Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOyCv8Bvv-01PU47b5s7j-pzk_-h8ZyxTD8yZdn26TfCSWl_lG4ylHy1YUtqCaCTtAgwWmvXQMRQXsTE1yYhjyJWpSAPLj-ykFxQLsMlAxhZKnRIzniBbueJ_XXII9o1kuf_Fh54hPABOrX8GsYkCak=w215-h322-s-no-gm

Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Khoa Huyễn, Huyền Huyễn, Linh Dị, Trinh Thám, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

1/ Đừng Lên Tiếng! Có Người Trong Ký Túc Xá!

Đã hai giờ sáng, tôi vẫn đang nằm vắt chéo chân trên giường lướt điện thoại.

Wechat đột nhiên hiện lên thông báo tin nhắn.

[Chị Quyên đừng lên tiếng, em thấy có người đứng trước giường chị.]

Là của Linh Tử gửi tới.

Bàn tay đang cầm điện thoại của tôi chợt khựng lại, tôi chậm rãi nhìn ra ngoài giường.

Trước mặt bị rèm giường màu đen che kín, căn bản không nhìn thấy bên ngoài có thứ gì.

Tôi bật cười, con bé Linh Tử này chắc lại xem phim kinh dị gì đó xong đi hù dọa mọi người.

[Đừng đùa nữa, lại hợp tác với Tiểu Lê dọa chị đây hả? ]

[Mày chỉ muốn chị mở rèm rồi làm gì đó để hù chị thôi đúng không? ]

Linh Tử: [Không phải! Chị Quyên! Chị phải nghe em!]

Tôi kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của con bé.

Tiếp theo em ấy gửi cho tôi một tin nhắn riêng.

Linh Tử: [Chị Quyên! Em thực sự không đùa đâu!!!]

Linh Tử: [Có một người đang đứng ở đầu giường của chị!]

Linh Tử: [Cô ta quay lưng về phía em nên em không nhìn rõ mặt.]

Giọng điệu này không giống như đang nói đùa, trong lòng tôi chợt có chút thấp thỏm.

Con bé lại gửi một tin nhắn khác.

Linh Tử: [Cô ta đang vén rèm của chị!!!]

Tôi ngẩng đầu lên và bắt gặp một đôi mắt nhìn thẳng.

Tim tôi lỡ nhịp, giọng nói chợt khàn đi, chỉ biết kinh hãi nhìn cô ta.

"Ahhh!!!" Linh Tử hét lên.

Người ở đầu giường lắc lắc cổ nhìn về phía Linh Tử đang thét chói tai, cười lớn rồi lại vặn cổ trở về, thấp giọng nói một câu: "Tới chị rồi, chị Quyên.”

Sau đó, đầu cô ta đột nhiên đứt lìa, rơi xuống đất, máu bắn tung tóe lên người tôi.

Tiếng hét bị mắc kẹt trong cổ họng cuối cùng cũng được giải phóng.

"Ah!!!!!!"

Toàn bộ đèn kích hoạt bằng giọng nói ở hành lang đồng loạt bật sáng.

"Ahhh!!!" Linh Tử cũng hét lên.

Tiếng chửi bới từ phòng bên cạnh truyền đến: "Đêm khuya hét cái con mẹ nhà chúng mày!”

Giọng nói của người này đã giúp tôi tỉnh táo trở lại, tôi run rẩy bấm số gọi cho cảnh sát, rồi ngồi phịch xuống giường nhìn thẳng vào t.h.i t.h.ể không đầu nằm trên mặt đất.

2/ Nguyền

Lão Nhị t.ự s.á.t trong ký túc xá, tình trạng chế.t vô cùng thê thảm.

Mọi người đều không hiểu, với tính cách của lão Nhị, tại sao cậu ấy đột nhiên lại có suy nghĩ hồ đồ như vậy.

Chỉ có mình tôi biết,

Vào cái đêm cậu ấy c.hết, một người đàn ông gầy gò bỗng dưng xuất hiện trong ký túc xá.

Hắn nghiêng đầu ngồi xổm bên giường lão Nhị, không ngừng nói một câu:

“Tìm được mày rồi.”

3/ Yêu Thương Là Gì

4/ Ký Túc Xá Rùng Rợn

5/ Người Thương

6/ Đổi Thọ

7/ Chiêu Hồn​
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 1: Bộ 1: ĐỪNG LÊN TIẾNG! CÓ NGƯỜI TRONG KÝ TÚC XÁ!


1.

Đã hai giờ sáng, tôi vẫn đang nằm vắt chéo chân trên giường lướt điện thoại.

Wechat đột nhiên hiện lên thông báo tin nhắn.

[Chị Quyên đừng lên tiếng, em thấy có người đứng trước giường chị.]

Là của Linh Tử gửi tới.

Bàn tay đang cầm điện thoại của tôi chợt khựng lại, tôi chậm rãi nhìn ra ngoài giường.

Trước mặt bị rèm giường màu đen che kín, căn bản không nhìn thấy bên ngoài có thứ gì.

Tôi bật cười, con bé Linh Tử này chắc lại xem phim kinh dị gì đó xong đi hù dọa mọi người.

[Đừng đùa nữa, lại hợp tác với Tiểu Lê dọa chị đây hả? ]

[Mày chỉ muốn chị mở rèm rồi làm gì đó để hù chị thôi đúng không? ]

[@mọi người]

Ngày thường mấy cô nàng tinh quái này vẫn thích đùa giỡn người khác, bình thường tôi đều cười bỏ qua, cho nên những lời này tôi cố ý nhắn ở trong nhóm chat của phòng ký túc xá, đồng thời tag mọi người vào xem.

Tiểu Lê: [Có chuyện gì thế chị Quyên? Em vẫn đang đi chơi ở bên ngoài!]

Tiểu Sơn Trà: [Chị Quyên, có phải chị nhớ em rồi không? Em sắp về rồi nhó!]

Lúc này tôi mới nhớ ra Tiểu Lê vẫn đang đi chơi, chưa về trường, Tiểu Sơn Trà cũng đã về nhà nghỉ lễ, hiện chưa quay trở lại. Tôi mỉm cười liếc nhìn tin nhắn nhóm rồi trả lời: [Ừa, nhớ mấy đứa rồi, chơi vui vẻ nhé, nhớ chú ý an toàn.]

Trả lời xong, tôi chuẩn bị tiếp tục lướt điện thoại, đúng lúc này, Linh Tử cũng trả lời trong nhóm.

Linh Tử: [Không phải! Chị Quyên! Chị phải nghe em!]

Tôi kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của con bé.

Tiếp theo em ấy gửi cho tôi một tin nhắn riêng.

Linh Tử: [Chị Quyên! Em thực sự không đùa đâu!!!]

Linh Tử: [Có một người đang đứng ở đầu giường của chị!]

Linh Tử: [Cô ta quay lưng về phía em nên em không nhìn rõ mặt.]

Giọng điệu này không giống như đang nói đùa, trong lòng tôi chợt có chút thấp thỏm.

Con bé lại gửi một tin nhắn khác.

Linh Tử: [Cô ta đang vén rèm của chị!!!]

Tôi ngẩng đầu lên và bắt gặp một đôi mắt nhìn thẳng.

Tim tôi lỡ nhịp, giọng nói chợt khàn đi, chỉ biết kinh hãi nhìn cô ta.

"Ahhh!!!" Linh Tử hét lên.

Người ở đầu giường lắc lắc cổ nhìn về phía Linh Tử đang thét chói tai, cười lớn rồi lại vặn cổ trở về, thấp giọng nói một câu: "Đến lượt chị rồi, chị Quyên.”

Sau đó, đầu cô ta đột nhiên đứt lìa, rơi xuống đất, máu bắn tung tóe lên người tôi.

Tiếng hét bị mắc kẹt trong cổ họng cuối cùng cũng được giải phóng.

"Ah!!!!!!"

Toàn bộ đèn kích hoạt bằng giọng nói ở hành lang đồng loạt bật sáng.

"Ahhh!!!" Linh Tử cũng hét lên.

Tiếng chửi bới từ phòng bên cạnh truyền đến: "Đêm khuya hét cái con mẹ nhà chúng mày!”

Giọng nói của người này đã giúp tôi tỉnh táo trở lại, tôi run rẩy bấm số gọi cho cảnh sát, rồi ngồi phịch xuống giường nhìn thẳng vào t.h.i t.h.ể không đầu nằm trên mặt đất.

……10%。

2.

Sự thật đã chứng minh, khi con người sợ hãi tới cực điểm, đầu óc họ sẽ hoàn toàn trống rỗng.

Tôi ngồi trên ghế dài của cục cảnh sát, tay chân như nhũn ra, chen chúc với Linh Tử, bên cạnh là một nữ cảnh sát tốt bụng, nhẹ nhàng ôm cả hai chúng tôi vào lòng an ủi.

Ở nơi đông người như này khiến đầu óc tôi thư giãn một chút.

Lúc này tôi mới có thể suy nghĩ lại tất cả những gì vừa trải qua.

Người ch-ết trước mặt tôi.

Là Tiểu Sơn Trà.

Cô gái mới giây trước còn hỏi tôi có nhớ nàng không, một giây sau đã dùng phương thức kh*ng b* như vậy ch-ết trước mắt tôi.

Cảnh sát vẫn chưa yêu cầu lấy lời khai, chị gái cảnh sát nói, lúc bọn họ đưa chúng tôi ra khỏi hiện trường, cả hai gần như ngây người ngồi trên giường, gọi cũng không phản ứng lại, chỉ để mặc người khác đưa đi.

3.

Linh Tử cầm ly nước nóng trong tay, ngơ ngác nhìn vô định về phía trước.

Tôi cũng chỉ ngẩn người, nhìn chằm chằm bồn hoa màu xanh biếc trước mắt.

Ánh đèn sáng ngời và tiếng người náo nhiệt trong đồn cảnh sát khiến tôi bình tĩnh lại.

Tôi đang nghĩ về Tiểu Sơn Trà.

Rõ ràng con bé phải đang ở nhà mới đúng.

Vốn dĩ chúng tôi chỉ có năm ngày nghỉ lễ nhưng ngay sau đó là thứ Sáu, hôm đấy cả bọn không có tiết học. Vì vậy chúng tôi được nghỉ tổng cộng tám ngày.

Hôm nay coi như là ngày thứ tám, lúc này là rạng sáng, bình thường đứa nhỏ này phải đợi đến tám chín giờ tối mới chịu xách bao lớn bao nhỏ quay về ký túc xá.

Nhưng em ấy đã quay lại.

Và lời cuối cùng em nói.

[Đến lượt chị rồi, chị Quyên.]

Điều này nghĩa là sao?

"Chị Quyên." Linh Tử đột nhiên lên tiếng, tôi quay đầu lại, cô bé nhìn chằm chằm tôi rồi hỏi: “Người đó là Tiểu Sơn Trà đúng không?”

Tôi không biết trả lời thế nào nên chỉ gật đầu một cách mơ hồ.

Bỗng có tiếng cửa bị đẩy mở.

Linh Tử có chút hoảng hốt nhìn về phía cửa, trong lòng tôi cũng khẽ nhảy dựng.

Cũng may chỉ là cảnh sát đến lấy lời khai.

Người đến là một nữ cảnh sát rất xinh đẹp.

“Hai em đã khá hơn chưa?” Cô ấy nhẹ nhàng hỏi chúng tôi rồi đi tới ngồi ở phía đối diện ghế dài.

Chúng tôi đều co rúm lại nhìn cô ấy, Linh Tử thậm chí còn run rẩy nắm lấy cánh tay của tôi.

Dường như đã đoán trước được tình huống này, cô ấy mỉm cười trấn an chúng tôi, rồi nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, chị chỉ đến đây để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra thôi."

“Chúng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.” Tôi vỗ nhẹ vào tay Linh Tử rồi ngước nhìn nữ cảnh sát.

Tôi nhanh chóng kể lại mọi chuyện xảy ra tối nay.

Đối phương nghe tôi nói mà không thay đổi vẻ mặt, sau đó tập trung vào Linh Tử: "Em đã nhìn thấy người ch-ết đứng ở đầu giường đúng không?"

Không biết tại sao cô ấy lại hỏi như vậy, hiển nhiên là Linh Tử lại nhớ tới cảnh kia, run rẩy gật đầu.

“Có thể xem lịch sử trò chuyện của mọi người không?” Cô ấy lại hỏi.

Tôi gật đầu, cầm điện thoại đưa qua.

Cô ấy cúi đầu, nhanh chóng nhìn lướt qua nó.

Sau đó lại ngẩng đầu lên cười trấn an chúng tôi: “Đừng lo, chị chỉ hỏi thôi, các em nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Cô nói xong liền đứng dậy rời khỏi căn phòng này.
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 2


4.

Khoảng bốn năm giờ sáng, cuối cùng chúng tôi cũng ra khỏi đồn cảnh sát.

Thầy cố vấn lớn tuổi lái xe đến đón tôi và Linh Tử.

Ông cau mày khởi động xe, tôi và Linh Tử ngồi sát vào ghế sau.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Ông ấy thấp giọng hỏi.

Tôi không biết phía cảnh sát đã nói gì với nhà trường, theo lý thuyết đây có thể coi như là chuyện lớn, nhưng biểu tình của thầy cứ giống như là không biết gì cả. Ông ấy phỏng chừng còn tưởng rằng tôi và Linh Tử gặp phải chuyện gì đó không ổn, đến mức phải vào đồn cảnh sát rồi đêm khuya gọi điện cần ông tới đón.

“Thầy Hồ.” Tôi nhỏ giọng mở miệng trả lời, “Tiểu Sơn Trà ch-ết rồi.”

"Ai?" Ông ấy nhất thời không kịp phản ứng, trong đầu cũng không khớp được tên này với người nào. Sau đó ông im lặng một lúc rồi bất thình lình quay đầu nhìn chúng ta với vẻ ngạc nhiên không thể che giấu, “Phó Trà?"

Ông ngừng nói cũng không hỏi chúng tôi chuyện gì đã xảy ra, tôi thấy ông ấy thừa dịp đèn đỏ, run tay lấy ra một điếu thuốc châm lên, hút một hơi dài xong phun ra một làn khói, tiếp tục hỏi: "Cảnh sát nói thế nào?"

Tôi và Linh Tử đều lắc đầu.

Trên thực tế, cảnh sát cái gì cũng không nói, chỉ là để cho chúng tôi trở về trường học trước, dặn dò cả hai đừng suy nghĩ nhiều, nếu họ cần thì sẽ tìm chúng tôi sau.

Thầy cố vấn không nói lời nào, khi đèn chuyển sang màu xanh, ông đạp chân ga, tiếp tục đi về phía trước.

Bởi vì là rạng sáng, không có nhiều xe, cũng không bị kẹt xe, mọi người rất nhanh đã quay lại trường học.

Ký túc xá đã bị phong tỏa, tôi và Linh Tử tạm thời không có nơi nào để đi, thầy cố vấn chỉ đành đưa chúng tôi đến ký túc xá cách ly.

Ông đưa chúng tôi đến nơi rồi vội vã rời đi, có lẽ là đi về trường học để tìm hiểu tình hình.

(Tôi chưa từng xem phim trinh sát hình sự, miêu tả của cục cảnh sát đều dựa vào kinh nghiệm nông cạn của tôi, tôi cũng không biết có viết đúng hay không, nếu không viết đúng, mọi người coi như xem chuyện cười là được. Đừng quá khắc nghiệt với tôi.) - Này là lời nhắn của tác giả.

5.

Vì trong khoảng thời gian này không có người sử dụng phòng cách ly, nên về cơ bản là mỗi tuần chỉ dọn dẹp một lần. Tuần này vẫn chưa đến lúc dọn dẹp nên nơi này đã tích một lớp bụi mỏng, nhưng chăn bông và những thứ khác vẫn sạch sẽ.

Tôi và Linh Tử chỉ đơn giản rửa mặt một chút rồi lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.

Trải qua những chuyện này, cơ thể tôi rất mệt mỏi nhưng đầu óc tôi vẫn hưng phấn đến mức không thể ngủ được. Tôi cố chịu đựng tiếng ù bên tai, nghiêng người nhìn về phía Linh Tử, tình cờ em ấy cũng đang nhìn tôi.

Dù sao là người quanh năm ngâm mình trong đống phim kinh dị, con bé sợ hãi một hồi rồi cũng đã bình tĩnh lại.

“Chị Quyên.” Em ấy nhỏ giọng gọi tôi, tay chống ở dưới đầu, “Chị có nghĩ đó thực sự là Tiểu Sơn Trà không?”

Đêm nay có quá nhiều chuyện xảy ra khiến tôi không có thời gian để phản ứng.

Sau khi nghe câu hỏi của cô ấy, tôi trở nên nghi hoặc, có chút không tin tưởng vào hai mắt mình.

Tôi lấy điện thoại ra xem, tin nhắn "Em sắp quay về rồi nhó!!!" của Tiểu Sơn Trà hiện lên trong tầm mắt.

“Linh Tử.” Tôi thấp giọng hỏi. “Lúc em nhìn thấy bóng người kia, em có nhìn thấy ánh sáng của điện thoại di động không?”

Linh Tử lắc đầu: "Chị Quyên, cậu ấy đột nhiên xuất hiện. Lúc em đi vệ sinh vẫn chưa thấy ai, đi xong quay về giường, vừa đặt điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ, ngẩng đầu lên thì đã thấy cậu ấy đứng ở đầu giường của chị.”

“Chị ở giường trên mà?”

Tôi nói xong câu đó, đột nhiên phản ứng lại, Linh Tử cũng nhận ra, con bé quay đầu hoảng sợ nhìn tôi, vẻ mặt không thể tin nổi: "Nhưng rõ ràng cậu ấy đứng ở đầu giường của chị!"

Tôi không thể nhớ chính xác độ cao đầu của người kia đang ở đâu khi tôi nhìn em ấy, dù sao cũng không thể vừa vặn với mép giường của tôi, vì tôi phải ngước lên để nhìn khuôn mặt đó..

Linh Tử có chút miễn cưỡng mở miệng: "Chị Quyên, chúng ta đừng nghĩ nữa, em thấy hơi sợ.”

Tôi cũng sợ, vì vậy mở đèn pin điện thoại lên rồi quay qua nói: "Lại đây, chúng ta ngủ cùng nhau."

Tôi chiếu đèn vào Linh Tử, em ấy chạy nhanh tới, sau đó rúc vào trong giường nằm nghiêng.

Tôi cũng nằm xuống, đầu con bé kề sát vào tôi, tay ôm lấy eo tôi, tôi cũng đưa tay ôm lưng em ấy, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì em ấy ngăn tôi lại: “Đừng tắt đèn, chị Quyên, chúng ta đừng tắt đèn.”

Bây giờ đã hơn sáu giờ, trời mùa hè mau sáng, bên ngoài đã có vài tia nắng chiếu vào trong phòng.

Nhưng tôi vẫn chiếu đèn pin lên trên, toàn bộ căn phòng sáng lên một nửa, sau đó ôm Linh Tử ngủ.
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 3


6.

Tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

WeChat vẫn ong ong rung không ngừng.

Tôi mơ mơ màng màng vươn tay cầm lấy điện thoại xem, là Tiểu Lê gọi tới, tôi bấm nhận cuộc gọi, bên kia truyền đến giọng nói có chút lo lắng của Tiểu Lê.

“Chị Quyên! Xảy ra chuyện gì vậy? Sao trong phòng ký túc xá lại có nhiều cảnh sát như vậy?”

Trước khi tôi kịp trả lời, điện thoại chợt rung lên rồi tắt hẳn.

Sập nguồn rồi.

Linh Tử trở mình, miệng lẩm bầm hỏi: "Ai gọi thế chị Quyên?”

Tôi ngồi dậy khỏi giường, đẩy nhẹ Linh Tử.

"Dậy đi Linh Tử, Tiểu Lê quay lại rồi, chúng ta đi tìm em ấy thôi."

Nói xong tôi bước xuống giường, xỏ dép lê đi ra ban công rửa mặt.

Sau khi tôi đánh răng và rửa mặt xong, Linh Tử mới chậm rãi từ trên giường bò dậy.

Điện thoại của tôi đã hết pin nhưng máy của Linh Tử vẫn còn điện, tôi bảo em ấy gọi điện thoại cho Tiểu Lê hẹn gặp mặt ở quán cà phê dưới ký túc xá rồi nói chuyện chi tiết sau.

Bây giờ là một giờ rưỡi chiều.

Có lẽ vì cảnh sát đến đây khá đông nên có rất nhiều người ngồi trong quán cà phê quan sát.

Tôi tìm thấy Tiểu Lê ngồi ở trong góc với vẻ mặt lo lắng.

Kéo Linh Tử đi qua ngồi cùng.

Tiểu Lê nhìn thấy chúng tôi thì thở phào nhẹ nhõm.

Tôi ngồi xuống hỏi em ấy: “Em đã gửi tin nhắn cho Tiểu Sơn Trà chưa?” Chuyện xảy ra lúc rạng sáng quá mức khó tin, trong lòng tôi vẫn còn hy vọng một tia may mắn.

Nhưng câu trả lời của Tiểu Lê đã hoàn toàn phá hủy nó.

"Em gửi tin nhắn cho cậu ấy nhưng không thấy trả lời. Sau đấy em cũng đã gọi rất nhiều cuộc nhưng không có người bắt máy. Cuối cùng, mẹ cậu ấy nhận điện nói, Tiểu Sơn Trà không biết đã đi đâu, điện thoại vẫn còn ở trong phòng.” Giọng của Tiểu Lê gần như sắp khóc. "Chị Quyên, chuyện gì đã xảy ra vậy? Sáng nay quay lại, em thấy rất nhiều cảnh sát đi ra đi vào căn phòng ký túc xá của bọn mình. Em muốn đi vào thì bị bọn họ cản lại, em gọi điện cho hai người cũng không được…”

Linh Tử nhìn tôi.

Tôi chịu đựng sự khó chịu ở cổ họng, khó khăn lên tiếng.

"Tiểu Lê.”

"Tiểu Sơn Trà ch-ết rồi.”

Con bé kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi rồi lại nhìn Linh Tử.

Linh Tử khổ sở gật đầu với em ấy.

Tôi kể lại ngắn gọn cho Tiểu Lê nghe chuyện xảy ra tối qua.

Nghe tôi nói Tiểu Sơn Trà đứng ở đầu giường của tôi.

Tiểu Lê rõ ràng không tin, em ấy nghi ngờ nhìn hai chúng tôi: "Chị Quyên, đừng đùa em. Em đã hỏi mẹ của Tiểu Sơn Trà. Hôm qua cậu ấy vẫn đang yên ổn ở nhà, cho đến sáng nay…mới biến mất….”

Chính bản thân cô nàng cũng nói sáng sớm hôm nay mới không thấy người, trầm mặc vài giây, lại hỏi tôi: "Chị Quyên, có phải chị nhìn lầm rồi không?”

Tôi cũng tự hỏi mình có phải đã nhìn nhầm không nhưng khuôn mặt đó quá mức quen thuộc, chắc chắn là dáng vẻ của Tiểu Sơn Trà. Tôi cầm ly cà phê nóng trên tay, chua xót lắc đầu.

Em ấy mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng, một lúc sau, lại ngẩng đầu lên hỏi tôi: "Nhưng chị Quyên, không phải chị ở giường trên sao?"

Tôi không biết phải trả lời thế nào.

Cô nàng lại lẩm bẩm với chính mình: "Chị Quyên, chị chỉ thích suy nghĩ nhiều, có lẽ chị nhìn nhầm rồi. Lúc đó trời tối như vậy mà.”

Tôi đang định nói thì Linh Tử bất ngờ đưa tay đẩy tôi, tôi nhìn về phía em ấy, con bé ra hiệu cho chúng tôi nhìn ra ngoài.

Cách đó không xa, có một cặp vợ chồng đang lo lắng chặn cảnh sát lại và nói điều gì đó, tôi thấy họ quen quen.

Tiểu Lê nói: “Đó không phải là cha mẹ của Tiểu Sơn Trà sao?”

7.

Tất nhiên họ không thể đến trường mà không có lý do.

Điều này gần như nói rõ với chúng tôi rằng mọi chuyện xảy ra lúc sáng sớm đều là thật, Tiểu Sơn Trà đã ch-ết trước mặt tôi và Linh Tử.

Chú và dì đã đến gặp chúng tôi một lần.

Cũng hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Tôi kể lại một lần nữa.

Bọn họ rõ ràng không tin lắm nhưng cũng không thể không tin.

Tôi không biết cuối cùng cảnh sát đã điều tra vụ án như thế nào, họ rầm rộ phong tỏa căn phòng kia trong hai ngày rồi lặng lẽ rời đi.

Nhà trường thông báo với chúng tôi đã có thể quay lại ký túc xá ban đầu.

Tính đến thời điểm này, chúng tôi đã sống trong khu ký túc xá cách ly được bốn ngày.

Họ cũng chuyển chúng tôi đến một phòng khác, khi tôi đi ngang qua căn phòng ban đầu, nó đã bị khóa lại bằng một chiếc khóa lớn.

Nhà trường cũng hỏi chúng tôi về những gì đã xảy ra, sau đó thầy cố vấn lén tìm tôi và Linh Tử nói chuyện riêng một chút, nói rằng phía trường học lo lắng cả hai có thể bị tổn thương tâm lý nên đã đưa ra một bảo đảm riêng cho chúng tôi.
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 4


8.

Sự việc nhanh chóng kết thúc.

Cảnh sát không điều tra ra được nguyên nhân cái ch-ết của Tiểu Sơn Trà.

Trường học chỉ nói với bên ngoài có học sinh t.ự s.á.t không thành, đã nghỉ học.

Những sinh viên khác cũng chỉ tò mò đôi chút, cảm thán hiện giờ nhiều áp lực, người nghĩ không thông cũng nhiều sau đó cũng không bán tán nữa.

Cuối cùng Linh Tử đã sụp đổ vào ngày thứ ba sau khi trở lại ký túc xá.

Đêm nào con bé cũng gặp ác mộng.

Nhiều lần mơ thấy cảnh đầu Tiểu Sơn Trà rơi xuống đất, sau đó máu bắn tung tóe khắp người.

Em ấy khóc lóc gọi điện thoại cho cha mẹ mình ở nước ngoài, ngay ngày hôm sau họ liền bay về nước làm thủ tục nghỉ học cho Linh Tử, dẫn con gái đi làm trị liệu tâm lý.

Tiểu Lê không tận mắt chứng kiến cảnh đó, khi cô nàng quay lại, nhà trường đã bố trí phòng ký túc xá mới cho chúng tôi.

Cho nên mỗi đêm cô nàng đều thương cảm Tiểu Sơn Trà vì sao ch-ết đột ngột như vậy.

Tiểu Sơn Trà có cha mẹ nhưng tôi không có ai để nương tựa.

May mắn thay, tâm lý của tôi dường như mạnh mẽ đến bất ngờ.

Tôi tiếp tục đến lớp và học tập bình thường, có sự đảm bảo có thể học lên nghiên cứu sinh của nhà trường, tôi không cần vất vả ôn tập như trước nữa.

Đột nhiên cảm thấy cả người trở nên thoải mái.

9.

Cuộc sống của tôi dường như đã trở lại đúng hướng.

Chỉ là có vẻ như vậy.

Tiểu Lê đột nhiên hỏi tôi.

“Chị Quyên, sao tối qua chị lại đứng ở ban công ngây người thế?”

Hôm qua tôi không có ở ký túc xá.

Kỳ lạ thay, khi Tiểu Lê nói điều này, tôi thực sự cảm thấy một cảm giác như kiểu cuối cùng cũng được giải thoát.

Tôi vẫn không quên câu nói cuối cùng của Tiểu Sơn Trà.

[Đến lượt chị rồi, chị Quyên.]

Tôi ngẩng đầu lên cười nhìn người trước mặt: “Hóng gió một chút thôi, bên ngoài mát mẻ.”

Cô nàng bắt đầu lải nhải: “Đêm hè cũng không thể mặc ít như vậy để đi ra ban công hóng gió, nếu bị cảm thì làm sao bây giờ?”

Tôi mỉm cười nịnh nọt em ấy: “Chị biết rồi, lần sau em thấy chị đứng ngây ngốc ở ban công thì chụp cho chị một tấm ảnh nhé.”

Tiểu Lê cảm thấy khó hiểu trước yêu cầu của tôi nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

……11%。

10.

Dường như từ ngày đó trở đi, tôi phát hiện thực sự có điều gì đó khác lạ.

Nửa đêm tỉnh dậy đi vệ sinh, lúc ra khỏi giường gây ra tiếng động hơi lớn, Tiểu Lê liền trở người rầm rì mấy tiếng.

Tôi theo thói quen đi nhẹ nhàng lại, hôm nay mặt trăng dường như đặc biệt tròn trịa, cũng cực kỳ sáng, chiếu rọi cả căn phòng.

Sau khi đi vệ sinh xong, từ ban công bước vào, tôi thoáng thấy một bóng đen lơ lửng trên tấm gương treo sau cánh cửa.

Tôi không kịp phản ứng, lập tức bò lên giường, nằm quay mặt vào tường muốn ngủ. Trong lòng lại bắt đầu nhớ lại những gì vừa nhìn thấy trong nháy mắt kia.

Cái bóng đó, cái bóng đó.

Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc đằng sau lưng. Cảm giác này không dễ chịu chút nào, có lẽ con người không thích dùng lưng để đối mặt với nguy hiểm nên tôi đã lật người lại.

Khoảnh khắc tôi vô tình mở mắt ra, tôi vừa vặn đối diện với một đôi mắt đang nhìn thẳng vào tôi từ trên cao.

Ah! !

Tôi từ trên giường ngồi bật dậy, bàn học chưa khép lại bị đụng ầm một tiếng, Tiểu Lê bị tiếng động này đánh thức, lầm bầm hỏi một câu: "Chị Quyên, sao vậy?”

Tôi bàng hoàng, che đậy trái tim đang đập thình thịch của mình, dựa vào tường để bình tĩnh lại.

Là Tiểu Sơn Trà.

Đây là lần đầu tiên tôi mơ thấy em ấy kể từ ngày đó.

Tiểu Lê không nhận được câu trả lời của tôi, chỉ chốc lát sau hô hấp đã bình ổn trở lại.

Tôi nhìn tấm rèm giường được che kín mít, nở một nụ cười khổ,

Không biết câu nói kia của Tiểu Sơn Trà là có ý gì nhưng tóm lại sẽ không phải là chuyện tốt.

Tôi mở rèm nhìn ra ngoài, trong ký túc xá im ắng, cửa ban công mở rộng, Tiểu Lê luôn ngại trong phòng có mùi nên buổi tối phải mở cửa thông gió.

Phía dưới lầu hình như có tiếng người đang cười đùa nói chuyện nhưng chỉ một lúc sau đã hoàn toàn im lặng.

Tiếng nói cười thấp thoáng ấy đã làm dịu đi trái tim đang đập thình thịch của tôi.

Tôi buông rèm nằm xuống tiếp tục ngủ.

Nhắm mắt lại tất cả đều là hình ảnh Tiểu Sơn Trà lúc ch-ết, máu phun ra bắn tung tóe trên mặt tôi.

Tôi cảm giác trên mặt cũng lạnh âm u.

Không thể ngủ được.

Tôi lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, đã năm giờ rưỡi rồi.

Chỉ đành cố gắng vượt qua.

……19%。
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 5


11.

Tôi có thể chắc chắn rằng có điều gì đó đã thay đổi.

Tiểu Lê đột nhiên xin nghỉ, cũng không nói cho tôi biết vì sao.

Lúc này trong ký túc xá chỉ có một mình tôi.

Tôi không dám ở một mình.

Ở trong phòng học suy nghĩ một ngày mới nghĩ ra chỗ cả đêm đều có người ở.

[Quán cà phê Internet]

Còn cần phải hỏi quản lý xem chỗ này có ai thường xuyên chơi qua đêm ở đây không.

Tính ra số tôi vẫn còn may mắn, tiệm net duy nhất ở gần trường thường có bốn năm người chơi suốt đêm không về.

Ngoại trừ có một chút mùi thuốc lá, người chơi game có chút ồn ào, những thứ khác đều khá ổn, ghế dựa còn rất mềm mại.

Nửa đêm tôi thức dậy muốn đi vệ sinh.

Cả tiệm net im ắng nhưng tôi vẫn còn ngái ngủ nên không chú ý đến, mơ màng đi vệ sinh xong ra ngoài mở vòi nước rửa tay.

Cảm giác nhớp nháp khiến tôi phải cúi đầu nhìn xuống, trước mắt không phải bồn rửa tay!

Đây rõ ràng là Tiểu Hoa Trà bị c.h.ặ.t đầu nằm nghiêng!

Máu chảy đầy tay tôi, tôi bàng hoàng rụt tay lại, lui về phía sau muốn rời đi nhưng dưới chân bất ngờ bị vấp một cái, tôi ngã ngồi xuống đất. Tầm mắt rơi vào khuôn mặt đang cười quái dị của em ấy.

Cái đầu tròn và mái tóc đen vương vãi khắp sàn nhà.

Khuôn miệng khép mở, dùng giọng nói trong trẻo và ngọt ngào gọi tên tôi: “Chị Quyên.”

“Đến lượt chị rồi.”

[Chỉ là mơ thôi, là giấc mơ, không phải thật.]

Tôi nhắm chặt hai mắt, điên cuồng nắm chặt lòng bàn tay đến mức phát đau.

Mở mắt ra lần nữa.

Tôi đứng trước bồn rửa tay, vòi nước ào ào chảy ra nước trong suốt. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn mái tóc rối bù và khuôn mặt nhợt nhạt của mình phản chiếu trong gương.

Tôi khó khăn nở một nụ cười khó coi với chính mình.

Âm hồn không tan.

[Nhưng, tại sao lại là tôi?]

……40%。

12.

Hôm sau Tiểu Lê trở lại.

Vừa quay lại, cô nàng đã đưa cho tôi một túi đồ lớn.

Tôi mở ra nhìn, là một đống bùa hộ mệnh, còn có mấy cái mặt dây chuyền bằng ngọc bích.

"Mẹ em nhờ người đi tìm chùa chiền linh thiêng rồi xin sư thầy khai quang cho đó.” Tiểu Lê nói xong lại ngượng ngùng nở nụ cười. “Em đã kể cho mẹ nghe chuyện của Tiểu Sơn Trà, mẹ nói loại chuyện này chỉ sợ là đã gặp phải những thứ kia, sau đấy liền đi cúng bái thỉnh về đống này. Hôm qua em về nhà là để lấy đồ, sợ chị cười em mê tín nên không dám nói cho chị biết.”

“Tiểu Lê, cảm ơn em.”

Chỗ này ước chừng có tầm chục cái bùa hộ mệnh, tôi mang theo trên người ba bốn cái, rồi dặn Tiểu Lê cũng mang theo một ít bên mình.

Tôi không kể cho cô nàng nghe những chuyện xảy ra với tôi gần đây.

Chắc Tiểu Sơn Trà chỉ nhắm vào mình tôi thôi nhỉ?

Em ấy và Tiểu Lê là hai người thân thiết nhất.

Nhưng vẫn cần phải đảm bảo an toàn, cũng không biết chỗ bùa này có tác dụng gì không nữa.

……36%。

13.

Dường như có sự an ủi về mặt tâm lý, sau khi mang theo bùa hộ mệnh, đã ba đêm liền tôi không mơ thấy Tiểu Sơn Trà.

Nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi tiếng đập ầm ầm liên tục, tôi nín thở thử lắng nghe một chút, âm thanh là từ đầu giường truyền tới.

Tiếng hít thở của Tiểu Lê vẫn đều từng nhịp, rõ ràng là đang ngủ say.

Tôi tự nhéo mình một cái, cảm giác đau này đã chứng minh, đây không phải là mơ.

Tiếng động ở đầu bên kia vẫn vang lên.

“Cộc cộc cộc...... Cộc...... Cộc...... Cộc...... Cộc cộc cộc......”

Là một trận tiếng gõ rất không có quy luật.

Tôi chắc chắn sẽ không đứng dậy đi kiểm tra.

Tôi nhắm mắt lại và tiếp tục ngủ.

Thứ đó cứ đập liên tục.

Ồn ào muốn ch-ết, ồn ào muốn ch-ết.

Tôi nghĩ đến con mèo nhà tôi nuôi trước kia, ban đêm khi tôi đi ngủ nó vô cớ cào vào chân giường, cũng ầm ĩ đến mức tôi cả đêm không ngủ được. Sau đó tôi cũng đi quấy rầy nó ngủ, nó học được bài học nên không còn làm phiền tôi nữa.

Nghĩ như vậy, cuối cùng tôi cũng dần dần thích ứng với âm thanh kia, ngủ thiếp đi.

Tiểu Lê ngủ ngon cả đêm.

Sáng sớm thức dậy còn thoải mái ngồi ở ban công giặt quần áo.

Cô nàng lớn tiếng chào tôi: "Chị Quyên! Hôm nay nắng đẹp quá! Chị có muốn giặt quần áo không?"

Đúng là hôm nay trời nắng đẹp, nhưng mà mùa hè thì làm gì có trời xấu?

Nhưng tôi vẫn đứng dậy và lấy bộ quần áo đã thay hôm qua mang ra giặt.

Đang giặt đồ thì tôi chợt nhớ đến chiếc bùa hộ mệnh mà Tiểu Lê tặng.

Nếu giặt cùng giấy, quần áo sẽ bị dính nhiều mảnh vụn.

Thế là tôi lận đận đi lục túi từng cái một.

Tìm hồi lâu cũng không tìm được, cuối cùng chỉ tìm được một nắm tro đen trong túi quần.

Đầu óc tôi choáng váng, sững sờ tại chỗ.

Tôi thả chiếc quần xuống, trèo lên giường tìm tấm bùa hộ mệnh tôi để dưới gối.

Lật gối lên, nơi đặt chiếc bùa hộ mệnh, chỉ còn lại một mảng tro đen.

“Tiểu Lê.” Tôi ngây người hét lên.

Tiểu Lê đang ngâm nga hát ở ban công, nghe thấy tôi gọi, vui vẻ đáp lại: “Sao thế chị Quyên?”

Tôi ngồi trên giường nhìn bóng dáng cô nàng tựa như một con ong nhỏ trong nắng, tôi đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, giả vờ thoải mái hỏi: “Bùa hộ mệnh mà mẹ em đưa cho tụi mình đâu rồi? Em có đeo nó không?”

Tiểu Lê quay người, cười rạng rỡ: “Em đặt nó dưới gối á! Chị Quyên, có chuyện gì thế?”

Tôi miễn cưỡng mỉm cười: “Không có gì đâu, chị chỉ muốn xem qua thôi.”

“Thế chị lấy đi, ở dưới gối đó.” Cô nàng quay người, tiếp tục giặt quần áo một cách thờ ơ.

Tôi trèo lên giường của Tiểu Lê, khi nhìn thấy đống tro đen dưới gối, một chút suy nghĩ may mắn cuối cùng cũng biến mất.

Tiểu Sơn Trà…

Tiểu Lê…

Không phải hai đứa là bạn bè thân thiết nhất sao?
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 6


14.

Tôi không biết có nên nói chuyện này với Tiểu Lê hay không.

Nghẹn ở trong lòng cả ngày, cả người tôi chìm trong rối rắm.

Cho đến khi bản thân lại không kiểm soát được mà tỉnh dậy vào ban đêm, tôi vô thức quay đầu nhìn sang bên cạnh, bắt gặp cảnh tượng Tiểu Lê đang đứng ở đầu giường của tôi, vén rèm nhìn tôi. Trên mặt là biểu tình giống y như Tiểu Sơn Trà.

“Chị Quyên, đến lượt chị rồi!”

Tôi siết chặt lòng bàn tay, móng tay c*m v** da thịt.

Sự đau đớn khiến tôi tỉnh táo lại, tôi trừng mắt nhìn thẳng, trước mặt không có người nào.

Tôi ngồi dậy mở điện thoại lên chiếu sáng, mở tay ra nhìn, trong tay là mặt dây chuyền ngọc mà Tiểu Lê mang đến ngày đó.

Hiện tại đã nứt thành hai mảnh.

Vết nứt bất thường cắt vào lòng bàn tay tôi, máu từng chút một chảy ra.

Tôi nhìn mặt ngọc rồi chợt phản ứng lại, ngôi chùa khai quang thứ này chắc sẽ có biện pháp giúp chúng tôi.

Huống chi còn có Tiểu Lê,

Thứ đó đang cố làm tổn thương em ấy.

Nó không chỉ nhắm vào tôi.

Bây giờ là ba giờ sáng, còn hơn ba giờ nữa mới bình minh.

Tôi không ngủ nữa.

Tiểu Lê cũng không được ngủ.

Tôi đi gọi cô nàng dậy.

Em ấy vẫn còn ngái ngủ, nhìn tôi với đôi mắt mơ hồ rồi vén rèm giường lên.

Tôi kể lại mọi chuyện cho Tiểu Lê.

Nghe được nửa chừng, em ấy mới kịp phản ứng, vội vàng bật đèn pin lật gối của mình, sau đó sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu nhìn tôi.

“Chị Quyên, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Cô gái nhỏ run rẩy hỏi tôi, “Tiểu Sơn Trà...... Cậu ấy......”

“Tiểu Lê.” Tôi bình tĩnh nhìn em ấy, “Chúng ta đi đến ngôi chùa mà mẹ em đã thỉnh chỗ bùa hộ mệnh này đi.”

“Bây giờ luôn à?”

“Chờ trời sáng rồi đi.”

……49%。

15.

Cũng may mùa hè trời mau sáng.

Gần như vừa nghe thấy tiếng người bên dưới lầu là chúng tôi rời giường ngay lập tức, đơn giản mượn ánh sáng còn có chút lờ mờ đi rửa mặt.

Tiểu Lê gọi điện cho mẹ.

Trong nhà Tiểu Lê còn có mấy mẫu ruộng, mùa hè cha mẹ em ấy đều dậy sớm, thừa dịp trời còn mát mẻ mà đi làm việc, điều này tôi đã từng nghe kể qua.

Em ấy gọi điện, còn tôi đi đặt vé.

Hai người chúng tôi vội vàng lên chuyến xe đầu tiên đến huyện của họ.

Đến nơi còn phải chuyển xe.

Ngôi chùa đó nằm ở trên núi.

Khi chúng tôi đến nơi thì đã là mười hai giờ trưa.

Từ xa tôi đã thấy cha mẹ Tiểu Lê đang lo lắng nhìn quanh cổng chùa.

Tiểu Lê vừa thấy bọn họ liền nhào tới ôm mẹ khóc lớn, cha Lê luống cuống tay chân ở bên cạnh nhìn.

Tôi đứng gần đó, lặng lẽ quan sát.

Chờ Tiểu Lê khóc xong, em ấy lau nước mắt, nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe: "Chị Quyên, thật ngại quá.”

Có gì đâu? Nếu có người để dựa dẫm, tôi cũng muốn khóc một trận.

Vì vậy tôi mỉm cười với em ấy, nói: “Chúng ta vào trước đi”

16.

“Thí chủ lo lắng nhiều rồi, lão nạp thấy ngài cũng không nhiễm phải thứ gì.”

Sư thầy trong chùa nhìn tôi, lần nữa nhắc lại rằng tôi không có vấn đề gì,

Tôi ngây người, không hề tin tưởng, sao có thể chứ?

Tiểu Lê cũng không tin, gấp đến độ mặt đều đỏ lên, từ trong túi lấy ra một nắm tro đen, trực tiếp đưa tới trước mặt đại sư: “Thầy xem này, đây là bùa hộ mệnh thỉnh từ chùa của mọi người, nó đều biến thành như vậy rồi!”

Em ấy lại túm lấy tôi, đẩy về phía trước, “Chị Quyên, nói với thầy ấy đi! Ngày nào chị cũng mơ thấy Tiểu Sơn Trà!”

Sư thầy nhìn Tiểu Lê đầy bất đắc dĩ.

Tiểu Lê lo lắng đến mức gần như bật khóc.

Ngược lại cha mẹ em ấy thở phào nhẹ nhõm, trên môi nở nụ cười nhẹ.

Tôi sững sờ đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn Tiểu Lê rồi lại nhìn vị đại sư kia.

Không ai có thể giúp tôi ư.

Bây giờ tôi có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng.

Sự tuyệt vọng bao trùm toàn thân.

……60%。

17.

Đại sư không thể nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra với tôi.

Nhưng tôi vẫn xin phép thầy cố vấn nghỉ học, dự định ở lại chùa vài ngày.

Trong chùa thường có khách hành hương ở lại nên sư thầy thoải mái đồng ý.

Tiểu Lê cũng không có ý định quay lại, cô nàng nhất quyết muốn ở lại với tôi.

Tôi chỉ có thể mỉm cười cảm kích, vốn dĩ tôi cũng tính thuyết phục em ấy ở lại vài ngày.

Cuộc sống ở chùa rất dễ chịu và bình yên.

Thứ đó có vẻ sợ nơi này.

Sáng sớm, lúc tôi đi theo các vị sư trong chùa nghe giảng đạo buổi sáng, từ xa đã nhìn thấy dưới chân núi có một bóng đen.

Bóng đen kia đứng thẳng tắp giữa rừng cây lờ mờ, tôi đứng trên đỉnh núi, rõ ràng cách một ngàn tám trăm mét, đôi mắt cận thị của tôi lại có thể nhìn thấy bóng đen kia, hơn nữa vô cùng chắc chắn chính là nó.

Tôi cảm thấy sảng khoái lạ lùng.

Mày hăm dọa tao lâu như vậy, không phải bây giờ cũng không dám đến gần tao sao?

……56%。
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 7


18.

Tôi dự định ở lại lâu dài trong chùa.

Nhưng Tiểu Lê lại không chịu nổi thức ăn ở đây, trải qua cuộc sống yên tĩnh mấy ngày nay, chút sợ hãi trong lòng cô nàng đã sớm biến mất hầu như không còn gì, chỉ vì tôi nên mới còn ở lại.

Đồ ăn trong chùa quá thanh đạm, cuối cùng em ấy cũng không thể chịu đựng được nữa, vẻ mặt đau khổ tới tìm tôi, ngượng ngùng nói: “Chị Quyên, em muốn về nhà ở, em muốn ăn thịt.”

Lúc cô nàng rời đi còn kéo tay tôi hỏi: “Chị Quyên, chị thật sự không muốn ăn thịt sao?”

Tất nhiên là tôi muốn.

Nhưng tôi vẫn nói: “Chị không muốn ăn lắm.”

Tiểu Lê bước nhanh ra khỏi cổng chùa, nắm tay mẹ đi xuống núi, tôi có thể từ bước chân của em ấy nhìn ra vài phần vui sướng.

Đúng là rất muốn ăn thịt.

Tôi cũng muốn.

Nhưng tôi càng muốn có thể yên bình sống qua vài ngày hơn.

19.

Tôi không thể cứ thu mình lại trong chùa được.

Đây là lần thứ năm thầy cố vấn gọi điện hỏi tôi khi nào thì quay lại trường.

Ngay cả các nhà sư trong chùa cũng đã quen mặt tôi, hiện tại đang là mùa cao điểm của khách du lịch, mọi người đến và đi trong chùa, đều ở lại một đêm rồi rời đi, lâu một chút cũng chỉ ở hai ba ngày. Tôi là người duy nhất ở đó hơn một tháng.

Ban đầu tôi xin nghỉ gần một tháng, lý do chính là chuyện Tiểu Sơn Trà lúc trước đã khiến tinh thần của tôi xảy ra vấn đề, cần phải đi tư vấn tâm lý.

Bây giờ đã quá hạn mấy ngày rồi.

Lúc thầy cố vấn đồng ý thì vô cùng sảng khoái, nhưng gần đến cuối kỳ, ông ấy hy vọng tôi có thể quay về trường vừa học vừa điều trị.

Cũng có vài sư thầy trong chùa ngầm ám chỉ rằng tôi đã ở lại đủ lâu.

Tất nhiên, chỗ ở trong chùa không phải là miễn phí.

Ví tiền của tôi cũng hấp hối rồi.

Nên tôi dự định sẽ rời đi vào ngày mai.

Đêm nay là đêm cuối cùng ở lại đây.

20.

Ban đêm trong chùa rất yên tĩnh và thanh bình.

Sau khi những người hành hương trong ngày rời đi, ngôi chùa lại trở nên yên tĩnh.

Tôi ngồi trên chiếc ghế đá ngoài sân, nhắm mắt tận hưởng làn gió đêm mát lạnh.

Bởi vì biết thứ kia không dám đến gần nơi này nên hiện tại tôi cực kỳ thả lỏng.

"Chị Quyên!" Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên, tôi ngạc nhiên nhìn sang.

Tiểu Lê đứng ở cửa sân, mỉm cười ngọt ngào với tôi.

"Sao em lại tới đây vào đêm khuya thế?" Tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

Mặc dù nhà Tiểu Lê cách đây không xa nhưng vẫn phải mất nửa giờ để leo lên.

Em ấy vẫn mỉm cười, không trả lời, trên tay cầm thứ gì đó, từng bước một đi về phía tôi.

Cái loại cảm giác không ổn này càng ngày càng mãnh liệt hơn.

Khi khoảng cách giữa hai người gần lại, dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy thứ trên tay em ấy - một con dao gọt hoa quả dài khoảng mười phân.

Tiểu Lê đứng trước mặt tôi với con dao trên tay, rồi giơ nó lên cao.

Tôi chật vật lăn khỏi ghế, ngã xuống đất, hoảng sợ nhìn em ấy.

—— Tiểu Lê giơ cao con dao, trên mặt lộ ra vẻ giãy giụa, cuối cùng chém mạnh vào cổ tay mình, sau đó nhìn tôi với cổ tay đẫm máu: "Chị Quyên, tiếp theo đến lượt chị nhé.”

Kế tiếp lại giơ tay lên, đâm mạnh vào bụng mình.

Tôi gần như nhảy dựng lên khỏi mặt đất, lao tới giữ chặt tay Tiểu Lê, không cho em ấy tiếp tục đâm chính mình.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tiểu Lê vùng vẫy trong vòng tay tôi một lúc, trên mặt hiện lên vài phần đau đớn, tôi cúi đầu nhìn xuống, em ấy đã nước mắt đầm đìa: “Chị Quyên, em đau quá…” Sắc mặt em ấy tiếp tục biến hóa mấy lần rồi lại mỉm cười ngọt ngào, “Đến lượt chị rồi, chị Quyên.”

Cuối cùng, tiếng kêu cứu của tôi đã đánh thức toàn bộ ngôi chùa đang ngủ say, những người hành hương ở lại trong sân cũng chạy ra giúp tôi khống chế Tiểu Lê đang không ngừng tự hại bản thân.

21.

Đại sư không hổ là đại sư, vừa đến đã nhìn ra Tiểu Lê đụng phải thứ không sạch sẽ.

Tôi không hiểu thầy ấy đang làm gì, nhưng sau một hồi lăn lộn, Tiểu Lê cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, cha mẹ em ấy ngồi lặng bên giường em khóc nghẹn.

Tôi ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, im lặng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Lê.

Không ai trong số họ nghe thấy những gì Tiểu Lê nói, họ đều nghĩ rằng em ấy chỉ đơn giản là gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ.

Không phải

Thứ đó nhắm vào tôi.

Tôi đã hiểu được đại khái.

Nó muốn làm tôi sợ hãi để đạt được một mục đích nào đó, bằng cách làm tổn thương những người gần gũi với tôi.

Chắc hẳn Tiểu Sơn Trà đã ch-ết vì điều này.

Vì vậy em ấy mới nói câu kia trước khi ch-ết.

[Đến lượt chị rồi, chị Quyên.]

Đe dọa tôi.

Bây giờ lại muốn dùng Tiểu Lê để làm sâu sắc thêm nỗi sợ hãi của tôi.

Thứ kỳ lạ đó ẩn nấp trong bóng tối.

[Tao sẽ không sợ mày. ]

Tôi siết chặt nắm đấm, sâu trong nội tâm lại dâng lên cảm giác thất bại nặng nề.

Tôi có thể làm gì đây?

Tiểu Sơn Trà vì tôi mà ch-ết không rõ ràng.

Bây giờ lại đến lượt Tiểu Lê.

[Mày còn muốn gi-ết thêm bao nhiêu người nữa!]

[Đồ sao chổi!]

[Cha mẹ mày cũng bị mày hại ch-ết!]

……

……89%。
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 8


22.

Tiểu Lê tỉnh lại vào vào ngày hôm sau.

Tôi cũng không chào tạm biệt mà quay lại trường một mình.

Đến khi quay về trường, tôi mới gọi điện hỏi thăm tình hình của em ấy.

Mất máu quá nhiều, không có vấn đề gì lớn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thông qua điện thoại dặn dò Tiểu Lê hãy ở yên trong chùa và phải nhớ mang theo bùa hộ mệnh bên mình.

Cô nàng luôn miệng đồng ý, rồi lo lắng hỏi tôi, tại sao lại đột ngột quay về trước.

Tôi tùy tiện kiếm đại lý do xong cúp máy.

Tôi chợt nghĩ đến Linh Tử đang được điều trị ở nước ngoài.

Không biết thứ đó có nhắm vào em ấy không?

23.

Tôi quay trở lại ký túc xá, căn phòng hiện tại nằm ở tầng trên so với phòng lúc đầu.

Hơn một tháng không ở, nơi này đã phủ một tầng bụi mỏng.

Tôi mất nửa ngày để dọn dẹp mọi thứ.

Đến lúc nằm trên giường, toàn thân đã mệt đến không nhúc nhích được.

Buổi tối còn có tiết học, tôi nằm nghỉ một lúc rồi rời giường đi học.

Trong phòng học sáng sủa rộng rãi chỉ có lác đác vài sinh viên đến điểm danh.

Giảng viên dạy học là một giáo sư lớn tuổi.

Bởi vì hôm nay quá mệt mỏi, vừa nghỉ giữa giờ, tôi liền úp mặt xuống bàn chợp mắt một lúc.

Đến khi tỉnh dậy, trong phòng học đã không có một bóng người.

Bên ngoài cửa sổ có âm thanh cào mặt kính chói tai, tôi quay lại nhìn.

Không nghi ngờ gì, khuôn mặt đầy máu của Tiểu Sơn Trà đang in lên cửa kính.

Đây là tầng sáu cơ mà?

Lại tới rồi đấy.

Lại là giấc mơ này.

Tiểu Sơn Trà đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện.

Tôi chợt cảm thấy có ai đó đang đẩy cánh tay tôi.

Mở mắt ra, vị giáo sư trên bục giảng đang nghiêm mặt nhìn tôi.

“Cô sinh viên đang ngủ ở đằng kia, chị có biết làm câu này không?”

Tôi xấu hổ đứng dậy xin lỗi ông ấy.

Giáo sư cũng không tiếp tục làm khó, chỉ lầm bầm một câu: “Giới trẻ bây giờ thật là, ban đêm không chịu đi ngủ, cứ đến lớp là lại gục xuống bàn.”

Tôi ngượng ngùng ngồi xuống, sau đó nhỏ giọng nói lời cảm ơn với bạn học đã nhắc nhở tôi.

“Không có chi, chị Quyên.”

Giọng nói này?

Tôi kinh ngạc quay đầu lại, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của Tiểu Lê, trên mặt còn mang theo vết máu.

Tiểu Lê?

Người trước mặt nhẹ nhàng đẩy tôi một cái, tôi chớp mắt nhìn lại, không phải là Tiểu Lê, chỉ là một bạn học nữ có chút quen mắt.

“Bạn học, cậu không sao chứ?” Cô ấy thì thầm hỏi tôi.

Tôi lắc đầu, im lặng quay lại nhìn bục giảng.

Ngôi chùa đó chắc có thể bảo vệ được Tiểu Lê, đúng không?

……93%。

24.

Suốt cả buổi học, tôi không thể tập trung nghe giảng dược gì.

Vừa tan học liền nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh gọi điện cho Tiểu Lê.

Nghe giọng cô nàng khá vui vẻ, chỉ là có chút suy yếu.

Tôi cúp máy, thở phào nhẹ nhõm rồi chuẩn bị đi vệ sinh rồi rời đi.

Phòng học ban tối không có người.

Nhà vệ sinh cũng trống rỗng.

Như thường lệ, tôi rửa tay xong chuẩn bị đi ra ngoài, lúc ngẩng đầu lên bỗng cảm thấy mình trong gương có gì đó không ổn.

Hiện tại tôi cười như vậy sao?

Tôi đưa tay lên chạm vào khóe miệng, tôi có cười à?

Tôi lắc đầu, chuẩn bị rời đi.

Đã bước tới trước lối ra, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được mà nhìn thoáng qua gương lần nữa.

Trước gương không có ai, nhưng hình chiếu giống hệt tôi trong gương lại đang mỉm cười méo mó với tôi, tầm mắt đuổi theo bóng dáng của tôi, thấy tôi nhìn qua, nụ cười của ‘nó’ lại càng rạng rỡ hơn.

Tôi gần như ngay lập tức chạy vội đi, xuyên qua khóe mắt nhìn thấy ‘nó’ đang vươn tay ra ngoài tấm gương.

‘Nó’ đang đuổi theo tôi.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy tòa nhà giảng dạy lại trống trải đến thế.

Tôi nhanh chóng lao ra khỏi đây, chạy đến sân thể dục.

Sân thể dục vốn nên nóng nực náo nhiệt, hiện tại lại không có một bóng người.

Tôi quay đầu, thứ giống hệt tôi đã đuổi đến nơi.

Tôi thật sự tỉnh rồi sao?

……98%。
 
Tuyển Tập Kinh Dị Ngắn PLOT TWIST Đọc Trước Khi Ngủ
Chương 9


25.

Dưới chân đột nhiên bị cái gì vấp một cái, tôi ngã nhào xuống đất, chỉ trong chốc lát, thứ đó đã đuổi kịp tôi.

‘Nó’ cười nham hiểm, từng bước tới gần tôi.

Đừng dùng mặt của tôi làm vẻ mặt dọa người như vậy, tôi quay đầu nhìn mặt đất, tầm mắt đối diện với cái đầu tròn vo của Tiểu Sơn Trà.

Vừa rồi chính em ấy là người đã làm tôi vấp ngã.

Tôi có thể xác nhận rằng tôi đang mơ.

Thứ đó vươn tay về phía tôi, móng tay nhọn đến mức có thể trực tiếp đâm xuyên qua tôi.

Tôi nhắm mắt lại, không muốn nhìn ‘nó’.

Không ngờ rằng ‘nó’ chỉ ôm chặt lấy tôi.

Lực mạnh đến mức khiến cánh tay tôi đau nhức.

Tôi vô thức mở mắt ra.

Đối diện với một khuôn mặt lo lắng.

Là một cô gái tôi không biết.

Cô ấy hét lên: “Tôi bắt được cô ấy rồi! Mấy người nhanh lên!”

Sau đấy ghé vào bên cạnh lan can, siết chặt lấy cổ tay của tôi, gấp đến độ mặt đều đỏ.

Tôi tỉnh rồi à?

Tôi có chút khó hiểu quay đầu nhìn bốn phía.

— Tôi đang lơ lửng trên không trung.

Một nhóm các cô gái bước tới gần lan can.

Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện phía sau cô gái.

Cô ấy không hề hay biết vẫn giữ chặt tôi.

Tôi chưa hề thức dậy phải không?

Cái thứ có ngoại hình giống hệt tôi đang đưa tay về phía cô ấy, ‘nó’ cười với tôi, là nụ cười đắc thắng.

Cô gái không hề cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần.

Không một ai để ý.

‘Nó’ sẽ đẩy cô ấy xuống.

[Tôi sẽ hại ch-ết cô ấy mất.]

[Không được, không thể… Kể cả trong giấc mơ…]

Tôi đưa tay kia ra, từng chút một dùng sức kéo mở bàn tay cô gái ra.

Cười trào phúng, nhìn về thứ kia.

[Đừng cố hăm dọa tao bằng cái ch-ết của người khác nữa.]

Tôi đã nghĩ gì trong vài giây rơi xuống?

[Đừng dùng khuôn mặt của tao làm cái vẻ mặt đó, xấu ch-ết đi được.]

"Ahhhh!"

Tôi nghe thấy tiếng la hét hỗn loạn.

Rầm!

Trước mắt là một mảnh máu đỏ.

Tiếng còi hú từ xa lại gần.

……100%。

26.

Tôi cảm thấy mình đang từ từ bay lên.

Phiêu lãng, trôi nổi.

Xuyên qua những đám mây, xuyên qua bầu trời.

Cuối cùng dừng lại trong bóng tối, có ánh sáng cách đó không xa.

Tôi không màng mệt mỏi bước đi về phía đó.

Tôi không biết mình đã đi được bao lâu.

Tôi đi qua ánh sáng trông giống như một lối ra.

Trước mắt sáng lên.

Là một căn phòng có chút bừa bộn.

Người đàn ông tóc xanh ngồi trước máy tính đang cầm chuột, kinh ngạc hét lên: “SSS! YEAH!”

Màn hình máy tính phát ra ánh sáng đỏ nhạt.

Người này không hề cảm nhận được sự hiện diện của tôi.

Tôi tiến lại gần anh ta.

Đi thẳng qua các vật thể nằm rải rác trên mặt đất.

Trên máy tính, tôi nằm trên vũng máu, tấm thẻ màu vàng từ từ bay ra khỏi cơ thể.

Anh ta đưa tay ra, bấm vào tấm thẻ.

Hai chữ màu đỏ trên thẻ vàng được phóng to.

【Nỗi sợ】

Anh ta nhìn đi nhìn lại tấm thẻ rồi bấm chuột trên tay.

Máy tính rung lên.

Tấm thẻ màu vàng trên màn hình từ từ trượt ra khỏi máy tính.

Hình ảnh trên máy tính bắt đầu chuyển động, xe cấp cứu dừng cách đó không xa, có y tá chạy tới đỡ thân thể tôi nâng vào trong xe.

Tôi muốn tiếp tục xem nhưng người đàn ông không biết đã bấm vào đâu mà màn hình đột nhiên tắt.

Anh ta giơ chiếc tấm thẻ vàng lên, nhìn đi nhìn lại một cách vui vẻ rồi giơ tay vỗ nhẹ vào cổ tay.

Bóng của một người đàn ông tóc đỏ được chiếu lên không trung.

“Thẻ vàng.” - Anh ta nói.

Người đối diện kinh ngạc nhìn anh ta từ trên xuống dưới, “Gặp mặt nói chuyện đi.”, bóng người dần nhạt đi.

Người đàn ông tóc xanh cất tấm thẻ rồi vui vẻ đi ra ngoài.

Tôi muốn đi theo.

Màn hình máy tính lại sáng lên, đây cứ coi như là máy tính đi?

Là một tài liệu.

Câu đầu tiên ở trên là:

Trong chuyến du lịch gặp được Trần Quyên.

[Tên tôi cũng được đánh dấu bằng phông chữ vàng.]

Sử dụng thẻ S [Điều khiển].

[Điều khiển]: Bạn có thể điều khiển một nhân vật để đe dọa mục tiêu bằng cái ch-ết. Khi sử dụng lên cùng một mục tiêu, hiệu quả của thẻ sẽ giảm đi 50%.

Giá trị sợ hãi 10%.

Sử dụng thẻ A [Mộng].

[Mộng]: Có thể khiến mục tiêu rơi vào ác mộng. Khi sử dụng cùng với thẻ S [Điều khiển], có thể khiến nhân vật bị điều khiển tiến vào giấc mơ của mục tiêu.

Giá trị sợ hãi 19%.

Sử dụng thẻ B [Ảo ảnh].

[Ảo ảnh]: Khiến mục tiêu rơi vào ảo ảnh. Khi sử dụng cùng với thẻ S [Điều khiển] sẽ có hiệu quả bất ngờ.

Giá trị sợ hãi 40%.

……

Giá trị sợ hãi 36%.

……

Tôi vẫn chưa đọc xong tài liệu đó.

Nhưng tay chân tôi dần mờ nhạt.

Tôi cảm thấy cơ thể mình đang dần tan biến.

Mọi thứ trước mắt tôi nhòa đi.

……

27.

Một cơn gió nhẹ thổi qua căn phòng đóng kín.

Màn hình máy tính nhảy loạn xạ hai màu đỏ trắng, cuối cùng hoàn toàn chuyển sang màu đen.
 
Back
Top Bottom