Cổ Đại Tuế Niên

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
Tham gia
24/9/25
Bài viết
285,859
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNsbVxASSZ9BMBT4TtBbN4MA2WmFgJsQiMzVfr6TdyC4PcJ302_F-LPloV0lR8XIPFNCDE1oj5svq2aA4x08Gwbsgdid1U1s1AxuBuuBKtGwKMnF43srznBuBKwrUzdO1sBVO4nTC08RCVPn-6jqsng=w215-h322-s-no-gm

Tuế Niên
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Cổ Đại, Khác, Sủng
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Cổ Đại, Sủng, Cưới Trước Yêu Sau, Dưỡng Thê

Team dịch: Công Túa Zá Đáo

Giới thiệu

Lục Mạnh Niên là người phụ thân ta mua về để xung hỉ, làm phu quân từ thuở ấu thơ cho ta. Hắn có vẻ ngoài tuấn tú, ta từ nhỏ đã thích quấn quýt lấy hắn. Ta còn ỷ vào thân phận cao quý của mình mà muốn làm gì thì làm với hắn.

Cho đến một ngày, ta đột nhiên thấy giữa không trung xuất hiện những dòng chữ dày đặc:

"Cái đồ nữ phụ độc ác này có thể giữ chút thể diện, đừng đến dây dưa với nam chính nữa được không! Chẳng lẽ nàng ta không thấy mỗi lần nam chính nhìn thấy nàng ta đều ghét đến mức mặt mày lạnh tanh sao?"

“Nàng ta còn hạ nhục cả đôi nam nữ chính kia! Chẳng trách khi nam chính hồi kinh khôi phục thân phận Thái tử, liền vội vàng muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tạ gia!"

Đầu óc ta vốn chậm tiêu, nên chẳng hiểu gì cả. Ta bèn định đi hỏi Lục Mạnh Niên cho rõ. Nhưng không ngờ lại nghe được cuộc trò chuyện giữa hắn và thuộc hạ: "Điện hạ trước khi về kinh có muốn cho người Tạ gia biết thân phận thật không?"

"Không cần nói nhiều."

Lục Mạnh Niên khép hàng mi, thần sắc lạnh nhạt: "Chỉ cần mười ngàn lượng vàng, ta sẽ đoạn tuyệt mọi quan hệ với Tạ gia."

Thì ra, ta đã ngớ ngẩn đến mức này.

Hóa ra, Lục Mạnh Niên chính là nam chính trong câu chuyện này.

Còn ta, lại là nữ phụ độc ác, người mà sau này bị nam chính căm hận đến diệt môn​
 
Tuế Niên
Chương 1: Chương 1


Trong tay ta vẫn còn nắm chặt miếng ngọc bội của Lục Mạnh Niên. Đó là vật mà hắn luôn mang bên mình từ thuở nhỏ, nâng niu bảo vật vô cùng.

Hôm nay chẳng hiểu vì sao lại rơi vào vũng bùn, còn bị người giẫm đạp vài cái.

Ta nhìn thấy mà xót xa vô cùng. Ta nâng niu lau chùi sạch sẽ rồi mang đến trả cho Lục Mạnh Niên, tiện thể muốn được hắn khen ngợi đôi lời.

Nhưng nào ngờ vừa đến nơi đã nghe được những lời này.

"Ai!"

Ta còn chưa kịp định thần thì người áo đen trước mặt Lục Mạnh Niên đã bất ngờ quát lên một tiếng đầy cảnh giác.

Thanh trường kiếm bên hông hắn cũng theo đó tuốt ra.

Thân ta cứng đờ, cứ tưởng là đã bị phát hiện ra đang nghe lén. Đang do dự không biết có nên đi ra hay không thì có người đã nhanh chân hơn ta một bước.

"Ta, ta không cố ý mà."

Tang Dao Dao với dáng vẻ khập khiễng bước ra từ phía sau tảng đá, khuôn mặt lấm lem bùn đất, vẻ mặt xinh xắn thường ngày giờ đây đầy vẻ chột dạ: "Ta chỉ là muốn đến cảm ơn Lục công tử. À mà, Lục công tử người cứ yên tâm, ta nhất định sẽ tìm lại ngọc bội cho người!"

Nàng ta vừa nói vừa hướng về phía Lục Mạnh Niên thề thốt, ánh mắt không ngừng lấp lánh. Và khi Tang Dao Dao vừa xuất hiện, những dòng chữ kia lại càng biến đổi nhanh hơn.

"A a a a a, nữ chính rực rỡ như ánh mặt trời và nam chính u ám quả là một cặp trời sinh!"

"Một người là tiểu thư họ hàng sống nhờ dưới mái hiên người khác, một người là đồng dưỡng phu bị ép xung hỉ, huhu, cái Tạ gia đphụ thân đạp đôi nam nữ chính kia thật đáng chết!"

"Chỉ là một miếng ngọc bội thôi mà! Nữ chính, nàng chỉ cần mỉm cười một cái, nam chính có thể dâng cả mạng cho nàng!"

Những dòng chữ đột ngột xuất hiện giữa không trung dường như không hề hay biết đến sự tồn tại của ta. Rất nhanh sau đó, ta đã biết được sự thật về việc mất ngọc bội.

Thì ra là Tang Dao Dao trong lúc ở sân vườn đã bị một con liêu (mèo hoang) cào bị thương,

Lục Mạnh Niên vì bảo vệ nàng ta, trong lúc hỗn loạn đã vô tình làm mất ngọc bội.

Chứng kiến mọi chuyện, lòng ta trĩu nặng. Không thể nhịn được mà phản bác lại những lời kia. Ta tuy không ưa Tang Dao Dao, nhưng tuyệt nhiên chưa từng làm điều gì sỉ nhục nàng.

Ta và Lục Mạnh Niên quen biết nhau đã nhiều năm, tận mắt chứng kiến hắn trân trọng miếng ngọc bội kia đến mức nào. Hắn luôn mang nó bên mình từ thuở ấu thơ.

Lục Mạnh Niên cũng là người biết quý trọng tính mạng mình, bởi vì hắn từng nói rằng hắn còn có những việc trọng đại cần phải làm. Vậy thì sao có thể dễ dàng đem mạng mình trao cho người khác được chứ?

Những lời kia, hoàn toàn không đúng!

“Không sao."

Giọng nói lạnh lùng kia đã kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Ta ngơ ngác ngẩng đầu nhìn. Từ chỗ ta đứng, ta có thể thấy rõ Lục Mạnh Niên đang cúi đầu nhìn Tang Dao Dao.

Hắn khẽ thở dài rồi hỏi: "Vết thương của nàng đã được xử lý chưa?"
 
Tuế Niên
Chương 2: Chương 2


"Vẫn, vẫn chưa..."

Gương mặt Tang Dao Dao ửng hồng. Nhưng rất nhanh sau đó, nét mặt nàng ta lại trở nên do dự. Nàng ta cắn răng rồi nói tiếp: "Ta không cố ý nghe lén các người nói chuyện đâu. Nhưng mà Lục công tử, ta có thể nhờ người một việc được không? Khi người hồi kinh, có thể đưa ta đi cùng được không? Ta, ta sẽ trả thù lao cho người!"

Tang Dao Dao muốn cùng Lục Mạnh Niên về kinh?

Ta sững người. Không hiểu vì sao, lòng ta đột nhiên hoảng loạn tột độ. Theo bản năng, ta vội vàng quan sát phản ứng của Lục Mạnh Niên.

Ta không ngừng tự trấn an mình rằng Lục Mạnh Niên nhất định sẽ không đồng ý đâu. Ngay cả chuyện về kinh hắn cũng không muốn nói với ta, người đã cùng hắn lớn lên từ thuở ấu thơ, vậy thì sao hắn có thể đồng ý đưa cả Tang Dao Dao, một người mới đến phủ không lâu cùng về kinh chứ?

Cho đến khi ta tận mắt chứng kiến tên thuộc hạ áo đen kia muốn ra tay với Tang Dao Dao, nhưng lại bị Lục Mạnh Niên ngăn cản.

Hắn khựng lại một chút, như thể vừa cười khẽ. Giọng nói cũng bớt đi phần nào lạnh lùng: "...Được."

Ta không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt hắn, nhưng ta nghe thấy rõ ràng hắn đã đồng ý với thỉnh cầu của Tang Dao Dao. Thế là, cảm giác mất mát, đau buồn cùng với nỗi chua xót nghẹn ngào từng chút một giày vò trái tim ta.

Ta theo bản năng vội vàng bỏ chạy.

Trong cơn mơ màng, ta chợt nghĩ. Thì ra, tất cả những dòng chữ kia đều là sự thật.

Lục Mạnh Niên là người được phụ thân ta mua về để xung hỉ, cũng là phu quân tương lai của ta.

Ta từ nhỏ đã ốm yếu, bệnh tật liên miên. Cuối cùng, phụ thân ta nghe theo lời một đạo sĩ lang thang, mua Lục Mạnh Niên về từ chỗ buôn người.

"Thực ra đã có người tốt hơn..."

Mỗi lần nhắc đến chuyện này, giọng phụ thân ta lại chua xót: "Nhưng không hiểu sao con vừa nhìn thấy thằng nhóc bị đánh cho gần c.h.ế.t kia đã nhất quyết ôm lấy nó không buông, còn xông ra đỡ cho nó một roi. Đến khi phụ thân bị thương, con cũng chẳng khóc lớn như vậy!"

"Đương nhiên là vì A Lục đẹp trai hơn người rồi!"

Ta nghênh ngang đáp lại. Phụ thân ta tức giận đến mức râu tóc dựng ngược, trợn mắt nhìn ta. Việc ta thích Lục Mạnh Niên, có thể nói là ai ai trong phủ cũng đều biết.

Có lẽ việc xung hỉ thật sự có hiệu quả. Kể từ khi Lục Mạnh Niên đến phủ Tạ gia, sức khỏe của ta ngày một tốt hơn. Cũng vì thế mà phụ thân ta tạm thời không nghĩ đến việc tìm kiếm ý trung nhân khác cho ta nữa.

Ta vẫn luôn đinh ninh rằng chẳng bao lâu nữa, ta và hắn sẽ thuận nước đẩy thuyền nên duyên phu thê.

Cho đến khi ta nhìn thấy những dòng chữ kia...

Thế mà đến tận bây giờ, khi nghe tin Lục Mạnh Niên đã quyết định ngày hồi kinh mà vẫn không hề hé răng nửa lời với ta và phụ thân, lại cam tâm tình nguyện đưa cả Tang Dao Dao cùng rời đi.

Ta không biết mình đã trở về phòng bằng cách nào, bàn tay vẫn nắm chặt lấy miếng ngọc bội. Những dòng chữ kỳ lạ kia vẫn không biến mất, chúng không ngừng xuất hiện, phần lớn đều là những lời lẽ ca ngợi Tang Dao Dao và Lục Mạnh Niên là một đôi trời sinh, còn ta thì bị chê trách là mặt dày mày dạn, cố tình chia rẽ đôi uyên ương.

Ta đọc mà thấy uất ức nghẹn lòng, Nhưng càng đọc lại càng thấy toàn thân lạnh lẽo. Bởi vì những dòng chữ kia nói rằng Lục Mạnh Niên thực ra vô cùng ghét bỏ ta, căm ghét tất cả mọi thứ liên quan đến Tạ gia,
 
Tuế Niên
Chương 3: Chương 3


Cho nên sau khi hồi kinh khôi phục thân phận, hắn đã ngay lập tức đoạn tuyệt mọi quan hệ với Tạ gia, thậm chí đến khi Tạ gia gặp phải tai họa diệt môn, hắn cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ ta bị người tphụ thân đạp, nhục nhã đến chết.

Đây chính là báo ứng dành cho nữ phụ độc ác. Nhưng rõ ràng mọi chuyện không phải là như vậy mà...

Lục Mạnh Niên chưa từng nói là không thích ta. Hắn rõ ràng là...

"A Anh nói hôm nay tâm trạng nàng không tốt."

Trong tầm mắt ta bỗng xuất hiện một bàn tay với các đốt ngón tay rõ ràng. Giọng nói lạnh nhạt của Lục Mạnh Niên từ trên đầu truyền xuống: "Hay là muốn ta cùng nàng ra ngoài dạo chơi một chút?"

Vừa nãy ta ngồi trên giường suy nghĩ quá nhập tâm, đến cả lúc Lục Mạnh Niên vào phòng từ lúc nào cũng không hay biết. Ta giật mình, theo bản năng ngẩng đầu lên, đối diện trực tiếp với đôi mắt sâu thẳm đen láy của hắn.

Thấy ta ngơ ngác nhìn hắn không nói gì, Lục Mạnh Niên khẽ cau mày một cách khó nhận ra: "Có chuyện gì vậy?"

Hắn thật sự rất đẹp trai. Nhưng dù nói những lời mang ý quan tâm như vậy, đôi mày mắt sâu thẳm của Lục Mạnh Niên vẫn không hề gợn sóng.

Những dòng chữ lơ lửng trên không trung lại thay đổi:

"Thật hết cách với cái nàng nữ phụ lắm chuyện này! Nam nữ chính đang bàn chuyện về kinh, chỉ vì tâm trạng nàng ta không tốt mà nam chính phải đến dỗ dành, thật phiền phức!"

Vậy, Lục Mạnh Niên giận ta vì đã làm phiền họ sao?

Ta dời mắt đi, lòng chua xót vô cùng.

"Không có gì."

Ta lắc đầu, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: "Nếu huynh có việc bận, không cần đến đây với muội đâu."

Trước kia ta chưa từng để ý, đến giờ được nhắc nhở, ta mới giật mình nhận ra Lục Mạnh Niên mỗi khi gặp ta đều đặc biệt lạnh nhạt, dù có thân thiết cũng luôn giữ một khoảng cách nhất định.

Ta từng nghĩ hắn vốn dĩ là người như vậy, lại thêm phần giữ gìn lễ nghi, nhưng rõ ràng không lâu trước hắn đã từng cười với Tang Dao Dao, còn dịu dàng đến thế.

Ta nghĩ miên man, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu đang dâng trào. Cũng chẳng còn tâm trí đâu để mà để ý rằng ngay khi ta vừa thốt ra câu nói kia, hàng mày của Lục Mạnh Niên đã nhíu chặt hơn vài phần.

Hắn mím môi, vừa định mở miệng nói gì đó, ánh mắt lại đột nhiên dừng lại ở một chỗ trên giường.

Ta nhìn theo. Lập tức luống cuống tay chân vơ lấy một thứ giấu ra sau lưng, mặt mày nóng bừng.

Đó là chiếc túi thơm ta thêu được một nửa. Vốn dĩ định tặng cho Lục Mạnh Niên, nhưng vì tay nghề vụng về, đôi uyên ương thêu thành đôi gà rừng xấu xí, thật sự là không thể nào đem ra được.

Ta lại nhớ đến bức "Bách điểu triều phụng" mà Tang Dao Dao đưa ra hôm trước.

Ngày đó ta đã tận mắt nhìn thấy đáy mắt Lục Mạnh Niên thoáng qua một tia kinh ngạc. Cũng chính vì vậy, ta không cam lòng nên muốn thêu một chiếc túi thơm tặng hắn.

Chỉ là bây giờ xem ra, càng không thể nào đưa đi được nữa rồi.

Ta cố gắng giấu đi nỗi thất vọng trong đáy mắt, lại càng giấu chặt món đồ ra sau lưng.

Vờ như không có gì, ta nói: "Chỉ là một món đồ thủ công vụn vặt thôi, muội thêu lúc rảnh rỗi ấy mà."
 
Tuế Niên
Chương 4: Chương 4


Cũng may là Lục Mạnh Niên chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn rồi thu hồi ánh nhìn.

Khẽ ừ một tiếng, Rồi như thể không để ý, hắn nói: "Hai ngày nữa ta có thời gian."

Hai ngày nữa?

Ta ngẩn người.

Đến lúc này mới nhớ ra hai ngày nữa chính là Tết Thượng Nguyên. Thời gian trước ta cứ quấn lấy Lục Mạnh Niên, nhất định bắt hắn dành thời gian cho ta vào ngày này.

Vốn dĩ ta định sẽ tặng hắn đèn hoa đăng và túi thơm do chính tay mình làm, sau đó sẽ chính thức bày tỏ lòng mình, rồi tiện thể bàn chuyện hôn sự.

Lúc ấy ta chỉ nghĩ Lục Mạnh Niên là "phu quân tương lai" của ta,

Hắn đương nhiên sẽ phải thành thân với ta. Ta cũng chưa từng nghĩ đến việc Lục Mạnh Niên có thật lòng yêu ta hay không.

Nhưng giờ đây tất cả đã thay đổi. Ta hít sâu một hơi: "Hai ngày nữa..."

Tiếng đồ vật rơi xuống đất đánh "choảng" đã cắt ngang lời ta.

Lục Mạnh Niên cúi đầu, đột nhiên lên tiếng: "Ngọc bội của ta, sao lại ở chỗ nàng?"

Giọng nói không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.

Lục Mạnh Niên trước kia vô cùng để ý đến chiếc ngọc bội này. Khi còn bé, ta thường hay giận dỗi với đồ vật vô tri, cảm thấy Lục Mạnh Niên coi trọng chiếc ngọc bội hơn cả ta.

Thế là ta lén giấu ngọc bội đi. Vốn dĩ chỉ định hù dọa hắn một chút, nhưng không ngờ ngày đó hắn lại nổi giận đùng đùng,

Mặt mày lạnh tanh tra hỏi ta xem ngọc bội ở đâu. Ta sợ hãi tột độ, Đúng lúc lại bị phụ thân bắt gặp cảnh này.

Phụ thân ta hễ cứ đụng đến chuyện của ta là lại trở nên vô cùng vô lý. Cho nên rõ ràng là ta sai, Nhưng người lại trút giận lên Lục Mạnh Niên một trận nên thân.

Nhưng dù như vậy, Lục Mạnh Niên vẫn giữ cái tính bướng bỉnh của mình, không chịu cúi đầu xin lỗi ta trước. Đến khi bị đánh đến ngất xỉu, tay hắn vẫn nắm chặt lấy miếng ngọc bội không buông.

Từ đó về sau ta không dám tùy tiện chạm vào ngọc bội nữa. Giờ nghe Lục Mạnh Niên hỏi vậy, ta theo bản năng nhặt ngọc bội lên đưa cho hắn, rồi giải thích: "Ta tìm thấy nó trong sân, vốn định trả lại—"

Lời còn chưa nói hết thì đột nhiên ngừng lại. Ta kinh ngạc nhận ra khi Lục Mạnh Niên nhận lấy ngọc bội, những dòng chữ không ngừng biến đổi trước đó bỗng chốc biến mất không tăm tích.

Chẳng lẽ chỉ khi ta cầm ngọc bội thì mới nhìn thấy chúng sao?

Để kiểm chứng giả thuyết này, bàn tay vừa thu về của ta lại lần nữa đưa ra, nhưng không ngờ lại chạm đúng vào đầu ngón tay của Lục Mạnh Niên.

Người hắn cứng đờ, Bóng tối trong đáy mắt dần dần đậm thêm: “Ngươi..."

Tphụ thânng bận tâm đến phản ứng của Lục Mạnh Niên, chỉ thở phào nhẹ nhõm khi thấy những dòng chữ kia lại xuất hiện. Quả nhiên, chỉ khi cầm ngọc bội trên tay mới có thể nhìn thấy những dòng chữ kỳ lạ này.

Nhưng đây là ngọc bội của Lục Mạnh Niên mà. Ta có chút lo lắng. Vốn dĩ ta muốn dựa vào những dòng chữ này để biết được vì sao Tạ gia ta lại bị diệt môn, xem có thể tìm ra cách nào để tránh được tai họa hay không.

Ta tuy lòng có thích Lục Mạnh Niên, nhưng xét cho cùng, phụ thân và Tạ gia vẫn quan trọng hơn đối với ta. Thế là ta cắn răng, ngập ngừng lên tiếng: "A Lục, ta có thể, có thể mượn chiếc ngọc bội này của huynh được không?"

Sợ Lục Mạnh Niên từ chối thẳng thừng chưa đợi hắn trả lời, ta vội vàng nói thêm: "Mấy ngày thôi! Chỉ mượn mấy ngày thôi là được!"

Lục Mạnh Niên im lặng.
 
Tuế Niên
Chương 5: Chương 5


Chỉ là ánh mắt hắn lại rơi vào bàn tay ta, bàn tay vẫn còn nắm lấy ngón tay hắn.

Nhẹ nhàng lướt qua. Ta tự giác buông tay ra. Nhưng khi tay ta vừa rụt về, hắn lại từ phía sau, xuyên qua lớp áo, nắm lấy nàng tay ta: "Nàng muốn ngọc bội của ta?"

Lục Mạnh Niên cúi mắt nhìn ta, đôi mắt trong trẻo u uẩn. Bàn tay ta dường như chỉ bị hắn hờ hững nắm lấy, Nhưng lại ẩn chứa một ý tứ không cho phép ta giãy giụa.

Ta không hề nhận ra điều này, chỉ kiên gan gật đầu. Lục Mạnh Niên lại im lặng.

Ngay lúc ta cho rằng hắn không muốn thì một vật đột nhiên được nhét vào tay ta. Khi đầu ngón tay chạm vào nhau, hắn khựng lại một chút, Rồi không chút động sắc thu tay về.

Giọng nói hắn trầm thấp: "Vậy thì nàng cầm lấy đi."

Ta ngạc nhiên. Không biết có phải là ảo giác hay không, Ta luôn cảm thấy Lục Mạnh Niên nói những lời này như có ẩn ý gì đó.

Đang định mở miệng thì liếc mắt thấy những chữ trên không trung lại biến đổi:

"Chờ đã! Sao nam chính lại đưa ngọc bội quan trọng như vậy cho nữ phụ độc ác kia chứ!"

Ngọc bội thân phận?

Khi biết được sự thật, ta đột nhiên cảm thấy vật trong tay mình nóng rực hẳn lên, lại có chút xấu hổ.

Đây chính là tín vật của Thái tử cơ mà!

Cho đến khi mấy dòng chữ khác hiện ra:

"Dù sao thì nam chính cũng sắp về kinh rồi, chiếc ngọc bội này cũng chẳng còn tác dụng gì, hơn nữa hắn đã đưa tín vật định tình cho nữ chính rồi, nữ phụ muốn thì cứ cho nàng ta cầm lấy vậy, cũng đỡ để nàng ta tìm cớ dây dưa với nam chính!"

Thì ra là vật vô dụng sao?

Chẳng trách Lục Mạnh Niên lại hào phóng đến vậy. Ta hiểu ra, vô thức siết chặt các ngón tay. Cố gắng đè nén cảm giác chua xót trong lòng,

Ta hướng về Lục Mạnh Niên cười nói: "Cảm ơn A Lục. Ngày kia chính là Tết Thượng Nguyên rồi, buổi tối còn có hội đèn, A Lục có muốn đi xem không?"

Lục Mạnh Niên nhìn ta không chớp mắt. Một lúc sau khẽ ừ một tiếng. Những dòng chữ kia nói rằng Tang Dao Dao sẽ bị rơi xuống nước vào đêm Thượng Nguyên, mà Lục Mạnh Niên vì bị ta quấn lấy nên không thể thoát thân, không kịp thời cứu Tang Dao Dao. Dẫn đến việc nàng ta bị thương và để lại di chứng bệnh tật về sau.

Đây cũng là một trong những lý do khiến Lục Mạnh Niên vô cùng oán hận ta sau này. Đã như vậy, chi bằng cứ để hai người họ cùng nhau đi xem hội đèn.

Biết đâu Lục Mạnh Niên vui vẻ, khi hồi kinh sẽ nhớ đến những điều tốt đẹp của Tạ gia, cũng không đến nỗi sau này lại khoanh tay đứng nhìn. Ta nhếch mép cười nhạt, nhưng lại biết rõ chuyện này khó khăn đến mức nào.

Thật ra, trước đây ta từng oán hận Lục Mạnh Niên, oán hận hắn lạnh lùng, vô tình vô nghĩa. Tạ gia đã cứu hắn, vậy mà hắn lại vong ân bội nghĩa. Mãi cho đến khi ta biết được mỗi lần ta bị bệnh lúc nhỏ, phụ thân đều sẽ nghiêm khắc trách phạt Lục Mạnh Niên, Bởi vì người cho rằng Lục Mạnh Niên đã không chăm sóc ta chu đáo.

Thế là giữa mùa đông giá rét, Lục Mạnh Niên bé nhỏ chỉ mặc manh áo đơn bạc, bị phạt quỳ gối trong tuyết, cho đến khi ta hạ sốt mới được vào nhà. Ta chịu khổ, hắn cũng phải cùng chịu.
 
Tuế Niên
Chương 6: Chương 6


Lục Mạnh Niên vốn dĩ được mua về làm "phu quân xung hỉ",

Địa vị trong phủ cũng chỉ hơn người ở một chút. Mà hắn vốn dĩ cũng có thể sớm quay về kinh thành, nhưng đều bị phụ thân giữ lại, Bởi vì người lo lắng Lục Mạnh Niên rời đi, ta sẽ lại trở về bộ dạng ốm yếu, bệnh tật như trước kia.

Vậy mà ta chưa từng biết đến những chuyện này. Tất cả bọn họ đều giấu diếm ta.

Chẳng trách Lục Mạnh Niên lại không thích ta, chẳng trách Tang Dao Dao lại đỏ mắt mắng ta là đồ tai họa, hại thảm Lục Mạnh Niên, chẳng trách Lục Mạnh Niên lại thích Tang Dao Dao đến vậy.

Nụ cười gượng gạo cuối cùng cũng không thể duy trì được nữa. Ta không muốn biết hai người họ ra ngoài xem hội đèn đẹp đôi đến mức nào, tình cảm sâu đậm ra sao, dứt khoát ném chiếc ngọc bội sang một bên rồi nằm sấp xuống bàn, ngẩn ngơ nhìn chiếc túi thơm vẫn còn dang dở trên tay.

Sống mũi đột nhiên cay xè. Ta nhớ phụ thân rồi. Những chuyện phụ thân đã làm với Lục Mạnh Niên, suy cho cùng cũng là vì ta, nhưng cũng chính vì ta mà người mới rơi vào kết cục bi thảm như vậy.

Đợi phụ thân trở về, ta nhất định phải—

"Nàng đây là... đang khóc nhè sao?"

Chiếc túi thơm trong tay ta đột nhiên bị giật mất. Người vừa đến cẩn thận quan sát một lượt rồi bật cười.

“Ta hiểu rồi, nàng là bị cái túi thơm xấu xí này làm cho khóc đúng không?"

"Tiêu Hoài Phong!"

Cảm xúc bi thương trước đó tan biến. Ta nhìn tên khách không mời mà đến vừa trèo tường vào, ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Tiêu Hoài Phong từ nhỏ đã ở cạnh nhà ta. Quan hệ giữa hai đứa rất tốt. Trước kia khi sức khỏe ta khá hơn một chút, cũng chỉ có Tiêu Hoài Phong là chịu dẫn ta trèo cây, xuống sông nghịch nước.

Nhưng không hiểu vì sao, hắn và Lục Mạnh Niên luôn không ưa nhau. Tiêu Hoài Phong luôn miệng nói là Lục Mạnh Niên nhằm vào hắn. Nhưng lúc ấy ta lại thiên vị Lục Mạnh Niên, nên luôn cho rằng là Tiêu Hoài Phong không đúng.

"Ngươi là con nhỏ thấy sắc quên bạn!"

Mỗi lần như vậy, Tiêu Hoài Phong lại chỉ vào trán ta, hận không thể biến ta thành sắt thép mắng: "Sao nàng lại bị hắn ta mê hoặc đến mức này? Nếu sau này Lục Mạnh Niên không cần nàng nữa, xem nàng khóc lóc thế nào!"

"A Lục sẽ không bỏ rơi ta đâu!"

Ta tức giận phản bác. Nhưng không ngờ, lời nói ấy giờ lại thành sự thật.

"Ngươi về khi nào vậy?"

Ta giật lấy chiếc túi thơm rồi hỏi. Tiêu Hoài Phong thích ngao du bốn phương, Ta đã rất lâu rồi không gặp hắn.

"Mấy ngày trước."

Hắn ngồi phịch xuống, cầm lấy bánh ngọt trên bàn gặm. Rồi đột nhiên cười như một con cáo: "Hôm nay ta vừa về, nàng đoán xem ta đã nhìn thấy ai trên phố?"

Ta liếc xéo hắn một cái, không lên tiếng. Tiêu Hoài Phong nghi hoặc nheo mắt: "Ngươi không để ý, hay là đã biết Lục Mạnh Niên cùng Tang Dao Dao đi—"

"Tử Giản."

Ta cắt ngang lời Tiêu Hoài Phong, nghiêm túc nói: "Lục Mạnh Niên không thích ta, hắn cũng sẽ không thành thân với ta."
 
Tuế Niên
Chương 7: Chương 7


"Sao hắn lại không— ưm!"

"Không được hỏi!"

Ta cầm lấy bánh ngọt bịt miệng Tiêu Hoài Phong lại, vẻ mặt cáu kỉnh. Tiêu Hoài Phong quả nhiên im lặng, Nhưng cũng không im lặng được bao lâu lại nói: "Vậy cái túi thơm làm nàng khóc xấu xí này từ đâu ra?"

"..."

"Nàng tự làm?"

"..."

Một lúc sau, Tiêu Hoài Phong thở dài nặng nề: "A Ngu à, Tiêu ca ca của nàng không nhìn lầm người, nàng thật sự là không làm được chuyện tương phu giáo tử, chi bằng theo ta ngao du thiên hạ, bốn biển là nhà đi."

Ta liếc xéo hắn: "Chuyện này ngươi đã thương lượng với phụ thân ta chưa?"

Tiêu Hoài Phong im lặng. Cuối cùng, hắn lại gượng gạo nói về chiếc túi thơm: "Thôi được, vì có người không biết trân trọng ngọc trai mà lại coi thường nó như mắt cá, vậy thì Tiêu ca ca ta sẽ làm người thức thời này. Nàng cứ yên tâm, ta nhất định sẽ không phụ lòng tấm chân tình của Ngu muội muội đâu!"

Tiêu Hoài Phong là người vốn dĩ không đáng tin, miệng lưỡi không kiêng nể ai, Ta cũng chẳng nàng tam trạng nào mà giải thích với hắn nhiều. Cũng chẳng biết phải giải thích thế nào về những dòng chữ đột nhiên xuất hiện kia. Chi bằng cứ ném chiếc túi thơm cho hắn: "Ngươi muốn thì cứ cầm lấy đi."

Lục Mạnh Niên không để ý. Nhưng cũng không thể lãng phí công sức của ta trong khoảng thời gian này.

Nhưng lời còn chưa dứt. Ta mơ hồ cảm nhận được một ánh nhìn đang khóphụ thânt lấy ta. Ánh mắt ấy đầy tính xâm lược và nguy hiểm, trực giác khiến ta cảm thấy bất an. Ta cau mày nhìn lại, đột nhiên sững người: "A, Lục Mạnh Niên?"

Lục Mạnh Niên không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa viện, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào ta. Nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn như vô tình lướt qua chiếc túi thơm trong tay Tiêu Hoài Phong, Rồi dừng lại vài giây trên chiếc ngọc bội bị Tiêu Hoài Phong vô ý làm rơi xuống đất.

Ánh mắt hắn tích tụ những cảm xúc ngày càng nồng đậm, như núi mưa sắp đến. Khung cảnh này thật sự có một sự kỳ quái khó tả.

Cuối cùng, vẫn là Tiêu Hoài Phong khẽ cười khẩy, lên tiếng phá vỡ sự tĩnh mịch c.h.ế.t chóc này: "Đã về rồi à?"

Ngón tay thon dài cố ý móc vào dây tua của túi thơm lắc lư. Tiêu Hoài Phong chắn trước mặt ta, hướng về phía Lục Mạnh Niên cười như có d.a.o găm trong nụ cười: "Quả không hổ danh là Lục đại tài tử, nhanh như vậy đã vì người trong lòng giành được đèn vương?"

Thế là ta lúc này mới để ý trên tay Lục Mạnh Niên còn cầm một chiếc đèn hoa đăng.

"Lục công tử!"

Tang Dao Dao từ phía sau ta vội vàng chạy tới, xách váy. Thấy ánh mắt ta rơi vào chiếc đèn hoa đăng kia, sắc mặt nàng ta thay đổi, cảnh giác chắn trước chiếc đèn, như thể lo lắng ta sẽ mở miệng đòi lấy. Ta nhìn mà thấy buồn cười, nhưng lại đột nhiên nhớ đến một chuyện cũ.

Đèn vương của tiết Thượng Nguyên phải liên tục giải được hết các câu đố đèn lồng trên cả con phố dài mới có thể hái được. Những năm trước ta nhìn mà phát thèm.

Nhưng ta thật sự không nàng tai cán gì trong việc giải đố, nên chỉ muốn bỏ tiền ra mua luôn. Kết quả suýt chút nữa đã bị mấy người bán hàng tức giận đuổi đi.

"Sao lại không thể mua bằng tiền chứ?"
 
Tuế Niên
Chương 8: Chương 8


Ta lầm bầm, rất không phục: "Người ta bày rphụ thânng phải là để thu hút khách hàng sao? Ta mua sớm thì họ cũng có thể về sớm, sao lại không biết điều như vậy chứ!"

Càng nói càng thêm tức giận. Lục Mạnh Niên bị ta kéo ra ngoài đứng bên cạnh lặng lẽ lắng nghe. Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên lên tiếng: "Có phải nàng cảm thấy chuyện gì cũng có thể dùng tiền mua được không?"

Dưới tán cây đèn lồng lung linh, Ta không nhìn rõ vẻ mặt của Lục Mạnh Niên. Khi ngơ ngác nhìn hắn thì lại nghe thấy Lục Mạnh Niên bật ra một tiếng cười khẽ.

Hắn nói: "Ta đi hái đèn cho nàng."

"Nhưng không phải huynh vừa nãy đã—"

Chẳng phải là một câu đố đèn lồng cũng không đoán trúng sao?

Lời muốn nói còn nghẹn lại ở cổ họng, Ta đột nhiên mở to mắt, ngơ ngác nhìn Lục Mạnh Niên nhẹ nhàng giải được hết câu đố này đến câu đố khác, cuối cùng thành công hái được chiếc đèn vương kia.

Thiếu niên tuấn mỹ thoát tục xách đèn lồng không nhanh không chậm bước về phía ta, rồi trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, trao chiếc đèn lồng cho ta.

Khi cúi mắt xuống, hàng mi hắn như dãy núi lớm sau cơn mưa: "Gió nổi rồi, về sớm thôi."

Thế là ta cảm thấy lâng lâng vui sướng, Đến cả những lời muốn hỏi trước đó cũng quên sạch. Trong lòng chỉ chìm đắm trong niềm vui sướng khi Lục Mạnh Niên hái đèn vương cho ta.

Ta từng cho rằng đó là biểu hiện hắn có tình ý với ta, nhưng giờ nghĩ lại kỹ càng. Lục Mạnh Niên hẳn là không muốn hái đèn cho ta, nên trước đó cố tình giấu tài,

Sau này lại bằng lòng đi giải câu đố, chẳng qua cũng chỉ vì hắn lo lắng ta sẽ giận dữ, trút giận lên người vô tội. Cũng giống như những dòng chữ đột nhiên xuất hiện kia đã nói, trong lòng Lục Mạnh Niên, ta luôn là một tiểu thư kiêu căng, hống hách, ỷ mình có chút tiền tài mà muốn làm gì thì làm, lại không biết xấu hổ cứ bám llấy hắn.

Hắn không thích ta, Nhưng vì cảnh sống nhờ vả nên đành phải nhẫn nhịn mọi điều.

Nghĩ đến đây, ta mím môi, vừa định mở miệng nói ta sẽ không tranh giành với Tang Dao Dao thì Lục Mạnh Niên đã xách đèn lồng, đi thẳng về phía ta.

Cũng giống như đêm Thượng Nguyên mấy năm về trước. Chỉ là bây giờ hắn chắn ngay trước mặt ta, không để lại một khe hở nào, hơi thở áp bức mãnh địa ập đến.

Nhưng rồi khi mở miệng, ý định ấy lại nhanh chóng tan biến.

"Năm nay vừa hay đến lượt Trần sư phụ làm đèn vương, không phải nàng vẫn luôn muốn đèn do ông ấy làm sao?"

Lục Mạnh Niên dừng một chút rồi khẽ nói: "Giờ thì còn thích không?"

Đèn hoa đăng rất đẹp, ta vừa nhìn đã thích ngay. Nhưng bàn tay trắng bệch đang cầm đèn hoa đăng kia lại nổi gân xanh, như thể đang cố gắng nhẫn nại điều gì đó. Rõ ràng là bộ dạng cực kỳ không tình nguyện, chắc là không muốn ta mượn cơ hội làm khó Tang Dao Dao nên mới đưa cho ta thôi.

Ta bĩu môi, nghĩ bụng ta cũng chẳng cần nữa.

"Đương nhiên là thích rồi."

Nhưng vì nể nang thân phận của Lục Mạnh Niên, ta đành giả cười nhận lấy. Nhìn ngắm vài lần rồi đi về phía Tang Dao Dao.

"Ngươi đến đây làm gì? Muốn khoe khoang sao?"

Tang Dao Dao ngữ khí cứng ngắc, đáy mắt mang theo vẻ đề phòng. Thực ra ta vẫn luôn không hiểu rõ lắm về sự thù địch của Tang Dao Dao đối với ta từ đâu mà ra.
 
Tuế Niên
Chương 9: Chương 9


Mẫu thân ta và mẫu thân Tang Dao Dao là tỷ muội thân thiết, cho nên sau khi biết Tang Dao Dao mất phụ mẫu, lại bị cô dì thúc bphụ thân đạp, phụ thân liền nghĩ cách đưa người từ Giang Nam trở về.

Phụ thân vốn cũng định tìm cho ta một người bạn chơi cùng, nhưng Tang Dao Dao sau lưng người khác lại rất ít khi cho ta sắc mặt tốt. Nghĩ đến lúc còn sống, di mẫu và di phụ đối xử với ta cực kỳ tốt, ta cũng không so đo những điều này.

Chỉ là số lần phải nhận mặt lạnh quá nhiều, ta cũng không vui vẻ gì. Những người bên dưới vốn quen thói nhìn gió đổi chiều. Thấy ta không thích Tang Dao Dao, bọn họ đương nhiên cũng trở nên khắc nghiệt hơn.

Có lần ta bắt gặp một đám người đang chế giễu, mỉa mai Tang Dao Dao, Ta đi qua huấn xích bọn hạ nhân. Nhưng không ngờ Tang Dao Dao lại trừng mắt nhìn ta, lạnh lùng nói một câu "giả nhân giả nghĩa" rồi rời đi, cứ như thể ta là người sai khiến bọn họ đi bắt nạt nàng ta vậy.

Ta tức đến muốn chết.

Nhưng khi nhìn thấy Tang Dao Dao giữa trời đông giá rét mà vẫn mặc phong phanh, ta lại không đành lòng tìm người làm quần áo mới cho nàng ta, cuối cùng tức giận đùng đùng sai nha hoàn đưa y phục ta không mặc nữa qua.

Nhưng không ngờ điều này lại trở thành một trong những tội trạng ta sỉ nhục Tang Dao Dao. Nhưng ai bảo nàng ta là nữ chính chứ?

Ta hít sâu một hơi, đưa đèn hoa đăng cho Tang Dao Dao, luyến tiếc nhìn thêm vài lần rồi nói: "Ta tuy thích nhưng cũng biết không thể chiếm đoạt đồ người khác. Đèn hoa đăng này vốn dĩ là của ngươi, trả lại cho ngươi."

Đèn hoa đăng và Lục Mạnh Niên, ta đều không cần nữa. Ta chỉ muốn phụ thân ta bình yên vô sự, muốn Tạ gia bình an. Còn những chuyện khác, ta cũng không dám nghĩ nhiều.

Ta không quay đầu lại, Nên cũng không nhận thấy lúc ta đưa đèn hoa đăng đi, Lục Mạnh Niên đột nhiên cứng đờ người, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo.

Tang Dao Dao cũng ngẩn người một lát, nhưng rất nhanh lại cảnh giác: "Ngươi lại đang có ý đồ gì?"

Người này luôn cảm thấy ta muốn hãm hại nàng ta, thế là chút luyến tiếc cuối cùng cũng tan biến. Ta bực bội nhét đèn hoa đăng vào tay nàng ta, gọi Tiêu Hoài Phong rồi định ra ngoài dạo chơi, nhưng lại bị Lục Mạnh Niên gọi lại: "Tạ Ngu."

"Làm gì?"

Ta quay đầu lại, thấy hắn đang khom người nhặt chiếc ngọc bội trên mặt đất. Chiếc ngọc bội dính bụi bẩn được người này lặng lẽ, cẩn thận lau đi lau lại, sau đó mới đưa cho ta: "Nàng không cần đèn hoa đăng."

Trong đôi mắt u ám ẩn chứa một loại cảm xúc căng thẳng đến cực điểm, Lục Mạnh Niên khẽ hỏi ta: "Cũng không cần ngọc bội sao?"

Ngọc bội đương nhiên là vẫn cần. Nhưng khi chú ý đến ánh mắt mà Tang Dao Dao ném tới. Ta lập tức lắc đầu, vội vàng nói: "Ta không có muốn ngọc bội của huynh. Đây là ta mượn của huynh, đợi dùng xong ta sẽ trả lại."

Đợi ta tìm được cách tránh khỏi tai ương này, ta mới không muốn dây dưa gì với cái gọi là nam nữ chính này nữa!

Bàn tay nắm lấy ngọc bội dùng sức đến các đốt ngón tay trắng bệch.

Lục Mạnh Niên ngẩn ngơ nhìn ta. Ánh mắt mờ mịt, lại ẩn chứa một nỗi ủy khuất khó nhận ra.

Ta không để ý đến sự khác thường của Lục Mạnh Niên, cũng không dồn hết tâm tư vào Lục Mạnh Niên nữa. Ban đầu còn có chút không quen, cũng may Lục Mạnh Niên không biết đang bận rộn gì, cả ngày không thấy bóng dáng người đâu.
 
Tuế Niên
Chương 10: Chương 10


Ta cũng dần dần vượt qua được sự không quen này. Tiêu Hoài Phong ban đầu còn rất vui mừng khi thấy ta như vậy. Cho đến khi nghe ta nói muốn trả lại khế ước bán thân cho Lục Mạnh Niên, hắn mới thu lại nụ cười, nghiêm túc hơn vài phần: "Thật sự là không thích nữa sao?"

"Ta thì lừa ngươi khi nào chứ?"

Ta liếc mắt nhìn hắn, không vui nói.

"Chuyện này khó mà nói lắm à nha."

Tiêu Hoài Phong chậm rãi đếm tội của ta: "Khi còn bé, để mua sách mua bút mực cho Lục Mạnh Niên, nàng đã không ít lần lừa gạt tiền bạc của ta, cuối cùng còn nói dối là do ta tham ăn ham chơi tiêu hết!"

Nói đến đây, vẻ mặt hắn đầy vẻ tố cáo. Thế là ta bị nghẹn họng, không nói được gì. Chuyện này quả thật là do ta. Phụ thân từng tìm cho ta một nữ sư phụ về phủ. Chỉ là tính ta ngoan liệt lại không thể ngồi yên.

Lời sư phụ nói phần lớn là tai trái vào tai phải ra. Ngược lại, Lục Mạnh Niên, người bị ta bám lấy đến chơi cùng vài lần lại có thể lần nào cũng đối đáp trôi chảy. Lúc ấy, ánh mắt sư phụ nhìn Lục Mạnh Niên vừa thâm thúy vừa tán thưởng.

Ta chưa từng để ý đến điều đó. Chỉ đắc ý trong lòng rằng Lục Mạnh Niên không chỉ đẹp trai mà còn thông minh tuyệt đỉnh, người khác nhất định sẽ rất ghen tị với ta.

Cho đến khi ta bắt gặp Lục Mạnh Niên lén lút dùng bàn cát để luyện chữ, đáy mắt hắn lóe lên một tia sáng mà ta chưa từng thấy, Nhưng tia sáng ấy vụt tắt ngay khi nhìn thấy ta đến. Bàn cát kia bị bà tử theo hầu ta đá văng,

Bà ta vênh váo huấn xích Lục Mạnh Niên ham chơi, khiến ta phải tìm hắn rất lâu.

Lục Mạnh Niên không nói một lời, Chỉ cúi đầu, mặt không cảm xúc nhìn bàn cát bị giẫm đạp hết lần này đến lần khác.

Đây đã là chuyện thường ngày. Phụ thân từng nói, Lục Mạnh Niên được mua về chỉ để làm hạ nhân hầu ta, Không có đạo lý gì để chủ tử đi tìm hạ nhân cả.

Nhưng thật ra ngày hôm đó Lục Mạnh Niên bị bệnh, chính ta là người cho phép hắn đi nghỉ ngơi, Chỉ là sau đó ta chơi đùa vui vẻ nên quên mất chuyện này, Còn muốn Lục Mạnh Niên đến hầu ta.

"Dừng tay!"

Vừa thấy bà tử kia muốn giơ tay đánh xuống, ta vội vàng quát lớn. Gò má trắng nõn của Lục Mạnh Niên vẫn còn ửng đỏ bất thường, Đôi mắt đen láy chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào ta, dù sắp bị trách phạt, mặt hắn vẫn bình thản như cây.

Ta nhìn mà thấy chột dạ, lại có chút bất tri sở thố. Cũng không biết vì sao mà đột nhiên linh quang chợt lóe, vì vậy nhỏ giọng hỏi: "A Lục là muốn đọc sách sao?"

Đôi mắt đen láy bừng lên một tia sáng, rồi lại nhanh chóng lụi tắt. Lục Mạnh Niên không trả lời, chỉ nói: "Tiểu thư lần này muốn chơi gì?"

Ta không thích bộ dạng ủ rũ, c.h.ế.t lặng này của Lục Mạnh Niên, thế là ta nói: "A Lục, huynh cười với ta một cái đi, ta sẽ cho huynh đi đọc sách, được không?"

"..."

"Thật đó!"

Ta chưa từng thấy Lục Mạnh Niên cười bao giờ. Nhưng lần đó, ta thấy hắn im lặng rất lâu, Rồi cố gắng kéo khóe miệng, cứng ngắc bắt chước nụ cười của những người xung quanh.

Thật rphụ thânng đẹp chút nào,
 
Tuế Niên
Chương 11: Chương 11


Nhưng ta vẫn bám lấy phụ thân, bắt người đưa Lục Mạnh Niên đến thư viện đọc sách. Vốn dĩ mọi chuyện vẫn rất tốt, trong khoảng thời gian đó, Lục Mạnh Niên thân thiết với ta hơn rất nhiều, đôi khi còn chủ động kể cho ta nghe chuyện ở thư viện và bạn học của hắn.

Cho đến khi ta lại bắt đầu lên cơn sốt cao. Thật ra là do ta ham chơi, không nghe lời khuyên, nghịch nước bị cảm lạnh. Nhưng phụ thân lại đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Lục Mạnh Niên, người vì đến thư viện mà không ở bên cạnh ta.

Đợi khi ta khỏi bệnh, Lục Mạnh Niên lại trở về dáng vẻ như trước kia. Cả ngày im lặng ít nói, đi theo bên cạnh ta. Sau này ta mới biết, ngày đó phụ thân đã ra lệnh cho Lục Mạnh Niên quỳ trong sân. Từng chút từng chút, tự tay đốt hết tất cả sách trong phòng hắn.

Tôi biết phụ thân làm vậy là không đúng. Nhưng ta lại là người chẳng có tư cách gì để oán trách người. Ta đành lén lút tìm người mua sách tặng Lục Mạnh Niên.

Nhưng chuyện này chẳng mấy chốc đã đến tai phụ thân. Ta sạch túi, đành phải nghĩ cách kiếm chút bạc từ chỗ Tiêu Hoài Phong. Rồi lại nhờ hắn tìm giúp một vị tú tài lớn tuổi, để ngày ngày Lục Mạnh Niên có thể đến học hỏi.

Hiện giờ, chỗ Tiêu Hoài Phong vẫn còn cả chồng giấy nợ năm xưa ta đã ký tên. Những chuyện này, Lục Mạnh Nhiên hoàn toàn không hay biết.

Năm xưa, ngay cả sách ta gửi, hắn cũng chẳng thèm ngó. Ta chỉ đành lặng lẽ giấu hắn.

Thực ra, mọi chuyện vốn dĩ đã có điềm báo từ trước. Ánh mắt ta thoáng ảm đạm, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhấn mạnh: "Lần này là thật! Ta thật sự không còn thích Lục Mạnh Nhiên nữa!"

Ta nói chắc như c.h.é.m đinh chặt sắt. Hoàn toàn chẳng để ý tới ánh mắtiêu Hoài Phong dường như vô tình liếc về phía sau ta. Nụ cười trong đáy mắt người càng thêm nồng đậm.

–------

Tiêu Hoài Phong nào ngờ chuyến trở về này lại gặp phải chuyện thú vị đến vậy. Nhưng công bằng mà nói, hắn vẫn đứng về phía Tạ Ngu. Nếu Tạ Ngu thật lòng không muốn Lục Mạnh Niên nữa, hắn đương nhiên là người đầu tiên ủng hộ.

Dẫu sao thì nàng cũng là muội muội mà hắn nâng niu, chiều chuộng từ thuở ấu thơ. Nhưng khi thanh kiếm lạnh lẽo kề vào cổ, thậm chí rạch ra một đường máu. Tiêu Hoài Phong thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tạ Ngu một thời gian.

"Nàng làm đủ chưa hả?"

Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm người trước mặt. Trong lòng thầm nghĩ đám hộ vệ trong phủ xem ra nên thay một đám khác rồi. Đến cả một người cũng không giữ nổi! Lục Mạnh Niên vẫn như cũ, lời nói ngắn gọn mà ý tứ sâu xa: "Giấy nợ."

Tựa như đêm đó, nửa đêm hắn bị người ta từ trên giường lôi dậy. Người này cũng chỉ lạnh nhạt thốt ra hai chữ: "Hương nang."

Tiêu Hoài Phong ngẩn người một hồi mới phản ứng được Lục Mạnh Niên đang nói gì.

"Ngươi điên rồi hả?" Hắn không nhịn được mà mắng: "Đã bao nhiêu năm rồi!"

Hắn đương nhiên không cho rằng Lục Mạnh Niên là muốn thay Tạ Ngu trả nợ.

Chỉ là bởi vì đó là giấy nợ do Tạ Ngu viết.

Mà tên điên này đơn thuần chỉ là muốn chiếm đoạt tất cả những gì liên quan đến Tạ Ngu. Lục Mạnh Niên không nói gì.
 
Tuế Niên
Chương 12: Chương 12


Chỉ nâng lên đôi mắt đen láy tĩnh mịch nhìn hắn. Một luồng khí lạnh lẽo đột ngột từ sống lưng xông lên. Tiêu Hoài Phong cuối cùng vẫn là vừa mắng vừa chửi mà đi tìm tờ giấy nợ năm xưa Tạ Ngu đã đưa cho hắn.

Tổng cộng mười ba tờ.

Ông trời biết được hắn đã vui mừng đến

phát khóc như thế nào khi tìm được tờ cuối cùng từ chỗ lót chân bàn.

"Chỉ có nhiêu này thôi."

Tiêu Hoài Phong mặt mày xanh mét ném cho hắn. Lục Mạnh Niên đột nhiên cau mày. Dường như hắn cực kỳ bất mãn với cái kiểu thô bạo của Tiêu Hoài Phong. Hắn cẩn thận mà trải đều từng tờ giấy nợ, cẩn thận gấp lại rồi lại dùng khăn tay bọc lại.

Tiêu Hoài Phong tùy ý liếc mắt nhìn, không nhịn được mà tặc lưỡi.

Nếu hắn không nhìn nhầm. Cái khăn kia một góc cũng đáng giá mấy chục lượng giấy nợ này. Xem ra A Ngu nha đầu không hề nói xạo. Lục Mạnh Niên quả nhiên là đã tìm được người nhà ở kinh thành, thân phận hiển hách rồi.

Thật là phung phí của trời, phung phí của trời mà!

Tiêu Hoài Phong nhếch mép, thật sự là không thể nhìn tiếp được nữa. Nhưng thật ra đây cũng không phải là lần đầu tiên. Không biết từ khi nào, mỗi thứ mà Tạ Ngu cho hắn cuối cùng đều sẽ rơi vào tay Lục Mạnh Niên. Hoàn toàn là do Lục Mạnh Niên vừa tranh vừa cướp.

Lúc đầu Lục Mạnh Niên đánh không lại hắn, mỗi lần đều là bị hắn đè trên mặt đất hung hăng đánh một trận. Về sau không hiểu vì sao lại biến thành người bị đánh là hắn. Tuổi trẻ khí phách lớn. Cảm thấy đánh nhau thua chuyện này thật sự là mất mặt, khó mà mở miệng. Mỗi lần đều là tới là đánh.

Nhưng sau này, Tiêu Hoài Phong càng nghĩ càng thấy sự việc không ổn. Nhất là khi thân thủ của Lục Mạnh Niên càng ngày càng tiến bộ. Đến khi nhận ra thì nổi trận lôi đình: "Ngươi hóa ra là lấy ta ra làm bia tập luyện à?".

Lúc ấy, Lục Mạnh Niên đang nâng niu xâu kẹo hồ lô vừa "cướp" được. Là do Tạ Ngu đưa cho, nhưng lại dùng tiền của Tiêu Hoài Phong. Lục Mạnh Niên nghe vậy chỉ liếc xéo Tiêu Hoài Phong đang nằm sõng soài trên đất, cũng chẳng thèm chối cãi, ừ hờ một tiếng. Thế là Tiêu Hoài Phong giận điên lên. Hắn đã thấy lạ từ lâu!

Tạ Ngu, cái nha đầu tiêu tiền như nước ấy, hễ thấy ai cũng muốn biếu chút quà. Cớ sao Lục Mạnh Niên không đi "cướp" người khác, mà cứ nhằm mỗi hắn mà "cướp" chứ?

Tiêu Hoài Phong tức giận quát: "Nếu ngươi thật sự muốn học võ công, thì tùy tiện tìm một tên hộ vệ nào đó trong Tạ phủ mà học cũng được mà!".

Lục Mạnh Niên tỉnh bơ đáp lại một câu: "Bọn họ sẽ chẳng dạy ta đâu."

Lục Mạnh Niên đáp lại với giọng điệu rất bình thản. Tiêu Hoài Phong nghe vậy chợt sững người, hắn bấy giờ mới nhớ ra thân phận khó xử của Lục Mạnh Niên trong Tạ phủ.

"Ngươi không sợ người ta phát hiện sao?"

Lục Mạnh Niên vẫn im lặng không đáp. Tiêu Hoài Phong tặc lưỡi, buông một câu: "Ngươi cũng chỉ là đang cậy A Ngu thích ngươi mà thôi. Trước kia ngươi cũng đã từng cậy A Ngu thích ngươi."

Nói đoạn, một túi bạc nặng trịch được đặt xuống trước mặt. Tiêu Hoài Phong hiểu rõ, Lục Mạnh Niên lại muốn cắt đứt liên lạc giữa hắn và Tạ Ngu. Hắn khẽ cười, ngẩng lên nhìn Lục Mạnh Niên với ánh mắt đầy khiêu khích: "Nhưng hiện tại thì ngươi cũng đã nghe thấy rồi đấy, A Ngu đã nói là nàng không thích ngươi nữa."

Hắn có thể nhìn ra được sự chân thành của Tạ Ngu khi nói ra những lời này. Con bé ấy từ nhỏ đã được nuông chiều nên tính tình rất thất thường, làm việc gì cũng chỉ hứng lên được ba bữa lphụ thânn. Duy chỉ có việc thích Lục Mạnh Niên là kéo dài được lâu như vậy.

Hắn muốn nói, không đáng.
 
Tuế Niên
Chương 13: Chương 13


Lục Mạnh Niên là một người nguy hiểm. Nếu không thì Tạ thúc đphụ thânng liên tục ra tay để kiềm chế hắn. Đáng tiếc là ngay cả một con cáo già như Tạ thúc cũng nhìn lầm, cho rằng con sói con kia đã bị cắt nanh vuốt và thuần dưỡng nhiều năm, thật sự đã trở thành một con ch.ó ngoan ngoãn.

Nhưng bây giờ, con sói con ấy đã mọc ra những móng vuốt sắc bén và những chiếc răng nanh mới. Tiêu Hoài Phong không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ nữa, hiếm khi hắn lộ ra một vài phần sát khí.

"Ta không biết ngươi rốt cuộc là ai. Nhưng một khi ngươi đã đưa ra lựa chọn, thì đừng có mà đi trêu chọc A Ngu nữa!"

Ngày hôm đó trên đường, hắn đã nhìn thấy tất cả mọi chuyện.

Vào dịp Tết Nguyên Tiêu, người người chen chúc, Tang Dao Dao cứ nghĩ rằng mình luôn được Lục Mạnh Niên bảo vệ. Nhưng nàng không ngờ rằng, dưới chiếc mặt nạ kia, từ lâu đã là một người khác. Mãi cho đến khi có người đoạt được đèn vương, Lục Mạnh Niên mới xuất hiện.

Nhưng những điều này cũng không cần phải nói với A Ngu nữa. Dù sao thì trong mắt người ngoài, cũng chỉ là Lục Mạnh Niên cùng Tang Dao Dao cùng nhau đi chơi hội đèn mà thôi.

Hơn nữa, Lục Mạnh Niên cũng chẳng phải là một người tốt lành gì. Đối với lời cảnh cáo và khiêu khích của Tiêu Hoài Phong, Lục Mạnh Niên hoàn toàn làm ngơ. Hắn tự mình cất chiếc khăn tay, đặt nó thật cẩn thận vào vị trí trước n.g.ự.c áo, cùng với chiếc túi hương kia.

Tiêu Hoài Phong ngay lập tức mất kiên nhẫn: "Lục Mạnh Niên!"

"A Ngu sẽ không thể nào không thích ta."

Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn nặng trĩu, như thể không thể chứa đựng nổi một tia ánh sáng nào. Tạ Ngu không có ở đây. Lục Mạnh Niên cũng không cần phải che giấu sự hung tợn trên người mình nữa, hắn nhìn chằm chằm Tiêu Hoài Phong với ánh mắt đầy âm độc.

Hắn nói: "A Ngu thích một người như thế nào, ta sẽ trở thành người như thế đó. Nếu như nàng không thích ta, nhất định là do ta làm chưa tốt ở chỗ nào đó, ta sẽ sửa đổi."

–-----

Rượu mà Tiêu Hoài Phong mang từ Hoài Thành về cho ta là một loại rượu hảo hạng. Rượu có hương vị thơm nồng, đậm đà và sâu lắng. Hắn nói gần đây thấy tâm trạng ta không tốt, liền sai người mang rượu đến để ta vui vẻ hơn.

Nghĩ đến việc phụ thân trở về, ta sẽ không thể uống được nữa, ta không kiềm lòng được mà uống thêm một chén. Kết quả là rượu này có dư vị quá mạnh. Đến nửa đêm, ta cảm thấy người nóng rực, khó chịu vô cùng.

Trong cơn mơ màng, ta cảm thấy người mình nặng trĩu. Bên tai, dường như có người không ngừng gọi nhỏ tên ta: "A Ngu, A Ngu... A Ngu nương tử, nương tử..."

Nương tử gì chứ, ta còn chưa xuất giá mà!

Bị làm ồn ào đến bực mình, ta cáu kỉnh đáp lại một câu: "Ta không phải nương tử của ngươi."

Xung quanh ngay lập tức trở nên yên tĩnh. Ngay khi ta nghĩ rằng mình có thể ngủ yên giấc, thì mu bàn tay ta đột nhiên cảm thấy nóng và ướt. Nhưng rất nhanh sau đó, vết ướt ấy đã được ai đó cẩn thận lau đi.
 
Tuế Niên
Chương 14: Chương 14


"A Ngu chính là nương tử của ta."

Người kia nhỏ giọng, mang theo vẻ ấm ức cãi lại: "Nàng đã từng nói, nương tử của ta chỉ có thể là nàng mà thôi."

Câu nói này, ta đã từng nói với Lục Mạnh Niên. Khi còn bé, lúc bị bệnh rất khó chịu, ta cứ ngỡ mình sắp c.h.ế.t đến nơi. Thế là nước mắt lưng tròng, ta nắm chặt lấy tay Lục Mạnh Niên, ép hắn hứa rằng nương tử của hắn chỉ có thể là ta. Nếu như ta thật sự chết, hắn cũng không được phép đi tìm người con gái nào khác.

Ta cũng không nhớ rõ lắm, rốt cuộc Lục Mạnh Niên có đồng ý với ta hay không. Nhưng dù sao thì hắn cũng ghét bỏ ta như vậy, chắc hẳn bây giờ hắn cũng chẳng còn nhớ gì đến những chuyện này nữa đâu.

"Không nói, không nói, không nói gì hết!"

Ta chỉ cảm thấy giấc mơ này thật sự rất phiền phức. Ta đã quyết định là sẽ tránh xa Lục Mạnh Niên một chút rồi, vậy mà đến nằm mơ cũng còn mơ thấy những chuyện liên quan đến hắn!

Nghĩ đến đây, ta liền buột miệng nói ra. Người kia ngay lập tức cứng đờ người.

"Nương tử không thích Lục Mạnh Niên sao?"

Không thích!"

"Tại sao... tại sao lại không thích?"

Giọng nói trầm thấp mang theo một chút run rẩy khó mà nhận ra. Tôi chẳng muốn để ý đến, chỉ cảm thấy buồn ngủ vô cùng. Thế nhưng người kia lại cố chấp muốn có được câu trả lời, cứ hỏi đi hỏi lại mãi: "A Ngu, vì sao nàng lại không cần Lục Mạnh Niên nữa?"

"Bởi vì hắn thật sự quá vô vị!"

Bị làm phiền đến bực mình, ta nhắm mắt bịa ra một cái cớ: "Nói chuyện cũng không xong, chạm vào người cũng không được. Ta vừa mới đến gần hắn một chút, hắn liền lùi ra phía sau, khiến tphụ thânng khác gì một tên háo sắc đi h.i.ế.p con nhà lành! Những lúc tôi kể cho hắn nghe chuyện gì thú vị, hắn cũng chỉ ngây ngốc lắng nghe, nửa ngày sau mới ồ lên một tiếng, cứ như thể nói thêm một chữ nữa là hắn sẽ mất mạng vậy, chứ đừng nói đến việc chủ động nói chuyện với ta. Đến con ch.ó nhà ta còn biết làm nũng để lấy lòng ta. Vậy mà bao nhiêu năm nay, đừng nói là lấy lòng hay thân thiết, ngay cả một khúc gỗ Lục Mạnh Niên cũng chưa từng tặng cho ta. Mấy năm trước, cái đèn hoa kia là do ta phải theo hắn đòi mãi mới có được!"

Lúc đầu, ta chỉ định nói vài câu cho xong chuyện. Nhưng cơn buồn ngủ bị phá vỡ, hơi rượu cũng bắt đầu xông lên. Ta càng nói càng cảm thấy ấm ức tủi thân. Thế là ta dứt khoát ngồi thẳng dậy, bắt đầu đếm từng ngón tay, từng chút một kể tội của Lục Mạnh Niên.

Đến cuối cùng, giọng nói của ta cũng nhỏ dần: "Huống chi, Lục Mạnh Niên cũng chẳng thích ta, ta cũng..."

"Thích!"

Người kia vội vàng ngắt lời ta. Ta không vui quay đầu lại nhìn, và ngay lập tức ta sững sờ. Ta cảm thấy giấc mơ này của mình thật sự quá táo bạo rồi. Nếu không thì sao ta lại nhìn thấy Lục Mạnh Niên đang nửa quỳ trước giường ta chứ?

Khóe mắt hắn đỏ ửng lên như thể vừa mới khóc xong. Hắn mím môi, nhỏ giọng nhưng đầy nghiêm túc nói: "Ta thích nương tử."

Vừa dứt lời, gò má trắng nõn của người kia liền ửng đỏ lên trông thấy.

Quả nhiên là ta đang nằm mơ. Lục Mạnh Niên sao có thể nói thích ta, lại càng không thể gọi ta là nương tử chứ?
 
Tuế Niên
Chương 15: Chương 15


Ngay cả chuyện hắn phải hồi kinh, hắn cũng không thèm nói với ta một lời. Ta mặt không cảm xúc nhìn người kia một hồi. Sau đó ta kéo chăn trùm kín người, nằm xuống và nhắm mắt lại. Mọi động tác diễn ra hết sức lưu loát, không hề do dự. Cũng may là người kia không tiếp tục làm phiền ta nữa.

Hắn chỉ nắm lấy tay ta, sau đó cẩn thận xoa nhẹ. Một tiếng thở dài đầy thỏa mãn thoát ra từ cổ họng hắn. Không có ai quấy rầy ta nữa, cơn buồn ngủ lại ập đến. Cho đến khi người kia trước giường lại nhỏ giọng hỏi ta: "Nương tử đã nói Lục Mạnh Niên rất vô vị, vậy nương tử muốn hắn trở thành người như thế nào?"

Ta lật người: "Tiêu Hoài Phong..."

Ta muốn gọi Tiêu Hoài Phong đến để đuổi cái tên phiền phức này ra khỏi giấc mơ của ta. Nhưng ta thực sự quá buồn ngủ rồi. Ta chỉ kịp gọi ra một cái tên rồi lại chìm sâu vào giấc ngủ.

Ta hoàn toàn không biết rằng người đang đứng trước giường mình đột nhiên cứng đờ người. Đôi mắt vốn dĩ luôn lạnh nhạt của hắn bỗng ánh lên một ngọn lửa ghen tuông dữ dội. Ánh mắt hắn nhìn ta càng mang theo một vẻ ướt dính khó tả.

Rất lâu sau, hắn mới cúi người xuống. Môi hắn chạm nhẹ vào vành tay ta, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ấm ức: "Nương tử, nàng không thể không cần ta..."

Khế ước bán thân của Lục Mạnh Niên đã biến mất. Ta nhớ là mình đã tìm thấy nó và để trong chiếc tủ nhỏ ở đầu giường. Nhưng không hiểu vì sao bây giờ lại không tìm thấy nữa.

Thôi thì kệ vậy. Dù sao thì Lục Mạnh Niên cũng là thái tử, cái khế ước bán thân này đối với hắn mà nói cũng chẳng phải là chuyện gì to tát. Nghĩ thông suốt mọi chuyện, ta rất nhanh đã quên béng chuyện này.

Thế nhưng, Lục Mạnh Niên lại trở nên rất kỳ lạ. Điều kỳ lạ rõ ràng nhất chính là… Cuối cùng thì hắn cũng đã chịu cởi bỏ những bộ quần áo xám xịt kia!

Người này vốn dĩ đã có dáng vẻ khôi ngô tuấn tú. Nay mái tóc đen được chải chuốt gọn gàng, lại còn cài thêm chiếc trâm ngọc đỏ quý phái. Bộ áo bào trắng càng làm tôn thêm vẻ phong độ ngút trời.

Ta không thể không liếc nhìn thêm vài lần. Thầm nghĩ, quả là đã có ý trung nhân, ngay cả khúc gỗ khô khan cũng biết chăm chút cho vẻ ngoài.

"A Ngu."

Trong lúc tôi còn đang miên man suy nghĩ, Lục Mạnh Niên đã đi đến trước mặt ta. Tay hắn vẫn còn nắm giữ vật gì đó. Ta nhìn thêm vài lần, ngạc nhiên: "Là...món đồ gỗ?"

"Ừ."

Hàng mi khẽ rủ của hắn rung động. Lục Mạnh Niên khẽ nói: "A Ngu nói là muốn có một món. "Tay ta vụng về, làm không được tốt lắm, A Ngu đừng chê."

Lời nói của hắn cũng nhiều hơn. Nhưng có lẽ là do không quen nói những lời như vậy. Một chuỗi lời nói của hắn ngập ngừng mấy lần.

Lời hắn nói cứ lắp bắp, ngập ngừng. Ta để ý thấy trên ngón tay Lục Mạnh Niên vẫn còn lưu lại những vết thương nhỏ li ti. Chắc là do lúc làm mộc điêu không cẩn thận bị thương. Nhưng ta nào từng nói muốn mộc điêu bao giờ?

Ta nhếch môi, miễn cưỡng nói lời cảm tạ. Chẳng hề hay biết ánh mắt Lục Mạnh Niên đã dừng lại trên mái tóc ta. Hắn dường như ngẩn người ra: "A Ngu, hôm nay nàng sao lại—"

"Lục công tử!"

Thanh âm của Tang Dao Dao đột ngột chen vào. Khi nhìn thấy ta, nụ cười trên mặt nàng ta khẽ khựng lại. Rồi nàng ta làm như không thấy ta. Tiến thẳng đến chỗ Lục Mạnh Niên, tươi cười rạng rỡ: "Lục công tử, ta đang có chút việc muốn tìm người!"
 
Tuế Niên
Chương 16: Chương 16


Ta bĩu môi, cố gắng nhẫn nhịn trước sự vô lễ của Tang Dao Dao. Vừa định chủ động tránh mặt. Nào ngờ Lục Mạnh Niên đột nhiên mất bình tĩnh, nắm lấy tay ta: "A Ngu."

Yết hầu khẽ động. Lục Mạnh Niên gọi ta. Giọng nói nghe sao mà khàn khốc quá. Ánh mắt hắn lại mang theo một nỗi ám ảnh quái dị khiến người ta hoảng sợ: "Cây trâm cài tóc kia... vì sao lại ở trên đầu nàng ta?"

Tang Dao Dao hôm nay cài một cây trâm hồng ngọc. Vốn là một đôi với chiếc trâm cài tóc của Lục Mạnh Niên. Mà cây trâm này, vốn dĩ là của ta. Ngày ấy tìm kiếm khế ước bán thân thì nhìn thấy nó. Ta nghĩ rằng sau này mình cũng chẳng dùng đến, nên dứt khoát sai người đưa cho Tang Dao Dao.

Không ngờ hôm nay hai người họ lại cùng dùng nó. Thật là tâm đầu ý hợp. Ta gượng cười: "Ta thấy màu sắc này rất hợp với biểu tỷ, nên đã tặng cho nàng ấy."

Lục Mạnh Niên ngơ ngác nhìn ta. Vẻ mặt trông có chút gì đó ủy khuất. "Vậy còn ta thì sao?"

"Người---"

"A Ngu."

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. Mắt ta sáng lên ngay lập tức. Chẳng buồn suy nghĩ lời của Lục Mạnh Niên có bao nhiêu kỳ quái. Sau khi vùng khỏi tay hắn, ta vội vàng nhấc váy chạy về phía sau.

"Phụ thân!"

Phụ thân đã về rồi. Nhớ lại những ngày tháng ăn không ngon ngủ không yên, còn phải lúc nào cũng lo lắng sợ hãi này. Ta liền không nhịn được mà cảm thấy tủi thân. Bèn ôm lấy phụ thân không chịu buông tay.

"Đây là làm sao vậy?"

Nụ cười trên mặt phụ thân hơi ngưng lại. Ánh mắt đảo qua hai người phía trước, giọng nói trầm xuống: "Là ai đã để con gái bảo bối của ta chịu ấm ức?"

Sát khí chợt lóe lên. Tang Dao Dao sắc mặt cứng đờ, theo bản năng muốn trốn ra phía sau Lục Mạnh Niên. Mà Lục Mạnh Niên thì một lời cũng không nói. Đôi mắt đen kia dường như đã mất đi vẻ bình tĩnh ngày thường.

Ánh mắt chăm chú nhìn tphụ thânm chằm. Lo lắng, bất an… Cuối cùng đều bị đè nén xuống thật mạnh, hóa thành d*c v*ng mac nói: "Không có gì."

Nghĩ đến hai người phía sau đều không thể đắc tội được. Ta hít hít mũi, buồn bã nói: "Con chỉ là quá nhớ người thôi."

Kể từ khi mẫu thân qua đời, phụ thân liền thu lại hết dã tâm, một lòng một dphụ thânm sóc cho ta. Ta chưa từng rời xa phụ thân lâu như vậy.

"Chuyện của phụ thân đều đã xử lý xong rồi sao?"

Nửa tháng trước, phụ thân đột nhiên nói có việc gấp phải đi làm. Ngay đêm đó đã vội vã đến một nơi khác. Thậm chí ngay cả ta cũng không biết người đã đi đâu.

"Ừ."

Ánh mắt của phụ thân vô tình lướt qua Lục Mạnh Niên, rồi lại nhanh chóng thu về. Ông giơ tay xoa xoa đầu ta: "Phụ thân mang về không ít đồ, A Ngu có muốn xem không!"

"Muốn!"

Ta vội vàng nói. Nhưng trước khi xem đồ vật, ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói. Ta kéo tay áo phụ thân: "Phụ thân, con..."

"Ta không bao lâu nữa sẽ phải về kinh."

Lục Mạnh Niên đột nhiên cắt ngang lời ta. Chiếc trâm ngọc đỏ trên đầu hắn không biết từ lúc nào đã được tháo xuống. Hắn thẳng tắp hướng phụ thân quỳ xuống.

Quỳ, quỳ xuống rồi?!

Đây chính là đương triều Thái tử đó!
 
Tuế Niên
Chương 17: Chương 17


Ta sợ hãi đến mức cả người cứng đờ, quay đầu đi nhìn phụ thân. Nhưng không ngờ sắc mặt phụ thân lại cực kỳ bình thản: "Tìm được người nhà rồi?"

"Là."

"Vậy thì về đi."

Phụ thân cười lên, nhưng ánh mắt lại sắc bén: "Quỳ ta là vì cái gì?"

"Muốn trước khi hồi kinh thỉnh cầu người ưng thuận một chuyện."

"Cầu gì?"

"Cầu..."

Lục Mạnh Niên dừng lại một chút, ngẩng mắt nhìn ta. Hắn rõ ràng vẫn là bộ dạng cực kỳ lạnh nhạt kia. Nhưng cảm xúc nồng đậm đang cuộn trào sâu trong đáy mắt lại bỏng rát đến mức tôi theo bản năng dời tầm mắt đi. Nhưng lại không biết cái cảm giác quái dị kia rốt cuộc là từ đâu mà đến.

Lục Mạnh Niên đến cuối cùng cũng không nói ra điều cầu xin là gì. Chỉ là hướng phụ thân dập đầu mấy cái. Nhưng mỗi lần dập đầu, sắc mặt phụ thân lại càng khó coi hơn.

Cuối cùng, ông mặt mày xanh mét, nghiến răng nghiến lợi mắng một câu " đồ hỗn trướng ".

Hạt óc chó bằng sắt trong tay nặng nề ném về phía Lục Mạnh Niên. Trúng vào khóe trán. Máu đỏ tươi men theo sườn mặt chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Lục Mạnh Niên vẫn quỳ thẳng tắp. Dường như không cảm nhận được đau đớn.

"Lục công tử!"

"Phụ thân!"

Tang Dao Dao chắn trước người Lục Mạnh Niên. Vẻ mặt cảnh giác.

Mà ta thì ôm lấy phụ thân, khuyên can hết lời: “Phụ thân đừng ra tay, có gì thì từ từ nói chuyện!"

"Ta không có gì để nói với loại súc sinh này."

Phụ thân dường như tức giận đến cực điểm, lại gọi người đến: "Đuổi hắn ra ngoài cho ta!"

"Không được!"

Ta lập tức kinh hãi. Bởi vì ta nhìn thấy dòng chữ đã mấy ngày không xuất hiện lại hiện ra.

[Nữ phụ, phụ thân của nàng ta ra tay cũng quá tàn nhẫn rồi! Nam chủ sắp bị hủy dung rồi!]

[Lầu trên đừng lo lắng, nam chủ là cố ý không tránh né! Dù sao bị người ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ biết là Tạ gia đối xử tệ với hắn, như vậy nam chủ hồi kinh đoạn tuyệt quan hệ cũng có lý do chính đáng!]

[Ám vệ của nam chủ đều đang nhìn kìa! Tạ gia không thể sống được lâu đâu!]

Thì ra, thì ra đây cũng là cố ý sao?

Lòng ta lạnh đi. Lo lắng đợi Lục Mạnh Niên vừa đi, đám ám vệ kia sẽ xông ra diệt Tạ gia.

Ta cắn răng đứng chắn trước người Lục Mạnh Niên: "Hắn bị thương rồi, không thể đi!"

Cho dù là thật sự phải đi. Vậy cũng không thể mang theo vết thương và oán hận đối với Tạ gia mà đi!

Nhưng Lục Mạnh Niên vẫn là đi. Bị một đội hộ vệ xông vào dẫn đi. Tên đầu lĩnh hộ vệ lúc đi còn mặt mày đen sì thả xuống lời hung ác. Nói Tạ gia làm hắn chủ tử bị thương, nhất định phải trả giá đắt.

Tang Dao Dao cũng đi theo. nàng ta ghét ta như vậy. Chắc chắn lại thừa cơ hội nói xấu ta trước mặt Lục Mạnh Niên. Nghĩ đến thân phận của Lục Mạnh Niên, ta liền không nhịn được mà run sợ, kéo kéo tay áo phụ thân.

"Phụ thân, Lục Mạnh Niên hắn..."

Ta muốn nói Lục Mạnh Niên là Thái tử. Nhà chúng ta sau này sẽ gặp phải tai họa mà ngay cả phụ thân cũng không giải quyết được. Không thể để Lục Mạnh Niên ghi hận lên Tạ gia.

Nhưng những lời này lại thế nào cũng không thể nói ra được. Cứ như là có thứ gì đó đang ngăn cản ta nói ra thân phận của Lục Mạnh Niên. Cũng như nói ra bí mật về những dòng chữ kia.

Nghĩ đến đây, ta lo lắng đến mức vành mắt lại đỏ lên mấy phần. Nhưng phụ thân lại hiểu lầm rằng ta đang lo lắng cho Lục Mạnh Niên.Sắc mặt vốn đã hòa hoãn lại trở nên căng thẳng.
 
Tuế Niên
Chương 18: Chương 18


Một lúc sau, ông thở dài: "Con thật sự thích thằng nhóc họ Lục kia đến vậy sao? Cho dù hắn, hắn đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy với con!"

Hả?

Ta ngơ ngác ngẩng đầu nhìn phụ thân. Không hiểu Lục Mạnh Niên rốt cuộc đã làm gì mà khiến phụ thân nổi giận như vậy.

Ta theo bản năng lắc đầu: "Không có..."

Nhưng không ngờ phụ thân lại càng tức giận hơn: “Đến nước này rồi mà con còn muốn nói dối để bao che cho thằng nhóc đó!"

Ta: "?"

Không phải phụ thân, rốt cuộc người đang nói gì vậy?

Khó khăn lắm mới khiến phụ thân tin rằng Lục Mạnh Niên không làm gì ta. Nhưng đến khi giải thích vì sao ta không còn thích Lục Mạnh Niên nữa thì lại gặp khó khăn.

Ta không muốn nói dối phụ thân. Ta khổ não gãi gãi đầu. Sau đó linh quang chợt lóe lên. Ta dẫn phụ thân về viện.

Đợi đến khi ta khó khăn lắm mới tìm được giấy bút ra thì. Lại phát hiện trong viện đen nghịt quỳ đầy một đám người.

Ta ngây người: "phụ thân?"

"Con gái à."

Vẻ mặt vốn dĩ đang xanh mét của phụ thân miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, giọng điệu ôn hòa: "Viện của con quá nhỏ rồi, phụ thân đổi cho con cái mới nhé. Lần này ta trở về còn mua cho con không ít trang sức, y phục, những bộ cũ trước kia đều vứt hết đi."

Nói đến cuối cùng. Giọng điệu của phụ thân ẩn ẩn nghiến răng nghiến lợi.

Cuối cùng, không chỉ có viện tử và y phục trang sức được thay mới. Ngay cả nha hoàn và ma ma bên cạnh ta cũng đều bị thay một loạt. Đặc biệt là mấy bộ y phục mà ta thích nhất. Phụ thân trực tiếp cho người đốt đi. Ông ấy đích thân giám sát. Còn thỉnh thoảng phát ra tiếng cười lạnh.

Vì chuyện này, ta đã nổi giận với phụ thân. Chạy sang nhà bên cạnh nói với Tiêu Hoài Phong về việc phụ thân sau khi trở về đã vô lý như thế nào.

"Những người đó đi theo con bao nhiêu năm rồi, phụ thân nói đuổi là đuổi, không hề nể tình chút nào! Còn có những bộ y phục kia, rất nhiều bộ con còn chưa kịp mặc..."

Nói xong ta liền cảm thấy đau lòng. Nhưng không ngờ Tiêu Hoài Phong nghe xong lại cười lên. Ý vị thâm trường nói: "Nàng nói phụ thân của nàng không nói đạo lý, nhưng lại không biết còn có người càng không nói đạo lý hơn."

Ta hỏi là ai, Tiêu Hoài Phong lại không chịu nói.

"Thôi được."

Ta thở dài, cũng không truy hỏi thêm. Chỉ là nhìn hắn lộ vẻ lo lắng: "Phong hàn của ngươi sao đến giờ vẫn chưa khỏi? Thật sự không cần ta tìm một đại phu giỏi hơn đến xem cho ngươi sao?"

Sắc mặt Tiêu Hoài Phong cứng đờ.

"A Ngu."

Hắn ngập ngừng một lát, giống như mang theo một quyết tâm chắc chắn phải chết: "Cái người họ Lục kia..."

"Ầm" một tiếng thật lớn cắt ngang lời Tiêu Hoài Phong.

Ta nhận ra người xông vào là một trong những hộ vệ đã dẫn Lục Mạnh Niên đi ngày hôm đó. Hắn liếc nhìn Tiêu Hoài Phong một cái, đi đến trước mặt ta. Mặt không biểu cảm nói: "Tạ cô nương, chủ tử ngất xỉu rồi."

Ta lặng thinh một lúc, rồi quay sang hỏi Tiêu Hoài Phong: "Vừa rồi ngươi muốn nói gì về họ Lục?"
 
Tuế Niên
Chương 19: Chương 19


"Không có gì."

Tiêu Hoài Phong mặt mày vẫn lạnh tanh: "Vị đại phu họ Lục kia cũng khá, ta nghĩ người cần thay đổi chính là đám hộ vệ trong phủ ta."

Ta nhìn ra ngoài cửa, thấy người nằm la liệt khắp nơi. Trong đám đó, hình như còn có vài người là hộ vệ của Tạ phủ. Thầm nghĩ bụng, phen này về ta nhất định phải nói chuyện này với phụ thân.

Nhưng...phải với điều kiện là ta còn có thể trở về được đã.

Ta thật không ngờ Lục Mạnh Niên lại yếu đến vậy, đến quả óc chó sắt của phụ thân ném trúng cũng khiến vết thương cũ của hắn tái phát.

Lúc ta đến thăm, hắn ta ngẩn người ra một lúc. Rồi vội vàng giấu thứ gì đó trong tay đi.

"A Ngu..."

Ánh mắt hắn ta lấp lánh, rõ ràng là đang chột dạ.

Ta khẽ nhếch môi: “Chắc là đang nghĩ "giấu giếm cái gì chứ, chẳng phải chỉ là một bộ y phục màu đỏ thôi sao?"

Ta vốn không thích màu đỏ. Nhưng hình như đã từng thấy Tang Dao Dao mặc y phục đỏ vài lần.

Đám hộ vệ kia đúng là mù quáng hết cả rồi. Còn nói Lục Mạnh Niên vì ta nên mới lần lữa không chịu về kinh. Chỉ nàng ta mới khuyên được hắn hồi kinh. Giữa ban ngày ban mặt mà dám nói năng linh tinh như vậy.

Dù đã sớm hạ quyết tâm từ bỏ tình cảm với Lục Mạnh Niên. Nhưng khi nhìn thấy hắn trọng thương nằm trên giường mà vẫn khư khư giữ lấy đồ của Tang Dao Dao.

Ta vẫn không thể ngăn được cảm giác chua xót trong lòng: "Ngày đó là phụ thân ta đã làm không đúng."

Nhưng nghĩ đến mục đích chuyến đi này. Ta vẫn chủ động tiến lên, nhỏ nhẹ xin lỗi: "Nếu huynh còn giận, ta xin thay phụ thân tạ lỗi."

Lục Mạnh Niên chợt im lặng. Ta tinh ý nhận thấy mu bàn tay hắn đang đặt trên chăn nổi đầy gân xanh. Các ngón tay hắn đột nhiên nắm chặt rồi lại thả lỏng, như thể đang cố gắng kìm nén điều gì đó.

Chẳng lẽ hắn giận quá muốn đánh ta sao?

Ta lẩm bẩm trong lòng. Bỗng nghe giọng Lục Mạnh Niên trầm thấp vang lên: "A Ngu làm gì cũng được sao?"

Ta ngớ người, hơi do dự: "Ta... ta không giỏi chăm sóc người. Nếu huynh muốn, huynh muốn..."

Ta cắn răng, vừa định nói ta cũng có thể học thì nàng tay ta chợt bị nắm lấy. Bàn tay hắn không dùng nhiều sức, nhẹ nhàng đến mức ta suýt chút nữa đã không nhận ra.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Lục Mạnh Niên đột nhiên cúi người xuống. Một nụ hôn cực kỳ khẽ chạm xuống mặt trong bàn tay ta.

Tiếp theo là một cơn đau nhói. Thì ra là Lục Mạnh Niên đang ngậm lấy một miếng thịt mềm bên trong bàn tay ta, răng nanh hắn nhẹ nhàng cọ xát lên đó. Từ cổ họng hắn còn phát ra tiếng th* d*c thỏa mãn.

Ta cúi đầu, chỉ thấy hàng mi dài thẳng tắp của hắn rũ xuống. Và đôi môi đỏ thắm kia. Ta hoảng sợ đến mức nói năng cũng không trôi chảy: "Lục, Lục Mạnh Niên..."

"Vậy A Ngu ở lại với ta, được không?"

Lục Mạnh Niên ngẩng đầu, đôi mắt cong cong nhìn ta. Đầu óc ta hoàn toàn trống rỗng. Đây tuyệt đối không phải là Lục Mạnh Niên! Hắn không thể nào làm ra cái hành động đê tiện như vậy!

Thế là, cơ thể ta phản ứng nhanh hơn cả bộ não, ta vung tay lên.

"Bốp!”

Phụ thân đã từng đập đầu cả đương triều Thái tử. Ta thì đánh vào mặt đương triều Thái tử. Hỏi rằng, Tạ gia còn đường sống nào không?
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom