Tâm Linh Vàng Máu

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
332239125-256-k6358.jpg

Vàng Máu
Tác giả: nduc1412
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Bắt đầu một cuộc hành trình mới.​
 
Vàng Máu
Chương 1: Đất lành hoá dữ.


“ Thời tiết năm nay thật quái lạ” Có lẽ là câu nói được nhắc đến nhiều nhất của dân làng Bái Láng dạo gần đây.

Chẳng rõ tại sao đã vào đầu mùa đông ấy thế mà trời vẫn mưa cho được.

Ngày hôm nay khí tượng cũng không khá lên được là bao, mới sáng sớm vừa mở mắt, người ta đã chẳng thấy ánh mặt trời đâu.

Trên tầng không vằng vặc hiện giờ chỉ có từng đám mây thô, to, đen đúa, trĩu nặng tựa như quả ngọt trên cành, đang tùy thời muốn sà xuống mặt đất.

Không ai biết liệu chúng sẽ đổ ập xuống đầu người ta vào lúc nào.

Đứng nơi hiên nhà, đón lấy từng luồng gió mùa Đông Bắc lạnh như muốn cắt da, xắt thịt.

Ông Bổng một tay cầm ống thuốc lào, tay còn lại châm lửa, miệng không quên rít vào một hơi thật sâu.

Đợi đến khi chất thuốc nó lọt vào trong cuống phổi, tạo cảm giác như thiêu như đốt ở ngực.

Ông Bổng mới chịu dừng lại, phà ra một hơi thật dài, lập tức khoảng không trước mặt của ông ngập tràn khói trắng.

Đôi mắt ông Bổng lim dim, hệ thần kinh bị thuốc kích thích trong một khoảng thời gian ngắn giúp suy nghĩ của ông trở lên rõ ràng hơn.

Vẫn giữ tư thế như cũ, ánh mắt xa xăm nhìn lên nền trời như vô định, ông Bổng mở miệng hỏi, chất giọng khàn khàn:

- Chuẩn bị xong hết cả rồi chứ?

Lời ông Bổng cất lên chưa được bao lâu thì đã có người hồi đáp:

- Vâng thưa thầy, xong từ tối hôm qua rồi ạ.

Tiếp đó một thân ảnh từ trong nhà đi ra.

Đợi đến khi nhìn rõ mặt mũi, mới thấy người vừa trả lời ông Bổng là một chàng trai, tuổi còn khá trẻ, ước chừng chưa quá hai mươi.

Người thanh niên bước tới sau lưng ông Bổng, học tập bộ dáng của ông, hai tay chắp ở sau đít, ngửa đầu lên ngắm trời nhìn đất.

Liếc thấy động tác múa rìu qua mắt thợ, tạo dáng cao nhân của đệ tử mình.

Ông Bổng buồn cười quay người ra phía sau đá một cái, không quên mắng yêu:

- Tiên sư bố nhà anh, làm cái trò gì thế hả?

Thấy ông Bổng ra chân, biết tính tình của sư phụ ra sao, chàng trai không tránh không né, còn chủ động quay mông sang để bàn chân va chạm thân mật với mông của mình.

Anh xoa hai tay vào nhau, cười nịnh:

- Hì hì.

Con học theo thầy mà.

À mà thầy ơi!

Chúng ta rời đi thật hả thầy?

Mình ở lại nơi đây cũng ngót nghét gần mười năm rồi còn gì?

Hay là…

Chưa đợi người thanh niên nói hết xong, ông Bổng đã xua tay, ý tứ từ chối.

Xem hành động của sư phụ, chàng trai không nói thêm bất kì câu nào nữa, chỉ trầm mặc đứng ở một bên.

Nhìn sắc mặt không tốt của đồ đệ, ông Bổng thở dài một hơi, không đành lòng lên tiếng:

- Thiên!

Kể từ lúc ta nhặt được con trên đường đi vân du đến giờ cũng ngót nghét gần hai mươi năm.

Trong khi đó có hơn mười năm hai thầy trò ta sinh sống ở mảnh đất này.

Con người ta cha sinh mẹ đẻ, máu thịt dưỡng thành, đương nhiên sống phải có cảm tình.

Trong lòng con nghĩ gì ta biết, tâm ý con ra sao ta hiểu, ấy nhưng quả thật nơi đây không còn là địa điểm phù hợp để thầy trò chúng ta dừng chân nữa.

Nghe ông Bổng nói vậy, rốt cuộc tâm trạng của Thiên mới trở lên tốt hơn.

Nhưng trong lòng anh bây giờ có rất nhiều mối nghi vấn cần được giải đáp.

Không nhịn được, hướng sư phụ mình, Thiên dò hỏi:

- Con biết thầy quyết chí rời đi ắt phải có lí do thích đáng.

Thế nhưng tại sao chúng ta phải nhanh chóng lên đường như thế?

Rõ ràng cách đây vài hôm, thầy còn bảo hạn định hết tháng này cơ mà?

Hiện giờ nhẩm tính thời gian còn chưa đến được một nửa.

Biết nếu không nói rõ, dám chắc mười phần vị đồ đệ này của mình sẽ còn bám mãi vấn đề này không buông, cho nên ông Bổng gật đầu, giảng giải:

- Ừ!

Mấy điều trên con hỏi ta vài lần rồi, nhưng ta không có trả lời, bởi chưa đến thời điểm thích hợp.

Cho đến ngày hôm nay khi chúng ta sắp rời xa nơi đây, không còn vướng bận gì nữa, ta nói cho con cũng được.

Lý do khiến chúng ta phải nhanh chóng lên đường đấy là, mảnh đất này không còn là nơi đất lành nữa, mà nó hóa thành đất dữ mất rồi.

Lời của ông Bổng khiến Thiên lo lắng không thôi, anh không hề có một chút nghi ngờ gì đối với sư phụ mình.

Bởi từ nhỏ đến lớn sống chung với ông Bổng, anh chưa bao giờ thấy sư phụ đoán sai bất kỳ chuyện gì.

Thế nhưng anh vẫn không cam lòng, nói gì thì nói, anh đã ở tại làng Bái Láng gần mười năm, tất nhiên phải có cảm tình với nó.

Đối với Thiên mảnh đất này tựa là nơi chôn rau cắt rốn, quê hương thứ hai của anh vậy.

Không giữ nổi bình tĩnh, Thiên gấp gáp:

- Thầy!

Con biết thầy có tài phép trên người.

Liệu trước khi rời đi, thầy có thể giúp dân làng vượt qua cái nạn này được không?

Xem như chúng ta báo đáp ân tình của mọi người.

Dẫu sao cũng là hàng xóm láng giềng, tắt lửa tối đèn có nhau.

Ông Bổng trầm mặc, ngước mắt nhìn bầu trời âm u tăm tối, nét mặt đăm chiêu như thể đang suy tính.

Thấy sư phụ không đáp lời mình, Thiên không dám mở lời thêm, ngoan ngoãn đứng ở một bên chờ đợi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mất một lúc lâu ông Bổng mới động.

Ông không nói thêm với Thiên bất kỳ điều gì, chỉ lẳng lặng bỏ vào trong nhà.

Được khoảng năm phút ông Bổng quay ra, dúi vào tay Thiên một nắm đồ vật, trầm giọng căn dặn:

- Kể từ trước đây rất lâu, thầy đã biết cái nghiệp này rồi sẽ đến.

Nghiệp này không phải do thiên định, mà là do nhân tâm.

Trời tạo nghiệp còn có thể sống, chứ người mà gây nghiệt thì kết quả chỉ có chết mà thôi.

Đây là phù trấn sát do thầy luyện chế, đã được thi pháp.

Con lấy đi xung quanh làng, cân nhắc xem từ khi chúng ta dọn đến, đã chịu ơn huệ của những người nào.

Chia ra dành tặng mỗi hộ một tấm, nói với bà con trong khoảng thời gian gần đây làng sẽ không được yên bình.

Dặn họ hãy dán bùa vào trước cửa nhà mình.

Giữa trưa không được đi nơi vắng người, buổi tối đóng cửa cài then thật chặt lên giường đi ngủ sớm, ban đêm hễ có ai gọi cũng không được thưa, tuyệt đối không tự tiện đi ra ngoài, nếu có chuyện bất khả kháng thì phải đi theo nhóm ba người trở lên.

Nghiệp này theo thầy dự tính, sẽ áp lên cả làng trong vòng bảy ngày.

Sau một tuần, mọi thứ ắt trở về như cũ, nhưng đến lúc đó, còn bao nhiêu người có thể tai qua nạn khỏi thì thầy không tài nào rõ được.

Quan sát biểu hiện nghiêm túc trên khuôn mặt của sư phụ.

Thiên cảm thấy không rét mà run, nếu ông Bổng đã nói sẽ có người chết, chắc chắn sẽ có kẻ mạng phải vong, chỉ không biết cái nghiệp kia rốt cuộc sẽ rơi vào đầu người nào.

Nhận bùa chú từ tay ông Bổng, Thiên nào có tâm tư hỏi han thêm điều gì.

Anh vội vội vàng vàng, ba chân bốn cẳng hướng cổng nhà phóng thẳng ra ngoài, tìm kiếm những người quen biết đã từng trợ giúp thầy trò hai người, đưa tặng phù lục đến từng nơi.

Nhìn thân ảnh của đồ đệ mình ngày một đi xa trên con đường đất vàng ệch, ông Bổng khẽ lắc đầu, thở dài thườn thượt một hơi.

Rồi ông quay đầu hướng về một phía, bên trong đôi con ngươi ông Bổng dần dần xuất hiện một hình ảnh.

Xa xa cách làng Bái Láng ước chừng khoảng ba mươi kilomet, bóng hình ngọn núi Cấm hiển hiện rõ mồn một, uy nghiêm và sừng sững.

Đột nhiên ánh mắt của Bổng trở lên vô cùng thâm thúy, miệng ông khẽ thì thào:

- Gieo nhân nào ắt gặp quả đó.

Núi lớn sông sâu, phá mạch núi chuyển mạch sông phạm vào điều cấm kỵ.

Lại kèm thêm mấy mươi nhân mạng.

Hai ya!

Nợ âm khó thoát.
 
Vàng Máu
Chương 2: Rời đi.


Buổi chiều hôm đấy trời đổ mưa tầm tã.

Con đường đất thô sơ của làng Bái Láng vốn nhiều ổ gà, ổ voi, nay bị nước mưa thấm đẫm.

Khiến nó ban đầu đã khó đi nay lại càng thêm khó để người ta di chuyển.

Mặc kệ bùn đất lầy lội xung quanh, ông Bổng và Thiên vẫn kiên quyết lên đường.

Bóng hình hai thầy trò, một thấp một cao in hằn trong mưa.

Đến trước gốc đa gần đấy, hai người dừng lại.

Họ phát hiện ra, có bà con đến đưa tiễn mình.

Đếm sơ qua một lượt, tổng cộng có năm người.

Đập vào mắt ông Bổng và Thiên là cái lưng còng, rõ ràng tấm lưng kia là của bà cụ Hiền, mưu sinh bằng quán nước nhỏ nơi đầu làng.

Tiếp đến là vợ chồng ông Thọ, làm nghề chài lưới ven sông.

Cuối cùng là đôi mẹ góa con côi nhà chị Hồng, mẹ con nhà này sống dựa vào một cửa hàng may mặc.

Đợi ông Bổng và Thiên tiến lại gần, năm người đều ùa vào hỏi thăm đủ thứ.

Đa phần nói những điều tốt lành như kiểu lên đường bình an, giữ gìn sức khỏe, có thời gian nhớ về lại nơi đây thăm mọi người.

Ngoài ra bọn họ người gửi nải chuối, kẻ gửi tấm bánh, bà cụ Hiền còn nhân lúc ông Bổng không để ý, âm thầm dúi cho Thiên một ít tiền, nhưng anh không nhận.

Vì thời tiết quá xấu cho nên hai thầy trò không nán lại được lâu, trao đổi với năm người khoảng mười phút thì tiếp tục cất bước.

Trước khi đặt chân ra ngoài địa phận làng Bái Láng.

Thiên nổi giận chỉ chửi bóng, chửi gió:

- Hừ!

Toàn bộ đều là lũ ăn cây táo rào cây sung.

Trước đây nhà họ có chuyện đến cầu cạnh sư phụ giúp đỡ, thầy nào có từ chối ai.

Người giàu cho tiền thầy không lấy, chỉ nhận đủ.

Người nghèo sư phụ ngoài hỗ trợ không công, còn cho thêm củi,gạo, muối.

Ấy vậy mà hiện giờ, cả làng mấy trăm con người, chỉ có năm người đến tiễn.

Biết thế ngày xưa sư phụ đừng ra tay, mặc kệ đám người bạc bẽo đó cho họ biết mùi.

Thấy Thiên bực tức, ông Bổng liền đưa tay tát đầu anh một cái rồi trầm giọng quát:

- Từ ngày ta học đạo thuật tại đền đức thánh Trần.

Ta đã biết mình sẽ bị tam nghiệp quấn thân:“ Nhất yểu, nhị bần, tam vô tự”.

Tức mạng ta không dài, đời ta không giàu, con cái ta không có.

Trước khi xuất sư ta phải lập lời thệ chấp hành theo ngũ giới: “ Không can thiệp vào chuyện chốn quan trường, gây ảnh hưởng đến vận nước.

Không phản thầy, phản đồng đệ sư môn.

Không được dùng pháp thuật tu tập được để ám hại người khác.

Không được che mắt, lừa gạt tiền tài bất chính của nhân dân .

Phải giữ thân mình thanh bạch, nghiêm cấm gian dâm, sa vào sắc giới.

Nếu ta phạm vào những điều cấm kỵ trên ắt sẽ bị trời phạt, đạo hạnh mất sạch, chết bất đắc kỳ tử, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Cho nên trong suốt những năm tháng sống tại đây, ta luôn phải nghiêm túc duy trì giới luật.

Hơn hết bản thân của ta cũng kiêm nghề thầy thuốc, đã là y sư đương nhiên phải hiểu đạo lý lương y như từ mẫu, hết lòng giúp đỡ người bệnh trong phạm vi bản thân mình cho phép.

Ta biết con cảm thấy bất công cho ta.

Thế nhưng đúng sai trên đời, ân ân báo báo, tiền nhân hậu quả ắt có ông trời phán định.

Con đừng nói ra những lời không hay, tránh mất đi âm đức tại thân.

Bị ông Bổng táng cho một cái mà Thiên chẳng cảm thấy đau gì, anh chỉ thấy uất ức thay cho sư phụ.

Hồi xưa khi hai người bọn họ mới đến, được mọi người cực kỳ kính ngưỡng.

Phải nói khoảng thời gian trên ông Bổng được xem như đức cao vọng trọng trong làng.

Người người đều quý, nhà nhà đều sợ.

Qúy bởi ông biết bốc thuốc chữa bệnh cho mọi người.

Ở một ngôi làng ở vùng sâu vùng xa, lại ở trên núi thế này, có một người hành nghề y quả thực quý hơn vàng.

Sợ ông bởi ông Bổng chính là thầy pháp có tiếng quanh đây.

Động thổ xây nhà, ma chay, cưới hỏi, dời mộ, đắp đất lập bia mọi người đều đến hỏi ý kiến ông.

Ấy thế mà thế sự xoay vần, hôm nay bọn họ rời đi, chỉ độc có năm người đến tiễn, bảo sao Thiên không tức cho được.

Ngẫm đi nghĩ lại, Thiên nghiến răng kèn kẹt.

Quy tất cả lỗi lầm của dân làng cho anh em nhà Tứ chột, kẻ giàu nhất làng Bái Láng.

Lúc trước cả nhà tên này cũng cực kỳ cung kính đối với ông Bổng.

Chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra, vào ba năm trước hắn nửa đêm mò đến nhà.

Nhờ cậy sư phụ điều gì đấy, thầy không đồng ý.

Thế là hắn trở mặt, dùng quyền lực, nhân lực, tiền bạc vật chất gây tiếng xấu, chèn ép ông Bổng khắp nơi.

Kể từ khoảng thời gian trên, dân làng tự động sinh ra khoảng cách đối với sư phụ.

Điều mà Thiên khó hiểu là thầy của mình không hề phản ứng đối với những lời rêu rao, nói xấu của nhà Tứ chột.

Thậm chí Thiên có cảm giác như ông Bổng đang âm thầm chịu đựng vậy.

Đấy là gặp phải sư phụ bản tính hiền lành, chứ đụng vào Thiên.

Chỉ cần anh có tài phép như sư phụ, ắt anh trấn yểm cho nhà đó sống không bằng chết.

Mang theo một bụng bực tức mà không có nơi để trút ra, Thiên liền cố gắng rảo bước nhanh hơn để mau chóng đi khỏi nơi đất lành hóa dữ bởi lòng người này, ông Bổng chậm rãi theo sau.

Trước khi bóng dáng của ngôi làng bị che lấp bởi ngã rẽ trước mặt, ông Bổng dừng chân đôi chút, quay đầu nhìn về phía năm thân ảnh vẫn đang đội mưa đứng ở đầu làng.

Nét mặt ông buồn rười rượi, cười khổ lẩm bẩm:

- Tội gì phải thế chứ?

Mà thôi, nhà người ta có người bị chết oan ức biết bao nhiêu năm.

Bọn họ đã sắp không chờ đợi được nữa rồi.

Ân oán được thanh toán sòng phẳng, âu cũng là lẽ thường tình.

Nói đến đây, bóng hình của hai thầy trò mất hút sau màn mưa.

- Sao?

Chúng mày theo dõi hai thầy trò lão thế nào rồi?

Đã đi chưa?

- Dạ thưa đại ca, em theo chân hai người kia kể từ lúc họ mới rời nhà.

Cho đến tận lúc này thì quả thực bọn chúng đã dọn khỏi làng rồi ạ.

Ở trong căn phòng rộng lớn, sang trọng với những món đồ nội thất được làm bằng các loại gỗ quý, có ba người đang trò chuyện với nhau.

Trong đó chủ yếu là một người hỏi, một người đáp, người còn lại thì ngồi một bên im lặng lắng nghe.

Được đàn em tay chân xác nhận, Tứ chột thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Tiếp đến hắn ta phất tay cho người kia, ý bảo cho gã rời đi.

Sau đó Tứ chột quay sang với người đàn ông, nở một nụ cười khoái trá:

- Mẹ nó, rốt cuộc cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt đã cút xéo.

Người đàn ông ngồi đối diện Tứ chột tuổi ngoài ngũ tuần, gã mặc một bộ đồ màu vàng, thân hình béo núng nính như con lợn nặng cả trăm cân.

Nghe tứ chột nói thế, hắn ngạc nhiên hỏi:

- Này!

Thế hóa ra con mắt của nị là bị tên kia đâm mù à?

Lời của người đàn ông dập tắt nụ cười trên môi của Tứ chột.

Với tính tình của hắn lúc bình thường, ắt hẳn đã cho kẻ trước mắt một bài học.

Ấy nhưng lúc này có chuyện cầu người cho nên Tứ chột đành nhịn xuống, lắc đầu giải thích:

- Không phải, thầy A Lã đoán sai rồi.

Chẳng là thằng kia nó biết nhiều quá.

Mà tôi lại không ra tay với nó được.

A Lã gật gù, xem như chấp nhận.

Hắn vốn hành nghề thuật sĩ ở huyện trên, cũng có chút tiếng tăm nên hôm nay được Tứ chột mời tới.

Kinh nghiệm bao nhiêu năm trong nghề dạy cho hắn biết một điều.

Khi làm việc cho đám gia chủ giàu có thì nên ít hỏi, nghe nhiều, thậm chí còn phải giả ngu, mất trí nhớ tạm thời.

Nhất là đám gia chủ chuyên kiếm tiền nhờ việc bất chính như Tứ chột đây.
 
Vàng Máu
Chương 3: Thuật sĩ A Lã.


A Lã và Tứ chột trao đổi xã giao với nhau một hồi, sau đó cả hai mới nói đến chuyện chính sự.

Tứ chột xoa hai bàn tay vào nhau cười hề hề:

- Thầy a Lã chắc nghe tôi nói rồi đấy, sắp tới tôi chuẩn bị lấy thêm vợ, định mở rộng quy mô nhà cửa ra một chút.

Liệu có ảnh hưởng gì đến phong thủy đất đai ban đầu không hả thầy?

A Lã không đáp lời Tứ chột mà lão lấy từ trong túi đồ ra một cái la bàn, bên trên có khắc đủ thứ văn tự cổ xưa.

Tiếp đến lão đứng dậy, mắt tập trung nhìn la bàn, rồi lão bấm đốt ngón tay, miệng lão lẩm nhẩm những câu chú ngữ khó hiểu, cả người di chuyển qua lại, lắc lư liên tục không ngừng.

A Lã dùng chân làm thước đo, có lúc lão tiến, có khi lão lại lùi, thân hình của lão xoay nhanh như chong chóng khiến Tứ chột hoa hết cả mắt.

Dường như chuyện Tứ chột nhờ a Lã giúp đỡ không phải lần một, lần hai.

Cho nên khi chứng kiến những hành động kì lạ của a Lã, hắn không lên tiếng, chỉ ở đứng một bên lẳng lặng chờ đợi.

Khoảng mười năm phút sau, a Lã mới ngừng việc tính toán.

Lão quay trở lại ghế, ngồi phịch xuống, dùng tay lau bớt mồ hôi trên trán, thở hổn hển nói:

- Phù... phù... phù...

Ngộ tính cho nị xong rồi.

Có thể xây thêm phòng được, nhưng căn nhà mới phải phụ thuộc hoàn toàn vào kiến trúc cũ.

Tức là quy mô gian nhà mới phải nhỏ hơn và đôi bên phải thông vách ngăn.

Xây như thế mới không phá vỡ phong thủy bảo địa ban đầu, giữ nguyên tác dụng chiêu tài, trấn sát.

Đợi A Lã nói xong, Tứ chột dừng động tác rót nước.

Đẩy cái chén trà đến trước mặt lão, Tứ chột nửa hiểu nửa không hỏi:

- Thưa thầy, xây nhà mới bé hơn nhà cũ thì tôi biết.

Thế chung vách ngăn là thế nào?

Mong thầy chỉ cho rõ để Tứ tôi rõ mà làm.

Nhấc chén trà lên tu ừng ực, cảm nhận cơn khát được xoa dịu, a Lã thỏa mãn, chậm rãi giảng giải:

- Tả Thanh Long, hữu Bạch Hổ, tiền Chu Tước, hậu Huyền Vũ.

Tứ đại thần thú trên tương ứng với bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc.

Khởi nguồn long mạch của khu đất nhà nị chính là ngọn núi Cấm ở cách đây khoảng ba mươi cây số.

Chiếu theo phương vị dùng núi Cấm làm gốc, nhà nị nằm ở hướng Tây.

Mà Tây chủ vị Bạch Hổ duệ kim, cho nên lúc trước ngộ mới nói nị nên làm những công việc liên quan đến kim khí, đảm bảo kiếm đầy bồn đầy bát a.

Hiện giờ nị muốn xây thêm nhà, ngoài yếu tố con người ra phải cân nhắc đến hai vấn đề thiên địa.

Về phần thiên nhà mới tiếp tục phải nằm ở hướng Tây, còn chữ địa phải dựa vào long mạch của ngọn núi Cấm kéo dài chi phụ....

Thấy A Lã bắt đầu tràng giang đại hải, Tứ chột đau đầu vội xua tay:

- Thôi thôi, thầy A Lã ngừng ngừng.

Thầy cũng biết thằng Tứ này ra sao rồi chứ gì?

Thầy nói đến chuyện làm ăn tôi còn hiểu chứ mấy cái thứ gì mà núi rồi sông, liên quan đến Đông Tây Nam Bắc tôi dốt đặc cán mai.

Thế này đi, sắp tới cần xây như thế nào, thầy cứ nói cho bọn thợ hay để chúng nó làm.

Xong việc ắt tôi sẽ hậu tạ thầy thật nhiều.

Thầy cứ yên tâm, đảm bảo lễ nặng.

Nghe Tứ chột nhắc đến “hậu tạ” cùng “lễ nặng”, bất giác hai bên mí mắt của A Lã híp lại, tạo thành khe rãnh thật dài.

Lão cười giả lả, vỗ ngực bùm bụp:

- Ấy dà, sao ngộ lại nói như vậy chứ.

Ngộ làm như nị chỉ biết đến tiền là tiền thôi ấy.

Cái này là tùy tâm, tùy tâm gia chủ a.

Trông dáng vẻ không quan tâm đến danh lợi của A Lã mà Tứ chột nghiến răng kèn kẹt.

Hắn thầm chửi trong đầu:” Mẹ nó, lão cáo già thành tinh”.

Tuy trong lòng nghĩ thế nhưng ngoài mặt Tứ chột vẫn phải phải hùa theo:

- Đâu có, đâu có A Lã.

Cái này là do nhà tôi tự nguyện gửi thêm cho công sức cực khổ của thầy mà.

Cả hai nhìn nhau nở nụ cười gian xảo hơn bao giờ hết, nhưng trong lòng nghĩ thế nào đôi bên đều hiểu.

Bàn xong chuyện, Tứ chột tiễn A Lã ra về, lúc này dường như nhớ đến chuyện gì đó, hắn vội cản:

- Này, này thầy A Lã.

Đợi lão dừng chân, Tứ chột nhanh chóng hỏi A Lã với vẻ mặt có phần âu lo:

- À...

ừ cái nhà mới xây đấy.

Có cần nâng cái bậc cửa lên không ?

Còn nữa, vẫn chôn một chỉ vàng xuống như cũ chứ?

A Lã hiểu ý hồi đáp:

- Đúng vậy, nị cứ làm giống như trước đây.

Ngộ đã dặn nị rồi cơ mà, bậc cửa cao mới không sợ người chết nó nhảy vào nhà, còn chôn vàng nó giúp gia chủ thu hút tiền tài, ngoài ra còn công dụng trấn sát, tránh những thứ dơ bẩn nó tiến vào bên trong gia trạch, quấy phá gia chủ.

Tứ chột gật đầu, vì trời mưa lớn nên hắn không đi theo A Lã nữa mà gọi một tên đàn em phụ trách việc đưa lão trở lại phố huyện.

Mọi thứ lo liệu xong xuôi, Tứ chột ngắm trời nhìn đất, trầm ngâm suy tính.

Ngồi bên trong chiếc ô tô đời mới, A Lã vô cùng vui vẻ vì ngày hôm nay đã hoàn thành được một cọc làm ăn lớn.

Lão nhẩm tính số tiền kiếm được mà cười muốn lệch cả quai hàm.

Nhìn qua gương chiếu hậu, quan sát tâm trạng lão rất tốt, gã đàn em liền xu nịnh:

- Sướng nhất thầy A Lã nhé.

Ba năm không đặt chân ra khỏi cửa, vậy mà chỉ cần làm một vụ lại bằng ba năm.

Biết tên lái xe trước mắt nguy hiểm ra sao, A Lã xua tay phân bua:

- Nào có, nào có.

A Thịnh cứ nói quá lên, ngộ cũng chỉ làm theo bổn phận thôi.

Cái này là do A Tứ thương ngộ nên cho thêm, cho thêm a.

Lão âm thầm đổ mồ hôi lạnh, tự chửi mình trong đầu.

Hồi nãy vì kiếm được quá nhiều cho nên lão quên mất mình đang làm ăn với hạng người thế nào.

Sau mấy lần hợp tác với Tứ chột, A Lã biết chuyện làm ăn của hắn không hề đơn giản.

Tiếp xúc càng lâu, A Lã ngửi thấy mùi nguy hiểm bên trong những phi vụ của Tứ .

Phải nói rằng đối với anh em nhà này, mạng người chỉ như cỏ rác.

Xung quanh bọn họ, tập trung đầy đủ đám cùng hung cực ác, toàn lũ có tiền án tiền sự trong người, từng phạm tội vào tù ra khám, thậm chí có kẻ vẫn còn đang trốn lệnh truy nã của nhà nước.

Tuy nhiên, lão phải công nhận một điều, để có thể làm được đến mức như anh em nhà Tứ không hề đơn giản.

Người xưa có câu ác nhân ắt có ác nhân trị, để sai khiến được đám tội phạm trên, anh em nhà Tứ chính là loại quái vật chính cống.

Mà ngẫm đi nghĩ lại kể cũng đúng, con người ta muốn làm được chuyện gì đó thành công chủ yếu dựa vào yếu tố tam tài thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Làng Bái Lang vốn là một ngôi làng nhỏ hẻo lánh nằm ở vùng biên giới.

Nơi đây cách huyện thành một quãng đường rất xa xôi, cộng thêm giao thông hiểm trở, khó nhọc khiến cho ngôi làng gần như biệt lập với bên ngoài.
 
Vàng Máu
Chương 4: Sét đánh đỉnh núi.


Lợi dụng vị trí đặc biệt của làng Bái Láng, anh em nhà Tứ có thể né tránh được sự quản lý của chính quyền sở tại.

Trời cao hoàng đế xa, ở địa phận ngôi làng này Tứ chột chính là thổ hoàng đế.

Tuy người dân ở đây không thuộc quyền quản lý của hắn, nhưng với nguồn lượng tiền tài bất chính dồi dào, cộng thêm những danh vọng hão huyền do Tứ thêu dệt lên.

Hắn hoàn toàn có thể mua chuộc nhân tâm, đầu độc lòng người.

Dụ hoặc của hai chữ danh lợi quá lớn, trong suốt bao năm Tứ chột kinh doanh, A Lã không tài nào đoán được chuyện đã có bao nhiêu người dân làm việc cho hắn.

Cứ như thế hắn đầu độc dân làng, lợi dụng người dân ở đằng trước làm tấm lá chắn cho mình.

Còn Tứ nấp ở đằng sau âm thầm làm ra những chuyện bẩn thỉu không thể đem ra ngoài ánh sáng.

Cuối cùng trong ba yếu tố tam tài, Tứ chột đã nắm vững được địa lợi và nhân hòa.

Còn thiên thời ư?

Nghĩ đến hai chữ này bất giác khóe môi của A Lữ khẽ nhếch lên.

“ Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu”.

Trời đất tàn ác, đối với vạn vật như là chó rơm.

Thiên thời là thứ con ngươi ta không cách nào nắm bắt, không thể tìm hiểu, lại càng không thể ước thúc.

Đến cỡ ông trời còn không mở mắt, vậy tại sao A Lã lại phải đứng ra gánh vác trách nhiệm thay.

Lão không phải bậc thánh nhân, cũng chẳng là kẻ quân tử.

A Lã chỉ là phàm phu sống nơi trần thế.

Ai cho lão tiền thì A Lã làm việc cho người đấy.

Đạo lý đơn giản như là chuyện ăn cơm uống nước vậy.

Trong khi A Lã đang chìm đắm vào trong thế giới nội tâm, một tiếng quát rất lớn cất lên đánh gãy mạch suy nghĩ của lão:

- Con bà nó xe cộ bị sao thế này?

Giọng điệu vô vùng gấp gáp khiến A Lã giật bắn cả mình.

Lão hoảng hốt dùng hai tay bám chắc vào cái ghế trước mặt, miệng lắp bắp:

- Sao thế?

Có chuyện gì vậy A Thịnh?

Tai nạn à?

Thịnh không trả lời A Lã, gã cố vặn chiếc chìa khóa nhằm khởi động lại ô tô.

Loay hoay tới lui mấy lần chẳng được, cuối cùng gã quyết định từ bỏ, quay về phía sau hồi đáp:

- Hồn vía của thầy chắc treo ngược cành cây mất rồi.

Nãy giờ thầy không nhận ra xe đang chạy ngon đột nhiên chết máy hay sao?

Được Thịnh nhắc nhở, lúc này A Lã mới hồi tỉnh quan sát.

Xác định xe tô tô đã dừng hẳn, thông qua cửa kính lão nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy cảnh vật xung quanh vô cùng lạ lẫm, phía bên tay trái là cánh rừng rậm bạt ngàn, bên tay phải là một đoạn dốc rất sâu, ở phía dưới có con sông Xám đang chảy quanh.

Từ tất cả các chi tiết trên giúp A Lã hiểu được một chuyện.

Lão và Thịnh đã bị kẹt lại giữa đoạn đường trở về huyện thành.

Không cam lòng, lão buông lời thăm dò:

- Này A Thịnh!

Bây giờ phải làm thế nào?

Hay nị cố thử khởi động xe thêm vài lần nữa xem sao, hôm nay ngộ có việc rất gấp ở nhà, không thể ở lại đây được.

Nghe lão nói thế, Thịnh vốn đang bực mình cũng đành phải nhịn xuống.

Gã lầm bầm chửi thề vài câu đen đủi.

Sau đó mở cửa, bung dù che mưa, tiến về vị trí mui xe, ý định muốn lật nắp ca pô kiểm tra bên trong.

Mất khoảng mười năm phút, cuối cùng Thịnh cũng xem xét xong.

Gã không phát hiện ra được có chỗ nào hỏng hóc.

Động cơ, bình ắc quy vẫn hoạt động bình thường, không bị nước mưa lọt vào bên trong.

Vậy tại sao tự nhiên xe lại bị tắt máy?

Ôm theo một bụng đầy nghi vấn, Thịnh quyết định quay về chiếc ô tô.

Gã muốn khởi động lại một lần nữa, biết đâu may mắn xe nổ máy thì sao.

Ấy vậy mà mới đi được mấy bước chân, đột nhiên tầm mắt của Thịnh bị một thứ ánh sáng màu trắng bao phủ, rồi một tiếng nổ lớn vang lên, dội thẳng vào đại não của Thịnh khiến gã như bị u mê.

Đến lúc lấy lại được nhận thức, hai bên tai của gã chỉ nghe được thứ âm thanh ù ù, tựa như người ta dùng cối xay thóc, còn gã bắt buộc phải áp tai vào lắng nghe.

Thịnh hít sâu vài hơi, cố gắng trấn tĩnh.

Cảm nhận trạng thái cơ thể của mình phục hồi được phần nào, gã mới chậm rãi quay đầu ra sau.

Không rõ thì chớ, chứ vừa biết được chuyện gì vừa mới diễn ra, bất giác Thịnh cảm thấy rợn tóc gáy.

Trước mặt gã là một tảng đá to lớn, nó đang nằm chình ình giữa đường, với kích thước ngoại cỡ như vậy tảng đá kia đã chặn đứng lối đi.

Chuyển tầm mắt sang bên tay trái, Thịnh ngẩng đầu nhìn lên.

Thứ mà gã đang cố gắng xem xét cho kỹ là một mỏm đá ở cách vị trí xe ô tô đang độ ước chừng độ ba trăm mét.

Dựa vào những vết tích còn sót lại, Thịnh phán đoán rằng tảng đá vừa rơi xuống bắt nguồn từ trên đỉnh núi.

Nó bị sét đánh, vỡ ra, theo quán tính lăn từ trên cao xuống thấp.

Sau khi xác định được đầu đuôi mọi chuyện, Thịnh cười khổ không thôi.

Không biết nên nói là gã may mắn hay xui xẻo đây.

May mắn ở chỗ là tảng đá không rơi trúng chỗ Thịnh đứng.

Còn xui xẻo à?

Hãy nhìn hoàn cảnh của gã hiện giờ đi, thời tiết không tốt, mưa lớn rả rích không ngừng, đoạn đường trước mặt lầy lội khó đi.

Đã vậy xe ô tô còn chết máy, tiền căn hậu quả gộp lại cuối cùng khiến Thịnh bị kẹt lại ở đây.

Bó tay với tảng đá, biết không thể giải quyết vấn đề trước mắt trong một sớm, một chiều cho được.

Thịnh liền quay trở lại ô tô, gã muốn thông báo cho tên thuật sĩ A Lã, để lão biết đường mà suy tính.

Rất nhanh, thân ảnh của Thịnh đã chui ngược vào bên trong xe.

Ngồi ở hàng ghế phía trước, gấp gọn cái dù trong tay, vừa làm gã vừa chậm rãi kể lại mọi chuyện.

Phản ứng tiếp theo của A Lã khiến Thịnh cảm thấy hơi kì quái.

Lão im lặng không nói năng gì mặc cho Thịnh tùy ý quyết định chuyện đi hay ở.

Nghi hoặc, gã bèn lớn tiếng gọi:

- A Lã!

A Lã!

Tôi nói gì thầy có nghe không thế?

Đêm nay chúng ta phải nghỉ lại đây đấy.

Đường bị chặn rồi, có tẳng đá to lăn từ trên đỉnh núi xuống, chắn cả lối đi.

Cho dù có cộng cả sức tôi với thầy cũng không di chuyển được nó đâu.

Mặc cho giọng của Thịnh oang oang, át cả tiếng mưa bên ngoài A Lã vẫn không hồi đáp.

Điều này khiến Thịnh cảm thấy bất an vô cùng, gã nhanh chóng nhìn vào chiếc gương chiếu hậu nhằm quan sát hàng ghế đằng sau.

Lúc này thời gian đã vào khoảng chiều tối, lại kèm theo mây đen trên trời bao phủ hạn chế bớt ánh sáng, khiến thân hình của A Lã như chìm vào bóng đêm.

Cảm nhận được không khí bên trong xe có phần ma mị, bất giác Thịnh nuốt lấy một ngụm nước bọt.

Rồi bằng một hành động rất nhanh, gã rút chiếc bật lửa bên trong túi áo, duỗi tay về chỗ A Lã, dùng ngón tay cái đè vào bánh xe mà vận lực.

Âm thanh ma sát giữa bánh xe và đá lửa vang lên vài lần, tiếp đến ngọn lửa bùng lên, nhờ ánh sáng của nó, Thịnh có thể trông thấy được cảnh vật đằng sau.

Lúc này khuôn mặt của A Lã cũng dần dần hiện rõ.

Thịnh thấy A Lã đang nhìn mình, hai người mặt đối mặt.

Tuy nhiên gương mặt của lão bây giờ trông vô cùng đáng sợ.

Chẳng biết lão gặp phải chuyện gì mà từ trong đôi mắt, hai bên mang tai, lỗ mũi, miệng của A Lã toàn là máu.

Mà không phải máu tươi bình thường, thất khiếu của lão trào ra từng dòng máu đen đặc, cứ từng ngụm từng ngụm như người ta say rượu mà nôn ra.

Dường như lão biết Thịnh đang quan sát bản thân, cho nên A Lã ngẩng đầu, nở một nụ cười vô cùng quỷ dị.

Hàm răng của lão trắng ởn, hai bên quai hàm bạnh ra.

Một tràng cười khàn khàn, khô khốc đầy man rợ vang lên:

- Khằng khặc, khằng khặc, khằng khặc.

Tiếp đến đôi con ngươi của lão ban đầu vốn màu đen, đột nhiên lão trợn ngược lên nhìn trần xe.

Rồi dần dần từ màu đen nguyên thủy tròng mắt chậm rãi hóa thành màu trắng bệch như mắt cá chết.
 
Vàng Máu
Chương 5: A Lã hóa điên.


Biểu hiện của A Lã làm Thịnh chết trân.

Trong thoáng chốc mạch não của gã như bị đứt đoạn.

Cả người Thịnh cứng đờ, mồ hôi túa ra đầy trán.

Hô hấp của gã vô cùng dồn dập ấy thế mà Thịnh chẳng dám thốt lên được nửa câu.

Cảnh tượng trước mắt quá đỗi rùng rợn, nó khiến một kẻ đã từng sống bằng nghề liếm máu lưỡi dao như Thịnh không biết phải xử lý ra sao?

Mang trong mình tiền án cố ý gây thương tích, gã không sợ người sống, cùng lắm thì một mạng đổi một mạng.

Nhưng đối diện với tình huống đầy bất thường của A Lã, có lẽ cách duy nhất gã có thể lựa chọn là chạy chối chết.

Dưới nguồn sáng mông lung xuất phát từ chiếc bật lửa, trạng thái của A Lã ngày một kinh khủng.

Thân hình của lão dần dần bị mất kiểm soát, A Lã co giật như người bị động kinh.

Đầu lão lắc liên hồi như cái trống bỏi khiến máu me văng ra khắp nơi, thậm chí còn dính một ít lên trên mặt của Thịnh.

A Lã rú lên từng tràng như con thú bị thương, được một lát lão lại quay sang nhìn Thịnh mà cười hềnh hệch.

Trong lúc Thịnh còn đang đau đầu suy nghĩ phương án giải quyết, bỗng chốc hành động của A Lã đột ngột dừng lại.

Tiếp đến lão vươn cổ về phía Thịnh hà hơi thổi phù một cái, Động tác của lão qúa bất ngờ khiến Thịnh không kịp trở tay.

Mất đi nguồn sáng duy nhất, lập tức không gian bên trong xe ô tô trở lên tối om.

Biết đại sự không ổn, Thịnh vội vàng gạt tay nắm cửa, bật tung cửa xe, lao ra bên ngoài.

Gã vốn đã nhanh nhưng có người còn gấp gáp hơn cả Thịnh.

Kẻ đó không phải ai xa lạ, chính là A Lã.

Chẳng hiểu nổi lão dùng phương pháp gì mà có tốc độ kinh hồn đến vậy.

Thân hình của A Lã vọt đi như mũi tên, nhắm thẳng tảng đá nằm ở giữa đường mà phóng tới.

Đợi đến khi Thịnh hồi thần kịp, lão đã đứng đối diện với tảng đá.

Rồi bằng một hành động vô cùng phi thường, A Lã co người, nhún chân, bật nhảy.

Chưa đầy một cái chớp mắt, lão đã đứng vững vàng trên đỉnh tảng đá.

Chứng kiến hết thảy sự việc, Thịnh chỉ biết mắt chữ ô mồm chữ a, không nói được câu nào.

Tưởng chừng sau khi leo được lên trên, A Lã sẽ dừng lại.

Ai ngờ đâu động tác tiếp theo của lão khiến Thịnh không cách nào tưởng tượng ra nổi.

A Lã như làm xiếc, lão nhấc một chân, đứng bằng một chân, co giò nhảy lò cò lên xuống không thôi.

Vừa nhảy, lão vừa cất tiếng ngâm xướng ê ê a a, hai tay A Lã khẽ chụm lại đưa qua đưa lại giống như người ta múa.

Tình cảnh trên diễn ra không quá lâu, ước chừng sau khi lão hát xong một bài.

Thân hình của A Lã ngừng lại, lão quay mặt nhìn về một hướng.

Chiếu theo khuôn mặt của lão, Thịnh tò mò dõi theo.

Ở nơi xa xăm, bóng hình của ngọn núi Cấm hiện lên mờ mờ ảo ảo, to lớn hùng vĩ đầy sâm nghiêm.

Hành động tiếp theo của A Lã làm Thịnh sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu.

Lão tung người lên cao, nhảy thẳng xuống con dốc ở vị trí bên tay phải con đường.

Hoảng hồn, không cả kịp nghĩ ngợi, Thịnh vội vàng lao đến chỗ tảng đá, ý định muốn cứu người.

Đáng tiếc gã hữu tâm nhưng vô lực, với động tác đầy dứt khoát của A Lã, Thịnh làm sao có khả năng thành công.

Đợi đến khi gã tiến tới được khu vực giới hạn giữa đường đi và con dốc, thân hình của A Lã đã biến mắt tăm.

Nhìn dòng nước chảy đầy mạnh mẽ, dữ dội, đục ngầu của con sông Xám nơi đáy dốc.

Nỗi bất an khi trước của Thịnh thuận lý thành chương trở thành sự thật.

Rốt cuộc A Lã đã bắt gặp chuyện gì, trải qua thứ chi.

Bây giờ có cho Thịnh thêm hai cái đầu để suy nghĩ gã cũng chẳng có cách nào tìm ra được câu trả lời phù hợp.

Thế nhưng, càng ngẫm gã lại càng cảm nhận được biến cố mình đang gặp phải nó đáng sợ đến thế nào.

Nhớ lại những gì vừa mới trải qua, kể từ lúc chiếc ô tô vốn đang chạy bình thường đột nhiên chết máy.

Tiếp đến trời nổi cơn giông bão, vô cớ giáng sét xuống ngọn núi, làm đá lớn lăn xuống chắn mất lối đi, cũng chính vào khoảng thời gian trên Thịnh quay trở lại xe bắt gặp phải A Lã hóa điên.

Từ trong trời đất mông lung, dường như có một bàn tay vô hình nào đấy đang dần siết chặt lại, nó không muốn Thịnh và A Lã rời khỏi nơi đây.

Bất giác, trong vô thức, Thịnh nuốt khan một ngụm nước miếng, gã không dám suy diễn sâu xa thêm nữa.

Việc Thịnh cần làm bây giờ là tìm cách quay trở về làng Bái Láng.

Còn tính mạng của A Lã, sao hắn phải quan tâm.

Lão tự nổi điên nhảy xuống vực, nào có liên quan gì đến gã.

Đừng bảo Thịnh đi xuống bên dưới, A Lã điên chứ gã không có điên theo.

Với độ cao trên, có tìm được lão, có sống cũng thành tật.

Chưa tính đến đường đi vô cùng khó khăn, những nguy hiểm Thịnh sẽ phải đón nhận, nhỡ A Lã rơi xuống con sông Xám thì gã phải tìm lão kiểu gì.

Có khi xác lão đã bị dòng nước cuốn xuống khu vực hạ lưu rồi cũng nên.

Sắp xếp mọi thứ xong xuôi trong đầu, Thịnh hành động ngay.

Gã nhanh chóng chạy ngược về phía ô tô, mở cửa, chui vào bên trong.

Tóm lấy chiếc chìa khóa còn đang cắm sẵn, gã bặm môi vặn mấy lần, cố gắng khởi động động cơ.

Lần này may mắn đã mỉm cười với Thịnh, xe nổ máy làm gã mừng rỡ không thôi.

Trong lúc gã đang định điều khiển xe lùi lại, bất chợt một điệu cười đã vang lên kế bên tai của Thịnh:

- Khặc, khặc, khặc...

Thịnh thề rằng, cái giọng mà gã đang nghe nó cực kỳ quen thuộc.

Bởi vì chính chất giọng đó, Thịnh đã nghe được từ miệng của A Lã.

" Chẳng có nhẽ A Lã quay trở lại?"

Gã thầm suy đoán.

Nhưng rất nhanh Thịnh gạt phăng ý nghĩ đó ra khỏi đầu.

A Lã đã nhảy xuống vực, chính mắt Thịnh trông thấy, rõ mồn một.

Nếu thực sự lão có thể từ dưới đấy mà mò lên được đây thì rõ ràng A Lã không còn phải là người, mà là chim.

Nhận định đại sự không ổn, Thịnh nào dám chần chừ, gã nhanh chóng quay đầu ra sau xác nhận.

Vừa nhìn thấy được thứ gì ở hàng ghế sau, ba hồn bảy vía của Thịnh như lìa khỏi xác.

Ở chỗ cái ghế trước đây thuộc về A Lã, xuất hiện một thân ảnh đen trùi trũi như hòn than.

Nó ngồi xổm, hai tay bó lấy đầu gối, cái đầu thì lắc lư qua lại liên tục.

Dựa vào những gì Thịnh quan sát được, có thể khẳng định động tác của thứ kia và A Lã giống nhau đến một trăm phần trăm.

Trong khi Thịnh chưa biết nên bỏ chạy hay liều mạng sống chết với nó.

Đột nhiên ở vị trí đôi con ngươi của thân ảnh bùng lên hai ngọn lửa xanh lá cây.

Không đợi Thịnh kịp phản ứng, nó nhằm vào gã rồi thân hình của nó nhào qua.

Nó gào lên một tràng chói tai.

Âm thanh trên vô cùng khó nghe, như người ta chà hai miếng sắt vào với nhau.

Thịnh chỉ kịp nghe loáng thoáng được có một câu:" Tất cả chúng mày đều phải chết".

Cuối cùng gã bất tỉnh, không rõ trời trăng gì nữa.
 
Vàng Máu
Chương 6: Người đến lúc nửa đêm.


Trong khi Thịnh và A Lã gặp phải sự việc bất trắc thì ở cách đó khoảng hơn mười cây số, làng Bái Láng, trời vẫn đổ mưa như trút nước.

Hiện giờ bên trong làng tuy sắc trời đã tối om nhưng chỉ có lác đác vài nhà dân có ánh sáng.

Do nằm ở khu vực vùng sâu, vùng xa, hẻo lánh heo hút thành ra nơi này vẫn chưa có điện, mọi người thường dùng đèn dầu hoặc nến là chủ yếu.

Ở nhà Tứ chột lúc này đang có một nhóm người, bọn họ ngồi quây quần bên cạnh một cái bàn gỗ.

Bên trên có bày biện đủ thứ thức ăn.

Nào thịt vịt, thịt cá, thịt bò….

So với hoàn cảnh sống cừa người dân nơi đây, thực đơn bọn họ được hưởng dụng toàn những món sung túc.

Sau khi dùng bữa xong, Tứ chột có một thói quen là uống trà.

Ngày trước hắn không hề có sở thích trên, kể từ khi giàu lên thói quen đó mới xuất hiện, người ta thường nói phú quý sinh lễ nghĩa quả thực không sai.

Trông bộ dáng Tứ chột hiện giờ có vẻ rất thong dong, ấy nhưng sâu trong lòng hắn đang âu sầu suy nghĩ.

Chẳng rõ tại sao, Tứ lại có một nỗi bất an mơ hồ.

Thứ cảm giác trên xuất hiện từ lúc hắn tiễn chân A Lã lên đường.

Không những thế, nếu hắn nhẩm tính không nhầm thì mí mắt phải của hắn đã tự dưng nhảy hết thảy năm lần.

Là kẻ cực kỳ tin vào thuyết quỷ thần, dựa vào những biểu hiện khác thường mà mình gặp phải, Tứ có linh cảm sắp có chuyện lớn xảy ra.

Nỗi bất an ngày một tăng như ngọn lửa thiêu đốt đáy lòng hắn làm Tứ không nhịn được, hắn hướng về cửa ra vào quát lớn:

- Người đâu?

Người đâu?

Có thằng nào ở đấy không?

Lời của Tứ vừa dứt thì đã có một người bên ngoài tiến vào, tên kia cũng là một trong số tay chân của hắn.

Kẻ này vừa vội vã chạy đến, tuy chưa thấy hình nhưng đã nghe thấy tiếng:

- Hề hề hề.

Anh Tứ cho gọi em ạ?

Có chuyện gì vậy anh?

Tứ híp một bên mắt thành khe, dựa vào ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn dầu, hắn nhận ra người vừa đến là ai, Tứ dùng giọng điệu của kẻ bề trên:

- Hôm nay đến phiên mày trực hử Vương?

Mày đi nghe ngóng cho tao xem thằng Thịnh đã về chưa?

Nó đưa lão A Lã trở lại huyện thành, giờ này ắt hẳn phải xong rồi chứ.

À, nếu mày bắt gặp được thằng Thịnh bảo nó sang gặp tao có việc gấp.

Vương nghe Tứ căn dặn vâng dạ liên hồi, nhanh chóng chạy mất dạng.

Đợi thân hình của tên thuộc hạ khuất sau cảnh cửa, Tứ chột thở dài một hơi, hắn đưa tay với lấy chén trà bênh cạnh.

Vừa nhấc được cái chén lên, đột nhiên mí mắt phải của Tứ liên tiếp nháy vài lần.

Tiếp đến chén trà trên tay hắn chẳng rõ vì lí do gì lại rơi thẳng xuống mặt đất, vỡ tan tành hết cả.

Nhìn đống mảnh sứ kèm theo nước trà vương vãi khắp nơi, sắc mặt của Tứ sa sầm hẳn đi.

Hắn không dọn dẹp những thứ lộn xộn mình vừa gây ra mà lẳng lặng ngồi yên trên ghế chờ đợi.

Khoảng mười phút sau Vương mang tin tức về.

Đúng như những gì Tứ chột lo lắng, Thịnh chưa trở lại.

Hắn đứng dậy đi tới đi lui mấy vòng, cuối cùng dường như quyết định được chuyện gì đó.

Tứ chột đứng lại, quay sang chỗ tên thuộc hạ ra lệnh:

- Bây giờ mày xuống dưới làng, gọi thêm mấy thằng nữa.

Cả đám đi tìm tung tích thằng Thịnh cho tao.

Ngó ra bên ngoài, thấy trời mưa tầm tã chưa ngưng.

Vương ái ngại, muốn nói rồi lại thôi.

Trông thấy bộ dạng đó, nét mặt của Tứ đanh lại, trầm giọng chất vấn:

- Sao thế?

Sợ mưa ướt người à?

Hay để tao đi thay cho mày nhé?

Làm việc cho Tứ chột lâu năm, biết tính tình của hắn thế nào, Vương sao dám từ chối.

Gã lắc đầu nguầy nguậy, xua tay nói:

- Không ạ, sao lại để đại ca tự thân vận động cho được.

Chuyện này đại ca cứ để em lo, đảm bảo chu toàn mọi thứ.

Nhận được câu trả lời như mong muốn, Tứ chột gật đầu thỏa mãn, tuy nhiên nếu muốn đám tay chân làm việc có hiệu quả, hắn vẫn phải vừa đấm vừa xoa:

- Tao biết thời tiết hiện giờ không tốt, để bọn mày đi tìm kiếm thằng Thịnh sẽ có phần nguy hiểm.

Thế nhưng thằng khốn đấy nó đang lái con xe tao mới mua.

Nhỡ đâu nó nổi tà tâm mang xe bán hoặc chạy trốn thì phiền phức.

Chúng mày biết cách thức làm việc của tao rồi còn gì.

Tìm được thằng Thịnh, lôi nó về đây ắt tao sẽ không keo kiệt về mặt phần thưởng.

Rõ chưa?

Thấy Tứ chột hứa hẹn, Vương cười tươi như hoa xum xoe nịnh nọt, còn đâu dáng vẻ chần chừ lúc ban đầu nữa.

Chào tạm biệt Tứ xong, gã ba chân bốn cẳng phóng thẳng ra ngoài, đội mưa rời đi luôn trong đêm.

Chứng kiến cách ứng xử của Vương, Tứ chột phun một ngụm nước bọt, cười khinh bỉ:

- Hừ!

Muốn chó làm việc thì phải quẳng cho bọn nó đoạn xương.

Sau đó hắn quay về nhà trong nghỉ ngơi.

Đêm càng về khuya trời càng lạnh, thời tiết buốt giá đến mức đám động vật nuôi trong nhà cũng chẳng muốn hoạt động.

Lúc này cả ngôi làng Bái Láng đã bị bóng đêm u tịch che phủ, không gian yên tĩnh lạ thường.

Người người, nhà nhà bấy giờ đều chìm vào trong cơn mộng mị.

Tại nơi ở của Tứ chột, hắn đang ngáy như kéo bễ.

Bên trong gian phòng ngoài thân ảnh của Tứ nằm trên giường, không hề có bóng dáng của người thứ hai.

Nói đến cũng cảm thấy cực kỳ châm biếm, Tứ có đến ba bà vợ, ấy thế mà chỉ dám ngủ một mình.

Thực ra suy đi ngẫm lại cũng dể hiểu mà thôi, để đạt được thành quả như ngày hôm nay, trên tay của Tứ đã thấm đẫm vô vàn máu tươi.

Tội ác hắn phạm vào ngày một nhiều thì lòng cảnh giác của hắn ngày càng tăng.

Cuối cùng Tứ không dám tin tưởng bất kỳ ai, ngay cả vợ con, anh em ruột thịt hắn còn đề phòng, huống chi kẻ khác.

Nói tóm gọn, Tứ sợ trong lúc mình say giấc nồng, không có khả năng phản ứng, chẳng may bị người ta âm mưu xiên một dao, thì hắn chỉ có thể ô hô ai tai ôm hận xuống lỗ.

Đáng thương thay người tính sao bằng trời tính, cho dù Tứ có cẩn thận đến đâu đi chăng nữa hắn cũng chẳng thể nào ngờ được chuyện, kẻ đến viếng thăm hắn đêm nay không phải người sống.

Ngoài trời mưa vẫn rả rích chưa ngừng, gió mùa Đông bắc giống như những con thú dữ rít gào từng cơn, thỉnh thoảng từ trên nền trời đỏ ối lại lóe lên vài tia sáng, ánh chớp lan tỏa khắp không gian, trong một thoáng ngắn ngủi, cảnh vật được hiển hiện lên một cách rõ mồn một.

Đúng vào lúc này, chiếc then cài bằng gỗ chẳng rõ bị thứ gì ảnh hưởng đột nhiên rơi xuống đất đánh cạch một tiếng, tiếp theo cánh cửa phòng Tứ chậm rãi bật mở.

Cái bản lề cũ kỹ bị lực ma sát tác động phát ra thứ âm thanh kẽo cà kẽo kẹt vô cùng chói tai.

Không còn cánh cửa ngăn cản, từng cơn gió bên ngoài điên cuồng thổi sâu vào bên trong, mang theo hơi nước cùng nhiệt độ buốt giá tựa như vô tận.

Kì lạ thay đối với những thay đổi của sự vật, sự việc xung quanh, Tứ chột không mảy may hay biết.

Hắn vẫn yên lòng chìm trong cơn mộng mị chẳng hề nhận ra có một thân ảnh đen trùi trũi đang đứng nơi hiên nhà.

Bất chợt có một tia sét ngoằn nghèo rạch ngang, tiếng sấm ì ùng vang lên dữ dội, kéo theo ánh chớp hình thành.

Chỉ chưa đầy một cái chớp mắt, rốt cuộc lai lịch thần bí của thân ảnh kia cũng được phơi bày.

Người đang đứng trước cửa phòng Tứ không phải ai xa lạ, chính là Thịnh.

Cứ ngỡ hắn đã gặp phải tai nạn giấc chiều nay.
 
Vàng Máu
Chương 7: Hồn xuôi theo dòng.


Nếu Tứ hiện giờ còn thức, bắt gặp được Thịnh, ắt hẳn hắn sẽ vô cùng sợ hãi.

Bởi trạng thái của Thịnh lúc này có thể nói là cực kỳ bất thường.

Làn da của gã trắng bệch như da người chết.

Hai mắt Thịnh mở lớn, trợn trừng không hề có lấy một chút lòng đen.

Đôi môi tím tái, khóe miệng nhếch lên, gã nở một nụ cười quái dị.

Âm thanh trầm khàn phát ra từ cuống họng khiến người ta lạnh cả tóc gáy.
 
Back
Top Bottom