Sau khi buổi chụp tạo hình kết thúc, tài xế của cô đã đợi sẵn ở dưới lầu.Trước khi lên xe, Minh Ương thoáng trông thấy Ôn Toàn và mẹ của cô ta cũng vừa bước ra từ bên trong.
Cô liếc mắt nhìn sang, hai mẹ con khoác tay nhau, không biết đang nói chuyện gì mà trông rất vui vẻ.Cô thu lại ánh nhìn, báo với tài xế địa chỉ của Khương Lai.
Lát nữa không có lịch trình gì, cô tiện đường tạt ngang qua đó lấy đồ của mẹ Khương gửi lên cho mình.Biết cô chuẩn bị đến, Khương Lai hỏi: [Thẩm tổng không có ở nhà sao?]Minh Ương tựa vào lưng ghế, vừa lướt điện thoại vừa trả lời: [Sao lại hỏi đến anh ấy?]Trên Weibo, đoàn làm phim Năm tháng rực rỡ vừa đăng thông báo chính thức, Tông Diễn cũng vừa mới chia sẻ lại bài viết.Cô cũng nhanh chóng chia sẻ theo, rồi lại quay trở về Wechat tiếp tục tám chuyện.Khương Lai: [Vì nếu anh ta ở nhà, cậu sẽ chẳng có thời gian để ghé sang nhà mình

]Minh Ương không hề nhận ra điều đó, [Có sao?]Để thể hiện sự "bức xúc" một cách rõ ràng nhất, Khương Lai gửi thẳng một tin nhắn thoại: "Có!!!"
Cô thường xuyên quay phim ở nơi khác, thời gian ở lại Bắc Thành thật ra không nhiều, mà quãng thời gian ít ỏi đó hầu như đều bị Thẩm Ký Niên "chiếm dụng".Minh Ương giật mình đưa điện thoại ra xa.
Cô nghiêm túc ngẫm lại, bình thường rõ ràng là anh cũng rất bận kia mà.
Có lẽ là do thời gian rảnh của cô quá ít nên mới khiến Khương Lai có cảm giác như thế.Để bày tỏ thành ý, cô cất công vòng qua cửa hàng kia một chuyến, mua vài món bánh ngọt và đồ uống mang theo.Khương Lai giống cô, đều rất thích cửa hàng này.Khi xe dừng lại dưới khu chung cư của Khương Lai, Minh Ương đang định xuống xe thì trông thấy túi bánh quy của bà Lê Nguyệt tặng, tiện tay cầm luôn xuống xe.Thẩm Ký Niên không ăn đồ ngọt, mà cô cũng ăn rất ít, vừa hay có thể chia hết cho Khương Lai.Điện thoại liên tục đẩy thông báo mới lên, cô tạm thời không rảnh tay để xem.
Đến khi vào nhà, đặt hết đống đồ trên tay xuống, cô mới mở điện thoại ra xem, phát hiện Ôn Toàn vừa kéo hết dàn diễn viên chính trong bộ phim vào một nhóm chat.Ôn Toàn mở lời chào hỏi trước: [Hợp tác vui vẻ nhé ~]Những người khác cũng lần lượt lên tiếng chào hỏi, ai chưa thêm Wechat của nhau thì lục tục kết bạn với nhau.Ôn Toàn lại nhắn tin vào nhóm: [@Tông Diễn, anh Diễn ơi, anh bật chế độ chặn kết bạn mất rồi, chúng ta kết bạn nhé?]Tông Diên: [Để tôi kết bạn với em.]Trái lại, Minh Ương không có phản ứng gì.
Bởi vì cô đã có Wechat của Tông Diễn.Cô đã từng hợp tác với anh trong bộ phim đầu tay của mình.Đống đồ mẹ Khương gửi lên được chất thành một ụ núi nhỏ ngay giữa phòng khách nhà Khương Lai, trông hoành tráng và cũng rất bắt mắt.
Nếu không phải cô sang chơi, Khương Lai cũng lười khui ra.
Hai người cùng làm thì mới có động lực, lúc này, Khương Lai đi lấy một con dao nhỏ, bắt đầu "xử lý" đống đồ chuyển phát nhanh.Lưỡi dao rạch qua lớp băng dính dày quấn kín bên ngoài, phát ra tiếng "xoẹt xoẹt", gần như vang lên cùng lúc với giọng của Khương Lai: "Hai người bọn cậu không cãi nhau thật chứ?"
Khương Lai ngẩng đầu nhìn người con gái đang tựa vào bàn ăn, cúi đầu trả lời tin nhắn trên điện thoại.
Dù trong đời thường, không cần trang điểm cầu kỳ, nhưng gương mặt ấy vẫn sắc sảo đến lạ, từng đường nét như được chạm khắc tỉ mỉ.Ngay từ năm nhất đại học, Minh Ương đã có không ít người theo đuổi - từ sinh viên cùng khoa, khác khoa, thậm chí đến cả sinh viên từ trường khác, nhiều không đếm xuể.
Thế nên, việc cô thuận lợi bước chân vào giới giải trí khi đó gần như là điều đã được dự đoán trước.Thế nhưng, con đường này xưa nay vốn chẳng hề dễ đi, không phải chỉ cần có khuôn mặt đẹp là đủ.
Trong giới này lại chẳng bao giờ thiếu người đẹp.Khương Lai đã dõi theo từng bước của Minh Ương, từ những ngày đầu cho đến ngày hôm nay.Minh Ương ngẩng đầu khỏi điện thoại: "Hửm?"
Lý do Thẩm Ký Niên bận rộn công việc này, không hiểu sao Khương Lai lại cảm thấy không đáng tin cho lắm.Cảm giác như có chuyện gì đó khuất tất.Minh Ương vốn chưa từng nghĩ đến mức đó, nhưng bị cô bạn hỏi thế lại đâm ra ngập ngừng: "Không... không có mà."
Khương Lai bắt chéo chân: "Thế thì chắc chắn là có rồi.
Nói mau, sao lại cãi nhau?"
"..."
Mâu thuẫn duy nhất giữa hai người bọn họ chính là mấy tin nhắn của Triệu Thuỵ Chi ngày hôm đó, nhưng cô nghĩ mình đã dỗ anh nguôi giận rồi.Minh Ương bèn kể lại chuyện ngày hôm ấy cho cô bạn mình.Vừa nghe thấy câu "Sẽ không kết hôn" kia của cô, Khương Lai há hốc miệng, bỗng rơi vào im lặng."
Cậu..."
Cô nàng đắn đo tìm từ, vừa quan sát nét mặt của Minh Ương, vừa ngập ngừng hỏi: "Cậu và Thẩm tổng... không định kết hôn sao?"
Tính ra thì, từ khi xảy ra chuyện đó đến nay cũng đã được ba năm.Dù có một khởi đầu không hoàn toàn trong sáng, nhưng Khương Lai vẫn luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người bọn họ không giống những người khác.Bị hỏi bất ngờ, Minh Ương tắt điện thoại, cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc sau, cô mới khẽ nhếch môi, nói: "Lai Lai à... người như anh ấy, sẽ không bao giờ nghĩ đến tình yêu.
Mình hiểu rõ điều đó."
Sắc bén, nhưng cũng đầy cay đắng.Thân phận và địa vị của anh vốn không phải là thứ mà người bình thường muốn là có thể dễ dàng chạm tới.
Vô tình bước vào thế giới của anh là may mắn của cô, là duyên phận của bọn họ, nhưng cô không dám nghĩ xa hơn.Nếu tham lam đòi hỏi nhiều hơn từ anh, nghĩa là đã vượt quá giới hạn.Ngoan ngoãn ở đúng vị trí của mình, đó mới là điều nên làm.Khương Lai khựng lại rất lâu.Mãi một lúc sau, cô nàng mới khẽ khàng thở dài một tiếng.Có lẽ con người rất dễ bị sự suôn sẻ nhất thời làm mụ mị đầu óc, từ đó nảy sinh những ảo tưởng không thực tế.Dù có tỉnh táo hiểu rõ lý lẽ đến đâu, nhưng vẫn không khỏi chạnh lòngThế mà Minh Ương, người đang bị cuốn trong một thế giới dễ dàng khiến người ta lạc lối nhất, lại giữ được sự tỉnh táo và sáng suốt của bản thân.Khương Lai lấy lại tinh thần, cúi đầu tiếp tục khui đống hàng chuyển phát nhanh, như muốn che giấu cảm xúc hiện tại của mình.Thế nhưng, nếu cứ như vậy, sau này Minh Ương sẽ ra sao?
Cô sẽ đi về đâu?Một câu hỏi thật khó để trả lời.Đề bài này vốn dĩ đã khó, thế mà cuộc đời còn khốn nạn đến mức không cho nổi một lời gợi ý.
Minh Ương sắp xếp lại đồ đạc trên bàn, hai người đều ăn ý không tiếp tục nhắc đến chủ đề này.
Đúng lúc này, Wechat của cô lại hiện thông báo có tin nhắn mới.Là Tông Diễn nhắn riêng cho cô:[Đã lâu không hợp tác, rất mong chờ vào màn hợp tác lần này của chúng ta.]...Kết thúc cuộc họp kéo dài hơn nửa ngày, Thẩm Ký Niên cất bước quay trở về văn phòng với vẻ mặt lạnh nhạt.Nhóm thư ký đi theo phía sau anh, bước chân hối hả.Mới vừa rồi, lại có hai phòng ban bị mắng một trận tơi bời.
Phương án trình lên cũng bị bác bỏ thẳng tay, hơn nữa, Thẩm tổng cũng không hề vòng vo, thẳng thừng không chút nể nang.Mấy ngày nay, đừng nói là các phòng ban khác, ngay cả phòng thư ký của bọn họ cũng làm việc trong tình trạng áp lực cao độ.Suốt mấy ngày qua, Thẩm tổng gần như đều vùi đầu xử lý công việc, những việc tồn đọng trước chuyến công tác đều được anh giải quyết gọn gàng với hiệu suất đáng kinh ngạc.Bận đến mức khiến bọn họ phải hoài nghi cuộc đời.Còn bản thân anh thì khỏi phải nói, chỉ quay về nhà họ Thẩm ngủ một đêm, ba ngày còn lại hầu như ngủ lại công ty.Tình hình hôm nay trông cũng không mấy khả quan --Hai trợ lý đứng bên ngoài đã đùn đẩy nhau từ nãy đến giờ."
Cô vào đi."
"Không, lúc nãy tôi vào rồi."
"Thì cô lại đi thêm một chuyến nữa..."
Trợ lý Lý cầm văn kiện đi tới, đảo mắt nhìn hai người, rồi tốt bụng cầm luôn cả tập tài liệu của cả hai mang vào trong, xem như đã cứu người trong biển lửa.Công việc ngày hôm nay đã được xử lý hòm hòm, thời gian cũng không gấp, hai cô trợ lý giữ trợ lý Lý lại, hỏi thăm: "Rốt cuộc là ai đã chọc giận Thẩm tổng vậy?"
Trợ lý Lý: "Ý mấy cô là sao?"
Một trong hai cô nàng trợ lý len lén ngó vào trong văn phòng: "Anh không nhận ra sao?
Trong sếp có vẻ không vui cho lắm."...
Đã nhận ra.
Nhưng quả thật rất khó nói.Trợ lý Lý không rảnh hóng chuyện, gõ cửa phòng rồi bước vào trong.Cậu ta đưa tập tài liệu mới nhất đến trước mặt Thẩm Ký Niên bằng hai tay:"Thẩm tổng, hôm nay đã có thông báo chính thức, nam chính của Năm tháng rực rỡ là Tông Diễn ạ."
Cậu ta biết rõ, Thẩm Ký Niên sẽ quan tâm đến những tin tức thế này.
Nhưng giới giải trí mỗi một ngày lại có vô vàn tin tức mới, Thẩm tổng lại bận trăm công nghìn việc, không thể nào theo dõi hết được.
Việc cậu ta cần làm chính là chọn lọc những thông tin có ích và trình lên cho Thẩm tổng.Còn "có ích" như thế nào --Mức lương cao của cậu ta đâu phải ngồi không mà có.
Thẩm Ký Niên hơi nhấc mí mắt.Trợ lý Lý vẫn luôn cúi đầu, không dám ngẩng lên.Ba năm trước, khi Thẩm Ký Niên cho người xử lý chuyện bên kia giúp cô, cấp dưới từng báo lại rằng, có người cũng có ý định giúp cô, nhưng chỉ mới can thiệp được nửa đường thì đã lui bước.Khi ấy trợ lý Lý có hỏi là ai.-- Tông Diễn.Thế nên hôm nay cậu ta mới cố tình nhắc đến chuyện này.Thẩm Ký Niên chẳng buồn để tâm đến anh ta.
Suy cho cùng, đây cũng chỉ là một kẻ phải rút lui giữa chừng vì sợ bị vạ lây mà thôi.
Muốn giúp cô, nhưng giúp được một nửa đã rút tay về, chẳng phải sao?
Anh hờ hững đáp lại một tiếng, ra hiệu trợ lý Lý có thể ra ngoài."
Vâng."
Ra đến cửa, trợ lý Lý thả chậm bước chân, nhưng phía sau vẫn không truyền đến tiếng động nào.Đến giờ tan ca, cả văn phòng thư ký gần như đều ra về đúng giờ, chỉ còn trợ lý Lý phải theo Thẩm Ký Niên đến một bữa tiệc tối.Buổi tiệc này vô cùng quan trọng, không thể vắng mặt.Suốt cả buổi tối, những ly rượu khó từ chối cứ lần lượt dồn đến.Sau khi tàn tiệc, trên đường trở về nhà, Thẩm Ký Niên ngồi ở hàng ghế phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.Chiếc Maybach màu đen lặng lẽ lướt đi trong màn đêm của Bắc Thành.
Trợ lý Lý do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi xin ý kiến: "Thẩm tổng muốn về nhà họ Thẩm hay là...?"
Người khác không rõ tình hình, nhưng cậu ta lại biết rất rõ.Đã mấy ngày liền Thẩm tổng không trở về Bách Duyệt Garden, chắc chắn là đã xảy ra mâu thuẫn.Chỉ không biết mâu thuẫn là gì, có nghiêm trọng không, nên dù có mở lời, trợ lý Lý vẫn không dám hỏi thẳng thừng.Thẩm Ký Niên không trả lời ngay, tài xế chỉ đành cho xe tiếp tục chạy.Anh cầm điện thoại trên tay, ánh mắt hờ hững khó đoán.
Ánh sáng trong xe hắt lên người anh, càng làm nổi bật những đường nét lạnh lùng và rắn rỏi trên cơ thể anh.Thẩm Ký Niên mở Wechat, xem lướt qua tin nhắn.Mấy hôm trước còn gửi ảnh cho anh, hôm nay lại chẳng có lấy một tin nhắn.Anh đã mấy ngày không về, thế mà cô cũng không có phản ứng gì.Bờ môi mỏng dần mím chặt lại.Đến chính anh cũng không rõ, rốt cuộc mình đang muốn kiểm chứng điều gì?Men rượu ngấm dần, đầu cũng bắt đầu nhâm nhẩm đau, lời của Kỷ Hàm Tinh ngày hôm đó không ngừng vang vọng trong đầu anh.Thẩm Ký Niên day nhẹ cung xương mày, cất giọng lạnh nhạt không chút cảm xúc: "Về Bách Duyệt Garden."
Trợ lý Lý ngồi đằng trước chợt thở phào nhẹ nhõm.Cuối cùng cũng..."
Vâng."...Mấy hôm nay, Minh Ương chỉ ở trong nhà nghiên cứu kịch bản.Cô đã đọc được hơn một nửa kịch bản, càng đọc cô lại càng thêm yêu thích nhân vật này.
Ngày bấm máy đã cận kề, thời gian nghỉ ngơi của cô cũng không còn nhiều, bắt đầu bước vào giai đoạn đếm ngược.Anh không có ở nhà, căn nhà càng thêm yên tĩnh.
Buổi tối, cô cuộn người trên sofa, ôm kịch bản đọc một lúc rồi thiếp đi lúc nào không hay.Giấc ngủ của cô không sâu, cứ chập chờn mãiTrong cơ mơ màng, như cảm nhận được điều gì đó, cô chợt tỉnh giấc, vô thức hướng mắt về phía cửa ra vào.Ánh đèn ngoài huyền quan hắt ra ánh sáng lờ mờ.Thẩm Ký Niên cầm áo vest, đứng trước cửa ra vào, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô.
Minh Ương ngồi dậy, lẩm bẩm: "Anh về rồi..."
Anh lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt vẫn còn đang say ngủ của cô.Một lúc lâu sau, anh bỗng cúi đầu, khẽ rướn khoé môi, có phần bất lực, có phần thoả hiệp.Như thể đang tự giễu.Rõ ràng là anh muốn kiểm chứng lời của Kỷ Hàm Tinh.Nhưng anh lại là người cúi đầu trước, chủ động kết thúc màn kiểm chứng này.Minh Ương cũng không biết mình ngủ quên từ lúc nào, mục tiêu mà mình đặt ra hôm nay chỉ mới hoàn thành được một nửa.
Cô đặt quyển kịch bản trên người xuống bàn, cất bước đi về phía anh.Đã lâu lắm rồi bọn họ không gặp nhau...
Mấy ngày rồi nhỉ?
Cô cũng không nhớ rõ nữa.Cơn buồn ngủ vẫn còn chưa tan hẳn, cô uể oải vươn tay ôm lấy eo anh.Ngửi thấy mùi rượu trên người Thẩm Ký Niên, cô ngẩng mặt nhìn anh: "Anh uống rượu à?
Để em nấu mì cho anh nhé?"
Mấy món khác thì cô không biết, nhưng nấu mì thì vẫn dư sức.Anh không trả lời, chỉ lặng lẽ khoá chặt ánh mắt cô, ánh mắt sâu thẳm như màn đêm.Như thể bao nhiêu rượu vừa uống lúc nãy đến bây giờ mới bắt đầu ngấm, cơn say ập đến dữ dội.Thẩm Ký Niên đưa tay nâng cằm cô, hôn lên môi cô.
Khẽ cắn nhẹ, rồi lại mơn trớn dịu dàng.Cô vẫn còn đang trong cơn mơ màng, cả người uể oải, cô vô thức khép hờ mắt, hàng mi tựa cánh bướm khẽ rung rinh.Nụ hôn ngày một sâu, khiến cô mềm nhũn trong vòng tay anh, mấy đầu ngón tay vô thức siết chặt lại, như đang tìm chỗ bám víu."
Ương Ương."
Trong mắt như phủ một tầng hơi nước, cô khẽ mở mắt nhìn anh.Thẩm Ký Niên rời khỏi môi cô, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, cất giọng khẽ khàng hỏi cô: "Sao em lại chẳng đòi hỏi gì cả?"
-- Cuối cùng, anh vẫn hỏi ra.Trong giới này, Thẩm Ký Niên cũng chẳng lạ gì những chuyện như thế, cũng từng thấy không ít người đưa ra điều kiện, yêu sách này nọ.
Họ đòi hỏi đủ thứ trên đời, không thiếu thứ gì, nhưng chỉ có cô, chưa từng mở miệng đòi hỏi điều gì.Anh kiên nhẫn chờ đợi, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.Ngược lại, chính anh lại là người rối lòng trước.Câu hỏi của anh ập đến quá đột ngột, Minh Ương ngẩng mặt lên, dưới ánh đèn mờ ảo trong màn đêm, cô đón lấy ánh mắt của anh.Thẩm Ký Niên lẳng lặng cúi đầu nhìn cô, ánh mắt quấn quýt không rời.Cô như vẫn còn chưa tỉnh hẳn, anh không biết liệu mình có nhận được câu trả lời thật lòng từ cô hay không.***
Tác giả:Chỉ mới bắt đầu thôi mà sếp Thẩm. *Hỏi chấm*