Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử

Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 40: Học yêu



Ngoài cửa sổ, trăng tròn như cái đĩa.

Nhìn Cố Trường Quân nằm ngủ bên cạnh, A Vô nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn, nhỏ giọng nói: “Ta tha thứ cho chàng.”

Cuộc sống mới ngắn ngủi mấy mươi năm, yêu một người không dễ dàng, việc gì lại phải tra tấn lẫn nhau?

Lúc này, Cố Trường Quân mở mắt ra, trong mắt còn ngái ngủ, nhưng ánh sáng lập loè kia có nghĩa là hắn lúc này vô cùng kích động.

“A Vô, nàng thật sự tha thứ cho ta tư?”

A Vô gật đầu, nói: “Coi như ta lại đánh cuộc một lần.”

Năm năm trước, vào đêm thành thân, nàng lấy cuộc sống của mình để đặt cược, kết quả thua thảm hại.

Năm năm sau, nàng tha thứ cho Cố Trường Quân, lại lấy cuộc sống còn lại của mình để đặt cược, kết quả như thế nào nàng cũng không biết, nhưng nàng đồng ý tin Cố Trường Quân một lần nữa.

Nàng đúng là rất ngốc, nhưng trước mặt tình yêu, có ai mà không ngốc chứ?

Cố Trường Quân ôm chặt A Vô, hứa hẹn: “Ta sẽ không để nàng phải thất vọng.”

A Vô cười khổ: “Ai mà biết được.”

Cố Trường Quân không nói nhiều, cho dù nói nhiều cũng không bằng dùng hành động thực tế để chứng minh.

Trận chiến này đến đột nhiên, đi cũng nhanh chóng. Không đến hai tháng chiến tranh đã kết thúc.

Ngày chiến thắng trở về, Y Nhân và Tiểu Nha đứng chờ ở cửa thành.

Vì không muốn để người khác chú ý, A Vô đến trước.

Khi nhìn thấy A Vô, Tiểu Nha khóc nức nở, Y Nhân cũng đỏ mắt.

“Xin lỗi, là ta quá l* m*ng, về sau làm việc nhất định sẽ nói trước cho các ngươi.”

“A Vô tỉ tỉ, tỉ không sao là tốt rồi…”

Sau khi đoàn tụ, Y Nhân hỏi: “A Vô, tỉ có định về Giang Nam không?”

Lần này, A Vô trả lời ngay, “Khẳng định phải về rồi, Bách Hoa Lâu ở Giang Nam chính là nhà của chúng ta!

Chỉ là nhà của nàng, từ một đã biến thành hai rồi.

Cố Trường Quân vội vàng trở về từ trong cung, phát hiện người đã chạy rồi, chỉ để lại một phong thư.

A Vô hồi Giang Nam.

Tam Hoàng tử tựa như không ngoài ý muốn, ngược lại vui sướng khi người gặp họa nói: “Hoàng huynh, hình như nữ nhân của huynh chạy rồi!”

Cố Trường Quân liếc nhìn hắn một cái rồi nói nói: “Từ giờ trở đi, ta có việc cần làm, việc quân doanh phó thác hoàn toàn cho ngươi.”

Tam hoàng tử trợn tròn đôi mắt, “Ta vừa mới trở về, còn chưa xử lý việc của mình đâu, huynh đã giao tất cả sự vụ cho ta à? Huynh…”

Không chờ Tam hoàng tử oán giận xong, Cố Trường Quân đã lên ngựa.

“Ngươi tốt nhất là cầu nguyện ta mau chóng mang A Vô về, nếu không sau này những việc này đều do ngươi quản.”

Nói xong, ngựa chạy như bay đi.

Nhìn bụi đất cuồn cuộn, Tam Hoàng tử giật giật khoé miệng: “Đồ trọng sắc khinh đệ, đồ vô nhân tính!”

Nửa tháng sau, tại Bách Hoa Lâu.

Nhìn Cố Trường Quân ở bên cạnh, sắc mặt của Y Nhân vô cùng xấu, “Cố Vương gia, ngài còn muốn ăn vạ ở đây bao lâu?”

Nửa tháng trước, bọn họ vừa mới về đến nơi, phía sau Cố Trường Quân đã tới gõ cửa. Suốt nửa tháng sau đó hắn vẫn luôn ăn vạ ở nơi đây. Y Nhân nghĩ mọi cách cũng không đuổi được hắn đi.

“Bổn vương rất vừa lòng với nơi này, tạm thời không định rời đi!”

Cố Trường Quân vốn là định mang A Vô về kinh thành, nhưng trong khoảng thời gian này, hắn phát hiện ra Giang Nam cũng không tệ lắm, rời xa sự hỗn loạn của triều đình, lại thường xuyên hẹn A Vô đi chơi khắp nơi, chuyện vui thú như thế, hắn rất thích, sao có thể bỏ được?

Y Nhân nghiến răng nghiến lợi, “Thân là Vương gia, ngươi ăn ở miễn phí như thế nghe có được không?”

Cố Trường Quân búng tay một cái, trong phòng tức khắc xuất hiện một người mặc áo đen, người áo đen đó lấy ra một chồng ngân phiếu rất dày đặt lên bàn, sau đó biến mất không thấy tăm hơi.

“Chỗ ngân phiếu này coi như là phí đặt chân của ta ở đây.”

Những chuyện có thể dùng tiền để xử lý đều không có gì.

Y Nhân tức giận vô cùng. Lúc này, A Vô tiến vào, thấy hai người đang đấu võ mồm, nàng vừa định xoay người đi ra ngoài, Y Nhân đã gọi nàng lại: “Đi đâu? Mau đem nam nhân của tỉ cút đi!”

“Cố Trường Quân, chàng lại ầm ĩ với Y Nhân cái gì thế? Bắt nạt trẻ con vui như vậy sao?”

Nghe được hai chữ trẻ con, Y Nhân trợn mắt với A Vô: “Hai người các ngươi đều cút đi cho ta!”

Sau đó, Cố Trường Quân cùng A Vô đều bị ném ra ngoài.

Ngoài cửa, hai người liếc nhau, nhịn không được mà cười to.

“Có muốn đi uống một chén không?” Cố Trường Quân hỏi.

A Vô cười nói: “Thủ hạ của chàng lại đi đào rượu hoa đào của Y Nhân hả? Cẩn thận hắn tính sổ với chàng.”

Nói rồi, hai người đi về phía hậu viện.

Cuộc sống nơi này thật bình tĩnh, cũng an nhàn, nhưng A Vô biết, Cố Trường Quân không thể nào ở đây với nàng cả đời.

Sau khi uống rượu, A Vô nói, “Cố Trường Quân, Y Nhân nói đúng, chàng cũng nên trở về đi!”

“Vậy nàng có cùng về với ta không?”

“Có, nhưng mà trước khi hết năm ta sẽ phải về, ta đã đồng ý ăn tết với Y Nhân và Tiểu Nha rồi.”

Cố Trường Quân gật đầu, “Đến lúc đó ta trở về với nàng.”

Sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hai người giống như đều học được cách thông cảm với đối phương.
 
Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 41: Kết thúc



Ba ngày sau, Cố Trường Quân cùng A Vô hồi kinh.

Tại Cố vương phủ.

Vì muốn để A Vô tẩy trần, Cố Trường Quân đã tổ chức một bữa tiệc, chính thức tuyên bố thân phận của A Vô.

Tiền viện, đèn đuốc sáng trưng, các vị khách chuyện trò vui vẻ.

Hậu viện, lạn đến nỗi không có chút độ ấm nào.

Tuy còn hai tháng nữa mới đến tết, nhưng ngày trời đông giá rét đến hơi sớm, gió lạnh thổi qua, có lẽ còn có tuyết rơi sớm.

Tuyết Uyển.

Lâm Khuynh Tuyết đã điên điên khùng khùng một tháng, đột nhiên gọi người tới trang điểm cho nàng.

Nhưng kể từ khi nàng bị bỏ rơi, không ai đồng ý đến viện này của nàng, nàng gọi nửa ngày mà không có một hạ nhân nào tới.

Phía trước cửa sổ, từng đợt gió lạnh thổi đến, Lâm Khuynh Tuyết tóc rối bù lạnh đến nỗi run rẩy.

Lúc này, cửa bị người đẩy ra.

Lâm Khuynh Tuyết ngẩng đầu, chỉ thấy A Vô mặc một bộ đồ xinh đẹp lộng lẫy đứng ở cửa.

Thế đạo có luân hồi, lúc trước nàng là tiểu thư thừa tướng cao quý, A Vô chỉ là một kẻ ăn mày xuất thân hèn mọn, hiện giờ A Vô ngồi trên vị trí Vương phi, nàng trở thành người bị bở rơi nơi hậu viện.

Phụ thân bị bỏ tù, mẫu thân biến mất, huynh trưởng bị tội phản bội, mà nàng lại sống không bằng chết, toàn bộ Lâm gia đều bị huỷ hoại.

Lâm Khuynh Tuyết cười lạnh, “A Vô, là thua rồi.”

Lúc này, tuyết rơi nhẹ theo gió to vào cửa, không khí vừa lạnh vừa ẩm ướt.

A Vô từng bước đi tới gần Lâm Khuynh Tuyết, trong tay nàng cầm một chiếc trâm bạc, đúng là đồ trang sức duy nhất trên người Tiểu Mai, sau trận hoả hoạn, Tổng Quản nhìn thấy cây trâm, sau đó hai năm lại giao vào tay nàng.

Trâm bạc toả ra ánh sáng lạnh lẽo, Lâm Khuynh Tuyết nhận thấy gì đó, hét to: “Đừng tới, đừng tới đây..”

“Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.”

Nếu chết, chẳng qua là xong hết mọi việc, chắc chắn không phải là phương pháp trả thù tốt nhất.

Nói rồi, A Vô mạnh mẽ vạch xuống, giữa mặt của Lâm Khuynh Tuyết xuất hiện vết máu

“Aaaa!” Lâm Khuynh Tuyết ôm mặt thét chói tai.

Trâm bạc dính máu, trở thành màu sắc duy nhất trên cây trâm không có sắc màu.

Mắt của A Vô màu đỏ tươi, nàng nói: “Ta muốn ngươi sống cả đời để chuộc tội!”

Nói xong, hai lão ma ma khoẻ mạnh đi vào, một tay kéo Lâm Khuynh Tuyết lên “Ngươi không phải là thích hư vinh sao? Vậy thì nửa đời sau ngươi sống tại am ni cô đi!”

Làm bạn với thanh đăng nơi phật môn, có lẽ là nguyện vọng của một số người, nhưng đó chắc chắn không phải là mong muốn của Lâm Khuynh Tuyết. Để nàng đi am ni cô còn không bằng giết nàng.

Lâm Khuynh Tuyết liều mạng giãy giụa, “Ta muốn gặp Vương gia…”

Lão ma ma che miệng của nàng lại, nhét nàng vào bao tải, ném lên xe ngựa.

Sau khi xe ngựa đi xa, A Vô móc khăn tay ra, dùng sức lau đi vết máu trên mặt, lau rồi, A Vô quỳ trên mặt đất, khóc lên.

Đại thù đã báo, nhưng nàng lại không có cảm giác sung sướng gì.

Cho dù nàng làm nhiều, Tiểu Mai cũng không thể nào sống lại.

Gió gào thét, tuyết bay dừng trên mặt A Vô, đột nhiên nàng giống như thấy được hình ảnh Tiểu Mai đã giữ chặt cửa.

Rõ ràng đã sắp chết, Tiểu Mai vẫn còn cười nói lời cảm ơn đối với nàng.

Thật là một đứa trẻ ngốc…

Sau khi khóc lớn một trận, A vô đứng lên, trở về viện mà trước kia nàng ở, tự tay hạ táng trâm bạc dưới gốc cây đại thụ.

Tất cả mọi chuyện đều đã qua đi, nàng nên đi về phía trước.

Hai tháng sau.

Chỉ còn nửa tháng nữa là Tết, A Vô chuẩn bị quay về Giang Nam ăn tết.

Hôm nay dọn dẹp hành lý, Cố Trường Quân lưu luyến đi theo phía sau nàng, cầu xin: “A Vô, nàng không thể chờ ta hai ngày sao? Chờ đến khi ta xử lý xong mọi chuyện, ta tự mình đưa nàng về Giang Nam.”

Những lời này, Cố Trường Quân từ hôm qua nói đến hiện tại, A Vô sắp chán ngấy rồi.

“Cố Vương gia, từ khi nào nàng lại thành như vậy? Dù sao rất nhanh ngài cũng sẽ tới, sao cứ phải so đo một ngày hai ngày?”

Cố Trường Quân ôm lấy A Vô, đầu dựa vào vai A Vô nói: “Ta nhớ nàng…”

A Vô trợn mắt, “Đừng buồn nôn như thế, ta phải đi.”

Mười ngày sau.

Phố hẻm ở Giang Nam, náo nhiệt vô cùng.

Có lẽ là vì sắp tới tân niên, ai cũng mang vẻ mặt vui mừng.

“Y Nhân ca ca, huynh muốn mua toàn bộ đồ vật ở trên phố à?” Tiểu Nha chống nạnh hỏi.

Đi theo bọn họ ra ngoài còn có ba hạ nhân, nhưng mà chỉ chưa tới nửa ngày, trong tay của ba hạ nhân đều đầy đồ vật, mà Y Nhân vẫn còn có vẻ như dạo chưa đủ vui vẻ.

Tiểu Nha vừa nói xong, Y Nhân đã chui vào trong đám người xem xiếc ảo thuật

A Vô đi theo phía sau bọn họ, chỉ cười không nói.

Đêm ba mươi.

Tiếng pháo trúc vang lên, mọi nhà đoàn viên liên hoan.

A Vô dường như cảm thấy tinh thần không yên, Y Nhân và Tiểu Nha ham chơi, hai người đang ở cửa đốt pháo hoa.

Pháo HOa bay lên trong đêm tối, nổ thành từng đoá hoa xinh đẹp.

“Lại một năm nữa…” A Vô cảm khái nói.

Trên nền tuyết, một người đàn ông cao lớn đi về phía A Vô.

“Sau này mỗi năm ta đều ở cạnh nàng.”

A Vô cười, “Chàng tới vừa kịp lúc, vừa vặn chuẩn bị ăn cơm.”

Cố Trường Quân ôm chầm lấy A Vô, khẽ hôn nàng một chút.

Cả năm này, không giống với mọi năm, thân nhân đầy đủ.

Pháo Hoa bùng nổ, đêm tối sáng lung linh.

Trong bóng tối, mười ngón tay của hai người đan vào nhau.

Cuộc sống bình đạm hạnh phúc như thế, khiến người ta vô cùng thoả mãn rồi.

(Hết)
 
Back
Top Bottom