Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 521: Chương 521



— Chính là lấy ráy tai.

Suy nghĩ một chút, Liên Hạng bổ sung: "Còn sẽ xoa bóp người cho ngươi nữa."

— Chính là mát-xa.

"Xoa bóp dễ chịu lắm."

Mắt Hứa Yên Miểu sáng lên, vui vẻ nói: "Vậy chúng ta đi thôi!"

Liên Hạng: "Đi!"

Đúng vào giờ nha môn đóng cửa, hai người đi ra ngoài Hoàng thành, tiện thể thảo luận về công vụ của mỗi người, nói một chút về vấn đề giữa Lại Bộ và Binh Bộ dây dưa không rõ, phàn nàn một chút về việc một số tướng soái thực sự rất khó hầu hạ, dùng binh thì không muốn Binh Bộ can thiệp, chọn tướng thì không muốn Lại Bộ can thiệp...

Liên Hạng thuận miệng phàn nàn: "Nói đến đây, sao các ngươi lại treo cái tấu chương của bộ chúng ta nhiều ngày như vậy mà không ký duyệt thế."

— Các bộ cùng tâu lên, Lại Bộ sẽ ký duyệt đầu tiên, sau khi Lại Bộ ký xong mới có thể trình lên Hoàng Đế.

Hứa Yên Miểu ngẩn ra một chút: "Tấu chương gì?"

Liên Hạng: "Xa Giá Thanh Lại Ty vốn dĩ chẳng phải quản lý đường thủy sao, Đại Tướng Quân và Tạ Huyện Hầu sau khi ra biển đã vẽ lại hải đồ, Ty chúng ta muốn phụ trách bảo quản những tập bản đồ này. Chỉ là không biết vì sao, Lại Bộ các ngươi cứ mãi không ký."

Một ngày tốt lành

Hứa Yên Miểu lật xem hệ thống một chút, trong thời gian ngắn cũng không tìm ra nguyên nhân. Bèn nói: "Để ta đi hỏi thử xem."

Liên Hạng xua tay: "Không cần đâu, ta muốn hỏi thì trực tiếp hỏi cha vợ ta cũng được, ta chỉ là phàn nàn với ngươi chuyện này thôi. Có lẽ bên Lại Bộ có dự tính riêng, cha vợ ta không có việc gì cũng sẽ không làm khó ta đâu."

Hứa Yên Miểu: "Tạ Huyện Hầu?"

Liên Hạng: "Hả? Hỏi Tạ Huyện Hầu sao? Nhưng ta với nàng ấy không thân..."

Hứa Yên Miểu: "Không, ý ta là, kia không phải là Tạ Huyện Hầu sao?"

Liên Hạng quay đầu lại, lập tức mở to mắt: "Tạ Huyện Hầu? Sao nàng ấy lại ở cùng Tương Dương Công Chúa..."

Chỉ thấy cách đó không xa, Tạ Lạc Thủy dường như đang nói gì đó với Tương Dương Công Chúa, vẻ mặt hơi có chút lúng túng và không tự nhiên. Mà Tương Dương Công Chúa hình như đáp lại một câu, đôi mắt sáng rực, tinh thần tràn đầy kia, đuôi mắt nhướng cao, thần thái kiêu ngạo.

Hứa Yên Miểu: "Chắc là chuyện riêng tư thôi, chúng ta đi lối khác đi, để tránh họ nhìn thấy chúng ta lại khó xử."

Liên Hạng: "Được."

Quay người đi chưa được bao lâu, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng gọi: "Hứa Dao Hải!!!"

Quay đầu nhìn lại, Tương Dương Công Chúa xách tà quan phục chạy tới, cái bóng đen kịt cũng lướt nhanh trên mặt đất.

Hứa Yên Miểu vội vàng đi nhanh về phía nàng: "Người chậm một chút, chạy nhanh thế coi chừng ngã!"

Tương Dương Công Chúa rõ ràng đang có tâm sự nặng nề, chạy đến trước mặt Hứa Yên Miểu, nhìn thẳng vào mắt hắn nói: "Con lợn nhà Tạ Huyện Hầu nuôi bị bệnh, được Lâm Trí chữa khỏi, Tạ Huyện Hầu định bụng cảm ơn hắn tử tế, liền hỏi hắn muốn gì. Lâm Trí bèn nhờ Tạ Huyện Hầu chuyển bài thơ hắn viết cho ta giúp ta, ta không thích Lâm Trí, cũng không muốn lấy chồng, đối mặt với chuyện này nên rất không vui."

Hứa Yên Miểu ngơ ngác chớp mắt: "Được, ta biết rồi..."

【Lâm Trí? Là ai nhỉ?】

【Ồ ồ! Là cái người thích Cao Tương, viết thơ cho Cao Tương đó!】

Tương Dương Công Chúa nói nhanh, tiếp tục: "Cho nên vừa rồi ta không phải cố ý tỏ thái độ với Tạ Huyện Hầu đâu."

Hứa Yên Miểu gật đầu: "Ta tin người. Đúng rồi, ta và Liên Lang định đến nhà hắn cắt tóc, đợi xong việc rồi, có muốn cùng đi ăn cơm không?"

Tương Dương Công Chúa hơi ngẩn ra, sau đó lại cười rộ lên, đầu lại một lần nữa ngẩng cao: "Nếu ngươi đã thành tâm thành ý mời bản công chúa như vậy, bản công chúa đành miễn cưỡng đồng ý vậy!"

Ngừng một chút, Tương Dương Công Chúa chớp mắt: "Đến Viên Viên đi, ta mời khách."

*

Món ăn ở tửu lầu số một kinh thành Viên Viên hương vị rất tươi ngon, nhưng giá cả cũng rất đáng kể, Hứa Yên Miểu trước đây đến, lần nào cũng chỉ dám gọi một món.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 522: Chương 522



Nhưng lần này công chúa mời khách...

"Ta muốn món Yến Thái Mẫu Đơn!"

Tương Dương Công Chúa búng tay một cái: "Gọi!"

"Canh thịt bò ngọt!"

"Gọi!"

"Còn có bánh gan dê!"

"Gọi!"

Hứa Yên Miểu luôn miệng nói: "Công chúa điện hạ hào phóng! Tiểu nhân cảm kích vô cùng!"

Tương Dương Công Chúa tháo chiếc vòng tay vàng trên cổ tay xuống, đập lên bàn một cái: "Ngươi cứ gọi tùy thích, ta đây thiếu gì tiền!"

【Wuhu, cảm ơn phú bà!!!】

Tương Dương Công Chúa cong cong khóe mắt.

Có một chuyện nàng không muốn nói với Hứa Yên Miểu, sợ Hứa Yên Miểu biết rồi sẽ áp lực.

Lúc nàng sinh ra, phụ hoàng đã là Hoàng Đế rồi. Hồi nhỏ nàng cũng có bạn chơi cùng, phần lớn là con gái các quan viên, đều sợ nàng, ngấm ngầm lén lút đồn nàng dữ dằn, nhưng rõ ràng nàng chỉ là không chịu thiệt thòi mà thôi.

Một ngày tốt lành

Giống như trước đây trong kinh thành có mở một quán mì, giá mì cũng bình thường, nhưng đông khách, khoe khoang là quán mì trăm năm gia truyền, trước đây từng có Trạng nguyên ghé ăn, nên cũng gọi là Trạng Nguyên Quán. Tương Dương Công Chúa đến ăn thử một miếng, nước dùng đã vàng khè, mì cũng đắng ngắt, rõ ràng là lừa những sĩ tử lần đầu đến kinh thành mong cầu may mắn, làm ăn kiểu chộp giật. Phần lớn người bị lừa đều tức tối bỏ đi, chỉ có Tương Dương Công Chúa, lại gọi thêm một tô mì mới, đập bàn một cái, ép ông chủ quán nước mắt nước mũi giàn giụa ăn hết tô mì khó nuốt kia, rồi lại ép ông ta trả tiền lại.

Chẳng liên quan gì đến việc bênh vực sĩ tử cả, nàng chỉ quan tâm việc mình bị lừa thôi.

Những "người bạn chơi" đi cùng nàng lúc đó đều khuyên nàng thôi đi, thôi đi, dù sao đối phương cũng không hét giá trên trời, không ngon thì sau này không đến nữa là được, không cần phải bắt nạt người ta như vậy.

Tương Dương Công Chúa không nói một lời, lạnh mặt làm cho xong xuôi mọi việc, cầm tiền bỏ đi. Ngày hôm sau, liền có người của Ngũ Thành Binh Mã Tư đến niêm phong quán đó.

Trong mắt những "người bạn chơi" kia, hành động này của Tương Dương Công Chúa không khỏi quá mức vô tình, mì không ngon, ra lệnh sửa đổi là được rồi, hà tất phải đóng cửa luôn, như vậy khiến cả nhà già trẻ người ta sống thế nào. Thế là càng xa lánh nàng hơn, chỉ nghiêm ngặt tuân thủ phép tắc bề ngoài của con gái hạ quan đối với công chúa.

Tương Dương Công Chúa đối với chuyện này chẳng thèm để tâm, dù sao nàng là công chúa, người khác vốn dĩ nên nịnh bợ nàng, tùy tiện hiểu lầm thế nào cũng không sao cả, nàng chẳng thèm giải thích.

Nhưng Hứa Yên Miểu thì khác.

Nàng coi hắn là bạn bè, nàng không hy vọng đối phương hiểu lầm nàng là người thích dựa vào thân phận công chúa mà tùy tiện bắt nạt người khác.

*

Hứa Yên Miểu đương nhiên sẽ không hiểu lầm.

Hắn thậm chí còn hứng thú hỏi: "Bài thơ đó viết thế nào, có hay không!"

Tương Dương Công Chúa: "Ta cũng không biết."

"Không biết?"

"Ừ! Ta không xem."

Hứa Yên Miểu rất tò mò, lén lút mở hệ thống ra xem thử, ừm... không nhìn ra hay dở, hắn đã lâu không làm bài phân tích cảm thụ văn học rồi. Nếu không phải biết bài thơ này viết cho Cao Tương, hắn còn định đoán bừa là nỗi niềm nhớ quê hương nữa kìa.

Tương Dương Công Chúa trong lòng cười trộm, mặt ngoài vẫn giả vờ không nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, cố gắng nén khóe miệng: "Gần đây ta cũng ít ra ngoài chơi, trong kinh thành có chuyện gì mới không?"

Hứa Yên Miểu giơ ba ngón tay lên: "Ba chuyện, một là của Thái tử ca ca người, một là của Quyền lão, một là của Đồng Tâm đại nho, người muốn nghe chuyện nào trước?"

Lại thần bí nói: "Ta nói cho người biết, chuyện của Thái tử điện hạ ấy, người khác không biết đâu, là ta tình cờ nghe ngóng được đó! Tuyệt đối là tin độc quyền!"

Tương Dương Công Chúa: "Vậy thì..."

Hứa Yên Miểu ánh mắt đầy mong đợi nhìn nàng.

Tương Dương Công Chúa: "Nghe chuyện Quyền lão trước đi."

Hứa Yên Miểu trợn tròn mắt: "Người không quan tâm huynh trưởng của mình trước sao!"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 523: Chương 523



Tương Dương Công Chúa phất tay: "Huynh ấy có gì đáng quan tâm chứ, chẳng phải ngày nào cũng ngồi xổm ở góc phố xem náo nhiệt sao, Quyền lão đã chín mươi rồi, chuyện của ông ấy chắc chắn mới lạ hơn, thú vị hơn!"

Hứa Yên Miểu sốt ruột: "Nhưng ta thấy chuyện lần này Thái tử làm đặc biệt khiến ta kinh ngạc! Hơn nữa người chắc chắn không đoán được hắn đã làm gì đâu!"

Tương Dương Công Chúa: "Không sao không sao, ta không quan tâm huynh ấy lắm..." Thấy Hứa Yên Miểu một tay vịn bàn, cả người vì sốt ruột mà nhoài về phía trước, như thể đột nhiên bị cù lét, Tương Dương Công Chúa không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Thế này là chọc đúng tổ ong vò vẽ rồi.

Hứa Yên Miểu lập tức biết đối phương cố ý trêu mình, đập bàn đứng dậy, giả vờ tức giận: "Tin tức là do ta nắm giữ, ta nói xem cái nào thì xem cái đó! Vậy... nói chuyện Quyền lão trước đi!"

"Hả?" Lần này đến lượt Công chúa xị mặt ra.

Trong lòng nàng thực ra muốn nghe nhất, vẫn là chuyện náo nhiệt của Thái tử mà!

Ai nắm giữ chuyện phiếm, người đó có quyền lên tiếng.

Đồ ăn thức uống ngon lành đã bày ra, Hứa Yên Miểu vẫn mặt sắt không đổi: "Nói chuyện Quyền lão trước!"

Tương Dương Công Chúa cố gắng rót cho Hứa Lang một cốc nước ấm để lấy lòng, Hứa Lang đầy chính khí nói: "Bản quan xưa nay không nhận hối lộ!"

Công chúa đành phải ôm cốc nước ấm của mình, cả người như ngọn núi nhỏ ngồi nặng trĩu ở đó, vẻ mặt nghiêm trọng.

Hứa Yên Miểu: "Gần đây có một lời đồn trong dân gian, ngườicó nghe nói không?"

Tương Dương Công Chúa lập tức hết nặng nề, mắt sáng lên, động tác rất ngọt ngào đẩy đĩa lạc rang muối giòn mà Hứa Yên Miểu rất thích ăn đến trước mặt hắn: "Chưa nghe nói, gần đây ta không đi chợ người biết mà."

Hứa Yên Miểu liếc nhìn tán thưởng, gắp hạt lạc nhai rôm rốp, nuốt xuống xong mới nói: "Đại khái là thế này, nói là ở vùng Mân Quảng có một gia đình, đặc biệt nghèo khó, thường xuyên vào núi bắt rắn, có một lần suốt nửa tháng trời không tìm được con rắn nào, gia đình này quần áo không có mặc, cơm không có ăn, bèn vào miếu thần núi khóc lóc thảm thiết."

"Khóc mệt quá thì thiếp đi mê man, nửa đêm đột nhiên nghe có người gọi mình, mở mắt ra nhìn, trước mặt chẳng có ai cả, nhưng lại có mấy viên dạ minh châu. Gia đình này đoán là thần núi thương xót họ, bèn vái lạy tạ ơn rối rít, sau khi xuống núi thì đem dạ minh châu đi bán, nghe nói trị giá mười vạn lượng."

Tương Dương Công Chúa bình luận: "Câu chuyện cũ rích, chẳng có gì mới lạ."

Hứa Yên Miểu gật đầu: "Ta cũng thấy vậy."

Hứa Yên Miểu: "Nhưng mà, cái thú vị đến rồi đây! Người đoán xem Quyền lão nghe xong câu chuyện này thì phản ứng thế nào?"

Tương Dương Công Chúa đoán không ra.

Hứa Yên Miểu cũng không úp mở nữa, nói thẳng luôn: "Ông ấy trực tiếp ra lệnh cho Tri phủ địa phương điều tra tội danh tài sản khổng lồ không rõ nguồn gốc của gia đình đó ha ha ha ha ha ha!"

Tương Dương Công Chúa kinh ngạc: "Tội danh tài sản khổng lồ không rõ nguồn gốc?"

"Chẳng phải là tội danh tài sản khổng lồ không rõ nguồn gốc thì là gì! Nghe nói lúc đó Quyền lão đang uống trà, vừa nghe câu chuyện này, lập tức ném vỡ chén trà, tức giận quát: Đồ bẩn thỉu g.i.ế.c người cướp của, còn bày đặt thần nhân ban đêm trao minh châu, đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng là ở miếu thần núi thấy tiền nảy lòng tham, g.i.ế.c người qua đường."

Tương Dương Công Chúa vỗ tay "bộp bộp": "Không hổ là Quyền lão, tuổi cao, kiến thức sâu rộng, liếc mắt một cái đã nhìn ra câu chuyện này là do tội phạm muốn tìm nguồn gốc hợp lý cho số tiền đột nhiên có được của mình."

Hứa Yên Miểu: "Gia đình đó chắc chắn không ngờ, mánh khóe của mình lại bị vạch trần ngay lập tức."

Một ngày tốt lành

Hai người lập tức bị chọc trúng chỗ cười, cười nghiêng cười ngả.

Tương Dương Công Chúa nói đầy ý xấu: "Thật sự rất muốn biết vẻ mặt của cả nhà bọn họ lúc đang hưởng thụ thì bị quan binh bắt đi sẽ thế nào!"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 524: Chương 524



Hứa Yên Miểu: "Đúng là vậy!" Hắn thở dài một tiếng: "Chỉ là... đám người bị g.i.ế.c cướp của kia thật đáng thương."

Hắn đã xem qua hệ thống, quá trình không khác mấy so với lời quát mắng của Quyền lão. Đúng thật là đêm đó bọn họ ở miếu thần núi gặp phải một gia đình giàu có, nhất thời tâm ma nổi lên, tìm cách ngấm ngầm sát hại cả nhà giàu có kia cùng đám hộ vệ, chiếm đoạt tài vật. Lại sợ bị người ta truy cứu nguồn gốc tài sản, nên bèn bịa ra một câu chuyện.

"Nhưng chuyện đã xảy ra rồi..." Tương Dương Công Chúa cũng thở dài một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng chỉ có thể đưa đám thủ phạm xuống dưới đó, an ủi linh hồn của gia đình giàu có kia trên trời thôi."

Hai người im lặng không nói, vì gia đình không quen biết kia mà mặc niệm một lát, rồi mới cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.

*

Bọn họ ở trong phòng riêng, tấm cửa gỗ mỏng manh ngăn cách với hành lang bên ngoài, có người đi qua đi lại bên ngoài, còn có người nói chuyện phiếm.

"Đồng đại nho thật sự nói như vậy sao?!"

"Thật thật! Ngươi không thấy sắc mặt đám người bị ông ấy nhắm vào khó coi đến mức nào đâu."

"Chậc chậc, ngươi nói xem bọn họ quản trời quản đất, quản Đồng đại nho làm gì chứ? Đồng đại nho trước nay luôn đi ngược kinh điển bọn họ lại không phải không biết."

Tiếng nói xuyên qua cửa gỗ vọng vào.

Một ngày tốt lành

Tương Dương Công Chúa đột nhiên đắc ý, giống như đứa trẻ lúc thi cử phát hiện mình đoán trúng đề: "Về Đồng đại nho, chuyện ngươi muốn nói chính là chuyện này đúng không!"

Hứa Yên Miểu cũng vỗ tay: "Không sai! Nhưng bọn họ nói không đầy đủ!"

Hứa Yên Miểu: "Ta nói cho người nghe!"

Tương Dương Công Chúa: "Ừm ừm!"

Hứa Yên Miểu: "Hôm nay bọn họ còn đối chất nữa, chúng ta ăn cơm xong đi xem đi! Vẫn còn kịp!"

*

Món Yến Thái Mẫu Đơn chua cay thanh mát, canh thịt bò ngọt trong veo vị tươi ngon, bánh gan dê làm từ đậu đỏ nguyên chất, tỏa ra hương thơm thanh khiết của đậu, ngay cả món bánh áp chảo mà Tương Dương Công Chúa gọi cũng vô cùng chuẩn vị, vỏ mỏng nhiều nước, ngoài giòn trong mềm, kết hợp với canh thịt bò đúng là tuyệt phối!

Điều duy nhất chưa hoàn mỹ là hai người ăn đều hơi vội, tốc độ gắp đũa cực nhanh, nhắm mục tiêu cực chuẩn, khiến Cẩm Y Vệ nhìn trộm cũng phải kinh ngạc thán phục.

Như thể một thế kỷ dài đằng đẵng trôi qua, trên bàn bát đĩa ngổn ngang, Tương Dương Công Chúa đặt đũa xuống, lau miệng: "Ta ăn xong rồi."

Hứa Yên Miểu: "Công chúa mời trả tiền!"

Công chúa thật sự không chỉ trả tiền, mà còn hào phóng thưởng cho tiểu nhị một chuỗi tiền: "Cầm đi chia nhau."

Tiểu nhị mừng rỡ, hô to một tiếng: "Phòng số năm, Cao nương tử thưởng trăm tiền!"

Lập tức, toàn bộ nhân viên trong Viên Viên đều cùng nhau hô vang theo, có thể nói là đã cho đủ mặt mũi.

"Đi thôi!" Tương Dương Công Chúa ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu đi ra ngoài, phong thái mười phần.

Hứa Yên Miểu trong lòng 【Wow!】 một tiếng, cũng vui vẻ đi ra ngoài, ké chút hào quang.

Nhưng đợi ra khỏi Viên Viên, Công chúa liền hết vẻ phong thái. Nàng ánh mắt rực cháy nhìn chằm chằm Hứa Yên Miểu: "Vậy, xem náo nhiệt ở đâu!"

Đến lượt Hứa Yên Miểu phong thái đi phía trước: "Đi theo ta!"

*

"Chuyện là thế này, học thức của Đồng đại nho trước nay không đặt ra ngưỡng cửa người biết chứ?"

"Ta đương nhiên biết!" Tương Dương Công Chúa kiêu ngạo nói: "Trước đây ta từ chỗ Thái tử ca ca ta biết được rất nhiều chuyện! Đồng đại nho mỗi lần giảng học, những người áo mũ lộng lẫy có thể đến nghe, thường dân bình thường cũng có thể đến nghe, hơn nữa bởi vì bản thân Đồng đại nho trong mắt sĩ nhân bị coi là lệch lạc, nên môn đồ của ông ấy phần lớn là người nhà quê, thương nhân, phụ nữ, thợ thủ công."

Hứa Yên Miểu: "Cho nên, cuộc khẩu chiến này là bởi vì có không ít vợ và con gái của sĩ nhân bị văn chương của Đồng đại nho thu hút, muốn bái Đồng đại nho làm thầy, cha và chồng của những người này đặc biệt tức giận — mời xem màn hình lớn!!!"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 525: Chương 525



Tương Dương Công Chúa: "Hả?"

"Ý ta là! Mời xem phía trước!"

Tương Dương Công Chúa: "!!!"

Tương Dương Công Chúa: "Wow (⊙o⊙)!"

Chỉ thấy cách đó không xa, hai phe người ngựa đứng rạch ròi.

Một bên mũ cao đai rộng (ám chỉ quan lại, sĩ nhân), một bên áo vải thô trắng (ám chỉ thường dân, người theo Đồng đại nho).

Phe mũ cao đai rộng khí thế hùng hổ: "Đồng yêu nho, đám áo vải ngươi tụ tập này có biết ngươi là một kẻ vô liêm sỉ sống dựa vào sự tài trợ của quan lại thân sĩ, lại còn ăn bát cơm nhà người, đặt bát xuống chửi người ta không!"

Đồng Tâm Đại Nho: "Biết chứ."

Đám mũ cao đai rộng: "???"

Không đúng, chẳng lẽ ngươi không nên ấp úng, che che giấu giấu sao?

Đám mũ cao đai rộng: "Hừ, vậy bọn họ có biết ngươi không chỉ nhận tiền tài của quan lại thân sĩ, mà còn dùng số tiền đó để la cà ở các phố hoa ngõ liễu không!"

Đồng Tâm Đại Nho: "Ừm, bây giờ thì biết rồi."

Đám mũ cao đai rộng: "???"

Khoan đã, cái này là chúng ta vu khống ngươi, sao ngươi cũng thừa nhận luôn?!

Đám mũ cao đai rộng: "... Ngươi cái đồ dị đoan!"

Đồng Tâm Đại Nho: "Ngươi nói đúng."

Đám mũ cao đai rộng: "..."

Không chịu nổi nữa rồi.

Hắn cứ một mực thừa nhận như vậy, nghẹn c.h.ế.t đi được.

Cách đó không xa, không ít người thuộc phái cổ văn tụ tập ở lầu hai của quán trà, chuẩn bị sẵn sàng trợ chiến bất cứ lúc nào.

Quyền Ứng Chương hừ lạnh một tiếng: "Cái lão Đồng Hành Chi này vẫn chọc tức người khác như vậy. Xem ra cũng không cần ta giúp rồi."

【Wow! Sao lại bất kể thật giả, thừa nhận thẳng thừng thế này!】

Quyền Ứng Chương: "... Kẻ chọc tức người số hai đến rồi."

Quyền Ứng Chương quay đầu: "Đi thôi, qua xem rốt cuộc hắn giở trò gì."

Một đám người hùng hổ xuống lầu, liền nghe thấy Hứa Yên Miểu và Tương Dương Công Chúa đang thảo luận tại sao Đồng Tâm Đại Nho lại thừa nhận những chuyện đó.

Một ngày tốt lành

Quyền Ứng Chương nghe một lúc, phát hiện bọn họ thảo luận mãi không trúng trọng điểm, nhịn không được mở miệng: "Bởi vì lão già đó cho rằng, thấy ác mới có ác, chỉ cần bản thân không tồn tại ác niệm, thì trên đời sẽ không có 'ác'. Trong mắt ông ta, đám sĩ nhân kia bịa đặt về ông ta, không phải vì có ác niệm với ông ta, mà là vì bọn họ nói sai rồi, làm sai rồi."

Hứa Yên Miểu lập tức cảm thấy hổ thẹn.

【Xin lỗi... ta còn tưởng là vì trả lời như vậy đặc biệt chọc tức người khác.】

【Là ta hẹp hòi rồi. Đồng Tông sư sao lại có thể trẻ con như vậy.】

Quyền Ứng Chương nhanh chóng chớp mắt mấy cái: "Đương nhiên, những cái đó đều không quan trọng. Quan trọng là, ông ta tính tình trẻ con, cảm thấy làm vậy càng chọc tức người khác hơn."

Hứa Yên Miểu: 【...】

Hắn đúng là tự kiểm điểm quá sớm rồi!

"Ha ha." Quyền Ứng Chương nhịn không được cười toe toét: "Sao các ngươi lại đến đây?"

【Ờ, đến xem náo nhiệt...】

Hứa Yên Miểu mặt không đổi sắc: "Nghe nói Đồng đại nho đang giảng đạo ở đây, đặc biệt đến xem."

Quyền Ứng Chương hừ cười một tiếng, không tỏ ý kiến. Đang định nói gì đó, đột nhiên nghe thấy Hứa Yên Miểu thốt lên một tiếng: 【Loại người này thật đáng ghét, may quá may quá, màn kinh điển sắp xuất hiện rồi! Tức c.h.ế.t hắn đi! Hừ!】

Quyền Ứng Chương ngẩn ra.

Màn kinh điển?

Bất giác ngẩng mắt nhìn qua.

Chỉ thấy bên kia, kẻ cầm đầu phe mũ cao đai rộng thấy công kích Đồng Tâm Đại Nho không hề hiệu quả, bắt đầu chuyển sang công kích những người phụ nữ đi theo Đồng Tâm Đại Nho: "Các ngươi thực sự là lũ dâm phụ, không nghĩ đến phụ đức, ngược lại cứ bám lấy đàn ông không buông, chưa từng thấy kẻ nào thèm khát đến như vậy."

Hắn đầy ác ý bịa đặt: "Nghe nói Đồng đại nho thường xuyên cùng các ngươi tắm truồng? Lẽ nào chính vì vậy mà ông ta mới có nhiều nữ đệ tử như thế?"

Đám sĩ nhân đi theo hắn liền cười rộ lên, cũng có kẻ che miệng mũi, ra vẻ đám người Đồng Tâm không đáng nhìn.

Trong số các nữ đệ tử, có người tức giận trừng mắt, có người xấu hổ rơi lệ, còn có người đã định chống nạnh xông lên đánh người rồi.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 526: Chương 526



Đồng Tâm Đại Nho liếc nhìn đám người này một cái: "Đúng là kỳ lạ, sau khi Khổng Khâu qua đời, để lại là chó mất chủ, chó ghẻ lở, sao bây giờ sủa loạn lên, lại là một đám giòi trắng?"

【Xuất hiện rồi! Cái miệng độc địa của Đồng Tâm Đại Nho! Dù sao đây chính là người dám mắng Nho sinh là lũ chó hùa chỉ biết phụ họa theo Khổng Tử — ồ, bản thân ông ấy cũng là Nho sinh, cho nên lúc độc ác lên, ông ấy cũng mắng chính mình trước đây là một con chó. Mắng Khổng Tử làm người màu mè giả tạo, mắng người nói "Trời không sinh Trọng Ni, vạn cổ như đêm dài", nói "Sao nào, trước khi Khổng Tử ra đời, tất cả mọi người đều phải đốt nến đi đường chắc" - cái miệng độc địa bậc nhất thiên hạ!】

【Đám người này trước mặt Đồng đại nho lúc nghiêm túc lên, không đủ để đấu một hiệp.】

【Chậc chậc, đám người cổ hủ này sắp tức c.h.ế.t rồi nhỉ?】

Quyền Ứng Chương liếc mắt qua bên đó.

Đúng là vậy thật, ngươi xem bọn họ còn cười nổi nữa không?

*

Cười thì không cười nổi, nhưng lấy lại bình tĩnh rồi thì vẫn chửi bới được.

"Cho dù tên yêu nho nhà ngươi có khéo mồm khéo miệng thế nào, cũng không tránh được chuyện ngươi tắm truồng cùng nữ đệ tử!"

Hôm nay bọn họ nhất định phải bôi nhọ thanh danh của vị đại nho này, đổ cái chậu nước bẩn này lên đầu đối phương.

Đồng Tâm Đại Nho lạnh lùng nhìn đám người này, giọng điệu mỉa mai, đánh thẳng vào chỗ đau: "Hành vi xấu xa của các ngươi đã rõ như ban ngày, muốn hãm ta vào chỗ bất nghĩa, chỉ càng cho thấy sự ti tiện vô sỉ của các ngươi mà thôi. Các ngươi dùng lời lẽ ác độc bôi nhọ người khác, đã là đối tượng bị mọi người phỉ nhổ. Danh dự của các ngươi đã thành phân thổ, người đời đều thấy các ngươi là một lũ phe đảng xấu xa. Các ngươi định hủy hoại sự trong sạch của đệ tử ta, nhưng chỉ càng khiến bản thân thân bại danh liệt. Sự ngu xuẩn của các ngươi, không bằng heo chó."

Hứa Yên Miểu vỗ tay bốp bốp trong lòng, tiếc là Đồng Tâm Đại Nho không có quan chức, không cảm nhận được luồng sùng bái này.

Mà lời lẽ cay độc của Đồng Tâm Đại Nho càng chọc giận đám mũ cao đai rộng kia hơn.

Bọn họ tức giận đùng đùng: "Đồng Tâm, ngươi và đám nữ đệ tử kia hành vi không đứng đắn, đã là chuyện ai cũng biết, thế mà còn ở đây mạnh miệng lý sự, muốn che đậy sự thật."

Lão cổ hủ cầm đầu lại nhìn sang đám nữ đệ tử kia, đắc ý nói: "Ta khuyên các ngươi mau chóng về nhà thì hơn. Nếu không sau này khó mà lấy chồng, như nhà ta gia phong trong sạch thế này, thê thiếp mà không chuyên sâu nữ học, tính tình không trinh thục, tuyệt đối không cho phép vào cửa nhà ta..."

Hứa Yên Miểu: 【Wuhu! Màn kinh điển! Chuẩn bị! Ba, hai, một!】

Quyền Ứng Chương, Tương Dương Công Chúa và những người có quan chức bên phái cổ văn đều vô cùng tò mò.

Màn kinh điển, rốt cuộc là gì?

Sau đó, liền nghe thấy hai giọng nữ trong trẻo vang lên nối tiếp nhau, dường như đã lấy hết can đảm: "Chúng tôi rất thích văn chương của Đồng đại nho, cũng muốn làm học trò của Đồng đại nho!"

Mọi người đồng loạt quay đầu lại.

Những người khác còn đang hoang mang không biết hai cô gái này là ai, thì lão cổ hủ cầm đầu phe mũ cao đai rộng kia, một hơi thở không thông, suýt nữa thì đi đời tại chỗ: "Các ngươi... các ngươi..." Sắc mặt âm u như đáy nồi đen, một lúc lâu sau mới phun ra một câu đầy giận dữ: "Các ngươi lên cơn điên gì thế!"

【Các ngươi là thiếp của ta mà! Sao lại có thể bênh vực người đàn ông khác! Có phải đã sớm hồng hạnh xuất tường rồi không! Sớm đã cắm sừng ta rồi! Sớm đã thông đồng qua lại với lão già Đồng Tâm không c.h.ế.t này rồi!】

Hứa Yên Miểu trong lòng tuôn một tràng châm chọc mỉa mai lão cổ hủ kia.

Bên phía Quyền Ứng Chương, mấy người không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Một ngày tốt lành

May thay, vì phản ứng mất bình tĩnh của lão cổ hủ, nên ngay cả bản thân lão cũng nghĩ rằng bọn họ đang cười nhạo lão.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 527: Chương 527



Mặt lập tức càng đen hơn. Trong cái đen còn ẩn hiện chút sắc đỏ bệnh tật.

Có lẽ là vì, người nhảy ra lại chính là hai nàng tiểu thiếp của lão.

Nếu tiểu thiếp thành nữ đệ tử của Đồng Tâm, lại kết hợp với chuyện tắm truồng trước đó, chẳng phải là cắm sừng lão đến phát sáng luôn sao?!

Bịa đặt chuyện người khác thì được, nhưng chuyện này xảy ra với chính mình, thì không chịu nổi lời đồn. Cho nên lão không những không thể đẩy lời đồn đi xa hơn, mà còn phải tìm cách dập tắt nó?

Lập tức mắng to: "Tiện tỳ! Ăn cây táo rào cây sung! Các ngươi tưởng Đồng Tâm là thứ tốt đẹp gì chắc!"

Hứa Yên Miểu không nhịn được: 【Nói thế mà nghe được, người ta chỉ là thiếp thuê của ông, cùng lắm là bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho ông thôi, sao gọi là ăn cây táo rào cây sung được.】

Triều đại này thịnh hành việc thuê thiếp, thời hạn hợp đồng dài ngắn tùy người. Nhưng thường là ký ba năm, sau ba năm có thể gia hạn, cũng có thể đường ai nấy đi.

Thiếp thông thường, mỗi tháng thường được ba ngàn năm trăm tiền. Còn những người biết làm thơ, ca hát, chơi nhạc cụ thì mỗi tháng tám ngàn tiền.

Đừng tưởng đây là "đi làm thuê". Bởi vì thông thường, thiếp không nhận được tiền, người nhận tiền phần lớn là cha mẹ bán con gái làm thiếp.

— Đương nhiên, người tự bán mình thì ngoại lệ. Phụ nữ tự bán mình có thể nhận được tiền thuê từ chủ nhà.

【Hơn nữa, câu nói kia của Đồng đại nho "Kiến thức có dài ngắn, nam nữ không phân biệt", đã khích lệ các nàng ấy biết bao. Các nàng viết thư cho Đồng đại nho, Đồng đại nho còn hồi âm ủng hộ các nàng cầu học vấn đạo, khuyến khích các nàng rằng đại đạo không phân biệt nam nữ, hãy chăm chỉ học hành, ba năm sau hợp đồng kết thúc, thì đi theo đuổi đại đạo.】

Hứa Yên Miểu liếc nhìn hai cô gái tay nắm chặt tay, rõ ràng sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì đứng trước mặt Đồng Tâm Đại Nho, cũng chẳng màng trên người mình còn ràng buộc hợp đồng, rằng lão cổ hủ kia vẫn là lang chủ của các nàng.

Khá là cảm động: 【Có lẽ Đồng đại nho đã được các nàng coi là tri kỷ rồi.】

Mặc dù hắn sẽ không trơ mắt nhìn hai cô gái vô tội c.h.ế.t trước mặt mình, nhưng hai cô gái này lại không biết điều đó, trong mắt các nàng, các nàng nguyện ý đứng ra lúc này, vì tri kỷ của mình mà chắn tai ương.

— Đây có lẽ chính là kẻ sĩ c.h.ế.t vì tri kỷ vậy.

*

Trong đám Nho sinh gây sự kia, cũng có kinh quan, chỉ là tiểu quan thôi.

Vị tiểu quan kia nghe được tiếng lòng của Hứa Lang, sắc mặt kỳ quái, thực sự không nhịn được mà tiết lộ tin tức động trời này: "Cái này... có lẽ..." Gã nói với lão cổ hủ: "Xem mức độ thân quen của hai vị nương tử này với Đồng yêu nho, có thể... bọn họ đã sớm ngấm ngầm thư từ qua lại mấy năm rồi?"

Tin tức động trời này vừa nói ra, vị tiểu quan lập tức không còn thấy tức n.g.ự.c nữa, nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, cùng với ánh mắt kinh ngạc thán phục khi nhìn vào phân tích của mình, cả người gã như đám mây sau cơn mưa rào, nóng hổi, mềm mại, lập tức hiểu được niềm vui chia sẻ "dưa" của Hứa Yên Miểu.

Còn sống c.h.ế.t của lão cổ hủ, gã đã không còn quan tâm nữa rồi.

Lão cổ hủ: "..."

Mấy năm rồi, mấy năm rồi, mấy năm rồi...

Một ngày tốt lành

Trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói này, như thể có ai đó đưa tay tát cho lão một cái, sắc mặt lão cổ hủ lúc đen, lúc xanh, lúc đỏ, như bảng pha màu biến đổi liên tục, cũng không biết là vì không nuốt trôi được cục tức đó hay sao, một ngụm m.á.u "phụt" một tiếng phun ra, còn hùng vĩ hơn cả sóng dồn mây tụ.

"Phun m.á.u rồi!"

Tương Dương Công Chúa gần như bật cười khúc khích không rõ tiếng: "Sao mới chỉ tức đến phun m.á.u thôi? Tính khí lớn như vậy, chẳng lẽ không phải nên tức c.h.ế.t luôn sao!"

Hứa Yên Miểu: "Không sao, cũng sắp rồi."

Tương Dương Công Chúa: "Hửm?!"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 528: Chương 528



Hứa Yên Miểu: "Khụ khụ khụ khụ, ý ta là, tính khí ông ta lớn như vậy, xem ra cũng gần giống như sắp tức c.h.ế.t rồi."

Tương Dương Công Chúa nhìn hắn đầy ẩn ý: "Thì ra là vậy."

Mà bên kia, Đồng Tâm Đại Nho để tránh hai vị nương tử xảy ra chuyện, đã móc tiền túi ra thay các nàng hủy hợp đồng, giúp các nàng lấy lại thân tự do.

Hứa Yên Miểu cười rộ lên.

Hắn không thích chuyện vật hóa phụ nữ như chế độ thiếp thuê này, nhưng lại vui mừng vì hai người phụ nữ có thể lấy lại thân tự do.

*

Lão cổ hủ kia thật đúng là già mà chưa chết, thân thể tương đối cứng cáp, như vậy mà vẫn chống đỡ được đả kích, biến đau thương thành sức mạnh, tức giận phun mắng Đồng Tâm Đại Nho giảng học lại không đặt ra ngưỡng cửa, làm vậy có xứng đáng với đám sĩ nhân hương thân đã tài trợ cho ông ta không.

Đồng Tâm Đại Nho đột nhiên mở miệng: "Được rồi."

Lão cổ hủ: "Cái gì được rồi?"

Giọng nói của Đồng Tâm Đại Nho lại khôi phục vẻ ôn hòa và bình tĩnh, thậm chí còn như mang theo vẻ thân thiện, kiên nhẫn trả lời: "Ngưỡng cửa của ta đã đặt xong rồi."

Lão cổ hủ: "Cái gì?"

Dưới sự chỉ dẫn của Đồng Tâm Đại Nho, lão quay đầu nhìn lại, liền thấy ở cổng lớn của học viện giảng dạy này, đã được lắp thêm một cái ngưỡng cửa.

Ngưỡng cửa thật sự.

Ngưỡng cửa một bên cao một bên thấp, bên thấp thì như nhà bình thường, bên cao thì đến tận thắt lưng người đàn ông trưởng thành.

Một cái ngưỡng cửa cực kỳ quái dị.

Đồng Tâm nói đầy thấu hiểu: "Sau này người bình thường thì bước qua từ bên thấp, còn các vị thấy ngưỡng cửa quá thấp, thì cứ trèo qua từ bên cao. Già trẻ đều thích hợp ^_^"

Đồng Tâm Đại Nho nói với các đệ tử của mình: "Nào, các ngươi đều bước qua thử xem."

Thế là các đệ tử vui vẻ đi bước qua ngưỡng cửa.

Đồng Tâm Đại Nho lại quay đầu lại, nói với lão cổ hủ: "Chư quân, mời lên ngưỡng cửa."

Gần tám mươi tuổi, chống gậy, mắng nửa canh giờ đã run rẩy muốn tìm cái ghế ngồi rồi, lão cổ hủ: "... Ngươi!"

Một ngày tốt lành

Đừng có khinh người quá đáng!

"Vẫn thấy ngưỡng cửa chưa đủ cao sao? Cũng không sao. Trèo qua vài lần là được!" Đồng Tâm Đại Nho tự mình vịn ngưỡng cửa trèo qua, rồi lại vịn ngưỡng cửa trèo về, lại trèo qua, lại trèo về, gọi mấy đệ tử đến, cùng nhau trèo qua, cùng nhau trèo về, khỏe khoắn vui tươi, tươi cười rạng rỡ: "Mỗ làm mẫu cho các vị xem trước!"

Lão cổ hủ chỉ vào bọn họ, ngón tay và giọng nói cùng run rẩy: "Các ngươi... ra thể thống gì, ra thể thống gì!"

Hứa Yên Miểu: 【À, quả nhiên, bản chất của con người là máy nhắc lại.】

"Phụt—" Trong số những người nghe được tiếng lòng, lại có mấy người bật cười.

Sắc mặt lão cổ hủ càng lúc càng đỏ, cho đến khi tím lại.

Cuối cùng—

"Á!"

Sau cơn bi phẫn, lại một ngụm m.á.u nữa phun ra, đã không biết đây có phải là được như ý nguyện hay không, lão cổ hủ cuối cùng cũng ngất đi, không cần phải đối mặt với tất cả những chuyện phiền lòng này nữa.

Cũng không cần đối mặt với những tiếng cười phiền lòng nào đó:

"Ha ha ha—"

"Ha ha ha—"

Tiếng cười vang thẳng lên trời cao.

E rằng đám lão cổ hủ nghe thấy, phải phun m.á.u lần thứ ba mất.

Ồ, nói không chừng nếu lão cổ hủ biết trước đó, bọn họ một nam một nữ ngồi cùng bàn ăn cơm, thì cho dù sắp tức đến ngất đi, cũng phải giơ tay run rẩy chỉ vào bọn họ, mắng một câu: "Thương phong bại tục."

Nghĩ đến đây, Hứa Yên Miểu cười càng to hơn.

【Không biết nếu bọn họ phát hiện có sĩ nữ đã kết hôn mà vẫn đường đường chính chính qua lại với nhà khác, lại còn do nam chủ nhân nhà đó tiếp đón, thì có tức c.h.ế.t không nhỉ?】

Hứa Lang nghĩ thầm đầy tinh quái.

【Nhưng nếu biết còn có sĩ nữ đã kết hôn lại tâm đầu ý hợp với một nhà thơ, còn tặng đối phương quần áo do chính tay mình làm, ồ, mà chồng của sĩ nữ đó còn biết chuyện này, lại còn vui mừng vì phu nhân mình có tri kỷ — biết chuyện này, thì há chẳng phải lại tức đến sống lại sao?】
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 529: Chương 529



Tương Dương Công Chúa vốn đã ngừng cười, lúc này lại không nhịn được mà cười rộ lên lần nữa. Tiếng cười trực tiếp làm chim chóc trên cây hoảng sợ bay đi.

Trả lại tiền mồ hôi nước mắt cho ta!

Hứa Yên Miểu lắc đầu thở dài: “Ngất gì mà sớm thế.”

Tương Dương Công chúa bật cười: “Thế này mà còn sớm à?”

Hứa Yên Miểu không đáp lời.

Tương Dương Công chúa liền biết sắp có chuyện lớn rồi.

Công chúa còn chưa kịp nghĩ ra Hứa Yên Miểu đã thấy được điều gì, thì đã nghe thấy Hứa lang trong lòng đang lắc đầu quầy quậy như một lão học cứu, ngoài mặt thì liên tục thở than, nhưng thực chất lại hả hê vì người gặp họa: [Sao cũng phải đợi đến lúc tận mắt thấy Thái tử đến gây sự với ông rồi hãy ngất chứ.]

Hứa Yên Miểu giật mình: “Quyền lão? Quyền lão, ông sao thế!”

Quyền – một trong các Thái tử Thái phó đương nhiệm – Ứng Chương đưa tay đỡ trán: “Không sao, chắc là do đứng lâu quá, hơi choáng một chút.”

Quyền Ứng Chương nói: “Đỡ ta qua bên kia ngồi một lát.”

Hứa Yên Miểu đáp: “Vậy được...”

[Lát nữa phải dẫn Tương Dương Công chúa đi xem mới được! Người mà Thái tử tìm gây sự lại đúng là nhà của lão cổ hủ kia, thật là trùng hợp.]

[Giờ chủ nhà đã ngất đi rồi, không có ai chủ trì đại cục, chẳng biết phải làm sao đây!]

[Chậc chậc!]

Hai tiếng cuối cùng thể hiện rõ sự hả hê của Hứa lang.

Râu mày Quyền Ứng Chương run run, ông ho khan một tiếng: “Ta cũng đỡ choáng rồi. Thấy ngươi hình như còn có việc phải làm, đợi ta ngồi xuống rồi, ngươi cứ đi làm việc của mình đi.”

[Ể? Rõ ràng đến thế cơ à?]

Một ngày tốt lành

Hứa Yên Miểu đỡ vị lão nhân này ngồi xuống chiếc ghế dài trước quán trà, lại quan sát một lượt, xác định sắc mặt ông hồng hào, hơi thở đều đặn, lúc này mới chắp tay hành lễ: “Tại hạ quả thực có việc. Vậy xin thất lễ trước.”



Hứa Yên Miểu và Tương Dương Công chúa lén lén lút lút đi phía trước.

Quyền Ứng Chương và đám đệ tử phái Cổ văn của ông cũng lén lén lút lút bám theo sau.

Cái dáng vẻ thập thò lấm lét đó đập vào mắt đệ tử của Đồng Tâm Đại nho.

Đệ tử đột nhiên ho một tiếng, thăm dò hỏi: “Lão sư, chúng ta không đi theo xem thử sao?”

Đồng Tâm đáp: “Cứ giữ vững bản tâm, ngươi muốn đi thì cứ đi.”

“Vậy lão sư người...”

Đồng Tâm Đại nho xoa xoa cái ngạch cửa mới của mình, nói ra lời mà sau này khiến lão phải hối hận: “Ồ, ta không muốn đi lắm. Đi theo cái lão nghiêm chỉnh Hương Phố kia thì có gì hay mà xem?”

Đệ tử ngẫm nghĩ một lát, vẫn thấy rất tò mò, bèn cẩn thận bám theo. Lúc đi còn kéo theo mấy vị đồng môn cũng hiếu kỳ như mình.

Còn Đồng Tâm Đại nho thì tỉ mỉ quan sát ngạch cửa nhà mình, lùi lại hai bước, thưởng thức một hồi, rồi nghiêm túc suy nghĩ:

Hay là đặt thêm một đôi sư tử đá ở cửa nhỉ? Để tiện phơi chăn bông?



“Ta nói cho người biết, đây là tin tức ta phải tốn bao công sức mới dò hỏi được đấy!”

Hứa Yên Miểu ra vẻ thần bí: “Tương Dương, người có biết Đoái tượng Hội quán không!”

Tương Dương Công chúa lắc đầu: “Đoái tượng là gì? Hội quán lại là gì?”

Hứa Yên Miểu bèn bắt đầu giới thiệu.

Sau khi vải bông được nhuộm màu, cần có thợ dùng chân đạp lên phiến đá lớn hình chữ Ao (凹), lăn qua lăn lại để vải bông trở nên căng mịn và bóng loáng. Đây chính là công đoạn đoái bố (踹布 - đạp vải). Mà Bao đầu vì việc này mà mộ tập các thợ thủ công, tập trung họ lại trong phường để đạp vải, nơi đó liền được gọi là “Đoái phường” (踹坊).

Những người thợ thủ công được Bao đầu mộ tập đến thì được gọi là Đoái tượng (踹匠).

“Vậy thì có liên quan gì đến ca ca của ta?”

Tương Dương Công chúa buột miệng chê bai: “Cái chân đó của hắn, đạp nổi không?”

Hứa Yên Miểu hạ thấp giọng, tỏ ra đầy bí ẩn: “Chân hắn bị què đúng là không đạp vải được, nhưng hắn có thể làm việc khác mà!”

Tương Dương Công chúa hỏi: “Việc gì?”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 530: Chương 530



Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Đi một lúc, họ đã đến nơi Hứa Yên Miểu muốn tới.

“Người nhìn xuống dưới kia!”

Bọn họ leo lên một ụ đất trước, phía dưới theo đường chéo là một đám đông. Hai người đứng ngay rìa đám đông đó.

Tương Dương Công chúa hào hứng hóng chuyện: “Ngươi bảo ta xem cái gì thế! Đám trai tráng này tụ tập ở đây làm gì vậy?”

Cách ụ đất không xa là một nhà dân bình thường, trước cửa nhà chất đầy vại dưa muối. Quyền Ứng Chương và đám người phái Cổ văn đang nấp sau mấy vại dưa muối, lén lút ló đầu ra nhìn.

“Mấy nghìn người tụ tập thế này, là đang làm gì vậy?”

Giọng Quyền Ứng Chương đầy trịnh trọng: “Không phải là đang khởi nghĩa đấy chứ…” (Xin lỗi, cuối thời tiền triều nói quen miệng rồi.)

Quyền Ứng Chương ho khan một tiếng: “Không phải là đang tạo phản đấy chứ?”

Chủ yếu là, ba bốn nghìn người, đều là thanh niên trai tráng, hơn nữa ai nấy mặt mày cũng đằng đằng sát khí, thật sự rất giống.

—— Cũng may đây không phải là đại bản doanh ở Tô Châu, Đoái tượng ở đó ít nhất cũng phải cả vạn người.

Một vị quan phái Cổ văn hạ giọng nói: “Chắc là không phải đâu. Tiểu Bạch Trạch rất quý mạng mình.”

Nếu thật sự là tạo phản, hắn đã chẳng dẫn Công chúa đến góp vui rồi – chắc chắn hắn sẽ chạy càng xa càng tốt.

Quyền Ứng Chương gật đầu, lại có chút nghi hoặc nhìn quanh: “Mà nói đi cũng phải nói lại, Thái tử đâu rồi?”

Chẳng phải nói là Thái tử đang tìm lão cổ hủ kia gây sự sao? Sao lại là ba bốn nghìn trai tráng này?

Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên——

“Xé áo làm cờ! Vót gậy làm giáo!”

“Đòi nợ đòi lương! Bao đầu trả lại tiền mồ hôi nước mắt cho ta!”

Đám Đoái tượng phía sau cũng hô lớn theo: “Bao đầu trả lại tiền mồ hôi nước mắt cho ta!”

“Trả lại tiền mồ hôi nước mắt!”

“Trả lại tiền mồ hôi nước mắt!”

Tương Dương Công chúa trợn mắt há mồm.

Đám Đoái tượng bắt đầu hành động, người nào người nấy vác gậy xông vào căn nhà lớn phía trước mặt họ —— cũng chính là nhà của Bao đầu.

Nhà đó có tổng cộng bảy tám gian phòng, nô bộc cũng không ít, ai nấy đều được ăn uống tốt nên trông béo tốt phương phi, cử hai người đứng chặn ở cửa thôi cũng đủ để xua đuổi tà ma.

Một ngày tốt lành

Nhưng dù có khỏe mạnh đến đâu cũng không chống lại nổi sự tấn công của ba bốn nghìn trai tráng. Bọn họ khuân gần một nửa bàn ghế ra chặn cửa chính, không ít người còn đạp lên vai đồng bạn để trèo tường vào. Trong sân tiếng hô g.i.ế.c vang lên không ngớt.

Đương nhiên, tiếng hô vang nhất vẫn là: “Bao đầu trả lại tiền mồ hôi nước mắt cho ta!” kèm theo đó là tiếng đập phá loảng xoảng.

Cả sân lớn lúc này loạn thành một mớ. Đám đông Đoái tượng đều đã xông vào, tựa như thủy triều rút đi, dần dần để lộ ra... một vị Thái tử

Tương Dương Công chúa suýt nữa nuốt luôn cả lưỡi mình, vẻ mặt kinh hoàng tột độ: “Huynh đang làm cái gì vậy, ca ca!!!”

Kẻ đang trà trộn trong đám Đoái tượng, đầu gật lia lịa như gà mổ thóc, còn cùng đám Đoái tượng kia giơ cao cánh tay hô lớn “Bao đầu trả lại tiền mồ hôi nước mắt cho ta”, không phải là ông anh oan gia của nàng, đường đường là Thái tử Đại Hạ, thì còn là ai nữa?!



Bên dưới ụ đất tiếng động ồn ào hỗn loạn, tiếng hét thất thanh của Tương Dương Công chúa không truyền xuống dưới được.

Nhưng.

Tiếng lòng của Hứa Yên Miểu lại truyền đến tai từng người có thể nghe thấy tiếng lòng hắn một cách trọn vẹn, không thiếu sót.

[Ha ha ha ha ha ha!]

[Ta biết ngay mà, Tương Dương mà thấy cảnh này, chắc chắn sẽ sốc phát rồ luôn! Hồi ta mới thấy cũng vậy mà! Đường đường là Thái tử lại gia nhập Đoái tượng Hội quán, còn đi theo họ đòi lương nữa ha ha ha ha ha!]

Thái tử: “?!”

Giọng hô khẩu hiệu đang vang lên cũng khựng lại một chút.

Hứa Yên Miểu, trước khi ngươi đột nhiên mò đến đây có thể báo cho bản cung một tiếng được không hả! Hơn nữa, sao ngươi lại dẫn cả muội muội của ta tới đây!
 
Back
Top Bottom