Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 440: Chương 440



Hắn có chút khó hiểu nhìn những người Đại Hạ này: Sao đột nhiên lại ôm mấy thứ đào dưới đất lên mà vừa khóc vừa cười thế kia?

Ngô là Thần Mặt Trời, ôm Ông mà vừa khóc vừa cười thì hắn có thể hiểu, nhưng hai thứ còn lại, tại sao cũng khiến họ phản ứng mạnh mẽ như vậy?

*

Irará được mời đến Đại Hạ, tự nhiên là sau khi Tần Quan và Tạ Lạc Thủy bàn bạc, quyết định mời một thổ dân đến để dạy họ cách trồng khoai tây, ngô, khoai lang.

Ngoài việc trồng trọt, còn có cách bảo quản, cách chọn giống, những điều này nếu để họ tự mình mày mò, thì không biết phải đợi đến năm nào tháng nào mới có thể phổ biến được.

Tuy ngôn ngữ bất đồng, nhưng có thể một người làm, một người học theo mà!

Ví dụ như, người Paraguay đã nắm vững một kỹ thuật làm khoai tây khô đông lạnh: rửa sạch khoai tây rồi đông lạnh, sau khi rã đông thì vắt khô nước, phơi khô ngoài trời. Như vậy có thể bảo quản khoai tây được lâu dài.

——Phương pháp này, bọn họ đã sử dụng ít nhất hai trăm năm.

Còn có bệnh hại khoai tây —— bọn họ cũng không biết phải hình dung cụ thể chuyện này thế nào, họ chỉ biết rằng đã từng có một bộ lạc, chỉ trồng một loại khoai tây duy nhất, bộ lạc đó về sau đã c.h.ế.t đói.

Trên vùng đất châu Mỹ có hàng trăm giống khoai tây, dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của người Paraguay, Tạ Lạc Thủy và những người khác đã thành công chọn lựa được hơn mười loại khoai tây mang về Hoa Hạ. Đều là những loại củ to.

"Tạ Lạc Thủy!" Lão Hoàng đế một tay cầm khoai lang, một tay gọi nàng tiến lên.

Tạ Lạc Thủy lờ mờ đoán được điều gì đó, trái tim bất chợt đập mạnh một cái, cứ thế ngẩn người ra mười mấy nhịp thở vẫn chưa hoàn hồn.

Lão Hoàng đế đối với chuyện này rất kiên nhẫn.

Ông vẫn mỉm cười nhìn Tạ Lạc Thủy, cho đến khi Tạ Lạc Thủy hoàn hồn, chạy nhanh đến trước mặt Ông.

Lão Hoàng đế trêu chọc: "Trẫm thấy khanh nếu không phải đang ở trước mặt trẫm, chắc đã vừa chạy vừa muốn nhào lộn một vòng rồi phải không?"

Tạ Lạc Thủy rất thẳng thắn, cười nói: "Bẩm Bệ hạ, Lạc Thủy quả thực vô cùng phấn khích."

Lão Hoàng đế cũng cười: "Đúng là nên phấn khích."

"Phong Hầu ban thưởng. Trẫm không nuốt lời."

Ngón tay Tạ Lạc Thủy siết chặt vào lòng bàn tay, giọng nói cũng có phần khó khăn: "Thần, tạ ơn Bệ hạ!"

"Ha ha ha! Đừng vội tạ ơn, khanh còn chưa biết mình được phong làm Hầu gì đâu!"

Thiên Thống Đại Đế cất tiếng cười sang sảng. Rồi sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm nghị: "Tạ Lạc Thủy tiến lên nghe phong!"

Sắc mặt Tạ Lạc Thủy đột nhiên trở nên bình tĩnh.

Như thể đã làm điều này ngàn vạn lần, nàng vững vàng tiến lên, quỳ xuống.

Đại Đế cúi mắt nhìn nàng: "Có công mới được phong Hầu. Nay Tạ thị Lạc Thủy viễn phó hải ngoại, lịch thời nhị tái, đắc hồi thần chủng. Đại công! Phong làm Huyện hầu huyện Lạc, thực ấp năm trăm hộ."

Tựa như có âm thanh nào đó đang va đập vào màng nhĩ và trái tim nàng, mỗi nhịp tim đập như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng.

Trong một khoảnh khắc, biểu cảm trên gương mặt và suy nghĩ trong đầu Tạ Lạc Thủy đều hóa thành trống rỗng.

Nàng dường như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác nữa, chỉ có thể nắm bắt được câu "Phong làm Huyện hầu huyện Lạc".

Một ngày tốt lành

Giờ phút này, nàng cảm thấy mình như ngọn cỏ trước gió, nhẹ bẫng, lảo đảo, yếu đuối đến mức như thể có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Huyện Lạc là nơi nàng sinh sống từ nhỏ đến lớn, Hoàng đế phong nàng ở đây, chính là để nàng có thể áo gấm về làng.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 441: Chương 441



Nhưng thế vẫn chưa đủ.

Nàng lại nghe thấy giọng của Bệ hạ.

"Thiết lập chức vụ Độ Hải Tướng quân, phẩm hàm Tòng Thất phẩm. Đặc cách phong khanh làm Độ Hải Tướng quân."

Tạ Lạc Thủy không nói một lời, chỉ cúi đầu xuống, dập đầu thật mạnh trước Hoàng đế.

Ta muốn được phong Hầu!

Ta sẽ được phong Hầu!

Ta nhất định sẽ được phong Hầu!

Ta được phong Hầu rồi!

Tạ Lạc Thủy mặc trên người bộ Hầu phục của mình, chân mang ủng, đi tới đi lui trong gian nhà chính kêu loảng xoảng.

Cha nàng vui vẻ đứng dưới mái hiên, lớn giọng nói oang oang với hàng xóm: “Phải đó! Con gái ta! Được phong Hầu rồi! Nó còn được gặp Hoàng thượng! Cùng ăn cơm một nơi với Hoàng thượng nữa! Hoàng thượng ban cho Lạc Thủy một tòa dinh thự lớn, ngày mai chúng ta dọn qua đó rồi! Tòa nhà đó ta xem qua rồi, chà, sáng sủa rộng rãi lắm!”

Mẹ nàng vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy tới: “Cha Lạc Thủy ơi! Mau tới xem này, đàn heo con nhà mình mới đẻ, bị tiêu chảy phân trắng rồi!”

“Trời ạ!” Tạ lão cha bật ngay dậy, định đi ra ngoài cùng Tạ lão nương, hàng xóm bèn cười họ: “Con gái sắp thành Hầu gia rồi, sao còn lo mấy con heo đó làm gì?”

Tạ lão nương ngẩn ra một lúc, bối rối nói: “Sao lại không lo chứ? Con heo nái nhà ta khó khăn lắm mới nuôi lớn được như vậy, nó còn đẻ được heo con, lúc nãy nửa canh giờ đã đẻ năm sáu con rồi! Đều là tiền cả đấy!”

“Chà! Có Hoàng thượng ban tiền cho Lạc Thủy nhà các người rồi mà!”

“Chà, ai mà không biết chứ. Chẳng phải là tại không ngồi yên được sao? Lạc Thủy nói rồi, chuồng heo, vườn rau trong nhà đều dọn đến sân sau của Hầu phủ, ta với cha con bé muốn làm gì thì làm nấy, quy củ là dành cho người ngoài thôi.”

Một ngày tốt lành

Tạ lão nương cười đến híp cả mắt lại, khiến đám hàng xóm nhìn mà ngưỡng mộ không thôi.

Ai mà ngờ được, nuôi con gái mà còn có thể trở thành cha mẹ của Hầu gia chứ! Đứa bé gái này lại còn là do họ nhặt về, đúng là vận may lớn biết bao!

Đúng lúc này, có người đến nhà hỏi: “Xin hỏi Tạ Hầu có ở đây không?”

Đám hàng xóm đó lập tức nhiệt tình đáp: “Có đó có đó!”

“Nha đầu Lạc Thủy, mau ra đây!”

“Này! Còn gọi nha đầu Lạc Thủy gì nữa, phải gọi là Hầu gia chứ! Phải đổi cách xưng hô đi! Tạ Hầu gia! Có người tìm ngài!”

Tạ Lạc Thủy vội vàng đi ra, người kia thấy nàng, liền tươi cười đưa thiệp mời: “Bảy ngày sau là đại thọ tám mươi của lão gia nhà chúng tôi, mời Hầu gia nể mặt tới dự.”

Người đó lại lấy ra một hộp quà: “Chúc mừng Hầu gia được phong Hầu.”

Tạ Lạc Thủy liếc nhìn phần đề tên trên thiệp mời, là một chữ “Đậu”. Nàng trước tiên nhận lấy hộp quà và nói lời cảm ơn, sau đó tỏ ý tối hôm đó mình nhất định sẽ đến, người đưa thiệp mời kia lúc này mới rời đi.

Chỉ còn lại Tạ Lạc Thủy phiền não: Thừa tướng đại thọ tám mươi, nàng nên tặng quà gì đây nhỉ?



Hứa Yên Miểu cũng đang phiền não: “Cao Tương, ngươi có biết cữu cữu của ngươi thích gì không?”

Tương Dương Công chúa do dự nói: “Ta cũng không rõ lắm, nhưng nghe mẫu thân ta nói, cữu cữu người thường ngày hay luyện chữ. Ta tặng người loại mực mà gần đây kinh thành có nhiều người mua, chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?”

“Chắc là…”

[Nhưng loại mực này vừa mới ra, Thừa tướng đã sai quản gia nhà mình đi mua về rồi…]

Tương Dương Công chúa đổi giọng: “Nhưng ta cũng không biết trong phủ cữu cữu đã có loại mực này chưa. Lát nữa ta đi hỏi thăm xem sao —— Ta vừa nghĩ ra một cái khác rồi! Ngươi nói xem nếu ta mời người vẽ lại cả nhà cữu cữu thì thế nào? Đối với một lão nhân gia tám mươi tuổi mà nói, chắc hẳn sẽ rất thích nhìn thấy cả nhà hòa thuận vui vẻ nhỉ?”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 442: Chương 442



Hứa Yên Miểu: “Ba ngày vẽ một bức tranh, có đủ không?”

Tương Dương Công chúa: “…”

[Hơn nữa Thái tử hình như cũng tặng cái này, đã sắp vẽ xong rồi.]

Tương Dương Công chúa bắt đầu cân nhắc khả năng cướp bức tranh của huynh trưởng mình.

[Ối giời ơi!]

[Ha ha ha ha ha ha!]

[Đậu Thừa tướng ơi, con trai út của ngài đúng là nhân tài mà ha ha ha khặc!]

Tai Tương Dương Công chúa lập tức dựng thẳng lên.

Tiểu biểu ca của nàng, chẳng phải là cái tên đầu óc không được lanh lợi cho lắm, tên ngu ngốc dùng (hậu) (đình) kẹp vàng bạc châu báu mang đi lấy lòng hoa khôi đó sao? Hắn lại làm chuyện gì nữa rồi?

Ngoài cửa, Đậu Thừa tướng đi ngang qua Lại bộ, định bụng ghé qua thăm Hứa Yên Miểu một lát, theo phản xạ liền muốn tìm cây gậy nào tiện tay để về nhà đánh con trai.

Nhưng ông vẫn cố gắng bình tĩnh lại.

Nghĩ theo hướng tốt đẹp hơn, con trai ông có lẽ không có cái đầu đó để nghĩ ra món quà đặc biệt chọc tức người khác đâu!

[Rốt cuộc hắn nghĩ cái quái gì vậy! Cho rằng cha mình tám mươi rồi, có lẽ chân cẳng không tiện, nên định tặng cha mình một cái xe lăn vào dịp đại thọ tám mươi ư???]

Phụt——

Nhịn xuống, không được cười!

Tương Dương Công chúa cố sống cố c.h.ế.t véo vào lòng bàn tay, rồi đột nhiên lòng tự tin tăng vọt.

Vậy thì nàng căn bản không cần lo lắng vấn đề quà tặng nữa rồi, món đồ nàng tặng dù có lố bịch đến đâu, chẳng lẽ còn lố bịch hơn cả xe lăn sao!

Một tiếng động nhẹ vang lên, hai người quay đầu lại, liền thấy Đậu Thừa tướng đẩy cửa bước vào.

Cháu gái lập tức hướng ánh mắt thương hại về phía cữu cữu.

Đậu Thừa tướng đáp lại bằng một nụ cười.

Một ngày tốt lành

Chỉ là cảm giác của nụ cười này… Tương Dương Công chúa ngẫm nghĩ một lát, xem ra hôm đó đến nhà không chỉ phải mang quà mừng thọ tám mươi cho cữu cữu, mà còn phải mang theo cả thuốc cho tiểu biểu ca nữa.

Hứa Yên Miểu nhiệt tình chào hỏi: “Thừa tướng sao lại đến Lại bộ vậy ạ?”

“Ta vừa mới xin Bệ hạ cho cáo lão hoàn hương, trước khi rời đi, ghé qua xem ngươi dạo này thế nào.”

Đậu Thừa tướng nói rất tự nhiên, nhưng lại khiến Hứa Yên Miểu và Tương Dương Công chúa kinh ngạc vô cùng: “Cáo lão hoàn hương?”

Tương Dương Công chúa sốt ruột: “Cữu cữu! Có phải có kẻ nào nói gì người rồi không!”

Ví dụ như tám mươi tuổi rồi mà còn bám lấy vị trí Thừa tướng không chịu đi chẳng hạn.

“Thân thể người vẫn còn khỏe mạnh, tai không điếc mắt không hoa, sao lại muốn cáo lão hoàn hương chứ!”

Đậu Thanh cười nói: “Nhưng ta quả thực tinh lực không còn được như trước nữa rồi. Hơn nữa, tuổi cũng đã cao, muốn dành nhiều thời gian hơn cho người nhà, đúng là nên lui khỏi vị trí này rồi.”

Hơn nữa có một lời ông chưa nói.

Chỉ cần Đậu Thanh ông một ngày còn ngồi trên vị trí Thừa tướng, thì hậu bối trong nhà một ngày chưa thể giữ chức quan cao —— dù có là hậu tộc đi nữa, Hoàng thượng cũng sẽ không cho phép một gia tộc lũng đoạn các vị trí đại thần trong triều.

Chi bằng biết điều một chút, rút lui khỏi vị trí Thừa tướng này, người em rể kia của ông sẽ ban ân sủng hậu hĩnh cho người nhà họ Đậu.

Ông liếc nhìn tiểu Bạch Trạch một cái, trong lòng lại có chút tiếc nuối.

—— Sau này không thể nghe được những chuyện ngồi lê đôi mách thú vị như vậy nữa rồi.

Đậu Thừa tướng mỉm cười nháy mắt với Hứa Yên Miểu: “Ta sắp rời khỏi triều đình rồi, không biết có thể xem được vài câu chuyện thú vị không nhỉ, nếu có người tặng ta một quyển sách, bên trong có vài câu chuyện ly kỳ thì tốt quá.”
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 443: Chương 443



Hứa lang tại chỗ bật khóc nức nở: [Hu hu hu hu hu hu hu hu!]

[Thừa tướng đúng là người tốt mà!]

[Biết ta nghèo, còn biết ta đau đầu vì chuyện quà tặng, lại còn cố ý gợi ý cho ta nữa!]

[Ta nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt quyển sách này!]

Đậu Thừa tướng khẽ mỉm cười.

Tương Dương Công chúa nhìn đăm đăm đến mòn cả mắt: Cữu cữu! Còn con thì sao, con ——

[Ừm, chuyện tầm phào thông thường chắc Đậu Thừa tướng nghe chán rồi.]

[Hay là ta tìm chút chuyện về tổ tông các nhà vậy, cứ nói là tìm được một quyển cổ tịch sử thư.]

[Dù sao cũng chỉ có một mình Đậu Thừa tướng xem, người khác lại không biết, vấn đề không lớn.]

Nụ cười của Đậu Thừa tướng cứng đờ.

Đừng mà! Không cần dụng tâm như vậy đâu!

Ngươi cứ tùy tiện kể cho ta chút chuyện náo nhiệt trong thôn trong huyện là được rồi! Không cần phải lôi cả tổ tông người ta ra đâu!

Đậu Thừa tướng ho khan một tiếng, ra vẻ như chỉ là quan tâm nhắc nhở Hứa Yên Miểu: “Trong sách có chút chuyện thú vị là được rồi, không cần phải phí nhiều tâm tư quá, ngươi…”

[Thừa tướng người thật tốt, còn sợ ta vì chuyện này mà quá phiền não nữa!]

[Ta nhất định phải càng dụng tâm hơn mới được!]

Đậu Thừa tướng: “Thật sự…”

[Ê hê! Ta biết ngay là tâm tư này của ta dùng đúng chỗ rồi! Không ngờ Thừa tướng ngài lại là loại Thừa tướng này nha, hai năm trước đã bắt đầu viết hồi ký rồi, còn ghi lại nhiều chuyện mất mặt của đồng liêu như vậy, sợ bọn họ không có cách nào lưu danh thiên cổ hay sao!]

[Cười c.h.ế.t mất, ghi lại chuyện Án sát Thiêm sự người ta đi câu cá mười lăm ngày… Khoan đã, hóa ra đã cập nhật rồi, lần này câu cả tháng trời, ngay cả một con cá con cũng không câu được, ha ha ha ha ha ha! Ta thế mà lại không biết! Viết người ta câu không được cá thì thôi đi, còn viết lời bình, nói con cái nhà ông ta không biết hiếu thuận một chút, không thể lặn xuống nước móc cá vào lưỡi câu cho cha mình sao. Ha ha ha ha ha ha! Đúng là xấu bụng mà!]

Bên cạnh Án sát Thiêm sự vang lên tiếng kêu kinh ngạc ngắn ngủi, chính Án sát Thiêm sự thì đ.ấ.m một quyền xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi: “Lão già c.h.ế.t tiệt…”

Thực ra rất nhiều quan viên sau khi về hưu đều sẽ viết hồi ký, bên trong ghi lại không ít chuyện thú vị, rất nhiều sử liệu chính là được tìm thấy từ trong đó.

Nhưng ngươi không để người khác biết thì còn đỡ, một khi đã bị người khác biết rồi, thì cũng đừng trách bọn họ trả đũa lại.

Cứ chờ đấy! Lão phu cũng viết! Đậu Thừa tướng nhà ngươi cũng chẳng “trong sạch” gì đâu!

[Ồ ồ, còn có… ]

Một ngày tốt lành

Đậu Thừa tướng nghĩ đến những thứ mình ghi trong hồi ký, bất giác run rẩy một cái: “Khụ, Hứa Yên Miểu, ta còn có việc, xin đi trước đây.”

Tiện tay cầm luôn cả đĩa hạt dưa trên bàn đi.

Hứa Yên Miểu: “A, vâng ạ, để ta tiễn…”

“Không cần, công vụ của ngươi cũng bận rộn, tay chân già này của ta vẫn còn đi lại được.”

Sau khi Đậu Thừa tướng rời đi, Hứa Yên Miểu quay đầu lại, nhìn về phía Tương Dương Công chúa: “Ngươi sao vậy?”

Tương Dương Công chúa vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi: “Không sao, chỉ là có cữu cữu ở đây, ta hơi căng thẳng một chút.”

Lời này đương nhiên là để lừa Hứa Yên Miểu.

Nàng chỉ đang nghĩ thầm: May quá may quá, vừa rồi ta không mở miệng nhờ cữu cữu nghĩ giúp quà tặng, nếu không lỡ như cũng bị “gài” ra một thứ tương tự như cổ tịch chuyện lạ thì… Nàng làm gì có thần khí hộ thân như tiểu Bạch Trạch chứ!
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 444: Chương 444



Hứa Yên Miểu biết Tương Dương Công chúa không sao rồi, lại vui vẻ tiếp tục vùng vẫy trong biển trời hóng chuyện.

[Ồ hô! Đậu Thừa tướng, trong hồi ký của ngài còn có chuyện con trai út của Binh bộ Thượng thư bị tù trưởng phu nhân ngủ cùng bảy ngày nữa à, ghi lại chuyện này đúng là thất đức quá mà… Ê! Ta còn không để ý chuyện này lại có cập nhật mới nữa!]

[Trong bảy ngày đó, vị tù trưởng phu nhân kia ngày nào cũng tuyên bố, ngươi đánh thắng ta thì coi như ước định này kết thúc ngay lập tức, kết quả lần nào vị tù trưởng phu nhân cũng cao tay hơn, đánh xong liền vác người vào phòng…]

[Khoan đã! Bảy ngày sau tiểu lang quân rời đi, tù trưởng phu nhân mang thai rồi?! Bây giờ đã bảy tháng rồi á?!]

Binh bộ Thượng thư: Cái gì!!!

Ông sắp có cháu nội rồi?!

[Ồ hô! Tù trưởng còn rất vui mừng, nói chưa từng thấy bé gái nào trắng như vậy.]

Binh bộ Thượng thư: Lại là cháu gái!!!

[Chậc chậc, Binh bộ Thượng thư chắc ghen tị c.h.ế.t mất, ông ta có bảy đứa cháu trai, mà nhất quyết không có lấy một đứa cháu gái, sầu c.h.ế.t đi được, gần đây còn cho đào xới thi công trong nhà, cho rằng phong thủy trong nhà không tốt đây mà.]

Một ngày tốt lành

Binh bộ Thượng thư gật đầu lia lịa: Đúng vậy đúng vậy!!!

Đã biết là có cháu gái, thì nhất định phải đón cháu gái về! Đó là huyết mạch nhà bọn họ mà!

[Cười c.h.ế.t mất, vị phu nhân này đã bắt đầu tìm kiếm xem người nhà nào có hàm răng tốt nhất, mấy chục năm không bị sâu răng, hơn nữa còn phải thân thể cường tráng, chuẩn bị mười mấy năm sau vì cháu gái mà đi cường đoạt dân nam, cố gắng để cháu trai cháu gái, chắt trai chắt gái sau này của mình có được làn da trắng, hàm răng tốt, thể trạng khỏe mạnh, cánh tay có thể đua ngựa…]

[Còn về chiều cao thì không cần lo lắng, ba đời đổ lên nhà bà ấy không có ai dưới 1m8, chiều cao của con trai út Binh bộ Thượng thư cũng không tệ.]

[Hít——]

[Đây chẳng phải là chọn giống sao!]

[Nhưng mà, đừng nói chứ, chuyện này thật sự có khả năng nuôi dưỡng ra được đó.]

[Thông thường mà nói, con cái có cha mẹ đều không cao thì rất khó để đặc biệt cao lớn.]

[Cha mẹ mà cả miệng đầy răng sâu, thì xác suất con cái bị sâu răng cũng sẽ lớn hơn một chút.]

Vua tôi Đại Hạ đồng tử chấn động.

Hóa ra như vậy cũng được sao?!

Vậy chính sách liên hôn của bọn họ có phải là nên điều chỉnh một chút không???

Biến động trên triều đình hôm nay——

Hàn Lâm Thị Giảng Lưu Dị yêu cầu thông gia, một trong Ngô Trung Tứ Tài Tử được mệnh danh là "Họa Tài", cung cấp năm sinh năm mất của nam nữ ba đời tổ tiên. Khi phát hiện cả ba đời đều bệnh mất trong khoảng bốn mươi đến sáu mươi tuổi, ông liền cưỡng ép hủy bỏ hôn ước, chuyển sang tìm kiếm cho cháu gái mình những thanh niên tài tuấn khác khỏe mạnh, không c.h.ế.t yểu.

Một vị Giám Sát Ngự Sử nọ hỏi cưới Tông Thất nữ cho cháu trai, nhờ lấy ưu điểm là cháu trai có hàm răng cực tốt mà nổi bật giữa đám đông tài tuấn, cưới được Tông Thất nữ —— bởi vì cha của vị Tông Thất nữ này chính là người khổ sở vì bệnh đau răng.

Một vị tân khoa Cống sĩ nọ, chỉ vì bà nội của mình sinh được năm trai một gái mà vẫn khỏe mạnh sống đến tám mươi lăm tuổi, đã trở thành đối tượng được săn đón nồng nhiệt trên thị trường hôn nhân.

Còn có...

Tóm lại, chuyện hôn nhân của các gia tộc hiện nay thay đổi cực lớn. Tuy nói liên hôn là nhìn vào lợi ích, nhưng ngoài lợi ích ra vẫn có không gian để xoay xở, ví dụ như:
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 445: Chương 445



Con trai cả nhà ngươi mũi cao hơn một chút, con trai thứ nhà ngươi mũi tẹt hơn một chút. Ta cũng không biết cháu ngoại trai cháu ngoại gái của ta sau này trông có tuấn tú hay không, nhưng dù có tuấn tú đến đâu, phối với cái mũi tẹt thì cũng sẽ thảm không nỡ nhìn. Chi bằng đổi đối tượng liên hôn, từ con trai thứ đổi thành con trai cả đi?

Dù sao cũng đều là liên hôn, gả cho ai mà chẳng phải là gả?

Đối với chuyện này, Hứa Yên Miểu hoàn toàn không hay biết.

Gần đây người không còn tìm chuyện ngồi lê đôi mách của triều Thiên Thống nữa, mà dồn hết tâm sức nhắm vào tổ tông nhà người khác.

Đợi đến ngày trước hôm nghỉ, sau khi nha môn đã đóng cửa, người trịnh trọng gói ghém quyển "cổ tịch truyện lạ" kia lại, rồi lên xe ngựa đi đến huyện Y Dương.

Đúng vậy, không phải ở kinh sư, mà là ở huyện Y Dương, nhà họ Đậu là người huyện Y Dương.

Nơi đó cách kinh sư một trăm ba mươi mốt dặm về phía Tây.

Có lẽ vì đường sá hơi xa, nên nghe nói lão Hoàng đế không đến dự tiệc mừng thọ, mà chỉ sai người mang lễ vật đến.

Trước khi Hứa Yên Miểu đến nơi, người gặp xe ngựa của Lương Duệ trên đường, bèn nhập làm một đoàn cùng tiến về phía trước.

Khi đến Đậu phủ, người thấy không ít xe ngựa đang đỗ trước phủ, nhưng đều là người mà Hứa Yên Miểu không quen biết.

Lương Duệ thì lại nhận ra.

Ông vén rèm lên, lần lượt chỉ cho Hứa Yên Miểu xem——

"Người cưỡi xe kiên cố ngựa béo tốt kia kìa, xe trang hoàng vàng bạc lộng lẫy, tua rua kết dải, là Ngự Sử Trung Thừa Khổng Anh, trí sĩ năm Thiên Thống thứ mười bảy."

Hứa Yên Miểu liếc mắt nhìn qua, liền thấy một cỗ xe, trên mui xe toàn là vàng bạc, chói đến hoa cả mắt. Từ trong xe bước ra một lão nhân râu tóc bạc trắng, trên người mặc gấm vóc thêu thùa tinh xảo, ngay cả người phu xe xuống trước một bước để dìu lão, cũng mặc toàn lụa là gấm vóc, chân đi giày đế mềm.

Hứa Yên Miểu: (⊙o⊙)

Cất lên tiếng nói của kẻ chưa từng thấy sự đời: 【Oa ——】

"Vị kia người mặc áo lông chuột lông chồn, ngựa đeo trang sức lủng lẳng bên tai, chính là Tri phủ Trương Hữu, trí sĩ năm Thiên Thống thứ bảy."

Hứa Yên Miểu lại nhìn sang, quả thực đồng tử chấn động.

Một người đàn ông béo ị đạp lên ghế người để xuống xe.

Trời tháng ba, trên người đối phương vậy mà lại mặc áo lông thú, làm bằng da chuột xám và da chồn. Thế còn chưa đủ, ngựa của ông ta dùng vàng làm hàm thiếc, bạc làm đồ trang sức trên đầu ngựa, ngay cả đồ trang sức tai ngựa cũng làm bằng ngọc.

Đến người còn chưa từng dùng ngọc làm khuyên tai bao giờ!

Người không bằng ngựa!!!

Không, đâu chỉ người không bằng ngựa, đến cả cỗ xe lão Hoàng đế ban cho người cũng đâu có xa hoa như vậy.

Ngựa tuy là ngựa tốt, nhưng đồ dùng kèm theo đều rất bình thường, không hề có vàng bạc nào điểm xuyết, thân xe cũng chỉ dùng gỗ tốt để tránh hư hỏng quá nhanh, tóm lại tuyệt đối sẽ không bày vẽ chuyện dùng da thuộc bọc càng xe, hay dùng châu ngọc trang trí cửa sổ xe.

Một ngày tốt lành

Hứa Yên Miểu ngơ ngẩn: "Những người này đều giàu có đến thế sao?"

Lương Duệ nâng tách trà trên xe lên, uống một ngụm, bình tĩnh nói: "Có lẽ là gia đình cũng có chút ít tài sản chăng? Nhưng cũng là do nghe ngóng được Bệ hạ không tới, nên mới dám ngông cuồng như vậy. Lúc trước khi còn tại chức, nào dám trang hoàng xe ngựa nhà mình thế này."
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 446: Chương 446



Hứa Yên Miểu: "Nhưng Cẩm Y Vệ..."

Lương Duệ cười một tiếng: "Cẩm Y Vệ được thành lập vào năm Thiên Thống thứ ba mươi hai, bọn họ dù có nghe qua danh tiếng của Cẩm Y Vệ, nhưng cũng chưa thực sự nếm trải qua."

Hứa Yên Miểu gật đầu như có điều suy nghĩ.

Lương Duệ: "Huống chi, người địa phương vốn tính hung hãn ngang tàng, bọn họ ở chốn quan trường có lẽ còn cẩn trọng lời nói việc làm, nhưng sau khi về quê, tự nhiên sẽ bị phong tục địa phương ảnh hưởng."

Hứa Yên Miểu lập tức bày ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe.

—— Đây đều là những kiến thức mà trường lớp không dạy.

Lương Duệ cười nói: "Hán Vương là con do Trung cung sinh ra, tính tình kiêu căng ngạo mạn, thế nhưng người cũng từng chịu thiệt thòi lớn ở chốn thôn quê."

Tai Hứa Yên Miểu dựng thẳng lên, vui vẻ chỉnh lại tư thế ngồi, chuẩn bị nghe chuyện phiếm.

Lương Duệ: "Lúc đó người mới mười lăm mười sáu tuổi, đến đất phong của mình, triệu tập tả hữu ra ngoài săn bắn, cũng không hề che giấu thân phận. Nhưng vừa ra khỏi thành, tiến vào vùng quê, liền bị người trong làng đặt dây ngáng ngựa trên đường, hùa vào cướp sạch ngựa và tiền bạc rồi bỏ đi. Những người đó cũng biết người họ cướp là Hán Vương."

Nhưng thế thì đã sao.

Luật Đại Hạ không cho phép ẩu đả cá nhân quy mô lớn, thế mà giữa hai thôn vẫn thỉnh thoảng xảy ra ẩu đả có vũ khí. Các hương quan kia căn bản không thèm quản. Cho dù có gây ra án mạng, thì cũng chỉ cần bồi thường tiền là xong.

"Việc hai thôn ẩu đả, tông tộc ẩu đả, luật pháp tuy đã cấm, nhưng ở chốn thôn quê nên đánh vẫn cứ đánh, đây không phải là chuyện nền cai trị có sáng suốt là ngăn chặn được."

"Có những kẻ côn đồ liều mạng, đến cả Hương hầu cũng dám mưu tài hại mệnh."

"Giết người chôn xác, chặn đường cướp bóc... Ở những nơi như vậy, một cách tự nhiên, một số quan viên đã trí sĩ sẽ nảy sinh tâm lý 'Ta là cường hào ác bá ở đây, ta làm gì cũng chẳng sao'. Không còn sự nhạy bén như khi còn ở chốn quan trường nữa."

Một ngày tốt lành

Hứa Yên Miểu chợt bừng tỉnh ngộ: 【Ồ! Nói nhiều như vậy... Đây chẳng phải chính là 'hoàng quyền không xuống đến làng xã' đó sao!】

"Cạch——"

Vừa đến nơi, Liên Hãng đang chuẩn bị xuống xe thì trực tiếp lăn từ trên xe ngựa xuống.

Hứa Yên Miểu trực tiếp bị dọa giật nảy mình. Người vội vàng vén rèm, nhảy từ trong xe ngựa ra: "Liên lang, huynh không sao chứ?! Sao huynh lại khóc?!"

Liên Hãng bò dậy, lau nước mắt: "Đau quá."

(Đau cái gì mà đau, chẳng phải là do ngươi dọa đó sao!)

(Năm chữ 'hoàng quyền không xuống đến làng xã' này là có thể tùy tiện nói ra được sao!)

(Ồ... Hắn cũng đâu có nói ra đâu... Thôi bỏ đi! Không quan tâm nữa! Tóm lại, năm chữ này tuyệt đối đ.â.m thẳng vào tim Bệ hạ, chỉ thẳng vào mệnh mạch của vương triều, câu nói này mà tung ra, tuyệt đối sẽ có rất nhiều người phải chết, ngươi có biết không hả!)

Hứa Yên Miểu hoàn toàn không phản ứng kịp.

—— Loại lời này trước kia người hay nói trên mạng quen rồi, căn bản không cảm thấy nó có gì sắc bén cả.

Lương Duệ ngồi trong xe ngựa, lẩm bẩm năm chữ "hoàng quyền không xuống đến làng xã".

"Quả không hổ là Bạch Trạch kiến thức sâu rộng, tổng kết một câu đã chỉ thẳng vào cốt lõi."

So sánh ra mà nói, vừa rồi ngài ấy đã đưa ra cả một chuỗi ví dụ dài, nói bao nhiêu lời mô tả, đều có chút rườm rà rồi.

Tại sao dân tình trong làng lại hung hãn? Tại sao có ác lại? Tại sao bá tánh bị quan phủ ức h.i.ế.p thê thảm như vậy? Chỉ cần năm chữ này là có thể nói hết tất cả.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 447: Chương 447



Lương Duệ không nhịn được mà lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại năm chữ "hoàng quyền không xuống đến làng xã", như thể nhặt được của báu.

—— Vậy, nói ngược lại, chỉ cần tìm cách để hoàng quyền xuống đến làng xã, liệu có thể khiến bá tánh không đến mức 'quan bức dân phản', có thể khiến vương triều kéo dài lâu hơn nữa hay không?



Lương Duệ đang định tâm suy nghĩ thêm, nhưng xe ngựa đã đến trước cửa nhà người ta, nếu còn không xuống xe thì thật bất lịch sự. Ông bèn xuống xe, vào cửa rồi ngồi xuống. Hứa Yên Miểu ngồi ngay bên cạnh ông.

Theo lệ thường, trước tiên là thưởng thức ca múa, hí khúc, đợi đến giờ lành thì các món ăn mới được dọn lên.

【Ủa? Sang trọng quá đi——】 Sinh viên đại học cất lên tiếng nói của kẻ chưa từng thấy sự đời.

【Thịt thăn lưng heo là mềm nhất, món thịt kia dùng toàn thịt thăn lưng heo kìa!】

【Đậu thừa tướng bày hơn chục bàn tiệc chứ nhỉ?】

【Hít hà—— Đây là g.i.ế.c bao nhiêu heo vậy trời! Thịt còn thừa không lẽ vứt hết đi sao?】

【Món canh cá diếc này, chỉ dùng phần thịt bụng thôi sao? Vì thịt bụng là tươi mềm nhất, lại ít xương nhất?】

【Biết cách ăn quá vậy!】

【Còn có món cải thảo này nữa, chỉ ăn phần lõi non thôi kìa!】

【Oa oa! Phía sau còn có món heo sữa quay nữa, con heo này được nuôi lớn đặc biệt bằng phục linh, đảng sâm đó! Hoàng hậu Nương nương mà biết huynh trưởng của người xa xỉ như vậy... Ê? Ồ, hóa ra không phải tự nuôi, mà là mua ở nhà Cựu tri phủ họ Trương à.】

【Lạ thật, Đậu thừa tướng bình thường đâu có ăn mấy thứ này đâu, lẽ nào là vì đại thọ tám mươi nên phóng túng một lần?】

Ánh mắt Lương Duệ khẽ động, ông ngắm nghía chiếc bát đặc biệt xa hoa trên bàn, nghiêng đầu liếc nhìn vị trí của mình và Hứa Yên Miểu, rồi đột nhiên mở lời: "Hứa lang, chúng ta đổi chỗ được không? Ta cảm thấy hôm nay bụng dạ hơi khó chịu, có thể sẽ cần phải ra vào thường xuyên. Ngồi ở tận trong cùng thế này có hơi..."

Hứa lang vô cùng hào phóng: "Không vấn đề gì! Chúng ta lén đổi chỗ ngay bây giờ."

Sau khi đổi chỗ xong, ngồi ở vị trí trong cùng, càng tiện cho Hứa lang lơ đãng hơn.

Một ngày tốt lành

【Trương Tri phủ béo ị này sao lại còn đi cướp đất của người khác nữa vậy.】 Hứa Yên Miểu cau mày, vẻ mặt lộ rõ chút chán ghét.

【Cướp lại còn là đất của bá tánh. Thật đáng ghét. Đã phát hiện ra rồi, lát nữa phải bẩm báo cho bên Ngự Sử mới được.】

Phần lớn các Kinh quan lén lút đảo mắt nhìn khắp nơi. Là ai vậy?

—— Không phải ai cũng giống như Lương Duệ, có thể kể vanh vách tên của những đồng liêu đã trí sĩ mà lại ít qua lại.

Một bộ phận nhỏ Kinh quan sau khi xác định được đối tượng, nhìn cựu Trương Tri phủ vẫn đang cười hề hề kia, ánh mắt lộ vẻ thương hại.

(Cứ ăn cho ngon đi, đây có lẽ là bữa cơm ngon cuối cùng của ông rồi đó.)

(Vốn đã không còn ở chốn quan trường nữa rồi, kết quả đại thọ tám mươi của Thừa tướng lại hăm hở chạy tới, lại còn xuất hiện một cách thu hút sự chú ý như vậy, chỉ có thể nói... coi như ông xui xẻo.)

Cựu tri phủ họ Trương: "???"

Chẳng hiểu vì sao, ông ta cảm thấy có chút kỳ quái, hình như xung quanh luôn có những ánh mắt đang lén lút nhìn mình.

Ông ta khó chịu cựa quậy thân mình, nở một nụ cười nhiệt tình, định bụng tiếp tục khách sáo với vị Kinh quan vừa rồi hàn huyên vô cùng hăng hái: "Các hạ..."

Thế rồi, liền thấy vị Kinh quan kia đột nhiên yếu ớt lạ thường đưa tay xoa trán, dường như tửu lượng kém không chịu nổi, gục mặt xuống bàn.
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 448: Chương 448



Cựu tri phủ họ Trương mặt đầy vẻ ngơ ngác.

Đây là làm sao vậy? Sao đột nhiên lại tỏ vẻ không muốn dính dáng gì nhiều đến ông ta thế?!

Lại muốn lân la bắt chuyện với người khác, kết quả là hoặc tỏ ra né tránh ông ta một cách rõ ràng, hoặc là vô cùng lễ phép nhưng xa cách.

Cựu tri phủ họ Trương: "???"

Là do ông ta rời xa quan trường quá lâu rồi sao? Sao người nào người nấy lại tỏ rõ thái độ bài xích đối với một quan viên xa lạ như vậy?

Lẽ nào là vì ông ta đã trí sĩ rồi ư? Nhưng sông có khúc người có lúc, bọn họ không lo lắng ông ta sẽ đông sơn tái khởi hay sao!

Các vị Kinh quan: (Đúng vậy, chúng tôi không lo lắng.)

【Chậc chậc, hóa ra tổ tiên của Tri phủ Trương cũng từng giàu có, lại là quốc quân của nước Kỳ thời Thất quốc tranh bá cơ đấy.】

【Không phải chứ, sao lại có vị quốc quân kỳ quái thế này, ngài làm quốc quân thì thiếu gì đất đai, thế mà lại đi cướp vườn hoa của đại thần nhà người ta để nuôi heo?!】

【Hoa vừa mới trồng xong đó! Bị heo ủi nát hết cả!!!】

Một ngày tốt lành

Các vị Kinh quan: Ha ha ha ọe——

Sao lại có vị Hoàng đế như vậy chứ!

Sao lại có vị đại thần xui xẻo đến thế!

Đây có lẽ là vị Hoàng đế duy nhất trong sử sách đi cướp vườn hoa của đại thần để nuôi heo và vị đại thần duy nhất bị cướp vườn hoa để nuôi heo rồi!

Các vị Sử quan: (Múa bút thành văn.jpg)



Cựu tri phủ họ Trương quyết định phải phá vỡ cục diện bế tắc này.

Ông tuy đã trí sĩ, nhưng con cháu còn phải đi con đường làm quan, nếu cứ để mặc bản thân bị trung ương xa lánh, thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Ông có thể phá vỡ cục diện này bằng cách nào đây...

Cựu tri phủ họ Trương nhìn ngang liếc dọc, ánh mắt dừng lại, cố định trên người Hứa Yên Miểu.

Tuy ông chưa từng gặp Hứa Yên Miểu, nhưng cũng mơ hồ nghe nói Hoàng đế đã làm lễ gia quan cho vị Thị trung trẻ tuổi của mình. Hơn nữa vị Thị trung này cũng rất dễ nhận ra, người trẻ tuổi nhất lại có dung mạo tuyệt sắc nhất chính là người đó!

Có thể khiến Đế vương phá lệ làm lễ gia quan cho thần tử, vinh quang độc nhất vô nhị như vậy, hẳn là những người khác trong quan trường cũng phải nể mặt người vài phần!

Còn có cách nào dễ dàng quay lại vòng quan hệ ở kinh sư hơn là lấy lòng vị sủng thần này chứ!

Cựu tri phủ họ Trương nâng một chén rượu, mỉm cười bước tới.

Khi đến gần liền nghe thấy vị sủng thần trẻ tuổi kia dường như đang rất ngại ngùng nói với viên quan bên cạnh mình: "Lương Chủ sự đừng trêu chọc ta nữa, ta đâu có kiến thức sâu rộng gì, chỉ là bình thường thích nói chuyện với các thương nhân ngoài chợ, nên tình cờ biết được chuyện này thôi."

Cựu tri phủ họ Trương bất giác dừng bước, vểnh tai lên nghe.

Liền nghe đối phương nói: "Ta nghe nói ở hải ngoại có một loại cây gọi là cây chanh, trên cây sẽ kết đầy quả màu vàng nhạt, giống như những mặt trời nhỏ vậy, nên vô cùng tò mò."

Cựu tri phủ họ Trương lập tức mừng rỡ, loại cây này ông có ấn tượng, trong hậu hoa viên nhà ông có trồng đấy! Mua lại từ tay các thương nhân ngoại quốc, hiếm có lắm!



Hứa Yên Miểu đang cố gắng dò hỏi Lương Chủ sự kiến thức sâu rộng về cây chanh, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng nói cười xen vào: "Vật này thì tại hạ lại từng thấy qua. Có phải nó bốn mùa đều nở hoa, ba mùa xuân hạ thu đều kết quả không?"
 
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 449: Chương 449



Hứa Yên Miểu nở nụ cười xã giao nhìn người vừa tới.

【Ta cũng đâu có biết, ta chỉ biết quả chanh trong đĩa trái cây thôi mà.】

Nhưng miệng vẫn nói: "Chắc là đúng vậy rồi. Chẳng lẽ các hạ đã từng thấy qua?"

Cựu tri phủ họ Trương cười nói: "Thịt quả của nó vị rất chua, hình dáng bên ngoài thì không tròn như mặt trời, mà lại hơi giống quả lê."

Hứa Yên Miểu: "!!!!"

【Chanh!】

【Chắc chắn là chanh rồi!】

【Sau này ta sẽ có nước chanh, chân gà ngâm chanh, cánh gà sốt chanh rồi! Hú hú!】

Cựu tri phủ họ Trương nhận ra vị sủng thần của Hoàng đế này dường như rất thích loại cây này, lập tức nói: "Không biết ở kinh sư có trồng được không, ngày khác tại hạ mang mấy chậu cây giống lên kinh thành, nếu có thể trồng được, liền tặng các hạ mấy cây."

Hứa Yên Miểu mỉm cười: "Đa tạ."

【Nhưng mà không cần đâu, đây chẳng phải là nhận hối lộ sao? Đợi Ngự Sử đàn hặc tội ông cướp đất của bá tánh, bồi thường tiền bạc đất đai xong, lúc ông có thể phải vào ngục, ta sẽ đến tận cửa mua cây chanh... cơ hội nhặt của hời hợp tình hợp pháp!】

Sinh viên đại học hiếm khi tinh quái một lần.

Liên Hãng ngồi bên cạnh người nhanh chóng cúi đầu xuống.

(Nhịn nào! Không được cười! Bây giờ cười thì đột ngột quá!)

Mắt Cựu tri phủ họ Trương sáng lên, tiếp tục cố gắng: "Tại hạ thấy các hạ cũng là người yêu cây cỏ."

Hứa Yên Miểu nở nụ cười lễ phép.

【Thật ra cũng không hẳn, chủ yếu là vì ta yêu nước chanh, chân gà ngâm chanh, cánh gà sốt chanh thôi.】

Một ngày tốt lành

Cựu tri phủ họ Trương: "Không biết các hạ có thích mẫu đơn không?"

"Mẫu đơn..."

【Trong các loài hoa cỏ dưới nước trên cạn, loài đáng yêu nhiều vô kể, Tấn... Khoan đã, không cần thi đại học nữa, sao ta vẫn phản xạ có điều kiện thế này.】

【Tội lỗi tội lỗi, mau quên đi! Bây giờ ta phải tận hưởng niềm vui nằm thẳng làm cá mặn!】

Các quan viên khác: (Ủa, thi đại học là cái gì?)

Hứa Yên Miểu tiếp tục nở nụ cười lễ phép: "Mẫu đơn là quốc sắc thiên hương, ta tự nhiên là thích rồi."

Cựu tri phủ họ Trương cũng mỉm cười, giọng điệu ôn hòa mà chân thành: "Tại hạ đường đột một lời, trước đây nghe nói các hạ cũng yêu thích hoa cỏ, trong lòng vô cùng vui mừng. Có câu rằng, biển người mênh mông, tri âm khó kiếm, nếu được cùng các hạ dự hội hoa, say ngắm mẫu đơn, há chẳng phải là một chuyện vui lớn trong đời sao? Nếu các hạ không chê, chẳng hay có bằng lòng cho tại hạ được thỏa ước nguyện, cùng kết bạn đồng du vào ngày mùng năm tháng tư, cùng thưởng thức vẻ đẹp của mẫu đơn không?"

Lại nói thêm: "Tại hạ có một cây mẫu đơn hai đầu, sẽ mang đến kinh sư tham dự hội hoa."

Hứa Yên Miểu tiếp tục nở nụ cười lễ phép: "Nếu có cơ hội, ta quả thực muốn xem thử cây mẫu đơn hai đầu này."

【Mẫu đơn hai đầu ta chẳng có hứng thú gì, ta thích trứng vịt muối hai lòng hơn.】

"Phụt——"

Trung Quân Đô Đốc Thiêm sự không nhịn được bật cười một tiếng, lập tức cúi đầu gắp một miếng đậu phụ nóng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Vị quan viên trí sĩ ngồi bên cạnh ông ta giả vờ không để ý dò hỏi: "Thiêm sự đây là thấy chuyện gì vui vậy?"

Trung Quân Đô Đốc Thiêm sự thuận miệng nói: "Ồ, nhớ lại vở kịch vừa hát ban nãy, bị lời ca chọc cười thôi."

Quan viên trí sĩ: "?"

(Nhưng vở kịch ban nãy rõ ràng là bi kịch từ đầu đến cuối mà!)



Cựu tri phủ họ Trương tự nhiên cảm nhận được sự khách sáo của Hứa Yên Miểu, nhưng điều này lại khiến ông yên tâm.
 
Back
Top Bottom