Tâm Linh U Minh Đồ Thư Quán

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
398375525-256-k988725.jpg

U Minh Đồ Thư Quán
Tác giả: AnNguyn
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện là tập hợp các cuộc phiêu lưu ,các hành trình diệt quỷ khấp lục tỉnh , cùng với đó là một thế giới huyền bí được hình thành từ âm ảnh của thế giới thật Tags: mientay​
 
U Minh Đồ Thư Quán
Chương 1 : Yểm chủ


Tôi tên An, năm nay hai mươi ba tuổi, đang sinh sống và làm việc tại nhà ở U Minh Thượng, cách rừng khoảng mười cây số thôi.

Tôi mở một quán sách nhỏ, có cho thuê sách với bán đồ uống cho mấy đứa học sinh, hay anh chị du lịch đi ngang.

Quán của tôi tên nghe lịch sự lắm — U Minh Đồ Thư Quán — mỗi lần có người đọc tới cái tên đó là tôi cười tít mắt, vì tên này là do ông nội tôi đặt.Gia đình tôi thuộc dạng ba đời ở đây, có ba thế hệ: ông bà nội, rồi tới cha mẹ tôi, cha tôi là con thứ tám, nên xóm người ta hay gọi là Tám Mèo.

Mẹ tôi thì mấy người xung quanh gọi là bà Tám, chứ thiệt ra ít ai biết tên thiệt của bà, chỉ trừ người trong nhà.Sau cha mẹ là tới ba anh em tôi.

Anh Hai tôi lên Bình Dương lập nghiệp, mở tiệm net, nghe nói khách đông lắm, mở luôn mấy chi nhánh.

Anh Ba thì lấy vợ ở quê, sống tại chỗ, theo nghề cha làm thợ mộc — cái nghề tổ truyền của gia đình.

Mà ở nhà tôi, dù không theo nghề thì cũng phải biết, không biết thì không phải con cháu họ Nguyễn.

---Hôm nay là ngày 26 tháng 7, nhà bác Hai Chiến làm đám tân gia.

Cha mẹ tôi có công chuyện lên Rạch Giá, không kịp về, nên kêu tôi đi thay.

Nhà bác Hai nằm trong kênh, nên tôi không chạy xe mà lấy vỏ máy đi.

Đường vô kênh quanh co khúc khuỷu, mà tôi thì lâu rồi không đi vỏ máy, có mấy khúc suýt đụng vô bụi dừa nước.

Hên cái là nhà bác Hai cũng gần, quẹo qua quẹo lại mấy lần là tới.Tôi cập vỏ ngay mé bến, buộc dây cho chắc rồi bước lên bờ.

Lên tới nhà, thấy bác Sáu Tỏ đang ngồi ở bàn, ổng ngoắc tay kêu tôi lại.

Tôi cười, bước nhanh tới rồi hỏi thăm:— Ủa bác Sáu tới sớm vậy?

Ai đưa bác Sáu lên?

Thằng Linh nó có đi không bác?Bác Sáu cười hì hì, rồi cất cái giọng ồm ồm đáp:— Anh hai Chí Linh mày đưa tao lên rồi nó về rồi.

Tối cho tao qua ở ké một đêm nghe.

Thằng Hoài Linh còn ở trên Rạch Giá trục vong cho ai á, mai mới về.Tôi gật đầu cười, nói:— Dạ, để tối con chở bác về nhà con.

Chiều cha mẹ con về rồi, mình ngồi lai rai ha bác.
 
U Minh Đồ Thư Quán
Chương 2 : Giải yểm , quắc cần câu


Lúc này, bác Sáu mới cười cười rồi nghiêm mặt, liếc vô trong nhà của bác Hai Chiến rồi nói nhỏ:— An nè, mày vô coi lại nhà cho bác Hai mày đi.

Nãy giờ tao thấy có gì đó… không đúng.

Thấy gì thì giải quyết luôn, rồi nói lại cho bác Sáu nghe.Nói xong, ổng quay lại, cầm cái chén gắp miếng mực bỏ vô miệng nhai nhồm nhoàm, không để ý tới tôi nữa.

Tôi thì quen tính bác rồi, chỉ cười cười rồi đi vô nhà trong.

---Lúc đó tôi mới để ý kỹ căn nhà của bác Hai.

Nhà tường mái Thái, sơn màu xanh da trời, phía trước là gian thờ, có hai phòng ngủ và gian bếp phía sau.

Nói là nhà bếp chứ dân miền Tây ai mà hổng biết: nhà sau là chỗ để nấu ăn, tiếp khách, sinh hoạt luôn, nên rộng rãi lắm.Người ngoài nhìn vào thì trầm trồ: "Trời, thợ xây gì mà khéo tay quá chừng!".

Nhưng với người như tôi hay bác Sáu, nhìn một cái là biết liền – không ổn.Màu nhà thì tươi sáng, nhưng ẩn bên trong là những đường vân gỗ đen—vân mà chỉ người "khai nhãn" mới thấy.

Bình thường, vân nhà sẽ có màu vàng đất hoặc xanh lam – biểu tượng của thịnh vượng, ổn định.

Nhưng vân đen thì… không nói cũng biết: xui xẻo, vận hạn, âm khí.

Mà nếu vân đỏ thì thôi rồi, đó là kiếp sát thân, chẳng còn gì để cứu.Tôi thấy vậy, liền vội đi ra sau tìm bác Hai.Bác Hai thấy tôi thì vui vẻ cười hỏi:— Ủa, An hả con?

Anh Tám, chị Tám có qua không?

Nãy giờ tao đợi hai người ổng bả nè.Tôi giữ mặt nghiêm túc đáp lại:— Dạ, cha mẹ con đi Rạch Giá có chút việc, không về kịp.

Nên kêu con vô phụ bác Hai.Rồi tôi hỏi luôn:— Mà bác Hai cho con hỏi, hồi xây nhà, bác có... lời qua tiếng lại gì với mấy ông thợ xây không?Nghe tới đó, mặt bác Hai đang cười chợt nghiêm lại.

Ổng nhìn tôi một lúc, rồi trầm giọng:— Bộ con thấy gì không đúng hả, An?Thấy tôi không nói chơi, ổng thở dài, kể:— Hồi đó xây nhà, tao với mấy ông thợ bàn bạc kỹ lắm, đâu ra đó.

Làm xong tao còn đãi cơm, nhậu lai rai, vui vẻ hết biết.

Vậy mà tới gần xong, tụi nó quay ra kêu vật liệu thiếu, bắt tao đưa thêm vài chục triệu.

Tao tức quá, đuổi luôn, trả tiền công đủ rồi kêu thợ khác làm.— Tụi đó còn lầm bầm, nói tao sẽ hối hận.

Tao tưởng tụi nó giận, nói xàm, ai dè… thằng 10 Dự ở kinh 21 á, mày nhớ không?Tôi gật đầu, suy nghĩ một chút, rồi kể lại những gì bác Sáu vừa nói, kể cả việc tôi thấy vân gỗ đen lan khắp nhà.Rồi tôi nói:— Bác Sáu kêu con coi rồi xử lý luôn giùm bác Hai đó.Nghe vậy, bác Hai nhăn mặt chửi:— Cha Sáu trời đánh!

Thấy rồi sao không giải quyết giùm, còn chờ thằng An tới mới chịu nói, thiệt là… làm bí hiểm hoài!Ổng quay qua nhìn tôi, chậc lưỡi:— Thôi, bác Sáu mày nhậu vô rồi.

Mày giúp bác Hai đi.

Mai mốt con Trinh nó về, tao làm mai cho mày luôn!

Hehehe!Ổng cười khà khà rồi đi ra nhà trước, cự nự với bác Sáu.Tôi cười ngượng, rồi đi mượn bác Hai Gái cuốn sổ, cây viết, rồi lấy thêm cây len, chai rượu, con dao nhỏ với cái xô nước.Tôi lặng lẽ đi quanh nhà, ghi chú các điểm nghi ngờ vào sổ.

Rồi đến những chỗ đã đánh dấu, dùng cây len moi lên đất một hồi – đào được 12 cây đinh cổ, gỉ sét đen sì, bọc trong giấy vàng có vẽ phù chú.Tôi chôn lại chúng xung quanh nhà theo vòng tròn, mỗi điểm đặt thêm lá bùa Lỗ Ban.

---Tiếp đó, tôi leo lên cây kèo trên mái nhà, rút ra một khúc gỗ màu đỏ giấu trong kẽ xà—trên đó vẽ hai vòng đen lồng nhau.

Loại gỗ này là để hút âm khí làm nguồn năng lượng cho 12 cây đinh kia.

Nếu để lâu, sẽ hút hết phúc khí nhà người ta, rồi truyền tài lộc về nơi khác — chính là nhà yểm.Tôi ném 12 cây đinh vô cái xô, kêu bác Hai đổ rượu vào.

Xong, tôi cũng thả luôn khúc gỗ đỏ vào xô.

Rồi đi ra bàn thờ, xin phép gia tiên, mượn cây đèn dầu.Tôi xé một tờ giấy vàng, lấy bút lông vẽ một lá bùa rồi đốt bằng đèn dầu, thảy lá bùa cháy vào xô rượu.Mùi khói bùa bốc lên, nghe khét và đắng, nhưng nặng mùi phong thủy.Tôi đưa đèn dầu lại cho bác Hai Gái rồi dặn:— Khi nào xô rượu cháy hết, bác Hai đem ra sau nhà đào cái lỗ mà chôn nguyên xô là xong nha.Nói xong, tôi rửa tay sạch sẽ rồi ra nhà trước… nhậu.

---Bác Hai thấy tôi ra thì hỏi:— Rồi, sao rồi con?Tôi vừa rót rượu vừa nói:— Mấy thằng học Lỗ Ban nửa mùa yểm bùa bác Hai đó.

Nhưng con xử lý sạch sẽ rồi.Bác Sáu Tỏ nghe vậy thì cười:— Đù, mới chút xíu mà làm lẹ vậy mậy?

Đạo hạnh cũng gần bằng cha mày rồi!

Cộng thêm hai cây thước của ông nội mày cho, thì còn ai dám bằng?Tôi cười, trả lời:— Bác Sáu nói vậy chứ… con thấy thằng Hoài Linh với thằng Ân cũng đâu có thua kém gì.

Một thằng lấy cái cũ sửa thành cái mới, một thằng được chùa lớn gọi là Thiền sư, còn được uống rượu công khai nữa.Bác Hai nhảy vô:— Mày cũng đâu khác gì!

Mày lấy thơ nhập đạo Lỗ Ban, biến nghề thợ mộc thành nghề giữ nhà trừ tà, ai làm lại!

Ông nội mày còn khen, ba đứa tụi bay là kỳ tài, không tới 40 chắc chắn vượt ổng!

---Tiếng cười nói rộn ràng vang trong nhà, hòa cùng âm thanh tịch mịch đặc trưng của rừng U Minh.

Trong giây phút đó, nơi khác, có một căn nhà vừa xây xong mấy hôm…

đang lặng lẽ dậy lên 13 ngọn lửa ma.Sáng hôm sau, người dân kinh 21 kinh hãi khi biết nhà thằng 10 Dự cháy rụi, ông ta chết trong đám cháy, tay còn ôm chặt khúc gỗ đỏ, vẽ hai vòng đen y như khúc gỗ tôi rút ra từ nhà bác Hai.Có người nói: “Ông yểm nhà người ta bị thầy cao tay gỡ bùa, bùa phản, chết cháy.”

Người khác lại bảo: “Ông nấu nước quên tắt bếp.”

Nhiều lời đồn thổi, nhưng chỉ có tôi, bác Sáu Tỏ, cùng gia đình bác Hai biết chuyện thật sự xảy ra.

---Lúc này, tôi đang nằm say bí tỉ trên võng, dưới đất là cái thau nhôm mẹ đặt sẵn phòng tôi ói đầy nhà.Bác Sáu thì đang đánh cờ với ba tôi trước quán.

Quán gì?

Chính là cái tên ông nội đặt cho:U Minh Đồ Thư Quán.
 
U Minh Đồ Thư Quán
Chương 3 : Hoài linh, đạo cụ trữ vật


Tôi có hai thằng bạn thân, mà thằng nào cũng mê khám phá, ưa mạo hiểm như tôi.

Có lẽ do chơi chung từ nhỏ nên hiểu tính nết nhau lắm.

Ba thằng thân thì thân vậy đó, nhưng lạ cái là ba nhà lại... không ưa nhau.

Người lớn mà gặp mặt nhau là y như rằng có câu móc méo.Hôm nay tôi kể về thằng Hoài Linh.

Nhà nó cũng ba đời giống nhà tôi: ông bà – cha mẹ – tới anh em tụi nó.

Nhưng khác ở chỗ, nhà nó là người Hoa gốc.

Tổ tiên từng theo học Trương Thiên Sư bên Long Hổ Sơn, Trung Quốc, tới đời ông nội thì theo dân di cư về vùng Kiên Giang, rồi cắm rễ luôn ở U Minh này.Gia đình nó có ba anh em trai.

Không hiểu sao ba nó lại đặt tên kỳ cục, ba đứa đều tên "Linh":Thằng đầu là Nguyễn Chí Linh,Kế là Nguyễn Tiến Linh,Và cuối cùng là Nguyễn Hoài Linh – chính là nó.

Nhà nó cũng ở gần nhà tôi.

Tụi tôi thân tới mức tắm mưa, cởi truồng, đuổi trâu cùng nhau.Về phần học hành, nó học toán – lý – hoá rất giỏi, khác tôi – chuyên văn – sử – địa.

Học xong cấp 3, nó chọn ngành điện, học mới 3 năm đã thành kỹ sư điện.

Riêng cái này cũng khiến tôi áp lực không ít: cha mẹ cứ lấy nó làm "con nhà người ta" rồi móc méo tôi.Thật ra, tôi cũng không đến nỗi nào, mới 23 tuổi đã mở được tiệm sách, còn biết viết truyện, làm thơ, bán chạy nữa kìa.

Vậy mà tài học huyền thuật của tụi tôi thì chẳng ai trong nhà dám khen.

Họ sợ tụi tôi "mắt cao hơn đầu", nhưng đâu biết được – tụi tôi nâng huyền thuật gia truyền lên một tầm cao mới rồi.

---Thằng Linh, với kiến thức đạo giáo kết hợp kỹ thuật điện tử, chế ra cả máy phát điện dùng chú pháp, còn làm được súng điện trừ tà nhìn như đồ chơi mà bắn phát nào – ma hồn phi phách tán phát đó.Nó luyện Kim Quang Chú vào người, mỗi lần tụi tôi đi bơi, nhìn sáu múi bụng của nó là lòng tôi như... ngàn đao cắt.Tôi cũng đẹp trai chứ bộ, nhưng cái tật ham ăn biếng làm khiến tôi phát tướng.

Mỗi lần đi chung với nó là tôi thấy mình giống… trợ lý hài trong phim siêu anh hùng.

---Hôm đó, nó vừa đi hội thảo về là ghé vào tiệm sách nhà tôi, kêu:> – “Ê, đi trục vong với tao.”

Tôi đang lim dim lười biếng, nó biết rõ nên đe dọa:> – “Mày không đi là tao cua con Trinh của mày!”

Tới đó thì khỏi chối, tôi lật đật lên lầu lấy cặp thước sắt Lỗ Ban do ông nội truyền lại – mỗi cây dài đúng một thước, một đầu quấn chỉ đỏ, một đầu mài bén như dao, bén tới mức bất cẩn là đứt tay như chơi.Tôi bỏ thêm vô cặp:La bàn,Bút lông sói,Một chai máu chó đen.

Đốt một nén nhang khấn gia tiên xong, tôi mới xuống gặp nó.Thằng Linh thấy tôi đeo cặp đồ nghề thì mặt nó xệ xuống:> – “Mày đem gì tùm lum vậy?

Tao chuẩn bị cho mày hết rồi nè!”

Nó đưa tôi một chiếc vòng bạc nhỏ, bảo:> – “Sản phẩm mới.

Trữ vật pháp khí.

Bên trong có không gian tầm 2 mét vuông, đủ chứa vũ khí và pháp cụ.”

Rồi nó cười:> – “Xong vụ này tao nâng cấp cặp thước Lỗ Ban của mày luôn!”

Tôi liếc nhìn cái vòng rồi lén thì thầm:> – “Đù má... cái này mà thằng Ân biết, chắc nó bắt mày làm cho nó cái hồ lô đựng rượu quá.”

Cả hai đứa cười rộ lên "HAHAHA", làm mấy đứa học sinh đi ngang muốn vô quán mua nước hoảng hồn bỏ chạy.Mẹ tôi nghe tiếng ồn thì gầm lên:> – “Hai thằng bây im giùm tao!

Bán buôn mà tụi bây như cái chợ!

Đi đâu thì đi giùm một cái để tao bán ".

Tụi tôi liền đồng thanh:> – “Dạ mẹ!”

Rồi leo lên xe thằng Linh, nó rồ ga cái vèo mất tiêu, bỏ lại mẹ tôi đứng trước cửa quán lẩm bẩm:> – “Hai thằng trời đánh...

đi cũng không nói một tiếng…”

---Lúc này, chúng tôi đang ở Quốc lộ 63, trên đường từ Tàu Lũy ra Rạch Giá, chuẩn bị một cuộc trục vong khó lường…
 
U Minh Đồ Thư Quán
Chương 4 : Lỗ ban Thi nhân, Long hổ biết dùng súng


Huyện Châu Thành, Kiên Giang nằm ngay cửa ngõ thành phố Rạch Giá.

Tuy sát cạnh đô thị, nhưng cái chất mộc mạc của dân miệt Thứ vẫn còn nguyên đó: vừa chân chất, vừa gai góc, mà cũng rất thiêng.Thằng Linh nó chở tôi thẳng tới đình Thổ Sơn, nói là ghé lấy đồ.

Tôi ngồi đợi nó một chút thì nó đi xuống, leo lên xe rồi kêu tôi theo về phòng trọ gần đó.

Vừa tới nơi, nó dẫn con Wave “chiến” vô trong phòng, khóa cửa lại.

Hai thằng nhìn nhau một hồi, tôi mới nhăn mặt lên tiếng:— Mày nhìn tao cái quần gì?

Trục vong thì trục lẹ lẹ, hôm qua nhậu với bác Hai Chiến với cha mày mệt muốn đứt hơi.

Hai ông đổ rượu cho tao uống không hà.

Nay lại gặp mày nữa!Nó cười hề hề:— Cho tao mượn cái điện thoại coi, cái máy của tao hy sinh vì thí nghiệm rồi.Tôi vừa đưa điện thoại cho nó, nó vừa thao thao bất tuyệt nào là nguyên lý điện từ, rồi tới ngũ lôi chính pháp... nghe một hồi mà tôi như muốn xỉu.

Trong đầu tôi thì nghiến răng ken két, thầm nói:> “Chờ đó mày, đừng để đụng tới lịch sử hay văn học…

Lúc đó tao sẽ cho mày biết ai mới là cha!”

Tôi rút con iPhone 11 ra, liếc nó:— Nè, lẹ lẹ rồi về.

Ngày mốt còn phải lên chùa nữa đó, nhớ chưa ông cố!Nó cầm lấy điện thoại, vừa bấm vừa nói:— Rồi rồi, xong vụ này tao bao nhậu hai đứa mày luôn, rượu mồi không thiếu!Rồi nó gọi cho ai đó, tôi nghe loáng thoáng:— A Tâm phải không, em Linh nè, thầy Linh á, anh đang ở đâu, gần đường 30/4 Rạch Giá đúng không?

Ra rước tụi em đi.Chờ khoảng nửa tiếng, có chiếc Camry màu đen chạy tới.

Bước xuống là một ông anh tầm hơn 40, dáng người bệ vệ, đầu đinh, bước ra cười nói:— Ê Linh, anh mà không biết mày chắc tưởng tụi bây là giang hồ tới đòi nợ rồi đó!

Mày đi với ai vậy?Thằng Linh cười:— Đây là thằng An, bạn nối khố của em, chủ quán U Minh Đồ Thư Quán đó anh.

Nó tinh thông phong thủy, nên em rủ nó phụ anh luôn.Anh Tâm hơi ngạc nhiên:— Vậy thầy Tròn là gì của em vậy An?Tôi hơi sững người, không nghĩ anh biết cha mình.

Nhưng nghĩ lại, ba tôi nổi tiếng lắm mà.

Tôi cười:— Dạ, thầy Tròn là cha em đó anh.

Không ngờ anh biết ổng luôn.Anh Tâm gật đầu:— Nghe người lớn kể thôi chứ chưa gặp bao giờ.

Nhưng giờ có tụi em, chắc nhà anh được cứu rồi!Thằng Linh chen ngang:— Thôi mấy ông, khách sáo hoài tới chiều luôn á.

Anh Tâm chở tụi em qua nhà lẹ đi, làm xong còn lo chuyện khác.Anh Tâm cười, vỗ vai tụi tôi:— Rồi, hai đứa lên xe đi, anh chở qua.

Làm xong anh mời một bữa ra trò!

2 giờ chiều – tại nhà anh TâmTôi và thằng Linh đi xung quanh nhà để coi long mạch địa thế.

Tôi xuýt xoa nói với nó:— Hay nha, chọn được cái nhà trái Thanh Long – phải Bạch Hổ, Chu Tước – Huyền Vũ đều đủ.

Chỉ là...Tôi lắc đầu, không nói tiếp.

Anh Tâm đi phía sau hỏi:— Chỉ là sao An?

Em nói anh nghe đi, nếu giải được thì giúp anh.

Chứ từ khi dọn vào đây, việc làm ăn trắc trở hoài.

Hôm qua còn thấy ma bay ngang cửa sổ nữa!Tôi nhìn anh – gương mặt nghiêm túc, không hề sợ hãi.

Tôi thầm gật đầu:> “Không hổ là quân nhân, gặp nguy không loạn, lòng vững như núi.”

(Chuyện tôi biết anh là quân nhân là vì khi khai nhãn, tôi thấy trên người anh có quân khí màu xanh đậm và quan khí màu vàng – những dấu hiệu của người từng làm tướng.)Tôi nói:— Nơi này từng là bệnh viện cũ, bị đập đi xây lại nên còn nhiều vong linh chưa siêu thoát.

Bây giờ chỉ cần lập trận Cửu Cung Khốn Hồn Trận, đến tối kích hoạt, em với thằng Linh sẽ vào bắt tụi nó.Tôi vừa nói vừa nháy mắt:— Làm xong là anh bình yên, gia đạo thuận hòa, con cháu đầy đàn!Anh Tâm đỏ mặt.

Tôi vẽ phù hộ thân giao cho ảnh rồi cùng thằng Linh bắt tay bày trận.

Làm quần quật đến 8 giờ tối mới xong.

Linh còn lén bỏ vô một tấm Dẫn Quỷ Phù, nói:— Làm một lần cho sạch.Sau hai tiếng nghỉ ngơi, tôi bắt đầu đọc thơ khai trận:> "Thiên địa hữu chính khí,

Tạp nhiếp ư cửu trùng,

Hạ tắc vi hà nhạc,

Thượng tắc vi nhật tinh.

Ư nhân viết hà nghĩa,

Uy hổ thánh chi linh."

(Mượn chính khí trời đất để dẫn trận, là pháp môn của dòng Lỗ Ban đạo khai bằng văn học, nên mỗi lần đọc thơ là chính khí liền tụ.)Từng luồng ánh sáng trắng dâng lên.

Cửu cung phát động.

Một tòa đỉnh màu trắng xám hiện ra.

Tôi gật đầu ra hiệu:— Vô đi, tới lượt mày đó Linh!Nó lao vào, cầm theo súng điện và bình nạp năng lượng, bắn đùng đùng như phim hành động.Tôi ở ngoài chửi:— Mẹ nó, từ khi nào đệ tử Long Hổ Sơn bỏ kiếm gỗ đào mà cầm súng diệt quỷ vậy trờiMột tiếng rưỡi sau, sau khi bọn quỷ nhỏ bị diệt gần hết , thì âm khí bắt đầu tụ lại, hóa thành hai con quỷ Tây, nhe răng trợn mắt lao vào thằng Linh.

Nó vứt súng, quăng bình sạc, cởi áo ngoài.

Cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, miệng cười hề hề:— Hehe, ăn của đạo gia ta hai chưởng đi mấy cưng!Rồi nó hét lớn, đọc chú Ngũ Lôi Chính Pháp:> "Lôi bộ chi thần, thiên tướng ngũ lôi,

Tốc khởi thần uy, trảm yêu trừ quỷ.

Hành pháp thiên địa, chấn nhiếp tà linh,

Lôi pháp hiện hình, sắc lệnh tức hành!"

Hai tay kết ấn, ánh sét giáng xuống đầu hai con quỷ.

Không kịp kêu một tiếng, hồn phi phách tán, tan thành khói đen.Tôi và anh Tâm bước vô.

Chưa kịp hỏi gì, thấy nó đang nhặt linh hồn vỡ của hai con quỷ, bỏ vào mấy cái bình thủy tinh của nó.Nó cười hì hì:— Có vật liệu mới để thí nghiệm rồi!Tôi muốn đấm thẳng vào mặt nó.

Mỗi lần nó cười là tôi muốn xử nó!Nó vỗ vai anh Tâm:— Xong rồi đó anh.

Nhà có hơi… tan nát xíu.

Anh dọn dẹp nha, em với nó bắt xe về!Rồi kéo tay tôi chạy mất.

Anh Tâm đứng nhìn theo, quay lại nhìn căn nhà vừa mới xây xong – giờ như bị bom oanh tạc: tường cháy đen, khói khét lẹt, nước quỷ xanh đậm loang lổ.Anh thở dài, nhưng lại nở một nụ cười bí ẩn:> "Có lẽ… mình đã tìm được đồng bạn mới cho nó rồi."

-2h sángChiếc Wave 68 cũ kĩ chở hai đứa tôi trên đường vắng.

Linh rất thích đồ cũ, nó nói "mỗi món đồ cũ là một câu chuyện chưa kể".Tới nơi, nó dừng xe, nhìn tôi:— Tới rồi đó, ông cố.

Kêu cửa đi.

Không biết mày khùng chỗ nào mà nằng nặc đòi gặp thằng Ân lúc này...Trước mặt chúng tôi là chùa An Thiền, nơi có một thiền sư trẻ, tinh thông bùa chú, chú pháp Phật gia, đặc biệt là hộ pháp chú của Nam Tông.Tôi thở dài, nhìn thằng Linh:— Hôm nay thằng Ân trì chú Hộ Pháp lên thân.

Mày biết rồi đó…

Hộ Pháp rất khó học, càng khó giữ.

Tao hơi lo…Hai đứa bước vào chùa, lòng trầm lắng.

Trận chiến tiếp theo, không còn là trận pháp... mà là tâm pháp.
 
U Minh Đồ Thư Quán
Chương 5 : Thiên tài chơi với thiên tài


Nói về thằng Ân thì nó là con nuôi của ba tôi và bác Sáu.

Nghe hai ổng kể thì nó là con của một người bạn thân ngày xưa, nhưng chi tiết thì chẳng ai nói rõ, nhắc tới là lảng đi, thành ra thân thế nó vẫn là một dấu hỏi lớn.

Thằng Ân là đứa nhỏ tuổi nhất trong nhóm tụi tôi, nên hai đứa tôi – tôi và thằng Linh – cứ xem nó như em út trong nhà, đùm bọc thương yêu lắm.

Hồi nhỏ, chỉ cần nó bị ăn hiếp là hai thằng anh xông vào quánh lộn ngay.

Nhớ có lần nó đi học bị mấy thằng lớp trên ăn hiếp, tụi tôi nghe tin là chạy vô đánh liền.

Mà "đánh" thì nói vậy cho oai, chứ ba thằng mình – gầy như que củi – bị nguyên cái lớp tụi nó quánh cho muốn ói máu.

Bị mời phụ huynh luôn.Sau vụ đó, tụi tôi bắt đầu học huyền thuật.

Ba tôi thì không cho tôi học, nên tôi phải năn nỉ ông nội dạy.

Còn thằng Linh thì bác Sáu vừa nghe con bị ăn hiếp liền quất cho một trận, sau đó ổng dạy nó "Kim Quang Chú" luyện thể.

Luyện sao mà giỏi hơn cả ổng nữa, đúng là có căn.Còn thằng Ân thì ba tôi đưa lên chùa An Thiền luôn, không cho học ở ngoài nữa.

Lúc trụ trì gặp nó, mắt ông rớm lệ rồi nhận làm đệ tử ngay.

Nói thiệt, nó học văn hóa dở ẹc, nhưng đụng tới Phật học là học một biết mười.

Trụ trì quý nó lắm, hay dắt theo đi toạ đàm ở các chùa lớn trong nước.

Dần dần nó nổi danh trong giới Phật học Nam tông, muốn gặp mặt nó cũng khó như lên trời.

Nghe nói gần đây nó quyết định luyện "Hộ Pháp", tôi lo lắm nên mới lần mò lật sách của ông nội để coi rốt cuộc Hộ Pháp là cái gì.Thì mới biết — Hộ Pháp là một con đường đầy hiểm nghèo: người tu Phật đem cả đời Phật học và lòng tin của mình để kết nối với một vị Phật, Bồ Tát, A La Hán hoặc Kim Cang.

Nếu được chọn, người ấy sẽ có thể mượn được một phần sức mạnh của vị thần đó.

Tùy theo tâm đức, sự tu hành và độ "tương thông", họ có thể nhận được nhiều hay ít pháp lực.

Nhưng nếu thất bại — thì hoặc là tàn phế, hoặc là chết.

May mắn sống sót cũng sẽ để lại dị biến trong thân xác.Từ xưa đến giờ, người luyện thành Hộ Pháp thường là các vị trụ trì đã 60 tuổi trở lên.

Còn thằng Ân... mới có 20, tôi không khỏi bất an.

---Vừa bước vào chính điện, tôi thấy ba tôi cùng bác Sáu đã ngồi ở đó, giữa điện là thằng Ân và sư trụ trì.

Thằng Linh thấy cha nó liền lên tiếng:– Ủa cha với chú Tám tới sớm vậy?

Con tưởng hai đứa con là tới sớm nhất rồi chứ...Nó vừa dứt câu thì sau chính điện vang lên giọng một cô gái:– Mày với anh An là tới trễ nhất đó, cha con tao với bác Tám, bác Sáu tới từ hôm qua rồi.Tôi vừa nghe tiếng là nhận ra ngay.

Người con gái đó bước ra từ cửa sau chính điện – tóc dài, mắt hai mí, gương mặt xinh đẹp mà lạnh lùng, dáng người thanh mảnh, y phục nhẹ nhàng nhưng thần thái ngút trời.

Cô vừa đi vừa trách yêu:– Mà mày cũng im im cái miệng lại, không thấy trong điện có việc trọng đại sao?

Anh An vào còn chưa dám lên tiếng, mà miệng mày cứ oang oang như ở chợ.Tôi bật cười, nhẹ giọng:– Ủa em mới về hôm qua hả Trinh?

Anh tưởng hôm nay em mới về.Rồi quay đầu lại thì thấy ba tôi với bác Sáu đang châu đầu ghé tai, nói cái gì đó, vẻ mặt lấm lét như muốn né tránh ánh mắt tôi.

Tôi liền bật cười:– Hèn chi hôm qua hai ông đánh cờ mà không cãi nhau, thì ra là tính trước hết rồi!

---Trinh là người yêu tôi, là một kỳ nhân của huyền môn y đạo.

Cô học đủ cả Đông – Tây y, thuốc Bắc – thuốc Nam, kể cả bệnh của người trong huyền môn cô cũng trị được.

Cô từng theo học vu sư ở Vu Sơn phía Bắc, giờ đã là chủ Vu Sơn, dưới trướng là vu tướng – vu soái đông đảo.

Gặp được cô ở đây, tôi thở phào – vì chỉ cần Ân còn thở, Trinh sẽ cứu được nó.Ba tôi chen vô, cười ha hả:– Tao cũng muốn nói mà bác Sáu mày biểu để mày bất ngờ.

Ờ thì tao nghe theo ổng thôi!

Khà khà...

---Lúc này, một giọng già nua nhưng đầy từ bi vang lên trong chính điện:– Mọi người đã đến đông đủ, thì bắt đầu thôi.Giọng nói đó là của Trụ trì Trí Viễn, vị sư già đức độ – một trong mười vị La Hán của đất Việt, trụ trì chùa An Thiền.Nghe ngài nói xong, cả chính điện liền nghiêm trang.

Ai nấy đều ngồi vào bồ đoàn, tập trung tinh thần, giữ cho điện đàn tuyệt đối thanh tịnh.

Bên ngoài, gió khẽ lay lá, trăng lặng lẽ trôi.Nghi thức đắc chú Hộ Pháp của thằng Ân chính thức bắt đầu...
 
U Minh Đồ Thư Quán
Chương 6 : Hộ Pháp Địa Tặng Vương Phật


Thằng Ân từ nãy đến giờ vẫn ngồi bất động.

Thân thể ngay ngắn, hơi thở nhẹ như tơ, hai mắt khép lại không gợn một tia dao động.

Có lẽ nó đã nhập định sâu.

Trước mặt nó, thầy Trí Viễn – trụ trì chùa An Thiền – ngồi kiết già, hai tay bắt ấn Liên Hoa, miệng tụng trầm thấp:> “Ma ha bát nhã ba la mật đa tâm kinh…”

“…Quán tự tại Bồ Tát, hành thâm bát nhã ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách…”

Giọng ngài trầm ấm vang đều trong chính điện, khiến tâm trí của mọi người cũng dần lắng xuống.

Không ai dám nói to, thậm chí không ai dám thở mạnh – chỉ e một chút xao động cũng khiến tâm ma xâm nhập vào quá trình tìm Hộ Pháp của Ân.Lúc này, tất cả đều lặng lẽ ngồi thiền, hộ trì pháp trường.

Từ 5 giờ sáng cho đến tận 2-3 giờ chiều, toàn điện vẫn không có một chút dao động nào.

Thầy Trí Viễn quay sang khẽ nói:– Mọi người đi ăn cơm đi, để thầy canh cho.Nhưng không ai đứng dậy.

Tất cả đều lặng im ở lại.

Trong lòng vị trụ trì già, niềm vui âm thầm dâng lên – không vì pháp sự, mà vì tình thương đệ huynh sâu sắc giữa những người trẻ tuổi này.

---Đến gần nửa đêm.

Không gian trong điện càng trở nên thanh tịnh đến mức có thể nghe rõ từng tiếng hít thở.

Bất chợt – toàn thân Ân phát sáng.

Một luồng hào quang mờ nhạt màu lam hiện ra bao phủ xung quanh.

Từ trong miệng Ân, giọng tụng trầm thấp vang lên, đầy thành kính và uy lực:> “Nam mô Đại nguyện Địa Tạng Vương Bồ Tát…”

“Nguyện cho con đời đời kiếp kiếp được gần thiện tri thức, tu hành không lùi sụt, phát tâm đại Bồ đề…”

“Địa Tạng Bồ Tát đại từ đại bi, độ tận chúng sinh khổ trong lục đạo…”

Mọi người giật mình – đây là Địa Tạng Bổn Nguyện Kinh.

Chưa kịp hoàn hồn thì lại nghe tiếp:> “Đại Thừa Đại Tập Địa Tạng Thập Luân Kinh…”

“…Nguyện độ chúng sinh trong ngục tối sâu thẳm, dùng mười bánh xe pháp luân dẹp tan nghiệp lực, khai mở tâm mê, đưa về giác ngộ…”

“…Trong mười kiếp sinh tử, nếu giữ được một niệm từ bi, tức là người hữu duyên với Phật…”

---Sau khi tụng xong, sau lưng Ân liền xuất hiện một vòng xoáy lớn, trong đó có mười đầu Kim Luân xoay tròn phát sáng.

Ánh sáng từ Kim Luân chiếu thẳng vào mi tâm của nó – và trên trán Ân, một Luân Hồi Ấn Ký hiện ra chậm rãi như mở ra cửa ngõ quá khứ.Thấy vậy, thầy Trí Viễn mới trầm giọng nói:– Nó đang được Địa Tạng Vương Phật khảo nghiệm.

Nếu vượt qua mười kiếp luân hồi, mà tâm vẫn giữ được sơ nguyện, không nhiễm dục, không sinh tà, thì coi như đã đắc hộ pháp chân chính.Nghe vậy, cả chính điện nín thở.

Mọi người chắp tay khấn niệm, âm thầm cầu nguyện cho nó vượt qua bình an.

Không ai biết nó đang thấy gì.

Chỉ có những ánh sáng luân hồi lướt qua trong mắt nó – cảnh chiến tranh, đói khát, phản bội, chia lìa, cả những cám dỗ của quyền lực và tình yêu… nhưng ánh mắt nó vẫn không đổi.

---Đến khoảng 5 giờ sáng hôm sau.

Tia nắng đầu tiên chiếu qua rặng cây ngoài chính điện.

Luân hồi ấn ký trên trán mờ dần rồi biến mất.

Thằng Ân từ từ mở mắt.Nó nhìn quanh một lượt rồi nở một nụ cười trong trẻo:– Con vượt qua rồi!

Con có hộ pháp rồi mọi người ơi!Nó nói xong liền bật dậy nhảy cẳng lên như một đứa nhỏ vừa đậu đại học.

Thấy cảnh đó, tôi bật cười, vỗ vai nó:– Mày lớn đầu rồi mà nhảy như con nít.

Đi!

Tao với thằng Linh chuẩn bị tiệc cho mày rồi.

Rượu thịt bao no!Vừa nói tôi vừa nhìn thoáng qua Trinh, và phía sau cô – cha cô – ông Hai Lực, người y sư huyền giới trứ danh.

Ai nhìn cũng sợ vì mặt ông lúc nào cũng căng như dây đàn, nhưng thật ra ông là người hiền lành nhất mà tôi từng biết.Lúc này, thấy tụi tôi rủ rê nhậu nhẹt, khoé miệng thầy Trí Viễn giật giật, nhưng rồi cũng chỉ khẽ thở dài:– Mấy đứa… uống ít thôi nghen.

Say thì ngủ lại.

Đừng có mà nhậu xong lại chạy xe...– Dạ, tụi con biết rồi!Tụi tôi bốn đứa đồng thanh nói, rồi như mấy thằng học sinh tiểu học tan trường, nắm tay nhau chạy ra khỏi chính điện, leo lên xe, phóng về U Minh Đồ Thư Quán.Một đêm dài đã kết thúc.

Nhưng hành trình thật sự… chỉ mới bắt đầu.
 
Back
Top Bottom