôi nóng bỏng chảy đầm đìa trên người Tuân Quan Lan.Dư An sợ đau, vừa phải đong đưa, vừa phải phân tâm, tập trung đếm đếm số bạc giấu trong tủ quần áo.

Đếm xong một lần, lại đếm lại từ đầu.Đếm hơn mười lần, hình như chẳng có gì thú vị.Sao Nhị gia vẫn chưa xong nhỉ?Dư An hơi do dự, cảm nhận từng chút một động tĩnh dưới thân.Đầu tiên là tiếng bạch bạch dồn dập truyền vào mang tai, làm người ta miệng đắng lưỡi khô.Dư An che lại lồng ngực nhảy bang bang, lại cảm nhận một chút, ố, hình như không đau nữa?Thử nâng mông nhỏ, không đau thật!

Nhưng cũng không thoải mái cho lắm.Vật kia vừa cứng vừa nóng ma sát thịt mềm non nớt, sao có thể dễ chịu được chứ.

Thế mà ma ma bảo nó làm người ta sung sướng lắm, Dư An hừ khẽ.Tuân Quan Lan có vẻ sắp bắn, thấy nàng hơi động đậy, ánh mắt tối sầm nhìn sang.Dư An rụt cổ, "Nhị gia, ta không chơi xấu."

Tuân Quan Lan thu tầm mắt, nhìn chỗ kết hợp giữa hai người.Huyệt khẩu hỗn độn, có dịch nhờn của nàng chảy ra, có tinh dịch của hắn bắn ra, lầy lội dâm loạn.

Hai mảnh hoa huyệt bị cọ xát hồi lâu, sưng đỏ lên.Điều bắt mắt nhất là, khe huyệt kiều diễm há to, run run ngậm lấy gậy thịt sậm màu hiểm ác, bị cắm đến tàn nhẫn nhưng không dám co rút, trông đáng thương làm sao.Mà bên trong là đường đi không nhìn thấy được.

Chỉ có lúc cự căn rút ra mới kéo theo chút sắc đỏ tươi quyến rũ.Đẹp rung động lòng người.Tuân Quan Lan nhìn chằm chằm, trong đầu hiện lên một cảnh tượng:Cấu tạo trong hoa huyệt tuyệt diệu vô cùng, thịt mềm trơn trượt rộn ràng, vây quanh mút lấy một cây gây thịt cứng rắn, dường như nhận thấy hương vị quá hấp dẫn, tranh nhau vươn thịt hoa mũm mĩm chiếm lấy nó.

Như sợ bị chiếm mất, bám hút cực chặt.Dư An nghe nhịp thở của Nhị gia đột nhiên nặng nề, đang nghi hoặc, Nhị gia bỗng nâng eo nàng lên, va chạm ngoan độc ác liệt."

Nhị, Nhị gia..."

Dư An suýt nữa hụt hơi, trong bụng vừa đau vừa xót.Tóm lấy chăn đệm thừa nhận vài chục cái, rốt cuộc Nhị gia dừng lại.Dư An thở dốc dồn dập, hai bầu ngực phập phồng kịch liệt.

Toàn thân ửng hồng ướt át.Tuân Quan Lan cúi đầu hòa hoãn một chút, khom người ngậm lấy đầu vú.Lại có mùi thơm vị ngọt.Mút xong cả hai bên, Tuân Quan Lan xoay người nằm xuống, nghỉ ngơi một lát, giọng khàn khàn: "Gọi người mang nước vào hầu hạ ta lau mình."

Nhị gia quá đáng quá, chỉ để ý mỗi bản thân.Dư An ỉu xìu đáp: "Vâng, Nhị gia."

Chịu đựng cơn mỏi nhức bò dậy, mặc yếm vào, rung chuông báo tin cho hạ nhân đứng gác ngoài cửa.Lát sau có nha hoàn bưng nước ấm tiến vào, tiếp đó mắt nhìn thẳng lui ra ngoài.Vừa rồi Dư An ở trên giường không dám nhìn kỹ cơ thể của Nhị gia, bây giờ cũng không dám nhìn kỹ, híp mắt.Lúc lau đến gậy thịt, Dư An nhắm tịt đôi mắt, lấy khăn bọc lại rồi lau lung tung vài cái.Nhị gia thật không biết xấu hổ, ngay cả chỗ này cũng bắt người khác lau cho.Dư An đỏ tai nghĩ thầm."

Nhị gia, xong rồi."

"Vẫn chưa lau sạch."

Tuân Quan Lan nói.Sao có thể chứ, Dư An vội vàng hỏi: "Chưa lau ở đâu ạ?"

Tuân Quan Lan ưỡn eo, thịt hành mềm mụp suýt nữa đụng vào mặt.

Dư An vội nghiêng đầu né tránh.Nhị gia không biết ngại!Tuân Quan Lan nhìn tiểu nha đầu mặt đỏ tai hồng, thanh âm lười biếng: "Túi mang."

Dư An khổ sở nâng gậy thịt lên, quả nhiên thấy túi mang vẫn còn dính dịch nhờn trong suốt.Nghe ma ma nói phần này của nam tử rất yếu ớt, ngàn vạn lần không được va đập mạnh.Dư An nhẹ nhàng lau sạch chất nhầy, mặt nóng như sắp bị nướng chín, "Nhị gia, xong rồi."

Tuân Quan Lan gật đầu, trở về giường nằm nghỉ.Dư An lại gọi một thùng nước mang vào, lau sạch qua toàn thân, rồi cũng bò lên giường đi ngủ.=================Dư An: Vừa rồi bỗng nhiên có một loại xúc động, muốn bóp nát trứng d*i của Nhị gia.Nhị gia: Có bản lĩnh thì lên giường nói chuyện.
 
Vâng, Thưa Nhị Gia (Hoàn) ( Truyện Reup)
C4: Khó hầu hạ


Trước kia lúc còn làm nha hoàn của lão thái thái, Dư An nằm ngủ trên giường ván gỗ.Bây giờ khi trở thành nha hoàn thông phòng của Nhị gia, nàng được ngủ trên chiếc giường lụa mềm, thật là cách nhau như trời và đất.Vừa tỉnh ngủ, ngoài việc bụng dưới đau xót thì các bộ phận khác thư thái vô cùng.Thừa dịp Nhị gia chưa tỉnh, Dư An lăn lộn khắp giường.Đây là tơ lụa đó, nghe nói một cuộn trên dưới mười lượng.

Tính toán, nàng không ăn không uống tích cóp tiền tiêu vặt nửa năm mới đủ mua một cuộn."

Nhị, Nhị gia?"

Nhị gia tỉnh từ lúc nào thế nhỉ?Dư An ngẩn người, dưới ánh mắt bình tĩnh thâm trầm của Nhị gia từ từ kéo tấm chăn che đến dưới đôi mắt.Sáng sớm bị làm phiền tỉnh, tiểu nha đầu nằm trên giường hắn cứ vặn vẹo như con sâu đo.Tuân Quan Lan nhắm mắt, hỏi: "Ngươi xoay cái gì?"

Dư An xấu hổ: "Giường của Nhị gia sướng quá."

Ý của Dư An muốn nói là giường lụa của Nhị gia nằm rất dễ chịu, nhưng kết hợp với biểu cảm ngượng ngùng của nàng, lời này lọt vào tai Tuân Quan Lan lại thành ý nghĩa sâu xa khác.Tiểu nha đầu nói nàng ở trên giường hắn rất thoải mái.Đổi sang một từ khác, tiểu nha đầu đang xin hắn làm tình.Đêm qua còn khóc lóc càn quấy không cho cắm vào, thế mà vừa tỉnh ngủ đã dụ dỗ hắn ngay được, hắn làm nàng sung sướng sao?Tuân Quan Lan cân nhắc: "Sáng nay hiệu thuốc có khách tới trả tiền hàng, tối về cho ngươi sau."

Nhị gia muốn cho nàng cái gì?

Nàng không đòi hỏi Nhị gia thứ gì mà.Dư An nghi ngờ nhìn Nhị gia.Tuân Quan Lan nói: "Ngươi không chờ nổi?"

Dư An vội vã lắc đầu: "Cảm ơn Nhị gia."

Mặc kệ là thứ gì, tóm lại cứ đồng ý trước thế nào cũng không sai.Nhìn lại, quả nhiên mặt Nhị gia lộ vẻ hài lòng.Giờ Mão một khắc, hai nha hoàn bưng nước tiến vào, chuẩn bị hầu hạ Tuân Quan Lan rửa mặt chải đầu thay quần áo."

Đi nói với Chu ma ma, sau này các ngươi không cần tới hầu hạ nữa," Tuân Quan Lan nói, nhìn tiểu nha đầu đang đứng một bên, "Qua đây."

"Vâng, thưa Nhị gia."

Dư An liếc nhìn hai chúng nha hoàn lã chã chực khóc, tâm tình nặng trĩu.

Nàng cướp mất công việc của người khác rồi.Nhưng ngay sau đó, Dư An phát hiện không phải hai nha hoàn kia buồn rầu mà là mừng quá đỗi mới vậy."

Nhanh lên."

"Áo ngoài chưa cột chặt."

"Ngọc bội đeo lệch rồi."

Rõ ràng ở phòng lão thái thái đều làm như thế, tới phòng Nhị gia lại thành sai hoàn toàn.Sao Nhị gia khó hầu hạ thế!

Dư An tức giận nghĩ.Tay chân luống cuống sửa soạn xong, tiễn Nhị gia ra cửa, Dư An mệt đến bở hơi tai.Uống mấy ngụm nước, đi ra sảnh ngoài.Nha hoàn thông phòng cũng là nha hoàn, đều phải làm việc.Chẳng qua nha hoàn thông phòng của Nhị gia có đôi chút không giống những nha hoàn khác.Chu ma ma, chủ sự trong viện nhìn nha đầu ngoan ngoãn đang đứng trước mặt, nhất thời không nghĩ ra nên phái nàng đi làm việc gì.Nàng là người trong phòng lão thái thái đưa tới, phái làm việc nặng khác gì đánh vào mặt lão thái thái.

Hơn nữa, tâm tư Nhị gia khó đoán, không biết thích hay ghét nàng ta, đắc tội Nhị gia, mọi người đều mất mặt.Không bằng sai nàng làm vài việc nhẹ trước, hôm khác lên kế hoạch sau.Chu ma ma nghĩ xong, nói: "Trong viện của chúng ta mỗi người đều có công việc riêng, còn lại không cần để ý đến.

Hôm qua nha hoàn gấp chăn trải giường trong phòng Nhị gia vừa được gả ra ngoài rồi, hôm nay ngươi cứ làm thay việc này trước.

Rõ chưa?"

"Ma ma, chỉ làm mỗi việc này có nhẹ nhàng quá không?"

Dư An vò đầu.Xem ra là một đứa hiền lành.Chu ma ma lặng lẽ gật đầu, nói: "Ngươi đừng nhìn trải giường gấp chăn là việc nhỏ, Nhị gia rất bắt bẻ, trên giường không được có cọng tóc nào, đệm chăn phải gấp vuông vắn, ngươi làm cẩn thận chút, đừng để Nhị gia nổi giận."

Bây giờ Dư An lại cảm thấy công việc này không hề đơn giản một xíu nào.Nàng phải làm công việc nặng nhọc.Tại sao lão thái thái lại đưa nàng cho Nhị gia chứ!====================Dư An: Không biết tối nay Nhị gia muốn cho ta cái gì đây?Nhị gia: Không cần vòng vo, cho phép ngươi nói thẳng.
 
Vâng, Thưa Nhị Gia (Hoàn) ( Truyện Reup)
C5: Hỏi chuyện


Dư An nằm bò trên giường nhặt tóc.Một sợi, hai sợi, ba sợi...Tóc cũng chẳng phải sợi dây cột trên đầu, sờ một cái, chạm một cái, làm sao để ý hết được.Rốt cuộc tại sao Nhị gia lại xấu tính vậy chứ, lúc tóc mọc trên đầu không thấy hắn chê bai, rơi xuống chỗ khác thì lại không nhận người nhà nữa.Mở to đôi mắt soi kỹ đệm chăn, lật trong lật ngoài hai lần, lúc trải phẳng mặt thêu lại phát hiện một sợi tóc đen tuyền dính ở góc chăn.Sao vẫn còn thế kia!Dư An muốn khóc.Cánh tay mỏi nhừ, ỉu xìu úp sấp trên giường, gò má chôn trong chăn.Vải lụa trơn nhẵn, hơn nữa còn hơi man mát.Không ngờ tới có một ngày, một tiểu nha đầu như nàng cũng được đắp chăn lụa, như đang nằm mơ vậy.Dư An cười ngây ngô, lại đột nhiên im bặt....

Chưa nhặt sạch tóc trên giường.Không nhặt sạch, Nhị gia sẽ giận dữ.

Nhị gia nổi nóng, nói không chừng nàng lại phải trở về ngủ giường ván gỗ mất.Dư An nhớ tới giường ván gỗ hè nóng đông lạnh, lập tức phấn chấn tinh thần.Đúng lúc này, có người gõ cửa."

Dư An có đó không, lão thái thái đang tìm ngươi đấy."

Truyền lời là Điển Nhi, nha hoàn trong viện Tuân Quan Lan, ngày thường chuyên giặt giũ quần áo.Dư An vội vàng xuống giường: "Tới ngay đây, làm phiền tỷ tỷ báo hộ."

Chạy chậm tới nhà trước, có một bà tử đứng chờ sẵn ở ngoài, giục nàng tiến vào.Dư An ngẩng đầu nhìn thoáng qua, quỳ xuống cúi lạy: "Thỉnh an lão thái thái, Nhị thái thái."

Tuân lão thái thái tươi cười ra mặt: "Bé ngoan, mau đứng dậy, đến trước mặt ta nói chuyện nào."

Nghênh Hoan đứng một bên nghe thế, cầm cái ghế con tới, làm mặt quỷ với Dư An, bảo nàng ngồi xuống.Lão thái thái vỗ vỗ mu bàn tay Dư An: "Đã quen ở trong phòng của Quan Lan chưa?"

Dư An đỏ mặt: "Ma ma và các tỷ muội khác đều rất tốt," ngoại trừ Nhị gia, "Không khác gì bên này, cảm ơn lão thái thái quan tâm."

"Ta nói sao lão thái thái đưa tiểu nha đầu này cho Quan Lan," Nhị phu nhân vỗ tay cười nói, "Thì ra không chỉ xinh đẹp, còn nói năng ngọt thế này.

Đều là cháu trai ruột, lão thái thái cũng chọn cho Thừa Vũ một nha đầu ngoan đi."

"Cái con khỉ này, ta còn tưởng trân bảo quý hiếm gì thì mới đáng mở miệng đòi chứ," lão thái thái cười mắng, "Chị dâu ngươi chọn nha hoàn cho Thừa Vũ đứa nào không thông minh lanh lợi, cứ ở chỗ ta là tốt à?"

"Chị dâu là chị dâu, lão thái thái là lão thái thái, lão nhân gia ngài đừng lừa ta," Nhị phu nhân nhìn về phía Dư An, "Dư An ngươi nói nhỏ cho ta, trong phòng lão thái thái có nha đầu nào giống như ngươi không.

Lão thái thái không cho, hôm khác ta tới cuỗm về."

Dư An nhìn ra Nhị phu nhân đang đùa vui lão thái thái, tiến đến bên người Nhị phu nhân nói: "Bẩm Nhị phu nhân, nha hoàn nào trong phòng lão thái thái cũng tốt hết."

Nhị phu nhân ôi chao một tiếng: "Xưa nói cha mẹ sinh con trời sinh tính, mỗi người một vẻ.

Sao lão thái thái nuôi nha hoàn trong viện khéo thế, làm ta nhất thời khó gạt mang đi."

Dứt lời, lão thái thái cười ngả nghiêng.Nghênh Hoan cũng cười, xoa lưng cho lão thái thái.Lão thái thái cười một lát, từ từ dừng lại, "Con khỉ này quậy đủ trò, suýt nữa quên mất chuyện chính."

Mọi người lại bật cười.Lão thái thái nói với Dư An: "Ta già rồi, có đôi khi thân đau thể mệt, không can thiệp được mọi sinh hoạt ăn uống hằng ngày của Quan Lan.

Mẹ thằng bé quản lý nhà cửa, xử lý hết chuyện lớn chuyện bé, bận tối mắt tối mũi.

Ngươi phải thay chúng ta chăm sóc Quan Lan cho tốt, thiếu gì cứ nói với ta.

Trong viện thằng bé có ai ý đồ xấu, ham ăn lười làm, ngươi đừng sợ bị gây khó dễ, tới nói cho ta, ta lập tức gọi người tống ra ngoài cho đi sung quân."

Ngày nào nàng cũng mắng Nhị gia xấu tính, có được coi là tâm tư không sạch không?Dư An run, chột dạ đáp: "Vâng, thưa lão thái thái."

Cùng lắm thì sau này không nói thế nữa.Lão thái thái hài lòng gật đầu, phân phó Nghênh Hoan: "Ngươi đi xem cháo tổ yến của ta, được rồi thì bưng lên cho Dư An, chưa được thì lát nữa ngươi đưa qua bên đó."

Nhị phu nhân vội nói: "Phần của ta được rồi, sai người đưa qua mới phải, lão thái thái để lại cho mình ăn đi."

Lão thái thái nghe theo.Dư An nói lời cảm ơn, thấy không còn việc gì, nhẹ bước lui ra ngoài.Ra tới cửa, một bà tử già vẫy vẫy tay với nàng.

Thì ra là Vương ma ma, người dạy nàng việc giường chiếu.Dư An đi theo bà ấy đến một góc.Vương ma ma véo mặt nàng: "Tiểu nha đầu ngươi đúng là số đỏ, biết vì sao hôm nay lão thái thái vui vẻ như thế không?"

Dư An cảm thấy mình biết, nhưng ngại ngùng nói.Ánh mắt Vương ma ma đầy vẻ đen tối: "Sáng nay Nhị gia tới thỉnh an, bước đi khoan khoái, ai sáng suốt cũng nhìn ra được đêm qua làm chuyện gì.

Nhị gia yêu thích ngươi, ngày lành của ngươi đến rồi.

Sau này có thứ gì tốt, đừng quên ta cũng có công đấy."

Nhắc tới chuyện đêm qua, Dư An thẹn thùng nhưng cũng hơi giận, "Ma ma, tại sao ngươi gạt ta?"

Vương ma ma bực bội: "Ta lừa ngươi bao giờ?"

"Ngươi nói lần đầu chỉ đau như kiến cắn, còn nói làm nũng sẽ không bị giày vò nhiều lần, rõ ràng không đúng mà."

"Sao lại không đúng được chứ?

Có một số người còn không cảm thấy đau nhức, ai biết ngươi yếu ớt thế.

Làm nũng là nữ nhân chúng ta giở trò, nam nhân mà chịu nổi thì đấy chẳng phải nam nhân."

Vương ma ma đánh giá Dư An từ trên xuống dưới vài lần, không tin nói: "Ngươi nói ta nghe đêm qua ngươi làm nũng như thế nào nào."

Dư An ấp úng kể lại một lượt.Vương ma ma vỗ đùi: "Mẹ ta ơi!

Lúc đó eo của nam nhân là phần cấm chạm tùy tiện nhất, ngươi lại cố tình đi cọ, không cắm hỏng ngươi mới là quỷ."

Dư An muốn tìm cái lỗ chui xuống.Ma ma nói chuyện ngày càng lộ liễu.

Lần trước lúc dạy nàng xem xuân cung đồ còn biết giữ ý một chút."

Ngươi cũng trao thân mình cho Nhị gia rồi, đỏ mặt làm gì," Vương ma ma chọc trán nàng, "Ngươi có muốn nghe ta dạy ngươi làm nũng nữa không hả?"

"Nghe nghe."

Dư An che mặt."

Ngươi không được cọ loạn khắp người Nhị gia, cứ ôm bả vai hắn, khen hắn giỏi, thao ngươi rất thoải mái, cầu xin hắn tha cho ngươi.

Nhớ kỹ chưa?"

Dư An nghe, toàn thân nóng ran: "Ma ma, Nhị, Nhị gia là chủ tử, ta không dám ôm hắn."

Vương ma ma tiếc hận nói: "Đã lên giường thì làm gì còn chủ tử, hắn là nam nhân của ngươi!

Nam nhân của mình còn không dám ôm, tiền đồ đâu hả!"

Tạm biệt Vương ma ma, ánh mắt Dư An mơ màng trở về trong viện.Bỗng nhiên cảm thấy Nhị gia cũng không quá đáng sợ.================Dư An: Ta là một tiểu nha đầu bị giường lụa quấn chân.Nhị gia: Ta không bằng một chiếc giường lụa sao?
 
Vâng, Thưa Nhị Gia (Hoàn) ( Truyện Reup)
C6: Thêu trái đào hồng phấn


Dư An trở lại trong viện gặp phải Chu ma ma.Chu ma ma nhìn với ánh mắt kỳ lạ đánh giá nàng vài giây, chậm rãi nói: "Đại phu nhân vừa sai người mang tặng ngươi một cuộn vải lanh màu xanh nhạt, ta để nó trong phòng của Nhị gia rồi đấy."

"Cảm ơn ma ma."

Dư An mừng rỡ.Vải lanh tuy không đắt bằng vải lụa, nhưng một cuộn cũng đến vài lượng bạc.Cuộn vải tốt như vậy mà lại không thể cầm đi đổi bạc, thật đáng tiếc, Dư An vuốt mặt vải lanh trơn bóng, vẻ mặt tiếc nuối.Tại sao Nhị gia lại chê yếm cũ của nàng chứ, nó cũng chẳng bị rách chỗ nào, mặc bên trong đâu có ai nhìn thấy.Nhị gia thật lạ lùng.Dư An nhặt tóc xong, gấp phẳng đệm chăn vuông vắn, tiếp đó cắt vải lanh làm yếm.Thêu họa tiết gì bây giờ?Chắc Nhị gia sẽ không chê họa tiết trên cái yếm mới này không đẹp, rồi lại không cho nàng mặc nó lên giường đâu nhỉ.Dư An nghĩ nghĩ mọi người thường thêu hình vẽ gì, bắt đầu hạ mũi kim.Buổi trưa, Tuân Quan Lan đã dùng qua bữa trưa, trở về phòng thay quần áo.

Dư An vội vàng đứng dậy hầu hạ.Tuân Quan Lan lơ đãng liếc nhìn trên mặt bàn, dừng lại, tầm mắt rơi trên chiếc yếm thêu được một nửa.Tiểu nha đầu muốn giữ chân hắn ở lại phòng đến thế cơ à.

Đêm qua không cho nàng mặc yếm cũ lên giường, hôm nay đã thêu ngay chiếc mới rồi.Tuân Quan Lan nhìn kỹ một lát, nói: "Hỉ thước đăng mai (*) không đẹp."

Sao Nhị gia biết nàng đang thêu hình gì trên yếm nhỉ?Dư An nhìn theo tầm mắt của hắn, a! nàng quên mất phải giấu yếm đi.Dư An nóng nảy đứng dậy, suýt nữa cột chặt đai lưng.Tiểu nha đầu đỏ mặt.Tuân Quan Lan giãn mặt mày: "Chiếc sau đừng thêu hỉ thước đăng mai nữa."

"Vậy thêu cái gì mới được?"

Dư An nhỏ giọng hỏi.Thêu cái gì à.Tuân Quan Lan nhìn ngực tiểu nha đầu phình phình, suy nghĩ một lát, "Thêu hai trái đào hồng phấn."

Chưa nghe thấy thêu trái đào trên yếm bao giờ, Nhị gia nghĩ ra ý tưởng kỳ lạ ở đâu vậy?"

Vâng, Nhị gia."

Tuân Quan Lan đổi xiêm y xong, đi về hướng thư phòng.Dư An tiếp tục thêu hỉ thước đăng mai, lại thầm thì trong lòng nên thêu trái đào hồng phấn như thế nào.Thêu mỗi hai trái đào rất kỳ cục, nếu không thì, thêm một nhánh cây với vài chiếc lá con.Nghĩ đến đó, hình như cũng khá thú vị.Không biết có hợp ý của Nhị gia không.Dư An thêu xong hỉ thước đăng mai, đứng dậy đi lại hai vòng, nghỉ tay một lát, lại bắt đầu thêu chiếc yếm khác.Thêu thêu, bất giác phát hiện có gì đó không đúng.

Nhìn nhìn trái đào phấn hồng trên nhọn dưới tròn, lại nhìn nhìn ngực của mình.Chẳng phải hình dáng của trái đào kia là bầu ngực hay sao.Nhị gia là đồ cực kỳ xấu xa!Dư An thẹn quá hóa giận, nhất thời quên mất lời căn dặn của lão thái thái.Nàng không muốn thêu chiếc yếm này.Tức giận cầm lên định vứt vào sọt kim chỉ, trong đầu bỗng nhảy ra một câu: Đây là vải lanh, đáng giá những mấy lượng bạc.Dư An đau cắt da cắt thịt.Mấy lượng bạc có thể mua cho nương và đệ đệ rất nhiều rất nhiều đồ tốt....

Không vứt đi nữa vậy.Ngoài Nhị gia với nàng thì cũng không ai biết hai trái đào hồng phấn này có ý nghĩa gì.

Ma ma nói rất đúng, nàng đã trao thân mình cho Nhị gia rồi, không xấu hổ, không xấu hổ.Không vứt.Dư An đỏ mặt thêu xong chiếc yếm.Ăn cơm tối xong, Dư An không dám đi tìm Nghênh Hoan nói chuyện phiếm, trở về phòng chờ Nhị gia.Nhị gia phân phó hai nha hoàn kia không cần tới hầu hạ nữa, vậy thì việc hầu hạ Nhị gia tắm gội nàng đành phải làm rồi.Giờ Dậu, Tuân Quan Lan trở về, Dư An hừ khẽ, tiến lên rót nước cho hắn.Mười lăm phút sau, hai bà tử cường tráng bưng nước ấm vào phòng.Tuân Quan Lan đặt chén sứ xuống, đi ra sau tấm bình phong, Dư An tự giác đi theo sau.Tuân Quan Lan nhìn tiểu nha đầu cởi xiêm y cho hắn, ánh mắt nghiền ngẫm.Tiểu nha đầu đã đợi cả một ngày trời, có lẽ gấp không chờ nổi rồi.Nếu nàng ấy muốn hầu hạ hắn tắm gội, vậy tùy nàng đi.Hai bà tử xách thùng gỗ lui ra ngoài, thấy chung quanh không có người, xì xào bàn tán."

Kỳ lạ, chẳng phải Nhị gia tắm gội không cần người hầu hạ sao?"

"Lúc nãy ta cũng buồn bực, nha đầu kia là do lão thái thái đưa tới đấy."

"Thật là, không biết sử dùng thủ đoạn lợi hại gì mà phá vỡ quy củ trước đây."

"Ngươi nghe nói chưa, sáng nay Nhị gia thỉnh an lão thái thái..."=====================Dư An: Ta không phải, ta không có, đừng nói bừa, ta bị Nhị gia gài bẫy.Nhị gia: Khẩu thị tâm phi.(*) 喜鹊登梅: Hỉ thước đậu cành mai là một trong những hình vẽ may mắn truyền thống của Trung Quốc, cũng là đề tài điêu khắc mang ngụ ý may mắn, dân gian thường trưng bày tác phẩm Hỉ thước đăng mai trong nhà, lấy triệu vận may. (Nguồn: Baidu)
 
Vâng, Thưa Nhị Gia (Hoàn) ( Truyện Reup)
C7: Dụ dỗ


Bên thùng hơi nóng phả hầm hập.Dư An lau lau mồ hôi trên mặt, tiếp tục nghiêm túc xoa bóp lưng cho Nhị gia.Tuân Quan Lan khoác hai tay lên mép thùng, nhắm mắt.Ngón tay tiểu nha đầu mềm mại non nớt, sức lực vừa đủ, xoa bóp cực kỳ thoải mái.Hắn chợt nhớ lại một chuyện, mở miệng hỏi: "Yếm mới thêu xong chưa?"

Dư An ở phía sau trừng Nhị gia, không tình nguyện đáp: "Thêu xong rồi."

"Ừ."

Sau một lúc lâu, Dư An cảm thấy lạ.

Sao Nhị gia không nói gì nữa?Dựa theo tính tình xấu xa của Nhị gia, chẳng phải sẽ bắt nàng mặc chiếc yếm đào phấn kia, không mặc không cho lên giường hắn sao?Chẳng lẽ lại không thích?Dư An nói thầm trong lòng, xoa bóp lưng xong, chuyển tới phía trước.Nhân lúc Nhị gia không nhìn nàng, nàng phải rửa thật nhanh, giờ còn nốt phần dưới eo.Sao Nhị gia không động đậy?

Thế thì tắm rửa kiểu gì?Dư An liếc nhanh Nhị gia một cái, cúi thấp đầu nói: "Thỉnh, thỉnh Nhị gia đứng dậy."

Tuân Quan Lan mở mắt, chậm rãi đứng lên.Dư An nhìn chân Nhị gia, tay cầm khăn lau dọc theo xương hông xuống.Nhị gia chẳng phải làm việc nặng nhọc, tại sao chân lại rắn chắc vậy nhỉ.

Không biết sờ lên có cứng như quái vật trong tay không.Không đúng, quái vật cứng?Dư An ngẩng đầu nhìn về phía gậy thịt sưng to, sửng sốt vài giây, vội vàng buông tay."

Nhị gia, ta không cố ý, nó nó nó, ta không biết tại sao lại thế..."

"Nó biến thành như vậy ngươi không thích à?"

Giọng Tuân Quan Lan hơi khàn khàn.Không thích không thích.Dư An lắc đầu như trống bỏi.Hôm qua nó cắm làm bụng nhỏ đau lắm.Tiểu nha đầu thoạt nhìn không giống lạt mềm buộc chặt.Tuân Quan Lan nhíu mày: "Không thích ngươi dụ dỗ ta làm gì?"

Dư An khiếp sợ: "Nhị gia sao ngươi đổ oan cho ta?

Ta không có..."

Ba từ dụ dỗ ngươi dưới ánh mắt tăm tối của Nhị gia nuốt trở về.Nhị gia lại không vui.Dư An bĩu môi: "Đúng vậy, ta dụ dỗ Nhị gia."

Nàng oan ức lắm nha.Tuân Quan Lan tiêu cơn giận.Hắn không hề hiểu lầm ý của tiểu nha đầu.

Là tại tiểu nha đầu không thành thật."

Sau này không được mạnh miệng nữa."

"Vâng, Nhị gia."

Dư An lại càng tủi thân.Tuân Quan Lan nhìn tiểu nha đầu rầu rĩ không vui, nói: "Tắm xong sẽ cho ngươi."

"..."

Rốt cuộc Nhị gia muốn cho nàng cái gì nhỉ?Dư An ngước mắt mèo nhìn quái vật cứng dựng đứng của Nhị gia, rất đỗi phiền muộn.Nhị gia có thể tự mình làm mềm xuống được không?Lau khô nước còn đọng, Dư An mặc áo lót vào cho Nhị gia, vừa định xoay người lấy xiêm y, lại nghe thấy Nhị gia nói: "Không cần mặc, đi theo ta."

"Vâng, Nhị gia."

Dư An đi theo sau Nhị gia, thấy hắn đi về phía giường, trái tim bùm bùm đập mạnh.Thảm thảm, Nhị gia không mềm xuống, lại muốn thao nàng.Tuân Quan Lan ngồi bên mép giường, ý bảo nàng tiến lên.Dư An ấp úng: "Nhị gia, trời vừa bắt đầu tối..."

Tuân Quan Lan nói: "Không sao, ta không có việc gì."

Dư An suy sụp gục mặt: "Vậy, vậy Nhị gia chờ ta một lát."

Tuân Quan Lan gật đầu, nhìn tiểu nha đầu đi đến góc tủ quần áo, sau một lát lại trở về, bò lên giường nằm ngoan.Lần này Nhị gia có hứng, Dư An không cần phải làm theo tị hỏa đồ."

Ừ hừ..."

Dư An hé miệng hôi môi Nhị gia, bầu ngực bị Nhị gia nắm trong lòng bàn tay.Thoải mái quá.Nếu Nhị gia chỉ xoa nãi nhi thôi, không cắm vào trong bụng thì tốt rồi.Tuân Quan Lan liếm đôi môi căng mọng của tiểu nha đầu, dần dần có chút thất thần.Không biết nàng ấy mặc yếm đào phấn kia ngực sẽ trông thế nào.

Trái đào hồng phấn yêu kiều, hay nãi nhi của nàng kiều diễm hơn?Nâng người cởi xiêm y, hai bầu ngực trắng hồng lộ ra.

Không thấy mặc yếm.Còn nói không dụ dỗ hắn, ngay cả yếm cũng chẳng mặc kìa.Ánh mắt Tuân Quan Lan tối lại: "Đi mặc yếm đào phấn tới đây."

Dư An mềm mại hừ nói: "Yếm mới giặt, chưa khô đâu."

Thế nên tiểu nha đầu mới không mặc yếm lên giường?Tuân Quan Lan cúi đầu, đầu ngón tay vê đầu nhũ xinh xắn, há mồm ngậm bên kia, dùng sức mút.Dư An run run, rụt bả vai: "Nhị gia, không phải ngươi đồng ý không bóp ta sao..."

Tuân Quan Lan tạm thời không muốn nói chuyện với tiểu nha đầu, đè lại bả vai không ngoan ngoãn của nàng, đầu lưỡi gảy đầu vú đứng thẳng, lại lấy ngón tay vê người ta.Vừa tê vừa căng.Dư An ô ô gọi, đạp chân lung tung.Làm nũng, mau ôm Nhị gia làm nũng.Nhưng đó là chủ tử...Không đúng không đúng, bọn họ đều đã lên giường, bây giờ Nhị gia không phải là chủ tử, mà là, là nam nhân của nàng."

A, Nhị gia đừng bóp ta mạnh..."

Nãi nhi sưng đau, Dư An chảy nước mắt, nhịn không được, lập tức ôm lấy bả vai Nhị gia.Tuân Quan Lan dừng lại, ngẩng đầu nhìn chóp mũi hồng hồng của tiểu nha đầu.Dư An mau chóng cúi người, dán lên ngực Nhị gia."

Nhị gia làm, làm thật giỏi, ta không chịu nổi, Nhị gia tha ta đi..."

Nàng vừa thở dốc, vừa trộm quan sát sắc mặt Nhị gia.Không có người dám ôm hắn như vậy.Tuân Quan Lan cảm nhận tiểu nha đầu dán trước ngực, nho nhỏ ấm áp non mềm.

Mùi hương giữa làn tóc lượn lờ quanh mũi, nồng nhạt vừa đủ.Không có xúc động muốn vứt tiểu nha đầu ra ngoài.Thình thịch thình thịch, tim tiểu nha đầu đập dồn dập xuyên qua da thịt truyền đến.Tiểu nha đầu biết sai, sợ hắn tức giận sao?Tuân Quan Lan hỏi nàng: "Mai có mặc chiếc yếm đào phấn kia không?"

"Mặc mặc mặc," Dư An vội vàng gật đầu, "Mai mặc yếm đào phấn kia."

Tuân Quan Lan hài lòng, "Không bóp ngươi nữa, buông ra."

"Cảm ơn Nhị gia!"

Tốt quá tốt quá, làm nũng có hiệu quả thật!Ngày mai nàng phải đi xoa bóp chân cho Vương ma ma mới được.=================Nhị gia: Tiểu nha đầu vì dụ dỗ ta, sao có thể không mặc yếm đào phấn được chứ.

Không cần phải hỏi.Dư An: Nhị gia là ác ma.
 
Vâng, Thưa Nhị Gia (Hoàn) ( Truyện Reup)
C8: Dục tiên dục tử/ Cực khoái


Chân Dư An bị Nhị gia kéo sang hai bên, lộ ra huyệt nhi.Khe nhỏ đỏ bừng hơi hé mở, dáng vẻ sợ hãi co rụt, cẩn thận chảy ra nước dịch.Tuân Quan Lan khó hiểu.Hôm qua tiểu huyệt của tiểu nha đầu mới bị dương vật căng ra, cắm xuyên không kẽ hở, chỉ sau một ngày một đêm, nó lại nhỏ về như lúc chưa trải qua việc đời.Phụ nhân sau khi phá thân, chẳng phải miệng huyệt sẽ rộng ra một chút, lần sau thừa nhận dương vật cắm vào thì sẽ không đau nữa sao.Hơi nghĩ ngợi, tức khắc hiểu ra nguyên nhân.

Đuôi lông mày nhếch lên ý cười.Nhị gia lại sắp cắm quái vật đứng thẳng kia vào rồi.Dư An khẩn trương cắn ngón tay, đợi một lát, nghe thấy Nhị gia nói: "Ta biết rồi, thả lỏng đi."

Nhị gia biết cái gì?Vẻ mặt Dư An mờ mịt: "Nhị gia muốn ta thả lỏng chỗ nào?"

Tuy rằng nàng sợ đau, không muốn Nhị gia cắm vào bụng nhỏ, nhưng nàng không hề co lại thân mình nha.Tiểu nha đầu còn cãi bướng, không chịu thừa nhận mình co rụt huyệt nhi để lấy lòng hắn à.Tuân Quan Lan véo véo đầu gối trắng nõn của tiểu nha đầu, không vạch trần nàng.

Kẹp hai ngón tay đi vào khe huyệt mềm mại, chậm rãi vân vê.Thủy dịch róc rách chảy ra, ấm áp dính nhớp, dính đầy ngón tay.Tuân Quan Lan nhìn cẩn thận một hồi, chợt thấy phía trên bên ngoài tiểu huyệt của tiểu nha đầu thiếu cái gì đó.Ánh mắt dọc theo khe hở tìm kiếm, nhanh chóng có đáp án.Chỗ giao nhau giữa hai cánh hoa bị xoa lật ra ngoài, viên châu kia không còn giống ngày hôm qua ngây ngô lộ ra ngoài, mà giờ nó đang co đầu rụt cổ giấu trong màng thịt.Mặt trong ngón tay của Tuân Quan Lan đè lên, xoa nhẹ."

Ưm..."

Dư An mở to mắt, thoải mái quá, thoải mái hơn cả lúc Nhị gia xoa nãi nhi cho nàng nữa.Khoái cảm từ huyệt châu không ngừng truyền đi, Dư An cắn ngón tay non mềm ngâm nga, không kìm được mở rộng chân để Nhị gia xoa.Tuân Quan Lan nghe, sau lưng tê rần, gậy thịt bừng bừng phấn chấn ngẩng tới ngẩng lui.Sắp cho nàng rồi mà nàng vẫn câu dẫn hắn.Vân vê viên châu đã sưng đỏ thêm vài cái.Đang định dời tay đi, thân mình tiểu nha đầu bỗng cứng đờ, huyệt khẩu run run phun ra một dòng nước.Tiểu nha đầu cứ thế tiết thân?Quả nhiên hắn làm cho tiểu nha đầu thoải mái.Khuôn mặt Dư An ửng đỏ, đôi mắt ngập nước mơ màng, hai chân lười biếng gác trên người Nhị gia.Thì ra ma ma nói dục tiên dục tử là thế này.Vẫn muốn Nhị gia xoa tiếp cho nàng.Vạch ra tiểu huyệt ướt át, chống lên một vật vừa cứng vừa nóng nào đó.Dư An run lên, lấy lại tinh thần, bỗng bật ngồi dậy cầm lấy quái vật của Nhị gia."

Làm gì thế?"

Tuân Quan Lan hít thở hơi loạn nhịp.Dư An nhìn quái vật trong tay, ngượng ngùng nói: "Ta, ta cũng muốn xoa giúp Nhị gia."

Xoa tiết ra rồi thì Nhị gia sẽ không cắm nàng nữa, nàng cũng không cần chịu đau nữa.Nàng thật thông minh mà.Tuân Quan Lan tuy đã cương cứng có chút đau, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn không từ chối tiểu nha đầu lấy lòng mình.Dư An nhớ lại tị hỏa đồ, năm ngón tay khép lại nắm lấy con quái vật của Nhị gia vuốt từ trên xuống dưới.Của Nhị gia rất lớn, nàng một tay không nắm hết, lại dùng thêm một tay, vừa làm vừa nhìn phản ứng của quái vật.Quái vật của Nhị gia thật xấu xí, Dư An đỏ mặt nghĩ, không biết màu này tính là màu đen hay là tím, phía trên còn có gân xanh nhô lên, đan xen nhau.

Nấm đầu thoạt nhìn ngốc nghếch lại tỏ vẻ hung ác.Dư An rất muốn cười, rồi lại sợ Nhị gia tức giận, vội vàng nhịn xuống.Xoa bóp một lát, không biết có phải ảo giác không mà lại cảm thấy quái vật càng ngày càng cứng.Xoa như vậy cho Nhị gia không dễ chịu giống nàng sao?Dư An nghi hoặc cúi đầu nhìn, chỉ thấy nấm đầu ngốc nghếch đã tràn ra chút dịch nước.Hơi thở của tiểu nha đầu phả lên gậy thịt, hạ thân Tuân Quan Lan banh ra."

Được rồi."

"Không được không được," Dư An vội vội vàng vàng cầm lấy quái vật né tránh tay của Nhị gia, vui vẻ buột miệng, "Nhị gia chờ một chút, nó sắp tiết ra rồi..."

Tuân Quan Lan hô hấp dồn dập, bị nàng nắm vừa sướng lại đau, nghe thấy nửa câu sau, cứng đờ người, "Ngươi nói cái gì?"

Tiểu nha đầu thế mà lại cho rằng hắn nhanh tiết đến thế sao?Nàng nhớ ra chuyện hôm qua bị nàng co thắt tiết sớm rồi sao?Lời vừa ra khỏi miệng Dư An liền luống cuống, nàng thật ngốc, tự mình nói ra ý đồ xấu mất rồi.Trộm ngước mắt nhìn Nhị gia, run rẩy, lại vội vàng cúi đầu, không dám ngẩng đầu nữa.Sắc mặt Nhị gia quá đáng sợ, giống như muốn ăn thịt người vậy."

Nhị gia ta sai rồi, thực sự sai rồi, sau này ta..."

Lúc nào cũng cho ngươi cắm vào bụng nhỏ... chưa nói ra câu này đã bị Nhị gia cắt ngang."

Câm miệng."

Tiểu nha đầu còn dám thừa nhận!Tuân Quan Lan cắn răng, không muốn nhìn thấy mặt nàng, lật người nàng lại, chuyển thành tư thế quỳ bò."

A..."

Dư An sợ hãi nhắm mắt, lúc nửa con quái vật đâm vào huyệt nhi từng chút một nàng theo phản xạ kêu ra tiếng, sau đó mới phát hiện không hề đau đớn.Lần này đúng như lời ma ma nói chỉ như bị kiến cắn, nhưng mà có rất nhiều con kiến cùng cắn.Tuân Quan Lan bóp eo nhỏ của tiểu nha đầu, tàn nhẫn cắm nốt một đoạn còn lại vào.Căng quá căng quá.Dư An vội hé miệng thở dốc, trong tai vang lên ong ong.Nhị gia định cắm xuyên bụng nhỏ của nàng sao?Dư An nôn nóng, muốn làm nũng, lại phát hiện tư thế không đúng, nàng không ôm Nhị gia được.Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.Dưới tình thế cấp bách, nàng nâng một chân lên, ngoắc lấy cọ đùi Nhị gia, "Nhị gia tha ta, Nhị gia làm ta thật thoải mái, Nhị gia mau chút, mau tiết cho ta đi..."...

Hắn vừa mới cắm vào thôi đó.Tuân Quan Lan đen mặt hoàn toàn, thâm trầm nhìn chằm chằm huyệt nhi của tiểu nha đầu, ra vào tận gốc.Túi mang va đập mạnh mẽ, lao về phía trước, vỗ mạnh lên viên châu bị xoa sưng đỏ.Dư An duỗi thẳng sống lưng, ngâm nga nũng nịu gấp gáp, lại phun lần nữa.Nhị gia thực sự làm nàng thoải mái nha.===================Dư An: (đương sự) Giờ thì vô cùng hối hận.Nhị gia: Đừng làm phiền ta, đợi ta thu thập tiểu nha đầu xong đã.
 
Vâng, Thưa Nhị Gia (Hoàn) ( Truyện Reup)
C9: Sợ


Nàng trở nên hư.Thân là nha hoàn thông phòng của Nhị gia, nàng vốn nên ngoan ngoãn cho Nhị gia cắm vào bụng nhỏ, thế mà nàng lại chơi xấu, muốn xoa cho Nhị gia tiết ra.Dư An bỗng nghĩ thông suốt, thấy hổ thẹn quá, nàng vểnh cao mông nhỏ, hai chân cũng mở rộng hơn."

Nhị gia, ta biết sai rồi, sau này không có ý đồ xấu nữa..."

Nhận sai cũng vô dụng!Hôm nay tiểu nha đầu hư đốn này mà không khóc lóc xin tha, hắn kiên quyết không xuất.Tuân Quan Lan đen mặt, nắm một bên nãi nhi của tiểu nha đầu, cắm gậy thịt thẳng đứng vào sâu, lúc lui ra chỉ rút một phần, rồi lại đâm vào chỗ sâu trong bụng nhỏ dùng sức cọ xoáy.Hắn thọc vào rút ra chậm rãi, nhưng sức lực rất mạnh."

Nhị gia nhẹ chút..."

Thân mình Dư An bị Nhị gia cắm đâm về phía trước, rồi lại bị nắm nãi nhi kéo trở về.Giữa đùi, bên trong huyệt nhi hút lấy quái vật của Nhị gia, bên ngoài huyệt nhi đỡ lấy túi mang của Nhị gia.Quái vật cọ bụng nhỏ ê ẩm, thế nhưng túi mang lại cọ làm nàng cực kỳ thoải mái, giống hệt như lúc Nhị gia xoa bóp cho nàng.Đôi mắt Dư An mơ màng, bất giác vểnh mông nhỏ cao hơn, dán lên phần hông của Nhị gia, làm cho túi mang luôn cọ lên viên thịt châu hồng hồng.Tuân Quan Lan cọ chậm một lúc, rồi lại đâm nặng một hồi, sau mấy chục lần, phát hiện tiểu nha đầu lại run rẩy đạt cao trào.Thủy dịch phun ra khắp tứ phía cây gậy thịt, bắn tung tóe nhỏ giọt trên đệm giường, tựa như hạt ngọc trai không ngừng lăn từ trên cao xuống.Đây là lần thứ ba tiểu nha đầu tiết thân.Lúc này sắc mặt Tuân Quan Lan mới dịu đi chút ít.Dư An cảm giác mình sắp bay lên trời, toàn thân mềm nhũn lơ lửng.Tay chân không chống đỡ được thân mình, trượt dài xuống dưới, nằm sấp trên giường lười nhác rầm rì nũng nịu.Tuân Quan Lan không cản, cũng đè người xuống theo tiểu nha đầu.Nhưng như thế vào không đủ sâu, vươn tay rút lấy một chiếu gối trắng lót dưới bụng Dư An, đột ngột đâm vào tiểu huyệt.Tiểu nha đầu thoải mái, hắn cũng thoải mái.Huyệt nhi dính đầy thủy dịch, huyệt thịt mềm mụp, như đang say rượu, ngây ngô ôm cây dương vật hút chặt.

Miệng huyệt còn xoắn lại từng cơn.Nhịn không được giật giật, chờ bên hông tê dại vơi đi chút, lại ấn eo tiểu nha đầu tiếp tục.Lần này hắn không cọ xát nữa mà mau chóng thọc vào rút ra.Dương vật va chạm qua lại vách tường thịt mềm khít chặt, thủy dịch bên trong tràn đầy bị đâm chảy ra, chạy tới chạy lui, òm ọp òm ọp dính nhớp vang dội.Dư An hé miệng rên rỉ, trên mặt phủ một lớp ửng hồng, đôi mắt mông lung êm ái.Hai chân mở rộng, bởi vì Nhị gia cắm nhanh nên có lẽ con quái vật kia cắm đầy huyệt nhi không quá căng, có chút tê tê.Nhị gia cắm vào, không những tê tê mà còn có chút dễ chịu nữa.Thoải mái nhất vẫn là chỗ thịt châu, mỗi lần Nhị gia ra vào tận góc, túi mang lại đánh mạnh lên nó.Hai đợt sóng thoải mái không ngừng cuồn cuộn chảy khắp toàn thân, Dư An cảm giác mình lại sắp bay lên rồi.Tiểu nha đầu lại đang sít chặt.Tuân Quan Lan hít thở khó khăn, nhịn xuống khoái cảm, chậm rãi đưa đẩy, làm dương vật lấp kín huyệt nhi, không cho nó nhắm lại.Mấy lần cắm sâu, một dòng nước ấm áp phun trào, chiếc ô đón đầu bịt lại, cả cây gậy thịt run lên vài cái.Tuân Quan Lan hô hấp dồn dập, mạnh mẽ cắm vài cái giảm bớt khô nóng.Chỗ giao hợp của hai người phụt vang, dịch nhầy bắn ra, ướt hết cả chiếc gối lụa nhỏ.Dư An chảy mồ hôi nhễ nhại ghé trên giường, đôi mắt mê man, đầu chóp mũi không ngừng hút khí hô hấp, cơ thể mềm như bông, như chìm trong hồ nước, tay không nâng lên được, chân cũng mềm nhũn không cử động được.Lúc lấy lại tinh thần, khoái cảm vẫn truyền đến, như có lông chim trêu đùa các điểm cười trên toàn thân vậy.Dư An có chút sợ sệt, có lẽ nào nàng thoải mái đến hồn bay lên trời không.Càng nghĩ càng sợ, run run, giãy giụa ôm lấy cánh tay Nhị gia.Thở hồng hộc: "Nhị, Nhị gia, ta không chịu nổi, cầu xin Nhị gia, mau tiết cho ta đi..."

Không cho.Tiểu nha đầu vẫn chưa khóc đâu.Đôi mắt Tuân Quan Lan thâm trầm, thẳng lưng, bụng dưới căng chặt.Tiếng bạch bạch thanh thúy vang lên không dứt bên tai, huyệt khẩu ướt tí tách, thịt châu cũng bị túi mang đập vào sưng đỏ, nhưng lại rất thoải mái.Dư An lạc mất hồn một hồi, cuống quít lắc đầu cho tỉnh táo, quẫy quẫy chân mềm vô lực, gấp đến độ rớt nước mắt."

Nhị gia, ta không được, ta sợ..."

Sợ thoải mái bay thẳng lên trời.Tiểu nha đầu không chịu nổi, khóc lóc cầu hắn.Ngực Tuân Quan Lan hết nghẹn cơn tức, chậm lại động tác, khàn giọng hỏi nàng: "Ta làm ngươi bao lâu rồi?"

Dư An nức nở đáp: "Nửa, nửa canh giờ."

"Lặp lại lần nữa."

"Nửa canh giờ."

Tuân Quan Lan tâm tình tốt lên, ra vào vài cái, vui sướng tiết cho tiểu nha đầu.Dư An run rẩy nhận lấy dịch đục của Nhị gia, không sợ hãi.Tuân Quan Lan xoay người nằm xuống, nằm một bên nhắm mắt nghỉ ngơi.Dư An tốn sức quay đầu, vừa thở gấp vừa nhỏ giọng hỏi: "Nhị gia còn giận ta không?"

Tuân Quan Lan mở mắt nhìn chằm chằm tiểu nha đầu một lát: "Không được nhắc lại chuyện này."

Nhị gia không còn tức giận!Dư An mặt mày hớn hở: "Vâng, Nhị gia."

Qua một lúc lâu, Dư An nhớ tới một chuyện, hỏi dò: "Hôm nay Nhị gia nói muốn cho ta thứ gì thế?"

Biết rồi còn cố hỏi.Tiểu nha đầu thực tủy biết vị, lại trêu chọc hắn đúng không?Tuân Quan Lan nghĩ tới huyệt nhi ẩm ướt căng chặt của tiểu nha đầu, hạ bụng lại bắt đầu trướng lên.Nâng cánh tay tiểu nha đầu xoay người nàng lại, chống người phủ lên trên.Quái vật của Nhị gia lại chống lên miệng huyệt.Nhị gia lại muốn sao?Mang tai Dư An đỏ bừng, lần này Nhị gia ở phía trên, sẽ không sờ vào thịt châu của nàng nữa rồi.Không đúng, Nhị gia chưa trả lời nàng vấn đề đâu.

Chẳng lẽ nàng hỏi chuyện không nên hỏi, lại chọc giận Nhị gia rồi?Ngước mắt nhìn nhìn, sắc mặt Nhị gia không giống đang nổi giận mà.Tuân Quan Lan đẩy dương vật đi vào, thấy tiểu nha đầu vẫn đang giả vờ không hiểu, vỗ vỗ bộ mông nhỏ của nàng."

Cho ngươi, đừng câu dẫn nữa."

Nhị gia có cho nàng thứ gì đâu?Hình như có...Dư An sờ sờ quái vật trong bụng nhỏ, sửng sốt.

Thì ra Nhị gia muốn cho nàng thứ này...====================Nhị gia: Tiểu nha đầu bị ta thao khóc.Dư An: Ngày nào cũng bị Nhị gia đổi mới nhận thức.(*) 沙雕 [shādiāo]: đọc gần giống từ 傻掉 [shǎdiào] / 傻屌 [shǎdiǎo] nghĩa là ngu ngốc, ngớ ngẩn.
 
Back
Top Bottom