
Guneng: Glai mày thi xong chưa?Guneng: P'Chin tới đợi mày ở thư viện rồi, ngồi ở bàn cũ đó, bây giời không có nhiều người.Glaijai: Thi xong rồi, mình đang đi.Guneng: Ok, đến nhanh lên nhé.Glaijai: ừhGlai vội vàng cất điện thoại vào trong túi sau khi gửi tin nhắn cuối cùng cho Gun.
Hôm nay cậu quyết định sẽ tỏ tình với P'Chin.
Glai lên kế hoạch rủ anh ấy tới thư viện vào buổi tối, với lý do rằng cậu có thắc mắc về một trong những vấn đề trong bảng tóm tắt kỳ thi của P'Chin, nhưng thật ra Glai đã đọc cho đến khi hiểu hết rồi.Về phần Gun không có bài thi hôm nay, cậu ấy ngồi xe đến trường để cổ vũ cho cậu.
Gun nói rằng sẽ nhìn trộm từ xa, bởi vì muốn cho cậu và P'Chin được nói chuyện một cách riêng tư.
Khi cậu tỏ tình với P'Chin rồi, cậu ấy sẽ xuất hiện, Glai mỉm cười khi nghe thấy câu nói đó của người bạn thân."
Hoàn thành ước nguyện rồi nhé Glaijai...nhờ P'Chin chăm sóc người bạn thân nhất của Gun với nhé"Gun sẽ nói như vậy khi cậu ấy tỏ tình xong, Glai lắc đầu một cách nhẹ nhàng rồi nở nụ cười rộ lên, cậu vội vàng bước nhanh hơn để có thể đến thư viện sớm nhất.Khi cậu tới thư viện, cậu thấy Gun đang trốn trong một góc của giá sách, tránh xa chiếc bàn bên cửa sổ mà P'Chin đang ngồi chờ cậu ở đó.
Cậu ấy gật đầu rồi giờ 2 ngón tay lên với cậu, Glai mỉm cười với Gun trước khi đi tới bước tối gặp P'ChinHôm nay có vẻ là một thời điểm rất tốt để tỏ tình, bởi vì ngoài ba người họ và người thủ thư, trong thư viện không còn có người nào khác nữa.Có lẽ bởi vì P'Chin đang cúi đầu xuống đọc sách nên anh ấy không biết rằng cậu đã tới.
Glai kéo chiếc ghế trống ở phía đối diện một chút trước khi hạ người yên lặng ngồi xuống."
Ao...đến rồi hả?"
"Vâng, P'Chin đợi có lâu không ạ""Không lâu lắm, anh vừa đọc sách vừa chờ, cũng rất thú vị."
"..."
"Đâu...vấn đề nào mà Glai không hiểu?"
Glai nuốt nước bọt xuống cổ họng, trước khi lấy ra từ bên trong balô một tờ giấy mà không phải là những tờ giấy tóm tắt nội dụng kỳ thi của P'Chin đã đưa cho cậu, cậu nhìn vào những dòng chữ viết tay của bản thân cậu trên tờ giấy trắng ấy.Những dòng chữ trên tờ giấy ấy viết rằng...Vấn đề này nằm ở chỗ...
Nếu Glai nói rằng Glai thầm yêu P'Chin từ rất lâu rồi, kể từ khi tham gia câu lạc bộ bóng rổ, Glai đã cố gắng tới để làm quen với P'Chin nhiều lần, nhưng không thành công dù chỉ một lần, P'Chin không nhớ Glai, cho đến một ngày P'Chin đến và làm quen với Glai, lúc đó Glai rất vui mừng, và chúng ta cũng dần thân thiết gần gũi hơn, P'Chin không chỉ tạo ra những kỷ niệm đẹp cho riêng Glai, mà P'Chin còn tạo ra được nhiều thứ hơn mỗi ngày...đó chính là "tình yêu".Glai hít một hơi thật sâu, trước khi đưa tờ giấy trong tay cho người bên kia, P'Chin khẽ nhíu mày rồi nhận lấy.
Glai nhìn người ấy đọc những dòng chữ bên trên trang giấy một cách chăm chú.
Qua một lúc P'Chin cũng nhìn lên bắt gặp ánh mắt cậu, Glai nhìn sâu vào đôi mắt sắc bén trước khi nói tiếp để hoàn thành những vấn đề mà trong tờ giấy chưa được hoàn thiện."
Kết quả của vấn đề này, Glai tự hỏi rằng...liệu P'Chin có cảm nhận thấy giống như Glai không?"
Cả hai tay bắt đầu hơi run, trong khi ánh mắt bối rối và không chắc chắn của P'Chin quay trở lại một lần nữa, giống như những kỷ niệm của quá khứ hiện về rõ ràng trước mặt anh.
Glai nuốt nước bọt xuống cổ họng một lần nữa mím chặt môi, cậu có một chút thất vọng ở trong tim, nếu chúng ta không cùng cảm nhận.Cho đến lúc này...Nếu kết quả là...cảm xúc của chúng ta ngược lại với nhauMột sự thật trên thế giới này đó là... từ "thất vọng" là không đúngMà có một điều là sự thật đó là ...Glai đau rất nhiều"Glai..."
"Vâng, P'Chin""Anh không biết sẽ bắt đầu nói như thế nào mới tốt" P'Chin nói trước khi thở dài, Glai vừa mới lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm khó hiểu trên khuôn mặt của anh ấy, khuôn mặt đẹp trai ấy ngước lên và chạm vào ánh mắt cậu trước khi nói "Anh không có cùng suy nghĩ với Glai như vậy""..."
"Anh nghĩ về Glai chỉ là một người em""..."
"Anh xin lỗi... nếu anh đã làm điều gì khiến cho Glai có suy nghĩ rằng anh làm vậy vì anh thích Glai"Glai nghĩ tới câu nói "Anh không có suy nghĩ giống với Glai như vậy" cũng đủ đau lòng rồi nhưng khi nghe câu nói này, tại sao nó lại đau hơn."
Anh thật sự không nghĩ về Glai nhiều hơn như thế" lúc này đôi mắt bối rối và không chắc chắn của P'Chin thay đổi trở lên kiên định và chắc chắn hơn, anh ấy cắn môi nói "Ngừng yêu anh như vậy được không?"
Thật sự thì... nỗi đau không bao giờ kết thúc, chúng ta có thể tiếp tục bị tổn thương cho đến khi cả trái tim bị tê liệt Không lâu sau vẻ mặt kiên định và chắc chắn ấy được chuyển thành vẻ mặt trống rỗng và không quan tâm thay thế "Anh chưa bao giờ yêu cầu Glai điều gì, những lần này coi như là anhyêu cầu... ngừng yêu anh như thế này"Glai thừa nhận rằng mới bắt đầu lắng nghe những điều P'Chin nói kể từ câu "Ngừng yêu anh như vậy được không" nhưng cậu buộc phải nghe những điều P'Chin nói tiếp, và buộc phải hiểu những điều mà anh ấy đang yêu cầu, Glai nhắm mắt và hít thở sâu giống như lúc cậu đưa mảnh giấy đó cho P'Chin, cậu nhẹ nhàng mở mắt, nhưng chiếc mũi bắt đầu nóng rát như đang gửi tín hiệu cho cậu hãy bình tĩnh, trước khi nhìn P'Chin lần nữa.Glai vẫn nhắm mắt lại, cậu lựa chọn cúi đầu và cho bản thân thời gian để bình tĩnh lại, lúc này giống như Glai đã phá hủy mối quan hệ tốt đẹp của hai người bọn họ rồi, nọ bị phá hỏng bởi chính tay của cậu, Glai mở mắt rồi ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt trống rỗng của người kia."
Nếu Glai..."
Glai ngừng lại hô hấp một chút bởi vì âm thanh bắt đầu của cậu run rẩy, cậu hít thở sâu một lần nữa trước khi nói "Nếu Glai ngừng yêu P'Chin như ... vậy ..."
"..."
Glai cố gắng ... thật sự cố gắng"...
Nếu Glai ngừng yêu P'Chin như một người yêu..."
Glai nắm chặt lấy hai tay đang run rẩy của mình, lúc này cậu bắt đầu thấy người trước mặt rất mơ hồ, bởi vì đang bị nước mắt chặn lại "P'Chin...có thể...trở lại như ban đầu được không?"
"..."
"Yêu thương và quan tâm người em này giống như trước đây được không?"
Ngay lúc này nước mắt rơi xuống ...
Glai nhìn rõ người trước mặt một lần nữaP'Chin không trả lời, thay vào đó quay hướng nhìn ra ngoài cửa sổ"..."
"Glai sẽ ngừng yêu với P'Chin ... chỉ mong P'Chin không thay đổi được không?"
P'Chin quay lại nhìn vào mắt cậu trước khi nói "Anh xin lỗi..."
"P'Chin không có lỗi gì cả, là Glai không biết làm thế nào để kiềm chế bản thân" Glai đưa tay lên lau sạch nước mắt, rồi vội vàng nói tiếp "Glai mắc sai lầm làm cho P'Chin gặp rắc rối, tiếp theo đây Glai sẽ không làm cho P'Chin cảm thấy không thoải mái và khó xử nữa đâu...
Glai hứa đó ạ"P'Chin cúi xuống để tránh ánh nhìn của cậu "Glai không cần phải hứa điều gì với anh cả... chỉ cần Glai ngừng yêu anh cũng đủ rồi"Glai gật đầu, vừa đưa hai tay lên lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng chảy ta "Vâng ...
Glai chắc chắn làm được"Glai nghĩ rằng...
điều đau khổ nhất là khi chấp nhận tất cả những yêu cầu ấy nhưng lại không biết rằng bản thân mình có thể thực hiện được lời hứa ấy hay không?
Nó giống như cậu đang nhặt những mảnh thủy tinh bị vỡ rồi lắp ghép chúng lại một lần nữa, mặc dù biết rằng sẽ không thể nào quay trở lại được như lúc ban đầu, nhưng Glai vẫn ép buộc bản thân tiếp tục cho đến khi đôi tay đầy những vết thươngKhông phải không biết rằng có vết máu ở trên tayCậu nhìn thấy... cậu biếtNhưng bản thân vẫn hy vọng rằng... hy vọng rằng sẽ quay trở lại như ban đầuHy vọng rằng ánh mắt trống rỗng ấy...sẽ có sự ấm áp quay lại một lần nữa"Và một điều nữa anh muốn nói, bởi vì nghĩ rằng Glai rất có thể hiểu nhầm từ thời điểm này""..."
"Ngày đó khi thằng Meg nói rằng anh thầm thích một người đàn em trong trường, anh thừa nhận rằng phi thật sự thầm thích đàn em trong trường...nhưng người đàn em đó không phải Glai""..."
"Cô ấy là một đàn em học ở khoa nghệ thuật Nhật Bản""..."
Nhưng lúc này đứa trẻ học nghệ thuật Trung Quốc từng học cạnh phòng của đứa trẻ học nghệ thuật Nhật Bản như cậu đang cảm thấy đau đớn một cách tê liệtP'Chin ngẩng đầu lên trước khi thở dài thành tiếng "Anh thật sự đã nói hết tất cả mọi điều rồi...vậy anh xin phép đi trước nhé""Dạ...vâng"Glai gật đầu đáp lại, ngay khi P'chin đứng dậy đi ra khỏi bạn, Glai để cho nước mắt tuôn rơi mà không hề xấu hổ, cậu khóc nức nở giống như một đứa trẻ trong khi tự hỏi bản thân rằng..."
Đã nói rằng sẽ chấp nhận mọi kết quả mà Glai..rồi tại sao bản thân lại khóc như một đứa trẻ vậy, điều này, không thấy xấu hổ với những người khác sao?"
Nhưng Glai không có câu trả lời cho chính bản thân cậu...cậu chỉ có niềm an ủiChỉ là bị từ chối thôi mà...không đau lắm đâu, đừng khóc nhiều mắt sẽ bị sưng, và cũng đừng yếu đuối quá lâu nhé GlaiGlai ngẩng đầu lên khi có lòng bàn tay của ai đó ôm lấy vai cậu, ngẩng đầu lên cậu nhìn thấy Gun đứng đó mỉm cười với cậu, cậu ấy dùng tay vỗ nhẹ vào vai cậu."
Gun..."
Glai cắn đôi môi run rẩy của mình, câu đưa tay lên lau đi nước măt trước khi nói "Mình không hoàn thành ước nguyện...hức...nhưng ít nhất, mình cũng thoát khỏi trạng thái yêu thầm rồi"Gun gật đầu với cậu, ánh mắt của người bạn thân nhất của cậu đỏ ngầu " Tao xin lỗi, tao đã chuẩn bị sẵn những câu nói để chúc mừng khi mày thành công...nhưng đã không chuẩn bị những câu nói để an ủi khi mày bị từ chối"Glai cười trong nước mắt, trước khi ngả đầu vào bụng của người bạn thân, Gun vẫn dùng tay vỗ về vai cậu, trước khi cậu ấy đưa tay còn lại lên nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu."
Vậy tao dùng những câu tao đã chuẩn bị trước được không? ...
Nhưng sẽ điều chỉnh để phù hợp với hoàn cảnh lúc này""Uh, được mà""Chúc mừng mày nhé...
đã thoát khỏi tình trạng yêu thầm."
Glai nhắm mắt lại rồi gật đầu nói "Cảm ơn nhé Gun...cảm ơn cậu dù mình ở trong hoàn cảnh nào, Gun cũng vẫn luôn ở bên cạnh mình""Tao sẽ mãi là người bạn bên cạnh mày"Câu nói an ủi của Gun vào lúc này ở trường đại học đã giúp chống đỡ một cơ thể mệt mỏi và một trái tim yếu đuối về đến chung cư.
Gun nói rằng hôm nay muốn ngủ lại chỗ cậu, cậu ấy không muốn để cậu ở một mình, bởi vì sợ là khi cậu ấy quay về cậu sẽ lại khóc nữa.
Nhưng Glai cam đoan rằng cậu thật sự có thể ở một mình thì Gun mới để cho cậu ngủ một mình tối nay.Glai đặt chiếc ba xô xuống bàn sách, trước khi bước tới xem các bản tóm tắt ôn tập của các môn để chuẩn bị ôn tập, ngày mai cậu còn có ba môn thi nữa, bây giờ trước hết Glai cần phải loại bỏ mọi suy nghĩ ra khỏi đầu để cố gắng hết sức hoàn thành kỳ thi một cách tốt nhất.Glai buồn và thất vọngNhưng cha vẫn luôn luôn động viên cậuKhông được buồn và thất vọng về bản thân...Cậu lựa chọn sử dụng phương pháp thường dùng trước đây đó là đọc sách trước kỳ thi, đôi mắt sưng húp vì khóc, cậu nhắm mắt lại, hình ảnh tối đen như mực ngay lúc này đang giúp cậu giải quyết những cảm xúc khiến cậu phân tâm đang nảy sinh trong đầu cậu, miễn là trí óc và trái tim cậu vẫn hỗn loạn, Glai sẽ không thể bắt đầu ôn tập được.Và lần này may mắn là...Trí óc và trái tim của cậu không cứng đầu như vậy.Cậu mở mắt ra trước khi lấy bản tóm tắt ôn tập để trước mặt, Glai liếc nhìn chiếc ly màu vàng nơi cắm những chiếc bút, cậu chọn lấy một chiếc bút màu, đi ra và lấy một tờ giấy trắng khác, Glai đọc bản tóm tắt ôn tập một cách chăm chú, phần quan trọng trong nội dung của từng môn học không thể nhớ kĩ được, cậu cần phải viết lại vào giấy một lần nữa.Bố đã dạy bí quyết này cho cậu...Bố nói rằng...ngay cả khi ta có thể tóm tắt nội dung tốt đi nữaNhưng cũng không phải là ta sẽ nhớ được tất cảViết lại những phần quan trọng, những ý chính một lần nữa...
đó là cách ôn tập tốt nhất.Glai đọc bản tóm tắt ôn tập của hai môn thi xong cũng hơn nửa đêm, nhưng vẫn còn một môn nữa.
Mặc dù Glai đã đọc bản tóm tắt ôn tập đó nhiều lần rồi, nhưng cậu vẫn nên ôn tập lại một lần nữa để chắc chắn.Người ngồi nhìn chằm chằm vào balo rồi thở dài, trước khi miễn cưỡng kéo nó lại gần kéo khóa và lấy bản tóm tắt ôn tập môn toán để tiếp tục đọc, chỉ nhìn những trang giấy bên trên có những nét chữ viết tay của P'Chin, những câu nói và ánh mắt mà cậu cố gắng để giấu vào sâu thẳm bên trong trái tim lại được gọi quay trở lại một lần nữa.Mỗi cảm xúc mà P'Chin thể hiện qua ánh mắt giống như những vết cứa sâu vào trái tim bầm dập của cậu, lúc này Glai thừa nhận rằng cậu không thể tập trung ôn tập được, nhưng lịch thi biểu thị rằng cậu có lịch thi môn này vào ngày mai, làm cho Glai không có nhiều sự lựa chọn.Glai nghĩ rằng cậu buộc phải đọc bản tóm tắt ôn tập môn này cho xong càng nhanh càng tốt, nhưng khi cậu thử mở để đọc nội dung trên từng trang giấy, Glai mới biết rằng ánh mắt cậu rất khó có thể nhìn vào các con chữ, nhưng cậu vẫn tiếp tục đọc cho đến khi những dòng chữ trên trang giấy trước mặt câu bắt đầu mờ dần đi, một thứ gì đó đã che khuất những dòng chữ khiến cậu cảm thấy đau lòng vì đó là những giọt nước mắt.Glai không dám chớp mắt, bởi vì sợ rằng những giọt nước mắt đang ngấp nghé ở viền mi của cậu sẽ rơi xuống bản tóm tắt ôn tập của P'Chin, bản thân cậu cố gắng nỗ lực để đứng đọc, Glai nên ôn tập bản tóm tắt này thật tốt, còn phải trả lại bản ôn tập này như ban đầu cho chính chủ, không nên có bất kỳ thứ gì làm bẩn.Đặc biệt là.. nước mắt của cậu.Nhưng rồi... nước mắt mà cậu cố gắng kiếm chế cũng rơi xuống bản tóm tắt của người mà cậu thầm yêu bấy lâu nay, Glai vội lấy khăn giấy lau đi những giọt nước mắt rơi trên tờ giấy ấy trước khi dùng mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt ở trên má.Glai nghĩ rằng bản thân cậu đã lau đi những giọt nước mắt rơi trên những trang giấy ghi phần tóm tắt ôn tập của P'Chin rất nhanh, nhưng nước mắt được chắt lọc từ nỗi buồn của cậu lại thấm sâu một cách nhanh chóng.Do đó nội dung của chương 5đã lưu lại dấu vết của sự đau lòng từ cậu.Cuối cùng...Glai buông bỏ sự kiềm chế để cho bản thân cậu được khóc thoải mái, lý do mà cậu không muốn thường xuyên khóc là bởi vì không muốn nhìn bản thân mình yếu đuối quá lâu, nhưng Glai cũng hiểu rằng vết thương vừa hình thành và vẫn còn mới, không thể chữa trị hết chỉ trong vài tiếng đồng hồ, nhưng có một điều có thể giúp làm xoa dịu nỗi đau...đó là "nước mắt".Cậu không to lớn hơn người khác, nhưng tại sao nước mắt lại nhiều như thế này, có lẽ bởi vì nước mắt liên tục chảy ra một cách không thể kìm nén từ nỗi đau ở tận sâu trong tim.Nó có thể đạt đến số lượng khổng lồ như thế này...Hai bàn tay mảnh dẻ đặt trên đôi mắt ấm ướt, Glai nghĩ rằng bản thân khóc đủ nhiều rồi vì vậy cố gắng ngăn bản thân tiếp tục khóc bằng cách ấn vào mí mắt, cậu tăng lực cho đến khi cảm thấy hơi đau, Glai không nghĩ rằng sẽ làm đau bản thân, cậu chỉ hi vọng nước mắt sẽ ngừng lạiNhưng nó không ngừng lạiVẫn tiếp tục chảy như vậy suốt đêm...cho đến khi cậu chìm vào giấc ngủ.Ba ngày sau khi kỳ thi kết thúc, trạng thái tinh thần của cậu mới tốt lên, Glai nhắn Line cho P'Chin để hẹn trả lại bản tóm tắt ôn tập, anh ấy nói rằng sẽ tới nhà ăn lấy vào giờ nghỉ trưa.
Vì vậy Glai đến ngồi vừa ăn cơm vừa đợi anh ấy với Gun, kể từ ngày tỏ tình hôm ấy, P'Chin cũng không đi ăn cùng với hai người các cậu nữa, chưa từng trả lời Line, không trả lời cuộc gọi nhưng Glai cũng không hề tức giận với P'Chin.Sự thật là ... cậu không có quyền để tức giận với P'Chin.Không có quyền để yêu cầu bất kỳ điều gì..."
Glai..."
Người được gọi ngẩng đầu lên nhìn "P"Meg""A..
Anh...thằng Anh nhờ anh tới lấy hộ nó."
"Rồi P'Chin đi đâu rồi P'Meg?"
Gun ngồi nghe ở phía đối diện cậu hỏi"Ngồi ở bàn trước quán phở, anh hỏi rằng sao không qua ngồi cùng mọi người nó cũng không trả lời..."
P'Meg thở dài trước khi nói tiếp "Cãi nhau hả?"
Glai suy nghĩ thấy không có câu trả lời nào tốt hơn ...
"Cũng không hẳn ạ""Rồi là như thế nào?"
"Gun thấy P'Meg lên nhanh chóng mang cho P'Chin đi ạ, kẻo P'Chin đợi lâu" Gun lấy tập tài liệu ôn tập trong tay cậu rồi dúi nó vào tay P'Meg đang cau mày."
Ờ...tao đi cũng được"Glai thở dài nhìn P'Meg bước đi, cậu không biết lên trả lời như thế nào cho tốt, không dám nói điều gì nhiều hơn nữa, bởi vì P'Chin không kể chuyện này cho những người bạn của anh ấy nghe, Glai cũng không nên nói gì."
Mày ok chứ?"
"Mình ổn mà""Miệng thì nói ổn...nhưng trái tim không ổn chút nào""..."
"Hôm qua P'Chin tìm bạn của anh ấy ở khoa của tao... khi P'Chin nhìn thấy tao, cũng vội vàng đi như chạy trốn vậy""..."
"Nhìn cũng biết là có ý định tránh mặt tao""Mình xin lỗi nhé Gun... là vì mình mà P'Chin không nói chuyện với Gun""Mày không phải xin lỗi tao đâu...P'Chin lớn như vậy rồi, nên phân biệt được đúng không?"
"..."
"Chưa sẵn sàng để gặp mày, tao cũng có thế hiểu được...nhưng tránh mặt cả tao nữa, tao cũng không thể hiểu được vì sao""P'Chin liệu có phải sợ trả lời cái gì không?"
Gun lắc nhẹ đầu trước khi nói "Lúc này tao trông có vẻ ích kỷ khi đứng về phía bạn của tao, nhưng tao dù có là một người ích kỷ thì nếu có gặp P'Chin đi chăng nữa tao cũng chỉ nói rằng...
P'Chin thật xấu tính""..."
"Không muốn gặp bọn mình giống như trước đây cũng không sao, nhưng đừng làm như chưa từng biết nhau như thế này""..."
"Mỉm cười với nhau một chút cũng tốt mà""Mọi thứ thay đổi bởi vì mình""..."
"Không có ai xấu tính đâu Gun...mỗi người đều có lý do của riêng mình""..."
"Gun không cần phải lo lắng cho mình đâu, mình mạnh mẽ như thế nào Gun cũng biết mà" Glai nói khi mỉm cười với người bạn thân, Gun lắc đầu thở dài, cậu nhìn và không thể tin vào điều như đang muốn thể hiện rằng "mình thật sự ổn rồi" của người nào đó."
Đi lừa người khác ấy ...
đừng có mà lừa đứa bạn thân như tao""..."
"Đau thì nói là đau...có hiểu không hả Glai?"
Nụ cười cay đắng dần phai nhạt thay vào đó là đôi mắt nóng hổi "uhm...hiểu mà""..."
"Gun, mình rất đau""Glaijai của tao..."
Gun khẽ đưa tay lên xoa nhẹ đầu cậu để an ủi "Mau quay trở lại là một em bé ngoan nhé""uhm...đợi chút nhé, không lâu nữa đâu, chờ Glaijai sẽ quay lại làm một em bé ngoan"Cụm từ "không lâu nữa" của mỗi người không giống nhau, một số người làm cho cụm từ này chỉ tồn tại trong vài tháng, nhưng có những người có thể làm cho nó tồn tại đến cả năm, Glai nghĩ điều mà khiến cho cụm từ này có quãng thời gian dài ra là vì có những điều không thể kiểm soát được.Như suy nghĩ và lời nói của con ngườiVí dụ như lúc này chuyện cậu tỏ tình với P'Shin trở thành câu chuyện được quan tâm của những người bạn cùng khoa.
Glai dùng thời gian trong nhiều tuần để chữa lành trái tim cậu.
Cậu đang gọi Glajai bé ngoan kia quay trở lại, và gần như làm cho cụm từ "không lâu nữa" có khoảng thời gian không đến một năm, mặc dù mọi điều mà Glai cố gắng làm đều sụp đổ chỉ trong một giây bởi vì cậu nghe được những câu nói trong đoạn đối thoại của bạn cùng lớp."
Người đó phải không mày?...
Người đã tỏ tình với P'Chin ấy""Ờ, người đó đó""Tao từng nhìn thấy cùng nhảy với P'Chin ở lễ chào mừng tân sinh viên""Thấy bảo là đàn em cùng trường thôi...chắc chắn là đã thầm thích P'Chin lâu lắm rồi."
"Nhưng P'Chin không thích nó""Thật sự, đáng ra không nên đi tỏ tình, mất một người anh em""Glai có lẽ cũng nghĩ rằng P'Chin thích mình?"
"Nghĩ theo hướng ấy""Phải"Thậm chí Glai đã nghe được những đoạn đối thoại như thế rất nhiều lần rồi, nhưng cậu vẫn không quen được với nó, trái tim vẫn còn đau, những hình ảnh khác nhau cứ hiện về trong đầu, Glai lựa chọn ngồi ở bàn phía trước để tránh nghe những cuộc trò chuyện như vậy, nhưng cậu lại chưa từng trốn thoát dù chỉ một lần, tiếng nói chuyện của những người bạn trong lớp luôn vang lên đủ để cậu nghe thấy những gì họ nói."
Glai..."
Chủ nhân của cái tên được gọi quay lại nhìn người bạn thân đang di chuyển cánh tay vỗ nhẹ lên tay cậu "Mình ổn mà Cak"Bởi vì chuyện cậu tỏ tình với P'Chin trở thành chủ đề nóng hổi trong khoa suốt tuần vừa qua, Glai vì vậy quyết định kể chuyện này cho hai người bạn thân của cậu nghe, cậu chưa từng nói với Cak và Xôm chuyện cậu yêu thầm P'Chin trước đây nhưng khi hai người họ biết chuyện cậu cũng nói rõ ràng mọi chuyện trong lòng với họ."
OK á, điên à" Xôm ngồi xuống bên cạnh Cak nói, trước khi quay sang nhìn mấy người bạn cùng lớp ngồi ngay phía sau "Phía sau nói nhỏ chút đi, có thể chứ?"
"Giáo sư cũng chưa có tới...hội này nói chuyện to một chút cũng sai sao?"
"Lịch sự...học cách cư xử một chút đi""Xôm..."
Glai gọi khẽ để ngăn lại khi thấy Xôm tiếp tục tranh luận với bạn gái ở trong nhóm đó "Không cần tranh luận với họ vì mình đâu"Xôm hơi khó chịu khi bị ngăn lại, trước khi quay lại nhìn cậu "Bọn họ không có lịch sự gì hết Glai""Chuyện mà bọn họ nói đó là sự thật...mình không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận nó""..."
"Mình tin là không lâu nữa, sẽ lại có câu chuyện khác thay thế câu chuyện của mình thôi""..."
"Bọn họ cũng chỉ tìm chuyện để nói vui trong nhóm thôi, ra khỏi phòng học ở bên ngoài bọn họ cũng đi chơi, xem phim, ăn uống một cách vui vẻ, không quan tâm rằng liệu có vô tình làm cho ai đó cảm thấy khó chịu hay không, vì thế mình phải loại bỏ những cảm xúc tồi tệ mà họ đã tạo ra một cách vô thức trong căn phòng này, đừng mang nó theo trở về nhà với mình""..."
"Bời vì nếu mình quay trở lại một mình với nỗi đau...sẽ không có ai đến và chịu trách nhiệm với cảm xúc của mình đâu""Glai...chàng trai tốt bụng này..."
Xôm thở dài trước khi nói tiếp "Mình hứa rằng khi làm từ thiện, điều đầu tiên mình sẽ xin với nhà sư đó là ... mình sẽ xin cho cậu gặp được người yêu tốt, xin cho người yêu của cậu là người tốt đến mức cả thế giới phải ghen tị"Glai bật cười, rồi gật đầu với người bạn thân "Cảm ơn nhé Xôm...thì mình vừa nói rồi đó, mình không chỉ nói mình đâu đó, Xôm với Cak cũng vậy, nếu gặp trường hợp như vậy nữa, cũng đừng tranh luận, điều đó không cần thiết""..."
"Nhưng nếu người khác nói phóng đại quá mức...đến lúc đó mình sẽ nói""..."
"..Bởi vì chuyện đó cũng qua rồi"Phải...chuyện đó cũng qua rồi Glai"Glai vẫn không biết ai là người đầu tiên mang chuyện này ra nói ở trong khoa phải không?"
Cak hỏiNgười nhỏ bé lắc nhẹ đầu trong khi suy nghĩ lại lần nữa, trước khi nói "Chuyện này chỉ có mình, P'Chin với Gun là biết...ngày hôm đó trong thư viện không có ai ở gần bàn của mình""Gun người bạn ở khoa khác của cậu chắc chắn sẽ không nói, bởi vì cậu từng nói là bạn rất thân học cùng từ cấp 3, mình nghĩ là bạn thân của cậu sẽ không nói ra""Mình biết là Gun chắc chắn không nói""..."
"Về phần P'Chin...mình nghĩ càng không phải là người nói, bởi vì P'Chin cũng không kể chuyện này cho người bạn thân là P'Meg nghe..."
Glai mím môi để kìm nén cảm xúc trước khi nói "Người muốn quên chuyện ngày hôm đó nhất...không muốn kể chuyện này cho bất kỳ ai nghe, P'Chin có lẽ muốn giấu nó ở đâu đó rồi chạy trốn khỏi nó""Đó là...bởi vì nếu P'Chin nói, P'Chin cũng phải biết rằng chuyện này sẽ được mang ra kể lại, thời gian này chuyện này cũng không thể dừng lại được, sẽ bị mang ra nói chuyện phiếm thêm một khoảng thời gian nữa"Xôm gật đầu đồng ý với Cak "...Mà P'Chin cũng không muốn nghe chuyện này được kể đi kể lại, bởi vì bản thân anh ấy cũng không muốn nghe chuyện này nữa""Vậy, cũng loại trừ P'Chin ra" Cak nói"Nếu loại trừ P'Chin ra thật, vậy lúc này cũng hết sự lựa chọn rồi, không còn người khả nghi nào nữa""Thật ra mình có thể tiếp cận được người đầu tiên đó, mình chỉ cần hỏi một chút rằng nghe được chuyện này từ ai, một chút là mình sẽ biết được người đó là ai" Glai im lặng một chút trước khi nói tiếp "Lúc đầu mình cũng rất muốn làm như vậy..nhưng rồi mình suy nghĩ rằng có khi không biết người bắt đầu là ai có lẽ sẽ tốt hơn""..."
"Mình không biết tại sao phải lãng phí thời gian để làm việc đó...trong khi điều mà mọi người nói đó cũng là sự thật""..."
"Nhưng mà cũng có một ý nghĩ thoáng qua rằng...nếu người đó không nói chuyện này cho mọi người trong khoa biết, mình có lẽ sẽ chữa lành vết thương nhanh hơn, bởi vì mình sẽ không phải nghe chuyện này bị kể đi kể lại""Thật sự thì ...bất kể người đó là ai, cũng không nên mang chuyện này ra kể cho nhiều người biết, không phải bởi vì xấu hổ khi bị từ chối...mà bởi vì đó là chuyện có ảnh hưởng rất nhiều tới cảm xúc""..."
"Một người bị từ chối...không phải chỉ có chuyện tình yêu, nhưng liệu sẽ không có chuyện gì sao, họ chắc chắn phải rất buồn khi bị từ chối...buồn nhiều hay ít phụ thuộc vào sự hy vọng và khả năng điều chỉnh cảm xúc của mỗi người, nhưng điều mà mọi người nên biết đó là những người thất vọng...người đó có thể cố gắng rất nhiều để vượt qua điều đó, hoặc trở lên mạnh mẽ hơn""..."
"Nhưng...mọi thứ cũng có thể sẽ tan vỡ bởi vì những lời nói đâm vào trái tim""..."
Xôm nói xong, Cak khẽ thở dài rồi nói "Chuyện tình cảm...thực sự rất khó nói""Không chỉ khó nói đâu Cak, mà còn rất khó để chữa trị"Câu nói của Xôm thấm sâu vào trái tim của cậu, có lẽ bởi vì sâu trong trái tim của Gai cũng nghĩ những điều giống như vậy, những điều mà bạn bè cậu nói tới là những điều mà cậu không nói được lên lời.Glai biết rằng mọi người đều có quyền nói tới chuyện này, và Glai không nghĩ rằng mọi người nói tới chuyện của cậu là sai, bởi vì chuyện người đó nói là thật, nhưng Glai chỉ muốn có một chút sự cảm thông.Không phải cảm thông với chỉ mình cậuNhưng hãy cảm thông cho những người đang phải đối mặt với những chuyện tồi tệĐừng để cho lời nói của chúng ta trở thành cơn ác mộng của bất kỳ aiBởi vì dù cho cố gắng quên đi như thế nào ... nhưng nếu con ác mộng ấy cứ lặp đi lặp lại mỗi ngàyThì làm sao có thể quên được"Có thể không Glai?...rằng sẽ có người trong khoa vô tình nhìn thấy Glai trong thư viện ngày cậu thổ lộ với P'Chin""Có khả năng tình cờ vậy sao Cak?...
Người nghe được là người trong khoa chúng ta" Xôm hỏi mày nhíu lại nhiều hơn trướcGlai nhớ lại ngày hôm đó một lần nữa, rồi nói "Hôm đó trong thư viện chỉ có mình, Gun với P'Chin và người quản thư thôi"Chắc chắn là hôm ấy thật sự không có người khác, cậu thậm chí còn không muốn biết người khởi đầu kể cậu chuyện này cho những người bạn trong khoa của cậu nghe là ai, điều duy nhất mà Glai có thể làm để không cho những cảm xúc tồi tệ quay trở lại chiếm giữ trái tim cậu giống như nhiều tuần trước đó là sự tin tưởng.Glai tin tưởng Gun ... và Glai tin tưởng P'ChinChỉ như vậy thôi...Glai cũng không muốn biết điều gì tiếp theo nữaChỉ như vậy thôi...Glai cũng không cảm thấy buồn nữaGlai từng nghe được một câu nói rằng "Nếu tìm kiếm sự thật rồi làm cho mình đau lòng vậy thì cứ để nó tự che giấu như thế" Vì vậy cậu lựa chọn để sự thật tự che giấu nó đi mà không cần suy nghĩ sẽ lại tìm kiếm nó.
Glai không muốn biết bất kỳ sự thật nào tới giúp hay hỗ trợ cậu bước đi, cậu sẽ tự mình vượt qua mọi chuyện."
Mình thật sự muốn biết rằng ai là người đã mang chuyện này nói ra làm cho những kẻ lắm chuyện lôi ra làm đề tài nói chuyện phiếm""Đừng muốn biết nữa Xôm...mình nghĩ là ... nghĩ là người thủ thư đi thì hơn" Cak nói, trước khi quay qua mỉm cười với cậu "...nghĩ như vậy thoải mái hơn Glai nhỉ"Glai cười khẽ rồi gật đầu đáp lại, Cak cũng nghĩ không khác gì cậu, Glai biết rằng cậu ấy không gợi ý cho cậu trốn chạy sự thật, nhưng bạn bè chỉ muốn cậu nhanh chóng mạnh mẽ "Không thể đổ cho người thủ thư được Cak, có lỗi với anh ấy lắm" Glai cười trước khi nói tiếp "Mình muốn nghĩ rằng rồi mọi chuyện cũng sẽ qua...chỉ điều này cũng khiến cho mình thoải mái hơn rồi"Mặc dù biết rằng chuyện đó không trôi qua một cách dễ dàng"Cố lên nhé Glai, mình luôn ủng hộ cậu""Mình cũng luôn ủng hộ cậu"Nhưng Glai sẽ vượt qua được...Sau khi tiết học kết thúc Glai cùng hai người bạn thân thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, nhưng cậu trông có vẻ vội vàng hơn thường ngày, Xôm hỏi cậu với vẻ nghi ngờ"Hôm nay vội đi đâu hả Glai?"
"Hôm nay mình sẽ về nhà...chú lái xe đến đón, chú vừa gọi nói xe ở bãi đỗ xe đợi mình một lúc rồi, mình rất quý chú ấy, không muốn chú ấy phải đợi đâu, vậy nên mới vội thu dọn đồ đạc rồi xuống bãi đỗ xe" Glai trả lời trong khi kéo khóa ba lô của mình lại."
Nhìn kìa Cake... quan tâm đến cả tài xế riêng của gia đình""Mình tin rằng người tốt sẽ luôn được bảo vệ"Người nhỏ nhắn bị những câu nói này làm bật cười, trước khi nhìn lên hai người bạn nói "Rồi hôm nay Cake với Xôm định đi đâu tiếp?"
"Tôi nghĩ là tôi sẽ lên tìm bạn gái ở tầng 12""Mình thì sẽ đi gửi bài tập cho cô giáo ở tầng 14""À...không có ai đi xuống dưới giống như mình hả""Phải ~""Tự đi xuống thang máy một mình được không Glaijai?"
Glai bật cười trước khi gật đầu "Glaijai 19 tuổi rồi đó, tự mình đi thang máy một mình ổn mà""Ok...vậy hội mình cùng ra chờ thang máy"Người nhỏ nhắn không cao hơn cô bạn nữ trong hai người bạn là bao, cùng bước đi ra ngoài chờ thang máy, không lâu lắm Glai phải vẫy tay chào Cak với Xôm khi hai người cùng bước vào tháng máy.
Lúc này chỉ có mình cậu đứng chờ thang máy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mũi tên hướng xuống dưới cho biết thang máy bên phải đang di chuyển từ tầng mười hai xuống để đón cậu, trong khi một thang máy nữa ở bên trái cũng thay đổi mũi tên đi lên thành mũi tên đi xuống, Glai mỉm cười khi biết rằng bản thân cậu có hai sự lựa chọn.Phía bên nào không có nhiều người thì đi về phía đó...Giữa lúc Glai đang chờ thang máy, cậu rời mắt khỏi mũi tên có màu đỏ để quay sang nhìn những đàn anh, đàn chị năm hai đang đứng chờ thang máy bên cạnh, nếu nhớ không lầm Glai đã từng thấy nhóm đàn anh này ở quầy đón tiếp đàn em sinh viên năm nhất."
Bị mắng như chó vậy á""Xứng đáng thôi, mày mải chơi làm việc không để ý, gửi cho giáo sư rồi""Ngoài việc bí mắng như chó, tao vẫn còn kiếp nạn nữa"Glai không có ý định nghe mấy đàn anh đàn chị nói chuyện, nhưng bởi vì cậu ở rất gần họ vừa đủ để nghe được đoạn đối thoại của những người ở bên kia một cách rõ ràng, rồi từ những gì cậu nghe được...Glai nghĩ rằng nhóm các đàn anh, đàn chị này chắc chắn vừa mới nộp bài tập đã hoàn thành ở phòng giáo viên.Ting!Một âm thanh lớn làm cho Glai chuyển sự chú ý từ nhóm đàn anh đàn chị sang nhìn cảnh cửa thang máy đang được mở ra, khi cậu bước vào trong thang máy ở bên phải, Glai nhìn thấy nhóm đàn anh, đàn chị đó từ từ bước vào thang máy ở bên trái, vì vậy ở bên trong thang máy này chỉ có một mình cậu.Ngón tay nhỏ gầy của cậu vươn ra để ấn nút đóng cửa, Glai nhìn thấy cửa tráng gương của thang máy đang từ từ di chuyển, nhưng âm thanh quen thuộc của ai đó vang vọng trên không trung làm cho Glai vội vàng nhấn vào nút để mở cửa ngay lập tức."
Đợi một chút"Glai đừng mở cửa đợi bởi vì chủ nhận của giọng nói đóBởi vì cậu biết rõ chủ nhân của giọng nói đó là aiVà khi cánh cửa mở ra vừa đủ rộng"P'Chin..."
Cũng làm cho Glai biết rằng...điều mà cậu cố gắng làm trong suốt nhiều tuần qua "..."
Nó cũng không đủ để có thể chống lại ánh mắt vô tư của người khácGlai im lặng nhìn chằm chằm vào P'Chin như vậy, cậu vẫn nhấn và giữ ở nút nguồn bởi vì Glai vẫn hy vọng rằng P'Chin sẽ xuống cùng thang máy với cậu, dù anh ấy tránh tầm mắt cậu rồi vội vàng sải bước đi vào trang máy ở phía bên trái, tiếng của thang máy bên cạnh vang lên nhắc nhở trọng lượng đang vượt mức quy định làm cho Glai cảm thấy rõ nỗi đau ở trong timKhông biết là do trong thang máy của cậu quá yên tĩnh hay do những đàn anh đàn chị kia nói chuyện lớn tiếng hơn bình thường, đến mức mà Glai có thể nghe được cuộc đối thoại của nhóm các đàn anh đàn chị đó ở bên trong thang máy phía bên phải..."
Thằng Chin...đi ra ngoài, chết tiệt""Ê vượt mức trọng lượng rồi""Xin đi cùng không được hả?"
"Không được, mày ra ngoài chờ thang máy mới đi""Vừa nãy tao thấy một thang máy nữa chỉ có một đàn em nhỏ nhắn bước vào có một mình mà, mày đến chen chúc với bọn tao làm gì?"
Cuộc đối thoại của họ..."
Tao muốn đi với bọn mày hơn"Làm cho Glai di chuyển ngón tay của cậu từ ấn nút mở cửa chuyển sang dừng ở nút đóng cửaCậu nhấn vào nút để đóng...đóng lại trái tim vẫn còn một chút vương vấnHoàn toàn đóng lại trái tim...rồi thật sự cất nó điGlai nhìn vào cánh cửa từ từ di chuyển một lần nữa, khi mà cánh cửa hoàn toàn đóng lại thì cậu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính cậu ở trước mặt, ngay lúc này Glai cảm giác mũi nóng lên, hình ảnh phản chiếu qua cánh cửa ở trước mặt bắt đầu mờ dần đi.
Glai cắn chặt môi mình khi biết rằng lớp màng nước mắt giống như một bức tường dày sẽ sớm sụp đổ.Mặc dù hình ảnh trước mắt đã không còn rõ ràng, nhưng với thói quen làm cho Glai biết rằng sẽ phải nhấn nút nào để có thể đưa cậu dời khỏi nơi này một cách nhanh nhất.
Cậu đưa bàn tay lạnh ngắt của mình trở về bên cạnh sau khi nhấn xong nút chọn tầng, Glai cố gắng loại bỏ mọi suy nghĩ ra khỏi đầu.Lúc này...nên làm cho bộ não trống rỗng là tốt nhấtNhưng đột nhiên một bài hát mà cậu đã nghe đi nghe lại nhiều lần ở tuần trước vang lên trong dây thần kinh thính giác của cậu, giai điệu rõ ràng đến mức như cậu đang mở nghe ngay lúc này, ngay cả khi cậu đang đứng một mình trong chiếc thang máy hình vuông này.Và một phần lời của bài hát vang lên trong đầu cậu"Dù miễn cưỡng dù là yêu nhưng người ấy không yêu em, em vẫn nên buông tay... buông tay để anh ấy bước đi thì tốt hơn"Khiến cho tấm sương mờ mong manh bằng nước mắt xuất hiện"Rồi mọi chuyện sẽ qua đi một cách tốt đẹp, rồi trái tim của em cũng sẽ đổi thay, rồi sẽ có một ngày hình bóng của anh biến mất, dù cho ngày đó em sẽ vẫn có cảm giác, dù sẽ vẫn nhớ anh đến từng hơi thở"Với trái tim bị tổn thương...tất cả dường như sụp đổKể cả cơ thể dường như cũng gục ngã...Glai cảm thấy hai chân yếu ớt đến mức phải ngồi bệt xuống sàn thang máy, cậu vòng hai cánh tay ôm lấy đầu gối của mình trước khi để nước mắt trào ra, một bàn tay mảnh khảnh đưa lên giữ miệng để ngăn những tiếng nấc.
Glai nghĩ rằng có lẽ có một vài người nhìn thấy cậu khóc thông qua hệ thống camera giám sát trong thang máy, nhưng cảm giác đau lòng trong thời gian này làm cho câu không quan tâm được bất kỳ điều gì nữa.
Glai mong những giọt nước mắt sẽ giúp làm sạch đôi mắt vô tư của ai đó cùng với cuộc trò chuyện ấy giống như chưa hề tồn tại trong trái tim cậu trước đây.Thang máy di chuyển từ từ xuống đến tầng trệt, làm cho Glai có thời gian bình ổn lại sau khi để cho nước mắt điên cuồng chảy ra.
Người nhỏ nhắn nhìn lên những con số hiện lên trên cánh cửa thang máy, các con số tiếp tục giảm, giống như bảng báo đếm ngược muốn nói rằng chí ít tầng nữa thôi cậu sẽ được giải thoát khỏi sự cô đơn này.
Đưa bàn tay vốn đang đặt trên miệng nên lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài hai bên má, Glai để cho những giai điệu của bài hát vang lên trong đầu cậu mà không cố gắng để những suy nghĩ khác lấn át đi những giai điệu của bài hát đang ngày càng to hơn.Bởi vì Glai biết rất rõ rằng...đây là cách mà cậu dùng để tự động viên chính mình."
Rồi mọi chuyện sẽ qua đi một cách tốt đẹp, rồi trái tim của em cũng sẽ đổi thay, rồi sẽ có một ngày hình bóng của anh biến mất, dù cho ngày đó em sẽ vẫn có cảm giác, dù sẽ vẫn nhớ anh đến từng hơi thở"Cậu có thể đứng lên trở lại, dù vẫn có những vệt nước mắt còn vương trên mặt, đó có lẽ là vì Glai lựa chọn dùng chính bài hát "Buông" để động viên bản thân, không để cho những cảm xúc tồi tệ khiến cho tâm trạng cầu nặng nề hơn nữa.Glai biết rằng...sự động viên quan trọng nhấtLà sự động viên từ chính bản thân mìnhTing!Âm thanh thông báo vang lên trước khi cửa thang máy bắt đầu mở ra, Glai hít một hơi thật sâu đến tận cùng phổi, rồi mới bước ra ngoài để lại trong đó những dấu vết của cảm giác tiếc nuối.
Cậu vội vàng đi tới bãi đỗ xe bởi vì chú tài xế đã đợi cậu rất lâu rồi, khi cậu bước tối chỗ chiếc xe lớn màu trắng cậu nhìn thấy chú Mark lái xe đưa đón cậu từ khi cậu còn học mẫu giáo đang mỉm cười với cậu.Đó là một nụ cười ấm áp chưa từng thay đổi, Glai nhớ khi cậu còn nhỏ cậu rất hay khóc nhè bởi vì ba luôn bận công việc thường xuyên đến đón cậu muộn hơn các bạn khác trong trường, mẹ đã để chú Mark đến trường đón cậu thay ba, từ đó Glai không còn khóc hay cảm thấy buồn nữa, cậu sẽ mỉm cười vui vẻ mỗi khi nhìn thấy chú Mark đứng ở xe tay cầm que kẹo có vị chanh chờ cậu."
Chào chú ạ" Glai nói trước khi đưa tay lên vái chào tỏ lòng kính trọng với người đối diện."
Chào cậu bé""Glai xin lỗi ạ, đã để chú phải chờ lâu""Không sao đâu cậu bé...hôm nay có mệt không?"
Chú Mark nói khi lấy một cái gì đó ra khỏi túi, Glai mím môi khi nhìn thấy một chiếc kẹo có vị chanh đã thay đổi thương hiệu, tầm này chú Mark chắc chắc không thể tìm được những chiếc kẹo của thương hiệu trước đây nữa, nên chú ấy đã đổi sang một thương hiệu mới, nhưng màu của chiếc vỏ ngoài bằng nhựa bọc quanh hương vị yêu thích kia vẫn giống như thương hiệu ban đầu trước kia "Tôi biết rằng nó không thể giúp cho cậu bé làm tan biến những mệt mỏi kia nhưng chiếc kẹo này có thể giúp cho cậu bé cảm thấy tốt hơn"Người nhỏ nhắn gật đầu, trước khi nhận lấy chiếc kẹo có vị chanh kia, Glai rất muốn nói lời cảm ơn đối với chú Mark nhưng có thứ gì đó như đang mắc nghẹn ở cổ của cậu, làm cho Glai chỉ cúi đầu và bóc lớp vỏ nhựa"..."
"Bóc được không cậu bé...để tôi bóc hộ nhé?"
Người được hỏi mỉm cười trước khi khẽ lắc đầu từ chối.
Glai vừa mới nhận ra rằng kìm những giọt nước mắt trước mặt những người mà mình yêu thương thật sự không dễ dàng, cậu cố gắng mỉm cười thật vui vẻ để che giấu những giọt nước mắt quanh khóe mắt "Hôm nay có lẽ Glai học hơi nhiều thứ...Glai hơi mệt nên gần như không có sức để mở bọc nhựa này nữa""Hôm nay cậu bé mệt đến mức không làm được gì nữa hả..."
Chú Mark bước lại gần cậu, trước khi cầm lấy chiếc kẹo vị chanh từ đôi tay đang run rẩy của cậu, chú nhanh chóng bóc lớp vỏ nhựa ở bên ngoài chiếc kẹo rồi đặt lại vào tay cậu như ban đầu, trước khi nói "Tôi ở ngay đây...sẽ luôn giúp cậu bé của tôi"Glai cúi đầu, sau đó gật đầu trước khi nói với giọng run rẩy "Cháu cảm ơn chú""Chúng ta về nhà thôi nào cậu bé""Vâng"Chú Mark có lẽ biết rằng cậu đang không thoải mái, bởi vì từ khi lên xe chú ấy cứ luôn nhìn cậu qua gương chiếu hậu, mỗi lần cậu bắt gặp ánh mắt của chú qua gương chiếu hậu Glai đều sẽ mỉm cười với chú ấy.Để cho chú ấy yên tâm hơn phần nào...Người nhỏ nhắn dựa đầu vào cửa kính xe một cách mệt mỏi, Glai nhìn bầu trời màu xanh, những đám mây trắng bồng bềnh phía trên hiện lên một vùng trời quang đãng.
Hôm nay bầu trời cao và trong xanh hơn mọi ngày, mặc dù những hình ảnh trước mắt này như khẳng định rằng không có dấu hiệu nào cho thấy trời sẽ mưa, nhưng Glai lại cảm thấy rằng mưa sẽ bất chợt đổ xuống bất kỳ lúc nào.Không phải mưa từ bầu trờiLà mưa từ trong trái tim của cậu...Khi chú Mark lái xe đưa cậu về đến nhà, Glai vội vàng xuống xe rồi đi thẳng vào trong phòng bếp, bánh quy bơ vừa mới nướng xong làm cho mùi thơm tỏa ra khắp cả nhà, cậu bước nhanh chân hơn trước để có thể nhìn thấy người đã làm những bánh quy bơ thơm ngon một cách nhanh nhất.Người có thân hình nhỏ nhắn đứng trước cửa phòng bếp để nhìn P'Jiep đang cúi xuống lấy chiếc khay bánh quy bơ ra khỏi lò nướng, Glai nhìn P'Jiep làm bánh quy bơ trong bếp từ khi còn là một đứa trẻ, nó đã trở thành một hình ảnh quen thuộc nhưng chưa từng có ý nghĩa gì trước đây, nhưng ngày hôm nay có một cảm giác đã chạm vào trong tim cậu.Glai cảm thấy biết ơn..."..."
Cảm ơn vì P'Jiep đã không mệt mỏi"Ao...Glai đến khi nào vậy?"
Cảm ơn vì P'Jiep vẫn vui vẻ làm bánh quy bơ trong bếp"Glai bí mật đứng đây nhìn P'Jiep xinh đẹp lâu lắm rồi""Miệng ngọt thật đó nha...đến để Jiep ôm cái nào"Cảm ơn vì thế giới này đã không tàn nhẫn với những người cậu yêu thươngP'Jiep tháo đôi găng tay màu hồng dùng để chống nóng khi nhấc khay bánh quy bơ ra khỏi lò nướng trước khi xoa nhẹ hai tay vào chiếc tạp dề màu vàng, rồi mở rộng vòng tay và mỉm cười với cậu.
Glai bước đến gần ôm người trước mặt với tất cả nỗi nhớ, cậu đã không về nhà trong nhiều tuần rồi, Glai nghĩ rằng trong cái rủi cũng có cái may bởi vì tuần này giáo sư không gửi nhiều bài tập đến mức không thể về nhà nghỉ ngơi được."
Mấy ngày nay Jiep vẫn luôn nghĩ rằng tại sao Glai lại không chọn học đại học ở gần nhà" P'Jiep hỏi trước khi nới lỏng cái ôm, phi đưa tay lên vén những lọn tóc lòa xòa trên mặt cậu, P'Jiep vẫn thường gửi tình yêu thương và hy vọng qua đôi mắt."
Bởi vì trường đại học gần nhà không có khoa đó mà...nên Glai phải chấp nhận đi học xa nhà""Xem đi...về nhà lần này lại gầy hơn lần trước nữa rồi""Thì tại ở chung cư không có đồ ăn ngon do P'Jiep làm đó ạ""Nói như vậy...Jiep có lên tới đó ở cùng không nhỉ?"
Glai cười trước khi quay lại cầm lấy một chiếc bánh quy bơ ở trong khay lên, nhưng bởi vì nó vẫn còn quá nóng làm cho cậu vội vàng thả chiếc bánh ra khỏi tay."
Glai quên mất là P'Jiep mới lấy khay bánh quy bơ ra khỏi lò nướng..."
Cậu nhìn chiếc bánh quy bơ bị vỡ nát ở dưới nền, trước khi cúi xuống thu thập những mảnh vụn của chiếc bánh quy bơ "Glai xin lỗi nhé P'Jiep vì đã không cẩn thận"Glai ngước nhìn chủ nhân của tiếng cười khẽ, P'Jiep ngồi xổm xuống để giúp cậu thu thập những mảnh vụn của bánh quy, rồi nói "Chỉ vì chuyện này thì không cần xin lỗi đâu Glai""..."
"Jiep biết rằng...có một số chuyện Glai cũng không muốn làm cho nó xảy ra""..."
"Đừng tự trách bản thân mình nhé"Glai không biết rằng tình huống trước mắt bằng một cách nào đó đã dẫn đến một cuộc trò chuyện nghiêm túc, những câu nói của P'Jiep giống như đang an ủi cậu vì những chuyện khác nhiều hơn, có lẽ bởi vì P'Jiep chăm sóc cậu từ khi cậu còn bé, thậm chỉ có thể cô ấy không biết chuyện gì đã xảy ra với cậu, nhưng có lẽ có một số điều P'Jiep có thể cảm nhận được nên cô ấy mới nói như vậy.P'Jiep biết rằng cậu thường sẽ nói một cách gián tiếp hơn là nói thật."
Nhưng Glai là người đã làm rơi...chiếc bánh bị vỡ vì chính tay Glai""Nhưng sâu bên trong trái tim, Glai cũng không hề cố ý làm như vậy..."
P'Jiep nhặt những mảnh vụn bánh quy bơ lên tay của mình, trước khi mỉm cười giúp xoa dịu trái tim của cậu "Nhìn những mẩu bánh quy này đi Glai...dù làm cách nào nó cũng không thể trở về như ban đầu được""..."
"Ngay cả khi Glai biết rằng nó bị vỡ vì chính tay của Glai...nhưng điều duy nhất Glai có thể làm đó là vứt nó đi""..."
"Rồi lựa chọn một chiếc bánh quy bơ mới thay thế""..."
"Đừng để bản thân cảm thấy có lỗi về bất kỳ điều gì quá nhiều...đến mức làm cho cảm xúc và trái tim của chúng ta bị nghiền nát giống như chiếc bánh quy này""..."
"Glai, chúng ta phải tự trách mình ít hơn và tha thứ cho chính mình nhiều hơn""..."
"Glai có biết tại sao Jiep lại nói điều này không?"
Glai sống cùng với P'Jiep một khoảng thời gian rất dài...phải hiểu chứ "Bởi vì tự trách bản thân dễ hơn là tha thứ cho chính mình...Glai nghĩ rằng mình có lẽ đã tự trách bản thân đến cả trăm lần nhưng lại tha thứ cho chính mình không đến mười lần""Đúng vậy""..."
"Jiep không dạy Glai trở thành người không thừa nhận sai lầm, nhưng Jiep chỉ muốn nói với Glai rằng...khi chúng ta biết bản thân chúng ta sai, chúng ta nên tha thứ cho chính mình để có được cơ hội cải thiện và sửa chữa điều mà chúng ta đã mắc sai lầm""..."
"Mọi chuyện xảy ra là bài học để chúng ta mạnh mẽ hơn trước đây, để chúng ta trở thành người tốt hơn trước đây...đừng để những sai lầm của chúng ta trở thành sự nghi ngờ kìm hãm chúng ta đến mức không dám làm bất kỳ điều gì"Glai đang tự hỏi rằng liệu có phải P'Jiep có khả năng có thể đọc hiểu được trái tim của người khác hay không, bởi vì những điều cô ấy nói đều rất đúng với tất cả những cảm xúc của cậu, Glai cảm thấy có lỗi khi để cảm xúc lấn át đến mức vượt qua ranh giới của mối quan hệ mà ngày từ đầu nó đã được định sẵn chỉ là mối quan hệ đàn anh - đàn em, đến mức làm cho mối quan hệ của cậu với P'Chin phải mất đi.Nếu như Glai để cho bản thân có sự nghi ngờ như điều mà P'Jiep nóiĐiều mà cậu không dám làm nữa...đó là yêu một ai đóNhưng bởi vì sâu trong trái tim cậu vẫn muốn yêu một lần nữa"Glai hứa rằng...từ giờ trở đi Glai sẽ cố gắng tha thứ cho bản thân trong mọi chuyện, cho dù sai lầm đó có nghiêm trọng đến mức nào"Mặc dù cậu đã tự nói với bản thân rằng sẽ không yêu thêm bất kỳ ai nữa"Tất lắm Glai, dù cho có chuyện gì xảy ra, Jiep sẽ luôn ủng hộ Glai""Cảm ơn nhé P'Jiep"Có lẽ là bởi vì chiếc bánh quy đó và những lời chỉ dạy của P'Jiep làm cho cảm xúc của Glai về bản thân tốt lên rất nhiều, vì vậy cậu có tâm trạng muốn nấu nướng để chờ cha về cùng ăn tối.
Glai trổ tài làm món trứng hấp yêu thích của cha, phần menu khác vẫn phải để dành cho đầu bếp tài ba như P'Jiep.Glai bưng bát trứng hấp đặt lên bàn, trước khi để một người giúp việc khác tới giúp dọn bàn ăn, ngay khi mọi thứ trên bàn được sắp xếp xong xuôi thì chủ nhân thật sự của ngôi nhà cũng xuất hiện."
Glai..."
Cha cất tiếng gọi khi nhìn thấy cậu, Glai mỉm cười bước tới ôm chặt người to lớn trước mặt, cậu không nói với cha rằng cậu sẽ về nhà, người biết chuyện này chỉ có chú Mark và P'Jiep, sự trở lại của cậu hẳn là một điều gây bất ngờ đối với cha."
Glai nhớ cha rất nhiều""Tại sao không nói trước với cha là con sẽ về nhà...để cha nhanh chóng về nhà với con" Cha nói khi cọ chiếc mũi lên đầu cậu, trước khi nói tiếp "Cha nhớ Glai với tất cả trái tim của cha, nhưng cha cũng hiểu việc học rất nặng vì vậy con không có nhiều thời gian rảnh để về nhà nghỉ ngơi""Chủ nhật tuần trước Glai phải thi, sau đó giáo sư giao rất nhiều bài tập...
Glai nghĩ rằng để qua thời gian bận rộn này trước thì tốt hơn, sau đó sẽ được về nhà nghỉ ngơi một cách thoải mái""Vậy tuần này con sẽ ở lại nhà mấy ngày?"
"Ba ngày ạ, con sẽ trở lại vào sáng thứ 2""Hử?...phải quay trở lại vào sáng thứ 2 hả?"
Cha nhấc chiếc mũi của mình ra khỏi đầu cậu, Glai ngước lên nhìn cha đang cau mày suy nghĩ "Nếu cha nhớ không nhầm thì thứ 2 Glai có một lớp học lúc mười giờ sáng phải không?"
"Vâng...nhưng Glai nghĩ rằng nếu con ở nhà đi lúc sáu giờ sáng thì Glai sẽ kịp vào học""..."
"Glai muốn được ở nhà lâu hơn một chút...bởi vì Glai nhớ mọi người rất nhiều ạ"Cha mỉm cười trước khi nói "Đứa trẻ của cha...nhưng Glai không tự mình lái xe về phải không? bởi vì cha không thấy xe của con""Vâng, Glai để xe ở lại chung cư, bởi vì chú lái xe tới đón con ở trường""Vậy đến thứ 2 cha lái xe đưa Glai quay trở lại trường nhé""Không cần đâu cha, cha còn phải vội đi làm nữa""Cha sắp xếp được thời gian mà Glaijai..."
Cha nói trong khi đưa một tay lên vò nhẹ mái tóc của cậu "Để cho cha làm nhiệm vụ của một người cha nào, bởi vì nếu mẹ con ở đây chắc đã mắng cha vì cha đã không làm tốt nhiệm vụ của mình""Cha không phải không làm tốt nhiệm vụ của mình đâu ạ...Glai hiểu người bận rộn công việc như cha mà"Cha mỉm cười trước khi ôm chặt lấy cậu một lần nữa "Cha yêu Glaijai bằng cả trái tim mình""Hẻm...cha tới rồi là quên luôn P'Jiep nhé"Glai bật cười trước khi cậu kịp đáp lại cái ôm của cha thì đã nghe thấy tiếng của ai đó cất lên ở phía sau "Glai ôm P'Jiep nhiều rồi, P'Jiep chia sẻ cái ôm của Glai cho cha một chút đi""Jiep chia sẻ cho ngài ấy cũng được...thông cảm vì ngài ấy làm việc vất vả cả tuần rồi""Nếu tôi không làm việc vất vả cả tuần thì cô cũng sẽ giữ Glaijai chỉ ôm một mình cô thôi phải không?"
Glai nắm tay cha đi đến ngồi xuống bàn ăn, P'Jiep cầm bát cơm bước tới rồi dừng lại bên cạnh cậu, cô ấy lấy một chút cơm nóng đặt vào đĩa cho cậu trước khi quay sang trả lời cha cậu"Đúng vậy ạ""Jiep...cô thật là người keo kiệt"Bình thường cha hiếm khi nói bất kỳ điều gì như vậy, cộng với việc cha chọn dùng một giọng điệu không mấy hài lòng để nói, vì vậy đã làm cho cậu với P'Jiep bật cười lớn."
Nếu ngài nói Jiep như vậy một lần nữa, thì Jiep sẽ giữ Glai lại cho riêng mình tôi thôi đó""Lúc đó tôi không có cả quyền thương lượng với cô phải không Jiep?"
Glai mỉm cười trong khi nghe cuộc đối thoại của cha với P'Jiep.
Câu đưa tay lấy món trứng hấp đặt vào trong đĩa của cha trước rồi mới lấy cho mình, Glai đang xúc cơm cho lên miệng thì dừng lại ngước lên nhìn cha, cậu thấy cha đang nhìn chằm chằm vào món trứng hấp ở trên đĩa, sau vài phút cha quay sang cười với cậu.Cả hai người đều nhớ rất rõ ràng rằng...món trứng hấp này là món ăn yêu thích của một người đang ở trên bầu trời kia."
Tuần trước cha vừa mới mang món trứng hấp mà Jiep làm để cúng nhà sư""Đợi ngày mai Glai sẽ thức dậy sớm tự tay làm món trứng hấp để cúng nhà sư""Tốt...bởi vì dành cho mẹ, có lẽ không ai có thể làm món trứng hấp ngon bằng Glaijai của cô ấy"Glai lúng túng gật đầu, trước khi cúi đầu xuống ăn cơm tiếp, cha lấy một con tôm lớn nướng muối đã được bóc vỏ đặt lên đĩa của cậu, ngoại trừ món trứng hấp món ăn yêu thích nữa của Glai chính là tôm"Ăn nhiều vào con trai""Cảm ơn cha"Bầu không khí trên bàn ăn trong bữa cơm chiều của ngày hôm nay đầy ắp những niềm vui và tiếng cười, dù các thành viên trong gia đình không nhiều, nhưng tình yêu thương và những hy vọng tốt đẹp được lan tỏa cho nhau khiến mọi người cảm thấy tràn đầy hạnh phúc."
Miếng trứng hầm cuối cùng, cha nhường cho Glai nhé""Cảm ơn cha""Ăn nhiều vào con trai""Vâng" Glai trả lời trước khi tiếp tục cúi đầu xuống ăn cơm, nhưng Glai cảm thấy giống như cha vẫn chưa hề rời mắt khỏi cậu, khi cậu ngẩng đầu lên cậu nhìn thấy đôi mắt ấy thực sự đang nhìn cậu."
Thời gian này có điều gì không thoải mái phải không Glai?"
Cha biết về cậu không khác gì P'Jiep, cả hai người đều sẽ nhận thấy như đang có điều gì đó được ẩn giấu bên trong cậu, mọi lần khi Glai cảm thấy buồn và đau lòng thì cha cùng với P'Jiep đều sẽ biết được."..."
"Nếu có chuyện gì không thoải mái...thì hãy trở về nhà với chúng ta nhé Glai""..."
"Mọi người luôn chờ Glai"Và vẫn là hai người kéo cậu ra khỏi vòng xoáy của sự tăm tối"Phải...mọi người đều sẽ luôn ở bên cạnh Glai dù có chuyện gì xảy ra đi nữa"Glai gật đầu trả lời trước khi nói "Cảm ơn nhiều ạ, cha, P'Jiep"Cha mỉm cười rồi rời ánh mắt khỏi cậu, nhưng lúc này là cậu không rời ánh mắt khỏi cha, Glai nhìn những người quan trọng luôn động viên cậu đang ngồi ăn cơm, cảm thấy lần về nhà này không chỉ làm cho vết thương trong tim cậu biến mất một cách nhanh chóng mà còn giúp cậu xóa đi những dấu vết của sự hối tiếc.Nhưng lần về nhà này cũng làm cho Glai biết rằng...ngoài thời gian, gia đình là một điều khác nữa giúp cậu chữa lành những vết thương trong tâm hồn cậu."
Glai sẽ thường xuyên về nhà ạ"Và cậu đã thực sự cố gắng để làm theo những gì cậu nói, sau lần về nhà đó Glai cũng thường xuyên trở về nhà hơn, mặc dù có một số tuần có rất nhiều bài tập, nhưng Glai vẫn chọn về nhà, cậu chấp nhận mang bài tập về nhà làm bởi vì cậu nghĩ rằng ít nhất vẫn được trở về để nhận được sự động viên rồi quay trở lại tiếp tục cố gắng.Cha và mọi người đều cảm thấy vui vẻ hạnh phúc hơn khi được gặp cậu mỗi tuần, cha còn lái xe đón cậu vào mỗi thứ sáu hàng tuần và đưa cậu quay lại trường vào mỗi sáng thứ hai giống như trước, lịch trình cuộc sống của Glai tiếp diễn như vậy cho đến khi kết thúc kỳ thi học kỳ.Hôm nay là ngày thi cuối cùng trước khi kết thúc năm nhất, Glai luôn cảm thấy biết ơn bản thân vì đã kiên nhẫn và mạnh mẽ để vượt qua giai đoạn khó khăn trước đây, nhưng người mà cậu phải cảm ơn nhiều nhất đó là gia đình và bạn bè cậu, đã luôn ở bên cạnh cậu như Gun, Xôm và CakTuy nhiên cả hai người bạn thân của cậu đều sẽ không học cùng khoa với cậu nữa bởi vì Cak và Xôm đều quyết định chuyển khoa vì không thể học ở khoa và ngành này."
Glai...mình xin lỗi nhé""Mình cũng xin lỗi nhé vì để Glai ở lại học một mình""Không phải xin lỗi mình đâu mà...Cak với Xôm không làm gì có lỗi hết" Glai đi ở giữa đưa tay lên đánh nhẹ vào đầu hai người bạn thân "Cak với Xôm làm đúng mà""..."
"Nếu không thể cũng không cần ép buộc bản thân...nhưng cũng phải chọn khoa mới cẩn thận nhé""Lần này mình chắc chắn khoa này mình sẽ sống sót""Tốt đó""Nếu khai giảng mà vẫn không có bạn mới...Glai gọi cho hai đứa mình nhé, hội mình sẽ đi ăn cơm với bạn"Glai mỉm cười trước khi nói "Không cần phải lo lắng cho mình như vậy...Glaijai bao nhiêu tuổi rồi, lo lắng giống như mình là một đứa trẻ vậy đó""Trẻ con hay không trẻ con mình không quan tâm, nhưng nếu có ai đến trêu chọc bạn nữa thì nhớ gọi điện nói với mình"Người nhỏ nhắn cười khẽ, rồi gật đầu đáp ứng, Glai không phải người hay mách lẻo từ khi còn nhỏ rồi, lần này đáp ứng là để cho bạn bè có thể yên tâm "Sẽ khẩn cấp gọi để mách""Năm hai chắc chắn phải học vất vả hơn, Glai cố lên nhé""Uhm Cak với Xôm cũng như vậy nhé"Cả hai người đều gập đầu đáp lại trước khi đi đến ôm cậu, Cak ôm cậu trước khi khẽ cau mày, còn Xôm khẽ thở dài thườn thượt, Glai mỉm cười với hai người bạn thân đang vẫy tay chào tạm biệt cậu.Cậu cũng đưa bàn tay mảnh khảnh của mình lên vẫy chào hai người bạn "Hẹn gặp lại vào đầu học kỳ mới nhé""Ok..."
"Về nhà tốt nhé Glai""Uh...cũng về nhà tốt nhé"Sau khi chia tay với hai người bạn thân xong, Glai đi bộ tới chờ cha ở trước tòa nhà khoa, đối diện với bãi đậu xe.
Điện thoại của cậu rung lên trong túi quần làm cho Glai vội lấy nó ra để xem, Glai bấm trả lời cuộc gọi ngay lập tức khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại....Dad..."
Glai đợi ở chỗ cũ nhé cha""Được nhé, cha gần tới trường rồi""Vâng, cha"Glai gác máy rồi cho điện thoại vào trong túi quần, ngay lúc này khi ngẩng đầu nhìn sang bãi đỗ xe phía đối diện, Glai nhìn thấy người đã rất lâu rồi cậu không gặp, cậu nhìn theo dáng người cao kia đang lên một chiếc Sedan màu đen.Người nhỏ nhắn để lộ ra một nụ cười trong lúc này khi trái tim của cậu đã không còn cảm thấy đau khi nhìn thấy người kia nữa.
Trải nghiệm tình yêu này đã dạy cho cậu rất nhiều thứ và làm cho Glai trưởng thành cả trong suy nghĩ và cảm xúc.Mặc dù Glai đã làm được điều mà người ấy yêu cầu, nhưng Glai không nghĩ sẽ đi đến nói cho P'Chin biết điều này, bởi vì điều đó đã không còn quan trọng nữa vì dù thế nào đi nữa thì cậu cũng vẫn sẽ dừng lại, bởi vì P'Chin đã xóa bỏ cậu ra khỏi quỹ đạo cuộc sống của anh ấy từ rất lâu rồi Những hình ảnh ngày hôm ấy vẫn hiện rõ trong tâm trí cậu, nhưng cảm giác đau đớn trong quá khứ cũng bị thời gian và sự động viên của những người yêu thương cậu làm cho giảm bởi đến mức không còn sót lại chút ít nào của sự tiếc nuốiGlai rời mắt khỏi chiếc xe sedan màu đen, để nhìn chiếc xe thể thao màu khói thuốc lá đang di chuyển tới đỗ trước mặt, cậu cười thật tươi trước khi chạy tới mở cửa xe, điều đầu tiên cậu nhìn thấy đó là nụ cười ấm áp và đôi mắt nhân hậu"Cha xin lỗi nhé vì đã để Glai phải chờ lâu, vừa nãy có kẹt xe một chút ở trước cổng trường""Không sao đâu cha""Có phải không?
Lên xe đi...một lát cha sẽ đưa về nhà để ăn bánh quy bơ""Vâng"Glai gật đầu đáp lại rồi vội vàng lên xe theo lời cha nói, trong khi cha lái xe ra khỏi trường, Glai nhìn thoáng thấy xe của P'Chin ở phía sau qua gương chiếu hậu, nhưng cậu đã lựa chọn rời mắt khỏi chiếc xe màu đen ấy rồi thay vào đó là cậu quay sang mỉm cười với cha mìnhCậu vẫn nhớ cách làm thế nào để đối phó với mọi kết quả mà thế giới này đưa ra, lúc này có lẽ đã đến lúc Glai cần mỉm cười thật nhiều, để cho những nụ cười ấy có cùng số lượng với những giọt nước mắt đã từng rơi vì sự đau lòng trước đây Và lúc này Glai có quỹ đạo cuộc sống của riêng mình rồiQuỹ đạo ấy chỉ dành cho những người yêu thươngCậu không cần phải cố gắng đi vào quỹ đạo của bất kỳ ai khác nữa...Glaijai lúc này đang ngồi trong căng tin mỉm cười khi xem lại bộ phim cũ vừa chiếu xong trong đầu cậu.
Trong cuộc sống của cậu có rất nhiều những bộ phim để xem, nhưng mỗi một câu chuyện đều khiến cậu rơi nước mắt.
Có đôi khi Glai hồi tưởng lại những câu chuyện trong quá khứ, cậu hầu như không thể tin rằng bản thân cậu có thể vượt qua được, nhưng lúc này Glai biết rằng cậu có thể đương đầu được với mọi cảm xúc khó khăn và đau lòng trong những câu chuyện trong quá khứ mà cậu đã từng phải đối mặt.Glai nhìn P'Chin đang bước ra khỏi căng tin với một chai nước, trước khi rời mắt để quay trở lại nhìn người ở trước mặt đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Gun nhíu mày giống như đang suy nghĩ điều gì đó, Glai không biết cậu ấy đã nhìn cậu như vậy trong bao lâu, bởi vì từ khi cậu nhìn P'Chin, Glai cũng bắt đầu nghĩ lại về câu chuyện trong quá khứ"Mày nhớ lại chuyện đó hả?"
"Nó thoáng qua một chút...nên mình cũng nhớ lại một chút""Những chuyện không tốt cũng nên quên đi Glai, như câu chuyện của thằng P'Chin ấy"Glai bật cười khi nghe điều đó, bởi vì bình thường Gun chưa từng gọi P'Shin bằng đại từ này, nhưng đáng ngạc nhiên là chuyện đã qua từ rất lâu rồi nhưng Gun còn tỏ thái độ không hài lòng nhiều hơn trước"Không có ai có thể quên được những chuyện trong quá khứ của bản thân mình đâu Gun, thật ra những chuyện trong quá khứ đó cũng giúp dạy chúng ta rất nhiều điều mà"Như cách mà câu chuyện ấy giúp dạy cho cậu biết rằngNhững người nói rằng bản thân mạnh mẽNhững người nói rằng bản thân có thể đối mặt với tình yêuNhững người nói rằng hiểu rõ tình yêuTất cả mọi người đều đã từng mất tất cả bởi vì tình yêu đóNhưng sau khi mất đi tất cả, trong đống đổ nát ấy, một trái tim mới sẽ được hun đúc từ những nỗi đau, sẽ làm cho chúng ta trở thành những con người mạnh mẽ hơn trước đây.
Glai nghĩ rằng từ câu chuyện mà bản thân cậu tự mình trải qua đó đã làm cho cậu biết cách đương đầu với tình yêu, nhưng Glai cũng không thể hiểu rõ được tình yêuCho đến khi...có thể gặp người được một người là một nửa của chính mìnhMột nửa mà chính cậu còn thiếuMột nửa mà lắp ghép lại sẽ trở thành một mặt trăng tròn đầy