Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Uyên Ương Cùng Nhau Xuống Hoàng Tuyền

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,399
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOYmHTOzrwisHNKgMvaU8DFBupda3vJaI-0fiVDJQxtIPO5vj7y_XpHAeOPZDW7vYUU4mQ5V2kXBcmPbThvD16rwtYVMFWLS23NdGxDOLbLmxffrOu5Otz3MzzPeY6MTQgP7DEm7CCYk-4Gtgza19_E=w215-h322-s-no-gm

Uyên Ương Cùng Nhau Xuống Hoàng Tuyền
Tác giả: Minh Hà
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: 明河

Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Vả Mặt, Trả Thù

Team dịch: Cá Mặn Rất Mặn

Giới thiệu

Dưỡng muội hiến kế để ta hòa thân Yến quốc.

Bệ hạ vì bảo vệ ta, xoay người liền đem ả ném cho Yến hoàng.

Mà ta, mười dặm kiệu hoa đỏ rực gả vào cung môn, vinh sủng một đời.

Trùng sinh một kiếp, ta lại trái ngược hoàn toàn, trước mặt văn võ bá quan thỉnh chỉ hòa thân.

Bệ hạ, đời này, ta không cần người nữa.​
 
Uyên Ương Cùng Nhau Xuống Hoàng Tuyền
Chương 1



Dưỡng muội hiến kế để ta hòa thân Yến quốc.

Bệ hạ vì bảo vệ ta, xoay người liền đem ả ném cho Yến hoàng.

Mà ta, mười dặm kiệu hoa đỏ rực gả vào cung môn, vinh sủng một đời.

Trùng sinh một kiếp, ta lại trái ngược hoàn toàn, trước mặt văn võ bá quan thỉnh chỉ hòa thân.

Bệ hạ, đời này, ta không cần người nữa.

1

Trong ngọn lửa cách vách, than hồng nổ lách tách, sưởi ấm điện trong đến mức ấm áp như xuân.

Thế nhưng, tất cả mọi người lại chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo rợn người, ánh mắt của nam nhân trên long ỷ tựa hồ hóa thành thực chất.

Đôi mắt hắn đỏ au, tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

“Ngươi… muốn hòa thân Yến quốc?”

Ta dập mạnh một cái đầu vang dội, thanh âm bình thản mà hữu lực.

“Hồi bệ hạ, Yến hoàng long chương phượng tư, thiên nhật chi biểu, thần nữ tâm duyệt đã lâu.”

Lời vừa dứt, cả điện yên ắng như tờ.

Trên cao, hơi thở nặng nề, đè nén của hắn truyền đến rõ mồn một.

Trầm mặc hồi lâu, ta nghe thấy giọng nói hắn thoáng run rẩy.

“Tô Thuận, soạn chỉ.”

“Trưởng nữ của Vinh Quốc Công phủ, An thị, tứ phong ‘Cố An Công chúa’, chọn ngày hòa thân Yến quốc.”

Cục diện đã định, ta cúi rạp người hành lễ, trong lòng khoái trá khó lòng diễn tả.

Thấy không, Tiêu Viễn Tễ, ta không phải không có ngươi thì không được.

02

Rời khỏi Tuyên Chính Điện, gió lạnh gào thét cuốn tới.

Ta kéo chặt áo choàng, bước xuống bậc thềm, lại bị hoạn quan bên cạnh Tiêu Viễn Tễ, Tằng Lương chặn lại trên con đường dẫn vào cung.

“Cô nương, xin dời bước, bệ hạ truyền triệu.”

Ta lặng lẽ đi theo hắn, bước qua đại môn của tẩm cung.

Tiêu Viễn Tễ phất tay cho hạ nhân lui hết, sau đó thành thục kéo tay ta đặt lên chậu than sưởi ấm.

Hắn cau mày, như mọi khi vẫn mang theo vài phần xót thương.

“Mặc phong phanh như vậy, tay lạnh đến mức nào rồi đây.”

“Cũng là lỗi của trẫm, quên không sai người mang đến cho nàng một lò sưởi tay.”

Tim ta khẽ run lên, nhưng sắc mặt vẫn lạnh nhạt, từng chút một rút tay về.

“Bệ hạ, thần nữ không lạnh.”

Động tác của hắn hơi khựng lại, song vẫn giữ nguyên nụ cười.

“Vậy nàng mau ngồi xuống đi, trẫm đã sai Ngự Thiện Phòng làm món bánh hoa mai nàng thích nhất rồi, nàng…”

“Không cần.”

Ta cất cao giọng ngắt lời hắn, cúi mắt nói:

“Thần nữ đã không còn thích nữa.”

Tiêu Viễn Tễ từng vì ta mà chuẩn bị mai hoa tô vô số lần, nhưng hắn lại không biết, dù mỹ vị đến đâu cũng có ngày ngán ngẩm.

Điều ta thực sự chẳng thể chán, chính là tâm ý của hắn.

Nhưng nay, đến tâm ý này ta cũng chán ghét rồi.

Nụ cười trên môi hắn rốt cuộc cũng duy trì không nổi, đôi mắt dần phủ sắc đỏ.

“Trẫm có thể bảo vệ nàng, trẫm đã nghĩ kỹ rồi, cứ để An Dữ Hoan thay nàng đi hòa thân.”

Khoảnh khắc này, thanh âm hắn khàn đi vì nghẹn ngào, cố chấp mà tuyệt vọng.

Ta cúi mắt, tránh đi ánh nhìn của hắn, giọng điệu bình tĩnh.

“Thánh chỉ đã ban, bệ hạ chớ nên tự tuyệt đường lui trước thiên hạ.”

“Nếu không còn việc gì khác, thần nữ xin được cáo lui.”

Dứt lời, ta kéo cửa điện, cất bước rời đi.

Sau lưng truyền đến tiếng chất vấn thống khổ của Tiêu Viễn Tễ.

“Vì sao? Tình Tình, nàng nói cho trẫm biết, vì sao?”

Tổng quản thái giám Tô Thuận vội vã lướt qua người ta.

“Hoàng thượng, An Dữ Hoan đang quỳ trước cung môn cầu tội.”

“Bảo ả cút!”

“Nhưng trời rét thế này, lỡ nàng ta bị hàn khí nhập thể…”

Khóe môi ta nhếch lên một nụ cười chua xót, không còn muốn nghe thêm, cũng không ngoảnh đầu lại.

Phải rồi, vì sao ư?

Từ rất lâu về trước, khắp kinh thành đã có một nhận định chung.

Vảy ngược của chân long, kẻ chạm vào tất sẽ chọc giận rồng.

Mà ta, chính là vảy ngược của Tiêu Viễn Tễ.

Đời trước, ta cũng từng nghĩ như vậy, cho đến ngày tiễn dưỡng muội đi hòa thân.

Dưỡng muội cách một đám đông nhìn hắn, đôi mắt đẫm lệ.

Hắn hiếm khi tránh đi ánh nhìn của nàng, chật vật mà không hề hay biết.

Đoàn người hòa thân dần dần biến mất trong gió tuyết.

Hắn một mình bước lên tường thành, ngẩn người nhìn trời tuyết mịt mù rất lâu, rất lâu.

Khi ấy, ta mới hiểu, có lẽ hắn đối với dưỡng muội là có tình.

Sau này, tin dưỡng muội qua đời ở Yến quốc truyền về.

Bề ngoài hắn vẫn như thường, nhưng ta lại vô tình bắt gặp cảnh hắn ngồi một mình trong điện, thất thanh khóc lóc.

Chính lúc đó ta liền hiểu, ta đã không thể sưởi ấm lòng hắn nữa.

Đời này, cứ để mọi chuyện trở về đúng quỹ đạo ban đầu đi.

3

Giữa trưa.

Gió lạnh ngoài cửa sổ đã dần lắng xuống, bầu trời u ám bỗng lộ ra một tia sáng yếu ớt.

Bên hành lang, cây mai nở rộ vài đóa hoa trắng, đơn độc khoe sắc giữa trời đông giá rét.

Ta quyết định dùng bữa trưa bên cửa sổ.

Vừa cầm đũa lên, một loạt tiếng bước chân vội vã vang lên.

Phụ thân bước vào với sắc mặt trầm trọng, tâm tình đương nhiên rất tệ.

Ta đứng dậy, còn chưa kịp hành lễ.

Ông đã ba bước thành hai xông tới, tung một cước hất đổ bàn cơm, thức ăn vương vãi khắp mặt đất.

"Nghịch nữ! Muội muội con còn đang quỳ trong cung, vậy mà con vẫn có tâm trạng dùng bữa?"

Ta không nhịn được bật cười lạnh.

"Người bị ả ta bày mưu đẩy đi hòa thân là con, cớ gì con phải vì nó mà bỏ dở bữa cơm?"

"Nó là muội muội con!"

"Nó không phải!" Phụ thân lớn giọng, nhưng ta còn cao giọng hơn.

Dù đã trải qua vô số lần ở kiếp trước, ta vẫn không khỏi nhói lòng vì sự thiên vị mù quáng của phụ thân dành cho nghĩa muội.

Mắt ta mở to, ngấn nước nhưng giọng nói vẫn rõ ràng từng chữ một.

"Mẫu thân con chỉ sinh ra một mình con."

Phụ thân nghẹn lời, rồi thẹn quá hóa giận, phất mạnh tay áo bỏ đi, để lại một câu:

"Thật không thể nói lý, con cứ ở trong phòng mà suy ngẫm lại đi!"
 
Uyên Ương Cùng Nhau Xuống Hoàng Tuyền
Chương 2



Lại bị cấm túc.

Ta cười lạnh, sai người dọn dẹp rồi bảo nhà bếp dọn cơm mới lên.

Đừng nói một bữa trưa, mười bữa ta cũng có thể ăn ngon lành.

Chỉ là vừa ăn xong, phụ thân đã sai người truyền ta đến tiền sảnh.

Ta lập tức hiểu ra, hẳn là An Dữ Hoan đã trở về.

Vừa khéo, sau khi trùng sinh, ta còn chưa gặp lại ả ta.

Nam nhân có thể nhườngg, nhưng có những món nợ nhất định phải tính.

Sắp đến tiền sảnh, ta trông thấy từ xa Tiêu Viễn Tễ đang bế An Dữ Hoan đi vào.

An Dữ Hoan mặc váy trắng như tuyết, thân hình nhỏ nhắn cuộn trong lòng hắn, làn da trắng nõn nổi bật hẳn so với nước da màu mật của hắn.

Nàng cắn môi, khẽ giãy giụa một chút.

"Bệ hạ, người mau thả thần thiếp xuống đi, kẻo lát nữa tỷ tỷ thấy lại giận."

Tiêu Viễn Tễ khuôn mặt lạnh lùng, giữa hàng mày thấp thoáng nét phiền muộn, nhưng tay vẫn vững vàng.

"Đừng cử động."

"Trẫm đã hứa sẽ bầu bạn cùng nàng một tháng, đương nhiên sẽ giữ lời."

Hắn ngừng một lát, rồi chậm rãi nói tiếp:

"Một tháng sau, nàng giữ lời, sang Yến quốc hòa thân là được."

Sắc mặt An Dữ Hoan cứng lại, nở một nụ cười chua xót.

Mắt nàng long lanh lệ, giọng nói khẽ run:

"Bệ hạ yên tâm, thần thiếp đã hứa thì nhất định sẽ làm."

"Thần thiếp biết, trong lòng người chỉ có tỷ tỷ."

Ánh mắt Tiêu Viễn Tễ lóe lên tia thương xót, nhưng thoáng cái đã che giấu đi.

Hắn hạ giọng dịu lại: "Vậy thì tốt, khoảng thời gian này, trẫm sẽ đối xử thật tốt với nàng."

Đến đây, một cảm giác nực cười xen lẫn bất lực dâng lên trong lòng ta.

Hóa ra, bọn họ từng có giao ước như vậy sao?

Kiếp trước, có phải cũng thế này không?

Lúc ta bước đến gần, Tiêu Viễn Tễ mới phát hiện ra ta.

Hắn thoáng khựng lại, lẩm bẩm: "Tình Tình, nàng đã nghe thấy hết rồi?"

An Dữ Hoan giật nảy mình, cuống quýt nhảy khỏi lòng hắn, nhưng chân vừa chạm đất đã khuỵu xuống.

Tiêu Viễn Tễ liền đỡ lấy nàng, giọng trầm xuống: "Nàng vội cái gì, lại làm vết thương nặng thêm rồi."

An Dữ Hoan bất an liếc ta một cái, lắp bắp nói: "Thần thiếp... thần thiếp vẫn nên tự đi thì hơn."

Tiêu Viễn Tễ nhìn ta, thấy ta không chút biểu cảm, hắn thoáng do dự.

"Vậy nàng cẩn thận."

Chưa dứt lời, An Dữ Hoan rụt tay lại, bật ra một tiếng rên đau đớn.

Tiêu Viễn Tễ nhíu chặt mày, quay sang ta:

"Nàng ngoan một chút, nàng ấy bị thương ở chân, để trẫm bế nàng ấy vào trước."

Dứt lời, hắn vội vàng bế An Dữ Hoan lướt qua người ta.

An Dữ Hoan ngoan ngoãn tựa vào vai hắn, đôi mắt lướt qua ta, ánh lên tia đắc ý.

4

Xuyên qua khe cửa, ta trông thấy rõ ràng từng cử động cẩn thận của Tiêu Viễn Tễ.

Hắn nhẹ nhàng đặt An Dữ Hoan ngồi xuống ghế, vừa định xoay người rời đi, nàng bỗng níu lấy ống tay áo hắn, trong mắt ánh lên vẻ lưu luyến không nỡ.

Tiêu Viễn Tễ nhíu mày, nhưng rồi lại giãn ra.

Hắn giơ tay, nhẹ vỗ lên đầu nàng như đang an ủi, sắc mặt ôn hòa nói gì đó.

An Dữ Hoan buông tay, ngoan ngoãn gật đầu.

Ta lặng lẽ nhìn một màn này, không biết đã bao lâu trôi qua, Tiêu Viễn Tễ mới bước đến trước mặt ta.

Hắn kéo ta sang một góc, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

"Tình Tình, nàng đừng hiểu lầm, trẫm làm vậy chỉ vì muốn nàng ấy thay nàng đi hòa thân, mới bất đắc dĩ dùng hạ sách này."

Ta cụp mắt, cười nhạt: "Bệ hạ, ta tưởng đã nói rất rõ rồi, ta sẽ đi hòa thân."

Sắc mặt Tiêu Viễn Tễ sa sầm, hắn bực bội: "Nàng cũng vừa phải thôi."

"Trẫm đã hy sinh chính mình, nhún nhường trước An Dữ Hoan, nàng đừng giận nữa, có được không?"

Ta hít sâu một hơi, giấu sự chán ghét vào tận đáy mắt.

"Bệ hạ, ta đã nói rồi..."

"Đủ rồi!"

Tiêu Viễn Tễ mặt trầm xuống, thất vọng nói:

"Chỉ một tháng thôi, sao nàng còn không hiểu chuyện bằng Dữ Hoan!"

Nói rồi, hắn giận dữ tung một cước đá vào gốc cây bên cạnh, làm cánh mai rơi lả tả.

Những đóa hoa từng ngạo nghễ khoe sắc, giờ bị giày xéo, nghiền nát thành bùn đất.

Dù trái tim đã chai sạn qua bao lần thử thách, ta vẫn cảm thấy nhói đau.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, ta cúi xuống, nhẹ nhàng nhặt lên cánh hoa không còn tinh khôi.

Giờ phút này, hẳn hắn đã quên mất, gốc mai này, thuở nhỏ chính hắn và ta cùng nhau trồng.

5

Tiêu Viễn Tễ thực hiện lời hứa của hắn, vẫn luôn ở bên An Dữ Hoan.

Đến tối, dưới lời nài nỉ của nàng ta, hắn còn ở lại dùng bữa.

Hắn vẫn như trước, ngồi ngay ngắn trên vị trí chủ tọa, bên trái là phụ thân.

Vị trí bên phải vẫn còn trống, ta theo thói quen bước tới, định an tọa.

Chợt, hắn lên tiếng: "Dữ Hoan, nàng đến ngồi đây."

Ta sững người.

An Dữ Hoan có chút khó xử liếc nhìn ta, rụt rè nói: "Bệ hạ, vậy không ổn đâu, trước giờ đều là tỷ tỷ ngồi ở đây."

"Trẫm bảo nàng ngồi, thì cứ ngồi xuống."

An Dữ Hoan ra vẻ áy náy nhìn ta, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên một tia đắc ý.

"Nhưng tỷ tỷ sẽ tức giận."

Tiêu Viễn Tễ mặt lạnh: "An Dữ Tình, nàng nhỏ nhen đến vậy sao?"

Đây là lần đầu tiên hắn gọi thẳng cả họ lẫn tên ta.

Bị sự lạnh lẽo trong giọng nói của hắn đ.â.m vào tim, ta nhất thời không thốt nên lời.

Phụ thân cười ha hả: "Hoan Hoan, bệ hạ đã nói thế rồi, còn không mau ngồi đi."

Lúc này, An Dữ Hoan mới ung dung ngồi xuống, ném về phía ta một ánh mắt đầy khiêu khích.

"Tỷ tỷ, mau ngồi đi chứ."

Ta cau mày thật chặt, nghĩ đến việc một tháng nữa mình sẽ rời đi, liền nén nhịn xuống.

Tránh để sự việc thêm phiền phức.

Ta không chút cảm xúc, ngồi xuống vị trí dưới ả ta một bậc.

Tiêu Viễn Tễ thu hết tất cả vào mắt, ngược lại, trên mặt hắn thoáng hiện một tia bất mãn, có lẽ hắn cho rằng ta vẫn đang giận dỗi với hắn chăng?
 
Uyên Ương Cùng Nhau Xuống Hoàng Tuyền
Chương 3



Hắn nghiêng đầu: "Dữ Hoan, mẫu thân nàng đâu? Sao không gọi bà ấy đến cùng dùng bữa?"

An Dữ Hoan sững lại: "Ta... mẫu thân ta?"

Ta đột nhiên quay phắt về phía hắn, cả người như bị sét đánh.

Hắn vậy mà lại nhắc đến Lưu di nương?

Nhìn dáng vẻ kinh ngạc tột độ của ta, đáy mắt Tiêu Viễn Tễ xẹt qua một tia khoái ý.

Khóe môi hắn nhếch lên, như đang cố tình chọc giận ta.

"Dữ Hoan, bà ấy là mẫu thân nàng, cũng coi như trưởng bối của trẫm, gọi bà ấy qua đây cùng ăn đi."

An Dữ Hoan mừng rỡ bụm miệng, trong mắt long lanh ánh lệ: "Thật sự có thể sao?"

Tiêu Viễn Tễ lướt qua sắc mặt u ám của ta, gật đầu mỉm cười.

Ta siết c.h.ặ.t t.a.y đến mức móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, từng vệt trăng trắng hằn lên, mùi m.á.u tanh dần dần len vào khoang mũi.

Lưu di nương đi vào, trên người khoác xiêm y lộng lẫy, đầu cài trâm ngọc châu sa, gương mặt hồng hào, hoàn toàn không còn vẻ nhút nhát, thấp kém của năm xưa khi mới vào phủ.

Quả nhiên, vàng son nuôi người, nắm quyền quản gia nhiều năm, con sẻ nhỏ nơi thôn dã cũng bồi dưỡng ra được chút phong thái của phượng hoàng.

Bà ta cúi thấp người hành lễ, còn chưa kịp quỳ xuống, đã được Tiêu Viễn Tễ đỡ dậy.

6

Ta thất thần nhìn cảnh tượng trước mắt, thời gian tựa hồ quay ngược về năm năm trước.

Năm ấy, kinh thành tràn ngập lời đồn xôn xao, nói rằng An Bỉ Khôi, trưởng công tử phủ Vinh Quốc công đã làm nhục thê tử của thuộc hạ ngay tại linh đường.

Mẫu thân thân mang bệnh tật, vừa lo liệu chuyện trong nhà, vừa không ngừng ra vào yến tiệc khắp nơi để thay phụ thân biện giải.

Cho đến ngày Lưu di nương dắt An Dữ Hoan bước vào phủ, thế giới của mẫu thân hoàn toàn sụp đổ.

"An Dữ Tình."

Tiêu Viễn Tễ khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn.

Hắn nghiêng đầu nhìn ta, khóe môi hiện lên nụ cười ác ý: "Lưu di nương là trưởng bối, nàng đứng dậy nhường chỗ đi."

Ta bật cười vì giận dữ, chậm rãi đứng dậy.

Lưu di nương đã kề sát bên, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.

"Vậy thì đa tạ đại tiểu thư."

Sợi dây cuối cùng trong đầu ta lập tức đứt phựt.

Ta xoay người, đoạt lấy thanh kiếm từ tay thị vệ, một đường chỉ thẳng vào cổ Tiêu Viễn Tễ.

"Nàng làm gì vậy?"

Giữa tiếng kinh hô của Lưu di nương và An Dữ Hoan, thân thể Tiêu Viễn Tễ cứng đờ.

Xung quanh, thị vệ đồng loạt tuốt kiếm.

Phụ thân thất kinh, quát lớn: "Nghịch nữ! Mau bỏ kiếm xuống cho ta!"

Ta làm như không nghe thấy, đôi mắt đỏ ngầu khóa chặt lấy Tiêu Viễn Tễ, từng chữ từng câu nghiến chặt: "Tiêu Viễn Tễ, ngươi thật khiến ta ghê tởm."

Còn hơn cả kiếp trước... khi ngươi đem lòng yêu An Dữ Hoan.

Tiêu Viễn Tễ thoáng sững sờ, nhất thời không biết làm sao.

Hắn chưa bao giờ thấy ta như vậy, môi khẽ mấp máy, lại không thốt ra nổi một lời.

Ta vung kiếm bổ xuống, c.h.é.m nát bàn ăn, chén đĩa văng tung tóe, thức ăn rơi rớt đầy chân An Dữ Hoan, kéo theo một tràng tiếng kêu kinh hãi.

An Dữ Hoan run rẩy rúc vào sau lưng Lưu di nương, hai người gần như kinh hoàng nhìn ta.

Tiêu Viễn Tễ hít sâu một hơi, cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu.

"An Dữ Tình, ngươi điên rồi!"

"Ha~"

Ta nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng cười khẽ: "Bệ hạ có thể yên tâm, kẻ điên này sắp phải hòa thân rồi."

"Sẽ không còn chướng mắt người nữa."

Nói xong, ta ném kiếm, dứt khoát rời đi.

An Dữ Hoan nhào vào lòng Tiêu Viễn Tễ, giọng nói nghẹn ngào, đầy lo lắng: "Bệ hạ, người không sao chứ? Có bị thương không?"

"Tỷ tỷ thật quá đáng, sao có thể đối xử với bệ hạ như vậy?"

Lời của ả ta như đánh thức phụ thân.

Phụ thân giận dữ đến nổ tung: "Nghịch nữ! Đứng lại cho ta!"

"Dám vô lễ nghịch thượng!"

"Mau bắt nó về cho ta..."

"Đủ rồi..."

Giọng nói khàn khàn của Tiêu Viễn Tễ vang lên: "Thôi đi, qua mấy ngày nữa là được."

Hắn trầm mặc một lát, sau đó quả quyết nói: "Nàng ấy có thù với Yến Đế, không dám đi hòa thân đâu."

"Qua mấy ngày, qua mấy ngày nữa nàng sẽ nghĩ thông suốt, rồi sẽ cúi đầu thôi."

7

Nghe được lời thì thầm của Tiêu Viễn Tễ, cơn giận trên mặt ta đột nhiên nhạt đi.

Trong lòng lập tức hiện lên hai chữ chắc nịch.

Ta dám!

Trùng sinh một kiếp, ta tuyệt đối không chọn con đường chec cho chính mình.

Lúc Yến Đế còn là cửu hoàng tử của Đại Yến, ta đã quen biết hắn.

Năm đó...

Mẫu thân vẫn còn, Hoàng hậu tiên triều là người bạn khuê phòng thân thiết nhất của mẫu thân cũng còn, mà ta vẫn là viên minh châu độc nhất trong tay phủ Vinh Quốc công.

Cũng chính năm ấy...

Yến quốc thế yếu, biên cương bị man tộc xâm lấn.

Khi ấy, Yến Đế mang theo cửu hoàng tử y yêu thương nhất, Văn Nhân Dữ sang Đại Sở cầu binh.

Ta ngồi trong lòng Hoàng hậu tiên triều, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên nhỏ bé giữa đại điện, người thu hút mọi ánh nhìn.

Y như tuyệt tác được Nữ Oa tinh tế điểm họa, chẳng phải phàm nhân vướng bụi trần, mà tựa tuyết đầu nhai dưới ánh trăng trời cao.

Khi ta cúi đầu cắn lấy múi quýt Hoàng hậu tiên triều đút tới bên miệng, bất giác chạm phải đôi mắt thanh khiết, cao quý của thiếu niên ấy.

Lúc đó, ta đã cảm thấy tiếc nuối…

Một người phong hoa vô song thế này, cớ sao lại sinh ra ở dị quốc?

Ta nghĩ thế, rồi sau đó cũng nói ra như thế.

Tiên hoàng nghe xong thì cất tiếng cười to.

Ngày hôm sau, Yến Đế quay về, còn cửu hoàng tử thì lưu lại Đại Sở.

Danh nghĩa là thượng khách, thực chất lại là con tin.

Tất cả mọi người, bao gồm cả ta trước đây, đều cho rằng ta là kẻ đã hại y bị lưu lại Đại Sở.

Y hẳn là hận ta thấu xương.

Thế nhưng ở kiếp trước, đêm trước đại hôn của ta và Tiêu Viễn Tễ...

Vị Yến Đế lẽ ra vẫn ở tận phương Bắc xa xôi lại bất ngờ xuất hiện trong khuê phòng của ta.

Khoác lên mình ánh sương nguyệt, thấm đẫm tinh lộ, cả người bạch y lộn xộn.

Y mỉm cười, trong đôi mắt đen láy phảng phất phản chiếu rõ ràng bóng dáng ta.

Y nói, y đến đưa ta đi.
 
Uyên Ương Cùng Nhau Xuống Hoàng Tuyền
Chương 4



Khi đó, ta không hiểu, cũng không muốn hiểu sự chờ mong ẩn giấu trên khuôn mặt hắn.

Trong lòng ta khi ấy chỉ có hoảng loạn, lưỡi d.a.o đ.â.m vào lồng n.g.ự.c y mang theo sự quyết tuyệt đến mức có thể thấy rõ bằng mắt thường.

Nụ cười trên mặt y dần phai nhạt, nhưng y không né tránh một kiếm này của ta.

Chỉ lẳng lặng nhìn ta, hàng mi dài hơi rủ xuống, tựa cánh bướm gãy lìa.

"Ta lại thua nữa rồi."

Y để lại một câu như vậy rồi rời đi.

"Két!"

Cửa sổ bị mở ra lại chầm chậm khép lại.

Ánh rạng đông chợt bị ngăn cách bên ngoài.

Đó là lần cuối cùng ta gặp hắn.

Tin tức về y mà ta nghe được sau đó…

Yến Thái Tông Vũ Hoàng Đế Văn Nhân Dữ, hưởng niên hai mươi, bệnh cũ tái phát, băng hà tại tẩm điện.

Vỏn vẹn một câu, kết trọn kiếp đời hắn, tuy dài lâu mà cũng ngắn ngủi.

Sau đó, có cố nhân từ phương xa tìm đến…

Là thị vệ từng theo bên Văn Nhân Dữ từ thuở nhỏ.

Hắn lén lút đặt trước mặt ta một món lễ vật.

Đó là một bức tượng gỗ khắc hình một bé gái, nói là do chính tay chủ nhân hắn điêu khắc.

Bé gái mặc váy ngắn, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu.

Từng chi tiết đều được trau chuốt tỉ mỉ, như thể được người nâng niu trong lòng bàn tay, từng nhát dao, từng nét chạm khắc đều cẩn trọng vô cùng.

Ta ngắm nhìn hồi lâu, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới phát hiện…

Người trong tượng chính là ta.

Ta nghĩ…

Có lẽ đời này, ta dù chẳng còn yêu, nhưng ít nhất cũng có thể giả vờ, không để y phải thua cuộc.

8

Còn nửa tháng nữa là đến ngày hòa thân.

Ta vừa đếm ngày, vừa thu dọn của hồi môn mẫu thân để lại.

Đời trước, Lưu di nương quản lý hậu viện suốt nhiều năm. Mãi đến sau khi An Dữ Hoan hòa thân, ta mới biết.

Vì muốn chu cấp cho ả ta, Lưu di nương đã lén tham ô không ít di vật của mẫu thân, toàn bộ đều đưa vào hòm trang sức của An Dữ Hoan.

Vậy nên ở kiếp này, ngay khi vừa trùng sinh, ta đã cầm theo danh sách của hồi môn mẫu thân để lại, đem tất cả về tay mình.

Có lẽ là sợ sinh chuyện rắc rối, nên trong tình cảnh ta tự nguyện hòa thân, dù trong lòng bất mãn, phụ thân và Lưu di nương cũng chỉ có thể nén xuống.

Hôm ấy, ta vừa từ ngoài mua sắm trở về, vừa bước qua cổng viện đã trông thấy nha hoàn Xuân Nha đứng chờ với vẻ mặt lo lắng.

Vừa thấy ta, nàng vội vã chạy tới.

"Cô nương, bệ hạ dẫn theo cô nương An Dữ Hoan vào khuê phòng của người, còn ngăn không cho bọn nô tỳ bước vào."

Ta nhíu mày, lòng tràn đầy khó hiểu và tức giận.

Vỗ nhẹ mu bàn tay Xuân Nha, ta trấn an nàng:

"Không sao, ta vào xem thử."

Trước cửa phòng, Tô Thuận dẫn theo hai thị vệ đứng đó, vẻ mặt khó xử, chắn trước mặt ta.

Ta nhìn hắn, khóe môi khẽ nhếch lên, ý cười không rõ:

"Sao? Ngay cả phòng của ta, ta cũng không được vào?"

Tô Thuận hướng lên trời chắp tay: "Tình cô nương quá hẹp hòi rồi, thiên hạ này là thiên hạ của bệ hạ.

"Đại Sở mỗi một tấc đất, không có bệ hạ cho phép, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào."

Ta lạnh lùng cười nhạt, gật đầu: "Được, vậy phiền công công bẩm báo một tiếng."

Tô Thuận qua loa hành lễ: "Bệ hạ có lệnh, không muốn bị quấy rầy, Tình cô nương vẫn nên chờ đi."

"Ngay cả ta cũng không được?"

Tô Thuận hơi cúi người, khóe môi khẽ nhếch: "Không được."

Nhớ lại kiếp trước, vào chính thời điểm này, Tô Thuận đối với ta cũng có thái độ y như vậy, trong lòng ta lập tức hiểu ra.

Quả nhiên là kẻ lanh lợi nhất bên cạnh Tiêu Viễn Tễ, xem ra hắn đã sớm nhìn thấu tâm ý của Tiêu Viễn Tễ.

Chả trách Tằng Lương theo hầu Tiêu Viễn Tễ đã lâu, vậy mà cuối cùng, Tô Thuận lại vượt lên, trở thành Tổng quản thái giám!

Cơn giận trong lòng dâng trào, ta gần như không thể kìm nén được cảm xúc cuộn trào mãnh liệt.

"Tránh ra!"

Ta nhấc chân định xông vào, nhưng thị vệ đã rút đao, vững vàng chắn trước mặt ta...

Động tĩnh bên ngoài kinh động đến người trong phòng, bên trong truyền ra một giọng nói lười nhác:

"Tô Thuận, có chuyện gì vậy?"

Tô Thuận cung kính hướng về phía cửa phòng cúi mình: "Bẩm bệ hạ, là Tình cô nương đã trở về phủ."

Bên trong im lặng một thoáng, rồi mới có tiếng nói vọng ra: "Cho nàng vào đi."

Lúc này, thị vệ mới thu đao, nghiêng người nhường đường.

Vòng qua bình phong thủy sơn, nữ tử trong phòng đang nâng tay lên, trên cổ tay mảnh mai kia, một chiếc vòng ngọc phỉ thúy tím lấp lánh dưới ánh sáng, phát ra vẻ sáng trong, ấm áp, mê người.

Ả tỉ mỉ ngắm nghía một hồi, sau đó xoay người, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng nhìn nam nhân.

"Nó thật đẹp."

Hắn ung dung nắm lấy cổ tay trắng muốt, đánh giá một lát.

"Đích thực là đẹp, rất hợp với nàng."

Ánh mắt ta theo lời của hắn mà rơi xuống cổ tay nàng.

Vừa nhìn thấy, toàn thân ta lạnh buốt từng tấc một.

Chiếc vòng ngọc phỉ thúy tím này, sáng nay trước khi ra ngoài, vẫn còn nằm trong tráp trang điểm của ta.

Đó là di vật của mẫu thân, là bá mẫu truyền lại cho mẫu thân, mẫu thân lại để lại cho ta, một món gia bảo truyền đời.

Trong phủ, ai ai cũng biết điều đó.

An Dữ Hoan!!!

Ả làm sao dám, sao dám động đến nó?

"Trả lại cho ta."

Ta lao thẳng đến, muốn giật lấy tay nàng, nhưng lại bị Tiêu Viễn Tễ cản lại.

Hắn nhíu mày, chắn ta trong lòng, vẻ mặt khó chịu: "Nàng làm Hoan nhi sợ rồi."

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cách xưng hô của hắn từ "An Dữ Hoan" thành "Dữ Hoan", rồi lại thành "Hoan nhi".

Thật là nực cười.
 
Uyên Ương Cùng Nhau Xuống Hoàng Tuyền
Chương 5



Ta chẳng còn tâm trí đâu để quan tâm đến sự thay đổi trong cách gọi của hắn, chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào An Dữ Hoan sau lưng hắn, từng chữ từng lời đều lạnh như băng: "Trả vòng lại cho ta."

Nữ tử nép mình sau lưng Tiêu Viễn Tễ, cắn môi, yếu đuối lại đáng thương.

Nghe ta nói vậy, ả ta như sợ hãi, lại rụt sâu hơn vào bóng dáng hắn.

Tiêu Viễn Tễ nhíu mày, thấp giọng giải thích: "Hoan nhi kể với ta rằng, thuở nhỏ nàng ấy sống trong cảnh nghèo khổ, khi lần đầu tiên gặp nàng, đã vô cùng ngưỡng mộ chiếc vòng ngọc phỉ thúy tím trên tay nàng."

"Ta liền dẫn nàng ấy đến đây xem một chút."

Tim ta thắt lại, đau đớn đến mức gần như nghẹt thở.

"Ngươi có còn nhớ, ngày đầu tiên ta và ả gặp nhau, đã xảy ra chuyện gì không?"

Tiêu Viễn Tễ, ngươi làm sao có thể, hết lần này đến lần khác, xát muối vào vết thương của ta?

9

Tiêu Viễn Tễ sắc mặt có chút mất tự nhiên, kéo tay ta, thấp giọng nói: "Nàng cứ nhường chiếc vòng cho nàng ấy đi, dù sao nàng cũng là người thay ngươi đi hòa thân."

"Ta nói lại một lần nữa, ta không cần ả thay ta đi hòa thân."

Ta cố gắng đè nén tiếng nghẹn ngào, lạnh lùng nhấn mạnh từng lời.

Ánh mắt Tiêu Viễn Tễ thoáng qua một tia đau lòng, đang định mở miệng thì tay áo hắn bị An Dữ Hoan nhẹ nhàng kéo lấy.

Ả lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt: "Bệ hạ, hay là… ta trả lại cho tỷ tỷ đi."

Hắn liếc nhìn ả ta, ánh mắt mang theo vẻ trấn an, thanh âm cũng dịu dàng đi mấy phần.

"Không cần, đã nói tặng nàng thì chính là tặng nàng."

Ta giận quá hóa cười, cười đến rơi nước mắt.

"Tiêu Viễn Tễ, đó là đồ của ta, ngươi lấy thân phận gì mà đem cho người khác?"

Tiêu Viễn Tễ không ngờ ta lại phản ứng kịch liệt như vậy, thoáng ngây người.

Hồi thần lại, hắn lập tức cau mày, tức giận hóa thành xấu hổ.

"Trẫm là hoàng đế, ngay cả mạng của nàng, trẫm muốn, nàng cũng phải dâng lên, huống chi chỉ là một chiếc vòng?"

Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nhưng nhiều hơn cả, chính là hoảng loạn trong lòng.

Từ khóe mắt, ta thoáng thấy An Dữ Hoan nhẹ xoay cổ tay, chiếc vòng trên tay ả phản chiếu ánh sáng, khóe môi câu lên một nụ cười khiêu khích.

Ta siết chặt lấy tay Tiêu Viễn Tễ, móng tay cắm sâu vào làn da mỏng manh của hắn, giọng nói gần như khẩn cầu.

"Không được… chỉ riêng chiếc vòng này là không được!"

Tiêu Viễn Tễ khẽ rên một tiếng vì đau.

An Dữ Hoan lập tức nhào tới, đẩy ta ra, kinh hô: "Bệ hạ, người có đau không?"

Ả nâng tay hắn lên, xoay qua xoay lại xem xét kỹ lưỡng, thấy không có vết m.á.u mới vỗ n.g.ự.c nhẹ thở phào, dáng vẻ hệt như một con thú nhỏ lo lắng cho chủ nhân.

Tiêu Viễn Tễ thu hết cảnh ấy vào mắt, không khỏi động lòng.

Sau đó, ả quay sang ta, gương mặt đầy trách cứ: "Tỷ tỷ, sao người có thể làm tổn thương long thể của bệ hạ?"

Nói đoạn, ả chậm rãi tháo chiếc vòng xuống, hừ nhẹ một tiếng:

"Thật là nhỏ nhen, trả cho tỷ là được chứ gì."

Ta vội vàng vươn tay đón lấy, nhưng ngay lúc đầu ngón tay ta sắp chạm tới, ả bỗng thả tay.

Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn sắc tím rực rỡ kia rơi xuống đất, vang lên một tiếng giòn tan, vỡ vụn thành từng mảnh.

Cũng giống như trái tim ta, tan nát không còn hình dạng.

"Ôi chao! Tỷ tỷ, sao tỷ không đỡ lấy chứ!"

An Dữ Hoan che miệng, trong đôi mắt đẹp lóe lên ý cười khó nén.

Ả nhẹ nhàng bước tới, trước khi tay ta kịp chạm vào mảnh vỡ, chiếc giày thêu điểm xuyết đông châu đã hung hăng giẫm nát ngọc tàn dưới chân.

"Tỷ tỷ, người mãi mãi không thắng nổi ta."

"Giống như mẫu thân đã mất của người vậy, cả hai đều là bại tướng dưới tay ta và mẫu thân ta."

Giọng ả rất nhẹ, nhưng lọt vào tai ta lại như sấm sét vang dội, át đi mọi âm thanh khác.

Trước mắt ta, khi thì là cảnh mẫu thân thổ huyết qua đời, khi lại là bộ dạng đắc ý vênh váo của Lưu di nương, cuối cùng tất cả đều hóa thành gương mặt đầy vẻ đắc thắng của An Dữ Hoan.

Ta rút mạnh cây trâm vàng trên đầu, đ.â.m thẳng vào gương mặt ấy.

Một nhát, hai nhát…

"A!!!"

"Bệ hạ cứu thiếp!"

Tiếng kêu đau đớn của An Dữ Hoan kéo Tiêu Viễn Tễ bừng tỉnh, hắn vội vã tung chân đá ta văng ra.

Tấm lưng ta đập mạnh vào bàn trang điểm.

Đau đớn đến mức không thể ngay lập tức ngồi dậy nổi.

"An Dữ Tình, vậy mà nàng lại ác độc đến thế sao?"

Tiêu Viễn Tễ tràn ngập thương tiếc, ánh mắt nhìn ta lạnh như băng.

An Dữ Hoan ngã ngồi dưới đất, đôi tay run rẩy che lấy mặt, toàn thân run lẩy bẩy vì sợ hãi.

Máu từ kẽ tay nàng chầm chậm chảy xuống, nhiễm đỏ nền đất.

"Bệ hạ, mặt của thiếp… mặt của thiếp có phải đã hủy hoại rồi không?"

An Dữ Hoan nhìn chằm chằm hai bàn tay đầy máu, gương mặt tràn ngập tuyệt vọng.

"Không sao, trẫm nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng."

Tiêu Viễn Tễ vội vàng bế nàng lên, lúc ngang qua ta, giọng nói lạnh như sắt thép.

"Nếu Hoan nhi xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ không tha cho ngươi."

Ta cười lạnh.

Đáng tiếc… nhát đ.â.m ấy lại chệch hướng, vết thương quá nông, không đủ để hủy hoại gương mặt ả ta.

10

Không ngoài dự liệu, ta bị cấm túc.

Cửa viện đóng chặt, ngoài cửa còn có gia đinh thay nhau canh giữ suốt đêm.

Phụ thân đối với chuyện An Dữ Hoan bị ta làm xước mặt phẫn nộ vô cùng, đến cả nha hoàn trong viện ta cũng bị đuổi đi hết.

Chỉ để lại một mình Xuân Nha.

Nàng là người ta cứu ra từ đám dân chạy nạn khi còn nhỏ, từ đó đến nay vẫn luôn trung thành tận tâm.

Lần này, nàng nhất quyết không chịu rời xa ta. Mà khế bán thân của nàng lại do ta nắm giữ, phụ thân cũng chỉ có thể tùy theo nàng mà thôi.

Viện tử từng náo nhiệt trong phút chốc trở nên yên ắng lạ thường.

Ta đem toàn bộ đồ cưới sắp xếp lại một lượt, sau đó bắt đầu vô sự mà ngẩn ngơ.

Từ sáng đến tối chỉ biết thất thần, cuối cùng dứt khoát lấy khăn tay đã lâu chưa động đến ra thêu.
 
Uyên Ương Cùng Nhau Xuống Hoàng Tuyền
Chương 6



Đột nhiên, cửa sổ vang lên hai tiếng gõ rất khẽ.

Là tiếng đốt ngón tay gõ lên gáo vỏ bầu.

Đầu ngón tay ta run lên, suýt nữa đ.â.m vào ngón tay, vội vàng chạy đến bên cửa sổ kéo ra.

“Xuân Nha, ngươi lại dọa…”

Ta khựng lại.

Gió đêm mang theo hương tùng tuyết lĩnh tràn vào hơi thở, ngoài cửa sổ là một thân ảnh bạch y lẻ loi, lạnh lùng mà ngạo nghễ, lặng lẽ đứng đó.

Khóe môi y cong lên một độ cong ôn nhu, đôi mắt màu lưu ly tựa mặt hồ yên ả gợn lên từng đợt sóng lăn tăn.

Trong khoảnh khắc hoảng hốt, ta nghe thấy tiếng y cười khẽ: “Ba năm không gặp, Tiểu An cô nương cao lên không ít.”

Dù là đời trước hay đời này, dù cách biệt chân trời góc bể, cũng chỉ có người trước mắt này gọi ta là “Tiểu An cô nương”.

Hương tùng tuyết lĩnh nơi chóp mũi trong phút chốc dường như trở nên nồng đậm.

Ta không khỏi nín thở, lặng lẽ sửa lại trong lòng.

Là hai năm.

Từ đêm cuối xuân năm ấy, băng qua một kiếp, cho đến hiện tại, vừa vặn hai năm tròn.

Nhìn dung mạo quen thuộc mà xa lạ của y, nhất thời trong lòng ta trăm mối tạp trần, khó mà diễn tả thành lời.

Vẫn là một thân bạch y, nhưng so với đêm đó, y dường như đã có thêm vài phần ung dung điềm tĩnh.

Ta mím môi, khẽ nói: “Yến hoàng bệ hạ, sao ngài lại đến đây?”

Chẳng phải còn mấy ngày nữa mới đến hôn kỳ sao?

Huống chi, theo ký ức của ta, đời trước vào thời điểm này, y cũng chưa từng đặt chân đến Đại Sở.

Văn Nhân Dữ hơi cúi người, đôi mắt sâu thẳm nhìn ta.

“Nghe nói An tiểu thư trước mặt mọi người tự mình cầu thân chỉ để được ban hôn, còn nói... tâm duyệt ta, có thực chăng?”

Lúc lấy cớ này để thoái thác, ta cũng chẳng cảm thấy có gì không ổn. Nhưng giờ phút này, khi bị chính chủ hỏi đến, ta chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Ta thẹn quá hóa giận, mặt đỏ bừng lên, gắng gượng trấn chỉnh: “Có chuyện đó, không được sao?”

Đôi mắt sáng như sao vỡ của y lóe lên ánh sáng rực rỡ, độ cong nơi khóe môi càng thêm rõ nét.

“Hẳn là nàng cam tâm tình nguyện gả cho ta?”

Thần sắc hắn nghiêm túc, ta không khỏi cũng nghiêm túc gật đầu.

“Phải!”

Chỉ một chữ đơn giản ấy lại khiến y vui sướng khôn cùng, niềm hân hoan trên mặt không cách nào che giấu được.

Y lui về sau một bước, hai tay chắp trước, cách bệ cửa sổ cúi đầu thi lễ, chậm rãi đáp lại câu hỏi đầu tiên của ta.

“Tại hạ Văn Nhân Dữ, đặc biệt đến đây cầu hôn Tiểu An cô nương.”

Khóe môi ta không khỏi cong lên.

11

Văn Nhân Dữ lần này đi một mình đến đây, còn phải mau chóng quay về hội quân.

Trước lúc đi, hắn lấy đi khăn tay ta đang thêu dở, đổi lại cho ta một tiểu hình nhân gỗ.

Ta muốn đổi vật khác, hắn không chịu, còn nói chờ ta đến Đại Yến, tự khắc có thể thêu xong.

Ta đành thuận theo hắn.

Sáng sớm hôm sau.

Xuân Nha đang nhặt những lá rau úa vàng, bực bội không thôi.

“Bệ hạ quá bất công! Rõ ràng là An Dữ Hoan cô nương tự tay ném vỡ vòng ngọc, vậy mà lại cấm túc tiểu thư!”

“Theo nô tỳ thấy, đáng ra phải phạt ả ta mới phải.”

Nàng nhỏ hơn ta hai tuổi, từ lâu ta đã coi nàng như muội muội mà chăm sóc.

Ở trong phủ đã nhiều năm, trên người vẫn giữ lại mấy phần bạo dạn và ngây thơ.

Ta bật cười nhìn nàng: “Đừng lải nhải nữa, cô nương nhà ngươi cũng đâu có chịu thiệt, chẳng phải lập tức đã trả đũa lại rồi sao?”

Xuân Nha nghe vậy, liền hừ một tiếng, phun một ngụm xuống đất.

“Ả ta đáng đời! Hy vọng thật sự bị hủy dung mới tốt.”

Lời vừa dứt, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói giận dữ.

“Ti tiện, ngươi dám vô lễ!”

Tiêu Viễn Tễ dẫn theo An Dữ Hoan bước vào.

Đôi mắt hắn hờ hững nhìn về phía Xuân Nha, ánh mắt sắc bén như d.a.o cắt.

“Là một nô tỳ mà dám sau lưng nói xấu chủ nhân, thật sự đáng bị trừng phạt.”

Xuân Nha quỳ xuống, khuôn mặt nhỏ sợ hãi lập tức đỏ ửng.

Nàng tức giận chỉ tay vào An Dữ Hoan đang đứng gần như dựa vào Tiêu Viễn Tễ.

“Rõ ràng là ả ta cố ý gây sự, vậy mà không cho người ta nói một câu.”

An Dữ Hoan lấy tay che mặt, đôi mắt đẹp đầy vẻ tủi thân nhìn về phía Tiêu Viễn Tễ.

“Bệ hạ…”

Tiêu Viễn Tễ sắc mặt u ám.

“Bắt lấy nô tỳ này, lôi xuống cho ta!”

Mấy tên thị vệ tiến vào, mạnh mẽ ấn Xuân Nha xuống đất.

Ta hoảng hốt, vội vàng xông lên ngăn cản: “Buông Xuân Nha ra!”

Tiêu Viễn Tễ nắm lấy cổ tay ta, ánh mắt đầy thất vọng.

“An Dữ Tình, ta tưởng ngươi đã hối hận về chuyện làm tổn thương Hoan nhi, ít nhất có chút ăn năn.”

“Không ngờ ngươi không chỉ không suy nghĩ lại, còn để nô tỳ của ngươi xúc phạm nàng.”

Xuân Nha bị giữ chặt, ta vội vàng nói: “Tiêu Viễn Tễ, chiếc vòng đó là di vật của mẫu thân ta, Xuân Nha chỉ vì thương ta mà mới hành động như vậy, ngươi thả muội ấy đi!”

Tiêu Viễn Tễ ngây người một lát, cuối cùng thả tay, giọng nói lẫn chút ngượng ngùng.

“Vậy sao lúc đó ngươi không nói sớm?”

Ta khẽ cười nhạt: “Ta còn có thời gian nói sao?”

Tiêu Viễn Tễ nhíu mày, có lẽ là vì cảm thấy có lỗi với chiếc vòng, hắn do dự một lát.

Hắn quay lại nhìn Xuân Nha: “Vậy thì…”

An Dữ Hoan nhìn ta bằng ánh mắt đầy hận ý, lúc hắn quay lại, nàng lại làm ra vẻ tủi thân.

“Tỷ tỷ.”

Nàng cắt lời Tiêu Viễn Tễ, quay sang xin lỗi ta: “Ta không biết đó là di vật của phu nhân, là ta quá bốc đồng, xin lỗi người.”

Nói xong chưa đợi ta phản ứng, nàng lại cúi đầu hành lễ, giọng điệu dịu dàng nhưng mang theo chút lạnh lùng.

“Bệ hạ, nô tỳ này phạm thượng, lại không tôn kính người, nhưng chuyện này dù sao cũng do thần nữ gây ra, chi bằng giao nó cho thần nữ trừng phạt một chút.”

Tiêu Viễn Tễ nới lỏng đôi mày, liếc nhìn An Dữ Hoan tán thưởng.

“Cứ làm theo nàng nói.”

“Không được!”
 
Uyên Ương Cùng Nhau Xuống Hoàng Tuyền
Chương 7



Không thể để Xuân Nha rơi vào tay An Dữ Hoan.

Ta không thể tin ả, cũng không thể nhượng bộ.

Tình thế trong phòng lập tức rơi vào bế tắc.

Xuân Nha là người lên tiếng trước: “Cô nương, ta không sao đâu, dù sao…….”

Dù sao chỉ là chịu chút đau đớn mà thôi.

Xuân Nha đã ở bên ta bao nhiêu năm, ta lập tức hiểu ý nàng.

Tiêu Viễn Tễ cũng biết quan hệ của ta và Xuân Nha, hắn cúi người sát tai ta, dịu dàng an ủi.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ cho người giám sát, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Ta vội vàng nắm lấy tay Tiêu Viễn Tễ, lo lắng lắc đầu.

Tuy nhiên, một khi đã lên tiếng, làm sao có thể thay đổi?

Thị vệ đã lôi Xuân Nha ra ngoài.

An Dữ Hoan liếc nhìn ta đầy vẻ đắc ý, rồi cùng đi ra ngoài.

Ta nhìn theo bóng dáng nàng, lòng dâng lên nỗi bất an.

Ta nắm lấy tay Tiêu Viễn Tễ, cầu xin:

“Bệ hạ, xin ngài thả Xuân Nha, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn cấm túc, không gây chuyện với An Dữ Hoan nữa, được không?”

Có lẽ vì ta hiếm khi mềm mỏng, thái độ này đã làm hắn hài lòng.

Hắn nhìn ta, vẻ mặt mềm mại hơn, giọng nói tràn ngập tình cảm: “Trẫm đã nói trước mặt bao nhiêu người, ít nhất phải có chút thể diện.”

“Yên tâm, qua nửa canh giờ ta sẽ để người quay lại.”

Nói xong, hắn khẽ ho một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: “Hôm đó là lỗi của ta, ta xin lỗi nàng.”

Ta ngạc nhiên, từ khi hắn ngồi vào ngôi vị đó, chưa bao giờ hắn xin lỗi ta.

Dù làm sai chuyện gì, hắn cũng chỉ tìm cách dỗ dành ta.

Đôi khi là một đĩa bánh hoa mai, đôi khi là một đóa hoa lông đẹp đẽ.

Quả thật là hiếm có, hoàng đế cao cao tại thượng, cũng biết cúi xuống nhận lỗi.

Tiếc rằng mọi chuyện đều không thể quay lại như xưa.

Ta cúi đầu giấu đi những suy nghĩ phức tạp trong ánh mắt, giọng nói nhẹ nhàng: “Nô tỳ không còn để tâm nữa.”

Tiêu Viễn Tễ nhíu mày, sau một lúc lâu mới giãn ra.

Lời nói lạnh lùng và xa cách của ta khiến hắn tưởng rằng ta đang giả vờ, cố làm bộ không quan tâm.

Hắn nở nụ cười, dịu dàng nói: “Cuối cùng cũng không còn giận dỗi với ta nữa, trước kia thật sự làm ta lo lắng.”

“Cái tính này của nàng, chỉ có ta mới có thể chịu được, nếu là người khác, c.h.é.m đầu nàng cũng không oan.”

“Ta biết nàng có khúc mắc với Hoan nhi, nhưng nàng ấy là nàng ấy, chẳng liên quan gì đến mẹ nàng ấy, nàng ấy không phải người xấu, sau này các người cứ hòa thuận mà sống.”

“Nàng ta với ta……”

Hắn tự nói một mình, nhưng không hề nhận ra rằng giờ đây mỗi lần nói chuyện, hắn lại nhắc tới An Dữ Hoan.

Lời giải thích này rốt cuộc là vì cảm thấy có lỗi, hay là cố tình che giấu điều gì?

Ta khẽ cười nhạo, mặc hắn nói không ngừng.

12

Tiêu Viễn Tễ đã từng cho ta vô số lời hứa hẹn, nhưng duy chỉ lần này, hắn không làm được.

Mãi đến khi trời sập tối, ta lòng như lửa đốt, cuối cùng Tô Thuận mới ôm phất trần, đưa Xuân Nha trở về.

Sắc mặt Xuân Nha tái nhợt, bước đi lảo đảo, bộ y phục nha hoàn đồng dạng khoác trên người nàng trông có phần lỏng lẻo, chắc hẳn đã bị thay qua.

Tâm ta lập tức siết chặt, vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng.

"Xuân Nha, ngươi không sao chứ? Chúng đã làm gì ngươi?"

Giọng nói the thé của Tô Thuận vang lên: "Cô nương yên tâm, Hoan cô nương nhân từ, chỉ bảo nha hoàn này quỳ vài canh giờ mà thôi."

"Hoan cô nương còn dặn, mong cô nương hãy quản thúc tốt hạ nhân của mình, kẻo lại vô lễ khinh nhờn quý nhân, đến lúc đó e rằng không đơn giản chỉ là quỳ phạt nữa đâu."

"Lời đã chuyển xong, nô tài cáo lui."

Trước khi rời đi, Tô Thuận còn lạnh lùng liếc mắt về phía Xuân Nha.

Ta thấy sắc mặt nàng càng thêm trắng bệch, trong lòng lần đầu dâng lên nỗi tức giận đối với Tô Thuận.

Kẻ xu nịnh, thấy gió thổi chiều nào liền ngả theo chiều ấy.

Xuân Nha nhẹ nhàng kéo tay ta, nở nụ cười yếu ớt: "Cô nương, nô tỳ không sao."

Ta nhíu mày, quan sát nàng từ đầu đến chân, thấy thân thể nàng lảo đảo sắp ngã.

"Đến đứng cũng không vững, còn nói không sao. Mau vào phòng, để ta xem chân ngươi thế nào."

"Không cần đâu." Xuân Nha buột miệng thốt lên.

"Sở công công đã sai người bôi thuốc cho nô tỳ rồi."

Nàng cúi mắt xuống, giọng nói nhỏ dần: "Nô tỳ có chút mệt, tối nay e là không thể hầu hạ cô nương được."

Tim ta như bị ai bóp nghẹt, khẽ giọng trách mắng: "Giờ là lúc nào rồi mà còn nói những lời này? Mau theo ta về phòng nghỉ ngơi, mấy ngày tới không cần làm gì hết."

Sau khi an bài cho Xuân Nha ổn thỏa, vừa bước ra khỏi phòng, nàng liền gọi ta lại.

"Cô nương."

Ta quay đầu nhìn nàng.

Trong căn phòng tối mịt, đôi mắt nàng lấp lánh như khảm ngọc quý.

"Nô tỳ cảm thấy... bệ hạ dường như cũng chẳng tốt đẹp gì."

"Cô nương đừng vì hắn mà đau lòng nữa."

"Nhất định phải tìm một người tốt nhất, tốt nhất trên đời này để ở bên cạnh."

Giọng nàng nhẹ như gió thoảng, ánh mắt ôn nhu đến tận cùng.

Không hiểu vì sao, tim ta bất giác run lên, như thể có điều gì sắp sửa bật ra, nhưng ta lại không nắm bắt được.

Ngay giây tiếp theo, Xuân Nha khẽ ngáp một cái, hàng mi dài như cánh bướm vương lên chút lệ quang.

"Buồn ngủ quá..."

Ta khẽ mỉm cười, nhẹ tay khép cửa lại, đem những lời muốn nói nuốt ngược vào lòng.

Ngày mai.

Ngày mai ta sẽ nói với nàng…

"Xuân Nha của chúng ta chính là người tốt nhất, tốt nhất trên thế gian này."

13

Năm ấy, đầu xuân, Khôn Ninh cung của Đại Sở vẫn là một mảnh tiêu điều lạnh lẽo.

"Tiểu thư nhà ta, thanh thanh bạch bạch tiến cung, thanh thanh bạch bạch sống trong hoàng cung hai năm, nay nàng phải rời đi rồi."

"Xuân Nha cầu xin bệ hạ, hãy để tiểu thư được thanh thanh bạch bạch mà an táng bên cạnh phu nhân."

"Đây là tâm nguyện duy nhất của tiểu thư."
 
Uyên Ương Cùng Nhau Xuống Hoàng Tuyền
Chương 8



Trong cơn bệnh nặng, ta nghe thấy giọng nói mềm mại mà kiên định của Xuân Nha xuyên qua màn trướng khói mờ như mưa bụi Giang Nam.

"Ầm!!!"

Tiêu Viễn Tễ phẫn nộ đẩy cửa rời đi.

Một khoảng tĩnh lặng kéo dài.

Xuân Nha dịu dàng lau đi lớp mồ hôi nơi trán ta, giọng nói nhẹ tựa gió thoảng: "Tiểu thư, Xuân Nha sắp có thể đưa người về bên phu nhân rồi."

"Đến lúc đó, Xuân Nha sẽ ở cạnh tiểu thư và phu nhân, tiểu thư cùng phu nhân chừa lại bên mình một góc nhỏ cho Xuân Nha, có được không?"

Nói đến đây, giọng nàng nghẹn lại, run rẩy.

"Người đi rồi... Xuân Nha ở thế gian này cũng không còn thân nhân nữa..."

"Xuân Nha không muốn xuất cung gả chồng..."

Không, không được!

Ngươi mới mười tám tuổi thôi.

Ta cố gắng giãy giụa muốn lên tiếng, nhưng lại chìm sâu vào bóng tối.

Nửa đêm, sấm chớp đột nhiên nổ vang trời.

Chớp mắt, mưa lớn như trút nước ào ào đổ xuống, ánh sáng lóe lên soi rọi cả căn phòng.

Ta giật mình tỉnh giấc, tim đập thình thịch.

Trong đầu ta không ngừng hiện lên khuôn mặt Xuân Nha cùng những lời nàng nói đêm qua.

Đôi mắt nàng sáng trong như nước, giọng nói dịu dàng như gió thoảng.

Không đúng!

Đây là lời từ biệt!

Toàn thân ta run rẩy, chẳng kịp mang giày liền nhảy xuống giường lao về phía phòng Xuân Nha.

Đẩy cửa ra, bên trong tối đen như mực, tựa như bụng dạ của loài dã thú, lạnh lẽo thấu xương.

Mưa dội xuống mái ngói, gió rít qua cành cây, hương bùn đất ẩm hòa cùng mùi m.á.u tanh thoảng qua chóp mũi.

"Rầm!"

Một tia chớp lại xé rách bầu trời.

Cả gian phòng bị ánh sáng chớp lóe soi rọi.

Xuân Nha nằm bất động trên giường,

Lưỡi kéo lạnh lẽo cắm sâu vào lồng ngực, m.á.u từ miệng vết thương từng giọt từng giọt thấm ra, tỏa ra mùi tử khí nồng nặc.

"Xuân Nha!"

Ta run rẩy đưa tay chạm vào khuôn mặt nàng, vẫn còn ấm.

"Người đâu! Mau có người tới!"

Ta chạy ra ngoài đập mạnh vào cửa viện.

"Mở cửa! Ta muốn tìm đại phu!"

"Xuân Nha bị thương rồi, ta cần đại phu!"

"Mau mở cửa..."

"Phụ thân! Ta biết sai rồi, ta cầu xin các người mở cửa!"

Mưa rơi xối xả lên mặt, tầm nhìn ta nhòa đi.

Cánh cửa viện từng để ta tùy ý ra vào, giờ đây vững chãi như cổng trời.

Ta ôm chặt Xuân Nha vào lòng,

Rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nàng dần dần nguội lạnh.

Không biết từ khi nào, mưa đã ngừng rơi, ánh sáng ban mai rọi xuống.

Cánh cửa viện "két" một tiếng mở ra.

Giọng nói kinh ngạc của Tiêu Viễn Tễ vang lên bên tai ta: "Tình Tình, sao nàng lại ngồi đây?"

"Xuân Nha, nó..."

Ta ngây dại ngẩng đầu, nước mắt tuôn trào: "Viễn ca ca, Xuân Nha bị thương rồi! Huynh đi tìm thái y cứu muội ấy có được không!"

Khuôn mặt Xuân Nha đã tái nhợt, lồng n.g.ự.c chẳng còn phập phồng.

Tiêu Viễn Tễ nhìn ta đầy thương xót: "Tình Tình, nàng buông nó xuống trước đã."

Tên thái giám phía sau hắn bước lên định mang Xuân Nha đi.

"Đừng động vào muội ấy!"

Tiêu Viễn Tễ ôm chặt ta đang điên cuồng giãy giụa: "Tình Tình, nàng đừng như vậy nữa, Xuân Nha đã..."

"Ngươi nói bậy!"

"Ngươi gọi thái y đến có được không, muội ấy nhất định có thể cứu được."

"Có thể cứu được mà..."

Đôi mắt ta đỏ hoe, giọng nghẹn lại không nói thành câu.

Trong lúc giằng co, vạt áo Xuân Nha xộc xệch, lộ ra làn da xanh tím loang lổ vết thương.

Dấu vết bị siết chặt, vết cào, vết cắn...

Những vết thương này...

Là ai đã làm ra?

Là ai đã khiến nàng đau đớn đến vậy?

Cơn đau như xé toạc lồng n.g.ự.c ta, khiến ta nghẹt thở.

An! Dữ! Hoan!

Ả ta làm sao dám!

Sao có thể!

Ngay khoảnh khắc ấy, một bàn tay rộng lớn che kín mắt ta.

Giọng Tiêu Viễn Tễ mang theo đau xót, nhẹ nhàng áp sát bên tai: "Tình Tình, đừng nhìn."

"Đừng nhìn nữa."

Nước mắt ta chảy xuống, thấm ướt bàn tay hắn.

Ta nghiến răng đến bật máu, vị tanh mặn lan tràn trong khoang miệng.

Tiêu Viễn Tễ hoảng loạn, ôm ta vào lòng, giọng run lên: "Tình Tình, ta xin lỗi... Đừng như vậy, ta xin lỗi..."

Ta trừng mắt nhìn hắn, căm hận đến tận xương tủy, đẩy mạnh hắn ra.

"Ta không cho phép mang muội ấy đi! Ta nói buông muội ấy ra!"

"Là ngươi! Ngươi đã nói muội ấy sẽ không sao... Ngươi nói ngươi sẽ không để muội ấy gặp chuyện!"

"Ta đã tin ngươi đến thế!"

"Muội ấy là Xuân Nha! Là Xuân Nha ta nuôi lớn!"

"Ngươi biết rõ muội ấy là người thân duy nhất của ta!"

"Huhu... Các ngươi đều là hung thủ... Tiêu Viễn Tễ, ngươi và An Dữ Hoan đều là hung thủ!"

"Ta hận ngươi! Cả đời này, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi!"

Ánh mắt ta lạnh thấu xương, hận ý cuồn cuộn như muốn thiêu rụi tất thảy.

Tiêu Viễn Tễ thoáng run rẩy, loạng choạng lùi về phía sau, không dám nhìn ta nữa.

"Ta... Ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng, cho nàng một lời giải thích."

Gương mặt hắn thoáng vẻ chật vật, rồi vội vã quay người rời đi, gần như chạy trốn.

14

Là chủ nhân của đế quốc này, Tiêu Viễn Tễ đã hạ quyết tâm điều tra một việc thì cũng không phải là chuyện khó.

Chưa đầy nửa ngày, toàn bộ sự việc đã được Tằng Lương trình bày rõ ràng trước mắt hắn.

Thì ra sau khi Xuân Nha bị An Dữ Hoan mang đi, nàng không hề quỳ suốt mấy canh giờ trong viện như Tô Thuận đã nói.

Mà bị gia đinh ép buộc giải tới một ngôi miếu hoang ở phía Tây thành.

Tây thành là khu ổ chuột của kinh đô, cũng là mặt tối của cả hoàng thành.

Kẻ sống nơi đó đều là dân nghèo khốn khổ, đủ hạng người tam giáo cửu lưu, còn những ngôi miếu hoang không ai tu sửa đã trở thành nơi trú ngụ của những kẻ ăn mày không nhà để về.

Theo lời khai của gia đinh, lúc Xuân Nha bị đưa tới miếu hoang, bên trong đã có sẵn mấy tên khất cái.

Một thiếu nữ tuổi hoa vừa chớm bị ném vào giữa một đám khất cái, sẽ xảy ra chuyện gì, không cần nói cũng biết.

Mà tất cả những chuyện này, đều là do chính miệng An Dữ Hoan ra lệnh.

Lời khai ghi lại rõ ràng…
 
Uyên Ương Cùng Nhau Xuống Hoàng Tuyền
Chương 9



"Phía Tây thành chẳng phải có miếu hoang sao?"

"Đem con tiện tỳ này nhốt vào đó, các ngươi trông chừng cho cẩn thận, để nó ở trong đó đủ năm canh giờ rồi mới thả ra."

"À phải, nếu trong đó không có ai, các ngươi cứ đi tìm thêm vài tên khất cái bên Tây thành rồi nhốt chung vào."

Những câu chữ ẩn chứa ác ý rõ ràng đến mức dù Tiêu Viễn Tễ có muốn thay nàng biện giải cũng không có cách nào mở miệng.

Hắn khẽ nhắm mắt, giấu đi thất vọng tràn đầy nơi đáy mắt.

An Dữ Hoan!

Hắn từng nghĩ nàng chỉ là một nữ tử thân phận bẽ bàng sống nhờ Quốc công phủ, ngày ngày bị người khinh rẻ.

Trước kia, chuyện nàng bày mưu với hòa thân của Tình Tình, dù hắn phẫn nộ, nhưng sau lại càng cảm thấy nàng đáng thương.

Rốt cuộc, nàng cũng chỉ vì một tấm chân tình với hắn mà làm ra chuyện dại dột.

Sau đó, nàng chủ động thỉnh cầu thay Tình Tình xuất giá hòa thân, chút tức giận cuối cùng trong lòng hắn cũng theo đó mà tiêu tán.

Nhiều hơn cả là áy náy cùng thương hại.

Nào ngờ, chính sự dung túng của hắn lại khiến nàng được nước lấn tới, đến mức hôm nay làm ra hành động độc ác đến thế này.

"An Dữ Hoan!"

Tiêu Viễn Tễ mở bừng mắt, hung hăng ném xấp chứng từ trong tay vào mặt nàng.

"Nàng đã làm chuyện tốt gì đây!"

An Dữ Hoan không né tránh, chỉ quỳ dưới đất, lặng lẽ gánh chịu cơn thịnh nộ của hắn.

"Nàng cũng là nữ tử, cớ sao lại dùng thủ đoạn hạ lưu đê tiện như vậy để nhục mạ một nữ tử khác?"

"Trẫm thực sự đã nhìn lầm nàng rồi!"

Nghe thấy câu này, An Dữ Hoan mới hoảng thần, vội vàng quỳ sụp tiến đến bên chân Tiêu Viễn Tễ.

Ả run rẩy nắm lấy vạt áo hắn, đôi môi mấp máy, khẽ run.

"Bệ hạ, thần thiếp không phải cố ý... Thần thiếp chỉ là... quá yêu người mà thôi..."

"Là tỷ tỷ ra tay làm tổn thương khuôn mặt của thần thiếp trước... Thần thiếp nhất thời phẫn nộ, mới trút giận lên nha hoàn của tỷ ấy..."

Tiêu Viễn Tễ vươn tay, hung hăng bóp chặt cổ An Dữ Hoan, gân xanh nơi trán cũng nổi hằn lên.

"An Dữ Hoan, đến nước này nàng vẫn còn muốn đổ tội cho kẻ khác, thật là không biết hối cải!"

Mặt An Dữ Hoan vì thiếu dưỡng khí mà dần dần xanh tím, giọng nói đứt quãng.

"Bệ hạ... Là... Thần thiếp sai rồi..."

"Thần thiếp không nên... ghen tị với tỷ tỷ..."

"Tỷ tỷ... là người bệ hạ thương nhớ trong lòng... Ngay cả nha hoàn bên cạnh tỷ ấy... cũng tất nhiên... cao quý hơn thần thiếp, một kẻ cô độc phải sống nhờ người khác..."

Giọt nước mắt của nàng men theo gò má, rơi xuống mu bàn tay Tiêu Viễn Tễ, nóng bỏng đến mức ngón tay hắn khẽ run, bàn tay cũng nới lỏng.

"Bệ hạ, là thần thiếp không biết tự lượng sức mình... Người cứ g.i.ế.c thần thiếp... coi như đền tội với tỷ tỷ đi."

Nói xong, An Dữ Hoan nhắm mắt lại, vẻ mặt như đã chuẩn bị tinh thần đón nhận cái chết.

Tiêu Viễn Tễ đột ngột buông tay.

Cơn giận dưới đáy lòng bùng nổ, khiến hắn không chút lưu tình mà vận lực.

An Dữ Hoan ngã sấp xuống, trán đập mạnh vào bậc thềm, m.á.u tươi men theo gương mặt mà chảy xuống.

"Không phải nàng yêu trẫm sao? Trẫm sẽ khiến ngươi vĩnh viễn không thể gặp lại trẫm nữa."

"An Dữ Hoan, đây chính là sự trừng phạt trẫm dành cho nàng."

Tiêu Viễn Tễ kề sát bên tai nàng, từng chữ từng câu lạnh lẽo như sắt thép.

Sau này, khi Tằng Lương kể lại cảnh tượng hôm đó, ta chỉ thấy thật nực cười.

15

Năm ấy, cuối thu Đại Sở đổ một trận tuyết lớn, tuyết dày đến hai thước.

Ta bướng bỉnh theo sau Tiêu Viễn Tễ, bước thấp bước cao đuổi theo bóng lưng hắn.

Đường xá đóng băng, lạnh buốt thấu xương.

Ta sơ sẩy trượt chân, ngã nhào vào trong tuyết.

Tiêu Viễn Tễ khựng lại, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng quay đầu nhìn ta lấy một lần.

Hắn nói: "Nàng quay về đi, trẫm sẽ không gặp lại nàng nữa."

"Nàng và trẫm đều nợ Hoan nhi quá nhiều, đây là trừng phạt mà chúng ta đáng phải nhận."

Nói xong, hắn nhấc chân rời đi.

Bước chân hắn giẫm trên nền tuyết khẽ khàng vô thanh, ta thất thần nhìn theo hàng dấu chân thẳng tắp, dứt khoát.

Nhịp tim chợt chậm lại, tựa như vận mệnh bị giẫm nát giữa bùn lầy, bật ra tiếng nức nở yếu ớt.

Sau này, hậu cung liên tiếp thu nạp mỹ nhân.

Có người đôi mắt giống An Dữ Hoan, có người sống mũi tựa như ả, có kẻ lại có đôi môi hệt như ả.

Tiêu Viễn Tễ không ngừng khắc họa những đường nét tương đồng giữa bọn họ với An Dữ Hoan, từng lần, từng lần, mà tưởng niệm ả.

Còn ta, ở lại Khôn Ninh cung, từ khi trời tờ mờ sáng ngồi đến lúc hoàng hôn phủ bóng.

Từ ngày xuân cỏ biếc oanh bay, đi đến đông về tuyết phủ trắng xóa.

Nhưng rốt cuộc, vẫn chẳng đợi được hắn.

Ngay cả lúc ta hấp hối, hắn cũng chưa từng vòng qua tấm bình phong đẫm hơi sương Giang Nam ấy.

Nấm mộ nơi Xuân Nha cầu khẩn hết lòng để có thể an nghỉ, trở thành chút thương hại cuối cùng hắn ban cho ta.

16

Tiêu Viễn Tễ nhìn chằm chằm vào chứng từ trong tay, trong mắt tràn đầy do dự cùng giằng xé.

Qua một hồi lâu, ánh mắt hắn dần trở nên kiên quyết, quả quyết ném tờ giấy vào lò than.

Tàn lửa chạm vào lớp giấy trắng mỏng manh, phát ra tiếng nổ tí tách.

Lửa bùng lên, mép giấy bắt đầu co rút, từng chút, từng chút một hóa thành tro bụi.

Ta đứng ngoài cửa điện, mặt không biểu cảm nhìn hết thảy mọi chuyện diễn ra bên trong.

Gió lạnh gào thét lướt qua, thổi tung vạt váy đập vào chân, chút tình cảm ấm áp duy nhất còn sót lại trong lòng ta vì mối giao tình thuở bé, dường như cũng theo từng tấc giấy kia bị thiêu rụi sạch sẽ.

"Bệ hạ đang đốt gì vậy?"

Tiêu Viễn Tễ bị ta đột nhiên lên tiếng làm giật mình.

Hắn vội vàng bước ra nghênh đón.

"Nàng sao lại đến vào lúc này?"

Thoáng chốc, nét hoảng loạn lướt qua gương mặt hắn, nhưng ngay sau đó lại trở nên cẩn trọng dè dặt.

Ta lặng lẽ nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt, không chút huyết sắc.
 
Back
Top Bottom