Chương 6 — Giá của Sự NhớKhói cuộn lại thành một bàn tay, rồi thành nhiều cánh tay, rồi thành một thân hình mơ hồ, không mắt không miệng, chỉ có vô số mảnh ký ức dính lấy nhau như nhựa đường.
Nó trườn đến, vần vũ quanh Lưu Huyền như một cơn đói, miệng không cần mở vẫn phát ra tiếng gầm rền trong đầu cậu.Cậu cảm nhận mảnh neo còn sót trong lòng, nhạy như một viên hòn bi ấm.
Nó là thứ cậu vừa bấu lấy trong mê cung, thứ cảm giác chắp vá bằng lời hứa, không phải hình ảnh.
Giờ đây, khi những xúc tu khói vươn tới, neo lung lay, run rẩy theo từng cử động của kẻ săn ký ức.Một luồng hơi lạnh luồn qua, làm lông tay cậu dựng đứng.
Tiếng thì thầm từ mê cung giờ đè nặng như chỉ trích: “Giữ, hay từ bỏ?
Giữ, hay từ bỏ?”
Những mảnh ký ức lao tới, vò xé, thử kéo tấm vải của cậu rách toạc.
Cậu cảm thấy từng mảng trí nhớ rung rinh, như những tấm ảnh bị lột khỏi bảng.Cậu không kêu.
Thay vào đó, cậu đặt bàn tay lên vòng Dấu Ấn, ép chặt như nắm một hòn than.
Một luồng ấm lóe lên, len vào từng kẽ xương.
Neo trên cổ tay như được đánh thức, không còn chỉ là sợi sáng mảnh manh, mà như một chuỗi chân thực, rút về điểm tâm cậu.
Cậu cảm nhận nó có thể cầm được, có thể giằng ra thứ gì đó từ tay thiên tai nhớ.Thực thể khói lao tới lần nữa, vồ lấy cổ cậu bằng những mảnh ký ức vỡ toang.
Lưu Huyền rít một tiếng, tung toàn bộ trọng tâm, và quát thành tiếng, một tiếng quát không phải dành cho kẻ trước mặt mà dành cho chính mình: “Nhớ, không phải để bị ăn cắp!”
Lời quát là lời buộc.
Từ ngực cậu, một chuỗi ánh sáng như vệt mực trắng văng ra, bám vào những mảnh ký ức quanh đó.
Không phải ánh sáng hình, mà là ánh sáng cảm giác: hơi ấm của một bàn tay, vị ngọt của một miếng bánh chưa từng nếm, âm thanh yên bình của một buổi chiều.
Ánh sáng ấy không cố níu lại toàn bộ đoạn phim, nó gom lấy cái hồn của ký ức, cái khiến người ta muốn nhung nhớ.
Mỗi tia sáng lao tới lại hút một mảnh khói, biến mảnh khói thành bụi vụn ánh sáng rồi ném nó ra xa.Những mảnh khói rít lên như vải bị xé, tụ lại rồi cố phục hồi.
Chúng phun những mảnh lớn hơn, trộn màu, những gương mặt mơ hồ, những câu tên hé mất một nửa chữ.
Một trong số đó lóe lên rõ hơn: một người phụ nữ, mắt ấm, đang gọi một cái tên mà cậu cảm thấy mình từng biết.
Cậu bước tới, cố nắm lấy hình ảnh ấy, nhưng chỉ một giây thôi, hình ảnh co cụm lại và tan biến.Cậu nhận ra chiến thuật của kẻ săn: nó không tiêu diệt ký ức bằng sức mạnh, mà bằng cám dỗ.
Nó cho cậu thấy điều mà cậu muốn, rồi lấy đi.
Mục tiêu là làm cậu quỵ, khiến cậu trao đi neo để đổi lấy hình ảnh.
Nếu cậu từ bỏ neo, Dấu Ấn trên tay sẽ nhạt, và Thành Trì sẽ quên cậu như chưa từng bước vào.Cậu hiểu điều đó sâu trong xương tủy.
Và cậu biết luôn rằng, mỗi lần neo bung ra để tấn công, nó bào mòn chính bản thân mình.Một mảnh neo khác lóe lên trên mu tay, nhỏ hơn và lạnh hơn.
Cậu đã dùng phần lớn neo vào thử thách trước; giờ chỉ còn một phương án: đập vỡ hẳn thứ gì đó trong lòng để tạo ra một mỏ neo lớn hơn, một thứ có thể xuyên qua đám khói và khắc một dấu sâu.
Nhưng làm vậy, cậu sẽ mất một thứ quý giá, một ký ức cốt lõi mà không thể gọi lại.Ánh mắt cậu dừng ở một hình ảnh bập bùng — không rõ là ký ức hay cái bẫy nữa: một căn phòng có tiếng đàn piano, một mùi bột mì, và một cánh tay mà cậu như nhớ đã từng nắm.
Cái bóng trẻ con nhấp nháy trong đầu, và tim cậu như bị bóp nghẹt.
Đó là hình ảnh an yên, một mốc nhỏ đã nâng đỡ cậu lâu nay mà cậu không hề nhận ra.
Nếu hy sinh nó, cậu sẽ biến mất một phần, nhưng neo tạo ra sẽ là thứ khiến người ta cần nhớ đến cậu.Cậu nuốt cơn nghẹn.
Quyết định lìa rời ký ức cũ không phải dễ, nhưng đôi khi cần để mở đường sống.Cậu thì thầm một lời hứa, không phải cho ai kia, mà cho chính mình: “Ta sẽ giữ ngươi bằng điều ta chọn, chứ không để điều đó bị lấy.”
Rồi cậu bóp chặt ký ức ấy trong tâm, tập trung hết cảm giác, biến nó thành một viên pha lê tinh lạnh, rút sâu từ lòng mình.
Viên pha lê sáng rực, nhưng đau như một vết dao đâm.
Cái đau không là thể xác mà là trống rỗng, như một gian phòng trong đầu bỗng bị khóa.Cậu ném viên pha lê về phía thực thể khói.
Viên pha lê lao xuyên qua những mảnh ký ức, phát ra tiếng ngân trong, và khi chạm vào, một tiếng rít khai mở như dây đàn bị cắt vang lên.
Phần khói nơi viên pha lê chạm hóa thành một cơn gió yếu, rồi tan thành bụi.
Một luồng sáng bật lên, chói và sạch, xua đi tầm một phần của thực thể.Nhưng giá phải trả hiện ngay: khi viên pha lê rời khỏi ngực, một khoảng trống trong cậu mở ra.
Một cảm giác ấm áp cũ bỗng mất, và tên của người liên quan vào đó trượt khỏi mép lưỡi cậu.
Cậu cố nhớ, nhưng chỉ còn lại một gợn — một nốt đơn cô độc.
Lòng cậu đau đến mức muốn gục, nhưng cậu vẫn đứng thẳng.Thực thể khói rít lên, lùi lại rồi tái cấu thành, lớn hơn, như bị kích động bởi sự mất mát của cậu.
Có lẽ nó thu thập năng lượng từ mỗi lần cậu hy sinh, mạnh lên bằng chính việc cậu mất.
Một bóng đen khác, nhỏ hơn và sắc nhọn hơn, lao tới từ phía sau.
Những cánh tay khói vươn, như muốn bóp nghẹt chiếc vòng khuyết trên mu tay cậu.Cậu không còn nhiều neo để dùng.
Vòng khuyết bây giờ phát sáng ấm hơn, nhưng mảnh còn lại trên mu như mảnh da non bở.
Cậu cảm thấy nếu tiếp tục hiến, sẽ chẳng còn gì.Trong khoảnh khắc gần cùng, khi bóng đen chạm đến, một tiếng gầm khác cắt ngang mê cung — tiếng gầm không đến từ thực thể mà đến từ chính mê cung, như một phản ứng: từ những bức tường, những tấm thẻ lời hứa mà cậu đã chạm trước đó bốc lên, bay quanh, tụ lại thành một chiếc áo choàng ánh sáng.
Chiếc áo choàng phủ lấy cậu, che chắn khỏi những xúc tu, làm cho mảnh neo cuối không bị kéo tuột khỏi da.Người ban áo choàng xuất hiện: không phải người đeo mặt nạ, mà là một hình bóng nhỏ, dáng người mảnh khảnh, khoác áo bằng ánh, đôi mắt như hai viên ngọc đen.
Giọng nói khàn khàn, nhưng ấm áp, vang lên sát tai cậu: “Không phải lúc nào phải hiến tất cả để bảo toàn.
Có những thứ cần giữ lại như một lời mời, không phải vật phẩm.
Cậu chọn đúng khi không trao hết.”
Sự xuất hiện đó làm cậu vừa kinh ngạc vừa thở phào.
Hình bóng ấy đưa tay, chạm vào vòng khuyết và truyền vào một xung nhẹ, giúp vết khắc ổn định tạm thời.
Cậu cảm thấy bớt rợn, nhưng không hề nào oan ủi: chiếc áo choàng không chữa lành khoảng trống mất mát, chỉ che chắn cho cậu khỏi bị nuốt ngay.“Ngươi là ai?” cậu hỏi, giọng khàn.Hình bóng nhún vai, như một nụ cười thoáng qua: “Một người ghi nhớ việc giữ, không phải điều bị lấy.
Nhưng ta không cứu miễn phí.”
Giọng nói biến mất trong mê cung, và người ấy lùi vào bóng, tan ra như khói sáng.Chưa kịp cảm ơn, tiếng bước chân dồn dập vang lên từ bên ngoài mê cung.
Tiếng không còn đơn lẻ, mà như một đoàn người đang tràn tới.
Cậu nghe rõ những lời thì thầm, khác biệt: không chỉ kẻ săn ký ức, mà những ai biết đọc dấu Dấu Ấn sẽ tới.
“Người có Dấu Ấn, ta nhìn thấy,” một giọng cất lên, sắc như dao.Lưu Huyền giật mình, đếm trong đầu những thứ còn lại: neo còn sót, ký ức bị mất, một thương tích mới hằn sâu.
Cánh cửa mê cung phía sau rung lên, những đốm sáng tụ lại như mắt, và từ khe hẹp, bóng mờ hình người xuất hiện.
Họ không lao vội, họ tiến theo trật tự, như một toán săn dày dặn, mà ở giữa toán là một tiếng cười lạnh:“Ngươi có Dấu Ấn, ngươi là mục tiêu, và giờ ta sẽ lấy nó.”
Cậu đứng chờ, tay quặn vào vòng khuyết, cảm nhận từng nhịp.
Mọi lựa chọn đều đã đưa cậu đến đây, và không có lối lùi.
Bên ngoài mê cung, thành phố lặng nghe, chờ đợi kết quả.Và khi những bóng mờ bước qua ngưỡng, cậu hít sâu, chuẩn bị cho một trận đấu mà chẳng biết phải đánh bằng ký ức hay bằng xương thịt.