Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
348667633-256-k443828.jpg

Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Tác giả: chaugia1606
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Lam Giao là đóa hoa của cục thời không, một ngày nọ chủ thần nhà cô vỡ vụn rồi, cô phải gánh trách nhiệm hồi sinh hắn
Chỉ là xuyên qua có chút xui xẻo, nhập vai nữ phụ kết thúc thê thảm!

Khi nào nhiệm vụ của ta mới hoàn thành vậy, vai nữ phụ này ta chán rồi!

 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 1: Thất lạc tiểu thư


****Đã từng xem qua câu chuyện về tình cảm gia đình, tình yêu chữa lành chưa, cùng thử nhé!_________* Hệ thống à lần sau cậu làm ơn nhẹ tay chút đi!* Vứt người ta như vậy người ta sắp chết đến nơi rồi!Hệ thống : ....Lam Giao là đóa hoa của cục thời không, mỗi lần ra tay đều chưa từng thất bại, bởi vì chủ thần nhà cô, người nắm giữ cục thời không trong lúc thăng cấp gặp phải biến cố linh hồn tan vỡ.Cho nên cô đã bị giao cho cái nhiệm vụ khó nhằng, buộc phải xuyên qua từng thế giới để thu thập đủ số sức mạnh yêu cầu, sau đó quay về hồi sinh chủ thần.Lam Giao vừa xuyên qua, bởi vì áp lực của con đường thời không mà đầu óc choáng váng chưa kịp định thần lại, đang thầm oán trách cùng hệ thống thì một cái tát giáng thẳng lên mặt cô.Chát!Tiếng bạt tay giòn tan, gương mặt Lam Giao lệch sang một bên, cô ôm một bên má nóng rát ngơ ngác ngẩn mặt lên, không hiểu chuyện gì xảy ra, trong lòng nổi lên một cỗ uất ức, viền mắt phút chốc đỏ ửng, ngấn lệ.Thật ra Lam Giao cũng không muốn khóc, nhưng bản năng của cơ thể này cô tạm chưa thể khống chế được, 'cô ấy' đang sợ nên nước mắt cứ thế tuông.

Rốt cuộc nguyên chủ đã làm ra chuyện tài đình gì, mà mình vừa đến đã phải chịu một cái tát vào mặt rồi?Còn có ánh mắt của mấy người này nhìn mình... sao mà trông ghê vậy...?Hic, chuyện không phải do mình làm nhưng bây giờ mình phải dọn tàn cuộc...Ai kêu mình xui xẻo chứ!?Lam Giao hít cái mũi, cố nén nước mắt đang muốn trào ra:" Có chuyện gì thì từ từ nói, anh sao lại động tay đánh người khác như vậy?

"" Đánh người không đánh thẳng mặt.

"" Tôi cái gì cũng chưa có làm!

"Đúng vậy, cô chưa làm còn nguyên chủ có làm hay không thì cô không có biết!Đôi mắt đỏ hồng, giọng nói có chút nghẹn ngào của cô làm cho người đàn ông trước mặt chợt giật mình đôi chút, chỉ là rất nhanh hắn đã trở về với dáng vẻ hung hăng, nhếch môi cười lạnh."

Là do cô cố tình gây sự trước.

"" Còn dám nói mình không làm gì?

"" Nếu lần sau cô còn dám làm mấy trò hãm hại Lâm Nhi tôi sẽ cho cô biết tay!

"Người đàn ông kia nói rồi liền đỡ cô gái đang khóc đến hoa lê đáy vũ, vô cùng yếu đuối ở bên cạnh rời đi, khi cô gái kia quay người Lam Giao thấy rõ cô ta dùng ánh mắt đắc thắng khiêu khích nhìn mình." .......

" Đồ điên!Lam Giao đứng trên lề đường có không ít người nhìn vào, vẫn còn hai người đàn ông khác ở lại đây, hình như là chung hội với hai đứa điên vừa rời khỏi kia.Bọn họ đi đến chỗ cô, một người trong số đó cố tình đụng vào bả vai Lam Giao khiến cô lảo đảo cuối cùng đặt mông trên đất, họ quay người lại, gã đã đụng trúng cô cười khẩy, từ trên cao nhìn xuống."

Lam Giao chúng tôi chỉ xem mỗi Lâm Nhi là em gái, cô tốt nhất biết điều chút nếu không tôi cho cô cút khỏi Lam gia.

"Người đó nhìn cô với cặp mắt khinh bỉ, người bên cạnh hắn hình như có chút khó chịu, lạnh mặt nhìn anh ta rồi đi trước một bước, Lam Giao ngơ người nhìn bọn họ rời khỏi.Trên mặt xuất hiện một vạn dấu chấm hỏi, cô không hiểu cái quái gì đang xảy ra cả!Cô chỉ biết bọn họ đã làm cô ngã!Đáng ghét, nếu không phải bản thân mới tiếp nhận thân thể này, còn chưa kịp quen thuộc thì làm sao cô có thể thảm thế này, nếu là bình thường cô sẽ không bị đụng ngã dễ dàng như vậy!Mặc kệ bọn họ là ai, tổng thống hiện đại hay hoàng đế cổ đại, đã đắc tội cô rồi, thù này phải trả!Cô nhớ kĩ món nợ này!Lam Giao lạnh mặt từ dưới đất đứng dậy, bình tĩnh phủi phủi bụi bẩn trên người, mặc kệ ánh mắt khác thường xung quanh quay đầu bỏ đi, vào quán cà phê gần đó ngồi một chút, chuẩn bị tiếp thu kí ức trước.
__________Bản thân nguyên chủ cũng tên Lam Giao, bởi vì mười ba năm trước trong lúc bất cẩn mà lạc mất gia đình, mãi đến mười ba năm sau mới được tìm trở về.Khi cô mất tích gia đình vì an ủi mẹ cô nên đã nhận nuôi thêm một đứa con gái khác, lấy tên Lam Lâm Nhi, về sau con ruột trở về lại bị gia đình lạnh nhạt xa cách, bởi bọn họ sợ con nuôi bị tổn thương!!Mới vô là thấy mệt mệt rồi nha, Lam Giao trấn an bản thân tiếp tục với câu chuyện.Các anh trai của cô vì sợ em gái nuôi buồn và tủi thân thân không dám tiếp xúc nhiều với cô, cả ba mẹ cô cũng vậy.Con nuôi vì sợ bản thân sẽ bị đuổi khỏi nhà, bị đoạt mất hào quang nên khắp nơi giả vờ đáng thương, luôn trong bộ dáng bị bắt nạt, tìm đủ mọi cách hãm hại con ruột, khiến cả nhà hiểu lầm đứa con gái ruột vừa trở về ghen ghét, hận thù, làm khó dễ, ức hiếp cô ta.Dần dần cả nhà đều nghĩ cô con gái vừa quay về ghen ghét thành tính, độc ác xấu xa, ngày càng xa lánh cô, các anh trai thì ghét cô, khiến cô ở trong nhà cứ như một người xa lạ.Nhưng cô con gái bị thất lạc lại là đứa trẻ từ nhỏ đã thiếu tình thương, dù bị ghét bỏ nhưng cô vẫn nhẫn nhịn đi lấy lòng từng người, dù có bị sỉ nhục thì ngày hôm sau cô cũng ngoan ngoãn đi theo sau lưng các anh trai bưng nước đưa cơm.Sự dịu dàng và cố gắng của cô con gái ruột khiến đứa con nuôi thấy rất sợ, sợ ba mẹ và anh trai sẽ siêu lòng.Không ai động đến nhưng cô ta lại tự mình ép mình vào bước đường cùng, rồi bất chấp tất cả dàn dựng lên một vở kịch bắt cóc và cô ta suýt bị cư.ỡ.ng hi.ế.p, tất nhiên mọi thứ trong kế hoạch, cô ta được các anh trai 'kịp thời' cứu vớt.Cuối cùng con ruột không biết chuyện gì đa xảy ra đột nhiên cõng nồi, bị chụp mũ tội danh chủ mưu bắt cóc, trở thành thủ phạm bị gia đình đuổi ra khỏi nhà, một cô gái nhỏ tuổi oan ức bị bắt vào tù cuộc đời hủy hoại...Còn đứa con nuôi lại tiếp tục được cả nhà yêu thương, nâng như trứng mỏng, về sau gả cho một người đẹp trai giàu có cuộc sống hạnh phúc mĩ mãn!Quai?

đùa bà đây chứ gì, đùa ta chứ gì?Số bản tiểu thư lại đen như vậy à...?Lam Giao hoang mang gần chết, có chút mất bình tĩnh bởi câu chuyện hết sức tào lao mình nhận được, cô hít sâu một hơi kết nối với hệ thống.* Cục cưng nhiệm vụ của ta là gì vậy?[ Nhiệm vụ của cô là chính là thay đổi số phận bi thảm. ][ Nhiệm vụ phụ, phải lấy được độ yêu thương hoặc là chán ghét của Quý Hoài Chấp. ]Hỡ!? làm cho người ta ghét thì dễ rồi.Nhưng mà Quý Hoài Chấp là ai? sao cô lại phải đem hắn thành mục tiêu vậy....?Nhận nhiệm vụ xong Lam Giao yên lặng quay trở lại Lam gia mà không ai hay biết, sáng sớm hôm sau đã vội tung tăng đến trường.Gương mặt ngày hôm qua phải chịu một cái tát may nhờ có thuốc của hệ thống nên không bị sưng lên, nếu không người yêu cái đẹp như Lam Giao ngày hôm nay chắc chắn sẽ nghỉ học!Hmm, theo cô biết Quý Hoài Chấp là con riêng của Quý gia, từ nhỏ bị bắt nạt đến lớn, nên tính cách âm u khó gần, về sau hắn giải quyết sạch sẽ Quý gia một bước lên cao, trở thành người cầm quyền.Và trùng hợp hơn là hắn học chung trường với cô... còn chung lớp 12a... haha trùng hợp ghê á, hahaha....Con mợ nó trùng hợp!

đây chắc chắn là một sự sắp xếp có chủ đích từ trước thì có!"

Thằng con hoang lần sau mày mà hỗn láo với tao thì đừng có mong sống yên ổn!

"" Chúng ta đi, nhìn nó là thấy không vui nỗi!

"Ở một góc khuất sau dãy phòng học, phía sau bụi cây có âm thanh vang lên, chói tai khiến Lam Giao không thể nào bỏ qua.Chịu rồi, cục cưng bảo là mục tiêu của cô ở đây, vì muốn xem thử nên mới lặn lội vờ dạo qua căn tin rồi đảo qua được đây.Thế mà bắt gặp thật này, Lam Giao vui vẻ mò mẫm tiếp tục đi về phía ấy, trông thấy bóng lưng một nhóm người vừa rời đi, ở đó chỉ dư lại một thiếu niên quần áo dính đầy bụi dơ bẩn và nhếch nhác ngồi trên đất, lưng tựa vào tường, hắn có vẻ đang rất đau...[ Kí chủ, hắn chính là mục tiêu của cô Quý Hoài Chấp. ]
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 2


Âm thanh nhắc nhở lạnh như băng của hệ thống đột ngột truyền vào tai khiến Lam Giao hơi giật mình, bả vai khẽ run.* Hắn... cũng đáng thương quá đi.* Người như này hẳn là tâm hồn mong manh lắm, ta làm sao nỡ chọc ghẹo hắn đây...Lam Giao than thở, bộ dáng giống như thật sự là vì người ta mà lo lắng suy nghĩ.[ .... ]Hệ thống một trận im lặng, thầm khinh bỉ, cô nghĩ người về sau xử đẹp một gia tộc là người có tâm hồn mong manh?Đùa gì vậy.Nên nói cô ngây thơ hay là thích giả bộ ngây thơ đây, kí chủ một bụng toàn là ý xấu, không thể phân biệt được đâu là nói thật đâu là lừa gạt!Lam Giao nhấc chân từ góc khuất bước ra, cô không có thời gian để cảm nhận sự khinh bỉ thầm kín của hệ thống dành cho mình, bởi vì cô muốn đi giúp đỡ thiếu niên nghèo rồi.Bước chân dừng lại bên cạnh thiếu niên, cô vươn tay ra trước mặt hắn, cất giọng thăm dò:" Tôi đỡ cậu dậy nhé?

"Anh chàng ngồi trên đất có chút bất ngờ khi thấy có người dám chìa tay ra giúp đỡ mình, hắn khẽ ngẩng đầu, cô gái trước mặt mỉm cười xinh đẹp, tựa như bông hoa nở rộ dưới ánh mặt trời, vừa chói mắt vừa ấm áp.Trong mắt hắn lộ ra một tia chế giễu không hề phản ứng lại, lặng lẽ cúi đầu, khoé môi nhạt nhẽo nhếch lên, như đang tự cười chính mình.Nếu cô gái này biết hắn chỉ là một đứa con riêng rồi cũng sẽ nhìn hắn với ánh mắt khác thường, sau đó tránh hắn như tránh tà.Nếu kết cục chỉ có một, hiện tại hắn cũng không cần lòng tốt nhất thời này, dù sao cũng sẽ bị chán ghét, bây giờ ghét sớm một chút, cứ xem hắn là người không biết tốt xấu đi, ít nhất để lại cho hắn chút tự tôn.Thấy hắn không để ý đến mình Lam Giao có chút khó hiểu gãi gãi đầu, người này làm sao vậy?

Cự người ngàn dặm, rất lâu rồi cô mới có lòng tốt một lần, vậy mà lại bị từ chối....Tổn thương nhiều chút!Cô rũ mắt nhìn anh chàng cả người lạnh lùng ngồi trên đất, dứt khoát quay đầu rời đi, Quý Hoài Chấp nghe thấy tiếng động, khoé mắt liếc nhìn bước chân đang đi xa dần của cô, chỉ nhìn lướt qua hắn liền thu hồi tầm mắt không để ý đến nữa, càng không cảm thấy có gì không đúng.Chắc trong lòng cô đang nghĩ hắn là một người không biết tốt xấu nhỉ?Trước kia cũng từng có người giúp hắn, chỉ là sau khi biết được hắn là con riêng của Quý gia liền bắt đầu lộ rõ cái nhìn khinh thường, cũng có người có lòng tốt vẫn tiếp tục giúp đỡ nhưng bị anh trai cùng cha khác mẹ của hắn hâm dọa, cuối cùng sợ hãi mà tránh hắn hơn cả tránh quỷ.Sau những chuyện này dần dần cũng không còn ai dám tiếp xúc với hắn nữa, hoàn toàn mặc định hắn là thứ xui xẻo, chỉ cần tiếp xúc với hắn sẽ gặp chuyện không hay.Hắn chưa từng để những thứ này trong lòng, nhưng tại sao lần này hình như có chút không giống vậy....Quý Hoài Chấp nâng tay đè trước ngực, cố xua tan cảm xúc bất ổn đang tích tụ, ngồi tại đó một mình, chờ cơn đau rút đi.Cũng không biết qua bao lâu, chắc cũng khá nhanh thôi, bên cạnh lại vang lên tiếng bước chân, hắn liếc mắt nhìn qua, vô cùng khi kinh ngạc phát hiện là cô gái lúc nãy quay trở lại.Lam Giao đi đến trước mặt hắn, cô vừa mới rời đi để lấy thuốc sát khuẩn với băng cá nhân, nói thật lòng thì cô cũng muốn đi luôn lắm...Thế nhưng nghĩ tới mình cũng đã lỡ làm người tốt rồi thì thôi đành làm đến cùng luôn, hơn nữa đây còn là mục tiêu của cô, bỏ ở đây lỡ hắn mất miếng thịt nào thì phải làm sao bây giờ?Không ai đền cho cô hết!Giấu đi suy tư trong mắt, Lam Giao mỉm cười:" Bạn gì ơi, cậu dùng cái này xử lý vết thương trên người đi.

"Khóe môi cô cong lên độ cung vừa phải, bày ra vẻ mặt thân thiện nhất có thể của mình, đưa túi đồ trên tay cho hắn bằng một gương mặt mặt bình tĩnh, trong ánh mắt không hề tồn tại một chút khinh thường hay thương hại nào.Trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp của cô chỉ có thể thấy được ý cười vô hại...Quý Hoài Chấp nhìn cô chằm chằm trong lòng nghi hoặc, không biết vì sao hắn lại nghẹn ra một câu nghi vấn: " Cô không biết tôi à?

"Câu hỏi này của hắn làm Lam Giao hơi sững lại, bản thân Quý Hoài Chấp hỏi xong cũng tự thấy nghi ngờ chính mình.Hắn thật sự không không tại sao tự nhiên mình lại ấm đầu đi hỏi cô một câu ngốc nghếch như vậy, nhất thời trong lòng bối rối, chỉ biết mắt liếc nhìn sang nơi khác.Lam Giao mím môi nhìn Quý Hoài Chấp có chút không muốn trả lời, câu hỏi gì lạ lùng vậy, chẳng lẽ hắn nghi ngờ cô có ý đồ xấu?Nghĩ đến đây cô không khỏi lén nhìn hắn vài lần, muốn tìm tòi xem hắn đang nghĩ gì, nhưng tiếc gã này để tóc quá dài, đôi mắt gần như khuất sau tóc mái, do đó mà cô không thể thấy rõ vẻ mặt hắn.Nhưng ít nhất Lam Giao có thể cảm giác được hắn không có ý bày xích mình, vì thế cô nhanh chóng đem suy nghĩ trong đầu gạt sang một bên thản nhiên đáp: " Biết, thì thế nào?

"Quý Hoài Chấp có vẻ cũng đoán được câu trả lời này của, dù sao hắn nổi danh là đồ xui xẻo... không biết mới lạ.Dù sao cũng lỡ hỏi rồi, thuận thế đó Quý Hoài Chấp lại hỏi tiếp lần nữa, lần này trong giọng nói vậy mà vô thức làm lộ ra chút do dự cùng cẩn thận:" Cô không sợ bị tôi liên lụy à?

"" Người giúp tôi đều sống không tốt đâu.

"Lam Giao: " Tôi sống không tốt sẵn rồi.

" Bổn bảo bảo còn đang mong có người gây sự với bổn bảo bảo đây này!Đến đây, bổn bảo bảo đón hết!" ........

"Quý Hoài Chấp không nói nên lời, lần đầu tiên thấy có người trả lời một câu thế này đấy, đỡ không nổi, hắn đúng là không biết nên nói gì mới phải nữa.Vì không biết nói gì nữa nên hắn giơ tay nhận lấy cái túi cô đưa rồi đứng dậy nói một tiếng cảm ơn sau đó đi luôn, không thèm nhìn cô lấy một cái.Lam Giao nhìn bóng lưng hắn nhún vai rồi trở lại lớp học, bởi vì lo chuyện bao đồng nên cô vào lớp trễ bị phạt đứng ngoài hành lang...Lam Giao: " .......

" lần đầu tiên bổn bảo bảo gặp phải cảnh ngộ này, bảo bảo đúng là số khổ mà....

Chắc chắn cuộc đời ghen tị bổn bảo bảo xinh xắn dễ thương rồi.Trong lòng Lam Giao đau khổ, nhưng khi quay đầu nhìn về phía bên cạnh, thấy Quý Hoài Chấp yên tĩnh đứng đó thì đột nhiên cảm thấy cân bằng.May mà có bạn đồng hành cùng chịu khổ, gã này còn khổ hơn cả mình, thì ra cuộc sống cũng không có như vậy khó khăn...!Nghĩ đến đây Lam Giao lặng lẽ dịch sang bên cạnh một tí, đứng gần Quý Hoài Chấp thêm một chút.Hắn nghe thấy động tĩnh nho nhỏ bên cạnh thì hơi nghiêng đầu nhìn qua, lúc nãy không để ý bây giờ nhìn kĩ mới nhận ra cô gái chịu cùng số phận bị phạt bên cạnh là người giúp đỡ hắn khi nãy.Dù nhận ra cô nhưng Quý Hoài Chấp vẫn không quan tâm, chỉ nhìn lướt qua liền rút lại ánh mắt cúi đầu xuống, chẳng nói lời nào, mà hắn như vậy cũng hợp ý Lam Giao, không ồn ào, rất tốt!
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 3


Tan trường, bên ngoài cổng người người qua lại rồi ngày càng thưa dần đi."

Anh cả hôm nay anh đến đón em sao!

"Lam Vũ Trạch nhẹ nhàng xoa đầu cô ta, cười."

Ừm, Lâm Nhi vui không?

"" Tất nhiên là rất vui!

"Lam Lâm Nhi trên mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc hoan hô sao đó bỗng dưng yểu xìu, nhỏ giọng hỏi:" Chỉ là chúng ta... có cần chờ Giao Giao cùng về không?

"Lam Vũ Trạch khựng lại đôi chút, ánh mắt như có điều suy nghĩ, nhưng cũng chỉ thoáng qua trong phút chốc, hắn cất giọng yếu ớt đáp: " ....Không cần...

"" Vâng ạ...

"Anh em bọn họ đang tình cảm thấm thiết thì Lam Giao vừa hay đi tới, nhìn thấy bọn họ trong lòng cô thầm than xúi quẩy, đang định chuồng đi thì Lam Lâm Nhi lại kịp lúc hô lên."

Giao...

Giao Giao em cũng ở đây a?

"" Đã vậy hay là chúng ta về cùng nhau đi "Lam Lâm Nhi vừa nói vừa thân thiết bước đến kéo lấy cánh tay cô, ra vẻ chị em tốt, Lam Giao rùng mình chỉ cảm thấy cánh tay truyền đến một trận đau nhói, cô có thể chắc chắn rằng cánh tay dưới lớp áo của mình bị nhéo cho bầm tím rồi!Lam Giao đưa mắt sâu thẳm nhìn Lam Lâm Nhi, khoé môi tà ác cong lên, người này a, mới ngày hôm qua gây sự xong hôm nay lại tới nữa rồi!Nhịn không được như vậy sao!"

Đau!

"Sau hai giây, tiếp lời Lam Lam Nhi là tiếng kêu thất thanh của Lam Giao, đồng thời cô cũng hất Lam Lâm Nhi ra, anh cả thấy vậy giật mình bước nhanh đến đỡ lấy Lam Lâm Nhi, người suýt bị ngã lăn ra đất.Thấy cô ta bình yên vô sự Lam Giao tiếc nuối thầm chậc lưỡi, Lam Vũ Trạch nhíu mày nhìn Lam Giao, chỉ là hắn chưa kịp nói tiếng nào thì cô đã vén tay áo lên kịp thời chặn họng hắn bằng vết thương của mình.Cánh tay trắng nõn của cô hằng lên dấu bầm tím, đối lập với làn da mềm mại của cô trong càng thêm dọa người, vài người xung quanh cũng bị thu hút nhìn về phía này, xa xa trong thấy vết bầm trên tay Lam Giao họ liền không ngừng suýt xoa."

Trời ạ, xanh tím như vậy, cô ấy hẳn là phải đau lắm.

"" Cũng không biết người ra tay dùng bao nhiêu sức lực mà đến mức ấy, là thù gì lại ác đến thế được nhỉ.

"" ........

"Người xung quanh đứng nhìn khẽ nghị luận với nhau, Lam Giao không quan tâm đến ánh mắt của họ, ngẩn đầu thể hiện khả năng trà xanh của mình, lệ hoen mi, đôi mắt tràn đầy ủy khuất."

Tôi biết chị không thích tôi.

"" Những lần trước tôi cũng cố nhẫn nhịn rồi.

"" Lần này chị lại lập lại trò cũ, chị không thấy chán ngấy sao?

Hơn nữa tôi cũng biết đau đấy!

"" Chị không thích tôi còn cố tình giả bộ làm gì, tôi cũng đã cố tránh đi chị rồi, chị còn không hài lòng điều gì?!

"Lam Giao đưa tay lau nước mắt 'cá xấu', nói xong ngay lập tức quay đầu chạy đi, bóng lưng nhỏ yếu ủy khuất thấy mà đáng thương.Không ai biết được lúc quay đầu khoé môi cô nhẹ nhàng cong lên rồi nhanh chóng hạ xuống, đóng vai bạch liên hoa thôi, ai mà không biết làm, cô trà xanh tôi liền trà xanh hơn cả cô, cho cô tức chết!Tôi trà bao nhiêu năm rồi, cô làm lại tôi à?Tình huống xảy ra quá bất ngờ, Lam Vũ Trạch tay vẫn còn đang đỡ Lam Lâm Nhi, trong lòng loạn thành một khối, bối rối nhìn bóng dáng Lam Giao khóc lóc chạy đi.Lam Lâm Nhi choáng váng, cô ta không nghĩ Lam Giao sẽ làm ra hành động phản kháng như vậy.Những lần trước bị cô ta véo Lam Giao đều cố nhẫn nhịn, cô ta giả bộ bị hất ra cuối cùng người bị trách mắng đều là Lam Giao.Hôm nay chỉ lập lại trò cũ thế mà bị vạch trần trước mặt nhiều người!

Còn khiến anh cả nghi ngờ nữa!Nghe người xung quanh chỉ trỏ Lam Lâm Nhi trong lòng thật sự phát hoảng, nóng nảy liếc nhìn anh cả, nuốt nước bọt quay đầu khó khăn gọi một tiếng anh."

Em, em thật sự không phải cố ý...

Là em lỡ tay, em không có ý gì đâu anh à.

"Anh cả thấy vẻ mặt yếu đuối gấp đến muốn khóc của Lam Lâm Nhi thì nén lại bất thường trong lòng, cười cười xoa đầu cô ta."

Anh... tin em.

" Một chữ tin có vẻ gượng ép phát ra từ miệng hắn, dù có nói vậy nhưng trong lòng hắn vẫn có gì đó rất khó chịu.Hắn canh cánh trong lòng những lời Lam Giao đã nói, cả ánh mắt ủy khuất thương tâm của cô nhìn lướt qua hắn...Ở bên này có người về nhà trong lòng không yên, Lam Giao bên đây lại rất vui vẻ, cô vừa chạy đi xa chút liền lau hết mấy giọt nước của mình, gương mặt ủy khuất biến mất thay vào đó là nụ cười rạng rỡ, ngâm nga câu hát chậm rãi đi về.Làm một đứa con gái không được ai quan tâm, danh xứng với thực, cô phải ngồi xe buýt rồi đi bộ một đoạn về nhà, vừa mở cửa bước vào phòng khách thì nhìn thấy anh cả đang ngồi trên ghế sofa, có vẻ như đang chờ cô ở chỗ này.Trong nhà chỉ có mỗi hắn, ba mẹ cô và hai người anh khác hẳn là chưa về, còn Lam Lâm Nhi thì chắc là đang ở trong phòng của cô ta rồi.Chẹp chẹp, chắc cô nàng hoảng lắm, lộ đuôi ra ngoài còn suýt bị dẫm trúng làm sao không sợ được!Lam Giao hơi nghiêng đầu đưa mắt nhìn anh cả, sao đó thu lại tầm mắt đi lướt qua hắn, không hề có ý muốn chào hỏi.Cô không tấm lòng như nguyên chủ, cũng không có nhu cầu lấy lòng bất kì ai trong căn nhà này, càng không có trách nhiệm gì với ai trong ngôi nhà này.Cô không cần bọn họ yêu thương, còn trái tim của nguyên chủ có lẽ cũng chết lặng rồi, cô ấy đối với căn nhà này không một tia tiếc nuối!"

Lam Giao.

"Lúc Lam Giao chuẩn bị bước chân lên cầu thang thì bị Lam Vũ Trạch gọi lại, cô nghe hắn kêu thì rất miễn cưỡng quay đầu, mỉm cười một cách giả dối."

Anh gọi tôi có chuyện gì?

"Đã từng Lam Giao gọi hắn là anh cả nhưng bị hắn gạt đi, cho nên Lam Giao vẫn luôn gọi anh xưng tôi như một phép lịch sự.Cũng thật buồn cười, rõ là anh em ruột mà lại xa lạ hơn cả người dưng, nhưng cô không định thay đổi những chuyện này, nó không cần thiết không phải sao?Ngày thường Lam Vũ Trạch nghe Lam Giao xưng hô như vậy cũng không cảm thấy có gì không đúng, nhưng hôm nay hắn đột nhiên thấy rất lạ, trong lòng có chút không thoải mái.Hắn cảm giác có thứ gì đó đang rời xa hắn, mà hắn thì không thể níu lại được."

Cái đó cô... em...

"Lam Vũ Trạch lắp bắp không biết nên xưng hô với người trước mặt mình thế nào, từ khi cô quay về hắn chưa hề gọi người trước mặt mình là em gái....Hắn nói năng lộn xộn khiến Lam Giao cảm thấy tức cười, ngày thường nói chuyện với em gái ruột của mình thì gọi cô này nhỏ đó, còn đối với em gái nuôi thì một tiếng em gái hai tiếng Lâm Nhi, thân thiết vô cùng, cứ tưởng bọn họ là anh em ruột.Tự dựng hôm nay lại đổi tính muốn hỏi thăm cô em gái ruột thừa này, lại bắt đầu thấy khó xử, không biết xưng hô với người em gái này kiểu gì, coi có mắc cười không cơ chứ, đúng là hiếm lạ."

Bình thường anh gọi tôi thế nào thì hiện tại cũng gọi như vậy đi.

"" Đột nhiên thay đổi tôi thấy không quen, sợ lắm.

"Lam Giao lạnh nhạt nói, coi như bản thân giúp hắn giải vây, giọng mười phần chế giễu, ai có tai đều có thể nghe ra được.Nhưng Lam Vũ Trạch lúc này có lẽ không có thời gian để ý, hắn mãi nhìn người trước mặt, lần đầu tiên hắn nhìn kĩ người em gái thất lạc của mình, hắn phát hiện cô thật sự rất giống hắn.Có lẽ trong ba anh em cô là người tương tự với hắn nhất, nhưng gương mặt không có nét anh khí mà rất mềm mại kiều khí, trưởng thành như một bông hoa yêu kiều...Thật sự xinh đẹp, đôi mắt to tròn linh động, mũi cao nhỏ nhỏ, môi đỏ hồng, gương mặt trắng nõn hồng hào đầy sức sống....Lam Giao thấy hắn đứng bất động nhìn mình thì nhíu mày, nhìn mình như thế làm quái gì vậy, định đánh người hay sao?Dám lắm chứ, mới một tiếng trước mình đẩy cô em gái quý hóa của hắn còn gì.Bây giờ muốn dạy dỗ cô em gái ruột thừa này ư?Sợ quá!
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 4


Lam Giao lặng lẽ trừng mắt với Lam Vũ Trạch một cái, chỉ là hắn vẫn không có phản ứng, hắn chậm chạp khiến cô thấy mất thời gian, mình không có nghĩa vụ phải đứng chờ tên này nha!"

Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước.

"Lam Giao đi trước một bước không để hắn làm mất thời gian nữa, nói xong cô cũng chẳng thèm đợi hắn phản ứng liền đi thẳng lên lầu, Lam Vũ Trạch dừng chân tại chỗ, ánh mắt vẫn nhìn theo phía sau cô.Cảm giác được ánh mắt ở phía sau Lam Giao đi càng nhanh, giống như sau lưng có quỷ vậy!Đi đến căn phòng nằm ở cuối hành lang tầng hai cô đẩy cửa bước vào, Lam Giao nhìn quanh một vòng, căn phòng này hôm qua đã được cô dọn dẹp qua một lần, trông nó tươi tắn hơn chút.Ngày hôm qua khi bước chân vào đây không khí u ám, không chút ánh sáng rất ngợp thở, cô không nghĩ một cô gái nhỏ lại sống như vậy....Có lẽ trước đây Lam Giao rất sợ sệt lại khép nép, cô sợ người thân đột nhiên xuất hiện chỉ là một giấc mơ, lại bởi vì không được người nhà thừa nhận nên cô càng sống khép kín trong chính ngôi nhà của mình.Lam Giao thở ra một hơi, để balo trên bàn rồi đi thay đồ sao đó liền nằm dài trên giường đọc sách, chán rồi thì chơi điện thoại rồi lại ngủ một giấc, mãi đến gần năm giờ rưỡi chiều có người gõ cửa gọi cô xuống ăn cơm Lam Giao mới đi ra ngoài.Khi xuống tới phòng ăn cô phát hiện chỉ có bốn anh em thân mến nhà họ Lam, ông bà Lam còn chưa về, cũng đúng, bọn họ bận bịu với công ty bên nước ngoài, công việc trong nước hiện tại đều do Lam Vũ Trạch và Lam Tu Yến cùng nhau quản lý.Nhưng những việc này không can hệ gì đến cô, đi lên mấy bước không thèm quan tâm những người đang có mặt, nhìn cũng không nhìn trực tiếp lướt qua bọn họ đi đến tủ lạnh tự rót một ly sữa, anh ba nhìn cô nhíu mày."

Đi xuống không biết chào hỏi ai hết, đúng là không có phép tắc.

"Lam Giao đang uống sữa nghe được lời này thì liếc mắt nhìn hắn nhưng chỉ là lướt qua liền không nhìn nữa, vẻ mặt bình thản uống cạn ly sữa rồi mới mỉm cười, đáp:" Anh tự hỏi lương tâm anh xem anh có coi tôi là người nhà không?

"" Nếu đã không coi tôi là người nhà, không ưa gì tôi thì chào hỏi làm gì cho tốn nước miếng.

"" Người sống trong nhung lụa như anh thích trong ngoài bất nhất lắm à?

"" Còn nữa anh không ưa tôi thì đừng nhìn mặt tôi rồi chỉ trích, kiếm chuyện với tôi, phiền lắm đấy.

"" Đã không coi tôi là người nhà lại bày đặt lên giọng dạy dỗ, anh là cái thá gì vậy, anh nghĩ mình có tư cách đó à?

"Nụ cười trên mặt đầy dịu dàng, bàn tay thon gọn nâng niu cái ly thủy tinh, vừa dứt lời cô đặt cái ly xuống tủ bếp phát ra tiếng 'cạch', đánh thẳng vào lòng người."

Mày....

" Lam Tử Ngôn á khẩu, bị Lam Giao mắng một tràng dài không kịp trở tay.Chỉ biết há hốc miệng, mắt nhìn chằm chằm Lam Giao, trong mắt hiện lên rõ sự ngỡ ngàng và khó tin, con nhỏ này... hôm nay nó ăn nhằm cái gì vậy!?Lam Tu Yến cũng sững sờ trước sự thay đổi của Lam Giao, anh cả nhìn cô với ánh mắt phức tạp, đặc biệt là Lam Lâm Nhi cảm thấy vô cùng khó tin trước những biểu hiện quỷ dị của Lam Giao.Bình thường không phải nó luôn cố gắng lấy lòng các anh hay sao, sao hôm nay nó lại kì lạ như vậy...

Lại còn dám cãi nhau với anh ba nữa chứ...Lam Lâm Nhi vẻ mặt đầy kinh ngạc, giống như bị những lời của Lam Giao làm giật mình, cô ta cúi đầu cười một cách kì dị, mặc kệ nó nghĩ cái gì nó càng như vậy các anh sẽ càng ghét bỏ nó mà thôi, nó như vậy thì càng tốt!Rồi ba mẹ cũng sẽ có thành kiến với nó, rất nhanh cả nhà sẽ nhận ra nó không có điểm gì tốt, sẽ đem nó đuổi đi!Càng nghĩ Lam Lâm Nhi càng khoái chí, Lam Giao chú ý thấy cô ta đang vội ở đấy mừng thầm chỉ cười mỉa một cái, ai chơi ai sao này mới biết được, dù sao tương lai còn dài, bạch liên hoa thôi mà, ai mà không biết làm.Đáy mắt lướt qua tia lạnh lùng, cô thu lại tầm mắt chẳng quan tâm vẻ mặt của bọn họ, đi đến vị trí nhất ngồi xuống, phần ăn của cô vốn luôn nằm ở chỗ xa nhất, vị trí cách xa cả nhà... như người dưng ở chung mâm cơm... nhưng mà điều này vừa hay hợp ý cô, đỡ bị làm phiền!Lam Vũ Trạch để ý nhìn Lam Giao vui vẻ ăn uống không thèm quan tâm ai trong lòng bất giác thấy hụt hẫng, hắn không hiểu cảm giác này là từ đâu mà đến nữa....Kể từ ngày hôm qua Lam Giao liền trở nên khác trước, cô không còn để ý bọn họ nữa, Lam Vũ Trạch trong lòng tự hỏi, rốt cuộc bắt đầu từ khi nào bọn họ lại.... xa cách như vậy?Anh hai nhìn Lam Giao trong mắt dấy lên tia nghi ngờ, cô ta bị làm sao vậy, hôm nay bắt đầu thay đổi phương thức gây sự chú ý ư?Lam Tử Ngôn không vui nhìn chằm chằm Lam Giao như muốn chọc ra một cái lỗ trên người cô vậy.Con nhỏ đáng ghét này đột nhiên thay đổi như biến thành một người khác, bình thường nghe lời răm rắp hiện tại lại dám đôi co với hắn!Ba anh em mỗi người một suy nghĩ, nhưng điểm chung là ai cũng nhìn về phía Lam Giao không dời mắt, mà cô khi bị bọn họ nhìn trong lòng cũng không hề có cảm giác nặng nề, vẫn rất vui vẻ thưởng thức bữa ăn của mình.Ai nhìn thì cứ nhìn, để xem ai mệt, bọn họ càng nhìn cô thì cô bé nào đó lại càng khó chịu a.Lam Giao cười nhạt, khoé mắt nhìn đến Lam Lâm Nhi đang cúi đầu gương mặt méo xệch, lúc nãy cô ta vui bấy nhiêu thì bây giờ cô ta lại thấy bực bấy nhiêu.Khi thấy các anh trai nhìn chằm chằm Lam Giao cô ta cảm thấy khó chịu và bất an, chẳng lẽ các anh đã bắt đầu bị Lam Giao thu hút rồi...?

Bọn họ là anh em ruột bọn họ thế nào cũng sẽ nảy sinh lòng yêu thương cô ta...!Lam Lâm Nhi càng nghĩ càng loạn, bức thiết muốn giành lại sự chú ý của mọi người, để giảm bớt cảm giác bất an trong lòng mình.Bàn tay để trên gối của cô ta đã siết lại đến trắng bệch, Lam Giao cố tình để cô ta thấy bản thân đang cười, ánh mắt liếc nhìn cô ta như muốn nói: nhìn xem bọn họ đều đang bỏ qua cô kìa, đồ thất bại!Lam Lâm Nhi suýt thì nổi điên, nghiến răng nhìn Lam Giao, trên bàn ăn đang diễn ra một cảnh tượng kì lạ, Lam Giao ngồi ăn vui vẻ còn bốn người còn lại cứ nhìn cô, mà cô thì không để tâm bọn họ.Chỉ là có người đang rất phẫn nộ rồi, không muốn cô được thoải mái.Lam Lâm Nhi đúng thật là không muốn Lam Giao được đắc ý lâu, cô ta quay đầu nhìn các anh mềm giọng trách móc;" Các anh đừng hung dữ như vậy.

"" Giao Giao em ấy chắc là rất khó chịu, các anh đối tốt với em ấy một chút đi~ "Lời nói của cô ta vừa vang lên phá vỡ cục diện im lặng, Lam Tử Ngôn nghe được lời này giống như lại tìm thấy được một chỗ dựa vào để chỉ trích Lam Giao, liền cao giọng chế nhạo;" Lâm Nhi em chính là như vậy mới bị con nhỏ đó bắt nạt mãi.

"" Nó xứng được anh đối tốt sao, mơ mộng.

"" Tử Ngôn!

"Lam Vũ Trạch đột ngột quát một tiếng, mọi người đều bị hắn làm giật mình, bất ngờ quay đầu nhìn hắn, ngoại trừ Lam Giao vẫn đang vui vẻ ăn cơm, giống như mọi chuyện xảy ra không liên quan đến mình."

Anh cả, anh...

" Lam Tử Ngôn không thể tin được nhìn anh mình, nghẹn một hơi nói không nên lời.Đến anh cả hôm nay tại sao cũng bất thường như vậy!? tại sao lại bắt đầu bảo vệ con nhỏ đó rồi!?Từ trước đến nay anh cả rất trầm tĩnh vậy mà hôm nay lại quát hắn trước mặt nhiều người vì con nhỏ đó, nó đã cho anh cả ăn phải bùa mê gì!?
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 5


Bản thân Lam Lâm Nhi bị tiếng quát của Lam Vũ Trạch làm giật mình không nhẹ, cô ta sống ở Lam gia bao lâu, dùng bao nhiêu cách lấy lòng người nhà, cô ta tự nhiên cũng hiểu biết về tính tình của hắn.Hôm nay vậy mà anh cả vậy mà lại vì Lam Giao lớn tiếng với anh ba, cái suy nghĩ này vừa lóe lên, nó liên tục lập đi lập lại trong đầu Lam Lâm Nhi, cô ta cảm thấy e dè và sợ hãi.Không ngừng tự hỏi rốt cuộc là sai ở chỗ nào, tại sao, tại sao lại như vậy! ....Chẳng lẽ chỉ vì chuyện hôm đó ư, anh cả đã tin tưởng Lam Giao sao... hay con nhỏ đó đã nói gì với anh ấy?Lam Vũ Trạch im lặng, Lam Tu Yến thấy không khí không ổn thì lên tiếng giải vây: " Được rồi, cãi nhau cái gì, ăn cơm đi.

"Theo lời giản hoà của hắn chuyện này cũng dừng lại tại đây, bốn người bọn họ cúi đầu ăn cơm trong bầu không khí lạ lùng nhất từ trước đến nay.Trái lại không khí xung quanh chỗ Lam Giao lại vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, bọn họ mà càng khó chịu thì cô càng vui.

Sao khi ăn cơm xong Lam Giao cầm khăn giấy để sẵn bên cạnh chậm rãi lau miệng, uống một ít nước ép trái cây rồi đứng dậy rời khỏi bàn ăn chuẩn bị quay về phòng.Vốn nghĩ vở kịch hôm nay đến đây là hết, nhưng Lam Lâm Nhi lại nhìn không thuận mắt bộ dáng vui vẻ của Lam Giao, thấy cô đi thì lại nhịn không được bắt đầu kiếm chuyện, giả bộ quan tâm, hỏi:" Giao Giao bình thường em đều đợi mọi người ăn xong rồi dọn dẹp mà, hôm nay em không đợi nữa sao?"

Hay trong người không thoải mái, cần chị gọi bác sĩ tới khám không?

"Lam Giao đã quay lưng chuẩn bị đi rồi, nghe được lời này cô khựng lại, khoé môi một trận co rúm, thật sự là không yên tĩnh được tí nào, cô quay đầu im lặng nhìn Lam Lam Nhi với ánh mắt kì lạ, một lúc sau mới lên tiếng:" Cô xem tôi là người hầu đấy à?

"" Ý cô là tôi có bệnh?

"" Tôi thấy cô mới là người cần đi khám đó cô gái ạ, có bệnh thì chữa đi, để lâu không cứu được đâu.

"" Giao Giao... em....

"" Anh hai, anh xem em ấy... em, em chỉ muốn quan tâm em ấy một chút...

"Lam Lâm Nhi đầy mặt ủy khuất, nhìn Lam Giao rồi lại quay đầu nhìn các anh, ánh mắt cầu mong giúp đỡ.

Lam Tử Ngôn vốn đã rất không thoải mái với thái độ của Lam Giao, hiện tại thấy Lam Lâm Nhi ủy khuất nhìn mình thì đập bàn quát lên:" Lam Giao!

"" Mày ăn nói cho đàng hoàng vào, Lâm Nhi không phải chỉ là có lòng tốt quan tâm mày thôi sao? mày như vậy là có-- "" Anh im!

" Trừng mắt, khẽ quát lên cắt ngang lời hắn."

Mày...!

"Anh ba bị cô chặn họng há miệng không nói nên lời, cô ngán ngẫm chẳng thèm nhìn vẻ mặt đen như đít nồi của hắn mà đưa mắt nhìn thẳng vào Lam Lâm Nhi, tốt bụng mà cảnh cáo:" Lam Lâm Nhi cô tốt nhất thu lại mấy trò vặt vãnh của mình đi.

" Nếu không cô sẽ chết nhanh lắm đó!"

Còn nữa tôi không có chị gái.

"" Đừng có nhận thân bậy bạ với tôi.

"Lam Lâm Nhi lúc này sắc mặt sượng trân, quay sang nhìn anh cả và anh hai cầu cứu.Lam Tu Yến ngẩn ra từ nãy giờ lúc này mới giật mình tỉnh táo, nhăn mặt, nói:" Lam Giao cô nhịn Lâm Nhi không được sao, cần gì làm mọi chuyện khó coi như vậy.

"" Em ấy chỉ là cảm thấy tủi thân...

"Giọng hắn có vẻ ôn nhu hơn, nhưng lại mang một tia bực bội, không biết là dành cho cô hay đối với Lam Lâm Nhi đây nữa.Lam Giao nhìn hắn, đôi mắt tràn đầy nghi ngờ cứ như đang xem một thằng ngu, không đợi hắn dứt lời liền hỏi vặn lại, giọng châm chọc:" Anh có não không vậy Lam nhị thiếu?

"" Tôi làm mọi chuyện khó coi?

"" Mắt anh bị mù à?

"" Rõ ràng chính cô ta gây sự với tôi trước, tôi đã muốn đi nhưng chính cô ta cản bước tôi.

"" Anh mù rồi bị điếc luôn hay sao mà không nghe, không thấy?

Hay bản thân anh không muốn hiểu?

"" Anh kêu tôi nhịn?

"Haha, Lam Giao dừng một chút, cười khẽ hai tiếng rồi mới tiếp lời: " Cho tôi hỏi, cô ta là cái thá gì vậy?

"" Này anh à, anh coi cô ta là bảo bối không có nghĩa là tôi cũng vậy nhé.

"" Hơn nữa cô ta biết tủi thân biết đau lòng còn tôi thì không biết hay sao?

"" Anh tự hỏi bản thân xem từ khi tôi trở về đây các người đối xử với tôi thế nào?

"" Đừng có coi trọng bản thân quá, không ai mãi đi theo sau lưng các người đâu, con người sẽ mệt mỏi.

"" Nói các người cũng không chịu hiểu, chỉ tội phí nước bọt, thật nhảm nhí!

"Lam Giao cười lạnh, quay đầu rời đi, bỏ lại những người phía sau đang sững sờ, cô cố nén lại cảm xúc của cơ thể cuộn trào, nguyên chủ chịu uất ức lâu quá bây giờ có chút không nén xuống được, dù cô ấy hết hy vọng với gia đình nhưng không có nghĩa là không ủy khuất....Nếu không phải vì áp chế cảm xúc của nguyên chủ trong cơ thể còn lâu cô mới cùng bọn họ nói nhiều, nói nhiều tốn nước miếng mà bọn đần đấy không có thấm được tí nào!Phải bọn họ mà thấm được một chút cũng không đến nỗi!Ba anh em Lam gia ngẩn ngơ trước những lời chỉ trích dồn dập của Lam Giao, bọn họ im lặng không biết đang ngẫm nghĩ cái gì, cũng không biết có ngộ ra được hay không.Lam Vũ Trạch sắc mặt càng lúc càng nặng nề sau đó đứng dậy bỏ đi.Lam Lâm Nhi thấy cảnh này chỉ biết cắn chặt răng hận không thể ăn thịt Lam Giao, con nhỏ đó hiện tại vậy mà biết kể lể gợi lên lòng thương xót của các anh rồi!Nó chắc chắn muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt để các anh chú ý!Lam Giao không biết Lam Lâm Nhi lý giải hành động muốn dứt khoát với bọn họ của mình thành lạt mềm buộc chặt để gây chú ý, mà cho dù có biết thì cô cũng không quan tâm cô ta nghĩ gì.Về đến phòng mình Lam Giao đem cửa khóa lại, rồi nhảy lên giường nằm dài ngây người nhìn trần nhà.Ở lại đây đối mặt với những người này đúng mệt nhọc thật, cô phải nhanh chóng kiếm chút tiền rồi chuyển ra ngoài, mọi thứ sẽ dần phát triển, chỉ cần cô khiến Lam Lâm Nhi luôn cảm thấy nguy cơ, cô ta khẳng định không muốn bỏ qua cô, chuyện bắt cóc chắc chắn sẽ xảy ra.Lúc đó sự trả thù của cô có thể bắt đầu, bây giờ chỉ là chút lợi tức mà thôi, không đáng kể...Cô muốn Lam Lâm Nhi phải ngồi tù!
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 6


Không nghĩ chuyện Lam Lâm Nhi nữa, Lam Giao bất giác nhớ tới Quý Hoài Chấp....Hắn ta cái tên cố chấp, hắn không chịu để ai tiếp cận hắn kể cả cô, người có ý tốt giúp hắn hắn cũng không muốn nhận, cô phải làm sao để hoàn thành nhiệm vụ đây....Ayy, cái gã ấy đúng là người cũng như tên mà.Đúng rồi, người ta thường nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, thử xem!Lam Giao hai mắt sáng rỡ bật dậy đi tìm điện thoại của mình nhắn tin cho chủ nhiệm lớp, khoé môi nhếch lên vẻ khoái chí.Hihi, Quý Hoài Chấp cậu không trốn tránh tôi được đâu!Tôi cứ tìm cậu đấy, cứ ở kế bên cậu đấy, dù cậu thích hay ghét tôi thì nhiệm vụ của tôi đều hoàn thành, ai kêu cậu là mục tiêu của tôi làm chi!Sáng hôm sau___Khi Lam Giao ra cửa chuẩn bị đến trường thì đụng phải ba anh em nhà họ Lam đang chuẩn bị đưa Lam Lâm Nhi đi học, đúng là được thương và không được thương khác nhau vô cùng, một bên thì được vây quanh, một bên không ai quan tâm!Lam Giao cũng không muốn gây sự lúc sáng sớm nên không nhìn tới bọn họ.Còn bọn họ thấy cô đi ra thì hơi sững lại, bình thường Lam Giao đều chờ bọn họ đi hết rồi mới xuống, hôm nay đột nhiên đụng phải cô bọn họ có chút kinh ngạc và lúng túng.Trước nay bọn họ chỉ biết tranh nhau đưa Lam Lâm Nhi đi học, lại không phát hiện Lam Giao không có người đưa đón, trước kia Lam Giao đã từng nhờ bọn họ đưa đi học nhưng bị tàn nhẫn từ chối, từ đó cô không nhắc đến nữa, buổi sáng cũng chủ động tránh mặt.Hiện tại cô đột nhiên xuất hiện khiến bọn họ chợt nhớ đến.Lam Giao không có thời gian quan tâm sắc mặt bọn họ nhanh chóng đi qua, vừa đi vừa nhìn màn hình điện thoại sau đó lại bước nhanh hơn, chuyến xe buýt mà Quý Hoài Chấp ngồi sắp đến rồi, nếu không nhanh hơn liền không kịp nữa!Ba anh em nhà họ Lam ngơ người nhìn Lam Giao đi như bay, Lam Lâm Nhi cảm thấy đắc ý vì cho rằng Lam Giao nhìn thấy các anh vây quanh cô ta nên khó chịu chạy đi.Nhưng khi thấy các anh cứ nhìn theo bóng lưng của Lam Giao thì ý cười trong mắt cô ta nhanh chóng rút đi hết."

Các anh em sắp trễ học rồi.

"Giọng nói của Lam Lâm Nhi vang lên kéo lại tinh thần của ba người đàn ông, Lam Vũ Trạch quay sang nhìn Lam Lâm Nhi khẽ cười, ôn tồn xin lỗi:" Lâm Nhi anh đột nhiên nhớ ra công ty có việc phải đi trước.

"" Hôm nay để anh hai và anh ba đưa em đi học, lần sau anh sẽ đưa em đi.

"Lam Vũ Trạch đưa tay xoa đầu Lam Lâm Nhi, nói xong không đợi cô ta trả lời đã lên xe phóng đi mất, đều này làm Lam Lâm Nhi thấy khó tin.Anh cả rốt cuộc bị làm sao vậy!Công ty có việc?

Lấy cớ, toàn là lấy cớ!Bình thường dù có việc anh ấy cũng ở lại tranh đưa mình đi học!Anh cả tại sao lại thay đổi rồi?Nhất định là do ngày hôm đó, nhất định là Lam Giao đã nói cái gì đó với anh ấy!Bởi vì Lam Lâm Nhi đưa lưng về phía Lam Tu Yến và Lam Tử Ngôn nên cả hai không nhìn thấy được vẻ mặt vặn vẹo của cô ta, chỉ cho rằng cô ta buồn vì anh cả bỏ đi, anh ba nhanh chóng tiến lên để an ủi."

Lâm Nhi đừng buồn anh cả vốn rất bận rộn, hôm nay để anh đưa em đi học.

"Lam Lâm Nhi nghe thấy Lam Tử Ngôn đi đến an ủi mình liền thay đổi sắc mặt, ngẩn đầu nhìn hắn mỉm cười thấu hiểu lòng người, nói:" Em biết rồi, Lâm Nhi không buồn, em sẽ không gây phiền phức cho các anh.

"Tuy cười nhưng giọng nói vẫn có chút nghẹn ngào ủy khuất, anh ba thấy vậy thì thương lắm.Lam Tu Yến nhìn em trai đưa Lam Lâm Nhi vào trong xe, từ đầu đến cuối chỉ im lặng, đứng đó đến khi xe Lam Tử Ngôn rời đi hắn mới nhíu mày.Trong một giây khi Lam Lâm Nhi quay đầu nhìn Lam Tử Ngôn hắn nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của cô em gái này... dù nó biến mất rất nhanh...Lam Tu Yến lắc đầu, có lẽ là hắn nhìn nhầm rồi, hắn cố đem hình ảnh vừa nãy vứt ra khỏi đầu rồi lái xe đi làm.Mà Lam Vũ Trạch lại lái đuổi theo Lam Giao, hắn nhìn thấy cô đứng chờ ở trạm xe buýt, hắn dừng xe ở trước mặt cô, hạ kính cửa sổ xuống:" Lên xe đi, anh chở em đi học.

"Lam Giao nhìn thấy hắn đã rất bất ngờ, nghe được lời này thì giống như gặp quỷ mở to mắt nhìn anh ta, quả quyết từ chối:" Không cần, xe buýt sắp đến rồi.

"Cô vừa nói xong xe buýt cũng đúng lúc chạy đến, Lam Giao không nhìn hắn vội leo lên xe buýt, Lam Vũ Trạch nhìn xe buýt chạy đi trong lòng không rõ có cảm giác gì.Trước đây Lam Giao luôn đuổi theo hắn, lúc này hắn quay đầu quan tâm cô lại bị cô từ chối không chút do dự...Người đã đi rồi hắn cũng không tiện ở lại nữa, thế là lái xe đi đến công ty luôn.Sau khi Lam Giao lên xe buýt ở cuối xe tìm được Quý Hoài Chấp, không nghĩ nhiều cô lập tức đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, nở nụ cười lộ ra vài cái răng trắng tinh."

Bạn học Quý chúng ta lại gặp nhau rồi.

"Quý Hoài Chấp ngẩn lên, chỉ nhìn cô một cái liền rũ xuống không nói lời nào, bị bơ Lam Giao cũng không nản chí vui vẻ lấy điện thoại ra chơi.Không bao lâu chuyến xe đã dừng lại, Quý Hoài Chấp đi nhanh xuống xe, Lam Giao đuổi theo sát phía sau hắn hai người từ trạm xe đi đến trường học.Quý Hoài Chấp đi rất nhanh tránh Lam Giao như là tránh tà, cô cười híp mắt đi sau hắn vào lớp, thản nhiên đi đến chỗ bên cạnh hắn ngồi xuống.Bạn học Quý lúc này không nhịn được nữa ngẩn đầu nhìn cô:" Chỗ của cô không phải ở đây.

" Hắn cố ý hạ giọng để không gây sự chú ý, Lam Giao ngược lại không quan tâm nhiều như vậy, cười tươi đáp:" Trước đây không phải bây giờ phải.

"" .......

"Lam Giao ngang ngược nói vậy khiến Quý Hoài Chấp không còn lời nào để nói, hắn cúi đầu, tóc mái dài che khuất đôi mắt, không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt hắn, cả người bao phủ khí tức u ám.Hôm qua Lam Giao đặc biệt xin chủ nhiệm đổi chỗ với lý do có người than phiền vì chiều cao của cô, thế nên để không phiền người khác cô muốn đổi xuống cuối lớp, khi chủ nhiệm hỏi cô muốn ngồi ở đâu, cô đã không chút do dự chọn ngồi cùng bàn với Quý Hoài Chấp.Trở lại hiện tại, Lam Giao chống cằm nhìn hắn trong lòng có chút nghi ngờ, con người khép nép cúi đầu này tương lai thật sự sẽ trở thành người cầm quyền Quý gia sao?Ánh dương từ bên ngoài cửa sổ chiếu lên người Quý Hoài Chấp, cả người hắn bao phủ một tầng ánh sáng chói lọi, sự ảm đạm trên người hắn cũng bị xua đuổi không ít, hơi thở của thanh xuân quả thật rực rỡ, nhưng đáng tiếc rực rỡ đối người khác u tối đối với hắn.
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 7


Quý Hoài Chấp chịu đựng ánh mắt chăm chú của cô, trong giây phút nào đó Lam Giao đã không nhìn thấy vành tai hắn nhẹ nhàng ửng hồng....Giờ nghỉ trưa___Trên sân thượng của dãy phòng học lớp 12, Lam Lâm Nhi đứng gần rào chắn nhìn khung cảnh phía dưới, Quý Diễn biết tin cô ta ở đây liền đi đến, ở bên cạnh cô ta quan tâm hỏi han."

Lâm Nhi em có chuyện gì không vui sao?

"" Có phải Lam Giao lại bắt nạt em không?

"Lam Lâm Nhi đã đoán trước hắn ta sẽ đến, cô ta giả vờ cười cười, yếu ớt lắc đầu, vẻ mặt một lời khó nói hết, dù cô ta lắc đầu nhưng vẻ mặt thì như muốn nói bản thân đã bị Lam Giao bắt nạt rất thảm!"

Không có đâu, Giao Giao với em rất tốt.

" Lam Lâm Nhi nói một cách nhẹ nhàng, thiện giải nhân ý không quên nói giúp Lam Giao.Miệng nói không nhưng dáng vẻ yếu đuối chịu khổ sở kia của cô ta lại lộ rõ, Quý Diễn trong lòng lập tức đem Lam Giao mắng chửi thậm tệ, vội vàng an ủi người đẹp."

Lâm Nhi em không cần bảo vệ con nhỏ đó.

"" Em đối với cô ta tốt như vậy mà cô ta lại không biết cảm ơn!

"" Em tốt như thế, bênh vực cô ta mới khiến cô ta cả gan bắt nạt em!

"Lam Lâm Nhi rũ mắt, dáng vẻ đau khổ: " Anh đừng nói như vậy Giao Giao cũng rất khổ sở a.

"" Nghe nói Giao Giao dạo này có quan hệ với Quý Hoài Chấp.

"" Chắc là em ấy thích Quý Hoài Chấp a.

"" Em sợ em ấy bị lừa quá!

"Lam Lâm Nhi như vô ý nhắc đến chuyện của Lam Giao, một bộ lo lắng không thôi vì Lam Giao mà suy nghĩ, cô ta đã vô tình thấy nghe đàn em của Quý Diễn thảo luận, lần trước Quý Hoài Chấp bị đánh được Lam Giao đưa thuốc.Hôm nay lại nghe nói Lam Giao chuyển chỗ ngồi cùng bàn với tên con hoang đấy, thế nên cô ta liền cố tình đến đây để gặp được Quý Diễn.Con nhỏ nghèo hèn ấy đúng là không lên được mặt bàn, ánh mắt lại kém cỏi như vậy, thế mà đi coi trọng một đứa con hoang, tối ngày ủ rũ không thấy được mặt mũi!Quý Diễn nghe được chuyện này thì trầm ngâm, như có điều suy nghĩ, ánh mắt hơi lóe lên, lát sau hắn ta cười cười ôn nhu nhìn Lam Lâm Nhi:" Mặc kệ bọn họ, anh mời em uống nước nhé?

"" Ừm.

"Lam Lâm Nhi thấy ánh mắt hắn, cô ta biết Quý Diễn chắc chắn sẽ không khiến cô ta thất vọng, dù chán ghét hắn phế vật, bùn nhão không trát nổi tường nhưng vì muốn lợi dụng vẫn miễn cưỡng cười đáp ứng.......Bản thân Quý Diễn sau khi nhận được sự gợi ý như có như không của Lam Lâm Nhi, tan học liền tìm đến Quý Hoài Chấp.

Hắn ở trong lớp còn chưa kịp dọn hết đồ đã bị đàn em của Quý Diễn lôi đi ra ngoài.Phía sau vườn hoa trường học trong góc khuất Quý Hoài Chấp lại ngã trên đất, bị Quý Diễn nắm lấy tóc giật ngược về phía sau."

Thằng con hoang, nghe nói dạo này có một con nhỏ xinh đẹp đi theo mày nhỉ?

"" Tao có chuyện cần mày giúp đây.

"Quý Hoài Chấp nghe thấy Quý Diễn nhắc đến Lam Giao thì nhíu mày, bỏ qua cảm giác da đầu nhức nhối, trầm giọng:" Mày muốn cái gì?

"Quý Diễn cười khặc khặc, không thấy được ánh mắt Quý Hoài Chấp nhìn hắn thay đổi."

Yên tâm, không khó khăn với mày đâu.

"" Mày chỉ cần làm con nhỏ đấy yêu mày chết đi sống lại, sau đó dụ nó đến đây cho tao, chuyện còn lại mày không cần phải lo.

"Vẻ mặt Quý Diễn hiện lên sự ác độc, trong mắt bao phủ lệ khí, con khốn đó dám bắt nạt Lâm Nhi hắn phải cho con nhỏ đó một bài học nhớ đời!"

Tao sẽ không làm chuyện này.

"Quý Hoài Chấp cắn răng không chút do dự từ chối, hắn sẽ không làm những chuyện như thế này, nếu Lam Giao lọt vào tay Quý Diễn chắc chắn không có kết cục tốt!Hơn nữa hắn không muốn đi lừa gạt tình cảm của cô!"

Bốp!

" Quý Diễn đen mặt, hung hăng nện một quyền lên mặt Quý Hoài Chấp, trên mặt lộ ra nụ cười khinh miệt:" Mày không có tư cách nói không với tao biết chưa thằng con hoang!

"" Mày mà không dụ được nó đến thì người chết là mày, nhớ đó!

"Nói rồi hắn ta đem Quý Hoài Chấp quăng xuống đất như vứt rác, chân dẫm qua người hắn rời đi.Đến khi Lam Giao tìm được Quý Hoài Chấp thì chỉ thấy hắn đang nằm trên mặt đất, cô sợ hết hồn vội chạy lại đỡ hắn dậy."

Bạn học Quý cậu không sao chứ?

"Quý Hoài Chấp hé mắt nhìn Lam Giao, đây là lần đầu tiên sao khi mẹ của hắn qua đời có người hỏi hắn có sao không, đúng là hiếm lạ.Từ khi mẹ hắn qua đời chưa từng có ai thật lòng quan tâm hắn, đa số đều là muốn xem hắn chê cười, Quý Hoài Chấp mím môi:" Tôi... không sao.

"Lam Giao nhìn khoé miệng bầm tím rỉ máu của hắn thầm chậc lưỡi, thời trẻ thảm như thế bảo sao hắn không hận Quý gia, hắn chỉ đem Quý gia chơi nát bét đã rất nhân hậu rồi...."

Khoé môi cậu chảy máu mà còn nói không sao.

"" Sắc mặt cậu trông cũng không tốt nữa.

"Cô giơ tay chạm vào mặt Quý Hoài Chấp, gương mặt của hắn thế mà đỏ ửng lên, lúc này hắn mới nhận ra mình đang nằm trong lòng Lam Giao, hắn nhanh chóng lui ra ngoài.Nhớ đến những gì Quý Diễn nói hắn cắn chặt răng: " Tôi không cần cô quan tâm.

" Cô nên bảo vệ mình trước đi thì hơn!Bởi vì tóc mái dài che khuất nên Lam Giao không thấy hết vẻ mặt của hắn hiện tại, vòng tay đột nhiên trống trơn cô cười khúc khích nhích đến gần hắn một chút."

Cậu cần mà~ "Chất giọng mềm mại đầy ý trêu ghẹo của cô làm Quý Hoài Chấp có chút giận, hắn giơ tay chùi thật mạnh vết máu ở khóe miệng, cứng rắn nói:" Cô đừng đến gần tôi nữa.

"" Quý Diễn hắn đánh chủ ý lên người cô đấy, làm trò muốn tôi khiến cô yêu tôi sao đó đem cô giao cho hắn.

"" Nếu không muốn bị liên lụy thì đừng tìm tôi nữa, cô còn dính đến tôi sẽ gặp xui xẻo!

"Hắn ăn nói hùng hồn, muốn hù cô cách xa mình một chút, Lam Giao nghe hắn nói hai mắt lóe lên.Nga nha...

Quý Diễn rất ngu, tên óc heo kia sẽ không tự nhiên mà gây sự với cô, lại còn nghĩ ra cách ngu như này.Xem ra là cô bé kia biết chuyện cô tiếp cận Quý Hoài Chấp, nên cô ta đặc biệt đi gợi ý cho tên cẩu liếm chân Quý Diễn này rồi.Haha, hahaha cô nhặt được món hời lớn rồi, trời cũng cô mà!Lần này phải 'cảm ơn' bọn họ rồi!Lam Giao vui vẻ cười ra mặt, chậm chạp dựa đến bên cạnh hắn trong chốc lát khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, nháy mắt nhìn hắn, hỏi:" Cậu đang lo cho tôi sao?

"" Bản thân cậu thì sao?

Có muốn làm tôi yêu cậu không?

"" Cậu muốn làm bạn trai tôi không?

"Bị cô áp sát Quý Hoài Chấp ngượng ngùng, mặt đỏ bừng bừng ba chân bốn cẳng gấp gáp lui lại, cô có chú ý đến lời tôi không vậy!?Làm ơn chú ý đến trọng điểm đi, người ta muốn tôi làm hại cô đó!
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 8


" Cô, sao cô có thể như vậy?

"" Cô dễ dàng gần gũi với nam sinh khác như thế ư?

"" Không chút có chút ngượng ngùng nào cả!

"Giọng hắn có vẻ hơi run, lúc này mang theo chút tức giận khó hiểu mà chính hắn cũng không nhận ra, hắn thấy hơi khó chịu, lại không biết trong lòng mình bức bối vì điều gì.Lam Giao đột nhiên bị trách móc, trơ mắt nhìn Quý Hoài Chấp đứng dậy chạy mất, đối với chuyện này Lam Giao ngơ ngác tỏ vẻ bản thân không hiểu gì cả.Đúng là lòng lợn khó nhai, lòng zai khó đoán mà.Không phải cô rất dịu dàng, rất tốt với hắn sao?Hắn muốn làm cô yêu hắn cô liền hỏi hắn có muốn làm bạn trai cô hay không nha, cô chiều lòng hắn như vậy hắn còn tức giận cái gì?Mục tiêu nhiệm vụ sao lại khó chiều như vậy....Lam Giao sắc mặt bình tĩnh đứng dậy phủi bụi vốn không tồn tại trên người rồi trở về lớp, hai người ngồi cùng bàn, khi cô trở lại Quý Hoài Chấp giống như mất trí quên hết những chuyện vừa xảy ra, không phản ứng cô tí nào.Mà bình thường hắn cũng đâu có phản ứng cô đâu, cho nên hắn như vậy Lam Giao cũng không có cảm giác gì, ai làm việc người đó, suốt cả buổi hai người không ai nói gì với ai nhưng không khí giữa hai người lại hòa hợp dị thường.Đã cuối buổi rồi mọi người về gần hết, hôm nay trùng hợp đến phiên bàn của Quý Hoài Chấp làm vệ sinh, lúc trước hắn ngồi một mình một bàn nên khi đến lượt đều chỉ có một mình hắn, hôm nay lại còn một người ở lại....Lam Giao chép bài xong thì dọn dẹp sách vở, quay đầu nhìn thấy Quý Hoài Chấp vẫn đang làm bài tập, hắn ở Quý gia sống không tốt, nếu đem bài về nhà làm may mắn thì không sao, nếu đụng phải Quý Diễn bài tập của hắn đều sẽ không còn nguyên vẹn cho nên bình thường hắn đều ở lại làm xong bài rồi mới về.Cô ngồi bên cạnh chống cằm nhìn hắn, Quý Hoài Chấp giải bài rất nhanh chỉ cần nhìn qua hai lần hắn liền có thể viết ra đáp án, mấy bài tập luyện thi chuyên hắn vậy mà đều có thể làm được hết.Lam Giao trừng mắt nhìn trang giấy, mẹ nó chỉ số thông minh khiến người ta ghen tị này là gì vậy!Bình thường thành tích của Quý Hoài Chấp chỉ đều đều không lên không xuống, xem ra cái gã này còn khống chế được điểm số của chính hắn!Học giỏi mà giấu, đáng sợ thật!Bị Lam Giao nhìn chằm chằm như vậy Quý Hoài Chấp muốn bỏ qua cũng không được, hắn dừng lại động tác quay đầu nhìn cô."

Cô nhìn tôi làm gì?

"" Cô về trước đi, trực lớp để tôi làm cho.

"Lam Giao mỉm cười lắc đầu: " Không được nha, trước đây cậu một mình bây giờ có tôi rồi.

"" Tôi sẽ không để cậu ở lại một mình.

"" Cậu làm bài đi, tôi trực lớp.

"Nói xong cô đứng dậy đi làm vệ sinh, Quý Hoài Chấp nhìn bóng lưng của cô im lặng.Hắn, có cô ư?Quý Hoài Chấp có chút mờ mịt, nhìn Lam Giao đang quét lớp hắn cúi đầu tiếp tục giải bài tập, chỉ là tốc độ so với lúc nãy còn nhanh hơn.Cuối cùng sau khi làm xong bài tập công việc trực lớp Quý Hoài Chấp đều ôm hết, Lam Giao muốn động tay hắn cũng không cho cô cơ hội, thế nên cô chỉ có thể cầm chổi đi qua đi lại cho có lệ.Mắt nhìn Quý Hoài Chấp đang lau phòng học, Lam Giao có cảm giác nền gạch sáng bóng kia sắp sạch hơn mặt của mình rồi, chậc chậc....Vất vả cả buổi cuối cùng cũng dọn dẹp xong, hai người cùng nhau ra về, nói là về cùng chứ thật ra là Lam Giao cố tình đi theo hắn!Đi bộ ra đến bên ngoài cổng trường Lam Giao rón rén đến gần, cận thận kéo tay Quý Hoài Chấp."

Chấp ca ca người ta đi không nổi nha, anh cõng người ta đi.

"Giọng cô ngọt ngào có ý làm nũng không chút che giấu, cả người Quý Hoài Chấp liền cứng đờ, hắn nhìn cô vài lần khoé môi động đậy muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng bước đi.Lam Giao thấy hắn đi thì than thở, xem ra cô còn chưa đủ nha, người này thật sự khó đến gần thế sao?Cô thất vọng, bước theo sau hắn, trong lúc còn đang thẫn thờ thì Quý Hoài Chấp đột nhiên đứng lại, ngồi xổm xuống quay đầu nhìn cô:" Lại đây.

"" Tôi cõng cô.

"Nghe được lời này phản ứng đầu tiên của Lam Giao là ngơ ngác, sau đó cảm động suýt thì nước mắt rơi đầy mặt, sợ hắn đổi ý cô bước nhanh đến nhảy lên lưng hắn, còn không quên khen ngợi một phen."

Tôi biết ca ca là tốt nhất mà.

"" Tôi biết trong lòng Chấp ca ca có tôi mà.

"" .........

"" Cô đừng nói bậy nữa.

"Quý Hoài Chấp cõng cô trên lưng sắc mặt lạnh lùng, chỉ có hắn mới biết lúc này trong lòng hắn vô cùng bối rối, hắn tự hỏi, trong lòng hắn thật sự có cô sao, hắn gặp cô được bao lâu chứ, trong lòng hắn có cô khẳng định là nói bậy!Chắc chắn không có!Tuy suy nghĩ là vậy, nhưng tai hắn lại đỏ lên, khi cảm nhận được thân thể mềm mại của Lam Giao ở trên lưng mình, mùi hương tinh tế truyền đến từ phía sau quanh quẩn thật lâu ở chóp mũi, trái tim hắn không khỏi đập thình thịch.Quý Hoài Chấp cảm thấy những nơi tiếp xúc với cô trở nên nóng rực, đặc biệt là lưng hắn... nóng đến sắp phỏng rồi, hắn cố làm ngơ sự dị thường của bản thân, nhưng vành tai không chịu khống chế dị thường ửng hồng đã bán đứng hắn.Lam Giao ở trên lưng hắn nên phát hiện ra điều này, cô giống như gặp được chuyện gì đó hiếm lạ, cười híp mắt, gian xảo như hồ ly, giơ tay chạm vào vành tai của hắn, cúi đầu xuống nhẹ giọng, cười khúc khích:" Chấp ca ca, tai của anh... sao lại đỏ lên vậy?

"Bàn tay của Lam Giao như ác ma vân vê vành tai của Quý Hoài Chấp, tai của hắn càng lúc càng hồng như sắp chảy ra máu, hắn tức giận hơn nữa là xấu hổ, nghiến răng né tránh bàn tay của cô."

Cô còn động vào tôi tôi sẽ vứt cô xuống dưới!

" Có lẽ bao nhiêu xấu hổ đều biến thành giận dỗi, nên giọng hắn rất hung dữ, bao nhiêu ức chế tích tụ bên trong như bị Lam Giao chọc cho sắp phun trào.Lam Giao không dám tiếp tục chọc hắn nên nhanh chóng tiếc nuối buông tay, cô lại như bị dọa sợ vòng tay qua cổ hắn, khẽ kêu: " Đừng nha.

"Tỏ ra sợ lắm như lại nén cười sau lưng người ta, nhìn vành tai đỏ rực trước mặt cô khẽ chậc một tiếng, cảm xúc cũng rất tốt, nhưng trêu hắn nữa nhỡ đâu hắn phản cảm cô thì làm sao bây giờ nha, chọc thiếu niên lạnh lùng ngượng ngùng tức giận hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm.Tiếng cười khúc khích của cô gái trên lưng làm đáy lòng Quý Hoài Chấp ngứa ngáy, hắn rất muốn đem cô vứt xuống ngay nhưng rồi lại không nỡ.Phi, không nỡ gì chứ, mới không có!Tất cả là do cô từng giúp đỡ hắn, hơn nữa bọn họ là bạn học, hắn chỉ là giúp lại cô chứ không có ý gì khác, chính là như vậy!Quý Hoài Chấp không ngừng tự an ủi chính mình, tự tìm một cái lý do cho bản thân, dựa vào cái lý do hoang đường ấy tiếp tục an tâm cõng Lam Giao bước tiếp.Lát sau hai người đi đến trạm xe buýt, dù đến nơi nhưng Lam Giao lại không chịu đi xuống, bất đắc dĩ Quý Hoài Chấp phải tiếp tục cõng cô đứng chờ xe buýt đến.Cùng nhau lên cùng một chuyến xe, Lam Giao vẫn ngồi kế bên hắn, hai người ăn ý im lặng ngồi cạnh nhau mà không nói gì, không bao lâu Lam Giao đã đến nơi, cô tạm biệt Quý Hoài Chấp rồi xuống xe rất vui vẻ từ từ đi bộ về.
 
Vai Nữ Phụ Này Ta Chán Rồi!
Chương 9


Chủ nhật___Vì là ngày nghỉ, không có cơ hội gặp Quý Hoài Chấp nên Lam Giao trở nên vô cùng lười biếng, ở nhà mò ra phòng khách chơi điện thoại.Hôm nay cô mặc một bộ đồ con thỏ vô cùng đáng yêu, trùm cái nón lên che khuất gương mặt nằm sấp trên ghế sofa, trên bàn ngay bên cạnh là hộp bánh khoai tây, một đĩa trái cây và cốc nước cam.Trông cô lúc này rất thảnh thơi, rất hưởng thụ.Buổi sáng ba anh em Lam gia và Lam Lâm Nhi như có hẹn với nhau vậy đó, đúng lúc cùng thời điểm từ trên lầu đi xuống, bọn họ đều nhìn thấy Lam Giao ở chỗ sofa, Lam Lâm Nhi thấy bộ dạng của Lam Giao thì trong mắt lóe lên hoảng hốt, sợ các anh bị cô thu hút liền chặn trước lên tiếng hỏi:" Giao Giao hôm nay các anh đưa chị ra ngoài chơi, em muốn đi cùng không?

".....Không gian yên tĩnh chỉ có tiếng trò chơi phát ra từ điện thoại của Lam Giao, cô không phản ứng bọn họ...Lam Tử Ngôn cao giọng chất vấn: " Lam Giao mày có nghe thấy không vậy, Lâm Nhi đang nói chuyện với mày đấy.

".....Vẫn không có phản ứng.Không khí nhất thời lâm vào xấu hổ, đến khi Lam Giao một mình kill hết team bạn, hoàn thành xong trận game cô mới kéo mũ xuống, ngẩn đầu nhìn bọn họ với ánh mắt kì quặc.Lúc này cô đang đeo headphone, Lam Giao đem tai nghe kéo xuống cổ rồi hỏi:" Các người nhìn tôi làm cái gì?

"" Muốn đánh nhau à?

"Có lẽ vì dư âm của trận đấu trong game khiến Lam Giao rất nóng máu, nhìn anh em bọn họ trở thành kẻ địch trong game, trực tiếp gạ đánh nhau.Thật ra lúc nãy đeo tai nghe vì đeo chơi không có kết nối với điện thoại nên vẫn nghe loáng thoáng tiếng bọn họ nói chuyện, nhưng có quan trọng không?

Tất nhiên là không!

Cô không quan tâm!Cho dù có nghe rõ bọn họ nói gì thì cô cũng sẽ làm như không nghe, được chứ...!" ........

"Tất cả mọi người im lặng, Lam Giao đeo tai nghe nên không nghe được bọn họ nói gì, như vậy bọn họ nên nói thế nào đây?Muốn chửi cô thì cũng quá vô lý rồi!Vì tự biết xấu hổ nên bọn họ đã bỏ qua chi tiết vừa rồi có thể nghe thấy tiếng từ di động của cô, thế nên không phát hiện cô vốn không kết nối điện thoại với tai nghe....Tóm lại bọn họ chính là bị Lam Giao dắt mũi đi lòng vòng nhưng không kiếm được chỗ sai rốt cuộc là ở đâu...!Lam Giao cười cười, thấy bọn họ không ai nói tiếng nào cô nhún vai kéo mũ trùm lên đầu chuẩn bị tiếp tục leo rank, không kill được bọn họ cô còn không hành được người khác sao!Lam Vũ Trạch nhìn Lam Giao nằm trên sofa đun đưa hai chân, hắn động đậy bước đến trước mặt cô, hắn vậy mà lại để tay lên đầu cô, Lam Giao hết hồn ngẩn đầu lên, vẻ mặt không giấu được ghét bỏ.Nhưng xét thấy từ trước đến nay thái độ của hắn đối với cô không có gì quá đáng lắm, kể cả đối với nguyên chủ cũng không có quá mức, cho nên giọng của Lam Giao đối với hắn cũng hoà hoãn hơn:" Anh đang làm cái gì?

"Nói là hòa hoãn hơn cho sang chứ cũng không có bao nhiêu dễ chịu, Lam Vũ Trạch có chút lúng túng, hắn thấy cô mặc bộ đồ lông rất đáng yêu liền bất giác đi đến.Hắn cũng không nghĩ mình lại không tự chủ được mà muốn xoa đầu cô một chút, có phần xấu hổ nhưng hắn lại hơi tiếc nuối không muốn rút tay về."

À, anh chỉ là...

"Lam Vũ Trạch nói được mấy chữ liền không nói nữa, không biết nên giải thích thế nào, hắn cúi đầu giống như một đứa trẻ có lỗi.Lam Giao trợn mắt nhìn hắn, gã này bị trúng tà đấy à?Mẹ ơi, có khi nào cô đang ngủ hắn lén vào trong phòng bóp cổ cô hay không?

Thấy lo cho cái cổ mình quá.Chuồng nhanh còn kịp!Lam Giao không tự chủ lặng lẽ sờ soạng cái cổ mình một chút, sao đó không chút do dự bật dậy hất tay hắn ra chạy lên lầu, đi nhanh về phòng đem cửa phòng khoá chặt lại rồi mới yên tâm.Lam Vũ Trạch ngơ ngẩn nhìn bàn tay của mình hồi lâu, thấy Lam Giao né hắn như né tà hắn thấy buồn buồn.Lam Tu Yến nhìn anh mình một cách kì lạ, sao lại đột nhiên cảm thấy ghen tị a!Bản thân hắn cũng không rõ sự ghen tị này từ nơi nào tới, hắn không muốn thừa nhận hắn tức vì anh mình có thể xoa đầu Lam Giao còn hắn thì không!Lam Tử Ngôn và Lam Lâm Nhi cũng trợn tròn mắt nhìn hành động bất ngờ của Lam Vũ Trạch, Lam Tử Ngôn chỉ cảm thấy anh mình ngày càng trở nên khó hiểu, còn Lam Lâm Nhi lại là vô cùng sợ hãi, đối với Lam Giao hận đến nghiến nát răng.Không được, nhất định phải tìm cách, phải khiến anh cả thấy khó chịu với Lam Giao như trước kia, nếu không địa vị của cô ta sẽ không còn nữa!Lam Lâm Nhi trong lòng sinh sôi ác độc, nhớ tới chuyện kia cô ta cười lạnh, nếu anh cả biết Lam Giao qua lại với một đứa con riêng không lo học hành nhất định sẽ lại chán ghét Lam Giao!Cô ta hiện tại chỉ nghĩ đến dùng chuyện này hạ bệ Lam Giao nhưng cô ta không biết, bước cờ này sẽ là thứ khiến cô ta hối hận nhất.Buổi chiều Lam Phong và Mặc Thu Uyển về nhà, bọn họ là ba mẹ của nguyên chủ cũng là ba mẹ của Lam Giao ở thời điểm hiện tại.Lam Lâm Nhi được các anh đưa ra ngoài chơi quay về thấy bọn họ về thì lập tức nhào vào lòng Mặc Thu Uyển làm nũng."

Mẹ con gái rất nhớ người nha~ "" Chỉ nhớ mẹ thôi sao?

"Lam Phong ở bên cạnh giả bộ giận hỏi, Lam Lâm Nhi lập tức khoát tay ông ấy cười ngọt ngào:" Tất nhiên cũng nhớ ba nữa!

"Nhất thời trong phòng khách mọi người cười nói vui vẻ, đúng là cảnh tượng gia đình hòa thuận, ấm áp không thể phá vỡ mà, chậc chậc.Lam Giao đã thay bộ đồ con mèo trắng, trùm mũ đi xuống lầu, hai cái lỗ tai nhọn nhọn trên mũ xù lông trông rất thật, rất dễ thương.Mẹ Lam nhìn thấy Lam Giao như vậy thì rất kinh ngạc, đứa nhỏ này thay đổi rồi sao, trước kia trầm mặc kiệm lời hiện tại cũng trở nên tươi tắn hoạt bát hơn rồi."

Giao Giao mau lại đây cho mẹ nhìn xem.

"Lam Giao vốn không định gia nhập cảnh gia đình hòa thuận này nhưng Mặc Thu Uyển điểm danh cô không thể không đến."

Mẹ.

"Đứng trước mặt bà Lam Giao nhẹ giọng gọi một tiếng, mẹ Lam nắm lấy tay cô kéo cô ngồi xuống bên cạnh, nhịn không được mà xoa xoa đầu cô."

Giao Giao đáng yêu quá.

"Cái mũ trên đầu Lam Giao kết hợp với gương mặt trắng nõn của cô quả thật rất đáng yêu, khiến người khác không thể kiềm lòng được.Lam Giao im lặng, gia đình này có loại ham mê kì lạ gì à?

Sao cứ thích xoa đầu người khác vậy?Dù Lam Giao rất phản đối, rất không muốn bị xoa đầu nhưng người trước mặt lại là mẹ, cô cũng không thể có thái độ lồi lõm giống như đối với những người anh đáng ghét kia được."

Mẹ đừng xoa nữa, sẽ không cao lên được.

"" Được được, mẹ không xoa nữa "Mẹ Lam vui mừng cười, dù nói vậy nhưng vẫn bóp bóp lỗ tai mèo trên cái mũ, ba Lam nhìn cũng có chút ngứa tay đi sang ngồi xuống bên cạnh Lam Giao xoa đầu cô."

Giao Giao lớn hơn rồi phải không?

"Lam Giao: " .........

" nói chuyện có thể bỏ tay ra không vậy?Lam Giao có chút không vui, nhưng khi cảm nhận được ánh mắt giết người của Lam Lâm Nhi lòng cô thấy bình tĩnh lại.Không sao, cô nhịn được, có thể khiến cô bé kia không vui, chịu thiệt chút cũng không có sao!Thế là Lam Giao ngẩn mặt cười rạng rỡ, sáng mù mắt chó những người ở đây!
 
Back
Top Bottom