Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 511: Chương 511



【Đây chẳng phải là hòm thư sao? Vậy thì đúng là làm một cái cũng được.】

Hứa Yên Miểu bèn gật đầu, cảm ơn ý tốt của Binh Bộ Thượng Thư.

Sau đó mới nghe Binh Bộ Thượng Thư nói vào chuyện chính: "Ta nghe nói bên Lễ Bộ Thượng Thư sắp sửa chỉnh đốn Lễ Bộ rồi, chắc là các bộ khác cũng sẽ có hành động theo, mấy ngày này ngươi cẩn thận một chút, đừng để bị người ta bắt được lỗi."

Hứa Yên Miểu vội vàng cảm ơn, đồng thời âm thầm quyết định phải nén đau cắt bỏ sở thích — mấy ngày tới tạm thời không vừa đi đường vừa ăn vặt nữa vậy. Hơn nữa cũng cố gắng không giao du với ai thì tốt hơn, để tránh bị cuốn vào bè phái tranh đấu.

Binh Bộ Thượng Thư nói: "Lời cần nói ta đã nói rồi, vậy ta về trước đây."

"Đợi đã!" Hứa Yên Miểu quay người chạy vào nhà, lục ra một cái hộp rỗng, xúc đầy một hộp kẹo lạc vừng rồi đi ra: "Hạ quan biết Thượng thư thích ăn đồ ngọt, loại kẹo vừng này ngon lắm! Hạ quan mua tới ba cân, cố ý lựa ra một hộp trông đẹp mắt nhất, mời Thượng thư nếm thử."

Mắt Binh Bộ Thượng Thư sáng lên: "Vậy thì ta không khách sáo nữa."

Ông ấy thậm chí còn ăn thử một miếng ngay tại chỗ, mắt lại càng sáng hơn, lúc đóng nắp hộp lại vẫn còn vẻ thòm thèm: "Tuy hơi cứng, nhưng ngọt mà không ngấy, lại còn thơm mùi vừng nữa! Ngon lắm, mua ở hàng nào vậy?"

Hứa Yên Miểu nói tên quán, Binh Bộ Thượng Thư liền vui vẻ ra về.

Hứa Yên Miểu quay người.

Hắn bước vào cửa phòng.

Hắn hét lên thất thanh: "Bé ngoan! Chỗ kẹo đó không được l**m!!!"

*

Ngày hôm sau lên triều, Hứa Yên Miểu cứ nghĩ tới nghĩ lui, băn khoăn mãi không thôi.

【Rốt cuộc mèo có ăn được đồ ngọt không nhỉ?】

【Bé ngoan l.i.ế.m một miếng kẹo xong, cứ l.i.ế.m mép, l.i.ế.m mũi, rồi l.i.ế.m cả chân nữa, chắc là thích lắm đây?】

【Hay là mình dùng hệ thống tra thử xem? Cảm giác cũng không ổn lắm nhỉ?】

Hứa Yên Miểu lại chìm vào cơn rối rắm sâu sắc.

Binh Bộ Thượng Thư tức đến độ rèn sắt mà chẳng thành thép.

Ngươi quan tâm con mèo làm gì chứ! Lo mà để ý tình hình bên Lễ Bộ kia kìa!

Binh pháp có câu, dùng binh đánh trận, thắng mãi thì binh lính mỏi mệt, nhuệ khí cùn đi; đánh thành thì hao tổn binh lực; phơi binh lâu ngày thì quốc khố không đủ dùng.

Ngươi cứ trì hoãn quá lâu, còn sức lực đâu mà đối phó với cuộc chỉnh đốn có thể ập tới chứ!

— Đây thật sự không phải ông ấy nói lời giật gân đâu, cùng lắm ông ấy chỉ nói một nửa giữ lại một nửa thôi. Lại Bộ Thượng Thư rõ ràng có ý định chỉnh đốn Lại Bộ, có điều cuộc chỉnh đốn này sẽ không ảnh hưởng đến Hứa Yên Miểu mà thôi.

May sao, có lẽ lời cầu nguyện của Binh Bộ Thượng Thư đã có tác dụng, Hứa Yên Miểu thấy băn khoăn mãi cũng chẳng có kết quả, bèn dứt khoát mở hệ thống: 【Để ta xem Lễ Bộ Thượng Thư chỉnh đốn Lễ Bộ thế nào.】

Lễ Bộ Thượng Thư ngẩng đầu liếc nhìn Binh Bộ Thượng Thư một cái, vẻ mặt đầy khinh thường.

Ngươi tưởng ta không nghĩ tới Tiểu Bạch Trạch sao? Lão mũi trâu kia, ngươi cứ chống mắt lên mà xem, kiến thức và mưu lược của bản quan đây, ngươi có vỗ m.ô.n.g ngựa cũng không theo kịp!

Một ngày tốt lành

*

【Wow! Vừa từ trường đua ngựa về đã lập tức gọi tất cả người của Lễ Bộ tới nha môn rồi, gấp vậy sao!】

Hứa Yên Miểu kinh ngạc vô cùng.

Đây là một khắc cũng không đợi được nữa ư?

Lễ Bộ Thượng Thư mỉm cười.

Đương nhiên, nếu không đợi đến lúc thượng triều ngày mai, để bọn họ biết được ý định tra sổ sách của ta từ tiếng lòng của ngươi, há chẳng phải là cho chúng có thời gian chuẩn bị sao?

Đám người Lễ Bộ đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vẻ mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ sợ hãi chưa nguôi.

【Ồ, giờ ta mới để ý, bữa tiệc chiêu đãi các quan khảo thí vào ngày công bố kết quả Hội Thí hôm đó, là do Lễ Bộ toàn quyền lo liệu, tiền bạc thì lấy từ Hộ Bộ.】

【Ta còn được chia ngân hoa với vải vóc nữa chứ...】
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 512: Chương 512



【Ối chà, thì ra còn có thể kiếm chác kiểu này sao, nguyên liệu cho tiệc rượu thì tự đi mua, khai khống sổ sách lên, tiền thừa thì đám quan viên Lễ Bộ chia nhau, lại còn chia theo phẩm cấp nữa chứ! Ai chia ba phần, ai hai phần, ai một phần đều có quy định cả!】

Lão Hoàng Đế nhìn đám quan viên Lễ Bộ một cách đầy thâm ý.

Các quan viên Lễ Bộ đều chột dạ cúi đầu.

Lễ Bộ Thượng Thư nhân lúc Hứa Yên Miểu không để ý, vội ra hiệu cho lão Hoàng Đế.

'Bệ hạ, đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa, hôm qua thần đã bắt bọn họ nộp lại hết số tiền đã lấy rồi!'

Lão Hoàng Đế lúc này mới thu lại ánh mắt như muốn thiêu cháy bọn họ.

Những việc đám quan viên Lễ Bộ làm, thực chất cũng tương đương với luật ngầm rồi. Giống như các vị Tư Vụ ở các bộ ngấm ngầm nhận tiền hiếu kính, nếu không đưa tiền thì sẽ bị chặn giấy tờ trong phạm vi quy tắc, không tới hạn chót thì đừng hòng văn thư đó xuất hiện ở bộ phận cần đến.

Thuộc vào phạm vi "dân không tố cáo thì quan không truy cứu".

— Cũng là loại chuyện mà lão Hoàng Đế ngầm cho phép theo kiểu "nước trong quá thì không có cá".

Hứa Yên Miểu: 【Ể? Bữa tiệc hôm đó còn cho phép gia nô vào nhà bếp ăn cơm nữa sao? Sao ta lại không biết chuyện này nhỉ?】

Các quan khảo thí khác: Khụ khụ khụ!

【Ồ! Đúng là được thật, nhưng chỉ được mang theo một người thôi...】 Hứa Yên Miểu ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy mình đúng là một kẻ thật thà: 【Thế mà bọn họ lại dẫn theo tận bốn năm người?!】

Các quan khảo thí khác: Khụ khụ khụ khụ!

Là Phó Chủ Khảo Quan, Binh Bộ Thượng Thư mặt không đổi sắc, chỉ có ánh mắt là hơi lảng đi.

Ông ấy cũng có dẫn người đến ăn, nhưng không nhiều đến bốn năm người, chỉ dẫn theo ba người thôi.

Một ngày tốt lành

Lão Hoàng Đế cũng giật giật khóe mắt.

Lườm bọn họ một cái đầy bực bội.

Xem cái tiền đồ của các ngươi kìa!

【Ha ha ha ha ha ha ha!】

【Lười nấu nướng, Lễ Bộ Thị Lang còn lén dắt cả Đại Tướng Quân đến ăn chực nữa. Những người khác đều là gia nô, chỉ riêng Đại Tướng Quân một mình ngồi ở nhà bếp sau như gấu, ăn lại cực nhiều. Người ở phía trước còn phải chạy ra ám thị, bảo đám gia nô đừng ăn thả phanh quá, nếu không phía trước không cung ứng kịp, lộ tẩy thì mất mặt lắm.】

【Đám gia nô đúng là oan c.h.ế.t đi được. Phần lớn chỗ đó đều là do Đại Tướng Quân ăn cả mà!】

Tâm trạng Lễ Bộ Thị Lang vô cùng phức tạp.

Lặng lẽ lườm Đại Tướng Quân một cái.

'Ngươi ăn nhiều thế làm gì!'

Đại Tướng Quân cẩn thận liếc nhìn sắc mặt lão Hoàng Đế, lúc này mới lén lút lộ vẻ tủi thân với Lễ Bộ Thị Lang.

Cái đó cũng đâu thể trách hắn được, đường đường là một tướng quân, một bữa ăn ít nhất cũng hết một thùng cơm gỗ, ba cân thịt mỡ béo ngậy, chẳng phải rất bình thường sao.

*

【Ể? Lễ Bộ Thượng Thư bắt người của Lễ Bộ nộp lại hết chỗ dầu mỡ vớt được trong vòng một ngày rồi à. Ừm, nếu đã như vậy, thì đợt chỉnh đốn của Lại Bộ chắc cũng tương tự nhỉ?】

【Vậy thì ta căn bản chẳng cần phải sợ!】

【Mấy chuyện tương tự thế này, đừng nói là làm, ta đến biết còn chẳng biết nữa là.】

【Hiểu luật ngầm chốn quan trường ư? Không tồn tại!】

Các quan viên khác: "..."

Chẳng hiểu vì sao, lại có cảm giác Tiểu Bạch Trạch hình như đang rất tự hào thì phải.

【Đợi đã...】

【Đáng ghét!!!!】

Những người khác: "?!"

Sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?

Toàn bộ đám người Lễ Bộ càng căng cứng cả người, bao hậu quả kinh khủng trong quá khứ lập tức hiện về trong đầu.

Lớn tiếng như vậy... lẽ nào Hứa Yên Miểu lại tóm được kẻ nào tham ô? Hay là có kẻ nào trên lừa dưới giấu?

Chắc không đến nỗi có kẻ tư thông với địch quốc đấy chứ?!

Hứa Yên Miểu: 【Thì ra quan viên ăn cơm ở công trù còn có thể mang về ư?!】

【Sợ ăn không hết, nên lần nào phần của ta cũng không lấy đủ!】

Rõ ràng gia sản cũng có tới mấy trăm vạn tiền rồi, thế mà giờ phút này Hứa Lang vẫn phát ra tiếng gào thét chói tai.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 513: Chương 513



Các quan viên khác: "???"

Khoan đã, ngươi làm ầm ĩ cả lên, chỉ vì chút chuyện cỏn con này thôi hả?!

Mang đồ ăn về không bao giờ là chuyện nhỏ!

Hứa Lang cảm giác mình đã bỏ lỡ cả tỷ bạc: 【Đáng ghét, thứ không phải của mình thì ta một xu cũng không lấy, nhưng đây rõ ràng là quy tắc ngầm cho phép mà! Hình như theo phẩm cấp của ta, ta được hưởng phần ăn tới bảy món lận phải không?】

【Ta sợ lãng phí, nên lần nào cũng chỉ gọi hai ba món thôi!】

【Lỗ quá, lỗ quá rồi!】

Không vặt được lông cừu, Hứa Yên Miểu đau đớn khôn nguôi.

Hắn chính là kiểu người mà: tiệm bánh mì có khuyến mãi, mua năm đồng tiền bánh mì là được phiếu đổi một đồng tiền sữa, lấy được 2 lít sữa tươi, thì nhất định phải đi lấy cái phiếu đó về bằng được.

Tuy rằng bánh mì khả năng cao là sẽ cho bạn cùng phòng, nhưng lông cừu thì nhất định phải vặt cho bằng được.

Còn cả những lúc bình thường hay lễ Tết, quán trà sữa nào chúc Tết tặng trà sữa miễn phí, cửa hàng nào quét mã thêm Wechat doanh nghiệp tặng phiếu giảm giá, quán KTV nào có phiếu hát miễn phí, cửa hàng bách hóa nào mua bột giặt tặng ba hộp khăn giấy... hắn gần như không bao giờ bỏ lỡ.

Chàng_sinh_viên_cần_kiệm_giữ_nhà.jpg

Lão Hoàng Đế và Thái Tử đồng nhất loạt gật đầu.

Phải đó, phải đó, đã là phần của mình, dựa vào đâu mà không lấy chứ!

【Ngày mai... không, bắt đầu từ hôm nay ta phải mang đồ ăn về! Ăn không hết thì mang đi làm từ thiện, cho ăn mày!】

Hứa Yên Miểu đau lòng đến không thở nổi: 【Nếu có tủ lạnh thì tốt rồi... làm hầm chứa băng thì lại tốn kém quá.】

Vì quá đau lòng cho phần ăn mình đã lãng phí suốt ba năm qua, nên tiếp theo đó Hứa Yên Miểu chẳng còn tâm trạng nào mà hóng chuyện nữa.

Nụ cười nơi khóe môi Lễ Bộ Thượng Thư càng lúc càng rộng.

Niềm vui bất ngờ!

Binh Bộ Thượng Thư liếc nhanh về phía Hứa Yên Miểu, rồi lại vội cúi nửa đầu xuống, thầm thở dài: Quả nhiên, Hứa Yên Miểu chính là đại diện cho sự bất ổn, chẳng ai ngờ được hắn có thể tùy hứng đến mức nào.

Một ngày tốt lành

Nhưng không sao, ông ta vẫn còn nước cờ dự phòng!

Binh Bộ Thượng Thư bước lên, chắp tay: "Bệ hạ, thần có một lời muốn tâu với Bệ hạ."

Lão Hoàng Đế: "Nói đi."

Binh Bộ Thượng Thư nói đầy ẩn ý: "Bệ hạ, tướng tướng hòa... tướng tướng hòa... thế nhưng, tướng với tướng, sao có thể hòa hợp được đây?"

Các đại thần đều im lặng lạ thường, lặng ngắt như tờ. Mọi người đều đưa mắt liếc nhìn Lễ Bộ Thị Lang và Đại Tướng Quân.

Sắc mặt Đại Tướng Quân chợt xanh chợt đỏ.

Đây là đang nhắm vào bọn họ đây mà.

Nếu Lễ Bộ Thị Lang mà lên làm Thượng Thư, vậy thì chuyện một vị Thượng Thư và một vị Đại Tướng Quân có quan hệ thân thiết thì phải tính sao đây?

— Đây đâu phải là quan hệ thân thiết bình thường, đây là mối quan hệ thân thiết trên giường!

"Đồ súc sinh già lông dẹp đáng c.h.ế.t nhà ngươi!"

Đại Tướng Quân lao tới, tung một quyền—

"Ái ui!"

Binh Bộ Thượng Thư ôm lấy mặt.

Các đại thần khác vội vàng lao lên giữ người lại: "Không đến mức đó đâu! Đại Tướng Quân, thật sự không đến mức đó, sẽ c.h.ế.t người đó!"

Đại Tướng Quân siết mạnh nắm tay, mặt đầy nụ cười dữ tợn: "Lê Kiềm, đấu võ mồm thì ta không lại lũ văn nhân các ngươi, nhưng sau này cứ thấy ngươi lần nào là ta đánh lần đó!"

Binh Bộ Thượng Thư sờ sờ mặt mình, hít vào một hơi khí lạnh.

Gã Tần Đại Hùng này ra tay đúng là độc thật!

Chẳng qua ông ta chỉ lấy bọn họ ra làm bia đỡ đạn thôi mà?

"Bệ hạ!" Binh Bộ Thượng Thư hét lớn: "Ngài xem hắn kìa!"

Đại Tướng Quân cũng gân cổ lên với âm lượng lớn hơn: "Bệ hạ! Ngài cũng xem hắn đi!"

Đại Tướng Quân cực kỳ ấm ức: "Bệ hạ, thần và Hành Thông đều đã ngoài năm mươi, nửa đời người đã trôi qua, đến con cái cũng không cần chỉ vì không muốn làm lỡ dở tiền đồ của hai đứa. Hành Thông muốn làm Lễ Bộ Thượng Thư thì có gì sai chứ!"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 514: Chương 514



Lễ Bộ Thượng Thư: "Khụ khụ khụ!"

Tuy rằng ông ta chắc chắn muốn giành lấy vị trí Thừa Tướng, nhưng giờ vẫn đang là Thượng Thư cơ mà, ngươi nói thế có phải là quá bất lịch sự rồi không?

Đại Tướng Quân hoàn toàn không nghe thấy: "Bệ hạ, chúng thần đã ngoài năm mươi, cho dù sau này muốn có con, cũng là lực bất tòng tâm rồi. Hai chúng thần đều không có con cái, cấu kết với nhau thì làm được gì chứ?"

Hứa Yên Miểu bất giác tiếp lời trong lòng: 【Có thể nhận con nuôi mà, thời đại này chẳng phải vẫn nói con nuôi như con đẻ đó sao!】

Một ngày tốt lành

Đại Tướng Quân nghẹn họng.

Binh Bộ Thượng Thư đứng ra, "giúp" Hứa Yên Miểu nói ra tiếng lòng của hắn: "Vậy thì ngươi cũng có thể nhận con nuôi mà! Ngươi chỉ là không 'cứng' lên được nữa thôi, chứ đâu phải hết tiền không nuôi nổi con!"

Sự chú ý của Đại Tướng Quân lập tức lệch đi, gào lên càng to hơn: "Ai không 'cứng' lên được! Chắc không phải ngươi không 'cứng' được nên mới suy bụng ta ra bụng người đấy chứ! Lão tử đây sáng nào cũng 'một cột chống trời' nhé!"

Càng nói càng lố bịch.

Lễ Bộ Thị Lang đứng cách đó không xa đưa tay ôm trán, người lắc lư mấy cái liền.

Lão Hoàng Đế đập mạnh tay vịn, tức giận mắng: "Đủ rồi! Giữa buổi thiết triều, các ngươi ra thể thống gì nữa! Tưởng đây là cái chợ chắc! Còn cãi nữa thì cút về làm nghề cũ cho Trẫm!"

Binh Bộ Thượng Thư và Đại Tướng Quân lập tức im bặt.

Lão Hoàng Đế: "Ai làm Thừa Tướng, trong lòng Trẫm đã có định liệu."

Trăm quan: "!!!"

Chuyện từ bao giờ thế?!

【Là ai thế, là ai thế!】

【Là Lễ Bộ Thượng Thư ư! Ông ấy chỉnh đốn Lễ Bộ rất kịp thời, rất có năng lực nha!】

Lập tức, ánh mắt Lễ Bộ Thượng Thư nhìn Hứa Yên Miểu trở nên dịu dàng.

Đúng là đứa trẻ ngoan! Đợi ta lên làm Thừa Tướng, sẽ cho người mang thêm hai giỏ thịt muối đến cho ngươi!

Hứa Yên Miểu nào biết suy nghĩ lấy oán báo ơn của Lễ Bộ Thượng Thư, vẫn tiếp tục hào hứng: 【Hay là Lại Bộ Thượng Thư? Ông ấy tốt tính lắm, hồi thi cử trước đây, ông ấy toàn cố gắng vớt vát được ai thì vớt!】

Lại Bộ Thượng Thư vẻ mặt vẫn thản nhiên, nhưng thân người lại thẳng hơn một chút.

【Hay là Binh Bộ Thượng Thư?】

Sắc mặt Binh Bộ Thượng Thư đại biến.

Đừng mà!!!

Lão Hoàng Đế: "Công Bộ Thượng Thư Kim Cảnh Xương..."

Công Bộ Thượng Thư trợn tròn hai mắt, mừng rỡ bước ra: "Bệ hạ! Có thần!"

Không ngờ tới, cuối cùng lại là ông ta được hưởng thành quả!

Vốn dĩ ông ta đã chẳng còn hy vọng gì nữa, chỉ biết cắm đầu vào sửa cung điện mà thôi!

Lão Hoàng Đế bình tĩnh đọc nốt vế sau: "Bổ nhiệm làm Hữu Thừa Tướng."

Trăm quan: "!!!"

【Wow!】

Lão Hoàng Đế: "Binh Bộ Thượng Thư Lê Kiềm, bổ nhiệm làm Tả Thừa Tướng."

【Wow!】

Hứa Yên Miểu ngừng một chút, rồi nói trúng phóc ngay: 【Chia bớt quyền của Tể tướng ra mà!】

(Tả Thừa Tướng) Lê Kiềm không nhịn được ngẩng đầu nhìn sắc mặt Thiên Thống Đại Đế.

Chẳng nhìn ra được gì cả.

Bèn đành bước ra, chắp tay hành lễ: "Thần tuân chỉ."

【Chậc chậc, thì ra từ tám trăm năm trước lão Hoàng Đế đã ra tay với quyền lực của Thừa tướng rồi cơ à.】

Hứa Yên Miểu có hệ thống, tra cứu rất dễ dàng.

Càng tra, hắn càng thấy tắc lưỡi: 【Năm Thiên Thống thứ sáu đã bắt đầu lập ra Lục Khoa, Lục Khoa có thể độc lập thực thi chức quyền, hơn nữa các Cấp Sự Trung có thể trực tiếp dâng tấu chương lên ông, không cần thông qua Đô Cấp Sự Trung... Đây chẳng phải là bất kỳ quan viên nào trong Lục Khoa cũng đều có thể vượt cấp thượng tấu, trực tiếp đến tai Thiên tử hay sao?】

【Chỉ cần chịu trách nhiệm trước Hoàng Đế, tương đương với một nha môn thân cận rồi.】

【Hai hệ thống song song, Thừa Tướng chỉ có thể chỉ huy được Lục Bộ, chứ không chỉ huy nổi Lục Khoa.】

【Hơn nữa, phẩm cấp quan viên Lục Khoa đều không cao, lớn nhất là Đô Cấp Sự Trung cũng mới chỉ Chánh Thất phẩm, sau này muốn xóa bỏ cũng rất dễ dàng!】

【Hơn nữa, quyền phong bác trước kia cũng thuộc về Thừa Tướng.】
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 515: Chương 515



【Còn có Hàn Lâm Viện, phụ trách soạn thảo chiếu chỉ, đây đều là việc của Thừa Tướng trước kia cả!】

【Thảo nào trước đây Binh Bộ Thượng Thư chẳng hề muốn tranh giành, quyền lực của Thừa Tướng đã bị chia năm xẻ bảy gần hết rồi... cũng không đúng, chắc là chưa nhiều đến thế, khoảng năm sáu phần?】

Một ngày tốt lành

【Tóm lại là đã bị chia đi không ít.】

Lê Kiềm l.i.ế.m l**m đôi môi khô nứt vì tối qua quên uống nước trước khi ngủ, nhưng vì đang bị mọi người đổ dồn ánh mắt vào nên không dám gật đầu.

Chỉ có thể giơ cao tấm biển đồng tình trong lòng: Tuy rằng Thừa Tướng dù chỉ còn một nửa chức quyền, thì cũng vẫn nhiều hơn Thượng Thư, nhưng đó là chức vị sớm muộn gì cũng bị Bệ hạ thanh trừng, việc nhiều trách nhiệm nặng lại dễ nơm nớp lo sợ, ông ta mới không thèm làm ấy chứ!

Tiếc là ông ta không phải con ruột của Hoàng Đế, không dám quang minh chính đại mà "nằm im hưởng thụ" như Thái Tử.

Lão Hoàng Đế quét mắt một vòng: "Có ai dị nghị gì không?"

Không ai lên tiếng.

Nhưng lão Hoàng Đế cũng chẳng bận tâm, dù sao ông cũng chỉ làm cho đúng quy trình, thuận miệng hỏi một câu vậy thôi.

Ông tiếp tục tuyên bố: "Hộ Bộ Thượng Thư Viên Chính, điều sang làm Công Bộ Thượng Thư."

Hứa Yên Miểu kinh ngạc: 【Lão Hoàng Đế đây không phải là đang công báo tư thù đấy chứ? Vì Hộ Bộ Thượng Thư keo kiệt muốn chết, nên điều ông ta đi chỗ khác sao?】

Tiếng lòng này của Hứa Lang quả thực khiến cả triều lặng ngắt như tờ. Từng ánh mắt kỳ quái đổ dồn về phía lão Hoàng Đế.

Không phải... chứ?

Lão Hoàng Đế cố trấn tĩnh lại, gắng sức nuốt câu "Ngươi nói bậy!" vào bụng. Nhưng trong lòng vẫn lớn tiếng biện minh cho mình: Nói bậy bạ gì thế! Trẫm là loại người bụng dạ hẹp hòi như vậy sao! Rõ ràng là tên Viên Chính này ngồi ở ghế Hộ Bộ Thượng Thư quá lâu rồi, nên chuyển sang chỗ khác thôi!

— Hoàng Đế gọi thẳng cả họ lẫn tên người khác, không tính là sỉ nhục.

Lão Hoàng Đế: "Viên Chính, ngươi có dị nghị gì không?"

Hộ Bộ Thượng Thư cạn lời liếc nhìn vị lão đại đứng đầu một cái, chắp tay: "Thần không có dị nghị."

Đồng thời bắt đầu tính toán xem lần này mình sẽ phải ở đó bao lâu mới được quay về Hộ Bộ, bởi vì...

【Ha ha ha ha ha ha!】

【Lão Hoàng Đế trước đây cứ mỗi lần hết chịu nổi, là lại điều người ta rời khỏi Hộ Bộ, qua một thời gian lại hối hận, thế là lại điều người ta về Hộ Bộ làm Thượng Thư.】

【Đúng là không cần phải thế đâu ha ha ha ha ha ha!】

Hộ Bộ Thượng Thư gật gật đầu.

Quả thực, cũng không cần phải...

Lão Hoàng Đế mặt không cảm xúc: "Điều Hộ Bộ Tả Thị Lang Khương Duy Trung lên nhậm chức Hộ Bộ Thượng Thư."

Khương Duy Trung: "..."

Vô số lời muốn nói nghẹn ứ nơi cổ họng, cấp tốc cần một người phát ngôn hộ.

Giây phút mấu chốt, lại là Hứa Yên Miểu ra mặt san sẻ nỗi niềm cho đồng liêu: 【À này... trước đây là để trống vị trí Hộ Bộ Thượng Thư, giờ thì cho người chiếm chỗ trước đã... Khương Thị Lang cũng là một phần trong màn kịch (play) của các người sao?】

Tuy không biết "play" nghĩa là gì, nhưng qua cái giọng điệu đó, Khương Duy Trung lập tức hiểu ra ngay.

Ông ta nhìn Hứa Yên Miểu một cái, thiếu điều muốn rơi lệ.

Sau đó, từ từ tiến lên cúi lạy: "Tạ Bệ hạ."

Lão Hoàng Đế: "Điều Tả Đô Ngự Sử Tiêu Thải làm Binh Bộ Thượng Thư."

— Đây là vị Tả Đô Ngự Sử sau cả Kỷ Tuế, vừa mới nhậm chức vào năm Thiên Thống thứ ba mươi tư. Vậy mà chưa đầy một năm, đã lại được điều đi làm Thượng Thư.

Tiêu Thải mặt mày mừng rỡ tiến lên tạ ơn, kích động đến mức bắp chân cũng bất giác hơi co giật.

Dù sao thì vị trí Thượng Thư này của ông ta không giống như ai đó bên Hộ Bộ kia, ông ta chắc chắn có thể ngồi vững một cách thực chất, lại còn ngồi được lâu dài!

Ngay sau đó, lão Hoàng Đế lại bổ nhiệm người lấp vào các vị trí Tả Đô Ngự Sử, Hộ Bộ Tả Thị Lang còn trống, mà những người được bổ nhiệm này, chức vị trước đó của họ cũng lại có chỗ trống, thế là cứ người này thăng lên thì người kia lại nối tiếp, ai ai cũng có khả năng thăng quan, ai ai cũng có tương lai tươi sáng.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 516: Chương 516



Lão Hoàng Đế: "Các khanh còn chuyện gì khác muốn bẩm báo không?"

Đợi một lúc cũng không thấy ai bước ra, ngay cả tên tiểu hỗn đản Hứa Yên Miểu kia cũng không nhảy ra gây thêm phiền phức cho ông, xem ra hôm nay có thể kết thúc một buổi triều hoàn hảo rồi.

Lão Hoàng Đế sảng khoái tinh thần tuyên bố: "Bãi triều!"

Ngồi lên xe ngựa, vui vẻ rời đi.

Chẳng bao lâu sau, có Cẩm Y Vệ tới báo: "Bệ hạ... hai vị Thượng Thư mới nhậm chức của Binh Bộ và Hộ Bộ, bọn họ..."

Lão Hoàng Đế tâm trạng khá tốt: "Bọn họ làm sao?"

Cẩm Y Vệ: "Bọn họ bị đám lưu manh vô lại đánh, ngay tại cổng cung."

Lão Hoàng Đế: "...?"

Lão Hoàng Đế: "Cái gì?"

Cẩm Y Vệ đành cố nén mà lặp lại lần nữa: "Bọn họ bị đám lưu manh vô lại đánh, ngay tại cổng cung."

Một câu nói đùa khó hiểu xuất hiện trong đầu, nhưng không dám nói ra—

Mắt kia, bị đánh sưng vù lên như hai quả đào lớn ấy!

Tân Hộ Bộ Thượng Thư và tân Binh Bộ Thượng Thư quả thực là đắc ý như gió xuân mà bước ra khỏi cổng cung.

Đồng thời chúc mừng lẫn nhau.

"Chúc mừng, chúc mừng!"

"Cùng vui, cùng vui!"

— Khương Duy Trung cũng đã nghĩ thông suốt rồi, dù sao thì ít nhất cũng được trải nghiệm cảm giác làm Thượng Thư một lần, hơn nữa sau này nếu thật sự cần người kế nhiệm chức Hộ Bộ Thượng Thư, ông ta đã có kinh nghiệm làm việc, đó cũng là một phần lý lịch quan trọng.

Mặt trời nơi chân trời lộ ra khuôn mặt tròn vành vạnh, cả kinh thành đều tắm mình trong ánh huy hoàng. Tân Binh Bộ Thượng Thư Tiêu Thải, người ngày thường luôn thích giữ bộ mặt nghiêm nghị, lần đầu tiên cười tươi đến vậy.

Một ngày tốt lành

Ông ta nhớ lại quê nhà mình trước kia có một ngọn núi, là núi hình Thủy, mấy đỉnh núi nối liền nhau, không có đỉnh chính nào nổi bật, được gọi là núi Văn Khúc. Mọi người đều nói, mảnh đất phong thủy bảo địa này chắc chắn sẽ sinh ra sao Văn Khúc!

Xem ra bây giờ, ông ta chẳng phải chính là sao Văn Khúc đó sao!

Nay đã là Thượng Thư, ngày sau ắt có thể làm Thừa Tướng! Từng bước thăng tiến!

Tiêu Thải đạp lên bậc đặt chân lên xe ngựa, trong lòng như có con côn trùng nhỏ cắn một cái, ngưa ngứa, nhất định phải về nhà đắc ý một phen mới được.

— Nếu không ăn cơm công, trong khoảng thời gian những người khác dùng bữa, thì có thể tùy ý rời khỏi Hoàng thành. Nhưng đến giờ điểm danh buổi chiều ở nha môn thì bắt buộc phải có mặt.

Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, Tiêu Thải nhắm mắt dựa vào thành xe dưỡng thần. Đi chưa được mấy bước, xe đột ngột dừng lại, gáy đập vào thành xe. Gặp phải chuyện xui xẻo như vậy, cơn tức của Tiêu Thải lập tức bốc lên: "Làm cái gì thế! Đánh xe mà chòng chành thế này, không muốn làm thì nghỉ đi, về tìm quản gia lãnh lương rồi cuốn gói!"

Bên ngoài, người đánh xe lại đang nhìn chằm chằm vào đám lưu manh vô lại đang vây tới, lòng dạ bất an: "Chủ nhân, có... có người vây xe chúng ta..."

Tiêu Thải nghiêm mặt bước ra, quát lớn: "Các ngươi làm gì vậy! Giữa thanh thiên bạch nhật, lại dám chặn xe ngựa của quan triều đình!"

Đám lưu manh vô lại nhìn nhau một cái, hỏi thẳng: "Ngươi có phải là tên Ngự Sử họ Tiêu kia không?"

Tiêu Thải sửa lại: "Là Đô Ngự Sử, phẩm cấp cao hơn Ngự Sử."

Lại sửa lần nữa: "Bây giờ là Binh Bộ Thượng Thư rồi."

Đám lưu manh lại nhìn nhau, trong con ngươi ánh lên tia lửa phấn khích: "Vậy thì không sai rồi!"

"Không sai cái gì... Này! Các ngươi làm gì thế! Các ngươi đang tấn công mệnh quan triều đình đấy biết không hả! Ái ui! Dừng tay! Đừng đánh nữa! Ái ui!"

Mấy tên vô lại này kẻ níu người kéo trèo lên xe ngựa, Tiêu Thải đưa ra một quyết định sai lầm — ông ta bất giác lùi về sau, trốn vào trong thùng xe, kết quả là bị chặn đúng đường lui.

Tiếng kêu la thảm thiết vì bị đánh vọng thẳng ra ngoài cửa sổ xe.

Bên kia, đãi ngộ của Khương Duy Trung cũng chẳng khác là bao.

Đám đông quan viên ở cổng cung đều bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi. Mấy người còn bất giác lùi lại một bước.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 517: Chương 517



— Bọn họ dù là quan lớn, thì cũng chỉ là người phàm bằng xương bằng thịt, lúc không có hộ vệ bên cạnh, căn bản không thể hành xử quyền lực của mình được!

Mà đám thị vệ ở cổng Hoàng thành lại càng không thể tiến lên giúp đỡ. Nhiệm vụ của họ là canh giữ cổng thành, chỉ cần đối phương không tấn công Hoàng thành, thì họ không được phép tự ý rời khỏi vị trí.

— Cho dù hai vị Thượng thư này có bị đánh c.h.ế.t ngay tại cổng cung, bọn họ cũng không thể động thủ.

— Vì vậy, trong lịch sử đã từng xuất hiện không ít chuyện các đại thần ẩu đả ở cổng Hoàng thành, bị ám sát ở cổng Hoàng thành, bị dân chúng ném gạch đá ở cổng Hoàng thành, về cơ bản hoặc là có đại thần võ nghệ cao cường ra tay ngăn cản, hoặc là đám hộ vệ tuần tra kinh thành tình cờ bắt gặp mà tiến lên bảo vệ, còn thị vệ cổng Hoàng thành thì gần như không bao giờ nhúng tay vào những chuyện này.

*

Đám lưu manh vô lại kia cũng không thật sự có ý định đánh c.h.ế.t Thượng thư. Một lúc sau, có kẻ trong bọn chúng hét lớn một tiếng: "Mau chạy! Quan phủ đến rồi!!!"

Thế là cả đám giải tán trong nháy mắt.

Chỉ còn lại hai vị tân Thượng thư cà nhắc, lết từng bước, bộ dạng thảm hại được dìu đến Thái Y Viện.

Tiêu Thải la lối: "Dân đen! Dân đen! Bản quan nhất định phải... Hiss— Nhẹ tay chút!"

Một ngày tốt lành

Thái y không nói tiếng nào, cẩn thận bôi thuốc lên hai tay ông ta, rồi lại tỉ mỉ chấm thuốc mỡ đắp lên quanh mắt và khuôn mặt sưng vù. Cuối cùng, dè dặt xử lý phần cằm của ông ta — đám côn đồ lưu manh đánh nhau, đến cả râu cũng không tha, bị nhổ mất mấy sợi, quả thực đau điếng người.

Bên cạnh, Khương Duy Trung không hề lớn tiếng mắng chửi, suốt quá trình chỉ chú ý đến một việc: "Người kia... người đó không có ở đây chứ?"

Dáng vẻ hoàn toàn là đang hỏi trộm.

Thái y lập tức hiểu "người kia" là ai, liền đáp ngay: "Không có, không có! Nghe nói đến công trù rồi!"

Ông ấy cũng muốn trả lời nhỏ tiếng, nhưng trời sinh giọng đã sang sảng, ngày thường lúc đến phiên trực trong Ngự Dược Phòng, dù ở trong phòng hay ngoài phòng đều nghe rõ mồn một.

Những người khác có mặt tại đó lập tức biết họ đang nói về ai.

Khương Duy Trung thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Thải cũng thở phào nhẹ nhõm.

Không khí tức thì có thêm hai luồng khí carbon dioxide.

Ngay sau đó, một giọng nói xen vào: 【Ể? Ai thế nhỉ? Lại khiến Khương Thượng thư sau khi bị đánh, việc đầu tiên là phải quan tâm xem đối phương đi đâu rồi.】

Người Khương Duy Trung cứng đờ, như thể đối mặt với đại địch.

Tiêu Thải thì càng thiếu chút nữa là suy sụp.

Khoan đã! Chẳng phải nói tên này đến công trù dùng bữa rồi sao!

Ngươi không cần mang phần ăn của mình về nữa à! Lúc nãy ngươi còn tỏ ra đau đớn khôn nguôi vì chuyện đó cơ mà!

Xem náo nhiệt của bọn ta quan trọng đến thế sao!!!

【Kệ đi, người trong lòng của Khương Duy Trung là ai không quan trọng!】

Khương Duy Trung: Là ngươi đó :)

【May mà ta kịp thời nghe tin, vội vàng chạy tới! Bắt kịp hiện trường rồi!】

【Không uổng công ta bỏ cả bữa trưa!】

【U oa, nhìn vết thương này... cảnh tượng lúc đó quả nhiên kịch liệt thật!】

Hứa Yên Miểu lén lút nhìn qua cửa sổ một cái, rồi nhanh chóng rụt đầu lại, rón rén rời đi.

【Điểm quan trọng nhất khi xem náo nhiệt của người quen là, xem xong phải chuồn ngay, tuyệt đối không được để bị phát hiện và ghi nhớ, nếu không sẽ bị ghi hận đó!】

Thái tử ở góc tường ánh mắt sáng lên.

Hắn gật đầu lia lịa.

Đúng đúng, chính là như vậy! Hứa Lang đúng là tri kỷ của bản cung mà!

Không khí trong phòng có chút căng thẳng, hai đương sự đã xấu hổ nhìn nhau, rồi lại dời mắt đi, lòng dạ rối bời.

'Hứa Lang!' Bọn họ cùng chung một nỗi lòng, giọng như nức nở: 'Thương lượng chút đi, chuyện này đừng truy cứu đến cùng được không!'

Tiếc là Hứa Lang không có thuật đọc tâm.

【Thật kỳ lạ, đám lưu manh vô lại rảnh rỗi đánh Thượng thư làm gì chứ? Chê cuộc sống của mình quá khổ cực, muốn vào tù ăn cơm tù miễn phí chắc?】
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 518: Chương 518



Lão Hoàng Đế vội vã đi tới, nghe thấy câu nói trong lòng này, cũng chỉ tỏ vẻ không cho là đúng.

"Hai vị khanh gia." Lão Hoàng Đế nói đầy uy nghiêm: "Bất luận đám vô lại đó là vì lý do gì, dám cả gan giữa thanh thiên bạch nhật chặn xe ngựa của Thượng thư, ngang nhiên đánh đập mệnh quan triều đình, thực sự là làm phản rồi! Trẫm tuyệt không dung thứ!"

Hai người khựng lại.

Tim đập càng lúc càng nhanh, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Tiêu Thải vội nói: "Bệ hạ, đám lưu manh vô lại chưa từng được tắm gội trong đạo nhân nghĩa của Khổng Mạnh, không biết lễ nghi, chẳng hiểu tôn ti, nhưng xét đến cùng, cũng là vì họ chưa được dạy dỗ. Lễ không xuống đến thứ dân, nếu vì thứ dân vô lễ mà trút giận lên họ, thì cuối cùng cũng không trị được gốc rễ. Trừ phi g.i.ế.c hết bọn họ, nếu không nói không chừng chuyện này sẽ còn xảy ra lần thứ hai."

Khương Duy Trung ngồi trầm ổn bên cạnh, trong lòng không ngừng giơ ngón cái khen Tiêu Thải.

'Tiêu Thượng thư đúng là người tài trí linh hoạt, cũng chẳng biết ông ta bị đánh vì lẽ gì, nhưng tóm lại hai người cũng là kẻ đồng cảnh ngộ rồi.'

Lão Hoàng Đế nghe lời Tiêu Thải nói, chỉ đáp: "Bọn họ đúng là chưa được dạy dỗ, nhưng đánh đập mệnh quan triều đình đã là vi phạm nghiêm trọng pháp kỷ rồi, không thể lấy cớ chưa được dạy dỗ nữa. Hơn nữa lần này chặn đường Thượng thư, rõ ràng là có mưu đồ và tổ chức, không phải nhất thời hồ đồ. Nếu không nghiêm trị, chỉ càng làm tăng thêm sự kiêu ngạo của chúng, khiến kỷ cương triều đình ngày càng hỗn loạn."

Lão Hoàng Đế nói tiếp: "Đối với quân tử thì nên lấy nhân nghĩa mà đối đãi, đối với kẻ tiểu nhân thì phải dùng hình phạt để ngăn chặn bạo lực. Nếu cứ để thứ dân ngang nhiên làm càn, coi thường pháp kỷ, thì ngược lại chính là đánh mất nhân nghĩa."

Lời này như sét đánh giữa núi tuyết, hai vị tân Thượng thư đều kinh ngạc nhìn Thiên Thống Đại Đế.

Một ngày tốt lành

Bệ hạ lại có thể nói ra những lời lẽ sâu sắc thấm thía như vậy ư?!

【Wow! Lão Hoàng Đế lại có thể nói ra những lời như thế này!】

Lão Hoàng Đế: "..."

Hứa Yên Miểu ngươi có ý gì, coi Trẫm là kẻ thất học chắc!

Trẫm nói cho ngươi biết, hồi nhỏ Trẫm từng đi học ở tư thục đấy! Sau này gia nhập nghĩa quân, dù bận rộn đến đâu, mỗi ngày đều mời người có học trong quân dạy Trẫm đọc sách!

Ngươi tưởng Trẫm là ngươi chắc, đến cả "Luận Ngữ" cũng thuộc không hết.

— Mặc dù bây giờ đã thuộc hết rồi.

Khương Duy Trung: "..."

Không được, không thể để Hứa Yên Miểu lại làm Bệ hạ phân tâm nữa.

Ông ta thăm dò tiếp tục câu chuyện lúc trước: "Bệ hạ, pháp luật cố nhiên quan trọng, nhưng nhân chính lại càng là hàng đầu. Vì Hoàng đế cuối cùng của tiền triều tàn bạo bất nhân, bá tánh phải chịu khổ vì chiến loạn, nay mới được sống yên ổn hơn ba mươi năm. Những người này tuy hành vi không đúng đắn, nhưng sở dĩ họ như vậy, cũng có liên quan đến cảnh chiến loạn giao tranh kéo dài. Họ buộc phải hung hãn, nếu không khó mà sinh tồn."

Khương Duy Trung nói: "Vì vậy, thần cho rằng cách tốt nhất là dùng đức chính để thu phục lòng người. Nên khoan hồng xử lý vụ án này, đồng thời tăng cường giáo hóa, dẫn dắt bá tánh hiểu biết pháp kỷ. Như vậy mới có thể thực sự an dân dẹp loạn, giúp quốc gia thái bình lâu dài."

Mắt Tiêu Thải sáng lên, nhìn Khương Duy Trung bằng ánh mắt đầy khâm phục.

'Thượng thư tốt! Mẫn tiệp thông tuệ, đúng là người thông minh! Sau này có thể qua lại nhiều hơn. Chỉ không biết ông ta bị đánh vì lẽ gì, lẽ nào là do mình liên lụy chăng?'

Lão Hoàng Đế nhìn người này, lại nhìn người kia, hai tay khoanh trước ngực: "Trẫm nhớ các ngươi đâu phải loại người độ lượng như vậy."

Tiêu Thải cứng rắn nói: "Bệ hạ quá lời rồi, thần xưa nay luôn lấy đức báo oán..."

【Hả? Đâu có đâu, chẳng phải khá là nhỏ mọn sao?】 Giọng nói của Hứa Yên Miểu lại truyền đến, thiếu chút nữa làm Tiêu Thải nghiến nát cả răng.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 519: Chương 519



【Hồi còn làm thầy đồ ở tư thục, rõ ràng là tự mình nhớ sai mấy chữ trong "Thiên Tự Văn", học trò về nhà đọc thuộc lòng, bị cha mẹ người ta sửa lại, thế mà còn bắt học trò nghỉ học luôn, nói rằng bậc cha mẹ làm nghề đồ tể đã giỏi dạy như vậy, thì cứ để cha mẹ dạy là được rồi.】

【Thực tế thì người ta đúng là đồ tể thật, nhưng vì không có điều kiện tiếp xúc nhiều sách vở, nên từ nhỏ đến lớn chỉ đọc mỗi cuốn "Thiên Tự Văn", lật đi lật lại đọc thuộc lòng, nhớ kỹ vô cùng.】

Một ngày tốt lành

Mặt Tiêu Thải đỏ bừng.

Cái đó cũng đâu thể trách ông ta được! "Thiên Tự Văn" là thứ ông ta học từ hồi nhỏ rồi, sau này thi cử lại không thi đến, nhớ sai vài chữ cũng là chuyện bình thường!

Hơn nữa, dù sao thi cử cũng không thi, có cần thiết phải sửa lại làm gì! Ngược lại là cha mẹ học trò kia, phá hoại hình tượng của ông ta trong lòng học trò, sau này học trò đó còn dạy thế nào được nữa!

Phẫn nộ xong, Tiêu Thải có chút xấu hổ, quay đầu nhìn lại, phát hiện cả Khương Duy Trung lẫn Bệ hạ đều nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái.

Tiêu Thải: "Cái này... tôi..."

Tôi có thể giải thích mà!

【Đáng ghét thật, sao mình lại bị phân tâm nữa rồi, như vậy không tốt!】

Tiêu Thải, Khương Duy Trung: "!!!"

Không, chúng tôi thấy như vậy rất tốt!

【Xem xem tại sao bọn họ lại đột nhiên bị đánh...】

Hai vị tân Thượng thư: Đừng——

【Ồ hô!】

【Bởi vì cả hai người cùng để ý một góa phụ trạc ba mươi tuổi giàu sụ, ra sức dùng đủ mọi cách để lấy lòng người ta.】

【Đồng thời biết mình có một "tình địch" không rõ tên tuổi, hai người ngấm ngầm đấu đá, nhắm vào nhau.】

Tiêu Thải: "?!"

Khương Duy Trung: "?!"

Kẻ cũng đang theo đuổi góa phụ giàu có kia, cản trở đường tài lộc của ta, thì ra là ngươi?!

Hai người nhìn nhau một cái, tất cả những gì gọi là đồng cảm, là cùng chung cảnh ngộ trước đó, đều tan thành mây khói.

【Ha ha ha ha ha ha!】

【Người họ Khương thì đi theo con đường ôn tình, thường xuyên đến giúp góa phụ làm việc nhà. Hễ nóng là cởi áo ra, khoe tấm thân vạm vỡ, có sức làm việc.】

【Góa phụ giàu có đương nhiên không thiếu người làm việc, nhưng có lẽ bà ấy cần một người chồng thể trạng khỏe mạnh thì sao!】

Tiêu Thải: "Phỉ!!!"

Đồ vô liêm sỉ! Làm nhục kẻ sĩ!

Khương Duy Trung: "Ha ha."

Cứ như thể ngươi không cởi áo là vì bản tính không thích cởi ấy nhỉ? Chẳng phải vì ngươi không có gì để khoe sao.

Tiểu Bạch Trạch trước đây có một từ dùng rất hay, giờ dùng lại đúng là tuyệt diệu.

Khương Duy Trung dùng khẩu hình nói: Gà! Luộc! Trắng! (ám chỉ Tiêu Thải yếu ớt)

Tiêu Thải tức điên người, nhảy dựng lên đưa tay định véo miệng Khương Duy Trung.

Khương Duy Trung nhanh chóng né được.

Ngay lúc chiến sự giữa hai người sắp leo thang, lại nghe Hứa Yên Miểu nói: 【Ồ hô, người họ Tiêu thì đi theo con đường văn hóa, hẹn góa phụ ra ngoài, rồi đối với mỗi một cảnh đẹp đều có thể nói vanh vách, thỉnh thoảng còn làm vài bài thơ tặng cho người ta.】

【Ừm...】

【Truyện về góa phụ xinh đẹp và thư sinh nghèo, hình như cũng khá nhiều người thích đọc đó nhỉ.】

Khương Duy Trung: "Nói bậy!!!"

Loại thư sinh nghèo kiết xác đó, dễ thay lòng đổi dạ nhất! Thích cái gì mà thích! Đợi lừa được tiền rồi, chắc chắn sẽ chẳng thèm để tâm đến nương tử người ta nữa đâu!

Tiêu Thải: "Ha ha."

Cứ như thể ngươi không phải là thư sinh ấy.

Hơn nữa, nương tử người ta thích thơ của ta đấy thì sao!

Hai người lại nhìn nhau lần nữa, ánh mắt tóe lửa điện khiến những người xung quanh tê dại cả da đầu.

Hứa Yên Miểu: 【Ể? Nói đến đây, hình như mình quên mất cái gì đó?】

Thái tử ở góc tường sắp cào nát cả tường rồi.

Nguyên nhân!

Nguyên nhân kìa!!!

Đám lưu manh vô lại tại sao lại đánh Thượng thư, nguyên nhân ngươi chưa nói mà!

Sao trọng điểm của ngươi lại chạy đi đâu mất rồi!

Khi Hứa Yên Miểu phát hiện mình lại lạc đề, hắn tự mình tha thứ cho bản thân rất thành thạo.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 520: Chương 520



【Chủ yếu là vì chuyện hai vị quan lớn tranh nhau lấy lòng bà góa này quá hấp dẫn ánh mắt, biết sao được chứ.】

Hắn tiếp tục lật xem, lật xem.

【Tìm thấy rồi!】

Hứa Yên Miểu trong lòng kinh ngạc tột độ: 【Chuyện này lại do đám lưu manh vô lại tự mình tổ chức ư?!】

Thái tử: "Cái gì?!"

Lão Hoàng Đế: "Cái gì?!"

Tiêu Thải, Khương Duy Trung: "Cái gì?!"

Không thể nào! Chúng ta không tin! Sao lại không có kẻ chủ mưu đứng sau chứ!

【Chậc chậc, bà góa giàu có không chỉ được quan lớn thích, mà đám lưu manh vô lại cũng thích nữa!】

Một ngày tốt lành

【Bởi vì biết được quan lớn đang theo đuổi bà góa, nên đặc biệt tức giận, cảm thấy quan lớn đã có mọi thứ rồi còn tranh giành bà góa với bọn họ, trong cơn tức giận liền gọi anh em đến chặn người sao?】

【Xem lời này nói kìa... cho dù không có quan lớn, bà góa cũng đâu có để mắt đến đám vô lại các ngươi chứ.】

Tiêu Thải và Khương Duy Trung đã hoàn toàn tê liệt rồi.

Trước đó bọn họ đã nghĩ đến rất nhiều, rất nhiều nguyên nhân, từ đối thủ chính trị cho đến kẻ thù cũ đã kết oán, thậm chí còn nghĩ liệu có phải là lão khốn Tiêu Thải / Khương Duy Trung kia thuê người đến đánh mình, kết quả sơ ý đánh luôn cả hai.

Kết quả ngươi lại nói với ta, lại thực sự chỉ là do đám lưu manh vô lại làm ư?!

Bọn chúng bị thần kinh chắc!

Lão Hoàng Đế đột nhiên buông một câu: "Trẫm vẫn không tin các ngươi là hạng người lấy đức báo oán. Tiếp theo các ngươi cứ ở yên đây, Trẫm sẽ cho Ngũ Thành Binh Mã Tư đi truy bắt tội phạm, thẩm vấn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."

Sắc mặt hai vị tân Thượng thư xám ngoét, sống lưng lạnh toát.

Bệ, Bệ hạ...

Thực ra, nếu khổ chủ không để tâm, hay là chúng ta đừng truy cứu đến cùng nữa được không?

*

Nửa ngày sau, Ngũ Thành Binh Mã Tư đã bắt giữ toàn bộ đám lưu manh côn đồ quy án. Theo luật pháp, kẻ không động thủ thì giam vài ngày rồi thả; kẻ nào đã động thủ đánh quan viên thì đeo gông, phục dịch lao dịch ba năm; nếu đánh quan viên bị thương thì lưu đày hai ngàn dặm; nếu đánh gãy răng quan viên, hoặc vết thương nặng hơn thế, thì xử giảo (treo cổ).

Tiếp đó, nguyên nhân bọn chúng đánh đập quan viên mà Ngũ Thành Binh Mã Tư điều tra được, không khác chút nào so với những gì Hứa Yên Miểu nói trong lòng.

Thế là, hai vị tân Thượng thư liền bị cách chức.

— Lão Hoàng Đế chê bọn họ tranh giành bà góa quá mất thể diện.

Một người bị giáng làm Quy Đức Tri Phủ, người còn lại bị giáng đi làm Bồ Châu Tri Phủ.

Sử gọi là "Bán Nhật Thượng Thư" (Thượng thư nửa ngày).

"Chuyện khác thì thôi đi." Hứa Yên Miểu lén lút thì thầm với Liên Hạng: "Ngươi nói xem chức Tả Đô Ngự Sử này có phải dính lời nguyền không, từ thời Kỷ Công đến nay, người sau xuống đài lại càng nhanh hơn người trước."

Liên Hạng ngẫm nghĩ kỹ lại, giật mình kinh ngạc: "Hình như đúng là vậy! Chẳng lẽ thật sự có chỗ nào tà môn sao!"

Chẳng phải đều nói, thần thú có thể cảm nhận được tà ma quỷ quái sao!

Lời này nghe có chút đáng sợ.

Dù sao thì sau này khi truyền đến tai tân Tả Đô Ngự Sử Giải Hoài, ông ta hít một hơi thật sâu, về nhà liền mời "Thạch Cảm Đương" về đặt ngoài cổng nhà với ý đồ trừ tà, còn tiện thể mua một bó lá bưởi lớn về tắm gội để giải xui.

Hứa Yên Miểu hoàn toàn không biết chuyện phiếm mình và bạn thân thuận miệng nói ra lại bị lan truyền đi, hơn nữa còn gây ra phản ứng cực lớn cho vị Tả Đô Ngự Sử đương nhiệm.

Hắn nhiệt tình mời Liên Hạng: "Lâu rồi không cắt tóc, có muốn đi tìm Bì Đầu sư phụ không?" (Bì đầu sư phụ: thợ cắt tóc, sửa sang râu tóc)

Bì Đầu sư phụ của triều đại này về cơ bản là đi khắp hang cùng ngõ hẻm, (phục) (vụ) (tận) (nơi), chỉ có số ít người giàu có mới sở hữu một tiệm chải chuốt riêng.

Liên Hạng gật đầu: "Đến nhà ta đi, ta quen một vị Bì Đầu sư phụ tay nghề rất tốt, bất kể là tỉa lông mày, hay cạo râu, cắt lông mũi, đều sửa sang rất gọn gàng ngăn nắp. Còn có thể lấy ráy tai cho ngươi nữa."
 
Back
Top Bottom