Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tuế Tuế Vô Ưu - Ân Dưỡng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
434,756
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO7MOkVORRCEChfh-egjnoQ4q7iK7-EzhZwqDu_wjHRONf7IC1LFq6kBq1JdAZ8Trs5m6xwEGog6qg4J2q_7R0y9qPijECZfdSWHXkCN2baH9RYjq70wJg5VqLzsu1Ds6UNbnd-jH1GcXLiOrByDg3w=w215-h322-s-no-gm

Tuế Tuế Vô Ưu - Ân Dưỡng
Tác giả: Ân Dưỡng
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Khi còn nhỏ, ta nhặt được Thái tử, cùng hắn đi ăn xin suốt ba năm. Về sau, Thái tử được tìm lại, ta được Hoàng đế nhận làm nghĩa nữ. Mọi người đều nghĩ rằng ta sẽ được hứa gả cho Thái tử. Nhưng Thái tử lại đính hôn với đích nữ của Quốc công phủ. Ngày sinh nhật của hắn, hắn cười nói trước mặt mọi người: "Thiên hoàng quý tộc, sao có thể sánh đôi cùng kẻ ăn mày?" Ta nâng chén, chân thành chúc hắn: "Năm tháng vô ưu." Hắn còn chưa biết, ta đã nhận thánh chỉ hòa thân. Từ đó về sau, mỗi năm đều không còn A Ngu.​
 
Tuế Tuế Vô Ưu - Ân Dưỡng
Chương 1: Chương 1



01

“Đến Yến Địa hòa thân, con thật sự suy nghĩ kỹ chưa?”

Tháng chín, mái hiên đầy tuyết. Nhưng bên trong kim điện vẫn ấm áp như mùa xuân.

Ta quỳ rạp xuống đất, cúi người hành lễ: “A Ngu khi còn bé đã không còn người thân, phiêu bạt đến bây giờ, xuất thân là người Yến Châu, thông hồ ngữ, nguyện giải ưu giúp bệ hạ.”

Hai tay Hoàng đế nâng ta dậy: “A Ngu, con là vì chuyện đính hôn gần đây của Thái tử sao?”

Nửa tháng trước, Thái tử điện hạ đính hôn với đích nữ phủ Mạnh Quốc công.

Trước kia người người đều cho rằng Triệu Hi Chân sẽ cưới ta, thế cho nên hôm nay ta trở thành người xấu hổ nhất trong cung.

Ta ngẩng đầu lên: “Bệ hạ, chuyện này không liên quan đến ngài ấy. Thần chỉ muốn làm tròn bổn phận của mình.”

Vua không có con gái, ta được nhận làm nghĩa nữ, nuôi dưỡng trong cung nhiều năm. Dân chúng kính trọng, hoàng ân sâu nặng.

So với những cung nữ trẻ tuổi, vô tội, suốt ngày lao nhọc, ta vốn dĩ là lựa chọn thích hợp nhất cho việc hòa thân.

Hơn nữa, Tây Hạ đã truyền tin, sẵn sàng lấy Yến Châu làm sính lễ, chỉ cầu xin được hòa thân với Thiên triều.

Ta vốn là người Yến Châu.

Hoàng đế trầm ngâm hồi lâu, rồi gật đầu, đồng ý: “Ngày hòa thân, định vào sau đêm giao thừa.”

Giờ đây đã là tháng Chạp, chỉ còn lại một tháng.

Ta nhận lấy thánh chỉ được dát vàng lấp lánh.

“Chỉ có một điều, xin bệ hạ giấu Thái tử giúp thần.”

Hoàng đế thở dài khẽ khàng: “Con mà đi, hắn nhất định sẽ đau lòng. Trẫm tạm thời không nói, nhưng rồi hắn cũng sẽ biết thôi.”

Ta cúi đầu, khóe môi khẽ nở nụ cười cay đắng: “Vậy thì xin hãy để càng muộn càng tốt. Hòa thân là việc lớn, thần chỉ mong giảm thiểu sai sót.”

02

Bên cạnh hồ cá chép trong Ngự Hoa Viên

là một rừng mai nối liền với hành lang dài.

Các tiểu thư quý tộc tụ tập thành nhóm, ba hoặc năm người, vui vẻ chơi ném ống tiêu giữa trời tuyết.

Ta đang bước qua hành lang, phía sau là năm sáu cung nữ tay bưng khay sơn đỏ chứa đầy những đồ vật bằng vàng bạc quý giá.

“Thái tử phi đã được định rồi, nhưng vị Trường Nghi Quận chúa kia vẫn được sủng ái lắm.”

“Không chừng sau này còn được vào Đông Cung làm trắc phi ấy chứ.”

Đúng lúc đó, một mũi tên sượt qua bên tai ta, trúng vào búi tóc của một cung nữ. Khay sơn đỏ tuột tay rơi xuống đất, các món trang sức bằng vàng bạc văng tung tóe, một chiếc vòng ngọc vỡ làm đôi.

Cung nữ nhặt một mũi tên gỗ lên, phần đuôi khắc hình lan hoa và lá, tinh tế mà trang nhã.

Ánh mắt ta dừng lại ở đó một chút. Thị nữ của phủ Mạnh Quốc công bước tới giật lấy.

“Đây là mũi tên Thái tử điện hạ làm riêng cho tiểu thư nhà chúng ta.”

Khắc dấu lên đồ vật của mình là điều ta đã dạy Thái tử trước đây.

Khi ta đưa hắn đi trốn nạn về phía nam, dọc đường hỗn loạn, ta dạy hắn khắc hình con cá thô sơ dưới đáy bát để phân biệt.

Hoàn hồn lại, ta thấy má mình bỏng rát, ta dùng khăn tay chạm nhẹ, phát hiện đã dính chút m//áu.

“Quận chúa, mặt người bị thương rồi…”

Mạnh Lan Từ vội vã chạy tới, tay nâng váy. Nhìn đống hỗn độn dưới đất, nàng lập tức tháo chiếc vòng ngọc trên tay mình ra đưa cho ta.

“A Ngu tỷ, thật xin lỗi. Để muội đền chiếc vòng này cho tỷ nhé.”

Ta từ chối.

Đây là đồ Hoàng thượng ban thưởng cho ta để chuẩn bị cho cuộc hòa thân.

Sau này, khi ta đến Yến Địa, mọi thứ đều đã được liệt kê trong danh sách lễ vật, thiếu một món sẽ khiến mọi chuyện trở nên rắc rối hơn. Nhưng Mạnh Lan Từ không chịu thu tay lại.

Trong lúc đẩy qua đẩy lại, chiếc vòng rơi xuống hồ, phát ra một tiếng vang giòn giã.

“A Ngu tỷ, đây là vòng tay điện hạ tặng cho muội. Muội đã nguyện ý tặng tỷ, dù tỷ không nhận cũng không thể vứt xuống nước chứ!”

Nàng đột nhiên thay đổi sắc mặt, túm lấy tay áo ta không chịu buông. Ta liếc nhìn nàng.

“Chính ngươi tự ném mà.” Ta lạnh lùng đẩy tay nàng ra.

Chưa kịp bước đi, đã liền chạm mặt Thái tử điện hạ. Ta khựng lại một lúc, cúi đầu hành lễ.

Triệu Hi Chân không biết đã đứng đó từ bao giờ.

Hắn ngước mắt nhìn ta, ánh mắt lạnh lẽo, thốt ra rõ ràng từng chữ: “Xuống nhặt lên.”

Nước hồ cá chép không sâu quá đầu người. Nhưng mùa đông trời lạnh, lại đang có tuyết rơi, có thể tưởng tượng được cái lạnh sẽ thấu xương như thế nào.

Các tiểu thư quý tộc đứng chen chúc trong hành lang, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía này.

Mạnh Lan Từ nhẹ giọng nói: “Hay là thôi đi. Trời lạnh thế này, đừng làm khó Quận chúa.”

Triệu Hi Chân ân cần đặt lò sưởi tay vào tay nàng.

“A Ngu, nàng bơi giỏi lắm. Chuyện này không khó với nàng đâu, đúng không?”

Ta từng nhảy sông cứu người.

Ta nhìn hắn một lúc lâu, đáp: “Được.”

Dù sao cũng sắp rời đi rồi. Ta cuộn váy lên, ôm chặt trong lòng, bước xuống nước.

Nước hồ lạnh thấu xương. Ta cúi người mò mẫm, tay chạm đến chiếc vòng lạnh giá dưới đáy hồ.

Ta chật vật trèo lên bờ, toàn thân run rẩy, kéo tay Mạnh Lan Từ, đeo vòng vào cổ tay nàng.

“Trả lại cho ngươi.”

“Lạnh quá.” Mạnh Lan Từ làm bộ rụt tay lại, nhưng lực không lớn.

Triệu Hi Chân cau mày, kéo nàng vào lòng, còn đẩy ta ra. Ta chưa kịp đứng vững, loạng choạng vài bước rồi ngã ngửa xuống nước.

“Quận chúa!”

Cái lạnh thấm vào tận xương tủy.

Đám cá chép đầy màu sắc như một giấc mộng lung linh, hoảng hốt bơi tản ra.

Qua làn nước nhấp nhô, ta mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Triệu Hi Chân.

Giống hệt như lần đầu gặp gỡ năm ấy.
 
Tuế Tuế Vô Ưu - Ân Dưỡng
Chương 2: Chương 2



03

Khi ta lên mười, Yến Châu thất thủ, ta theo đoàn dân chạy nạn về phía nam, hướng về kinh thành.

Khi đi qua ngoại thành Thanh Châu, dọc theo bờ sông, ta thấy có người mơ hồ trôi nổi trên mặt nước. Ta nhảy xuống dòng nước lạnh buốt xương, cõng một thiếu niên bất tỉnh bơi lên bờ.

Lúc đó ta không biết rằng, thiếu niên tái nhợt được ta vớt lên từ dòng sông chính là Thái tử bị lưu lạc chốn dân gian.

Ta và hắn nương tựa vào nhau, dọc đường ăn xin sống tạm bợ suốt hơn ba năm trời.

Triệu Hi Chân vốn là người mỏng manh và nhạy cảm, để hắn đi gõ cửa xin ăn, đứng một giờ đồng hồ cũng chẳng dám mở miệng. Vì vậy, luôn là ta đi xin ăn, rồi mang thức ăn về chia cho hắn.

Đôi khi có người bán hàng dọn sạp, tốt bụng cho ta một cái bánh bao, ta liền ôm vào lòng giữ ấm, cẩn thận mang về cho hắn.

Hắn vừa cắn một miếng đã nghẹn vì ăn quá nhanh, ta vội vàng rót nước cho hắn.

Hắn ho đỏ cả mặt, nắm lấy tay ta, nhìn chăm chú vào ta.

“A Ngu, khi đến kinh thành, ta sẽ mời nàng ăn những món ngon hơn.”

Ta đáp: “Được thôi, chúng ta sẽ đi làm công, kiếm thật nhiều tiền bạc.”

Ta chỉ mong mỏi được như vậy.

Ai ngờ khi bước vào cổng kinh thành, hắn đã trở thành Thái tử cao cao tại thượng.

Ngoài cổng thành, hắn quỳ xuống xin thánh chỉ, yêu cầu Hoàng thượng nhận ta làm nghĩa nữ, rước ta vào cung sinh sống, phong ta làm Trường Nghi Quận chúa.

Ban đầu, Thái tử đối xử với ta vô cùng tốt. Nhưng chẳng bao lâu, tin đồn về việc chúng ta ăn xin bắt đầu lan truyền đến kinh thành, khó mà ngăn chặn.

Người trong cung không dám nói xấu Thái tử, liền chuyển mũi dùi nhắm vào ta, thêu dệt nên những lời đồn đại bẩn thỉu hơn. Đó là lần đầu tiên Triệu Hi Chân nổi giận, trừng phạt không ít người.

Đêm đó, hắn đến thăm ta.

“A Ngu, nàng là Quận chúa, chỉ cần giữ được phẩm giá, học tốt quy tắc trong cung, sẽ không ai dám coi thường nàng.”

“Tại sao nhất định phải ở lại cung?” Ta cúi đầu, ánh mắt cụp xuống.

“Họ muốn đuổi ta, vậy ta đi là được.”

“Vì ta, A Ngu.”

Ta ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn đặt tay lên má ta, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

“Ta muốn nàng ở bên cạnh ta. Nàng không rời đi, ta cũng không bỏ nàng.”

Nói xong câu đó, hắn khẽ hôn ta. Dường như hắn đã sớm nhận ra rằng ta mang trong lòng tình cảm sâu đậm dành cho hắn.

Chỉ đáng tiếc, tin đồn làm tổn thương con người. Ta học được nghi thức và quy tắc, còn hắn dần mệt mỏi vì phải bảo vệ ta, từ công khai đến ngấm ngầm, ngày càng xa cách.

Nhìn vào đôi mắt người trong lòng, tim ta nhói lên từng đợt.

“Triệu Hi Chân, ta sắp đi rồi.”

Bên tai ta vang lên giọng nói lạnh lùng.

“Nàng định đi đâu?”

Ta bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Triệu Hi Chân đang ngồi bên giường, bôi thuốc lên má ta, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào ta.

“Nàng là Trường Nghi Quận chúa, còn muốn đi đâu?”

04

Ta ngồi dậy, siết chặt lấy tấm chăn mỏng.

“Ta muốn về nhà.”

Hắn trầm ngâm một lúc, đôi mày khẽ nhíu: “Ý nàng là Yến Châu? Nơi đó đã bị Tây Hạ chiếm đóng, không cho người Hán lại gần. Nhưng nghe nói Tây Hạ muốn cầu thân, đợi công chúa hòa thân gả qua đó, ta sẽ đưa nàng về Yến Châu một chuyến.”

Ta khẽ gật đầu: “Được.”

Hắn liền đổi sang chuyện ban ngày, bàn tay đưa lên trán ta dò xét.

“Đợi nàng khỏi bệnh, hãy đến xin lỗi Lan Từ.”

Ta nghiêng người né tránh bàn tay ấy, cảm giác trong cổ họng như có gì đó nghẹn lại, khiến ta khó thở, đành quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài trời đã mờ tối.

“Ta không làm sai, sẽ không xin lỗi. Điện hạ, mời ngài trở về.”

Triệu Hi Chân ngừng lại trong giây lát, chậm rãi đứng dậy.

“A Ngu, tính tình của nàng càng ngày càng lớn gan.”

Hắn từ trên cao nhìn xuống ta.

“Nàng ấy là Thái tử phi tương lai, bất kể thế nào, nàng cũng không nên làm mất mặt nàng ấy.”

Ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện thẳng với hắn: “Nhưng ta là Quận chúa, chẳng phải sao?”

“Dẫu không có phong ấp, nhưng ta có phẩm hàm, chẳng cần thiết phải nhìn sắc mặt của một tiểu thư nhà Quốc công. Dù nàng ấy có là Thái tử phi tương lai đi nữa.”

Triệu Hi Chân nghẹn lời, không thể đáp lại. Hắn đưa mắt nhìn quanh trong điện, thấy đầy những vật ban thưởng, liền định bảo người mang một nửa số đó đến nơi ở của Mạnh Lan Từ trong cung, xem như lễ vật bồi tội.

Ta lập tức ngăn lại: “Không được, đây là những thứ ta định mang đến…”

“Mang đến đâu? Định mang đi đâu?” Giọng hắn lạnh lùng, đầy vẻ nghi ngờ.

Ta đành hạ giọng: “Mang đến nhà chồng sau này. Ta phải tự dành dụm của hồi môn cho mình chứ.”

Triệu Hi Chân lặng thinh.

Hắn thay đổi cách xử trí: “Trong bảy ngày tới, nàng hãy chép Nữ giới một trăm lần. Mỗi ngày ta sẽ sai người đến lấy.”

Dù đang mang bệnh, ta vẫn thức đêm chép sách, từng nét bút như khắc sâu những nỗi niềm tương tư day dứt.

Trước khi rời khỏi nơi này, ta nhất định phải tự tay nhổ bỏ hình bóng hắn ra khỏi lòng mình.

Mỗi ngày, khi đống giấy bị mang đi, dường như từng mảnh tình cảm cũng bị rút ra khỏi tâm can, ngày qua ngày càng nhạt nhòa.

Cho đến ngày thứ bảy.

Trên bầu trời Đông Cung, đèn Khổng Minh được thả lên, sáng rực như hàng ngàn vì sao. Ánh lửa chiếu sáng, từng vệt mực giao nhau, dày đặc những dòng chữ do tay ta viết.

“Quận chúa, đã điều tra ra, là Thái tử thả đèn.”

Phải chăng đây là cách hắn muốn truyền đạt tâm ý? Ta ngẫm nghĩ hồi lâu.

Không muốn để lại tiếc nuối, ta vẫn quyết định chạy đến đó.

Trên đài ngắm cảnh của Đông cung, Thái tử và Thái tử phi sóng vai đứng cạnh nhau. Hắn cúi đầu nhìn Mạnh Lan Từ, mặt mày đều là ý cười ấm áp.

Hắn thật đúng là thông minh.

Lại có thể nghĩ ra cách này, xin lỗi vị hôn thê.

Khi ánh mắt kia lơ đãng nhìn về phía ta, ý cười trong mắt hắn đột ngột dừng lại.

Ta hoảng hốt xoay người, bám vào tường cung, chạy như bay trở về. Dọc theo đường đi, gió lạnh thổi vào mặt, cả khuôn mặt lạnh rát.

Chờ trốn được đủ xa, ta mới phát hiện ra mặt đã đầy nước mắt.

Ta nhặt đèn Khổng Minh rơi xuống bụi cỏ bùn lầy. Chậm rãi ôm vào trong ngực.

Nỗi đau qua đi, mọi thứ rồi sẽ tốt hơn, không phải sao?
 
Tuế Tuế Vô Ưu - Ân Dưỡng
Chương 3: Chương 3



05

Sinh nhật của Thái tử đã đến.

Người từ Đông Cung lần thứ năm đến mời khi cung nữ họa sĩ giỏi nhất trong cung đang vẽ cho ta.

“Ngươi về bẩm lại với Điện hạ, đợi ta vẽ xong sẽ đến.”

Theo tập tục của cả hai bên, danh sách, sinh thần bát tự đều đã chuẩn bị, chỉ còn thiếu bức họa của công chúa hòa thân cần gấp rút gửi sang Yến địa.

Người đến không lập tức rời đi mà nhắc nhở, lễ vật mừng sinh nhật vẫn chưa được đưa qua Đông Cung.

Lúc này ta mới sực nhớ ra, hàng năm mọi lễ vật gửi sang Đông Cung đều do ta tự tay chuẩn bị, nhưng gần đây bận rộn việc hòa thân nên đã quên mất.

Quà sinh nhật của Triệu Hi Chân, ta đã chuẩn bị từ lâu, là một miếng ngọc song ngư được chế tác từ dương ngọc nghìn năm, ấm áp quanh năm.

Ta còn nhờ trụ trì chùa Hộ Quốc làm phép, đặt trước Phật điện suốt hai mốt ngày. Vì điều này, ta đã ở lại chùa thanh tu một tháng.

Khi ta trở về, hắn đã định thân.

Nhìn miếng ngọc bội trong tay, ta bật cười tự giễu, giao lại cho người của Đông Cung mang đi.

Yến tiệc sinh nhật được tổ chức tại Lạc Tâm Các, tiếng cụng ly và âm nhạc không dứt. Ta đến muộn nửa ngày, vừa bước đến cửa liền nghe thấy có người nhắc đến tên mình.

“Phụ hoàng gần đây không biết vì sao lại hết mực yêu thương Trường Nghi quận chúa, không biết tương lai sẽ gả nàng cho ai trong số những người ngồi đây?”

Vừa dứt lời, tiếng vỡ của mảnh sứ vang lên. Triệu Hi Chân bóp nát chén rượu trong tay, đặt bàn tay bị thương ra sau lưng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn qua mọi người, giọng cười lạnh lùng đầy châm biếm.

“Những người ngồi đây đều là hoàng tộc, sao có thể xứng đôi với kẻ từng là ăn mày đầu đường xó chợ?”

Ta vừa khéo bước vào cửa. Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía ta, cả đại sảnh im bặt.

Biểu cảm của Triệu Hi Chân thoáng khựng lại. Ta coi như chưa nghe thấy gì, bước đến bên hắn, nhẹ nhàng rót đầy ly rượu.

Thực ra ta luôn biết, hắn là người rất trọng sĩ diện. Thái tử điện hạ là người xuất chúng nhất trong hoàng tộc, và cũng là người mà ta hoàn toàn không xứng đáng.

Ta nâng ly, nhìn hắn, ánh mắt chân thành: “Điện hạ, thần chúc mừng sinh thần của người. Nguyện mỗi năm đều không còn nỗi lo, đời đời hạnh phúc bình yên.”

Ta uống cạn một hơi. Chân thành chúc hắn.

Sau này mỗi năm, sẽ không còn A Ngu nữa.

Mạnh Lan Từ đứng bên cạnh hắn, tay nghịch ngọc song ngư, ánh mắt đắc ý nhìn ta.

“Ngọc dương ấm nghìn năm này thật hoàn hảo, rất thích hợp để làm ấm tay vào mùa đông. Quận chúa thật có lòng.”

Ta cụp mắt xuống, rót thêm một ly rượu, kính nàng một cách chuẩn mực: “Cũng chúc Thái tử điện hạ và vị hôn thê trăm năm hòa hợp.”

Mạnh Lan Từ không kìm được dựa vào hắn, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt: “Điện hạ nói đúng. Xem ra A Ngu tỷ tỷ, mấy ngày nay chép Nữ giới, thực sự đã học được nhiều điều.”

Tim ta như bị ngàn mũi kim đâm qua. Ta đặt ly xuống bàn: “Nếu Mạnh cô nương đã hết giận, vậy thì tốt.”

Triệu Hi Chân chăm chú nhìn ta suốt buổi, như thể không quen với sự điềm tĩnh của ta, ánh mắt thoáng chút thất vọng, lại mang theo vẻ lo lắng.

“A Ngu, nàng…”

Ta không muốn nghe hắn nói gì nữa, lấy cớ đi thay y phục rồi rời khỏi yến tiệc.

Lạc Tâm Các tựa như một tòa tháp bảo, phong cảnh tú lệ nhưng không rộng lớn. Khu nghỉ ngơi dành cho nữ quyến được bố trí trên tầng ba.

Tiếng của Mạnh Lan Từ và cung nữ vang lên sau tấm bình phong: “Ngay cả tên cũng không có, nếu không gặp được Điện hạ, từ ăn mày trở thành quận chúa, cũng dám ngang hàng với ta?”

“Cậy vào danh nghĩa ân nhân cứu mạng mà thôi, chỉ là nàng ta gặp may.”

Ta bước ra, đối diện với hai người họ.

“Là hắn gặp may. Nếu không có ta, hắn đã chết từ lâu.”

Cả hai hoảng sợ, bị ta nói đến nghẹn lời. Ta mở cửa ra, không ngờ Triệu Hi Chân đứng ngay bên ngoài, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ta, sắc mặt u ám.

“Ta đã xin phụ hoàng ban chỉ, phong nàng làm trắc phi. Vậy mà nàng cậy vào ân tình cứu mạng, kiêu ngạo bức người, thật khiến ta thất vọng.”

Cảm giác đắng cay trong lòng bỗng chốc lan tỏa, sau đó hoàn toàn tan biến. Ta khẽ cúi đầu, nhắm mắt lại, bước lướt qua hắn.

“Nếu khiến Điện hạ thất vọng, vậy ngay cả trắc phi, thàna cũng không xứng đáng.”

Phía trước bỗng trở nên im ắng. Mọi người đều quỳ xuống.

Người của Hoàng thượng đến tuyên chỉ tại yến tiệc, hôn kỳ của Thái tử định vào ngày mùng tám tháng Giêng.

Ta vừa định đứng lên. Cung nhân đi đến gần, cười nói với ta: “Còn một đạo thánh chỉ dành riêng cho Quận chúa.”

Triệu Hi Chân đứng bên cạnh, cúi giọng thấp, lời nói mang hàm ý cảnh cáo: “Chỉ phong trắc phi đã ban. A Ngu, nàng sau này phải thu liễm lại.”

Ta quỳ xuống nhận chỉ.

“Trường Nghi Quận chúa phẩm hạnh cao quý, thông minh tài giỏi, rất được lòng trẫm, nay ban phong làm Trường Nghi Công chúa.”

Người tuyên chỉ đưa thánh chỉ đến tay ta, ánh mắt liếc nhìn Thái tử, giọng nói đầy ẩn ý: “Hoàng thượng nói, từ nay về sau, chư vị hoàng tử có thêm một vị hoàng muội.”

Nụ cười trên môi Triệu Hi Chân biến mất. Hắn giật lấy thánh chỉ, mở ra xem, khuôn mặt đờ đẫn.

“Sao lại… sao lại là… Công chúa?”

Ngón tay hắn run rẩy không thể kiểm soát.
 
Tuế Tuế Vô Ưu - Ân Dưỡng
Chương 4: Chương 4



06

“Phụ hoàng, nhi thần rõ ràng xin phong nàng làm trắc phi, vì sao người lại sắc phong A Ngu làm công chúa?”

Hoàng đế đặt tấu chương xuống, ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt sắc bén: “Chân nhi, chính phi còn chưa cưới, đã vội muốn phong trắc phi, người khác sẽ nhìn Đông Cung ra sao?”

Triệu Hi Chân cụp mắt, im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng.

“Chuyện này tuy không hợp lẽ, nhưng cũng không phải không thể.”

Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt đầy nghiêm trọng.

“Cho dù chuyện phong trắc phi không thành, nhưng việc phong nàng làm công chúa là sao? Phụ hoàng, sao người có thể làm vậy?”

Hoàng đế dứt khoát đáp: “A Ngu là ân nhân cứu mạng của con. Năm đó, trẫm muốn phong nàng làm công chúa, nhưng con khăng khăng hạ nàng xuống làm quận chúa. Trẫm hiểu tâm ý của con, nên cũng thuận theo. Giờ đây năm năm đã trôi qua, con đã định hôn sự, trẫm không muốn để nàng phải chịu thiệt thòi nữa.”

Triệu Hi Chân quỳ tại chỗ, siết chặt môi, cuối cùng cất giọng kiên định: “Phụ hoàng, A Ngu đối với con có tình ý, nàng nhất định không muốn làm công chúa. Người làm vậy mới là uất ức cho nàng.”

Ta nấp sau tấm bình phong, nghe đến câu này, đầu ngón tay bất giác siết chặt.

Hóa ra hắn vẫn luôn biết rõ tình ý bao năm của ta dành cho hắn, chỉ là không quan tâm, cũng chẳng coi là quan trọng.

Hoàng đế quay ánh mắt về phía bình phong, thở dài sâu sắc.

“Nàng đã tạ ơn trẫm rồi.”

Đôi mắt Triệu Hi Chân lộ vẻ không thể tin, nắm chặt tay thành quyền đến mức gân xanh nổi rõ: “Sao nàng có thể như vậy?”

Hoàng đế không đáp, chỉ khuyên hắn tập trung vào hôn sự đã định và chính sự.

Triệu Hi Chân trầm ngâm hồi lâu, theo lời phụ hoàng, đột nhiên nhắc đến chuyện hòa thân.

“Phụ hoàng, nghe nói Lễ bộ đang chuẩn bị cho hòa thân. Nhi thần cũng muốn theo học một hai.”

Tim ta như thót lại. Hắn muốn can dự vào chuyện hòa thân làm gì? Lẽ nào hắn đã đoán ra điều gì sao?

Hoàng đế nhíu mày, cũng đang suy nghĩ.

“Chuyện trọng đại liên quan đến bang giao hai nước, sao nhi thần lại không thể biết ai sẽ là công chúa hòa thân?”

Triệu Hi Chân chăm chú nhìn Hoàng đế, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm khả nghi nào.

Ta hiểu rõ, hắn không thực sự muốn chủ trì việc hòa thân, mà trong lòng đang có một dự cảm nào đó. Một dự cảm khiến hắn lo lắng, sợ hãi.

Hoàng đế ngập ngừng nói: “Chính là Trường Nghi công chúa…”

Sắc mặt Triệu Hi Chân lập tức tái nhợt, hoảng hốt đến mức quên cả lễ nghi, đứng bật dậy: “Phụ hoàng, A Ngu tuyệt đối không thể…”

“Chính là cung nữ bên cạnh Trường Nghi công chúa.”

Hoàng đế vẫn nhớ lời hứa với ta.

“Con muốn chủ trì việc hòa thân, vậy trẫm giao cho con.”

Hắn thở phào nhẹ nhõm, xóa tan nghi ngờ, lùi lại hai bước, tự nhủ: “Phải, là cung nữ thì hợp lý hơn. Xuất thân của cung nữ, dù sao cũng hơn A Ngu nhiều.”

Hoàng đế khép mắt, phất tay ra hiệu cho hắn lui ra. Ta bước ra khỏi tấm bình phong.

“Hoàng thượng, vì sao lại lấy tên thần nữ ra để thử hắn?”

Hoàng đế quay đầu nhìn ta, ánh mắt đầy yêu thương.

“A Ngu, trẫm đã trải qua nhiều chuyện, biết rằng con đã quyết ý, nhưng trẫm muốn lấy danh nghĩa của một người cha, xin con cho hắn thêm một cơ hội.”

Hoàng đế và ta đặt một ván cược.

Toàn bộ cung đình, bất kỳ ai tham gia vào chuyện hòa thân đều sẽ giúp ta giấu kín thân phận.

Nhưng nếu trong quá trình chủ trì, Triệu Hi Chân phát hiện người hòa thân là ta và cố gắng ngăn cản, Hoàng đế sẽ ngay lập tức thay đổi công chúa hòa thân. Thậm chí, cung nữ thay thế cũng đã được chuẩn bị sẵn.

Ta khẽ cười, nụ cười mang đầy vẻ bất lực: “Hoàng thượng, người vẫn thiên vị ngài ấy.”

Nếu Triệu Hi Chân thực sự để tâm đến chuyện hòa thân, làm sao có thể hoàn tất việc ta xuất giá dưới mắt hắn mà không hay biết?
 
Tuế Tuế Vô Ưu - Ân Dưỡng
Chương 5: Chương 5



07

Trở về điện Chiêu Ninh, ta nhìn thấy Triệu Hi Chân đang đợi sẵn. Thậm chí cả Mạnh Lan Từ cũng có mặt.

Nàng ngồi trên chiếc xích đu dưới hành lang, từ xa nhìn thấy ta liền cất tiếng: “Điện hạ, A Ngu tỷ tỷ đã trở về.”

Triệu Hi Chân quay đầu, khuôn mặt đầy phẫn nộ. Ta lúc này mới nhận ra, trong điện im ắng lạ thường, cung nhân quỳ đầy dưới đất.

Không để ý đến hắn, ta tiến thẳng tới trước mặt Mạnh Lan Từ, siết chặt sợi dây xích.

“Xuống đi, đừng để ta phải nói lần thứ hai.”

Nàng ngồi im không nhúc nhích, khẽ nhón chân, ngẩng đầu lên nhìn ta: “A Ngu tỷ tỷ, ta chỉ thử thôi mà. Nghe nói đây là thứ điện hạ đích thân làm cho tỷ. Ta muốn mùa xuân sang năm cũng làm một cái ở Đông Cung.”

Nàng chỉ đang cố nhắc nhở ta rằng, không lâu nữa nàng sẽ trở thành thái tử phi của Đông Cung.

Ta xoay người bỏ đi. Triệu Hi Chân chặn lại, giữ chặt cổ tay ta, buộc ta phải đối diện với ánh mắt của hắn.

“Vừa trở về đã tức giận vì một cái xích đu cũ. Ta đợi nàng lâu như vậy, sao nàng cứ phải làm công chúa này?”

Mạnh Lan Từ xen lời đúng lúc: “Điện hạ, ta cũng là nữ nhi, có thể hiểu được A Ngu tỷ tỷ. Có lẽ nàng không ai chăm sóc, nghĩ rằng danh phận công chúa nghe hay hơn trắc phi mà thôi.”

Triệu Hi Chân mím chặt môi, siết cổ tay ta mạnh hơn, ánh mắt tức giận nhìn xuống.

“Ta không chăm sóc nàng sao? Một danh phận công chúa không quyền không thế, so với ta thì có là gì?”

Giọng hắn lớn đến mức tất cả cung nữ đều nghe rõ mồn một, không chừa lại chút thể diện nào cho ta.

Cổ tay ta bị hắn bóp đau nhói, ta hít một hơi sâu, cố giữ ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn: “Điện hạ nói đúng. Ta chẳng là gì cả, vậy sao phải tức giận với ta làm gì?”

Ánh mắt giận dữ của Triệu Hi Chân bất giác dịu đi, thay vào đó là sự hoang mang và sợ hãi.

Hắn dường như không hiểu, vì sao hắn giận dữ với ta như vậy, còn ta lại bình thản, xa cách, giống như hắn không còn có thể lay động được cảm xúc của ta nữa.

Hắn bất giác buông tay, nét mặt không tự nhiên: “A Ngu, lần này không phải cứ chép vài bản Nữ giới, ta sẽ dễ dàng bỏ qua đâu.”

“Vậy thì đừng bỏ qua.”

Ta giằng tay ra khỏi hắn, bước nhanh vào điện, quay lại trước chiếc xích đu, tay nắm chặt dây xích, tay kia cầm kéo.

Mạnh Lan Từ hốt hoảng nói: “Tỷ định làm gì? Điện hạ!”

Nàng định xuống, nhưng ta ấn nàng lại.

“Vậy thì đừng xuống nữa.”

Ta cầm kéo, mở rộng lưỡi kéo, ra sức cắt đứt dây xích. Sợi dây được bện từ dây leo và da, cắt không hề dễ dàng.

Năm ấy, vào một ngày xuân, ta và Triệu Hi Chân cùng ngồi tỉ mỉ bện dây, mất nửa tháng mới làm xong.

Ta vẫn nhớ buổi chiều hôm ấy, khi chiếc xích đu được hoàn thành, hắn nhẹ nhàng đẩy ta, lòng bàn tay nóng hổi phủ lên tay ta, truyền một cảm giác ấm áp.

“A Ngu, nàng điên rồi sao? Làm trò gì vậy? Như vậy sẽ làm nàng ấy bị thương.”

Triệu Hi Chân giật mạnh ta ra, ôm lấy Mạnh Lan Từ, cẩn thận bế nàng xuống.

Hắn đẩy ta một cái, khiến ta đập vào lan can, chiếc kéo rơi xuống đất, lưỡi kéo sắc bén cắt một đường dài trên tay, máu chảy ra từ từ.

“Ta bảo nàng ấy xuống, nhưng nàng không chịu.”

Hắn ôm Mạnh Lan Từ trong lòng, dùng chân đá văng chiếc kéo, lạnh lùng nhìn ta.

“Ghen tuông, tham lam, vô lễ, không có giáo dưỡng. Ta sẽ không gặp nàng nữa, hãy tự kiểm điểm lại đi.”

Sau khi hắn rời đi, ta vẫn đứng đó, nhặt kéo lên, nắm chặt dây xích, chầm chậm cắt từng chút một, từ chiều cho đến khi trời tối. Khi lòng bàn tay đã đỏ rực máu, dây xích cuối cùng cũng đứt.

Ta thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Còn mười lăm ngày nữa thôi, ta sẽ rời khỏi hoàng cung này mãi mãi.
 
Tuế Tuế Vô Ưu - Ân Dưỡng
Chương 6: Chương 6



08

Năm ngày sau, bức tranh chân dung của công chúa hòa thân đã được đóng khung cẩn thận, họa sĩ mang đến để ta kiểm tra.

Họa sĩ khẽ cúi đầu nói: “Hoàng thượng đã xem qua. Nếu công chúa thấy ổn, tranh sẽ được gửi đến Đông Cung.”

Ta hơi căng thẳng, hỏi nhỏ: “Thái tử có đích thân kiểm tra không?”

Bức tranh được vẽ theo thẩm mỹ của Tây Hạ, cố tình làm ta trông cao lớn, thô kệch, ngay cả gương mặt cũng bị phóng đại gần gấp đôi.

Dẫu vậy, ánh mắt và nét mày lại có ba phần giống ta, chắc chắn Triệu Hi Chân sẽ nhận ra ngay.

Họa sĩ trả lời: “Thông thường Thái tử sẽ kiểm tra. Nhưng gần đây Đông Cung bận rộn chuẩn bị đại hôn, các công văn liên quan đến hòa thân đều được ngài ấy gửi thẳng tới Lễ bộ.”

Sợ có điều sơ suất, ta quyết định tự mình cùng họa sĩ đến Đông Cung để giao tranh.

Kể từ khi Triệu Hi Chân đính hôn, ta chưa từng đặt chân đến Đông Cung. Không ngờ nơi này đã thay đổi đến vậy.

Lụa đỏ giăng khắp hành lang, lồng đèn treo cao, khắp nơi đều rực rỡ, náo nhiệt, mọi người hân hoan vui vẻ. Hoàn toàn đối lập với vẻ tịch mịch lạnh lẽo của điện Chiêu Ninh.

Quan thuộc của Thái tử nhận lấy cuộn tranh: “Thái tử gần đây rất bận, ngài đã dặn thuộc hạ chuyển thẳng đến Lễ bộ.”

Cảm giác thấp thỏm lo âu suốt đường đi dường như tan biến.

Ta biết rõ, Hoàng thượng đã truyền đạt mệnh lệnh rất kỹ lưỡng với tất cả những người liên quan đến việc hòa thân, bao gồm cả quan thuộc của Thái tử. Họ nhận lệnh phải làm mọi việc theo đúng quy trình, không được chủ động báo cho Thái tử, nhưng cũng không được cản trở hắn nếu có thắc mắc.

Ta khẽ gật đầu, định rời đi thì nhìn thấy Mạnh Lan Từ đứng đối diện, không biết đã quan sát từ bao giờ. Nàng chậm rãi bước tới, rút cuộn tranh từ tay quan thuộc.

Tim ta thắt lại, vội đưa tay giành lại, nhưng nàng đã lùi lại một bước, cúi đầu mở cuộn tranh.

Ánh mắt nàng thoáng sững lại, sau đó nhếch môi cười, cuộn tranh lại rất nhanh.

“Thì ra… công chúa… là thế này.”

Ta lấy lại bình tĩnh, biết nàng sẽ giấu chuyện này giúp ta.

“Đứng tụ tập trước cửa làm gì?”

Triệu Hi Chân trở về. Hắn dường như có tâm trạng không tốt, giọng nói đầy vẻ bực bội.

Mạnh Lan Từ theo phản xạ giấu cuộn tranh ra sau lưng. Triệu Hi Chân lúc này mới nhìn thấy ta, trong mắt thoáng lên niềm vui.

“A Ngu, sao nàng lại đến đây?”

Hắn nhanh chóng bước tới gần, khẽ ho vài tiếng, nói: “Mấy ngày nay phạt nàng cũng đáng, giúp nàng hiểu chuyện hơn.”

Ta đáp lại bằng giọng bình thản: “Thần đến để giao tranh hòa thân, xong rồi sẽ đi ngay.”

Ta cúi chào, chuẩn bị rời đi. Triệu Hi Chân thoáng sững sờ, ánh mắt rơi xuống cuộn tranh trong tay Mạnh Lan Từ.

“Tranh của cung nữ hòa thân?”

Hắn nghĩ một lúc, môi khẽ nhếch: “Chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này mà nàng cũng phải tự mình mang tới. Để ta xem thử.”

Câu nói của hắn làm tim ta như thắt lại. Không thể để hắn nhìn thấy. Nhưng nếu hắn biết, mọi chuyện rồi sẽ ra sao?

Mạnh Lan Từ cầm cuộn tranh, rõ ràng còn căng thẳng hơn ta. Nàng cố gượng cười: “Điện hạ, hay là để thần thiếp pha trà, ngài ngồi xuống xem kỹ.”

Sau khi cả ba ngồi xuống, nàng rót trà cho Triệu Hi Chân. Hắn từ từ mở cuộn tranh.

Đầu tiên là tà váy, tiếp đến cằm, rồi đôi môi…Ánh mắt Triệu Hi Chân bỗng nhiên sững lại.

Đúng lúc này, Mạnh Lan Từ lỡ tay làm đổ chén trà nóng, nước trà tràn lên tranh, làm giấy bị thấm ướt, mặt tranh nhòe nhoẹt, không còn nhận ra gương mặt ai.

Ta đứng dậy, định nhặt lên nhưng lại thôi. Triệu Hi Chân nhíu mày, nhìn tay Mạnh Lan Từ bị bỏng, cũng không nói thêm lời nào.

Mạnh Lan Từ cúi đầu xin lỗi ta: “Công chúa, thần thiếp không cố ý. Có lẽ phải phiền hoạ sư vẽ lại tranh.”

Ta ngước mắt nhìn nàng, đáp nhạt nhẽo: “Mạnh cô nương, lần sau cẩn thận hơn.”

Ta đứng dậy, rời đi mà không quay đầu lại.

Phía sau, Triệu Hi Chân nhìn chằm chằm bức tranh, vẻ mặt trầm tư, ra lệnh: “Lần tới gửi tranh, đưa thẳng đến tay ta.”

Một bức tranh của cung nữ, hắn không nên để tâm đến mức này.
 
Tuế Tuế Vô Ưu - Ân Dưỡng
Chương 7: Chương 7



09

Từ sáng sớm, ta đã ngồi đoan trang ba canh giờ để hoàn thành bức tranh, mỏi nhừ cả lưng và vai. Sau khi vẽ xong, được cung nữ dìu về nghỉ ngơi, ta đi ngang qua hành lang và nhìn thấy chiếc xích đu mới. Nó đẹp hơn nhiều so với chiếc xích đu năm xưa.

Cung nữ kể: “Một ngày nọ, Thái tử đi ngang qua, nhìn thấy chiếc xích đu cũ bị cắt đứt, ngài ấy đứng bất động thật lâu.”

Nàng còn nói thêm: “Chiếc xích đu mới này được làm bởi cùng một nghệ nhân với chiếc ở Đông Cung dành cho Thái tử phi.”

Ta nhìn nó, khẽ cười: “Nếu các ngươi thích thì cứ chơi thoải mái.”

Trở về điện Chiêu Ninh, bên trong có bảy tám quan viên đang kiểm tra và lập danh sách của hồi môn cho công chúa hòa thân.

Khác với những cuộc hòa thân sau chiến bại, lần này là sự kết giao giữa hai nước lớn, nên của hồi môn phải chuẩn bị rất tỉ mỉ. Ngoài vàng bạc, đồ gốm, còn có vải vóc, thảo dược, hạt giống, và cả thợ thủ công, đầu bếp, y sĩ, gia nhân, tổng cộng lên đến 300 người.

Riêng danh sách của hồi môn đã có đến 47 cuốn, nên không lạ gì khi Triệu Hi Chân chẳng buồn xem qua.

Một cung nữ đưa tới cuộn tranh: “Thưa công chúa, đây là tranh chân dung của Thái tử phi gửi tặng.”

Mở ra, ta thấy hình vẽ một người Hồ, phía trên viết “Tây Hạ Khả Hãn – Úc Thời Vu”.

Ta khẽ nhíu mày.

Hoàng đế từng nói rằng vị Khả hãn này trẻ trung, dũng mãnh, dung mạo đoan chính, và đề cao sự hòa hợp văn hóa. Nhưng bức tranh lại vẽ một người có lông mày rậm, mắt to, dáng vẻ thô kệch, cao lớn và thân hình vuông vức.

Cung nữ ngạc nhiên hỏi: “Thưa công chúa, người này thực sự trông như vậy sao?”

Ta trấn tĩnh, cuộn tranh lại và nói: “Đừng ăn nói linh tinh. Người không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài, huống chi đây lại là một Khả hãn của một quốc gia.”

Nhưng ta không ngờ chỉ trong vòng một hai ngày, Mạnh Lan Từ đã lan truyền bức tranh khắp cung đình.

Khắp nơi, người ta xì xào bàn tán về dung mạo của Khả hãn Tây Hạ: “Nghe nói người Tây Hạ không bao giờ tắm, cả nhà ngủ trong chuồng ngựa, nói chuyện thì lúc to lúc nhỏ, rất thô lỗ.”

“Bên Tây Hạ rất lạnh, người càng béo càng sống được. Ai gầy thì chẳng mấy chốc bị đông cứng, rồi bị những kẻ đói khát bắt ăn thịt!”

“Trời ơi, nếu hòa thân sang đó mà phải ngủ trong chuồng ngựa thì có khi cũng bị ăn mất thôi!”

Mạnh Lan Từ cười thích thú, nói mỉa mai: “Dù sao thì công chúa hòa thân này cũng đâu phải công chúa thật.”

Ta nghe thấy liền dừng bước, tiến về phía nàng. Mọi người cúi chào: “Công chúa vạn an.”

Chỉ riêng Mạnh Lan Từ vẫn ngồi yên, không nói không rằng.

Ta ra lệnh: “Mạnh cô nương nói năng bất kính, phạt quỳ trước điện Chiêu Ninh bốn canh giờ.”

Hai cung nữ ngay lập tức làm theo, kéo nàng ra ngoài.

Mạnh Lan Từ tức giận thốt lên: “A Ngu, ngươi dám phạt ta sao?”

Ta bình thản đáp: “Có gì mà không dám? Ta là Công chúa được Hoàng đế sắc phong. Còn ngươi là ai mà không thể bị phạt?”

Mạnh Lan Từ đỏ mặt, giận dữ hét lên: “Ngươi là Công chúa gì chứ? Ngươi không cha không mẹ, chỉ là một đứa ăn mày bẩn thỉu…”

Ta khẽ nâng tay, rồi giáng xuống một cái tát cắt ngang lời nàng: “Mạnh cô nương, nghĩ đến việc ngươi sắp kết hôn, ta không muốn làm tổn hại dung nhan của ngươi.”

Nàng đứng sững, vẻ mặt bàng hoàng, bị người ta lôi đi một cách nhục nhã.

Ta quay sang đám đông, nhẹ nhàng nói: “Đoàn đón dâu từ Tây Hạ đã tới kinh thành, các vị hãy thận trọng lời nói, đừng gây tổn hại đến chuyện bang giao.”

Sau đó, ta quay về điện Chiêu Ninh.

Người phụ trách văn thư đang chờ: “Công chúa, danh sách, canh thiếp, và tranh chân dung đã chuẩn bị xong, đang đợi ngài kiểm tra để gửi sang Đông Cung.”

Ta gật đầu đồng ý.

Một lúc sau, gió lạnh lùa qua cửa sổ phía Tây, cung nữ chạy đi đóng cửa và thắp đèn dọc hành lang.

Ngoài trời bắt đầu rơi tuyết, và Mạnh Lan Từ vẫn quỳ trước bậc thềm, chống tay xuống đất, đầu cúi thấp.

Ta sai người đưa ô cho nàng, nhưng phạt thì vẫn phải phạt, lời nói ra không thể rút lại. Không lâu sau, Triệu Hi Chân vội vã chạy tới, dùng chân đá văng người hầu của ta, cởi áo choàng khoác lên vai Mạnh Lan Từ.

“A Ngu, ngươi thật quá đáng! Sau này vào Đông Cung, ngươi cũng muốn ngang ngược như vậy sao?”

Ta bình thản nhìn hắn, ánh mắt không chút dao động.

Thái tử tức giận, thở dồn dập, nhìn ta với ánh mắt sắc lạnh, nhưng trong tay vẫn đang cầm lấy cuộn tranh hòa thân.

“Nếu quan tâm đến đúng sai, ngài hãy xem bức tranh này đi.”

Ta nói rồi rời đi, không ngoảnh lại.
 
Tuế Tuế Vô Ưu - Ân Dưỡng
Chương 8: Chương 8



10

Mạnh Lan Từ bị đưa về phủ, bị Hoàng đế hạ lệnh nghiêm cấm ra ngoài trước ngày đại hôn.

Nửa tháng qua, tất cả những chuyện xảy ra trong cung đều không qua được mắt Hoàng đế. Thái tử Triệu Hi Chân bị quở trách nặng nề vì để lộ bức họa của Khả Hãn Tây Hạ.

Cung đình yên tĩnh được mấy ngày. Từ đó, Triệu Hi Chân không còn để tâm đến chuyện hòa thân nữa.

Lễ Bộ đã định ngày hòa thân vào mùng Một Tết Nguyên đán. Khả Hãn Tây Hạ, vì nể phong tục Trung Nguyên, đã đặc biệt để ta ở lại cung ăn Tết trước khi xuất phát.

Hoàng đế nhắc đến chuyện này, liếc mắt nhìn ta: “A Ngu, con đã xem bức họa đó chưa?”

Ta ngẩn ra một chút, nhanh chóng hiểu ý: “Thưa bệ hạ, thần nữ đã xem qua. Thần nữ cho rằng đó là một hình tượng rất tốt: mạnh mẽ, can đảm.”

Hoàng đế khẽ cười một tiếng: “Khả Hãn Úc Thời Vu và Triệu Hi Chân quả thật rất khác nhau.”

Ta chỉ mỉm cười, không đáp.

Nửa đêm, ta không ngủ được, lặng lẽ ngồi dậy, thắp nến, mở bức họa của Úc Thời Vu ra ngắm nhìn, chống cằm suy nghĩ.

Trong bức họa, Úc Thời Vu để tóc tết nhỏ, khoác áo lông sói, hở một nửa bả vai. Với vóc dáng cao to và khuôn mặt vuông vức, ngài ấy thực sự không thể gọi là điển trai.

Nhưng đôi mày mắt ấy lại sáng ngời, mang thần thái phi phàm.

Ta lẩm bẩm: “Người không thể chỉ dựa vào dung mạo mà đánh giá. Ngài hẳn phải có điểm gì hơn người.”

Mọi việc chuẩn bị cho hòa thân đều đã sẵn sàng, chỉ còn chờ ngày xuất phát. Hai ngày trước Tết Nguyên đán, Hoàng đế gọi ta đến, thông báo một chuyện.

“Hôm hòa thân, Triệu Hi Chân sẽ theo đoàn tiễn Công chúa đến Yến Châu.”

Ta ngạc nhiên: “Chuyện vất vả như vậy, sao lại để Thái tử đi?”

Hoàng đế quay lưng, đứng chắp tay sau lưng, nhìn ta nói: “Đó là ý của nó. Nhưng con không cần lo, đến lúc đó, trẫm sẽ để người đưa nó trở về.”

Tết Nguyên đán đến.

Nửa đêm, tuyết lớn bắt đầu rơi.

Ta ngồi trước gương đồng, bên cạnh là bộ hỷ phục dành cho ngày hòa thân. Ánh lửa than đỏ rực hắt lên khuôn mặt ta.

Ta nhớ lại một năm nọ, cũng là một trận tuyết lớn như thế. Ta và Triệu Hi Chân cùng trú tạm trong một ngôi miếu hoang, tay chân ta lạnh cóng, đến mức mất hết cảm giác.

“A Ngu, lạnh không? Lại đây, ta ôm nàng.”

Triệu Hi Chân tựa vào góc miếu, dang tay ra với ta. Ta lạnh đến mức không chịu nổi, chần chừ nhích tới vài bước rồi dừng lại: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

Hắn không cho ta cơ hội từ chối, kéo tay ta, ôm vào lòng, tựa đầu lên vai ta: “A Ngu thật là một cô nương tốt. Đừng sợ, sau này ta nhất định sẽ cưới nàng.”

Tuyết bay ngập trời, gió bắc gào thét, nhưng ta không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác. Tim ta đập mạnh trong lồng ngực, át đi mọi thứ trên đời.

Nhưng mãi sau này, ta mới hiểu. Khi cầu hôn Mạnh Lan Từ, chính Hoàng đế đã nhắc hắn: “A Ngu rất tốt, nhưng xuất thân thấp kém, khó mà đảm đương vai trò quốc mẫu.”

Ta giật mình tỉnh lại từ dòng ký ức, nhìn vào gương đồng. Trong gương, hai hàng nước mắt đã lăn dài. Ta đưa tay lau nước mắt, mỉm cười với chính mình.

Không được khóc, A Ngư.

Ngày mai, ngươi sẽ xuất giá.

Cửa bị gõ hai tiếng.

“A Ngu.”

Là giọng của Triệu Hi Chân.

Hắn đứng đợi một lúc, không nghe thấy ta trả lời, bèn tiếp tục nói: “A Ngu, mai ta sẽ đến Yến Châu. Nàng có muốn ta mang gì về không? Ta nhớ nàng từng nói muốn về Yến Châu. Lần này ta đi trước, xem tình hình thế nào.”

Ta lặng lẽ nhìn bóng dáng hắn qua cửa.

“Thái tử.”

Hắn im lặng một lúc, lại nói: “A Ngu, năm mới rồi.”

Ta nhẹ giọng đáp: “Thái tử, chúc ngài năm mới bình an.”

Hắn ngẩn ra: “Nàng không còn giận ta nữa?”

Không đợi ta trả lời, hắn cúi đầu, khẽ thở dài: “A Ngu, đừng trách ta nữa. Nàng biết không? Mẫu thân ta là Hoàng hậu, xuất thân thấp kém, tuy được phụ hoàng yêu thương, nhưng cuối cùng vẫn không tránh được sự chèn ép nơi hậu cung. Đó là lý do ta phải lưu lạc nhân gian. Nàng sẽ còn khó khăn hơn mẫu thân ta. Ta làm vậy, cũng chỉ vì muốn tốt cho nàng.”

Nước mắt ta không kìm được, từng giọt từng giọt lăn dài. Ta cắn chặt môi, dựa vào cánh cửa, không để lộ bất kỳ tiếng nức nở nào.

Hắn biết ta đang nghe, áp tay lên cửa, cười nhẹ: “A Ngu đừng lo. Phụ hoàng đã đồng ý, sau khi đại hôn, sẽ lập nàng làm Trắc phi. Ta sẽ đối xử tốt với nàng. Trong Đông Cung, nàng là quan trọng nhất. Còn bên ngoài, nàng chỉ cần cho Mạnh Lan Từ một chút mặt mũi là được.”

Ta nhắm mắt, giữ giọng bình tĩnh: “Được.”

Triệu Hi Chân bên ngoài ngạc nhiên, giọng nói lộ rõ sự vui mừng: “Nàng… nàng đồng ý rồi? A Ngu, nàng không giận ta nữa sao?”

Ta hít một hơi thật sâu: “Đúng, ta không giận nữa.”

Hắn kích động đến mức không ngừng nói: “A Ngu, thật ra ta luôn hối hận, không nên giấu nàng chuyện ta định thân với người khác. Ta chỉ sợ nàng tìm đến ta, nhưng ta biết nàng sẽ thông cảm. Nếu sớm nói ra, nàng sẽ không trách ta lâu như vậy…”
 
Tuế Tuế Vô Ưu - Ân Dưỡng
Chương 9: Chương 9



11

Trời chưa sáng, ta khoác lên mình hỷ phục, bước vào kiệu hoa hòa thân.

Giọng nói trong trẻo của Triệu Hi Chân vang lên: “A Ngu… Công chúa của các ngươi đâu? Sao không ra ngoài dự lễ?”

Ta đội khăn voan đỏ, qua khung cửa sổ nhỏ của kiệu hoa, có thể nhìn thấy bóng dáng hắn.

Cung nữ lớn bên cạnh vội vàng đáp lời: “Thưa Thái tử điện hạ, Công chúa nhà chúng thần thức khuya, hiện vẫn chưa dậy ạ.”

Giọng nói của hắn ngưng lại một lúc, cả không gian dường như nín thở. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ khẽ cười: “Vậy thì giảm bớt tiếng nhạc mừng đi.”

Đoàn người hòa thân đông đảo xuất phát từ hoàng cung, vượt núi băng sông, tiến về phía Yến Châu. Ta ngồi ngay ngắn trong kiệu hoa, lặng lẽ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Từ phố xá nhộn nhịp đến rừng núi hoang vu, từ ban ngày đến ban đêm, cảnh vật liên tục đổi thay.

Triệu Hi Chân cưỡi ngựa đi phía trước, nói chuyện lớn tiếng với những người khác: “Năm năm trước, ta và A Ngu cũng đi qua con đường này, khi ấy gian nan biết bao, giờ đây lại dễ dàng đến vậy.”

Mọi người rối rít hưởng ứng lời hắn.

Đoàn dừng lại nghỉ ngơi.

Một lát sau, Triệu Hi Chân cưỡi ngựa tiến đến bên kiệu hoa của ta, nhẹ nhàng vén rèm cửa sổ: “Bổn điện hạ cần đến Yến Châu gấp, sẽ không nghỉ dọc đường. Các ngươi nhớ chăm sóc Công chúa, nàng còn đợi ta trở về.”

Ta đội khăn voan đỏ, chỉ khẽ gật đầu, không nói lời nào.

Hắn không biết đang suy nghĩ gì, nhìn ta chăm chú một lúc, rồi buông rèm xuống: “Nếu A Ngu mặc hỷ phục, chắc chắn sẽ đẹp hơn ngươi nhiều.”

Nghe vậy, ta bất giác siết chặt khăn tay trong lòng.

Đoàn người không dừng lại nghỉ ở trạm dịch nào, chỉ trong bốn ngày đã đến được Yến Châu.

Trong thành, bách tính đứng chật kín hai bên đường, cờ hoa rực rỡ, người người tung hoa chào đón. Trước cổng phủ châu, đội kỵ binh của Tây Hạ đã chờ sẵn.

Kiệu hoa đột ngột dừng lại.

“Xe ngựa của các ngươi đâu? Chúng ta đang đưa Công chúa đến đây!” Triệu Hi Chân hỏi.

Từ xa, tiếng vó ngựa rền vang, xen lẫn những tiếng hí lớn.

Một giọng nói hùng hồn, tràn đầy khí thế vang lên: “Người Tây Hạ chúng ta sinh ra trên lưng ngựa! Khi thất bại, ngựa còn phải chở cả nữ nhân và trẻ em chạy trốn. Công chúa của các ngươi cũng phải bỏ xe mà cưỡi ngựa thôi!”

Hai bên tranh cãi không dứt, tiếng Hán lẫn tiếng Hồ lộn xộn, chẳng ăn nhập gì với nhau, tạo nên một cảnh hỗn loạn vô cùng.

Ta quyết định dứt khoát, cúi người bước ra khỏi kiệu. Cung nữ bên cạnh lập tức lên tiếng lớn: “Công chúa nguyện ý xuống kiệu!”

Mọi người trở nên khó xử.

“Chuyện này không ổn đâu.”

Triệu Hi Chân không muốn mất thời gian: “Nhập gia tùy tục, đưa Công chúa qua đi.”

Ta chuẩn bị xuống ngựa. Bất ngờ, một luồng gió mạnh ập đến. Ta bị ai đó kéo mạnh cổ tay, loạng choạng ngã về phía trước.

Thắt lưng bỗng chốc bị nhấc bổng, cảnh vật xung quanh xoay tròn.

Tiếng reo hò vang trời của đội kỵ binh Tây Hạ lập tức bùng lên: “Yến Châu đã trả lại cho các ngươi!”

Ta không kìm được hét lên, theo bản năng ôm chặt lấy cổ người trước mặt. Con ngựa bên dưới lao nhanh như gió.

Lúc ấy, khăn voan trên đầu ta bị gió thổi tung, bay lượn giữa không trung.

“A Ngu!” Triệu Hi Chân ngồi thẳng dậy, vươn tay bắt lấy mảnh vải đỏ đang bay.

Đôi mắt hắn mở to, gương mặt đầy vẻ kinh hoàng.

Hắn nắm chặt dây cương, vung roi quất ngựa, đuổi theo: “A Ngu! Sao lại là nàng? A Ngu!”

12

Ta nghe thấy tiếng gọi của hắn, cũng nhìn thấy người cưỡi ngựa trước mặt mình.

Thiếu niên ấy buộc tóc đuôi ngựa cao, đôi mắt sắc sảo, sống mũi cao, dáng người gầy gò nhưng mạnh mẽ. Hắn một tay ôm chặt ta, ngồi vững vàng trên lưng ngựa, cúi xuống nhìn ta.

Rồi như một loài dã thú, hắn dùng mũi khẽ chạm vào trán ta: “Công chúa Trường Nghi.”

Hắn nói bằng tiếng Hán, giọng điệu khá ổn. Ta chợt nhận ra tình thế của mình, vung tay muốn tát hắn: “Ngươi to gan, ta là người của Khả Hãn Tây Hạ!”
 
Back
Top Bottom