Tâm Linh Đường Về Quê

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
396280396-256-k164306.jpg

Đường Về Quê
Tác giả: ThienNguyet07
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Đây là truyện ngắn thuộc thể loại tâm linh.

Nói về chàng trai tên Minh gặp phải những chuyện ma quái trên đường đi về quê.

Một chàng trai với chủ nghĩa vô thần thì Minh sẽ có phản ứng như thế nào?

Mời độc giả cùng đợi xem nhé.

-THỂ LOẠI: Truyện ngắn kinh dị
- Đây là Truyện Việt Nam Tags: tâmlinh​
 
Đường Về Quê
Chương 1. Nguồn gốc của chuỗi bi kịch


Minh- một chàng trai đang trên đường chạy xe về quê ngoại - một nơi mà hơn mười mấy năm rồi chưa về lần nào.

-Alo (giọng Minh cất lên)

- Con đi đường nhớ cẩn thận vào.

Đường núi nửa đêm nguy hiểm.Không được nói bậy bạ khi đi qua rừng núi nghe không.(giọng nói trầm khàn của ba vang lên).

- Con biết rồi mà.Chạy xe đường núi thôi mà, có gì đâu mà phải sợ, sợ con đẹp trai quá người ta còn đưa con về nhà ấy chứ.Những lời nói vô tình ấy đã mang đến cho Minh một tai họa khôn lường.

Khoảng 11 giờ đêm, đang đi đến đoạn đường thuộc khu vực ngoại ô thành phố Minhđã vô tình lạc vào một cung đường kì lạ.

Nơi đây vắng tanh, không hề có một căn nhà nào.

Thầm nghĩ :

- "Quái lạ sao ở ngoại ô thành phố lại có 1 khu như này chứ.

Sống ở đây hơn 20 năm nhưng chưa bao giờ thấy "

Hai bên đường chỉ toàn là những bụi tre già san xát nhau,gió thổi rì rào ,tiếng lá cây cọ sát kêu lên rin rít.

Gió bắt đầu thổi ngày một lớn hơn.Nơi đây lại ko có đèn đường khiến cho cảnh vật trở nên ghê , càng làm nổi bậc lên sự vắng vẻ của nơi này.

Minh là người theo chủ nghĩa vô thần, vốn chẳng tin vào những chuyện ma quái nên cũng chẳng nghĩ gì nghĩ bụng cứ tiếp tục đi rồi nghĩ rằng sẽ ra đến đường lớn....Một lát sau.....

- Má nó!

Với cái tâm trạng mệt mỏi vì lạc đường cộng thêm lái xe nhiều tiếng liền đã làm cho Minh bực tức do đi mãi mà không ra được.

-Gì mà không được nới bậy bạ kẻo có chuyện không hay chứ.Nãy giờ có nói cái quái gì đâu.

Với cái tâm trạng bực tức xen lẫn sự mệt mỏi ấy anh liên tục thốt ra những lời mà có lẽ sẽ khiến anh phải hối hận.

- Ma quỷ gì cái tầm này.Bây giờ chúng nó có nhát tao cũng chẳng sợ.Có giỏi thì cút ra đây mà nhát tao này.

Sau khi trút hết những từ ngữ khiêu khích bậc khuất mặt khuất mài ấy xong mọi thứ lại trở nên im lặng.Thậm chí tiếng gió lúc nãy bây giờ nghe kĩ lại thì còn giống tiếng cười ma quái của ai đó.

Bạn nghĩ thốt ra những lời ấy xong thì là kết thúc sao?

Tất nhiên là không rồi.

Có lẽ cả tôi và bạn đều không ít lần nghe về những câu chuyện kể về những điều tâm linh khi ở chốn núi rừng hay những câu chuyện của các bác tài, các phượt thủ lái xe vào giữa đêm.Và điều luôn luôn được cho là cấm kị khi đi qua đường vắng đặc biệt là các đường đèo cheo leo hiểm trở .Đó chính là không được phât ngôn bừa bãi về những thành phần bí ẩn hay những câu nới hên xui may rủi "lỡ như gặp tai nạn","nếu mà có chết thì tao với mày phải chết cùng nhau nghe",.....

Bạn thấy đấy, Minh đã phạm phải điều đại kị nhất rồi.Ăn nói thô lỗ, thách thức những nhân vật khuất mặt khuât mài.Đặc biệt là còn đi đơn lẻ, một mình giữa chốn hiu quạnh.Liệu họ sẽ bỏ qua những phát ngôn bừa bãi ấy sao?

Không!

Tất nhiên là không rồi.

Sau khi chạy được một đoạn nữa khoảng tầm 7-8km gì đó, xe Minh bắt đầy báo động xăng gần hết.Đang đi lên một con dốc nhỏ nào đó thì xe bỗng chết máy.

Minh đành phải xuống đi vòng quanh xe để xem xét.Và ......bi kịch cũng bắt đầu từ đây.
 
Đường Về Quê
Chương 2.


Lúc nãy đã tối nhưng vào đây lại càng tối hơn nx, tối đen như mực chả còn nhận thấy gì trước mắt.Không gian xung quanh thi yên tĩnh lạ thường chẳng còn cảm giác lạnh người như trước, thậm chí Minh còn có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình.Không biết phải làm sao nên Minh lại vào xe ngồi chờ trời sáng.Nhưng..... có lẽ anh ấy ko bt rằng đây sẽ là một trải nghiệm nhớ đời của mik.Đến khoảng đâu đó 3 giờ hơn Minh giật mình tỉnh giấc do có cảm giác lạnh người khác thường, nghĩ bụng chắc do bị cảm nên cũng ko quan tâm.

Đột nhiên anh nhìn thấy một ánh đèn từ phía xa.

Ánh đèn ấy chỉ sáng le lói từ xa như dẫn dụ Minh đến đó vậy.Ánh đèn màu xanh mang theo một sự mê hoặc bí ẩn khiến Minh vô ý đi về phía đó.Đi gần tới nơi phát ra ánh đèn Minh mới giật mik khi thấy rằng đó là một miếu thờ khá to, y như là một phòng trọ vậy.

Xung quanh là những cành cây mà ko rõ là cây gì đang khô quắt queo ở đó từ thân đến rễ.Trong lòng thắc mắc :

- "Tại sao xung quanh tre trúc tốt tươi thế mà ở đây mấy cái cây này lại không sống đc."

Trên những cành cây đó quấn đầy những băng lụa màu đỏ, rồi nào là lồng đèn, chữ hỉ dán đầy thân cây.Nhìn xung quanh một lượt Minh thấy rằng những câi cây này kết nối lại vs nhau tạo thành 1 hình bát quái.

Minh bỗng cảm thấy ớn lạnh trong người.

Nhưng thật ra cũng chẳng mấy để ý, vốn lầ người ko tin chuyện tâm linh nên Minh chủ nghĩ rằng ko đụng tời người ta là đc.

Rồi tiếp tục tiến đến mở của miếu ra

//kẽo kẹt// âm thanh cửa mở vang vọng khắp khu rừng, cái tiếng ây rất lớn.

Giật mình khi thấy 1 cái bàn thờ của người con gái nào đó đang mục rữa, có lẽ đã ở đây quá lâu rồi.

Cũng chẳng có vẻ sợ sệt gì còn tiến lại gần xem kĩ hơn nx. (Dù là tác giả nhưng nếu gặp phải cảnh này chắc tôi chết đứng luôn á).

Cái xác đó độ khoảnhg chừng 17,18 tuổi .Vs trang phục là đồ cưới theo kiểu ngày xưa của Trung Quốc với 1 sắc đỏ thẫm từ đầu tới chân.

Cái mặt thì mục rữa hơn nửa, mỗi bên có 6 hình nộm bằng giấy to như con người đang dựng đứng ngay trước mắt, bọn người giấy đó mặc sườn xám màu đỏ mang lại cho Minh 1 cảm giác khó tả.Bên cạnh còn có cả 1 cái hòm rất to cỡ cho cả 2 người vào còn vừa.

Với cáu khung cảnh này nói là ma mị thôi thì không đủ mà còn phải hơn thế nữa.

Trong lúc mải mê quan sát Minh đã ko để ý đến hành động của cái xác ấy.

(Đúng vậy, bạn không đọc nhầm đâu- tôi chính là đang nói đến cái xác -nó đang hoạt động đấy).Nó đang mở mắt và nhìn chằm chằm vào Minh.Ánh mắt của nó màu xanh ma mị,đầy sự thèm thuồng khi nhìn cậu ấy, không biết là nó đang có mục đích gì.

Cảm thấy có gì đó không ổn Minh đột ngột quay lại nhưng chả thấy gì.

Khi chuẩn bị chọn 1 chỗ để ngủ thì đột nhiên gió lại nổi lên, tiếng lá cây va chạm rít lên từng hồi, tiếng hai cánh cửa kêu lên

//cót két,cót két//

tiếng của những cái chuông đông loạt kêu lên inh ỏi.Mọi thứ bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát khi cái nắp quan tài bị thổi bật ra, tiếng cười ma mị bắt đầu vanh vọng bên tai khiến Minh đau đầu khó chịu vô cùng, định bụng cố chạy về xe nhưng vừa đi tới cửa ,ko biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Minh lại nhìn vào trong đó lần nữa.

Và............------------Còn tiếp-----------
 
Đường Về Quê
Chương 3.Sắp kết thúc?


***Và .......trời ơi, lúc này//ánh mắt trợn to mang theo sự hoang mang tột độ//anh thật sự đã sợ hãi rồi.

Cái xác ấy đang ngẫn lên nhìn anh một cách đáng sợ .Anh đã thấy một thứ mà cả đời này anh ko bao giờ quên được ,đó chính là hai chữ đc khắc vào cái cột gỗ bê bết những vệt đỏ thẫm.Hai chữ "THẾ MẠNG" khắc siêu vẹo ngả nghiêng .Cái xác bắt đầu cất tiếng cười ma mị, đáng sợ, những người giấy xung quanh bắt đầu lắc lư rồi bước đi một cách cứng nhắc.//rẹt rẹt rẹt rẹt//Những âm thanh như tiếng xé giấy vang lên.Lúc này có thể Minh như đông cứng lại, không thể nào động đậy được.Không biết là do sợ hãi hay thật sự là đã bị Tân nương áo đỏ tác động vào.Trong đầu anh bây giờ trống rỗng, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mà chạy đi trước.Tân nương áo đỏ ấy bắt đầu đứng lên di chuyển về phía của Minh,cái đầu nghiêng về một phía trên môi vẫn giữ cái nụ cười quỷ mị ấy từ từ tiến lại.Minh lúc này mồ hồi lạnh đã chảy ra như tắm nhưng chả biết phải làm sao.// nhắm híp mắt//Minh thật sự không còn hi vọng gì nữa rồi.

Một hồi lâu sau chầm chậm mở mắt ra.Sững sờ khi không thấy cái xác đáng sợ ấy đâu.Tưởng mình đã thoát

/thở phào//quay đi///ùùùùùùùù//Chớp mắt một cái đã xuất hiện ngay trước mặt anh.

Sự việc xảy ra một cách bất ngờ chưa kịp để Minh phản ứng .Bỗng trước mắt tối đen.****************

//từ từ mở mắt////ngạc nhiên//Minh chết đứng.-Rốt cuộc nơi này là cái quái gì thế?Mẹ nó!Lúc bãy có phải ở đây đâu.Sợ vãi ra.

Khung cảnh xung quanh đã thay đổi.

Không còn cái miếu kì lạ, cũng chẳng còn thấy cái xe ở đâu.//bực bội////chửi lớn//- Má nó!

Thế này rồi chừng nào mới về được nhà hả?

Muốn cái gì lôi hết ra đây.

Ông chơi một thể cho xong.Dù là một sinh viên nhưng bạn biết đấy chúng ta vẫn thường rất hay chửi tục.Minh cũng thế, vốn là người nổi tiếng với cái mỏ hỗn của mình, anh nổi tiếng trong trường với lối nói chuyện thẳng thắng.- Lúc nảy đã kiềm chế lắm tao mới không chửi đây nhé!Thế này thì tới khi nào mới mới về tới quê.//Minh nới trong một thái độ hậm hực//Lần về quê này thật ra là để đi đám ma của một người anh trong họ.Minh bắt đầu quan sát xung quanh.

Vẫn cái không khí đầy mùi chết chóc ấy nhưng cảnh vật đã khác.Dường như đây là trên đỉnh của một ngọn núi nào đó.Xung quanh chẳng có tre,trúc,chẳng có những cái cây khô héo úa nữa.

Mà là một nơi bao quanh bởi hàng chục thậm chí là hàng trăm cây đa già.

Dù là ngọn nó nhưng nó l không nhọn mà lại gập ghềnh với đầy những đầu đá nhọn hoắc.Trên đây không khí lạnh toát rợn người, phía dưới là vực sâu thăm thẳm.

Lúc đối diện với cái xác kia có lẽ Minh đã sợ hãi nhưng bây giờ chỉ còn lại sự bực tức mà thôi.Từ đây lại càng không kiêng nể gì mà tiếp tục mắng:- Chỉ là một cái xác chết biết bay, ông đây sợ mày chắc.Có giỏi thì mày giết tao đi này.Không giám hả?Chửi cho đã miệng là thế nhưng trong lòng vẫn có cảm giác bất an vô cùng.

-Anh hai, anh hai ơi, anh hai.Một tiếng gọi, một giọng nói khiến Minh giật mình.//quay đầu//- Út?- //cười hì hì, vẫy tay// em đây nè!

Anh thấy em hong?//Cười//Minh bắt đầu bước đến mà không do dự trạng thái giống y như lúc bị dẫn dụ vào cái miếu đó vậy."

Út" chính là em gái của Minh.Độ tưởi khoảng chừng mới lên 7-8 tuổi.Nhưng...Minh à, chẳng phải em cậu đã chết cách đây 2 năm trước rồi hay sao.

Con bé chết do rơi từ tầng 15 của chung cư xuống.

Máu thịt nát bét, máu nhuộm đỏ cả một mảng sân.Chính cậu đã tận mắt thấy em mình chết mà.Trong gia đình Út là người mà Minh thương nhất, lúc nào cũng lẽo đẽo theo anh.Có lẽ là vì nỗi nhớ thương em mình nên anh đã chẳng còn tỉnh táo để nhận ra trước mắt mình không phải là người em mà bản thân yêu nhất.//bước đến////Đưa tay//-Út, anh nhớ mày lắm.//rơi nước mắt//Dù cảm động là thế nhưng...chỗ của cô em yểu mệnh ấy đang đứng là......vách núi.----------Còn tiếp-------------
 
Đường Về Quê
Chương 4.liệu rằng sẽ chết?


Mặc dù lúc nãy rất tỉnh táo nhưng có lẽ khi đối diện với người em mà bản thân yêu thương chiều chuộng thù Minh đã không còn nhớ những việc kì quái ấy nữa.

Trong đầu Minh lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó chính là ôm thật chặt đứa em bảo bối này cho thỏa lòng nhớ mong.

Lúc này, khi cậu chạy tới....

* vươn tay *

Lúc này khuôn mặt của Út bắt đầu biến dạng

*cười*

Cái nụ cười ấy méo mó dữ tợn một cách kì lạ.Đôi mắt bắt đầu trợn ngược, máu bắt đầu chảy thấm đầy một mảng lớn dưới chân.Đôi mắt bắt đầu ứa máu.

Khi nhìn vào khuôn mặt đáng sợ ấy Minh chợt tỉnh người.

*rút tay lại*

Dù đã kịp thời nhận ra nhưng mọi thứ đã quá muộn.

* tóm lấy *

Đối diện với cái thứ không phải ma cũng chẳng phải người ấy cổ tay Minh lạnh toát, tê rần.

Đột nhiên

*kéo*

Cái thứ giả dạng ấy kéo mạnh một cái người anh ngã nhào, lao xuống núi.

Lúc này Minh giang tay cố gắng bấu víu lấy cái gì có thể.Nhưng đây là vách núi, chỉ toàn là những phiến đá nhọn hoắt.

Bàn tay bám víu ấy rách tươm dường như tới tận xương máu chảy đầy tay.Minh lăn lốc thảm hại xuống vách núi thì dừng lại .

Cậu lúc này như một cái cây già bị quẳng từ tên cao xuống , không còn gì có thể sử dụng được nữa.

*bất động****

Thân thể lúc này dường như chẳng còn lành lặn nữa.Bàn tay thì rách toạt kéo dài đên tận khủy tay .Cái thân người thì bầm dập,tím tái.Cái đầu thì rách một khoảng lớn.

Chắc là do mất máu quá nhiều và những vết thương sâu đến tận xương ấy đã làm cho anh đau đớn hét lên.

- "aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...."

*im lặng*Không biết có phải do cái tính tình vốn đã như vậy hay không mà lại không kiềm được buộc miệng chửi một câu.

-"Má,con quỷ"

*giọng nói yếu ớt nhưng ánh mắt chứa đầy nhưng câm phẫn, uất hận**ngướt mặt lên*

Thấy chiếc xe của mình ở ngay phía trước.Nhưng...đâu chỉ là chiếc xe mà còn cómotj hình ảnh quen thuộc xuất hiện.

Cái XÁC.

Đúng vậy, chính là cái xác ấy đang bị treo trên một cái cọc tre.Cái đầu bị trói siết chặt

vào cái cọc, thân thì treo lơ lửng, gió thổi bay qua bay lại.Chẳng biết Minh đang nghĩ cái quái gì trong đầu nữa.

*đột nhiên đứng dậy*Dường như tất cả đau đớn đều biến mất.

*chạy về phía cái xác*

- "Tao giết mày".

Bản chất đã là cái xác, là một con Quỷ thì làm sao mà chết được nữa.***Cậu đã dần mất hết tỉnh táo.

*Nhào đến*

*Tay chụp lấy Tân nương áo đỏ *

*kéo mạnh*

* bộp, bộp, bộp, bộp,....*

Đầu rồi đến tay sau đó là chân lần lượt rớt xuống chân Minh.

Nhưng.... cái đầu của nó vẫn như ban đầu.Ngước cặp mắt xanh ngòm nhìn anh.

*choáng váng*

-"Cái con mẹ gì thế này"

Trước mắt tối sầm.

Mọi thứ rơi vào yên lặng.Thời khắc này , cái khoảnh ấy y như là trước khi bị chuyển tới nơi này vậy.Dù có bị dọa như thế nào nhưng bạn thấy đấy thói quen là một thứ khó bỏ đúng không nào.Người xưa đã từng nói "Cái miệng hại cái thân".Quả thật với cái miệng hỗn đó cùng vói quan điểm không tin ma quỷ lại càng khiến Minh lún sâu vào vòng xoáy của sự tuyệt vọng.

Có thể nói đây chính là sự trừng phạt cho những phát ngôn bữa bãi và những câu chửi tục kia fdax xúc phạm đến những thành phần không thể nhìn thấy.Hiện tại cả bản thân Minh còn chả biết đây là thật hay mộng, đau thật hay đau giả.Nếu là tôi, một người tin những việc tâm linh theo cách có chọn lọc, không mê tín dị đoan.Thì lúc đi trên đường tối đen ấy thôi cũng đã đủ để dọa tôi rồi.Tôi mà gặp tình huống như Minh chắc chết đứng mất.Và với diễn biến lúc nãy , sự trả giá ấy sẽ còn tiếp tục.*reng,reng reng....*

*tùng tùng tùng...*Những âm thanh của tiếng chuông, tiếng trống vang lên vang dội.*Bừng tỉnh*--------Còn tiếp----------
 
Đường Về Quê
Chương 5. Đã về (1)


Khung cảnh chuyển về buổi sáng sớm.

Xung quanh vẫn còn vươn chút sương mù.*mở mắt*Ánh sáng le lói hòa vào tiếng kèn , trống vang dội khắp nơi.Khubg xảnh trước mắt vừa lạ lùng vừa quen thuộc.*bất ngờ, Minh nhíu mày trợn to mắt nhớ ra*- Đây, đây ...đây là cái miếu đó.

Không thể sai được.

Xung quanh treo đầy những băng vải đỏ, troe đầy những lồng đèn dán chữ hỉ.

Bay đung đưa ngả nghiêng trong gió.Không gian xung quanh chính là hình ảnh của xác miếu đó trong ngày đưa cái xác ấy vào đây.Minh đang ngồi ngay giữa cái miếu.*liếc mắt** nhìn ra phía cửa*Một đoàn rước dâu đang từ từ tiến vào.Tiếng trống, kèn, vang dội cả một vùng.Có một người con gái ngồi trong cái kiệu 8 người khiêng.

Cái kiệu lắc lư, nghiêng ngả qua lại .

Nhưng...điều đặc biệt là Tân nương đó dường như không động đậy tí gì .

Y như đã chết vậy, 8 người khiêng kiệu mang một khuôn mặt cười, cuoief một cách cứng ngắc.Lộ hai hàm răng trắng toát, cái môi đỏ như tô máu chó, đôi mắt trắng toát nhìn thế nào cũng chẳng giống con người.*tùng tùng tùng**keng keng keng**bỗng có một tiếng nói cất lên không biết từ đâu*"Giờ lành đã điểm, mời Tân nương xuống kiệu"* Cái kiệu hạ xuống*Minh không nhìn nổi nữa .* Đứng dậy**lấy đà*Cố hết sức chạy ra phía cửa , Minh lướt qua đoàn đưa dâu .

Dường như họ chẳng nhìn thấy Minh, cũng không hề để ý.Minh cố hết sức chạy ra phía chiếc xe của bản thân..Lúc nhìn thấy cái xe của mình trong lờng đã dâng lên hi vọng.Hướng mắt nhìn ra hướng đó, ánh sáng bắt đầu le lói, những tia sáng ấm nóng buổi sớm mai chiếu xuống khuôn mặt của Minh.*nở nụ cười mang vẻ hi vọng** vươn tay cảm nhận sự sông xung quanh*Cây cỏ tươi tốt không khí trong lành chảng giống cái không gian u tối mà đáng sợ kia chút nào.* Mở cửa**bộp* đóng cửa lại.* ngồi xuống** dựa lưng vào ghế** thở ra một hơi* như trút hết những gánh nặng trong lòng.[ nói với giọng trách móc]- Ha.

Thật tình cạn phước lắm mới dính vào cái xác quái đản ở trong cái miếu này.* cười mỉa*- Để tao gặp lại lần nữa là tao đốt luôn cho xong.

Hù cái con c*c.

Nghĩ tao sợ à?.Nói xong liền đút chìa khóa.*vặn ** đề xe**quay vô lăng*Xe bắt đầu lùi lại.

Minh nghĩ bụng."

Thì ra là do cái này là đường nhỏ sát bên đường lớn à.

Đường đèo dàu thế này mà ngay cả cái đèn đường cũng không lắp.

Dính phải mấy chuyện này một phần cũng do cái đèn đường chứ đâu.

Về phải gửi yêu cầu lên cơ quan thành phố mới được.Cậu đạp ga phóng nhanh ra khỏi cung đường đó.* mở cửa sổ** nhìn ra ngoài*Không gian xung quanh đầy rẫy những cây xanh, từ to đến nhỏ, cây con đến cổ thụ đều có đủ.

Những hàng tre già vẫn thế, đung đưa trong gió, lá cọ vào nhau vang lên xào xạc.Gió lớn làm tóc Anh bay phấp phới, từ đó đã mang đến cho Minh một cảm giác nhẹ nhàng.Đi được khoảng tầm đâu đó 30 km.

Trong lòng cảm thấy kì lạ.[Tự hỏi]- Mình nhớ lúc đi tới cáu miếu đó thì xăng đã gần hết mẹ rồi.

Sao còn chạy được đến giờ này vậy trời.- Có khi nào kim xăng bị hỏng không thế.

Đừng nói nữa nha trời.- Haizzz.

Lại phải tốn mớ tiền.* Vỗ vào cái xe*- Mày biết mày hư mấy lần rồi không hả?

Biết vậy mau xe mới cho rồi.- Má. tốn money vãi l*n luôn.

Tệ gì cũng vài tram chứ đùa.* nói trong vẻ bất lực*Đột nhiên chiếc xe có biểu hiện lạ.* két két kéttttttt...*Tiếng xe thắng lại .*thở dài** vươn tay** bốp*Minh vỗ vào vô lăng xe.- Má.

Thật tình.*mở cửa** bước xuống xe*Đi xung quanh cái xe để kiểm tra.* quay đầu nhìn chiếc xe*Khuôn mặt iện lên sự cam chịu, chẳng thèm nói.

Cậu đi ra phía lang cang bên đường*Chống tay*Dựa vào hàng lang cang đón xe.................

Nữa tiếng sau, có tiếng xe lớn chạy lại từ phía sau.* chạy ra** vươn tay vẫy xe*

Chiếc xe dừng lại....------Còn tiếp----------

Bạn có nghĩ Minh có về được nhà không?

Nếu muốn biết những diễn biến tiếp theo hãy theo dõi truyện nhé.

Yêu các độc giả ạ.****************
 
Back
Top Bottom