Siêu Nhiên Đứa Trẻ Đặc Biệt

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
387004476-256-k991109.jpg

Đứa Trẻ Đặc Biệt
Tác giả: Selina__Sia
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

VĂN ÁN:
Từ khi sinh ra, tôi luôn là một đứa trẻ khác biệt so với bao đứa trẻ xung quanh khi có thể thấy những thứ con người không nên thấy và hơn thế nữa trở thành các mục tiêu bị những "thứ đó" nhắm đến.

Nhưng tôi lại được người mình thích bảo vệ.

Vào một ngày đẹp, khi tôi đã trưởng thành thì tôi quyết định tỏ tình với anh ấy.

" Thẩm Trạch Xuyên, em thích anh "
Nhưng thứ đáp lại tôi đó là....

" Xin lỗi, đối với anh thì anh chỉ xem em là một cô em gái mà thôi "
...
• 𝘼𝙐𝙏𝙃𝙊𝙍: H.N (Rika) •
----------------------------
LƯU Ý:
- Tuyệt đối không đánh cắp ý tưởng từ tác phẩm của tôi
- Đừng toxic tác phẩm hay bình luận quá đáng
- Nếu có gì sai sót mong mọi người hoan hỉ cho Tags: khoảngcáchtuổitáclinhdịnữcườngsiêunhiêntinhyeumuon​
 
Đứa Trẻ Đặc Biệt
Chap 1


Trên thế giới này, ma quỷ luôn tồn tại song song với chính con người nhưng ta lại chẳng thế thấy được "chúng".

"Chúng" - chính là một thực thể không được xác định, tồn tại trên thế gian này chỉ vì một điều gì đó còn hối tiếc chưa thể siêu thoát.Rất ít người có thể thấy được "chúng", nếu có thì những con người đó mang trong mình một sức mạnh phi thường.Và một trong số con người đó cũng có cả tôi nữa.Tôi - Lâm Vi Hạ, chính là đứa trẻ đặc biệt ấy khi có thể nhìn thấy " chúng".

Còn về phần sức mạnh phi thường thì tôi lại chẳng dám chắc...Bởi vì tôi chẳng qua là người bình thường sinh ra trong một gia tộc trừ tà, và may mắn hơn cả triệu người trên thế giới này sở hữu đôi mắt âm dương.

Có thể nhìn thấy những thứ mà ít ai có thể thấy.Không những vậy mà còn bị trở thành mục tiêu của "chúng" nữa chứ!

Tôi thề là tôi ư thích chuyện đó !!!Đúng là cái số phận đen đủi mà.Nhưng mà trong cái rủi có cái may khi từ nhỏ tôi luôn được mọi người trong tộc mình bảo vệ, yêu thương hết mực.

Đặc biệt là người anh trai hàng xóm của tôi, người mà tôi thầm thích từ lâu.Người mà tôi thầm thích - Thẩm Trạch Xuyên.

Anh ấy là một thầy trừ tà, được sinh ra trong một trong ba gia tộc trừ tà danh giá.

Và cũng là người kế thừa duy nhất của gia tộc họ Thẩm nên sức mạnh của anh ấy là rất mạnh mẽ.Trái ngược với anh ấy thì tôi lại là đứa con gái út trong gia tộc họ Lâm, một trong ba đại gia tộc trừ tà.Trước tôi thì có người chị gái sẽ là người kế thừa gia tộc và một người anh trai.Gia tộc họ Lâm của tôi và Gia tộc họ Thẩm của anh ấy vốn dĩ là người quen của nhau khi cả hai ông nội chúng tôi đều là bạn thân nhau.

Thế nên từ nhỏ chúng tôi đã gặp nhau thường xuyên và thân thiết với nhau rất nhiều..Trong kí ức của tôi, anh ấy lúc nào cũng là một người rất dịu dàng với khuôn mặt luôn mỉm cười và yêu thương tôi hết mực....Có lẽ chính vì thế mà khiến tôi rung động với anh ấy.Tôi biết tình cảm của mình chẳng phải thứ tình cảm đơn thuần của anh - em gái hàng xóm kia mà nó là "Tình yêu".Khi đã đủ tuổi trưởng thành, tôi quyết định tỏ tình với anh ấy.

Rằng tôi rất thích anh ấy rất nhiều...- " Anh Trạch Xuyên, em thích anh "- " Em thích anh từ rất lâu rồi, nó không phải là cái thích bình thường của anh em mà là thích của tình yêu...

"- " Thế nên- "Chưa kịp dứt câu nói, thì anh ấy đã trả lời lại chính câu tỏ tình ấy của tôi rằng: - " Xin lỗi, đối với anh thì anh chỉ xem em như là một cô em gái mà thôi Tiểu Hạ "- " Vả lại em vẫn đang còn nhỏ, thứ tình yêu đó em chưa hiểu rõ nó được đâu "Nghe những lời nói ấy, cả người tôi như bị cứng đông lại.

Đôi môi mím chặt lại, bàn tay lúc ban nãy nắm chặt giờ lại càng nắm nó chặt hơn.Em gái?

Anh ấy chỉ xem mình là em gái thôi sao?A...cũng phải mà nhỉ, vốn dĩ ngay từ ban đầu thứ tình cảm của mình khác hẳn anh ấy rất nhiều.Đối với anh ấy, tôi chẳng qua chỉ là một cô em gái nhỏ đơn thuần luôn cần được yêu thương.Đến tận bây giờ tôi mới hiểu ra, rằng chính bản thân mình đã luôn đơn phương anh ấy cũng như đoạn tình cảm này.---------

Oº°ºOTại gia tộc họ Lâm, phòng của tôi.- " Haa...làm sao đây.

Bây giờ tự nhiên hối hận khi đã tỏ tình với anh ấy " .

Tôi chán nản chả còn sức sống nằm dài trên giường.Đã gần một tuần trôi qua kể từ ngày hôm đó.

Tôi đã luôn tránh né anh ấy khi cả hai gặp mặt nhau.Có khi là không thấy mặt anh ấy luôn á chớ, vì tôi đã luôn núp trong phòng mỗi lần anh ấy đến nhà tôi kia mà.Thật hối hận khi đã tỏ tình với anh ấy, nếu như tôi không tỏ tình với anh ấy thì chắc cả hai chúng tôi vẫn như cũ.Với mối quan hệ anh - em hàng xóm.Đang suy nghĩ thì bất chợt có người gõ cửa phòng tôi.Cốc cốc..- " Hạ hạ, chị vào được chứ?

" .

Tiếng nói của người gõ cửa phòng tôi vang lên sau cánh cửa.- " Được ạ, chị cứ vào tự nhiên "

Tôi ngồi dậy quay người về phía cửaCạch, cánh cửa phòng tôi được mở ra.- " Chị có mua ít bánh trên đường về để hai chị em mình cùng ăn nè " .

Người đó vừa đi lại chổ tôi đang ngồi vừa giơ lên túi bánh mới mua.Nghe thế, tôi có chút hớn hở hỏi: - " Có bánh dâu tây chứ ạ?

"Người đó nhìn tôi cười cười rồi đáp lại câu hỏi của tôi " Đương nhiên là có rồi ".Một phần bánh dâu tây dược đặt vào tay tôi, không suy nghĩ gì nhiều mà tôi đã cầm nĩa lên mà thưởng thức nó.Chà, vị bánh vẫn ngon tuyệt như ngày nào.Tôi nhìn lên người đó, khuôn mặt có chút khó hiểu khi người đối diện mình cứ nhìn mình chằm chằm.- "Bộ mặt em có dính gì hả, chị " Người ngồi đối diện tôi không ai khác là người chị cả của tôi - Lâm Vãn Vãn, là người sẽ kế thừa của gia tộc tương lai sau này.Nghe tôi nói thế, Lâm Vãn Vãn mới giật mình không nhìn tôi nữa mà giải thích:- " Không có, tại chị cảm thấy khá mừng khi em lại vui vẻ như thường ngày rồi "- " Chứ mấy ngày nay em toàn trưng ra vẻ mặt buồn buồn như thể ai đó mới từ chối em chuyện gì vậy!

"Tôi nhanh chóng phủ định đi những lời đó, mà cười cười nói: " Làm gì có ai khiến em buồn như vậy chứ..

"- " Tại do em suy nghĩ vài chuyện không đáng có mới có vẻ mặt đó thôi "Lâm Vãn Vãn trưng ra vẻ mặt nghi ngờ nhìn tôi, nhưng rồi lại thở phào nhẹ nhõm.- " Thế à, làm chị cứ tưởng em bị tên kh.ốn nào từ chối tình cảm nữa chứ "- " Nếu có thì tên kh.ốn đó xác định với chị khi lại dám từ chối xinh ngoan yêu, bé bỏng của nhà ta " Vẻ mặt lúc này của chị ấy trông rất đáng sợ, y như muốn giế.t người rồi ăn tươi nuốt sống con nhà người ta vậy.Tôi đổ mồ hôi nhìn chị ấy, ừ thì tính cách chị của tôi là như vậy đấy.

Chị ấy là một người luôn tích cực, vui vẻ...lâu lâu thì hơi điên máu một chút và hơn nữa chị tôi cùng tuổi với anh ấy.Đặc biệt sức mạnh chị gái tôi cũng chẳng hề kém cạnh so với Thẩm Trạch Xuyên một chút nào.Có thể nói một 9 một 10 cũng không sai.Lâm Vãn Vãn dựa người vào ghế, tay thì mút một miếng bánh mà nói: - " Cái tên kia lo lắng cho em lắm đấy "Cả người tôi khựng lại đôi chút, nhưng rồi tôi lại thể hiện biểu cảm dường như chẳng có gì xảy ra.- " Thế ạ, nói anh ấy bây giờ em không sao nữa rồi "Chị tôi hơi khó hiểu nhìn tôi đang có vẻ mặt bình thản kia, mà nghĩ : " Quái lạ, nếu là bình thường thì nghe đến chuyện tên kia lo lắng cho mình thì em ấy đã vui vẻ ngay lập tức rồi "" Ấy vậy mà giờ em ấy lại có vẻ mặt bình thản như bây giờ....

"" Ê, đừng nói là- "Rắc...Rắc..Chiếc nĩa bằng bạc bị bóp méo sang một bênTôi hoang mang nhìn người chị Lâm Vãn Vãn của mình.

Ủa, chuyện gì vậy??

Sao tự nhiên chị ấy bóp méo chiếc nĩa đó làm gì thế?Lâm Vãn Vãn đứng lên nhìn tôi mỉm cười, mà nói :- " Chị sực nhớ có chút chuyện cần phải làm, em cứ ăn bánh tiếp đi nha.

Chị sẽ về nhanh thôi "Nói rồi chị ấy một mạch đi luôn, còn tôi chẳng hiểu mô tê gì cả....Phòng khách- " Ah~ Cuối cùng cũng xong cái nhiệm vụ kia rồi " .

Lâm Giang Thành vừa vào nhà vừa quay quay cánh tay giản người một chút.Nhị thiếu gia, Lâm Giang Thành - người con trai thứ hai của gia tộc họ Lâm và cũng là anh trai của tôi.Anh chàng Giang Thành đang chuẩn bị chill chill đi lên phòng thì bắt gặp ngay người chị cả, Lâm Vãn Vãn của mình.- " Chị cả?

Chị- "Lâm Giang Thành lập tức nín họng ngang khi thấy ánh mắt chế.t người ất của chị gái mìnhỦa?

Cái mịa gì vậy?

Bộ ai làm bả điên máu lên hả.- " ..Chị, đừng có làm chế.t người ta đấy"- " Tao đập cho ra bả thừa sống thiếu chế.t thôi chứ không chế.t được đâu" .

Lâm Vãn Vãn trả lời một cách ngắn gọn làm cho anh chàng nào đó xịt keo cứng ngắt.- " Hả??

"

.

.

.

.

.

- " GÌ ?!?!

LÀM VẬY THÌ CÓ KHÁC M.Ẹ GÌ LÀ GIẾ.T NGƯỜI ĐÂU!!

"---------

Oº°ºOTại gia tộc nhà họ Thẩm- " Lâm tiểu thư?

Người đến đây có hẹn với ai sao ạ " .

Người hầu khi thấy Lâm Vãn Vãn có chút cung kính mà hỏi.Nhưng chẳng có lời đáp lại nào, chị tôi cứ ngó nhìn xung quanh nơi dinh thự của Thẩm gia.- " Tên khố.n kia bây giờ đang ở đâu?

"Lâm Vãn Vãn đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn gã người hầu, thấy được ánh mắt đáng sợ ấy tên kia có chút hơi rén nhưng vẫn cố bình tĩnh mà hỏi lại:- " Ý của Lâm tiểu thư là thiếu chủ đang ở đâu ạ?

Hiện tại thì ngài ấy đang ở phòng tập luyện...- "- " LÂM TIỂU THƯ?!

"Khi biết được chổ Thẩm Trạch Xuyên đang ở đâu, thì chị tôi nhanh chóng đi đến đó trước sự ngơ ngác của người hầu....Gian phòng tập luyện- " Haa..phù..

" .

Một tiếng thở dốc vang lên sau buổi luyện tập đầy khắc nghiệt, Trạch Xuyên tiến đến chổ ghế ngồi mà ngồi xuống nghỉ ngơi.

Có lẽ do luyện tập quá mệt nên mồ hôi chút chảy xuống má.Chiếc khăn được hắn cầm lên để lau đi những giọt mồ hôi đó, khuôn mặt của Thẩm Trạch Xuyên bây giờ hơi trầm xuống."

Dạo gần đây tần xuất mình gặp em ấy giảm đi rất nhiều...

"" Là do ngày đó sao?

"Đang trầm ngâm suy nghĩ thì....tiếng mở cửa rất to vang lên, nghe như sắp rơi mất cánh cửa vậy.Hắn ngước nhìn lên cái người mở cửa kia, đôi lông mày nheo lại một cách khó hiểu.- " Nay tôi đâu có nhớ có hẹn với cậu đâu chứ?

"- " Haa..L-Lâm tiểu..thư...hộc, thiếu chủ không thích bị ai làm phiền khi luyện tập đâu ạ...

" .

Gã người hầu kia thở dốc vì quá mệt khi đuổi theo chị tôi.Nhưng mà bây giờ chị tôi nào để ý những lời nói đó kia chứ, mà nhìn thẳng vào Thẩm Trạch Xuyên mà nói: - " Nói chuyện chút đi "- " ..?, Được thôi " .

Tuy không hiểu Lâm Vãn Vãn muốn nói gì nhưng hắn vẫn đồng ý nói chuyện.
 
Đứa Trẻ Đặc Biệt
Chap 2


Cả hai người họ nhanh chóng đến một căn phòng khác để nói chuyện.

Bầu không khí lúc này có hơi ngộp ngạt một chút.Lâm Vãn Vãn chẳng nhiều lời mà vào thẳng vấn đề : " Để tôi nói thẳng, hôm nay tôi đến đây vì muốn nghe cậu giải thích một số chuyện "Nghe thế, Thẩm Trạch Xuyên hơi khó hiểu nhìn chị tôi- " Là chuyện gì?

"- " Là chuyện của Hạ Hạ, nói tôi nghe.

Cậu đã làm gì khiến em ấy tổn thương đúng không?

"Hắn khựng người lại, mà nhớ về cái ngày hôm ấy.Ngày mà em tỏ tình với hắn.Thấy Trạch Xuyên im lặng chẳng nói lời nào thì Lâm Vãn Vãn chắc chắn phán đoán của mình là đúng.

Liền cau mày mà nói tiếp:- " Quả nhiên là có nhỉ.

Con m.ẹ nó nhà cậu, rốt cuộc cậu đã làm gì khiến Hạ Hạ nhà tôi tổn thương hả?

"- " Nói lẹ trước khi tôi đấm vỡ cái khuôn mặt đại diện của cậu đấy "Hắn im lặng một lúc rồi mới kể lại những gì ngày hôm đó cho Lâm Vãn Vãn biết.

Nghe xong, máu điê.n của Lâm Vãn Vãn càng tăng lên.Khuôn mặt chị tôi bây giờ chẳng khác gì là muốn giế.t người cả, đôi bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm.- " BỘ MÀY BỊ KHÙ.NG HẢ?!

AI ĐỜI LẠI NÓI NHỮNG LỜI ĐÓ VỚI HẠ HẠ NHÀ TAO KIA CHỨ!

"- " M.á, bảo sao em ấy không bị tổn thương như vậy.

Ê, đưa cái khuôn mặt ch.ó chế.t của mày ra đây để tao đấm cho vỡ luôn đi "Thẩm Trạch Xuyên im lặng nhìn chị tôi, khuôn mặt vẫn trầm ngâm.- " Nhưng em ấy còn quá nhỏ để yêu.

"- " Chứ lẽ bằng tuổi mày hiện tại thì mới đủ tuổi để yêu à?

Có khi lúc đó em ấy hết tình cảm với mày cũng không chừng đấy "Nghe thế, Thẩm Trạch Xuyên hơi hoảng.

Hắn cũng không biết vì sao mình lại thế nữa.Tuy trong lòng Trạch Xuyên luôn coi em là em gái, nhưng khi nghe đến chuyện em không còn tình cảm với hắn nữa thì một sự không nỡ, lẫn việc khó chịu liền trỗi dậy trong tim hắn.Rốt cuộc là tại sao vậy?Lâm Vãn Vãn lạnh lùng nhìn hắn, đứng lên khỏi ghế mà nói : " Từ giờ trở đi khỏi cần thiếu chủ nhà họ Thẩm hộ tống bảo vệ Hạ Hạ nhà chúng tôi khi đi học nữa "- " Việc đó sẽ đích thân người chị gái như tôi đây sẽ làm, à cũng cảm ơn khi những mấy năm qua luôn hộ tống em ấy đi học "Nói rồi, Lâm Vãn Vãn rời đi ngay lập tức, để lại Thẩm Trạch Xuyên vẫn ngồi ở đó với một tâm trạng không biết diễn tả ra làm sao.---------

Oº°ºO Kể từ hôm đó thì lúc nào, Lâm Vãn Vãn luôn hộ tống tôi đến trường thay cho anh ấy.

Tuy được chị gái chở đi chở về và còn được bảo vệ nữa thì tôi có chút vui nhưng mà trong lòng thì hơi trống trãi khi không thể gặp anh ấy thường xuyên.Cứ tưởng chúng tôi sẽ không gặp lại nhau nữa, cho đến ngày hôm đó..- " Hạ Hạ, lát nữa cậu có muốn đi ăn cùng bọn tớ không?

" .

Vân Ly đi tới chổ tôi mà ngõ lời.Tiếp lời của Vân Ly, bạn thân tôi thì có thêm vài người bạn nữa ngõ lời nói thêm.- " Hạ Hạ à, cậu đi luôn nha?

"- " Ở chổ đó vui lắm đó "- " Đúng đó đúng đó, Hạ Hạ đi cùng bọn tớ luôn nha "- " Hừm...cũng được " .

Tôi cũng gật đầu đồng ý.Dù sao cũng là một buổi đi ăn bình thường thôi mà.KHÔNG...NÓ CHẲNG BÌNH THƯỜNG CHÚT NÀO CẢ.

Tôi nhanh chóng xịt keo cứng ngắt khi đến chổ tụ tập ăn uống.Khóe môi giật giật lên, tôi mỉm cười thân thiện nhìn qua phía lũ bạn mà nói: " Tôi về đây "Cả đám bạn lẫn Vân Ly hốt hoảng mà kéo tôi lại.- " Ủa?!

Chúng ta vừa mới tới thôi mà "- " Phải đó, tự nhiên không đâu cậu về sớm thế "- " Thôi, đừng có về.

Chúng ta vào quán cùng ăn đi "Thế là tôi bị kéo ở lại một cách miễn cưỡng, thật ra lí do tự nhiên tôi muốn về là linh cảm mách bảo có điềm xấu cũng như có cái mùi hương kì lạ nữa." ...Mùi hương này nồng quá " .

Tôi thầm nghĩ, chẳng hiểu tại sao ở đây lại có cái mùi hương này nữa.Tay tôi bất giấc nắm chặt lấy chiếc bùa hộ mệnh luôn mang theo bên người.- " Hạ Hạ à, cậu không tính đi vào trong hả.

Sao lại đứng im một chổ vậy chứ "- " Nè, đừng nói cậu tính về đó nha "- " Chúng ta vào trong thôi " .Vân Ly nhanh chóng kéo tôi đi cùng, tôi cũng gật đầu đáp cho qua loa rồi đi vào quán ăn.Có lẽ là do tôi nghĩ quá nhiều khi buổi đi ăn vẫn diễn ra tốt đẹp, chẳng có gì xấu xảy ra hết.

Khoảng tầm tối tối, cả đám chúng tôi tính tạm biệt nhau ra về thì phát hiện thiếu mất một thành viên.Lúc đó bọn tôi chỉ nghĩ cậu ấy đi vệ sinh nhưng đợi khoảng rất lâu thì vẫn không thấy người đâu, gọi điện thì không bắt máy.Thế là cả đám lại chia nhau ra tìm, tôi với Vân Ly một nhóm đi tìm."

Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không thể nghe máy, xin vui lòng.....

Tút tút..- "- " Giỡn mặt hả trời, thật tình " .

Gọi bao nhiêu lần vẫn không gọi được, tôi bắt đầu cảm thấy mọi chuyện trở nên xấu đi.Vân Ly thấy vậy hơi sợ mà cứ nắm chặt lấy áo của tôi mà nói: " Có khi nào cậu ấy bị lạc ở sau núi rồi không?

Dù gì khi nãy tớ thấy cậu ấy cũng uống khá nhiều nên có khi đi lạc ở đó cũng không chừng..

"- " Ừ, có khả năng là cậu ấy đi lạc rồi...Thế chúng ta đi tới chổ đó tìm nhé, cậu sợ thì để tớ tìm một mình cũng được "Mồm miệng chỉ nói vậy thôi chứ, tôi cũng khá là sợ khi đi tìm một mình.

Nhưng nhỏ bạn tôi nào có đồng ý, tuy mẻ sợ nhưng vẫn nhất quyết đi tìm cùng tôi.Thế là cả hai đi tìm sau ngọn núi kia.Bước vào trong ngọn núi này, tôi cảm giác có cái gì đó rất lạ...- " Hạ Hạ à, cậu đi chậm chậm đợi tớ nhé.

Đừng có đi nhanh đó nha " .

Vân Ly nắm chặt áo tôi mà dặn dò.- " Tớ biết rồi.

Mà sẽ ổn thôi, chúng ta tìm nhanh rồi về "Tôi chấn an Vân Ly, nhưng thật sự thì tôi cũng chẳng biết mọi chuyện có ổn không nữa kìa.Cả hai người bọn tôi cùng nhau vừa đi vừa la thật lớn tên của người bạn kia cũng như gọi điện thoại cho nhỏ đó.

Tất nhiên là chẳng có một sự hồi đáp nào lẫn việc không ai nghe máy cả.Thấy chẳng có ai, Vân Ly liền thúc giục tôi cùng chở về.

Đi được một đoạn nhỏ, tôi bỗng ngửi được cái mùi hương kì lạ ấy lúc trưa cũng như tiếng gọi của ai đó.- " Đau quá...

"- " Sao anh lại không tới?

Em đau quá "- " ..đau, thật ác...

"- " Đồ phản bội..!

"Những tiếng nói đó cứ vang vãn bên tai tôi, bước chân của tôi tự khắc đi theo những tiếng gọi ấy.

Đi thật lâu...thật lâu...Tôi chợt giật mình.Tôi hoang mang nhìn xung quanh.Gì vậy?

Mà Vân Ly, nhỏ bạn thân đâu rồi?

Sao tôi lại ở đây kia vậy chứ..- " A LY!

A LY À!!!

CẬU ĐÂU RỒI?!

"- " Chế.t tiệt...

" .

Tôi nhanh chóng gọi điện thoại, nhưng chẳng có ai bắt máy cả.

Bây giờ tôi rất hoảng sợ, chân tay run rẫy cả lên.Xào xạc..xào xạc...

Vù!!Tiếng gió làm lá cây bay xào xáo khắp nơi tạo nên những âm thanh nghe rợn, tôi mím chặt môi mà cầm chặt lấy lá bùa hộ mệnh."

Nghe máy đi..!

Nghe máy đi mà...

" .

Sự sợ hãi trong tôi dần trở dậy, rồi bỗng nhiên tiếng gọi ấy lại phát ra.- " A hoàn...cứu em...Sao anh không cứu em?

Tại sao?!

Tại sao?!?!

"- " Em đau...đau lắm...aah "Trước mặt tôi, là một người phụ nữ tầm khoảng 30-35 tuổi.

Mặt mũi thì không thấy rõ cho lắm, mái tóc thì che khắp cả khuôn mặt.

Nhưng điều đặc biệt ở đây là trên người cô ấy rất là dơ và có nhiều má.u....Cô ấy cứ lẩm bẩm và lập lại những từ nói ban nãy ấy, còn tôi thì sợ muốn chế.t đi rồi đây này."

Cái bà chị này...hãy nói bà là người đi!

Đừng có dọa ma người khác vậy chứ!!

" .

Tôi thầm nghĩ, chứ nhìn kiểu vậy chắc gì là người?Tôi dần dần lùi từng bước để chạy, nhưng có lẽ cô ta đã phát giác ra có người nên đã lao đến chổ tôi với một cặp mặt đỏ ngầu và hàm răng dữ tợn, miệng thì cứ lẩm bẩm:- " Đồ độc ác! ..Phản bội!

Chế.t đi!!!

"Gì vậy?!

Cái bà nội này!!

Tôi nghiến chặt răng mà né sang chổ khác.

Vào thời khắc ấy, tôi dường như đã va vào lòng của ai đó.

Bàn tay to lớn của người kia che mắt của tôi lại, giọng nói trầm ấm đầy dịu dàng quen thuộc kia lại vang lên bên tai tôi.- " Đừng lo, có anh ở đây rồi..Tiểu Hạ "Phải cái giọng nói quen thuộc ấy không ai khác là Thẩm Trạch Xuyên, người mà tôi chưa được gặp hơn cả tháng nay rồi.

Dứt câu nói kia, thì tiếng của ma nữ đó la hét một cách dữ dội.Tiếng hét ấy dần im ắng đi sau một khoảng thời gian ngắn, bàn tay che mắt tôi cũng được bỏ xuống.Tôi lờ mờ mở mắt ra nhìn, trước mặt là cảnh tượng người phụ nữ ấy đang nằm một cách co ro kia khi bị bùa chú yểm lên, ngọn lửa xanh vây quanh.- " Như vậy chắc là được rồi "Giật mình tỉnh người, tôi nhanh chóng quay sang nhìn người phía đằng sau mình.A, quả nhiên là anh ấy mà..Thẩm Trạch Xuyên bây giờ mới nhìn xuống tôi mà lo lắng hỏi han: " Tiểu Hạ, em không bị sao chứ?

"- " Có bị thương ở đâu không?

"Thấy người kia hỏi mình có ổn hay không, tôi bây giờ mới nắm chặt áo của anh ấy mà gục xuống vai của Trạch Xuyên, mếu máo như muốn khóc.- " Là anh thật này, ..đáng sợ quá đi mất.

Ban nãy em cứ tưởng là mình sẽ quy tiên với ông bà sớm rồi cơ..

"Ừ thì, lúc nãy tôi tưởng mình sắp đi trầu trời thiệt.- " Nào, đừng có nói chuyện xui rủi.

Anh đã hứa sẽ bảo vệ em mọi lúc rồi mà sao có thể để Tiểu Hạ nhà chúng ta gặp nguy hiểm được "- " Ngoan, đừng khóc " .

Thẩm Trạch Xuyên nhẹ nhàng vỗ về tôi, vẫn là những lời nói nhẹ nhàng đầy quen thuộc ấy khiến tôi hiện tại có đôi chút yên tâm.Nhưng mà...tôi có khóc khi nào đâu chứ?Tôi ngước nhìn hắn mà nói: " Em không có khóc!

" Có lẽ là anh ấy không tin lời này của tôi mà cứ bật cười nhẹ mà xoa đi giọt nước mặt lắn động nơi khóe mắt của tôi.

Thấy thế tôi có chút phụng phịu.Ass, bực thật chớ!!!

Nói vậy mà không tin à.- " Mà sao em lại ở đây vậy?

" .

Thẩm Trạch Xuyên nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời từ tôi.Tất nhiên là tôi không giấu mà kể ra mọi chuyện, nghe xong anh ấy chỉ trầm mặt một lúc mà nói:- " Lần tới em nhớ cẩn thận đấy, đừng có đuổi theo tiếng gọi đó một mình.

À mà cái này cũng hơi giống câu " đi đêm có ngày gặp ma" ấy nhỉ?

"Trạch Xuyên nhìn tôi mỉm cười trêu ghẹo, cơn nóng máu trội dậy tôi đấm nhẹ vào người anh ấy.- " Đừng có trêu em!!

"- " Á, đau anh!

"Tôi liếc nhìn với biểu cảm chẳng hề tin tưởng, anh mạnh mà mới quýnh nhẹ huề mà kêu đau?

Ai tin?- " Sao em nỡ nhìn anh vậy chứ, anh đau thiệt đó.

Tiểu Hạ nhà chúng ta thật tàn nhẫn khi lại đánh người vừa mới cứu em xong " .

Thẩm Trạch Xuyên tỏ vẻ đau lòng mà ôm tôi.Chắc em thèm tin.Cộp!

Cộp..Soạt..!- " Hộc..!

Thiếu chủ à, sao ngài đi lâu quá vậy ạ- " .

Huyền Chiết thở dốc sau khi chạy đi tìm vị thiếu chủ của mình vì do đợi Thẩm Trạch Xuyên quay lại quá lâu.Huyền Chiết nhanh chóng xịt keo khi nhìn thấy đôi nam nữ ôm nhau đằm thắm kia.- " Anh Huyền Chiết?

" .

Tôi hơi ngẩn người khi thấy anh ta, người này cũng là một thầy trừ tà và đang làm việc cho nhà họ Thẩm.- " Tiểu thư út?

A...hahaha, tôi thất lễ rồi ạ "Tôi nhanh chóng rời khỏi cái ôm kia của Thẩm Trạch Xuyên, còn hắn thì đôi chút ngẩn người mà nhìn.
 
Đứa Trẻ Đặc Biệt
Chap 3


Để giải nan cho bầu không khí ngượng ngùng ban nãy, tôi ho nhẹ vài cái rồi đưa mắt nhìn cả hai mà tò mò hỏi.- " Chắc hai anh tới đây cũng có lí do mà nhỉ "Nghe tôi hỏi vậy, Thẩm Trạch Xuyên cũng gật đầu trả lời : " Ừ, do oán khí ở đây khá nhiều.

Vả lại phong ấn lại thứ kia nữa "Nói rồi, hắn liền quay sang Huyền Chiết.- " Sao rồi?

Có tìm được nó không " nhưng đáp lại nó chỉ lại lời lắc đầu từ phía Huyền Chiết.Anh ta suy nghĩ một hồi " Có khi nào thứ đó không có ở nơi này không?

Tôi đã tìm quanh đây rồi mà không thấy "Thẩm Trạch Xuyên thở hắt, tay đưa lên xoa xoa phần cổ của mình.- " Có lẽ thế, đợi về nhà rồi chúng ta bàn lại chuyện này sau đi " .

Dứt lại thì Trạch Xuyên đưa mắt nhìn tôi, người mà không hiểu hai người bọn họ nói về chuyện gì.Hắn mỉm cười nói: " Để anh đưa em về "Tất nhiên tôi sao có thể đồng ý, còn chưa tìm được nhỏ bạn kia đâu nữa mà.

Tôi tính lên tiếng nói thì âm thanh rên rỉ đau đớn của người phụ nữ kia vang lên.- " Đau...A hoàn, em đau...đau quá "- " Cứu...aah..

"Tôi im lặng nhìn người phụ nữ đang co ro ấy, còn Thẩm Trạch Xuyên lẫn Huyền Chiết chỉ nhìn sơ qua một lượt.Trạch Xuyên lên tiếng nói: " Oán khí của người phụ nữ này quá nặng, có lẽ là đang luyến tiếc về một điều gì đó "- " Hoặc là..đang hận thù ai đó?

"Huyền Chiết cũng gật đầu đồng tình, anh chàng tính lấy thêm một lá bùa nữa để cho cô ấy đi siêu thoát.

Soạt, cộp..- " Tiểu Hạ?

Đừng đi qua đó- "- " Em sẽ không sao đâu " .

Tôi khẳng định như thế vì tôi chỉ muốn nói điều này với người phụ nữ này.

Rũ mắt nhìn cô gái đang co ro vì đau đớn kia.Chắc hẳn cô ấy đã chịu đựng rất nhiều đau đớn khi còn sống.- " Chị gái à, em biết chị đã chịu cực khổ khi còn sống rồi.

Nhưng chị không thể mãi ở đây được đâu, người bạn trai tên A hoàn của chị đã rất lo lắng và đau xót cho chị nên mới yêu cầu bọn em đến đây siêu thoát cho chị "- " Vậy nên chị hãy buông bỏ mọi đau khổ ở đây nhé, không thì bạn trai của chị sẽ rất buồn khi thấy chị chịu cực ở đây đó "Người phụ nữ ấy tuy đang rất đau đớn nhưng vẫn cố ngước lên nhìn tôi, giọng nói đầy run rẫy phát lên:- " Tôi..?

Anh ấy..?

"- " Phải, chị cứ an tâm mà yên nghĩ.

Bọn em sẽ gửi lời nhắn đến anh ấy rằng bây giờ chị rất hạnh phúc nơi thiên đường sau khi thấy chị được siêu thoát " .

Tôi mỉm cười đầy nhẹ nhàng nhìn người phụ nữ ma ấy.Nói thật thì lúc ban đầu tôi có sợ cô ấy, nhưng chẳng hiểu sao bây giờ lại không còn cảm giác ấy nữa rồi.Cô ấy là một người phụ nữ tốt, xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn khi được đầu thai.

Cứ cô ấy không nên ở đây..Người phụ nữ ma im lặng, đưa tay mình với tới tôi.

Theo phản xạ, Thẩm Trạch Xuyên tính kéo tôi lại vì tưởng cô ấy sẽ tấn công tôi.Nhưng tôi đã nói " anh à, cô ấy không hại em đâu " , nụ cười vẫn giữ trên môi.

Tôi đưa tay ra nắm bàn tay lạnh lẽo ấy của người phụ nữ đó.Xoẹt..Rẹt..!!Bỗng một khoảng kí ức của ai đó tràn ngập vào trong đầu tôi, nó rất mơ hồ khó thấy được khuôn mặt của người ấy.

Nhưng nhanh chóng vài lúc sau tôi đã thấy được nó.Tôi khá bất ngờ khi thấy người đó trước mặt mình."

Ai vậy nhỉ, nhưng mà cô ấy xinh thật đấy " .

Tôi liền thầm nghĩ khi thấy người phụ nữ xinh đẹp ấy.Người phụ nữ ấy bỗng dưng lộ rõ vẻ mặt hạnh phúc khi thấy người nào đó đi tới.

Cô ấy liền gọi to tên " A Hoàn " .Gì?

A Hoàn?

Cái tên này quen quá.Nó giống như cái tên gọi của người phụ nữ ma kia từng đã gọi, khoan đã...lẽ nào đây là kí ức của cô ấy sao?Kí ức khi còn sống....Nhìn cô ấy khi còn sống rất hạnh phúc, cả hai người bọn họ rất yêu thương lẫn nhau.

Đúng là một tình yêu đẹp mà.Nhưng cái hạnh phúc ấy không kéo dài được bao lâu khi tôi lại chứng kiến cảnh cô ấy bị người phụ nữ tầm tuổi cầm con dao đâm mà đâm cô ấy.Không chỉ vậy mà còn có thêm một gã đàn ông nào đó lạ mặt nữa, gã kia chẳng biết ghê tay mà còn đậ.p vào đầu cô ấy thêm vài phát nữa chứ..A...chẳng hiểu sao, lúc này tôi cảm thấy thật buồn nôn lẫn ghê tởm những con người như thế này.Sao họ có thể ra tay tàn độc với cô ấy vậy chứ?Cảnh tượng đó nhanh chóng kết thúc, kéo tôi về thực tại.

Tôi đã ngồi khụy xuống vì mình vừa nhìn thấy cảnh tượng đáng ghê tởm ấy.- " Tiểu Hạ?!/ Tiểu thư út!

" .

Thẩm Trạch Xuyên lẫn Huyền Chiết cùng đồng thanh nói sau khi thấy tôi ngồi khụy xuống.Hắn lo lắng đến hỏi han tôi, vẻ mặt lúc này của tôi như thể chẳng còn tí niềm vui nào.- " C-Chị...

" .

Tôi mím môi, chẳng biết nên nói như thế nào nữa.

Cô ấy đã trãi qua chuyện như thế này sao.- " ...Lúc đó, chắc chị đau lắm nhỉ.

Không ngờ chị lại trãi qua những chuyện này "Thẩm Trạch Xuyên nhíu mày khó hiểu : " Em đang nói gì vậy?

" , rốt cuộc em ấy đã thấy chuyện gì rồi à?Người phụ nữ ấy mỉm cười, ánh sáng dần bao quanh người cô ấy.

Từ khuôn mặt chẳng nhìn ra khuôn mặt trở thành khuôn mặt vốn có của cô ấy của trước kia.- " Mọi chuyện đều qua rồi, cảm ơn em nhiều...mong em hãy gửi lời đến A hoàn, rằng cảm ơn anh ấy đã luôn lo lắng cho tôi.

Mong rằng sau này anh ấy sẽ có cuộc sống hạnh phúc khi không có tôi bên cạnh..

"Nói rồi, cô ấy dần tan biến đi.

Hòa tan dần theo làn không khí kia, chắc có lẽ là cô ấy đã từ bỏ hận thù để đi đầu thai....- " Ra là thế...hèn gì em lại nói những lời ấy với người phụ nữ đó " .

Thẩm Trạch Xuyên nhìn tôi sau khi tôi kể anh ấy nghe chuyện tôi đã thấy.Hiện tại thì tôi đang đứng đợi cùng anh ấy chờ Huyền Chiết chạy xe tới đón.

Mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, người bạn kia đã tìm được khi người phụ nữ kia biến mất.Nhỏ bạn thân Vân Ly của tôi đã khóc òa lên sau khi thấy tôi quay về cùng người bạn ấy.Tôi ngước nhìn lên bầu trời sao kia, vẻ mặt trầm tĩnh mà nói: " Mong rằng kiếp sau cô ấy sẽ có cuộc sống thật hạnh phúc "Hắn cười khẽ một cái " Ừ, anh cũng mong vậy "Chợt bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, tôi liền cách xa Trạch Xuyên hơi xa một chút."

Nói mới nhớ, hình như từ sau cái vụ tỏ tình ấy thì giờ mình mới gặp lại anh ấy.

Lúc nãy hoảng quá mà quên mất tiêu truyện này.." .

Tôi liền thầm nghĩThẩm Trạch Xuyên cảm thấy hơi khó hiểu vì đột nhiên tôi lại đứng cách xa đến thế.

Hắn nhịn không được mà hỏi:- " Sao lại đột nhiên đứng xa anh làm gì vậy?

Có chuyện gì sao?

"- " Không ạ, tại vì em muốn hít thở không khí trong lành một chút thôi...Mà em nghĩ chắc là nên gọi chị hai đến đón em thì sẽ hay hơn" .Sự đáp lại này của tôi khiến hắn càng nhíu chặt mày hơn.Dường như hắn thấy được sự tránh né từ tôi, Thẩm Trạch Xuyên bước lên vài bước, đến gần chổ tôi.Thấy thế, tôi giật mình lùi lại vài bước.

Tôi chợt nhận ra một số thứ khi nhìn vào mắt Trạch Xuyên, khi nơi ánh mắt xuất hiện sự mệt mỏi ở bên trong.Lẽ nào những ngày tháng nay, anh ấy luôn phải làm việc vất vả vậy sao...Cũng đúng thôi, vì anh ấy là người sẽ kế thừa gia tộc họ Thẩm kia mà.- " Anh nhớ giữ sức khỏe đấy và nhớ ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ đừng có thức khuya nữa " .

Dứt lời, tôi ngại ngùng nhìn sang chổ khác.Vẻ mặt hắn lúc này lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng chuyển sang biểu cảm cười cười nhìn tôi.- " Em lo cho anh hả, anh rất vui khi được Tiểu Hạ lo lắng cho đấy "- " Ai nói điều đó?

Chẳng qua em không muốn chăm sóc bệnh nhân mà thôi "Tất nhiên là tôi phải giữ giá chứ, đã từng bị mất một lần rồi giờ không thể để nó mất thêm lần nào được!!Nhưng, câu tiếp theo của Thẩm Trạch Xuyên khiến tôi đứng hình vài giây.- " Ồ?

Thế anh mà bị bệnh là được một tiểu mặt trời nhỏ đến chăm sóc anh sao.

Anh cảm thấy vinh hạnh thật đó "Vẫn là giọng nói trầm ấm mà đầy dịu dàng ấy, nhưng nó lại mang một sự thích thú ở bên trong đó.Cả khuôn mặt tôi bắt đầu đỏ ửng lên, tay cố gắng che khuôn mặt miệng lại mà lắp bắp nói:- " G-Gì..chứ!!

Ai là tiểu mặt trời nhỏ!

Nếu anh mà bị bệnh thì còn lâu em mới thèm đến chăm sóc anh á..!

"Nhịn biểu cảm hiện giờ của tôi, hắn cảm thấy có chút buồn cười lẫn phần đáng yêu ở trong đó.Làm sao em ấy lại có thể đáng yêu như vậy chứ?Tít tít..vèo..két..Một chiếc xe con màu đen dừng lại chổ của hai người, mu kính xe được kéo xuống.

Người bên trong không ai khác là Huyền Chiết.- " Để hai người đợi lâu rồi!

Ể..tiểu thư út, sao mặt người đỏ quá vậy?

"Nghe vậy, tôi giật mình mà chối lia lịa: " Làm gì có chút, chắc anh nhìn nhầm á" , nói rồi tôi nhanh chóng đi tới xe ngay.Tất nhiên việc mở cửa xe ra là Thẩm Trạch Xuyên, tôi chỉ cần vào ngồi mà thôi.Việc này là do ảnh tranh chứ không phải tôi ép đâu nhá!Thế là khi đã vào xe đầy đủ hết rồi thì xuất phát đi tới nhà của tôi trước.-----------------

Góc nhỏ: Thật ra Trạch Xuyên luôn tinh tế vậy đó, nhma chỉ với Tiểu Hạ của ảnh mà thôi=))))
 
Back
Top Bottom