Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 430: Chương 430



Tô Chí Phong ra mở cửa, Sở trưởng Thái liền vào trong sân, sau đó chỉ vào đống đồ vật bên ngoài cửa: "Cậu xem, chúng tôi thật sự làm ra rồi, hiện tại mới 23:45 phút tối, lễ Quốc Khánh còn chưa qua, quốc gia vẫn còn rất vững mạnh."

Mới vừa nói xong, ông ta liền nghiêng sang một bên, ngã xuống.

Mấy người Mã Lan bị doạ, vội vàng đỡ lấy, cũng may bên ngoài có binh lính nhanh tay đem người nâng dậy, nhưng Sở trưởng Thái đã lâm vào hôn mê.

Giang Bác dùng tinh lực của mình kiểm tra đại não của ông ta: "Ông ấy chỉ là ngủ say thôi."

"Là sao?"

Tống Sở lo lắng nói: "Chính là hôn mê đó."

"Vậy mau đến bệnh viện nhanh." Mã Lan hét lớn.

Một đám người lại nhanh chóng khiêng sở trưởng Thái đi, nhưng thật ra họ vẫn để lại một đội chiến sĩ để canh giữ đống đồ.

Trong khuôn viên quân khu vang lên tiếng ồn, nên có rất nhiều người trong nhà ra xem, gia đình họ Lôi ở bên cạnh cũng đi ra.

Thủ trưởng Lôi và bà Lôi, còn có Lôi Hổ cùng Lôi Báo, đều còn mặc quần áo ngủ, đi dép lê, có vẻ là vội vàng đi ra.

Thấy tình huống như vậy, bọn họ muốn tới xem đã bị tiểu binh cầm s.ú.n.g ngăn cản: "Thủ trưởng, chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ, ngoại trừ đồng chí Tô Giang Bác, bất kể là kẻ nào cũng không thể động vào vật này."

Thủ trưởng Lôi: "…"

TBC

Thủ trưởng Lôi biết đây là đang chấp hành nhiệm vụ bảo mật, xem ra nhà họ Tô vẫn ổn, liền cùng vợ và con trai vào nhà.

Đáng tiếc bà Lôi ngay cả nhìn ông cũng không thèm nhìn, đến cả con trai cũng không thèm nhìn ông ấy cái nào.

Sau khi hỏi Mã Lan chuyện gì xảy ra, liền cùng con trai vào nhà.

Thủ trưởng Lôi vẻ mặt chột dạ, muốn lại gần, nhưng không chịu nỗi hổ thẹn, chỉ có thể áy náy đi theo sau vào trong nhà.

Tô Chí Phong đi theo đến bệnh viện, còn Mã Lan ở lại chăm sóc hai đứa nhỏ.

Sau một hồi ầm ĩ, người nhà họ Tô cũng không ngủ được, hơn nữa cũng không thể mặc kệ những chiến sĩ bên ngoài.

Mã Lan mời bọn họ vào nhà ngồi nhưng đội trưởng dẫn đầu lại nói: "Chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ, mấy thứ này mời đồng chí Tô Giang Bác ký nhận."

Mã Lan nhìn con trai mình.

Giang Bác đi tới, liếc nhìn chiếc máy tính nặng nề kia. Anh trầm mặc một lát, sau đó nói: "Giúp tôi dọn vào phòng, để tôi xem một chút."

Hai tiểu binh ngay lập tức hỗ trợ đem đồ đạc chuyển vào trong phòng, hai người đều không dám nhìn xung quanh nhiều, sau khi chuyển xong liền cùng những người khác ra ngoài canh chừng.

Nhiệm vụ của bọn họ là phải trông coi những thứ này, không thể để cho người ngoài tiếp xúc.

Tống Sở khá lo lắng: "Anh Tiểu Bác, ngài Sở trưởng kia không sao chứ?"

"Chỉ là mệt mỏi quá độ thôi." Giang Bác vừa lắp máy tính vừa nói.

"Ông ấy là làm quà sinh nhật cho chúng ta mới sinh bệnh sao?" Tống Sở áy náy, hai mắt đỏ hoe.

Tay Giang Bác dừng lại một chút.

Mã Lan nói: "Ông ấy là vì đất nước, nước ta còn nhiều khó khăn nên bọn họ chỉ có thể nỗ lực nhiều hơn người khác."

Tống Sở cảm động nói: "Anh Tiểu Bác, bọn họ thật lợi hại, em còn tưởng bọn họ không thể làm xong kịp."

Thật ra kết quả này, anh cũng không nghĩ tới, không nghĩ rằng bọn họ có thể hoàn thành trong thời gian ngắn như vậy.

Lúc trước, ấn tượng của anh với đất nước này chính là quá lạc hậu, luôn chậm chạp, làm gì cũng không đạt tới hiệu quả như mong muốn, cảm thấy rất thất vọng.

Nhưng lúc này, anh thật sự ngạc nhiên.

Có vẻ như họ cũng không kém cỏi như vậy, mặc dù rất lạc hậu về khoa học kỹ thuật và vật tư, nhưng một số phương diện vẫn có thể bù đắp.

Các dây cắm đều đã được kết nối với nhau.

Giang Bác mở công tắc nguồn điện, sau đó dùng hai tay non nớt của mình lướt ngón tay trên đó.

Mã Lan nhìn thao tác này của con mình, mở to hai mắt đầy kinh ngạc.

Cái này không khác gì hacker mà bà nhìn thấy trong phim.

Con trai bà thật tuyệt vời.

Theo từng mệnh lệnh của Giang Bác, hệ điều hành đã hoàn thiện trên máy tính.

Mã Lan: "....." Hệ điều hành ra đời theo cách này sao?
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 431: Chương 431



Chỉ là hệ điều hành này rất lạ, cũng không hoàn toàn giống với những gì trước đây bà từng thấy.

Có hệ điều hành, Giang Bác lại tiếp tục viết các chương trình khác.

Ví dụ như phần mềm văn phòng, trò chơi, phần mềm soạn thảo.

Một loạt thao tác được thực hiện nhanh chóng, mới qua nửa tiếng đã hoàn thành.

Mã Lan há miệng nói không lên lời, mặt giựt giựt, cảm thấy con trai trước mắt thật không phải người.

Tống Sở không ngạc nhiên như vậy, dù sao trước kia anh Tiểu Bác cũng đã từng chế tạo rất nhiều đồ vật còn thần kỳ hơn so với cái này. Thứ này đối với anh Tiểu Bác mà nói, vẫn chỉ là chuyện nhỏ, kém khá nhiều so người máy trước đây Tiểu Bác làm cho cô.

Sau khi thiết lập xong, Giang Bác để Tống Sở thử, xem có thể gõ chữ hay không.

Tống Sở hưng phấn ngồi lên. Nhìn màn hình máy tính, trong lòng cô hào hứng vô cùng. Ôi, thật tốt quá, sau này đánh chữ càng thêm thuận tiện rồi.

TBC

Bởi vì trước kia Tống Sở đã từng sử dụng máy đánh chữ, cho nên việc cô có thể sử dụng bàn phím cũng không có gì lạ, tuy nhiên cô vẫn phải dựa vào trực giác của mình.

Dù sao máy đánh chữ cũng chỉ dùng số để đánh, còn cái này là đánh chữ ghép âm, cô có chút chưa tiếp thu kịp.

Nhưng khi nhìn thấy chữ mình gõ hiện ra trên màn hình máy tính, Tống Sở kích động đến mặt đỏ bừng.

"Anh Tiểu Bác, như này đúng là tiện hơn nhiều, còn có thể sửa lỗi chính tả bất cứ lúc nào."

Tống Sở đứng lên nói Mã Lan tới thử.

Mã Lan đã sớm nóng lòng muốn thử.

Đây chính là máy tính, đã bao nhiêu năm bà không sờ qua, thật hoài niệm.

Tuy vẫn còn rất lạc hậu, kém laptop của bà không biết bao nhiêu đời, nhưng chỉ riêng màn hình quen thuộc này, cũng đủ để cho bà nhìn như báu vật.

Hai tay Mã Lan đánh vài chữ lên máy tính, mấy chục năm không sử dụng, có chút xa lạ.

Tống Sở nói: "Ôi, mẹ thật lợi hại, lần đầu tiên dùng đã có thể đánh chữ."

Mã Lan ngượng ngùng: "Có lẽ, mẹ có chút thiên phú ở phương diện này."

"Mẹ thật thông minh." Tống Sở chân thành khen ngợi, khả năng thực hành của cô không tốt, phải mất một thời gian dài mới có thể học được cách gõ.

Máy tính được lắp đặt xong, ba người cũng buồn ngủ, dù sao cũng đã hơn mười hai giờ. Vừa rồi bị kích động nên ngủ không được, nhưng hiện tại bọn họ đều thử nghiệm xong rồi, liền bắt đầu mệt mỏi.

Mã Lan nghĩ đến ngày mai mình còn phải đi làm, bọn nhỏ còn phải đi học nên vội vàng để cho các con đi ngủ.

Trước khi ngủ bà còn lo lắng sẽ ngủ quên, thế mà vừa rạng sáng đã có người tới nhà.

Lần này có khá nhiều người đến, bọn họ đều là những thành viên chính của nhóm dự án máy tính. Tất cả đều có vẻ mặt tang thương, xanh xao vàng vọt, hốc mắt lõm xuống, vành mắt thâm quầng làm cho người ta nhìn mà khiếp sợ, Mã Lan không khỏi lo lắng lát nữa họ có đột nhiên ngất đi như Sở trưởng Thái hay không.

Mã Lan nói: "Các đồng chí, các người... sao lại thành như vậy?”

"Không sao, mấy ngày nay chúng tôi có chút bận rộn." Một chuyên gia tóc hoa râm lau mắt kính: "Chúng tôi vẫn coi như khá thoải mái, chỉ cần làm hạng mục mà thôi, mấy ngày nay sở trưởng Thái luôn bận trong bận ngoài giúp chúng tôi phối hợp, bôn ba khắp nơi."

Mã Lan:"... Đúng rồi, ông ấy đang ở trong bệnh viện."

Mọi người trầm mặc một chút: "Chúng tôi biết rồi."

Họ đều là những chuyên gia máy tính giỏi nhất đất nước, vì dự án này liên tục làm mấy ngày mấy đêm không ngừng nghỉ, nên ngày hôm qua sau khi hoàn thành, liền bị sở trưởng Thái cưỡng ép yêu cầu họ ở trong ký túc xá nghỉ ngơi, sáng sớm hôm nay mới được cho phép ra ngoài.

Sau khi có kết quả, mới biết được sở trưởng Thái đã vào bệnh viện, nhưng bọn họ không kịp chờ đi bệnh viện thăm Sở trưởng Thái đã chạy tới xem máy tính trước.

Không có cách nào khác, trong lòng bọn họ máy tính so với tính mạng của mình còn quan trọng hơn. Lúc trước Giang Bác chỉ cho bọn họ tư liệu chế tác phần cứng, về phía phần mềm bọn họ cũng không rõ lắm. Hơn nữa phần mềm đối với bọn họ mà nói vẫn đang ở giai đoạn thử nghiệm, rất xa lạ, nên họ nóng lòng muốn biết liệu máy tính có thể đạt được những chức năng mà đồng chí Tô Giang Bác nói hay không.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 432: Chương 432



Mã Lan thấy khó khăn thay bọn họ: "Các đồng chí, các đồng chí thật sự không cần hà khắc với chính mình như vậy, sự nghiệp nghiên cứu khoa học cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, thân thể mới là vốn liếng quan trọng của cách mạng.”

Một nữ đồng chí khác nói: "Sở trưởng Thái nói đây là tâm nguyện của đồng chí Tô Giang Bác, chúng tôi phải chứng minh rằng chúng tôi sẽ không cản trở cậu ấy, đất nước chúng ta mới giữ được anh tài kiệt xuất."

"Đúng, đồng chí Tô Giang Bác đã sản xuất ra tư liệu tốt như vậy, chúng tôi không thể để cậu ấy thất vọng được."

Mã Lan nhìn con trai mình.

Giang Bác...

Tống Sở sụt sịt mũi: "Anh Tiểu Bác, bọn họ thật tốt. Vô cùng cố gắng, vô cùng chăm chỉ."

Giang Bác cũng khá bối rối, anh chỉ thuận miệng nói mà thôi.

Các chuyên gia kỳ cựu nhìn máy tính đã được cài đặt, lại nhìn về phía Giang Bác: "Đồng chí Tô Giang Bác, cậu đã kiểm tra cái máy tính này chưa, chúng ta thành công rồi sao?"

Giang Bác nửa đêm ngủ không ngon, buổi sáng còn bị đánh thức, mái tóc rối bù, có thể nói là tình huống xấu hổ lần thứ hai từ trước tới nay. Khi nghe hỏi, anh nhìn sang đám người, so với anh họ còn tiều tụy hơn nhưng đôi mắt vẫn sáng lên háo hức... Anh lại nghĩ tới sở trưởng Thái bị ngất xỉu.

Thôi bỏ đi, đều vì máy tính của anh mới thành ra như vậy, coi như là bồi thường đi.

Anh mím môi bật máy tính lên, sau đó chỉ cho họ cách vận hành cơ bản của máy tính.

So với máy tính ở tương lai, chức năng của thứ này quả thực là ít đến đáng thương.

Giang Bác tạm thời không biên soạn quá nhiều chương trình, ngoại trừ gõ phím và chơi trò chơi. Các chức năng như xử lý ảnh và video, anh không cài đặt vì chúng không khả dụng vào lúc này.

Nhưng chỉ với hai chức năng này, những người nghiên cứu kỳ cựu đã xúc động đến rơi nước mắt, họ nhốn nháo mặc kệ hình tượng, ôm nhau reo hò phấn khích.

"Thực sự có thể đánh chữ, hơn nữa còn là tiếng mẹ đẻ của chúng ta."

"Ông xem, còn có người nhỏ bé có thể động đậy này, ở bên trong còn có thể biến hóa.”

"Cái này… làm như thế nào vậy?"

TBC

Đối với các chuyên gia lần đầu tiên tiếp xúc với máy tính có hệ điều hành, lập trình vẫn còn là một khoảng trống trong đầu họ.

Họ vẫn luôn mắc kẹt ở phần cứng của máy tính.

Nên chỉ riêng hai điểm này thôi cũng đã đủ khiến cho bọn họ kinh ngạc.

Mã Lan nói: "Mọi người ăn sáng một chút đi, ăn xong rồi nói sau, bọn nhỏ còn chưa rửa mặt đâu."

Rửa mặt?

Những đồng chí này cho rằng rửa mặt cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng nhìn đứa nhỏ hốc mắt thâm quầng, bọn họ vẫn rất ngượng ngùng.

Chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha nhà họ Tô, chờ Giang Bác rửa mặt, đánh răng, chải đầu, ăn sáng.

Mã Lan cũng đưa cháo cho các đồng chí viện nghiên cứu, bát đĩa trong nhà thoáng chốc đã dùng hết. Các vị đồng chí còn khá đặc biệt, mọi người đều móc phiếu lương thực từ trong túi tiền của mình, ngỏ ý không thể chiếm tiện nghi của người khác.

Mã Lan: "… Mọi người vất vả như vậy, ăn chút cháo tính là gì, tôi đang vội, nếu không đã làm thêm điểm tâm khác cho mọi người ăn rồi."

Một vị chuyên gia lớn tuổi vừa uống cháo, vừa nói: "Không vất vả, cái này có tính là gì chứ. Chúng tôi còn phải cảm ơn đồng chí Tô Giang Bác! Nếu không phải cậu ấy khởi công hạng mục này, chúng tôi đã không có đủ tài nguyên làm việc này đâu, trước kia chúng tôi đều phải tự trả tiền để nghiên cứu phát minh đấy."

Quốc gia quá nghèo mà rất nhiều hạng mục đều cần tài chính, loại máy tính kiểu mới này không có dự án nào trong tương lai, đương nhiên là sẽ bị gác lại. Trước kia bọn họ thậm chí còn có người không lãnh tiền lương và tiền thưởng để làm kinh phí, còn có người phải bán sách và vật phẩm có giá trị trong nhà để chống đỡ tài chính.

Lần này, Giang Bác làm ra kỹ thuật, khiến cho các lãnh đạo lớn có niềm tin đối với hạng mục này vì vậy họ đã nhận được sự ủng hộ hoàn toàn.

Mã Lan cảm thấy được những người này quá khó khăn.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 433: Chương 433



Giang Bác cũng không có cách nào hiểu được cái gì khiến bọn họ tình nguyện không cần thù lao, chính mình đơn phương trả giá cũng muốn kiên trì công việc này.

Tất cả đều là vì cái gì?

Tống Sở cảm thấy khó chịu, cô lại muốn viết sách. Muốn viết một quyển sách về huyền thoại của một nhà khoa học vì nghiên cứu kỹ thuật mà nỗ lực trả giá.

Những người như vậy xứng đáng được mọi người ghi nhớ và tán thưởng.

Mọi người mới vừa ăn xong bữa sáng liền chuẩn bị đi nghiên cứu máy tính, còn bảo Mã Lan mau chóng đi làm, không cần làm phiền bọn họ, khi nào bọn họ đi sẽ đóng cửa giúp.

Mã Lan: "....."

Tống Sở nói: "Mẹ, mẹ vội thì đi đi, con cùng anh Tiểu Bác sẽ ở nhà, mẹ giúp chúng con xin nghỉ phép nhé."

Mã Lan gật đầu, không chút lo lắng lái xe máy điện ra ngoài.

Thời điểm rời khỏi sân còn phải ký kết một phần hiệp nghị bảo mật ở cửa, nội dung chính là không thể để lộ ra bất kỳ tin tức gì về máy tính ở trong nhà, nếu không sẽ bị coi là làm lộ bí mật quốc gia.

Mã Lan nơm nớp lo sợ ký tên. Hai đời của bà, đây vẫn là lần đầu tiên làm chuyện như này.

Ký tên xong, bà nhanh chóng lái xe máy điện của mình rời khỏi sân chung.

Dọc theo đường đi lại thu hút vô số ánh mắt.

Lần này ánh mắt mọi người đều mang theo tò mò cùng đánh giá. Dù sao động tĩnh cũng quá lớn.

Nửa đêm một đám quân nhân cầm s.ú.n.g thật đạn thật vây quanh căn nhà của bà, bọn họ còn tưởng rằng là tới bắt người, kết quả người không bắt, lại một mực canh giữ, hôm nay lại có thêm một đám người tiến vào căn nhà kia.

Tất cả mọi người còn ngấm ngầm suy đoán, nhưng ngay cả cánh đàn ông quân nhân trong nhà cũng đều không biết rõ tình huống gì đang xảy ra, huống chi là phụ nữ.

Bây giờ nhìn thấy Mã Lan vẫn đi làm bình thường, mọi người càng thêm hoang mang.

Cái quái gì đang xảy ra vậy, người nhà họ Tô mới tới kia rốt cuộc có địa vị gì?

Bởi vì có chuyện nhà họ Tô, chuyện nhà họ Lôi ngược lại không có nhiều người quan tâm.

Chỉ biết là ngày hôm qua hai đứa nhỏ nhà họ Cao đổ lỗi cho anh em nhà họ Lôi, nhưng bị vạch trần, còn nói ra một số chuyện oan uổng trước kia.

Mọi người gần như đều hỏi qua đứa nhỏ trong nhà, xem có từng làm chuyện đấy hay không.

Sau khi nhận được câu trả lời, một vài cha mẹ hiểu lý lẽ đã đem con mình giáo huấn một trận.

Bọn nhỏ sờ m.ô.n.g của chính mình, gào khóc: "Bọn họ vốn dĩ không phải là đứa trẻ ngoan, luôn thích đánh nhau."

Người cha trực tiếp đá m.ô.n.g con trai: "Việc nào ra việc đó, nên như thế nào thì liền như thế, đây không phải lý do để các con đổ oan cho người khác! Dám làm mà không dám nhận thì không phải là đàn ông!"

Ai không hiểu lý do thì thầm nghĩ, trách hai đứa nhỏ kia quá nghịch ngợm, nếu không phải vì quá nghịch ngợm, người nào dám đối với bọn họ như vậy.

"Xin hỏi bạn, nếu chúng thật sự là đứa trẻ ngoan, Thủ trưởng Lôi có thể không tin anh em tụi nó sao? Ngay cả cha ruột cũng không tin tưởng, có thể cho chắc chắn bản thân đứa nhỏ không phải là đứa trẻ ngoan."

Thủ trưởng Lôi dậy sớm đi tản bộ, ở chỗ ngoặt nghe được những lời này, trái tim không khỏi chùng xuống.

Hôm qua, sau khi về nhà bà Lôi vẫn không để ý đến ông ấy. Sáng nay, ngay cả cơm cũng không làm đã cầm giỏ rau ra khỏi nhà.

Về phần hai đứa con, chúng nó lại càng không để ý đến ông ấy, sau khi ý đồ tiến vào nhà họ Tô thất bại, hai đứa nhỏ vác túi xách đi đến trường.

Một buổi sáng, nhà họ Tô chưa từng yên tĩnh.

Các chuyên gia cùng nhau vây quanh máy tính nhà họ Tô thí nghiệm các loại chức năng.

Đặc biệt là sau khi tính toán được lượng dữ liệu khổng lồ do Giang Bác tạo ra, họ phấn khích đến nỗi bàn tay cũng phát run.

"Nếu tất cả các phòng thí nghiệm chúng ta đều có cái này. . ."

Đặc biệt là những hạng mục nghiên cứu quan trọng, nếu có máy tính này tuyệt đối có thể giảm bớt rất nhiều khó khăn.

Chỉ tính riêng điểm này cũng đã có sự trợ giúp lớn rồi.

"Sự nghiệp nghiên cứu khoa học của nước ta, tương lai phía trước sẽ càng ngày phát triển, đây mới là máy tính chân chính, đây mới là khả năng và công dụng mà nó nên có."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 434: Chương 434



Bọn họ nhìn Giang Bác: "Cậu thật sự là thiên tài, một thiên tài độc nhất vô nhị!"

Giang Bác: ". . ."

Tống Sở há to miệng.

Giang Bác cũng không biết nên có vẻ mặt gì, anh bỗng nhiên cảm thấy có chút thẹn thùng, quá khoa trương rồi.

Đồng chí Tô Chí Phong giữa trưa mới trở về, đi cùng còn có Sở trưởng Thái.

Sở trưởng Thái vừa tỉnh phát hiện bản thân ở bệnh viện, liền ầm ĩ đòi xuất viện, không thể đợi được muốn nhìn máy tính.

Ai ngăn đều không được, chỉ có thể đưa về đây.

Vừa vào cửa, Sở trưởng Thái đã chạy về hướng đặt máy tính bên, tổ phó tổ hạng mục đứng bên cạnh giản lược lại cho ông ta phương thức hoạt động mà mình vừa học được.

Sở trưởng Thái không phải chuyên nghiên cứu máy tính, nhưng ông ấy cũng biết máy tính này sau khi được phát triển sẽ giúp ích bao nhiêu cho đất nước, chỉ với chuyện có thể sử dụng ghép vần chữ Hán đã có ý nghĩa vô cùng to lớn rồi.

Trước kia bởi vì máy đánh chữ không thể đánh chữ Hán, một bộ phận người còn kêu gọi sửa đổi, tuy rằng sau đó xuất hiện máy đánh số nhưng nó cũng rất khó để học.

Giờ đây với chiếc máy tính này, các kí tự chữ Hán sẽ có thể dễ dàng đánh ra.

Tiếc nuối duy nhất chính là không thể biến thành thực thể, ông ta khẽ thở dài thuận miệng nói ra.

Giang Bác nói: "Không có gì khó, có thể in ấn ra, rảnh rỗi làm thêm máy in liền có thể in ra văn bản đã biên soạn."

'Không có gì khó' lại còn 'rảnh rỗi làm thêm'.....

Giống như trong lòng của Giang Bác không có gì làm khó khăn vậy.

TBC

Sở trưởng Thái nhìn anh, giống như nhìn thấy bảo vật quốc gia. Anh tự tin như vậy, khiến cho ông ta như có thể nhìn thấy quốc gia trong tương lai sẽ cường đại như thế nào.

Bởi vì hiện tại, chiếc máy tính ở nhà họ Tô là cái duy nhất, cho nên Sở trưởng Thái muốn cho lãnh đạo lớn thưởng thức một chút.

Mặt Giang Bác lập tức đen lại.

Sở trưởng Thái nói: "Nếu cậu có thể đi theo cùng càng tốt, vừa lúc có thể nói một chút trình tự biên soạn của mình, dù sao tôi cũng không hiểu."

Giang Bác nói: "Lãnh đạo lớn ở đâu?"

"Nơi đó gần Tử Cấm Thành, cậu từng đến Tử Cấm Thành chưa?"

Giang Bác gật đầu.

Tống Sở vui vẻ nói: "Nơi đó chơi rất vui, rất đẹp."

"Chỗ lãnh đạo lớn ở phong cảnh cũng đẹp lắm." Sở trưởng Thái cười nói.

Giang Bác thầm nghĩ dù sao hôm nay cũng không đến trường, có thể mang Sở Sở đi ra ngoài, vì thế gật đầu: "Được."

Thuận tiện anh còn muốn hỏi, nếu anh tăng năng suất nuôi vịt, về sau có thể cung cấp cho nhà anh một ít vịt hay không.

Lãnh đạo lớn mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, người khác muốn gặp mặt còn phải chờ. Nhưng nếu là bọn người Giang Bác, lãnh đạo lớn vẫn rất chiếu cố. Trực tiếp đem công việc lùi ra sau, đến thời gian ăn trưa cũng dùng để gặp mặt.

Dù sao hạng mục máy tính, cũng đã hao tốn rất nhiều tài nguyên, cho nên lãnh đạo lớn rất muốn biết thành quả như thế nào.

Tống Sở đi theo Giang Bác cùng nhau đến nơi lãnh đạo lớn công tác, đôi mắt cô sáng lên khi nhìn thấy cảnh đẹp của hồ nước gần đó.

Quả nhiên phong cảnh rất mỹ lệ.

Lần này nhìn thấy lãnh đạo lớn, Tống Sở liền cảm thấy có chút không giống với trước kia.

Lần này, lãnh đạo lớn thoạt nhìn nghiêm túc hơn so với lần trước. Lại nghĩ đến đây là nơi công tác, Tống Sở cũng không giống lần trước tùy tiện chào hỏi mà ngoan ngoãn đứng bên cạnh Giang Bác.

Nhưng lãnh đạo lớn vẫn rất vui vẻ đi tới cùng bọn họ bắt tay: "Hai đồng chí nhỏ, lại gặp nhau rồi, nghe nói lần này hai cháu muốn cho bác thấy thứ tốt ư?"

Giang Bác biết chiếc máy tính lần này đều là tiền và vật liệu do lãnh đạo lớn cung cấp, bản thân xem như được người ta trả tiền, cho nên cũng biểu hiện theo kiểu giải quyết việc công: "Đúng vậy, rất phù hợp để dùng trong công việc, ngài sẽ thích nó."

"Đâu chỉ là công việc, gọi là vũ khí quốc gia quan trọng cũng không quá." Sở trưởng Thái ở bên cạnh kích động nói.

Lãnh đạo lớn thấy bọn họ tự tin như vậy, càng cao hứng mong đợi: "Ha ha, tôi phải nhanh chóng nhìn qua rồi."

—-------
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 435: Chương 435



Không ai có thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của máy tính! Cho dù là một vị lãnh đạo lớn, sau khi nhìn thấy các chức năng của máy tính cũng không giấu nổi niềm vui sướng trong lòng.

"Kích thước nhỏ gọn, nhưng khả năng tính toán lại rất mạnh, còn có thêm nhiều chức năng như vậy, đây đúng là một sản phẩm cải tiến tuyệt vời." Lãnh đạo lớn khen ngợi.

Giang Bác nói: "Còn có thể có nhiều chức năng hơn, chỉ cần biên soạn chương trình là được."

Lãnh đạo lớn nói: "Chương trình kia là gì?"

Sở trưởng Thái cũng háo hức nhìn Giang Bác, ông ta cũng muốn nhìn xem Giang Bác đang soạn chương trình gì?

Thật khó có thể tưởng tượng được, chỉ cần một ít con số và một vài chữ cái, máy tính đã có thể cho ra được nhiều chức năng như vậy.

TBC

Giang Bác nắm tay Tống Sở ngồi cạnh máy tính, anh để Tống Sở ngồi bên cạnh, ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím.

Tốc độ nhanh đến nỗi mọi người cảm thấy hoa mắt.

Ngay cả một chuyên gia kỹ thuật như Sở trưởng Thái cũng cảm thấy làm cái này rất khó, chủ yếu là thấy không rõ.

Thế nhưng sau khi ngón tay Giang Bác ngừng gõ, một cái đồng hồ báo thức đã xuất hiện trên màn hình máy tính, còn hiển thị rõ ràng phút và giây.

"Máy tính này đúng là đồ tốt." Lãnh đạo lớn vui vẻ nói.

Không cần bất cứ một vật gì khác, chỉ cần có một cái máy tính và một số thao tác cơ bản là đã có thể sử dụng nhiều chức năng thực tế hơn.

Giống như là một bảo tàng không ngừng được lấp đầy.

Sở trưởng Thái cũng lại gần nhìn cái đồng hồ kia một cách cẩn thận.

Giang Bác nói: "Chỉ cần có số liệu chính xác, cái gì máy tính cũng có thể chế tạo ra được."

Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Ví dụ như quá trình thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, máy tính cũng có thể bắt chước và mô phỏng lại được."

Sở trưởng Thái kích động nói: "Bất cứ thí nghiệm nào cũng đều có thể làm được sao?"

Lãnh đạo lớn nói: "Vũ khí thì sao?"

Giang Bác trả lời: "Làm gì cũng được, bất luận thực nghiệm gì cũng có thể."

Mọi người đều ngạc nhiên sau khi nghe được lời khẳng định của Giang Bác, hóa ra máy tính còn có nhiều chức năng như vậy. Không ai nghi ngờ tính chân thực trong lời Giang Bác nói, dù sao thì Giang Bác cũng là người làm ra cái máy tính này, tất cả các chức năng trong đó đều là anh tạo ra.

Nếu thật sự có thể mô phỏng các loại thực nghiệm, tương lai quốc gia có thể tiết kiệm bao nhiêu tiền, có thể đảm bảo an toàn của biết bao đồng chí.

Nhưng mà hai người vừa vui vẻ được một lát, chợt nghe Giang Bác nói: "Hiện tại phần cứng của máy tính không theo kịp, vì vậy chúng ta chỉ có thể đợi tương lai thôi."

"....."

Hai người đang tươi cười đều ngừng lại.

Lãnh đạo lớn nói: "Hiện tại cần phải đợi bao lâu?"

Giang Bác tính toán tình trạng lạc hậu hiện nay của đất nước, vật tư còn thiếu thốn, cảm giác sẽ cần thời gian khá lâu: "Với tốc độ hiện tại thì mất khoảng 20 năm." Anh không dám nói thời gian quá ngắn vì sợ những người này sẽ liều mạng làm việc.

Hai mươi năm ư…

Nghe có vẻ như đây là một quá trình dài.

Nhưng nếu chỉ trong vòng khoảng 20 năm có thể đạt được thành tựu hơn thế này, thì mọi thứ bỏ ra đều đáng giá.

Trên mặt bọn họ lại lộ ra dáng vẻ mong đợi.

Nếu như máy tính có thể phát triển được nhiều chức năng như thế, vậy còn những lĩnh vực khác thì sao, đất nước lúc đó nhất định là một sự tồn tại mà các quốc gia khác không thể bỏ qua.

Sở trưởng Thái hỏi: "Đồng chí Giang Bác, đồng chí là người duy nhất làm ra cái chương trình kia, các đồng chí khác có thể học không?"

Giang Bác không muốn làm người dạy: "Tôi có thể viết nó ra, mọi người có thể xem nó là một loại ngôn ngữ, thuộc về ngôn ngữ của máy tính."

Lãnh đạo lớn hào hứng nói: "Đã là một loại ngôn ngữ thì nhất định phải có tên, đây còn là ngôn ngữ do đất nước chúng ta tạo ra, gọi là ngôn ngữ Hoa nhé, mọi người thấy thế nào?"

Giang Bác gật đầu, anh đối với chuyện này không có ý kiến gì.

"Đồng chí Tiểu Bác, cậu rất giỏi." Lãnh đạo lớn khen ngợi.

Theo lãnh đạo lớn thấy, năng lực hiện tại Giang Bác thể hiện ra, xứng đáng nhận được bất kỳ lời khen ngợi nào.

Giang Bác cảm thấy vấn đề về máy tính đã kết thúc, liền nói chuyện chính: "Mọi người có cần tăng sản lượng nuôi vịt không?"

Lãnh đạo lớn và Sở trưởng Thái: "....."

Không phải bọn họ bất ngờ mà do bước nhảy này quá lớn.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 436: Chương 436



Giang Bác vốn định nói thẳng, nếu như mình tăng sản lượng nuôi vịt, có thể được thưởng bao nhiêu con vịt?

Nhưng nhớ đến lần trước anh uyển chuyển một lần, liền được thưởng gấp đôi, đạt được ước nguyện nên lần này anh càng khéo léo hơn: "Tôi muốn nghiên cứu cách tăng sản lượng nuôi vịt, để tất cả mọi người đều có thể ăn vịt."

"....."

Tống Sở thấy mọi người không có phản ứng gì, vội nói giúp: "Anh Tiểu Bác muốn cho mọi người đều được ăn thịt."

Lãnh đạo lớn hỏi: "... Bình thường cung cấp không đủ sao?" Bản thân ông không được ăn thịt cũng phải nhường đồng chí tiểu Bác ăn thịt, phải ăn cơm no, bảo dưỡng thân thể thật tốt.

Giang Bác lắc đầu: "Muốn để mọi người được ăn nhiều một chút."

Sở trưởng Thái cảm động nói: "Đồng chí Tô Giang Bác không chỉ lo lắng vấn đề lương thực của chúng ta, còn lo cả vấn đề bổ sung thịt. Tư tưởng giác ngộ này, thực sự rất cao."

Lãnh đạo lớn nở nụ cười nói: "Đồng chí Tiểu Bác, cậu đúng là một đồng chí tốt. Hôm nay là ngày vui, đều ở lại chỗ này ăn cơm đi."

Ban đầu, lãnh đạo lớn vì công việc, không định ăn vào buổi trưa. Lúc này đang vui vẻ, ông liền đem thời gian lùi lại, dự định buổi tối sẽ thức khuya.

Giang Bác nhắc tới vịt, có lẽ là muốn ăn vịt, ông còn cố ý nhắc đầu bếp làm món vịt quay.

Bữa ăn hôm nay được xem như vô cùng phong phú, dù sao bản thân lãnh đạo lớn bình thường cũng rất tiết kiệm, mấy năm nay khó khăn đến một bát thịt cũng không nỡ ăn.

Lần này đúng là một lần xa xỉ.

Lần thức hai được ăn vịt quay, tâm trạng của Giang Bác rất tốt.

Thế nhưng anh cảm thấy hương vị vẫn không đủ, không ngon bằng lần trước, xem ra chuyện ăn vịt nướng vẫn phải dựa vào chính mình.

Về phần Tống Sở, cô không nghĩ nhiều đến vậy.

Khi những người khác đang nói chuyện chính sự, cô lặng lẽ ngồi ăn.

Sau khi ăn uống no đủ, anh mang theo máy tính, lần nữa ôm trở về quân khu.

Dọc theo đường đi, cả hai người đều bị người trong khu nhìn chăm chú. Người ra vào nhiều như vậy, bày trận lớn lớn như thế, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, mọi người cũng không có ai biết rõ.

Có người muốn hỏi người nhà họ Lôi, nhưng người Lôi không có ai nguyện ý nói.

TBC

Thủ trưởng Lôi sắc mặt tối sầm, nhìn ai cũng hậm hực.

Bà Lôi thì không để ý đến bất cứ ai.

Ngay cả hai cậu con trai nhà họ Lôi cũng không tiếp xúc với những đứa trẻ khác trong khu, ngày nào cũng thần thần bí bí.

Thực sự rất là kì quái.

Buổi tối, Mã Lan trở về, hỏi bọn nhỏ buổi trưa ăn cơm ở đâu mà không về nhà.

Tống Sở nói: "Lãnh đạo lớn mời bọn con ăn cơm, còn ăn vịt quay!"

Giang Bác nói theo sau: "Ăn không ngon bằng lần trước."

Mã Lan "...!!!"

Đây chính là được lãnh đạo lớn mời ăn cơm đó, còn phân biệt ngon hay không ngon ư? Có cho bà cọng rau cải trắng, bà cũng có thể nếm được ra vị ngon của núi và biển.

Tô Chí Phong vẻ mặt c.h.ế.t lặng, ông đã không nói chuyện kể từ khi biết tin.

Luôn có cảm giác cả đời này của mình sẽ không thể lấy lại được địa vị trụ cột trong gia đình.

Bởi vì máy tính tân tiến nhất trên thế giới đang ở nhà họ Tô, cho nên xung quanh nhà họ Tô liền được bố trí thêm người bảo vệ.

Mặc dù bây giờ đang ở trong khuôn viên của quân khu, thế nhưng cũng không thể thiếu cảnh giác.

Không quá khi nói rằng thứ này bây giờ là bảo vật của quốc gia.

Vì vậy, lãnh đạo còn bố trí hai người lính canh giữ trước cửa nhà họ Tô.

Khi Lôi Hổ và lôi Báo quay trở về, thấy công việc của mình đã không còn, vẻ mặt cứng đờ.

Hai anh em không dám tiến vào bằng cửa chính, chỉ có thể nằm bò trên bức tường gọi Tống Sở.

Tống Sở chậm rãi từ bên trong đi ra.

"Anh Lôi Hổ, làm sao vậy?"

Lôi Hổ hỏi: "Đây là… không cần bọn anh nữa sao?"

Tống Sở liếc nhìn hai ông quân nhân trước cửa, nhỏ giọng nói: "Bọn họ chuyên nghiệp hơn, các anh hãy chăm chỉ học tập đi, đừng nghĩ đến cái khác nữa."

"....."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 437: Chương 437



Hai anh em cảm thấy mình không còn hữu dụng nữa.

Tống Sở nói: "Em nghe hai chú này nói, bọn họ đã từng học trường quân đội."

Hai anh em lần thứ hai không nói nên lời, đầu năm nay, không học hành chăm chỉ thì không thể lăn lộn được. "Anh Lôi Hổ, anh Lôi Báo, hai anh cố gắng học tập đi, em có việc rồi, ngày mai gặp nhé."

Tống Sở nói được vài câu, nhanh chân chạy vào trong nhà.

Khi vào trong nhà, cô liền chạy đến chỗ máy tính, kết quả nhìn thấy đồng chí Tô Chí Phong và đồng chí Mã Lan đang tranh giành nó.

Tô Chí Phong nói: "Cho tôi chơi một ván nữa, chỉ một ván nữa thôi."

Mã Lan nói: "Chờ tôi chơi xong hai ván nữa đi."

Tống Sở: "....."

Giang Bác ngồi bên cạnh đau đầu nhìn cảnh này, tự hỏi liệu mình có nên làm thêm một cái máy tính khác không. Không biết trong tương lai máy tính được bán ra, nếu anh mua nó dưới danh nghĩa công việc thì có tranh được nó không?

Vì phải viết một quyển sách về ngôn ngữ Hoa, Giang Bác cần chuẩn bị chế tạo thêm thiết bị lưu trữ trước.

Đến lúc đó, chỉ cần trực tiếp đưa USB ra nữa là được.

Ngoại trừ USB, còn có máy in và các kỹ thuật liên kết khác.

Lần đầu tiên Giang Bác phát hiện ra rằng, thì ra anh có nhiều nhiệm vụ công tác cần phải hoàn thành đến vậy.

Tống Sở vẫn giống như trước đây, tự giác lấy cuốn sổ ghi chép ghi lại công việc hàng ngày của Giang Bác. Đây là những gì cô đã học được từ các trợ lý khác trước đây, mặc dù Giang Bác chưa bao giờ sử dụng đến cuốn sổ này…

Trong thời gian Giang Bác làm việc, cô đã quan sát Giang Bác rất cẩn thận.

Giang Bác cảm thấy không thoải mái khi cô cứ dán mắt vào mình.

Giang Bác đỏ mặt nói: "Em nhìn anh làm gì?"

"Anh Tiểu Bác, sau này em phải quan sát anh nhiều hơn."

Giang Bác mím môi nhìn cô.

Tống Sở nói: "Em muốn viết một cuốn sách về các nhà khoa học, em muốn biết mọi người làm việc gian khổ như thế nào, còn muốn viết một cuốn sổ về thuật ngữ chuyên nghiệp."

"....." Giang Bác cúi đầu tiếp tục làm việc.

"Không được sao ạ?"

"Em cứ tự nhiên."

Biết rằng con trai mình muốn làm việc quan trọng, vợ chồng Mã Lan lập tức ngừng việc giành giật máy tính và nhường nó cho Giang Bác sử dụng.

Khi Mã Lan biết con trai mình trong thời gian tới sẽ viết thứ ngôn ngữ Hoa gì đó, cả người bà đều thấy sửng sốt.

Cảm giác như mình lại bắt đầu nằm mơ.

Ngay cả khi bà không phải là chuyên gia về máy tính, bà vẫn biết ngôn ngữ C, nhưng bà chưa từng biết đến ngôn ngữ Hoa.

Nếu vậy, trong tương lai, lập trình viên trên toàn thế giới sẽ học ngôn ngữ máy tính do con trai bà sáng tạo ra sao?

Nghĩ như vậy thôi, đã cảm thấy thật phấn khích.

Lại một lần thay đổi nữa.



TBC

Cơn chấn động từ chiếc máy tính dần lắng xuống theo thời gian.

Nhưng tất cả mọi người trong sân lớn đều biết, toàn bộ nhà họ Tô đều không đơn giản.

Cũng may, trước đây nhà họ Tô hiếm khi gần gũi với mọi người nên cũng không có xảy ra tranh chấp gì. Hiện tại người lớn trong sân chung đều tập chung vào những đứa con của mình, không cho chúng đi trêu chọc người khác, thậm chí hai đứa nhỏ nhà họ Lôi cũng không được.

Nhưng mà Lôi Hổ và Lôi Báo không yêu cầu được chơi cùng như trước nữa, hiện tại hai anh em đã có mục tiêu của chính mình, phải thi vào trường quân đội.

Bà Lôi rất vui khi thấy sự tiến bộ của bọn nhỏ.

Giờ hai đứa con là chỗ dựa duy nhất của bà ấy trong cái gia đình này.

Còn về phần Thủ trưởng Lôi… Không đề cập đến cũng được.

Bà Lôi chuẩn bị ra ngoài làm việc, trước đây bà cũng có công việc bên quân khu. Sau này, vì để chăm sóc hai đứa con trai bà ấy mới không ra ngoài đi làm nữa.

Bây giờ ở nhà không còn gì cần bà ấy lo đến, nên quyết định đi làm trở lại.

Bây giờ bà ấy có quan hệ rất tốt với Mã Lan, vì thế thường xuyên đến nói chuyện phiếm với Mã Lan, còn nói với Mã Lan những suy nghĩ của mình.

Mã Lan sau khi nghe kế hoạch của bà ấy, lập tức ủng hộ nói: "Phụ nữ chúng ta phải có công việc của chính mình, đàn ông đều không đáng tin cậy."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 438: Chương 438



Tô Chí Phong và Giang Bác: "....."

Bà Lôi không định đi làm ở quân khu nữa, trước đây bà ấy xuất thân là nhà tư bản, vào trong quân khu quá nhiều cũng không tốt.

TBC

Mã Lan nói: "Trước đây bà từng học chuyên ngành ngoại ngữ phải không? Vừa đúng lúc, đến đơn vị của tôi đi, đơn vị của chúng tôi hiện đang thiếu giáo viên ngoại ngữ."

Bà Lôi vui vẻ nói: "Thật sao?"

"Thật, nghe nói có người ngoại quốc muốn đến tham quan nơi này của chúng ta, nên cần có người chuyên môn dẫn dắt, nên đơn vị tôi đang cần tìm người chuyên ngành bồi dưỡng cho."

Hai người nói chuyện vui vẻ, thống nhất với nhau thời gian đến đơn vị để xem thử.

Vì vậy, khi Thủ trưởng Lôi trở về, trong nhà là một mảnh vắng vẻ.

Thủ trưởng Lôi: "....."

Buổi chiều, lúc Tống sở và Giang Bác tan học trở về liền bị thủ trưởng Lôi gọi lại.

Hai bên cách bức tường nhỏ nói chuyện.

Trong lòng Tống Sở vẫn còn có chút tức giận, đến bây giờ vẫn nghĩ ông ấy không phải là một người cha tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nhăn nhó.

Thủ trưởng Lôi ho khan một tiếng: "Sở Sở, bà Lôi của cháu đâu rồi?"

"Không nói cho ông biết, có nói ông cũng không quan tâm bọn họ." Tống Sở trả lời.

"Ai nói như vậy, trẻ con thật không hiểu chuyện."

Tống Sở xụ mặt nói: "Cháu cái gì cũng hiểu, ông đối với anh Lôi Hổ và Lôi Báo không tốt, bà Lôi biết đương nhiên tức giận rồi."

Thủ trưởng Lôi có chút xấu hổ: "Tôi… tôi chỉ là muốn dạy dỗ bọn chúng."

"Ông không tin tưởng bọn bọ, ông tin người khác chứ không chịu tin con của mình, bọn họ đau lòng biết bao. Nếu là ông bị đỗ oan, mà bà Lôi lại không tin ông, ông có buồn hay không? Ông là cha của anh Lôi Hổ, Lôi Báo còn không tin bọn họ, vậy ai sẽ tin bọn họ đây?"

Thủ trưởng Lôi nghẹn lại trong lòng.

Nhớ tới những tin đồn mà trước đây mình đã nghe được.

Tống Sở nghiêm túc nói: "Ông Lôi, ông nhất định phải sửa sai, sửa sai rồi thì mới có thể cầu xin người khác tha thứ."

Thủ trưởng Lôi: "....."

Tống Sở nói xong, liền kéo Giang Bác vào nhà, bọn họ còn rất nhiều việc chưa làm xong, cô bận thi giữa kì, anh Tiểu Bác còn bận công việc.

Sau khi vào phòng, Giang Bác nói: "Em mãi mãi tin anh chứ..."

Tống Sở nhìn về phía anh: "Anh Tiểu Bác, sau này em nhất định sẽ luôn tin tưởng anh, chúng ta nhất định phải tin tưởng lẫn nhau. Nhìn thấy anh Lôi Hổ và Lôi Báo như vậy, em cảm thấy bị người thân không tín nhiệm, thật sự rất khó chịu."

Nghe thấy cô nói vậy, Giang Bác mỉm cười gật đầu.

Lôi Hổ và Lôi Báo đang chạy tung tăng trên đường từ trường về nhà bỗng hắt xì một cái thật to.

Sau khi hoàn thành dữ liệu trên ổ đĩa USB, Giang Bác đưa nó cho viện nghiên cứu để bọn họ chậm rãi nghiên cứu.

Hiện tại, anh không đặt ra thời gian cho những người này nữa, anh thực sự lo lắng một lúc nào đó họ sẽ ngất đi.

Trên thực tế sau khi Giang Bác chế tạo ra chiếc máy tính đó, viện nghiên cứu đã phát hiện ra rằng máy tính dường như có chức năng lưu trữ, nếu không thì làm sao những chương trình đó vẫn lưu trữ đến bây giờ, cho nên bọn họ dự định sẽ nghiên cứu loại thiết bị có chức năng lưu trữ đấy.

Chỉ là không ngờ tới Giang Bác lại đi trước bọn họ một bước.

Điều này thật sự đã làm cho những chuyên gia kỳ cựu như bọn họ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Họ lập cả tổ hạng mục, tốn nhiều thời gian và sức lực như vậy, thế nhưng còn không bằng Tô Giang Bác, một người mới vào lại tạo ra nhiều thành tích không thôi.

Nhờ vậy mà tổ bọn họ như được tiêm thêm m.á.u gà, liều mạng làm việc hơn trước kia.

Giang Bác không biết chuyện này, mà bắt đầu biên soạn tài liệu về ngôn ngữ Hoa.

Trên thực tế, anh làm thiết bị lưu trữ, cũng vì quyển sách này.

Đến lúc đó anh có thể trực tiếp giao thiết bị lưu trữ cho viện nghiên cứu bên kia, sau đó anh cũng không cần lo lắng vấn đề tiếp theo, bọn họ muốn in bao nhiêu bản, liền in bấy nhiêu bản.

Tốt nhất là có càng nhiều người học được càng tốt.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 439: Chương 439



Lúc Giang Bác biên soạn nội dung ngôn ngữ Hoa, Mã Lan thỉnh thoảng sẽ đọc bản phác thảo.

Tống Sở ngồi ở bên cạnh ôn tập kiến thức, chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ. Thấy Mã Lan vẻ mặt tập trung, cô hỏi: “Mẹ, mẹ đang đọc cái gì vậy?"

Mã Lan nói: “Không có gì, mẹ chỉ tùy tiện xem, không chừng có thể học được gì đó.” Bà muốn nhìn xem, bản thân là người đầu tiên trên thế giới tiếp xúc với ngôn ngữ Hoa, thì có thể may mắn trở thành hacker đầu tiên trên thế giới hay không.

Nhưng nhìn hồi lâu, bà phát hiện bản thân vẫn xem không hiểu.

Quả nhiên, thiên phú rất quan trọng. Ngay cả khi thay đổi một thế giới, cho bà nguồn tài nguyên tốt, thì bà cũng không có khả năng xoay chuyển.

May mà Tống Sở nói: “Cái này quá khó, con không có dự định học.”

Trong lòng Mã Lan được an ủi, con gái thông minh như vậy cũng không học được, chứng minh đây không phải là vấn đề chỉ số IQ.

Ngược lại Tô Chí Phong rất hứng thú với tài liệu này.

Làm một giáo viên, ông cảm thấy cực kỳ phấn khích. Chuẩn bị đem cái này, xem như sở thích của ông tiến hành phát triển.

Ngôn ngữ Hoa đã phát triển tốt trong đầu Giang Bác từ trước, cho nên không tốn bao nhiêu thời gian liền có thể đánh ra trên máy tính.

Anh đang suy nghĩ không biết còn phải chờ bao nhiêu ngày nữa mới có thể lấy được thiết bị lưu trữ, không nghĩ tới ngày thứ ba, đồ đã tới tay.

Điều này thật đúng là không ngờ.

TBC

Người đến đưa thứ này chính là trợ lý của Sở trưởng Thái.

Trợ lý vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Cái này gọi là hộp lưu trữ, vì làm cái này mà chuyên gia Trần đã tốn không ít sức lực.” Chuyên gia Trần chính là chuyên gia của tổ hạn mục nghiên cưu dự án về chức năng lưu trữ của máy tính.

Giang Bác: “.....”

Lúc này thiết bị lưu trữ còn rất lớn, không nhỏ như USB hiện đại.

Mã Lan nhìn xung quanh, thấy nó có kích thước bằng nắm đ.ấ.m của một đứa trẻ.

Nhưng chức năng lưu trữ chỉ có 4GB.

Nghĩ đến tình hình phát triển khoa học kỹ thuật trong tương lai, bà lại một lần nữa cảm khái khoa học kỹ thuật phát triển thật là không dễ dàng, thật là muốn bước một bước là tiến lên.

Giang Bác bảo trợ lý trẻ đợi một chút, trực tiếp chuyển Ngôn ngữ Hoa bên trong máy tính vào đó, rồi giao lại nó cho anh ta.

“Ngôn ngữ Hoa ở trong này, trở về đặt ở trong máy tính là hoàn thành.”

Trợ lý trẻ nhất thời giống như đang cầm tuyệt thế trân bảo, căng thẳng vô cùng: “Tôi, tôi cái gì cũng chưa chuẩn bị, làm sao mang về.”

Giang Bác:”... Cứ như vậy mang về.”

Tống Sở nói: “Có cần túi không, em có thể tìm cho anh một cái ba lô nhỏ.”

Trợ lý trẻ không nói nên lời, anh ta biết Ngôn ngữ Hoa này chính là kỹ thuật tiên tiến nhất trên thế giới. Toàn thế giới hiện tại chỉ có đất nước họ sở hữu, cũng không biết bọn họ dẫn trước bao nhiêu năm. Đây là niềm tự hào của đất nước bọn họ, ngộ nhỡ bị người cướp thì làm sao bây giờ?

‘Không được, kỹ thuật này quá quan trọng, ngộ nhỡ bị người ta biết, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Tôi phải nhờ người bên ngoài giúp tôi tìm người, tôi cần người hộ tống.”

Giang Bác: “.....”

Tống Sở lúc này nghĩ tới một câu, lạy ông tôi ở bụi này.

Bộ phận an ninh bên này rất nhanh liền bố trí một đội người đến hộ tống trợ lý trẻ trở về viện nghiên cứu.

Vì thế khu tập thể quân đội lại xuất hiện một màn kỳ lạ, mọi người thỉnh thoảng đi qua đi lại, tỏ vẻ không không quan tâm nhưng thật ra trong lòng lại không nhịn được đi nghe ngóng.

Mấy người phụ nữ hỏi thăm không ra thông tin, còn nhóm đàn ông quân nhân cũng chỉ người có chức vị cao mới thăm dò ra được vài thông tin vụn vặt.

Chỉ biết việc này là do lãnh đạo tự mình phê chuẩn, về phần nguyên nhân, bọ họ điều tra không ra, mà lý lịch của cả nhà này cũng hết sức bình thường.

Dựa theo tình hình này, lãnh đạo cấp cao của quân khu cũng sẽ không tiếp tục điều tra.

Bởi vì họ có thể đoán ra được rằng quốc gia đang che giấu một ít tin tức.

Có thể làm cho quốc gia coi trọng như vậy, nhất định là chuyện rất lớn.
 
Back
Top Bottom