Chuyện xưa kể rằng , thuở chí kim chư tiên thượng cổ đại chiến Linh Vực .Trận chiến ấy tàn khốc khôn cùng.
Tiên ma lẫn lộn linh yêu trà trộn chém giết không ngừng.Gió lạnh thổi qua , một trận hồng phong huyết vũ cuồng sát tất cả.
Vạn tiên vẫn lạc , huyết mạch vỡ nát phân tán khắp nhân gian.Từ ấy, con người sinh ra linh trí, linh căn lấy máu tiên làm dẫn mà nên hình.Con người thông qua tu luyện mà một lần nữa trở về tiên đạo."
Thượng thiên ban huyết, lấy huyết dẫn tế, sinh căn hoá cốt vạn chúng sinh hiếu."
Nhân gian không còn tiên, linh vực cũng tổn thất nặng nề, yên bình đến.Vân Tiêu triều lịch năm thứ 69."
Thái Ngọc Đế tự là Thái Ngọc chân quân đại đạo không thành, vẫn lạc khi tấn thăng tu vi Kim Đan."
Vân Tiêu quốc đau buồn không ngơi, cường giả Kim Đan vậy mà lại dễ dàng vẫn lạc trên con đường đại đạo như thế.Dân chúng ngày càng sợ hãi với tiên đồ , khoảng cách giữa tu sĩ và phàm nhân ngày càng xa.Thái tử Cơ Văn lên ngôi, hiệu là Cơ Ngọc Đế tiếp sự nghiệp tiên hoàng, bước tiếp đại đạo.Tiếp tục Vân Tiêu kéo dài niên lịch, thọ quốc vạn năm.Tại một thôn trang nhỏ bé của Vân Tiêu quốc.Ở thôn trang này, đa số là phàm phu tục tử không có linh căn .
Ở đây người có chí sẽ chọn luyện thể cạnh tranh tiên đồ , người không chí chỉ có thể làm kẻ chân trần đầu nắng."
Ta cho ngươi chết này, thứ rác rưởi."
Một tên nhóc đầu trọc khịt mũi mà chửi mắng."
Sở Hàn à Sở Hàn , sao số mày lại khổ vậy chứ.
Dám ở nơi này mà nghĩ làm tiên, thứ rác rưởi như mày mà cũng có linh căn à?"
Đám trẻ trong thôn cười nắc nẻ .Đứa trẻ tên Sở Hàn ôm bụng đứng dậy , không nói một lời cúi sầm mặt một hướng mà chạy."
Mày chạy đi, chạy đi đồ rác rưởi hahahah ."
- Đám trẻ cười khinh miệt cũng chả quan tâm sống chết của tên nhóc kia.Sở Hàn chạy một hồi, thấy cuối cùng từ bãi đất khô cằn dưới chân chạy vào một vùng rừng rậm cỏ cây tươi tốt.Đây là chỗ mà Sở Hàn hay đến để tâm sự.
Đám dân làng sợ nơi này , mấy năm trước xuất hiện một con yêu thú Kim Đan kì, tu sĩ đến đều bị giết hại.Từ đó không ai vì cái thôn trang rách rưới này mà hi sinh, dân làng sống trong lo sợ, né tránh khu rừng già này càng xa càng tốt.Sở Hàn cũng biết chuyện này , cậu không sợ .
Ở trong khu rừng này, ít nhất cậu sẽ không bị bắt nạt.Nếu gặp con yêu thú kia , thì cũng là chết thôi, chết ở đây với ở trong thôn trang kia tuy sẽ đau đớn , nhưng dễ nhìn hơn nhiều.Suốt bao năm gắn bó với rừng già .
Sở Hàn quen thuộc mà chạy đến vách hang , nơi có loại hơi thở mạnh mẽ tràn ra.Mỗi ngày, Sở Hàn đều chạy đến đây ngó một chút .
Con yêu thú này, Sở Nam cảm nhận được nó đang nằm giữa ranh giới giữa sống và chết.Không biết ai đã đồn , ăn đan điền của yêu thú thì sẽ có linh căn.
Sở Hàn nghe được, liều chết mỗi ngày lên đây xem con yêu thú kia chết chưa.Sở Hàn cảm nhận được hơi thở, có chút tiếc nuối mà chạy xa khỏi hang.Cậu tiện đường trên đường đi ngắt vài cọng thảo dược.Khi về đến thôn, trăng cũng đã lên tới đỉnh.Sở Hàn thở hắt ra một hơi, ôm người mà chạy về một căn chòi cũ nát.Không dám ban đêm ra ngoài tắm rửa, lấy khăn qua loa lau vài cái.Bụng kêu ' rột rột ' khiến cậu hơi khó chịu một chút.
Xử lí xong đám thảo dược, nấu một nồi như cháo heo, cậu bưng lên húp sột soạt ngon lành.Một tiếng gầm rú vang lên từ sâu trong núi.Hàng trăm tiếng ' rầm rầm ' thi nhau vang lên.Sở Nam cảm thấy không lành, tai áp sát đất nghe động tĩnh.' thú triều ' Sở Hàn vừa kịp suy nghĩ, chân đã vắt lên cổ mà chạy thật nhanh ra khỏi thôn trang.Trên đường có một vài dân làng nhìn ra tình hình vô cùng nguy cấp , không kịp chuẩn bị, vác chân trần mà chạy thật nhanh."
Chạy!
Chạy!
Nhanh lên."
- tiếng dân làng hô hào nhau vang lên."
Sao tự dưng lại có thú triều."
Một dân phụ sợ hãi mà hỏi lão nông dân bên cạnh."
Chết thiệt , lần này lại phải chạy đi đâu nữa đây."
" Nhanh chân chạy sang lang bên kia sông, nhanh lên!"
Dân làng nghe vậy, người bồng bế con, người cõng mẹ già chạy như không cần mạng.Sở Hàn người nhỏ không chạy theo nổi đám người , không ai quan tâm thằng mồ côi sống ở làng.Sở Hàn cắn răng trèo lên một cái cây cao gần cổng thôn , ẩn người nhỏ bé trong đám tán cây.Lòng cậu sợ hãi mà cầu nguyện .
Một đứa trẻ cô đơn không có người lớn bên cạnh.Hai dòng nước mắt cứ thế ào ra mãi , bàn tay nhỏ chấp trước ngực.
Không biết vị thần nào nhưng cậu cứ lạy mãi.Không biết qua bao lâu, cây lớn bị đâm mạnh liên hoàn , nhanh chóng gãy làm đôi.Cành cây Sở Hàn đang trốn, may mắn ngã theo cây gác trên một cái cây to khác.Sở Hàn bị cành cây đập cho ngất xỉu.Khi mở mắt ra , ánh nắng chói chang làm chói mắt cậu.Điều chỉnh xong trạng thái mắt , trước mắt hiện ra một cảnh tan hoang mục nát.Nhà cửa bị dẫm đạp thê thảm, đất đá bị dẫm mạnh mà tạo ra nhiều hố sâu.Sở Hàn lần mò cành cây, bò ra bên ngoài .
Cậu nhanh chân chạy ngược lại về phia khu rừng , thú triều qua đi chắc chắn sẽ không trở lại trong thời gian ngắn , nếu đi theo sẽ có nguy cơ gặp thú triều đang nghỉ ngơi.Nhắm mắt nhắm mũi mà chạy nghiêng nghiêng ngã ngã , nhiều lần suýt vấp mà ngã.Cuối cùng chạy về nơi sâu nhất .Sở Hàn thở hổn hển mệt rã rời mà nằm vật ra đất."
Mệt chết rồi , kiểu này chưa được tu tiên thì đã bị thú triều giết."
" Khoan đã ...."
- Sở Nam chợt cứng người lại."
Hơi thở kia...
Biến mất rồi?!"
- Cậu chạy vội về phía cửa hang."
Ngàn vạn lần đừng....ngàn vạn lần đừng đi mất đấy."
Sở Hàn sợ hãi mà chạy, cố gắng nắm tia hi vọng cuối cùng để bước lên tiên đồ.Cửa hang sâu hút, một mảnh tối đen mịt mù .
Mò theo vách hang, cậu mò được đến nơi sâu nhất.Cảnh tượng hiện ra trước mắt, một cái xác của một con hồ ly 3 đuôi nằm vật vã giữa một cái hồ trong hang.Vẻ mặt nó chịu đủ loại đau đớn cực hình , miệng cứng đờ há ra, có vẻ như tiếng động tối qua là do nó.Quanh hàng là hàng trăm vết cào cấu rõ rệt , đá rớt tứ tung.Sở Hàn mắt sáng lên, không quan tâm có nguy hiểm hay không.
Trèo lên bụng hồ ly, dùng tay không cố gắng xé lớp da bụng.Da quá dày, Sở Hàn thông minh trèo xuống lấy móng vuốt của nó định cào da bụng của chính nó.Nhấc móng vuốt lên, Sở Hàn dùng hết sức bình sinh mà lấy móng đâm sâu vào da bụng.Một hồi loay hoay mệt mỏi, cuối cùng cũng mở ra được một vết rách nhỏ, vừa đủ để cậu chui vào.Máu nóng chảy ra, tuôn trào như sông, Sở Hàn không quan tâm, đâm đầu chui vào hòng móc nội đan nó ra.Bới móc hết nội tạng ra, bới hết cơ thể cũng không thấy nội đan hồ ly đâu.Sở Hàn thất vọng tràn trề , cảm thấy tiên đồ ngày càng xa vời vợi.Vừa chui đầu ra khỏi bụng, một tia bạch quang từ đầu hồ ly bay thẳng vào ấn đường của cậu.Một cơn đau đớn làm Sở Hàn ngã lăn quằn quại ra đất, ngã xuống hố nước.Hàng loạt kí ức của hồ ly tràn vào trong đại não cậu , từ khi sinh ra đến khi chết đi, cuộc đời của hồ ly cứ thế hoà làm một với kí ức của Sở Hàn.Đau đớn qua đi, hình ảnh cuối cùng của hồ ly cũng chấm dứt.Sở Hàn cuối cùng cũng biết tại sao hồ ly lại xuất hiện ở đây.Nó bị tộc nhân đuổi giết từ Linh Vực đến Nhân Giới , nguyên nhân là do nó đã ăn trộm một loại tâm pháp của Hồ Tộc.Bị đuổi giết đến Nhân Giới không lâu liền gặp ngon núi này , nó định dưỡng thương ở đây nhưng lại bị tu sĩ quấy rối, còn đánh nó trọng thương mạnh hơn.Cuối cùng sau mấy năm chống chọi nó cũng chết , từ đầu đến cuối đều vì cuốn tâm pháp đó rồi lại không thể dùng cho bản thân được.Sở Hàn thoát ra khỏi kí ức đã có chút vốn hiểu biết về Linh Vực và kiến thức tu tiên.Cuốn tâm pháp mà Hồ Ly ăn trộm là chí bảo từ thời thượng cổ gọi là Vân Thượng Quyết , hỗ trợ vật không có linh căn mở ra linh căn, giúp chúng sinh bước lên tu tiên.Vốn là công pháp của nhân tộc, lại bị Hồ Tộc trộm mất nên xưa nay, Hồ Tộc chưa có ai tu đến đại thành.Mà Hồ Ly trộm cuốn tâm pháp này là vì nó có một giao dịch với Nhân Hoàng Đế Tộc - Cơ Văn.Cơ Văn trời sinh thiên mệnh , là thiên tử trời định nhưng lại không giống như tiên hoàng , hắn không thể tu tiên .
Cuối cùng, hắn chọn loại hạ sách này để có một cơ hội.Sở Hàn trong lòng buồn vui đan xen lẫn lộn, theo như kí ức Hồ Ly tâm pháp chỉ có thể lấy ra từ đan điền.Còn Đan điền kia thì lại nằm mãi sâu trong hồ băng này, hồ băng này còn được gọi là Linh Hồ, linh khí nồng đậm rất thích hợp để người tu hành tu luyện, tu bổ đan điền.Sở Hàn hết cách đành cắt da Hồ Ly Trùm quanh người, lấy một chiếc đuôi tròng quanh cổ rồi nhảy vào hồ băng.Cảm giác lạnh buốt đâm sâu vào tận cốt tủy , cơ thể cậu run lên bần bật vì lạnh.Cuối hồ là một ánh vàng lấp loé , lấy được đan điền, cậu nhanh chóng bơi lên.Ngoi ra khỏi mặt hồ cuối cũng cùng có chút không khí, Sở Hàn thở phì phò vì mệt.Dựa theo kí ức, lấy linh khí làm dẫn mở ra đan điền .
Nhưng có một điều là , Sở Hàn không phải tu tiên giả.Không cam tâm bỏ cuộc, Sở Hàn sống chết định nuốt luôn đan điền.Bàn tay dùng lực nắm chặt đan điền, loé lên một cái đan điền bỗng chốc tan thành một dòng linh khí màu vàng chui thẳng vào kinh mạch Sở Hàn.Sở Hàn khó hiểu nghiêng đầu nhìn, hiểu ra, linh khí trong hồ băng nồng đậm người thường khi bơi vào, kiểu gì cũng bị nhiễm một chút linh khí.Cảm giác được linh khí gột rửa kinh mạch, thật sảng khoái , Sở Hàn thoải mái khẽ hừ hừ vài tiếng.Linh khí dư thừa bị hồ băng hút sạch.Trong đầu Sở Hàn hiện lên vài dòng chữ.' Lấy thân làm căn từ đây thanh huyết , hoán gân đổi đốt , bước vào tiên đồ.
Lấy khí linh làm dẫn thanh lọc cơ thể , thoát thai phàm nhân.'Theo tiếng nói của dòng chữ trong não bộ, linh khí xung quanh Sở Hàn lưu động mạnh mẽ cuộn trào khắp người cậu.Từng đợt đau đớn truyền đến, cảm giác đau đớn căng trướng từ kinh mạch phản hồi bộ não.Sở Hàn nghe được tiếng xương cốt uốn éo , máu trong cơ thể nhanh chóng sôi trào chảy ra từ thất khiếu.Cả quá trình đầu óc Sở Hàn luôn được linh khí bảo dưỡng nên mãi không thể ngất được , nhìn thấy trực tiếp cảnh cơ thể được trùng tu lại Sở Hàn sợ hãi không thôi.Từng đợt khói đen bị đẩy ra ngoài, từ lỗ chân lông trào ra thứ chất nhờn màu đen đặc ngòm.Qua nữa canh giờ, không còn cảm nhận được cảm giác đau đớn, Sở Hàn gắng gượng ngồi dậy, mùi hôi thối xộc lên khiến cậu suýt ngất.Sở Hàn cau mày muốn xuống hồ băng tắm rửa , chợt nhận ra hồ băng đã cạn từ lúc nào không hay.Không ngờ việc trùng tu như này lại tốn nhiều linh khí đến thế , ngay cả một Linh Hồ cũng không đủ.Lấy tay dạt đi thứ chất nhờn, lỗ chân lông thoáng lại cảm nhận rõ rệt được một dòng khí khác lạ đang cuồn cuộn chảy xung quanh.Sở Hàn nhắm mắt tận hưởng , cơ thể tự động hấp thu linh khí.
Theo kí ức, Sở Hàn ngồi bệt xuống đất, tay đặt lên bắp chân tạo thành tư thế thiền định.Linh khí theo đó mà mãnh liệt trào vào mạnh hơn, nhưng chẳng mấy chốc cảm giác căng trướng kinh mạch truyền đến.Sở Hàn lần đầu tu luyện quên việc phải điều dẫn linh khí chấn thông kinh mạch, Sở Hàn lại một lần nữa thiền định.Lần này, cậu sử dụng chút linh khí thành thạo được bao bọc kinh mạch , từ từ dẫn linh khí đi theo vào sâu bên trong.Linh khí từng đợt cuộn vào , kinh mạch được linh khí tu bổ càng dẻo dai.Sở Hàn chính thức bước vào cảnh giới Luyện Khí tầng 1.Một cảm giác thăng hoa , tứ chi thoái mái, xương cốt kêu rắc rắc nghe giòn tai .Sở Hàn đứng bật dậy , cảm giác đói bụng ập đến .
Nhìn xác hồ ly khổng lồ gần hồ, cảm giác thèm ăn truyền đến.Cắt một cái đùi hồ ly kéo ra ngoài, tắm rửa xong xuôi phơi quần áo .
Sở Hàn khoả thân ngồi nướng đùi hồ ly.Mùi thơm lan khắp khu rừng, tiếc là không có loài thú vật nào đến đây , phải gọi là may mắn chứ! .Thân hình thiếu niên 16 tuổi , sau khi được linh khí tu bổ.
Cơ thể trắng trẻo nõn nà, da mềm mịn trắng như ngọc tuyết , môi hồng răng trắng mắt sáng.Tóc mái đen phủ xuống che đi đôi lông mày mỏng , nếu có người đi qua khu rừng này, chẳng phân nam nữ mà nhảy vào bắt về làm vợ.Sở Hàn cứ thế khoả thân ăn thịt hồ ly giữa núi rừng , không quan tâm nhiều có kẻ nào thèm khát cậu hay không.Quần áo chưa khô , tạm lấy da hồ ly rửa sạch một chút rồi mặc tạm , người đẹp thì mặc một tấm da cũng không che nổi khí chất.Sở Hàn - vừa bước lên tiên đồ đã bắt đầu tu luyện như điên , trở thành tiên nhân cao cao tại thượng là giấc mộng một đời của cậu.Chẳng biết bao nhiều ngày đêm trôi qua, tu vi Sở Hàn từ Luyện Khí tầng 1 lên Luyện Khí tầng 2.Tu vi lên cao cảm ứng linh khí nhanh nhạy không ít, cơ thể cũng nhanh nhẹn, dẻo dai hơn hẳn .Bây giờ cậu đã có thể nhảy một phát lên cành cây 2m.Dựa theo tâm pháp, Sở Hàn học tập quyết pháp cơ bản .Ngón tay linh động thi pháp, theo đó linh khí hoá sương lập tức thanh tẩy cả cơ thể .
Đây gọi là " Thanh Tẩy Quyết ".Muốn học quyết pháp tấn công, phải tìm được công pháp.Thế giới phân ra hai loại pháp môn:
Tâm phápLà cốt lõi tinh thần và pháp môn tu luyện nội tâm, dùng để dẫn khí nhập thể, vận chuyển linh lực, củng cố đạo tâm.Tâm pháp thường giúp điều hòa khí huyết, vận hành chân khí trong kinh mạch, và duy trì sự ổn định khi tu luyện.Là nền tảng để học các công pháp và kỹ năng khác.Công phápLà pháp môn tu luyện để chiến đấu , hay tạo ra các dị tượng thiên địa.Ngoài ra còn có nhiều loại pháp môn như Thân pháp , Bí pháp , Kiếm pháp, Đao pháp....