Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60

Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 420: Chương 420



Trải qua vô số không đúng tính toán, Giang Bác đã học được cách tự an ủi bản thân.

May mắn thay, công nghệ bóng bán dẫn và con chip đã phát triển từ trước đó, lần này làm máy tính có thể tiết kiệm được không ít công sức.

Lần này, vì làm gấp rút, Giang Bác đã mang theo cả công việc đến trường vào ngày hôm sau. Dù sao trước đó anh cũng thường xuyên như vậy, giờ học rất ít khi lắng nghe.

Lãnh đạo lớn biết đồng chí nhỏ còn làm việc trong cả giờ học, nên đã đánh tiếng cho cấp dưới sắp xếp một chút.

Vì vậy, lớp Tống Sở đã đổi giáo viên.

Giáo viên mới rất nghiêm khắc, luôn nghiêm mặt nhìn xung quanh trong giờ học. Hơn nữa, giáo viên còn đến đứng ở chỗ Sở Sở và Giang Bác nhìn chằm chằm những học sinh xung quanh, nên không lâu đã làm cô và Giang Bác thành người bị cách ly.

Khi đi vệ sinh, uỷ viên văn nghệ còn lén hỏi cô rằng liệu có phải cô cùng anh Tiểu Bác đã làm chuyện gì sai bị giáo viên bắt gặp không, cuối cùng còn dặn cô bình thường cẩn thận một chút.

Tống Sở cảm thấy rất oan uổng, vì rõ ràng cô là một học sinh rất ngoan.

Khi tan học, Tống Sở lần đầu tiên nói xấu sau lưng giáo viên: "Giáo viên mới của chúng ta quá nghiêm khắc, anh Tiểu Bác, anh thấy thế nào?"

Giang Bác đạp xe về nhà, khi chở Sở Sở đi cùng, anh đều rất nghiêm túc.

Nghe Tống Sở nói vậy liền hỏi: "Lớp chúng ta đổi giáo viên rồi sao?"

Tống Sở: "....."

Trời ạ, anh Tiểu Bác cũng bận rộn quá rồi.

Tống Sở cảm thấy đau lòng cho anh, bận đến nỗi giáo viên đã thay đổi cũng không biết.

Hơn nữa, đơn vị làm việc của anh Tiểu Bác cũng quá keo kiệt, thậm chí anh ấy còn không có trợ lý.

Trước kia khó khăn như vậy, ngay cả phòng thí nghiệm cũng có trợ lý.

Về đến nhà, Tống Sở chậm rãi đi rửa táo, sau đó cẩn thận cắt thành từng miếng, lấy một cây tăm đưa cho Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, anh vất vả rồi, anh có nóng không để em bật quạt cho?"

Nếu đơn vị không cho trợ lý, vậy cô sẽ làm trợ lý hỗ trợ cho anh Tiểu Bác.

Giang Bác: "....." Nhìn thấy quả táo bị cắt thành một miếng mỏng, anh nghiêm túc nói: "Đừng cắt nữa."

Tống Sở sững sờ một chút, lập tức gật đầu: "Em biết rồi, lần sau em cầm cả quả cho anh gặm."

Giang Bác: "....."

Tống Sở lại nói: "Anh Tiểu Bác, anh còn cần gì không? Em đi mua chút đồ ăn vặt cho anh nhé, cũng không thể để anh làm việc với cái bụng đói được."

Nhìn Tống Sở xoay quanh mình, tuy trong lòng anh thầm đắc ý, nhưng ngoài mặt vẫn rất nghiêm túc: "Cảm ơn em."

"Không có gì, anh Tiểu Bác, anh yên tâm làm việc đi, còn những việc khác cứ giao cho em."

"Anh sẽ làm thật tốt." Giang Bác hứa hẹn.

Vì được Tống Sở ngoài ý muốn coi trọng, Giang Bác giống như được tiêm m.á.u gà, nửa đêm vẫn không nghỉ ngơi định làm việc cho đến sáng.

Mặc dù Tống Sở đã kéo anh về phòng ngủ, nhưng khi Tống Sở ngủ say, anh lại lén trở về phòng làm việc.

Lúc Tô Chí Phong đi vệ sinh phát hiện liền bế anh về phòng, lo lắng con trai lại chạy ra ngoài, Tô Chí Phong còn trực tiếp ôm chăn ngủ ngay cửa phòng.

Sáng sớm hôm sau, Tô Chí Phong và Mã Lan đến tìm Tiểu Vũ: "Đơn vị cần hoàn thành gấp như vậy à? Tiểu Bác của chúng tôi mới bao lớn chứ? Để cho thằng bé thức khuya làm việc sẽ hại cho cơ thể, sao mà cao lên được."

Tiểu Vũ: "....." Đây là đang nói đồng chí Tô Giang Bác à?

Tiểu Vũ căng da đầu đi đến viện nghiên cứu, nói với họ không cần gấp gáp quá.

Sở trưởng Thái nghe xong kích động nói: "Không ngờ tới đồng chí nhỏ lại vì ngành máy tính nước ta mà cố gắng như vậy. Một đứa trẻ còn làm được như thế, sao chúng ta có thể sợ khó chứ? Trước đây, tôi nghĩ sai rồi. Tôi thực sự không bằng một đứa trẻ, viện nghiên cứu chúng ta tuyệt đối không thể kéo chân sau."

Tiểu Vũ: "....." Đây là sao a?

Cũng may Tô Chí Phong đã khuyên được Giang Bác.

Cách làm cũng đơn giản, sau khi ăn sáng xong, Tô Chí Phong kéo con trai ra ngoài nói chuyện: "Con làm như vậy hại sức khoẻ thì làm sao?"

TBC

Giang Bác nói: "Có thuốc mà." Anh có thể nghiên cứu ra thuốc chữa bệnh.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 421: Chương 421



Tô Chí Phong nghe vậy cũng hiểu ý: "Đến lúc đấy thì muộn rồi! Hơn nữa, thức đêm sẽ không cao được. Con không cao lên, các nữ đồng chí sẽ không thích con."

Giang Bác mím môi, sau đó hỏi: "Nếu cha không cao, mọi người cũng không thích cha à?"

"Đương nhiên, nếu không phải cha lớn lên ngọc thụ lâm phong, dáng người cao ráo, mẹ con sao có thể thích cha?"

Giang Bác: "....."

Anh không muốn bị người khác chán ghét, vì vậy Giang Bác quyết định không thức đêm.

Để tiết kiệm thời gian, anh làm một cái tài liệu rồi gửi đến sở nghiên cứu để họ làm ra thành phẩm.

Giống như bóng bán dẫn và chip, đây đều là những kỹ thuật hiện có và chỉ cần nâng cấp.

Việc này rất đơn giản, trong hai ngày Giang Bác đã hoàn thành toàn bộ tư liệu, sau đó để cho Tiểu Vũ đem đến viện nghiên cứu.

Sở trưởng Thái và những người khác đã chờ từ lâu, ngay khi tài liệu vừa được đưa qua, tất cả đều bắt tay vào làm việc.

Lo lắng sở nghiên cứu sẽ gặp khó khăn, sau khi tan học Giang Bác liền đưa Tống Sở tới kiểm tra công việc.

Thấy bọn họ tập trung vào công việc không giống như lúc trước thì rất hài lòng.

"Với tốc độ này, hai ngày nữa có thể hoàn thành được rồi." Giang Bác nói, đây là thời gian anh tính toán, chỉ có thể tuân thủ nghiêm ngặt theo thời gian mới có thể hoàn thành một chiếc máy tính theo đúng kế hoạch.

Sở trưởng Thái nói: "Có cần chúng tôi giúp gì không? Chúng tôi có đội ngũ làm việc tốt nhất ở đây."

Giang Bác nghĩ cũng có lý, nếu người khác có thể làm được, anh cũng không cần làm nhiều nên nói: "Tôi muốn làm một cây CPU."

Sở trưởng Thái: "... Đó là cái gì?"

Giang Bác nhịn không được trợn trắng mắt, anh cũng biết không thể trông cậy được.

"Vẫn nên để tôi tự làm đi." Nói xong anh dẫn Tống Sở về nhà.

Tống Sở ngồi sau xe, hỏi: "Anh Tiểu Bác, bao lâu nữa mới hoàn thành ạ?”

"Không lâu nữa đâu." Giang Bác hứa hẹn.

"Em rất mong chờ nha, đã lâu rồi em không được chơi game trên máy tính."

Giang Bác: "....." Không, máy tính anh cải tạo chưa sẵn sàng cho khả năng tính toán lớn như thế… Trước tiên, làm trò rắn săn mồi đi.

Mặc dù Giang Bác đã cung cấp thông tin chi tiết nhưng phòng thí nghiệm vẫn rất bận rộn.

Chỉ tài liệu thôi là không đủ, có một vài thứ, thiết bị trong phòng thí nghiệm đã quá cũ, cần phải thay đổi nâng cấp.

Ví dụ như tấm chip máy tính mới có quá nhiều mạch tích hợp so với chip thế hệ thứ hai, hơn nữa càng tinh vi hơn.

Cho nên, trước tiên phải cải tiến các thiết bị để sản xuất chip.

Do đó, phòng thí nghiệm muốn làm ra con chip, đầu tiên phải có thời gian sửa đổi thiết bị.

Điều này rất khó khăn.

Vì không có nhiều thời gian, toàn bộ phòng thí nghiệm và nhóm dự án đều rất bận rộn.

Mọi người ai cũng đều rất bận, muốn hoàn thành theo kế hoạch, sau đó máy tính của họ chắc chắn sẽ là máy tính tiên tiến nhất trên thế giới hiện tại.

Trong lúc phòng thí nghiệm bận rộn, Giang Bác cũng đang làm việc với CPU.

Cái này cần tốn sức hơn một chút, ở đây vẫn chưa có thứ này.

Ngay từ đầu Giang Bác đã biết sắp xếp của cây CPU rất rắc rối, sau khi bắt tay vào làm mới thấy còn rắc rối hơn nhiều so với tưởng tượng, bởi vì khi tính toán cây CPU cần phải phân tích được tất cả các số liệu.

Từ lúc Giang Bác nghiên cứu những tài liệu về CPU đến khi anh làm xong, gần như không có lúc nào lông mày được giãn ra.

c*̃ng may có Tống Sở luôn ngồi bên cạnh động viên anh, không thì anh đã sớm bỏ cuộc.

Tổng Sở rửa táo rồi đem đến cho Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, không cần vội, cứ từ từ thôi."

"Anh muốn làm xong sớm."

"Không cần vội đâu" Tống Sở khích lệ, nói: "Để đạt được thành công đều cần trải qua nhiều lần rèn giũa, mặc dù anh rất giỏi nhưng không cần đặt ra yêu cầu quá cao cho bản thân đâu."

TBC

Giang Bác lắc đầu, đối với bản thân anh yêu cầu này rất thấp rồi.

Thật sự không thể thấp hơn được nữa.

Hơn nữa cái máy tính này là vì Sở Sở mà làm, có khó thế nào c*̃ng phải cố gắng làm được.

Tống Sở c*̃ng gặm một miếng táo, vỗ vai an ủi anh ấy: "Anh Tiểu Bác, chúng ta từ từ làm, không cần vội. Bây giờ chúng ta gấp gáp, cũng chưa chắc khi hoàn thành có thời gian chơi đâu."
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 422: Chương 422



Giang Bác mím môi, anh gấp bởi vì muốn cho Sở Sở một món quà vào sinh nhât.

Anh không khỏi tự trách bản thân, vì quá tự tin về thực lực của mình nên không chuẩn bị sớm.

Căn cứ vào tình tình hiện tại, đúng ra anh nên chuẩn bị sớm trước một năm.

Tống Sở thấy anh cau mày, nghĩ đến món quà sinh nhật cho mẹ lúc trước, liền hỏi: "Anh Tiểu Bác, anh đây là… muốn làm quà sinh nhật cho em à?"

Giang Bác nhìn cô, mặt có chút đỏ, nhẹ gật đầu.

Tống Sở thấy anh gật đầu, lại cười nói: "Anh ngốc quá."

Giang Bác: "....."

"Quà sinh nhật quan trọng là ở tấm lòng, không nhất thiết phải đúng ngày nhận được quà. Quá trình anh cố gắng làm ra món quà rất quý giá, em rất vui c*̃ng rất mong chờ. Nếu như em biết anh vì tặng quà sinh nhật cho em mà vất vả, em sẽ không vui được đâu."

Giang Bác cảm thấy trong lòng ấm áp, Sở Sở ngốc luôn biết nghĩ cho người khác như vậy.

Nhờ có mấy câu nói c*̉a Tống Sở, tâm trạng Giang Bác đã không còn lo âu như trước nữa. Mà càng chăm chỉ nghiên cứu, càng đưa ra yêu cầu cao hơn đối với bản thân.

Sau khi xử lý xong tư liệu về cây CPU, anh lại đích thân đến Sở nghiên cứu một chuyến xem tình hình công việc.

Sở trưởng Thái nhìn thấy Giang Bác đến liền lộ ra vẻ mặt chột dạ.

Bởi vì, thứ mà Giang Bác cần họ vẫn chưa làm được.

Không phải Sở nghiên cứu không để tâm, mà vì nó thực sự quá khó.

Thật ra đối với những người trong viện nghiên cứu mà nói, hôm nay làm ra được thành quả như vậy là đã rất là giỏi rồi. Trước đó, đều cần tới mấy năm mới có thể đạt được kết quả như hiện tại.

Mặc dù đã có sẵn tư liệu c*̉a Giang Bác cho, họ chỉ cần làm theo, nhưng Sở trưởng Thái biết vật này vẫn chưa đạt được yêu cầu mà Giang Bác mong muốn.

Quả nhiên, khi biết được viện nghiên cứu vẫn chưa làm xong bóng bán dẫn và con chip Giang Bác đã im lặng một lúc, anh thầm nghĩ, may mà Sở Sở không trách mình nếu không lần này lại mất mặt rồi.

"Vậy thì thôi đi."

Giang Bác thấp giọng thì thào: "Sở Sở nói không nên làm việc quá sức."

Nhưng trong mắt Sở trưởng Thái, ông ta chỉ thấy đồng chí nhỏ bỗng im lặng lúc lâu, sau đó thở dài buồn bã nói ra một câu: Vậy thì thôi đi…

Trong khoảnh khắc ấy Sở trưởng Thái cảm thấy trong lòng rất buồn, rất khó chịu.

TBC

Ông ta tự trách bản thân, tự hỏi lòng mình: "Tại sao Thủ trưởng Tô Giang Bác đã nghiên cứu hoàn thiện rồi, còn đích thân đưa hết tư liệu về kỹ thuật cho bọn họ, nhưng mà bọn họ lại không làm ra được."

Họ làm cho đồng chí nhỏ Tô Giang Bác thất vọng rồi, làm cho đứa trẻ đang trong quá trình trưởng thành buồn vì họ rồi.

Việc này có khi nào sẽ làm ảnh hưởng tới hình ảnh của quốc gia trong mắt đứa trẻ hay không? Liệu có thất vọng về quốc gia không? Có khi nào sẽ giống vài người đồng nghiệp khác, cảm thấy nước ngoài tốt hơn.

"Xin lỗi, đồng chí Giang Bác." Sở trưởng Thái nói một cách đau thương, nghẹn ngào, thêm cả hổ thẹn và chút chua xót vì cảm thấy bản thân vô dụng, cũng vì tình hình của quốc gia quá lạc hậu.

Kỹ thuật tiên tiến như vậy, tư liệu hoàn chỉnh như vậy, bọn họ lại không có đủ cơ sở để thực hiện…

Bọn họ cần bao nhiêu năm nữa mới có đủ năng lực để hoàn thành nhiệm vụ xây dựng nền móng cho đất nước đây? Bao lâu nữa mới có đủ sức ảnh hưởng giúp đất nước phát triển hơn đây?

Khóe mắt Sở trưởng Thái bỗng rơi ra một giọt nước mắt.

Giang Bác ngơ người: "... Ông sao vậy? Nghiên cứu gặp phải khó khăn gì ư?"

"Tôi không sao." Sở trưởng Thái lau nước mắt.

"Đồng chí Tô Giang Bác, cậu yên tâm, quốc gia sẽ không làm cậu thất vọng đâu. Đã nói trước 1 tháng 10 hoàn thành thì chắc chắn sẽ xong trước, đất nước chúng ta hùng mạnh hơn nhiều so với trong suy nghĩ của cậu nữa."

Giang Bác lắc đầu: "Được rồi, không cần như thế đâu." Bởi vì anh vốn dĩ không tin lời cam đoan c*̉a con người nơi này, trước đây bọn họ cũng từng nói như thế, nhưng kết quả thì…

Sở trưởng Thái đứng thẳng lưng, ngẩng đầu, ưỡn ngực: "Tôi sẽ dùng kết quả chứng minh."

Giang Bác: "..."

Anh c*̃ng không có nhiều thời gian, còn c*̀ng ông ta tranh cãi làm gì?
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 423: Chương 423



Đợi sau khi Giang Bác rời đi, Sở trưởng Thái liền triệu tập tất cả các đồng chí tại viện nghiên cứu đến họp.

Trong đó có cả các chuyên gia, trợ lý, nghiên cứu viên trẻ tuổi về khoa học.

TBC

"Các đồng nghiệp, lần này đồng chí Tô Giang Bác đã cho viện chúng ta tư liệu hoàn thiện nhất, tiên tiến nhất. Nếu như thành công, thì chắc chắn sẽ là chiếc máy tính cải tiến hoàn thiện đầu tiên trên toàn cầu. Nguyện vọng duy nhất c*̉a đồng chí Tô Giang Bác là có thể hoàn thành trước ngày một tháng mười, nó thể hiện sự tín nhiệm c*̉a cậu ấy đối với chúng ta, chúng ta sẽ để cho cậu ấy thất vọng ư? Không thể! Chúng ta không thể khiến cho bất kì một người đồng nghiệp ưu tú nào thất vọng về chúng ta, nhóm chúng ta không thể kéo chân quốc gia! Từ hôm nay trở đi, chúng ta chăm chỉ phấn đấu, chưa đến giây phút cuối c*̀ng, tuyệt đối không dừng lại."

Sau khi viện nghiên cứu tổ chức cuộc họp tuyên thệ, mọi người lại giống như con thoi xoay vòng.

Ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi để cơ thể có thể hoạt động bình thường, thì ngay cả lúc ăn cơm uống nước họ c*̃ng đều làm việc.



Bởi vì không còn hy vọng gì với tiến độ c*̉a viện nghiên cứu, cho nên Giang Bác c*̃ng không đến viện nghiên cứu khảo sát công việc nữa. Anh yên tĩnh ở nhà nghiên cữu những kỹ thuật còn lại, cứ hoàn thành một mục lại để tiểu Vũ đem sang.

Sau khi hoàn thành được cây CPU, thì về cơ bản những thứ khác không còn gì khó nữa. Dù sao trong nước cũng có máy tính rồi, các kỹ thuật khác c*̃ng đều rất thông dụng, chỉ cần thêm nền tảng nâng cao để cải tiến thành công mà thôi.

Sau khi hoàn thành phần cứng, Giang Bác nhanh chóng bắt tay vào lập trình.

Anh phải thiết lập ra một số phần mềm, ví dụ như: Hệ điều hành, ứng dụng phần mềm,…

Còn có, trò chơi mà Sở Sở muốn chơi.

Anh thiết nghĩ, nếu không hoàn thành được máy tính mới trước dự định, vậy thì trước tiên cứ thiết kế một trò chỉ dành riêng cho Sở Sở.

Sau khi ở trong đ** t*́nh toán không ngừng, không mất bao lâu Giang Bác đã biên soạn ra một chương trình mã hóa trò chơi.

Chương trình mã hóa này nếu như vận hành trên máy tính, sẽ xuất hiện hình ảnh một cô bé có bím tóc, cô bé sẽ đuổi theo không ngừng và ăn quả táo phía trước, cứ ăn cho đến khi cả người lớn lên.

Trò chơi này có tên là: "Sở Sở ăn táo."

Ở một nơi khác, Tống Sở c*̃ng đang lén c*̀ng bà Lôi học làm bánh.

Cô ấy muốn làm bánh kem cho anh Tiểu Bác.

Bà Lôi vốn là người được tiếp nhận giáo dục một cách toàn diện, mặc dù về sau tùy quân, thế nhưng bản lĩnh học được trước đó vẫn còn. Ví dụ như: làm đồ ăn ngon.

Lúc bà ấy mới kết hôn, c*̃ng thường xuyên làm những thứ này. Tiếc rằng ai đó lại thấy như vậy rất không có tố chất, cho nên sau này bà ấy c*̃ng không còn tiếp tục làm nữa.

Bây giờ biết Tống Sở muốn làm bánh kem, lập tức chủ động giúp một tay.

Nhìn dáng vẻ Sở Sở cẩn thận đập quả trứng gà, nhào bột mì. Bà Lôi yêu thích không thôi, hối hận vì sao ngày xưa không sinh một cô con gái.

Nhưng lại nghĩ lại, lỡ như sinh ra một cô con gái giống ông Lôi… Liền không dám nghĩ tiếp nữa.

Cảm thấy vẫn là con gái nhà người ta ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Tống Sở chỉ học đánh trứng gà và nhào bột, sau đó mấy việc như thêm gia vị nguyên liệu đều do bà Lôi làm, cô chỉ ở bên cạnh nhìn.

Nhìn thấy bà Lôi rất nhanh đã làm ra bánh kem trứng ngào ngạt hương thơm, cô bội phục chết đi được.

Cô cố gắng ghi chi tiết tất cả các bước làm lại.

Sau đó còn mời bà Lôi vài ngày nữa nhất định phải tham gia tiệc sinh nhật c*̉a họ.

Bà Lôi dễ chịu trả lời: "Bà nhất định sẽ đi, đến lúc đó bà sẽ làm món ngon cho con."

"Cảm ơn bà ạ."

Khi Tống Sở trở về, anh em nhà họ Lôi còn đang canh ở cổng nhà họ Tống. Tống Sở khuyên họ đi về, đừng canh nữa, thật sự không cần như vậy.

"Em không hiểu đâu, bất cứ lúc nào c*̃ng không được khinh địch. Tuy bọn anh không làm được gì to tát nhưng có phòng bị trước c*̃ng tránh được tai họa."

Lôi Hổ lúc nói lời này, hiện ra vẻ trưởng thành, nhìn qua đúng là có dáng vẻ của cảnh vệ đạt chuẩn.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 424: Chương 424



Lôi Báo nói: "Anh đi theo anh trai."

Lôi Hổ nói: "Hơn nữa, anh phát hiện ở đây là vùng đất rất tốt để học tập, lúc học sẽ cảm thấy vô c*̀ng nhẹ nhõm, nhìn thấu được vấn đề, anh nghĩ có thể là vì có anh Bác thần kì c*̉a chúng ta."

"Đúng đúng đúng, em c*̃ng có cảm giác như vậy. Thảo nào người ta thích làm bạn c*̀ng học sinh giỏi, vợ c*̉a cố vấn Điền còn tìm giáo viên chủ nhiệm đổi chỗ cho con trai bà ấy, cứ phải ngồi c*̀ng bạn học giỏi nhất lớp em mới chịu thôi."

Lôi Hổ vỗ vai em trai mình nói: "Đừng để ý những thứ đó, chẳng phải anh Bác của chúng ta còn giỏi hơn tên đứng hạng nhất đó sao?"

"Em chẳng thèm ngưỡng mộ đâu, anh Bác của chúng ta giỏi biết mấy, còn giỏi hơn cả thầy giáo nữa."

Tống Sở: "....."

Tối đó, Tống Sở coi đây là chuyện cười mà kể cho Giang Bác: "Bây giờ họ thật sự rất tin tưởng anh nha, anh Tiểu Bác à, anh thật sự trở thành đại ca rồi nha."

Giang Bác: "....." Điều này cũng không có gì lạ, khi làm việc anh đã dùng sức mạnh tinh thần, sức mạnh tinh thần được bộc lộ ra sẽ khiến mọi người xung quanh nâng cao tinh thần, người càng kém thông minh thì ảnh hưởng càng rõ ràng.

Chớp mắt đã đến ngày Quốc khánh.

Sáng sớm, Tống Sở đã thức dậy với Mã Lan, cô tự tay làm một chiếc bánh kem, còn viết chữ: "Chúc anh Tiểu Bác sinh nhật vui vẻ" Bằng đường mật lên phía trên mặt bánh.

Giang Bác rửa mặt xong đi ra đã thấy chiếc bánh đặt trên bàn.

Tống Sở nằm trườn trên bàn ăn, thấy anh tới liền vui vẻ reo lên: "Anh Tiểu Bác, chúc anh sinh nhật vui vẻ, đây là quà mà em tự tay làm tặng anh đấy!"

Giang Bác thấy rất vui, nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Sau đó quay người chạy lên phòng.

Lúc quay về, anh đưa cho Tống Sở vài tờ giấy.

Đúng lúc này, Mã Lan bê sữa mạch nha ra, thấy cảnh này bà liền hỏi: "Đây là gì thế?"

"Đây là trò chơi con làm cho Sở Sở." Giang Bác thành thật đáp: "Máy tính vẫn chưa làm xong nên con thiết kế trò chơi trước, bao giờ làm xong sẽ cài đặt ngay."

Tống Sở mừng rỡ mở văn kiện ra, đây là trò chơi dành riêng cho cô đó!

Sau khi nhìn thấy tên trò chơi, Tống Sở: "….."

Giang Bác: "Thích không?"

Tống Sở: "Sao lại là Sở Sở ăn táo ạ?"

Giang Bác trả lời rất thành thật: "Tại vì anh thấy gần đây em rất thích ăn táo."

Thôi vậy... Cô cất quà đi, cảm thấy rất vui, dù gì đây cũng là quà của riêng cô.

Tống Sở: "Cảm ơn anh Tiểu Bác nha!"

Mã Lan đành câm nín, không ngờ con trai nhà mình còn biết thiết kế trò chơi.

Tương lai có khi còn là "ông lớn" trong ngành trò chơi ấy chứ, quả là người đàn ông có thể sống ở bất kỳ thời đại nào.

TBC

Tô Chí Phong hiếu kỳ hỏi: "Có gì đâu mà vui thế, trò chơi chính là vài tờ giấy này hả?"

Giang Bác: "Cha không hiểu đâu."

Mã Lan gật đầu: "Đúng, ông không hiểu đâu."

Tô Chí Phong: "....." Tôi không hiểu, còn các người thì hiểu chắc? Rốt cuộc thứ này có gì tốt?

Đây là lần đầu Tống Sở và Giang Bác cùng đón sinh nhật, hơn nữa đây còn là sinh nhật tròn mười tuổi của Tống Sở.

Mã Lan nghĩ lại từ lúc đến thủ đô tới nay, bởi vì thời tiết nóng bức nên vẫn chưa đưa các con đi ăn ngon được, sau nghỉ lễ thì lại bận, càng không có thời gian đưa lũ trẻ đi chơi. Thành ra, hôm nay đi là vừa đẹp.

Bà còn mời cả vợ chồng bà Lôi ở bên cạnh đi cùng.

Trong khu quân đội này, người nhà họ Tô vì đủ loại nguyên nhân mà không thể hòa nhập với mọi người. Mã Lan cũng chẳng cố để làm thân, dù sao nhà mình cũng hơi đặc biệt, lỡ sau này thân quá người ta hỏi thì không biết trả lời thế nào, nên bà nghĩ cứ giữ quan hệ xã giao như hiện tại là được.

Vậy nên cuối c*̀ng cũng chỉ qua lại với nhà họ Lôi.

Bà Lôi cũng đã lâu không ra ngoài, những người bạn trước kia của bà ấy cũng đã đi nơi khác, sau khi sống ở đây bà ấy hay cãi nhau với ông Lôi nên không có tâm trạng đi chơi nữa. Sau này con trai còn bị mấy đứa trẻ trong viện tẩy chay, nên bà ấy càng không muốn qua lại với người khác, may giờ có thêm nhà họ Tô. Bà Lôi vui vẻ nhận lời mời, dẫn theo hai đứa con trai cùng đi chơi.

Còn ông Lôi thì sao ư?

Ai thèm để ý đến ông ấy chứ!
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 425: Chương 425



Bà Lôi: "Tôi khá quen thuộc với chỗ này, hôm nay để tôi dẫn đường đi, đảm bảo dẫn mọi người đi ăn toàn món ngon, để Sở Sở và Tiểu Bác có một buổi sinh nhật đáng nhớ."

Lôi Hổ và Lôi Báo thấy rất ghen tị: "Sinh nhật của chúng con c*̃ng chỉ được ăn một bát mì."

Tống Sở cười nói: "Hôm nay là sinh nhật của em và anh Tiểu Bác, các anh ăn nhiều lên, hôm nay chúng mình ăn vịt quay nhé!"

Hai anh em vô cùng hào hứng, thường ngày chúng rất ít khi được ăn vịt quay.

Đùi vịt để dành cho Sở Sở và Tiểu Bác, cánh và lườn vịt là để cho mẹ Lôi và cha mẹ Tô, còn anh em họ có thể ăn đầu vịt và m.ô.n.g vịt nha.

Hôm nay là lễ Quốc khánh nên trên phố rất nhộn nhịp.

Bà Lôi rất quen thuộc với nơi này nên đưa mọi người ra quảng trường đi dạo trước.

Bà Lôi: "Tiếc thật, trước kia còn có buổi duyệt binh rất náo nhiệt, mấy năm nay không còn tổ chức nữa rồi."

TBC

Lôi Hổ nói: "Cha con nói là do nghèo quá, không có tiền để tổ chức."

Bà Lôi cốc đầu cậu ta, nói: "Đừng nói bậy."

Tống Sở thắc mắc hỏi: "Duyệt binh là gì thế ạ?"

Lôi Hổ: "Anh biết, duyệt binh có rất nhiều người, nhiều đại bác và máy bay, còn có cả xe tăng chạy trên phố, nhìn uy phong lắm."

Lôi Báo tự hào nói: "Cha anh từng nói, đấy chính là m.á.u thịt của quốc gia khiến cho kẻ địch sợ chạy mất mật."

Tổng Sở ngạc nhiên hỏi: "Woa, vậy bao giờ mới có thể được xem ạ?"

Anh em họ Lôi đều thở dài: "Không biết nữa, nhưng tạm thời không xem được."

Mã Lan cũng thở dài, bà nhớ lại buổi duyệt binh của kiếp trước, đó mới thật sự là m.á.u thịt của quốc gia!

Những vụ khí hạng nặng tự nghiên cứu được, máy b** ch**n đ** và đại bác loại mới mới thật sự là niềm tự hào của đất nước.

Không biết bao nhiêu năm nữa mới được thấy lại cảnh tượng đó.

Đi dạo ở quảng trường xong họ cùng đi đến tham quan Cố Cung, nhưng tiếc rằng Cố Cung rộng quá, đến trưa vẫn chưa tham quan xong.

Tống Sở rất thích những kiến trúc cổ này.

Dù sao cô cũng là người yêu nghệ thuật, luôn có một loại tình cảm đặc biệt với những món đồ cổ, cô nghĩ rằng có vô số câu chuyện xưa ẩn sau những kiến trúc này.

"Căn nhà như này tuyệt quá!"

Mã Lan nói: "Con gái à, có tốt nữa cũng là nhà của cả nước."

Giang Bác nói: "Không ai sống ở đây ạ?"

"Đương nhiên rồi, nơi đây chỉ là một di tích lịch sử."

Bà Lôi cười nói: "Cũng không hẳn là không có ai, có một số nơi cho phép vào ở nên thỉnh thoảng cũng dùng để tiếp đãi các vị khách quý."

Giang Bác quay đầu nhìn về hướng Cố Cung.

Đến trưa, bà Lôi dẫn họ đi ăn vịt quay.

Mã Lan định đưa họ đi ăn ở nhà hàng lớn nhưng bà Lôi lại dẫn họ đi vào mấy con hẻm nhỏ.

Hai bên hẻm là những khoảng sân lớn.

Tổng Sở: "Những ngôi nhà ở đây giống với những ngôi nhà lúc nãy chúng ta thấy thật ấy."

Mã Lan nói: "Đây là Tứ Hợp Viện, cũng được lưu truyền từ thời xưa. Trước kia có lẽ cũng có hoàng thất, quý tộc sống ở đây."

Tô Chí Phong cảm thấy vợ mình chính là một nhà thông thái.

Tống Sở hai mắt long lanh nhìn ngắm tường đỏ gạch ngói, khi đi qua vài hộ gia đình, còn thấy được bên trong có quần áo đang phơi, cô bèn hỏi: "Hình như có người sống ở đây."

Bà Lôi nói: "Những ngôi nhà như thế này có thể cho người ở, nhưng đây vẫn chưa phải Tứ Hợp Viện tốt nhất, mỗi viện đều có rất nhiều người sống, không ít đồ đã bị hỏng hết, sau này chúng ta cùng đi tham quan Tứ Hợp Viện không có người ở."

Tống Sở gật đầu, rất mong đợi ngày đó.

Giang Bác lại nhìn về hướng những ngôi nhà đó, nói: "Có thể mua được không?"

Tô Chí Phong và Mã Lan: "....." Con trai lại có việc muốn làm rồi.

Bà Lôi: "Những ngôi nhà này thuộc sở hữu của quốc gia, không mua được."

Lôi Hổ và Lôi Báo bật cười, cảm thấy anh Tiểu Bác tuy rất thông minh nhưng có lúc cũng đáng yêu thật đó!

Giang Bác xấu hổ.

Tống Sở kéo tay anh: "Anh Tiểu Bác không phải ngưỡng mộ người khác, nhà chúng ta cũng rất tốt mà, đủ sống rồi."

Giang Bác: "....."

Rẽ vào vài hẻm nữa mới đến chỗ ăn vịt quay, đó là một cửa tiệm nhỏ núp trong hẻm.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 426: Chương 426



Bình thường tiệm này không tiếp khách lạ, chỉ bán cho vài vị khách quen xem như chiêu đãi bạn bè.

Chủ quán là một ông lão chừng sáu mươi, trông khá gầy, ông lão thấy bọn họ đến không nói lời nào lập tức đi thẳng vào phòng bếp.

Bà Lôi giới thiệu: "Cha của vị đầu bếp này chính là đại tổng quản ngự thiện trong cung đình, món vịt quay ở đây là chính tông nhất."

Một lát sau, họ đã ngửi thấy mùi vịt quay thơm lừng.

Mùi thơm ngào ngạt tỏa ra khiến mấy đứa trẻ nuốt nước miếng, ngay cả Giang Bác cũng hít hương thơm mấy lần.

Đĩa vịt quay vừa được bưng lên mọi người đã nhìn chẳng rời mắt.

Lôi Hổ nhanh tay cầm lấy hai cái đùi vịt đưa cho Tống Sở và Giang Bác, mỗi người một cái.

Bà Lôi thấy vui mừng không thôi, con trai bà ấy đã trưởng thành, biết thương người rồi.

Tống Sở nhìn cái đùi vịt trên tay mình, cô muốn đưa nó cho mẹ.

Giang Bác cũng không ăn một mình, miễn cưỡng đưa đùi vịt cho cha.

Tô Chí Phong: "Con à, không cần làm vậy đâu."

Mã Lan xua tay: "Mẹ còn thiếu đùi vịt để ăn hay sao? Hôm nay là sinh nhật các con, mỗi đứa được một cái đùi, sang năm phải lớn nhanh hơn, tiến bộ nhiều hơn nha."

Tống Sở cắn một miếng, quả thật rất ngon, cô hạnh phúc quá đi mất!

...

TBC

Nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của Tống Sở dính đầy dầu mỡ, anh em nhà họ Lôi cũng cảm thấy đói bụng.

Bà Lôi mỉm cười đi rửa tay rồi cắt thịt vịt thành từng miếng, hai anh em không ăn những miếng được cắt trước mà bắt đầu gặm miếng thịt trên xương vịt.

Họ không muốn chỉ ăn thịt mà không gặm xương.

Bà Lôi còn muốn giúp Mã Lan và những người khác gói vịt quay.

Mã Lan và Tô Chí Phong vội vàng ngăn cản: "Bà khách sáo quá rồi, chúng tôi sẽ tự làm, bà cứ để đó cho chúng tôi đi!"

Bà Lôi cười nói: "Được, vậy mọi người tự ăn nhé!" Bà ấy cũng lo bọn họ chưa ăn bao giờ sẽ không biết cách ăn nên mới làm mẫu.

Tống Sở ăn hết chân vịt, sau đó tiếp tục ăn thịt chấm nước sốt. Ngay lập tức, cảm giác hạnh phúc được tăng thêm vài bậc.

Tuy là người đã sống ở hai thế giới, nhưng Tống Sở và Giang Bác vẫn luôn thiếu thốn về phương diện ăn uống, chỉ là thiếu này không phải thiếu ăn mà là thiếu đồ ăn ngon.

Đây là lần đầu tiên họ được ăn món ngon như vậy.

Ngay cả Giang Bác, người không chú trọng đến việc ăn uống lần này cũng không nhịn được mà ăn thêm vài miếng.

Món vịt quay còn được phục vụ kèm thêm nước sốt đặc biệt và bánh pía mỏng (tựa như bánh tráng cuốn chả giò ở VN), mùi vị ngon đến nỗi mọi người không thể ngừng ăn.

Ăn vịt quay hết miếng này đến miếng khác, nhóm người gần như muốn ăn sạch đồ dự trữ hôm nay của chủ quán.

Nếu bà Lôi không quen biết chủ quán, có lẽ đã không thể ăn nhiều như vậy.

Lúc rời đi, bà Lôi còn không quên dặn dò mọi người không được tiết lộ nơi này.

Người nhà họ Tô nhanh chóng gật đầu, họ vẫn hiểu được loại chuyện này, dù sao lúc này cũng không thích hợp để làm kinh doanh.

Tống Sở nói: "Sau này chúng con còn có thể tới ăn không ạ?"

"Mỗi tháng chỉ có thể ăn một lần. Nguồn cung cấp ở đây ít, không có nhiều vịt, chủ quán còn phải cung cấp cho các khách hàng khác nữa." Bà Lôi trả lời.

Tống Sở chép miệng, cô thật sự muốn ngày nào cũng được ăn.

Giang Bác dùng khăn nhỏ lau miệng: "Nếu tự mình mang vịt tới thì có thể ăn không ạ?"

Bà Lôi: "...Hình như, chưa từng có ai nói là không được."

Mã Lan hỏi: "Con trai, con muốn làm gì?"

Giang Bác nghiêm túc nói: "Nếu con giúp họ tăng năng suất nuôi vịt, họ sẽ tặng vịt cho con chứ?"

"....."

Tống Sở xoa bụng, chờ mong nói: "Con có thể giúp cho vịt ăn."

Lôi Hổ, Lôi Báo nói: "Bọn anh cũng có thể hỗ trợ."

Giang Bác xua tay: "Không cần." Không phải chỉ là một ít thức ăn chăn nuôi cùng phương pháp canh tác khoa học thôi sao?

Khi nhóm người trở lại, mặt trời đã lặn. Sinh nhật lần này, Tống Sở cảm thấy đồ ăn rất ngon, vô cùng hài lòng.

Kết quả vừa về tới, đã thấy Thủ trưởng Lôi chống gậy đứng chờ họ ở cửa viện.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 427: Chương 427



Nhìn thấy Lôi Hổ và Lôi Báo, ông ấy nghiêm nghị nói: "Hai người các con mau đi vào trong nhà cho cha."

Lôi Hổ, Lôi Báo cũng không ngốc, nhìn thấy cảnh này bọn họ vội vàng chạy tới nhà họ Tô.

Thủ trưởng Lôi vô cùng tức giận, định đuổi theo thì bị bà Lôi ngăn lại.

"Ông Lôi, ông lại phát điên cái gì?"

“Bà hỏi chuyện tốt mà bọn nó đã làm đi!” Thủ trưởng Lôi giận dữ nói.

Tống Sở hỏi: "Bọn anh Hổ Tử đã gây chuyện gì vậy?"

"Cửa sổ nhà Sư trưởng Cao bị đập vỡ, có người nói là nhìn thấy hai đứa nó làm."

Thủ trưởng Lôi rất tức giận, gần đây công xưởng quân sự sản xuất ra vũ khí mới, quân đội cũng đang thay đổi trang phục, ông ấy cũng phải đi xem một chút nên so với ngày thường càng bận rộn hơn, cả ngày không về, đến chiều nay mới được về nhà thì trên đường đi thì bị người chặn lại, nói rằng con trai ông đã đập vỡ cửa sổ của nhà người ta. Sư trưởng* Cao và vợ từng sống một cuộc sống cực khổ nên họ thường rất tằn tiện, một mảnh cửa sổ bị đập vỡ, khóc đến nước mắt nước mũi ròng ròng, điều này khiến ông ấy cảm thấy rất xấu hổ.

(*) Viết tắt của Sư đoàn trưởng.

Về đến nhà, thật sự không thấy đứa nào ở nhà cả, nên ông ấy chỉ có thể kìm lại cơn giận, ngồi chờ bọn họ quay về.

Lôi Hổ nằm ở trên sân nhà họ Tô nói: "Không phải tụi con, tụi con không có làm!"

Cậu ta rất bận rộn, làm gì thảnh thơi như vậy.

Thủ trưởng Lôi nói: "Mấy đứa nhỏ đều nói là do các con làm."

Tống Sở nói: "Không thể nào, bọn họ sẽ không làm chuyện xấu!"

Mã Lan nói: "Trước tiên đừng nóng nảy, ông đã tìm hiểu rõ sự tình chưa?"

Cục trưởng Lôi giận đến đỏ mặt: "Mấy đứa nhỏ đều nói như nhau, chính mắt chúng nó nhìn thấy, nếu không phải tôi đã đền tiền, chỉ sợ vợ của Sư trưởng Cao đã tới gây sự rồi!"

Bà Lôi lúc này tức giận đến n.g.ự.c cũng đau nhưng bà ấy vẫn cố giữ bình tĩnh hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?"

Cục trưởng Lôi nói: "Lúc sáng, khoảng mười giờ. Có thời gian và địa điểm, tôi làm sao có thể lừa bà?"

Tô Chí Phong nói: "Thủ trưởng, vậy thì chuyện này thực sự không phải do Lôi Hổ và Lôi Báo làm đâu, chúng tôi đã ở chung với nhau cả ngày, hôm nay là sinh nhật của con gái tôi nên chúng tôi đã ra ngoài chơi."

Mã Lan gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi vẫn luôn ở cùng nhau, không ở trong sân."

Thủ trưởng Lôi nghi hoặc nhìn con trai: "Thật như vậy sao, thế những đứa nhỏ kia… "

"Đương nhiên là bọn chúng nói dối rồi!" Tống Sở giận dữ nói.

Cô cảm thấy những người đó thực sự quá đáng.

Bà Lôi nói: "Ông thích tin hay không thì tuỳ, dù sao ở trong mắt ông, con trai của ông cũng không phải thứ gì tốt, tụi nó chỉ biết làm chuyện xấu thôi đúng không?"

Thủ trưởng Lôi lúc này cũng bối rối, bên kia dù gì cũng phải chừa lại chút mặt mũi, con cái bọn họ đều nói như vậy, vợ Sư trưởng Cao cũng đến gây sự với ông ấy, ai ngờ lại tạo thành bước ngoặt như vậy.

“Không phải tụi nhỏ làm, sao nhà họ lại đổ lỗi cho chúng?”

Bà Lôi cười lạnh một tiếng: "Vậy tôi phải hỏi ông, ông Lôi, ông không biết thật sao?"

Tống Sở tức giận nói: "Bọn họ chính là ức h.i.ế.p người khác, dù sao đám người anh Hổ Tử cũng không có làm, ông Lôi, lần này ông thật sự làm không đúng rồi!"

Lôi Hổ nói: "Sở Sở, không sao, bọn anh quen rồi."

"Làm sao có thể cho qua, chúng ta phải cùng nhà họ nói rõ ràng, nếu không chúng ta mãi mãi sẽ bị oan."

Cô hỏi Mã Lan: "Mẹ, có phải nên đi giải thích rõ ràng không?"

Mã Lan gật đầu: “Phải, chúng ta không thể 'cõng cái nồi dơ' này.”

TBC

Bà Lôi nhìn nhà hàng xóm bên cạnh, rồi nhìn chồng mình, bà ấy thực sự không muốn nhìn thêm nữa.

"Lôi Hổ Lôi Báo, đi thôi, chúng ta đi làm rõ ràng chuyện này."

Trước kia không có người làm chứng, lần này thì có rồi, để xem ai có thể đổ oan cho con trai bà ấy.

Thủ trưởng Lôi bây giờ đã biết không phải do con trai mình làm, dù sao hàng xóm bên cạnh cũng không cần nói dối, chỉ là không hiểu tại sao những đứa trẻ đó lại đổ oan cho con trai mình.

Một nhóm người đi thẳng đến nhà Sư trưởng Cao.
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 428: Chương 428



Nhà Sư trưởng Cao đang chuẩn bị bữa tối.

Sư trưởng Cao mấy ngày nay cũng bận rộn đến mức chân không chạm đất, khi ông ta về nhà nhìn thấy cửa sổ nhà mình đã bị phá vỡ bèn hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Nghe nói là con trai của Thủ trưởng Lôi làm, liền nói với vợ: “Quên đi, kẻo nháo đến khó coi.”

Tuy nhiên vợ ông ta lại nói: "Cửa kính rất đắt, hơn nữa lần này bỏ qua, lần sau bọn họ sẽ làm loại chuyện này thường xuyên, Thủ trưởng Lôi là người hiểu lý lẽ, ông cứ yên tâm."

"Ở cùng một cái sân, chúng ta đừng làm lớn chuyện."

"Biết rồi, tiền cũng đã bồi thường còn có thể làm gì nữa, lát nữa cắt kính lắp vào."

Sư trưởng Cao nghe thấy còn được bồi thường tiền, vẻ mặt của ông ta không tốt lắm.

Cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm thì nghe tiếng đập cửa.

Nghe thấy tiếng động, con trai của ông ta lập tức chạy vào phòng.

Vợ ông ta ra mở cửa, nhìn thấy cả nhà họ Lôi đứng ở ngoài cửa, còn có cả nhà mới tới kìa, bà ta nói: "Mọi người tới đây làm gì vậy?"

Sư trưởng Cao cũng đi ra.

Ông ta còn chưa nói chuyện, Thủ trưởng Lôi đã nghiêm túc mở lời: "Gọi con trai ông ra đây."

TBC

"Có chuyện gì vậy?"

"Gọi nó ra đây, ra ngay."

Thủ trưởng Lôi thậm chí không thèm giải thích với ông ta, trực tiếp ra lệnh.

Bây giờ ông ấy đang rất tức giận, muốn biết tại sao chuyện xảy ra hôm nay lại đổ lên đầu con trai mình.

Sư trưởng Cao chớp mắt, nhìn con trai đang trốn trong phòng gọi hai đứa ra ngoài.

Gia đình họ cũng có hai đứa con trai, một đứa mười ba tuổi và đứa còn lại mười tuổi.

Nhìn thấy Thủ trưởng Lôi, cả hai đều có chút chột dạ và sợ hãi.

Lôi Hổ và Lôi Bảo suýt nữa lao lên đánh nhau nhưng lại bị Tống Sở ngăn lại: "Làm rõ mọi chuyện trước đã.”

Thủ trưởng Lôi hỏi: "Vừa rồi các cháu nói kính trong nhà là do Lôi Hổ và Lôi Báo nhà chúng ta đập vỡ, đây là các cháu nói đúng không?"

Nghe thấy lời này, vợ Sư trưởng Cao nói: “Không phải trước đó đã nói rõ ràng với ông rồi ư? Sao ông lại tới đây vì chuyện này nữa?"

Thủ trưởng Lôi trả lời: "Bà nói con trai tôi đã làm vỡ kính vào lúc mười giờ sáng nhưng vào lúc đó con trai chúng tôi không có trong sân! Làm thế nào mà chúng nó làm vỡ kính nhà bà được?"

Cao Hiểu Quang, con trai cả của Sư trưởng Cao nói: "Có, có lẽ họ đã nói dối."

"Cậu mới nói dối!" Tống Sở tức giận nói: "Anh Hổ Tử và chúng tôi vẫn luôn ở bên ngoài, chúng tôi còn đi quảng trường chơi, rồi đi Tử Cấm Thành, vé đều ở chỗ này!"

Bà Lôi nói: “Cho nên, vì sao các người lại đổ oan cho con trai tôi?”

"Không, không bị oan!" Cao Hiểu Quang nói.

Sư trưởng Cao thấy con mình như vậy, lại thấy nhà họ Lôi bên này có nhân chứng vật chứng, liền hỏi: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Vợ của Sư trưởng Cao lúc này cũng bắt đầu lung lay, nhưng bà ta lại cảm thấy con mình sẽ không nói dối, dù sao mấy đứa nhỏ khác cũng nói như vậy, vì thế lại nói: "Ai mà biết đó có phải là vé của bọn họ hay không?"

Bà Lôi nói: "Có thể đi hỏi thử các đồng chí đang trực ban bên kia, bọn họ đều là quân nhân, trí nhớ tốt. Nhất định sẽ biết rõ khi nào chúng tôi đi ra ngoài, khi nào thì quay trở về, muốn biết có phải hay không thì bây giờ gọi họ qua hỏi một chút?"

Lúc này hai đứa nhỏ mới lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Không cần hỏi lại cũng biết chúng nó nói dối rồi.

Sư trưởng Cao tức giận đạp con trai cả ngã xuống dưới đất: "Cho ông đây lời giải thích rõ ràng!"

Đi đắc tội đến người nhà của Phó quân trưởng, đây là không có việc gì làm muốn tìm phiền phức sao? Ai cho bọn chúng cái lá gan đấy?

Con trai út của Sư trưởng Cao - Cao Hiểu Vinh tuổi còn nhỏ bị dọa cho khóc, trực tiếp nhận tội: "Con nói con nói, là chúng con làm…"

Buổi sáng hôm nay, một đám nhỏ chơi b.ắ.n ná, khi đó cũng không biết là đứa nào làm cho cửa kính phía trên của nhà họ Cao vỡ ra, nhưng không đứa nào chịu nhận trách nhiệm, ai cũng cảm thấy không phải do mình làm.

Sau đó, vợ của Sư trưởng Cao phát hiện kính bị vỡ liền chạy đến, bọn chúng lập tức sốt ruột theo thói quen kéo anh em nhà họ Lôi ra chịu tội thay.

Hỏi bọn họ tại sao lại muốn cho anh em nhà họ Lôi gánh tội ư?
 
Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 429: Chương 429



Cao Hiểu Vinh không dám nói ra.

Sư trưởng Cao lại trực tiếp đạp thêm một cái.

Cao Hiểu Vinh liếc mắt nhìn Thủ trưởng Lôi: "Bởi vì… cha của bọn họ sẽ không nghi ngờ."

"….."

Anh em nhà họ Lôi lại muốn xông lên đánh người.

Thủ trưởng Lôi vẻ mặt như bị sét đánh.

Mã Lan cùng mọi người nhìn Thủ trưởng Lôi một lời khó nói hết.

Tống Sở nói: "Bởi vì dễ ăn h**p, nên các cậu bắt nạt người khác sao? Thật là quá đáng! Các cậu mới là những đứa trẻ hư!"

Anh em nhà họ Cao đều ngậm miệng không dám nói lời nào, bọn chúng hùa theo mọi người, bởi vì sợ sẽ bị đánh.

Bà Lôi nói: "Loại chuyện này mấy đứa chắc cũng làm không ít lần, trước kia có bao nhiêu chuyện oan uổng cho anh em bọn họ rồi?"

Hai đứa nhỏ không hé răng.

Đã đến nước này rồi, Sư trưởng Cao thật sự tức giận đến đen mặt.

Vợ của ông ta lại càng xấu hổ, tiếp đó lấy tiền từ trong túi áo ra nơm nớp lo sợ đưa cho Bà Lôi.

"Cháu nó còn nhỏ, không hiểu chuyện…"

"Không hiểu chuyện cái rắm!" Thủ trưởng Lôi trực tiếp đi qua túm lấy con trai lớn nhà họ Cao đánh một trận.

Thằng chó con này, thật là khốn nạn.

Sư trưởng Cao cũng không để Thủ trưởng Lôi động thủ một mình, đi qua xách m.ô.n.g đứa con trai nhỏ trực tiếp đánh.

Anh em nhà họ Cao gào khóc thảm thiết.

Rất nhanh tiếng ồn đã lan sang nhà hàng xóm.

Bà Lôi cũng không muốn xem trò hề này nữa, dẫn con mình cùng cả nhà Mã Lan đi về trước.

Về phần Thủ trưởng Lôi, ai cũng không cản được.

Tống Sở tức giận không chịu được, nhưng vẫn an ủi anh em nhà họ Lôi: "Bọn họ đều là những đứa trẻ hư, không cần tự làm mình tức giận."

Anh em nhà họ Lôi bày ra vẻ mặt không sao cả: "Không có gì, coi bọn họ như đánh rắm là được rồi."

Mã Lan trước kia cảm thấy con gái của mình vô tâm vô phế, kết quả hai anh em này càng vô tâm vô phế hơn.

Dọc đường, Bà Lôi đều im lặng.

Tất cả mọi người đều có chút lo lắng cho bà.

"Không có việc gì hết." Bà Lôi miễn cưỡng cười cười: "Hôm nay may mắn ít nhiều gì cũng nhờ có mọi người."

"Việc nhỏ thôi ấy mà." Mã Lan nói: "Bà nghĩ thoáng đi một chút, sự tình rõ ràng là tốt rồi, tôi thấy thủ trưởng Lôi cũng biết sai rồi."

TBC

Bà Lôi không nói chuyện, gật đầu rồi dẫn hai đứa con đi vào trong nhà.

Nhà họ Tô vẫn lo lắng xem nhà bên có động tĩnh gì không, lo lắng Thủ trưởng Lôi trở về lại náo loạn một trận, rốt cuộc đêm cũng đã khuya vẫn không nghe được tiếng động gì.

Tống Sở nằm ở trên giường, nói với Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, hôm nay có chút hơi ồn ào, em hy vọng về sau sinh nhật yên tĩnh một chút."

Giang Bác cam đoan nói: "Sẽ như vậy."

"Vẫn là cha của chúng mình tốt, sau này anh nên đối xử với cha tốt hơn nha."

Giang Bác gật đầu, đùi vịt anh cũng nhường rồi, còn có thể không tốt sao?

Cách vách, Mã Lan cùng Tô Chí Phong đang nói về chuyện giáo dục mấy đứa trẻ, Mã Lan vô cùng may mắn vì Tô Chí Phong là một người rất dịu dàng: "Cha đứa nhỏ, sau này tôi với ông phải đối xử với chúng dịu dàng một chút."

Tô Chí Phong ngáp một cái: "Biết rồi." Đều bị con trai cưỡi lên đầu rồi, còn muốn dịu dàng như thế nào nữa?

Mệt mỏi một ngày, một nhà bốn người rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Bỗng nhiên, hơn nửa đêm đột nhiên xuất hiện tiếng ồn.

Mọi người nhà họ Tô đều giật mình thức giấc.

Còn tưởng rằng là hàng xóm đã xảy ra chuyện, kết quả vừa mở cửa thì thấy, một chiếc xe đang đậu trước cửa sân nhà mình, có rất nhiều người đang đứng ở đó.

Bởi vì ánh sáng không được tốt, cho nên cũng không thấy rõ là ai, chỉ biết đám người này cầm s.ú.n.g bao vây quanh một đống đồ vật, canh giữ nghiêm ngặt.

Nhà họ Tô: "…!!!"

"Đồng chí Tô Giang Bác!"

Sở trưởng Thái kích động đứng ở cửa gọi.

Giang Bác nhíu mày: "Sở trưởng Thái?"

"Đúng, đúng vậy, là tôi." Cổ họng của Sở trưởng Thái có chút khô khốc nhưng rất hưng phấn: "Chúng tôi làm ra rồi, đồ cậu cần, chúng tôi đã làm xong."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back