Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 541: Chương 541



Thái tử: “Một việc nếu nó cảm thấy mình làm ước chừng không thắng được người khác, nó thà không làm.”

Lão Hoàng Đế: “...”

Thái tử giả bộ thở dài: “Nhưng các ngành các nghề người có năng lực hơn nó rất nhiều, nó cứ như vậy, e rằng sau này chỉ có thể nằm trên giường lười biếng sống qua ngày thôi.”

Lão Hoàng Đế: “...Mẫn Nhi?”

“Mẫn Nhi thính giác rất tốt.”

Lão Hoàng Đế cười lạnh hai tiếng: “Ngươi cứ nói tiếp đi.”

Ông coi như đã nhìn ra rồi, cái thứ này sợ ngôi vị Hoàng đế tiếp tục rơi vào nhà hắn, nên cố ý nói như vậy đây mà.

Ông muốn xem thử, hắn có thể nói ra được lời gì.

Thái tử: “Cho nên rất ghét mấy thứ như gián, côn trùng. Lần nào nó cũng nghe thấy từ xa tiếng côn trùng bay lên màn giường, cảm nhận được dưới gầm hòm có gián bò qua. Nô bộc mà không dọn dẹp sạch sẽ, nó liền không ngủ được.”

Thái tử: “Haiz, nó cứ như vậy, ta luôn lo lắng sau này nó ngủ không ngon, đối người đối việc dễ dàng bực bội.”

Thái tử nói tiếp: “Còn có Thược Nhi, Thược Nhi hành động đặc biệt nhanh gọn quyết đoán, chuyện đã nghĩ kỹ muốn làm sẽ lập tức đi làm, chưa bao giờ trì hoãn.”

“Đi thôi.” Lão Hoàng Đế không vui bước đi phía trước.

“Ê! Phụ hoàng! Phụ hoàng! Sao người không nghe nữa, phía sau còn có lời khác mà!”

“Cút!”

Theo lời Thái tử nói, bốn đứa con trai của hắn không một đứa nào có thể gánh vác trọng trách. Hừ hừ. Lão Hoàng Đế cười lạnh. Nhưng nếu dựa theo những phán đoán này của hắn để đánh giá triều thần, thì cả triều đại thần không một ai có thể dùng được rồi.

Thừa tướng không tắm rửa có thể nói là sơ suất tiểu tiết, Thượng thư mặt mày hiền từ có thể nói là lòng dạ nhân từ mềm yếu, không thể quản thúc hạ quan.

Da đen cũng có thể nói là ảnh hưởng đến quốc vận!

Thái tử lại đảo mắt một vòng, bắt đầu dùng đến chiêu bài tình cảm: “Phụ hoàng, chúng ta đã lâu không cùng nhau đi bắt tôm rồi!”

“Ừm, quả thực.”

“Phụ hoàng người còn nhớ năm đó khi chúng ta không có mấy miếng thịt để ăn, người nghiến răng một cái, dốc hết vốn liếng, lấy số tiền ăn xin được đi mua lưới bắt tôm, dẫn theo nương, con và A tỷ ra bờ sông bắt tôm. Người giăng lưới, nương giúp người đeo giỏ cá, con và A tỷ vội vàng nhặt tôm trong lưới ra. Ngoài tôm ra, còn nhặt được rất nhiều cá tạp nhỏ, ốc nhỏ, còn có cả lươn nhỏ nữa.”

Một ngày tốt lành

Thái tử lộ vẻ mặt hoài niệm.

Lão Hoàng Đế liếc hắn một cái: “Đúng vậy, ngươi nhặt được một lúc thì mệt, liền nói với A tỷ ngươi là muốn thi xem ai hơn. A tỷ ngươi tính tình vốn hiếu thắng, ra sức mà nhặt, còn ngươi thì ở phía sau lười biếng, đừng tưởng ta không biết.”

Thái tử ho khan một tiếng: “Chả trách lúc đó các người bỏ phần lớn cá tạp nhỏ vào bát của A tỷ. Con còn tưởng các người thiên vị.”

Lão Hoàng Đế hừ cười một tiếng: “Ở nhà chúng ta, ngoài nương ngươi ra, ai làm việc nhiều, người đó có thể ăn nhiều.”

Hai cha con tươi cười, chậm rãi vừa đi vừa trò chuyện dưới ánh trăng, lão nhân tóc đã hoa râm, người trẻ tuổi tóc đen dày rậm.

Mọi thứ đều tốt đẹp như vậy.

Thái tử thầm vỗ tay tán thưởng cho mình.

Tốt lắm! Đánh lạc hướng thành công!

Sau đó, liền nghe thấy phụ hoàng thân yêu cười nói ra lệnh cho Cẩm Y Vệ: “Điều tra xem hôm nay Thái tử đã đi đâu, nói những gì với Hứa Thị trung.”

“...”

Thái tử suýt nữa nhảy dựng lên.

Hóa ra ngài vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này đấy à.

—— Có điều tra ra được hay không chưa chắc, nhưng đây đã là một tín hiệu, để Lão Hoàng Đế tiện lấy cớ vin vào tiếng lòng của Hứa Yên Miểu.

Thái tử: “Phụ hoàng, con đi lấy phô mai sữa lạnh cho người!”

Lão Hoàng Đế: “Không cần, để cung nhân lấy là được rồi.”

Thái tử: “Con sợ cung nhân hạ độc.”

Xung quanh lập tức quỳ rạp xuống cả đám.

Thái tử: “Không có nói các ngươi. Các ngươi lui xuống trước đi.”

Lão Hoàng Đế: “Không sao, trước kia bị rắn cắn ta cũng không chữa, chỗ đó sưng tím lên cũng gắng gượng chịu đựng được, sợ gì hạ độc.”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 542: Chương 542



Thái tử: “Trước kia đó là vì nghèo, nghèo chữa được bách bệnh.”

Lão Hoàng Đế: “Ngươi lại nhớ cây roi mây của ta rồi phải không?”

Thái tử nhanh chóng ngậm miệng.

Một lát sau: “Phụ hoàng, người có muốn...”

“Không muốn ăn bánh ngô hấp, không muốn ăn mì, không muốn ăn tỏi, không muốn đi nhà xí, nương ngươi không có đợi ta, bà ấy hôm nay ngủ sớm rồi.”

“...”

Thái tử uất ức ngậm miệng lại.

Đợi đến khi Cẩm Y Vệ đến báo cáo kết quả “điều tra”, trái tim Thái tử lạnh ngắt.

Lão Hoàng Đế cuối cùng cũng có thể trút giận rồi.

Cốc ném xuống đất, bàn đập một cái rầm.

“Cao! Hiến!”

Thái tử vội vàng lê cái chân què của mình chạy vụt ra ngoài.

Lão Hoàng Đế vung gậy lên: “Ngươi đứng lại cho ta! Hay lắm nhé! Cao Hiến, ngươi đủ lông đủ cánh rồi hả! Phụ hoàng ngươi vì chuyện này mà phiền lòng, đau đầu không biết xử lý thế nào, không muốn làm quá rùm beng, nhưng không huy động quan binh, chỉ dựa vào nha môn xử lý, một hai năm rồi vẫn không hòa giải được mâu thuẫn giữa thương nhân, bao công (bao đầu) và công nhân, hóa ra trong chuyện này cũng có ngươi thêm dầu vào lửa!”

Lão Hoàng Đế: “Hôm nay ta đánh gãy nốt cái chân còn lại của ngươi, hai chân một bên thấp một bên cao, đỡ cho ngươi ngày nào cũng đi cà nhắc!”

Thái tử chạy vòng quanh cột nhà, vừa chạy vừa hét: “Đây đâu phải là thêm dầu vào lửa, đám công nhân đó sắp không sống nổi nữa rồi phụ hoàng có biết không!”

Lão Hoàng Đế dừng lại: “Không sống nổi?”

Thái tử cũng dừng lại: “Đúng vậy! Một Đoái tượng mỗi ngày cần phải cán bảy mươi thước vải, nhưng tiền công chỉ có mười một đồng tiền! Giá gạo bây giờ một thăng một đồng tiền! Nói cách khác, nếu một nhà ba miệng ăn hoàn toàn trông chờ vào tiền công của người Đoái tượng này kiếm được, thì tiền mua gạo của họ đã chiếm một phần tư tiền công ngày hôm đó rồi!”

Vấn đề là, con người không thể chỉ ăn gạo được! Dù không nỡ mua thịt, thì dưa muối, dầu, muối, củi, quần áo đều phải tốn tiền, tiền công mười một đồng một ngày là quá khắc nghiệt.

Nhưng dù là như vậy, Bao đầu vẫn muốn khấu trừ tiền mồ hôi nước mắt của họ.

Lão Hoàng Đế: “Vậy ngươi thắng chưa?”

Thái tử cười hì hì ló đầu ra từ sau cột: “Đương nhiên rồi! Bây giờ tiền công của Đoái tượng được trả theo số lượng vải! Mỗi khi cán xong một thất vải, tiền công là mười ba đồng tiền!”

—— Vải một thất, rộng hai thước hai tấc.

Lão Hoàng Đế thái độ kiên quyết: “Vậy bọn họ có thể đến quan phủ, quan phủ tự nhiên sẽ thay họ đòi lương, cũng có thể đàm phán được đến mức giá này.”

Thái tử: “Vậy năm đó người bị ép bán ruộng, bán thân làm nô, tại sao không báo quan?”

Lão Hoàng Đế: “...”

Thái tử: “...Phụ hoàng, con nói con không cố ý nói như vậy, người tin không?”

Ánh mắt hai người vừa lúc đối diện nhau.

Một ngày tốt lành

Thái tử co cẳng tiếp tục chạy quanh cột.

Lão Hoàng Đế đuổi theo sau đánh.

“Á——”

Trong Đông Cung vang lên một tiếng kêu thảm thiết.



Tóm lại, chuyện ba bốn nghìn Đoái tượng bạo lực đòi lương này, sau khi Thái tử dâng lên cái m.ô.n.g sưng đỏ, đã tan thành mây khói.

Không có quan phủ truy cứu, không có nha dịch trách vấn, đám Đoái tượng vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để phản kháng giờ đây giống như bầy chim khách vỡ tổ, vui mừng phấn khởi, vui sướng như điên.

Tuy nhiên, triều đình đang dựa vào đó để soạn thảo các quy định chế độ liên quan, sau này gặp lại chuyện này, sẽ nghiêm khắc xử lý theo quy định.

Hứa Yên Miểu theo dõi chuyện này một chút, xác định đám Đoái tượng sẽ không bị quan phủ nhắm vào, cũng vui vẻ tiếp tục ăn ăn uống uống, lật xem “dưa”, cuộc sống trôi qua thật vui vẻ.

Trong nháy mắt đã đến lúc khoai tây nảy mầm.

—— Mà năm ngày trước, ngô đã được gieo trồng. Khoai lang thì vẫn chưa đến thời điểm trồng.

Nhìn lướt qua, trên trăm mẫu đất toàn bộ đều trồng khoai tây, một mảng mầm khoai tây non nớt mơn mởn, cành lá sum suê, tràn đầy sức sống mùa xuân.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 543: Chương 543



Người bản địa Y Lạp Lạp (Illara) đến từ nơi xuất xứ của khoai tây đang khoa chân múa tay, thỉnh thoảng xen lẫn vài câu tiếng địa phương, Tạ Lạc Thủy vội vàng nói: “Bệ hạ, ý của Y Lạp Lạp là, đến đầu tháng bảy, khoai tây có thể thu hoạch rồi.”

Lão Hoàng Đế khẽ gật đầu, đi vào trong ruộng, ngồi xổm xuống xem hàng cây non tơ mềm mại kia. Vẻ mặt lộ ra niềm vui.

Một ngày tốt lành

Mặc dù là lần đầu trồng khoai tây, cũng không biết bây giờ tình hình sinh trưởng thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ cây non khỏe mạnh tươi tốt kia, ông đã vui từ tận đáy lòng.

Hứa Yên Miểu trong tiếng lòng đã nói về nhược điểm của khoai tây, khoai lang, ngô.

Ví dụ như khoai tây này, bảo quản phiền phức, ở nhiệt độ nước đóng băng thì dễ bị đông cứng, nhưng ở nhiệt độ cao hơn một chút thì lại dễ nảy mầm. Hơn nữa do khoai tây chứa nhiều nước, khó vận chuyển xa, lại không thể bảo quản lâu dài.

—— Đương nhiên, việc bảo quản lâu dài này, nhờ có kỹ thuật đông khô khoai tây do Y Lạp Lạp cung cấp, có thể giải quyết vấn đề này một cách hoàn hảo. Chỉ là hơi phiền phức một chút.

—— Còn về bệnh dịch khoai tây, do khoai tây ở châu Mỹ có đến mấy trăm giống, Tạ Lạc Thủy đã mang về mười mấy giống trong số đó, sau này còn có thể tiếp tục cho thuyền đi, nên không cần lo lắng không tìm được giống thay thế khác có thể kháng bệnh.

Hơn nữa, khoai tây cũng không thể trồng liên tục, cần phải luân canh với các loại cây trồng khác.

Nhưng, khoai tây trong điều kiện đất xấu, có thể cho năng suất năm trăm bảy mươi hai cân mỗi mẫu, lại đặc biệt không kén đất, đất cát cũng có thể trồng được, đối với Lão Hoàng Đế mà nói, đã đủ để bỏ qua những nhược điểm khác rồi.

Suy cho cùng, có thể trông mong bá tánh bình thường có được ruộng tốt gì chứ? Lão Hoàng Đế cấp cho mỗi nông dân một mẫu đất trồng khoai tây, chính là để tiện cho họ thử nghiệm.

Mà đa số nông dân cũng đã được thông báo về điểm này.

Sau đó, mãi cho đến đầu tháng bảy khoai tây chín, vô số báo cáo bay đến bàn làm việc của Lão Hoàng Đế.

Khu Giáp, số hai mươi tư, tưới nước cho khoai tây quá thường xuyên, ngày thu hoạch, củ khoai tây kết được chỉ to bằng trứng bồ câu. Thất bại.

Khu Bính, số ba mươi mốt, trồng khoai tây bón phân gà, phân gà sinh ra sâu cỏ gai, khoai tây mọc lên lỗ chỗ lồi lõm, bị cắn trông rất khó coi. Miễn cưỡng xem như thất bại.

Khu Ất, số không chín, khi thu hoạch khoai tây, dùng xẻng sắt đào, có gây hư hại. Đổi sang dùng chĩa bốn răng, phát hiện hư hại giảm bớt. Có cống hiến.

Khu Đinh, số mười hai, sau khi thu hoạch bảy ngày, khoai tây nảy mầm và teo lại, nhiều lần kiểm tra nguyên nhân, phát hiện là do người này cất giữ trong hầm rau, quá nóng. Thất bại.

Khu Mậu, số hai mươi sáu, ý tưởng kỳ lạ, phát hiện khoai tây sau khi luộc chín rất dính, đem trộn với bùn, làm thành gạch, sau khi phơi khô gạch có kết cấu cứng rắn.

Lão Hoàng Đế: “...”

Lão Hoàng Đế: “Cái này... cũng thưởng đi.”

Dù sao khoai tây tương đối dễ kiếm hơn một chút, bá tánh sau này có thể từ từ tích lũy gạch khoai tây, đổi cho nhà mình một căn nhà gạch. Ấm hơn nhà đất.

Lại hỏi: “Khoang thuyền chứa khoai tây và khoai lang kia thật sự không cứu được nữa sao?”

Tạ Lạc Thủy và Đại tướng quân đều cúi đầu, cảm thấy mình rất có lỗi với bá tánh Hoa Hạ.

Đại tướng quân vỗ đùi một cái: “Thần lại đi đến bộ lạc Paraguay một chuyến nữa, lần này biết đường rồi, không cần đến hai năm đâu. Lại đi lấy thêm ít giống khoai tây, khoai lang về. Lần này nhất định không để chúng chung với nhau!”

Lần trước khi vận chuyển về, các khoang thuyền khác đều để riêng, nhưng có một khoang để lẫn lộn, ai mà ngờ được, khoai tây và khoai lang không thể để chung một chỗ, nếu không sẽ khiến khoai lang bị sượng , khoai tây nảy mầm.

Tóm lại, khoang thuyền đó coi như bỏ đi rồi.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 544: Chương 544



—— Khoai tây sau khi nảy mầm đúng là không ảnh hưởng đến việc trồng, nhưng lúc đó là đang ở trên biển.

Lão Hoàng Đế gật đầu, lại nói: “Không sao, xuất hiện giống mới thì luôn phải dò dẫm tìm cách nuôi trồng, hỏng mất cũng là chuyện bình thường. Lần này chia trăm mẫu ruộng đất trồng khoai tây, những vấn đề xuất hiện trong mấy tháng qua, tập hợp thành sách, đã có đến năm cuốn sách nhỏ rồi. Nhưng vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần qua được giai đoạn đầu, những ngày tháng sau này sẽ dễ dàng hơn.”

Đại tướng quân và Tạ Lạc Thủy đồng thanh gật đầu.

Lão Hoàng Đế đột nhiên lấy ra một cuộn tranh trải trên bàn: “Đến đây, xem đi, đây là lúc ta đích thân thu hoạch khoai tây, đã sai người vẽ lại.”

—— Đúng là đích thân thu hoạch, ông cũng tự chia cho mình một phần đất nhỏ, mỗi ngày tự mình trồng trọt, tưới nước, bón phân, chăm sóc mầm khoai tây, đến khi khoai tây chín còn tự mình đi đào, không cho bất kỳ nông quan nào nhúng tay vào.

Đại tướng quân và Tạ Lạc Thủy ló đầu vào xem, chỉ thấy trên cuộn tranh, một lão nhân hơn sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, thân hình cường tráng vai vác chiếc chĩa bốn răng, dưới chân là một đống khoai tây vừa đào lên còn dính bùn, áo vải gai quần dài, da đen đỏ, răng trắng như tuyết, nụ cười rạng rỡ.

Toàn bộ bức tranh đều toát lên niềm vui được mùa.

Tạ Lạc Thủy và Đại tướng quân đồng thanh nói: “Bức tranh này vẽ đẹp quá!”

Bọn họ đặc biệt có thể cảm nhận được vẻ đẹp này.

Lão Hoàng Đế cười ha hả: “Đẹp thì đẹp thật, nhưng già rồi, mới trồng chưa đến nửa mẫu đất đã sắp mệt rã rời. Các ngươi đừng nhìn trên tranh ta rất có tinh thần, mấy tháng nay dưới hấp trên phơi, ta bây giờ lưng đau tay mỏi.”

Nhưng mà, khoai tây có thể trồng ra được là tốt rồi.

Khoai tây trồng ra được, thì sẽ có nhiều hạt giống hơn, có thể để những lão nông này trở về quê hương của mình, đi trồng khoai tây.

Không cần đặc biệt quảng bá, chỉ cần nông dân phát hiện người hàng xóm của họ đã đi Kinh sư trở về quê hương, trồng loại cây trồng mới, có thể làm lương thực chính, ăn no bụng, năng suất mỗi mẫu cao, đất núi cũng có thể trồng, bọn họ tự nhiên sẽ tò mò, sẽ đi hỏi xin hạt giống.

Cách này còn hiệu quả hơn cả việc quan phủ chủ động quảng bá.

Tuy nhiên, bây giờ khoai lang vẫn chưa thu hoạch xong, cũng không cần vội vàng nhất thời.



Hứa Yên Miểu cắt nhỏ thịt gà tây cho vào nồi, xào cùng với nấm hương thái lát và hành tây thái hạt lựu, cuối cùng cho rau chân vịt vào. Các loại gia vị cũng được rắc vào trong quá trình nấu, chẳng mấy chốc, một món thập cẩm đã ra lò.

Vừa bưng lên bàn, con mèo sư tử đang dựa vào chậu băng giải nhiệt liền “phốc” một tiếng nhảy lên đầu gối Hứa Yên Miểu, mở to đôi mắt nhìn hắn. Hứa Yên Miểu vừa dùng tay nhẹ nhàng v**t v* lưng nó.

—— Lông vừa mát vừa mượt, nuôi thật tốt.

Vừa nghiêm nghị nói: “Không được, Quai Tể, đây là phần ta ăn.”

Sau đó, thành kính cầm đũa lên, gắp miếng thịt gà tây vào miệng, nhai.

“...”

Nhai...

“...”

Hứa Yên Miểu mặt không biểu cảm cố gắng nuốt miếng thịt gà tây xuống.

Nội tâm gào thét: [Sao lại có loại thịt còn dai hơn cả ức gà thế này!!!]

[Cứ như ăn giấy vệ sinh vậy.]

Một ngày tốt lành

Hứa Yên Miểu nhìn chằm chằm đĩa thức ăn này hồi lâu.

[Không thể lãng phí lương thực...]

[Nhưng mà nó thật sự rất khó ăn...]

[Nhưng lãng phí lương thực cũng thật sự đáng xấu hổ...]

[Khoan đã! Ta biết rồi!]

Bóng đèn trên trán Hứa lang bật sáng. Hắn nhanh chóng dùng đũa gắp thịt gà tây ra đặt vào đĩa trống, bưng sang nhà bên cạnh: “Bà bà! Bà bà! Giúp cháu một việc!”

Bà bà nhà bên cạnh kéo cửa phòng ra, dùng giọng nói hiền hòa hỏi: “Việc gì thế?”

Hứa Yên Miểu giơ đĩa lên: “Bà bà có thể giúp cháu giã nó thành dạng sợi nhỏ được không ạ.”

—— Đầu bếp nhà hắn giờ này đã về nhà rồi, chỉ có thể nhờ người khác giúp đỡ.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 545: Chương 545



Giã thành hồ hồ, chắc là sẽ dễ nuốt hơn nhỉ?

Bà bà vui vẻ nói: “Được chứ, cháu đợi một khắc (15 phút) sau quay lại lấy nhé.”

“Cảm ơn bà bà!”

“Ừ!”



Bà bà xoay người đặt đĩa thịt gà tây này vào trong bếp, sau đó đi tìm dụng cụ giã thịt của mình.

Người vừa quay đi, Tả quân Đô đốc Thiêm sự lén lút ló đầu ra, đưa tay, nhanh chóng đổi một miếng thịt.

Đặt vào đĩa là một miếng thịt gà, lại còn là thịt đùi gà, ông ta gắp miếng thịt gà tây đi. Rồi chạy đến một góc rất xa nhà bếp.

‘Để ta xem, miếng thịt này rốt cuộc khó ăn đến mức nào...’

“Ọe——”



Vĩnh Xương Hầu trèo tường vào sân, lén lút gắp đi một miếng thịt gà tây. Lại đặt xuống một miếng thịt vịt.

Trong lòng lẩm bẩm: Thật sự khó ăn đến thế sao!

“Ọe——”



‘Ta không tin, lại có loại thịt ăn như giấy!’

Tiền quân Đô đốc Thiêm sự đặt xuống một miếng thịt thỏ, nhanh chóng gắp đi một miếng thịt gà tây.

“Ọe——”



“Tìm thấy rồi.”

Bà bà ôm dụng cụ giã thịt quay lại nhà bếp, nhìn thấy đĩa thịt kia thì ngẩn ra một chút.

Sao bà lại cảm thấy... hình như mấy miếng thịt này có chỗ nào đó không đúng?

Sau đó lại cảm thấy là mình nghĩ nhiều, đổ thịt vào dụng cụ giã thịt đã rửa sạch, giã thành dạng hồ hồ, đổ lại vào đĩa. Một khắc sau, Hứa Yên Miểu đúng giờ đến nơi: “Cảm ơn bà bà!”

Bà bà mặt mày tươi như hoa nở: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.”

Hứa Yên Miểu mang “thịt gà tây” về nhà, nhắm mắt làm liều, ăn một thìa.

[Ể?]

[Sao cảm giác hình như ngon hơn rồi? Lẽ nào thật sự là bất cứ thứ gì biến thành chà bông cũng không khó ăn?]

[Hay quá!]

Hắn thật là cơ trí!

Hứa Yên Miểu vui vẻ ăn hết một bát “chà bông thịt gà tây”, nhưng phần thịt còn lại hắn không định ăn nữa.

“Quai Tể, mau đến ăn!”

Hứa Yên Miểu cho thịt gà tây vào nồi thêm nước luộc, luộc chín mà không thêm bất kỳ gia vị nào, xé vào bát cho mèo.

“Thịt này phụ thân không ăn, cho con ăn hết đấy.”

Con mèo nhỏ phát ra tiếng kêu ư ử như chưa từng thấy đời, chúi đầu vào đĩa thức ăn.

Sau đó.

Nhanh chóng ngẩng đầu lên, phóng sang một bên, tránh xa đĩa thịt gà tây đó.



[Mà nói đi cũng phải nói lại, khoai tây chín rồi, ta có nên đi tìm Thái tử xin mấy củ khoai tây, nghiên cứu xem khoai tây chiên làm thế nào không nhỉ?]

Ngày hôm sau khi thượng triều, câu tiếng lòng đầu tiên của Hứa Yên Miểu chính là câu này.

Thái tử đang lơ đãng, đột nhiên nghe thấy xưng hô của mình, hoàn hồn lại, nhớ lại xem Hứa Yên Miểu vừa nói gì xong, lập tức tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Khoai tây chiên... cũng không biết là thứ gì, có ngon không?

Một ngày tốt lành

[Nhắc đến Thái tử...] Tư duy của Hứa Yên Miểu rất nhảy vọt: [Mà nói đi cũng phải nói lại, ta cứ luôn cảm thấy cái cách làm của Lão Hoàng Đế là đày người đến Vân Quý, đợi Thái tử đăng cơ rồi lại vớt người về ban ơn rất quen thuộc, ta chắc chắn đã thấy ở đâu đó rồi... Ở đâu nhỉ?]

Hứa Yên Miểu lại rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ.

Lơ đãng vô cùng rõ ràng, từ Hoàng đế trên cao đến Ngự sử bên dưới, tất cả đều coi như không nhìn thấy.

Sau đó, ngầm hiểu ý nhau, nhân cơ hội này bàn bạc chính sự.

Lão Hoàng Đế: “Cao Hoa Xuân, ngươi ra nói về tấu chương ngươi dâng lên hôm qua đi. Tại sao lại muốn đổi thuế thu chủ yếu bằng hiện vật sang thuế thu chủ yếu bằng bạc trắng?”

Trên triều đình, một số quan viên còn ngẩn ra một chút, nhớ lại xem Cao Hoa Xuân là ai.

Mãi cho đến khi Vạn Thọ Công chúa bước ra, bọn họ mới nhớ ra đây là khuê danh của Vạn Thọ Công chúa.

Vạn Thọ Công chúa chắp tay hành lễ: “Bệ hạ, hiện nay kho bạc Thái Thương có hơn ba mươi triệu lạng bạc trắng...”

Lão Hoàng Đế: “Bao nhiêu?!”

Vạn Thọ Công chúa: “Hơn ba mươi triệu lạng bạc trắng.”

Lão Hoàng Đế: “Lấy đâu ra nhiều bạc trắng như vậy?”

Vạn Thọ Công chúa: “Bệ hạ, trước kia kho bạc của chúng ta, lượng bạc dự trữ ngoài nguồn khai thác từ các mỏ bạc trong nước, thì chính là đến từ cống phẩm của các nước khác... tiền cống mỗi năm không quá ba mươi vạn lạng. Hiện nay, mỏ bạc trên đảo Oa đều nằm trong tay Đại Hạ chúng ta, mỗi năm khai thác được ít nhất năm triệu lạng bạc trắng. Lại nhờ có giao thương trên biển...”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 546: Chương 546



Vạn Thọ Công chúa nói năng uyển chuyển, uyển chuyển lại càng uyển chuyển.

Nói là giao thương trên biển, thực tế, chính là bán các sản phẩm xá lị ra nước ngoài.

Nhưng chuyện này tuy đã làm, nhưng không thể công khai nói ra được. Dù sao người đi ra ngoài trực tiếp ngụy trang sản phẩm xá lị thành vật phẩm quý hiếm, kiếm lời kếch xù. Chuyện này không phù hợp lắm với hình tượng của một nước lễ nghi chi bang, thiên triều thượng quốc.

—— Ngoặc đơn, sản phẩm xá lị làm từ xương gà, hết ngoặc đơn.

“Ồ ồ.” Lão Hoàng Đế chợt hiểu ra: “Ngươi nói tiếp đi.”

Vạn Thọ Công chúa: “Bạc trắng trong kho bạc chất đống như núi, nhưng nếu không thể đổi thành lương thực vải vóc, thì cuối cùng cũng chỉ là sắt vụn.”

Vạn Thọ Công chúa: “Thần cho rằng, nếu như đổi thuế thu thành chủ yếu bằng bạc, khiến cho cả triều đình và dân gian đều dùng bạc, tô (thuế ruộng), dịch (lao dịch), cống (cống phẩm) đều thu bằng bạc, thì ba mươi triệu lạng bạc trắng trong quốc khố mới có thể lưu động được.”

Liền có quan viên bước ra, chất vấn: “Bạc trắng cất giữ trong kho bạc cũng không chạy đi đâu được, tại sao lại cần phải lưu động? Ngược lại, thuế thu chủ yếu bằng bạc, bá tánh cần phải đổi thóc lúa lấy bạc trắng trước, sau đó lại nộp bạc trắng cho quan phủ, những mánh khóe trong đó liền có thể tăng thêm, trước kia bao nhiêu bá tánh vì thế mà tan nhà nát cửa, không biết Công chúa có dụng ý gì!”

Vạn Thọ Công chúa bình tĩnh nói: “Lấy bạc làm vật nộp thuế, so với lấy hiện vật làm vật nộp thuế thì càng tiện cho bá tánh vận chuyển hơn. Huống hồ, ta cũng không nói toàn bộ thuế ruộng đều nộp bằng bạc, bá tánh vẫn có thể căn cứ vào nhu cầu và cần thiết, nộp lương thực, tơ sống, bông thô và vải vóc.”

Vạn Thọ Công chúa lại chắp tay với Lão Hoàng Đế lần nữa, quyết định dùng một con số rất trực quan để thể hiện tại sao thuế lương thực đổi thành thuế bạc lại có thể thuận tiện vận chuyển, giảm bớt lao dịch —— bởi vì vận chuyển thuế má cũng phải trưng thu bá tánh đến vận chuyển.

“Lần này Tào lương (lương thực vận chuyển bằng đường thủy) Giang Nam là bốn triệu thạch, nếu quy đổi thành bạc trắng, chỉ cần vận chuyển một triệu lạng bạc trắng là được.”

Con số là thứ trực quan nhất, sự khác biệt giữa bốn triệu thạch lương thực và một triệu lạng bạc trắng vừa được đưa ra, biểu cảm trên mặt đa số quan viên đều trở nên đăm chiêu suy nghĩ. Ngay cả vị quan viên vừa ra phản bác Vạn Thọ Công chúa cũng rơi vào trầm tư.

Vạn Thọ Công chúa tiến thêm một bước đưa ra số liệu của mình: “Thuế thu trước đây, là do quan phủ chỉ định kho lương, bá tánh vận chuyển lương thực đến kho này, mà tổn thất lương thực trên đường đi do bá tánh tự gánh chịu.”

Trong đó bao gồm cả số lượng lương thực bị rơi vãi do đường đi gập ghềnh, và cả số lượng lương thực bá tánh ăn dọc đường.

“Trước đây từng xảy ra trường hợp quãng đường vận chuyển quá xa, ba xe Tào lương, người vận chuyển đã ăn hết một xe rưỡi. Tức là, trên thực tế, bá tánh nhìn qua chỉ cần nộp đủ ba xe lương thực tiền thuế, nhưng thực tế lại phải nộp đến bốn xe rưỡi.”

Vạn Thọ Công chúa làm một phân tích đơn giản cho bọn họ: “Nhưng nếu như thu bằng bạc trắng, bá tánh vận chuyển bạc trắng, chỉ cần trên đường vận chuyển, mua lương thực ngay tại địa phương để ăn, tổn thất sẽ ít đi rất nhiều.”

Suy nghĩ này của nàng rất có lý.

Nhưng một chính sách được đưa ra, tất yếu phải trải qua chất vấn.

Lại có quan viên bước ra, giọng điệu rất tốt hỏi: “Việc làm này của Lang trung đúng là muốn mưu lợi cho bá tánh, nhưng nếu có quan viên ác ý vào thời điểm thu thuế mùa hè và thuế mùa thu, nâng cao giá bạc, thì phải đối phó thế nào đây?”

—— Đây là một vị quan viên được thăng chức từ Huyện lệnh lên, rất hiểu rõ tình hình cơ sở.

Vạn Thọ Công chúa trầm ngâm hai nhịp thở, nói: “Vạn biến bất ly kỳ tông (muôn sự thay đổi không rời cái gốc), chuyện này có thể xử lý theo đối sách đối phó với việc thương nhân ác ý nâng giá lương thực vào thời điểm thiên tai.”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 547: Chương 547



Tức là, trong thời gian thu thuế, triều đình sẽ căn cứ vào tình hình từng khu vực, định ra giá bạc của từng khu vực, không cho phép tự ý tăng giá.

Sau đó do Ngự sử và Cẩm Y Vệ giám sát thiên hạ, nghiêm trị các quan viên và thương nhân ác ý nâng giá, một khi phát hiện có kẻ nhân cơ hội nâng giá bạc, không chỉ phải truy thu lại khoản thu nhập bất hợp pháp của họ, mà còn phải xử phạt nghiêm khắc, để làm gương răn đe.

Những điều này đều đã được viết trong tấu chương Vạn Thọ Công chúa dâng lên.

Vị quan viên kia lộ ra ánh mắt tán đồng, gật gật đầu, lại chắp tay với Lão Hoàng Đế: “Như vậy, thần không có ý kiến gì nữa.”

Hộ bộ Hữu Thị lang Ngụy Nhân ra khỏi hàng: “Bệ hạ, thần cho rằng việc này nên chọn mấy phủ để thực hiện trước, xác định tính khả thi của nó, sau đó mới triển khai rộng rãi.”

Lão Hoàng Đế gật đầu: “Quả thực cần phải...”

[Ồ! Thí điểm à!]

Vua tôi Đại Hạ: “!!!”

Hứa Yên Miểu sao ngươi lại hoàn hồn nhanh thế! Không nhìn thêm chút nữa xem rốt cuộc là cái gì khiến ngươi thấy quen mắt à!

Ngươi cứ như vậy, lát nữa bọn ta lại phải phân tâm nghe chuyện náo nhiệt ngươi mang đến, một lòng hai việc mệt lắm đấy!

Một ngày tốt lành

Lão Hoàng Đế kiên cường nói nốt phần còn lại: “Quả thực cần phải chọn mấy phủ để thực hiện, khanh gia có ý tưởng gì không?”

Hộ bộ Hữu Thị lang nhẹ nhàng đưa ra mấy số liệu: “Hiện nay thuế ruộng một năm của Đại Hạ, nhiều nhất không quá hai mươi chín triệu năm trăm ngàn thạch, trong đó, mười hai triệu thạch do địa phương chi phối, trong số mười bảy triệu năm trăm ngàn thạch còn lại, bốn triệu thạch đến từ phương Nam, mười ba triệu năm trăm ngàn thạch đến từ phương Bắc, nhưng, trong đó bảy triệu năm trăm ngàn là quân phí, nói cách khác...”

Ông ta đưa ra đáp án cuối cùng: “Lương thực cần vận chuyển đến Kinh sư, phương Nam là bốn triệu thạch, phương Bắc là sáu triệu thạch, Nam ít Bắc nhiều, nên chọn hai châu phủ ở phương Bắc vận chuyển lương thực không thuận tiện để thực hiện chính sách này, lại chọn một châu phủ ở phương Nam cũng vận chuyển không thuận tiện, để thực hiện chính sách này.”

[Oa!] Hứa lang vỗ tay trong lòng: [Những số liệu này đều là bình thường ghi nhớ lại sao!]

Hộ bộ Hữu Thị lang cả người như vừa uống tiên đan, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Thậm chí chỉ muốn cáo thị thiên hạ.

Ông ta! Ngụy Nhân! Hôm nay được Bạch Trạch khen ngợi rồi! Hôm nay chắc chắn phúc tinh cao chiếu, vận may phi phàm!

—— Người mắc chứng mê tín nặng.

Không nhịn được, lại khoe khoang một chút sự nhạy bén của mình đối với con số: “Nói đến phân bổ thuế thu, những năm trước tổng bổng lộc của toàn thể võ quan quy đổi thành bạc khoảng hơn mười vạn lạng, năm nay đã tăng lên gần hai mươi vạn lạng rồi, Bệ hạ ân điển rộng lớn, khoan dung hậu ái như vậy, thần tuy là văn quan, nhưng cũng vì thế mà cảm kích.”

Phía trên, Lão Hoàng Đế ngẩn ra một chút, ho khan một tiếng, giọng điệu chuyển hướng: “Chuyện này không cần đặc biệt mang ra nói. Võ quan vì trẫm mà vào sinh ra tử, tăng lương một chút, là chuyện nên làm.”

“Bệ hạ!!!”

Toàn thể võ quan nước mắt lưng tròng.

Lão Hoàng Đế: “Khụ khụ, tiếp tục nói chuyện thuế thu, chút chuyện nhỏ này sau này không cần nhắc lại nữa.”

[Bởi vì đã lén lút khấu trừ bổng lộc của võ quan, sợ nhắc nhiều sẽ bị phát hiện?]

Im lặng, là các võ quan của ngày hôm nay.

Có văn quan hảo hữu lén lút, dưới tình huống Ngự sử mắt nhắm mắt mở, hỏi một câu: “Ngươi vẫn ổn chứ?”

Vị võ quan kia khô khan đáp: “Hơi choáng.”

Văn quan hảo hữu vỗ vỗ vai ông ta, đồng cảm nói: “Nén bi thương.”

Mà Hộ bộ Hữu Thị lang thì người đã ngây ra rồi.

Ông ta làm sao cũng không ngờ lại chọc ra chuyện này.

Ông ta biết rồi!

Hộ bộ Hữu Thị lang mặt lộ vẻ lo lắng.

Xem ra hôm nay vận số của ông ta đặc biệt không tốt, nói không chừng sẽ gặp phải chuyện lớn mất chức hoặc c.h.é.m đầu. Nhưng vì phúc khí của Tiểu Bạch Trạch bảo hộ, nên đã biến thành loại tai họa không liên quan đến tính mạng này!
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 548: Chương 548



Không sai! Chắc chắn là như vậy!

Hộ bộ Hữu Thị lang sửa lại cái hốt ngọc hơi lệch, “Phù!” một tiếng thở ra một hơi dài.

[Mà nói đi cũng phải nói lại, văn quan không bị khấu trừ sao? Để ta xem... quả thực không có khấu trừ, mặc dù rất có khả năng là nếu khấu trừ nữa thì không sống nổi, bổng lộc đã không đủ cho tiểu quan từ cửu phẩm ăn thịt mỗi ngày rồi. Võ quan ít ra còn có Lão Hoàng Đế lấy danh nghĩa hỗ trợ cân bằng văn võ, thỉnh thoảng ban cho một đợt tiền thưởng để duy trì mạng sống.]

Lão Hoàng Đế: “...”

Hứa Yên Miểu, ngươi đừng có cài cắm ý riêng. Bất kỳ triều đại nào, tiểu quan từ cửu phẩm cũng không thể nào ăn thịt mỗi ngày được.

Ánh mắt ai oán của các võ quan nhìn về phía Lão Hoàng Đế.

Một ngày tốt lành

Bệ hạ! Ngài đừng có không nhìn bọn thần! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngài nói rõ ràng đi! Uổng công trước kia bọn thần còn cảm thấy bọn thần là võ quan tâm can của ngài, mới được ngài thỉnh thoảng ban thưởng tiền nong chứ!

Lão Hoàng Đế: “...”

À... cái này... cái kia...

Lão Hoàng Đế hai mắt nhìn chằm chằm vào giày của mình, dường như xuyên qua mặt giày có thể thấy được mu bàn chân hơi sưng tấy do trồng trọt cường độ cao.

[Mà thôi, Lão Hoàng Đế cũng không dễ dàng gì. Cái đống cục diện rối rắm do tiền triều để lại, ông ấy tốn ba mươi lăm năm vẫn chưa khôi phục lại được.]

[Ví dụ như việc tính toán lịch pháp sai lầm kia, dẫn đến năng suất mỗi mẫu cứ mãi không tăng lên được.]

[Lại ví dụ như chế độ tiền tệ hỗn loạn...]

[Lại xui xẻo gặp phải thiên tai liên miên, mỗi năm trong nước không phải lũ lụt, hạn hán, thì lại là nạn châu chấu, tuyết tai, mấy năm gần đây mới đỡ hơn một chút, không còn thường xuyên như vậy nữa.]

[Lại không thể trực tiếp nói với võ quan rằng: Hiện tại quốc gia khó khăn, các ngươi giảm bớt lương một chút, mọi người cùng nhau vượt qua khó khăn. Người ta vì ngươi mà đầu rơi m.á.u chảy, thắt lưng buộc bụng đánh chiếm thiên hạ, không phải là để sau khi đánh chiếm thiên hạ rồi lại tiếp tục thắt lưng buộc bụng, bọn họ cũng đã qua cái tuổi chỉ sống bằng lý tưởng rồi.]

[Cho nên chỉ có thể từ lúc mới kiến quốc đã nói, bổng lộc của các ngươi chính là bao nhiêu lạng bạc đó thôi. Đây còn là do Lão Hoàng Đế và Viên Thượng thư bàn bạc mà ra.]

[Mà nói đi cũng phải nói lại, trong ba mươi lăm năm này bổng lộc của võ quan vẫn có tăng, dù sao vào đầu thời kỳ khai quốc, tổng bổng lộc của toàn thể võ quan quy đổi thành bạc khoảng tám vạn tám nghìn tám trăm tám mươi tám... khá là may mắn đấy chứ.]

Các võ quan: Phỉ! May mắn thì có ích gì! Cho chút gì thực tế đi!

[Nhưng vào thời kỳ khai quốc, vốn định là hơn mười vạn lạng, vì quốc lực không đủ nên đã giảm bớt, bây giờ đổi thành hai mươi vạn lạng, so với trước kia là đã tăng rồi.]

Các võ quan đếm đếm ngón tay.

Nói cách khác, trừ đi số tiền Bệ hạ lén lút nhét cho bọn ta, lại cố gắng làm quan thêm mười năm nữa, là có thể bù đắp lại tổn thất rồi? Nhưng sao cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?

Logic của Hứa Yên Miểu rất tốt, hắn lập tức nghĩ thông suốt: [Nhưng điều này có phải có nghĩa là, ba mươi lăm năm trước, những phần thưởng võ quan nhận được, đều không phải là phần thưởng, mà chỉ là bù đắp tổn thất? Ngươi tưởng là tiền thưởng, thực tế lại là tiền lương lén lút bù vào? Vậy phần thưởng cho những công việc làm tốt trong ba mươi lăm năm trước đâu?]

Đối mặt với một đống ánh mắt oán giận, Lão Hoàng Đế cũng hiếm khi thấy chột dạ.

Cái này... cái này... gần đây túi tiền rủng rỉnh rồi, hay là lại ban thưởng một đợt nữa nhỉ?

—— Chỉ là thịt trên tim hơi đau một chút.

Lão Hoàng Đế: “Liên quan đến chuyện thuế thu, ai còn có ý kiến gì không?”

Các võ quan im lặng nhìn chằm chằm ông.

Bệ hạ, ngài đừng có đánh trống lảng.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 549: Chương 549



Lão Hoàng Đế khá chuyên chú nhìn Vạn Thọ Công chúa, ánh mắt mang theo sự mong đợi tha thiết đối với nàng.

Vạn Thọ Công chúa khó xử cụp mắt xuống.

Phần nàng cần nói, đã nói gần hết rồi mà.

Vạn Thọ Công chúa vắt óc suy nghĩ: “Bệ hạ, cái này...”

“Ừm?” Lão Hoàng Đế giọng điệu hiền hòa: “Không sao, cứ từ từ nói.”

Một ngày tốt lành

Ánh mắt Vạn Thọ Công chúa nhìn thấy Thái tử, đột nhiên lóe lên một ý tưởng: “Bệ hạ, thần cho rằng có thể học tập Đoái tượng Hội quán một chút. Bọn họ để đòi lương, đã chuẩn bị trước quỹ dự phòng đình công, Hộ bộ cũng có thể vì loại thuế thu kiểu mới lần này, chuẩn bị đủ lương thực cứu tế, nếu như xảy ra vấn đề, bá tánh vì nộp thuế mà rơi vào cảnh khốn cùng, thì có thể kịp thời tiến hành cứu trợ.”

Đề nghị rất hay, chỉ là Hộ bộ lại phải trích ra một phần tiền nữa.

Lão Hoàng Đế: “Chuyện này trẫm thấy khả thi.”

Nói xong, ông bất giác nhìn sang Viên Chính, chờ đối phương phản bác.

Nguyên Hộ bộ Thượng thư, đương kim Công bộ Thượng thư Viên Chính nhấc mí mắt lên, không hề lên tiếng.

Lão Hoàng Đế phản ứng lại: Người này đã điều chuyển rồi.

Nói cách khác, bây giờ ông có thể tùy ý chi phối Nội khố và Quốc khố rồi!

Lão Hoàng Đế lập tức kích động.

“Khụ khụ, trong nước chúng ta hiện nay có bao nhiêu mỏ khoáng sản? Trước kia đều là giao các mỏ khoáng sản mà triều đình không đủ sức khai thác cho dân gian đấu thầu, bây giờ cũng nên thu về cho triều đình rồi chứ?”

Kiếm tiền kiếm tiền!

Rất nhiều quan viên đều nhìn về phía Viên Thượng thư.

Đây là chính sách do ông ta đưa ra trước đây.

Bởi vì đa số các Hoàng đế khai quốc trị vì, quốc lực vẫn chưa phục hồi, nhiều nơi thuộc diện lực bất tòng tâm.

Ví dụ như mỏ khoáng sản, triều đình tạm thời không có đủ nhân lực để khai thác, Viên Thượng thư liền đề nghị giao thầu cho dân gian, sau khi khai thác được khoáng sản, quan phủ thu lấy hai mươi phần trăm trong số đó, đồng thời có quyền ưu tiên mua, phần còn lại đều thuộc về chủ sở hữu.

Hơn nữa, sau khi quan phủ phát hiện mỏ khoáng sản, liền tiến hành ‘mãi phác’ —— tức là đấu thầu công khai, người muốn có quyền khai thác mỏ khoáng sản, trước tiên phải nộp ba trăm quan tiền đặt cọc, sau đó tùy ý họ ra giá, ai trả giá cao nhất thì được. Người không trúng thầu có thể được hoàn lại tiền đặt cọc. Nhưng người đã nộp tiền đặt cọc mà không ra giá, thì tiền đặt cọc không được hoàn lại, còn bị xử phạt.

Viên Thượng thư yên lặng đứng tại chỗ, dường như chính sách Lão Hoàng Đế nói không liên quan gì đến ông ta.

Vậy, vậy thì...

Các quan viên do dự: “Có thể thử xem.”

Bây giờ đã khai quốc ba mươi lăm năm rồi, lại có mỏ khoáng sản của đảo Oa chống đỡ, hiện nay quốc khố cũng dư dả, chắc là không có vấn đề gì lớn đâu nhỉ?

Lão Hoàng Đế: “Liên quan đến hành động tiếp theo của triều đình, các ngươi có ý kiến gì không? Vừa hay có thể nhân lúc này nói ra.”

—— Ông chủ hào phóng cấp kinh phí rồi!!!

Các bộ ngành tinh thần chấn động, lập tức có hơn mười mấy quan viên không hẹn mà cùng bước ra.

Kim bộ Tư Lang

Lão Hoàng Đế: “Được! Đã là việc làm lợi cho dân, cái này cũng chuẩn!”

Các quan viên: “!!!”

Whoo hoo!!!

Vậy bọn thần tiếp tục nhé!

Hoàng đế hào phóng phát kinh phí.

Kể cả những ý tưởng kỳ lạ của đám võ quan về hỏa khí, ông cũng duyệt chi không ít kinh phí để họ thực hiện.

Mà Viên Thượng thư từ đầu đến cuối không hề nói một lời phản đối nào, nhìn biểu cảm cũng không đoán ra được ông tán thành hay phản đối.

Lão Hoàng Đế liếc mắt nhìn ông, cũng không lên tiếng, chỉ hừ hừ trong lòng: Cũng chẳng phải chuyện gì cũng cần hỏi ngươi, chuyện tiêu tiền lẽ nào ta còn làm không tốt sao.

Viên Thượng thư né người một cái, lách ra sau lưng Đại tướng quân.

Lão Hoàng Đế liền đụng phải ánh mắt đầy ai oán của Đại tướng quân.

“...”

Lão Hoàng Đế nhẫn tâm dời mắt đi.

Bên tai là tiếng cười phá lên của Hứa Yên Miểu: [Sao thế này? Lẽ nào Lão Hoàng Đế còn ngấm ngầm làm chuyện gì khác, bị Đại tướng quân phát hiện rồi?]

Lão Hoàng Đế nghiến răng ken két, như thể dưới kẽ răng là hình nhân nhỏ bé của Hứa Yên Miểu.

Cười! Ngươi còn cười! Ta chỉ có chút bí mật này, ngươi lôi ra hết cả rồi!

Ngươi có thấy ánh mắt của đám võ quan kia không! Nếu không phải trẫm là Hoàng đế khai quốc, bọn họ đâu có thể hiền như thỏ thế kia, sớm đã xé xác trẫm ra rồi!

[A! Ta nhớ ra rồi! Chả trách ta cứ thấy chuyện giáng chức để tân hoàng ban ơn này quen mắt thế!]

Lão Hoàng Đế dừng lại một chút, dỏng tai lên nghe.

—— Còn về việc nghiến răng nghiến lợi ban nãy, đợi ông xem xong chuyện náo nhiệt rồi tính sau.

Theo kinh nghiệm của ông, cái câu “nhớ ra rồi” này của Hứa Yên Miểu, chắc chắn có liên quan đến người!

[Cảm ơn Đại tướng quân!] Hứa Yên Miểu thầm lạy Đại tướng quân mấy lạy trong lòng: [Nếu không ta cũng không nhớ ra được.]

Đại tướng quân cảm thấy không ổn, lặng lẽ nhìn sang Lễ bộ Thị lang.

‘Lẽ nào là chuyện đó?’

Lễ bộ Thị lang tâm niệm xoay chuyển cực nhanh, bắt đầu suy nghĩ xem có thể lôi kéo người khác đến để chuyển dời sự chú ý của Hứa Yên Miểu không, c.h.ế.t bạn chứ không c.h.ế.t mình!

Nhưng, không kịp nữa rồi.

[Hà Tất năm đó mười bốn tuổi đỗ Thám hoa lang, thật là phong quang biết bao. Hơn nữa còn thật sự rất lợi hại!]

Hứa Yên Miểu lộ ra ánh mắt nhìn học bá.

[Từ xưa đến nay người có thể đỗ đạt ở tuổi trẻ như vậy, chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay nhỉ.]

Lễ bộ Thị lang còn chưa kịp kiêu ngạo, Đại tướng quân đã thần thái phấn chấn, ánh mắt sáng ngời.

Một ngày tốt lành

Vĩnh Xương Hầu phá đám lẩm bẩm: “Lại chẳng phải ngươi mười bốn tuổi đỗ Thám hoa, đắc ý cái gì chứ!”

Cũng may vị trí của ông ta không gần Đại tướng quân, giọng nói cũng nhỏ, nếu không bị Đại tướng quân nghe thấy, đối phương có thể còn đắc ý hơn nữa.

Đắc ý c.h.ế.t ông ta đi.

Hứa Yên Miểu tiếp tục lật xem: [Nửa năm sau liền bị Hoàng đế đương thời tìm cớ giáng chức đến biên cương. Bởi vì Hoàng đế cảm thấy mình tuổi đã cao, có thể không sống được hai năm nữa là chết, đến lúc đó vừa hay tân đế lại thăng chức cho người đó về, là có thể kiếm được lòng trung thành của vị thiếu niên Thám hoa tài hoa xuất chúng này.]

[Chậc chậc, đúng là tính toán hay. Nếu không phải con trai quá gây chuyện, không nghe lời ông ta, nói không chừng thật sự đã thành công rồi.]

[Dù sao thì Thám hoa lang trước đó đúng là một lòng một dạ ở biên quan, chờ tân đế triệu ông ấy về trọng dụng mà!]

Soạt soạt soạt——

Vô số ánh mắt tập trung vào người Lễ bộ Thị lang.

Chuyện cũ mốc meo giống như một tấm chăn mốc, bị cưỡng ép trải ra trước mặt Lễ bộ Thị lang, mà cái mùi mốc đó trực tiếp hun đen cả mặt người ta.

Lễ bộ Thị lang rất muốn bình tĩnh lại. Nhưng hắn hít sâu một hơi cũng hoàn toàn không bình tĩnh nổi.

Suy cho cùng, lịch sử đen tối đột nhiên nhảy xổ ra, ai cũng không bình tĩnh nổi.

Hắn chỉ muốn nói: Nhìn cái gì, có gì hay mà nhìn, ai mà chẳng có lúc trẻ người non dạ.

trung: “Bệ hạ! Mỗi năm vào mùa phát thuyền (thuyền ra khơi buôn bán), Thị Bạc Ty nếu có thể mở tiệc khoản đãi các thương nhân ngoại quốc, thương nhân trên biển một phen, chi phí cần thiết không đến hai trăm quan, nhưng lại có thể thu hút nhiều thương nhân ngoại quốc đến Đại Hạ buôn bán hơn. Cũng có thể khích lệ thương nhân trên biển ra khơi.”

Lão Hoàng Đế: “Mới có hai trăm quan, chuẩn!”

Kim bộ Tư Lang trung: “Tạ Bệ hạ!”

Công bộ Thị lang: “Bệ hạ! Hiện nay ở Kinh sư sống không dễ dàng, có thể xây nhà công trên đất công, cung cấp cho bá tánh ở không —— nhà có thể cũ nát một chút, nhưng mỗi gian nhà mỗi tháng chỉ thu tiền thuê năm trăm văn, để thể hiện lòng nhân từ của Bệ hạ.”

Xây nhà lại phải trích ra một khoản tiền nữa.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 550: Chương 550



Lão Hoàng Đế: “Được! Đã là việc làm lợi cho dân, cái này cũng chuẩn!”

Các quan viên: “!!!”

Whoo hoo!!!

Vậy bọn thần tiếp tục nhé!

Hoàng đế hào phóng phát kinh phí.

Kể cả những ý tưởng kỳ lạ của đám võ quan về hỏa khí, ông cũng duyệt chi không ít kinh phí để họ thực hiện.

Mà Viên Thượng thư từ đầu đến cuối không hề nói một lời phản đối nào, nhìn biểu cảm cũng không đoán ra được ông tán thành hay phản đối.

Lão Hoàng Đế liếc mắt nhìn ông, cũng không lên tiếng, chỉ hừ hừ trong lòng: Cũng chẳng phải chuyện gì cũng cần hỏi ngươi, chuyện tiêu tiền lẽ nào ta còn làm không tốt sao.

Viên Thượng thư né người một cái, lách ra sau lưng Đại tướng quân.

Lão Hoàng Đế liền đụng phải ánh mắt đầy ai oán của Đại tướng quân.

“...”

Lão Hoàng Đế nhẫn tâm dời mắt đi.

Bên tai là tiếng cười phá lên của Hứa Yên Miểu: [Sao thế này? Lẽ nào Lão Hoàng Đế còn ngấm ngầm làm chuyện gì khác, bị Đại tướng quân phát hiện rồi?]

Lão Hoàng Đế nghiến răng ken két, như thể dưới kẽ răng là hình nhân nhỏ bé của Hứa Yên Miểu.

Cười! Ngươi còn cười! Ta chỉ có chút bí mật này, ngươi lôi ra hết cả rồi!

Ngươi có thấy ánh mắt của đám võ quan kia không! Nếu không phải trẫm là Hoàng đế khai quốc, bọn họ đâu có thể hiền như thỏ thế kia, sớm đã xé xác trẫm ra rồi!

[A! Ta nhớ ra rồi! Chả trách ta cứ thấy chuyện giáng chức để tân hoàng ban ơn này quen mắt thế!]

Lão Hoàng Đế dừng lại một chút, dỏng tai lên nghe.

—— Còn về việc nghiến răng nghiến lợi ban nãy, đợi ông xem xong chuyện náo nhiệt rồi tính sau.

Theo kinh nghiệm của ông, cái câu “nhớ ra rồi” này của Hứa Yên Miểu, chắc chắn có liên quan đến người!

[Cảm ơn Đại tướng quân!] Hứa Yên Miểu thầm lạy Đại tướng quân mấy lạy trong lòng: [Nếu không ta cũng không nhớ ra được.]

Đại tướng quân cảm thấy không ổn, lặng lẽ nhìn sang Lễ bộ Thị lang.

‘Lẽ nào là chuyện đó?’

Lễ bộ Thị lang tâm niệm xoay chuyển cực nhanh, bắt đầu suy nghĩ xem có thể lôi kéo người khác đến để chuyển dời sự chú ý của Hứa Yên Miểu không, c.h.ế.t bạn chứ không c.h.ế.t mình!

Nhưng, không kịp nữa rồi.

[Hà Tất năm đó mười bốn tuổi đỗ Thám hoa lang, thật là phong quang biết bao. Hơn nữa còn thật sự rất lợi hại!]

Hứa Yên Miểu lộ ra ánh mắt nhìn học bá.

[Từ xưa đến nay người có thể đỗ đạt ở tuổi trẻ như vậy, chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay nhỉ.]

Lễ bộ Thị lang còn chưa kịp kiêu ngạo, Đại tướng quân đã thần thái phấn chấn, ánh mắt sáng ngời.

Một ngày tốt lành

Vĩnh Xương Hầu phá đám lẩm bẩm: “Lại chẳng phải ngươi mười bốn tuổi đỗ Thám hoa, đắc ý cái gì chứ!”

Cũng may vị trí của ông ta không gần Đại tướng quân, giọng nói cũng nhỏ, nếu không bị Đại tướng quân nghe thấy, đối phương có thể còn đắc ý hơn nữa.

Đắc ý c.h.ế.t ông ta đi.

Hứa Yên Miểu tiếp tục lật xem: [Nửa năm sau liền bị Hoàng đế đương thời tìm cớ giáng chức đến biên cương. Bởi vì Hoàng đế cảm thấy mình tuổi đã cao, có thể không sống được hai năm nữa là chết, đến lúc đó vừa hay tân đế lại thăng chức cho người đó về, là có thể kiếm được lòng trung thành của vị thiếu niên Thám hoa tài hoa xuất chúng này.]

[Chậc chậc, đúng là tính toán hay. Nếu không phải con trai quá gây chuyện, không nghe lời ông ta, nói không chừng thật sự đã thành công rồi.]

[Dù sao thì Thám hoa lang trước đó đúng là một lòng một dạ ở biên quan, chờ tân đế triệu ông ấy về trọng dụng mà!]

Soạt soạt soạt——

Vô số ánh mắt tập trung vào người Lễ bộ Thị lang.

Chuyện cũ mốc meo giống như một tấm chăn mốc, bị cưỡng ép trải ra trước mặt Lễ bộ Thị lang, mà cái mùi mốc đó trực tiếp hun đen cả mặt người ta.

Lễ bộ Thị lang rất muốn bình tĩnh lại. Nhưng hắn hít sâu một hơi cũng hoàn toàn không bình tĩnh nổi.

Suy cho cùng, lịch sử đen tối đột nhiên nhảy xổ ra, ai cũng không bình tĩnh nổi.

Hắn chỉ muốn nói: Nhìn cái gì, có gì hay mà nhìn, ai mà chẳng có lúc trẻ người non dạ.
 
Back
Top Bottom