Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 405: Thật ra họ sợ em



Cái tên “Tiểu Hàng” có thể thốt ra từ một người như Lục Đông Thâm, chắc hẳn đã trải qua một sự suy luận logic ngắn gọn và nhanh chóng.

Tuy ngoài mặt, Niên Bách Ngạn tỏ ra bình thản, điềm tĩnh nhưng ánh mắt liếc về phía Lục Đông Thâm lại rất nhiều ý vị. Anh ấy không nhìn biết về cú đá của Tưởng Ly, nhưng lại hiểu khá rõ Lục Đông Thâm, có vẻ xưng hô cuối cùng kia đã ngốn của Lục Đông Thâm không ít nơron thần kinh.

Gọi là cô Hàng thì xa cách, gọi là Hàng Tư thì cứng rắn, trong lúc gấp gáp mới buột miệng gọi “Tiểu Hàng”. Niên Bách Ngạn rất tinh tường, nghĩ bụng: Nói ra danh xưng này, không chỉ mình Lục Đông Thâm cảm thấy gượng gạo mà sợ rằng chính cô gái ở trước mặt đây cũng không thoải mái cho lắm.

Niên Bách Ngạn vẫn nghĩ hơi nông.

Không phải Hàng Tư không thoải mái, cô chỉ thấy căng thẳng. Nghe Lục Đông Thâm gọi như vậy, chẳng hiểu sao tóc gáy cô dựng đứng lên, một cơn gió mát lùa sau lưng. Cô thận trọng nhìn Lục Đông Thâm, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Tâm trí cô trống rỗng, không nhớ được bất cứ điều gì Lục Đông Thâm đã nói.

Lục Nam Thâm hiểu rất rõ suy nghĩ của Hàng Tư, dù không biết phải làm sao để xoa dịu nỗi lo lắng của cô về anh trai mình. Anh nhẹ nhàng kéo tay Hàng Tư qua và nói: “Thả lỏng đi.”

Tưởng Ly trừng mắt một cái với Lục Đông Thâm.

Tuy Lục Đông Thâm có thể kiểm soát được biểu cảm nhưng trong lòng vẫn thở dài: Tại sao không ai nhìn ra anh cũng đang căng thẳng?

Là người đứng đầu nhà họ Lục, bữa tiệc hôm nay có ý nghĩa vô cùng to lớn. Càng hiểu rõ tầm quan trọng của nó, Lục Đông Thâm càng đau đầu. Cũng không phải anh ấy chưa từng tiếp xúc với Hàng Tư. Tính cách của cô rất kỳ lạ, nói thật, mãi đến khi ngồi vào bàn ăn, anh ấy vẫn không tìm được cách nào thích hợp nhất để hòa hợp với cô.

Nếu không cẩn thận khiến cô bé này ghét mình, há chẳng phải Nam Thâm sẽ nổi điên với anh ấy?

Tưởng Ly lên tiếng: “Tiểu Tư, buổi biểu diễn của em hôm nay thế nào? Chị nghĩ chắc em sẽ không gặp vấn đề gì.”

Bắt đầu từ những câu chuyện đơn giản trước.

Hàng Tư nhạy cảm nhận ra Tưởng Ly đã đổi xưng hô, nhưng gọi như vậy cô cũng thấy khá thoải mái, sự căng thẳng của cô cũng được giải tỏa đôi chút. “Em vẫn ổn ạ.”

Cổ Sơ vốn định quan sát Hàng Tư thêm một lát rồi mới nói, nhưng khi thấy vẻ căng thẳng lộ rõ của cô thì lại thấy cô gái này thật thú vị. Đôi mắt quá đẹp, trông có vẻ thận trọng, nhưng bản chất vẫn là một sự bướng bỉnh.

Quan trọng hơn là ánh mắt Tưởng Ly nhìn Hàng Tư.

Ánh mắt ấy sáng ngời, lấp lánh như khảm kim cương. Chị dâu là người như thế nào chứ? Thật ra không có quá nhiều người có thể khiến chị ấy hứng thú. Chị ấy nhiệt tình với Hàng Tư như thế, xem ra cô nhóc này không hề tệ.

Cố Sơ lên tiếng: “Buổi biểu diễn còn chưa kết thúc mà đã xuất hiện chủ đề tìm kiếm nóng rồi. Mọi người đều đang bàn tán về việc nghệ sĩ violin chính thức bí ẩn của dàn nhạc D đã làm khán giả kinh ngạc, cho nên câu ‘Em vẫn ổn ạ’ của em chỉ là khiêm tốn thôi.”

Trên chiếc bàn này, ngoại trừ Lục Nam Thâm, thì Cố Sơ là người khiến Hàng Tư cảm thấy ít áp lực nhất. Cố Sơ nói chuyện rất nhẹ nhàng, gương mặt trìu mến như một chị gái thân thiện nhà hàng xóm.

Đương nhiên, không phải những người khác mang thái độ công kích, mà là thân phận và chức danh của bọn họ đều rất đáng sợ. Kể cả là Tưởng Ly, chị ấy chẳng phải là Tưởng gia quát gió gọi mây một thời sao?

Hàng Tư mỉm cười với Cố Sơ, còn chưa kịp trả lời về chuyện khiêm nhường thì Lục Bắc Thần đã lên tiếng, “Nếu đã có năng khiếu về âm nhạc thì đừng để phí phạm. Nói cho cùng, dàn nhạc D cũng là của nhà, không thể để mặc sân khấu của chính mình được.”

Hàng Tư liếc nhìn Lục Bắc Thần, há hốc miệng, nhưng rất lâu không biết nên nói gì. Lục Đông Thâm nghiêm nghị, Lục Bắc Thần xa cách, dù ai trong hai người này nói chuyện với cô, cô cũng cảm thấy căng thẳng.

Thấy vậy, Lục Bắc Thần gạn hỏi thêm một câu, “Em hiểu ý của anh chứ?”

Ngụ ý rằng: Anh là anh trai, em trai anh vẫn còn nhiều điều ngại ngùng không dám nói ra, nên việc để người anh trai như anh chỉ ra là hết sức bình thường. Cô gái này ắt sẽ hiểu, chẳng qua là…

Sao ánh mắt cô lại có phần né tránh nhỉ?

Hàng Tư không ngờ Lục Bắc Thần lại hỏi nhiều như vậy, cô căng thẳng nuốt nước bọt: “Ừm… chắc là hiểu ạ.”

Cô đâu có ngốc, sao lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Nhưng cô muốn nói với bọn họ rằng cô không đòi hỏi bất cứ thứ gì từ Nam Thần, nhưng liệu điều này có gây ra hiểu lầm không? Họ chấp nhận đến đây và gặp mặt theo kiểu này, chắc là cũng không nghĩ về cô quá xấu.

Lục Nam Thâm cũng không nghĩ Hàng Tư lại trả lời như vậy, còn đính kèm cả chữ “chăng”. Vậy rốt cuộc là hiểu hay không hiểu? Anh ấy nói chưa đủ rõ ràng ư?

Anh ấy vô thức liếc nhìn Lục Đông Thâm.

Lục Đông Thâm cũng quay qua nhìn như có thần giao cách cảm, ánh mắt đầy cảm thông.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, cả hai đồng thời nghĩ đến một khả năng: Chắc họ lạc hậu thật rồi, thật khó để hiểu được suy nghĩ của giới trẻ ngày nay.

Cố Sơ ngồi bên nhịn cười, hắng giọng: “Hay là hai người đừng nói nữa? Làm con gái chúng ta sợ kia.”

Cả Lục Đông Thâm và Lục Bắc Thần đều bày ra vẻ mặt vô tội.

Còn Hàng Tư thì hơi đỏ mặt lên.

Lục Nam Thâm mím môi cười, nắm chặt tay cô rồi dịch sát lại gần: “Đừng sợ họ, thực ra bây giờ họ đang sợ em đấy.”

Kiểu nói chuyện thì thầm nhưng âm lượng thì hoàn toàn đủ cho người bên cạnh nghe thấy.

Vành tai Hàng Tư càng nóng hơn. Cô rút tay ra đánh anh một cái, Lục Nam Thâm càng dãn mặt ra, cười sảng khoái.

Niên Bách Ngạn khẽ cười, nói, “Nam Thâm nói đúng đấy. Cô bé, bây giờ cô là một người hết sức quan trọng của Lục Môn. Trông họ có vẻ nhẹ nhàng, điềm đạm vậy thôi, thực ra đang phải thận trọng vô cùng, sợ không giữ được chừng mực sẽ khiến cô sợ quá chạy mất.”

Anh ấy nói vừa nói xong, Tố Diệp bèn bấu nhẹ vào cánh tay anh ấy một cái.

Anh ấy quay qua nhìn Tố Diệp. Tố Diệp nháy mắt ra hiệu, vẻ giận lắm mà chưa thể nói được. Anh ấy thấy khó hiểu: Khoan đã, mình nói không ổn chỗ nào chứ?

Trước khi đến, Lục Đông Thâm đã nhiều lần dặn dò rằng anh ấy phải vô tình tiết lộ thông tin cả Lục Môn đều đang vô cùng chào đón Hàng Tư.

Tố Diệp mặc kệ anh ấy luôn.

Niên Bách Ngạn ngẩng đầu nhìn Hàng Tư, kinh ngạc phát hiện sắc mặt của cô đã tái nhợt. Trời đất chứng giám, anh ấy đã làm gì chứ?

Hàng Tư liên tục xua tay với anh ấy, “Không phải, không phải, các anh chị… Em… Em không sợ các anh chị…”

Càng nói càng tệ.

Niên Bách Ngạn cảm giác như có người dùng gậy đánh bộp bộp vào gáy mình, xem ra cô thật sự rất sợ bọn họ.

Tô Diệp khẽ thở dài, bắt chước giọng điệu của Cố Sơ bãn nãy: “Hay là ba người đàn ông trưởng thành các anh đừng nói gì nữa? Chúng ta ăn cái đã.”

Sau đó cô ấy nhìn qua Hàng Tư, cười nói: “Mấy ông anh trai này nói chuyện thẳng đuồn đuột ấy, thật ra là họ sốt ruột quá thôi. Em gái, đừng trách bọn họ.”

“Em không ạ, thật đấy.” Hàng Tư vội vàng giải thích, “Em cảm thấy… mọi người đều rất tốt.”

“Đúng, quan trọng là em cảm thấy tốt.” Tố Diệp mỉm cười nói.

Lục Nam Thâm cười khẽ, hạ giọng nói: “Hàng Hàng, anh trai và anh hai của anh bao gồm cả anh Niên ngồi đối diện đều nổi tiếng là nghiêm túc và nghiêm khắc với người ngoài, nhưng đối với gia đình lại rất tốt, đừng lo lắng.”

Hàng Tư ngước mắt nhìn anh, thấy đôi mắt anh rực lửa, trái tim bỗng chốc như vọt lên tận cổ họng, đập điên cuồng.

***

Khi bắt đầu dùng bữa thực sự, bầu không khí cũng không tệ, Hàng Tư cũng dần dần thả lỏng hơn.

Có lẽ là sợ tạo áp lực quá lớn cho cô, nên mọi người đều chuyển sự chú ý từ cô sang Niên Bách Tiêu. Vợ chồng nhà họ Niên đến đây hôm nay, ngoài việc cổ vũ và hỗ trợ thêm cho nhà họ Lục, còn có một chuyện quan trọng khác.

Liên quan đến Niên Bách Tiêu.
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 406: Em nghĩ là vì lý do gì?



Cuối mùa xuân năm nay, trời đã trở lạnh hiếm hoi rồi lại còn có một trận mưa lớn, khiến đất tơi xốp hơn nhiều. Lúc đó, Niên Bách Tiêu đang thi đấu ở một thành phố khác, nhưng anh ấy lại gọi điện đến nghĩa trang như thể có thần giao cách cảm. Nghĩa trang thông báo với anh ta rằng mộ của Phương Sênh vẫn ổn, nhưng trận mưa lớn đã làm gãy cành cây, các cạnh sắc của nó đã làm xước bức ảnh trên bia mộ.

Ảnh thờ bị xước xát là chuyện bình thường, vì chúng phải hứng gió đón gió ngoài trời. Những người ở nghĩa trang cũng nói với Niên Bách Tiêu rằng không có gì nghiêm trọng, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện được gì.

Khi tới thăm Phương Sênh, ba người họ cũng kiểm tra lại tình hình của ngôi mộ. Nó được lát men nên vết xước không quá rõ ràng. Nhưng Niên Bách Tiêu lại có rào cản tâm lý, anh ấy cảm thấy hai vết xước không sâu không nông giống như xương cá mắc kẹt trong cổ họng, khiến anh ấy khó chịu, không thể nuốt xuống hay khạc ra.

Anh ấy dự định thay lại tấm bia mộ.

Thay bia mộ chưa phải là xong. Niên Bách Tiêu định thêm cụm từ “vợ đã mất” lên bia mộ, hiển nhiên là đã quyết định rồi. Tối nay không phải là thảo luận mà là thông báo.

Nghe có vẻ rất hoang đường nhưng lại hợp với tính cách ngông cuồng và bất chấp của Niên Bách Tiêu.

Nhưng Niên Bách Tiêu không cho rằng đây là hành động liều lĩnh, anh ấy chân thành nói: “Em cho mình ba năm, nhưng sau ba năm, em vẫn không thể buông tay cô ấy. Mỗi lần nghĩ đến cô ấy, em đều rất đau lòng và buồn bã. Em muốn cho bản thân một danh phận, cũng là cho mối quan hệ của bọn em một danh phận.”

Danh phận là thứ không có ý nghĩa gì với người đã khuất, nhưng với Niên Bách Tiêu, máu anh ấy sôi lên khi suy nghĩ này nảy ra trong đầu.

Niên Bách Ngạn không phản bác sự vô lý của anh ấy, chỉ im lặng hồi lâu rồi hỏi: “Em thật sự cho rằng danh phận là thứ nói đưa là đưa được sao? Đây không phải là chuyện đùa, cha mẹ cô gái kia đã đồng ý chưa?”

Niên Bách Tiêu và Niên Bá Ngạn trước kia vốn không hòa thuận. Niên Bách Tiêu luôn phản nghịch, Niên Bá Ngạn lại là người nghiêm khắc nên họ thường xuyên tranh cãi rất gay gắt.

Nhưng giờ thì khác rồi.

Cũng chẳng biết vì những khó khăn mà nhà họ Niên đã trải qua hay chính vì sự ra đi của Phương Sênh.

Niên Bách Tiêu không hề tức giận, thái độ nghiêm túc và chân thành từ đầu tới cuối, “Anh, em không đùa đâu. Đây thực sự là quyết định mà em đã cân nhắc kỹ lưỡng. Em làm vậy không phải vì em cảm thấy có lỗi, mà vì em không thể buông tay cô ấy. Em đã xin phép bố mẹ Phương Sênh rồi.”

Cả phòng ăn chìm vào im lặng.

Lòng Hàng Tư như dậy sóng, cô vô thức nhìn Lục Nam Thâm, tuy rằng vẻ mặt anh không quá sửng sốt, nhưng trong đáy mắt cũng thoáng chút ngỡ ngàng, rõ ràng anh cũng không biết gì giống như cô.

Lục Đông Thâm và Lục Bắc Thần đều không nêu ý kiến, đây là chuyện liên quan đến nhà họ Niên, dù có thân thiết đến đâu họ cũng không tiện xen vào.

Nhưng họ là họ, Hàng Tư thì khác.

Cô lên tiếng, “Niên Bách Tiêu, nếu Phương Sênh ở dưới kia có linh thiêng chắc chắn sẽ không muốn anh làm như vậy, anh phải nhìn về tương lai chứ.”

“Anh đưa cô ấy cùng hướng về tương lai không tốt hay sao?” Niên Bách Tiêu đáp nhẹ tênh, nhưng thái độ thì rất kiên định, “Chuyện này anh đã quyết định rồi, thế nên mọi người không cần khuyên đâu.”

Lòng Hàng Tư rối bời vô số những cảm xúc, nhưng không nói rõ được cụ thể là cảm xúc gì.

Nếu nói là phản đối thì Hàng Tư chắc chắn muốn phản đối. Phương Sênh là bạn tốt của cô và Niên Bách Tiêu cũng vậy. Người chết đã đi rồi, nhưng người sống vẫn phải tiếp tục hướng về phía trước, cho dù có đau khổ đến mấy rồi cũng có ngày phải buông bỏ.

Nhưng nói không cảm động cũng là nói dối.

Cô cảm động bởi sự nặng tình của Niên Bách Tiêu cũng như sự im lặng của mọi người ở đây. Sự im lặng này cho thấy trong lòng mọi người, đây không phải chuyện đùa, tất cả đều trân trọng Phương Sênh, xem trọng mối quan hệ mà Niên Bách Tiêu đưa ra.

Một lúc lâu sau, Niên Bách Ngạn mới nói: “Nếu gia đình bên kia đồng ý, và em đã suy nghĩ kỹ lưỡng cho quyết định này, vậy thì cứ làm đi. Chị dâu và anh không phản đối.”

Tố Diệp ở bên cạnh mỉm cười, “Bách Tiêu nhà ta trưởng thành thật rồi.”

Niên Bách Tiêu nâng chén, quan sát tỉ mỉ một lượt, đôi mắt ửng đỏ: “Cảm ơn anh chị, cảm ơn mọi người đã làm chứng cho em. Em xin nâng ly mời mọi người!”

***

Vương phủ trở nên cổ kính hơn khi màn đêm buông xuống, ai không biết có thể lầm tưởng rằng mình đã du hành ngược thời gian.

Màn đêm nhuộm màu ngói tráng men, thú bằng đồng mạ vàng treo trên mái hiên chậm rãi tỏa ra hương thơm, không khí trong vườn tràn ngập mùi hương hoa thoang thoảng. Đèn lồng cung điện hình sừng cừu cũng sáng dần lên từng chiếc một, ánh trăng sáng trong khiến người ta chợt ngẩn ngơ.

Trong vườn có một cái hồ.

Hạc cẩm thạch trắng đặt bốn góc ngậm trong miệng một cây nến hoa sen mạ vàng, cũng đang tỏa sáng. Cá dưới ao đang thong thả bơi lội, trên đầu là một cây tử đinh hương cổ thụ to lớn. nh** h** màu tím bị gió thổi xuống nước, cá chép vàng đang đùa giỡn giữa những nh** h**.

Hàng Tư thả một chiếc hoa đăng xuống hồ, nước gợn sóng lăn tăn, ánh nến chiếu rọi. Cô nói: “Không phải lễ hội, không ngờ lại có thể chơi hoa đăng.”

Lục Nam Thâm đứng bên cạnh, không nhìn hoa đăng mà chỉ ngắm cô.

Khuôn mặt cô được rọi chiếu bởi ánh sáng từ chân nến mạ vàng, làn da trắng trẻo, hàng mi cong và đôi mắt trong veo như lấp lánh những vì sao.

Tối nay là một tụ tập hiếm hoi của cả gia đình, mọi người vẫn đang trò chuyện bên trong, đám trẻ tíu tít ngoài vườn. Anh dẫn cô ra ngoài thăm vương phủ, nơi này yên tĩnh, tiện nói chuyện.

Thấy cô đã thả xong hoa đăng, Lục Nam Thâm bèn nắm lấy tay cô.

Hàng Tư đan tay mình vào tay anh. Sau khi mười ngón tay nắm chặt, cô muốn kéo anh đi về phía trước nhưng lại bị anh nắm chặt tay, kéo trở về.

Hàng Tư ngã vào trong lòng anh, bị anh ôm chặt. Cô cảm thấy miệng khô khốc trong chốc lát, liếc mắt về phía phòng chính: “Ở nơi đông người…”

Lục Nam Thâm cúi mặt nhìn cô, không chọc ghẹo cô như mọi khi.

Thấy anh có vẻ nghiêm túc, Hàng Tư tò mò, “Có chuyện gì ư?”

Lục Nam Thâm gật đầu.

Hàng Tư từ bỏ ý định đi vòng qua bờ bên kia thả hoa đăng, “Vậy anh nói đi.”

Khi Lục Nam Thâm nhìn cô, ánh mắt anh sâu thẳm. Hàng Tư thấy hết, một niềm rung động khó tả lặng lẽ lan tỏa trong đêm, cùng với hương hòa ùa vào trong trái tim cô.

Anh nói, “Hàng Hàng, anh có lý do để kiên quyết muốn em tham gia buổi biểu diễn lần này.”

Hàng Tư biết.

Cô lại liếc vào trong phòng chính.

“Hôm nay không đơn thuần chỉ là một bữa cơm. Nhưng anh nghĩ, em đã hiểu ý nghĩa của buổi tối hôm nay.” Lục Nam Thâm nói nhẹ nhàng.

Hàng Tư ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của anh, sự xúc động mới đây thôi còn lan tràn dữ dội, cô sao có thể không hiểu? Nhất là khi hai anh em họ Lục đã nói rõ ràng như vậy.

Cô nói, “Nam Thâm, có những chuyện cứ để thuận theo tự nhiên cũng tốt.”

Không phải cô không yêu anh, càng không phải không muốn sống với anh trọn đời, chỉ là cô rất sợ anh sẽ cầu hôn cô trước mặt đông người. “Đông người” đối với cô không phải bất ngờ mà là khiếp đảm.

Lục Nam Thâm hơi thu tay lại, cô nghiêng người về phía trước, anh gọi tên cô, “Hàng Tư”, gọi đầy đủ cả họ lẫn tên.

Tư thế này rất mờ ám, nhưng ngữ điệu của anh thì rất nghiêm túc.

“Anh muốn cầu hôn với em, rất muốn.” Lục Nam Thâm nhấn mạnh, “Dù trước hay sau buổi biểu diễn đều là thời điểm thích hợp, nhưng em nghĩ vì sao anh không hành động?”

Hàng Tư cảm thấy ánh mắt của anh quá nghiêm túc, cô bỗng dưng thấy căng thẳng. Cô không trả lời, cảm nhận được điều Lục Nam Thâm cần không phải câu trả lời của cô.

Quả nhiên, Lục Nam Thâm lại tiếp tục hỏi: “Anh né tránh buổi biểu diễn, tránh xa người thân và bạn bè, kéo em đến đây, em nghĩ là vì lý do gì?”
 
Tứ Trùng Miên - Ân Tầm
Chương 407: Trưởng thành rồi [Kết thúc]



Trong phòng chính, mấy người lớn không nhàn nhã tán gẫu đủ thứ chuyện cho lắm. Tất cả đều tụ tập trước cửa sổ hóng chuyện, khiến nhân viên cảm thấy kỳ lạ: Hóa ra mấy nhân vật tầm cỡ như thế này cũng rất gần gũi, cũng thích hóng hớt như người bình thường.

Bên ngoài cửa sổ là quang cảnh khu vườn, có một cái hồ ẩn dưới bóng cây. May mắn thay, giờ không phải giữa hè, lá lớn vẫn chưa nhú. Mặc dù hơi xa, nhưng vẫn có thể nhìn rõ thứ gì đó nhờ ánh đèn dưới hồ hắt lên

Lục Bắc Thần một tay chống lên cửa sổ, tạo thành cái bóng, nhìn thấy hết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nói: “Còn chờ đợi gì vậy? Sao mãi chưa có động tĩnh gì.”

Niên Bách Ngạn cười nói, “Nam Thâm thính lắm, bên này chúng ta làm gì nó nghe thấy hết đấy.”

Lục Đông Thâm đứng sững trước cửa sổ, khoanh tay nói: “Lục Nam Thâm, thân là người nhà họ Lục, em đừng lề mề nữa, cầu hôn nhanh gọn đi.”

Ở khoảng cách này, anh ấy tin chắc rằng Lục Nam Thâm có thể nghe rõ.

Tố Diệp và Cố Sơ nhìn nhau cười, ba người đàn ông này bình thường đều tỏ ra là người đàng hoàng, lúc này lại thật sự rất trẻ con. Tưởng Ly cười khẽ, “Anh nghĩ cô Hàng là người ngây ngô sao? Nam Thâm có bất kỳ sơ suất nào, cô bé ấy sẽ chạy ngay lập tức.”

Lục Đông Thâm sững người một lúc rất lâu rồi mới “Hả” một tiếng, quay đầu lại nhìn Tưởng Ly.

Không chỉ anh ấy, ngay cả Niên Bách Ngạn và Lục Bắc Thần cũng có vẻ hơi bất ngờ. Thấy vậy, Tưởng Ly câm nín: “Ba công tử đây không lẽ thật sự cho rằng Nam Thâm chỉ cần mấp máy vài câu là có thể cầu hôn thành công?”

“Chứ còn gì nữa?” Suy nghĩ của Lục Đông Thâm rất thẳng thắn, chính là dùng dao chém một phát cho xong. Hơn nữa, cô gái kia chịu tới đây cùng nó có nghĩa là cô chấp nhận rồi, đúng không?

Lục Bắc Thần nghĩ tới một khả năng, “Kể cả có nói về quà dạm ngõ cũng là bình thường mà phải không?”

Cố Sơ nhướng mày: “Em không nghĩ cô gái ấy sẽ nghĩ tới chuyện đó.”

Tố Diệp phì cười: “Nói mấy người biết đọc tâm lý người khác là khen hơi quá rồi. Nếu ba người mà làm ông mối, chắc chắn sẽ mối đôi nào hỏng đôi ấy.”

Tưởng Ly hoàn toàn đồng ý với lời của Tố Diệp, thở dài: “Nam Thâm cẩn thận cũng có lý. Nếu không, thà cầu hôn ngay lúc biểu diễn trước mặt tất cả mọi người đi cho xong?”

***

Phải, nơi cầu hôn thích hợp nhất chính là buổi biểu diễn.

Hàng Tư đã nghĩ đến cảnh tượng ấy rồi.

Lựa chọn tốt nhất tiếp theo là thực hiện ở sảnh chính trong khi ăn tối, trước mặt mọi người. Xét cho cùng, cầu hôn trong nhà hàng là một trong những màn kinh điển.

Hàng Tư đã nghĩ ra nguyên nhân, nhưng cổ họng giống như bị chặn lại, không bật ra được chữ nào. Sau đó cô mới biết, không phải cổ họng cô bị chặn lại, mà là nhịp tim của cô quá nhanh, nhanh đến mức không thở được.

Lục Nam Thâm thì thầm: “Nếu anh cầu hôn em trong lúc biểu diễn, bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm vào em, nhiều chuyện thúc giục em, đó sẽ là một áp lực vô hình đối với em, một loại kiểu áp đặt đạo đức. Cho dù em có đồng ý hay không, em cũng sẽ bị thế giới bên ngoài tác động.”

“Tương tự như thế là ở trước mặt gia đình và bạn bè anh”, anh tiếp tục, “Anh quyết tâm cưới em làm vợ, nhưng anh không muốn lợi dụng áp lực bên ngoài để cầu hôn cho xong.”

Hàng Tư mím môi. Anh nói hoàn toàn chính xác, cũng quá thấu hiểu lòng cô.

Rất lâu sau, cô khẽ lên tiếng hỏi, “Thế tức là, anh đang cầu hôn em?”

“Dĩ nhiên chưa tính là cầu hôn.” Lục Nam Thâm cười khẽ, “Hay là em đồng ý luôn đi.”

“Anh đừng mơ.” Vành tai Hàng Tư lại nóng lên.

Lục Nam Thâm mỉm cười, ánh mắt sáng ngời, ôn nhu, kiên định, sâu thẳm khó dò, nhưng vẻ thâm tình cũng toát lên ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh lấy ra chiếc hộp nhung trắng đã chuẩn bị từ trước, chậm rãi quỳ xuống.

Hóa ra hôm nay anh mặc chỉn chu là để dùng vào khoảnh khắc này.

Những ngọn đèn sàn ẩn xung quanh lúc này từ từ sáng lên, không chói mắt cũng không đột ngột, giống như những vì sao rải rác trên mặt đất. Ánh sáng và bóng tối hòa vào nhau, bọc lấy hương hoa giữa làn gió đêm ấm áp, tăng thêm sự rung động lãng mạn.

“Hàng Hàng, anh nghĩ cách này sẽ hợp với em hơn, không tạo gánh nặng tâm lý cho em, để mọi điều em nghĩ, mọi lời em hứa đều xuất phát từ trái tim.” Lục Nam Thâm ngẩng đầu nhìn cô, “Làm vợ anh được không?”

Hàng Tư biết anh sẽ cầu hôn, nhưng khi thời khắc này thực sự đến, trái tim cô đập mạnh như con thỏ nhỏ trong vòng tay anh. Cô cảm nhận được đôi mắt sâu thẳm của anh, sâu đến mức có thể nhấn chìm người ta, anh đang từ từ kéo cô vào trong đó.

Anh nói rất đúng.

Ở đây chỉ có anh và cô.

Giữa một không gian yên tĩnh, không có hàng trăm ánh mắt của người ngoài cuộc, không có những giọng nói thúc giục khiến người ta không thể suy nghĩ, cách cầu hôn đơn giản và trong sáng nhất đã mang đến cho cô đủ không gian.

Nhưng Hàng Tư vẫn cảm thấy áp lực phần nào.

Cô nhìn anh, suy ngẫm về nguồn gốc của cảm giác hồi hộp trong lòng mình, và cô nghĩ nó xuất hiện khi mắt cô chạm mắt anh.

Ánh mắt anh tuy dịu dàng nhưng cũng rất kiên quyết, như thể quyết tâm giành được điều gì đó.

Hàng Tư suy nghĩ một lát, tiến lên nửa bước, cúi đầu nhìn anh: “Kết hôn lúc này ư? Anh có phải là người kết hôn sớm nhất trong nhà họ Lục không?”

Lục Nam Thâm không ngờ cô lại hỏi như vậy, anh ngạc nhiên bật cười, đây là loại suy nghĩ gì vậy? “Vậy là em đồng ý hay là không đồng ý?”

“Em chỉ tò mò nên hỏi vậy thôi.” Hàng Tư nói.

Lục Nam Thâm không biết nên cười hay khóc, nhưng vẫn trả lời một cách nghiêm túc: “Sớm muộn gì anh cũng phải kết hôn, hơn nữa đằng nào cũng sẽ kết hôn với em, vậy thì làm sớm hơn làm muộn thì có sai không?”

Hàng Tư im lặng há hốc miệng.

Anh nói tiếp, “Chúng ta quen nhau khá lâu rồi, có ai yêu nhau hơn ba năm còn chưa kết hôn không?”

Hàng Tư cũng vẫn lặng im.

Anh tiếp tục, “Quan trọng là, chẳng biết ngày mai và sự cố cái nào sẽ đến trước. Hàng Hàng, những người được sống như chúng ta càng phải biết trân trọng nhau, không phải sao?”

Ánh mắt Hàng Tư buồn đi một chút.

Câu nói cuối cùng như mọc chân, bước sâu vào trái tim cô. Cô nghĩ đến Phương Sênh và Niên Bách Tiêu, trân trọng người trước mắt chính là hạnh phúc lớn nhất.

Bên trong hộp nhung trắng là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, Lục Nam Thâm nói: “Anh đã mua chiếc nhẫn này từ ba năm trước, Hàng Hàng, anh vẫn luôn chờ em.”

“Đến hôm nay không muốn đợi tiếp nữa ư?” Hàng Tư khẽ hỏi.

“Phải, không muốn đợi thêm nữa.” Ánh mắt Lục Nam Thâm hừng hực như ngọn đuốc, “Anh không muốn cho em thêm thời gian nữa. Hàng Hàng, hôm nay anh nhất định phải đeo chiếc nhẫn này lên tay em.”

Hơi thở của Hàng Tư lại thiếu ổn định, “Anh… có thật đang cầu hôn không thế?”

“Em hiểu là đang ép hôn cũng được.” Lục Nam Thâm nhìn cô đăm đăm, “Tóm lại, hãy làm vợ anh.”

“Anh… sao trước đây không phát hiện ra anh đen tối như vậy?” Hàng Tư hơi giận, nhưng mặt thì nóng bừng.

Lục Nam Thâm không đợi cô đồng ý hay không đã đứng dậy, Hàng Tư thấy vậy chỉ vào anh hỏi: “Anh định làm gì? Anh cầu hôn xong rồi à?”

Lục Nam Thâm nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cô, bàn tay còn lại bị anh kéo ra sau lưng. Anh ôm cô, cúi đầu nhìn cô chăm chú: “Chưa xong, nên đứng dậy để tiếp tục.”

“Còn có kiểu nửa chừng đổi phong cách hả?”

Lục Nam Thâm cúi đầu, bờ môi mỏng áp lên má cô, nửa đùa nửa thật, “Vậy phải làm sao? Em đã nói anh tệ rồi mà.” Dứt lời, anh hôn cô.

Hôn chỉ là màn dạo đầu, ngay sau đó anh chuyển qua cắn môi cô. Cô kêu đau, kháng nghị, không ngờ càng tiện cho anh đột nhập sâu hơn.

Một người không đứng đắn, đến nụ hôn cũng lưu manh, cuối cùng nó hóa thành một sự quấn quýt, triền miên.

Trong lúc ngơ ngẩn, Hàng Tư cảm thấy lành lạnh trên ngón tay.

Chiếc nhẫn bị đeo vào.

Quả nhiên là… người lưu manh.

Đôi môi Lục Nam Thâm trượt qua vành tai cô, anh lẩm bẩm, “Làm vợ anh nhé, Hàng Hàng.”

“Đã đeo nhẫn vào rồi.” Hàng Tư sát lại gần anh, thừa cơ cắn lên cổ anh, “Cưỡng chế thì có.”

Ánh mắt Lục Nam Thâm tối đi một chút, anh cười khẽ, tranh thủ ôm cô chặt hơn, “Hãy nói được đi.”

Hàng Tư đã thật sự được mở rộng tầm mắt về vô liêm sỉ của người này. Cô đẩy anh ra, nhưng không được vì anh đang ôm rất chặt. Anh nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, nụ cười đong đầy trong ánh mắt, vẻ mặt vô tội, chờ đợi câu trả lời của cô.

Người này thật là.

Hàng Tư cố nhịn cười. Lưu manh thật đấy, nhưng cũng khiến người ta cảm động vô cùng.

“Được.” Cô khẽ đáp.

Sau khi trả lời từ này, cô cảm thấy xuất hiện một cảm giác kỳ lạ. Rất ngọt ngào, lại hơi ngứa ngáy.

Cái ngọt ngào ấy lan dần vào trong đôi mắt Lục Nam Thâm. Anh bật cười, đôi mắt phản chiếu bóng hình của Hàng Tư.

Bên phía phòng chính.

Lục Bắc Thần đã chống tay đến ê ẩm, cuối cùng cũng thở phào một hơi, có vẻ như đã xong xuôi rồi.

Cố Sơ và Tưởng Ly đều rất vui, nhà họ Lục lại có thêm thành viên mới.

Niên Bách Tiêu chép miệng: “Để tên Lục Nam Thâm được lên mặt rồi.”

Niên Bách Ngạn chúc mừng trước, “Chúc mừng nhà họ Lục, sắp được tổ chức chuyện hỉ rồi.”

Lục Đông Thâm cười tươi ra mặt: Thằng nhóc này được lắm.

Tố Diệp cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, chưa quay vào ngay.

Bên kia cửa sổ, Lục Nam Thâm nắm tay Hàng Tư đi về phía phòng chính. Nơi này rất náo nhiệt, xem ra bọn họ sẽ vui chơi cả đêm.

“Em cảm thấy…”

Những người khác quay đầu nhìn Tố Diệp.

Lúc Tố Diệp nói những lời này, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Lục Nam Thâm ngoài cửa sổ. Cô ấy hơi do dự một chút rồi quay đầu lại, mỉm cười với mọi người trong phòng: “Nam Thâm đã lớn rồi.”

“Đến tuổi lấy vợ rồi, cũng phải khôn lớn, trưởng thành chứ.” Lục Đông Thâm cười.

Tố Diệp mỉm cười.

Phải, đã là người sắp lấy vợ rồi.

Khôn lớn rồi.

Cũng trưởng thành rồi.

[Kết thúc]
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back