Siêu Nhiên tưởng tượng

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
347084779-256-k989047.jpg

Tưởng Tượng
Tác giả: dumachan
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

.​
 
Tưởng Tượng
tiếng hét


t=tôi

khi t đi học về,đang đi trên đường thì có một tiếng hét xuyên không gian,t ngã xuống đường và ngất xỉu tại đó.Mở mắt ra thì t đang ở nơi nào đó đen ngòm không chút ánh sáng,t cố gắng mò đường đi thì nhận ra nơi đây không có gì ngoài bóng tối,khi ấy t có cảm giác bị thứ gì đó đập vào đầu khiến t bất tỉnh 1 lần nữa.Khi tỉnh lại thì t thấy mình đang nằm trên giường của nhà t,t bước xuống nhà và thấy chính bản thân mình đang ăn tối cùng gia đình,hốt hoảng quá nên t chạy xuống và nắm cổ áo chính mình đang ngồi ăn,thế là cô ta hét lên,1 lần nữa t lại phải nghe tiếng hét xuyên không gian đó,t lại bất tỉnh lần nữa,lần này khi tỉnh dậy t thấy mình đang ở trong 1 căn phòng màu trắng không có gì,nhưng bức tường đối diện t lại có 1 tấm kính thông với bên ngoài,t lại gần tấm kính lớn đó và đập mạnh với mong muốn thoát khỏi đây cho dù t chẳng nhớ gì cả.Thế rồi có một người trông giống như nhà khoa học đến gần tấm kính tôi đang đứng và nói:

-có vẻ như máy giả lập giấc mơ hoàn thành rồi mọi người!

Mọi người xunh quanh ông ta lại gần tấm kính mà t đứng rồi hô to:

-cuối cùng nó cũng hoàn thành!!

T nhìn xunh quanh thấy tất cả những người đó với ánh mắt khó hiểu,có lẽ tất cả bọn họ đuề là nhà khoa học giống ông bác kia...T càng hoảng loạn và đập mạnh tấm kính,có 1 người thấy và nói:

-đừng đập kính nữa cô bé vì chúng là kính chống đạn đấy.

Nghe người đó nói vậy t ngừng đập và sợ hãi trước ánh mắt của họ...

hết chap 1
 
Tưởng Tượng
hồi tưởng


t=tôi

khi bàn tán xong,các nhà khoa học kì lạ kia lần lượt rời đi.Đột nhiên có 1 nhà khoa học đang bế 1 cậu bé lại gần tấm kính chỗ t,trông cậu bé kia phản kháng gay gắt t lại có linh cảm xấu,nhà khoa học kia cầm chìa khoá và mở cửa phòng t ra sau đó đẩy cậu bé kia vào 1 cách tàn nhẫn rồi nhanh chóng khoá cửa lại.Cậu bé ngẩng mặt lên nhìn t và nói:

(tên nhân vật chính là yuko)

Cậu bé:Này,sao cậu không nói gì hết vậy?

yuko:Cậu có thể cho t biết đây là đâu được không?

Cậu bé:Hả?Sao?Cậu quên rồi à?

yuko:Tôi đã ở đây lâu rồi hả?Mà sao cậu nói vậy?

Cậu bé:Đây là đâu t cũng không biết nhưng t chỉ nhớ là chúng ta đã ở đây lâu rồi.

yuko:Vậy cậu kể cho t xem t là ai và tại sao chúng ta lại ở đây được không?

Cậu bé:Cậu là yuko,10 tuổi,thuộc chủng loài không xác định,mã số là 080.Còn nữa chúng ta không bị bắt cóc mà là được các nhà khoa học tạo ra,giống như mã số của cậu là 080 thì cậu là con thứ 80 được tạo ra!

yuko:Mà còn có cả chủng loài nữa sao...?

Cậu bé:Ừ,có nhiều loại lắm để t tổng hợp cho!Các chủng loài thường được đánh giá sức mạnh qua các mức:yếu-bình thường-mạnh.

1.Khoa học:có khả năng thao túng tâm lý ,thông minh,biết đọc bản đồ,điều khiển đò vật bằng ý nghĩ(bình thường)

2.Sói:có tất cả khả năng của sói(bình thường)

3.Bác sĩ:Có khả năng trị thương(yếu)

4.Pháp sư(phù thuỷ):xem anime là biết pháp sư bá như nào🙂(mạnh)

5.Không xác định:Có khả năng của tất cả chủng loài(cực kì mạnh,bá zl,xin lỗi vì buff nv 9 hơi nhiều)

yuko:Vậy xem ra t là loài mạnh nhất,muahahahaha!

yuko:À mà cậu tên gì và sao biết nhiều thứ thế?

Cậu bé(kitou):Tên t là kitou và t thuộc chủng loài khoa học nên biết nhiều.

yuko:Cậu còn biết cả tên và chủng loài của t nữa cơ mà?!

Kitou:T đã được đọc danh sách "thí nghiệm sống" ở đây rồi.

yuko:Họ gọi chúng ta là "thí nghiệm sống" à?

Kitou:Ừ,vì họ có coi ta ra gì đâu...

yuko:À,t thắc mắc là sao họ không tạo ra nhiều chủng loài không xác định để tất cả đều mạnh nhỉ?

Kitou:Là vì nhiên liệu có hạn mà.

qua buổi nói chuyện đó t đã nhớ hết tất cả những gì xảy ra ở nơi đây...

hết chap 2
 
Tưởng Tượng
môi trường


t=tôi

sau khi nhớ lại mọi truyện t bắt đầu nằm dài chán nản và bỗng nhớ ra một truyện,t nằm dậy và và hỏi:

yuko:Khoan!Nếu thân phận thật sự của t là yuko thì tại sao t lại có 1 kí ức khác?

Kitou:Cậu nói gì cơ?

yuko:T nhớ là khi chưa gặp cậu thì t có thân phận khác mà?

Kitou:À,chắc là cái "máy mô phỏng giấc mơ" đó><

yuko:Nó là gì vậy?

Kitou:Đó là cái máy để mô phỏng giấc mơ đó.

yuko:Cậu giải thích như giải thích á.

Kitou:Khi dùng xong thì sẽ bị quên kí ức tạm thời và chỉ cần vài tiếng là sẽ nhớ lại mọi chuyện.

yuko:Cái máy đó dùng để làm gì vậy?

Kitou:Thoả mãn con người.

yuko:Vậy tại sao t lại phải dùng cái máy đó?

Kitou:Để test cái máy...

(đổi cách dẫn chuyện hihi
 
Tưởng Tượng
trốn thoát


người ở cái lỗ đó bước ra thì kitou hét lên:

Kitou:Hả???Harumi đó sao?!

Harumi:Đồ ngốc nhỏ mồm thôi!

yuko:Ể,đó là ai vậy?

Harumi:À xin chào mình là thí nghiệm sống ở phòng bên đó mà.

yuko:Mà sao cậu qua được bên đây hay vậy?

Harumi:Tớ đục tường đó hehe.

yuko:Không ai nhìn thấy sao?

Harumi:tớ dùng thuật tàng hình mà><

yuko:???không ai nhìn thấy cái lỗ sao?!

Harumi:Ăn may thôi hí.

yuko:Mà cậu thuộc loài gì mà dùng thuật tàng hình vậy?

Harumi😛háp sư(phù thuỷ)!

3 đứa mải nói chuyện đến nỗi quên mất việc các nhà khoa học đang nhìn vào cái lỗ to tướng trên tường,họ mang theo vẻ mặt giận dữ và từ từ đi về chỗ của 3 đứa trẻ,bỗng có 1 nhà khoa học lôi ra 1 khẩu súng có thiết kế kì lạ,chỗ thì có màu xanh biển chỗ thì có màu cam sáng ,hắn ta càm chắc khẩu súng và bắn vào cổ chân của Kitou khiến cậu hét lên đau đớn.Harumi và yuko bị tiếng hét thu hút,quay sang chỗ Kitou thì cậu ấy đã ngừng hét và khóc ra 1 chất dịch gì đó màu đen,2 cô bé lại quay đầu về phía tấm kính thì nó đã bị vỡ 1 mảng do viên đạn của khẩu súng kì lạ kia,các nhà khoa học không tiếc thương mà nở 1 nụ cười khả hố.Yuko hiểu ra vấn đề liền cõng kitou và nắm tay Harumi chạy về phía cái lỗ,Harumi bỏ tay yuko ra để tự chạy,đằng sau thì các nhà khoa học đã phá vỡ tấm kính nhờ khẩu súng kì lạ kia.Các nhà khoa học điên cuồng đuổi theo 2 cô bé và 1 cậu bé đang được cõng nhưng vì vừa cõng vừa chạy nên yuko cảm thấy rất mệt,mồ hôi của cô chảy ra đầm đìa trên gương mặt ngây thơ đó,chạy được 1 lúc thì yuko kiệt sức và nằm gục xuống,Harumi thấy vậy định tới đỡ cô dậy nhưng các nhà khoa học đã đuổi đến nên cô liền bay lên trốn vào lỗ thông hơi để xe các nhà khoa học định làm gì.Các nhà khoa học đến và đem yuko cùng với Kitou đi,Harumi lo lắng không ngừng và quyết định chắc chắn phải cứu các bạn của mình...

hết chap 4
 
Tưởng Tượng
giải cứu


khi các nhà khoa học đi rồi Harumi mới dám trèo xuống khỏi cái lỗ thông hơi kia,cô đi theo đường mà trước đó cô đã nhìn thấy các nhà khoa học đi vào.Nhưng không may con đường này toàn là những tia la-de đỏ rực chỉ cần bước vào là chúng sẽ sẵn sàng báo động cho tất cả mọi người cùng biết,nhưng cô vẫn cố gắng vượt qua,khi sắp vượt qua tia la-de đó Harumi lại nhớ về 1 kỉ niệm...

(kỉ niệm của Harumi)

rằng có 1 người trong cái nơi này rất yêu quý cô đó chính là Shizuka-senpai!Cô ấy chơi với cô,chăm sóc cô và dạy bảo cô...Nhưng cô ấy đã bị những nhà khoa học bắt làm nạn nhân của thí nghiệm và nghe nói khi hoàn thành cô ấy có siêu năng lực,lúc đó Harumi tưởng vậy là ngầu nhưng kể từ đó Harumi không được gặp lại cô ấy nữa...

đang mải suy nghĩ thì suýt nữa là Harumi đạp phải tia la-de,may mắn là cô bé đã vượt qua chúng 1 cách an toàn.Harumi cảm thấy mệt mỏi khi thấy 1 mê cung sừng sững trước mặt,nhưng cô bé nhớ ra là mình có siêu năng lực nên đã bay lên tiến về phía trước,cô cảm thấy mình thật ngốc vì lần vượt tia la-de mà không bật thuật tàng hình.Cô bé đáp xuống mặt đất và thấy bóng đen của ai đó,cô bé khá sợ vì nghĩ đó là nhà khoa học nhưng ai ngờ khi lại gần lại là bóng dáng của 1 người phụ nữ chừng 30 rất xinh đẹp và đó chính là shizuka-senpai,lúc đó Harumi như vỡ oà sà vào lòng Shizuka và khóc,Shizuka nhìn thấy Harumi thì mỉm cười hiền hậu và ôm lấy Harumi,Harumi vừa khóc vừa nói:

Harumi:Hic...tại sao chị lại không xuất hiện...hic... nữa chứ!?

Shizuka:*cười hiền từ*Là vì chị có một số lý do...

Shizuka nhìn vào khuân mặt ngấn lệ của Harumi và cười:

Shizuka:Thực ra...À mà thôi.

trông Shizuka như đang giấu điều gì đó nhưng ánh mắt hiền hậu đó vẫn không thay đổi,Harumi liền rủ shizuka:

Harumi:Chị Shizu à hay là chị đi cứu Kitou và yuko cùng em đi!

Shizuka:Hả?2 đứa bị bắt à?

Harumi:Vâng!Nhưng chị đừng nói với các nhà khoa học nhá!

Shizuka chần chừ 1 lúc rồi cũng đồng ý...

hết chap 5
 
Back
Top Bottom