Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 531: Chương 531



Bản cung chỉ là mặt dày, không cần thể diện thôi, chứ không phải không sợ ăn đòn đâu! Phụ hoàng ta đánh người là đánh thật đấy!

Người Đoái tượng bên cạnh thấy bộ dạng ỉu xìu của Thái tử, vỗ vỗ vai hắn: “Lần đầu đi đòi lương hả?”

Thái tử gượng gạo nhếch mép.

Gã Đoái tượng nói: “Đừng sợ, ta cũng là lần đầu, nhưng Hội quán khác làm được thì chúng ta cũng làm được! Bọn Bao đầu đều lòng dạ độc ác, chúng ta đạp vải kiếm tiền theo sản phẩm, hắn cứ luôn nói cái này đạp chưa tốt, cái kia đạp có vấn đề! Rồi trừ tiền của chúng ta! Không tìm ra lỗi thì cứ kéo dài, nợ không trả, còn động một tí là đuổi người khỏi Đoái phường! Hắn làm như vậy, thì chúng ta tự mình đến lấy tiền!”

Vừa nói, một đốm lửa giận tựa như bùng lên trong mắt gã Đoái tượng, vừa đen vừa đỏ.

Thái tử hung hăng mắng một câu, có lẽ là đang mắng gã Bao đầu lòng dạ đen tối: “Không biết nghĩ cho người khác, rồi có lúc ngươi phải khóc!”

Gã Đoái tượng kia đẩy mạnh cây gậy trong tay Thái tử vào lòng bàn tay hắn: “Đúng vậy! Bắt hắn phải khóc!”

Thái tử phát hiện, người khóc trước có lẽ là mình – bí mật bị phanh phui hết rồi.

[Hắn còn tham gia không chỉ một Hội quán đâu!]

[Cửu Hoàng hội của thợ ngõa mộc (thợ nề, thợ mộc), Viêm Đế hội của thợ nấu muối, Tứ Thần hội của thợ đào giếng, Hoa Chúc hội của thợ gánh nước, Lão Quân hội của thợ rèn...]

[Đỉnh thật, mấy Hội quán này đều do công nhân tự thành lập để bảo vệ quyền lợi của mình, ai dám nợ lương, Tổng thủ của Hội quán sẽ triệu tập người đến tận nhà đòi nợ.]

[Nhưng mà, Thái tử điện hạ, chuyện này thì liên quan gì đến ngài chứ! Ngài lại chẳng phải công nhân, sao đội ngũ đi đòi lương nào cũng có bóng dáng ngài vậy!]

Một ngày tốt lành

[Sao có Hội quán đi đòi lương, ngài còn trà trộn vào ăn gà ăn lừa mà người ta g.i.ế.c mổ trước khi đi đòi lương thế kia!]

Thái tử giơ cây gậy tre, tức tối nghĩ bụng: Sao nào, ta cũng đâu phải không tham gia, ăn vài miếng thì đã sao!

Tuy chân què ta xông lên chậm, nhưng một khi có chuyện bất trắc xảy ra, có ta ở trong đội ngũ, quan binh tuyệt đối sẽ giúp đỡ người của Hội quán! Thế mà còn không được ăn một cái đùi gà sao?

[Nếu hai Hội quán đòi lương trùng vào cùng một ngày, ngài còn cố gắng thuyết phục một bên đi buổi sáng, một bên đi buổi chiều, cốt sao để chắc chắn có thể góp vui được cả hai bên đúng không!]

Thái tử cố gắng tranh luận trong lòng: Ta đó là... ta đó là sợ Bao đầu ngang ngược, bên công nhân thiếu ta sẽ chịu thiệt! Ta ít nhiều gì cũng từng làm tướng quân mà!

Phía sau mấy vại dưa muối, Quyền thái phó phải dùng đến tố chất tâm lý cực kỳ mạnh mẽ mới không chống gậy xông ra lôi cổ Thái tử về.

Đối với người thuộc phái Cổ văn như ông mà nói, hành vi này của Thái tử quá là khác người.

Lễ giáo cương thường đâu cả rồi!!!

Ngài đường đường là Thái tử lại đi tham gia vào chuyện công nhân đòi lương, ra cái thể thống gì chứ!



Tương Dương Công chúa trơ mắt nhìn ca ca mình gào rú xông vào nhà người khác, mí mắt giật giật: “Phụ hoàng người... có biết chuyện này không?”

Hứa Yên Miểu đáp: “Ta cũng không rõ, có lẽ Cẩm Y Vệ đã sớm bẩm báo rồi?”

Tương Dương Công chúa “Ha, ha” cười gượng hai tiếng: “Ca ca ta cũng coi như làm chuyện tốt nhỉ?”

Hứa Yên Miểu uyển chuyển nói: “Nếu là vào cuối thời tiền triều thì đúng là vậy.”

Nhưng bây giờ... vị ngồi trên ngai vàng kia, tư tưởng có lẽ tương đối hướng về bá tánh, nhưng cái m.ô.n.g thì cuối cùng vẫn đặt trên ngai vàng.



Trong hoàng cung.

Lão Hoàng Đế đang phê duyệt tấu chương, đột nhiên nhớ ra một chuyện, bèn gọi Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ đến: “Chuyện mấy Hội quán bạo lực đòi lương lần trước, xử lý thế nào rồi? Kẻ cần bắt đã bắt chưa?”

Trong mắt Hoàng đế, cho dù công nhân bị nợ lương đi nữa, thì cũng nên báo quan, chứ không phải tự mình xông vào nhà Bao đầu, đốt phá đồ đạc!
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 532: Chương 532



Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ thấp giọng nói: “Bẩm Bệ hạ, các Hội quán này được dân chúng đánh giá rất tốt, quan phủ muốn bắt người, thường có rất nhiều người báo tin cho họ, ngay cả người già cũng đứng ra chặn cửa, đám nha dịch không dám động vào những người già đó.”

Lão Hoàng Đế: “?”

Lão Hoàng Đế: “Đánh giá tốt?”

Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ nói: “Đây cũng là một chuyện kỳ lạ, trước kia không phải như vậy, trước kia tuy công nhân đã lập Hội quán, nhưng lại bị quan phủ và thương nhân hội quán chèn ép.”

—— Suy cho cùng, công nhân mà vùng lên, thì thương nhân tương đối sẽ kiếm được ít đi. Còn quan phủ thì chủ yếu là vì ổn định.

Lão Hoàng Đế: “Vậy còn bây giờ?”

Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ đáp: “Hai năm gần đây, hình như có kẻ nào đó ngấm ngầm bày mưu tính kế cho họ, đám công nhân đó vừa mở Phổ Tế viện, lại mở Dục Anh đường, rất nhiều bá tánh đều đứng về phía họ. Họ còn biết chuẩn bị thứ gọi là ‘quỹ dự phòng đình công’, nhờ có quỹ dự phòng này mà đám công nhân rất có khí thế, trước đó đã đình công suốt một năm trời, cuối cùng Bao đầu phải thỏa hiệp, định lại mức lương cho công nhân.”

Lão Hoàng Đế gật gật đầu: “Nếu cứ đình công mãi, không dùng bạo lực, trẫm cũng sẽ không tính toán nhiều như vậy.”

Lão Hoàng Đế nhíu mày: “Chẳng biết là kẻ nào, tự dưng lại gây thêm trở ngại cho quan phủ.”

Thái tử ưỡn ngực. Không sai, chính là con.

Lão Hoàng Đế nói tiếp: “Nhưng đúng là nhân tài có thể đào tạo, chỉ là quá kiêu ngạo khó thuần. Nếu có thể thu về dưới trướng, thì trước tiên cứ đày đến Xuyên Du, Vân Quý, Liêu Đông để mài giũa tính tình, đợi Thái tử lên ngôi rồi lại triệu người đó về.”

Thái tử… lại nhanh chóng rụt n.g.ự.c lại.

Hứa Yên Miểu tranh thủ liếc xem Lão Hoàng Đế đang làm gì.

Rồi bật cười: [Lão Hoàng Đế còn đang khen Thái tử là nhân tài kìa!]

Bên cạnh, Tương Dương Công chúa thiếu chút nữa không giấu nổi vẻ kinh hãi.

Phụ hoàng ta? Người vì chuyện này mà khen ca ca ta ư?!

Cách đó không xa, Quyền lão cũng nghi hoặc nhướng mày.

Một ngày tốt lành

Không thể nào? Theo quan sát của ông, Bệ hạ đâu phải người có tính cách như vậy, biết Thái tử làm chuyện này, ông ấy có thể đuổi Thái tử đi quỳ tông miếu rồi.

Vậy mà Thái tử lại tin.

Thái tử ưỡn ngực. Ngoại trừ mẫu thân ra, phụ hoàng quả nhiên thương ta nhất!

[Nhưng đó là dựa trên cơ sở ông ấy không biết kẻ bày mưu tính kế cho các Hội quán chính là Thái tử!]

[Ông ấy còn nói đợi bắt được kẻ bày mưu tính kế rồi, sẽ đày đến Xuyên Du, Vân Quý hoặc Liêu Đông ha ha ha ha ha, đợi Thái tử lên ngôi thì để Thái tử vớt người về ban ơn.]

“!!!”

Thái tử nhanh chóng rụt n.g.ự.c lại.

Xuyên Du, Vân Quý, Liêu Đông... đó đều chẳng phải nơi tốt đẹp gì, đến đó là chịu khổ.

Đương nhiên, nếu phụ hoàng hắn biết là do hắn bày trò, thì đúng là sẽ không bị đày đi chịu khổ, nhưng chắc chắn sẽ bị treo lên đánh.

Thôi chuồn là hơn.

Cái chân lành lặn lặng lẽ nhích sang bên cạnh một chút, rồi bị gã Đoái tượng nhiệt tình khoác vai giữ lại: “Đi nào! Hảo hán tử, chân cẳng hỏng rồi mà vẫn đến đạp vải, cả nhà chắc đều trông vào ngươi nhỉ! Chúng ta đi xem các vị Tổng thủ thương lượng tiền công với Bao đầu thế nào! Đến lúc đó ngươi cũng có thể lấy thêm được hai thước vải, mang về may cho tẩu tử, hài tử một bộ quần áo!”

Thái tử cười gượng hai tiếng, miệng lưỡi khô khốc nói: “Không cần đâu, ta tin các vị Tổng thủ sẽ không chia thiếu phần của ta đâu— Ta đột nhiên nhớ ra nương tử nhà ta hôm nay sinh nở, ta đi trước đây!”

Nói xong, hắn bước đi bằng cái chân què của mình, loạng choạng ngã nghiêng, tàn mà không phế, nhanh chóng rời đi.

Gã Đoái tượng sau lưng hắn vô cùng kinh ngạc: “Huynh đệ này có phải từng hát tuồng không vậy! Cái điệu đi ‘điệt bộ’ này dùng hay quá!”



“Ngươi đến rồi.”

“Ta đến rồi.”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 533: Chương 533



“Ngươi không nên đến.”

“Ta vẫn đến rồi.”

Thái tử thở dài một hơi: “Hứa lang, thương lượng chút đi, ngươi muốn đi đâu chơi? Ta cho ngươi làm Tuần án Ngự sử ở khu đó, qua một năm nửa năm rồi hãy về?”

Hứa Yên Miểu ngẩn ra một lát: “Cái gì?”

Thái tử vốn chỉ thuận miệng nói vậy, đột nhiên càng nghĩ càng thấy cách này khả thi, hứng thú lập tức dâng cao: “Trước đây ta chẳng phải nói có cơ hội sẽ dẫn ngươi đi Dương Châu chơi sao? Chọn ngày không bằng gặp ngày. Hay là ngay bây giờ đi!”

Hứa Yên Miểu: “Hả???”

[Sao chủ đề lại nhảy đến đây vậy?]

Nhưng hắn vẫn nghiêm túc trả lời: “Gần đây tạm thời không đi được.”

Lần này đến lượt Thái tử ngẩn ra: “Tại sao?”

Hứa Yên Miểu chẳng phải luôn muốn tìm cơ hội lười biếng sao? Đây chính là “du lịch công phí” trong mắt hắn mà!

Hứa Yên Miểu nói: “Khoai tây mấy hôm nữa là nảy mầm rồi, ta muốn tận mắt xem thử. Còn có khoai lang, còn có ngô nữa.”

Tương Dương Công chúa: “Phụt... khụ!”

Thái tử phất tay áo, ra vẻ thản nhiên: “Không sao, ta tự đi một mình. Bây giờ xuất phát luôn. Tương Dương, ngươi giúp ta nói với phụ hoàng mẫu hậu một tiếng, bữa tối ta không về ăn đâu.”

Hắn tiêu sái xoay người, rồi suýt nữa trẹo cả eo.

“Quyền sư?!” Thái tử ho sặc sụa: “Ngài... Thái phó sao lại ở đây?”

Quyền Ứng Chương đáp: “Ồ, ta thấy Hứa Yên Miểu lén lén lút lút, nên đi theo xem sao.”

[Ta lén lút chỗ nào chứ!!!]

Hứa Yên Miểu không phục.

Quyền Ứng Chương trực tiếp lờ đi.

Ông nhìn Thái tử, đến đuôi mắt cũng nheo lại: “Thái tử điện hạ... đây là định đi đâu vậy ạ?”

Thái tử nuốt nước bọt: “Thái phó, ta đây là...”

[Ha ha ha! Trốn học đi net bị thầy giáo bắt được rồi nhé, ha ha ha!]

Hốc mắt Thái tử chợt nóng lên.

Tại sao ta lại bị bắt, trong lòng ngươi không tự biết sao! Không nghĩ cách giúp ta, còn đứng đó nói mát!

[Tiếc thật, nếu ta là Thái tử, ta sẽ nói với Quyền công rằng, ta tìm được kẻ hay dùng nhà xí Đông Cung mà còn lười không chịu dội nước rồi, đang chuẩn bị đi bắt hắn đây!]

Quyền Ứng Chương đột ngột nhìn về phía Hứa Yên Miểu.

Ngay cả Thái tử cũng thôi không giả khóc nữa, trong lòng mừng thầm không biết bao nhiêu mà kể.

Hai người họ – hoặc rất nhiều quan viên khác ở Đông Cung – đều đã chịu đủ cái kẻ đi nhà xí không dội nước kia rồi!

Vừa bẩn, vừa thối, lại cực kỳ vô ý thức!

Nhưng bất kể Thái tử nhấn mạnh ở Đông Cung bao nhiêu lần, kẻ đi nhà xí không dội nước đó vẫn thường xuyên không dội, cứ làm theo ý mình.

‘Đợi bản cung bắt được kẻ đó...’ Thái tử hung tợn thầm nghĩ: ‘Bản cung nhất định sẽ đ.ấ.m mạnh một phát vào bụng hắn, đánh cho hắn phải gập người xuống. Rồi đá thêm một cước vào đầu gối hắn, bắt hắn quỳ rạp xuống đất! Quỳ mà nhận lỗi!’

[Ừm? Sao lại nhìn chằm chằm vào ta thế?]

Thái tử ra hiệu bằng mắt với Tương Dương Công chúa, Tương Dương Công chúa khó hiểu nghiêng đầu, tỏ vẻ hoàn toàn không hiểu gì.

Thái tử: “...”

Có hảo bằng hữu rồi là không cần huynh trưởng ruột thịt nữa đúng không!

Một ngày tốt lành

Thái tử “bốp” một tiếng bước lên trước, tự lực cánh sinh. Kéo Hứa Yên Miểu sang một bên, thấp giọng nói: “Hứa lang, lần này ngươi phải giúp ta, nếu không để Thái phó tâu lên phụ hoàng, ta chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.”

Hứa Yên Miểu áy náy cười cười: “Được, ta nên giúp thế nào?”

—— Dù sao cũng là hắn dẫn “quỷ tử” đến đây mà.

Thái tử hạ giọng: “Tối nay ta mở tiệc ở Đông Cung, mời tất cả các bề tôi Đông Cung, ngươi cũng đến nhé, thay ta nói giúp với Thái phó được không?”

Hứa Yên Miểu rất thận trọng liếc nhìn Thái tử, suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Vậy ta thử xem, có thành công hay không cũng chưa chắc.”

“Không sao, cứ thử là được.”



Buổi tối, Đông Cung đã lên đèn.

Từng cỗ xe ngựa dừng lại ở cửa Hoàng thành, các đại thần đi bộ tiến vào Đông Cung.

—— Bản triều không giống các triều đại khác, ở các triều đại khác thuộc quan Đông Cung là chức vụ chuyên trách, nhưng ở Đại Hạ, thuộc quan Đông Cung là do các trọng thần trong triều kiêm nhiệm.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 534: Chương 534



Hứa Yên Miểu lần này không chơi trội, ngoan ngoãn đi bộ đến Đông Cung, trên đường còn tiện thể nghe ngóng chuyện phiếm của các đại thần.

Nghe thấy bên này có người nói: “Súc sinh cũng có nhân tính. Con chó mực lớn nhà ta nuôi ấy, sau khi Ngũ tỷ nhà ta chào đời, ngày nào nó cũng quẩn quanh cái giường nhỏ đó, hễ có người lạ nào tới gần là nó cứ sủa mãi. Mèo trong nhà cũng không cho lại gần. Ngay cả chim sẻ bay qua cửa sổ vào nhà, nó cũng nhất định phải đuổi ra.”

Hứa Yên Miểu “Ồ” một tiếng, thầm đoán đây chắc là quan viên từ Quảng Tây đến. Người ở đó gọi con gái là “tỷ”, thường là thứ tự + tỷ.

Lại nghe thấy bên kia có người nói: “Người họ Thôi kia thì có đáng gì gọi là sợ vợ chứ, Mạnh Tô Mạnh Tử Bình ở Tả Xuân Phường kia mới thật là phu cương bất chấn (uy quyền người chồng không vững). Ông ta ở nhà không chỉ ôm đồm hết việc của nha hoàn tiểu tư, mà còn bị phu nhân đánh chửi suốt ngày. Nghe nói trước đây ông ta tự mình xuống bếp nấu một bát cháo trứng gà cho phu nhân, phu nhân ăn một miếng chê nóng, liền tát thẳng một cái, hôm đó Mạnh Tử Bình thượng triều mặt còn in nguyên nửa dấu bàn tay.”

Đôi mắt vốn đã to của Hứa Yên Miểu lại càng trợn lớn hơn.

[Thật hả thật hả! Hung dữ quá vậy!]

Quan viên Đông Cung số một: “Thật mà! Ta nhớ ông ta cưới con gái của Đồng tri phủ Tế Nam Sơn Đông thì phải? Vị tiểu thư này chẳng phải nổi tiếng là trầm lặng hiền thục sao?”

[Tuyên truyền giả dối hả? Giống như mét bảy mốt lại nói sắp mét tám vậy đó hả?]

Quan viên Đông Cung số hai: “Ối dào! Hóa ra là giả! Mạnh Tử Bình kia đúng là nhẫn nhịn thật, thế mà cũng không bỏ vợ.”

[Vậy nói không chừng là một người nguyện đánh một người nguyện chịu?]

Quan viên Đông Cung số một: “Nhân huynh nói đùa rồi, chuyện này...” Phanh gấp.

Vừa rồi là ai đang đối thoại với bọn họ thế nhỉ?!

[Ể? Không nói nữa à? Đi chỗ khác nghe tiếp thôi!]

Quan viên Đông Cung số một và số hai nhìn nhau, mồ hôi tuôn như mưa, còn khoa trương hơn cả trời bị vạch ra một lỗ, ngân hà ào ạt trút xuống.

May quá may quá! Vừa rồi tình cờ nói trúng, không nói ra lời nào khiến Tiểu Bạch Trạch hiểu lầm.



Hứa Yên Miểu lướt đến sau lưng quan viên Đông Cung số ba, nghe đối phương nói món bánh chẻo nhân dưa chua ở bữa tiệc Đông Cung lần trước cực kỳ ngon, lần này ông ta phải ăn ba bát lớn!

[Oa! Ngon đến thế thật sao! Phải ghi lại mới được!]

Quan viên Đông Cung số ba đang định cười gật đầu, khóe mắt liếc thấy Hứa lang đi lướt qua người mình, tiến thẳng đến chỗ quan viên số bốn, ông ta sợ đến mức đứng ngây ra tại chỗ không dám nhúc nhích.

Thiếu chút nữa!

Nỗi kinh hoàng của quan viên Đông Cung số ba gần như b.ắ.n thẳng ra ngoài.

Một ngày tốt lành

Chỉ cần ông ta gật đầu nhanh hơn một nhịp thở thôi, chuyện có thể nghe thấy tiếng lòng này đã bại lộ rồi.

Muốn nhắc nhở vị quan số bốn, nhưng liếc nhìn khoảng cách, chỉ đành lực bất tòng tâm, đồng thời thầm cầu nguyện trong lòng sẽ không xảy ra chuyện gì.



Số bốn nói với số năm: “Ta cảm thấy hình như mình không còn nhớ rõ mọi chuyện nữa rồi, tối nay dự xong tiệc Đông Cung, ta sẽ xin Bệ hạ cho từ quan.”

Số năm: “Hả? Nhưng Thiếu khanh ngài mới chưa đến năm mươi mà...”

Số bốn: “Ta cũng không muốn. Nhưng nếu không sớm trí sĩ (cáo lão về quê), sau này việc công xảy ra sai sót...”

[Lão Hoàng Đế tuyệt đối sẽ không tha nhẹ đâu!]

Số năm: “Sao ngài cũng ——”

[Ể? Cũng làm sao? Không chịu được áp lực à?]

“...”

Đương nhiên là lại dám gọi thẳng Bệ hạ như thế.

Số năm và số bốn nhìn nhau, lúc nói chuyện đều trở nên khách sáo hơn nhiều, cẩn thận lựa chọn từng câu chữ, để phòng khi lỡ không chú ý mà đối đáp trúng tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, thì vẫn có thể kịp thời chữa lại.



Tại sao lại mở tiệc ở Đông Cung?
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 535: Chương 535



Xét cho cùng, nếu đặt ở tửu lầu, lỡ như kẻ đi nhà xí không dội nước là cung nhân trong Đông Cung thì sao? Cung nhân thì không thể gọi hết ra khỏi cung được.

Mặc dù khả năng này còn nhỏ hơn cả việc phụ hoàng hắn đột nhiên có một chân ái xuất hiện trong dân gian, nhưng mà! Lỡ như thì sao!

Thái tử mặt mày đầy vẻ ngưng trọng.

Ngay sau đó, hắn xoa tay mài quyền, chờ thời cơ hành động.

“Đừng để bản cung tóm được ngươi! Nếu không dù ngươi có là Binh bộ Thượng thư, bản cung cũng đánh không tha!”

Nguyên Binh bộ Thượng thư, đương kim Tả Thừa tướng Lê Kiềm: “Hắt xì!” dụi dụi mũi.

Lạ thật, gần đây mình có bị cảm lạnh đâu nhỉ?



Dưới sự ra hiệu của Thái tử, bàn của Hứa Yên Miểu liên tục được dọn lên hoa quả, đồ uống lạnh, canh và đủ mọi thứ lợi tiểu khác, cuối cùng, sau ba tuần rượu năm tuần đồ ăn, Hứa Yên Miểu không nhịn được nữa phải đi nhà xí một chuyến.

Rồi sau đó, hắn đã kích hoạt từ khóa.

[Chết tiệt, hơi không muốn vào lắm...]

[Hình như trước đây có người mấy lần đi xong không dội nước... Kẻ này tối nay không đi nhà xí đấy chứ?]

Đến rồi!!!

Thái tử tức khắc như kiến bò trên đá nóng, ngồi đứng không yên.

Quyền Ứng Chương nắm chặt cây gậy của mình.

—— Ông đã cố ý đổi sang cây gậy bằng gang! Chống nó suốt đường đến đây mệt đến nỗi phải đổi tay liên tục, nếu không đánh cho đủ vốn thì thật có lỗi với đôi tay cầm bút này.

Các quan viên Đông Cung khác cũng hổ khu chấn động (thân hổ rung động), ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm về phía nhà xí.

Đều là những kẻ đáng thương đã khổ sở vì chuyện nhà xí không dội nước từ lâu.

Tối nay sắp chân tướng rõ ràng rồi sao!

[Để ta lật xem nào. Oa, cái người đi vệ sinh không dội nước này sao mà giỏi ngụy biện thế, nói mình không dội là vì vội về làm việc, muốn cống hiến cả đời cho công việc ư? Cuồng công việc cũng không thể không dội nước chứ!]

Ánh mắt của các quan viên có mặt lập tức đổ dồn về phía người được mệnh danh là “Bính Mệnh Tam Lang” (kẻ liều mạng), ngày nào cũng ở nha môn đến giờ Hợi mới về nhà, và hiện đang là người hoảng hốt nhất trong cả bữa tiệc – Lại bộ Thượng thư kiêm Thái tử Tân khách, Chu Xuân.

Chu Xuân mồ hôi túa ra như tắm, cố gắng nhớ lại xem mình có làm chuyện như vậy không.

Rõ ràng ông ta nhớ là mình không làm mà!

Nhưng Hứa Yên Miểu nói chắc như đinh đóng cột thế kia, liệu có phải ông ta đã làm mà quên mất rồi không?!

Này này...

Lại bộ Thượng thư càng nghĩ càng không chắc chắn, càng nghĩ càng kinh hãi run sợ.

Một ngày tốt lành

Hứa Yên Miểu bất bình: [Đúng là mặt dày quá mà! Ta thấy Chu Xuân Chu Thượng thư người ta tăng ca còn nhiều hơn hắn nhiều, lần nào cũng dội sạch sẽ đấy thôi!]

Lại bộ Thượng thư suýt nữa bẻ đôi đôi đũa trong tay.

Hóa ra cảm giác được giải oan rửa tội là thế này!

Mặc dù chính Hứa Yên Miểu đã mang đến cơn khủng hoảng này, nhưng lúc này ông ta chỉ muốn nắm lấy tay Hứa Yên Miểu, rưng rưng nước mắt nói một câu: “Hứa Thanh Thiên, sự trong sạch của bản quan, từ nay đã rõ ràng rồi.”

[Ồ ồ, nhưng cũng có thể là do tuổi già hay quên, nên mới mạnh miệng chữa cháy thôi. Nhưng lần nào cũng mang sách vào, ngồi đọc cả nửa buổi, cái tuổi này rất dễ bị trĩ đấy.]

Hứa Yên Miểu kinh ngạc: [Hơn nữa còn nói là yêu sách, nhưng có lúc không có giấy vệ sinh, vậy mà lại không rung chuông gọi người, mà trực tiếp xé sách lau mông... lại còn dùng sách quý hiếm trong bộ sưu tập, đây là kiểu play “yêu em là phải hành hạ em” phiên bản mới nào thế này...]

Nhạc Học sĩ – à không, bây giờ nên gọi là Nhạc Lang trung rồi, trong đợt điều chuyển quan chức trước đó, ông ta cũng nằm trong số đó, bị điều đến Binh bộ, giữ chức Lang trung.

Ông ta chính là người thường xuyên mang sách vào nhà xí đọc, mỗi lần đọc thường là từ một khắc (15 phút) trở lên.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 536: Chương 536



Nhạc Lang trung quả thực bị sốc nặng. Chịu đựng ánh mắt tóe lửa của cả phòng tiệc, ông ta chỉ ước gì Hứa Yên Miểu không có ở đây, để ông ta có thể hét lên giận dữ: Lão phu không có!!!

Tuy ngươi nói lão phu già cả có thể quên dội nước lão phu không thể phản bác, nhưng lão phu tuyệt đối không thể nào lấy sách quý ra lau mông!!! Thời trẻ lão phu ở bên ngoài không có giấy lại gọi không được người, thà dùng tiết khố (q**n l*t) chứ cũng không dùng sách!!! Lão phu tuyệt đối không thể nào...

Khoan đã, lão phu đúng là... không thể nào... nhỉ? Lần trước Hứa lang nói về chứng bệnh mất trí nhớ tuổi già kia, hình như có nói không chỉ khiến người ta hay quên, mà còn thay đổi cả tính tình... Nhạc Lang trung ngồi không yên, mồ hôi chảy ròng ròng.

[Tìm thấy rồi!]

Hứa Yên Miểu vui vẻ nói: [Tư nông Thiếu khanh đi nhà xí không dội nước! Tối nay ông ta chưa vào nhà xí!]

[Tốt quá rồi! Tối nay ông ta chưa dùng nhà xí của Đông Cung, ta có thể yên tâm rồi!]

Tư nông Thiếu khanh kiêm Hữu Xuân Phường Hữu Tư gián Hàn Dật sửng sốt một chút, mồ hôi lạnh lập tức túa ra.

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thái tử mặt không biểu cảm đang nhìn chằm chằm vào ông ta, khá có phong thái của phụ hoàng hắn.

Nhìn sang trái, Lại bộ Thượng thư suýt nữa thì không giải thích rõ được, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào đánh cho ông ta một trận.

Nhìn sang phải, Nhạc Lang trung vẻ mặt hung dữ, thấy ông ta nhìn sang liền trừng mắt một cái thật ác, căng thẳng nhét cuốn sách mang đến bữa tiệc vào trong lòng.

“Hít——”

Bây giờ, từng thớ thịt trên người Tư nông Thiếu khanh đều đang giật giật.

Hứa Yên Miểu ung dung đi vào nhà xí, Tư nông Thiếu khanh từ từ đặt đũa xuống, giơ hai tay ôm đầu: “Có thể đánh nhẹ chút được không?”

“Á!”

“Oái!”

“Hít!”

“Oái!”

Quyền công già mà vẫn dẻo dai, đôi gậy sắt vung lên đầy uy lực.

“Cho ngươi cái tội đi vệ sinh không dội nước này!”

“Ngươi có biết nửa năm nay ta đã sống thế nào không hả!”

“Bắt một lão già phải nhịn, chạy sang nha môn khác để đi vệ sinh, tàn nhẫn đến mức nào, trong lòng ngươi không biết sao!”

Một ngày tốt lành

Tư nông Thiếu khanh ôm đầu, kêu la thảm thiết từng hồi. Nhưng cũng không dám né tránh, dù sao cũng là ông ta cứ không chịu dội nhà xí trước.

Còn về việc Tiểu Bạch Trạch quay lại nhìn thấy cái m.ô.n.g sưng vù của y... cũng không thành vấn đề, bọn họ đã chuẩn bị sẵn toàn bộ lý do rồi——

Trước khi bị đánh, Tư nông Thiếu khanh nhanh chóng đi nhà xí một lần nữa, không dội nước. Bị cấm vệ Đông Cung bắt được giải đến trước mặt Thái tử. Sau đó, chính là trận đòn này.

Thái tử đứng bên cạnh luôn sẵn sàng, đợi Quyền công đánh mệt rồi, sẽ đổi sang mình.

Phía sau còn có mấy người đang lửa giận ngút trời xếp hàng chờ nữa.

Đương nhiên, mọi người đều biết chừng mực, sẽ không thật sự đánh đến mức xảy ra chuyện.

Đúng lúc này, có một vị quan chạy bước nhỏ đến, mặt đầy vẻ xấu hổ: “Điện hạ, thần có thể về nhà trước được không ạ?”

Thái tử kinh ngạc: “Bây giờ sao? Mới đầu giờ Tuất thôi mà!” —— tức là mới bảy giờ tối.

Vị quan kia càng thêm xấu hổ: “Nội tử quy định thần mỗi ngày trước tứ khắc giờ Tuất (8 giờ tối) phải về đến nhà, thần... sợ vợ.”

Thái tử thông cảm nhìn ông ta một cái: “Vậy ngươi đi đi.”

Vị quan kia rối rít cảm tạ, hành lễ rồi vội vàng rời đi từ cửa hông.

Ông ta trước chân vừa đi, chân sau Hứa Yên Miểu đã quay lại, nhìn thấy Tư nông Thiếu khanh đang bị đánh, hắn vội vàng che đi vẻ mặt hả hê của mình.

[May mà ta xem được từ hệ thống là ở đây có ‘dưa’, nên vội vàng quay lại.]

[Nếu không đợi ta đi vệ sinh xong, có khi đã đánh xong rồi!]

Hứa Yên Miểu nhanh chóng quay về chỗ ngồi, nghe tiếng roi vun vút bên kia, răng cũng thấy ê ẩm.

[Đã bảo đừng có đi vệ sinh không dội nước mà, báo ứng đến rồi đấy thôi?]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 537: Chương 537



Tư nông Thiếu khanh buồn bã nhìn xà nhà.

Bây giờ... hít... sửa... Á! Quyền công! Có thể đánh nhẹ... nhẹ chút được không!

Bây giờ sửa đổi còn kịp không...

[Nhưng mà, mới có ba bốn lần không dội nhà xí đã bị đánh tàn nhẫn thế này à...]

Tư nông Thiếu khanh đột nhiên trợn tròn mắt.

Khoan đã!

Chuyện có người ở Đông Cung đi nhà xí không dội nước đã kéo dài nửa năm rồi, nếu ông ta chỉ có ba bốn lần, vậy thì căn bản không phải là ông ta!!!

Hay nói cách khác, ông ta đúng là đáng bị đánh, nhưng không đáng bị đánh tàn nhẫn như vậy.

Đánh nhầm người rồi!!!

“Á——” một tiếng kêu thảm thiết.

Quyền Ứng Chương ho khan một tiếng, thu cây gậy sắt về: “Xin lỗi, đây là lỗi của lão phu. Vừa rồi...” quá kinh ngạc: “Trượt tay.”

Một giọt nước mắt trong veo lăn dài từ khóe mắt Tư nông Thiếu khanh.

Nhưng ông ta vẫn cố trợn trừng hai mắt.

Ông ta nhất định phải biết, mình đã chịu đòn thay cho tên khốn kiếp nào!

[Lạ thật đấy, hệ thống ‘dưa’ nói, ở Đông Cung có tin đồn người nào đó liên tục nửa năm, cứ cách hai ba ngày lại có một lần đi vệ sinh không dội, hoặc dội không sạch, nhưng sao ta tìm không ra người này? Sao vẫn chỉ có một trường hợp của Tư nông Thiếu khanh thôi?]

Mắt Tư nông Thiếu khanh trợn lớn như chuông đồng.

Đừng vội.

Hứa Yên Miểu ngươi đừng vội.

Cứ từ từ. Nhất định sẽ tìm ra tên khốn kiếp đó! Tuyệt đối đừng bỏ cuộc nhé, cái m.ô.n.g của ta không thể bị đánh oan được!



[Chết tiệt, không được, nếu không hóng trọn ‘dưa’, tối nay ta ngủ không ngon mất!]

Ánh mắt nóng bỏng của Hứa Yên Miểu dán chặt vào giao diện hệ thống, khiến mấy vị quan xung quanh hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

—— Bọn họ lần đầu tiên thấy Hứa lang ý chí chiến đấu hừng hực như vậy.

[Bắt đầu!]

Một ngày tốt lành

[Đắm chìm lật ‘dưa’!]

Dường như có tiếng lật trang sách hư ảo vang lên, kèm theo đó là giọng nói không ngừng của Hứa lang.

[Kiều Thị trung...]

Lông mày Kiều Thị trung giật một cái, lập tức căng thẳng.

[Ồ, người này không vấn đề gì. Đổi!]

Kiều Thị trung thở phào nhẹ nhõm.

[Phòng Thị lang...]

Phòng Thị lang nở một nụ cười kín đáo. Trong lòng thầm nghĩ: Mình chắc chưa làm gì quá đáng chứ nhỉ?

[Người này cũng không vấn đề. Đổi!]

Phòng Thị lang thở phào.

[Khoan đã, rút lại rút lại!]

Hơi thở kia của Phòng Thị lang lại vội vàng nuốt ngược trở vào, thấp thỏm lo âu nhìn Hứa Yên Miểu.

Không đúng! Ông ta rõ ràng nhớ mình chưa làm gì... Hít, lẽ nào là quên rồi?!

[Phòng Thị lang nên chú ý sức khỏe rồi đấy... Lễ bộ gần đây nhiều việc thế sao? Thức trắng đêm trắng hôm, mắt cũng thức đến đỏ hoe, má cũng hóp cả lại, trước đây ta vậy mà không nhận ra.]

[Vừa hay khoảng thời gian trước ta làm chủ khảo cũng thức khuya, sau đó tìm được một vị lão đại phu kê đơn thuốc, bồi bổ lại tinh khí thần. Lát nữa giới thiệu lão đại phu đó cho ông ta mới được!]

Phòng • Lễ bộ Hữu Thị lang ngẩn ra một chút, ngàn lời vạn ý đến bên miệng, lại không biết nên nói gì. Muốn nói lời cảm ơn, lại cảm thấy quá khô khan.

[Xem người tiếp theo!]

Hứa lang tinh thần tràn trề.

[Mạnh Tô Mạnh Tử Bình..., người đâu rồi? Ồ ồ, về trước rồi.]

[Xem một chút.]

[U oa... Về trước vậy mà là vì mỗi tối không về nhà trước tám giờ, sẽ bị phu nhân mình răn dạy đánh mắng.]

[Hít——]

[Còn bị tiên thát (đánh bằng roi), bắt quỳ xuống nữa... Chuyện, chuyện này có phải hơi quá đáng rồi không?]

Vẻ mặt ôn hòa tùy ý thường ngày của Thái tử cũng thay bằng sự mờ mịt.

Roi, roi quất?!

Bắt quỳ?!

Hắn không nghe nhầm chứ?

Như vậy mà còn không bỏ vợ, lẽ nào có nhược điểm gì bị nhà đó nắm giữ?

Các đại thần khác cũng kinh ngạc.

Bọn họ chỉ nghe nói Mạnh gia chủ mẫu là người nữ nhân chanh chua, nhưng cũng không ngờ lại dữ dằn đến mức này!

Tiểu Bạch Trạch nói tám giờ là giờ Tuất! Mỗi ngày phải về nhà trước tứ khắc giờ Tuất, không về là bị roi quất, thế này cũng thảm quá rồi.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 538: Chương 538



Vậy mà vẫn phục tùng người nữ nhân đó răm rắp, là vì cái gì chứ?! Không sợ có ngày bị hành hạ đến c.h.ế.t sao?

Cả đám quần thần Đông Cung mặt mày ngơ ngác.

[Ngay cả người nhà mẹ đẻ của phu nhân cũng không nhìn nổi nữa, mấy lần ám chỉ vị phu nhân kia đừng làm quá đáng quá, nếu không người chồng tốt như vậy sẽ chạy mất.]

[Oa! Mạnh Biên tu tự mình đến nhà nói với bên ngoại rằng, ông ta yêu sâu sắc phu nhân của mình, sẽ không hòa ly đâu.]

[Chuyện này... Hóa ra thật sự là một người nguyện đánh một người nguyện chịu à.]

Thái tử và các đại thần Đông Cung càng thêm chấn động.

Thế này mà cũng cam tâm tình nguyện được sao?

Một ngày tốt lành

Ông ta không thấy đau à!

[Ể... Khoan đã.]

Hứa Yên Miểu nhìn giao diện hệ thống, ánh mắt đó thực sự phức tạp khó tả.

Những người khác không kìm được tò mò.

Thái tử cũng ra vẻ tùy ý đi lại, chậm rãi tiến lại gần phía Hứa Yên Miểu.

[Kẻ nửa năm nay đi nhà xí không dội nước hóa ra là y?!]

Thái tử ngẩn ra một chút.

Hả? Lẽ nào là bị đánh són ra, bất đắc dĩ?

Hứa Yên Miểu tập trung tinh thần hóng ‘dưa’, hoàn toàn không chú ý đến việc Thái tử lại gần: [Chả trách không tìm ra, từ khóa sai rồi! Ông ta không phải đi vệ sinh không dội nước, mà là lén lút mang phân chó từ bên ngoài vào giả làm phân người, ném vào trong hố. Nếu tìm theo từ khóa đi vệ sinh không dội nước, đúng là không tìm ra được.]

[Chuyện này... ta thật sự không biết nói gì hơn, nhưng đúng là rất muốn tìm ai đó để than thở về vụ này quá đi.]

[Mạnh Biên tu ngươi ngay từ đầu đã phát hiện Tư nông Thiếu khanh đi vệ sinh không dội nước rồi hả...]

[Ngươi phát hiện rồi mà không nói, còn nhân cơ hội đi theo vào sau, bôi thuốc trong nhà xí, loại thuốc có thể đẩy nhanh tốc độ lành vết thương. Mùi thuốc đó cực kỳ thối, nhưng người khác đều tưởng là mùi phân thối, không nghĩ nhiều!]

[Sau này Tư nông Thiếu khanh sợ chuyện ầm ĩ lên, bắt đầu dội nước rồi, ngươi còn kiên trì không ngừng mang phân chó từ bên ngoài vào ngụy trang, hại Tư nông Thiếu khanh nửa năm nay lần nào từ nhà xí ra cũng phải nghĩ lại xem mình đã dội nước chưa, tưởng mình bị tâm thần! Còn định vì chuyện này mà từ quan nữa chứ!]

Tư nông Thiếu khanh: “!!!”

Hóa ra là như vậy!

Bảo sao, ông ta nhớ rõ ràng là mình đã dội nước rồi mà.

Nhưng tất cả mọi người trong Đông Cung đều nói có người đi nhà xí không dội, mấy năm trước ngoài ông ta ra cũng chẳng có ai đi xong không dội, sao ông ta có thể không nghi ngờ là vấn đề của mình chứ!

[Này này này...]

Hứa Yên Miểu quả thực kinh ngạc tột độ.

[Cũng thất đức quá rồi đấy!]

“Xoạt” một tiếng, hai hàng nước mắt lăn dài trên má Tư nông Thiếu khanh.

Thanh Thiên đại lão gia!

Thanh Thiên đại lão gia ơi!

Trả lại sự trong sạch cho ta... “Á!”

Tư nông Thiếu khanh run rẩy quay đầu lại: “Sao vẫn còn đánh?”

Lần này không phải Quyền Ứng Chương đánh, mà là Nhạc Lang trung đánh.

Nhạc Lang trung dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Tư nông Thiếu khanh, vô cùng ngạc nhiên: “Món nợ ngươi xé sách lau m.ô.n.g còn chưa tính đâu.”

Tư nông Thiếu khanh: “...”

Lẩm bẩm một hồi lâu, không dám nói ra: Ta xé sách của ta, liên quan gì đến ngươi.



Cái tình tiết éo le này... Thái tử tê dại luôn rồi.

“Bản cung chỉ muốn tìm xem ai nửa năm không dội nhà xí thôi mà...”

Sao lại lôi ra hai cái thứ kỳ kỳ quái quái thế này?

Hơn nữa.

Thái tử đã hiểu ra: Hóa ra Mạnh Tử Bình kia chạy nhanh như vậy, là sợ bị Hứa Yên Miểu lôi ra!

Còn nói là sợ vợ!

[Thất đức thì thất đức thật, nhưng tối nay chạy nhanh thế đúng là vì phải về nhà trước tám giờ đấy.]

Thái tử: “?”

Thái tử cũng không đi nữa, cũng không tức giận nữa, tìm một chỗ ngồi xuống. Lấy lại tâm trạng của người hóng chuyện.

Đến đây, để bản cung xem xem, ‘dưa’ tối nay còn có thể vỡ thành cái dạng gì nữa!
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 539: Chương 539





Hứa Yên Miểu lại vui vẻ lật tiếp về sau.

Sau đó.

[Hả?!]

[Phu nhân của Mạnh Biên tu thật sự là một nữ tử dịu dàng dễ mến! Bất kể là dùng roi đánh Mạnh Biên tu, hay là tát ông ta, đều là do Mạnh Biên tu cầu xin nàng làm!]

“...”

“...”

“...”

Sau khi Thái tử và người bên cạnh nghiêm túc nhìn nhau năm nhịp thở, hắn dùng ánh mắt nghiêm trọng ra hiệu: Ta thật sự không bị ông ta chứng (chứng hoang tưởng), không nghe nhầm đấy chứ?

Vị đại thần bên cạnh cũng nghiêm trọng lắc đầu: Thần cũng nghe thấy...

Sau khi hai người lại nhìn nhau thêm năm nhịp thở nữa, biểu cảm trên mặt càng lúc càng băng liệt (tan vỡ, sốc).

Bọn ta đang đau lòng thay ngươi vì bị phu nhân đánh, kết quả ngươi lại là người chủ động yêu cầu người ta làm vậy ư?!

[Một tiểu thư khuê các đường đường, lại bị ép phải cầm roi, bị ép phải tát chồng, bị ép phải đặt ra hàng loạt quy củ, chồng không giữ quy củ thì phạt y.]

[Đây là cái nỗi khổ nhân gian gì vậy.]

[Nàng ấy không đau sao! Lực tác dụng là tương hỗ mà!]

[Phu nhân. Thảm.]

[Khoan khoan khoan đã?!]

[Mạnh Biên tu còn là Ký danh Ngự sử, chả trách ông ta ngày nào cũng nói lời thật khó nghe, chọc giận Lão Hoàng Đế.]

[Hóa ra là để lừa đình trượng (đánh bằng gậy ở sân triều) à!]

[Càng bị phạt trước mặt đông người, lại càng vui sướng?!]

[Chả trách lại đặc biệt thích mang dấu tát lên triều...]

Bên ngoài Đông Cung.

Mạnh Biên tu vừa đi ra ngoài, vừa bịt tai lại, nhưng tiếng lòng của Hứa Yên Miểu vẫn xuất hiện bên tai ông ta một cách chuẩn xác không sai lệch.

Xong rồi.

Mạnh Biên tu bi thương nghĩ.

Bệ hạ biết cách này không phạt được ông ta, sau này không thể lừa đình trượng được nữa rồi.

Vừa ngẩng đầu, liền thấy Lão Hoàng Đế dẫn theo một đám thị vệ ở cách đó không xa.

Rất rõ ràng, đối phương cũng đã nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu.

“...”

“...”

Mắt Mạnh Biên tu sáng lên: “Bệ hạ, thần...”

Lão Hoàng Đế lùi về sau một bước lớn.

Mạnh Biên tu “rầm” một tiếng quỳ xuống, ánh mắt nóng rực nhìn Lão Hoàng Đế: “Bệ hạ! Thần có tội, thần vì tư lợi riêng mà cố ý không giữ thể diện cho Bệ hạ trên triều, thần cam nguyện chịu phạt!”

Lão Hoàng Đế: “...”

Ông nhắm mắt lại.

Ta tạo nghiệt từ kiếp nào, mới gặp phải đám đại thần thế này chứ.

Mạnh Biên tu dùng đầu gối lết đi mấy bước.

Lão Hoàng Đế: “Dừng lại!”

Lão Hoàng Đế dáng đi oai vệ, hùng hổ đi tới.

Mắt Mạnh Biên tu càng sáng hơn.

Sau đó, Lão Hoàng Đế nhanh chóng lướt qua người ông ta, tốc độ đó khiến đám thị vệ phía sau suýt nữa không theo kịp.



Hứa Yên Miểu xem xong “dưa”, lòng đầy thỏa mãn. Sau đó, hắn bắt đầu tiếp cận Quyền công, người rõ ràng đang có tâm trạng tốt, thăm dò nhắc đến chuyện Thái tử đi đòi lương, hỏi xem liệu có thể không báo chuyện này cho Hoàng đế biết được không.

Một ngày tốt lành

Quyền công đương nhiên là từ chối.

Hứa Yên Miểu vắt óc suy nghĩ, sau một hồi dùng dằng, hiểu dụ bằng lý lẽ, cảm động bằng tình cảm, cuối cùng cũng thuyết phục được Quyền công đồng ý giúp Thái tử che giấu.

[Tốt quá rồi!] Hứa Yên Miểu thở phào nhẹ nhõm: [Cuối cùng cũng thuyết phục được Quyền công rồi!]

Tốt quá rồi.

Quyền Ứng Chương thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng thành công được Tiểu Bạch Trạch thuyết phục rồi.

Thái tử đích thân tiễn Hứa Yên Miểu ra khỏi Đông Cung, hạ giọng nói: “Lần này thật sự cảm ơn ngươi nhiều. Nghe nói trước đây ngươi tìm huyết lộc và thịt nai để cho mèo ăn, ta ở đây có một ít, lát nữa sẽ sai người mang qua cho ngươi.”

[Whoo hoo!]

Hứa Yên Miểu reo hò trong lòng, ngoài mặt vẫn rất điềm tĩnh chắp tay: “Đa tạ Điện hạ. Vậy thì thần xin không khách sáo nữa .”

—— Quai Tểdạo trước bị bệnh một trận, Hứa Yên Miểu vẫn luôn muốn bồi bổ cho nó. Nhưng thứ như thịt nai huyết lộc này, có tiền cũng không dễ kiếm.

Thái tử lại nói: “Ta ở đây còn có ít thịt của một loại gà gọi là gà tây mà Tạ Lạc Thủy mang về, không biết Quai Tể nhà ngươi có chịu ăn không, sai người mang qua cùng luôn, cũng được nửa thùng nhỏ đấy.”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 540: Chương 540



“!!!”

Hứa Yên Miểu trợn mắt há mồm.

[Ngay cả ta còn chưa được ăn gà tây nữa là!]

[Quai Tể chỉ là một con mèo, làm sao ăn hết nửa thùng nhỏ như vậy được! Để tránh nó bị khó tiêu, ta đành phải miễn cưỡng...]

Hứa Yên Miểu vẻ mặt ngưng trọng, khẽ gật đầu.

Một ngày tốt lành

—— Hắn thật sự đã vì sức khỏe của con mèo nhà mình mà trả giá quá nhiều.

Thái tử không nhịn được cười, chỉ nói: “Vậy ta tiễn đến đây thôi. Trời tối quá rồi, ta không tiện ra khỏi cung.”

Hứa Yên Miểu lại hành lễ lần nữa: “Thần xin cáo lui trước.”

Đợi Hứa Yên Miểu rời đi, Thái tử xoay người lại, liền thấy Hoàng đế đang đứng phía sau.

“!!!”

Thái tử giật nảy mình, vội vàng nhớ lại những lời mình vừa nói, cùng với tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, xác định không để lộ điều gì xong, mới kéo người đi vào trong cung: “Phụ hoàng, sao người lại đến đây?”

Sau khi gặp mặt, câu đầu tiên của Lão Hoàng Đế là: “Không tệ, cuối cùng cũng biết liên lạc với các bề tôi ở Đông Cung, ban ơn cho họ rồi!”

Giọng điệu vui mừng đến mức... Thái tử đột nhiên có chút chột dạ.

Nhưng! Thái tử lâm trận không hoảng: “Phụ hoàng, chỉ là một bữa tiệc bình thường thôi mà —— Trong hầm của con có trữ đông một ít phô mai sữa lạnh, phụ hoàng có muốn đến ăn thử không. Giải nhiệt.”

“Trời mới tháng tư giải nhiệt cái gì.” Lão Hoàng Đế khinh khỉnh liếc hắn một cái, rồi nhấc chân đi về phía Đông Cung, vô cùng “miệng chê nhưng thân thể lại thành thật”.

Thái tử cười hì hì đi theo sau.

Sau đó, từ xa xa, truyền đến một câu tiếng lòng: [Lão Hoàng Đế đến rồi? May quá may quá, Thái tử xử lý chuyện này nhanh thật, nếu không lỡ như để Lão Hoàng Đế bắt gặp đúng lúc ta và Quyền công đang dùng dằng, chẳng phải sẽ bại lộ chuyện hai năm nay kẻ đứng sau lưng bày mưu tính kế cho công nhân ở các Hội quán chính là Thái tử sao?]

[Mà thôi, đầu óc Thái tử đúng là nhạy bén thật, nào là trước tiên mở Phổ Tế viện, Dục Anh đường để lấy lòng dân, sau đó lại chuẩn bị sẵn quỹ dự phòng đình công, tránh cho công nhân vì đình công mà c.h.ế.t đói, đảm bảo hậu cần, không đánh trận khi chưa chuẩn bị —— Xem ra hồi đó đi theo phụ hoàng hắn tạo phản đúng là không uổng công!]

Bước chân Lão Hoàng Đế đột ngột dừng lại.

Trái tim Thái tử gần như nhảy ra khỏi cổ họng: “Phụ hoàng... cái đó... con...”

Phụ hoàng hắn từ từ quay đầu lại, cười như không cười: “Thái tử gia, Đán Nhi, Thạc Nhi, Mẫn Nhi, Thược Nhi dạo này thế nào?”

—— Trước kia để phân biệt địa vị của Thái tôn với bọn họ, tên của Thái tôn là hai chữ, tên của các Hoàng tôn khác là một chữ.

Nhắc đến bốn đứa con trai còn lại của mình, Thái tử vội vàng trả lời: “Việc học hành đều rất tốt, phu tử đã nhiều lần khen ngợi chúng. Trong thư phòng của con có bài tập gần đây của chúng, bây giờ con sai người đi lấy qua cho phụ hoàng xem nhé?”

Lão Hoàng Đế “chậc” một tiếng.

Ông vốn định kiếm cớ để xử lý Thái tử một phen, tránh để Hứa Yên Miểu phát hiện điều bất thường. Nhưng Thái tử lại đã chuẩn bị từ trước.

Tuy nhiên, đã nhắc đến Hoàng tôn, Lão Hoàng Đế nghĩ đến vị trí Thái tôn vẫn chưa định, bèn hỏi kỹ: “Tính tình bọn chúng thế nào?”

Thái tử đảo mắt một vòng: “Đán Nhi rất lương thiện, giống A nương.”

Lão Hoàng Đế gật đầu: “Có tướng của bậc nhân quân.”

Thái tử: “Mấy hôm trước trong nhà có con bò bị ngã chết, nó không nỡ lột da ăn thịt, đã cho chôn cất con bò tử tế.”

Lão Hoàng Đế: “...”

Đây có phải là quá lương thiện vào những chuyện nhỏ nhặt không, làm Hoàng đế liệu có thành loại “nhân quân” được Nho gia tung hô kia không?

Lão Hoàng Đế: “Vậy còn Thạc Nhi?”

Thái tử: “Thạc Nhi đứa nhỏ này rất giống cô mẫu nó, rất hiếu thắng... không, thậm chí còn hiếu thắng hơn cả cô mẫu nó.”

Lão Hoàng Đế lộ ra chút tươi cười: “Người hiếu thắng ắt sẽ tranh đấu, vạn sự vạn vật có tranh đấu mới có tiến bộ.”
 
Back
Top Bottom