Siêu Nhiên Đứa con của thần chết

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
289447843-256-k834088.jpg

Đứa Con Của Thần Chết
Tác giả: 31VNMT
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Nếu bạn gặp một cô bé với mái tóc bạc kim, mặc một bộ váy màu đen cùng với đôi chân trần, cô bé với cặp mắt đen láy cùng sự vô cảm.

Thông báo về cái chết của bạn, thì lúc đó bạn sẽ làm gì?​
 
Đứa Con Của Thần Chết
Đôi khi chết là một sự giải thoát


Nguyễn Ngọc Liễu là một bà cụ đã lớn tuổi nhưng vẫn sống một mình, chồng bà đã chết trong chiến tranh, chồng bà trước khi chết đã nhườn lại căn nhà và mảnh vườn lại cho bà.

Còn con trai bà thì biệt tăm không thấy trờ về nhà.

Một bà cụ sống một ngôi nhà hộp hẹp, bà hay mang hoa quả ở trong đem đi bán lấy tiền sống qua ngày.

Ngày qua ngày bà luôn chờ mong hình đứa con trai của bà trở về, nhưng thứ nhận lại được chỉ là một sự thất vọng.Vào một buổi sáng hôm ấy, bà mang những trái cây thơm phức trong vườn đem bán, trên đường bà đã gặp một chú chó con bị bỏ lại, thấy thương nên bà mang về nuôi và đặt tến nó là Đốm.

Bà không có người thân hay họ hàng nào vậy nên cuộc sống của bà rất cô đơn, cho đến khi bà nhận nuôi chú chó là Đốm, cuộc sống của bà đã thay đổi, nhờ chú cho Đốm ấy.

Bà đã cười nhiều hơn trước.

Bà ăn gì Đốm ăn đấy, bà đi đâu Đốm đi theo đấy, bà ở đâu Đốm luôn ở đấy.

Lâu dần, Đốm từ khi nào đã trở thành người thân duy nhất của bà.Vào một buổi sáng, trời bắt đầu trở lạnh, dường như mùa đông sắp đến, bà ngồi trong nhà nhanh chóng đan len để chủng bị cho áo ấm.

Đốm đang nằm ngoài sân bắt đầu sủa lớn, bà nhanh chóng bước ra ngoài, đập vào mắt bà là một ngạc nhiên lẫn vui mừng.

Đứa con trai bà hằng mong quay về giờ đã đứng trước mặt bà đây, bà chạy lại ôm chầm lấy con trai của mình.

Sau đó bà mới phát hiện ra một người con gái đứng bên cạnh con trai mình.

Bà ngờ vực hỏi "Đây là..."

đứa con trai thẹn thùng trả lời "Đây là bạn gái con tên em ấy là Đào" Đào mỉm cười hơi cuối người "Con chào mẹ!"

"Mẹ!"

Bà ngạc nhiên với cách xưng hô của Đào "Em này!

Thật là" Đứa con trai thẹn thùng nhìn mặt Đào có vẻ như bà cũng đoán ra được.Trong bửa cơm hôm này không khí thật khác lạ, bỗng nhiến đứa con trai cất tiếng phá vỡ bầu không khí trầm lặng "Mẹ à con và Đạo định sẽ kết hôn không biết..." nói đến đó đứa con trai dừng lại, bà cũng nhanh đáp lại "Hai đứa muốn kết hôn à" "Vâng!"

Cả hai đồng loạt trả lời, nhưng mà rồi lại chìm trong im lặng, đứa con trai lấy hết quyết tâm "Mẹ có thể nhườn lại mảnh vườn và căn nhà cho chúng con được không?"

"Con định làm gì?"

"Con định đem bán nó...để..." chưa nói xong bà đã đập bàn đứng dậy và nói một cách cương quyết "Mẹ không đồng ý!"

" Nhưng mà bây giờ bọn con cần tiền cho lễ cưới!"

"Mẹ bảo rằng mẹ không đồng ý điều đó!".

"Dù sao mẹ cũng sắp chết rồi mẹ định để để lại căn nhà và mảnh vườn cho ai chứ?".

Bà không nói gì mà rời đi ngay, mặc dù bà biết điều đó nhưng trong lòng vẫn đau như cắt, bà thực sự không muốn bán đi, đặc biệt đây là tài sản quý báu mà chồng bà để lại làm sao có thể nói bán là bán được chứ.Khi bà vừa bước ra khỏi cổng, có một cô bé với mái tóc dài bạc kim, mắc một bộ váy màu đen, đi cùng với đôi chân trần, cô bé ấy ngước đôi mắt vô hồn cùng một bộ mặt không cảm xúc "Vào buổi chiều ngày mai, vào lúc bốn giờ, ngươi sẽ chết" Bà nhìn vào đôi mắt vô hồn của cô bé, rồi bà mỉm cười "Nếu như đó là sự thật thì..., cảm ơn cháu, dù ta không tin lắm vào lời nói đó", cô bé không nói gì mà rời đi ngay sau đó.Vào ban đêm, bà nghe thấy tiếng lục đục trong phòng, bà bước vào thấy con trai đang gấp gáp soạn đồ "Con đang làm gì đấy?"

"Con định đi về, dù có nói thế nào mẹ cũng chẳng chịu nhườn lại mảnh vườn và căn nhà cho con, mà dù sao thì đó là tài sản của cha nên mẹ không đưa là phải, vậy nên sáng mai con sẽ rời đi sớm để kiếm việc làm lấy tiền để chủng bị lể cưới" "Chiều mai có mặt tại phòng mẹ được không?"

"Có chuyện gì sao mẹ?"

"Mẹ có đôi lời quan trọng muốn nói với con" "Sao mẹ không nói ở đây luôn đi!"

"Không!

Chiều mai nói sẽ tốt hơn" có vẻ như trong mắt bà đã có một quyết tâm nào đó.Vào chiều hôm ấy, đưa con trai bước vào phòng bà, bà nằm trên giường quay mặt nhìn về phía con trai mình "lại đây" đứa con trai nghe lời lại gần đến giường bà đang nằm.

Bà mỉm cười nhìn vào mặt con trai " Trên đầu tủ cạnh giường" người con trai nghe thấy vậy liền nhìn trên đầu tủ cạnh giường mẹ có một cái tụi vải màu đỏ đã dính đầy bụi và hầu như sắp rách đến nơi, người con trai mở chiếc túi ấy ra bên trong đấy chứa đứng cả đống tiền khiến người con trai hoảng hốt, bà nhìn biểu cảm con trai rồi mỉm cười đáp" Đây là số tiền mẹ dành dụm được từ khi con rời đi, hãy dùng số tiền đó lo cho cuộc đời con và con Đào, còn mảnh vường và căn nhà mẹ sẽ đồng ý nhườn lại cho con, con có thể bán nó, dù sao thì con nói phải mẹ mà chết thì ai quản lấy căn nhà và mảnh vườn này đầy, nhưng đừng có đập phá nó đi dù sao đây cũng là tài sản do cha con để lại."

Nói xong đoạn này bà rơm rớm nước mắt "Còn con Đốm, mẹ coi nó như là thành viên trong gia đình, suốt quảng thời gian cô đơn ấy nếu như không có nó là động lực sống có khi mẹ đã chết từ lâu rồi.

Vậy nên, con trai yêu dấu của mẹ, sau khi mẹ chết hãy mang con Đốm về chăm sóc nó coi nó như thành viên gia đình giống như mẹ đã từng làm."

Bà lại nhìn vào mặt đứa con trai đang khóc nức nỡ lại tạo ra ảo ảnh là chồng bà "Em đến với anh ngay đây".

Nguyễn Ngọc Liễu mất đúng vào bốn giờ.
 
Đứa Con Của Thần Chết
Bữa cơm cuối cùng


Khoa năm nay đã lên cấp ba, anh cũng đã bắt đầu quan tâm tới việc học nhiều hơn và ít dành thời gian cho gia đình nói đúng hơn anh không còn quan tâm đến gia đình của mình.

Những bữa cơm cùng gia đình anh cũng không có mặt tại đó.Vào chiều hôm ấy, anh đang ngồi tại quán cà phê, trên bàn là đống giấy tập bừa bộn, vẫn còn đang ngồi vò đầu bứt tai làm bài thì có một cô bé với mái tóc bạc kim cùng một bộ đồ màu đen với đôi chân trần đang đi đến chổ anh.

Cố bé nhìn anh với ánh mắt vô hồn, Khoa cũng chẳng bận tâm nhìn về phía cô bé, cô bé ghé sát vào tai anh " Vào sáng ngày mai, lúc tám giờ năm phút, ngươi sẽ chết".

Khoa bắt đầu điên tiết lên, vì con bé khiến Khoa không thể tập trung làm bài, Khoa bất giác đẩy thật mạnh cô bé ra xa rồi rời đi sau khi trả tiền.

Những người xung quanh bắt đầu quay quanh hỏi thăm cô bé, nhưng cô bé không nói gì mà rời đi ngay sau đó.Khoa ở trong phòng chẳng thể nào tập trung nổi từ khi lời nói của cô bé ấy phát ra, mặc dù đó chỉ là một lời nói nghịch ngợm của một đứa trẻ nhưng Khoa không tài nào quên được.

Càng nghỉ càng đau đầu nên anh ra ngoài hít không khí chút.

Vừa mới bước xuống nhà anh đã thấy cả nhà đang dọn cơm ra bàn.Ba mẹ nhìn thấy Khoa liền mỉm cười "Con xuống rồi à có vẻ đói lắm ra đây ăn cơm đi con" mùi thơm của đồ ăn phụt lên mũi khiến bụng khó mà kiềm lòng phát ra tiếng, từ trưa đến giờ Khoa vẫn chưa bỏ gì trong bụng nên nhanh chóng ngồi xuống ghế.

Khoa nhanh tay gắp lia lịa đồ ăn vào chén, mẹ gắp một miếng thịt gà và chén đã đầy thức ăn của Khoa "Ăn nhiều vào cho có sức mà học."

Người mẹ cười hiền từ, lâu lắm rồi Khoa mới thấy lại nụ ấy, bởi vì từ trước tới giờ Khoa đã không còn để ý đến gương mặt của mẹ điều đó khiến Khoa cảm thấy có chút áy náy trong lòng.Ba cũng tươi cười nhìn Khoa "Dạo này học sao rồi con, có mệt lắm không?"

Thì ra cha cũng rất quan tâm lo lắng cho anh, vì dạo này anh bắt đầu ốm hơn nhiều so với những năm trước.

Khoa lắc đầu mỉm cười "Dạ không mệt lắm đâu ạ!"

Em trai cạnh bàn cũng bắt đầu líu lo cái miếng "Ba mẹ ơi hôm nay con được mười điểm toán á, khen con giỏi đi!" ba mẹ vừa vổ tay, xoa đâu em trai và cười một cách triều mến "Con trai mẹ hôm nay giỏi quá ta!"

"Đúng là con trai của bố" Thằng em trai tinh nghịch quay mặt sang phía Khoa cười ngây ngô "anh hai cũng khen em giỏi đi!"

Khoa đặt tay xoa đầu đứa em trai mỉm cười "Ừ!

Hôm nay em giỏi lắm" chỉ một câu nói ấy thôi đứa em trai đã bắt đầu reo hò.

Người cha bật cười "Có vẻ như em nó rất thích được anh hai khen đấy, chứ mỗi lần ba mẹ khen nó không xung sướng đến vậy đâu".Cả gia đình chìm ngập trong tiếng cười, lần đầu tiên Khoa không còn cảm thấy áp lực hay nặng nề việc học, dường như nó bị trôi đi bởi sự ấm cúng của gia đình.

Khoa cảm thấy thật hạnh phúc, cảm thấy hối hận vì chỉ luôn quan tâm đến việc học mà sắp vứt bỏ đi niềm hạnh phúc này, Khoa bây giờ ước gì thời gian có thể dừng lại trong lòng không muốn khoảng khắc này trôi đi.Buổi sáng sớm hôm ấy, Khoa cũng dậy sớm vào giờ này, những không phải để học, mà xuống nhà ăn sáng và nói chuyện cùng mọi người mãi cho đến khi sắp đến giờ học, Khoa nhanh chòng lấy cặp rồi xách xe đạp ra, tạm biệt ba mẹ rồi Khoa mới đạp xe đến trường.

Cùng thời gian đó, đồng hồ tích tách vẫn còn đang chạy, kim giây đang đi từ từ và cho đến khi nó chạm ngưỡng đến số một đúng vào lúc tám giờ năm.

Khoa vẫn còn đang đạp xe bình thường thì một chiếc xe ô tô phóng nhanh tông trúng Khoa, người anh dăng ra và tiếp đất một cú mạnh, máu bắt đầu chảy tràn lan, anh mơ hồ không biết chuyện gì đã xảy ra, cả người đau điếng không thể tả nổi.

Đôi mắt mơ hồ nhìn xung quanh rồi ngay vào chiếc xe ô tô đã bị mốp ở mũi xe va chạm mạnh với thứ gì đấy.

Khoa bắt đầu ngộ ra, anh đã bị xe tông.Bỗng nhiên trong đầu Khoa xuất hiện những hình ảnh về bữa cơm gia đình hôm qua, nước mắt bắt đầu tuôn trào, anh không muốn chết thực sự không muốn chết vẫn còn bao nhiêu thứ vẫn đang chờ đợi anh đó là gia đình.

Phải anh phải về với gia đình, về với tổ ấm của mình, về lại với những bữa cơm hạnh phúc.Ước gì có quay ngược thời gian trở về với bữa cơm ngày hôm qua, và rồi cùng trò chuyện cùng mọi người, rồi lại tiếp tục xoa đầu đứa em trai ngây ngô ây, rồi lại được mẹ gắp miếng thịt gà vào chén cơm, rồi lại được ba hỏi thăm quan tâm lo lắng.

Làm sao quên được bữa cơm cuối cùng cũng là bữa cơm hạnh phúc nhất.Khoa mất đúng vào tám giờ năm phút.
 
Đứa Con Của Thần Chết
Sinh mạng


(Từ bây giờ cô bé tóc bạc kim tên là X)Tại sao ông ấy lại giết người?

Nguyên nhân vị nạn nhân là người đã giết con chó của ông, vậy nạn nhân đó có đáng chết không?Ở trong một khu bãi đất tróng có những đứa trẻ tầm cấp 2 đang ngồi nói chuyện với nhau "Ê!

Nãy tao gặp một con nhọc kì lạ lắm mày" "Nó như thế nào?"

"Cái con nhóc nhuộm tóc trắng còn mặc đồ đen thui, nhìn là biết nó dị hợm rồi, nó còn trù tao chết nữa mày" "ê, tao cũng giống mày nè" "tao cũng vậy" "Vậy là cả 5 đứa tụi mình đều gặp nó hả?"

"Ừ!

Tính ra con nhóc đó cũng dị thiệt, nó trù tao chết nên tao vỡ mồm nó luôn" "tao cũng vậy nhìn ngứa cả mắt".Khi năm đứa trẻ vẫn còn đang trò chuyện thì một người đàn ông đứng đằng sau họ tay cầm sẵn một con dao, và đâm lấy bọn chúng, những đứa trẻ đó bắt đầu hoảng sợ định chóng trả lại nhưng không có một đứa nào thắng vì ai cũng bị đâm "tôi...

đã làm gì...

ông đâu chứ?"

Một trong những đứa trẻ bắt đầu hỏi, người phía trước với khuôn mặt đầy sự oán hận "Có đấy!

Mày đã giết Mực của tao" sau khi nói xong đứa trẻ đó cũng đã tắt thở.Một lúc sau, cô bé X đã đến với cái giọng vô cảm của mình "Hai tuần nữa vào lúc mười bảy giờ ngươi sẽ chết" người đàn ông đó vẫn không nhìn mặt vào cô bé như là không nghe thấy cô nói.

Cô bé X cũng không nói gì thêm mà quay lưng rời đi.Sau khi việc kinh khủng đó xảy ra, người đàn ông không nói một lời nào, nhưng những cảnh sát cũng đã tìm ra nguyên nhân.

Vì những đứa trẻ đã giết con chó của ông nó có tên là Mực, đương nhiên những phụ huynh của những đứa trẻ và những người khác đã tỏ ra bức xúc.'Chỉ vì giết một con chó'.Bản án của ông là tử hình sẽ được thực hiện vào hai tuần tới đúng như những gì cô bé ấy đã nói.

Dù đã biết mình không còn sống bao lâu nhưng ông vẫn thảnh thơi và sinh hoạt trong tù như bình thường.

Vợ của ông khi đến thăm thấy ông vẫn một khuôn mặt thản nhiên, nên đã hỏi ông "Ông không thấy hối lỗi gì sao, sau những gì ông đã làm!"

"Hối lỗi ư?

Vì sao?"

Một câu hỏi dửng dưng của người đàn ông khiến người vợ cảm thấy tức tối "ông đã làm gì với những lũ trẻ, làm những điều thật tàn nhẫn vậy mà ông vẫn coi nó như một điều bình thường, nhìn xem ông đã gây ra bao rắc rối cho tôi rồi hả?"

Ông chỉ đành cười nhẹ, nhìn lên khuôn mặt của người vợ bằng ánh mắt đau khổ "Bà cảm thấy như thế nào khi người quan trọng nhất trong cuộc đời bà mất đi, tôi muốn biết bà cảm thấy như thế nào" Bà vợ với khuôn mặt khó hiểu "Ý ông là sao chứ?"

"Chắc là bà không hiểu đâu, vì bà đâu trải qua cảm giác đó, đối với tôi mà nói Mực là người luôn ở bên cạnh tôi lâu nhất từ trước đến nay nó đã trở thành người thân quan trọng của tôi".

"Có một lần tôi lái xe chở con Mực cùng đi chơi nhưng lỡ bị ngã xe nên đã gảy chân Mực chạy đền chổ có người để giúp, ai dè xui thay gặp phải mấy đứa đó.

Nó đã biến con Mực thành trò tiêu khiển của bọ nó và giết con Mực".

Lúc này ông nhìn vợ bằng một ánh mắt khác những cảm xúc tức giận, đau khổ, oán hận...

đều tuôn trào ra trong nước mắt "Thế mà bọn nó chỉ bị cho là hành động tự vệ, bọn chúng sẽ không bao giờ biết được cái sai mà bọn chúng đã làm.

Tại sao bọn chúng lại không đi tù vì bọn chúng chỉ giết một con chó, 'chỉ vì đó là một con chó'.

Nhưng mạng chó và mạng người nó đều giống nhau đều là một sinh mạng, nếu như tôi đi tù vì giết bọn nó vậy bọn nó giết Mực bọn nó sẽ bị gì?"

Cuối cùng ông thở hắc ra "Chỉ vì người và chó khác nhau".

Sau đó ông rời đi để lại người vợ vẫn còn đang cuối đầu, không biết bà ấy đang nghĩ gì.Hai tuần đã trôi qua, đã đến ngày ông bị tử hình, trong lúc đó thứ cuối cùng ông nghi.

Những kẻ đó ông muốn nhìn thấy chúng quý rối xuống câu xin ông tha mạng.Dũng chết đúng vào mười bảy giờ
 
Back
Top Bottom