Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 501: Chương 501



[Cười c.h.ế.t mất, thảo nào phải hẹn gặp ở Quán Nam Phong, lão Hoàng Đế ông cũng sợ bị Hộ bộ Thượng thư và Ngự sử phát hiện à!]

Lão Hoàng Đế cứng cổ.

Ai sợ chứ! Ngự sử quèn, chẳng phải chỉ biết dâng sớ đàn hặc Hoàng đế, nói ông bán phân ngựa không màng đến uy nghi hoàng gia thôi sao!

Ông chỉ là không thích nghe lải nhải, chứ không có ý định làm bạo quân! Hứa Yên Miểu ngươi biết cái quái gì!

Còn Hộ bộ Thượng thư nữa! Hôm nay ông sẽ chứng minh, ông sợ Hộ bộ Thượng thư cái gì!

Lão Hoàng Đế: “Liên Hạng, ngươi lần đầu làm cha, hẳn là rất mong đợi được đặt tên cho trưởng tử, trẫm cũng không phải người không biết lẽ phải, lần ban tên này, chẳng qua là ban một cái tiểu danh.”

Liên Hạng thở phào nhẹ nhõm, tiến lên tạ ơn.

Lão Hoàng Đế: “Quy giả, trường thọ dã, tiểu danh cứ gọi là Tiểu Quy đi.”

Tiểu danh thường lấy nguyên tắc là th* t*c, xấu xí, hèn mọn, về cơ bản sẽ không lấy ý nghĩa gì cao sang.

Giống như “Ngũ nương tử” này, hay “Quan nô” này, “Tiểu Dương” này, “Cẩu Nhi”, “Trư Nhi”, “Tăng Ca”, đều là nhũ danh của các bậc đế vương tướng trong lịch sử.

Liên Hạng cảm tạ rối rít, liên tục bày tỏ lòng biết ơn.

Hứa Yên Miểu cũng vui vẻ: [Hay quá! Như vậy ta cũng có thể tiếp tục đặt tên cho con trai Liên Hạng rồi!]

*

Con trai của Liên Hạng, cuối cùng được đặt tên là Liên Doanh.

Ban đầu, Hứa Yên Miểu chọn tới chọn lui, chọn ra bảy cái tên khiến hắn do dự nhất đưa cho Liên Hạng, Liên Hạng lại do dự giữa Liên Thắng và Liên Doanh.

Hai người vắt óc suy nghĩ hồi lâu, Hứa Yên Miểu: “Liên Doanh đi! Liên Thắng quá trực diện, hơn nữa dễ gây áp lực cho đứa trẻ. Nếu nó không thể thật sự liên tiếp chiến thắng, ngược lại sẽ khiến nó bị chế giễu.”

Một ngày tốt lành

Liên Hạng: “Vậy tại sao không đổi thành chữ Thịnh trong thịnh vượng?”

Hứa Yên Miểu: “Cũng đúng nhỉ!”

Sau đó hai người lại rối rắm giữa Liên Thịnh và Liên Doanh nửa ngày trời, cuối cùng vẫn cảm thấy——

“Liên Doanh đi, vừa đẹp vừa hay!”

“Được, vậy thì Liên Doanh!”

Hứa Yên Miểu: “Xem này! Tèn ten ten ten——”

Đầu óc Liên Hạng có chút không phản ứng kịp, nhìn vò rượu Hứa Yên Miểu sai người mang vào: “Rượu? Ngươi tặng rượu cho ta làm gì?”

“Là rượu Thiệu Hưng.” Hứa Yên Miểu ngẩng cao đầu, đặc biệt kiêu ngạo: “Cháu trai lớn tròn một tuổi rồi, ta làm thúc thúc đương nhiên phải tặng nó một món quà. Rượu Thiệu Hưng ủ lâu năm, càng ủ càng ngon, đây là ta tốn rất nhiều công sức mới tìm được, rượu Thiệu Hưng trăm năm! Vẫn chưa mở niêm phong, có thể cất lại vào hầm! Đợi cháu trai lớn lên, chính là rượu Thiệu Hưng một trăm hai mươi năm rồi!”

“Thiệu Hưng trăm năm?!” Liên Hạng chớp mắt lia lịa mấy cái, cảm động đến rơi nước mắt: “Thứ này quá quý giá——”

Đây chính là thứ có thể dùng làm bảo vật gia truyền đó!

Lấy Thiên hạ đệ nhất tửu trang mà nói, sở dĩ có thể gọi là thiên hạ đệ nhất, chính là vì trong trang có cất giữ hai vò rượu cổ gần hai trăm cân, tuổi rượu đã tròn một trăm mười năm, được chôn từ năm Võ Chương thứ hai của tiền triều.

Trước kia có đại nhân vật từng mở một vò, nghe nói rượu đã đặc thành cao rượu, rót vào chén cứ sóng sánh, dùng rượu ngon pha loãng ra, mùi thơm bay xa mười dặm.

Loại rượu này, vào thời khắc mấu chốt đem tặng người, có thể tạo ra hiệu quả kỳ diệu. Thậm chí có thể đổi lấy phong quan bái tước.

—— Ở triều Lương xa xưa, khi rượu nho từ Tây Vực đến còn rất quý hiếm, đã có người dùng một đấu rượu nho hối lộ thái giám được phong Liệt hầu lúc bấy giờ, trực tiếp lấy được chức Thứ sử.

Mà rượu cổ trăm năm, cũng quý giá tương tự.

Hứa Yên Miểu lập tức bật cười thành tiếng: “Quý giá cái gì mà quý giá, đó là đối với người khác. Ta lại không uống rượu, cũng không cần dùng rượu để lấy lòng ai——hơn nữa đây là quà ta tặng cho cháu trai lớn của ta, muốn trả lại, ngươi bảo nó lớn lên tự mình nói với ta.”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 502: Chương 502



Liên Hạng kinh ngạc: “Còn có thể như vậy sao!”

Hứa Yên Miểu cũng kinh ngạc: “Không thể sao!”

Hai người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau một hồi, Hứa Yên Miểu khoác tay lên vai hắn, kéo dài giọng: “Đi? Mời ta xem đua ngựa?”

Liên Hạng nín khóc mỉm cười: “Đi!”

*

Đại Hạ cấm đánh bạc, nhưng đua ngựa là một trong số ít những hoạt động giải trí mang tính cá cược có thể diễn ra công khai.

Một ngày tốt lành

Hai bên đường đua ngựa sẽ có không ít hàng quán, dựng sẵn lều bạt, kê sẵn bàn ghế, cung cấp hoa quả đồ ăn nhẹ, chờ khách vào ngồi.

Hứa Yên Miểu trước khi Liên Hạng ngồi xuống, kéo hắn lại: “Ngươi xem kia có phải Đậu Thừa tướng không?”

—— Mặc dù Đậu Thừa tướng đã không còn là Thừa tướng nữa, nhưng Hứa Yên Miểu vẫn quen gọi ông ta như vậy.

Liên Hạng nhìn kỹ, người đàn ông tám mươi tuổi mà vẫn tinh thần phấn chấn nhìn sân đua ngựa, lớn tiếng cổ vũ, reo hò không ngớt kia, không phải Đậu Thừa tướng thì là ai?

Người bên cạnh ông ta…

“Ủa? Đại tướng quân sao cũng ở đây? Trông có vẻ khá dè dặt thì phải?”

Hứa Yên Miểu nhớ lại chuyện trên triều hôm nay, sau khi lão Hoàng Đế đặt tiểu danh cho con trai lớn của Liên Hạng, đã tuyên bố một việc——

“Bệ hạ không phải nói, Đậu Thừa tướng trí sĩ rồi, vị trí Thừa tướng bỏ trống, hỏi các triều thần có tiến cử người nào không sao?”

Hứa Yên Miểu vuốt cằm suy ngẫm: “Đại tướng quân không lẽ muốn làm Thừa tướng à? Với phẩm cấp của hắn thì đúng là có thể tranh giành một chút.”

Dù sao, người được cựu Thừa tướng tiến cử, cũng là một cách để chọn Thừa tướng mới.

[Để ta xem có phải không.]

Hứa Yên Miểu tiện tay mở hệ thống.

[Ồ hô!]

Mắt Hứa lang quân sáng lên.

[Hắn không có hứng thú làm Thừa tướng, là muốn trợ giúp Lễ bộ Thượng thư đó! Dù sao Lễ bộ Thượng thư thăng chức rồi, Lễ bộ Thị lang mới có cơ hội làm Lễ bộ Thượng thư!]

[Chậc chậc chậc chậc!]

Hứa lang quân ra vẻ ông cụ non.

[Đây chính là tình yêu à!]

“Bốp——”

Một bàn tay đặt lên vai Hứa Yên Miểu.

Hứa Yên Miểu giật nảy mình, quay đầu lại: “Ủa? Chu Thượng thư, ngài đây là…”

Người này sao đột nhiên xuất hiện vậy?!

Lại bộ Thượng thư hắng giọng, ánh mắt tràn đầy mong đợi: “Hứa lang à, ngươi thấy, bản quan làm người thế nào?”

Mau nói đi! Bản quan đã làm chuyện tốt gì, chính tích gì! Bản quan có thể làm Thừa tướng hay không, nói không chừng phải dựa vào ngươi đó!

Tốt nhất là có thể hạ bệ mấy ứng cử viên khác!

Hứa Yên Miểu trước nay vẫn là con d.a.o hai lưỡi.

Lại bộ Thượng thư cũng rõ điểm này.

Ông ta cần chính là con d.a.o hai lưỡi này. Ông ta muốn cách không biểu thị với Bệ hạ rằng: Thần lòng dạ quang minh, tự nhận đại tiết không tổn hại, không có việc gì không thể nói với Bệ hạ!

“Hứa lang, bản quan muốn tranh đoạt vị trí Thừa tướng, nếu ngươi cảm thấy bản quan làm người có thể gánh vác trọng trách này, xin hãy giúp bản quan một tay.”

Lại bộ Thượng thư thần sắc điềm nhiên, vô cùng bình tĩnh.

Bên cạnh Liên Hạng lộ vẻ kính ngưỡng.

Không hổ là nhạc phụ! Đây chính là điều Hứa Yên Miểu thường nói——liều một phen, xe đạp biến thành xe máy đây mà!

——Đúng vậy, Lại bộ Thượng thư là nhạc phụ của hắn. Hắn còn cùng với vị Lễ bộ Chủ sự hiện tại là anh em cột chèo.

*

Lại bộ Thượng thư biết rõ, muốn nhờ Hứa Yên Miểu giúp đỡ, thì không thể ám chỉ, phải nói thật thẳng thắn, thẳng thắn hơn nữa. Nếu ngươi nói mình đức hạnh có thiếu sót, không tự tin làm Thừa tướng, Hứa Yên Miểu tuyệt đối sẽ không nghĩ ngươi đang khiêm tốn, hắn đoán chừng ngay sau đó sẽ nghĩ trong lòng: Lại bộ Thượng thư thật là một người thành thật! Đức hạnh có thiếu sót? Là vì chuyện gì đó năm nào đó, nên trong lòng vẫn luôn không vượt qua được rào cản đó sao?
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 503: Chương 503



Tóm lại, bây giờ Hứa Yên Miểu đã thành công, hoàn hảo tiếp nhận thông tin mà Lại bộ Thượng thư truyền đạt——

[Wuhu, ta biết ngay mà, vị trí Thừa tướng trống ra, chắc chắn trở thành miếng bánh thơm, rất nhiều người muốn tranh giành!]

[Nhưng Lại bộ Thượng thư vận động phiếu bầu, muốn ta ủng hộ ông ấy… Khốn kiếp thật, ta biết mà, thân ở quan trường, không tránh khỏi việc chọn phe.]

[Nhưng ta thật sự không muốn chọn phe đâu, cảm giác cuốn vào đảng tranh sẽ c.h.ế.t rất thảm.]

Hứa Yên Miểu tập trung mười hai vạn phần tinh thần, bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu——

Chỉ thấy Hứa lang quân đứng thẳng người, lưng thẳng tắp như trúc xanh, mặt nở nụ cười, khẽ chắp tay: “Tại hạ biết rõ Thượng thư anh minh, sáng suốt, tính tình khiêm tốn hòa nhã, điều động quan viên công bằng, trong ngoài triều đình đều khen ngợi. Vừa lúc Đậu công trí sĩ, Bệ hạ căm ghét tham quan, thẳng tay trừng trị, đang cần gấp Thừa tướng phụ chính. Nếu Thượng thư được thăng chức, tất nhiên có thể trị quốc có phương pháp, có lợi cho triều chính. Nhưng trong mắt Bệ hạ, Thừa tướng là trọng trách, chọn người cần thận trọng, không thể vội vàng, vì thế mới do dự hơn một tháng chưa quyết định được. Tại h* th*n phận thấp bé lời nói không trọng lượng, thực không dám vọng ngôn có thể giúp Thượng thư một tay. Mong Thượng thư thứ tội.”

Nói một hơi xong, Hứa Yên Miểu thầm thở phào trong lòng.

[Học thuộc mấy ngày rồi, cuối cùng cũng dùng đến!]

Lại bộ Thượng thư mặt đầy tươi cười, tâm thái vô cùng vững vàng: “Hứa lang quá khen rồi.”

Hứa Yên Miểu đột nhiên nghĩ đến một chuyện: [Thực ra Chu Thượng thư cũng đúng là nên hoảng một chút?]

Nụ cười của Lại bộ Thượng thư càng thêm rạng rỡ.

Đúng! Cứ nói nhiều vào, ông ta không sợ nói, chỉ sợ Hứa Yên Miểu không nói!

[Năng lực của ông ta thì đủ rồi, nhưng ngoại hình lại không phải kiểu lão Hoàng Đế thuận mắt. Không biết có gây trở ngại gì không.]

[Lão Hoàng Đế thích kiểu người đen đen khỏe mạnh, rắn rỏi có sức lực có thể làm ruộng. Chu Thượng thư tuy trắng trẻo mập mạp, từ nhỏ đến lớn nhờ làn da và vóc dáng này mà được lợi rất nhiều, trước kia ở trong thôn chỉ cần cười một cái, là có bao nhiêu người giúp ông ta gánh nước, giúp ông ta bổ củi… Woa! Con gái trưởng thôn còn lén lấy bột mì và dầu mè nhà mình cho ông ta! ]

Nụ cười lịch sự của Lại bộ Thượng thư hơi cứng lại.

—— Chuyện thời trẻ ăn cơm chùa này, có thể không cần nói chi tiết.

Nhất là trước mặt nhị nữ tế của ông ta!

Liếc mắt nhìn sang, nhị nữ tế cúi đầu, chuyên tâm lấy khăn tay lau mắt, như thể không nghe thấy gì.

Còn ở phía xa, ánh mắt đầy ẩn ý của Đại tướng quân ném tới, Lại bộ Thượng thư đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.

Ăn cơm chùa thì sao! Ông sau khi phát đạt đều trả lại hết rồi, còn tốt hơn cái tên côn đồ vô lại xuất thân quân hộ như ngươi, tiểu nương tử người ta không thích kiểu người trông thô kệch như ngươi, ngươi muốn ăn cơm chùa cũng không có chỗ mà ăn ấy chứ!

Một ngày tốt lành

Dĩ nhiên…

Lại bộ Thượng thư trở nên nghiêm nghị.

Hứa Yên Miểu đúng là đã nói ra điểm yếu của ông ta, vậy thì, bây giờ đi chạy bộ dưới nắng gắt, liệu có thể nhanh chóng trở nên đen đủi khỏe mạnh hơn không!

Mà Đại tướng quân thì mừng như điên.

Lễ bộ Thượng thư tuy không khỏe mạnh, nhưng ông ta đen mà!

Trong lòng đã định, tiếp tục nói với Đậu Thừa tướng: “Đậu công lần này đi, lẽ nào không lo lắng cho lý niệm chấp chính của mình sao?”

Ánh mắt Đậu Thừa tướng ngưng lại, nhìn chằm chằm Đại tướng quân một hồi: “Ngươi muốn nói gì?”

Đại tướng quân chỉ cười: “Thừa tướng hẳn còn nhớ, trước kia, Thúc Tôn Thượng thư đối với chính sách của Thừa tướng khá là tán đồng? Thừa tướng còn từng khen ông ấy là tri âm trước mặt mọi người?”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 504: Chương 504



Không thể không nói, Đậu Thừa tướng đúng là bị đánh trúng tử huyệt——một người có hoài bão, sợ nhất chính là người đi chính sách dừng.

Ông ta bắt đầu suy nghĩ: Lễ bộ Thượng thư hình như, đúng là rất ủng hộ…

[Vậy đương nhiên là ủng hộ rồi! Dù sao mười năm trước ông ta đã ngày ngày đối mặt với tượng Phật trong nhà mà dập đầu, cầu xin Đậu Thừa tướng bị bệnh nhẹ gì đó để nhận ra mình sức khỏe không còn tốt, sớm ngày về hưu rồi!]

Đại tướng quân: “…”

Đậu Thừa tướng: “…”

Ông ta rất muốn hỏi một câu: Có lịch sự không vậy?

—— Con dấu quan ấn kia vẫn còn trong tay Đậu Thừa tướng. Lý do bề ngoài là vị trí Thừa tướng vẫn chưa hoàn toàn bàn giao xong, lý do thực tế là g.i.ế.c quá nhiều người, lão Hoàng Đế đã lôi hết những người có thể làm việc ra, bao gồm cả cựu Thừa tướng đã trí sĩ.

Lại bộ Thượng thư mặt lộ vẻ ngưỡng mộ: Đây đúng là tâm thái tốt biết bao! Hy vọng mấy vị đồng liêu khác đang cạnh tranh vị trí Thừa tướng của ông, cũng có thể có được tâm thái phòng xa chu đáo như vậy!

[Sau đó thường xuyên thu thập chính sách, ngôn luận của Đậu Thừa tướng, ngày đêm nghiền ngẫm, và… nhân lúc Đậu Thừa tướng mỗi ngày tan làm, lẻn vào nơi ông ta làm việc lật xem bản thảo bỏ đi, nhờ đó trở thành tri âm của Đậu Thừa tướng!]

[Lợi hại!]

[Đây chính là cái gọi là cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị sao!]

Lại bộ Thượng thư mỉm cười.

Đúng vậy, cơ hội dành cho người có chuẩn bị—— Lễ bộ Thượng thư, ngươi cũng không muốn chuyện ngươi lật xem bản thảo bỏ đi của Đậu Thừa tướng mà trở thành tri âm của ông ta, bị đồn khắp thiên hạ đâu nhỉ?

Dù sao ta ăn cơm chùa kia chỉ là chuyện phong lưu mà thôi, không ảnh hưởng gì.

*

Lúc Lễ bộ Thượng thư biết tin, cười khẩy một tiếng.

Ông ta cũng không lập tức đi tìm Hứa Yên Miểu, tránh để Hứa Yên Miểu phải đối mặt trực diện với hai vị Thượng thư tranh giành, không biết phải ứng đối thế nào.

Ông ta đi tìm Đậu Thừa tướng.

Mặc dù đối phương không mấy muốn để ý đến ông ta, nhưng thông qua việc hiểu rõ lý lẽ lay đ*ng t*nh cảm, cộng thêm việc bản thân ông ta đúng là có thể trở thành sự kế thừa về mặt chính trị của Đậu Thừa tướng, thái độ của Đậu Thừa tướng cuối cùng cũng có chút lung lay.

Một ngày tốt lành

Hứa Yên Miểu sau khi cáo biệt Lại bộ Thượng thư, kéo Liên Hạng, kích động lén lút ngồi cách Đậu Thừa tướng không xa, hạ giọng nói với Liên Hạng: “Chuyện này còn k*ch th*ch hơn đua ngựa! Sáu vị Bộ Thượng thư tranh giành vị trí Thừa tướng đấy! Cả đời ta chưa chắc đã được thấy lần thứ hai.”

Liên Hạng gật đầu. Khi nhìn thấy Đậu Thừa tướng khẽ vỗ vai Lễ bộ Thượng thư, mắt lập tức trợn tròn: “Xong rồi, Đậu Thừa tướng không phải là muốn tiến cử Lễ bộ Thượng thư rồi chứ!”

Hơn nữa, Lễ bộ Thượng thư còn đen! Là màu da Bệ hạ thích đó!

Hứa Yên Miểu: “Cái này…”

[Xì——]

[Cũng chưa chắc!]

Liên Hạng vểnh tai lên.

[Lễ bộ Thượng thư khoảng thời gian này không phạm lỗi, nhưng tiểu đệ của ông ta phạm lỗi rồi! Thuộc hạ phạm lỗi vào những lúc khác thì còn đỡ, vào thời điểm nhạy cảm thế này, sẽ bị lôi ra công kích đúng không?]

Lễ bộ Thượng thư nghe đoạn đầu, còn rất hoang mang: Ông ta làm gì có em trai?

Nghe đến đoạn sau mới phản ứng lại, tiểu đệ e rằng chỉ thuộc hạ cùng phe với ông ta.

Lập tức im lặng.

Đề phòng vạn lần, ông ta cũng không thể phòng được thuộc hạ lén lút làm chuyện gì sau lưng mình!

Lại bộ Thượng thư cũng tìm một cái lều bạt ngồi xuống, sau khi nghe được tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, chậm rãi nhấp một ngụm trà, nụ cười không hề suy chuyển.

Tại sao ông ta lại liều lĩnh? Muốn làm Thừa tướng, không phải là để chứng minh mình không phạm chút sai lầm nào, mà là để so xem, ai phạm lỗi ít nhất.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 505: Chương 505



[Ể? Khoan đã, nói không chừng người có chuyện là Binh bộ Thượng thư!]

Binh bộ Thượng thư: “???”

Ông ta là người nghiện đua ngựa hạng nặng, chỉ cần không có gì bất ngờ, chắc chắn không bỏ lỡ trận nào, hôm nay đương nhiên cũng có mặt.

Kết quả vốn đang xem náo nhiệt của Lại bộ Thượng thư và Lễ bộ Thượng thư, đột nhiên phát hiện, mình cũng thành trò náo nhiệt rồi.

Ông ta có chuyện? Ông ta có thể có chuyện gì được chứ? Ông ta còn không muốn làm Thừa tướng!

[Chậc chậc, ai mà ngờ được chứ, Binh bộ Thị lang Phúc Lộc Tổ, lại là người của Lễ bộ Thượng thư!]

[Nếu Binh bộ Thị lang bị lôi ra vì tham ô tiền của tham quan, về mặt ngoài cũng không liên quan gì đến Lễ bộ Thượng thư! Lão Hoàng Đế có khiển trách, cũng là khiển trách Binh bộ Thượng thư không quản tốt người dưới tay.]

Binh bộ Thượng thư: Hóa ra chỉ có mình ta xui xẻo phải không!

Ông ta ném viên kẹo mạch nha định ăn trong tay về lại đĩa điểm tâm, phát ra một tiếng cười lạnh: “Bắt nạt bản quan hiền lành phải không?”

Bên kia, Lễ bộ Thượng thư đối mặt với ánh mắt của Đậu Thừa tướng, mặt không đổi sắc tim không đập loạn: “Giữa các đối thủ chính trị cài cắm vài cái đinh, chẳng phải là chuyện quá đỗi bình thường sao? Lê Trọng Dân kia lẽ nào lại không cài người vào Lễ bộ?”

Đậu Thừa tướng: “… Vậy thì chắc cũng không đến mức ngồi lên được vị trí Binh bộ Thị lang.”

Thị lang chính là nhân vật số hai của mỗi bộ đấy!

Lễ bộ Thượng thư mỉm cười.

Đậu Thừa tướng: “Ngươi làm thế nào được?”

Một ngày tốt lành

Lễ bộ Thượng thư tiếp tục mỉm cười: “Là Lộc Tổ tự mình cố gắng.”

Mặc dù… bây giờ bị lôi ra, người cần bị hỏi trách nhiệm chính là ông ta rồi.

Nghĩ đến điều này, Lễ bộ Thượng thư thầm tức giận.

Và hạ quyết tâm, không thể để bị tóm được điểm yếu nữa.

“Phải sớm thanh lý Lễ bộ một lần rồi.”

Binh bộ Thượng thư xa xa liếc nhìn ông ta một cái, đứng dậy đi về phía Hứa Yên Miểu.

Theo hiểu biết của ông ta về Lễ bộ Thượng thư, ước chừng về đến nơi sẽ đi răn đe người của Lễ bộ…

Để ông ta thêm dầu vào lửa :)

*

[Chậc chậc, Binh bộ Thị lang nếu bị tra ra thì xong đời, làm Tuần phủ, phụ trách tịch thu gia sản, lại còn ỷ vào lão Hoàng Đế không biết hàng, lén lút tráo đổi gia tài của tham quan bị tịch thu.]

[Ồ hô! Hai trăm năm mươi rương châu báu ngọc ngà tịch thu được kia, sắp được đưa đến trước mặt lão Hoàng Đế rồi!]

[Khốn kiếp, muốn vào cung xem náo nhiệt!]

[Nhưng…]

Hứa Yên Miểu do dự, ngập ngừng.

Liên Hạng chu đáo nói: “Hứa lang, Binh bộ Thượng thư đến tìm ta rồi, e là có chuyện, chúng ta tạm biệt trước nhé.”

Hứa Yên Miểu vừa ngẩng mắt đã thấy Binh bộ Thượng thư đang đi về phía này, bèn gật đầu: “Vậy ta đi trước đây.”

Sợ làm lỡ việc của bạn, hắn quay người đi rất nhanh.

Binh bộ Thượng thư đang đi về phía này: “?”

Hứa Yên Miểu đi rồi, ông ta tìm ai để xúi giục đây?

*

Trong hoàng cung.

Lão Hoàng Đế dùng ánh mắt nhìn khách quý hiếm để nhìn Hứa Yên Miểu: “Hiếm thấy, ngươi nghỉ ngơi mà còn nghĩ đến việc đến hầu hạ, đây đúng là lần đầu tiên từ khi khai thiên lập địa đấy.”

Hứa Thị trung ra vẻ đầy nhiệt huyết: “Bệ hạ gần đây vất vả, thần tự nhiên muốn vì vua phân ưu.”

Lão Hoàng Đế nghi ngờ liếc nhìn hắn hai cái: “Vậy ngươi thay trẫm phê duyệt tấu chương đi.”

Hứa Yên Miểu: “Tuân chỉ!”

Lúc làm việc Hứa Yên Miểu vẫn rất nghiêm túc. Ước chừng nửa canh giờ sau, có thị vệ mang hai trăm năm mươi rương châu báu tịch thu được đến Võ Anh Điện.

Ánh mắt sắc bén của lão Hoàng Đế lập tức khóa chặt những chiếc rương đó: “Đây chính là đồ hiếu kính mà Đệ Ngũ Ngang nhận sau khi trí sĩ?”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 506: Chương 506



Cẩm Y Vệ khẽ chắp tay: “Vâng.”

“Lão lừa cứng đầu Đệ Ngũ à…” Lão Hoàng Đế đứng dậy, đi tới, sờ vào lỗ khóa, thở dài: “Hà tất phải thế.”

Rõ ràng có thể lưu danh sử sách, lại không giữ được tiết tháo cuối đời.

Tiền tài làm động lòng người à…

Chìa khóa c*m v** lỗ khóa, nắp rương mở ra, ánh vàng ngọc chói lóa mắt người.

Lão Hoàng Đế: “Tịch thu được bao nhiêu thứ?”

Cẩm Y Vệ báo cáo: “Nguyên quán của Đệ Ngũ thị ở Hà Nam, tại huyện sở tại tra được hai trăm hai mươi lăm gian nhà ngói, bảy gian cửa hàng, quy đổi ra bạc là tám nghìn năm trăm tám mươi tư lạng.”

Hứa Yên Miểu cũng đang báo cáo: [Ồ hô, tương đương với hơn ba triệu sáu trăm nghìn Nhân dân tệ rồi.]

Cẩm Y Vệ: “Ruộng đất ba khoảnh, quy đổi ra bạc là hai nghìn năm trăm lạng. Trong đó một khoảnh là công điền.”

[Ba trăm mẫu đất! Nhiều quá!] Hứa lang quân phát ra tiếng than thở của người nghèo.

[Thực ra còn nữa! Không biết Cẩm Y Vệ có tra được không, Đệ Ngũ Ngang hào phóng lắm, theo đúng kiểu một người đắc đạo gà chó lên trời, bản thân có tiền rồi, người trong tộc cũng phải giúp đỡ một chút, tất cả họ hàng, chỉ cần tìm đến cửa, mỗi nhà tặng năm mươi mẫu đất, trong đó ba mươi mẫu là công điền, cho năm rương bạc, đúng kiểu đại ca tốt! Hào phóng quá!]

Lão Hoàng Đế: “…”

Đúng vậy, hào phóng, dùng toàn tiền của trẫm :)

Cẩm Y Vệ cắn mạnh vào đầu lưỡi, thầm nhẩm tên từ mẹ già tám mươi đến con trai ba tuổi, để tránh bản thân thất thố.

Rồi tiếp tục báo cáo: “Ngoài ra, còn có tổng cộng năm mươi món đồ bằng vàng ròng, nặng hơn một trăm năm mươi lạng, hơn hai trăm chuỗi vòng tay ngọc trai, hơn mười củ nhân sâm trăm năm.”

“Bạc hơn chín vạn lạng, đồ đồng mười bảy món, đồ sắt mười hai món, đồ chì ba mươi ba món, đồ thiếc hai mươi lăm món.”

“Y phục trang sức một trăm hai mươi rương.”

“Ngựa ba mươi hai con, la đi đường hai mươi tư con.”

“Và…”

Lải nhải báo cáo một đống lớn, tiện thể dâng lên danh sách vật phẩm.

Lão Hoàng Đế vừa nhíu mày, ghét bỏ đám hương thân bóc lột dân chúng, vừa lại không nhịn được cười lên: “Vàng, ngọc trai, nhân sâm các loại, giao cho Thập Nhị Giám¹.”

“Bạc, tiền và các loại đồng, sắt, chì, thiếc, những thứ liên quan đến việc đúc tiền, giao cho Hộ bộ.”

“Gạch đá, gỗ cây các loại, những thứ liên quan đến xây dựng, giao cho Công bộ.”

“Muối, rượu các loại, những thứ liên quan đến thuế vụ, giao cho Tuyên Khóa Ty.”

“Các loại đồ dùng, y phục trang sức còn lại, cùng ngựa, la gia súc và tất cả hàng tạp hóa, đều gửi văn thư cho Đô Sát Viện.”

Chia tiền rồi chia tiền rồi!

——Tại sao việc tịch thu gia sản tru diệt tộc không gây ra biến động quá lớn trong triều đình, chính là vì lý do này. Tài sản tịch thu được, do Hoàng đế và đại thần chia nhau. Lần này một hơi tịch thu của mười lăm vạn người, bất kể là ngân khố riêng của Hoàng đế, hay kho của các bộ, lại béo lên một phen.

Lão Hoàng Đế thở dài: “Tiếc thật.”

Hứa Yên Miểu ngơ ngác nhìn ông một cái.

[Tiếc cái gì?]

Lão Hoàng Đế dường như đang tự lẩm bẩm: “Tiếc là trong thời gian ngắn không thể tịch thu gia sản được nữa rồi. Tuy nói thiên hạ không thiếu người muốn làm quan, nhưng bất kể là quan hay lại, muốn bồi dưỡng đều cần thời gian.”

[À…] Hứa lang quân chớp chớp mắt.

Lão Hoàng Đế hứng thú mở rương ra, bắt đầu kiểm kê “thu nhập” của mình.

Một Cẩm Y Vệ thoáng thấy một con quạ vừa hay đậu trên bệ cửa sổ nghỉ chân, trong lòng thầm mắng một tiếng chim xui xẻo, định đi qua đuổi nó đi.

Giây trước, còn nghe lão Hoàng Đế tấm tắc khen ngợi: “Chất liệu cái bình ngọc này không tệ nha.”

Một ngày tốt lành

Giây sau, đã nghe tiếng lòng của Hứa lang quân: [Vị Binh bộ Thị lang kia tham ô tài sản tịch thu được từ nhà Đệ Ngũ Ngang, còn sửa cả sổ sách ghi chép tài sản tịch thu… Vừa rồi lão Hoàng Đế nói trong thời gian ngắn không tịch thu gia sản nữa, có phải cũng không tịch thu nhà của Binh bộ Thị lang không nhỉ?]
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 507: Chương 507



Tay lão Hoàng Đế siết chặt, bình ngọc phát ra tiếng ma sát ken két.

Ai tham ô cái gì? Sửa đổi cái gì???

[Ồ hô, thì ra cái bình lão Hoàng Đế đang cầm trong tay, hàng thật là ngọc dương chi trắng tinh khiết đấy, nhưng dù sao lão Hoàng Đế cũng không nhận ra được, Binh bộ Thị lang liền tiện tay tìm một món đồ đại trà tráo đổi.]

Sắc mặt Cẩm Y Vệ trắng bệch, cũng không dám đi đuổi con quạ nào nữa. Cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình, mồ hôi túa ra đầy đầu.

Mà lão Hoàng Đế quay lưng về phía Hứa Yên Miểu, sắc mặt đột nhiên âm trầm hẳn đi.

Ông dường như đã sờ đủ cái bình ngọc, lại đặt nó xuống. Mở một chiếc rương khác, bên trong đựng tranh chữ mà Đệ Ngũ Ngang sưu tầm được. Lão Hoàng Đế không giỏi thưởng thức, càng không thích làm ra vẻ phong nhã, treo những thứ này trong phòng mình, nhưng dùng những thứ này ban cho văn thần, lại có thể khiến họ cảm kích hơn nhiều so với ban vàng bạc châu báu.

Vừa hay, vàng bạc châu báu ông có thể tự mình giữ lại rồi ( )

*

Lão Hoàng Đế cầm lên một cuộn «Ma Cô đồ» trên đó có tác phẩm khải thư tinh túy tuổi già của Thư thánh, nét móc như vàng uốn cong, nét mác như nỏ b.ắ.n tên.

Hứa Yên Miểu: [Giả.]

Lão Hoàng Đế cười lạnh một tiếng, đặt xuống, lại cầm lên một bức «Mẫu Đơn đồ» khác, là tác phẩm của họa sĩ nổi tiếng Đông Sở Lư Thanh Thành, từng có nhà sưu tầm bỏ ra hai mươi vạn lạng mới mua được, gây chấn động một thời. Cũng không biết bức tranh này lưu lạc đến tay Đệ Ngũ Ngang từ lúc nào.

Hứa Yên Miểu: [Giả.]

Tim Cẩm Y Vệ nháy mắt nhảy vọt lên một trăm tám mươi, mà ánh mắt lão Hoàng Đế quét qua từng món đồ cổ trong rương, lại cầm lên bức thư pháp được bình chọn là một trong tam đại hành thư thiên hạ «Cửu nguyệt cửu nhật thiếp»¹¹.

[Giả!]

Cầm lên bản chép tay «Kinh Hoa Nghiêm» của một trong Tây Sở tứ đại gia, Từ Ung.

[Giả!]

Sắc mặt lão Hoàng Đế ngày càng âm u dày đặc.

Binh bộ Thị lang phải không?

Định lừa gạt ông phải không?

“Ban chết.”

Cẩm Y Vệ chắp tay, nhanh chóng rời đi.

Hứa Yên Miểu đột nhiên hoàn hồn.

[Ban chết? Sao lại ban c.h.ế.t rồi?]

Hắn định tiếp tục lật hệ thống, xem có chuyện gì hóng hớt không.

Lão Hoàng Đế liếc nhìn hắn một cái, cuộn bản kinh Phật chép tay giả lại, gõ gõ lên nắp rương: “Không nghĩ ra tại sao trẫm đột nhiên nói ban chết?”

Hứa Yên Miểu chắp tay: “Quả thực như vậy…” Hắn dè dặt hỏi: “Bệ hạ muốn ban c.h.ế.t ai ạ?”

“Binh bộ Thị lang Phúc Lộc Tổ.”

“Sao lại…”

“Y tưởng trẫm không nhìn ra được cái bình ngọc kia, đám tranh chữ kia, đều là đồ giả?”

Lão Hoàng Đế ra vẻ mình đã sớm nhìn ra, hừ lạnh một tiếng: “Đã dám lừa gạt trẫm, thì phải trả giá.”

Hứa Yên Miểu nhất thời không tiếp lời được, chỉ kinh ngạc trong lòng.

[Lão Hoàng Đế lại có thể sớm nhìn ra sao? Cũng đúng, làm Hoàng đế nhiều năm như vậy, khả năng thẩm định sớm đã nâng cao rồi.]

[Nhưng lỡ như không phải Phúc Thị lang làm thì sao?]

Lão Hoàng Đế lại liếc nhìn hắn một cái: “Sao, cảm thấy trẫm còn chưa điều tra rõ là ai làm, đã hạ lệnh ban chết, rất có phong thái bạo quân?”

[Sao lại còn nâng tầm vấn đề lên thế này!!!]

Hứa Yên Miểu lập tức: “Thần không có!”

Một ngày tốt lành

[Nhưng mà, sao ông ấy biết mình đang nghĩ cái này?]

Lão Hoàng Đế chậc một tiếng: “Tâm tư đều viết hết lên mặt rồi.”

Hứa Yên Miểu trợn tròn mắt.

[Thật, thật sao!]

[Nhưng mà, hình như đúng thật, nghe nói quả thực có người rất dễ bị những người có kinh nghiệm xã hội đoán ra mình đang nghĩ gì.]

[Khốn kiếp thật, tại sao trước đây mình không học qua lớp quản lý biểu cảm chứ!]

Lão Hoàng Đế ung dung nhìn sắc mặt đặc sắc của Hứa Yên Miểu, ném bản kinh Phật giả lại vào rương, tiếp tục nói: “Trẫm không điều tra là ai làm, là vì y dẫn đầu việc tịch thu gia sản. Nếu là Cẩm Y Vệ làm, không thể nào tráo đổi số lượng lớn như vậy mà không bị vị Thị lang này phát hiện. Người có thể động tay động chân trên sổ sách chỉ có y. Mà nếu là Thị lang và Cẩm Y Vệ liên thủ, thì cũng không sao, có câu gọi là ‘bắt lớn thả nhỏ’, bọn họ thoát được một kiếp, cũng sẽ biết là trẫm cố ý không truy cứu, sau này làm việc tất nhiên sẽ càng cẩn thận hơn, tận tâm tận lực. Mà có tiền lệ Binh bộ Thị lang bị ban c.h.ế.t ở đó, sau này quan viên dẫn đầu phụ trách tịch thu gia sản, e rằng cũng không dám tùy tiện động tay vào những tài vật đó nữa.”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 508: Chương 508



—— Còn như lén lấy một hai món, cái này là không tránh khỏi, chỉ cần không quá đáng, ông cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Nói xong liền thấy tên nhóc hỗn xược cười nói: “Thần đa tạ Bệ hạ.”

Lão Hoàng Đế lấy làm lạ: “Ngươi tạ ơn trẫm cái gì?”

Hứa Yên Miểu chớp chớp mắt: “Bệ hạ không phải đang dạy thần đạo làm quan sao? Bắt lớn thả nhỏ…”

Lão Hoàng Đế cười một cái, không nhận nhiều công lao, chỉ ngồi lại trước bàn phê duyệt tấu chương, vốc một nắm lớn kẹo lạc vừng trong đĩa trên bàn, đặt vào lòng bàn tay Hứa Yên Miểu. Chính ông cũng nhai rau ráu, vừa nhai, vừa phê duyệt tấu chương.

Hứa Yên Miểu ăn một viên kẹo lạc vừng, mắt sáng lên, dâng lên lời khen ngợi cao nhất của người Hoa Hạ dành cho đồ ngọt: [Ngon quá! Không ngọt lắm!]

Còn về việc xem xét chuyện hóng hớt tịch thu gia sản gì đó, Hứa Yên Miểu không tiếp tục lật xem nữa.

Hắn thuộc kiểu người về cơ bản đã biết qua sự thật, thì lười lật lại hệ thống nữa——dĩ nhiên, thỉnh thoảng cũng có ngoại lệ, nhưng lần này rõ ràng không phải.

Lão Hoàng Đế phê duyệt tấu chương, lúc viết nhanh, lúc viết chậm, ánh sáng từ đám mây rực cháy như lửa phía chân trời chiếu xuống, hắt bóng cây lên giấy cửa sổ, giống hệt như trứng bắc thảo lòng đào¹⁴.

Một ngày tốt lành

Viết viết, lão Hoàng Đế đột ngột dừng lại.

Khoan đã…

Thằng nhãi Hứa Yên Miểu này, không phải là biết trước Binh bộ Thị lang sẽ tráo đổi tiền tài tịch thu, nên cố ý đến xem náo nhiệt đấy chứ!

*

Lão Hoàng Đế càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy.

Nếu không thì thằng ranh con này lúc nào chăm chỉ như thế này được, mọi khi nha môn vừa đóng cửa, không phải ở nhà chơi mèo, thì là đi dạo Đông thị, Tây thị, Hổ Phường, xem kịch, xem biểu diễn đường phố, dạo chơi ngoại ô, dọc đường vừa ăn vừa mua… Ồ, gần đây lại thích đến tửu lầu đệ nhất kinh sư Viên Viên ăn tôm say, ông còn lo hắn có bị bệnh giun sán không nữa!

Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng tức.

“Trả lại kẹo cho trẫm!”

Hứa Yên Miểu cúi đầu nhìn lòng bàn tay vừa bị giật mất kẹo, trống không của mình, tay kia khó hiểu gãi đầu.

[Lão Hoàng Đế đây là… sao vậy?]

Ngơ ngác.jpg

*

Binh bộ Thị lang Phúc Lộc Tổ đang đội chiếc mũ nhỏ bằng đoạn đen của mình, cầm bình đựng thuốc hít hình thiếu nữ phương Tây, thần thái ung dung hít thuốc.

Trên bàn trước mặt bày một bức «Mẫu Đơn đồ», mở ra dài khoảng mười ba thước, hoàn toàn vẽ bằng thủy mặc. Nét đôi thủy mặc là mẫu đơn hồng phấn trắng, thủy mặc nhàn nhạt là mẫu đơn vàng, tím, thủy mặc đậm đặc chính là mẫu đơn đỏ thẫm… Muôn hồng nghìn tía của hoa mẫu đơn, hoàn toàn thể hiện trong sự biến hóa đậm nhạt này.

“Cao quý mà không diêm dúa, đẹp thật…” Phúc Lộc Tổ si mê nhìn cuộn tranh, tiếng khen ngợi nhỏ đến mức không nghe thấy, chỉ sợ làm kinh động đến nét mực.

Đây chính là một trong những tài sản mà y đã mạo hiểm tính mạng, tốn bao công sức mới tuồn ra được dưới mí mắt của Cẩm Y Vệ và tiểu Bạch Trạch.

Y dám làm chuyện này chính là vì nắm chắc Hứa Yên Miểu không hứng thú với mùi m.á.u tanh của việc tịch thu gia sản tru diệt tộc, đối với tiền tài cũng mang theo sự siêu thoát đặc trưng của thần thú, không mấy khả năng sẽ quan tâm đến việc người khác tịch thu gia sản.

Giàu sang tìm trong hiểm nguy, làm thôi!

Bây giờ xem ra, y làm rất thành công, quả nhiên, chỉ cần cẩn thận một chút, nắm chắc tâm tư thần thú, vẫn có thể lừa gạt qua mặt được.

Còn về Bệ hạ…

Dù sao Bệ hạ cũng không thích những thứ văn nghệ. Ví dụ như thơ từ, trong mắt ông, ngoại trừ thơ khuyên làm nông khuyên học hành, những thứ khác đều là chả có nghĩa lý gì.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 509: Chương 509



Còn nhớ năm đó Nhạc học sĩ đối diện với dòng sông cuồn cuộn ngâm một bài thơ ca ngợi, còn khen với Bệ hạ rằng nước sông này đẹp vô cùng, Bệ hạ nghe xong bĩu môi, nói gì mà: “Đẹp cái gì chứ, mùa hè thường xuyên lũ lụt, làng mạc đều bị ngập, ruộng đồng đều bị ngâm nước, ngâm mấy tháng liền, hoa màu không trồng được, c.h.ế.t đói bao nhiêu người, hồi trẻ trẫm đi ăn xin, dọc đường lên kinh, gặp toàn người kéo theo cả nhà đi ăn xin, trong đó một nửa nhà bị nước ngập ruộng, không tiền cũng không gạo. Dân chúng đời đời kiếp kiếp đều phải chịu khổ vì con sông này.”

Ngươi nói xem, nhà người khác bị nước ngập, liên quan gì đến bọn ta đang ngắm cảnh sông nước chứ! Lúc ngâm thơ còn chưa ngập mà!

Mất hứng quá!

Binh bộ Thị lang còn thấy thương cho vẻ mặt cười gượng của Nhạc học sĩ lúc đó.

Sau này cả triều đình rất ít khi xuất hiện thơ phong cảnh nữa.

“Ai…”

Thôi thôi, không nghĩ nữa, vẫn là tiếp tục thưởng thức…

Rồi sau lưng liền truyền đến tiếng động va cửa.

Binh bộ Thị lang: “?”

Người còn chưa kịp phản ứng, cánh cửa thư phòng “ầm” một tiếng bị tông mở, một đám Cẩm Y Vệ ùa vào.

Người dẫn đầu nới lỏng khớp ngón tay, chậm rãi đi đến trước mặt y, ngó đầu nhìn bức «Mẫu Đơn đồ» trên bàn, cười mà như không cười: “Phúc Thị lang, ngươi gan thật lớn nha.”

Trong đầu Binh bộ Thị lang chỉ còn một câu.

Xong rồi, bại lộ rồi.

Y hoảng hốt muốn bước đi, chân vừa mới nhấc lên, cơ bắp liền tê rần rồi mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.

Chân mềm đến mức không đứng dậy nổi, bèn chuyển sang túm lấy ống quần Cẩm Y Vệ, hỏi thẳng vào vấn đề chính: “Bệ hạ xử trí ta thế nào? Là lưu đày, hay là…”

“Ban chết.”

Binh bộ Thị lang lập tức đứng dậy, quỳ lại cho ngay ngắn, vô cùng cung kính dập đầu về phía hoàng cung một cái: “Tạ chủ long ân!”

Không tru di tam tộc, không tịch thu cửu tộc, y mừng đến phát khóc.

Lại không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc ta bại lộ thế nào?”

Cẩm Y Vệ liền nói cho y biết: “Nguyên nhân sự việc là do vị trí Thừa tướng bỏ trống, các Thượng thư tranh giành, Binh bộ Thượng thư biết được ngươi là người của Lễ bộ Thượng thư. Hai người lại tình cờ ở cùng một chỗ xem đua ngựa, suýt nữa đánh nhau.”

“Hứa Thị trung vào cung, có lẽ là muốn thuật lại chuyện này với Bệ hạ, nhưng nhất thời không biết nói với Bệ hạ thế nào về chuyện các Thượng thư chuẩn bị đánh nhau ngoài đường.”

Một ngày tốt lành

“Bèn thay Bệ hạ phê duyệt tấu chương. Nhưng thực ra Bệ hạ đã biết chuyện này rồi.”

“Đúng lúc này, đồ tịch thu được dâng lên trước mặt Hoàng đế, Bệ hạ phát hiện ngươi lén lút tráo đổi châu báu tranh chữ, liền gộp cả chuyện các Thượng thư mà trút giận lên người ngươi, lệnh cho ta đến ban chết.”

Binh bộ Thị lang: “…”

Y hiểu rồi.

Hứa Yên Miểu vì chuyện tranh giành vị trí Thừa tướng, tò mò đi lật xem chuyện phiếm của hai vị Thượng thư, bất ngờ phát hiện ra y một Binh bộ Thị lang lại có dây mơ rễ má với Lễ bộ Thượng thư.

Thế chẳng phải là gây tò mò rồi sao!

Lật thêm cái nữa, liền phát hiện ra y đã tráo đổi đồ tịch thu được.

—— Còn những lời khác, tin một nửa là được. Đây đều là những lời lẽ đã được sửa đổi đặc biệt để tránh Hứa Yên Miểu phát hiện ra điều bất thường khi sử dụng thần khí.

Binh bộ Thị lang bi thương từ trong lòng dâng lên, chỉ muốn túm lấy cổ họng mấy vị Thượng thư này mà lắc.

Các người tranh giành vị trí Thừa tướng, thu hút sự chú ý của tiểu Bạch Trạch, tại sao kẻ xui xẻo lại là ta chứ aaaaaaaa!!!
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 510: Chương 510



Phúc Thị Lang qua đời, lão Hoàng Đế và Thượng Thư đương nhiên sẽ sắp xếp người khác vào vị trí Binh Bộ Thị Lang.

Sau một hồi bàn bạc, liền hạ lệnh điều Hộ Bộ Tả Thị Lang Phan Đỉnh Thịnh sang Binh Bộ, lấp vào chỗ trống của Binh Bộ Tả Thị Lang. Sau đó lại để Binh Bộ Hữu Thị Lang Thôi Ngạn Trinh sang Hộ Bộ nhậm chức Tả Thị Lang.

Đúng là một màn hoán đổi vị trí trái phải.

—— Chuyện điều chuyển qua lại giữa Lục Bộ vốn là lẽ thường tình. Cũng là để tránh việc quan viên ở cùng một bộ quá lâu, quyền lực trở nên quá lớn.

Tiếp đó, lại theo nguyên tắc chỗ nào trống thì bổ nhiệm vào chỗ đó, thăng Đại Lý Tự Thiếu Khanh Trương Tuyên (chính là vị cùng tiểu thiếp thứ tám làm sập cả sàn gác) lên làm Binh Bộ Hữu Thị Lang.

Thăng Giám Sát Ngự Sử Ngụy Nhiệm (người có con trai lấy được Tông Thất nữ nhờ ưu điểm răng chắc khỏe) lên làm Hộ Bộ Hữu Thị Lang.

Còn về vị trí Đại Lý Tự Thiếu Khanh, sau khi Lại Bộ thẩm tra và sát hạch, đã xác nhận điều vị quan địa phương — Sơn Đông Đề Học Thiêm Sự Chu Bạch Lộc — vào trung ương.

Đợi sau này khi các vị Thượng Thư được thăng lên Thừa Tướng, một loạt chức vị trống sẽ xuất hiện, lại có thêm quan viên được thăng tiến.

Nhưng những chuyện này đều chẳng liên quan gì đến Hứa Yên Miểu.

Hắn ra chợ mua liền ba cân kẹo lạc vừng mang về nhà: 【Sao đột nhiên nổi giận thế nhỉ, thảo nào Tiền Quân Đô Đốc Thiêm Sự kia nói lão Hoàng Đế tính tình thất thường.】

Tiền Quân Đô Đốc Thiêm Sự sống ngay sau nhà Hứa Yên Miểu nghe vậy liền trợn tròn mắt.

Bên cạnh Hứa Yên Miểu... thế mà lại có Cẩm Y Vệ!

Ông ta vội vàng đứng dậy, định bụng phải nhanh chóng vào cung pha trò hề rồi nhận lỗi trước khi Cẩm Y Vệ kịp bẩm báo.

— Tiểu Bạch Trạch ơi, ngươi hại khổ ta rồi!

*

Hứa Yên Miểu lấy chìa khóa mở cửa.

Người đầu bếp đã nấu sẵn cơm nước, đậy vung om trong bếp lò. Một chiếc nồi lớn khác thì đựng nước nóng, bên dưới củi lửa vẫn cháy liu riu, để tiện cho Hứa Yên Miểu vừa về đến nhà là có nước nóng dùng ngay.

Trong nhà rất ấm áp, con Sư Miêu cuộn tròn thành cục trên chăn, lười biếng ngáy khò khò. Ánh chiều tà xuyên qua khung cửa sổ giấy, rải xuống những vệt sáng đủ màu.

Hứa Yên Miểu gọi: "Bé ngoan! Mau lại đây, ta đi săn về rồi!"

Con thú bốn chân màu trắng kia liền dựng thẳng đuôi bước tới, dáng vẻ như đang đi trên thảm đỏ. Đến bên cạnh hắn, nó thân mật cọ vào chân hắn kêu "meo meo".

Hứa Yên Miểu trước đây từng đọc được vài kiến thức phổ thông, nghe nói mèo kêu như vậy là vì muốn người ta thấy nó đáng yêu.

"Lại đây! Ta mang đồ ăn khuya cho ngươi đây! Mề gan gà vịt!"

"Meo meo!"

Hứa Yên Miểu đặt kẹo lên bàn, đoạn quay người kiên nhẫn luộc chín mề gan gà vịt, cắt thành từng miếng nhỏ, bỏ vào bát ăn của mèo. Hắn đang định bụng đi ăn kẹo thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Ai đó?"

Một ngày tốt lành

Bên ngoài vọng vào giọng của Binh Bộ Thượng Thư: "Hứa Lang, ta có chuyện cực kỳ khẩn cấp muốn báo cho ngươi biết, tiện mở cửa một chút được không?"

Hứa Yên Miểu chạy ra mở cửa: "Mời vào."

"Ta không vào đâu. Nói xong là ta đi ngay, giờ này nhà ta đang chuẩn bị bữa tối rồi."

Đứng bên ngoài ngưỡng cửa, Binh Bộ Thượng Thư ngừng lại một chút rồi nói: "Mà này, trước khi nói chuyện chính, Hứa Lang, ngươi thật sự không định thuê một người gác cổng sao? Lần nào cũng phải tự mình ra mở cửa, ngày thường giao tế qua lại cũng bất tiện."

Hứa Yên Miểu lắc đầu: "Thuê người gác cổng thì ta không có chỗ cho người đó ở, ta còn muốn một mình hưởng thụ căn nhà lớn này cơ... Còn chuyện giao tế qua lại, dù sao ta cũng không mấy mặn mà."

Binh Bộ Thượng Thư cũng không khuyên thêm gì, chỉ đề nghị: "Hoặc là ngươi gắn một cái hộp có khóa, có khe nhỏ trên tường ấy. Sau này nhà nào muốn gửi thiệp mời, hoặc có việc cần hẹn ngươi, lỡ như ngươi không có nhà, thì người ta còn có thể bỏ vào trong hộp. Mà các sĩ tử các khoa thi trước đây, hay những học trò khác muốn thể hiện bản thân với ngươi để mong được ngươi ưu ái, giành được suất tiến cử của ngươi, thì cũng tiện để bỏ thư vào."
 
Back
Top Bottom