Dịch Uyển Nhạc Kim Diễn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
AP1GczNULUXDiaFfsXHU4pCe43hhq61igw9tsZt0kv46MhfxSV8w3dVorcDZjxomRX1D9tYk9wh-ZYAFour_NI7Ecgfd7w5muwzJKjDaTYm56B1ni9glgbIKzrFpMhMeSHa8YPqhERyXP5luf_uIfHgBV8-P=w215-h322-s-no-gm

Uyển Nhạc Kim Diễn
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tỷ tỷ sau khi người trong lòng qua đời, đã lựa chọn tiến cung.

Sau khi trở thành sủng phi, việc đầu tiên tỷ ấy làm là cầu xin quân thượng ban hôn cho ta.

Quân thượng hỏi: "Nàng có người trong lòng không?"

Tỷ tỷ đáp: "Nhị công tử nhà Nhữ Nam Tiết thị tài năng xuất chúng, tiểu muội từng nhiều lần khen ngợi."

Sau đó, ta liền nhận được thánh chỉ ban ta cho Tiết nhị công tử làm bình thê.

Thế nhưng, tỷ tỷ rõ ràng biết, người trong lòng của ta là Tiết tam công tử.​
 
Uyển Nhạc Kim Diễn
Chương 1: Chương 1



Ngày thánh chỉ ban hôn được đưa xuống, Quý phi nương nương đã cầu xin quân thượng ân điển, cho về nhà mẹ đẻ thăm người thân.

Tỷ ấy giống như khi còn là tiểu thư khuê các, ôm cánh tay mẫu thân nhận lỗi:

"Phụ thân, mẫu thân, con không cố ý, quân thượng hỏi con Uyển Nhạc có người trong lòng không, con nói là công tử nhà Nhữ Nam Tiết thị… Con nghĩ nhà họ Tiết chỉ có tam công tử là chưa thành hôn, nói vậy cũng không sai, ai ngờ quân thượng lại hiểu lầm…"

Sắc mặt phụ mẫu khẽ dịu đi đôi chút.

Thẩm Thu Thủy tiếp tục nói:

"Khi con biết quân thượng gả muội muội cho Tiết Hành Tri, thánh chỉ đã rời khỏi hoàng cung, con muốn ngăn cản, nhưng đạo lý thiên tử nổi giận, máu chảy thành sông, con sao lại không biết, đến lúc đó chỉ e không ngăn được việc ban hôn, ngược lại còn hại cả nhà họ Thẩm."

Ta thoáng chốc đã hiểu ra.

Tỷ ấy không phải đến để xin lỗi, mà là đến để uy h**p chúng ta.

Quân thượng đương triều tính tình thất thường, tội khi quân kháng chỉ, nhà họ Thẩm không gánh nổi.

Ta biết, Thẩm Thu Thủy cố ý làm vậy.

Con người tỷ ấy, từ nhỏ đã thích so bì với ta, làm gì cũng muốn hơn ta một bậc.

Sau khi biết ta và tam công tử Tiết Kim Diễn của Nhữ Nam Tiết thị có qua lại, tỷ ấy đã dốc hết sức tìm cho mình một lang quân xuất chúng hơn Tiết Kim Diễn.

Tỷ ấy dung mạo xinh đẹp, lại có tài danh vang xa, muốn chọn một nơi chốn tốt không khó.

Nhưng Nhữ Nam Tiết thị là gia tộc lớn nhất Đại Chiêu, thế hệ này nam tử chưa vợ đến tuổi cập kê chỉ có một mình Tiết Kim Diễn, cả Đại Chiêu này, nam tử xuất chúng hơn Tiết Kim Diễn cũng chẳng có mấy người.

Nhưng Thẩm Thu Thủy vẫn tìm được.

Đó là công tử Thôi Minh Thịnh của nhà Thanh Hà Thôi thị.

Nhà họ Thôi cũng từng là thế gia quý tộc, chỉ là đã sa sút, nhưng Thôi Minh Thịnh đột nhiên đỗ trạng nguyên, thế là nhà Thanh Hà Thôi thị lại có dấu hiệu khởi sắc.

Phụ thân thay Thẩm Thu Thủy xem xét Thôi Minh Thịnh, vô cùng hài lòng, Thôi Minh Thịnh cũng vừa ý Thẩm Thu Thủy.

Mắt thấy Thôi Minh Thịnh sắp đến cửa cầu hôn, chúng ta lại nhận được tin dữ của hắn.

Một trận mưa thu, Thẩm Thu Thủy ho mãi không khỏi, Thôi Minh Thịnh một mình đến miếu Dược Thần ngoài thành để cầu phúc cho tỷ ấy, bị sơn phỉ coi là thư sinh đi một mình mà cướp bóc, đã lấy mạng Thôi Minh Thịnh.

Một tháng sau đó, ánh mắt Thẩm Thu Thủy nhìn ta khiến ta thấy lạnh gáy.

Tỷ ấy không tìm được nam tử nào tốt hơn Tiết Kim Diễn, tốt hơn Thôi Minh Thịnh nữa.

Sau nửa tháng suy sụp, quân thượng đương triều tuyển phi, Thẩm Thu Thủy quỳ trước cửa phòng ngủ của phụ mẫu suốt một đêm.

Phụ mẫu bất đắc dĩ, đành phải đưa tỷ ấy vào cung.

Quân thượng tự nhiên là nam tử tôn quý nhất cả Đại Diễn, nhưng ngài ấy đã lớn tuổi, đã qua một hoa giáp, Thẩm Thu Thủy vào cung làm phi, cũng chỉ là vẻ vang bề ngoài.

Thẩm Thu Thủy so bì với ta mười mấy năm, sao có thể cam tâm.

Ta đã nói với mẫu thân về nỗi lo của mình, hy vọng có thể sớm định hôn sự với Tiết Kim Diễn, tránh để xảy ra biến cố.

Mẫu thân nói: "Thu Thủy dù sao cũng là tỷ tỷ ruột của con, nó dù không vui đến mấy, cũng sẽ không hủy hoại muội muội ruột của mình đâu."

Nhưng thực tế, Thẩm Thu Thủy chính là méo mó như vậy.

Tỷ ấy không chỉ muốn hủy hoại ta, mà còn muốn hủy hoại cả nhà Nhữ Nam Tiết thị.

Tiết nhị công tử và phu nhân của hắn tình cảm mặn nồng, ta gả vào đó, chính là cái gai giữa hai người họ.

Đồng thời, ta cũng là cái gai giữa hai huynh đệ Tiết Hành Tri và Tiết Kim Diễn.

Sau khi cung kính tiễn Thẩm Thu Thủy về cung, phụ thân mẫu thân đều đến khuyên ta.

"Sự việc đã đến nước này, nó cũng không cố ý, may mà người nhà họ Tiết đều tốt, sẽ không bạc đãi con đâu."

"Việc gì cũng phải nói đến duyên phận, có lẽ duyên phận của con và Tiết Kim Diễn chính là không đủ sâu đậm."

"Tiết nhị phu nhân là người dễ hòa hợp, con hãy phụ giúp nàng ấy quản gia cho tốt, không tranh không giành, nàng ấy hẳn sẽ đối tốt với con."

"Tiết Hành Tri nhân phẩm, tướng mạo, tài hoa, cũng không thua kém Tiết Kim Diễn."

"Tính mạng và vinh nhục của một trăm tám mươi bảy người nhà họ Thẩm, không thể nói bỏ là bỏ được."

Nghe đến câu cuối cùng, ta hiểu rồi, phụ mẫu đã quyết tâm tuân theo thánh chỉ gả ta cho Tiết Hành Tri.

Họ không dám kháng chỉ, cũng không muốn trở mặt với trưởng nữ đã làm Quý phi nương nương.

Ta cúi đầu nhìn vết sẹo hình con bướm màu trắng trên mu bàn tay, trong lòng vô cùng châm biếm.

Vết sẹo đó là do dầu đèn làm bỏng.

Năm mười tuổi, nữ tiên sinh dạy đàn khen ta có đôi tay rất đẹp, khi gảy đàn trông rất ưa nhìn.

Thẩm Thu Thủy ghen tị nổi lên, cố ý nhân lúc ta ngủ trưa, dùng dầu đèn làm bỏng mu bàn tay ta thành một nốt phồng.

Nốt phồng vỡ ra liền thành sẹo.

Phụ mẫu sau khi khiển trách Thẩm Thu Thủy một phen, liền đến khuyên ta:

"Con chỉ bị bỏng một vết sẹo, nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của tỷ tỷ con sẽ bị hủy hoại, danh tiếng nó xấu đi, sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của tất cả các cô nương nhà họ Thẩm. Cho nên, nếu người khác hỏi, con cứ nói là mình không cẩn thận, được không?"

Ta không thể trở thành tội nhân hại tất cả các cô nương nhà họ Thẩm, chỉ đành gật đầu nói được.

Nhưng vết sẹo đó quá xấu, để che đi, mẫu thân dùng kim bạc châm dầu đèn nóng bỏng lên mu bàn tay ta, cố tình làm vết sẹo lan rộng bằng móng tay, biến thành một con bướm đang dang cánh muốn bay.

Năm đó, họ không quan tâm ta có đau không.

Bây giờ, họ cũng không quan tâm ta gả cho huynh trưởng của Tiết Kim Diễn có đau khổ không.

Trái tim ta như bị ngâm đi ngâm lại trong giấm cũ, chua xót khôn tả.

"Tiết tam công tử đến." Nha hoàn đột nhiên thông báo.

Nỗi chua xót trong lòng ta dường như đột nhiên có chỗ trút ra, không để ý đến lời ngăn cản của phụ mẫu, ta xách váy, vội vàng chạy ra ngoài.
 
Uyển Nhạc Kim Diễn
Chương 2: Chương 2



"Uyển Nhạc, ta nhất định sẽ không để nàng gả cho nhị ca đâu."

Tiết Kim Diễn lau nước mắt cho ta, hứa hẹn.

Chuyện hắn đã hứa với ta, xưa nay đều nói là làm.

Nhưng chuyện này, khác với những chuyện khác.

Người ban hôn là quân thượng đương triều, nhà họ Thẩm không dám kháng chỉ, nhà Nhữ Nam Tiết thị cũng không dám kháng chỉ.

Tiết Kim Diễn nói với ta:

"Trần phi nương nương là bạn thân từ thuở thiếu thời của mẫu thân ta, quân thượng tuy thiên vị Thẩm Quý phi, nhưng đối với Trần phi nương nương lại khác, hoàng tử do Trần phi nương nương sinh ra thông minh hiểu lễ, được quân thượng coi trọng nhất, nếu có Trần phi nương nương xoay chuyển, có lẽ còn có cơ hội."

Ta không mấy lạc quan về lời của hắn, người ta thường nói quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, huống chi là thánh chỉ đã chiếu cáo thiên hạ.

Quân thượng dù có coi trọng con trai của Trần phi đến đâu, cũng sẽ không thu hồi thánh chỉ tự vả vào mặt mình chứ!

Nhưng Tiết Kim Diễn bảo ta yên tâm, hắn nói hắn đã có kế hoạch rồi.

Ba ngày sau, Trần phi xuất cung lễ Phật, triệu ta đến chùa Hộ Quốc gặp mặt, ta mới biết, Tiết Kim Diễn nói có thể là thật sự có thể.

Trần phi nói với ta, một tháng nữa là ngày giỗ của Thái tổ, quân thượng sẽ dẫn các phi tần và bá quan lên Thái Sơn tế lễ.

Ngũ hoàng tử khi đó giả vờ trượt chân ngã bên vách núi, Tiết Kim Diễn ra tay cứu giúp.

Quân thượng không quen biết Tiết Kim Diễn và Tiết Hành Tri, chỉ cần bà ở bên cạnh nói sai lệch đi, để quân thượng trước mặt mọi người ban thưởng cho Tiết Kim Diễn như là Tiết nhị công tử, nhà họ Tiết vì thể diện của quân thượng, đổi thứ tự Tiết nhị công tử và Tiết tam công tử, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Thánh chỉ chỉ ghi ban hôn cho ta và Tiết nhị công tử, chứ không ghi ban hôn cho ta và Tiết Hành Tri.

Hôn sự tự nhiên sẽ rơi vào đầu Tiết Kim Diễn.

"Ngươi chỉ cần yên tâm chờ gả cho Tiết Kim Diễn là được." Trần phi nương nương nói.

Ta kìm nén sự kích động trong lòng, hỏi Trần phi nương nương:

"Ngũ điện hạ dù sao cũng là thân phận hoàng tử, tôn quý vô cùng, lại bằng lòng vì chúng ta mà liều mình?"

"Tình huynh đệ từ nhỏ của họ, đây chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay." Trần phi nương nương nói.

Ta trong lòng kích động, sau khi về nhà liền yên tâm ở nhà, chờ tin tốt một tháng sau.

Thẩm Thu Thủy sắp xếp một ma ma đến Thẩm phủ dạy ta quy củ.

Tỷ ấy đắc ý cho người truyền lời cho ta:

"Nàng gả đến nhà họ Tiết tuy cũng làm thê tử, nhưng việc gì cũng có trước có sau, nếu nàng không có quy củ, mất mặt là nhà họ Thẩm chúng ta."

Ta nghĩ đến lời dặn của Trần phi nương nương, đều nhẫn nhịn.

Một tháng trôi qua rất nhanh.

Quân thượng quả nhiên dẫn các phi tần và bá quan lên Thái Sơn tế lễ.

Ta mong chờ tin vui truyền đến.

Tuy nhiên, ba ngày liên tiếp trôi qua, bên Trần phi nương nương không có tin tức gì cho ta, Tiết Kim Diễn cũng không đến gặp ta.

Ta sốt ruột, cầu xin mẫu thân tìm cách gặp Trần phi nương nương, hỏi thăm tiến triển của sự việc.

Mẫu thân lúc này mới biết kế hoạch của Tiết Kim Diễn và Trần phi nương nương.

Bà đấm ngực dậm chân: "Tại sao con cứ phải đối đầu với tỷ tỷ con! Nó trong lòng không thoải mái, để nó trút giận ra, chẳng phải thiên hạ thái bình rồi sao?"

Ta đỏ hoe mắt hỏi bà:

"Mẫu thân, tỷ tỷ là con gái của người, con không phải là con gái của người sao? Bao nhiêu năm nay nếu không phải người và phụ thân một mực dung túng, nó sao có thể làm như vậy? Nếu người còn coi con là con gái của người, thì hãy giúp con đi hỏi một chút, nếu không thì coi như con đã ch&t rồi."

Mẫu thân lặng người một lúc lâu, cuối cùng thở dài một tiếng:

"Là lỗi của mẫu thân, mẫu thân đi hỏi giúp con."

Trong sân có một cây hợp hoan, nở đầy hoa hợp hoan, lông xù xù, rất đáng yêu, mùi hương thoang thoảng đó ta rất thích.

Nửa năm trước, phụ mẫu từng nói, đợi ta xuất giá, sẽ đào cây hợp hoan này lên, làm một trong những của hồi môn của ta.

Ta ngồi xổm dưới gốc cây hợp hoan này, không thiết ăn uống, chờ tin tức của mẫu thân.

Mẫu thân bất đắc dĩ, đành phải lập tức tìm cách đưa thẻ bài cầu kiến Trần phi.

Ngày hôm sau, mẫu thân gặp được Trần phi, mang về tin tức.

"Uyển Nhạc, nhận mệnh đi." Mẫu thân nhìn ta với vẻ mặt có chút không nỡ.

"Cái gì…" Ta ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bà.

Mẫu thân nói:

"Trần phi nương nương nói, ngày đó tế lễ ở Thái Sơn, Ngũ điện hạ theo kế hoạch ngã về phía vách núi, Tiết Kim Diễn hoàn toàn không đứng ra, nếu không phải Ngũ điện hạ võ công cao cường, một cú lộn người đứng vững, thì đã thật sự rơi xuống vách núi rồi."

"Sau đó, Trần phi gọi Tiết Kim Diễn đến hỏi tại sao không làm theo kế hoạch, Tiết Kim Diễn lại tỏ vẻ không hiểu Trần phi đang nói gì, Trần phi tức giận, bà nói nếu không phải nể mặt Tiết phu nhân, bị Tiết Kim Diễn trêu đùa như vậy, nhất định sẽ không để hắn yên."

Bao nhiêu ngày không có tin tức, ta đã đoán có lẽ kế hoạch có vấn đề, nhưng ta không ngờ, vấn đề lại nằm ở Tiết Kim Diễn.

Hắn đã từng quả quyết bảo ta yên tâm chờ hắn, lại đơn phương chấm dứt kế hoạch, không cho ta một lời giải thích nào.

Đây không phải là Tiết Kim Diễn mà ta biết.

Tiết Kim Diễn mà ta biết không phải là người như vậy.

Trong chuyện này nhất định có ẩn tình gì đó mà ta không biết.

"Uyển Nhạc…" Mẫu thân lo lắng nhìn ta, nói,

"Nam nhân đa tình, còn có thể thoát ra, Tiết Kim Diễn đã từ bỏ rồi, con đừng nhớ đến hắn nữa."

"Mẫu thân, hắn sẽ không làm vậy đâu, con muốn đi hỏi cho rõ ràng, cho dù cả đời này không thể gả cho hắn, con cũng phải làm rõ chuyện gì đã xảy ra."

"Uyển Nhạc, sự đã đến nước này… con phải biết, tính mạng của một trăm tám mươi bảy người nhà họ Thẩm, đều treo trên người con đó."

Giọng mẫu thân trở nên có chút gay gắt.

Ta trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng thất vọng.

Nếu không phải Thẩm Thu Thủy muốn hủy hoại ta, quân thượng sao lại ban thánh chỉ cho nhà họ Thẩm, tính mạng của một trăm tám mươi bảy người nhà họ Thẩm, dù thế nào, cũng không nên là trách nhiệm của ta.

"Mẫu thân, Uyển Nhạc biết, nhưng Uyển Nhạc vẫn muốn làm rõ." Khóe mắt ta cay xè, vành mắt có lẽ lại đỏ hoe.

Ta hạ bút viết thư cho Tiết Kim Diễn, mỗi ngày gửi mười lá thư, không một lá nào được hồi âm.

Ta hỏi tất cả mọi người, không ai biết Tiết Kim Diễn đi đâu.

Cuối cùng, ta bất đắc dĩ tìm đến Tiết Hành Tri, nhị ca của Tiết Kim Diễn, phu quân tương lai của ta.

Khi hắn bị ta chặn lại ở quán trà, vẻ mặt có chút chột dạ, ánh mắt nhìn ta, đầy vẻ áy náy.

"Thẩm nhị tiểu thư, là Kim Diễn có lỗi với cô." Tiết Hành Tri nói.

"Hắn ở đâu?" Ta hỏi.

Ta tưởng rằng ở chỗ hắn cũng không có được câu trả lời.

Nhưng Tiết Hành Tri lại nói:

"Hắn đến Hoằng Tài Viện điểm danh rồi, hắn bây giờ là viện trưởng của Hoằng Tài Viện."

Ta sững người.

Hoằng Tài Viện ta biết, là nơi gần Nội Các hơn cả Hàn Lâm Viện.

Các viện trưởng Hoằng Tài Viện các đời, đều sẽ vào Nội Các, trở thành quyền thần một thời.

Tiết Kim Diễn mới hai mươi hai tuổi, đã vào Hoằng Tài Viện, tiền đồ của hắn, có thể nói là vô cùng rộng mở.

Vậy là hắn vì tiền đồ của mình, mà từ bỏ việc mạo hiểm vì ta?

Chỉ là…

"Tiết nhị ca, Tiết Kim Diễn hắn còn chưa tham gia khoa thi mùa xuân, làm sao có thể vào Hoằng Tài Viện?"

Ta có chút không hiểu.

Những người từng vào Hoằng Tài Viện trước đây, ai mà không phải là trạng nguyên tài năng xuất chúng?

Tiết Kim Diễn tuy tài trí hơn người, nhưng dù sao cũng chưa qua kỳ thi ân khoa, hắn… dựa vào cái gì?

"Thẩm nhị tiểu thư, cô đừng hỏi nhiều nữa, cô chỉ cần biết, quân thượng tuổi đã cao, tính tình thất thường." Tiết Hành Tri nói.

Lúc này ta mới để ý, dưới mắt Tiết Hành Tri thâm quầng, đáy mắt đầy vẻ mệt mỏi.

Ta lập tức hiểu ra, lạnh mặt hỏi: "Nhà họ Tiết đã cầu xin cho Tiết Kim Diễn cơ hội vào Hoằng Tài Viện, đổi lấy việc Tiết Kim Diễn từ bỏ ta?"

"Tất nhiên không phải." Tiết Hành Tri vội vàng nói,

"Chuyện tam đệ tìm Trần phi nương nương giúp đỡ, chúng ta đều biết và ủng hộ, cơ hội vào Hoằng Tài Viện, là do tam đệ tự mình cầu được."

Vậy là, không có ai ép buộc, Tiết Kim Diễn đã từ bỏ ta?

Hóa ra, đây chính là người mà ta muốn cùng bạc đầu.

"Uyển Nhạc." Tiết Hành Tri lo lắng nhìn ta, gọi tên ta,

"Ta xưa nay đều coi nàng như muội muội, Tố Tố cũng rất thích nàng, đợi nàng vào nhà họ Tiết, ta và Tố Tố nhất định sẽ đối tốt với nàng, nàng có yêu cầu gì, cũng có thể nói với chúng ta."

Tiết Hành Tri và Ngu Tố Tố thanh mai trúc mã, tình sâu nghĩa nặng, Tiết Hành Tri vì Ngu Tố Tố, từng tuyên bố, cả đời này quyết không nạp thiếp.

Ngay cả họ cũng đã thỏa hiệp với thánh chỉ ban hôn của quân thượng, ta còn có thể vùng vẫy thế nào?

Mùng bảy tháng năm, ta mũ phượng khăn voan, trống nhạc xe hoa, trong tiếng cười vui của phụ thân và tiếng khóc của mẫu thân, mặt không chút biểu cảm bước về phía Tiết Hành Tri đang đến đón dâu.

Quý phi nương nương Thẩm Thu Thủy đích thân đến tiễn dâu.

Tỷ ấy ghé sát tai ta, mang theo nụ cười và ác ý tột cùng, cất lời:

"Muội muội, sao muội không cười? Thôi Minh Thịnh qua đời mới nửa tháng, bản cung đã có thể cười mà chiều lòng quân thượng hơn phụ thân chúng ta hai mươi tuổi, bây giờ muội đối mặt với Tiết nhị công tử phong độ ngời ngời, lại không cười nổi. Muội thua kém bản cung nhiều lắm."
 
Uyển Nhạc Kim Diễn
Chương 3: Chương 3



Tiết Hành Tri là một bậc quân tử đoan chính.

Đêm động phòng hoa chúc, hắn ngồi trong tân phòng suốt một đêm.

Nhưng đồng thời, hắn thắp nến suốt một đêm, dưới ánh nến, qua cửa sổ có thể nhìn thấy bóng dáng hắn đọc sách suốt đêm.

Hắn cho ta thể diện, cũng cho chính thất của hắn sự an tâm.

Sáng sớm hôm sau, Tiết Hành Tri đưa ta đến thỉnh an kính trà cha mẹ chồng, Ngu Tố Tố ngồi ở vị trí thấp hơn mẹ chồng.

Nàng không bắt ta kính trà chủ mẫu cho nàng, cười tươi nắm lấy tay ta, nói sau này chúng ta là tỷ muội, rồi nghiêm mặt răn dạy hạ nhân, ai dám không tôn trọng ta, nàng nhất định sẽ nghiêm trị không tha.

Họ đã cố gắng chấp nhận ta như vậy, ta còn có gì để nói.

Ngay từ khoảnh khắc biết Tiết Kim Diễn từ bỏ ta, ta đã không còn ý muốn tranh giành nữa.

Ta ổn định cuộc sống ở nhà họ Tiết, cùng Tiết Hành Tri, Ngu Tố Tố chung sống hòa thuận, trước mặt cha mẹ chồng biết tiến biết lùi, trước mặt hạ nhân tính tình ôn hòa.

Họ đều nói, Thẩm nhị tiểu thư không tranh không giành, người thanh đạm như hoa cúc.

Từ giọng điệu cảm thán của họ, ta nghe ra một tầng ý "thở phào nhẹ nhõm".

Không chỉ người nhà họ Tiết thở phào nhẹ nhõm, mà nhà họ Thẩm cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ngày về thăm nhà sau ba ngày cưới, mẫu thân nắm tay ta, cười nói:

"Uyển Nhạc, con làm rất tốt, đợi thời gian dài hơn, lại cầu xin Tiết Hành Tri cho con một đứa con, con ở nhà họ Tiết sẽ có chỗ dựa vững chắc."

Ta rụt tay lại, không còn sức lực để tranh luận với bà nữa.

Bà lại không hề hay biết, tưởng ta đã đồng ý, tiếp tục nói:

"Ngu Tố Tố kia, tuy là con gái của ân sư Tiết Hành Tri, nhưng cũng chỉ là con gái nhà quan bình thường.

Con bây giờ là muội muội ruột của Quý phi nương nương, con yên tâm, nếu con muốn một đứa con, Tiết Hành Tri không dám không cho con đâu."

Lời này ta nghe, chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm, thậm chí lười cả oán hận bà.

Sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm, ta càng trở nên trầm lặng, ngày ba bữa, cơm nước đối với ta mất đi sức hấp dẫn, ta ngày càng gầy gò.

Ta không biết mình phải làm gì, cũng không biết muốn làm gì, cuộc sống dường như đột nhiên mất đi hy vọng.

Người đầu tiên phát hiện ta không ổn là Ngu Tố Tố.

Nàng là một nữ nhân tốt, kéo ta cùng đi dự tiệc, du ngoạn, may quần áo mới cho ta, mua phấn son, bảo nhà bếp thay đổi món ăn làm cho ta đủ loại đồ ăn vặt ngon miệng.

Ta rất cảm kích những gì nàng làm cho ta, nhưng ta vẫn không thể nào hứng thú được.

Trong sân nhà nàng trồng một cây hoa quỳnh, chăm sóc rất tốt, mắt thấy nụ hoa quỳnh đã hé nở.

Đêm đó, nàng đuổi Tiết Hành Tri đến thư phòng ngủ, kéo ta ngồi xổm trước cây hoa quỳnh chờ hoa nở.

Đến giờ Tý, hoa quỳnh nở.

Hoa quỳnh dưới ánh trăng rất đẹp, nhưng ta không cảm nhận được vẻ đẹp của nó.

Ngu Tố Tố đột nhiên khóc.

"…Đẹp đến mức khóc sao?" Ta hỏi nàng.

Nàng không nói gì, vẫn cứ khóc, càng khóc càng đau lòng, lúc này ta mới nhận ra có điều không ổn.

Ta quay đầu dặn dò nha hoàn Thiền Quyên của nàng: "Đi mời nhị gia đến đi."

Rồi đứng dậy, cố gắng giữ vững cái đầu hơi choáng váng, bước ra ngoài sân.

"Thẩm Uyển Nhạc, đứng lại."

Ngu Tố Tố xưa nay ôn hòa, giọng điệu trở nên có chút gay gắt, nàng nghẹn ngào hỏi ta,

"Muội cứ như vậy không được đâu, chúng ta phải làm sao, muội mới có thể khỏe lại?"

Nàng không cho ta đi, ôm một cánh tay ta khóc, ta không đành lòng nhìn, đành phải ngồi xuống trò chuyện với nàng.

Ta nói với nàng về sự mờ mịt của mình, về sự vô vị của thế giới này, về việc không tìm thấy động lực để sống tiếp.

Ngu Tố Tố thấy ta chịu mở lời, cuối cùng cũng không khóc nữa.

Đêm đó chúng ta đã trò chuyện rất lâu, từ lúc hoa quỳnh nở đến lúc hoa quỳnh tàn, rồi đến lúc trăng lặn giữa trời, mặt trời mọc.

Ngu Tố Tố nói, tổ tiên nhà nàng có một vị thần y, truyền lại một viên thuốc giả ch&t, nàng có thể về nhà mẹ đẻ lấy viên thuốc giả ch*t đó.

Đợi một thời gian, ta uống viên thuốc giả ch&t, là có thể thay đổi thân phận, đến Giang Nam hoặc Mạc Bắc, làm ngọn gió tự do, theo đuổi cuộc sống mà mình mong muốn.

"Đại Chiêu rất lớn, nam tử tốt cũng rất nhiều, chưa chắc đã không có người tốt hơn Tiết Kim Diễn, muội sẽ gặp được người yêu muội hơn, xây dựng một gia đình không bị ai quấy rầy, không bị ai ràng buộc."

Nửa câu cuối của Ngu Tố Tố đã làm ta động lòng, khiến ta lại có hy vọng vào tương lai.

Có hy vọng, cuộc sống liền có động lực.

Lòng ta không còn tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng nữa.
 
Uyển Nhạc Kim Diễn
Chương 4: Chương 4



Mấy ngày sau, Ngu Tố Tố quả nhiên về nhà họ Ngu lấy viên thuốc giả chết đó, Tiết Hành Tri cũng đã lo liệu xong giấy tờ hộ tịch và giấy thông hành cho thân phận mới của ta, ta chỉ cần uống viên thuốc giả ch&t đó, sẽ không còn là Thẩm Uyển Nhạc nữa, có thể rời khỏi nơi đau lòng này bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên, ta còn chưa kịp rời đi, tai họa đã ập đến rất nhanh.

Phụ mẫu dù sao cũng đã nuôi ta mười bảy năm, trước khi đi, ta vẫn phải gặp họ một lần, coi như là từ biệt.

Mẫu thân nhìn thấy ta, vô cùng vui mừng, bà nói:

"Nghe nói con và Ngu Tố Tố chung sống rất tốt, nàng ấy đi dự tiệc đều mang con theo. Con hãy giữ mối quan hệ tốt với nàng ấy, để nàng ấy nói với Tiết Hành Tri cho con một đứa con, nàng ấy mở lời, Hành Tri sẽ không từ chối đâu."

Ta trong lòng chỉ cảm thấy châm biếm, bà chưa bao giờ quan tâm ta có vui vẻ hạnh phúc không, trong lòng bà ta giống như con mèo con chó đến kỳ phối giống vậy.

Nhưng đồng thời, trong lòng ta mơ hồ có chút bất an.

Nhưng nghĩ đến việc sắp rời đi, không bao giờ trở lại nữa, ta kiên nhẫn dặn dò bà và phụ thân ở nhà phải biết giữ gìn sức khỏe, từ nay về sau, ta không còn là con gái của họ nữa.

Phụ mẫu không nhận ra điều bất thường của ta, khi ta rời khỏi nhà họ Thẩm, ta cố ý nhìn lại cây hợp hoan trong sân.

Xanh um tươi tốt, gió thổi qua, nó rung rinh lá như chào tạm biệt ta.

Tạm biệt.

Ta cảm thấy trong lòng có chút hoảng hốt, ta tưởng là vì sắp rời đi, tâm trạng bất ổn, nhưng khi ta trở về nhà họ Tiết, trái tim hoảng loạn đột nhiên trống rỗng, như thanh kiếm treo trên đầu cuối cùng cũng chém xuống.

Ngu Tố Tố biến mất.

Tiết Hành Tri nói, Ngu Tố Tố nghĩ đến việc trước đây ta nói món bánh đậu vàng ở phía tây thành rất ngon, lo lắng sau khi ta rời kinh thành sẽ không còn được ăn nữa, nên định đi mua công thức làm bánh, bỏ vào hành lý của ta.

Nhưng đi rồi, không bao giờ trở lại nữa.

Hắn đã đến phía tây thành hỏi rồi, quán trà làm bánh đậu vàng nói nàng chưa từng đến đó.

Chúng ta đều sốt ruột, tìm kiếm Ngu Tố Tố khắp nơi, thậm chí còn đến nha môn báo quan.

Tuy nhiên, hai ngày liên tiếp không tìm thấy người.

Đúng lúc này, quân thượng triệu kiến Tiết Hành Tri và ta.

Thiên tử triệu kiến, không thể không đi.

Ta và Tiết Hành Tri vội vàng thay quần áo vào cung.

Trong ngự thư phòng, chúng ta nhìn thấy quân thượng và Thẩm Thu Thủy trong lòng ngài, cùng với Tiết Kim Diễn đang ngồi một bên sao chép tấu chương.
 
Uyển Nhạc Kim Diễn
Chương 5: Chương 5



Thẩm Thu Thủy vẫn đáng ghét như mọi khi.

Tiết Kim Diễn chuyên tâm viết lách, dường như không nhìn thấy chúng ta đến.

Ta và Tiết Hành Tri quỳ xuống thỉnh an quân thượng.

Sau khi quân thượng ban chỗ ngồi, hỏi Tiết Hành Tri:

"Nghe nói phu nhân của ngươi mất tích, đang rầm rộ tìm kiếm?"

"Vâng." Tiết Hành Tri đáp.

Quân thượng lại nói: "Nếu không tìm thấy thì sao?"

Tiết Hành Tri sững người, ta không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng ta thấy tay hắn bắt đầu run rẩy.

Ta biết, hắn đang sợ hãi.

Ta cũng đang sợ hãi.

Sự mất tích của Tố Tố, chỉ e không thoát khỏi liên quan đến hai vị ngồi trên cao kia.

Không khí trong ngự thư phòng trở nên ngưng đọng, bên tai chỉ còn tiếng giấy ma sát khi Tiết Kim Diễn lật tấu chương.

Thẩm Thu Thủy đột nhiên cười khúc khích, tỷ ấy nói với Tiết Hành Tri:

"Tiết nhị công tử, con người ấy à, phải nhìn về phía trước, Ngu Tố Tố là phu nhân của ngươi, muội muội Uyển Nhạc của bản cung cũng là phu nhân của ngươi, mấy ngày nay nó theo ngươi tìm người, hôm nay bản cung nhìn nó, cảm thấy người cũng tiều tụy rồi. Bản cung rất đau lòng, không biết ngươi có đau lòng không?"

Ta đột ngột ngẩng đầu nhìn Thẩm Thu Thủy.

Trong mắt Thẩm Thu Thủy lộ vẻ đắc ý, tỷ ấy tiếp tục dùng giọng điệu giả tạo đến buồn nôn đó nói:

"Nếu không tìm thấy Ngu Tố Tố, ngươi hãy nhìn muội muội của bản cung nhiều hơn, sớm động phòng, làm một đôi phu thê thực sự."

Quân thượng v**t v* mái tóc bên thái dương của Thẩm Thu Thủy, nói với ta:

"Uyển Nhạc, ngươi xem, tỷ tỷ ngươi lo lắng cho chuyện của ngươi biết bao, ngươi phải biết ơn."

Trong lòng ta lửa giận ngùn ngụt, cả người run lên.

Thẩm Thu Thủy, Thẩm Thu Thủy!

Ngươi cũng quá độc ác rồi!

Ta nghiến răng nghiến lợi nói:

"Ngu tỷ tỷ nếu không sao thì thôi, nếu tỷ ấy có chuyện gì, ta nhất định sẽ không tha cho kẻ đã hại tỷ ấy."

Thẩm Thu Thủy thấy ta như vậy, vẻ đắc ý trong mắt càng lộ rõ, tỷ ấy khiêu khích nói:

"Không ngờ muội muội của bản cung lại là người có khí phách."

Ta và Tiết Hành Tri nhìn nhau, đều thấy được sự tuyệt vọng trong mắt đối phương.

Ngu Tố Tố, chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi.

Ta trong lòng chỉ cầu mong nàng còn sống, chỉ cần người còn sống, chuyện báo thù còn có thể tính kế lâu dài.

Thẩm Thu Thủy xem kịch đã đủ, lúc này mới uể oải nói mệt. Quân thượng cho ta và Tiết Hành Tri lui.

Từ đầu đến cuối, Tiết Kim Diễn không hề nhìn chúng ta một lần.

Ta đối với hắn thất vọng tột cùng.

Hắn dù đã từ bỏ ta, nhưng Tiết Hành Tri là nhị ca ruột của hắn, Ngu Tố Tố là nhị tẩu của hắn, đều đối xử không tệ với hắn.

Tiền đồ, thật sự quan trọng hơn cả người nhà sao?
 
Uyển Nhạc Kim Diễn
Chương 6: Chương 6



Ra khỏi hoàng cung, Tiết Hành Tri khuỵu xuống đất, ôm mặt, khóc không thành tiếng.

Cả người hắn run rẩy, tuyệt vọng và đau khổ.

Ta cũng đau khổ, nhưng nhiều hơn là sự áy náy.

Nếu không phải vì muốn nhìn ta đau khổ, Thẩm Thu Thủy cũng sẽ không ra tay với Ngu Tố Tố.

Ngu Tố Tố không làm gì sai, sai ở chỗ, không nên đối tốt với ta như vậy.

"Tiết Hành Tri, xin lỗi, ta…"

"Nhị công tử, nhị công tử, có tin tức rồi." Quản gia nhà họ Tiết vội vàng chạy đến.

"Thật sao? Người ở đâu?" Tiết Hành Tri đột ngột ngẩng đầu.

Sắc mặt quản gia nhà họ Tiết lại có chút né tránh, chỉ nói: "Ngài về sẽ biết."

Ta trong lòng dấy lên dự cảm không lành.

Quả nhiên, trở về nhà họ Tiết, mọi người trên mặt đều mang vẻ bi thương, khi nhìn Tiết Hành Tri, ánh mắt trở nên thương cảm.

Mẹ chồng nắm lấy tay Tiết Hành Tri, cẩn thận cất lời:

"Phía tây thành có một căn nhà bỏ hoang, xuất hiện một thi thể nữ, thi thể đã không còn nhận ra được nữa, nhưng xem quần áo và dáng người, hẳn là Tố Tố."

Tiết Hành Tri bước nhanh về phía sảnh đường đặt thi thể, ta cũng bước theo, nhưng mẹ chồng lại gọi ta lại.

Bà nhìn ta, ánh mắt phức tạp, khi cất lời, cổ họng khô khốc vô cùng:

"Uyển Nhạc, ngỗ tác nói, Tố Tố trước khi ch&t đã bị nhiều người xâm phạm, nàng ấy đã giãy giụa mấy canh giờ, cuối cùng bị ngược đãi đến ch*t."

Ta lập tức thấy lạnh gáy, đầu óc trống rỗng.

Mẹ chồng tiếp tục nói:

"Tố Tố và Hành Tri từ nhỏ thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, bây giờ Tố Tố vì con mà ch&t, Hành Tri nếu có hành động gì quá khích, con hãy chịu đựng nhiều hơn."

Miệng bà nói "con hãy chịu đựng nhiều hơn", nhưng lại là giọng điệu ra lệnh, ta biết, bà đang trách ta.

Đừng nói bà trách ta, ngay cả ta, cũng trách chính mình, nếu không phải vì ta, Ngu Tố Tố sao lại phải chịu kết cục thê thảm như vậy.

Thẩm Thu Thủy, con người này, đã dùng cách độc ác nhất để gi ết chết trái tim ta.

Tiết Hành Tri điên rồi.

Sau khi nhìn thấy thi thể của Ngu Tố Tố, liền điên rồi.

Khi hắn nhìn ta, mắt đỏ ngầu, lóe lên sát ý.

Nhưng sự lương thiện của hắn lại khiến hắn kiềm chế, không trực tiếp ra tay với ta, mà đuổi ta đi.

Ta bị đuổi ra khỏi cổng nhà họ Tiết, ngơ ngác ngồi xổm trên bậc thềm đá ở góc phố.

Lòng ta trống rỗng, như có một bàn tay, sống sờ sờ moi đi trái tim ta, m//á/u m./e đầm đìa, như dao cứa.

Ngói xếp lớp lớp như rồng lửa, mặt trời chói chang. Nắng gắt đổ lửa, ta lại như rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương.

Ta hận chính mình, nếu kiên quyết không gả cho Tiết Hành Tri, sẽ không hại Ngu Tố Tố.

Ngu Tố Tố tốt như vậy, ta thà người ch&t là ta.

Trong đầu ta đấu tranh tư tưởng, mỗi lần giao tranh, đều là một lần săn đuổi linh hồn ta.

Đúng lúc này, trên đầu đột nhiên bị bóng râm bao phủ, ngẩng đầu, nam nhân áo gấm xiêm hoa đang cầm một chiếc ô.

"Ngũ điện hạ…" Cổ họng ta khàn đến mức gần như không còn tiếng.

Là Ngũ hoàng tử Thịnh Dụ, lúc ta đến chùa Hộ Quốc gặp Trần phi, lúc rời đi đã từng gặp mặt hắn một lần.
 
Uyển Nhạc Kim Diễn
Chương 7: Chương 7



"Đứng dậy, theo ta." Thịnh Dụ nói.

Ta ngơ ngác đứng dậy, đi theo sau Thịnh Dụ.

Ta theo hắn lên một chiếc xe ngựa không mấy nổi bật, xe ngựa chạy ra ngoài thành.

Ta không hỏi Thịnh Dụ tại sao lại xuất hiện ở đây, cũng không hỏi Thịnh Dụ muốn đưa ta đi đâu, làm gì.

Ta không quan tâm.

Lúc này, đầu óc ta tràn ngập đau khổ, không còn sức lực để suy nghĩ chuyện khác.

Thịnh Dụ bên tai ta, do dự ngập ngừng nói một vài lời không rõ ràng, dường như có nhắc đến Tiết Kim Diễn, nhưng lọt vào tai ta, đều chỉ là những tiếng vo ve.

Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại trước cửa một biệt viện ở ngoại ô, biệt viện canh gác nghiêm ngặt.

"Điện hạ…" Lính canh tiến lên hành lễ.

Thịnh Dụ xua tay, dẫn ta tiếp tục đi vào trong.

Đi một lúc lâu, dừng lại trước cửa một gian phòng nhỏ, Thịnh Dụ đẩy mạnh cửa phòng, ta nhìn thấy Ngu Tố Tố đang đứng bên trong.

Ngu Tố Tố sống sờ sờ!

Ta sững sờ tại chỗ, có một cảm giác bồng bềnh như từ địa ngục trở về nhân gian, không dám tin vào mắt mình.

"Uyển Nhạc!" Ngu Tố Tố vui vẻ gọi ta.

Ta "oa" một tiếng khóc nấc lên.

Tuyệt vọng, oán hận, sợ hãi, vào khoảnh khắc này, tất cả đều biến thành nước mắt tuôn trào.

Ngu Tố Tố tiến lên ôm lấy ta: "Đừng sợ, đừng sợ, ta còn sống, ta vẫn sống khỏe mạnh."

Tốt quá rồi, là thật, nàng không ch&t.

Ngu Tố Tố nói, là Ngũ hoàng tử đã cứu nàng.

Mấy ngày trước, nàng đi mua công thức làm bánh đậu vàng cho ta, trên đường bị mấy tên đô con bắt cóc.

Nha hoàn Hy Nhi đi cùng để cứu nàng, đã bị bọn chúng đâm ch&t, ngay khi nàng tuyệt vọng, Ngũ hoàng tử dẫn người từ trên trời giáng xuống, cứu nàng.

Sau đó Ngũ hoàng tử tìm một thi thể nữ tử thanh lâu, thay quần áo của nàng, vứt bỏ ở căn nhà hoang phía tây thành.

"Uyển Nhạc, ta suýt nữa là không gặp được các người rồi."

Ngu Tố Tố vẻ mặt vui mừng sau cơn hoạn nạn.

Ta nhìn Ngũ hoàng tử Thịnh Dụ, "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu lạy hắn:

"Điện hạ, đại ân đại đức, Thẩm Uyển Nhạc suốt đời không quên."

"Không cần như vậy." Thịnh Dụ đỡ ta dậy, nói,

"Nhữ Nam Tiết gia và bản hoàng tử vinh nhục gắn bó, cứu Tiết nhị phu nhân, cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay."

Hắn nói: "Ta đã sắp xếp người thông báo cho Tiết Hành Tri, hắn sẽ sớm đến, sau này thế nào, đợi hắn đến, rồi hãy bàn bạc."

Không bao lâu, Tiết Hành Tri quả nhiên đến.

Sự kích động của hắn khi nhìn thấy Ngu Tố Tố, so với ta, chỉ có hơn chứ không kém.

Hai người ôm chặt lấy nhau, thổ lộ nỗi sợ hãi khi mất đi đối phương.

Lúc này, Thịnh Dụ nói với ta, hắn đã tra khảo mấy kẻ muốn xâm phạm Ngu Tố Tố, bọn chúng đã nhận tiền của Thẩm Thu Thủy, phụng mệnh đến hủy hoại Ngu Tố Tố.

"Phụ hoàng bây giờ ngày càng hồ đồ, ngài ấy tuổi đã cao, nên càng quyến luyến Thẩm Quý phi trẻ tuổi, đối với Thẩm Quý phi vô cùng dung túng."

Sắc mặt Thịnh Dụ có chút khó coi,

"Đến nỗi nữ nhân này ngày càng to gan làm bậy, trong cung rất nhiều phi tần vì ả ta mà vào lãnh cung, ngay cả mẫu phi của ta, nếu không có ta chống đỡ, chỉ e cũng khó thoát khỏi kết cục vào lãnh cung."

"Vậy thì gi&t Thẩm Thu Thủy." Ta bình tĩnh nói.

Ta sớm đã hận thấu xương tỷ ấy, bây giờ trong lòng ta sáng như gương, Thẩm Thu Thủy không ch&*t, ta sẽ không bao giờ có ngày yên ổn.

"Ta đã có kế hoạch, chúng ta cùng nhau, hợp sức g**t ch*t ả."

Ta nói, "Ta không chỉ muốn ả ch&t, ta còn muốn g**t ch&&t trái tim ả."
 
Uyển Nhạc Kim Diễn
Chương 8: Chương 8



Thẩm Thu Thủy bây giờ là sủng phi, ở trong thâm cung, lại có sự thiên vị và che chở của quân thượng, muốn gi*t tỷ ấy, không phải là chuyện dễ dàng.

Vậy thì, trừ khử chỗ dựa của tỷ ấy.

Thiên Đức Đế tuổi đã cao, càng già càng không chịu già là bệnh chung của nam nhân, Thiên Đức Đế cũng vậy.

Ngũ hoàng tử nói Thiên Đức Đế mấy năm gần đây ngày càng tàn bạo, ngoài việc ngài ấy càng già càng hồ đồ, còn vì ngài ấy đang dùng Ngũ Thạch Tán.

"Chỉ sủng ái Thẩm Quý phi thì thôi, ngài ấy bây giờ nhạy cảm đa nghi, tuy vẫn coi trọng ta, nhưng nhiều lần đàn áp nhà ngoại tổ của ta, hai người biểu huynh của ta, một người bị vu oan gian lận thi cử phải vào tù, một người khi chống Hung Nô lại không hiểu sao mang tội thông đồng với giặc. Ngay cả chính thê của ta, khi vào cung thỉnh an, cũng bị ngài ấy dùng lời lẽ lăng nhục."

Ngũ hoàng tử Thịnh Dụ lạnh lùng nói, "Cứ tiếp tục như vậy, chỉ e sẽ làm mất Đại Chiêu của ta."

Ngũ hoàng tử Thịnh Dụ đã không thể chịu đựng nổi phụ hoàng của mình nữa.

Có hắn và Trần phi giúp đỡ, kế hoạch của chúng ta, sẽ dễ thực hiện hơn nhiều.

Ta nói kế hoạch của mình cho Thịnh Dụ nghe, Tiết Hành Tri và Ngu Tố Tố cũng đi tới, nghe xong kế hoạch của ta, ba người mắt sáng lên.

Ngũ hoàng tử nói: "Ta thấy kế hoạch này khả thi."

Ngu Tố Tố lại có chút do dự: "Có quá mạo hiểm không, mạt đế triều trước ch&t vì thuật luyện đan, nghe nói Thiên Đức Đế đối với phương sĩ vô cùng căm ghét."

"Ta không phải phương sĩ, là thần nữ." Ta nói.

Ngũ hoàng tử cũng nói:

"Phụ hoàng mấy năm nay ngày càng tàn bạo, triều đình là nơi ngài ấy một mình quyết đoán, bây giờ người dám can gián ngoài nhà ngoại Trần gia của ta ra thì chính là Nhữ Nam Tiết gia, nhưng ngài ấy bây giờ coi Trần gia và Tiết gia như cái gai trong mắt, càng can gián, lòng phản nghịch của ngài ấy càng nặng, chúng ta có thể lợi dụng điểm này…"

"Ngũ điện hạ, ngài quên rồi, ngoài Trần gia và Tiết gia, còn có một người, bây giờ rất được thánh ân."

Ngu Tố Tố nhắc nhở. Khi nàng nói, nàng nhìn ta một cái, không nói rõ, ta liền biết nàng đang nói đến ai.

Tiết Kim Diễn.

Thiếu niên lang tài năng xuất chúng, học rộng tài cao, sao lại không nhìn thấu được trò hề vụng về này của chúng ta.

"Các người yên tâm." Ngũ hoàng tử Thịnh Dụ nói,

"Ta có trong tay nhược điểm của người mà các người nói, có cách để hắn im lặng trong chuyện này."

Như vậy, kế hoạch đã được định ra.

Nhà họ Tiết tuyên bố tin Ngu Tố Tố qua đời.

Tình cảm vợ chồng sâu đậm của Tiết Hành Tri và Ngu Tố Tố, cả Đại Chiêu đều biết.

Bây giờ Ngu Tố Tố ch&t rồi, mọi người đều mặc định Tiết Hành Tri sẽ suy sụp.
 
Uyển Nhạc Kim Diễn
Chương 9: Chương 9



Không ngờ Tiết Hành Tri không những không buồn, ngược lại còn công khai sủng ái bình thê được ban hôn.

Vải vóc tơ vàng chỉ bạc, trang sức đầu tóc tinh xảo xa hoa, son phấn quý giá từ Giang Nam, đều không tiếc tiền đưa vào sân của ta.

Không chỉ dân chúng kinh thành kinh ngạc, ngay cả trưởng bối nhà họ Tiết cũng cảm thấy Tiết Hành Tri điên rồi.

Tin tức rất nhanh truyền đến tai Thẩm Thu Thủy.

Tỷ ấy triệu ta vào cung.

Ta trước mặt tỷ ấy vênh váo khoe khoang, cảm ơn tỷ ấy đã giúp ta trừ khử Ngu Tố Tố, mới khiến Tiết Hành Tri nhìn thấy điểm tốt của ta.

Ta nói với tỷ ấy, bây giờ ta mới phát hiện, Tiết nhị công tử còn chiều chuộng người hơn cả Tiết tam công tử.

Thẩm Thu Thủy tức điên lên, sự căm hận trong mắt gần như ngưng tụ thành thực chất.

Ta không hiểu, ta và tỷ ấy là tỷ muội ruột, tại sao tỷ ấy lại không muốn thấy ta tốt đẹp như vậy.

"Người đâu, đóng cửa cung lại." Thẩm Thu Thủy đột nhiên ra lệnh.

Tỷ ấy cười lạnh nói với ta: "Tỷ muội chúng ta lâu rồi không gặp, có lẽ bây giờ muội rất muốn ở lại trong cung trò chuyện với bản cung."

Ta không hề ngạc nhiên.

Nhà họ Tiết bây giờ đối với ta là phúc địa, tỷ ấy tuyệt đối sẽ không cho phép ta trở lại phúc địa đó nữa.

Nhưng trên mặt ta lộ vẻ kinh hoàng, ta cố ý quỳ xuống đất khóc lóc, kêu gào cầu xin tỷ ấy tha cho ta.

Thẩm Thu Thủy hài lòng thưởng thức "nỗi đau" của ta, ta càng tỏ ra tuyệt vọng, tỷ ấy càng thỏa mãn.

Đúng lúc tỷ ấy đang đắc ý, cung nữ thái giám đột nhiên im lặng như ve sầu mùa đông, cửa cung mở ra, truyền đến tiếng hô lớn "Hoàng thượng giá đáo".

Ta trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Vẻ hoảng loạn trên mặt Thẩm Thu Thủy thoáng qua, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, xoay người đi về phía cửa đón.

Ta cũng theo tỷ ấy nhìn về phía cửa.

Cái nhìn này, ta liền sững người.

Theo kế hoạch, người cùng quân thượng đến, hoặc là Ngũ hoàng tử, hoặc là Trần phi, nhưng lúc này người bên cạnh quân thượng, lại là Tiết Kim Diễn.

Lâu rồi không gặp, hắn dường như càng thêm tuấn tú, nhưng đôi mắt phượng kia, lại càng thêm lạnh lùng, khiến người ta sợ hãi.

Ta trong lòng "thịch" một tiếng, lo lắng hắn sẽ phá hỏng kế hoạch của ta.

Ai ngờ hắn vẫn như mấy lần trước, coi ta như không thấy.

Quân thượng nhìn ta mặt đầy nước mắt, nhíu mày hỏi:

"Chuyện gì vậy? Từ xa đã nghe thấy trong Cảnh Nhân cung tiếng khóc lóc."

Thẩm Thu Thủy nhẹ nhàng tiến lên, nhìn ta với ánh mắt chế nhạo, nhưng miệng lại là giọng điệu hận sắt không thành thép, nói:

"Tiết nhị công tử vừa mới mất vợ, đã đối với Uyển Nhạc chiều chuộng hết mực, dân chúng kinh thành đều nói Tiết nhị công tử bị bỏ bùa rồi, ta lo lắng Uyển Nhạc làm sai chuyện, làm hỏng gia phong trăm năm của nhà họ Thẩm, nên gọi nó đến hỏi thăm."

"Bỏ bùa?" Giọng Thiên Đức Đế trầm xuống.

Ta hít một hơi thật sâu, nước mắt như mưa lê hoa biện bạch:

"Quân thượng minh giám, thần phụ chỉ là một nữ tử yếu đuối, đâu có biết bỏ bùa gì chứ!"

Có lẽ hôm nay trang điểm của ta đặc biệt yếu đuối, dáng vẻ lê hoa đái vũ vô cùng xinh đẹp, ánh mắt quân thượng nhìn ta dần dần mang theo vẻ thương xót.

"Thần cũng chưa từng nghe nói nhị tẩu biết thuật kỳ môn nào."

Tiết Kim Diễn im lặng không nói đột nhiên lên tiếng.

"Nó tất nhiên biết." Thẩm Thu Thủy sốt ruột, nói năng không lựa lời,

"Thẩm Uyển Nhạc năm tuổi từng bái một đạo sĩ lang thang làm sư phụ, đạo sĩ lang thang ở Thẩm phủ ba năm, gia phụ phát hiện đạo sĩ lang thang dạy Thẩm Uyển Nhạc một vài kỹ xảo dâm ô, mới đuổi đạo sĩ lang thang đi."

Tỷ ấy chỉ lo bôi nhọ ta, lại quên mất sự tò mò của đế vương lớn đến mức nào.

Thiên Đức Đế nhìn ta, rồi lại nhìn Thẩm Thu Thủy, cười nói:

"Nếu đã như vậy, gọi Tiết nhị vào cung, hỏi một chút, sẽ biết có phải bị bỏ bùa không."
 
Back
Top