Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tỷ Tỷ Của Ta

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,309
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO_gTJQympDxom9lwoh_zHlALcFq_R5fetO45_osHfg6bzYDLJUQV4bP9PSdapwLJiA6goejc9-8wgDxGG4WA5g3wieLCdOZ57hjAQ2pITgIJVyJqYjudO31B7OnZRBQF3qhLIALh-bZE2ApmmIbpls=w215-h322-s-no-gm

Tỷ Tỷ Của Ta
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tỷ tỷ của ta là thợ kim hoàn, vào cung đưa trang sức, lại bị Nghi Phi đánh ngất.

Nghi Phi vừa mới giận dỗi với Hoàng thượng, bèn đánh ngất tỷ tỷ, thay y phục của tỷ tỷ, lấy đi lệnh bài xuất cung của tỷ ấy, hờn dỗi chạy ra khỏi cung chơi.

Hoàng thượng vừa tức vừa giận, một kiếm ch//ém chếc tỷ tỷ, rồi đích thân ra khỏi cung tìm Nghi Phi.

Cuối cùng, thi thể của tỷ tỷ ta bị ném vào bãi tha ma.

Còn Hoàng thượng và Nghi Phi cùng cưỡi một ngựa, ngọt ngào về cung, được truyền tụng thành một giai thoại.

Nửa năm sau, ta trở thành mỹ nhân bên cạnh Hoàng thượng.

Đúng rồi, ta không phải người, ta là “điêu”. (“Điêu” nghĩa là chồn. Một loài chuột to như con rái cá, đuôi to lông rậm dài hơn một tấc, sắc vàng và đen, sinh ở xứ rét, da nó làm áo mặc rất ấm, nên rất quý báu)

Hồ ly tinh có thể mê hoặc quân chủ, thì dòng dõi điêu nhà ta cũng thế.​
 
Tỷ Tỷ Của Ta
Chương 1: Chương 1



Tỷ tỷ của ta là thợ kim hoàn, vào cung đưa trang sức, lại bị Nghi Phi đánh ngất.

Nghi Phi vừa mới giận dỗi với Hoàng thượng, bèn đánh ngất tỷ tỷ, thay y phục của tỷ tỷ, lấy đi lệnh bài xuất cung của tỷ ấy, hờn dỗi chạy ra khỏi cung chơi.

Hoàng thượng vừa tức vừa giận, một kiếm ch//ém chếc tỷ tỷ, rồi đích thân ra khỏi cung tìm Nghi Phi.

Cuối cùng, t.h.i t.h.ể của tỷ tỷ ta bị ném vào bãi tha ma.

Còn Hoàng thượng và Nghi Phi cùng cưỡi một ngựa, ngọt ngào về cung, được truyền tụng thành một giai thoại.

Nửa năm sau, ta trở thành mỹ nhân bên cạnh Hoàng thượng.

Đúng rồi, ta không phải người, ta là “điêu”. (“Điêu” nghĩa là chồn. Một loài chuột to như con rái cá, đuôi to lông rậm dài hơn một tấc, sắc vàng và đen, sinh ở xứ rét, da nó làm áo mặc rất ấm, nên rất quý báu)

Hồ ly tinh có thể mê hoặc quân chủ, thì dòng dõi điêu nhà ta cũng thế.

1

Tối nay là dạ yến hoàng gia, nhưng trong đại điện lại vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng ăn uống cũng không có.

Mọi người đều nín thở dõi theo ta,

Bởi vì lúc này, ta đang múa trên lá sen giữa hồ.

Ta khoác lớp voan mỏng, càng tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, khi xoay người, chuông bạc bên viền váy kêu leng keng, lớp voan mỏng mang theo hương hoa bay lượn.

Mọi người nín thở, dường như sợ phá vỡ giấc mộng tuyệt đẹp này.

Ta qua lớp khăn che mặt, nhìn về phía Hoàng thượng đương triều.

Hắn cũng đang nhìn không chớp mắt.

Nhưng Nghi Phi bên cạnh hắn, gương mặt gần như đã méo mó.

Điệu múa kết thúc, trong điện lặng im hồi lâu, rồi mới vỡ òa những tiếng khen ngợi.

Ngay cả Hạo Thân Vương kiến thức rộng rãi, không coi ai ra gì nhất cũng vỗ tay tán thưởng:

"Một mỹ nhân nhỏ bé trong cung của Hoàng thượng mà cũng có tuyệt kỹ và phong thái như vậy, thực sự khiến thần vô cùng khâm phục!"

Hoàng thượng rõ ràng rất vui mừng, vẫy tay gọi ta lại gần, rồi bảo ta tháo khăn che mặt.

Ta làm theo lời.

Khoảnh khắc khăn che mặt rơi xuống, trong đại điện im lặng đến mức kim rơi cũng nghe thấy, có phi tần đang ngồi cắn nát cả răng.

Hoàng thượng sững sờ cả người.

Ta nhìn Nghi Phi.

Ả ta sắc mặt vẫn như thường, nhưng trong lòng bàn tay đã bẻ gãy một chiếc hộ giáp.

Ta biết mình đã thành công rồi.

Đêm đó, ta một điệu múa kinh thiên, dung nhan khuynh quốc, danh chấn Trường An.

Ngày hôm sau, ta được vượt ba cấp phong làm Tuyết Tần.

Ban thưởng được đựng trong những chiếc hộp sơn mài thếp vàng, từng thùng từng thùng được đưa tới.

Hoàng thượng Cảnh Diệp, vừa đăng cơ không lâu, chưa lập Hậu, chỉ độc sủng Nghi Phi.

Ta là người đầu tiên trong hậu cung, chia sẻ sự sủng ái của Nghi Phi.

Nhưng, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

2

Ta ngồi trong phòng, nhíu mày hỏi Tiểu Thúy:

"Phù Phong Tán của ta hôm nay, vẫn chưa sắc xong sao?"

Tiểu Thúy vội vàng đáp:

"Xong rồi ạ, nô tỳ lập tức mang đến cho nương nương."

Tiểu Thúy vừa dứt lời, đã bị một giọng nữ âm u cắt ngang:

"Phù Phong Tán?"

Là Nghi Phi.

Ta lập tức quỳ xuống đất vấn an, gượng cười đánh trống lảng:

"Nghi Phi nương nương hôm nay sao lại đến đây?"

Nghi Phi lại không hề mắc bẫy, không bị dẫn đi:

"Phù Phong Tán, có phải lấy từ câu ‘Liễu yếu tơ đào’ không?"

Ả ta liếc nhìn ta đang quỳ trên đất, lười biếng dựa vào ghế của ta:

"Bổn cung đã nói rồi, người có thể múa trên lá sen trên đời này rất hiếm, muội muội lại có thể làm được, lẽ nào... là nhờ Phù Phong Tán này?"

Ta không dám nói gì, chỉ cúi đầu im lặng.

Nghi Phi không tiếp tục nói nhảm với ta.

Thị nữ thân cận của ả ta đã tìm thấy từng gói Phù Phong Tán trong bếp của ta.

Ta gần như sắp rơi lệ, cầu xin nhìn ả ta.

Nghi Phi cúi người lại gần ta, móng tay bấm vào da thịt ta:

"Địch Ngạo Tuyết, bổn cung để mắt đến đồ của ngươi, là may mắn của ngươi, biết chưa?"

Tiểu Thúy cúi đầu, gần như sợ đến phát khóc.

Ta không dám nói thêm gì nữa, nhìn theo ả ta mang toàn bộ Phù Phong Tán rời đi.

Cho đến khi trong phòng không còn ai, ta mới không nhịn được bật cười.

Thân thủ ta nhẹ nhàng như én, không phải vì Phù Phong Tán.

Mà là vì, ta là một con tuyết điêu.

Dù hóa thành hình người, ta vẫn nhẹ như điêu, tự nhiên có thể múa trên lá sen.

Còn về Phù Phong Tán đó... ta chỉ hy vọng Nghi Phi có thể ngoan ngoãn, uống hết không sót một giọt.

Người duy nhất biết ta là yêu, là tỷ tỷ.

Tỷ tỷ chếc rồi, bí mật này cũng không ai biết nữa.
 
Tỷ Tỷ Của Ta
Chương 2: Chương 2



3

Ta vốn là một yêu quái lang thang, là tỷ tỷ nhặt ta về nhà.

Hôm đó, ta thấy xung quanh không có ai, liền từ điêu hóa thành hình người.

Vừa hóa thành người đã nghe thấy một tiếng hét kinh hãi, một nữ tử chỉ vào ta, lắp bắp:

"Ngươi, ngươi là yêu?"

"Phải thì sao."

"Vậy, vậy ngươi có ăn thịt người không?"

Ta ngước mắt nhìn nàng, nữ tử khoảng mười hai, mười ba tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh vẫn chưa hết nét trẻ con, đáng yêu như cục bột trắng.

Ta nảy sinh ý muốn trêu chọc:

"Đương nhiên là ăn rồi, ta bây giờ sẽ đi ăn thịt người đây."

Nữ tử run rẩy toàn thân, nhưng vẫn lấy ra chiếc bánh hoa quế trong lòng đưa cho ta:

"Ngươi, ngươi đừng ăn thịt người nữa, sau này ta cho ngươi đồ ăn nhé."

Ta sững sờ.

Ta tưởng nàng sẽ sợ hãi bỏ chạy, miệng hét lên "Yêu quái".

Kết quả nàng lại đưa cho ta một miếng bánh hoa quế.

Miếng bánh hoa quế được ủ ấm trong lòng nàng, bàn tay lạnh lẽo của ta cũng trở nên ấm áp hơn một chút.

Nữ tử dường như đang suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng nàng nặn ra một câu:

"Ngày mai giờ này, ngươi ở đây đợi ta."

Ta vốn không muốn đến, nhưng không hiểu sao, vẫn đến.

Kết quả nữ tử đó vừa thấy ta đã lấy ra một lá bùa, giơ cao trên đầu, nghiêm túc hét lớn:

"Tiểu yêu quái, ta thu phục ngươi, sau này ngươi chỉ có thể theo bên cạnh ta, không được đi hại người nữa!"

Lá bùa đó có ít nhất năm lỗi sai, ngay cả một con gà cũng không hàng phục nổi.

Huống hồ nàng sợ làm ta bị thương, chỉ dám giơ lá bùa, chứ không dám để lá bùa chạm vào ta.

Ta có chút bất lực nhìn nàng, bên hông nàng phồng lên, có thể thấy là nhét không ít bánh hoa quế.

Đã đến hàng yêu rồi, sao còn mang đồ ăn cho yêu chứ.

Ta đối diện với đôi mắt của nàng, đó là một đôi mắt đẹp, hình dáng như hoa đào tháng ba.

Ta ngây người.

Hai chữ "nhân gian", có rất nhiều tên gọi khác. Người xuất gia gọi nó là hồng trần, người chếc gọi nó là dương gian, thần tiên gọi nó là phàm thế,

Yêu quái thì gọi nó là "trò đời trần thế".

Khi nhìn thấy đôi mắt đó, ta đột nhiên muốn diễn thử trò đời trần thế này.

Lúc đó ta không biết, khao khát nhập vai này, được gọi là... tình yêu thương.

Ta thở dài với chủ nhân của đôi mắt đó:

"Haiz, nếu ta đã bị lá bùa của ngươi hàng phục rồi, cũng chỉ có thể như vậy thôi."

Từ đó về sau, ta biến về thành tuyết điêu, luôn ở bên cạnh nàng.

Khi nàng chạm khắc đồ vàng, ta liền ngủ trên đùi nàng.

Khi nàng rời nhà đi làm ăn, ta liền hóa thành hình người, chăm sóc A Nương ngây dại của nàng.

Cuộc sống êm đềm trôi qua, nàng đã mười chín tuổi, ta lại vẫn giữ dáng vẻ mười lăm, mười sáu.

Yêu quái không già đi.

Nhưng nàng không hề sợ hãi, còn đắc ý bảo ta gọi nàng là tỷ tỷ.

Tỷ tỷ không định thành thân, nàng quyết tâm trở thành thợ kim hoàn giỏi nhất thành Trường An, và nàng quả thực đã làm được.

Hôm đó, nàng thậm chí còn nhận được đơn đặt hàng từ trong hoàng cung.

Thế là tỷ tỷ vào cung, trước khi đi nàng ôm ta và A Nương, cười không khép được miệng:

"Đây là một mối làm ăn lớn đấy, đợi ta về, chúng ta sẽ đến Xuân Phong Lâu, ăn một bữa thật ngon!"

A Nương và nàng đều cười ngây ngô, chúng ta cùng nhau tiễn nàng đi.

Thế nhưng, chỉ vì Hoàng thượng hai ngày không đến thăm Nghi Phi, Nghi Phi liền hờn dỗi với Hoàng thượng, quyết định tự mình chạy ra khỏi cung chơi.

Nghi Phi nhìn thấy tỷ tỷ vào cung,

Ả ta sai người đánh ngất tỷ tỷ, lột quần áo của tỷ tỷ ra tự mình mặc vào, còn lấy đi lệnh bài xuất cung của tỷ tỷ, trà trộn ra khỏi cung.

Hoàng thượng vừa tức giận, vừa lo lắng, hỏi ai đã đưa lệnh bài xuất cung cho Nghi Phi, tỷ tỷ bị đưa đến trước mặt Hoàng thượng,

Tỷ tỷ mặt mày tái nhợt, nhưng lâm nguy không loạn, cố gắng giải thích:

"Bệ hạ, thảo dân bị người đánh ngất, sau khi tỉnh lại thì phát hiện lệnh bài và áo khoác đã không cánh mà bay, không phải là..."

Tỷ tỷ còn chưa nói xong, đã bị Hoàng thượng một kiếm c.h.é.m bay đầu.

Hoàng thượng ngồi trên lưng ngựa cao to lớn, vô cùng uy vũ, thật là một hình ảnh người đàn ông si tình anh hùng biết bao.

Hắn lau vết m.á.u trên kiếm, lạnh nhạt nói:

"Bất kể là ai, chỉ cần làm tổn thương Nghi Nhi của trẫm, trẫm sẽ không tha."

Sau đó Hoàng thượng dẫn thị vệ ra khỏi cung, tìm thấy Nghi Phi,

Hai người cùng cưỡi một ngựa về cung, đế vương và mỹ nhân, tình cảm nồng thắm, trở thành giai thoại lãng mạn trong thành Trường An.

Nhưng tỷ tỷ của ta, lúc chếc ngay cả áo khoác cũng không có, bị ném vào bãi tha ma, còn bị kẻ ăn mày làm nhục một phen.

A Nương không đợi được tỷ tỷ về, lên cơn sốt cao, ta vội vàng chạy ra ngoài mời lang trung.

Khi ta về thì nghe nói, A Nương không biết từ đâu nghe được tin tỷ tỷ bị xử tử, liền đi đánh trống kêu oan,

Nghi Phi nghe tin, sợ chuyện này sẽ làm hỏng danh tiếng của ả, làm chậm trễ việc ả được phong Hậu.

Thế là ả sai người nói A Nương nói năng điên khùng, còn sai người lôi A Nương đi, đánh chếc tươi.

Sau khi nhận được tin, ta đứng trong sân nhỏ im lặng rất lâu.

Rồi sau đó, ta vào cung.

Nếu họ thích lãng mạn, vậy thì ta sẽ giúp họ làm tới cùng.

Không biết câu chuyện đế vương và mỹ nhân cùng chếc, có đủ lãng mạn không nhỉ.
 
Tỷ Tỷ Của Ta
Chương 3: Chương 3



5

Thứ mà Nghi Phi quan tâm nhất, dựa dẫm nhất, không gì khác ngoài tình yêu của Đế vương Cảnh Diệp.

Nếu đã vậy, thì mọi chuyện dễ giải quyết hơn nhiều.

Ngày thứ hai sau khi ta được phong Tần, Cảnh Diệp đã đến cung của ta.

Lúc hắn đến, ta đang cùng các thị nữ làm son phấn chơi.

Trong sân, những cánh hoa màu sắc rực rỡ chất đống khắp nơi, cả điện thơm ngát, như một rừng hoa đang nở rộ.

Ta vốn là điêu, không có khái niệm cấp bậc gì, luôn dung túng nuông chiều thị nữ.

Tiểu Thúy bị ta dùng nước hoa vẽ cho một khuôn mặt mèo, lúc này đang đuổi theo ta chạy,

Ta cười nhấc váy chạy trốn, chui ra từ đống hoa, đúng lúc đ.â.m vào lòng Cảnh Diệp.

Hắn nét mày sắc bén, mắt tựa sao băng.

Không hổ là vị đế vương trẻ tuổi đạp lên xương m.á.u huynh đệ để lên ngôi.

Tiểu Thúy sợ hãi lập tức tắt nụ cười, nghiêm chỉnh quỳ xuống hành lễ,

Nhưng ta lại mãi không nghe thấy Cảnh Diệp bảo nàng đứng dậy,

Ta ngước mắt lên, phát hiện hắn đang ngẩn người nhìn ta.

Ta búi tóc song phi kế, nét mày vương chút son phấn rực rỡ, càng thêm vẻ ngây thơ đáng yêu,

Ta ngại ngùng lau vết nước hoa trên mặt, ngẩng mặt cười với hắn một cái.

Trong số thị vệ sau lưng Cảnh Diệp, lập tức có người đứng không vững.

Trong điện ánh nắng tươi sáng, ngói ngọc rường vàng, cánh hoa đầy cung, tất cả những thứ này cộng lại, vậy mà không bằng một nụ cười rạng rỡ.

Cảnh Diệp hoàn hồn, đưa tay gỡ cánh hoa trên tóc ta:

Ngón tay thon dài của hắn cầm cánh hoa đó, lắc đầu cười khẽ:

"Trẫm không ngờ, A Tuyết lại nghịch ngợm ham chơi, tính tình trẻ con như vậy."

Dưới dung nhan tuyệt mỹ đó, lại là một trái tim trẻ con.

Thật ngây thơ đáng yêu, thuần khiết lại lương thiện biết bao.

Sự tương phản này, không có người đàn ông nào không động lòng.

Đêm đó, Cảnh Diệp vốn chỉ để Nghi Phi thị tẩm đã nghỉ lại tại cung của ta,

Từ đó, mở ra ba tháng liên tục ta được hưởng thánh sủng.

Cái tên Địch Ngạo Tuyết, lại một lần nữa truyền khắp hậu cung.

Trong một thời gian, rất nhiều phi tần bắt đầu bắt chước ta, chui qua chui lại trong các bụi hoa ở Ngự Hoa Viên, nhưng đều bị Cảnh Diệp hạ lệnh lôi đi trừ tà.

Ngoài ra, số người cố gắng nhảy múa trên lá sen cũng tăng lên.

Chỉ có điều, bao nhiêu người thử thì bấy nhiêu người thất bại, ngã sấp mặt đầy bùn, khiến thái y gần như bận không xuể.

Hoàng thượng ban tặng rất nhiều châu báu đồ chơi quý hiếm.

Còn sai người dẫn nước vào cung ta tạo hồ, trong hồ trồng đầy hoa sen, đáy hồ có một khoảng cách ngày đêm đốt than, giữ cho nước hồ luôn ấm, chỉ vì ta vốn nghịch ngợm, hắn sợ có ngày ta sẽ rơi xuống hồ bị lạnh.

Hoàng thượng còn đích thân đặt tên cho hồ là "Nhất Tâm Hồ".

Nhìn bề ngoài thì thánh sủng vô biên, phong quang vô hạn.

Nhưng ta lại biết.

Dù tên hồ là Nhất Tâm, Cảnh Diệp lại không một lòng với ta.

6

Đế vương đương triều Cảnh Diệp, là con trai thứ sáu của tiên đế.

Khi tiên đế chưa băng hà, năm người huynh trưởng của hắn đều tranh giành ngôi thái tử, chỉ có hắn, say mê núi rừng, một lòng chỉ muốn sống cuộc đời nhàn tản.

Vốn dĩ Cảnh Diệp sẽ làm một vị vương gia nhàn tản cả đời ở nơi núi rừng.

Thế nhưng, hắn lại yêu Phùng Bảo Nghi, cũng chính là Nghi Phi bây giờ.

Phùng gia đời đời làm tể tướng, phò tá giang sơn, cho nên, đích nữ Phùng gia Phùng Bảo Nghi, chỉ có thể gả cho thái tử.

Vì nàng, Cảnh Diệp từ bỏ núi rừng mà mình yêu thích, bắt đầu tranh đoạt ngôi vị thái tử,

Cảnh Diệp muốn trở thành thái tử, như vậy có thể quang minh chính đại cưới nàng về nhà.

Ba năm từng bước thận trọng, m.á.u chảy thành sông.

Cảnh Diệp cuối cùng trở thành thái tử.

Việc đầu tiên sau khi hắn được phong thái tử, lại không phải là chuyển đến Đông Cung, mà là cưới Phùng Bảo Nghi vào cửa.

Trong lịch sử, hoàng tử tranh đoạt ngôi vị, đều là vì ngai vàng giang sơn.

Chỉ có hắn, là vì người trong lòng.

Câu chuyện này cũng bắt đầu lưu truyền trong dân gian, ngay cả truyện cũng bán được vô số bản, được tôn sùng là giai thoại tình yêu.

Cho nên, Đế vương Cảnh Diệp, sẽ vì tuyệt sắc mỹ nhân mà nghiêng đổ, sẽ vì cảm giác mới lạ mà mê đắm, nhưng sẽ không ngừng yêu Phùng Bảo Nghi.

Vì vậy, hắn sủng ái ta hết mực, nhưng không phải độc sủng.

Hắn luôn để ý đến cảm xúc của Nghi Phi, mỗi lần nghỉ lại cung ta, đều không quên sai người mang châu báu ban thưởng cho Nghi Phi, để thể hiện sự an ủi.

Dù đối mặt với tuyệt thế mỹ sắc, hắn cũng giữ lại sự tỉnh táo vì Nghi Phi.

May mà, ta có rất nhiều cách.
 
Tỷ Tỷ Của Ta
Chương 4: Chương 4



7

Hôm đó, Cảnh Diệp đang xem ta múa.

Ta múa giữa những bụi hoa, tà váy bay lượn, làm rơi đầy cánh hoa đỏ.

Cảnh Diệp thổi sáo đệm nhạc cho ta,

Hắn mày mắt sắc bén, tay cầm sáo ngọc, áo bào đen thêu hình rồng bạc ẩn hiện, tung bay trong gió.

Nhưng một tiếng thông báo gấp gáp đã cắt ngang chúng ta:

"Bệ hạ, Nghi Phi nương nương đã ba ngày không ăn không uống rồi, ai khuyên cũng không nghe, người mau đến xem đi ạ!"

Cảnh Diệp nghe vậy, giữa mày lập tức nhuốm vẻ áy náy.

Hắn lòng như lửa đốt, không ngoảnh đầu lại mà đi theo tên thị vệ đó.

Thậm chí không cho ta một ánh nhìn.

Ngày hôm sau, trong cung truyền đi khắp nơi, Hoàng thượng bị mỹ sắc che mắt, lạnh nhạt Nghi Phi, Nghi Phi ngày đêm nhớ mong Hoàng thượng, ba ngày không ăn không uống.

Nghe nói lúc Hoàng thượng đến, Nghi Phi đang gảy đàn hát khẽ khúc Châm cài phượng.

Khúc nhạc này là khi Cảnh Diệp còn là Lục Vương gia, cầu kiến Nghi Phi mà không được, Nghi Phi cách tường viện đàn cho hắn nghe.

Kỷ niệm xưa cũ ùa về, nghe mà đế vương rơi lệ, không còn bị mỹ sắc mê hoặc nữa.

Tiểu Thúy tức giận nói:

"Nương nương, lời này vừa nghe đã biết là Nghi Phi tung ra! Cái gì mà 'bị mỹ sắc mê hoặc', nói người như yêu phi vậy!"

Tiểu Đại cũng rất bất mãn:

"Ba ngày không ăn không uống, làm sao có sức đàn hát, còn bịa ra những lời này!"

Ta không hề tức giận, chỉ nằm xuống cành cây, lẩm nhẩm khúc Châm cài phượng mà Nghi Phi hát:

"Sơn minh tuy tại, cẩm thư nan thác, mạc, mạc, mạc..." (Lời thề còn đó, thư gấm khó trao, thôi, thôi, thôi...)

Giai điệu rất hay.

Tiếc là, lời lại không phải lời tốt lành.

8

Cảnh Diệp khoảng thời gian này chuyên sủng Nghi Phi, không còn đến cung của ta nữa.

Nghi Phi giành lại được trái tim của Cảnh Diệp, đại điển phong Hậu cũng gần kề, gần đây rất đắc ý.

Ả ta tỉ mỉ chuẩn bị cho đại điển phong Hậu, chuẩn bị bộ trang sức đội đầu bằng vàng lộng lẫy nhất, lễ phục trang trọng nhất, bận rộn không ngớt.

Nhưng dù bận rộn như vậy, ả ta cũng không quên tranh thủ đến cung của ta.

Ả ta nói điệu múa trên sen hôm đó của ta quá yêu mị, không ra thể thống gì.

Vả miệng ta hai mươi cái, phạt quỳ trước cửa điện, quỳ đến khi nào ả ta hài lòng mới thôi.

Cảnh Diệp biết chuyện này, nhưng không hề ngăn cản, chỉ để lại một câu "Nghi Nhi biết chừng mực là được".

Trong lòng hắn, ta quả thực không bằng Nghi Phi cùng chung hoạn nạn.

Ta không phản kháng.

Không sao cả.

Đại điển phong Hậu chính là ngày mai, cảnh tượng mà ta mong chờ nhất... cũng sắp đến rồi.

Tối hôm đó, ta hóa thành điêu, nhảy vào kho chứa đồ của Nghi Phi.

Bộ trang sức cài đầu bằng vàng nàng ta định đeo vào ngày mai được đặt ở chính giữa, những sợi tơ vàng uốn thành nh** h**, ngọc thạch làm tâm hoa, quả thực đẹp lộng lẫy.

Ta lấy ra bộ dụng cụ tỷ tỷ để lại, dưới ánh nến tù mù, bắt đầu chạm khắc.

Cứ thế khắc cho đến tận nửa đêm, ta đang tập trung cao độ thì nghe thấy tiếng thị vệ vọng vào từ ngoài cửa:

"Xuân Hồng, ta nhớ nàng quá..."

Sau đó là tiếng ân ái của thị vệ và cung nữ.

Âm thanh đột ngột khiến tay ta khẽ run, làm bật ra một viên ngọc thạch.

Toi rồi!

Đây là một sai lầm chếc người, sẽ phá hủy toàn bộ kế hoạch của ta.

Trong kho chứa tối tăm, tim ta đập như sấm dội.

Bàn tay cầm bộ trang sức bắt đầu run rẩy, mồ hôi lạnh túa đầy trán.

Ta không ngừng hít sâu.

Dung mạo của tỷ tỷ hiện lên trong tâm trí ta.

Khi tỷ tỷ mười hai, mười ba tuổi, kỹ thuật chạm khắc chưa thuần thục, luôn sợ d.a.o khắc sắc bén sẽ cắt vào ngón tay.

Vậy nên mỗi khi chạm khắc, tỷ luôn căng gương mặt nhỏ nhắn, lẩm bẩm:

"Tay vững, tâm định, không được sợ!"

Ta nhắm mắt lại.

Thấy nàng ấy đứng dưới gốc cây quế nơi chúng ta gặp nhau lần đầu, mắt cười cong cong, đẹp như hoa đào tháng ba.

Giọng nói của nàng như văng vẳng bên tai ta:

"Tay vững." Ta ngừng run rẩy, nắm chặt bộ trang sức vàng.

"Tâm định." Ta lờ đi tiếng ân ái ngoài cửa, bình ổn nhịp tim đang đập loạn.

"Không được sợ!" Tỷ tỷ ơi, muội phải báo thù cho tỷ, phú quý hoàng gia, quyền thế ngút trời, muội đều không sợ!

Ta mở mắt ra, nhìn thấy sáp nến đang nhỏ giọt.

Một phương pháp tuyệt diệu lóe lên trong đầu ta.

9

Ngày hôm sau, đại điển sắc phong Hoàng hậu.

Ta mang quầng thâm mắt vì cả đêm không ngủ đến dự, Nghi Phi mặc lễ phục lộng lẫy thêu chỉ vàng, đeo bộ trang sức của Kim Ngọc, vênh váo nhìn ta cười từ trên cao.

Ta cung kính cúi đầu, nén chặt niềm hả hê đang dâng trào trong lòng.
 
Tỷ Tỷ Của Ta
Chương 5: Chương 5



Hàng ngàn bá quan văn võ, phi tần, hoàng thân quốc thích, cung nhân đều kính cẩn cúi đầu.

Đây là đại điển sắc phong Hoàng hậu mà Nghi Phi đã mong đợi suốt bốn năm, hôm nay nàng ta sẽ trở thành người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ.

Vô cùng hoa mỹ, vô cùng long trọng.

Cảnh Diệp mặc lễ phục màu đỏ tương xứng, đứng chờ nàng ta trên đài cao ở cuối bậc thềm dài.

Đúng vào mùa nắng gắt cuối thu, ánh mặt trời chói chang, bậc thềm dài bằng bạch ngọc lấp lánh dưới nắng.

Nghi Phi vừa bước lên bậc thềm, trong đám đông đã vang lên những tiếng kinh hô.

Dưới chân Nghi Phi, không ngờ lại xuất hiện bóng một con phượng hoàng khổng lồ!

Bóng phượng hoàng đó dang rộng đôi cánh bay cao, sống động như thật, bám sát theo từng bước chân của Nghi Phi.

Nghi Phi sững sờ trong giây lát, rồi nở nụ cười vui mừng.

Bá quan, hoàng thân, phi tần, cung nhân lập tức quỳ rạp xuống đất đen nghịt, tiếng hô vang như núi lở biển gầm, đồng thanh cất tiếng:

"Trời ban điềm lành, thần xin chúc mừng Hoàng thượng giang sơn vững bền, phú quý vinh hoa! Chúc Hoàng hậu phương hoa mãi ngự, thọ khang an lành!"

Cảnh Diệp long nhan vui mừng, vỗ tay cười lớn, nhìn Nghi Phi với ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Nghi Phi che miệng cười duyên, giữa những lời chúc tụng, tiếp tục nhấc váy bước lên bậc thềm dài.

Ta nhìn mặt trời.

Sắp rồi.

Hôm nay nếu ngươi được phong Hậu, tên Địch Ngạo Tuyết của ta sẽ viết ngược lại.

Còn cả Hoàng thượng nữa, nếu Người đã thích điềm lành như vậy, thì phải xem cho kỹ đây.

Nghi Phi từng bước một bước lên đài cao.

Nàng ta mỉm cười quay người lại, phất tay áo đứng một mình, vạn dân quỳ lạy.

Đại thái giám đã bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ:

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Phùng thị Bảo Nghi, ôn hòa đức hạnh..."

Nhưng, ông ta vừa mới đọc được hai câu đã bị những tiếng kinh hô vang lên không ngớt cắt ngang.

Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn xuống chân Nghi Phi.

Bóng phượng hoàng vẫn còn ở đó.

Vẫn khổng lồ vô cùng, vẫn sống động như thật, nhưng có một chỗ đã khác lúc nãy.

Con phượng hoàng đó, mất đi tròng mắt rồi.

Kể từ lúc Nghi Phi bước lên đài cao, tròng mắt của phượng hoàng đã biến mất.

Vị đại thần của Khâm Thiên Giám quỳ trên mặt đất, kinh hãi tâu:

"Hoàng thượng, phượng hoàng nghênh đón mặt trời, có mắt không tròng... Đây là điềm đại hung đó ạ!"

Đám đông đen nghịt lập tức xôn xao, hỗn loạn cả lên, ai nấy đều không ngừng lùi lại, muốn tránh xa đài cao một chút.

Nghi Phi sợ hãi hoảng hốt, chạy tới chạy lui trên đài cao, dường như muốn dùng cách này để tránh cái bóng đó.

Nhưng chỉ là vô ích.

Nàng ta đi đến đâu, cái bóng theo đến đó.

Sắc mặt Cảnh Diệp tái mét, âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước.

Phượng hoàng nghênh đón mặt trời, có mắt không tròng.

Người tinh tường đều biết, câu "có mắt không tròng" này, không phải mắng Hoàng hậu, mà là mắng người sắc phong Hoàng hậu.

Cũng chính là... Hoàng thượng đương triều.

Nghi Phi không còn để ý đến cái bóng nữa, nàng ta quỳ xuống đất, khóc lóc như mưa:

"Bệ hạ, chắc chắn có hiểu lầm gì đó, chắc chắn có hiểu lầm mà!"

Cảnh Diệp cố nén giận, không trách nàng ta, chỉ phất tay áo bỏ đi.

Buổi lễ kết thúc tại đây.

Thánh chỉ chưa đọc xong, Nghi Phi, vẫn chưa thành Hoàng hậu.

Nàng ta đứng trên đài cao, bị mọi người chỉ trỏ bàn tán.

Đại điển mà nàng ta hằng mong đợi, đã trở thành đề tài bàn tán và trò cười cho thiên hạ.

Không chỉ vậy.

Có điềm hung này rồi, sau này mọi hành động của Nghi Phi đều phải cẩn thận từng li từng tí.

Chỉ cần sơ suất một chút, sẽ bị bá quan nói là yêu phi mang điềm gở.

Mà vị Đế vương vừa mới đăng cơ, cũng bị người đời nắm thóp là "có mắt không tròng", không còn uy nghiêm như trước nữa.

10

Còn về nguyên nhân của điềm hung...

Tất cả bí ẩn đều nằm trong một hạt châu ngọc nhỏ trên bộ trang sức cài đầu bằng vàng của Nghi Phi.

Bên trong hạt châu ngọc đó, ta đã dùng kỹ thuật điêu khắc cực kỳ tinh xảo, vi điêu một con phượng hoàng.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua bề mặt lồi lõm của hạt châu, phóng đại hình ảnh trên mặt đất, tạo thành bóng của con phượng hoàng.

Nhưng, tròng mắt của con phượng hoàng này, không dùng ngọc, mà dùng sáp nến.

Khi Nghi Phi bước lên bậc thềm dài, mặt lồi lõm của hạt châu tụ quang, làm sáp nến tan chảy.

Cho nên khi Nghi Phi đi hết bậc thềm, đứng trên đài cao, con phượng hoàng trên mặt đất, cũng mất đi tròng mắt.
 
Tỷ Tỷ Của Ta
Chương 6: Chương 6



Ta chẳng qua chỉ là một tiểu yêu thời cổ đại.

Ta có lẽ không hiểu những thuật ngữ kỹ thuật đó, như hiện tượng ảnh qua lỗ nhỏ, kính lúp và vi điêu.

Ta chỉ nhớ lại, những buổi chiều nô đùa cùng tỷ tỷ, nàng đã vi điêu hình ảnh nhỏ bé của ta vào trong hạt châu ngọc.

Ánh nắng xuyên qua, trên mặt đất hiện rõ bóng hình của ta.

Ta nằng nặc đòi nàng dạy cho bằng được, khó đến mấy cũng phải học.

Bởi vì như vậy ta có thể khắc một hình tỷ tỷ, đặt vào trong hạt châu, mang theo bên mình.

Tay nghề tinh xảo như vậy, vốn không phải để dùng cho âm mưu cung đấu, thù sâu như biển máu, mà chỉ vì quá yêu thương.

Vì quá yêu thương, nên muốn mang người theo bên mình, vĩnh viễn không xa rời.

Sợi tơ vàng nối hạt châu đã bị ta mài mỏng đi.

Lúc Nghi Phi che mặt chạy xuống khỏi đài cao, sợi tơ vàng đứt lìa, hạt châu lăn xuống đất, bị ta nhặt lên.

Từ đó về sau, không còn chứng cứ nào nữa, chỉ còn lại cái danh "trời giáng điềm hung" treo trên đầu nàng ta mà thôi.

11

Tuy nhiên, Nghi Phi dù sao cũng là đích nữ được gia đình quyền quý nuôi dưỡng, quả là biết co biết duỗi.

Sau đại điển, nàng ta trước tiên khóc lóc trong cung mấy ngày liền, gầy đi trông thấy như cành liễu yếu trước gió.

Sau đó ngày ngày quỳ trước cửa Ngự Thư Phòng, nói muốn xin Hoàng thượng trị tội.

Nhìn Nghi Phi gầy đi nhiều, Cảnh Diệp cuối cùng cũng động lòng thương xót.

Ngài đích thân đỡ Nghi Phi dậy, nói rằng mình không quan tâm trời giáng điềm hung hay điềm lành, bảo Nghi Phi không cần tự trách.

Lúc Tiểu Thúy kể lại lời này, ta không nhịn được bật cười thành tiếng.

Cảnh Diệp là Thiên tử.

Cái gọi là Thiên tử, tức là người nhận mệnh trời để cai trị thiên hạ.

Vầng hào quang đế vương của ngài trong mắt dân chúng đến từ truyền thuyết về người được trời chọn, sao ngài có thể không quan tâm đến điềm báo của trời?

Chuyện này, đã trở thành một cái gai giữa Cảnh Diệp và Nghi Phi.

Dù thế nào cũng không thể đảo ngược được nữa.

Huống hồ, ta sắp sửa gieo vào giữa họ cái gai thứ hai.

Hôm đó, Cảnh Diệp đang cùng mấy vị lão thần bàn việc trong lương đình ở Cần Chính Điện.

Đột nhiên một con thú nhỏ xuất hiện trên cây cổ thụ ngàn năm.

Vị đại thần của Khâm Thiên Giám lập tức kinh hô:

"Thú bạc sừng vàng... Bệ hạ, đây, đây là Bạch Trạch!"

Bạch Trạch là một loài thần thú trong truyền thuyết.

Toàn thân trắng như tuyết, thông hiểu vạn vật, chỉ xuất hiện bên cạnh thánh nhân, tượng trưng cho điềm lành tối thượng.

Cảnh Diệp vừa trải qua điềm hung ở đại điển sắc phong Hoàng hậu, đối mặt với điềm lành như vậy, tự nhiên mừng rỡ khôn xiết.

Nhưng thần thú không dừng lại, mà nhảy xuống khỏi cây, chạy về phía hậu cung.

Cảnh Diệp không chút do dự, dẫn theo các đại thần đuổi theo.

Thần thú nhỏ nhắn, tốc độ chạy không nhanh lắm.

Cảnh Diệp và các đại thần đuổi theo một đoạn đường, nhìn thấy thần thú nhảy vào Tê Tuyết Cung.

Tê Tuyết Cung, là tẩm cung của ta.

Hoàng thượng lệnh cho các đại thần dừng bước, một mình ngài bước vào tẩm cung của ta.

Nghe thấy tiếng các cung nữ hành lễ với Hoàng thượng, ta ló đầu ra từ trên cây:

"Ủa? Bệ hạ!"

Cảnh Diệp giật mình:

"A Tuyết, nàng làm gì trên cây vậy?!"

Ta nhảy xuống khỏi cây, cầm con diều chạy về phía Cảnh Diệp, giống như con thú nhỏ vụng về chạy về phía chủ nhân đáng tin cậy:

"Bệ hạ, thần thiếp leo cây nhặt diều ạ!"

Cảnh Diệp nhíu mày, lạnh lùng quát mắng đám cung nhân trong điện:

"Việc nguy hiểm như vậy, các ngươi lại để Tuyết tần tự mình làm! Đều không muốn giữ cái đầu nữa hả?"

Đám cung nhân lập tức quỳ rạp xuống đất.

Ta mặc bộ váy áo màu hồng phấn, người dính đầy những bông hoa nhỏ li ti màu vàng, cũng không phủi đi, chỉ cười rạng rỡ hồn nhiên, như tinh linh nơi núi rừng:

"Bệ hạ, đừng trách họ, là A Tuyết tự thích leo cây thôi ạ, A Tuyết thường xuyên leo cây lắm."

Cảnh Diệp lắc đầu, thuận tay nhận lấy con diều bị hỏng của ta, vừa tỉ mỉ sửa chữa, vừa hỏi ta như hỏi một đứa trẻ:

"A Tuyết, lúc nãy nàng có thấy một con thú nhỏ chạy vào đây không?"

Ta lắc đầu.

Cảnh Diệp ngước mắt nhìn đám cung nhân:

"Các ngươi thì sao? Có thấy không?"

Đám cung nhân đều lắc đầu.

Cảnh Diệp thở dài, nhưng không thất vọng.

Dù sao cũng có rất nhiều người nhìn thấy thần thú xuất hiện, tóm lại là một điềm lành hiếm thấy.

Cảnh Diệp đưa con diều đã sửa xong cho ta, ngài xoa đầu ta:

"A Tuyết vô tâm vô phế, lại là người có phúc."

Ngài nhìn người ta đầy hoa rơi và hương cỏ cây thanh mát, chợt thất thần.
 
Tỷ Tỷ Của Ta
Chương 7: Chương 7



Thiên tử cũng là người.

Thói xấu cố hữu của con người, chính là luôn đứng ở bờ bên này, tô vẽ cho bờ bên kia.

Khi Cảnh Diệp còn là vương gia nhàn tản, ngao du sơn thủy, phóng khoáng không bị ràng buộc, ngài đã khao khát cuộc sống trên ngai vàng.

Sau khi có được ngai vàng, ngài lại bắt đầu hướng về cuộc sống tự do tự tại như mây nhàn hạc nội, ẩn dật nơi núi rừng.

Đặc biệt là khi nhìn thấy ta không câu nệ lễ nghi, gần gũi với thiên nhiên như thế này, liền khơi dậy nỗi khao khát trong lòng ngài.

Trên người ta, có thứ mà ngài khao khát nhất, không thể có được nhất.

Đó chính là nét hoang dã, tự do và thuần khiết ngây thơ.

Ngài sẽ không kìm được mà bảo vệ ta.

Giống như muốn bảo vệ chính bản thân ngài lúc trước vậy.

12

Ngày hôm sau, thánh chỉ truyền đến:

"Địch thị Ngạo Tuyết, bản tính thuần khiết, kính trên nhường dưới, đối xử với kẻ dưới khoan dung độ lượng, đúng lúc trời ban điềm lành, thần thú Bạch Trạch dẫn lối, nay đặc biệt tấn phong làm Tòng Nhất phẩm Phi tử, phong hiệu 'Tuyết', khâm thử."

Thánh chỉ này vừa ban ra, có thể nói là một hòn đá làm dậy sóng nghìn trùng.

Hậu cung xôn xao bàn tán.

Một mặt, ta chỉ là một nữ tử mồ côi không rõ lai lịch, lại có thể ngang hàng ngang vế với Nghi Phi, đích nữ nhà Tể tướng.

Nghi Phi không thể nghênh ngang đến cung của ta, ban cho ta mấy cái tát nữa rồi.

Mặt khác, điềm hung giáng xuống người Nghi Phi, điềm lành lại giáng xuống người ta.

Sự đối lập rõ ràng như vậy khiến thiên hạ bàn tán xôn xao.

Nghi Phi lại càng xa rời ngôi vị Hoàng hậu mà nàng ta hằng khao khát.

Chỉ có ta biết, Bạch Trạch thú bạc sừng vàng kia, chẳng qua chỉ là một con chồn tuyết được hóa trang mà thôi.

Cũng không uổng công ta nung chảy mấy chiếc vòng tay vàng ròng mới khắc ra được một đôi sừng vàng.

13

Ngày ta được phong Phi, Cảnh Diệp đã đến.

Lúc ngài bước vào cửa, ta đang tức giận:

"Mau giúp ta tháo xuống đi, bộ trang sức cài đầu này nặng quá, đeo mệt chếc đi được! Sao các ngươi không ai động đậy vậy?"

Cảnh Diệp cười nói:

"Là Trẫm căn dặn, phải để Trẫm ngắm trước, mới được phép tháo."

Ta qua loa xoay hai vòng trước mặt Cảnh Diệp, sau đó làm nũng:

"Bệ hạ, bây giờ tháo được chưa ạ? Trang phục phi vị này nặng quá đi."

Cảnh Diệp vừa tức vừa buồn cười:

"Bao nhiêu người muốn những thứ này còn không được, thế mà nàng lại là kẻ vô tâm."

Ta khó hiểu nhìn Cảnh Diệp:

"A Tuyết vô tâm chỗ nào chứ? Yêu thật lòng một người, chỉ cần có thể thường xuyên ở bên cạnh đã là vui nhất rồi, vị phân có gì đáng để bận tâm đâu?"

Nói rồi, ta không chút kiêng dè, tháo hết tất cả trâm cài trước mặt Cảnh Diệp.

Mái tóc đen như mực lập tức xõa xuống, dưới ánh trăng và ánh nến, gợn lên những lọn sóng lăn tăn, đẹp như yêu tinh núi rừng.

Trong mắt Cảnh Diệp thoáng qua một tia rung động.

Ngài vừa định nói gì đó thì nghe thấy tiếng thị vệ thông báo ngoài cửa:

"Bệ hạ, Nghi Phi nương nương say rượu rồi, Người mau đến xem đi ạ."

Cảnh Diệp do dự, ngài ngước mắt nhìn ta.

Ta nghiêng đầu nhìn ngài, đáy mắt trong veo ngây thơ:

"Bệ hạ, say rượu có phải khó chịu lắm không? Người mau đến xem Nghi tỷ tỷ đi."

Cảnh Diệp đứng dậy, buồn cười búng nhẹ vào trán ta:

"Đồ ngốc đến tranh sủng cũng không biết tranh."

"A?"

"Trẫm nói, ngày mai Trẫm đến thăm nàng."

"Vâng!"

Ngày mai à...

Vậy thì loại hương dùng để thị tẩm ngày mai, lại phải đổi thành hương độc rồi.

Cảnh Diệp, kẻ ngốc đó, chưa bao giờ là ta.

14

Ngày hôm sau, trong cung truyền ra một chuyện lớn.

Nghe nói Nghi Phi mượn cớ say rượu, đã đề cập với Hoàng thượng chuyện muốn tổ chức lại đại điển sắc phong Hoàng hậu.

Nghi Phi còn khóc lóc chất vấn Hoàng thượng:

"Bệ hạ, chẳng phải Người nói không quan tâm đ ến điềm hung điềm lành gì sao? Vậy tại sao chỉ vì một điềm lành mà Người lại phong Tuyết Phi?"

Hoàng thượng ban đầu còn kiên nhẫn giải thích:

"Điềm hung hôm đó, dân gian đồn thổi ầm ĩ, bây giờ không phải lúc tổ chức đại điển sắc phong Hoàng hậu."

Nhưng Nghi Phi khóc mãi không thôi.

Hoàng thượng sau đó cũng tức giận:

"Giống như A Tuyết nói, nếu thật lòng yêu một người, sao lại cứ câu nệ vị phân? Trẫm thấy nàng đúng là lòng tham che mờ lý trí! Nàng mà được một nửa sự thẳng thắn đáng yêu của A Tuyết, Trẫm đã không thất vọng đến thế!"

Hoàng thượng phạt Nghi Phi cấm túc và cắt bổng lộc tháng, phất tay áo bỏ đi.

Hơn một tháng tiếp theo, Cảnh Diệp gần như đều ngủ lại chỗ ta.

Một người không hề quan tâm đ ến vị phân, chỉ cầu được ở bên cạnh Hoàng thượng như ta, và một người bất chấp thanh danh của Hoàng thượng, một lòng muốn có ngôi vị Hoàng hậu như Nghi Phi, sự đối lập này, quả thực quá rõ ràng.

Cung nhân đều biết, lần này Nghi Phi thật sự đã làm Hoàng thượng nguội lòng.

Từ đó, cái gai thứ hai giữa hai người họ cũng đã được gieo xuống.
 
Tỷ Tỷ Của Ta
Chương 8: Chương 8



15

Nhưng ta không ngờ, vận may của Nghi Phi lại tốt đến vậy.

Nghi Phi và Tuệ Tần, lại cùng lúc được chẩn đoán có thai ba tháng.

Chỉ là Nghi Phi gần đây vô cùng gầy gò, gầy như liễu yếu trước gió, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng để dưỡng thai.

Tin vui lớn này lập tức lan truyền khắp hậu cung.

Cảnh Diệp vui mừng khôn xiết.

Ngài vừa nghĩ đến việc mình đã tranh cãi với Nghi Phi đang mang thai trước đó, liền vô cùng áy náy.

Thế là ngài lập tức giải trừ lệnh cấm túc của Nghi Phi, còn ban tặng không ít đồ thưởng, và ngày ngày đến thăm hỏi.

Nghi Phi nhân cơ hội đưa ra yêu cầu, bắt Cảnh Diệp hứa rằng, đợi đứa trẻ vừa sinh ra, sẽ lập tức sắc phong nàng ta làm Hậu.

Cảnh Diệp đã đồng ý.

Nghi Phi có thể nói là đang vô cùng đắc ý.

Nàng ta ngồi trên kiệu nhỏ đến thăm ta, tiện tay rút chiếc trâm ngọc trên đầu xuống, ném xuống đất:

"Trâm ngọc của bản cung rơi rồi, phiền Địch muội muội nhặt lên giúp."

Ta cúi người xuống nhặt, giây tiếp theo, chiếc giày đính đầy đá quý của Nghi Phi đã hung hăng giẫm lên mu bàn tay ta, còn di đi di lại.

Trong phút chốc, một cơn đau dữ dội ập đến.

Chiếc mũi của loài chồn tuyết nhạy bén của ta ngửi thấy mùi thuốc độc.

Đế giày này có kim, trên kim có tẩm độc mãn tính.

Tay ta đã m.á.u chảy như suối, chắc hẳn độc đã ngấm vào m.á.u rồi.

Kế hay lắm.

Tiếc thay, Nghi Phi tính đi tính lại, chỉ duy nhất không tính đến việc ta là yêu quái.

Độc của loài người không làm ta bị thương được.

Ta giả vờ như không biết gì, mắt lưng tròng lệ nhìn nàng ta:

"Nghi tỷ tỷ đang làm gì vậy, A Tuyết đau quá."

Nghi Phi lại nghiền thêm mấy cái nữa rồi mới nhấc chân lên:

"Ái chà, Bổn cung không cố ý đâu, Địch muội muội tha lỗi cho tỷ tỷ nhé."

Ta giả vờ ấm ức không dám hó hé, nhìn ả đắc ý rời đi.

Đã đến lúc gieo cái gai thứ ba vào giữa ả và Hoàng thượng rồi.

16

Một tháng trôi qua, trong cung xảy ra một vụ bê bối động trời.

Lúc Nghi Phi và Tuệ Tần gặp nhau ở Ngự Hoa Viên, một con mèo đen đã lao vào bụng Tuệ Tần.

May mà con mèo đen bị tỳ nữ của Tuệ Tần cản lại, không làm Tuệ Tần bị thương.

Vốn dĩ, chuyện đến đây, mọi người cũng chỉ nghĩ là tai nạn ngoài ý muốn.

Nhưng khi đám thị vệ đuổi bắt con mèo đen đó, nó lại thuần thục trốn ra sau lưng cung nữ Xuân Hồng, còn thân mật cọ vào vạt váy của Xuân Hồng.

Mà Xuân Hồng lại là tỳ nữ hồi môn của Nghi Phi, thậm chí có thể nói là tâm phúc của ả.

Thế là, sự thật việc Nghi Phi sai tâm phúc huấn luyện mèo để hãm hại Tuệ Tần sảy thai cũng đã rõ như ban ngày.

Lần này thì Nghi Phi đã thấm thía rồi, không chỉ mình ả biết khóc, Tuệ Tần cũng biết.

Tuệ Tần khóc như mưa như gió trước mặt Cảnh Diệp:

"Bệ hạ, thần thiếp chưa từng đắc tội với Nghi Phi nương nương, ai ngờ ả lại ra tay độc ác với con của thần thiếp như vậy. Bệ hạ, thần thiếp sợ lắm…"

Nghi Phi tức giận chỉ vào Tuệ Tần:

"Ngươi ngậm m.á.u phun người! Bệ hạ, thần thiếp thề, thần thiếp không sai người huấn luyện mèo, càng không có ý định hãm hại con của Tuệ Tần!"

Cảnh Diệp ghét nhất là nhìn phụ nữ khóc,

hắn lạnh lùng nhìn Nghi Phi:

"Nếu con mèo đen đó không phải do ngươi sai người huấn luyện, vậy tại sao khi gặp nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của nó là chạy đến bên tỳ nữ tâm phúc của ngươi? Lại còn thân mật như vậy?"

Con mèo đen kia đã sớm cao chạy xa bay, Nghi Phi có trăm miệng cũng không thể bào chữa.

Thấy tình thế bế tắc, tỳ nữ tâm phúc của ả là Xuân Hồng bước ra:

"Bệ hạ, là một mình nô tỳ làm, Nghi Phi nương nương không hề hay biết!"

Hoàng thượng hạ lệnh c.h.é.m đầu Xuân Hồng, phạt Nghi Phi cấm túc ba tháng.

Xuân Hồng là tỳ nữ đắc lực và được Nghi Phi tin tưởng nhất.

Ả ta lớn lên cùng Nghi Phi, hai chủ tớ không biết đã làm bao nhiêu chuyện "ngây thơ lãng mạn".

Chỉ là những chuyện ngây thơ lãng mạn đó đã hại chếc bao nhiêu người thì không ai biết được.

Ban đầu, kẻ đánh ngất tỷ tỷ, lột quần áo của tỷ tỷ chính là ả.

Kẻ giám sát hạ nhân đánh chếc A Nương cũng là ả.

Cảnh Diệp cũng bắt đầu nghi ngờ Nghi Phi.

Dù sao Xuân Hồng chỉ là một tỳ nữ nhỏ bé, nếu không có chủ tử sai bảo, sao dám làm chuyện mưu hại hoàng tự thế này.

Nghĩ đến Nghi Phi đã ở bên mình nhiều năm lại là kẻ lòng lang dạ sói, Cảnh Diệp không thể không đau lòng.

Khi những tin tức này lan ra, ta đang trốn trong thùng tắm, biến về hình dạng chồn tuyết.

Ta rửa sạch bộ lông bị nhuộm đen, giật đôi tai mèo đen giả làm từ lông thú xuống.

Cảnh Diệp và Nghi Phi xa cách, cơ hội của ta sắp đến rồi.
 
Tỷ Tỷ Của Ta
Chương 9: Chương 9



17

Hôm đó, Cảnh Diệp đang phiền muộn vì những âm mưu đấu đá trong hậu cung, bất giác đi đến cửa tẩm điện của ta.

Hắn ra hiệu không cần thông báo, một mình đẩy cửa bước vào.

Lúc này, ta đang nằm ngủ dưới gốc cây.

Lụa trắng như tuyết quét đất, mái tóc đen dài buông xõa.

Ta ngủ đã lâu, váy áo trắng tinh phủ đầy lá phong đỏ rực, gió thổi qua, lá đỏ cùng vạt váy bay phấp phới, đẹp như tranh như thơ, vô cùng hư ảo.

Cảnh Diệp đến mức quên cả thở.

Hắn đứng lặng hồi lâu, không nỡ phá vỡ cảnh tượng này.

Nhưng sợ ta bị lạnh cảm, hắn vẫn cúi xuống bế ta lên.

Cảnh Diệp sững người.

Người nhỏ nhắn, bế trong lòng nhẹ đến khó tin.

Ta mơ màng mở mắt, thấy rõ là Cảnh Diệp, lại tự nhiên rúc vào lòng hắn, dáng vẻ yên tâm và thân mật.

Giọng Cảnh Diệp rất nhẹ, mang theo ý cười:

"Trẫm bế nàng về phòng ngủ."

Ta "Ừm" một tiếng mơ hồ tỏ ý đã biết, dụi dụi vào lòng hắn, tiếp tục vùi đầu ngủ say.

Cảnh Diệp bị sự ngây thơ đáng yêu và tin tưởng này dỗ đến mức lắc đầu bật cười.

Những mưu mô quyền lực, tranh đấu đẫm m.á.u trong hậu cung khiến hắn phiền não ngày đêm, vào khoảnh khắc này, lại bị ném hết ra sau đầu.

Hắn ngăn đám cung nhân định lên tiếng hành lễ, bế ta đi xuyên qua hoa viên, một mạch về phòng.

Cảnh Diệp đặt ta lên giường, nhẹ nhàng cởi giày vớ cho ta.

Ta trở mình, tiếp tục ngủ khì khì,

ra vẻ ngây thơ trong sáng.

Cảnh Diệp đích thân kéo chăn đắp cho ta, đứng bên giường, cúi mắt ngắm nhìn gương mặt ta lúc ngủ.

Hắn lắc đầu bật cười, bất giác lẩm bẩm:

"A Tuyết…"

Tiểu Thúy và Tiểu Đại đứng ở cửa, suýt nữa không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Trước kia Cảnh Diệp đối với ta, phần nhiều là sự sủng hạnh của bậc đế vương.

Còn bây giờ, lại gần như là… tấm chân tình của một người đàn ông.

18

Ta ngày càng được sủng ái, còn Nghi Phi thì cửa nhà vắng tanh.

Trái tim Cảnh Diệp ngày càng nghiêng về phía ta.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, một tin đồn lan truyền rầm rộ trong cung.

Tin đồn nói, Tuyết Phi mới là hồng nhan họa thủy thực sự,

Phượng hoàng có mắt không tròng, mèo đen đến đi không dấu vết, đều là sau khi Tuyết Phi vào cung mới xuất hiện.

Hơn nữa điệu múa trên lá sen của Tuyết Phi lại yêu mị đến thế, người thường không thể làm được, Tuyết Phi chắc chắn là yêu nữ.

Tin đồn được lan truyền từ cung của Nghi Phi.

Tiểu Thúy nghe tin đồn, lo lắng đi đi lại lại:

"Nương nương, phải làm sao đây, lỡ như Bệ hạ nghe được… chúng ta phải mau chóng thanh minh mới được!"

Thanh minh?

Không.

Tốn công tốn sức tự chứng minh là vô ích.

Ta đương nhiên chọn… chếc thẳng cẳng.

19

Lúc Cảnh Diệp chạy đến Tê Tuyết Cung, ta đang ngồi trên ngọn cây cao.

Lá phong đỏ bay đầy trời, váy trắng và ống tay áo bay phần phật trong gió, giống như con bướm trắng sắp chếc trên cành.

Có thể nói là bức tranh mỹ nhân mùa thu hiếm thấy trên đời.

Nhưng Cảnh Diệp lại chẳng có tâm trạng thưởng thức, hắn ngẩng mặt nhìn ta, giọng nói có chút run rẩy:

"A Tuyết, mau xuống đây, đến chỗ Trẫm…"

Ta nghẹn ngào lắc đầu, nhìn Cảnh Diệp lần cuối, rồi nhảy thẳng từ trên cành cây xuống.

"A Tuyết——"

Giọng của Cảnh Diệp lại có chút lạc đi vì hét lớn.

Hắn trợn mắt muốn nứt, đạp phăng cung nhân ra.

Gần như lao đi với tốc độ phi thường, vừa kịp đỡ lấy ta đang rơi xuống.

Ta nghe thấy tiếng xương trật khớp, cánh tay Cảnh Diệp chắc là gãy rồi.

Nhưng hắn chỉ một lòng nghĩ đến ta, hoàn toàn không nhận ra.

Ta nhắm mắt, dựa vào lòng Cảnh Diệp.

Giọng hắn vô cùng lo lắng, thậm chí ngoài dự đoán của ta:

"A Tuyết! A Tuyết! Mau truyền thái y!"

Con người, nói phức tạp cũng phức tạp, nói đơn giản lại vô cùng đơn giản.

Luôn phải dựa vào sự mất mát mới nhìn rõ được lòng mình.

Sau khi suýt mất đi ta, Cảnh Diệp, hẳn là đã nhìn rõ điều gì đó.

20

Khi ta tỉnh lại, Cảnh Diệp đang ngồi canh bên giường, long bào mặc lúc lên triều còn chưa thay.

Hắn lạnh lùng nhìn ta:

"Nàng còn biết tỉnh lại cơ đấy."

Ta không nói gì, chỉ rơi nước mắt,

Tiếng khóc của ta không giống những nữ nhân dịu dàng ủy mị trong hậu cung, khóc lóc thảm thiết.

Mà ngược lại giống một đứa trẻ, bướng bỉnh mím chặt môi, bộ dạng sắp khóc mà không khóc.

Cảnh Diệp nhìn thấy, vừa tức vừa buồn cười, lại không thể nói lời trách mắng ta.

Hắn cúi xuống lau nước mắt cho ta:

"A Tuyết, nàng có chuyện gì không thể nói với Trẫm, nhất định phải tìm đến cái chếc sao?"
 
Back
Top Bottom