Quay ngược lại thời điểm, Chung Ly khi đó tóm lấy đỉnh điện liền bị di tích này đưa lên trời cao.
Nàng thả mình nhảy xuống, mắt ngước lên nhìn nóc đại điện sáng lấp lánh, lập tức suy nghĩ có chút trì hoãn.
Nếu bám lấy đỉnh điện sẽ là cảnh tượng như thế nào?Nghĩ là làm, nàng bắt lấy mép điện, khi nó chưa thực sự vươn lên cao ngất, bật người trở lại vị trí ban đầu.
Chân dẫm trên từng mảnh ngói vàng san sát nhau tạo ra tiếng kêu kẽo kẹt không ngừng.
Nàng dừng trước một viên ngói in hình mắt rồng giống như có thế lực đang thôi thúc, chân liền dễ dàng đạp mạnh xuống.
Ngói vỡ nát không gian sâu hun hút hiện ra, ngay lập tức nuốt chửng nhân loại.
"..."
Đều là kịch bản....
La Ngọc Tuyền tách khỏi Tiền Thạch liền có chút tỉnh táo nhưng vẫn không tự chủ mà làm theo lộ trình hắn đã vạch sẵn.
Tổ đội có sáu người liền chia nhau phân tán đến từng góc, hoàn toàn nghĩ không tới lúc này tách ra sẽ là loại tình huống nguy hiểm gì.Ninh Âm nhìn Tiền Thạch không ngừng xoay tràng hạt trong tay, híp mắt hỏi:
" Tràng hạt kia, ngươi xoay qua lại làm gì?"
Nếu nàng nhớ không nhầm, thứ này vốn là một loại pháp bảo của phật tu.
Tiền Thạch không trả lời nàng, tiếp tục tiến lên.
Thấy vậy nghi ngờ trong lòng Ninh Âm càng sâu.
Nàng lạnh mặt tăng tốc vụt lên muốn cướp đi tràng hạt.
Không như dự đoán, Tiền Thạch lại chẳng hề kháng cự, cứ như vậy đồ vật rơi vào tay nàng."..."
Hắn này là có ý gì?Ninh Âm xem xét kỹ tràng hạt trong tay, thấy thật sự nó không có gì khác thường mới đưa trả Tiền Thạch.
Hắn bình tĩnh nhận lại đồ vật của mình, ánh mắt nhìn Ninh Âm thoáng qua cảm giác lạnh lẽo.Một cơn ớn lạnh bất giác bao phủ làn da, Ninh Âm mở to mắt, tóm lấy vai Tiền Thạch nghiến răng hỏi:
" Ngươi muốn làm gì?
Giết ta?"
" Tiền bối nghĩ nhiều, ta không có."
Hắn qua loa trả lời, vòng hạt trên tay đứt rời.
Từng hạt gỗ bung ra rồi lại lao vụt đi khắp các phương hướng.
Tiền Thạch buông tay, sợ dây trống trơn liền nhẹ nhàng rơi xuống.Ninh Âm buông tay, ánh mắt nhìn tiểu tử này càng trở nên cẩn trọng.
" Ngươi ra tay với bất kỳ thứ gì, ta sẽ không can dự.
Nhưng nếu ngươi muốn hại ta, ít nhất nên xem xét đến ngươi tỷ tỷ cảm xúc."
Nàng ngại ra tay với hắn nhưng nếu đe doạ đến bản thân nàng tất nhiên sẽ không nương tay.Tiền Thạch nghe vậy lại chỉ cười nhạt, xoay người đi thẳng.
Lần này Ninh Âm không tiếp tục đồng hành cùng hắn mà chọn đi một phương hướng khác.
Nàng rời khỏi một lát liền nghe thấy tiếng đánh nhau rõ ràng, cả người tức khắc tiến vào trạng thái nín thở phong bế.
Hoàn cảnh đánh nhau bên đó: một nữ tu đang bị bốn nam tu vây công nhưng vết thương trên người những kẻ vây công còn nhiều hơn trên người nàng ta.
' Nữ tu này lợi hại như vậy sao?' Ninh Âm nghĩ thầm, cũng không vội vàng tiến lên mà ẩn nấp càng kỹ hơn.Nhưng xem đánh nhau một lát nàng liền phát giác ra có điều kỳ lạ: nữ tu kia vẫn luôn có trợ lực.
Nàng ta giống như sở hữu vô hạn linh khí, liền vẫn luôn đại chiêu tiếp đại chiêu ném ra ngoài.
Đây...không giống như tu sĩ trúc cơ trung kỳ bình thường có thể làm được.
Chờ thêm khoảng mười lăm phút, chiến cuộc đã hoàn toàn phân định.
Bốn nam tu bại trận đều chết dưới tay nữ tu trúc cơ trung kỳ khiến người xem là nàng bất giác rụt cổ.
La Ngọc Tuyền giải quyết xong bốn người liền tiến vào trạng thái tĩnh lặng, mắt vô thức đảo loại muốn kiếm tiếp theo đối thủ.
Giữa mày lúc này vừa tối tăm lại vừa chói lọi, chói lọi ở đây chính là có thể hiểu theo nghĩa đen.
Mi tâm người này tự nhiên lại phát sáng.
Có một hạt gỗ từ từ trồi lên, nhẹ nhàng rơi vào tay nữ tu.
Ninh Âm chứng kiến cảnh này, dây thần kinh tiến vào trạng thái căng thẳng.
Nàng đứng yên lặng, cố gắng che dấu toàn bộ bản thân hơi thở.
Nhưng nữ tu kia dường như được thêm vào một loại năng lực rà quét.
Khi nàng ta hướng ánh mắt đến vị trí nàng, Ninh Âm biết bản thân đã bị phát hiện.
Không chần chừ, nàng lập tức xoay người chạy trốn.
Bên tai là tiếng gió gào thét, kèm theo còn là tiếng bước chân truy đuổi.
Một trúc cơ đỉnh lại bị trúc cơ trung kỳ truy đuổi, nhưng nàng không thể không chạy.
Bởi vì nàng không có nắm chắc, người tiếp nhận hạt gỗ chỉ có duy nhất nàng ta.
Tiền Thạch...cả một chuỗi hạt khi đó rơi xuống, tất cả đều biến mất!
Hắn quả nhiên là ác quỷ đến đòi mạng nàng.
...
Chung Ly đứng trong một đại điện nguy nga tráng lệ nhưng chân nàng lúc này lại đang bị dây xích khoá lại.
Tuy hai tay vẫn được tự do nhưng lại không thể dùng linh khí, đan điền không biết vì sao lại bị khoá lại.
Hắc kiếm nằm trong tay lần đầu tiên giống như vật chết, chỉ đơn thuần là một thanh kiếm.
Nàng ngồi khoanh chân giữa điện, đặt hắc kiếm ngang đùi yên lặng cảm nhận trạng thái đan điền.
Thật sự là bị khoá cứng, mà còn là loại khoá không có ổ.
Nàng vô lực mở mắt, quan sát từng ngóc ngách của đại điện.
Hoa văn trạm khắc tinh xảo, mỗi một nét trạm đều dùng để khắc hoạ hình rồng.
Hoa văn rồng trong đại điện này rất thật còn rất chính khí.
Chân long dù sao cũng là một trong tứ đại thần thú, dĩ nhiên không thể tầm thường cùng qua loa thể hiện.
" Con rồng này còn khá biết thưởng thức."
A Lân tưởng trừng đã ngủ say đột nhiên lên tiếng.
Suốt cuộc hành trình của nàng từ khi trời đất đảo loạn, nàng hai tiểu bằng hữu vẫn luôn bị ép ngủ say.
" Ngươi ổn không A Lân?"
Nàng chậm rãi hỏi.
" A Ly, ta muốn ra ngoài."
A Lân giọng thú kêu vang, trả lời nàng đầy chắc chắn.
" Nguy hiểm sao?"
Nàng giữ chặt miệng linh thú túi, nhíu mày hỏi nó.
" Dĩ nhiên là có nguy hiểm nhưng nếu ta không ra, chết không chỉ có mỗi ngươi."
Nó dùng thú giọng chắc nịch khẳng định với nàng.
Chung Ly buông tay, một thân hình kỳ lân mập mạp đã xuất hiện trước mặt.
May mắn A Lân có thể tự do ra vào linh thú túi, nếu không linh khí không thể sử dụng nàng thật sự là lực bất tòng tâm.
A Lân rời khỏi dạo quanh đại điện một vòng rồi về lại bên người nàng nằm xuống.
Nó thân hình giống như gầy đi so với ban đầu một vòng, dùng mắt thường đã có thể lập tức so sánh.
Chung Ly cau chặt mày:
" A Lân, ngươi bị thương?"
" Không có, ta vừa rồi chỉ là tiêu hoá quá nhiều.
Dù sao Tử Đằng vẫn luôn chê ta béo, lúc này vừa vặn giảm chút."
Chung Ly nghe lời này thì càng nghiêm khắc:
" Thần thú vẫn luôn ảnh hưởng đến ngươi, hơn nữa lúc này lại là một con long tâm không thiện.
A Lân ngươi lập tức trở về linh thú túi."
" A Ly, con rồng này đang muốn đúc lại thân thể.
Nó chọn ngươi."
Nghe thấy rõ ràng từng chữ, Chung Ly cũng có chút ngây người.
Nàng nheo mắt nhìn xích trên chân dường như có suy đoán.
A Lân đi đến bên người dùng móng vuốt cạy mở nàng xích sắt nhưng thử đi thử lại đều không thành công.
Nó ủ rũ dựa vào bên chân nàng tiếp tục nói:
" Ngươi hiện tại không phải không có đường ra.
Dù sao trên người có giọi Huyền Vũ tinh huyết, con long kia cũng chưa thể lập tức khống chế ngươi."
" Vậy hiện giờ chúng ta nói chuyện nó có nghe thấy sao?"
A Lân lắc đầu thú đáp:
" Long ý chí chia quá nhiều phần cho thiên đạo nên tồn tại ở di phủ này ý thức chưa đủ để thâu tóm chúng ta câu chuyện."
" A Ly, may mắn ngươi giấu ta rất kỹ cho nên hiện tại ta mới có thể tự do đi lại ở nơi này."
Chung Ly lắng đọng lại suy nghĩ, chờ một chút mới nói:
" Ta vẫn luôn bị nó dẫn dụ đến đây.
Từ mảnh tranh vẽ chiến cuộc đến mảnh vảy ác long.
Cuối cùng mục đích của nó chính là đoạt xá?"
A Lân im lặng một lát, sau đó lắc đầu:
" Đoạt xá ngươi hẳn là mới vừa thay đổi dự định, có lẽ phát hiện ngươi một thân căn cốt, lại có lẽ đột nhiên phát hiện nó thân thể không thể phục hồi..."
" Trong di phủ này có long tinh huyết sao?"
Chung Ly đột nhiên hỏi.
Huyền Vũ tinh huyết cùng ý chí vẫn gắn liền, nàng không tin con chân long này còn lại nhiều ý chí như vậy, hơn nữa muốn xây dựng thân thể không thể nào không lưu giữ tinh huyết.
A Lân gật đầu, lắc lư thân hình đứng dậy:
" Có, nhưng ta chưa phát hiện tinh huyết vị trí.
Có lẽ đang nằm ở một góc kín nào đó trong di phủ."
" Đại điện này dường như không có lối ra, không gian nhìn đi nhìn lại cảm giác vẫn luôn bị bịt kín."
" Trừ khi có người ngoài xông vào."
A Lân chạy quanh nàng liên tục cào xích sắt.
Hiện tại việc cần nhất là thoát khỏi hai sợi dây xích này.
Cửa có mở mà người không thể thoát không phải chính là thịt cá làm sẵn đặt trên dĩa.
Chung Ly kéo kéo xích sắt, nàng cảm thấy giống như xích sắt càng ngày càng nặng thêm.
A Lân ở bên cạnh há to miệng thú, liên tục dùng hỏa lực thiêu đốt xích sắt.
Cảm giác nóng rực dần truyền đến cổ tay, Chung Ly ra hiệu cho đồng bạn dừng lại.
Kỳ lân ủ rũ cụp đuôi, nó đi đến nằm rạp bên người nàng thì thầm:
"A Ly, ngươi nghĩ xem con rồng này sẽ giấu bảo vật ở đâu?"
Chung Ly suy nghĩ một chút, sau đó trả lời:
" Ta không rõ nhưng nếu là nhân loại bảo vật tất nhiên sẽ mang bên người.
Muốn kiếm bảo vật trước tiên phải nghĩ cách thoát khỏi tình thế hiện tại."
A Lân tất nhiên đồng tình với vấn đề cấp bách hiện tại, nó lại một lần nữa đứng dậy kiểm tra một vòng.
Cuối cùng, nó đến trước một cây cột trụ khổng lồ in hoa văn rồng đang ngậm ngọc.
Móng vuốt cào mạnh, thậm chí còn nghe thấy từng âm thanh khó nghe của việc ma sát.
" Ngươi đang làm gì vậy?"
Chung Ly quay sang hỏi bận rộn đồng bạn.
Tiểu kỳ lân không trả lời nàng mà vẫn tiếp tục cặm cụi.
Thấy vậy nàng cũng đành mặc kệ nó phát huy.
Nắm lấy hắc kiếm, chuôi kiếm truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
Thân kiếm giống như đã trở nên xám xịt nhưng vẫn có thể thấy được trận văn khắc họa mờ ảo trên thân.
Điều đặc biệt là trận văn này chỉ có duy nhất nàng nhìn thấy, người ngoài xem ra nàng vũ khí chỉ đơn thuần là một thanh đen sì kiếm.
Nhìn xích sắt thậm chí còn đen hơn nàng kiếm, Chung Ly liền đảo tay để chúng ma sát gần gũi với nhau.
Âm thanh lần này thậm chí còn chói tai hơn việc A Lân đang mài móng bên cột đá.
Một người một thú hai công việc, một hoàn cảnh, đều đang kiên trì.
Đinh, két, kẽo kẹt, phăng...
Âm thanh nứt vỡ, không phải là kiếm của nàng mà am thanh này lại đến từ móng vuốt của tiểu kỳ lân.
Chung Ly dừng lại động tác nhìn lên cục đá đã bị đào ra một góc, bên trong chôn không ít linh thạch, màu sắc tuy có chút phai nhạt nhưng loáng thoáng vẫn cảm nhận được linh khí.
A Lân vừa ôm móng vuốt vừa gầm lên cười giống như phát hiện ra bí mật của nơi này.
Thú cằm hất lên có chút tự đắc thông báo với kẻ đang bị xích giam lại là nàng.
Chung Ly tự nhiên cũng không chọn lúc này để đánh vỡ nó tự tin cùng khí thế.
Nàng nhịn cười gật đầu sau đó chỉ chỉ chín cột đá còn lại, giọng nói cổ động:
" Tiểu bằng hữu thật sự lợi hại, hẳn là chút việc nhỏ này không thể làm khó ngươi."
" Chỉ là mười cột đá mà thôi, sao có thể làm khó ta."
A Lân lập tức đáp.
" Tốt tốt, ngài lớn nhất, ngài uy vũ, ta liền ở phía sau hết sức cổ vũ."
A Lân nâng cao bước chân tiếp tục nhận mệnh đi mài cột.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mắt xích đầu tiên trên chân trái nàng đã bị mài đứt.
Ngay lập tức nàng cảm nhận đan điền dường như nhả ra một chút ít linh khí nhanh chóng chạy quanh kinh mạch.
Nàng liền có chút thở phào liền làm ra sức, cảm nhận lúc này giống như một người thợ giũa cần mẫn liên tục kéo qua kéo lại vì công trình bản thân tỉ mỉ khám phá.
May mắn đã cảm nhận được linh khí, hắc kiếm trong tay cũng giống như hồi sinh, sức lực theo đó càng tăng mạnh.
Khi cột đá thứ ba bị đào ra ruột, bên trong vẫn là những viên linh thạch xám xịt ẩn ẩn linh khí.
Cũng đúng thôi trải qua thời gian dài đằng đẵng liên tục tiêu hao, cho dù là nút linh thạch thì cũng phải đến thời khắc cạn kiệt.
Biết không thể mãi giữ gìn lực lượng trong tinh thạch, con chân long này dĩ nhiên sẽ không thể lặng im một chỗ mà luôn muốn tìm cách thoát thân.
Thấy thiên địa rộng lớn rồi càng sẽ không cam tâm mãi mãi bị nhốt trong lồng giam chật hẹp.
Nàng thử dài một tiếng rồi tiếp tục ra sức, một người một thú cứ như vậy đào qua mài lại, không ai làm phiền ai.
Ung dung bề ngoài là vậy nhưng sắc mặt Chung Ly từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm ngâm.
Khác với yên ả bên trong tình cảnh, bên ngoài người sống đã loạn cào cào.
Người liên tục chém giết nhau giống như bị thế lực thứ ba kích động, nhóm người từng tiếp xúc với Tiền Thạch toàn bộ đều đã biến thành công cụ giết chóc.
Ninh Âm ngã xuống, đầu gối khuỵ thành một tư thế vặn vẹo nhưng lại vừa lúc lật người tránh khỏi đòn tấn công mạnh mẽ của nữ tu theo đuôi nàng.
Mặt đất nứt ra một cái khe, hơi nóng phả ra khiến thần kinh căng thẳng.
Nàng hoa mắt, thậm chí còn thấy được hình bóng Tiền thạch mơ hồ hiện trên khuôn mặt nữ tu.
Đây là loại thủ đoạn gì lại có thể điều khiển được người tu vi cao hơn bản thân, thậm chí còn có thể biến họ thành vũ khí không hề biết mệt.
Nghĩ trong đầu là vậy nhưng thân thủ vẫn rất nhanh nhẹn tránh đi đòn tấn công liên tiếp.
Ba lá phù cùng lúc bốc cháy, chân cho dù bị thương vẫn tăng tốc rời khỏi nhưng nữ tu kia vẫn như đỉa đói bám dai không ngừng.
Ninh Âm lúc này thật muốn tìm được Tiền Thạch trực tiếp ấn đầu hắn xuống dung nham.
Mới chỉ nghĩ như vậy, Ninh Âm lại thực sự gặp được người nàng mới nguyền rủa, nhìn bóng lưng đang đứng yên lặng một chỗ, nàng giơ cao vũ khí thật nhanh đánh tới.
Bóng lưng vẫn đứng yên không hề nhúc nhích, vũ khí lướt qua hắn chém đến một con kỳ đà đang há to miệng.
Nàng cười khẩy, tất nhiên sẽ không ra tay với Tiền Thạch, nếu không người bị hại là nàng không phải sẽ chẳng khác gì hắn.
Ít nhất hiện tại khi đối diện Chung Ly nàng vẫn có thể ăn vạ.
Hai kẻ cùng nheo mắt, khóe môi hạ xuống, khí thế giống như chiến tranh sắp bùng nổ.
" Ta với ngươi không thù không oán càng không có xung đột lợi ích, hơn nữa ta còn là tỷ tỷ ngươi bằng hữu, vì sao muốn diệt ta?"
Đây thực sự là câu hỏi Ninh Âm muốn biết nhất lúc này.
Tiền Thạch khẽ cong môi, giải đáp:
" Phản bội nàng, cũng xứng nói ra hai từ bằng hữu?"
Ninh Âm giật mình lại nhìn nữ tu đuổi giết mình từ khi xuất hiện Tiền Thạch thì đột nhiên đứng yên lặng, lập tức ngộ ra: " Ngươi lại lừa ta rồi tiểu tử."
Tiền Thạch không phải nói là kẻ đang khống chế đám người đi tàn sát này, khẽ cười trả lời:
" Biết quá nhiều sẽ không tốt, đạo lý đơn giản như vậy Ninh tiền bối cũng không rõ hay sao?"
Ninh Âm tay đã nhanh chóng kết ấn, nàng hiện tại cảm thấy nói thêm một câu nữa đối với kẻ này cũng là việc mất vui, chi bằng liều một mạng.
...
Chung Ly đang miệt mài gọt bỏ mắt xích thứ năm trong sợ lớn buộc chân nàng thì nghe thấy âm thanh cục cục.
Nàng dừng lại động tác nhìn sang cũng đã sớm dừng lại trước cây cột thứ bảy A Lân.
Một người một thú đều phát hiện ra trong mắt đối thương cảnh giác.
A Lân gầm gừ: ' Chuẩn bị có người tiến vào đại diện này, ngươi ở bên ngoài nhưng có đồng đội?'
Chung Ly lắc đầu, cho dù có cũng rất hy hữu, mong chờ là họ thì chi bằng gắng sức một chút tự mình thoát ra ngoài.
" Hầu hết là kẻ thù, ngươi tin vào vận may của ta như vậy sao?"
A Lân lắc đầu sau đó liền biến hy vọng thành động lực làm việc.
Chung Ly cười khẽ, vô cùng tán dương nhìn nó:
" Rất tốt ít nhất khi có người tiến vào ta cũng có thể có chút năng lực phản kháng."
Vừa dứt lời mắt tích cuối cùng của sợi xích bên chân trái là bung ra.
Chân trái được giải thoát nên linh khí liền ồ ạt toả ra, giống như muốn biến nàng thành mảnh vụn thi thể.
May mắn hắc kiếm trong tay đã giúp nàng ổn định được phần nào hỗn loạn khí.
Linh khí tất nhiên sẽ chạy khắp cơ thể chỉ là so với trạng thái toàn thịnh thì hiện tại mới chỉ quy vị được một nửa.
Chung Ly hơi cau mày sau đó tiếp tục mài giũa sợi xích còn lại.
Đến khi đến cây cột thứ chín bị A Lân sờ tới, thực sự đã có người tiến vào được đại diện.
Ánh sáng trượt lóe hai nữ một nam liền xuất hiện trước mặt Chung Ly.
Bốn người nhìn nhau, tình cảnh lúc này thật sự một lời khó hết.
Hai nữ tu giống như là song sinh, trang phục đến vũ khí đều tương tự nhau.
Nam tu còn lại trông tuổi trẻ, nhìn thấy Chung Ly ở giữa đại điện liền kéo lên hai má lúm đồng tiền.
Ba người này nhìn vẻ ngoài không giống kẻ đại gian đại ác, nhưng trong bi cảnh này lại có mấy người thực sự đơn thuần lương thiện.
Chung Ly tay trái cầm kiếm, chân phải vẫn đang bị xích sắt kiềm giữ, A Lân biến về hình dạng linh thú bình thường nhanh chóng nhảy về lòng nàng.
Chung Ly vuốt ve đầu đó sau đó ép nó quay về linh thú túi.
Một loạt động tác mây trôi nước chảy càng khiến ba người vừa xuất hiện chưa thể hình dung.
Chung Ly là người đầu tiên lên tiếng đánh vỡ im lặng, nàng nói:
" Ba vị, ta đã bị nhốt ở đại diện này rất lâu, hy vọng các vị có thể giúp một tay, chúng ta có thể hợp thành tổ đội.
Đối với địa hình di phủ này tại hạ đã có bảy phần nắm chắc.
Chủ nhân của nó trước là nhân tộc kẻ thù, ta chính là bị nó giam giữ tại nơi này."
Hai nữ nhìn nhau sau đó nữ tu bên phải trông có vẻ là người nắm quyền lên tiếng:
" Vậy ngươi là người hay yêu thú?"
Chung Ly buồn bã trả lời:
" Ta rất cảm động, từng ấy năm cuối cùng ta cũng có thể nghe thấy âm thanh âm của tu sĩ khác.
Các ngươi nhìn xem, ta cũng là một nhân tộc tu sĩ mà thôi."
Đột nhiên lúc này nam nhân duy nhất lên tiếng, giọng nói lại khác biệt hoàn toàn so với hình dạng trẻ tuổi:
" Đạo hữu, ngươi đã bị nhốt ở nơi này bao lâu?"
Chung Ly nghiêng đầu giống như đang cố gắng nhớ lại, trong lòng lại âm thầm tăng thêm một bậc nguy hiểm cho nam tu này.
" Ta đã không thể nhớ rõ, chỉ có thể ước lượng khoảng 100 năm đi."
Ba người nhìn nhau, đều đang phản đoán lời nói thật giả trong miệng nàng.
Nam tu liếc nhìn xích sắt đứt gãy ở một bên lại hỏi tiếp:
" Nếu đạo hữu bị giam giữ vậy vì sao chỉ có một bên xích sắt."
Nàng nghe thấy câu hỏi này liền thành thật thêm mắt dặm muối trả lời:
" Ta đã dùng một trăm năm để mài đó, các vị nhìn xem kiếm của ta đều đã mòn mới có thể cắt đứt sợi xích sắt đầu tiên.
Nếu các vị có thể hỗ trợ, ta nguyện ý nói ra tất cả những gì đã biết về nơi này."
Nữ tu từ đầu đến cuối không lên tiếng nghe vậy liền quay sang hai người đồng đội âm thầm bàn bạc: ' Ta thấy nàng nói cũng có chút đáng tin, trước mắt chúng ta nhân số cùng tu vi áp đảo, không cần mất nhiều thời gian ở tại một chỗ' .
Nam tu Trường Lê khoanh tay gật đầu, bên phải nữ tu dẫn đầu đội ngũ từ đầu kêu kêu Viên Thiên Tâm, người em mới lên tiếng kêu Viên Tiểu Linh.
Ba người tu vi đều là trúc cơ hậu kỳ.
Nàng thấy ba người đang hội ý liền nhanh nhẹn nói thêm:
" Các vị nếu hiện tại chần chờ nếu có người thứ tư thứ năm... xuất hiện, vậy lợi thế của ba vị hiện tại sẽ hoàn toàn biến mất."
Chỉ một câu nói như vậy dường như đã đánh trúng lo lắng của ba người, họ liền nhanh chóng đưa ra quyết định.
Nam tu có hai má núm đi đến lấy ra rìu chém thẳng xuống.
Chung Ly mặt không đổi sắc nhìn hắn chém mạnh vào xích sắt đang khoá chân phải nàng.
Đinh đinh, không có gì thay đổi thậm chí một vết xước cũng không xuất hiện.
Nàng giả bộ buồn bã nói:
" Ta dùng trăm năm mới có thể mài một sợi xích, nếu các vị muốn giúp đỡ thì ta có một chủ ý."
Nói xong liền chị chỉ vào mười cây cột ở trong đại điện, kỳ lân của nàng đã đào ra một góc nhỏ của cây số chín.
Hiện tại chỉ còn hơn một cây nữa liền có thể hoàn thành.
Nữ tu kêu Viên Tiểu Linh đến trao đổi tên họ với nàng, lúc này liền rất nhiệt tình mà hỏi: " Cách gì vậy?"
" Đào ra linh thạch trong mười cây này chính là chìa khóa để khiến đại diện này mất đi khả năng giam cầm."
Viên Tiểu Linh hỏi thêm:
" Đạo hữu chắc chứ nếu hủy hoại mười cây cột này liệu đại điện có sập xuống hay là người bên ngoài có thể dễ dàng tiến vào không?"
Chung Ly mỉm cười:
" Các vị tiến vào như thế nào còn không rõ sao, nơi này hoàn toàn không cố định, nói thẳng ra là dựa vào vận khí đâm."
Có vẻ như nàng đã đoán đúng cách thức tiến vào của ba người này, giống như nàng bị thứ không gian đen kịt kia hút lấy.
Nơi này căn bản hoàn toàn không có cửa.
Ba tu sĩ nhìn nhau sau đó quyết định nghe lời nàng chỉ điểm.
Cột đá thứ chín lại được họ đào ra, linh đạch bên trong vẫn lấp ló vài viên sáng chói nhưng hầu hết đều đã trở nên xám xịt.
.....
Mười cột đá đều đã được đào ra toàn bộ, linh thạch chìm nổi trong thân cột, mật độ nhiều đến mức không thể thấy khe hở.
" Hiện tại chúng ta làm gì?"
Viên Tiểu Linh hỏi.
" Phá vỡ chúng."
Lần này là Trường Lê nam tu lên tiếng thay nàng.
Hắn cầm rìu lớn cùng Viên Thiên Tâm nhìn nhau, hai người rất có ăn ý tách ra đi phá huỷ linh thạch đã gần như xám xịt.Còn lại Viên Tiểu Linh đi đến bên nàng nghiên cứu xích sắt, ánh mắt lấp lánh hỏi:
" Đạo hữu thật đẹp, ngươi là người đẹp nhất ta từng thấy, đến đại tỷ ta cũng không thể so sánh.
Hy vọng...ngươi sẽ không lừa chúng ta."
Nàng ấy híp mắt cười, ngồi xổm bên chân nàng.
Chung Ly đặt kiếm ngang đùi, không nhìn Viên Tiểu Linh mà đáp:
" Lừa thì sao, không lừa thì sao?
Hiện tại chúng ta đã quyết định hợp tác.
Nếu các ngươi cảm thấy không nhận được lợi ích từ việc trao đổi thì đã không đồng ý với ta."
Nhìn người này giống như ở thế yếu trong ba người nhưng lại tỉnh táo đến đáng sợ, còn người tỷ tỷ giống như kẻ cầm đầu đội ngũ lại giống như vũ khí.Bùm...âm thanh nổ tung cùng tan vỡ đan xen...
Đại điện cũng vì thế mà rung lắc dữ dội, Viên Tiểu Linh gạt đi một mảnh trần rơi xuống, ánh mắt dò hỏi nhìn nàng:
" Tiếp theo chúng ta phải làm gì?
Nơi này sẽ không đổ sụp xuống chứ?"
Chung Ly cảm nhận xích sắt lực lượng, thấy nó vẫn giống như ban đầu dồi dào sức mạnh liền cầm kiếm đứng dậy.
Trần vẫn liên tục lay động khiến cả đại điện dường như trao đảo theo.
Viên Thiên Tâm và Trường Lê đều đã chạy đến hội hợp, sáu ánh mắt đều đang quan sát nàng.
Chung Ly chống kiếm, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc dư thừa.
Tay dùng lực, thân kiếm bao trùm dòng diện cuồn cuộn đâm mạnh xuống sàn.
Lấy mũi kiếm làm trung tâm, vệt nứt nhanh chóng lan rộng, giống như mạng nhện chằng chịt.Ba tu sĩ lập tức đề phòng nhìn nàng, Viên Tiểu Linh hô lớn:
" Ngươi lừa chúng ta sao?"
" Đại điện này không tìm được cửa ra bởi vì lối ra duy nhất nằm ở dưới chân các ngươi."
Nàng nói xong mặt sàn liền vỡ vụn.
Từng mảnh vụn giống như cát rơi thẳng xuống không gian trống rỗng bên dưới.
Bốn người rơi thẳng xuống, phi hành khí chưa kịp lấy ra chân đã chạm đất.
Ba tu sĩ: "..."
Còn tưởng sẽ rất kích thích."
Này, giúp ta chút."
Nghe thấy âm thanh này, ba người mới choảng tỉnh.
Trong ánh sáng yếu ớt có thể thấy Chung Ly đang bị dốc ngược trong không trung.
Nàng một chân bị xích sắt khoá chặt, đầu còn lại của xích ẩn trong bóng tối.
Dùng đôi mắt đang bị đảo ngược xem ba người, nàng vừa rồi dùng gần như toàn bộ linh khí phá huỷ sàn đại điện.
Hiện tại nếu dùng hắc kiếm phi hành e rằng sẽ không trụ được bao lâu.
Cho nên duy trì tư thế bị treo lơ lửng này cũng không phải không được.Viên Tiểu Linh ở lại với nàng, hai người còn lại tự nhiên đi tìm kiếm đầu tiếp nối xích sắt.
Nữ tu dùng pháp bảo phi hành ngồi song song với nàng.
" Tư thế này khó chịu sao?
Có muốn ta giúp?"
" Hiện tại nếu ngươi cho ta cùng lên pháp bảo sẽ rơi tự do."
" Tại sao vậy?"
" Ngươi có vẻ rất thích đặt câu hỏi."
" Hừm, vậy đạo hữu có thể trả lời ta sao?"
" Đổi một cách xưng hô."
" Chung Ly tiểu tiên nữ, có thể giải đáp rồi chứ?"
Chung - tiểu tiên nữ dừng lại, một cái lộn mình liền ngồi lên Viên Tiểu Linh phi hành pháp bảo.
Pháp bảo chao đảo vài giây sau đó thực sự đem theo hai người rơi tự do.
Viên Tiểu Linh ngã ngồi trên đất, nhìn lên Chung Ly một lần nữa bị dốc ngược trên không trung kinh hoàng hỏi:
" Tiểu tiên nữ...ngươi ngươi không ngờ lại nặng đến vậy.
Nên giảm béo chút đi!"
"..."
Vậy mà lại bị xa lạ người chê béo.Lúc này, Viên Thiên Tâm và Trường Lê đã trở về, hai người liếc nhìn nàng sau đó lắc đầu:
" Đầu kia của xích tiếp nối đến một không gian khác, không phải ở tầng này."
Chung Ly gật đầu, cũng không mấy bất ngờ về kết quả này.
Ban nãy nàng đã thử dùng hắc kiếm ma sát xích, hiệu quả so với sợi đầu tiên thì kém hơn hẳn.
Nếu dùng cách cũ thoát ra hẳn sẽ mất rất nhiều thời gian, chi bằng lúc này mang theo xiềng xích đi khám phá.
Chỉ cần có năng lực chiến đấu và đôi tay vẫn còn linh hoạt, nàng tin tưởng bản thân sẽ không vô dụng."
Dây xích này rất nặng, đạo hữu còn ổn chứ?"
Trường Lê lên tiếng."
Ta còn ổn nhưng Tiểu Linh đạo hữu thì chưa chắc."
" Linh Linh, muội không sao chứ?"
Viên Thiên Tâm đi đến xem xét một lượt muội muội."
Nhị tỷ, ta không sao, chúng ta tiếp tục, thời gian rất quý giá."
" Chung đạo hữu, tiếp theo chúng ta nên đi đâu?"
Viên Tiểu Linh tiếp tục hỏi."
Mọi người tìm kiếm xung quanh một vòng.
Sau đó trở lại vị trí này hội hợp."
Nàng không lập tức cho giải pháp mà chỉ đẩy ra bước đi cần thiết.
Muốn tìm bảo vật sao có thể chỉ đứng yên một chỗ.Ba tu sĩ cảm thấy nàng nói có lý cũng nhanh chóng tản ra.
Bấy giờ Chung Ly mới để A Lân trong hình dạng tiểu miêu nhảy ra ngoài.
' A Ly, ta cũng đi tìm kiếm chút.
Nếu có nguy hiểm lập tức kích hoạt khế ước.'Nhìn tất cả rời khỏi, bấy giờ Chung Ly mới thu hồi linh khí.
Lập tức tà váy rơi xuống, phủ kín đầu, khuôn mặt dần xuất hiện cảm xúc đau đớn.
Cổ chân dần dà bị thít càng chặt, từng âm thanh rít gào tấn công thẳng vào thần hồn nàng.
Thứ kia, con chân long kia đã quay lại!