Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Chương 511: Ai là nội gián?



Tưởng Vĩ Quốc đắn đo suy nghĩ, cuối cùng quyết định thành thật khai ra, nhưng ông ta không biết quá nhiều, cũng chỉ tiếp xúc với người đàn ông giọng vịt đực mà Lục Li nhắc tới, vẫn không biết có phải cùng một người hay không.

"Năm trước tôi đi ăn với trưởng phòng của bệnh viện Huệ Hảo tên Vương Thành Quý có gặp một người đàn ông trên mặt có vết sẹo. Vương Thành Quý cực kỳ khách sáo với người đàn ông kia, ông ta có giọng vịt đực, vẻ ngoài trông khá thô bạo. Sau khi tên đàn ông kia đi rồi, tôi mới hỏi Vương Thành Quý, Vương Thành Quý nói hắn rất có địa vị, tính ra là người cùng đường với tôi, chẳng qua hắn to gan hơn, còn có chỗ dựa nên mỗi vụ làm ăn luôn là một vốn bốn lời. Lúc đó không có người ngoài, tôi lại uống nhiều rượu nên hỏi đùa chẳng lẽ là mua bán nội tạng. Sắc mặt Vương Thành Quý lập tức thay đổi, bảo tôi tự giữ miệng, nếu để lộ ra ngoài coi chừng tan nhà nát cửa. Vương Thành Quý còn nói người ta không sợ chết, lại có chỗ dựa, chỉ cần có một ngọn cỏ lung lay là chẳng ai chạy được. Tôi có thấy trên TV nhắc đến buôn bán thân chứ chưa gặp ngoài đời. Tôi đúng là có hoạt động vi phạm pháp luật thật, nhưng tôi chỉ muốn kiếm tiền thôi chứ không hại đến tính mạng, mấy người kia thì máu me quá, nghĩ thôi đã thấy rợn người. Vương Thành Quý cũng uống nhiều, ông ta lén nói với tôi người ta mặc kệ mạng người, chỉ cần có người trả giá cao để mua, không có ai bán, họ sẽ tìm cách. Còn về việc dùng cách gì thì Vương Thành Quý không nói, tôi cũng không hỏi nhiều kẻo gặp họa vào thân."

Vương Thành Quý là trưởng phòng hành chính tổng hợp, chuyên quản lý kho t*nh tr*ng và trứng. Bệnh viện của họ không có kho t*nh tr*ng và trứng riêng, phải đến bệnh viện hợp tác để mua. Để kiếm được lợi nhuận khổng lồ, ông ta cấu kết với Tưởng Vĩ Quốc, chia lại vài phần cho người trong phòng thí nghiệm, bệnh viện không hề biết việc này.

Đương nhiên đây chỉ là lời khai từ một phía của ông ta. Những người ở phòng thí nghiệm cũng đã thú nhận bọn họ chỉ phụ trách lựa chọn phương án tối ưu và thụ tinh ống nghiệm, hoàn toàn không dính líu tới việc tìm nguồn trứng và t*nh tr*ng.

Vương Thành Quý là lãnh đạo mà họ tiếp xúc nhiều nhất, hàng tháng luôn phát tiền thưởng. Mọi người đều biết việc này, nhưng ai lại đi sợ tiền cắn vào tay mình? Nhân viên của phòng thí nghiệm cố định, người mới vào luôn bị xa lánh, tất cả đều giữ kín miệng. Bọn họ đều nghĩ viện trưởng đã ngầm đồng ý, nếu không chỉ với một mình Vương Thành Quý sẽ không thể có gan làm như vậy.

Nhưng qua điều tra, cảnh sát phát hiện Tưởng Vĩ Quốc chỉ tiếp xúc với Vương Thành Quý ở bệnh viện Huệ Hảo, mãi đến khi vụ án xảy ra vụ án viện trưởng mới biết việc này, biểu cảm khiếp sợ của viện trưởng không giống giả vờ, mà sổ sách của bệnh viện cũng không một lỗ hổng.

Tất cả chứng cứ đều cho thấy Vương Thành Quý và Tưởng Vĩ Quốc là thủ phạm chính.

Vì quá nhiều người liên quan đến vụ án nên họ lần lượt bị tạm giam ở những đồn công an dưới Cục Công An.

Ngay khi Lục Li điện yêu cầu thẩm vấn Vương Thành Quý thì lại nhận được một tin không tốt, đó là Vương Thành Quý đã tự sát trong phòng thẩm vấn.

Tự sát? Lần trước thẩm vấn, ông ta còn vô cùng kiêu ngạo, sao chưa đến hai ngày đã tự sát được?

Đích thân Khúc Mịch đi xử lý, anh gọi điện cho Khoa Pháp Y nhờ pháp y đi điều tra. Thương Dĩ Nhu biết Vương Thành Quý là nhân vật quan trọng của vụ án, vụ tự sát này cực kỳ đáng nghi, thế nên cô cùng Khang Bình đến nơi xử lý.

Thi thể được đặt trong một căn phòng ở đồn công an, được phủ vải trắng bên trên. Thương Dĩ Nhu ngồi xổm xuống vén vải trắng, để lộ thi thể. Trên cổ tay trái người chết có nhát dao dài khoảng 4cm, sâu đến mức lộ cả thịt bên trong ra, trông vô cùng đáng sợ.

Máu ở vết thương đã khô, ống tay áo của người chết có dính ít máu, dưới đất sạch sẽ, bầu không khí tràn ngập mùi máu tanh.

"Ai xử lý hiện trường vậy?" Thương Dĩ Nhu bực bội nhíu mày.

Khang Bình hiếm khi thấy cô tức giận, sợ hãi không dám nói gì.

"Đồn trưởng bảo chúng tôi lau dọn, nói là tự sát, cứ để phòng đầy mùi máu sẽ rất khó chịu." Một cảnh sát nhân dân trả lời.

"Mời đồn trưởng của mấy cậu tới đây!" Tuy Thương Dĩ Nhu dùng từ mời nhưng thái độ không hề khách sáo.

Đồn trưởng tới ngay lập tức, khi nãy ông ta báo cáo tình hình với Khúc Mịch đã vô cùng căng thẳng, bây giờ nghe nói Thương Dĩ Nhu muốn gặp mình, Khúc Mịch lại thả ông ta ra, ông ta có cảm giác như được ân xá.

"Ông là đồn trưởng ở đây hả?" Thương Dĩ Nhu liếc xéo, "Ông cũng không còn trẻ, chắc đã làm đồn trưởng một thời gian. Sao chút kiến thức cơ bản cũng không có hả? Bất kể dấu vết nào ở hiện trường đều có thể là manh mối quan trọng, phá hỏng sẽ khiến vụ án càng khó phá! Vô tri!"

Cấp bậc của Thương Dĩ Nhu bằng ông ta, nhưng cô có chồng là cục trưởng Cục Công An như Khúc Mịch, đồn trưởng đương nhiên nể sợ, huống hồ Thương Dĩ Nhu có lý do tức giận, ông ta không thể phản bác.

"Dù sao cũng là tự sát..."

"Ai nói với ông là tự sát hả!" Thương Dĩ Nhu cắt ngang, "Người chết thuận tay trái, nhưng lại dùng tay phải để cắt cổ tay, khả năng bị giết cực kỳ lớn! Một chi tiết đơn giản như vậy cũng không chú ý tới, còn tự ý phá hỏng hiện trường, sao ông làm được chức đồn trưởng hả!"

Đồn trưởng ứa mồ hôi lạnh, lúc này mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Ông ta lau mồ hôi lạnh trên trán, tìm cơ hội chuồn ra ngoài gọi điện thoại. Thương Dĩ Nhu quay đầu thấy ông ta lén lút đứng gọi điện thoại ở trong góc, không khỏi nhíu mày. Một đồn trưởng vừa vô dụng vừa vô tri thế này thì làm được trò trống gì?

Thương Dĩ Nhu tưởng Khúc Mịch sẽ nổi giận ngay tại chỗ, không ngờ anh lại không tỏ thái độ gì. Kiểm tra sơ bộ xong, thi thể của Vương Thành Quý được đưa về Khoa Pháp Y, chuẩn bị giải phẫu khám nghiệm.

Bọn họ không tìm thấy thành phần thuốc nào trong cơ thể của Vương Thành Quý, nguyên nhân ông ta tử vong là mất máu quá nhiều. Công cụ ông ta dùng để cắt cổ tay là mảnh kính vỡ từ mắt kính. Trên mảnh kính chỉ có vân tay của mỗi Vương Thành Quý, chi tiết này phù hợp với việc tự sát. Nhưng đúng như Thương Dĩ Nhu đã nói, bản thân Vương Thành Quý thuận tay trái, ông ta không chỉ làm việc bằng tay trái mà ngay cả viết chữ cũng vậy. Người thuận tay trái như ông ta, muốn cắt cổ tay tự sát sao lại sử dụng tay phải? Hơn nữa từ chiều sâu và chiều dài của vết thương thì người cắt cổ tay phải dùng rất nhiều sức, đây là điều mà ông ta không thể dùng tay phải để làm được.

Buổi tối tan làm về, Thương Dĩ Nhu hỏi Khúc Mịch: "Tên đồn trưởng kia rõ ràng thiếu trách nhiệm, với tính của anh chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đúng không? Anh định làm gì hả?"

"Anh nhận được điện thoại của phó thị trưởng Dương, đồn trưởng kia là họ hàng của ông ta. Vụ các giáo viên tụ tập trước tòa thị chính lần trước chỉ có hai đồn công an điều động nhân lực tới, đồn công an mà ông ta quản lý là một trong số đó."

Vương Thành Quý "tự sát" ở đồn công an, hiện trường bị tẩy rửa. Theo khẩu cung của Tưởng Vĩ Quốc, Vương Thành Quý quen biết người bị tình nghi là buôn bán nội tạng. Tưởng Vĩ Quốc cũng từng nói tên buôn bán nội tạng kia có chỗ dựa vững chắc.

Liệu có phải trong đồn cảnh sát có nội gián bị người ta mua chuộc giết Vương Thành Quý, ngụy tạo thành tự sát không?

Nếu là thế, nội gián liệu có phải là đồn trưởng Lưu Hiểu Hồng không? Kẻ đứng sau ông ta là ai? Chẳng lẽ là phó thị trưởng Dương?

Thương Dĩ Nhu khiếp sợ trước suy đoán của mình. Nếu quan viên chính phủ kết cấu với tội phạm thì vụ án này sẽ rất chấn động.

"Thế anh định làm gì tiếp đây?" Thương Dĩ Nhu lo lắng cho Khúc Mịch. Cái chết của Vương Thành Quý không đơn giản, đám người kia đã dám giết người thì chắc chắn sẽ không ngại giết thêm.

"Tìm hiểu ngọn ngành." Khúc Mịch bình tĩnh nói.

"Em có hơi bất an, anh nhất định phải chú ý an toàn. Anh là con trai, là chồng, bây giờ còn là bố của hai đứa nhỏ nữa." Thương Dĩ Nhu dặn dò.

"Yên tâm đi." Khúc Mịch xoa đầu cô, "Bọn chúng thì có thể làm gì được anh? Anh sẽ tự bảo vệ bản thân, cũng sẽ bảo vệ em và các con."

Nói rồi, anh quay đầu nhìn con đang chơi đùa.

Thương Dĩ Nhu mới mua nhà phao lâu đài, may mà nhà rộng có thể đặt.

Lâu đài được bơm căng lên, Chỉ Chỉ đang ở trên đó nhún nhảy, cười khanh khách. Đại Đại thì im lặng ngồi bên cạnh xếp gỗ, trông vô cùng nghiêm túc.

"Con trai của mẹ đang chơi gì vậy?" Thương Dĩ Nhu tới chỗ Đại Đại, cười hỏi.

Đại Đại ngẩng đầu nhìn Thương Dĩ Nhu, hàng lông mi nhấp nháy, chỉ đằng sau.

"À, thì ra con trai mẹ đang xây lâu đài hả, đúng là thông minh! Sau này con nhất định phải làm kiến trúc sư đấy nhé!" Thương Dĩ Nhu xoa mặt Đại Đại, hôn lên má nó.

Đại Đại thế mà đưa tay lên lau, tỏ ra thái độ ghét bỏ! Đúng là đứa bé kỳ lạ! Dù là con trai ruột của mình nhưng Thương Dĩ Nhu vẫn phải cảm thán.

Cô nhìn con trai, đột nhiên lo lắng. Thằng nhóc này tương lai liệu có con gái nào thích không nhỉ?
 
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Chương 512: Bẻ gãy cánh



Vụ án dính líu quá nhiều khiến ủy ban tỉnh, thậm chí là trung ương chú ý. Phóng viên các tỉnh đua nhau đưa tin về vụ buôn bán trứng trái phép này.

Phóng viên đúng là có năng lực. Họ đưa tin từ mọi góc độ, hy vọng suy nghĩ của mình sẽ tạo nên bước đột phá cho vụ án, thậm chí họ còn cố gắng khai thác những chi tiết mà người ta chưa tìm thấy, thu hút sự chú ý của nhiều người.

Phóng viên đến phỏng vấn gia đình của những cô gái bán trứng và những thai phụ thụ tinh ống nghiệm bất hợp pháp, ngoài ra còn thử mọi cách để tìm kiếm nhân sự liên quan từ ba bệnh viện.

Có điều cảnh sát không để lộ bất kỳ thông tin chính thức nào rò rỉ ra bên ngoài, các phóng viên chỉ như ruồi muỗi vây quanh quả trứng chứ không tìm ra vết nứt nào.

Bí thư Vương đặc biệt tổ chức một cuộc họp khẩn với Khúc Mịch và nhân viên có liên quan, yêu cầu họ mau chóng xử lý những gì còn lại, không thể để tin tiêu cực tiếp tục xuất hiện. Gần đây bí thư Vương đang cố gắng xin tiền từ tỉnh để trả lương cho các giáo viên, giảm bớt áp lực cho thành phố. Nhưng duỗi tay xin tiền nào dễ như vậy? Ông đang hết sức bận rộn, tuy phá được nhóm bán trứng ngầm là điều tốt nhưng ông sợ nó sẽ trở thành nguồn gốc của tai họa.

Đứng ở vị trí bí thư, ông phải học cách đối mặt với gian nan bất cứ lúc nào, khi đối mặt với truyền thông càng phải suy xét nhiều mặt. Có nhiều lúc, chỉ một chi tiết nhỏ cũng đủ tạo ra vô số tin tức tiêu cực.

Họp xong, bí thư Vương giữ Khúc Mịch ở lại.

"Chắc cậu biết dạo này tôi làm việc với trên tỉnh khó khăn thế nào mà đúng không? Nhắc đến tiền bạc là ai cũng tỏ ra nghèo đói, đẩy cho bên này bên kia. Nhưng sáng nay, tôi lại nhận được điện thoại của lãnh đạo, cấp trên đồng ý hỗ trợ một phần kinh phí, có điều phải đảm bảo đoàn kết nội bộ." Lời bí thư Vương nói đầy ẩn ý, "Nhưng đoàn kết nội bộ sao phải đảm bảo? Tôi đoán vụ chuyện này có liên quan đến vụ án cậu đang điều tra, chắc chắn có ai đã dính líu vào."

Về chính trị Khúc Mịch vẫn còn khá non nớt, nhưng anh thông minh, đương nhiên hiểu ý của bí thư Vương. Sau khi nghe xong, anh nhíu mày. Đứng trước pháp luật, mọi người đều bình đẳng, nếu đã biết trong đây còn bí mật chưa được giải đáp mà đã một việc nhịn chính việc lành, anh không làm được!

"Tôi hiểu tính cậu, bảo cậu bỏ qua nhất định là không được, hơn nữa chính lương tâm tôi cũng không cho phép. Nhưng mọi việc đều có bên nặng bên nhẹ, nếu được thì chuyển sang hành động bí mật, đi chậm từng bước. Hiện giờ bên kia đã cảnh giác, chúng ta gióng trống khua chiêng chưa chắc đã điều tra được gì, thậm chí còn rơi vào thế bị động. Chờ tiền từ trên tỉnh rót xuống rồi cậu tiếp tục điều tra đi, tôi hứa sẽ ủng hộ cậu. Ngồi ở vị trí càng cao càng phải có tầm nhìn rộng, có vài thời điểm nhường một bước chưa chắc đã thất bại. Sau này tự cậu trải nghiệm, cậu sẽ hiểu tâm trạng của tôi bây giờ."

Bí thư Vương đã nói như vậy, Khúc Mịch chỉ có thể đồng ý. Giáo viên thành phố đang trông chờ tiền lương, hơn nữa bí thư Vương nói đúng, những kẻ đó đã cảnh giác, bây giờ còn tiếp tục điều tra sẽ vừa tiêu sức người vừa tiêu sức của mà chưa chắc điều tra ra manh mối gì.

Tốc độ phá án của Cục Công An bọn họ nhanh, tốc độ kết án của họ cũng không chậm. Rất nhanh, những kẻ liên quan đến vụ án đã bị thẩm vấn xong, chuyển giao cho cơ quan kiểm sát chờ thẩm phán. Cái chết của Vương Thành Quý chưa có lời giải, đồn trưởng Lưu Hiểu Hồng bị cách chức vì không làm trò nhiệm vụ. Vì việc này, phó thị trưởng Dương và Khúc Mịch cãi nhau.

"Rõ ràng chỉ là một vụ án tự sát bình thường thôi, tại sao cậu lại để án treo hả? Nếu chỉ đang nghi ngờ thì tại sao lại cách chức lão Lưu?" Trong hội nghị thường kỳ thứ hai, ở trước mặt các thường ủy phó thị trưởng Dương chất vấn Khúc Mịch.

Thấy ông ta kích động như con gà bị vặt lông, Khúc Mịch bình tĩnh trả lời lại: "Phó thị trưởng, một cục trưởng Cục Công An như tôi chẳng lẽ không có chút quyền lực này sao?"

Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, phó thị trưởng Dương rùng mình. Ở thành phố Nam Giang, không ai dám trêu chọc nhà họ Khúc, lên cấp tỉnh và trung ương, mọi người cũng đều nể mặt. Có điều bản thân ông ta dù gì cũng là lãnh đạo trực tiếp của Khúc Mịch, trước đây từng vì Lưu Hiểu Hồng mà gọi điện mở lời, nhưng chút mặt mũi này Khúc Mịch cũng không cho, ông ta quyết không nhịn cục tức này. Thế nên ông ta mới chọn hôm nay để trút giận cũng vì thấy có bí thư Vương, Khúc Mịch chắc phải e dè.

Nhưng ông ta quá ngây thơ rồi, trước nay Khúc Mịch nào e dè ai chứ!

Nghe Khúc Mịch hỏi lại, đối diện với ánh mắt của anh, phó thị trưởng Dương đột nhiên hối hận vì quyết định hôm nay. Nhưng tên đã bắn đi không có lý quay đầu, phó thị trưởng Dương chỉ có thể tiếp tục.

"Cậu là cục trưởng, đương nhiên có quyền cách chức đồn trưởng đồn công an, nhưng muốn cách chức cũng phải có lý do đầy đủ. Xã hội dân chủ pháp trị không cho phép ai lợi dụng quyền lực để tư lợi. Lão Lưu làm việc ở đồn công an hơn nửa đời người, trước nay chưa từng phạm sai lầm, là đồng chí ưu tú của chúng ta. Ông ấy nhiều lần còn được phong tặng danh hiệu đảng viên xuất sắc của thành phố, là gương sáng cho mọi người nói theo. Bây giờ, cậu chỉ vì một tên tội phạm sợ tội tự sát mà cách chức một đồng ý ưu tú như vậy, thật sự khiến lòng người phẫn nộ. Tôi yêu cầu lập tức khôi phục vị trí cho đồng chí Lưu Hiểu Hồng!" Ông ta nói năng hùng hồn cứ như Lưu Hiểu Hồng thật sự bị oan.

Có người dẫn đầu, trong hội nghị lập tức có người hùa theo. Phó thị trưởng Dương là người gốc ở Nam Giang, có nhiều quan hệ, hơn nữa còn có dượng ruột là phó giám đốc tỉnh, ngay cả bí thư Vương cũng phải nể mặt.

Lần trước các giáo viên tụ tập trước tòa nghị viện, bí thư Vương đã đồng ý trong vòng ba tháng tiền lương sẽ đến tay từng người, nhưng đã một tháng trôi qua mà vẫn chưa có tin tức gì. Phó thị trưởng Dương biết tình hình đang rất gấp, Khúc Mịch lại thuộc phe của bí thư Vương, thế nên ông ta muốn nhân cơ hội ốc còn không mang nổi mình ống bẻ gãy một cánh của bí thư Vương. Dù chưa chắc đã đạt mục đích nhưng hạ uy phong của họ cũng tốt.

Nghe phó thị trưởng Dương và người của mình kích động phản bác, Khúc Mịch vẫn vô cùng bình tĩnh: "Nếu phó thị trưởng không hài lòng với kết luận cuối cùng này, tôi có thể xóa nó. Nhưng nếu thế, Lưu Hiểu Hồng không chỉ mất chức đơn giản thế này đâu."

Theo lời khai của nhân viên đồn công an hôm đó, nửa tiếng trước khi Vương Thành Quý chết chỉ tiếp xúc với Lưu Hiểu Hồng. Lưu Hiểu Hồng rời khỏi phòng giam không lâu thì có người phát hiện Vương Thành Quý cắt cổ tay tự sát, mà Lưu Hiểu Hồng không báo cáo tình hình ngay, thay vào đó là ra lệnh dọn dẹp hiện trường.

Mãi đến khi Lục Li gọi điện nói muốn thẩm vấn Vương Thành Quý, ông ta mới báo cáo vụ Vương Thành Quý tự sát. Cho tới lúc Thương Dĩ Nhu tới kiểm tra, máu trên vết thương ở cổ tay người chết đã đông lại, cách thời điểm tử vong ít nhất đã qua một tiếng. Rốt cuộc động cơ ông ta làm vậy là gì?

"Cục trưởng Khúc, nghe cậu nói, có phải lỗi này cậu muốn kết luận thế nào là kết luận thế đó đúng không? Đồng chí Lưu Hiểu Hồng là đồng chí ưu tú, là gương trong hệ thống công an của chúng ta. Ông ấy làm việc cẩn thận chăm chỉ cả đời, không thể để danh dự của ông ấy bị ảnh hưởng ngay thời điểm sắp về hưu trong vinh quang. Là lãnh đạo cũ của ông ấy, tôi tin ông ấy trong sạch. Việc lần này chỉ là sơ suất mà thôi, con người có ai không có lúc lầm lỗi. Ngay cả Khổng Tử cũng nói không có việc thiện nào bằng biết sai chịu sửa, tại sao chúng ta lại không thể cho đồng chí Lưu Hiểu Hồng thêm một cơ hội? Cậu ra quyết định vô tình như vậy sẽ khiến những đồng nghiệp khác không phục. Sau này sẽ còn ai tận tâm phục vụ nhân dân chứ?"

Phó thị trưởng Dương không hổ là người làm trong ngành giáo dục. Nếu Khúc Mịch khăng khăng ý của mình, chỉ sợ sẽ bị ông ta nói thành tội nhân phản bội nhân dân.

Bí thư Vương im lặng, có vẻ không định lên tiếng giúp Khúc Mịch. Đối với ông, muốn làm chính trị thì phải học cách đánh cờ với đối thủ. Có một số việc phải để Khúc Mịch tự đối mặt, nếu chút việc này cũng không xử lý được, e rằng sau này không thể đi xa.

"Phó thị trưởng Dương là lãnh đạo, sao lại không phân biệt được phạm sai lầm và phạm pháp vậy? Không lẽ..." Khúc Mịch nói, "Không lẽ ông muốn bao che cho Lưu Hiểu Hồng?"

"Cậu đừng có ngậm máu phun người! Tại sao tôi phải bao che ông ấy hả?"

"Tại sao? Không phải hai người có quan hệ à?"

Sắc mặt phó thị trưởng Dương lập tức thay đổi: "Không có bằng chứng đã vu oan cho người khác, cậu có còn muốn làm cục trưởng hay không?"

"Phó thị trưởng Dương và Lưu Hiểu Hồng là quan hệ cấp trên cấp dưới, hơn nữa còn là quan hệ nhiều năm, việc này có cần bằng chứng không?" Khúc Mịch hỏi lại.

Mặt phó thị trưởng Dương lúc xanh lúc trắng, muốn nổi giận nhưng lại không tìm được lý do.

Lửa đạn của phó thị trưởng Dương vô cùng khốc liệt nhưng Khúc Mịch chỉ cần dùng bốn lạng đẩy ngàn cân, hơn nữa còn khiến ông ta phải chịu thua. Những người khác thấy vậy ngoài mặt không tỏ thái độ, trong lòng thì lại bật cười. Xem ra năm nay phó thị trưởng Dương xui xẻo rồi, muốn niết trái hồng mềm, cuối cùng lại đá vào ván sắt.

"Cục trưởng Khúc, có gì cậu cứ nói thẳng đi!" Phó thị trưởng Dương tỏ ra liêm chính.

Đúng lúc này màn hình phòng họp sáng lên, trên đó chiếu một bộ ảnh như trình chiếu. Nếu nhìn kỹ, người đàn ông trong ảnh chính là Dương Tử Bình, còn người phụ nữ tuy trông bình thường nhưng đôi mắt được vẽ vô cùng quyến rũ. Hai người ôm hôn nhau, cùng vào nhà hàng và khách sạn, có thể thấy mối quan hệ không hề bình thường.

"Đây không phải con gái của Lưu Hiểu Hồng sao?" Có người nhận ra người phụ nữ.
 
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Chương 513: Thi thể bị vứt ở nơi hoang dã



Nghe vậy, ánh mắt mọi người nhìn phó thị trưởng Dương lập tức thay đổi. Người xưa có câu ăn thì có thể ăn bậy, nhưng nói thì tuyệt đối không được nói bậy, nếu không sẽ bị vả mặt. Khi nãy phó thị trưởng Dương còn khăng khăng nói mình không có bất cứ quan hệ gì với Lưu Hiểu Hồng, ngờ đâu chưa đến một phút đã tự vả vào mặt.

Dương Tử Bình hoàn toàn không ngờ đến tình huống này, nhất thời không thể phản bác.

"Kẻ nào đang giở trò vậy?"

Mọi người ngồi yên không nhúc nhích. Rốt cuộc là ai đã trình chiếu trên màn hình? Số ảnh trên đó là như thế nào? Ông ta đã rất chú ý rồi, từ bối cảnh thì số ảnh này chụp từ mấy ngày trước, là ai đang muốn chỉnh ông ta?

Ông ta trừng mắt nhìn Khúc Mịch, nhưng tay Khúc Mịch đặt ngay trên bàn, anh không hề cầm điều khiển từ xa, máy tính thì đang mở, trên máy tính không có cắm USB.

Ảnh trên màn hình lại thay đổi, khuôn mặt trên đó được chụp rõ nét hơn. Ông ta muốn nhào qua muốn tắt màn hình như có tắt thế nào cũng không tắt được.

"Ai đang giở trò! Ra đây! Mau ra đây!" Ông ta la lên, "Đây là ảnh photoshop muốn bôi nhọ người khác!"

Thấy ông ta kêu gào, muốn dùng cơ thể chắn trước màn hình, Khúc Mịch cười khinh.

Màn hình cuối cùng cũng tự động tắt, Dương Tử Bình thở phào.

"Phó thị trưởng Dương, chuyện làm hủy hoại danh dự của ông kiểu này tuyệt đối không được bỏ qua! Đây là sự sỉ nhục với người trung thành với đảng, tận tâm với nhân dân. Ông đi thẳng ngồi ngay, việc này nhất định phải điều tra cho rõ. Là cục trưởng Cục Công An, tôi chắc chắn sẽ xử lý chu toàn." Khúc Mịch tỏ thái độ kiên quyết.

"Thôi, chắc chỉ là trò đùa của ai đó!" Dương Tử Bình vội xua tay, "Ảnh photoshop này chỉ là để tôi khó xử. Tôi không làm việc gì áy náy, không sợ kẻ xấu lên án. Không cần ra mặt thay, để tôi xem họ có thể làm gì tôi!"

"Phó thị trưởng Dương phân biệt giữa trò đùa dai và hành vi trái pháp luật rõ ghê!" Khúc Mịch nói, "Theo dõi phát tán ảnh đã đủ cấu thành hành vi phạm tội. Ông là phó thị trưởng, nếu không truy cứu, chẳng khác nào dung túng cho việc này. Người ta đã kề dao lên lên cổ ông rồi, ông còn coi đây là trò đùa dai không gây ảnh hưởng gì sao?"

"Người xưa có câu làm người phải độ lượng." Phó thị trưởng Dương cố gắng khiến sự việc lắng xuống.

Khúc Mịch gật đầu: "Tấm lòng bao dung của phó thị trưởng Dương đúng là khiến người ta bội phục."

Đúng lúc này, bí thư Vương lên tiếng: "Chắc là do máy tính trong virus, tìm người sửa lại được. Còn ai có việc gì nữa không? Không thì tan họp."

Dương Tử Bình không nhắc lại chuyện của Lưu Hiểu Hồng, hiện giờ chính ông ta còn khó tự bảo vệ mình. Cuối cùng ông ta cũng hiểu Khúc Mịch trông có vẻ ít nói, nhưng thực chất lại là người tàn nhẫn khó chơi, một khi đắc tội Khúc Mịch chắc chắn sẽ không được yên thân.

Lưu Hiểu Hồng kia xui xẻo, đụng dưới họng súng của Khúc Mịch, chỉ mất chức đã may mắn lắm rồi. Ít nhất ông ta vẫn giữ lại việc làm, hàng tháng còn có thể nhận tiền lương từ quốc gia, muốn ở nhà dưỡng lão cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu cứ tiếp tục dây dưa, e rằng sẽ rơi vào kết cục bị bắt bỏ tù, ngay cả ông ta cũng bị liên lụy. Nghĩ vậy, Dương Tử Bình sợ sệt nhìn Khúc Mịch. Người này không dễ chọc vào, có gặp thì tốt nhất nên đi đường vòng.

Thấy không còn ai có vấn đề gì nữa, bí thư Vương tuyên bố tan họp. Ông rời khỏi phòng họp trước, những người khác lần lượt ra về. Phó thị trưởng Dương nhìn Khúc Mịch rời đi, phải đợi một lúc mới dám đứng dậy.

Khúc Mịch vừa xuống lầu, di động bỗng đổ chuông, là Lục Li gọi. Anh nói vừa phát hiện một thi thể nam ở trên núi ngoại ô, nghi ngờ là Điếc Tam.

Điếc Tam bị truy nã đã lâu vẫn không có bất kỳ manh mối nào. Khi các phương tiện truyền thông đều đã đưa tin, khả năng hắn có thể đào tẩu là không quá lớn. Thì ra hắn đã chết.

Khúc Mịch lái xe tới địa điểm được báo, đội pháp y và pháp chứng đều điều người tới, dưới chân núi có vài chiếc xe cảnh sát. Vương Thành chờ ở đây, thấy anh tới liền thuật lại tình hình: "Bọn họ đều ở trên núi, ở đó không lái xe được."

Vương Thành dẫn Khúc Mịch lên núi. Ngọn núi này được bao phủ bởi cây xanh quanh năm, là khu bảo tồn cấp quốc gia, không được phép chăn nuôi, cũng không được phép chặt cây, về cơ bản thì nơi này vẫn còn giữ nét tự nhiên. Thỉnh thoảng có người thích vẽ vời hay chụp ảnh đến.

Thi thể được tìm thấy ở một con mương nhỏ trên dốc núi, vị trí khá khuất. Con đường dẫn lên đó vô cùng gập ghềnh, gần đến nơi, bạn hầu như không thể thấy đường đi, phải đi xuyên qua cây cỏ dại.

Vương Thành không thể không khâm phục thể lực của Khúc Mịch.

Đến gần, họ thấy Lục Li và Khang Bình ở hiện trường.

Thấy Khúc Mịch tới, Lục Li báo cáo tình hình: "Thi thể được nhóm sinh viên học viện mỹ thuật phát hiện, họ đang vẽ tranh ở gần đây, muốn tìm chỗ đi WC, vô tình phát hiện thi thể. Dựa vào ngoại hình, về cơ bản có thể phán đoán đây là Điếc Tam. Vì nơi này râm mát, thi thể lại bị ném xuống mương nên quá trình phân hủy không quá nghiêm trọng."

"Ở đây không phải hiện trường đầu tiên đúng không?" Khúc Mịch hỏi.

Lục Li gật đầu: "Nguyên nhân tử vong là nhát dao trước ngực, vị trí ngay tim, hơn nữa quả thận còn lại của hắn đã bị lấy đi. Không tìm thấy lượng máu lớn ở hiện trường nên có thể loại trừ việc đây là hiện trường gây án đầu tiên."

"Mất quả thận còn lại?" Khúc Mịch nhíu mày, "Đã kiểm tra xung quanh chưa? Mở rộng phạm vi tìm kiếm. Nơi này khá xa nội thành, xung quanh không một bóng người, hung thủ chắc chắn phải sử dụng phương tiện giao thông. Phải kiểm tra kỹ dưới chân núi, chú ý dấu vết phương tiện giao thông để lại."

Được chỉ thị, Lục Li vội đi sắp xếp. Người của khoa pháp chứng phát hiện mẫu da trong móng tay của người chết, trên đó còn có ít máu. Phát hiện này vô cùng quan trọng, mang đến hy vọng cực lớn cho việc phá án.

Ngoài ra họ phát hiện mấy dấu chân ở gần đó, khoa pháp chứng lấy mẫu về đối chiếu. Dưới chân núi có phát hiện dấu lốp xe của xe jeep, tương đồng với dấu lốp xe phát hiện trong vụ án xác chết trôi sông. Hơn nữa hai nạn nhân đều có đặc điểm tương tự, thận của họ đều không cánh mà bay. Trước đó Điếc Tam đã bán một quả, Khang Bình phát hiện vết thương đã lành sau eo bên phải của gã. Mà lần này, vết thương đối xứng bên trái lại không được khâu, thận bên trong cũng biến mất.

Vụ án này chắc chắn do người lái xe jeep làm, mà chúng chắc chắn có liên quan đến tổ chức buôn bán nội tạng, chỉ cần tìm được chúng là có thể tìm tục đào sâu những vụ án chấn động hơn. Điều này khiến cả đội hình sự trở nên phấn chấn, đồng thời ai nấy cũng đều cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần.

Thi thể được đưa về đội hình sự, bố của Điếc Tam đến nhận dạng thi thể, xác nhận người chết chính là con trai mình. Ông ta không khóc, thậm chí còn có cảm giác được giải phóng.

Khang Bình tiến hành khám nghiệm tử thi, xác định nguyên nhân tử vong là do tim bị thương tạo nên cái chết đột ngột. Còn vết thương ở eo có sau khi chết không lâu, thời gian tử vong là hai tuần trước.

Tính theo thời gian thì đó chính là ngày hắn phá rối trước tòa thị chính.

Khoa pháp chứng tiến hành kiểm tra mẫu da trong móng tay của Điếc Tam, xác định DNA, sau đó đối chiếu với cơ sở dữ liệu có sẵn.

Trời xanh không phụ lòng người, sau mấy tiếng đối chiếu, cuối cùng cũng có phát hiện mới. Trong cơ sở dữ liệu có một tổ hợp DNA hoàn toàn tương đồng với DNA này, là của một người ở huyện Nam Xương từng có tiền án.

Lục Li lập tức dẫn đội đến huyện Nam Xương đến bắt người, đồng thời yêu cầu cảnh sát địa phương hỗ trợ. Huyện Nam Xương thuộc thành phố Nam Giang, là một huyện tương đối nghèo khó.

Cảnh sát địa phương cực kỳ coi trọng vụ bắt giữ này, đích thân tham dự, còn báo cáo tỉ mỉ tình hình gia đình của đối tượng bị bắt giữ.

Người này tên Hoàng Văn Chương, 42 tuổi, mười năm trước vì trộm cắp mà bị tống vào trại giam, mới được thả ba năm trước. Hắn kết hôn với một góa phụ trẻ, thời gian qua sống rất yên phận.

Gia đình Hoàng Văn Chương có tổng cộng bảy anh chị em, cuộc sống vô cùng nghèo khó, bố mẹ đều vì bệnh không có tiền điều trị mà lần lượt qua đời.

Lúc Lục Li đến nhà Hoàng Văn Chương, hắn mới làm ruộng về, ống quần dính đầy bùn đất, vai khiêng cái cuốc, thấy trong nhà toàn là cảnh sát, hắn không khỏi ngơ ngác.

"Tôi không làm chuyện gì xấu cả." Hắn vội nói, "Đồng chí cảnh sát, từ lúc được thả ra tôi đã cố gắng làm một công dân tốt, chưa từng trộm cắp. Năm ngoái có người anh em muốn hợp tác với tôi làm vụ lớn, tôi khăng khăng không làm. Có phải người đó phạm tội không? Việc này không liên quan đến tôi!"

Lục Li không nói nhiều, đưa Hoàng Văn Chương về trước. Khoa pháp y tiến hành sinh thiết, lấy mẫu DNA của hắn ta.

Đích thân Lục Li thẩm vấn, anh đưa hắn xem ảnh của bố con Điếc Tam: "Quen không?"

"Ai vậy?" Hắn nhíu mày, lắc đầu liên tục, "Cảnh sát, tôi chưa từng gặp hai người này. Tôi rốt cuộc bị sao vậy?"

"Anh bị gì mà anh không biết? Đừng có ra vẻ, mau thành thật khai đi." Lục Li quát.

Hắn nuốt nước bọt: "Tôi không có ý xấu, chó nhà Vương Nhị lang thang ngoài đường, tôi thấy xung quanh không có ai nên bắt về, cả nhà tôi no nê một bữa, da với xương đều chôn ở vườn sau nhà tôi. Nhưng việc đó liên quan gì đến hai người này?"
 
Back
Top Bottom